1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Dị giới Tà phượng nghịch thiên - Băng Y Khả Khả (67) (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 56: Thuốc giả?

      Edit: Tử Liên Hoa 1612


      Biến cố đột nhiên phát sinh khiến cho đại sảnh ồn ào náo động lập tức im lặng, ánh mắt của tất cả mọi người đều hướng về phía thanh niên, trong mắt mang theo nghi ngờ vô cùng . Tất cả đều nhận ra thân phận của thanh niên kia, là Lý Tinh của Công hội Luyện dược. ra chắc chắn như vậy, lẽ đan dược này là giả sao?

      Hóa Linh Đan, nếu Luyện Dược Sư đạt tới tam phẩm cao cấp, tỷ lệ thành công chính là rất thấp, nhưng Hội trưởng của Công hội Luyện dược cũng chỉ là tam phẩm trung cấp, thế lực bé như Dong Binh Đoàn Vân Ly lại có có Luyện Dược Sư tam phẩm cao cấp sao? ràng là có khả năng, như vậy thứ kia cũng chỉ là thuốc giả như lời Lý Tinh .

      Vì vậy chỉ trong giây lát, tất cả các thế lực dều nhìn về phía hai cha con Hạ Quân Mạc, đáng tiếc, mặt hai cha con Hạ Quân Mạc chẳng để lộ cảm xúc gì, khiến mọi người cũng biết giả thế nào.

      "Lão sư, thầy thấy chuyện này thế nào?" Thành chủ Hách Thanh liếc về phía Lý Tinh, khẽ nhíu mày, quay sang lão giả bên cạnh, thấp giọng dò hỏi.

      Hạo lão đưa tay vuốt vuốt chòm râu bạc trắng, bởi vì động tác híp mắt mà khóe mắt ra nếp nhăn ràng: "Ta nghĩ Dong Binh Đoàn Vân Ly bán thuốc giả, đừng quên ngồi ở đây đều là người quyền quý, bọn họ còn có lá gan này."

      " sao?" Hách Thanh nhíu mày, trong mắt có kinh ngạc chợt lóe, như thế đến, Dong Binh Đoàn Vân Ly có Luyện Dược Sư tam phẩm cao cấp? "Lão sư, Hóa Linh Đan chỉ là tam phẩm cấp thấp thôi, nếu như cho ngài phương thuốc, ngài cũng thể chắc chắn luyện được sao?"

      Hạo lão lắc lắc đầu, bất đắc dĩ cười cười: "Đan dược tam phẩm cấp thấp, chỉ là về phần nguyên liệu thôi, những mặt khác lại có thể so với đan dược tam phẩm cao cấp, cho dù ta có được phương thuốc của Hóa linh Đan, , luyện chế nó phần thành công ta cũng thể đảm bảo."

      "Cái gì?" Hách Thanh kinh hãi, biết Hạo lão thể luyện chế ra Hóa Linh Đan, nhưng ít ra cũng nên nắm chắc hai phần chứ? Nhưng lúc này ông ấy lại cho biết, ngay cả phần chắc chắn ông ấy cũng có, sao có thể khiếp sợ?

      "Ha ha, nhân ngoại hữu nhân, thiên ngoại hữu thiên*, phải ta có cách gì làm được, người khác cũng làm được, Thanh Nhi, tầm nhìn của ngươi thể hạn hẹp như thế, tuy lấy thế lực của Dong Binh Đoàn Vân Ly là mời chào đến, nhưng vài Dong Binh Đoàn cũng dựa vào các gia tộc, chừng Dong Binh Đoàn Vân Ly dựa vào đại gia tộc nào đó."

      Được nghe lời ấy, Hách Thanh bèn im lặng, thấy vậy Hạo lão cũng quấy rầy, kéo tay thiếu nữ bên cạnh, cưng chiều chuyện cùng nàng.

      "Hừ, sao mở miệng? Cam chịu rồi sao?"

      Lý Tinh đắc ý dào dạt ngẩng đầu, chỉ cần làm tốt chuyện này, trở về Hội trưởng nhất định thưởng cho , khi thấy hai cha con Hạ Quân Mạc từ đầu tới cuối đều giải thích, biết việc này thành tám chín phần mười, trong chớp mắt, dường như nhìn thấy tương lai sáng chói của mình...

      Ngay khi vô cùng đắc ý, giọng thảnh nhiên như gió chậm rãi truyền đến: "Công hội Luyện dược có ai à? Vậy mà lại để cho người như thế tới gây chuyện, cho dù đến, cũng nên để kẻ có chút thực lực có chút đầu óc đến, phải sao?"

      "Là kẻ nào?"

      thanh đẹp đẽ động lòng người kia lại làm cho ánh mắt Lý Tinh biến đổi. Nhưng khi nhìn tới nơi tiếng phát ra khỏi ngây ngẩn cả người, trong mắt bỗng chốc sinh ra cảm giác kinh diễm.

      Đây là lần thứ hai nhìn thấy Hạ Như Phong, vẫn như cũ có cách gì che dấu kinh diễm. Lý Tinh thể thừa nhận, Hạ Như Phong là người đẹp nhất gặp, chỉ có khuôn mặt, ngay cả khí chất cũng là nữ tử thế gian thể sánh được, hơn nữa lúc nàng tới còn mang theo mùi thuốc nhàn nhạt, Lý Tinh theo bản năng ngửi cái, mặt lộ ra nụ cười thỏa mãn.

      Vẻ mặt Hạ Như Phong chợt trầm xuống, khóe miệng chậm rãi giơ lên độ cong lạnh lùng, sau đó mọi người liền thấy nàng chân lên, hung hăng đá bụng Lý Tinh.

      "Rầm!"

      "A!"

      Lý Tinh đắm chìm trong mùi thuốc kia, kịp đề phòng nên bị Hạ Như Phong đá bay ra ngoài, mạnh mẽ va vào góc tường, khóe miệng
      [​IMG]



      Chương 57: Bán đấu giá đắt

      Edit: Tử Liên Hoa 1612


      "Đại Linh Sư nhị cấp? Chuyện này... Chuyện này..."

      "Ta kháo*, còn ai dám đan dược kia là là giả? Chẳng lẽ đột phá cũng có thể làm giả sao?"
      (* câu chửi ý mờ, hình như nghĩa là mẹ nó ^^ )

      "Ha ha, lần này Công hội Luyện Dược mất mặt lớn rồi."

      Sau khi phục hồi tinh thần, có những người khỏi vui sướng khi người gặp họa, đại lục Luyện Dược Sư luôn luôn cao ngạo, mỗi lần chuyện bọn họ đều vô cùng hà khắc, vì thế ở đây có rất nhiều người hy vọng Công hội Luyện Dược bị xấu mặt, dù sao việc Công hội Luyện Dược mất mặt cũng có ảnh hưởng xấu gì tới bọn họ.

      "Khụ khụ, các vị hãy bình tĩnh." Triệu Nhiên thu kích động lại, ho khan hai tiếng, : "Ta nghĩ, nhìn tác dụng của Tiểu Hoàn Đan và Hóa Linh Đan, Phục Linh Đan cần kiểm tra lại, phải sao? Vậy tại chúng ta tiếp tục hội đấu giá vừa rồi, đấu giá lúc năm viên Tiểu Hoàn Đan, ta phải nhắc nhở mọi người trước chút, mỗi loại đan dược đều chỉ có mười lăm viên, cách khác, chỉ có ba cái người có thể đạt được, được rồi, bắt đầu kêu giá!"

      Triệu Nhiên vừa dứt lời, tiếng gọi giá vang lên vang lên, tác dụng của Tiểu Hoàn Đan bọn cũng thấy, vì vậy rất nhiều người tranh tới mặt đỏ tai hồng.

      Nhưng từ đầu tới cuối, người của phủ thành chủ và Trương Cao mập mạp cũng chưa từng mở miệng.

      Bên trong phủ thành chủ có vị Luyện Dược Sư tam phẩm cao cấp, Tiểu Hoàn Đan và Phục Linh Đan mặc dù khó luyện, nhưng cũng phải là luyện được, bọn họ cần phải hoang phí tiền tài, bởi vì cuối cùng Hóa Linh Đan mới là mục tiêu của bọn họ. Trương Cao cũng như thế, thân là thủ phủ (nhà
      [​IMG]

    2. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 58:

      Edit: Tử Liên Hoa 1612


      Lần đầu tiên giao dịch bị Trương Cao đạt được, những người còn lại cũng thất vọng, dù sao vẫn còn hai cơ hội nữa.

      " trăm năm mươi vạn."

      Nhưng, bọn họ còn chưa kịp mở miệng, lần thứ hai lại bị cái giá hào phóng của hách Thanh dọa sợ. Hơn nữa bọn họ phải Trương Cao béo kia, là người giàu nhất thành Phong Chi này, lại có quan hệ sâu với rất nhiều gia tộc, dám cạnh tranh với thành chủ.

      Cuối cùng, năm viên Hóa Linh Đan bị Trương Cao lấy được, năm viên khác về tay thành chủ Hách Thanh, cuối cùng chỉ còn lại có năm viên, như thế cũng có nghĩa trong rất nhiều gia tộc còn lại, chỉ có gia tộc có thể lấy được.

      "Năm mươi vạn."

      "Tám mươi vạn."

      "Tám mươi lăm vạn..."

      Tiếng đấu ía liên tiếp vang lên, mặt Dong Binh Đoàn Vân Ly chất đầy tươi cười, mấy trăm vạn kim tệ a! Cả đời bọn họ cũng thể được trả nhiều tiền thưởng như thế, cho dù là ba Dong Binh Đoàn lớn kia, tới năm mươi năm cũng thể lấy được mấy trăm kim tệ đúng ? Nhưng bây giờ, bọn thế mà lại may mắn được nhìn nhiều kim tệ như vậy, sao lại xúc động sâu sắc?

      " trăm chín mươi lăm."

      Cao Lạc cắn răng thốt ra cái giá này, nếu sớm biết mọi người liều chết tranh đoạt, lúc trước tranh cũng Trương Cao.

      Lúc ấy tất cả bọn họ đều nghĩ, dù sao phía sau còn có cơ hội, tranh giành với Trương Cao béo làm gì? Vậy phải tự làm mình mất mặt sao? Nhưng ngàn nghĩ vạn nghĩ, lại ngờ có nhiều người muốn Hóa Linh Đan tới mức điên cuồng như vậy. Cũng là, trong thành Phong Chi, trừ thành chủ có quyền thế lớn nhất và thương nhân Trương Cao ra, gia tộc nào có kẻ thù?

      Năm viên Hóa Linh Đan là đủ ảnh hưởng đến toàn cục, bọn họ chiếm được, cũng quyết để cho kẻ thù của mình chiếm được, bằng đó chính là lúc gia tộc của mình gặp họa diệt tộc.

      "Hai trăm năm mươi vạn!"

      "Ba trăm vạn."

      Gia chủ trẻ tuổi của tiền gia - Tiền Lâm xong, hai chân lập tức mềm nhũn, trán chảy đầy hôi lạnh, khẩn trương xiết chặt nắm đấm. Tuy Tiền gia thiếu tiền, nhưng số tiền có thể tham ô vào lúc này, cũng chỉ có nhiều như vậy... Nếu đối phương lại ra giá cao hơn, lập tức thể tiếp tục kêu giá.

      "Ba trăm vạn? Còn ai hơn ba trăm vạn ? Ba trăm vạn lần thứ nhất, ba trăm vạn lần thứ hai, ba trăm vạn lần..."

      Nghe vậy Tiền Lâm lập tức vui mừng, ngay khi cho rằng mình nhất định thắng, giọng thản nhiên truyền đến, trực tiếp đánh rơi từ thiên đường xuống địa ngục.

      "Ba trăm mười vạn..."

      "Ba trăm mười vạn lần thứ nhất, ba trăm mười vạn lần thứ hai, ba trăm mười vạn lần thứ ba, nếu còn ai muốn trả giá, năm viên đan dược này, thuộc về Cao gia chủ."

      Thành viên trong Dong Binh Đoàn Vân Ly như lọt vào sương mù, bọn họ cho rằng Hóa Linh Đan có thể nâng đến trăm sáu mươi vạn là đắt lắm rồi, đợi tới khi hội bán đấu giá chấm dứt, bọn họ mới biết, thế nào mới là đắt... Đồng thời trong lòng những người có mặt phát ra tiếng cảm thán, Luyện Dược Sư, là người giàu có nhất đời, tùy tiện luyện viên đan dược là có thể lấy được nhiều tiền như thế.

      Hơn nữa, đó mới chỉ là tác phẩm lần đầu tiên Hạ Như Phong luyện đan dược tam phẩm, cho nên độ hoàn mĩ vẫn chưa đạt tiêu chuẩn...

      "Ha ha, chúc mừng đoàn trưởng Hạ, biết Luyện Dược Sư tam phẩm cao cấp của quý đoàn bây giờ có ở đây ? Có thể giới thiệu ngài ấy với chúng ta chút ?"

      Sau khi hội đấu giá kết thúc, mọi người định ra về, nhưng lời của thành chủ Hách Thanh lại khiến tất cả bọn họ dừng bước, đồng loạt nhìn về phía Hạ Quân Mạc. Bọn họ cũng rất muốn biết, rốt cuộc là ai có thể luyện chế ra Hóa Linh Đan.

      "A? Luyện Dược Sư tam phẩm cao cấp sao? Ta lại quên chưa giới thiệu với các vị rồi." Hạ Quân Mạc vẫy vẫy tay với Hạ Như Phong, khuôn mặt mang theo ý cười dịu dàng. "Phong Nhi, mau đến đây. Ta xin giới thiệu với các vị đại nhân chút, người này chính là Luyện Dược Sư tam phẩm cao cấp của Dong Binh Đoàn chúng ta."

      Những người có mặt đều giật mình, miệng há to, ngơ ngác nhìn khuôn mặt ngây thơ của Hạ Như Phong, trong đầu hỗn loạn, giống như còn chưa hết say rượu.

      Thiếu nữ còn ngây thơ này, chính là Luyện Dược Sư tam phẩm cao cấp? Sao có khả năng ấy được? Lừa quỷ ? Nhưng lúc đầu, nàng cũng từ trong linh giới lấy ra viên Tiểu Hoàn Đan và Hóa Linh Đan mà cẳng thèm quan tâm, nếu nàng ta phải là Luyện Dược Sư, sao có thể cần đan dược quý giá như vậy?

      Chỉ là dù hiểu mức độ chân của câu chuyện, bọn họ cũng rất khó chấp nhận, người còn rất trẻ mà có thành tựu như thế...

      Chương 59: Phong Chi Loạn thế

      Edit: Tử Liên Hoa 1612


      "Các ngươi nghe gì chưa? Buổi đấu giá trong Dong Binh Đoàn Vân Ly thành công, nghe Luyện Dược Sư ở đấy là thiếu nữ mới mười mấy tuổi."

      "Lừa đảo đúng ? Làm sao lại có Luyện Dược Sư tam phẩm mười mấy tuổi?"

      "Người quen của ta là thị vệ trong phủ thành chủ, nó cùng thành chủ tới buổi đấu giá, chính mắt nhìn thấy đoàn trưởng của Dong Binh Đoàn Vân Ly giới thiệu. Ta còn nghe , thiếu nữ đó hình như là con riêng của đoàn trưởng Dong Binh Đoàn Vân Ly, hơn nữa phía sau còn có đại gia tộc làm hậu thuẫn."

      "Con riêng? hay giả vậy?"

      "Đó đương nhiên là ."

      Sau hội đấu giá hội, lời đàm tiếu lập tức truyền khắp thành Phong Chi. đường, nghe được người bên ven đường chuyện với nhau, Hạ Như Phong có chút xấu hổ sờ sờ mũi. Lời đồn đáng sợ, từ khi nào nàng trở thành con riêng của cữu cữu vậy? Bất đắc dĩ lắc đầu, cũng may có số việc nàng sớm có thể coi .

      "Đúng rồi, hôm đó, cần phải đa tạ ngươi ."

      Từ ngày tổ chức bán đấu giá đễn nay là năm ngày, trong năm ngày này có ít thế lực tin bên trong Dong Binh Đoàn Vân Ly có cường giả trấn thủ phái người dò xét vào ban đêm, nhưng cuối cùng những kẻ đó đều bị Dạ Thiên Tà bắt lại, từ đó về sau còn ai dám đánh chủ ý lên Dong Binh Đoàn Vân Ly nữa.

      Nhìn gò má tinh xảo của thiếu nữ bên cạnh, Dạ Thiên Tà cong môi cười khẽ, trong tươi cười mang theo tà khí: "Nếu muốn cảm tạ ta, vậy lấy thân báo đáp là được."

      Khóe miệng co rút mạnh, Hạ Như Phong dừng bước, khoanh tay trước ngực đánh giá Dạ Thiên Tà, sau khi nhìn thấy trong mắt tím của mang theo đùa giỡn độc ác mới lặng yên nhàng thở ra, lập tức nhíu mày, nhàng cười cười: "Lấy thân báo đáp, ngươi sao?"

      Nàng lắc đầu, thở dài tiếng, buông hai tay ôm ngực, về phía trước, đến chỗ ngừng lại, giương mắt nhìn bảng hiệu của cửa hàng, : "Phong Chi Loạn Thế, cuối cùng cũng tới rồi."

      Bốn ngày trước, nàng thành công đột phá đến Linh Sư tam cấp, cũng là lúc nên rời , bởi vì thi đấu ở thành Thiên Dược sắp bắt đầu. Nhưng trước khi , nàng cần chuẩn bị sẵn sàng mọi thứ, giúp cho cha con Hạ Quân Mạc ở nơi này có thể bình yên vô .

      Vì vậy, nàng lựa chọn Phong Chi Loạn Thế để thương lượng hợp tác. Hợp tác với người giàu nhất thành Phong Chi, thể nghi ngờ chính là lựa chọn tốt nhất, tin tưởng có Trương Cao chống lưng, nhất định các thế lực đánh chủ ý lên Dong Binh Đoàn Vân Ly bị kinh sợ mà dám làm gì.

      "Các vị, đến cửa hàng của ta cần mua gì vậy?" Chưởng quầy nhìn thấy hai người vào, nâng lên mí mắt, giọng điệu hơi có vẻ kiên nhẫn, rất hiển nhiên hôm nay tâm tình tốt, hơn nữa hai người Hạ Như Phong trông rất xa lạ, bởi vậy cũng để ý nhiều.

      Hạ Như Phong nhàng nhíu mày, tầm mắt quét trong phòng vòng, dừng lại ở khu dược liệu. Lấy nhãn lực của Hạ Như Phong đương nhiên nhận ra tủ thuốc này là dùng Lam Bảo Thạch đắt đỏ để tạo ra, loại bảo thạch này có thể giữ lại mùi hương của dược liệu, tỏa vào trong khí. Xem ra vậy Trương Cao cũng phải người mù tịt về dược liệu.

      "Này, ta hai người các ngươi, rốt cuộc có chuyện gì? có việc gì cút khỏi đây ngay cho ta."

      Nhìn thấy ánh mắt Hạ Như Phong đặt ở tủ dược liệu, chưởng quầy cười lạnh tiếng. Nhìn bộ dạng bọn họ giống như Luyện Dược Sư, hơn nữa trong thành Phong Chi này những ai thể chọc vào đều biết, nhưng lại biết hai người này, hiển nhiên là bọn họ vừa tới thành Phong Chi.

      ra Hạ Như Phong và Dạ Thiên Tà cũng phải có tiếng tăm gì ở thành Phong Chi, làm Luyện Dược Sư tam phẩm cao cấp, những thế lực tham gia buổi đấu giá đều biết nàng. Hơn nữa lúc đầu Hạ Như Phong đập phá Dong Binh Đoàn Thủy Vực, lại khiêu chiến với Thủy Đằng, mà lúc hai Dong Binh Đoàn quyết chiến với nhau, Hạ Như Phong và Dạ Thiên Tà đều xuất qua. Đáng tiếc lúc đó chưởng quầy chưa từng đến, đương nhiên biết hai người bọn họ là ai.

      Nếu biết, liền cho rằng hai người này là từ bên ngoài đến, khi chuyện khách khí chút nào. Huống chi hôm qua nữ nhân của ruồng bỏ để tiến vào vòng tay của người khác, hôm nay lại bị Trương Cao quở mắng trận, tâm tình tự nhiên tốt, lúc này có hai nơi trút giận, hung hăng phát tiết sao xứng đáng với bản thân?

      "Ta muốn gặp ông chủ của ngươi." Hạ Như Phong lạnh lùng liếc mắt nhìn cái, giọng điệu thản nhiên .

      "A?" Chưởng quầy từ chỗ ngồi đứng lên, trong mắt mang theo nồng đậm khinh bỉ, coi thường cười tiếng. "Ngươi nghĩ ngươi là ai? Có tư cách gì mà đòi gặp ông chủ của chúng ta? Ông chủ của ta há là người ngươi gặp gặp? Ta cho ngươi biết, ông chủ của ta vừa Dong Binh Đoàn Vân Ly xin gặp Luyện Dược Sư đại nhân, hừ, trừ phi ngươi là Luyện Dược Sư đại nhân, nếu ông chủ chúng ta có khả năng đồng ý gặp ngươi. Nhưng cũng xem ngươi là cái quái gì, có thể so sánh với Luyện Dược Sư đại nhân sao? Ta , các ngươi vẫn nên đến từ đâu về nơi đó! Ở đây trông chướng mắt."

      Nghe thấy lời ấy, Hạ Như Phong im lặng sờ sờ mũi. Nàng quả thể so sánh với Luyện Dược Sư đại nhân, bởi vì nàng chính là vị Luyện Dược Sư đại nhân mà ông ta .

      "Như Phong, cũng có lúc tốt tính như vậy?" Dạ Thiên Tà cong môi, hơn tháng ở chung, sớm biết thiếu nữ này là kiểu người có thù tất báo, nhưng tại biểu tình vẻ mặt của nàng dù rất lạnh lùng nhưng lại có dấu hiệu tức giận, điều đó khiến Dạ Thiên Tà có chút kinh ngạc.

      "Chẳng lẽ chó cắn ngươi miếng, ngươi còn cắn ngược lại sao?" Hạ Như Phong căn bản hề để lời của chưởng quầy trong lòng. Dưới cái nhìn của nàng, chưởng quầy cũng chỉ là con chó mà thôi, nàng là người, so đo với súc sinh chẳng phải là sỉ nhục nhân cách của nàng sao?

      "Ngươi cái gì?" Sắc mặt chưởng quầy mạnh biến đổi, phẫn nộ nắm chặt hai bàn tay, huyệt thái dương giật mạnh mấy cái, hai tròng mắt gắt gao nhìn chằm chằm Hạ Như Phong.

      "Ai, Như Phong, sai, ông ta đúng chỉ là súc sinh, ngay cả tiếng người cũng nghe hiểu." Dạ Thiên Tà khoanh tay trước ngực, lắc đầu thở dài tiếng, ánh mắt mang theo đồng tình nhìn về phía trung chưởng quầy. " ra, con chó này đáng thương, ràng là con chó lại phải sinh hoạt trong thế giới loài người, làm súc sinh, làm sao có thể quen với thói quen với con người?"

      Lúc lời này, Dạ Thiên Tà cố gắng nặn ra hai giọt nước mắt xây dựng khí, đáng tiếc cho dù thế nào cũng nặn ra, chỉ đành từ bỏ.

      "Khụ khụ."

      Động tác và lời của Dạ Thiên Tà khiến cho Hạ Như Phong tự sặc nước bọt của mình, toàn bộ lạnh lùng mặt đều biến mất, nàng nhìn Dạ Thiên Tà chớp chớp mắt, trong đồng tử sâu thẳm tràn đầy ý cười: "Nếu , chúng ta làm việc tốt, đưa nó trở lại thế giới của súc sinh, thế nào?"

      " ngờ Như Phong còn thiện lương như vậy." Dạ Thiên Tà lắc lắc đầu, đoán chừng cũng chỉ có mới Hạ Như Phong thiện lương. "Vừa rồi con chó này còn cắn chặt chúng ta chịu thả, nhưng để con chó điên cắn người quá nguy hiểm, tránh cho vi khuẩn lây bệnh cho người khác, hay là chúng ta đưa nó trở về ? Nơi đó mới thích hợp với nó nhất."

      Hạ Như Phong khỏi trợn mắt há hốc mồm, so với phúc hắc mắng chửi người, còn có ai bì được Dạ Thiên Tà, hết lần này tới lần khác mắng người mà mang theo chữ nào thô tục, còn giống như làm việc tốt muốn người khác phải cảm ơn . Chuyện này khiến Hạ Như Phong có loại cảm giác, nam nhân tà mị phúc hắc này, rất nguy hiểm...

      "Phụt." Chỉ là nghe được hai người họ kẻ xướng người hoạ, sắc mặt chưởng quầy từ từ xanh ngắt, lại dần dần chuyển sang trắng, cuối cùng là đỏ lên, phun ra ngụm máu tươi, bỗng nhiên ngửa đầu rống to tiếng, quyền nện mặt quầy. "Hai kẻ chết tiệt các ngươi, lão tử muốn dạy dỗ các ngươi."

      Nhưng, còn chưa kịp động thủ, ngoài cửa liền truyền đến giọng ồm ồm: "Mẹ nó, kẻ nào to gan dám đến cửa hàng của lão tử giương oai."

      Ngoài cửa là Trương Cao đưa lưng về phía ánh sáng mặt trời vào, khuôn mặt béo trắng mang theo tức giận, cơ thể to béo như núi bước bước là mặt đất rung lên lần. Mà nhìn thấy Trương Cao xuất , mặt chưởng quầy vô cùng mừng rỡ, vội vàng nghênh đón, nước mắt nước mũi tèm lem kể lể: "Ông chủ, ngài phải làm chủ cho ta! Hai người này có đạo lý, vô duyên vô cớ muốn phá cửa hàng của ông chủ, ông chủ nhất định phải dạy dỗ bọn họ."

      biết làm hỏng đồ vật trong cửa hàng phải bồi thường, mặt quầy bị đập nát, vì trốn tránh trách nhiệm nên chỉ có thể đổ hết mọi chuyện cho Hạ Như Phong và Dạ Thiên Tà, dù sao cũng còn ai thấy, bọn họ chối bỏ cũng vô dụng.

      Trương Cao vốn cao ngạo cũng chưa liếc cái, mặt chất đầy tươi cười hướng nghênh đón Hạ Như Phong, tươi cười đó hết sức nịnh nọt: "Ha ha, hoan nghênh a hoan nghênh! Ta còn định đến Dong Binh Đoàn Vân Ly nhưng lại nhớ ra quên mang theo lễ vật nên mới vòng về, ngờ thế nhưng lại có thể gặp Như Phong đại sư, biết hai vị tới đây có chuyện gì, ta ưu đãi, chiết khấu bảy mươi phần trăm cho các vị." (1612: giảm giá đó, còn là 70% lận. ta ước mình mua sắm cũng được như thế)
      Last edited: 29/11/16

    3. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 60: Rời

      Edit: Tử Liên Hoa 1612


      Chưởng quầy ngây dại, sững sờ há to miệng, nhìn bộ dạng nịnh nọt của ông chủ mình, bỗng nhiên có loại cảm giác... Đây vẫn là ông chủ sao? Chắc là có ai giả mạo đúng ? Đúng rồi, Dong Binh Đoàn? Luyện Dược Sư đại nhân? Đó chẳng phải Dong Binh Đoàn Vân Ly gần đây gây náo loạn dữ dội sao? Trời ạ, vậy mà lại đắc tội Luyện Dược Sư đại nhân, ông trời, cho đạo thiên lôi đánh chết !

      Đương nhiên, thiên lôi bề bộn nhiều việc, thừa thời gian đánh chết con kiến hôi bé .

      "Là thế này, ta có cuộc làm ăn muốn trao đổi với ông chủ Trương." Hạ Như Phong sờ sờ mũi, mặt mang theo tươi cười thản nhiên, ánh sáng mặt trời ngoài cửa chiếu vào, dừng người nàng, thân áo đỏ dưới ánh mặt trời vô cùng xinh đẹp.

      Trong lòng Trương cao vô cùng mừng rỡ, sao lại biết việc này đại biểu cho cái gì? Luyện Dược Sư đại nhân cùng mình làm ăn, đó có nghĩa là tiền bạc từ từ chảy vào túi của mình. Trương Cao là thương nhân, thứ mà thương nhân thích luôn là ích lợi, mà có thể mang đến ích lợi lớn nhất cho , chính là thiếu nữ trước mặt.

      "Được, đại sư, còn có vị công tử này, xin mời theo ta." Trương Cao làm động tác mời, dẫn đầu lên tầng , bỗng nhiên nhớ tới cái gì, xoay người lại hung tợn trừng mắt nhìn chưởng quầy. "Đợi chút nữa ta lại thu thập ngươi."

      Chưởng quầy sợ tới mức hai chân mềm nhũn, nằm úp sấp mặt đất, trong lòng nhất thời hối hận vạn phần, chọc ai chọc, sao lại chọc tới vị Luyện Dược Sư chứ hả?

      Đó chính là Luyện Dược Sư đại nhân a, câu của nàng, bản thân chết rồi còn có thể chết lại. Suy nghĩ tới điều này chưởng quầy sợ run cả người, tim đập nhanh nhìn bóng dáng sắp biến mất thang, ngừng an ủi chính mình. Người cao quý như Luyện Dược Sư đại nhân, hẳn là so đo với tiểu nhân vật như đâu!

      Dưới chỉ dẫn của Trương Cao, Hạ Như Phong vào trong, ngửi được mùi thơm ngát nhàn nhạt truyền đến, tâm tình bình tĩnh như nước, hai tròng mắt đảo qua đồ vật trong phòng, lại phát Phong Chi Loạn Thế rất giàu có, vật dụng và bàn trà trong phòng đều dùng Thanh Hương Mộc tạo nên.

      Thanh Hương Mộc là loại cây đặc biệt của cấm địa Phong Chi, cũng là loại dược liệu để luyện dược, giá cả đắt đỏ, tỏa ra mùi thơm có thể làm cho lòng người an tĩnh lại, rất thích hợp để sử dụng khi đàm phán với người khác.

      Hai người tùy ý ngồi xuống, Trương Cao tự mình thay bọn họ rót trà, ngáp cái mới mỉm cười hỏi: "Đại sư, biết các ngài cần là chuyện làm ăn gì? Nếu có muốn ta hỗ trợ, ta nhất định toàn lực tương trợ."

      Ngón tay thon dài của Hạ Như Phong gõ lên mặt bàn, ánh sáng màu vàng bên ngoài cửa sổ mở rộng rải lên mặt bàn tầng ánh sáng vàng óng. Nàng thản nhiên cong môi, nhàng : "Là như vậy, chúng ta muốn hợp tác với ông chủ Trương, do ông chủ Trương cung cấp dược liệu và chỗ ở, ta phụ trách luyện chế, thế nào? Đương nhiên, ông chủ Trương là đối tượng duy nhất mà Dong Binh Đoàn Vân Ly chúng ta từ trước đến giờ, ta giao toàn bộ quyền tiêu thụ cho ông chủ Trương."

      "Cạch."

      Trương Cao bật dậy, bàn tay run lên đánh nghiêng ly trà, khiến nước tràn ra mặt bàn, khuôn mặt bởi vì kích động mà đỏ lên, khóe miệng ngừng run run. Có lẽ người khác biết chuyện này đại biểu cho cái gì, nhưng lại có khả năng biết. Có lẽ người khác cầu gặp Luyện Dược Sư đại nhân là vì xin thuốc, lại là vì buôn bán.

      Thương nhân, vĩnh viễn luôn đặt tiền bạc lên đầu, biết lần này Hạ Như Phong đến làm ăn là có liên quan tới đan dược, lại ngờ rằng, nàng lại giao quyền tiêu thụ duy nhất cho mình, sao có thể kích động?

      "... có lỗi, ta thất lễ rồi." Trương Cao lấy khăn tay xoa xoa nước trà dính tay, kiềm chế kích động trong lòng lại ngồi xuống, hai bàn tay đan chéo vào nhau, khẩn trương cọ xát. "Cái kia, mời đại sư tiếp tục ."

      Ngón tay của Hạ Như Phong khẽ gõ mặt bàn, lúc ngước mắt lông mi dài khẽ rung chút, cười : "Ông chủ Trương, về phần bàn bạc chi tiết, ngươi Dong Binh Đoàn tìm Triệu thúc chuyện , chúng ta chuyện khác, lần này hợp tác, tiền thu được chia làm ba tám, ngươi ba, ta tám."

      "Chia đôi." Trương Cao mặc dù trong lòng kích động, vẫn là cắn răng cái cò kè mặc cả, là thương nhân, có gì quan trọng hơn lợi ích.

      "Chia ra ba tám, chút cũng nhượng bộ, ông chủ Trương, ngươi nên biết chúng ta phải chỉ có thể hợp tác cùng ngươi mà còn có thể tìm người khác..." Hạ Như Phong nheo mắt lại, nhìn Trương Cao im lặng suy nghĩ cũng vội vã thúc giục, nàng rất kiên nhẫn chờ đợi.

      Trương Cao thở dài, biết nếu quá tham lam, chịu thiệt chính là mình, cho dù chỉ thu được ba phần nhưng cũng là rất nhiều tiền rồi, còn ngược lại, kim tệ cũng kiếm được.

      "Được rồi, vậy chia làm ba tám."

      "Quyết định như thế, mỗi tháng ta có thể cung cấp hai mươi viên Tiểu Hoàn Đan và Phục Linh Đan, mười viên Hóa Linh Đan, ngươi phải biết hàng nhiều mất giá." Hạ Như Phong lúc này mới vừa lòng cười, đứng lên chìa ra bàn tay nhẵn nhụi, : " tại chúc chúng ta hợp tác vui vẻ."

      "Hợp tác vui vẻ."

      Như thế, chuyện hợp tác ban đầu định, dưới đưa tiễn vô cùng vui vẻ của Trương Cao, hai người Hạ Như Phong nhanh chậm rời khỏi Phong Chi Loạn Thế.

      Sau khi Trương Cao và Triệu Nhiên chuyện chi tiết, phần dược liệu được mang đến Dong Binh Đoàn Vân Ly, vì thế Hạ Như Phong lại bế quan luyện dược, lần này thời gian nửa tháng bế quan rất nhanh trôi qua. Chớp mắt tiến vào thành Phong Chi hơn hai tháng, trận đấu ở Dược Thành chỉ còn nửa tháng nữa là bắt đầu, nàng có thời gian để lãng phí, vì vậy sau khi giao số đan dược dùng trong nửa năm cho Hạ Quân Mạc liền cáo từ rời . Hạ Quân Mạc thấy nàng ý quyết, cũng ở ngăn trở.

      Bước ra khỏi cửa Dong Binh Đoàn Vân Ly, thấy Hạ Quân Mạc vẫn chưa vội vã rời , Hạ Như Phong ngược lại nhìn sang nam tử bên cạnh: "Có thể giúp ta việc được ?"

      "Được." Dạ Thiên Tà cong môi, cái gì cũng hỏi lập tức đồng ý, khiến trái tim Hạ Như Phong chợt ấm áp, khuôn mặt xinh đẹp mang theo nụ cười nhàng.

      Chỉ lúc sau tại Công hội Luyện dược, Tần Sắc Chính nghe thuộc hạ báo cáo tình hình, nghe thấy Tổng Công hội ở Hoàng thành từ chối đề nghị của biến sắc, u ám giống như có thể chảy ra nước (giống mây đen rơi thành mưa đó ^^). Ngay lúc này, luồng khí lạnh từ lòng bàn chân chạy dọc tới tim, khiến nhịn được rùng mình cái.

      Luyện Dược Sư báo cáo với Tần Sắc Chính chẳng biết tại sao lại cảm giác được có gì đó đúng, sau khi xong lại thanh nổi trận lôi đình, bất đắc dĩ ngẩng đầu lên, nhưng trước mặt đâu còn bóng dáng của Tần Sắc Chính, chỉ thấy đống bụi đất cái ghế ta vừa ngồi...

      Chương 61: Gặp đường

      Editor: Thường Xuân

      Beta: Tử Liên Hoa 1612


      Nơi đây là sơn mạch Hải Bạt, cây đại thụ lâu năm cao vút trong mây, đón ánh mặt trời, trải đường ánh sáng khúc xạ vụn. Thỉnh thoảng có gió lướt qua, lá cây xanh biếc sột soạt, dường như tạo thành khúc nhạc êm tai.

      "Vượt qua sơn mạch này là có thể tới thành Lạc Phương!"

      giọng như gió đánh vỡ khung cảnh yên bình này, chỉ thấy thiếu nữ đường nhấc mi mắt, đôi mắt nàng trong trẻo nhưng lạnh lùng, tay xoa cằm, thanh thản nhiên nhàng vang lên. vai thiếu nữ có con thú đỏ rực nằm úp sấp, giống như rất ngạc nhiên, chớp đôi mắt to ngập nước nhìn loạn bốn phía.

      "Ừm! Chính là phía trước."

      Bên cạnh thiếu nữ, nam tử tuấn mỹ tà mị nhợt nhạt cong lên khóe môi, hai tay chắp sau lưng, mắt tím nhìn con thú vai thiếu nữ, vui vẻ từng chút tụ lại dưới đáy mắt.

      Hai người thú này, chính là Hạ Như Phong, Dạ Thiên Tà, còn có Vật từ thành Phong Chi tới... Từ lúc rời khỏi thành Phong Chi, bọn họ liên tục đêm, rốt cục đến sơn mạch Hải Bạt. đường gặp ít linh thú, giúp tu vi Linh Sư tam cấp của nàng ổn định lại.

      " ..."

      Tiếng chim kêu từ phía chân trời truyền đến, Đại Bằng nhanh chóng xẹt qua bầu trời, hạ xuống trước mặt Hạ Như Phong, vương miện màu vàng tỏa sáng rực rỡ. Nó nhả thú tinh trong miệng vào tay nữ thần trong lòng, nịnh nọt dùng cái đầu to của mình cọ cọ ngực Hạ Như Phong.

      "Đại Bằng, vất vả cho ngươi rồi." Hạ Như Phong xoa xoa nó đầu, triệu hồi Hỏa Nhi ra, toàn bộ thú tinh trong tay đều giao cho Hỏa Nhi. Tiêu hóa mấy viên thú tinh này xong, có lẽ Hỏa Nhi có thể lên đến tam giai rồi!

      " ..."

      Nghe được Hạ Như Phong khích lệ, trong con mắt nhân tính hóa của Đại Bằng lên hưng phấn, vẫy cánh bay lên trời xanh, lại trinh sát tình huống.

      lúc Đại Bằng trinh sát, phía trước truyền đến tiếng thiếu nữ hưng phấn, thanh ấy chứa đầy bắt buộc đột ngột lọt vào tai Hạ Như Phong: "Sư huynh, nơi đó có con đại điểu vô cùng uy mãnh, muội muốn nó, huynh giúp muội bắn nó xuống dưới ."

      Tròng mắt thản nhiên nhìn nơi truyền tới giọng , khóe miệng cong lên thành nụ cười khinh thường: "Tà, chúng ta nhìn xem! Người nào dũng cảm như vậy, ngay cả Đại Bằng cũng dám bắn."

      Dưới ánh mặt trời là thiếu nữ với đôi gò má đỏ hồng, nàng giơ lên nắm tay , hưng phấn nhìn chằm chằm vào cái bóng màu vàng uy mãnh bầu trời, trong mắt lóe ra ngôi sao . Mà bên cạnh thiếu nữ là thanh niên với vẻ mặt bất đắc dĩ, thở dài : "Na Na, đó là Đại Bằng tam giai, huynh còn có khả năng lớn như vậy bắn nó xuống dưới."

      "Muội quan tâm!" Thiếu nữ cong lên cái miệng hồng nhuận, tức giận dùng nắm tay đánh xuống lồng ngực thanh niên. "Nếu có con Đại Bằng như thế làm vật cưỡi là oai phong, dù thế nào muội cũng mặc kệ, muội muốn Đại Bằng, bằng huynh phải giúp muội bắt con rồng bay đến."

      Rồng bay? ngay cả Đại Bằng còn bắt được, còn bắt rồng bay? Ai mà chẳng biết Long tộc tôn quý cường đại, há có thể để loài người sử dụng?

      "A nha, đại điểu chạy, sư huynh, chúng ta mau đuổi theo."

      Đại Bằng bỗng nhiên bay về phía xa, thiếu nữ nhất thời nóng nảy, cũng mặc kệ thanh niên bên cạnh, trực tiếp chạy về phía mà Đại Bằng bay . Thanh niên cười khổ lắc đầu, chỉ đành phải đuổi theo sau thiếu nữ.

      Rốt cục, Đại Bằng từ trung hạ xuống, thiếu nữ cũng dừng lại, sau đó nàng liền thấy xa xa có hai người sóng vai tới. Đại Bằng dừng trước mặt thiếu nữ áo đỏ trong đó, thiếu nữ áo đỏ kia có dung nhan tuyệt thế, khuôn mặt chưa hết ngây thơ mang theo nụ cười thản nhiên, vươn tay vuốt ve đầu Đại Bằng. Mà vai nàng ta còn có con thú hình như có lực công kích kêu to mấy tiếng với Đại Bằng, sau đó lại nhảy vào lòng hồng y thiếu nữ, toàn bộ thân thể đều vùi vào.

      Thanh niên theo sau sư muội mình đến cũng dừng bước, nhìn thấy hồng y thiếu nữ trong mắt lên kinh diễm ràng, có thể là do tính cách vốn có nên kinh diễm của gần như là chợt lóe rồi lập tức biến mất.

      "Này!" Thiếu nữ nhấc váy, chạy đến trước mặt Hạ Như Phong, ngón tay nhẵn nhụi trắng nõn chỉ vào Đại Bằng, giọng điệu mang theo vẻ vênh vang đắc ý : "Con đại điểu này là của ngươi sao? Ngươi có thể bán cho ta được ? Bao nhiêu kim tệ cũng được."

      " có lỗi, nó là vô giá." Hạ Như Phong ngay cả mí mắt cũng nâng lên, xách Vật bám vào quần áo mình, để ý đến Vật phản kháng mãnh liệt, ném nó lên lưng Đại Bằng, trong cặp mắt long lanh của Vật nhất thời tràn đầy nước mắt tủi thân.

      "Vậy ta dùng đan dược để đổi với ngươi, ta dùng viên Tụ Linh Đan tam phẩm cấp thấp đổi với ngươi là được rồi chứ?" Thiếu nữ hai tay chống nạnh, khuôn mặt nhắn tràn đầy tự tin. Ở cái nơi thiếu Luyện Dược Sư này, đan dược tam phẩm là rất trân quý , dù lão sư nàng là Luyện Dược Sư tứ phẩm, nàng cũng chỉ có hai viên đan dược tam phẩm.

      Đáng tiếc, Hạ Như Phong thiếu thứ gì, chính là thiếu đan dược.

      "Ngươi cho rằng bằng hữu là có thể đổi chác?" Hạ Như Phong khinh thường nhếch mép, cho dù nàng thiếu đan dược cũng tuyệt lấy Kim Sí Đại Bằng ra trao đổi, càng đừng nàng thiếu.

      "Ngươi người này sao lại biết tốt xấu như vậy chứ!" Thiếu nữ căm giận dậm chân, tức giận cong quai hàm. " viên đan dược tam phẩm còn quý hơn Đại Bằng của ngươi rất nhiều, ngươi thế nhưng còn cần, biết đời này sao lại có loại người ngu ngốc như ngươi."

      Sắc mặt Dạ Thiên Tà trầm xuống, đôi tay ôm ngực, khuôn mặt tuấn mỹ nổi lên tươi cười quái dị: "Ngươi ai là ngu ngốc?"

      Giọng như thanh trời khiến thiếu nữ quay đầu lại, vừa rồi khoảng cách qua xa nên nàng có thấy khuôn mặt nam tử, hơn nữa Đại Bằng là Linh thú của Hạ Như Phong, vì thế từ đầu lực chú ý của nàng tập trung vào Hạ Như Phong. Cho tới lúc này, trông thấy nam tử đẹp đến mức tận cùng kia, nàng khỏi mất hồn, đôi mắt nháy cũng nháy cái nhìn chằm chằm vào nam tử tuấn mỹ tuyệt luân.

      Nhìn thấy vẻ mặt của thiếu nữ, tươi cười mặt dần dần biến mất, trong đồng tử màu tím lên chán ghét: "Vừa rồi ngươi ai là ngu ngốc?"

      Có lẽ là bị khuôn mặt tuấn mỹ của Dạ Thiên Tà hớp mất hồn rồi, thiếu nữ vô ý thức câu: "Đương nhiên là nữ nhân này, ta vốn chính là kẻ ngu ngốc."

      "Ồ?" Khóe môi Dạ Thiên Tà lại cong lên lần nữa, trong mắt tím tà mị thoáng qua ánh sáng khinh thường, thân hình lóe lên liền đến trước mặt thiếu nữ, ngón tay thon dài bóp chặt cái cổ xinh đẹp của nàng ta. Vào giây phút này, giọng của nam tử vẫn thản nhiên như trước, lại giống như là truyền đến từ địa ngục: "Kẻ ngu có tư cách người khác ngu."
      Tôm Thỏ thích bài này.

    4. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 62: Thành Lạc Phương.

      Editor: Thường Xuân


      Ánh nắng ấm áp xen qua tầng tầng lá cây rơi xuống, chiếu ánh sáng vụ lên khuôn mặt trắng nõn của thiếu nữ, đôi mắt to trong suốt tràn ngập hơi nước, ủy khuất dẩu dẩu đôi môi hồng nhuận, nàng hiểu, sắc đẹp của mình ở trong thành Lạc Phương cũng thuộc dạng đếm đầu ngón tay, vì sao nam nhân tà mị này lại có thể nàng như thế.

      "Ngươi... Ngươi nếu dqưm tổn thương ta xíu nào, sư phụ của ta giết ngươi, là trưởng lão của luyện dược công hội, chắc ngươi cũng biết lực hiệu triệu của luyện dược sư."

      Thanh thiếu nữ do sợ hãi nên mang theo chút run rẩy, nàng cảm nhận ràng được sát ý đến từ thân nam tử này, khỏi khẩn trương nắm chặt nắm đấm, khuôn mặt nhắn đầy vẻ khẩn trương.

      "A, luyện dược công hội sao?" Dạ Thiên Tà nhíu mày, để ý mà nở nụ cườ: "Vậy thế nào, ta muốn mắng ngươi, phải chuẩn bị cho tốt chứ."

      Thân thể Hạ Như Phong bất chợt run lên, chỉ cảm thấy có dòng nước ấm chảy vào nội tâm, đường cong khuôn mặt trở nên mềm mại, có lẽ bắt đầu từ giờ phút này, nàng chân chính chấp nhận Dạ Thiên Tà trở thành đồng bạn của nàng...

      Thanh niên đuổi theo thiếu nữ đến đây thấy tình huông như vậy, đầu lập tức dổ đầy mồ hôi hột, tuy thích sư muội dược nuông chiều đến tùy hứng này, nhưng ít ra nàng cũng là sư muội của , lại cùng ra ngoài, dù thế nào cũng thể để cho nàng gặp chuyện may trước mặt mình.

      "Vị nương này, xin lỗi." biết người có thể khiến cho nam nhân nhìn rất mạnh này thu tay lại chính là thiếu nữ tuyệt thế trước mắt, bước nhanh đến nàng trước mặt, cong lưng xin lỗi; "Sư muội là bị sư phụ nuông chiều quát thành hư, khó tránh khỏi ngông cuồng tự đại, ta xin thay mặt sư muội tạ lỗ, xin nương khuyên vị công tử này thả nàng, yên tâm, nếu nương tha cho sư muội ta, nương nếu có thỉnh cầu gì, ta dốc hết sức di làm."

      Thanh niên có vẻ nho nhã lễ độ, so sánh với thiếu nữ đúng là khác biệt trời vực, khó làm người ta sinh ra ác cảm.

      "Quên , Tà, mấy lời này, trước đây ta nghe nhiều lắm..." Hạ Như Phong lắc lắc đầu, lạnh nhạt cười, ở Hoa Hạ, câu vũ nhục nàng đều nghe qua rất nhiều, sớm tạo thành ảnh hưởng gì với nàng. Huống chi nàng cũng phải loại người lời hợp liền đại khai sát giới, nếu phạm phải điểm mấu chốt của nàng, nàng luôn luôn rất dễ chuyện.

      Nhưng là, nàng cũng có nghịch lân, khi sờ tới nghịch lân của nàng, như vậy xin lỗi, cho dù là thần cũng phải trả giá đại giới.

      Dạ Thiên Tà hơi sửng sốt, lập tức thu hồi tay, xoay người chuyển tầm mắt, nhìn khuôn mặt còn mang tính trẻ con trước mặt, trái tim chợt co rụt lại...

      Trước kia nghe nhiều lắm sao? Là Nghiêm gia
      [​IMG]
      Tôm Thỏ thích bài này.

    5. hạnh dori

      hạnh dori Well-Known Member

      Bài viết:
      895
      Được thích:
      1,093
      Chương 63: Chứng thực cấp bậc.

      Edit: Tử Liên Hoa 1612


      Ánh mắt Hạ Như Phong lạnh nhạt liếc nhìn nàng ta cái, liền trực tiếp quay , cuộc sống trước đây dưỡng thành tính, những việc quan hệ tới nàng thể nào làm cho nàng gợi lên chút phiền muộn. Ở trong lòng nàng, cho dù bọn họ có suy nghĩ như thế nào cũng quan trọng, tất cả đều rất khó có thể làm cho nàng quan tâm đến.

      “Công hội cũng quy định là thể trực tiếp xác nhận những cấp bậc phía sau...” Vân Lạc Thiên cười, trong lòng có chút coi thường, tuy rằng gì, nhưng trong lòng cũng có cùng suy nghĩ với Do Lỵ Na. tin thiếu nữ xinh đẹp trẻ tuổi này có thể thông qua khảo hạch tam phẩm. Do Lỵ Na lớn chừng này tuổi, nhưng mà việc luyện đan dược vẫn phải trải qua thời gian dài cố gắng cùng với tài năng lĩnh ngộ mới có thể đột phá. Nhưng xem bộ dáng nàng còn chưa tới mười lăm tuổi, làm sao có thể là Luyện Dược Sư tam phẩm?

      Phải biết rằng sư phụ là người đứng thứ hai trong Công hội Luyện dược ở thành Lạc Phương, nhưng cũng phải đến bốn mươi tuổi mới có thể đột phá tam phẩm.

      Nghĩ nghĩ, mặt Vân Lạc Thiên vẫn duy trì vẻ tươi cười thân thiện: “Công hội Luyện dược cũng xa nơi này, chỉ là Hạ nương vẫn nên chứng thực từ cấp bậc thấp nhất hợp lí hơn!”

      Hạ Như Phong hơi cười, gì, thực lực của bản thân nàng, còn có ai có thể ràng hơn nàng? Đừng là tam phẩm, nếu nàng muốn chứng thực tứ phẩm, xác suất thành công của nàng vẫn là rất lớn, bởi vì còn có máu của nàng cũng có thể tăng xác suất thành công, nhưng Hạ Như Phong cũng vì khảo hạch này mà hi sinh như thế, tuy rằng việc hi sinh này cũng có chút đáng kể.

      Nhìn thấy bộ dạng Hạ Như Phong tràn đầy tự tin như thế, Vân Lạc Thiên nữa, nhưng Do Lỵ Na lại phát ra tiếng hừ lạnh, bĩu môi khinh thường, khó có dịp lên tiếng ngăn cản Vân Lạc Thiên, bởi vì nàng muốn nhìn thấy bộ dáng bị xấu mặt của thiếu nữ cuồng vọng này, hẳn là rất thú vị đây.

      Giống như trông thấy màn này, khuôn mặt tinh xảo của Do Lỵ Na liền lên tươi cười đắc ý.

      Trước cửa Công hội Luyện dược, vài vị mặc áo bào trắng nhận nhiệm vụ canh giữ hai bên cửa, khi thấy đám người Vân Lạc Thiên đến gần vội vàng cung kính, có thể thấy được thân phận của hai người này ở trong Công hội Luyện dược. Hai người này đều là đệ tử quan trọng nhất của hội trưởng, cho dù có cho họ mười lá gan, cũng dám đắc tội!

      “Ngươi, trước mang vị nương này tới điền tư liệu, sau đó mang nàng phòng chứng thực!” Vân Lạc Thiên đến trước mặt nữ tử thanh tú, chỉ vào Hạ Như Phong , rồi quay ra phía sau nhìn Dạ Thiên Tà : “Dạ công tử, chúng ta đợi ở đây, rất nhanh Hạ nương ra.”

      Dạ Thiên Tà khoanh tay trước ngực, nhàng gật đầu, mắt tím chăm chú nhìn bóng dáng Hạ Như Phong rời , khóe miệng hơi nhếch lên, khuôn mặt tuấn tú của mỉm cười mang theo niềm tin tưởng tuyệt đối dành cho nàng.

      “Dạ công tử, hình như ngươi lo lắng cho nàng ấy chút nào phải?” Vân Lạc Thiên kinh ngạc chớp đôi mắt, cho rằng, Hạ Như Phong
      [​IMG]
      Tôm Thỏ thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :