1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Dị giới Tà phượng nghịch thiên - Băng Y Khả Khả (67) (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 22: Các ngươi cùng lên


      Edit: Lam Thiên



      "Này... Ta là nằm mơ ?"


      "Đánh lén, này hoàn toàn là hiệu quả của đánh lén, nếu , bát cấp linh sĩ nàng như thế nào khả năng đả bại Vân Lan."


      "Đúng vậy! Ngạch, bát cấp linh sĩ? Sao vậy, phải nàng tu vi lùi lại sao? Vừa rồi thời điểm sử dụng linh lực, khí thể quanh thân nàng ràng là bát cấp linh sĩ. Nếu có nhớ lầm, Hạ gia đại tiểu thư tựa hồ là hai tháng trước mới vào thất cấp ? Hai tháng thăng cấp sao?"


      "Hơn nữa, nàng hình như còn là bát cấp đỉnh phong ..."


      Mọi người đều là sửng sốt chút mới hoàn hồn, khỏi nghị luận sôi nổi, bất quá những người có mặt ở đây đều là cho rằng, Hạ Như Phong là dựa vào đánh lén mới thành công .


      nét mặt già nua của Hạ Lâm Lạc lộ ra cái tươi cười hiền lành, chỉ biết, tiểu Phong Nhi của nhất định trở về . Hạ Thiên cũng là hơi hơi cười, đối với nàng, cho tới bây giờ đều là tín nhiệm. Cốc Mị Nhi cùng với những người còn lại, tất cả đều nhõm thở dài hơi.


      Nàng trở về là tốt rồi, bản thân nàng lại có được triệu hồi thú nhị giai, nên cho dù có là Vân gia ma nữ , cũng sợ.


      "Hạ Như Phong, " nhìn thấy Hạ Như Phong ở trước mặt nhiều người như vậy lại làm cho chính mình mất mặt, khuôn mặt Vân Lan dữ tợn nhìn nàng, dùng sức từ mặt đất bò dậy, tay bé che phần bụng đau nhức, nàng lau vết máu tràn ra ở khóe miệng, nghiến răng nghiến lợi , " Hạ Như Phong chết tiệt, ta muốn ngươi chết, ngươi chết !"


      Hạ Như Phong thản nhiên nhìn liếc mắt nhìn cái tay cầm trường tiên kia, Vân Lan hướng đến nàng mà vung qua, trong mắt căn bản có hiển lộ tia cảm xúc, liền như người trước mặt căn bản có để nàng trong mắt.


      "Hoàng hỏa tam trọng kích, đệ nhất trọng..."


      Trường tiên bay tới mang theo nhiệt độ cực nóng, hung hăng xẹt qua phía chân trời, những người có mặt ở đây đều tin tưởng, dưới cấp bậc linh sư, có người nào có thể ngăn cản trọng kích thứ nhất này. Chính là người Hạ gia cũng khẩn trương lên, bởi vì có được triệu hồi sư như Hạ Như Phong, là hi vọng duy nhất của bọn .


      Nhưng, bọn nhìn thấy là cái gì?


      Khinh thường, đúng vậy, khóe miệng Hạ Như Phong quả thoáng vẽ ra chút khinh thường.


      Phải biết rằng, triệu hồi sư triệu hồi ra triệu hồi thú, cần nhất chính là thời gian, hiển nhiên tại muốn còn kịp nữa rồi, nàng bất quá cũng chỉ là cái bát cấp linh sĩ cao nhất bé, như thế nào có thể chống đỡ được trọng kích thứ nhất của Vân Lan?


      Nhưng Hạ Như Phong lại cho là như vậy, người là linh sư, còn người là đồng giai trung cấp linh kỹ mà thôi, còn đáng cho nàng để vào mắt.


      "Vân Lan, ta muốn để cho ngươi có biết, người Hạ gia, cũng dễ bị làm hại như vậy, " Hạ Như Phong hơi hơi cười, ánh mắt mang theo sắc bén quét mắt nhìn Vân Lan, đối phó với Vân Lan, nàng liền ngay cả mị ảnh tiên tung cũng cần thi triển qua, nhiều nhất là dùng trường côn, trong miệng thào , "Hỏa viêm."


      "Ầm vang."


      Roi dài của Vân Lan vừa tới gần, mắt thấy trúng thiếu nữ làm cho nàng oán hận ghen tị, trường côn ác độc đánh tới như cơn gió, nàng ta còn chưa kịp phản ứng, Hạ Như Phong lại chiêu hạ địch, thân thể Vân Lan bay mạnh ra ngoài.


      "Phanh."


      Té ngã đất, bụi đất văng khắp nơi, ngày hôm nay, nhất định trở thành ngày Vân gia mất mặt nhất.


      "Ha ha, thế này mới là ngoại tôn nữ của Hạ Lâm Lạc ta, " ánh mắt Hạ Lâm Lạc nhìn sắc mặt xanh mét của Vân Lâm, đắc ý đến râu mép đều vểnh lên.


      Hạ Như Phong thu hồi trường côn, biểu tình thản nhiên như trước, nhưng trong mắt đều là sát khí, vẫn khỏi làm cho người ta run như cầy sấy, nhìn thấy cược bộ của nàng, hướng tới chỗ nữ tử té ngã mặt đất mà , mọi người tựa hồ đều hiểu được nàng muốn muốn làm cái gì, khỏi thầm than tiếng, Hạ gia đại tiểu thư, quả nhiên thay đổi a.


      "Hạ tiểu thư, " bóng dáng màu trắng từ khán đài nhảy lên, mặt Vân Lâm vẫn duy trì tươi cười dịu dàng như trước, nhưng trong mắt lại lên đạo quang mang kỳ lạ, "Hạ tiểu thư, Lan tỷ tỷ phải là thiên tài chân chính của Vân gia, tại, liền để cho ta tới lĩnh giáo chút thực lực của hạ tiểu thư !"


      Hạ Như Phong nhíu mày, nắt nhìn Vân Lâm ngăn trở cước bộ của chính mình, khóe miệng khỏi nổi lên tia cười lạnh: "Ta cũng muốn biết Vân gia nữ chân thực lực thế nào, hy vọng giống như Vân Lan, bị bại rất thảm."


      Về phần Vân Lan, sau khi trận đấu chấm dứt, lại thu thập nàng.


      "Ngươi, " nghe được trong giọng của Hạ Như Phong có châm chọc, dù là người có tố chất tốt như Vân Lâm, sắc mặt cũng khỏi biến đổi, mặt trầm, , "lời này là ta cấp Hạ tiểu thư mới phải ."


      Mọi người dưới khan đài, nhìn thấy hai người giằng co, đều kích động, người là đệ nhất nữ Vân gia, người có được triệu hồi thú nhị giai, nếu bọn họ đối chiến, biết kết quả thế nào, chuyện như vây thế nào lại có khả năng làm cho người ta hưng phấn được?


      "Các nàng... Giao thủ sao?"


      "Các ngươi ai thắng, ta cảm thấy Vân gia nữ lần này thắng a."


      "Cũng nhất định, Hạ gia Hạ Như Phong, nhưng là triệu hồi sư a."


      " triệu hồi thú của nàng ta gặp qua, chỉ là vật gầy yếu, tuy rằng là triệu hồi thú nhị giai, nhưng cũng phải nhìn chủng loại của ma thú, ma thú kia phỏng chừng chỉ có thể đối phó với linh sĩ, nhưng Vân Lâm thân là linh sư tam cấp, ta cảm thấy vẫn là Vân Lâm thắng a."


      " cũng đúng..."


      Mọi người đều là nghị luận sôi nổi, tuy rằng tin Hạ Như Phong có thể thắng lợi, là, ma thú kia , Vân Lan sở dĩ từng bị đuôi của vật đánh bay, là vì nhị giai ma thú cùng cửu cấp linh sĩ trong đó có tính áp đảo mới có thể thắng lợi, nhưng đối với Vân Lâm thân là linh sư tam cấp, liền có dễ dàng như vậy .


      Chỉ có đại linh sư mấy người, mới ràng nhất, cái vật kia, có đơn giản như ngoài mặt, chính là triệu hồi thú nhị giai yếu nhất, cũng cần linh sư ngũ cấp mới có thể đối phó. Nếu là triệu hồi thú nhị giai lợi hại, vậy nhất định phải đạt tới đại linh sư mới có thể nắm chắc.


      Cùng nhân loại giống nhau, trong thú đồng cấp, cũng chia ra mạnh yếu.


      "Hạ tiểu thư, Lâm Nhi là người trẻ tuổi đứng thứ nhất ở Vân gia ta, cho nên đại chiến này nàng xuất chiến, bất quá..." Vân Lan lạnh lùng cười, ánh mắt lóe ra mưu nhìn về phía Hạ Như Phong, "Các ngươi đều muốn nhìn chút thực lực của đối phương, như vậy trước khi chiến đấu liền hạ cái quy củ ! Phải dựa vào thực lực của bản thân tác chiến, thể dựa vào ngoại vật tương trợ, trong đó bao gồm triệu hồi thú."


      có dược tán có thể trong thời gian ngắn làm tăng lên thực lực của linh sư, nhưng đồng dạng tồn tại di chứng, nếu như dùng, ngày sau tốc độ tiến giai của Vân Lâm biến chậm. Mà muốn thu phục Hạ gia, cũng muốn hi vọng của Vân gia có điều tổn hại, cho nên mới ra điều kiện này.


      Dứt lời, những người có mặt ở đây đều sửng sốt, sau nghe nội dung trong lời , cũng khỏi mắng Vân gia là người vô sỉ.


      Hạ Như Phong có thể chiêu đả bại Vân Lan, những người có mặt ở đây đều tin là thực lực chân của nàng, chỉ cho rằng lần đầu tiên là do đánh lén, lần thứ hai là do Vân Lan nổi giận mới thua bởi tay nàng, nếu là lúc bình thường nàng có khả năng chiến thắng Vân Lan, huống chi Vân Lan là mới lên linh sư, mà Vân Lâm lên linh sư được ba năm, đạt tới linh sư tam cấp.


      Vì vậy, nếu có triệu hồi thú, kết cục của Hạ Như Phong hiển nhiên ràng, nhưng Vân gia tại lúc này, còn ra cái điều kiện như vậy, phải là vô sỉ là cái gì?


      Mọi người đều cho rằng Hạ Như Phong đáp ứng, nhưng làm cho bọn kinh ngạc là, ở lúc mọi người nhìn chăm chú, Hạ Như Phong thế nhưng gật đầu: "Có thể, ta sử dụng triệu hồi thú."


      tại, mỗi người đều muốn mắng to Hạ Như Phong, còn trẻ a vẫn rấtc là khinh cuồng , cho rằng chính mình là ai? Có thể cùng Vân Lâm so đấu là thiên tài sao? sử dụng triệu hồi thú, cuối cùng chút cơ hội thắng lợi cũng có .


      "Phong Nhi, ngươi như thế nào..." Hạ Lâm Lạc cũng là cả kinh, thế nhưng cũng ngờ rằng, Hạ Như Phong đáp ứng điều kiện vô sỉ này.


      Ba cái trưởng lão sắc mặt đều hơi đổi, đây chính là liên quan đến vận mệnh của Hạ gia, Hạ Như Phong nàng lại có thể xem như trò đùa...


      "Ha ha, nếu Hạ tiểu thư đồng ý , vậy chiến đấu liền bắt đầu " Vân Lâm khóe miệng gợi lên tươi cười khi mưu được thực , vốn là muốn thử xem, nếu Hạ Như Phong đồng ý, cũng có cách gì. Nhưng mà nàng lại dễ dàng đồng ý , hừ, chả trách Thương Lang quốc Nghiêm gia đem nàng trục xuất ra khỏi cửa chính, liền là Vân gia bọn họ, cũng có đệ tử như vậy.


      Nghe vậy, Vân Lâm lấy ra vũ khí của bản thân, thanh kiếm màu trắng, ngay tại thời điểm nàng vừa tính động thủ, bỗng nhiên truyền đến thanh của Hạ Như Phong : "Chậm ."


      Chẳng lẽ, nàng muốn đổi ý sao? Lúc này mọi người nội tâm toàn bộ đều là cho rằng như thế, bởi vì ai, đều cũng có khả năng nhận cuộc chiến đấu công bằng này. Tam trưởng lão cũng nhàng thở ra hơi, chỉ cần nàng đổi ý , Hạ gia còn có tia hy vọng.


      Nhưng mà, khi nghe được lời kế tiếp của Hạ Như Phong, mọi người phải chấn kinh , mà là, trực tiếp choáng váng...


      "Con người của ta, trời sinh sợ phiền toái, " Hạ Như Phong tầm mắt thản nhiên xẹt qua khán đài nhìn chỗ đệ tử của Vân gia, ánh mắt tại giờ khắc này toả ra khí phách vô tận, "Vì tránh cho phải chiến đấu nhiều trận, cho nên đệ tử Vân gia , các ngươi, đều cùng lên !"

    2. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 23: Đối chiến đệ tử Vân gia

      Edit : thienthanhnho96



      Dưới ánh mặt trời nóng bỏng, thiếu nữ đứng ở Lôi Đài cao vút. Dẫu dung nhan chưa hết vẻ ngây thơ, vẫn là hoàn toàn bình tĩnh, tựa hồ nàng có tự tin rất lớn lao. Mà kèm theo thanh tuyên chiến của nàng, toàn bộ mọi người ở phía dưới đều ngây ra. Trong nháy mắt, tất cả mọi người đều cảm giác khó có thể tin nổi.


      "Trời ạ, mình Vân Lâm có thể giết chết tươi nàng ta, ngờ vẫn còn khiêu chiến nhiều đệ tử Vân gia như vậy."


      " biết nàng là tự tin, hay kiêu ngạo tự đại, Vân Lâm và Vân Lan ở trong đệ tử Vân gia tuy thực lực phải cao nhất, nhưng bởi vì bọn họ tuổi lớn lắm có thành tựu như thế, cho nên mới chiếm được danh tiếng thiên tài. Bởi trong số đệ tử Vân gia dưới ba mươi tuổi, có mấy người đạt đến Linh Sư đâu?"


      "Ôi, là đáng tiếc, trực tiếp chịu thua là được, cần gì phải chịu tội."


      "Vân gia nữ năm nay chẳng qua mới chưa đầy mười tám tuổi, liền đạt đến Tam Cấp Linh Sư, thiên phú bẩm sinh nổi trội, lại há là nàng có thể khiêu khích ?"


      "Chính là a, tiểu thư Vân Lâm chẳng những thiên phú bẩm sinh cao cường, mà càng dịu dàng hơn. Nàng quả là thần tượng của ta."


      Mọi người đều là lắc đầu thở dài, tất cả bọn họ cho rằng Hạ Như Phong kiêu ngạo có thể thu được điều tốt đẹp gì. Hơn nữa vài người Hạ gia, cũng bởi vì hành động của Hạ Như Phong mà tràn đầy lửa giận.


      Nàng đầu tiên là đồng ý sử dụng triệu hồi thú cũng thôi, bây giờ còn người mình đấu với nhiều người Vân gia như vậy . Chỉ cần riêng Vân Lâm , với thực lực của nàng đều có cách gì đối phó. Nay lại có tự mình hiểu mình mà dám khiêu chiến tất cả đệ tử Vân gia. Hạ gia hôm nay, chắc bị hủy tất cả ở tay nàng.


      "Hạ Như Phong, ngươi còn xuống dưới cho ta. Ngươi muốn trở thành tội nhân của Hạ gia sao?" Ánh mắt sắc bén của Tam trưởng lão bắn tới. Lão sớm đồng ý cho nha đầu kia trở về Hạ gia. Nếu phải vì ý của Gia chủ, làm sao tại có thể gây ra nhiều chuyện như vậy? khi Hạ gia bị hủy, bọn còn có thể diện nào đối mặt hậu thế?


      Hạ Lâm Lạc cũng nắm chặt quyền. Giờ phút này điều lo lắng nhất, là an nguy của Hạ Như Phong.


      "Thế nào? Cũng dám lên sao?" Hạ Như Phong bỏ qua lời của Tam trưởng lão , nhìn mắt chỗ Vân gia đứng mà : "Hừ, ra Vân gia cũng đều là hạng vô năng."


      "Ngươi..." Đám đệ tử Vân gia bị câu khiêu khích của nàng kích động, ai nấy đều gương mặt đỏ bừng. Nếu phải có gia chủ ở bên, bọn tuyệt đối nhất loạt chen nhau mà lên để giáo huấn nha đầu biết trời cao đất rộng kia. Làm cho nàng biết, nàng chỉ là Bát Cấp Linh Sĩ, căn bản đều phải cái gì, còn kiêu ngạo cái rắm a!


      "Đối phó ngươi, mình ta như vậy đủ rồi " Đối mặt với khiêu khích như thế, Vân Lâm chỉ vẻn vẹn hơi biến sắc mặt rồi liền khôi phục nguyên dạng, nhàng cười tiếng với Hạ Như Phong mà , "Hạ tiểu thư, ta cũng muốn để cho người khác ta lấy nhiều bắt nạt ít. Như vậy có thắng cũng vẻ vang gì. Điều ta theo đuổi , là quyết chiến chọi công bằng ."


      Lời Vân Lâm , lập tức làm cho cái nhìn của đám quần chúng đối với nàng được cao hơn phần.


      Tuy rằng cung cách của Vân gia chủ có chút vô sỉ, nhưng dù sao đó phải bản thân Vân Lâm . Ở trong lòng bọn họ, Vân Lâm là người thiếu nữ thẳng thắn bao dung. Nếu là bọn , bị người như thế khiêu khích, khẳng định nhất loạt chen nhau xông lên mà đánh người nọ răng rơi đầy đất. Làm thế nào còn tiếp tục đấu chọi nữa? Thậm chí vẫn lấy lễ đối đãi? Cho nên, trong số người ở đây, cơ bản đại bộ phận mọi người đều có thiện cảm đối với Vân Lâm.


      "Nữ nhân Vân gia này ..." Nhưng mà, trong tòa tửu lâu xa, có ông lão xuyên thấu qua cửa sổ nhìn thấy ràng lôi đài ở phía dưới , rồi hơi hơi nhăn mặt lại, thầm .


      Ông lão này bề ngoài vô cùng bình thường, như là ông lão tầm thường lôi thôi. Thế nhưng nếu có thể tới gần lão, liền có thể cảm nhận được khí thế cường đại tỏa ra từ người lão.


      "Nàng là đệ tử của học viện Linh Phong chúng ta sao? Từ khi nào mà đệ tử của học viện Linh Phong đều khoác dáng vẻ đức hạnh này. Hừ, có kiểu vờ vịt ngụy trang nào có thể lọt qua tuệ nhãn ( mắt thần) của ta. Đôi khi, cái vỏ đạo đức giả luôn bị xuyên qua . Trái lại nha đầu Hạ gia kia làm cho ta có chút hứng thú..."


      Ông lão hơi hơi nheo đôi mắt lại, trong mắt lại lần nữa trở nên đỏ bừng. Lão bất đắc dĩ thu hồi tầm mắt.


      "Nhìn thấu a nhìn thấu. Làm sao còn có người mà tuệ nhãn trời sinh của ta lại nhìn thấu đây " Ông lão lắc lắc đầu, giọng điệu có chút tiếc rẻ. "Nếu có đoán sai, nàng hẳn là người áo đỏ mà hai lăm ngày trước ta vô phương phát nhìn thấu sao? Nếu phải ta có hứng thú đối với người làm cho ta có cách gì nhìn thấu, cũng lưu lại tiếp tục tìm kiếm . ngờ rằng để cho ta tìm ra. Trì hoãn ở chỗ này quá lâu rồi, cũng là thời điểm nên rời . Chỉ là nha đầu Hạ gia có cấp bậc quá thấp, biết các tố chất khác của nó như thế nào, đáng tiếc ta có cách gì nhìn thấu..."


      lôi đài, Hạ Như Phong thản nhiên ngắm nhìn vẻ mặt đạo đức giả của Vân Lâm , khóe miệng gợi lên nụ cười chế nhạo châm biếm : "Xem ra vẫn là người Vân gia có can đảm a! Hoặc là cùng tiến lên, hoặc là trận chiến đấu này liền cứ như vậy mà quên . mọi người muốn làm cái gì cứ làm việc đó , liền coi như cũng chưa phát sinh qua chuyện gì."


      Lời của nàng, làm cho những người có mặt đều có sụ lý giải hợp lý đối với kiêu ngạo vừa rồi của nàng.


      ra, là chính nàng sợ, vì vậy dùng loại biện pháp bất chiến này. Sau khi nghĩ ra thông suốt nguyên nhân, ánh mắt mọi người nhìn Hạ Như Phong đều tràn ngập vẻ khinh thường.


      "Hừ, ngươi muốn chết, ta thành toàn cho ngươi, " Vân Lâm sắc mặt nặng trịch tối sầm như có thể bấm ra nước, hai tròng mắt tàn nhẫn ác độc lạnh lùng nhìn Hạ Như Phong, phất phất tay "Tất cả các ngươi đều lên, hung hăng giáo huấn cẩu tạp chủng kia cho ta."


      Trong nháy mắt, các đệ tử Vân gia dưới ba mươi tuổi đều nhảy lên đài, xoa xoa song chưởng, mặt đều là lên nụ cười tàn nhẫn.


      "Tiểu tạp chủng, ngươi to gan, dám khiêu khích Vân gia chúng ta . Hôm nay ta liền để cho ngươi biết cái gì là nỗi sợ hãi tử vong."


      "Chẳng qua là kẻ tiểu tạp chủng cha muốn mẹ nuôi, còn dám đứng ở lôi đài này mà kêu gào. là muốn chết."


      "Hừ, liền ngươi như vậy, cũng chỉ xứng đáng làm tiểu thiếp cho bổn thiếu gia. , tiểu thiếp vẫn còn có lợi cho ngươi. Chỉ là xét đến dung mạo của ngươi, liền cho ngươi làm nha đầu để ấm giường quá tốt rồi. Ngươi hẳn là nên cảm tạ ông trời cho ngươi có được dung nhan này, bằng hôm nay ta hung hăng tra tấn ngươi đến chết."


      Bọn xong mỗi người câu, ánh mắt Hạ Như Phong liền bỗng chợt tối sầm lại. Thế nhưng ở mặt, cũng vẫn là vẻ bình tĩnh trước sau như , bình tĩnh đến giống như tình thế nguy hiểm đáng sợ trước cơn bão táp.


      Cốc Mị Nhi xiết chặt nắm đấm, căm hận đảo qua những đệ tử Vân gia mở miệng làm nhục , ghi nhớ dung mạo của bọn vào trong nội tâm. Mà Hạ Thiên cùng Hạ Lâm Lạc, sắc mặt hai người đều là xanh mét. Nếu phải e ngại quy củ thi đấu, Hạ Lâm Lạc chắc chắn tiến lên giáo huấn mấy người kia.


      "Có thể bắt đầu rồi!" Hạ Như Phong cười lạnh tiếng, thân hình đầu tiên chỉ hơi khẽ động,liền thi triển chiêu Mị Ảnh Tiên Tung. Tức xuống tay với mấy kẻ vừa rồi kêu gào to mồm nhất.


      Giờ phút này, mọi người chỉ cảm thấy thấy hoa mắt, liền có thạch "Bịch bịch" kèm theo lời của thiếu nữ truyền đến...


      "Ngươi vừa rồi để cho ta biết cái gì là nỗi sợ hãi tử vong phải ?"


      "Ngươi ta cha muốn mẹ nuôi phải ? Ta chính là kẻ cha muốn mẹ nuôi, làm sao?"


      "Ngươi ta chỉ có thể làm nha đầu ấm giường cho ngươi? có lỗi, ngươi liền làm con chó của ta đều có tư cách."
      Tôm Thỏ thích bài này.

    3. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 24: Tự gánh hậu quả


      Edit: Lam Thiên



      "Này..."


      Mọi chuyện xảy ra bất ngờ khiến mọi người đều bị chấn động , nhìn bóng dáng đài di chuyển nhanh tựa như gió, bọn họ đều há to miệng. Mà bóng dáng xẹt qua tới đâu, mặt đất liền ngã xuống đám đệ tử Vân gia tới đó .


      Nguyên bản những người có mặt đều cho rằng, hung hăng bị đánh nhất định là Hạ Như Phong, nhưng là... chuyển biến này, cũng quá nhanh ? Trừ bỏ ít đại linh sư hoặc là cường giả thầm núp, ngoài bọn họ ra linh sư cùng linh sĩ , căn bản là có cách gì bắt được bóng dáng của nàng.


      Ở núi lửa, Hạ Như Phong từng cùng đàn thú nhị giai đối chiến qua, thú nhị giai vô luận về phương diện nào, đều vượt qua linh sư nhân loại. lúc đầu cho dù chật vật đến cực điểm, đến cuối cùng chính là liền ngay cả thú nhị giai cũng có cách gì truy đuổi được cước bộ của nàng, cũng là bởi vì có thú nhị giai tương trợ, mà mị ảnh tiên tung tầng thứ nhất lăng ba vi bộ của nàng mới có thể tu luyện đại thành.


      "Nàng... luyện thành ..." Hạ Lâm Lạc liếc mắt cái liền nhận thức được đó là linh kỹ gia truyền liền kích động đến run rẩy đứng lên.


      Kim giai linh kỹ, danh bất hư truyền, Hạ Lâm Lạc có thể cảm giác được, ngay cả tiến lên đại chiến, cũng có cách gì trong khoảng thời gian ngắn đem nàng đánh bại, có thể thấy được kim giai linh kỹ cường hãn như thế nào. Vì vậy đám người linh sư linh sĩ này có cách gì nhìn đến bóng dáng của nàng, bất quá là chuyện bình thường.


      Trong tửu lâu, vị lão giả có được trời sinh tuệ đồng vậy thấy vậy, cũng kinh hãi đứng lên, chứng kiến trận chiến kia, nhịn được bạo lậu câu thô tục: "Ta kháo, nàng phải chỉ là bát cấp linh sĩ thôi sao? Cho dù có được linh kỹ phụ trợ, cũng thể... cường hãn như vậy !"


      Ngay tại lúc ít đệ tử Vân gia kịp phòng mà bị đánh rốt cục cũng có người phát biểu ý kiến.


      "tiểu tạp chủng vô sỉ, có dám dùng bản lãnh tranh đấu, dựa vào việc sử dụng linh kỹ mà đánh tính là cái gì bản ."


      Người lời này nhìn thấy đồng bạn bất tri bất giác ngã xuống, nội tâm tràn ngập hoảng sợ, thanh sợ run quát.


      Hạ Như Phong dừng bộ pháp, mặt của nàng còn lạnh nhạt như trước, khóe miệng giơ lên tươi cười quỷ dị, đáy mắt ở trong chỗ sâu nhất là nồng đậm khinh thường: " bộ pháp linh kỹ phụ trợ, vậy cũng là ta có được linh kỹ, ta có thể sử dụng nó, như thế nào lại phải là thực lực của ta?"


      Nàng có phủ nhận chính mình có được linh kỹ phụ trợ, bởi vì chỉ cần là người sáng suốt đều có thể nhìn ra , nàng cũng cần phủ nhận làm gì.


      Quần chúng đều gật đầu, linh kỹ quả loại sức lực của linh sư, người có được linh kỹ cao cấp, hoàn toàn có thể vượt cấp tác chiến, cho nên linh kỹ ở đại lục phá lệ trọng yếu, cũng có người dám phủ nhận sức lực của nàng. Bởi vậy người lời của nàng rơi xuống mọi người đều dùng ánh mắt ngu ngốc mà nhìn


      "Các ngươi... Đều xuống ! Hỏa viêm."


      Gậy gộc rời lưng, phát quét ngang qua đệ tử Vân gia, mà giờ phút này, ít đệ tử Vân gia , căn bản có năng lực chống cự.


      "Phanh."


      "Bang bang."


      Theo vài tiếng vang lớn, tất cả đệ tử Vân gia đều bay ra khỏi lôi đài, nhìn thấy đệ tử Vân gia bay đến, mọi người đều là tránh ra tạo thành khoảng đất trống, đệ tử Vân gia đủ ngã xuống mặt đất, sắc mặt đều đỏ lên, trong miệng còn phun ra ngụm máu tươi.


      Đám người linh sĩ đều giải quyết, những người ở lại cũng chỉ còn năm cái linh sư.


      "Hừ, " Vân Lâm ngờ rằng đệ tử Vân gia nhiều như vậy, so ra còn bằng người, cho nên sắc mặt nàng đều đen lại, hai tròng mắt bắn ra quang mang ngoan độc.


      Quần chúng đều bị chấn động đến ngây người, vì vậy có người thấyđược ngoan độc trong mắt Vân Lâm, nếu chắc chắn vì chính mình từng mắt mù mà cảm thấy hối hận.


      "này bất quá cũng chỉ là những tên vô dụng nhất Vân gia, chúng ta tại muốn để cho ngươi có biết, linh sư cùng linh sĩ khác nhau như thế nào, đối phó với ngươi, chỉ cần cái đầu ngón tay của ta đều đủ, " Vân gia trong đó cái linh sư lên phía trước vài bước, khinh thường nhìn Hạ Như Phong.


      Đó là nam tử ước chừng khoảng hai mươi lăm tuổi, tu vi so với Vân Lâm cao hơn hai cấp, là vị ngũ cấp linh sư, cũng là người trẻ tuổi có thực lực ở Hỏa Vân thành, tuy rằng cũng có cách gì thấy bộ pháp của Hạ Như Phong, nhưng tin tưởng cấp bậc cao mới là đạo lý.


      "Đồng giai cao cấp linh kỹ, vô thượng phần viêm quyết, " ánh mắt lộ vẻ đắc ý, này vốn là đồng giai cao cấp linh kỹ, ngờ vận khí của tốt ở trong Đào Bảo Các mua được , mà trong Hỏa Vân thành, công pháp nhất đẳng cấp cao linh kỹ, đó là đồng giai cao cấp. tin tưởng, nữ nhân đó, tuyệt đối trốn thoát chiêu này.


      "Trời ạ, Vân gia ít có người vừa lên liền thi triển đồng giai linh kỹ cao cấp."


      "Nếu là ta ta cũng xuất toàn lực chiến đấu, Hạ gia tiểu thư bộ pháp linh kỹ rất quỷ dị ."


      "Bất quá đây chính là đồng giai cao cấp linh kỹ, nàng hẳn là có khả năng tránh được , ai, cái tuyệt thế mỹ nữ hóa thành khói bụi, đáng tiếc."


      Ngay tại thời điểm nam tử đắc ý dào dạt, nhẫn nại dùng ,lúc hỏa diễm đánh về phía Hạ Như Phong, bóng dáng của nàng lại thấy , nội tâm nam tử nhất thời cả kinh, xoa xoa đôi mắt, đợi dùng lực quan xát, chỉ cảm thấy phía sau cổ truyền đến cảm giác lạnh lẽo, lập tức vang lên đạo thanh thản nhiên: "Ngươi, cũng xuống cho ta !"


      "Ầm vang."


      Ở lúc nam tử ngu ngơ, gậy gộc liền trực tiếp đánh vào thân , sau đó, lập tức bay ra, cũng giống như đệ tử Vân gia chật vật ngã sấp xuống ở dưới lôi đài.


      " chiêu, " tất cả mọi người khỏi nuốt nước miếng, đến tại, bọn vẫn còn có loại cảm giác như ở trong mộng. Tuy rằng lúc này đây Hạ Như Phong vẫn như cũ là đánh lén, nhưng lại là đánh lén là vị ngũ cấp linh sư, có thực lực, như thế nào có thể thành công?


      Ánh mắt bang lãnh vô tinh xẹt qua nhưng người khác lôi đài, những người chú ý tới ánh mắt của nàng, đều là nhịn được run rẩy.


      "Ta, ta đầu hàng, " cái tứ cấp linh sư vội vàng giơ tay lên, sợ Hạ Như Phong đối với chính mình ra tay, sau đó mặc kệ Vân Lâm tức giận cùng ánh mắt khinh thường của mọi người, nhảy xuống lôi đài.


      lôi đài có quy định, nếu đối phương đầu hàng, vậy liền thể ra tay. Mà mục tiêu của Hạ Như Phong là Vân Lâm, vì vậy cũng để ý tới .


      Trong những người này, tu vi cao nhất chính là nam tử ngũ cấp linh sư lúc nãy, nhưng là đều bị đả bại , vậy bọn họ còn có hi vọng sao?đệ tử Vân gia vốn là được nuông chiều từ bé, rất sợ chết. Bọn họ thấy có người đầu hàng trước, cũng đều theo mà đầu hàng nhảy xuống.


      Nháy mắt, ánh mắt tất cả mọi người đều nhìn về phía Vân gia bên kia, trong ánh mắt cũng khỏi tràn ngập hèn mọn.


      Bất quá, hoàn hảo, Vân gia còn có người có lùi bước, suy nghĩ chút, mọi người đều là mang ánh mắt ái mộ nhìn phía người duy nhất còn đứng đó Vân Lâm. Nhưng bọn họ nhìn thấy cái gì? ở trong mắt mọi người nàng Vân Lâm luôn luôn là người dịu dàng thiện lương , nhưng tại nàng lại dùng cặp mắt tràn ngập ác độc kia gắt gao nhìn chằm chằm Hạ Như Phong.


      " tiểu tạp chủng chết tiệt, ngươi vì sao phải sống ở chỗ này? Ta muốn ngươi chết, ta muốn ngươi chết , " Vân Lâm sắc mặt nhăn nhó đến đáng sợ, dùng sức nắm chặt nắm đấm, hung tợn , "Vân gia muốn ngươi chết, ngươi đứng đó chờ chết liền tốt lắm, vì sao lại phải phản kháng? cái tiểu tạp chủng, có tư cách gì mà phản kháng?"


      Vô cùng tức giận, làm cho nàng rốt cuộc thể ngụy trang, nàng chỉ biết là, nữ tử này hung hăng đánh vào mặt Vân gia, giết nàng, Vân gia đoạn thời gian rất dài bị người khác xem thường. Thân là chi nữ Vân gia nàng, cũng bị người cười nhạo, nhất là người nàng ái mộ Lâm Phàm học trưởng còn ở nơi này.


      Nắm tay mở ra, bên trong ra tờ giấy màu vàng, mà lời khuyên của phụ thân còn ở bên tai...


      "Lâm Nhi, đây là tụ linh tán Lâm thiếu đưa tặng , có thể trong thời gian ngắn nháy mắt tăng tu vi của ngươi lên, nhưng về sau tu luyện của ngươi bị chậm lại, phải can nhắc sử dụng, bất quá trận đại chiến này, Vân gia thể thua, phải vì thu phục Hạ gia, mà là vì danh vọng của Vân gia."


      Nàng mở ra tờ giấy bao lấy tụ linh tán, chút do dự nuốt xuống, giờ khắc này, khí thế của nàng lấy tốc đọ sét đánh mà tăng lên...


      Tứ cấp linh sư.


      Ngũ cấp linh sư.


      Lục cấp linh sư.


      Thẳng đến lúc tăng lên cửu cấp linh sư đỉnh phong, khí thế mới ngừng lại được.


      "Này... Đây là có chuyện gì? Nàng như thế nào có thể ngay lập tức tăng lên đến cửu cấp linh sư đỉnh phong?"


      "Vừa rồi vật nàng ăn vào, đại khái là dược vật có thể trong nháy mắt tăng thực lực ? phải trước khi tỷ thí , thể sử dụng ngoại vật tương trợ sao?, Hạ gia tiểu thư đều vì thế mới có triệu hồi ra triệu hồi thú, chính là Vân gia nữ chính mình cũng , muốn công bằng đại chiến, như thế nào nàng lại giữ lời đây? Ngược lại, lại dùng dược vật tương trợ?"


      "Haiz, ta trước kia nhìn lầm nàng , ngươi có hay nhìn đến ánh mắt của nàng vừa rồi? Rất ác độc , ngược lại, Hạ gia tiểu thư đều so với nàng xuất chúng, dù sao nàng từ đầu tới cuối đều là dùng chính thực lực của chính mình đả bại nhiều đệ tử Vân gia như vậy.”


      "Xem bộ dáng người Vân gia lật lọng, dong binh đoàn chúng ta phải suy nghĩ chút, cần tiếp tục cùng Vân gia hợp tác, cùng loại gia tộc này hợp tác, rất có cảm giác an toàn , ta nghĩ ta còn là nhờ vả đồng được."


      Những người có mặt làm vì hành động biết xấu hổ của Vân Lâm, ngược lại biểu của Hạ Như Phong, lại được rất nhiều người ủng hộ.


      Bọn họ đều nhìn ra liền tính đại chiến này thua là Hạ gia, thanh danh của Vân gia cũng nhất định cũng mất sạch.


      Nếu ngay từ đầu Vân Lâm ra cái điều kiện kia liền tốt, dù sao lôi đài có quy định thể dùng dược vật, Vân Lâm lại tự cho là thông minh đưa ra điều kiện này, cho nên đến cuối cùng, Vân gia bất quá phải tự gánh hậu quả thôi.


      "Cửu cấp linh sư sao? đạt tới đại linh sư, phải cũng chỉ là cai linh sư thôi sao?"


      đạt tới đại linh sư, là có khả năng nhìn thấy hành động của nàng, cho nên vô luận cấp bậc của Vân Lâm tăng lên như thế nào, đối với nàng mà , đều như nhau mà thôi.


      Vân Lâm sau khi tăng lên thực lực liền cảm nhận được thân thể có vô cùng lực lượng , khóe miệng ra tia cười tàn nhẫn, nhưng đợi nàng phục hồi lại tinh thần, Hạ Như Phong liền đến phía sau thân thể của nàng , nâng gậy lên, biểu tình đạm mạc hướng về phía nàng mà vung.


      "Ầm vang."


      Theo tiếng nổ, thân thể Vân Lâm liền bay ra, nhưng nàng có rơi xuống lôi đài, nàng ở sát rìa lôi đài liền dừng lại, dù là như thế, nhưng cũng ngăn được nội tâm kinh hách, nàng nâng lên cặp mắt tràn đầy sợ hãi, thào tự : "... có khả năng... Ta như thế nào lại có thể bại bởi cái tiểu tạp chủng? cái phế vật..."


      " chiêu, lại là chiêu, " mọi người hút ngụm khí lạnh, ánh mắt nhìn về phía Hạ Như Phong, đều là thay đổi.


      Hạ Như Phong thản nhiên cười, chọn mi nhìn sắc mặt xanh mét của Vân Lâm cái, : "Vân gia chủ, Vân gia thua, hỏa diễm thảo có thể trước giao ra ."


      Gắt gao nắm chặt nắm đấm, Vân Lâm nhìn về phía Hạ Như Phong giương lên nụ cười nhạt, nội tâm nhất thời sinh ra cái ý niệm trong đầu, nàng thể lưu. Mà thời khắc này tràn ngập sát ý, cũng bị Hạ Lâm Lạc cảm giác đến, đạo ánh mắt sắc bén đảo qua lại đây, đành phải phải tạm thời thu lại sát ý quanh thân, lãnh lùng : "Hỏa diễm thảo, ta muốn đưa cho Lâm thiếu ."


      Có bản lĩnh, ngươi liền muốn , tốt nhất là dưới lúc Lâm thiếu giận dữ giết chết.


      "Nga, ?" Hạ Như Phong biểu tình thản nhiênnhư trước , tựa hồ bởi vì việc này mà có điều tức giận, thu hồi ánh mắt, cước bộ của nàng, chậm rãi hướng tới Vân Lâm, "nhưng là ta chiến đấu, dù sao cũng phải thu lấy chút chiến lợi phẩm , phải sao?"


      Đến trước mặt Vân Lâm, nàng dừng lại cước bộ, gậy trong tay, lưu tình chút nào đánh tới Vân Lâm...
      Tôm Thỏ thích bài này.

    4. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 25: Phế Vân Lâm


      Edit: Tử Liên Hoa 1612



      "Dừng tay."


      Mắt thấy trường côn sắp đánh vào Vân Lâm, trong miệng Vân Lâm phát ra tiếng hét giận dữ, từ phía dưới nhảy lên, khí thế cả người chợt bộc phát, xung quanh bàn tay lơ lửng ngọn lửa màu đỏ, đánh sau lưng Hạ Như Phong.


      Nhìn thấy Vân Lâm để ý quy tắc tỷ thí mà ra tay với Hạ Như Phong, mọi người đều khinh bỉ, đồng thời Hạ Lâm Lạc cũng trực tiếp nhảy lên đài, chắn phía sau Hạ Như Phong, đưa tay ra, trực tiếp đối mặt với công kích của Vân Lâm.


      "Dám làm cháu lão tử bị thương, tiểu tử Vân gia, ngươi muốn chết?"


      "Ầm."


      Hai chưởng đụng nhau, Vân Lâm lui về phía sau mấy bước, bàn chân ma sát với mặt đất, từ khóe miệng của chảy ra vệt máu đỏ tươi.


      Tuy Hạ Lâm Lạc nhiều năm chưa từng đột phá, nhưng dù sao Hạ Lâm Lạc cũng tấn cấp trước rất lâu, cho nên dù như thế nào, năng lực của vẫn thấp hơn Hạ Lâm Lạc bậc.


      "A!"


      tiếng kêu thê lương xẹt qua phía chân trời, nghe được thanh ấy, cả người Vân Lâm run lên, lập tức quay về phía lôi đài. Nhìn thiếu nữ cười nhạt, mọi người đều có loại cảm giác, người thiếu nữ này, phải là người mà là ác ma.


      lôi đài, cổ tay Vân Lâm toàn là máu tươi, xương tay vỡ vụn, coi như là nhặt trở về cái mạng, nàng ta cũng trở thành phế nhân.


      "!!!!!" Nhìn thấy bộ dạng thảm hạ của nữ nhi, Vân Lâm ôm đầu, thống khổ ngửa mặt lên trời hét lớn tiếng, thân thể ngừng run rẩy. "Cẩu tạp chủng, mới vừa rồi ta lệnh cho ngươi dừng tay ngươi nghe thấy sao? Ngay cả người của Vân gia ta ngươi cũng dám tổn thương, ngươi muốn chết?"


      Hai tròng mắt nổ tung, ánh mắt đầy tia máu, vẻ mặt dữ tợn đáng sợ, vẻ mặt mang theo điên cuồng.


      "Xin lỗi, ngươi có tư cách ra lệnh cho ta làm bất cứ chuyện gì, hơn nữa, người muốn ta chết, chết nhanh hơn ta... " Khóe miệng Hạ Như Phong gợi lên ý cười, tầm mắt đảo qua Vân Lan tái mặt phía dưới.


      Khiến nàng tiếc nuối chính là, Vân Lan bị người Vân gia bảo vệ ở chính giữa, khiến nàng thể nào xuống tay, nhưng mối thù nàng ta tổn thương Hạ Ngân Nguyệt, nàng nhớ. Về phần Vân Lâm, nàng tạm thời giết ả, bởi vì có lúc, từ thiên tài được sủng ái biến thành phế vật, thống khổ hơn.


      "Ha ha ha..." Đột nhiên, Vân Lâm điên cuồng phá lên cười: "Hạ Như Phong, lá gan của ngươi rất lớn, từ nay về sau, Vân gia ta đội trời chung với Hạ gia các ngươi!!!”


      Nghe vậy, Hạ Như Phong bất đắc dĩ nhún nhún vai, thản nhiên : " phải thế này từ lâu rồi sao, đâu có gì khác trước kia."


      Hạ gia và Vân gia, oán hận có rất nhiều năm, mà Vân gia sở dĩ ra tay là vì băn khoăn Hỏa gia vẫn như hổ rình mồi. Nhưng cừu hận của hai nhà Hạ Vân vẫn chút thay đổi, nếu như có cơ hội, nàng tin tưởng, Vân gia nhất định xuất thủ nuốt trọn Hạ gia, cho nên, bất kể nàng đối với Vân Lâm làm cái gì, đều là giống nhau.


      "Gia chủ!" Người Vân gia thấy vậy, tất cả đều nhảy lên đài, đứng ở bên người Vân Lâm.


      Hạ gia đương nhiên muốn rơi lại phía sau, cũng đứng bên Hạ Lâm Lạc, hai bên đối diện, khí giương cung bạt kiếm.


      Đúng lúc này, bầu trời giống như có sấm sét ầm ầm nổ vang, người có tu vi thấp đều cảm giác choáng váng: “Ha ha ha, thế nào, Vân gia muốn ăn hiếp Hạ gia ta sao?”


      Trong lúc những người có mặt hiểu gì, lão giả tóc bạc phơ nhảy lên lôi đài, ít đệ tử trẻ tuổi biết lão giả, nhưng mà Hạ Lâm Lạc và ba vị trưởng lão nhìn thấy lão giả xuất đều kích động nghênh đón.


      “Hạ lão, sao ngài lại ra?” Vẻ mặt Hạ Lâm Lạc kích động, nhiều năm như vậy, Hạ lão cũng là nên ra.


      Hạ lão hơi hơi cười, gật đầu với bọn họ, ánh mắt ôn hòa đầu từ đầu tới giờ vẫn tập trung vào Hạ Như Phong, mặt mang theo vui mừng: “Nha đầu, tệ, hổ là là đệ tử Hạ gia ta, chẳng qua lần này ngươi gây họa lớn rồi.”


      “Hạ lão…” Hạ Như Phong sửng sốt chút, ngờ rằng trận đấu này, Hạ lão cũng đến đây, nàng biết tu vi của Hạ lão, nhưng xem tình hình này, ít nhất ở Đại Linh sĩ đỉnh phong.


      Vân Lâm sửng sốt nhìn lão giả xuất , sau đó sắc mặt biến đổi: “, có khả năng lão gia hỏa này còn sống, hơn nữa, còn đột phá Linh Tướng? Nhưng vậy sao, chỉ cần phụ thân ta kết thúc bế quan ra ngoài, Hạ gia nhất định bị hủy diệt.”


      Biết có Hạ lão ở đây, bọn chiếm được thứ tốt, Vân Lâm chỉ có thể giận dữ phất áo xoay người rời , chỉ là mối hận trong lòng tan được.


      “Hừ, gia chủ, nha đầu kia gây đại họa, thế nhưng phế nha đầu Vân gia, ta đề nghị đem nàng giao ra, tránh cho Hạ gia bị họa diệt môn.” Giờ phút này, nội tâm Tam Trưởng Lão tràn ngập tức giận, thể ngờ rằng, Hạ Như Phong phế bỏ Vân Lâm, phải biết rằng Vân Lâm là thiên tài được sủng ái của Vân gia, phế nàng ta còn nghiêm trọng hơn việc giết những đệ tử Vân gia khác.


      “Tam Trưởng Lão, chẳng lẽ ngươi cho rằng Phong Nhi phế nàng, Vân gia trải qua sỉ nhục hôm nay, còn có thể bỏ qua Hạ gia sao? Huống chi nếu có Phong Nhi, Hạ gia cũng mất, cho nên, ngươi có tư cách gì giao ra Phong Nhi?” Ánh mắt sắc bén của Hạ Lâm Lạc quét qua Tam Trưởng Lão, sắc mặt rất khó coi .


      Ai dám ăn hiếp Phong Nhi của lão phải hỏi ý kiến, nếu ngay cả cháu ngoại của mình lão cũng bảo vệ tốt, lão làm gia chủ còn có ý nghĩa gì?


      “Nhưng gia chủ, nếu phải nàng, Hạ gia đâu cần nhận khiêu chiến của Vân gia? đến nguyên nhân tất cả đều là…”


      “Các ngươi im miệng cho ta!” Hạ lão lạnh lùng cắt ngang lời của Tam Trưởng Lão, cũng thèm liếc mắt cái, ngược lại dùng ánh mắt nhu hòa nhìn Hạ Như Phong. “Nha đầu kia, trận chiến này ngươi vất vả rồi, chúng ta trở về thôi!”


      Hạ Như Phong khẽ gật đầu, rời với đoàn người Hạ gia, bởi vì chiến đấu với đệ tử Vân gia, toàn bộ đệ tử Hạ gia đều dùng ánh mắt sùng bái nhìn nàng.


      Nhóm đệ tử trẻ tuổi đều biết tình hình giờ, bọn chỉ biết trong gia tộc mình có Linh tướng, cấp bậc Linh tướng ở Hỏa Vân thành chính là cực kỳ mạnh mẽ, cho nên tuy rằng Vân gia ra những lời hung ác, cũng có bao nhiêu đệ tử để ý. Hơn nữa Hạ Như Phong thắng nữ Vân gia, cũng đủ để nhóm đệ tử trẻ tuổi tự hào.


      trải qua nhiều năm bị chèn ép như vậy, lúc này bọn họ rốt cục có thể hãnh diện, sao có thể hưng phấn? Dọc theo đường đều ngẩng đầu ưỡn ngực mà bước.


      Nhưng khác với khí ở Hạ gia, khí ở toàn Vân gia lúc này cực kỳ khủng bố, những người có mặt đều biết, Vân gia tỷ thí với Hạ gia, Vân gia thua, hơn nữa thua rất thảm.


      Vân Lâm nhìn qua thiếu nữ hôn mê giường, thở dài hơi, bên cạnh truyền tới thanh khóc lóc của nữ nhân khiến cho kiên nhẫn nhíu mày: “Khóc, ngươi khóc có ích lợi gì, khóc Lâm Nhi có thể khôi phục sao?”


      “Nhưng mà gia chủ… Chẳng lẽ cứ như vậy buông tha hung thủ thương tổn Lâm Nhi sao?” Nữ nhân lau nước mắt, đau lòng nhìn chăm chú vào con chính mình.


      “Hừ, ai ta bỏ qua? Vân gia chỉ có phụ thân có thể đánh bại lão già cấp Linh tướng kia thôi, cho nên tại chúng ta tạm thời trêu chọc Hạ gia, chờ phụ thân bế quan ra rồi tiếp.” Lúc , lạnh lùng cười, trong mắt xẹt qua tàn nhẫn. “Cẩu tạp chủng Hạ gia kia, ả tốt nhất vĩnh viễn đừng rời khỏi Hạ gia.”

    5. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 26: Thu mua lòng người


      Edit: Tử Liên Hoa 1612



      đỉnh núi tuyết, nam tử chắp tay sau lưng, thân thể thon dài đứng thẳng đón gió, đầu tóc màu bạc theo gió tung bay, tuyết rơi rực rỡ đầy đầu vai. Giờ phút này, mặt chút thay đổi nhìn gương mặt thiếu nữ chưa hết trẻ con trước mặt, từ mặt tháy được bất kỳ cảm xúc dao động nào, giống như hòa thành thể với tuyết đọng đầy mặt đất.


      "Hôm nay là lần đầu tiên ngươi đánh nhau với người khác, ngươi có ý kiến gì ?"


      Thiếu nữ nhăn mi tâm, gì, chỉ im lặng.


      Nàng biết, hôm nay có thể chiêu bại địch, hoàn toàn là dựa vào mị ảnh tiên tung. Cấp bậc dưới đại linh sư có cách gì nhìn thấy bóng dáng của nàng. Nhưng nếu gặp phải đại linh sao? Nàng tin tưởng nếu đánh với đại linh sư, chính mình cũng có liều mạng, còn nếu chỉ tên đại linh sư, nàng liền chỉ có thể dùng tốc độ cao nhất bỏ chạy.


      Hơn nữa, Hạ gia có gã linh tướng còn bị ép như thế, trong các gia tộc khác sao lại có linh tướng, cấp bậc linh tướng nhất định vượt qua Hạ lão. Nàng có cách gì xác định, dưới đuổi bắt của linh tướng, nàng có thể thuận lợi đào thoát.


      "Vẫn là thực lực quan trọng nhất a!" Hạ Như Phong khẽ thở dài, nhưng mà, nàng cũng hối hận, cho dù hôm nay nàng phế Vân Lâm, Vân gia cũng bỏ qua Hạ gia, hơn nữa ta lại đưa Hỏa diễm thảo làm tiền đặt cược cho người khác, vậy là trái với quy tắc, lấy chút lãi như vậy cũng đủ đâu.


      "Thừa dịp này, chính ngươi tự hiểu !" Bạch Thụy thấy nàng cũng có bởi vì chiến đấu thắng lợi mà kiêu ngạo, có chút tán thưởng tâm tính trầm ổn của nàng, tuy nhiên điều đó ra mặt, chỉ có ánh mắt dần dần trở nên nhu hòa.


      Nàng, hổ là kí chủ viễn cổ triệu hồi thư lựa chọn, cũng hổ là người đó...


      Hạ Như Phong gật gật đầu, khoanh chân ngồi xuống, mặc cho gió tuyết rét lạnh đập vào gương mặt chưa hết tính trẻ con, nàng chút cảm giác. Bỗng nhiên, bình cảnh ở bát cấp đỉnh phong chấn động.


      "Ầm."


      cỗ linh lực xông lên ý nghĩ, chỉ thấy tấm màng mỏng như tờ giấy chắn giữa bát cấp và cửu cấp bị phá tan, vô số linh khí trời đất dũng mãnh tiến vào thân thể, Hạ Như Phong vận chuyển Nghịch Thiên quyết, tiếp nhận linh khí trời đất để bản thân sử dụng. Giờ phút này, nàng cảm giác thân thể đến độ cao khác.


      "Cửu cấp linh sĩ, cuối cùng cũng đạt được, cần bao lâu, có lẽ đột phá đến linh sư..."


      Ba năm trước, Vân gia Vân Lâm cũng chỉ mười lăm tuổi, trở thành linh sư mười lăm tuổi đầu tiên của Hỏa Vân thành, vì vậy mới có danh nữ thiên tài. Mà Hạ Như Phong, cùng là mười lăm tuổi, lúc trước Vân Lâm chỉ còn cấp, nhưng kết quả là năm năm liền mới lên được linh sư. Còn Hạ Như Phong, nàng mất gần tháng mà thôi, thiên phú cỡ này, tìm cả đại lục cũng khó mà có.


      Ngay lúc này, giọng lạnh nhạt lại mất tao nhã của Bạch Thụy chậm rãi vang lên bên tai Hạ Như Phong .


      "Bản vẽ này, ngươi tìm luyện khí sư làm ."


      Nhận bản vẽ tay Bạch Thụy, Hạ Như Phong hiểu nhíu mày: "Vòng tay linh lực? Đây là cái gì?"


      "Ngươi có biết vì sao linh thú rất dẻo dai ?" Bạch Thụy nhìn vào mắt Hạ Như Phong, tiếp tục : "Đó là bởi phương pháp tu luyện của linh thú và nhân loại khác nhau. Nhân loại tu luyện là trực tiếp hút linh khí vào trong cơ thể, đồng thời sinh ra linh khí vô dụng. Mà linh thú là dùng da hấp thu linh khí tạo nên loại tác dụng bất ngờ, khi linh khí chạy vòng da thịt, sức chống đỡ của thân thể ngươi tăng lên, vòng tay này được chính luyện khí sư thời đại viễn cổ dựa vào nguyên lý tu luyện của linh thú chế tạo, đáng tiếc ta thuật luyện binh khí, ngươi chỉ có thể tìm luyện khí sư giúp ngươi chế tạo."


      " ra là thế, vòng tay này có thể cho ta giống với linh thú, sức chống đỡ của thân thể tăng lên?"


      "Ừ, chẳng qua đây là bắt chước nguyên lý tu luyện của linh thú mà làm, vì thế thể so sánh với linh thú được, chẳng qua ngươi cần phải hấp thu linh khí vô dụng nữa, nhưng cứ như vậy, ngươi giống những người tu luyện bình thường sau khi hấp thu linh khí phải bài trừ những thứ linh khí vô dụng ra ngoài, có thể linh khí bị ngươi hấp thu vô cùng tinh khiết, tăng lên tốc độ tu luyện của ngươi, hơn nữa, ngươi cần cố ý hấp thu, vòng tay cũng tự động giúp ngươi hấp thu linh khí."


      "Tê!!!" Bạch Thụy xong, Hạ Như Phong nhịn được hút đầy khí lạnh.


      Tốc độ tu luyện của nàng ở đại lục là kinh tài tuyệt diễm, ngờ rằng còn có thể tăng lên, biết sau khi dùng vòng tay, tốc độ tu luyện tăng lên tới dạng khủng bố gì...


      Hạ Như Phong kinh ngạc ràng nằm trong dự kiến của Bạch Thụy, khóe miệng nhàng gợi lên độ cong nhợt nhạt, sau đó lại rất nhanh thả xuống dưới, nắm đấm đặt ở bên miệng, ho khan hai tiếng, : "Nhưng chuyện tu luyện hãy để sau, ta dạy ngươi luyện dược trước ."


      "Luyện dược?" Hai mắt Hạ Như Phong sáng lên, dù nàng tâm tính vững vàng, giờ phút này cũng khỏi kích động.


      Bạch Thụy xòe tay ra, trong tay là ba bộ sách màu đen, đưa đến trước mặt Hạ Như Phong: "Ba quyển sách này là ta mất mấy ngày ghi ra, trong đó quyển là các đơn thuốc, có lẽ tại rất nhiều đều thất truyền, còn có quyển là cách chế thuốc tự tay ghi chép, cuối cùng là về dược liệu, chờ ngươi nhớ kỹ tất cả tới tìm ta."


      "Được." Hạ Như Phong nhận lấy ba bộ sách, thở ra ngụm khí. "Ta đây trước." Song lúc nàng vừa muốn rời , bỗng nhiên nhớ tới cái gì, quay đầu nhìn Bạch Thụy, : "Đúng rồi, giúp ta luyện chế mấy viên đan dược tam phẩm, ta có chỗ cần dùng."


      Bạch Thụy hơi hơi sửng sốt, gật đầu, cái gì cũng có hỏi, lập tức đáp ứng.


      Rời khỏi thế giới triệu hồi thư, Hạ Như Phong bỏ ba bộ sách vào trong linh giới, lập tức đến phòng của Hạ Ngân Nguyệt.


      Vừa đến cửa nghe được tiếng đại trưởng lão thở dài bên trong: "Nguyệt Nhi, hôm nay ngươi là rất xúc động, sao có thể thương lượng với ta xông lên phía trước, nếu phải nha đầu Như Phong tới kịp lúc, ngươi mất mạng rồi."


      "Nhưng mà gia gia..." Đại trưởng lão vừa mới xong, Hạ Ngân Nguyệt nhu nhược cất lời, hình như biết nên cái gì, giọng cuối cùng lại biến mất.


      Hạ Như Phong thản nhiên cười, đẩy cửa ra rồi vào, đại trưởng lão và Hạ Ngân Nguyệt nhìn thấy nàng xuất đều sửng sốt, biết muộn thế này nàng tới nơi này làm cái gì.


      "Như Phong nha đầu, sắc trời tối muộn, ngươi tới nơi này có chuyện gì sao?" Đại trưởng lão khẽ nhíu mày, Hạ Như Phong mặc kệ là lúc trước hay tại cũng chưa từng chủ động qua câu với bọn họ, càng đừng tới cửa, cho nên nhất thời lão ý định của nàng.


      "Hôm nay ta tới là tìm Nguyệt Nhi biểu tỷ," Hạ Như Phong xong, tới chỗ Hạ Ngân Nguyệt, từ trong linh giới lấy ra viên đan dược lúc trước Bạch Thụy luyện chế, : "Đây là tam phẩm đan dược Tẩy Tủy Đan, là lễ vật ta đưa cho Nguyệt Nhi biểu tỷ."


      Thu mua lòng người, đúng vậy, Hạ Như Phong là thu mua lòng người, nàng tuy là đưa cho Hạ Ngân Nguyệt, thực chất là làm cho đại trưởng lão xem, tại thực lực nàng đủ, vì Hạ gia và ông ngoại, trước hết nàng phải bắt đầu thu mua tâm của số người, đại trưởng lão thể nghi ngờ là lựa chọn tốt nhất.


      "Tẩy... Tẩy Tủy Đan..."


      "Ầm ầm."


      Đại trưởng lão chỉ cảm thấy đầu óc đình trệ, ngơ ngác nhìn đan dược trong suốt tay Hạ Như Phong, lâu hoàn hồn được...
      Tôm Thỏ thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :