1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Dị giới Tà phượng nghịch thiên - Băng Y Khả Khả (67) (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Tử Liên Hoa 1612

      Tử Liên Hoa 1612 Active Member

      Bài viết:
      131
      Được thích:
      130
      tr này mk thông báo với editor bên kia và nhận edit lại từ đầu nhé.
      Last edited: 22/3/16

    2. Tử Liên Hoa 1612

      Tử Liên Hoa 1612 Active Member

      Bài viết:
      131
      Được thích:
      130
      TÀ PHƯỢNG NGHỊCH THIÊN

      Nguồn convert: Tangthuvien

      Giới thiệu:

      Nàng, Hạ Như Phong, dưỡng nữ của Hoa Hạ cổ võ thế gia, khi xuyên qua trở thành nữ nhi Nghiêm gia bị trục xuất khỏi Thiên Lang quốc.

      Ai có thể nghĩ đến, tiểu thư yếu đuối sau lần bị hãm hại, khi chết liền nghênh đón cái linh hồn mới...

      Xa bên kia thành thị, Hạ gia chính là nguyên nhân để nàng trở nên cường thế, dần dần tỏa sáng trong mắt mọi người đại lục.

      Ngũ phẩm đan dược? Tính cái gì? Nàng hoàn toàn có thể xem là đường đậu ăn.

      Ngươi có triệu hồi thú cấp bảy? Ngượng ngùng, thánh thú đều dẫn theo thuộc hạ đến chỗ nàng tìm nơi nương tựa.

      Hối hận thế nào? Nhớ kỹ, đời này có cách gì luyện chế thuốc hối hận.

      Long có nghịch lân, xúc giả tất phát.

      Thương tổn đến nàng, chết!

      Thương tổn đến Hạ gia, sống bằng chết!

      Vì Hạ gia, nàng lấy tư thái mạnh nhất càn quét đại lục, đến nơi nào gà chó tha, máu nhiễm đại địa. Nàng dùng hành vi với khắp đại địa, dám cùng hạ Như Phong nàng đối địch là muốn thừa nhận lửa giận của nàng. Nếu vẫn là khư khư cố chấp, đừng trách nàng liều lĩnh trả thù!

      Mà loại trả thù của nàng, chính là chết ngừng lại!

    3. Tử Liên Hoa 1612

      Tử Liên Hoa 1612 Active Member

      Bài viết:
      131
      Được thích:
      130
      QUYỂN 1: TRIỆU HỒI SƯ QUẬT KHỞI

      CHƯƠNG 1: HỎA VÂN THÀNH


      Hỏa Vân thành là thành thị bên trong Lâm Phong quốc, bởi vị trí gần với núi lửa nên năm bốn mùa đều là mùa hè nóng bức, nhưng núi lửa lại cho ra rất nhiều dược liệu nên nơi này vẫn thường có lính đánh thuê lui tới.

      Mà ở phía Tây, chính là Hỏa Vân thành Hạ gia.

      Lúc này bên hồ Hạ gia , thiếu nữ nằm mặt đất, hai tay chống ót đối diện với ánh sáng mặt trời, xuyên qua hai mảnh lá cây trong suốt phủ mắt nhìn bầu trời buổi trưa nắng, tia trào phúng để ý theo khóe miệng tràn ra.

      "Xuyên qua nha, ngờ ta cũng gặp loại tình này, vậy liền coi như bắt đầu lần nữa . Còn phải ở đâu cũng giống nhau?"

      Đúng vậy, thiếu nữ giờ phút này chính là người mang theo linh hồn tên Hoa Hạ xuyên qua mà đến được tuần, cũng từng đó thời gian nàng mới có thể thích ứng với thân phận này.

      Hỏa Vân thành Hạ gia là nhà mẹ đẻ mẫu thân nàng, cũng là gia tộc ngoại công của nàng. Nơi đây có bốn đại đế quốc: Thương Lang quốc, Băng Tuyết quốc, Long Thiên quốc, Lâm Phong quốc, mà nàng vốn là tiểu thư Nghiêm gia của cường quốc đứng đầu - Thương Lang quốc. Tuy nhiên do mẫu thân là thiếp nên nàng cũng được sủng ái, có thể mọi thứ cũng quá kém cho tới khi nàng gần mười tuổi vẫn thể triệu hồi ra triệu hồi thư, bị Nghiêm gia xóa bỏ dòng họ, đuổi khỏi gia tộc. May mắn có Hạ gia gia chủ Hạ Lâm Lạc thu dưỡng, nàng mới có thể sống tới ngày hôm nay, chớp mắt là năm năm.

      Mảnh đại lục này gọi Linh Huyễn đại lục, là nơi triệu hồi sư và linh sư cùng nhau tồn tại.

      Triệu hồi sư ở đại lục này địa vị hết sức quan trọng, người có thể triệu hồi ra triệu hồi thư liền trở thành trọng yếu.

      Bình thường, triệu hồi sư trước mười tuổi đều có thể triệu hồi, vượt quá mười tuổi mà vẫn thể liền đại biểu người đó cùng nghiệp này là vô duyên.

      Nếu có cách gì trở thành triệu hồi sư liền chỉ có thể trở thành linh sư. Triệu hồi sư chính là thể tự mình chiến đấu mà phải dựa vào triệu hồi thú, linh sư hoàn toàn ngược lại. Nhưng đại lục mỗi người cơ bản đều có thể trở thành linh sư, bao gồm cả người trở thành triệu hồi sư nên linh sư thể quan trọng bằng triệu hồi sư.

      Linh sư dựa vào linh kỹ công pháp để chiến đấu, cao cấp linh kỹ cùng hạ linh kỹ có chênh lệch ràng. Nếu là có cùng cấp bậc, người có cao cấp linh kỹ vĩnh viễn giành được thắng lợi. Bởi vậy có thể thấy được tầm quan trọng của linh kỹ công pháp đối với linh sư.

      Cấp bậc linh kỹ chia làm bốn bậc từ thấp đến cao: đồng, ngân, kim, chui, trong đó đại lục nhiều nhất là đồng giai cùng ngân giai, kim giai chỉ đệ tử đại gia tộc mới có, còn chui là tồn tại trong truyền thuyết. như thế, khi có người có chui giai linh kỹ, chờ đợi chính là toàn bộ cao thủ đại lục đuổi giết. hấp dẫn của chui giai, dù có là sĩ cường giả cũng bị dụ hoặc.

      Mà phân hóa cấp bậc công pháp cùng linh kỹ là giống nhau.

      "Haiz!" Hạ Như Phong gạt hai mảnh lá cây mắt ra, từ đất đứng lên, lại nhịn được thở dài. " ràng là linh sĩ cấp bảy, lại trở thành cái phế vật có việc gì làm. Triệu hồi sư, thực quan trọng vậy sao?"

      Linh sĩ cấp bảy thiên phú thực rất bình thường, ở Nghiêm gia bị đối đãi cùng phế vật khác nhau là mấy, nội tâm nàng cũng biết phải làm sao.

      "Phong Phong, ngươi ở trong này làm gì?"

      lúc nàng phân vân, cái đầu xuất , chớp cặp mắt u nhìn nàng.

      Thiếu niên đáng có khuôn mặt nghiêm túc, do vừa chạy nên mặt vẫn chưa hết đỏ ửng. Tuổi thoạt nhìn lớn nhưng ánh mắt lại mang theo khí thế hợp lứa tuổi làm Hạ Như Phong mỗi lần nhìn thấy đều cảm giác trong cơ thể cậu có cái linh hồn quái dị. Nhưng trải qua nhiều lần tìm hiểu, nàng mới mất dần nghi ngờ.

      "Tiểu tử, ngươi nên kêu ta biểu tỷ." Hạ Như Phong nhéo nhéo khuôn mặt cậu, giọng điệu hơi bất mãn.

      "Hừ!" Thiếu niên hừ tiếng, quay gương mặt so với vừa rồi còn hồng hơn sang bên. "Ngươi so với ta chỉ lớn hơn hai tháng, ta cần kêu ngươi biểu tỷ."

      "Thiên đệ đệ, lớn hơn hai tháng cũng là lớn, huống chi nhìn bộ dạng nghiêm túc của ngươi nghĩ ngươi chỉ có mười tuổi." Hạ Như Phong miết làn da bóng loáng của cậu, khỏi cảm thán tiếng. Còn chưa tẩy xương phạt tủy da dẻ tốt như vậy, về sau chẳng phải càng tốt hơn?

      Hạ Thiên mặt đỏ rực, dùng sức gạt tay Hạ Như Phong ra, hung hăng trừng mắt liếc nàng cái: "Ngươi mới là nghiêm túc, cả nhà ngươi đều là nghiêm túc!"

      Nghe được lời giận dữ của Hạ Thiên, Hạ Như Phong khóe miệng run rẩy chút, ngón tay cứng ngắc giữa trung, sau đó mới từ từ buông xuống. Gương mặt dưới ánh mặt trời chính ngọ vẫn còn nét trẻ con, giờ phút này nàng im lặng thản nhiên, lộ ra loại hơi thở cách biệt thế giới bên ngoài.

      Hạ Thiên nhìn nàng có chút ngây người, mặc dù dung nhan thiếu nữ mười lăm tuổi còn mang chút trẻ con nhưng có thể tưởng tượng sau khi nàng lớn lên nhất định khuynh quốc khuynh thành, phong hoa tuyệt đại.

      "Phong Phong, người của Vân gia đến, gia gia muốn ngươi ở đây đừng rời khỏi. Để ma nữ Vân gia gặp ngươi biết xảy ra chuyện gì." Hạ Thiên nhớ tới nhiệm vụ cau mày , hiển nhiên có chút lo lắng cho Hạ Như Phong.

      "Vân gia? Người tuần trước đem ta đả thương sao?" Hạ Như Phong từ mặt đất đứng lên, vỗ vỗ quần trắng dính tro bụi, khóe môi cong cong dùng giọng điệu ôn hòa , "Trốn tránh cũng được gì, thương tổn đến ta nhất định phải trả giá đại giới. Ta, Hạ Như Phong phải hạng người thiện lương gì. Hạ Thiên, chúng ta ."

      Giọng kiên cường khiến Hạ Thiên có chút hoảng hốt, cảm thấy Hạ Như Phong bi thương, yếu đuối thay đổi, từng câu từng chữ trước giờ chưa từng kiên định như thế.

      Mắt thấy bóng dáng Hạ Như Phong ngày càng , tựa hồ sắp biến mất, Hạ Thiên liền vội vàng thu hồi suy nghĩ mà đuổi theo.

    4. Tử Liên Hoa 1612

      Tử Liên Hoa 1612 Active Member

      Bài viết:
      131
      Được thích:
      130
      CHƯƠNG 2: NHẤT NGUYỆT CHI ƯỚC

      Phòng tiếp khách khí nghiêm túc dị thường, ngồi ở ghế chủ vị cao là lão giả tóc hoa râm. Bộ râu trắng che kín đôi tay thô dày đầy vết chai, chứng tỏ ông cũng là linh sư thường xuyên chiến đấu. Người đó cũng chính là ngoại công Hạ Như Phong, Hạ gia gia chủ Hạ Lâm Lạc.

      "Hạ gia chủ, lời ta vừa ngươi nghĩ thế nào?" Nam tử trung niên ghế khách quý uống ngụm trà, giọng điệu chút để ý : "Xem ra mấy năm nay Hạ gia xuống dốc, liền ly trà ngon cũng có."

      Nguyên bản Hạ gia cùng Vân gia đều là đại gia tộc, nhưng mười hai năm trước Hạ gia lão gia chủở núi lửa gặp nạn, Hạ gia nhất thời thể gượng dậy. Hạ Lâm Lạc lúc đó tu vi cũng là trì trệ tiến nên có biện pháp khôi phục gia tộc, để hai đại gia tộc kia đẩy khỏi vị trí ban đầu.

      "Muốn thôn tính Hạ gia chúng ta..." mặt Hạ Lâm Lạc phủ kín tầng lạnh lùng, thanh cũng biến lạnh lẽo, "Mơ tưởng!"

      "Hừ!" Bị cự tuyệt, sắc mặt nam tử vô cùng khó coi, ánh mắt bất mãn nhìn Hạ Lâm Lạc, ngón tay khẽ gõ mặt bàn. "Hạ gia chủ, vẫn là nên cự tuyệt sớm vậy. Đem Hạ gia nhập vào Vân gia có rất nhiều chỗ tốt, còn ..."

      Nam tử nheo lại đôi mắt, cỗ hơi thở nguy hiểm lặng yên lưu chuyển trong phòng.

      "Câu này nếu là người kia còn có chút khí thế, về phần Vân Lâm ngươi thể uy hiếp được ta." Hạ Lâm Lạc đối với lời đe dọa kia chút để ý. Quả thực nếu người đến là Vân Thiên còn có chút tác dụng, dù sao cũng là người tiến vào linh cảnh. Ông dù mười hai năm tu vi có tiến bộ, so với Vân Lâm đồng lứa vẫn dành thắng lợi. Hơn nữa nơi này là Hạ gia, còn có thể tốt sao?

      "Lão nhân, ngươi rượu mời uống muốn uống rượu phạt, để bản tiểu thư tới giáo huấn ngươi!"

      Nghe ra ý khinh thường, hồng y thiếu nữ bên cạnh Vân Lâm đứng dậy, trường tiên màu hồng như con rắn hướng về phía Hạ Lâm Lạc.

      "Hừ!" Hạ Lâm Lạc khẽ hừ tiếng, tay áo vừa phất liền có đạo hồng quang bay ra. Hồng y thiếu nữ kịp thu roi, chỉ có thể kinh hoàng trừng lớn mắt. Ngay khi hồng quang tới trước mặt, bàn tay kéo thiếu nữ tránh khỏi công kích.

      Vân Lâm vẫn còn giữ cánh tay thiếu nữ, mặt mang theo tức giận: "Hạ gia chủ, ngươi là muốn cùng Vân gia khai chiến sao!"

      "Hạ gia chúng ta thà chết cũng khuất phục." Hạ Lâm Lạc siết chặt nắm đấm, biểu tình chợt sinh ra chút hận ý. Ma nữ Vân gia thương tổn ngoại tôn nữ của ông, món nợấy ông còn chưa có tính, bọn thế nhưng còn dám tới Hạ gia...

      Cho dù chết, ông cũng phải kéo theo vài người Vân gia chôn cùng, muốn thôn tính Hạ gia cũng dễ dàng như vậy, nhất là khi hai gia tộc lúc nào cũng như nước với lửa.

      "Hảo, đủ hung ác." Vân Lâm giận mà cười, chỉ là trong mắt xẹt qua tia tàn nhẫn. "Ta cho Hạ gia các ngươi cơ hội. tháng sau, Hạ gia và Vân gia cho các thành viên trực hệ trẻ tuổi ra chiến đấu. Nếu Hạ gia thắng liền coi như ta chưa gì, nếu thua phải quy thuận Vân gia. Thế nào, dám nhận?"

      Vân Lâm đến cuối coi thường. Hạ gia sớm bằng trước, trong những người trẻ tuổi chỉ có Hạ gia đại thiếu gia Hạ Vân Ly thiên phú tệ, ba năm trước khi rời khỏi gia tộc là ngũ cấp linh sư cao nhất. Nhưng là cùng phụ thân xuất môn lần chính là ba năm, ngay Hạ Lâm Lạc cũng biết chuẩn xác tin tức bọn , trong tháng như thế nào chạy về?

      "Như thế nào, chấp nhận? Đường đường Hạ gia gia chủ, cư nhiên là kẻ nhu nhược." Vân Lâm hèn mọn gợi lên khóe môi, mặc kệ thế nào Hạ gia lúc này là tình thế bắt buộc phải tiếp nhận khiêu chiến. Chỉ cần có thể thu phục Hạ gia, phương thức thế nào quan trọng.

      Hạ Lâm Lạc mặt xanh mét, hai tay nắm càng chặt. thời điểm ông từ ghế đứng lên, đạo thanh thản nhiên truyền tới.

      "Vân gia đúng là uy phong a!"

      Này thanh lãnh mạc, so với khúc nhạc xinh đẹp nhất thế gian còn muốn hay hơn. thiếu nữ từ ngoài cửa vào, dung nhan trẻ con lại có vẻ tuyệt thế chi tư, đòng thời lại lãnh khốc kiêu ngạo.

      "Lời khiêu chiến này, ta nhận."

      Ngừng lại chút, thanh phiêu đãng trong phòng lại mang theo kiên định lựa chọn, chậm rãi đánh vào tâm mọi người.

      "Phong Nhi." Lúc nhìn đến thiếu nữ, thần sắc Hạ Lâm Lạc thoáng mềm mại, sau khi nghe được lời của nàng liền biến đổi. "Phong Nhi đừng hồ nháo, chuyện nơi này liên quan đến ngươi. Mau xuống!"

      Hạ Như Phong gì, đối Hạ Lâm Lạc hơi cười cười. Luận thực lực, nàng có thể bằng ai trong Vân gia, nhưng luận mưu quỷ kế, chưa ai sánh được nàng. Huống chi nàng từng là dưỡng nữ của Hoa Hạ cổ võ thế gia, tinh thông Hoa Hạ cổ võ, phối hợp sử dụng linh lực, đối phó loại người như Vân gia ma nữ hoàn toàn đủ sức.

      "Chẳng qua, Hạ gia thua phải quy thuận Vân gia, Vân gia thua lại mất gì, công bằng!"

      "Nếu Vân gia thua, ta tìm Hạ gia gây phiền toái nữa." Vân Lâm trong mắt lộ tia hèn mọn. Hạ Vân Ly ở Hạ gia, Hạ gia căn bản có khả năng thắng Vân gia.

      Hạ Như Phong lắc lắc đầu, ngón trỏ giơ lên cũng khẽ đung đưa theo, khóe miệng tươi cười bất giác mang theo khinh bỉ: "Bản thân là gia chủ, chẳng lẽ điểm đạo lý ấy ngươi còn ràng? Ta muốn phải thứ đó, vật chất thực tế có hiểu ? Nghe Vân gia có ngọn Hỏa Diễm Thảo tam giai, bán chắc được ít giá?"

      Hỏa Diễm Thảo ở trong núi lửa mới có thể sinh trưởng, bên cạnh lại có Hỏa Diễm Thú thủ hộ. Cỏ này nếu đem đến phòng đấu giá có thể kêu giá tốt, chẳng trách Hạ Như Phong đánh chủ ý như vậy."

      "Hảo, nếu Vân gia thua, Hỏa Diễm Thảo là của Hạ gia các ngươi." Vân Lâm cắn răng cái đáp ứng, dù sao bằng năng lực của Hạ Như Phong có khả năng tại sân chiến đấu dành thắng lợi. Hỏa Vân thành lúc đó chính là của Vân gia.

      "Chậm , ta..." Hạ Lâm Lạc vừa định mở miệng ngăn cản, Hạ Như Phong tầm mắt quay sang.

      "Ngoại công, cháu người phải nhu nhược."

      Thiên nóng bỏng, ánh mặt trời chiếu lên dung nhan thiếu nữ còn chút trẻ con. Thanh của nàng như trước thản nhiên, lại thêm kiên định khiến Hạ Lâm Lạc lập tức im lặng. Nhìn dung nhan động lòng người sáng rọi, hốc mắt ông chứa đầy hơi nước.

      Đúng rồi, nhận khiêu chiến là vì muốn chứng minh cháu ông hề nhu nhươc.

      "Xem ra vật đó đưa ngươi là thích hợp nhất. Phong Nhi, cùng ta chút."

      Nếu ngoại tôn nữ là vì ông mà nguyện ý nhận khiêu chiến, ông vận dụng chút quyền lợi của gia chủ đem vật đó cho nàng thế nào? Huống chi, ông tin tưởng Phong Nhi có thể hoàn thành điều kiện tổ tông lưu lại.

    5. Tử Liên Hoa 1612

      Tử Liên Hoa 1612 Active Member

      Bài viết:
      131
      Được thích:
      130
      CHƯƠNG 2: NHẤT NGUYỆT CHI ƯỚC

      Phòng tiếp khách khí nghiêm túc dị thường, ngồi ở ghế chủ vị cao là lão giả tóc hoa râm. Bộ râu trắng che kín đôi tay thô dày đầy vết chai, chứng tỏ ông cũng là linh sư thường xuyên chiến đấu. Người đó cũng chính là ngoại công Hạ Như Phong, Hạ gia gia chủ Hạ Lâm Lạc.

      "Hạ gia chủ, lời ta vừa ngươi nghĩ thế nào?" Nam tử trung niên ghế khách quý uống ngụm trà, giọng điệu chút để ý : "Xem ra mấy năm nay Hạ gia xuống dốc, liền ly trà ngon cũng có."

      Nguyên bản Hạ gia cùng Vân gia đều là đại gia tộc, nhưng mười hai năm trước Hạ gia lão gia chủở núi lửa gặp nạn, Hạ gia nhất thời thể gượng dậy. Hạ Lâm Lạc lúc đó tu vi cũng là trì trệ tiến nên có biện pháp khôi phục gia tộc, để hai đại gia tộc kia đẩy khỏi vị trí ban đầu.

      "Muốn thôn tính Hạ gia chúng ta..." mặt Hạ Lâm Lạc phủ kín tầng lạnh lùng, thanh cũng biến lạnh lẽo, "Mơ tưởng!"

      "Hừ!" Bị cự tuyệt, sắc mặt nam tử vô cùng khó coi, ánh mắt bất mãn nhìn Hạ Lâm Lạc, ngón tay khẽ gõ mặt bàn. "Hạ gia chủ, vẫn là nên cự tuyệt sớm vậy. Đem Hạ gia nhập vào Vân gia có rất nhiều chỗ tốt, còn ..."

      Nam tử nheo lại đôi mắt, cỗ hơi thở nguy hiểm lặng yên lưu chuyển trong phòng.

      "Câu này nếu là người kia còn có chút khí thế, về phần Vân Lâm ngươi thể uy hiếp được ta." Hạ Lâm Lạc đối với lời đe dọa kia chút để ý. Quả thực nếu người đến là Vân Thiên còn có chút tác dụng, dù sao cũng là người tiến vào linh cảnh. Ông dù mười hai năm tu vi có tiến bộ, so với Vân Lâm đồng lứa vẫn dành thắng lợi. Hơn nữa nơi này là Hạ gia, còn có thể tốt sao?

      "Lão nhân, ngươi rượu mời uống muốn uống rượu phạt, để bản tiểu thư tới giáo huấn ngươi!"

      Nghe ra ý khinh thường, hồng y thiếu nữ bên cạnh Vân Lâm đứng dậy, trường tiên màu hồng như con rắn hướng về phía Hạ Lâm Lạc.

      "Hừ!" Hạ Lâm Lạc khẽ hừ tiếng, tay áo vừa phất liền có đạo hồng quang bay ra. Hồng y thiếu nữ kịp thu roi, chỉ có thể kinh hoàng trừng lớn mắt. Ngay khi hồng quang tới trước mặt, bàn tay kéo thiếu nữ tránh khỏi công kích.

      Vân Lâm vẫn còn giữ cánh tay thiếu nữ, mặt mang theo tức giận: "Hạ gia chủ, ngươi là muốn cùng Vân gia khai chiến sao!"

      "Hạ gia chúng ta thà chết cũng khuất phục." Hạ Lâm Lạc siết chặt nắm đấm, biểu tình chợt sinh ra chút hận ý. Ma nữ Vân gia thương tổn ngoại tôn nữ của ông, món nợấy ông còn chưa có tính, bọn thế nhưng còn dám tới Hạ gia...

      Cho dù chết, ông cũng phải kéo theo vài người Vân gia chôn cùng, muốn thôn tính Hạ gia cũng dễ dàng như vậy, nhất là khi hai gia tộc lúc nào cũng như nước với lửa.

      "Hảo, đủ hung ác." Vân Lâm giận mà cười, chỉ là trong mắt xẹt qua tia tàn nhẫn. "Ta cho Hạ gia các ngươi cơ hội. tháng sau, Hạ gia và Vân gia cho các thành viên trực hệ trẻ tuổi ra chiến đấu. Nếu Hạ gia thắng liền coi như ta chưa gì, nếu thua phải quy thuận Vân gia. Thế nào, dám nhận?"

      Vân Lâm đến cuối coi thường. Hạ gia sớm bằng trước, trong những người trẻ tuổi chỉ có Hạ gia đại thiếu gia Hạ Vân Ly thiên phú tệ, ba năm trước khi rời khỏi gia tộc là ngũ cấp linh sư cao nhất. Nhưng là cùng phụ thân xuất môn lần chính là ba năm, ngay Hạ Lâm Lạc cũng biết chuẩn xác tin tức bọn , trong tháng như thế nào chạy về?

      "Như thế nào, chấp nhận? Đường đường Hạ gia gia chủ, cư nhiên là kẻ nhu nhược." Vân Lâm hèn mọn gợi lên khóe môi, mặc kệ thế nào Hạ gia lúc này là tình thế bắt buộc phải tiếp nhận khiêu chiến. Chỉ cần có thể thu phục Hạ gia, phương thức thế nào quan trọng.

      Hạ Lâm Lạc mặt xanh mét, hai tay nắm càng chặt. thời điểm ông từ ghế đứng lên, đạo thanh thản nhiên truyền tới.

      "Vân gia đúng là uy phong a!"

      Này thanh lãnh mạc, so với khúc nhạc xinh đẹp nhất thế gian còn muốn hay hơn. thiếu nữ từ ngoài cửa vào, dung nhan trẻ con lại có vẻ tuyệt thế chi tư, đòng thời lại lãnh khốc kiêu ngạo.

      "Lời khiêu chiến này, ta nhận."

      Ngừng lại chút, thanh phiêu đãng trong phòng lại mang theo kiên định lựa chọn, chậm rãi đánh vào tâm mọi người.

      "Phong Nhi." Lúc nhìn đến thiếu nữ, thần sắc Hạ Lâm Lạc thoáng mềm mại, sau khi nghe được lời của nàng liền biến đổi. "Phong Nhi đừng hồ nháo, chuyện nơi này liên quan đến ngươi. Mau xuống!"

      Hạ Như Phong gì, đối Hạ Lâm Lạc hơi cười cười. Luận thực lực, nàng có thể bằng ai trong Vân gia, nhưng luận mưu quỷ kế, chưa ai sánh được nàng. Huống chi nàng từng là dưỡng nữ của Hoa Hạ cổ võ thế gia, tinh thông Hoa Hạ cổ võ, phối hợp sử dụng linh lực, đối phó loại người như Vân gia ma nữ hoàn toàn đủ sức.

      "Chẳng qua, Hạ gia thua phải quy thuận Vân gia, Vân gia thua lại mất gì, công bằng!"

      "Nếu Vân gia thua, ta tìm Hạ gia gây phiền toái nữa." Vân Lâm trong mắt lộ tia hèn mọn. Hạ Vân Ly ở Hạ gia, Hạ gia căn bản có khả năng thắng Vân gia.

      Hạ Như Phong lắc lắc đầu, ngón trỏ giơ lên cũng khẽ đung đưa theo, khóe miệng tươi cười bất giác mang theo khinh bỉ: "Bản thân là gia chủ, chẳng lẽ điểm đạo lý ấy ngươi còn ràng? Ta muốn phải thứ đó, vật chất thực tế có hiểu ? Nghe Vân gia có ngọn Hỏa Diễm Thảo tam giai, bán chắc được ít giá?"

      Hỏa Diễm Thảo ở trong núi lửa mới có thể sinh trưởng, bên cạnh lại có Hỏa Diễm Thú thủ hộ. Cỏ này nếu đem đến phòng đấu giá có thể kêu giá tốt, chẳng trách Hạ Như Phong đánh chủ ý như vậy."

      "Hảo, nếu Vân gia thua, Hỏa Diễm Thảo là của Hạ gia các ngươi." Vân Lâm cắn răng cái đáp ứng, dù sao bằng năng lực của Hạ Như Phong có khả năng tại sân chiến đấu dành thắng lợi. Hỏa Vân thành lúc đó chính là của Vân gia.

      "Chậm , ta..." Hạ Lâm Lạc vừa định mở miệng ngăn cản, Hạ Như Phong tầm mắt quay sang.

      "Ngoại công, cháu người phải nhu nhược."

      Thiên nóng bỏng, ánh mặt trời chiếu lên dung nhan thiếu nữ còn chút trẻ con. Thanh của nàng như trước thản nhiên, lại thêm kiên định khiến Hạ Lâm Lạc lập tức im lặng. Nhìn dung nhan động lòng người sáng rọi, hốc mắt ông chứa đầy hơi nước.

      Đúng rồi, nhận khiêu chiến là vì muốn chứng minh cháu ông hề nhu nhươc.

      "Xem ra vật đó đưa ngươi là thích hợp nhất. Phong Nhi, cùng ta chút."

      Nếu ngoại tôn nữ là vì ông mà nguyện ý nhận khiêu chiến, ông vận dụng chút quyền lợi của gia chủ đem vật đó cho nàng thế nào? Huống chi, ông tin tưởng Phong Nhi có thể hoàn thành điều kiện tổ tông lưu lại.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :