1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Dị giới Tà phượng nghịch thiên - Băng Y Khả Khả (67) (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. tart_trung

      tart_trung Well-Known Member Staff Member Editor

      Bài viết:
      1,117
      Được thích:
      11,974
      Chương 64: Phiền các ngươi nhường đường chút

      Edit: Tử Liên Hoa 1612

      "Như Phong, muội ra rồi?"

      Cửa phòng nhận chứng lại mở ra, bóng dáng của Hạ Như Phong đột ngột xuất trong mắt mọi người, Dạ Thiên Tà nghênh đón trước tiên, nhíu mày, khóe môi cong lên, chưa từng hỏi nàng có vượt qua khảo hạch hay , chỉ vì tin tưởng nàng nhất định có thể làm được.

      Hạ Như Phong xòe tay, biểu có vẻ biết làm sao, vừa rồi lão nhân kia biết nổi điên cái gì, chữ cũng bỏ , ông rời khỏi liền quên , dù sao nàng cũng muốn ở lại đây thêm, nhưng vấn đề là, lão giả kia ngay cả huy chương cấp bậc cũng có đưa cho nàng.

      "Hừ, ta mà, dựa vào ngươi làm sao có khả năng luyện chế ra đan dược tam phẩm?" Cái cằm trắng uốt của Do Lỵ Na hếch lên, mặt mang theo nụ cười dào dạt đắc ý. Nàng sớm biết, bằng khả năng của nữ nhân này, sao có thể thông qua khảo hạch?

      Lại thấy ánh mắt của Dạ Thiên Tà từ đầu tới giờ chỉ hướng về Hạ Như Phong, Do Lỵ Na khỏi cáu giận dậm chân bình bịch, nhưng lại rụt rè về hình tượng nữ nhân của mình, nàng muốn chủ động chuyện với ta.

      "Ha ha, Hạ nương, cần nản lòng, lần sau chừng có thể vượt qua khảo hạch..." Vân Lạc Thiên cười cười, tuy rằng ngoài miệng như thế, cũng tin lần sau nàng có thể hoàn thành khảo hạch, chỉ là nỡ đả kích lòng tin của thiếu nữ tuyệt mỹ này mới an ủi vậy.

      Do Lỵ Na khinh thường bĩu môi, trong mắt mang theo vẻ cao ngạo: "Sư huynh, huynh cũng là Luyện Dược Sư, chẳng lẽ biết luyện chế đan dược tam phẩm khó cỡ nào sao? Muội dừng ở nhị phẩm cao cấp nhiều năm, muội tin ta có thể làm được."

      Vân Lạc Thiên muốn mở miệng an ủi Hạ Như Phong, phía trước có hai bóng dáng ánh vào mi mắt. trước dẫn đường chính là Phong lão vẻ ngoài già nua chứng thực cấp bậc cho Hạ Như Phong vừa rồi, còn người áo trắng bay bay, nét mặt tỏa sáng ở phía sau chính là lão sư của ông, nhị trưởng lão Ngô Tinh của Công hội Luyện dược.

      Do Lỵ Na nhìn thấy Ngô Tinh xuất , mắt to lập tức sáng ngời, định quở trách Hạ Như Phong biết đúng sai trước mặt Ngô Tinh thấy ông theo dẫn dắt của Phong lão đến chô Hạ Như Phong, dừng bước, đánh giá Hạ Như Phong, vừa lòng gật gật đầu: "Con là đồ đệ của lão gia hỏa Thu Phong kia? tệ, tệ, thời gian trước ngang qua thành Lạc Phương có khoe là thu được hạt giống có tinh thần lực rất tốt, ngờ chỉ tinh thần lực tốt mà ngay cả thiên phú luyện dược cũng là nghiệt."

      Ngô Tinh và Thu Phong đều Luyện Dược Sư tứ phẩm, mặc dù Thu Phong là cường giả Linh Vương nhưng cấp bậc luyện dược của hai người giống nhau nên cũng cần sử dụng kính ngữ. Tuy nhiên cũng chỉ tới vậy. Nếu như đồ đệ của lão gia hỏa kia gặp chuyện may ở thành Lạc Phương của mình, chỉ sợ ngay cả mặt mũi của Tổng Hội Trưởng lão ta cũng cho, càng cần phải tới ông.

      Mặc kệ là ai có được hạt giống tốt thế này đều cẩn thận che chở, cho dù là chút thương tổn cũng chịu được.

      Mười lăm tuổi là Luyện Dược Sư tam phẩm, cho dù đồ đệ của tổng hội trưởng được xưng là Đệ nhất thiên tài, mười lăm tuổi cũng chưa đột phá tam phẩm đúng ? biết nếu như tổng hội trưởng biết được thiên phú của Hạ Như Phong khiếp sợ ghen tị hâm mộ oán hận tới cỡ nào...

      Giống như nghĩ tới cảnh tượng lúc đó, Ngô Tinh nhịn được nở nụ cười.

      Do Lỵ Na kinh ngạc há hốc miệng đào , bao giờ nàng thấy sư phụ khen ngợi người khác như vậy chưa? Hơn nữa lại còn là thiếu nữ chưa hết ngây thơ. Nàng há to mồm, vừa định với lão sư của mình rằng thiếu nữ này phải gì hết thấy Ngô Tinh vội vàng nhét vật vào tay Hạ Như Phong.

      Chỉ là thoáng nhìn, Do Lỵ Na lập tức nhận ra thứ đó chính là huy hiệu Luyện Dược Sư tam phẩm cấp thấp...

      Nàng, khảo hạch thành công? Sao có thể như thế được, nhưng mà lão sư cũng đâu có lấy việc công làm việc tư? Cùng khiếp sợ như vậy còn có Vân Lạc Thiên, bỗng nhiên phát , thiếu nữ trước mặt nơi nơi đều có bí , căn bản có cách gì nhìn thấu.

      Chỉ có Dạ Thiên Tà cong môi, cười tà mị, nếu bị buổi khảo hạch tam phẩm làm khó, vậy phải là Hạ Như Phong .

      " ngờ tên tuổi của lão sư lại dùng tốt như vậy, sớm biết thế lúc còn ở thành Phong Chi đồn thổi ra ngoài, có lẽ gặp nhiều phiền phức như vậy..." Hạ Như Phong ném huy hiệu vào trong linh giới, thấp giọng nỉ non.

      Linh giới này phải cái lấy từ phòng đấu giá Nam Cung. Sau khi lấy được nhiều kim tệ từ buổi dấu giá, nàng tiện tay cầm lấy hai trăm kim tệ, còn lại đều để cho hai cha con Hạ Quân Mạc mở rộng thế lực Dong Binh Đoàn. Có được nhiều kim tệ như vậy, nàng đương nhiên có thể mua linh giới rộng hơn mà dùng.

      "Tiểu tử kia, lần đầu ngươi đến nơi đây, bằng ở lại mấy ngày? Miễn cho lão gia hỏa kia ta chăm sóc tốt cho đồ đệ của ."

      " có lỗi, vãn bối còn muốn đến Dược thành tham gia đại hội luyện dược..." Hạ Như Phong nhàng nhíu mày, đường từ thành Lạc Phương đến Dược thành cũng xa, chỉ cần nửa ngày là có thể tới nơi. Nhưng dù thế nào nàng cũng muốn tới Dược thành chuẩn bị sẵn sàng mọi thứ, tiếp tục luyện dược, sao có thể lãng phí thời gian ở đây?

      "Được rồi." Ngô Tinh thở dài, vẻ mặt có chút thất vọng, bỗng nhiên nhớ tới cái gì, ông mở miệng : "Đúng rồi, nha đầu ngươi là muốn tới Dược thành tham gia đại tái sao? Hội trưởng Dược thành có quan hệ khá tốt với lão sư con, nếu con tên lão sư ra có thể được ông ta hỗ trợ. Thiên phú của con tuy tệ nhưng số Luyện Dược Sư tham gia đại tái lần này nhiều đếm xuể, muốn thể xuất sắc vẫn rất khó. Những cái khác có lẽ lão già đó thể giúp, nhưng cung cấp dược liệu hoặc chỉ bảo chút thành vấn đề."

      Hạ Như Phong hơi hơi sửng sốt, lập tức mỉm cười gật đầu. Chỉ bảo? Nàng tin tưởng, ai có thuật luyện dược cao hơn Bạch Thụy, mà với những gì thu hoạch được từ Bạch Thụy, nàng cần ai phải chỉ bảo. Chỉ là nếu nàng muốn đột phá tứ phẩm, dược liệu tứ giai là thể thiếu, có được dược liệu tứ phẩm là nàng có thể luyện chế thử, vì vậy đề nghị của Ngô Tinh ra tệ.

      Sau khi từ biệt Ngô Tinh, Hạ Như Phong và Dạ Thiên Tà lên đường rời , trước khi trời tối nhất định phải đến được Dược thành.

      Lúc này, Do Lỵ Na im lặng đứng ở bên, mím chặt môi, nhìn về phía bóng dáng Hạ Như Phong biến mất, trong mắt lộ ra vẻ phức tạp. Nàng chưa bao giờ nghĩ tới việc thiếu nữ bị bản thân châm chọc lại có thể thông qua khảo hạch, điều này sao có thể xảy ra? Nhưng huy hiệu này là lão sư đích thân trao ra, nàng thể tin. Cũng chính vì như thế, trong lòng nàng rất khó chịu.

      Ngô Tinh nhìn hai đồ đệ của mình, biết làm sao lắc đầu, khóe miệng cong lên thành nụ cười khổ: "Hai đứa các con phải biết rằng thiên tài đời rất nhiều, nhất là Lỵ Na, đây coi như là lần giáo huấn của con."

      Dược thành và thành Lạc Phương khá gần, chỉ ngăn nhau bằng con đường lớn. Đường xá phải rất xa, lấy thực lực của hai người, trời gần tối là tới nơi. Có lẽ là đại hội luyện dược của Dược thành sắp diễn ra, dòng người trước cửa thành dài dài.

      Dưới ánh chiều ta u ám, con đường rải đá cẩm thạch, Hạ Như Phong mới bước về phía trước vài bước, kịp phòng bị bị đẩy ra: "Tránh ra tránh ra, đại sư Nặc Ni đến đây, còn mau tránh ra."

      "Cẩn thận!" Dạ Thiên Tà vội vàng đỡ lấy Hạ Như Phong suýt chút nữa bị người phía trước đụng vào, tử mâu lên mũi nhọn lạnh lẽo, tầm mắt lia đến chỗ kẻ cưỡi Phong Lang, khóe miệng chậm rãi tạo thành nụ cười châm biếm, mà kẻ vừa rồi đẩy Hạ Như Phong chính hộ vệ bên cạnh ta.

      "Cái gì? Đại sư Nặc Ni ?"

      "Đại sư Nặc Ni là ai? Sao tôi chưa từng nghe qua?"

      "Dù biết cũng nên ra."

      Đám hộ vệ nghe được tiếng bàn tán xung quanh, cong môi cười lạnh khinh thường, cao ngạo ngẩng đầu, ngay cả đầu ngón chân cũng hếch lên trời : "Nghe rồi chứ, đại sư Nặc Ni của chúng ta chính là Luyện Dược Sư tam phẩm cao cấp, các ngươi cũng dám xem đại sư Nặc Ni sao?"

      Đại hội luyện dược dù có hấp dẫn tới cỡ nào cũng chỉ có thể thu hút tới Luyện Dược Sư tam phẩm cao cấp, còn từ tứ phẩm trở lên, thấp nhất là hội trưởng công hội, lấy thực lực của bọn họ sao lại để ý cây dược liệu ngũ giai? Vì vậy, xếp hàng bên ngoài cửa thành cao nhất cũng chỉ là tam phẩm cao cấp, cho nên sau khi tên hộ vệ ra, mọi người giống như cùng hẹn trước, đồng loạt tránh ra.

      Luyện Dược Sư tam phẩm cao cấp há là nhân vật bọn bọn họ có thể trêu chọc, trừ phi là kẻ ngốc, còn ai dám đối nghịch với Luyện Dược Sư tam phẩm cao cấp?

      Chỉ chốc lát sau, mọi người liền biết nơi này kẻ ngốc.

      Chỉ thấy thiếu nữ dung mạo khuynh thành nhàng bước tới phía sau Nặc Ni , vươn tay gõ gõ bả vai của , giọng điệu thản nhiên : " có lỗi, nơi này là vị trí của ta, có thể nhường chỗ chút ?"

      Chương 65: Là bọn chúng tới quấy rối

      Edit: Tử Liên Hoa 1612

      Giọng của thiếu nữ đột ngột vang lên trước cửa thành gần như là ném trái bom nổ oanh tiếng, khiến đám người ở đây chết ngay tại trận, thể tin được chớp mắt mấy cái nhìn về phía thiếu nữ xinh đẹp kia. Dù có lấy tốc độ tối đa để suy nghĩ, bọn họ vẫn hiểu thiếu nữ này có tư cách gì mà với Luyện Dược Sư tam phẩm như thế?

      Dưới ánh chiều tà, dung nhan thiếu nữ tuyệt mỹ động lòng người, váy đỏ bay , khuôn mặt chưa hết ngây thơ nở nụ cười thản nhiên, con ngươi sâu thẳm nhìn thẳng vào lão giả cưỡi Phong Lang.

      "Ngươi là người nào? Ai cho phép ngươi lớn mật, dám chuyện với đại sư Nặc Ni của chúng ta như thế?" Hộ vệ bên cạnh lão giả phẫn nộ rồi, rút đao ra chĩa thẳng vào mặt Hạ Như Phong, ánh mắt mang theo cừu hận, nếu ai biết còn tưởng giữa bọn họ có thâm cừu đại hận gì đó.

      Lão giả vẫy bàn tay già nua ngăn hành động của hộ vệ lại, đôi mắt nhàng nheo lại, ngón tay vuốt ve con Phong Lang bên dưới. "Ta là Luyện Dược Sư tam phẩm tôn quý, nên so đo với người bình thường, nhưng bản thân ngươi phải Luyện Dược Sư chạy tới Dược thành làm gì? Rốt cuộc ngươi có mưu gì, mau mau ra còn có thể được chết thoải mái chút."

      Nặc Ni với vẻ mặt hiên ngang lẫm liệt, giống như Hạ Như Phong là kẻ xấu đến Dược thành muốn phá hoại.

      Đám người đứng xếp hàng trước cửa thành liếc mắt qua Hạ Như Phong và mỹ nam phía sau nàng cái, lại để ý thấy trước ngực bọn họ đều có đeo huy hiệu Luyện Dược Sư khỏi gật đầu, tới sáu mươi phần trăm số người ở đây tin lời Nặc Ni, chỉ có bốn mươi phần trăm còn lại muốn tin hai người xinh đẹp lại là kẻ xấu tội ác tày trời.

      "A..." Nam nhân tuấn mỹ tà mị ngáp cái, vòng tay trước ngực đứng bên cạnh Hạ Như Phong, khẽ nhướn mày, có chút buồn cười : "Như Phong, dọc đường chúng ta đúng là nhàm chán, ngờ vừa mới đến Dược thành lập tức có thuyết thư giúp chúng ta giải trí, cũng uổng công chuyến này."

      Sắc mặt Nặc Ni đột ngột biến xấu, thuyết thư giả trong tửu lâu là loại người mà bọn thấy trơ trẽn nhất. Dạ Thiên Tà so sánh như vậy, sắc mặt Nặc Ni tốt được mới là lạ.

      Cùng giận dữ còn có đám hộ vệ bên cạnh Nặc Ni, muốn tức giận, sau lưng bỗng nhiên truyền đến tiếng bước chân, vì thế lập tức thu đao lại. Mà lúc này, nhóm người mặc đồng phục của Luyện Dược Sư tới. Người dẫn đầu có cơ thể cường tráng, đôi mắt hơi liếc qua tất cả mọi người cái, thanh cao ngạo phun ra khỏi miệng: "Xảy ra chuyện gì? Vì sao lại tụ tập ở đây?"

      Làm chủ Dược thành là Công hội Luyện dược, đây cũng là toa thành được xây nên vì Luyện Dược Sư. Ở đây cho dù là người giữ cổng hay người qua lại đường đều là Luyện Dược Sư, đó cũng bởi vì Dược thành chỉ cho Luyện Dược Sư bước vào. Cũng do nguyên nhân đó, Dược thành là trong những thành ít dân nhất nhưng quyền lợi lại ở trong mức cao nhất.

      Ở trong này, trừ người của tổng hội ở hoàng thành hội trưởng Công hội Luyện dược là người ai dám trêu chọc nhất, bởi vậy địa vị của Công hội Luyện dược ở Dược thành càng thêm vững chắc.

      "Đại nhân, đại sư của chúng ta là người của Công hội Luyện dược tới từ thành Lạc Khắc, còn là vị Luyện Dược Sư tam phẩm, lúc xếp hàng ở đây, hai kẻ phải Luyện Dược Sư này lại dám đến chen ngang, còn nhục mạ đại sư chúng ta, đại nhân nhất định phải làm chủ cho đại sư của chúng ta..." Gã hộ vệ đổi trắng thay đen chỉ trích hai người Hạ Như Phong trước, cũng tin những người biết ngọn nguồn tố cáo, dù sao lửa giận của Luyện Dược Sư tam phẩm cao cấp phải thứ bọn họ chịu được.

      Tên Luyện Dược Sư làm nhiệm vụ bảo vệ Dược thành kia nghe thấy đối phương là Luyện Dược Sư tam phẩm, trong mắt chợt lóe vẻ kinh ngạc, thái độ cao ngạo ban đầu cũng dần dần mềm xuống, đưa tay lên che miệng ho khan hai tiếng, quay sang phía Hạ Như Phong dùng giọng điệu cao ngạo : "Các ngươi là to gan, dám đến Dược thành quấy rối, tại ta phải bắt các ngươi."

      Nam tử dẫn đầu phất phất tay, toàn bộ đội thủ vệ Luyện Dược Sư rút kiếm bao vây hai người Hạ Như Phong lại.

      Ở Dược thành, đội thủ vệ Luyện Dược Sư chuyên giữ gìn trật tự là tồn tại tối cao, bọn cao ngạo, bọn coi ai ra gì, trừ phi có thuật luyện dược làm cho bọn tâm phục khẩu phục, nếu bọn nhìn nhiều thêm cái.

      Bởi vì đại hội luyện dược, toàn bộ thành viên của đội thủ vệ đều bị phái đến cửa thành giữ gìn trật tự. Có góp mặt của bọn , bât kỳ kẻ nào đến gây chuyện đều phải bị trừng phạt nghiêm khắc.

      Thế nhưng dù bị đội thủ hộ Luyện Dược Sư bao vây, Hạ Như Phong và Dạ Thiên Tà vẫn là mặt đổi sắc, giống như căn bản đặt đám người trước mặt vào mắt.

      "Hừ hừ, để cho ngươi biết Luyện Dược Sư có dễ trêu chọc như vậy, muốn đối đầu với ta? Vĩnh viễn có kết quả tốt!" Nặc Ni cười vui sướng khi người khác gặp họa, dường như tưởng tượng ra cảnh hai người trẻ tuổi trước mặt máu chảy đầm đìa.

      Tiểu đội trưởng đội thủ hộ - cũng chính là nam tử đứng đầu kia thấy hai người căn bản coi mình ra gì, trong mắt nhất thời trào ra lửa giận, hạ quyết tâm nhất định phải dạy dỗ cho tốt. Ngay giây này, từ trung vang rền giọng như sấm, hung hăng quất vào trong đầu mọi người.

      "Ở đây xảy ra chuyện gì?"

      Nghe được giọng kia, mọi người chăm chú nhìn lại. bầu trời, bóng dáng cao lớn tựa thần linh chiếu rọi vào mắt, khỏi làm cho mọi người sinh ra loại cảm giác muốn quỳ bái.

      Cường giả Linh quân, vậy mà lại là cường giả Linh quân, chỉ có cường giả Linh quân mới có thể tự do di chuyển trung như ở dưới đất bằng, mà cường giả Linh quân ở trong lòng mọi người chính là cao thủ đứng đầu. Dù là cường giả đứng đầu Lâm Phong quốc cũng chỉ là Linh quân.

      Ngay lúc này bọn họ có thể nhìn thấy cường giả Linh quân, sao có thể hưng phấn kích động?

      Lão giả chậm rãi hạ xuống từ trung, mỗi bước lại như đè bẹp người. Bóng dáng tiên phong đạo cốt dưới cái nhìn chăm chú của mọi người ngày càng nét, mặt những người ở gần đều đỏ rực lên, trong đó Nặc Ni là nghiêm trọng nhất.

      "Lâm Lập, có thể cho ta biết, xảy ra chuyện gì sao?" Tuy tuổi tác lão giả cao nhưng sắc mặt lại phơi phới như người trẻ tuổi, ngón tay vuốt vuốt chòm râu trắng dài, khuôn mặt hồng nhuận sáng bóng mang theo mỉm cười thản nhiên. Ông giống như lão tiền bối hòa nhã hiền lành, vẻ cao ngạo của cường giả Linh quân hoàn toàn thấy có.

      Lâm Lập ngờ rằng hội trưởng của bọn họ - đường đường là cường giả Linh quân lại nhớ tên tiểu nhân vật như mình, nhất thời vẻ mặt kích động, nhưng đợi trả lời, Nặc Ni cướp lời: "Là như vậy, vị đại nhân này, ở đây có hai người thân phận, tôi hoài nghi bọn chúng có mưu gì đó."

      chỉ là Lâm Lập, ngay cả lão giả thấy cướp lời cũng nhíu mày, Lâm Lập theo sau đành ngăn chận lửa giận trong lòng, thưa lại: "Hội trưởng, người này đúng, tôi cam đoan hai người này phải Luyện Dược Sư, nhất định bọn họ tới đây quấy rối, thậm chí phục chúng tôi, vũ nhục người của đội thủ vệ, thỉnh cầu hội trưởng hạ lệnh, bắt giữ họ lại."

      Hội trưởng? Mọi người đều dùng ánh mắt kinh ngạc nhìn về phía lão giả, ngờ đó chính là cường giả đứng đầu, đồng thời cũng là Luyện Dược Đại Sư giỏi nhất Dược thành, đại sư Thanh Điền. Càng làm cho mọi người khó hiểu là vì sao hội trưởng lại xuất ở đây lúc này? Ngay cả Lâm Lập cũng thấy hiểu.

      "Ngươi ?" Thanh Điền vuốt chòm râu trắng muốt, đánh giá cậu chuyện từ phía mà là nhìn về phía Hạ Như Phong.
      Tôm Thỏ thích bài này.

    2. tart_trung

      tart_trung Well-Known Member Staff Member Editor

      Bài viết:
      1,117
      Được thích:
      11,974
      Chương 66: Đại hội luyện đan bị trì hoãn

      Edit: Tử Liên Hoa 1612

      Dưới nắng chiều, khóe môi Hạ Như Phong lên ý cười trào phúng, hai mắt thản nhiên đảo qua Nặc Ni và Lâm Lập: “Ta ta phải luyện dược sư, về phần đội thủ vệ này, có lỗi, từ khi bọn họ xuất , ta vẫn chưa câu, cũng có hành động nào, làm sao có thể là vũ nhục?”

      “Hừ.” Lâm Lập hừ lạnh tiếng, ngón tay chỉ vào Hạ Như Phong: “Trước ngực ngươi có huy hiệu luyện dược sư, có gì chứng minh ngươi là luyện dược sư? Còn có, ánh mắt vừa rồi của ngươi ràng là vũ nhục đội thủ vệ chúng ta, nhiều người có thể làm chứng như vậy ngươi lại dám chối cãi.”

      nhìn là vũ nhục?” Hạ Như Phong vừa nghe như vậy, ra vẻ kinh ngạc kêu lên. “Nếu tốt như thế, ngươi bị ta vũ nhục trăm lần.”

      “Ngươi...”

      “Đủ rồi.” khuôn mặt hiền lành của Thanh Điền lên vẻ lạnh lẽo, ngắt lời của Lâm Lập, lại dời lực chú ý tới người Hạ Như Phong, sau đó mặt lên ý cười: “Có số chuyện tiểu tử Ngô Tinh qua cho ta rồi, con là đệ tử của lão già Thu Phong? Ha ha, tệ tệ, hâm mộ lão già kia, có thể tìm được đệ tử tốt như vậy.”

      Mọi người đều cho rằng Thanh Điền làm khó dễ, ngờ lại chứng kiến màn như vậy, nhất là Nặc Ni và Lâm Lập, miệng mở lớn đến mức có thể nhét vừa quả dưa hấu.

      “Hả?” Hạ Như Phong sờ sờ mũi, kinh ngạc trừng mắt nhìn: “Làm sao ông biết?”

      “Ha ha.” Thanh Điền vuốt ve chòm râu, khuôn mặt tươi cười mang theo vẻ đắc ý : “Con nghĩ rằng Công hội Luyện dược đơn giản như vậy sao? Từng Công hội Luyện dược đều có phương thức liên lạc riêng, sau khi các con rời khỏi thành Lạc Phương ta thu được tin tức từ thành Lạc Phương.” xong, Thanh Điền nhịn được thở dài : “Mười lăm tuổi là luyện dược sư tam phẩm cấp thấp! Nếu con phải đồ đệ của lão gia hỏa kia, ta nhất định phải bắt con về làm đồ đệ.”

      “Tam... Luyện Dược Sư tam phẩm cấp thấp...”

      Lời của Thanh Điền như ném quả bom vào đám đông, thậm chí còn gây chấn động hơn cả việc ông xuất .

      Thiếu nữ này, nàng lại là Luyện Dược Sư tam phẩm cấp thấp? Nàng ta mới bao nhiêu tuổi? Hoc từ trong bụng mẹ cũng thể có tốc độ nhanh như vậy chứ?

      Nặc Ni đưa tay giữ chặt cằm mình, dùng sức khép lại, ánh mắt nhìn thiếu nữ cũng tràn ngập khiếp sợ. Lúc mới mười lăm tuổi còn làm cái gì? Có lẽ là còn chuẩn bị đột phá nhị phẩm đúng ? Nhưng tới từng này tuổi mới chỉ đến tam phẩm? Nhưng cũng may mắn, dù nàng ta là thiên tài cũng chỉ là cấp thấp, mà đạt tới cao cấp, mặc kệ thế nào cũng mạnh hơn nàng.

      Nếu như để cho Nặc Ni biết, bất cứ lúc nào Hạ Như Phong cũng có thể đột phá tứ phẩm, đoán chừng trực tiếp chọn ngất xỉu, bởi vì nàng quá nghiệt.

      Mà lúc này Lâm Lâp sợ tới mức hai chân đều như nhũn ra, ngờ thiếu nữ này vậy mà lại là người hội trưởng quen biết. Nhưng chuyện này, dù sao với chức vụ của , hội trưởng cũng trách mắng . Nhưng ràng nàng là Luyện Dược Sư mà lại chưa điều tra cho rằng nàng là người tới quấy rối. Huống chi nàng còn là Luyện Dược Sư cao hơn .

      Ngay lúc Lâm Lập nghĩ biện pháp cứu chữa tình hình, bên tai truyền đến tiếng thản nhiên của Thanh Điền: “Lâm Lập, có lẽ vị trí này thuộc về ngươi, ngày mai ngươi cứ ở chỗ này giữ cửa thành !”

      “Phịch!” Lâm Lập mềm nhũn chân quỳ xuống, ngừng dập đầu: “Hội trưởng, xin hãy tha cho thuộc hạ lần này , thuộc hạ sai rồi, tôi thề lần sau bao giờ như vậy nữa.”

      Thanh Điền than tiếng, phẩy tay, giognj điệu có chút kiên nhẫn: “Lâm Lập, đội thủ hộ tồn tại là để duy trì trật tự của Dược thành, phải ta vì chuyện ngươi đắc tội đồ đệ của lão gia hỏa kia mà trừng phạt ngươi, chỉ vì thứ mà đội thủ hộ cần là công bằng. Loại người trán đen phải trái như ngươi, thích hợp đảm nhiệm vị trí này.”

      Ánh mắt Lâm Lập lên vẻ đờ đẫn, ngay cả khi có người kéo xuống cũng có cảm giác.

      Từ đội trưởng đội thủ vệ cao quý bên người luyện dược sư bị giáng xuống làm kẻ giữ thành, điều này đồng nghĩa với việc cả đời đều xong rồi...

      “Nha đầu kia, chúng ta thôi! Đừng để sư phụ con cho rằng ta bạc đãi con, đồ đệ của người quen đến mà vẫn phải xếp hàng, ha ha.” Thanh Điền cười cười, lập tức tầm mắt đặt người nam tử tà mị bên cạnh Hạ Như Phong, trong lòng đột nhiên run lên. Tuy rằng nhìn thấu thực lực của ta, nhưng ông có thể cảm giác được, nam nhân này... rất mạnh.

      Sau đó có Thanh Điền dẫn đường, dọc theo đường đều có người dám ngăn trở, sau khi tới Công hội Luyện dược ở Dược thành cho người sắp xếp chỗ ở cho hai người. Bởi vì lần này người tới dự thi rất nhiều, công hội đặc biệt mọi người sắp xếp chỗ ở. Trong khoảng thời gian sau đó, Hạ Như Phong và Dạ Thiên Tà đều trôi qua trong tu luyện.

      Thời gian thoáng cái qua, trong chớp mắt liền tới ngày diễn ra đại hội luyện đan, cũng đúng lúc này, trận biến cố bỗng nhiên xảy ra, làm cho mọi người đều kịp trở tay.

      “Cái gì? Đại hội luyện đan bị hoãn lại?”

      Ánh mắt của mọi người nhìn về phía hội trưởng Thanh Điền, trong mắt khó có thể che dấu khiếp sợ, rốt cuộc xảy ra chuyện gì mới khiến đại hội luyện đan phải hoãn lại? Nếu như phải chuyện quan trọng, căn bản có khả năng hoãn lại thời gian diễn ra đại hội.

      Như biết được thắc mắc của mọi người, Thanh Điền chậm rãi từ chỗ ngồi đứng lên, dùng giọng điệu nóng giận : “Lần này độ khó của đại hội tăng lên, cho nên chờ những người dự thi khác đến, chỉ là đại hội luyện đan lần này khác với lúc trước, lúc trước cần trải qua mấy kỳ thi quan trọng, vô cùng khó khăn mới có thể suy xét hơn kém để phân biệt từ hạng nhất tới hạng ba, mà lúc này đề thi của các ngươi chỉ có . Mặt khác, phần thưởng cũng có thay đổi, ta chỉ có thể , phần thưởng cho người thắng lợi là vật vô cùng thần bí, dù là ta cũng khỏi động tâm!”

      Thanh Điền là ai? Đó là cường giả Linh Quân, Luyện Dược Sư tứ phẩm trung cấp, mỗi thân phận đều tượng trưng cho địa vị tôn quý cường đại của , như vậy vật khiến cũng phải động tâm là cái gì? Mọi người nghe nội tâm đều khỏi kích động.

      Chỉ có Hạ Như Phong nhíu mi, trong suy nghĩ của nàng có gì quan trọng hơn dược liệu băng hệ ngũ phẩm, đó chính là thứ có liên quan đến việc nàng thu phục Hỏa linh, dù sao đại lục này dược liệu ngũ phẩm phổ biến như dược liệu nhất phẩm hay nhị phẩm, tam phẩm, ngay cả dược liệu tứ phẩm nàng cũng chỉ thấy qua gốc Cuồng Bạo Mạn Đằng và gốc Cửu U Thảo, nếu tự nàng tìm dược liệu ngũ phẩm, còn biết đợi tới khi nào.

      Nhưng nếu tới đây, dù sao vẫn thể rời đúng ? Hơn nữa, nàng cảm thấy có chút hứng thú với vật thần bí kia.

      “Đại hội luyện đan diễn ra vào tháng sau, trong tháng này, các ngươi có thể thỏa sức tham quan ở Dược thành.” Thanh Điền thấy bầu khí bị mình kích động, lại vuốt chòm râu mỉm cười .

      Sau đó mọi người tốp năm tốp ba rời , mỗi người đều thảo luận tới đề tài có liên quan đến vật thần bí kia, nhưng mà, Thanh Điền nhìn bóng lưng bọn họ lại thở dài, mức độ khó khăn của lần này đại này có lẽ chỉ có biết, bởi vì đề bài kia, ngay cả cũng thể hoàn thành.

      Chương 67: Gặp lại cố nhân

      Edit: Tử Liên Hoa 1612

      Dược thành là thánh địa trong lòng luyện dược sư, phòng ốc đều lấy màu trắng làm chủ, dưới ánh mặt trời chiếu xuống lóe ra ánh sáng thánh khiết. Còn các cửa hàng cũng khác các thành thị khác là bao, cửa hàng dược liệu, tiệm rèn, cửa hàng vũ khí, cái gì cần có đều có.

      Lúc này gần trung tâm Dược Thành, khung cảnh tuyệt đẹp thu hút chú ý của người qua đường.

      thiếu nữ khoảng mười lăm tuổi, khuôn mặt vẫn còn nét trẻ con nhưng lại hề ảnh hưởng tới dung mạo tuyệt sắc, y phục màu vàng nhạt vây lấy dáng người từng bước trở nên hoàn mĩ, hay tay ôm gáy, khuôn mặt tinh xảo nở nụ cười thản nhiên. Mà nam tử tuấn mỹ tuyệt luân bên cạnh nàng, đẹp giống người trần, nhếch khóe môi, tử mâu tà mị như thạch tím.

      “Oa, nghĩ tới Dược thành còn có cảnh sắc tuyệt đẹp như vậy, lúc trước vẫn luôn liên tục tu luyện, lại chưa từng ra ngoài ngắm cảnh.” Hôm nay Hạ Như Phong thay đổi bộ váy màu vàng nhạt, so với lúc nàng mặc bạch y có vẻ xa cách hơn, so với mặc hồng y có vẻ lạnh lùng kiêu ngạo hơn, nhưng khí chất lại cao quý hơn phần.

      Có lẽ là do thói quen từ kiếp trước, nàng vẫn thích mặc độc màu áo, chẳng qua mỗi lần thay đổi, đều có thể đổi loại khí chất khác nhau.

      “Ta cảm nhận được, khí tức của hình như lại tăng lên, có lẽ bao lâu là có thể đột phá đến Linh Sư tứ phẩm.” Tử mâu của Dạ Thiên Tà nhìn về phía thiếu nữ bên cạnh. kinh ngạc là giả, nhớ lúc mới gặp nàng, hình như cũng mới chỉ là Linh Sĩ bát cấp đúng ? Thế mà mới qua mấy tháng, nàng đến Linh Sư tam cấp, thậm chí chỉ cần khoảng thời gian ngắn nữa là có thể phá tan bình cảnh tứ cấp. Cho dù nàng có viễn cổ thú hỗ trợ, đột phá như vậy cũng quá nhanh.

      Hạ Như Phong mỉm cười, dời tầm mắt về phía phía trước, đúng lúc này, bóng dáng quen thuộc ánh vào mi mắt, làm cho nàng khỏi sửng sốt.

      "Là ông ta?" Hạ Như Phong thả tay xuống, khẽ vuốt cằm, : "Ta thấy được người quen, chúng ta nhìn xem!"

      Phía trước cách đó xa, lão giả giữ chặt tay nữ tử, tranh cãi tới mức cả hai đều mặt đỏ tai hồng, ngay cả xung quanh tụ tập đầy người cũng biết. Ngay tại lúc lão giả còn muốn gì, sau lưng bỗng nhiên truyền đến giọng thản nhiên: "Lâm Cốc đại sư, lâu rồi gặp, ông làm gì ở đây vậy?"

      "Ai?" Lão giả giật mình cái, bàn tay nắm chặt tay nữ tử kia vẫn buông ra, nhưng sau khi xoay người nhìn thấy thiếu nữ phía sau, trong mắt ông tràn đầy đầy khiếp sợ. " là Như Phong gì đó của Hạ gia? ... Sao lại ở chỗ này?"

      Hạ Như Phong chớp mắt, ánh mắt đảo qua Lâm Cốc và nữ tử bị giữ kia, mặt mang theo nụ cười đùa bỡn tàn bạo: " ngờ rằng Lâm Cốc đại sư còn có ham mê này?"

      Sắc mặt lão giả đỏ lên, giống như có thể ra máu, trừng mắt nhìn nữ tử bị mình giữ chặt: "Xú nha đầu này dám lấy trộm đồ của ta, ta vừa mới mua cây dược liệu, trong nháy mắt bị nha đầu kia trộm , ta còn thừa nhận."

      Nghe vậy, Hạ Như Phong mới quay sang đánh giá nữ tử này, chỉ thấy khuôn mặt trái xoan khéo léo của nàng ta có đôi mắt to trong veo như nước, lông mi dày như quạt hương bồ nhàng chớp, lông mi còn vương nước mắt trong suốt, bộ dáng điềm đạm đáng làm cho người ta hoàn toàn tin được nàng ta là tên trộm.

      Quan trọng là, nàng ta cũng là Luyện Dược Sư, nhưng lại là Luyện Dược Sư nhất cấp thấp nhất.

      Luyện Dược Sư cấp thấp nhất phẩm tuy rằng cũng là Luyện Dược Sư, nhưng nhất phẩm cấp thấp ngay cả dược thủy cơ bản nhất cũng luyện được, chỉ có thể bọn họ chỉ biết ít kiến thức lý luận cơ bản, hơn nữa khảo hạch nhất phẩm cấp thấp phải luyện dược mà là văn bản miêu tả. Vậy mới có chuyện đều là Luyện Dược Sư, Luyện Dược Sư nhất phẩm cấp thấp có thể chút địa vị cũng có.

      "Ta có ăn trộm, ông mới vu oan cho ta..." Nữ tử ủy khuất mân mê môi mọng, trong mắt to chứa đầy nước mắt khiến cho lòng đồng cảm của đám người vây xung quanh lập tức tràn ra, xôn xao mắng Lâm Cốc đại sư.

      "Hừ, lão già ngươi là khiến Luyện Dược Sư chúng ta mất mặt, vậy mà lại vu oan cho nữ tử, còn là nữ tử xinh đẹp như vậy."

      "Ta thấy vị tiểu thư kia căn bản là giống kẻ trộm, chừng lão già này nhắm trúng nàng mà lại chiếm được nên mới sử dụng phương pháp đê tiện này."

      "Đúng vậy, lão già, thà rằng ta tin ông là kẻ trộm, nàng ấy cũng thể là kẻ trộm."

      mặt Lâm Cốc lên vẻ xấu hổ, muốn gì đó nhưng lời vừa tới cửa miệng ngừng, đứng tại chỗ mà biết nên làm gì. Ngay tại lúc ông xấu hổ tới cực điểm, giọng của Hạ Như Phong vừa vặn truyền đến: "Lâm Cốc đại sư, ông bị mất thứ gì?"

      "Là Mộc Linh Hoa."

      Mộc Linh Hoa? Hạ Như Phong hơi sửng sốt, nếu nàng đoán sai, thứ mà Lâm Cốc đại sư muốn luyện chế có lẽ là Mộc Linh Tán nhị phẩm trung cấp, có thể tăng lên sức chiến đấu của Linh Sư hệ mộc trong thời gian ngắn, hơn nữa trong hàng ngũ đan dược tam phẩm cũng có tác dụng nhất định, chỉ là lấy năng lực của Lâm Cốc vẫn chưa thể luyện chế đan dược tam phẩm.

      "Mộc Linh Hoa sao?" Hạ Như Phong đến bên cạnh nữ tử, khoanh tay trước ngực xung quanh nữ tử vòng, mặt bỗng nhiên nổi lên nét cười quái dị. "Ta có thể chứng minh Lâm Cốc đại sư hề vu pan cho nàng ta, bởi vì ta biết Mộc Linh Hoa ở chỗ nào rồi."

      "Ngươi... Ngươi muốn làm gì?"

      Nữ tử nhìn thấy Hạ Như Phong thò tay vào áo mình kinh hoảng, vươn tay muốn ngăn lại nhưng vẫn thể chống lại Hạ Như Phong, rất nhanh Hạ Như Phong thu tay lại, tay có thêm cây hoa màu xanh thẫm.

      "Mộc Linh Hoa, là Mộc Linh Hoa của ta..." Lâm Cốc đại sư nhận Mộc Linh Hoa như nhận tâm can bảo bối của mình, cẩn thận bỏ vào linh giới, sau đó liếc nhìn nữ tử.

      Nhất thời mặt nữ tử đầy vẻ hoảng sợ. Ả biết ăn cắp nguyên liệu luyện dược bị trừng phạt, hơn nữa trong thánh địa của Luyện Dược Sư, ả chỉ là Luyện Dược Sư nhất phẩm cấp thấp, thiên phú tốt, lão sư cũng qua đời, vì cuộc sống mới phải ăn cắp dược liệu bán.

      Hơn nữa đối tượng trộm đồ của ả đều là nam nhân, chỉ vì khi nam nhân nhìn bộ dạng đáng thương của ả nghi ngờ, đương nhiên cũng có những kẻ hề háo sắc nên ả mới để dược liệu vào trước ngực, như vậy là còn ai dám điều tra. Nếu như bị ai ngấm ngầm điều tra, ả cũng có thể dùng bộ dạng đáng thương qua mặt đám đông, tìm kiếm che chở.

      ngờ rằng ả vậy mà lại thất bại... Đều do nữ nhân này, nếu phải tại nàng, ả đắc thủ từ lâu.

      Đôi mắt nữ tử lặng lẽ chuyển động, nhìn xung quanh tìm kiếm chút, cuối cùng ánh mắt dừng lại người Dạ Thiên Tà, trong mắt lên chút kinh ngạc, lập tức coi nam tử tuấn mỹ kia là mục tiêu che chở cho bản thân, người còn hơi thở tôn quý, hẳn là đệ tử của đại gia tộc nào đó. Nếu có thể dựa dẫm vào , ông già kia thể làm gì ả.

      "Vị công tử kia, chàng hãy mau cứu tiểu nữ, nếu công tử cứu tiểu nữ, từ nay về sau tiểu nữ chính là người của công tử."

      Ả dừng trước mặt Dạ Thiên Tà, khuôn mặt trái xoan đỏ ửng, điềm đạm đáng nhìn nam nhân tà mị kia. Nhìn thấy thờ ơ, ả khỏi sửng sốt, cuối cùng khẽ cắn môi, thân thể mềm mại yếu đuối ngả về phía Dạ Thiên Tà.
      Tôm Thỏ thích bài này.

    3. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :