Chương 36: Khuyên Sáo (Cạm Bẫy) Dịch giả: vivarichmount Biên tập: ái tài uyên ương Vào buổi sáng của hai ngày sau, người chiến sĩ Trư nhân duy nhất của tiểu trấn này là Ba Tây dùng ý chí mạnh mẽ của mình để đối phó với bữa ăn sáng, chuyện này còn kinh tâm động phách hơn cả khi ma thú đánh nhau, lúc này gã hưởng thụ trong những thời khắc vui thú nhất trong ngày. Kỳ , gã vốn có đủ tư cách đến quán ăn cao cấp dành cho các chiến sĩ của tiểu trấn này, nhưng gã chỉ thích đến tửu điếm của Tư n để dùng bữa mà thôi. Nguyên nhân rất đơn giản, đó là thịt của quán ăn dành cho dũng sĩ thái chưa đủ lớn nên gã ăn . Cảm giác "sảng khoái" đối với người rất là quan trọng. Sở thích của trư nhân cũng nhiều, những thứ như mỹ nữ, tài phú, quyền thế, và thậm chí là lực lượng ở trong mắt họ đều được hấp dẫn như thực vật. Nếu như ăn uống mà được sảng khoái việc đó nghiêm trọng chẳng khác nào ngày tận thế. Do đó, khi Trư nhân hưởng thụ bữa ăn mà lại bị người khác quấy rầy họ hài lòng chút nào, thậm chí họ còn thách đấu với người ta để giải cơn bực tức nữa. Nhưng đáng tiếc thay, hôm nay lại có người dường như có mắt, hay là mắt của để tận đâu đâu xuất ngay trước mắt Ba Tây. - Hây, Ba Tây. Người đó đặt tay lên vai Ba Tây, trông dáng vẻ khá thân mật, tựa như hai người có giao tình lâu năm rồi vậy. Ba Tây cực kỳ cao hứng chuẩn bị nuốt miếng thịt lớn, thưởng thức món thịt nướng khoái khẩu của gã, nhưng bàn tay kia chạm vào đúng lúc chút nào. - Ồ ồ, ồ ồ... Sắc mặt của Ba Tây đỏ bừng, nhìn chẳng khác nào kẻ ngồi lưng ngựa phải nhịn tiểu tiện và đại tiện nhiều ngày. Gã dùng hết khí lực để cố gắng nuốt trôi miếng thịt bị tắc nghẹn nơi cổ họng. Phải vất vả lắm gã mới nuốt nó xuống được, và giờ đây thở hổn hển để lấy lại hơi sức, đồng thời, gã giận dữ quắc mắt lại. Suýt tí nữa là gã bị nghẹn chết rồi, nhưng điều quan trọng hơn là lúc nãy trong khi gấp rút, gã thể thưởng thức được mùi thơm của thịt nướng. "Đáng ghét, là đáng ghét. Quả là thể tha thứ cho tên hỗn đãn này rồi, nhưng rốt cuộc là muốn gì chứ? Người trong trấn này có ai lại biết mình thích bị người ta quấy rầy trong bữa ăn chứ, hừ?" Ba Tây vừa nghĩ thầm trong lòng, vừa quay ngoắt mặt lại chạm ngay gương mặt cười hề hề của Mộ Dung Thiên. Ba Tây chìa bàn tay ra chỉ vào , run giọng : - Ngươi....lại là ngươi.... Kẻ lần trước phá rối bữa ăn của mình cũng chính là , vẫn là cái tên gia hỏa như du hồn dã quỷ này đây. Nhìn Mộ Dung Thiên cười hề hề mà Ba Tây chỉ muốn xé ra làm thịt nướng ăn luôn cho rồi. Ba người Lệ Toa, Lạc Na, và Tư n biết Mộ Dung Thiên tìm đến Ba Tây để làm gì, nhưng họ trông thấy bộ dạng tức giận xung thiên của gã khỏi thầm lo lắng cho tên La Địch coi trời bằng vung kia. Đáng lý ra nên gây chuyện mới phải. Mộ Dung Thiên vẫn chưa hiểu ra việc, chỉ thản nhiên : - Úi chà, ta nghe Ba Tây ngươi là chiến sĩ dũng cảm nhất tại trấn này, nên mới đến đây để tỏ lòng ngưỡng mộ. Đối với Thú nhân, ai ai cũng có cái tâm chuộng hư vinh và rất thích nghe người ta ca tụng mình. Ba Tây vốn giận sôi máu, nhưng khi nghe được mấy chữ "dũng cảm nhất" trong lòng liền cảm thấy lâng lâng như nở hoa, tự nghĩ người này tuy có vẻ tầm thường nhưng lại được cái là rất thành . Do đó, hỏa khí của gã cũng giảm nhiều, nhưng vẫn quên buông ra câu: - Ngươi phải gọi ta là chiến sĩ Ba Tây. - Tốt thôi, Ba Tây. Mộ Dung Thiên tuy ngoài miệng đáp ứng, nhưng lại hề làm theo lời, mà Ba Tây cũng bắt bẻ gì thêm. - Ta nghe , ngươi ngoài việc là chiến sĩ dũng cảm nhất, mà khí lực cũng thuộc loại nhất nhì ở trong trấn này, đúng ? - Là đệ nhất!!! Ba Tây lập tức chỉnh lại lời của Mộ Dung Thiên. Lời này quả phải là thổi phồng chút nào. Trư nhân có khí lực rất lớn, và điều đó được toàn trấn công nhận. Cứ nhìn món vũ khí của gã để ngay bên cạnh biết - cái búa lớn bằng hai cái đầu của gã là minh chứng tốt nhất. Mộ Dung Thiên nghe vậy hai mắt lập tức sáng lên, : - Đúng vậy, đúng vậy! Ba Tây, ngươi quả nhiên rất lợi hại. Có thể bộc lộ chút tài nghệ cho ta thưởng thức được chăng? Ba Tây thoáng hơi do dự chút, bởi vì sau bữa ăn sáng, gã còn phải luyện cấp nữa. Kỳ , Trư nhân là chủng tộc kém trí nhất trong các Thú nhân, thậm chí họ còn là giống đần độn nhất trong các tộc nhân loại tại Thần Phong đại lục này nữa, so với người dã man họ vẫn còn kém nhiều. Phương pháp mà họ có thể dùng để tăng cường lực lượng có vài loại, nhưng chỉ có việc đánh chết ma thú để thu lấy khí là phương pháp gọn lẹ và trực tiếp nhất, chứ cần phải động não chút nào. Do đó, ngoài việc ăn uống ngủ nghỉ Trư nhân chỉ còn biết chiến đấu. Có thể , về mặt này họ rất siêng năng chăm chỉ, như giống heo lười biếng ở địa cầu tối ngày chỉ biết ăn mà chả biết làm gì cả. Tuy nhiên, nghệ thuật “vỗ mông ngựa” của Mộ Dung Thiên lại khiến cho Ba Tây như ăn phải nhân sâm tốt vậy. Hơn nữa, gã cũng ít có cơ hội để biểu diễn ở trước mặt người khác nên lập tức vui vẻ đáp ứng ngay: - Được lắm! Mộ Dung Thiên nghe vậy lộ ra nụ cười quỷ quyệt, thêm: - Ta nghe ở phía tây trấn có tảng đá cực lớn, hay là chúng ta hãy đến đó thí nghiệm nhé, chứ nếu chỉ thử bằng vật bé đủ lộ ra thần oai của kẻ dũng như ngươi. Như vậy làm sao có thể chứng tỏ được thực lực của ngươi chứ phải ? Ba Tây được nịnh hót lên đến tận mây xanh nên khoái chí đến nỗi đầu óc mờ mịt, tựa như con thuyền lênh đênh biển vào lúc nửa đêm mà có ngọn hải đăng dẫn lối. Gã cứ mơ mơ hồ hồ để Mộ Dung Thiên dẫn mà biết mình đến địa phương nào. Hai người họ chỉ để lại ba người bọn Tư n thắc mắc nhìn theo. Phải biết rằng, đây là lần đầu tiên họ nhìn thấy Ba Tây chưa dùng xong bữa mà rời khỏi quán. oooOooo Tại phía tây trấn, Ba Tây nhìn tảng đá lớn mà Mộ Dung Thiên chỉ cho, nó đúng là mỏm đá lớn nằm bãi đá vụn rất cứng rắn, nó cao chừng dưới ba thước. Gã thầm nghĩ: " ngờ tên này lại muốn dùng tảng đá kia để khảo nghiệm mình." Nhưng đó cũng là cực hạn của gã nên gã tin chắc làm được. Rồi gã lại nghĩ tiếp: "Được! Để ta dùng cái búa này đập tan nó ra thành vạn mảnh, và cũng cho ngươi cơ hội được mở rộng tầm mắt, chứng kiến thần oai của ta." Nụ cười của Mộ Dung Thiên lại càng trở nên quỷ bí hơn, bề ngoài tuy đần độn nhưng đồ sộ của Ba Tây có làm cho hơi chút sợ hãi, tuy nhiên điều đó cũng giống như tên quang côn lén lút rình xem nữ nhân tắm rửa, cũng tâm trạng hồi lộp lo sợ như vậy. Mộ Dung Thiên cười đểu : - Ta đề nghị Ba Tây ngươi dùng tay ấn tảng đá này xuống, cho nó lún sâu vào lớp đá vụn, có được ? Ba Tây hoảng hốt : - Dùng tay đè xuống ư? ra nếu dùng búa mà đập xuống tảng đá làm cho nó bể nát việc đó tuyệt phải là vấn đề khó khăn gì đối với Ba Tây, nhưng đây lại là dùng tay để ấn nó lún sâu xuống lớp đá bên dưới....lúc này Ba Tây bắt đầu biết khó khăn và tỏ ra hơi sợ rồi. Mộ Dung Thiên thấy vậy cũng nôn nóng, chỉ : - Ài, tảng đá lớn như vậy, ngay cả Ba Tây là người vẫn hay được đồn đãi dũng mãnh nhất trong trấn cũng chưa đủ sức........ Ba Tây vốn có chút lo lắng, sợ làm được bị mất mặt, nhưng giờ đây nghe được lời mỉa mai của Mộ Dung Thiên, nên liền ném hết tất cả đồ đạc ra sau và tức giận : - Ai ta làm được hả? Ngươi hãy trợn mắt to ra mà nhìn cho kỹ đây! Nếu để cho tên gia hỏa này trở lại trấn mà phao tin mình lâm trận rút lui, cái danh Trư nhân khí lực đệ nhất vĩnh viễn bị ô nhục, và bản thân mình cũng ngóc đầu lên nổi. Đối với kẻ coi trọng hư vinh như Ba Tây đây là chuyện thể tiếp nhận được. Ba Tây gầm gừ tiến lại gần tảng đá. Áp lực từ tấm thân cao lớn của gã tạo ra cảm giác mặt đất rung chuyển tựa như bị động đất vậy. Gã nghĩ rằng có thể nhảy từ cao xuống, rồi mượn sức mà đè tảng đá cho lún xuống dưới. Trư nhân dù đần độn nhưng dù sao cũng còn biết suy nghĩ chút, chỉ tiếc là gã gặp phải con cáo già xảo trá là Mộ Dung Thiên. Tốc độ được đề thăng lên tới mức cao nhất, các tế bào cũng được căng hết ra, đột nhiên Ba Tây nghe tiếng “bình” suýt tí nữa là đâm đầu vào tảng đá rồi. Sau đó lại nhìn thấy nụ cười đểu của Mộ Dung Thiên gã sởn cả da, quát: - Làm gì đó? Mộ Dung Thiên : - Nếu mượn thế mới có thể đè tảng đá xuống có phần lý thú lắm. Ta có đề nghị thế này, Ba Tây ngươi cứ đứng tại chỗ mà ấn xuống, vậy có được ? Ba Tây nghe vậy suýt tí nữa muốn ngất , gã tức giận : - Tảng đá này lớn như vậy làm sao có thể làm được điều đó chứ? Ngươi ràng là.... Mộ Dung Thiên lắc lắc đầu, : - thể tưởng được chiến sĩ Ba Tây dũng cảm nhất mà lại là kẻ khiếp sợ thách thức của người ta. hiểu nổi tại sao người trong trấn lại đồn đãi.... - Lời đồn đãi trong trấn tuyệt đối là ! Ba Tây tức tối chấp nhận khiêu khích của Mộ Dung Thiên. Gã có thể cần ăn thịt, nhưng lại thể để cho người ta hoài nghi dũng cảm của mình, vì đó là vinh dự của gã. Sau khi xong, Ba Tây muốn dùng hành động để chứng minh cho dũng cảm, nên bước tới chỗ tảng đá. Chỉ tiếc rằng, lòng tin chính là trụ cột để xây dựng thực lực, dù cho Ba Tây có sức mạnh vô song nhưng điều kiện của là phải ấn tảng đá lớn này lún xuống mặt đá cứng rắn. Việc ấy quả là còn khó hơn lên trời, nên khiến cho gã cảm thấy phập phồng lo lắng và chỉ sợ bị mất mặt mà thôi. Nhưng giờ đây gã nằm trong thế cưỡi lưng hổ thể xuống được, dù có bị thất bại cũng còn tốt hơn là bị người ta cười chê là có dũng khí. Nếu chiến sĩ bị người ta thách thức mà dám tiếp nhận đó là điều sỉ nhục rất lớn. Ba Tây đưa hai tay ôm lấy tảng đá lớn, bao nhiêu khí lực của gã đều dốc hết ra để chuẩn bị nghênh đón thách thức lớn nhất trong đời. - Aaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa! Ba Tây cố nín hơi làm cho cả khuôn mặt đỏ rần, những đường gân cánh tay nổi vồng lên, vậy mà tảng đá lớn cũng bị gã làm cho dao động. Mộ Dung Thiên thấy vậy ngấm ngầm kinh ngạc, xem ra có chút xem thường gã Ba Tây này rồi. Kỳ , kế hoạch ngày hôm nay được giở rất nhiều chiêu quỷ quyệt, bôi rất nhiều mỡ dê trơn láng lên tảng đá lớn, rồi sau đó lại còn lấy đất cát bôi lớp ở bên ngoài khiến cho người khác thể mượn lực được. Chẳng dè Ba Tây vẫn có thể tạo nên chút thành quả, hơn nữa, nếu người từ cao phát kình đánh xuống còn khó hơn là từ góc độ ngang đánh ra. Rốt cuộc Ba Tây cũng dùng hết hơi, thể năng hơn người của gã cũng khiến gã phải tạm thời nghỉ ngơi. Gã vừa đặt mông ngồi xuống đất thở hổn hển ra hơi rồi. Mộ Dung Thiên đến gần gã, cười khổ : - Ba Tây, xem ra tảng đá này quả rất lớn đấy. Lời của còn chưa dứt Ba Tây cảm thấy có chút mất thể diện, chỉ thở hồng hộc mà gì. Mộ Dung Thiên đột nhiên buột miệng thốt ra câu: - Hay là để ta thử xem! Ba Tây nghe vậy giật mình nhảy bật dậy, tay chỉ vào Mộ Dung Thiên hỏi: - Ngươi....ý ngươi là mạnh hơn ta? Mộ Dung Thiên hấp háy đôi mắt, hỏi: - Hay là chúng ta đánh cuộc với nhau nhé. Nếu ta có thể ấn tảng đá này xuống lớp đá vụn bên dưới thế nào? Dáng vẻ khiêu khích của Mộ Dung Thiên khiến gã có cảm giác rất đáng ghét, nhưng Ba Tây cũng chấp nhận ngay, : - Tốt! Nếu như ngươi có thể làm được điều đó, vậy từ nay về sau, ta ăn thịt nướng nữa. Đối với Ba Tây mà , ăn thịt còn gian nan hơn cả lên núi đao hay xuống biển lửa nữa. Mộ Dung Thiên lắc đầu : - Đánh cuộc như vậy vẫn chưa hấp dẫn lắm. Hay là thế này vậy, nếu ta thắng ngươi phải để ta sai khiến suốt tháng mới được. Hết hồi 36
Chương 37: Lấn Ma. Dịch giả: vivarichmount Biên tập: ái tài uyên ương Ba Tây nhìn chằm chằm vào Mộ Dung Thiên, vóc dáng so với mình vừa có vẻ ốm yếu hơn lại vừa chỉ cao tới ngang ngực mình, nên thầm nghĩ chỉ cần ngón tay thôi mình cũng có thể hất ngã lăn ra mặt đất mà ngồi dậy nổi. Nếu như quả có thể làm được việc mà mình làm nổi, vậy mình chỉ còn cách đâm đầu vào đá chết quách cho rồi. Ước lượng tình hình xong, BaTây sảng khoái : - Tốt! Nhưng gã hơi nghĩ lại chút, rồi tiếp: - Khoan, chờ chút. Trước tiên phải , việc này phải do ngươi đích thân làm mà được nhờ người khác làm thay. Hơn nữa cũng được mượn sức của các loại công cụ ma pháp giúp đỡ. ra khi đối diện với cuộc cá cược lớn, tên Trư nhân này cũng biết thận trọng rồi. Mộ Dung Thiên cười : - Được, nhất ngôn vi định, tứ mã nan truy! Ba Tây nhíu mày hỏi lại: - Tử mã nan truy? Ngựa chết làm sao mà đuổi ai được, ngươi cái rắm thối gì thế? Mộ Dung Thiên điềm đạm giải thích: - À à, đó là ý cương quyết, thể hối hận mà quay đầu ấy. - Tốt, vậy tử mã nan truy! Ba Tây hơi có chút đắc ý với tốc độ học tập của mình, nhưng đột nhiên gã nhớ đến việc nên hỏi: - Nhưng còn nếu ngươi thua sao? Mộ Dung Thiên cười : - Nếu ta thua, ta đãi ngươi ăn thị nướng suốt tháng, ngươi xem vậy có được ? Ba Tây nghe vậy nở nụ cười rộng ra đến mang tai. Đó quả là phần thưởng tốt nhất đối với gã. Theo gã nhẩm tính, được đãi tháng thịt nướng có lẽ cũng tương đương với chín con vịt chứ chẳng chơi. Gã vừa nghe nhắc đến thịt nướng phảng phất như ngửi thấy được mùi thơm phưng phức của nó rồi, lại thêm vừa rồi còn chưa kịp ăn xong bữa nên vẫn chưa ghiền, thành ra giờ đây thèm đến nỗi nước miếng ròng ròng xuống mặt đất nữa. Mộ Dung Thiên thoáng mỉm cười đầy quỷ dị, kế đến là thong thả bước ra phía trước. Trái với trấn tĩnh của , Ba Tây hồi hộp theo dõi từng bước và từng cử động của . Mặc dù rất tin tưởng vào phán đoán của mình, nhưng lúc này Ba Tây vẫn khỏi có chút khẩn trương. Thuyền có đinh sao dám qua sông? [1] Ngược lại, Mộ Dung Thiên cũng ôm trong lòng đạo lý tương tự như vậy, nếu có lòng tin sao dám chắc như thế, và hiển nhiên cũng được bình tĩnh như vậy nữa. Chỉ tiếc là cái bộ óc heo của Ba Tây dù nghĩ cách nào cũng thể nghĩ được tên tiểu tử đứng chưa cao bằng tảng đá kia dùng biện pháp nào để lấy tay ấn tảng đá đó xuống lớp đá cứng rắn bên dưới. Lúc này, Mộ Dung Thiên đến phía trước tảng đá. Trước tiên là vòng quanh lượt, hai tay đưa ra xô xô ấn ấn, điệu bộ giống như là ước lượng tình huống vậy. Ba Tây theo sát phía sau , vì sợ lén sử dụng công cụ ma pháp để hỗ trợ. ra, các công cụ ma pháp với uy lực to lớn như vậy cũng có giá cực đắt, trong khi đó, chỉ cần nhìn vào bộ y phục bình dân của Mộ Dung Thiên cũng đủ biết, làm sao có tiền mua nổi chúng chứ. Dù có cực lực làm việc trong tám hay mười năm tại Thần Phong đại lục cũng thể kiếm nổi ngần ấy tiền kia mà. Mộ Dung Thiên đột nhiên ngồi xổm xuống đất, nhân lúc Ba Tây chú ý tới, liền nhanh như chớp ấn lên vật nhô ra mặt đất, bãi đá vụn dường như còn chỗ tựa, bắt đầu rung động . Sau đó, vòng hai tay ôm lấy tảng đá có thể tích lớn hơn mình gấp bảy, tám lần, rồi hét lớn tiếng: - Aaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa! Thanh thế hùng hậu, nghe có vẻ còn hơn cả việc Ba Tây bị táo bón vài ngày và cố nén hơi để đại tiện nữa chứ. "Rầm!" Tảng đá lớn phát ra những tiếng động dữ dội, đồng thời cũng chậm rãi lún sâu xuống dưới, càng lúc càng thấp hơn, và cuối cùng bị bùn đất chôn lấp luôn. Đôi mắt heo của Ba Tây trừng lớn, trông tựa như hai chiếc chuông đồng, suýt tí nữa là tròng mắt cũng rơi luôn ra ngoài rồi. khó mà tin được việc vừa xảy ra trước mắt, miệng gã cứ lẩm bẩm: - thể nào, thể nào....... thể nào......... Song, tin cũng phải tin, phơi bày ngay trước mắt, gã muốn thừa nhận cũng được. Mộ Dung Thiên đưa chân dẫm dẫm vào chỗ lớp đá lúc nãy, nghênh mặt lên cao với bộ dạng của kẻ chinh phục, dương dương đắc ý hỏi: - Thế nào? Ba Tây chán nản : - Ta thua rồi! Trư nhân có điểm tốt là bao giờ chối bỏ . Chỉ có điều là gã thể nào hiểu nổi tên gia hỏa con hơn gã nhiều mà lại có thể lực ghê gớm đến như thế, chẳng những vậy mà khi dồn sức đè tảng đá đó xuống, lại còn bị đỏ mặt và hô hấp vẫn bình thường, trông rất ung dung nhàng. Gã đột nhiên nhớ tới việc, đó là trong số rất ít chiến sĩ thuộc Thánh cấp là Bái Yết La, vị quốc sư của Cuồng Sa thành, nghe đâu y cũng là kẻ có vóc dáng bé suốt từ đến lớn. Bởi vì y chưa từng ăn qua bữa cơm no đủ nào, do đó mà cũng trở thành lão nhân thiếu dinh dưỡng. Nghĩ thông điểm này rồi, Ba Tây lập tức cảm thấy nhỏm ngay, nhưng đồng thời cũng cảm thấy hối hận vô cùng. Quả là thể phán đoán thực lực của người ta dựa theo bề ngoài được. Nếu đổi lại thành phương thức biểu đạt của địa cầu là: thể nhìn người bằng tướng mạo bên ngoài. Nghĩ tới đây, Ba Tây liền bắt đầu cảm thấy kính trọng Mộ Dung Thiên hơn, chẳng trách nào mà chỉ gọi mình là Ba Tây, ra còn dấu nghề. Kỳ , nếu gã chịu khó chú ý phát được chỗ dị thường ngay, bởi vì tảng đá lớn như vậy khi bị ép xuống dưới có ít bùn đất bị nén lại, song chỗ đó lại bị lõm xuống tựa như là bên dưới rỗng vậy. Đúng vậy, phía dưới quả là trống rỗng. Bởi vì hai ngày qua, Mộ Dung Thiên tốn công gài ra cái bẫy này. Trước khi cơ quan được khởi động, đất và nham thạch ở bên dưới nhiều lắm. Sau khi khởi động, vật chống đỡ ở bên dưới cũng bị giảm bớt, cuối cùng chịu được áp lực của vật nặng mà bị rạn nứt dần, nên tảng đá lớn cũng chậm rãi lún sâu vào trong. Đây là trò bịp mà Mộ Dung Thiên rất quen thuộc. Mỗi khi đánh nhau mà đụng phải đối thủ mạnh mẽ và thể nắm chắc phần thắng được, Mộ Dung Thiên thiết kế cạm bẫy rồi thách thức đối thủ tham gia. Đợi đến khi đối thủ của mình tiến sâu vào tròng, lúc đó dùng những thứ chuẩn bị từ trước như là vỏ quýt, phân chó, đất bùn và những thứ dơ bẩn nhất mà tìm được rồi trút hết vào đối thủ, đánh cho đối phương kêu cha gọi mẹ ầm cả lên và trong lòng vĩnh viễn lưu lại ám ảnh tồi tệ nhất bao giờ xóa mờ được, đánh cho y sợ đến nổi từ đó về sau mỗi lần gặp thấy phải sợ hãi bỏ chạy trối chết mới chịu thôi. Có thể , chiêu số của quả là đạt tới mức hạ lưu cùng cực chứ chẳng chơi. Chỉ là khi đó, thể ngờ rằng chiêu thức hạ lưu như vậy mà vào lúc này vẫn còn có thể dùng tới. Sở dĩ cạm bẫy của bị đối phương nhìn thấu, có lẽ cũng do thời gian tảng đá bị lún xuống dưới giống y như vậy. Vì nó mà Mộ Dung Thiên liên tiếp thức sớm về muộn những hai hôm, hao nhọc biết bao tâm sức mới làm được, thậm chí, còn phải sử dụng hai tảng đá khác hơn để thực nghiệm thử trước đó nữa. Trong lòng Ba Tây bắt đầu có chút lo sợ bất an, vì lúc nãy gã nắm chắc phần thắng nên vốn hề nghĩ tới hậu quả. Trong tháng sai sử, tên gia hỏa kia có sai mình đánh ma thú hay ? Hay là phải chia cho nửa phần thịt nướng của mình, hoặc là chia hết toàn bộ? Nghĩ tới hậu quả nghiêm trọng như vậy, Ba Tây khỏi cảm thấy lạnh gáy. Những cảm xúc của thất tình lục dục ở mặt Thú nhân thể che đậy được. Mộ Dung Thiên vừa nhìn qua cũng biết ngay là gã suy nghĩ điều gì nên cười : - Yên tâm , việc ấy rất đơn giản. Ngươi chỉ cần mỗi buổi sáng với ta đến Ốc Mã cao địa cho đến tối mới về là được. Ba Tây mừng rỡ : - sao? Ốc Mã cao địa là khu vực ở trong rừng hoang, địa thế rất cao. Nơi đó là nơi sinh sống của loại ma thú tên là Lấn Ma. Dù Lấn Ma có hình thái của loại ma thú xâm lược, song chúng cũng chỉ là loại hạ đẳng nhất của ma thú cấp H mà thôi. Thực lực của chúng so với sủng vật cũng hơn được bao nhiêu, và tất nhiên, khí ở trong cơ thể của chúng cũng ít đến đáng thương. Do đó mà những chiến sĩ cấp bậc thấp kém nhất cũng chẳng thèm săn chúng để tăng lực lượng cho mình. Tuy nhiên, giống ma thú này đối với thể chất quá yếu kém của Mộ Dung Thiên rất có hữu dụng. Nhưng cũng ngu xuẩn đến nổi cho rằng mình có thể hấp thu chút khí bé từ Lấn Ma rồi trở thành mạnh mẽ, bởi lẽ tỷ lệ hấp thu khí để chuyển hóa linh lực bản thân là cực, cực thấp. Và phương pháp đó cũng chính là cách đần độn nhất để tăng cường lực lượng. Nếu phải giết ma thú để lấy kinh nghiệm thực chiến, rèn luyện kỹ xảo song đấu, và tâm lý đối diện với ma thú khi cần chiến đấu cũng được củng cố hơn, cho cùng....giống Lấn Ma này cũng chỉ là loại ma thú có trí lực rất kém, vốn phải là đối tượng tốt dùng để huấn luyện cho mình. Chẳng hạn loại người như Ba Tây vậy, sử dụng gã để rèn luyện cũng là biện pháp kém thông minh, nhưng Mộ Dung Thiên còn có ý khác. Nhìn Mộ Dung Thiên kiên quyết xác định câu trả lời, Ba Tây cảm động đến rơi nước mắt. Tên gia hỏa này cũng tệ nhỉ, hề nhân cơ hội này mà chiếm phần thịt nướng cho . Nghĩ vậy, Ba Tây liền vỗ ngực dỏng dặc : - thành vấn đề, cứ giao hết cho ta. Song, có việc mà gã nghĩ tới, nếu như Mộ Dung Thiên có thể lực mạnh hơn gã cần gã theo bảo vệ cho rồi. oooOooo Sáng hôm sau, Ba Tây y theo giờ giấc mà Mộ Dung Thiên dặn trước tìm đến tửu điếm của Tư n. Trước mắt mọi người, thái độ của Mộ Dung Thiên và Ba Tây trông thân mật như chiến hữu khiến cho ai nấy đều ngạc nhiên vô cùng. Ai ai cũng biết, Thú nhân Ba Tây là chiến sĩ độc lai độc vãng, ngoại trừ chiến sĩ của công hội được ủy thác nhiệm vụ người gã hề tiếp cận ai. Hai nàng thị nữ đối với La Địch tiên sinh càng lúc càng kính phục hơn, bởi vì ngoài dáng vẻ cổ quái bên ngoài dường như còn làm được những việc mà ai khác làm được vậy. oooOooo Ốc Mã cao địa chỉ là khu vực nằm bên ngoài rừng hoang. Nó cách Cách Lâm trấn xa, mà dọc theo đường , những ma thú thường xuất cũng thuộc loại mạnh mẽ gì. Tất nhiên đó chỉ là đối với Ba Tây thôi. Nếu Mộ Dung Thiên có lá bùa hộ mạng này cũng vẫn có thể thịt được như thường. Thỉnh thoảng cũng có vài con ma thú xông ra, nhưng chúng đều bị Ba Tây bằm thành tương. Tên Trư nhân này quả xứng danh bảo tiêu xuất sắc. Gã bảo vệ cho Mộ Dung Thiên rất tốt, khiến cho bị thương dù vệt nào. Hiển nhiên Ba Tây nghi ngờ rằng Mộ Dung Thiên vốn có chút năng lực để đối phó với ma thú, chẳng qua gã chỉ nghĩ là xem thường chút khí cỏn con đó mà thèm ra tay thôi. Hai người cứ thế mà an toàn đến được Ốc Mã cao địa, nơi này chính là bìa rừng với những hàng cây lớn chọc trời và gần đó chỉ có bãi cỏ lớn lắm, trông rất giống vùng nông thôn hẻo lánh. Tại đây có vài con ma thú bốn chân giống như loài chó săn lang thang mục đích. Chúng vốn dĩ trời sanh là kẻ địch sống chết của loài người, nên khi vừa trông thấy hai người bọn Mộ Dung Thiên mắt lập tức nổi hung quang, sau đó hung hãn xông tới tấn công họ. Có chiến sĩ với thực lực tương đối khá bảo vệ, tất nhiên là Mộ Dung Thiên hề sợ mấy con ma thú cấp thấp này. để cho Ba Tây đập chết gần hết và chừa lại cho mình con. Mộ Dung Thiên hít sâu hơi, rốt cuộc thời cơ phải đích thân lâm chiến đến. Bắt đầu từ thời khắc này, bao nhiêu khiếp đảm, sợ hãi, hèn nhát đều phải vứt bỏ con bà nó hết. Vì sinh tồn, vì được tôn kính, vì mục tiêu khó tựa lên trời kia...... Hết hồi 37 ================================================== ======= Chú thích: [1] Thuyền có đinh sao dám qua sông: ý nếu thuyền được đóng chắc (bằng đinh) ít nhất là bao nhiêu phần trăm đó làm sao dám qua sông? Nếu thuyền chỉ dùng gỗ dán lại rồi qua sông chỉ sợ đến nửa chừng keo bị tan, thuyền bị rã, vậy thể qua sông được.
Chương 38: Khí. Dịch giả: vivarichmount Biên tập: ái tài uyên ương <!--spoiler-wrap--> Nỗi ám ảnh về cuộc chiến đầu tiên thể hoàn toàn tiêu trừ, nhưng khi nhớ đến mối sỉ nhục của ngày đó Mộ Dung Thiên cũng lập tức quên ít sợ hãi. hít sâu hơi và tiến về phía trước, trong tay xách theo thanh loan đao làm bằng cương thiết mỏng, dài chừng ba xích. Đây là món binh khí thuộc cấp thấp nhất. Ngoài những thanh chủy thủ mà giới đạo tặc vẫn thường sử dụng loại này được xem là nhất, nếu sử dụng binh khí nặng hơn e rằng Mộ Dung Thiên phải phí sức rất nhiều. nhờ Ba Tây mua giùm thanh loan đao này tại tiệm rèn sắt với giá năm kim tệ. Kể cũng lạ, suy nghĩ của Trư nhân quả chẳng giống ai, nếu là thịt nướng gã nhất định tình nguyện chia cho bất kỳ người nào, dù rằng kim tệ có giá trị hơn thịt nướng rất nhiều. Với năm kim tệ, gã có thể tự mua đầy đủ thức ăn cho mình cho suốt mấy ngày, song, gã khẳng khái bỏ ra số tiền đó mà cần cân nhắc gì nhiều. Theo khái niệm của gã năm kim tệ bằng được với vài ba miếng thịt nướng. Mộ Dung Thiên của ngày hôm nay là người hiểu tàn khốc của các cuộc ác chiến, chứ còn là tiểu tử liều lĩnh biết gì như trước kia nữa. Trước khi đến đây, chuẩn bị đầy đủ mọi thứ từ vật chất đến tinh thần, tay trái cầm sẵn vài viên Khôi Phục đan mà hai ngày qua bỏ công vất vả chế luyện thành. Mặc dù từng nghe Lấn Ma so với sủng vật trong cuộc sống thường ngày cũng mạnh hơn bao nhiêu, nhưng vẫn phải cẩn thận dè dặt. Thần Phong đại lục đối với kẻ đến từ nơi khác như dù sao cũng vẫn còn xa lạ và còn rất nhiều chuyện mà chưa biết hết được. Vì thế, chỉ cần chút sơ xẩy chừng còn nhìn thấy được mặt trời lần nữa. Do đó, Mộ Dung Thiên để cho Ba Tây đứng ở nơi cách xa lắm, nếu lỡ như trong lúc giao đấu với Lấn Ma mà gặp phải nguy hiểm gã lập tức có thể can thiệp kịp thời. Lúc này, Lấn Ma bắt đầu có hành động, hai chân sau của nó hơi co lại rồi toàn thân nhảy mạnh về phía trước. Nó muốn mượn lực để tông mạnh vào Mộ Dung Thiên, và dùng hai chân trước làm vũ khí tấn công. Dù nhìn thấy ràng hành động của nó nhưng Mộ Dung Thiên vẫn tài nào tránh kịp, bởi lẽ phản xạ của trong lúc giao chiến với ma thú vẫn còn chậm chạp hơn các chiến đấu chức nghiệp giả nhiều lắm. Trong lúc nguy cấp, chỉ đành khẽ nghiêng người để tránh né chiêu công của con Lấn Ma kia mà thôi. "Soạt!" Móng vuốt của Lấn Ma cào mạnh đường dài lên cánh tay của Mộ Dung Thiên, khiến cho cảm thấy đau buốt, và phải cắn chặt hàm răng lại. Song, sợ hãi chút nào, mà trái lại, còn lấy làm mừng bởi vì khí từ móng vuốt của Lấn Ma thâm vập vào trong cơ thể nhiều, ngoại trừ nơi cánh tay có hơi chút tê cứng, còn lại những chỗ khác người đều có chỗ nào khác thường cả. Phải biết rằng ngày trước khi đối phó với Dã Đạt La, bị khí của chúng làm cho tê liệt toàn thân mà thể cử động được chứ đừng là phản kháng. Vậy xem ra, lực công kích của Lấn Ma đại khái cũng khác với giống chó săn ở địa cầu là bao. Tuy nhiên, chó săn ở địa cầu dù cũng là loại súc sinh tương đối đáng sợ, nhưng nếu như ma thú ở Thần Phong đại lục này mà chỉ hung dữ cỡ chúng thôi Mộ Dung Thiên có thể thắp hương lạy thần và cảm tạ ông trời có mắt rồi. Mộ Dung Thiên yên lòng nuốt vào viên Khôi Phục đan để cầm đau, tuy thuốc này chỉ được chế biến giản dị và chất lượng cũng kém, nhưng nó cũng đủ tốt để điều trị vết thương do Lấn Ma gây ra. Nhìn thấy tính mạng mình sao, Mộ Dung Thiên bắt đầu vung đao xông lên. vốn chưa từng học qua cách sử dụng vũ khí nên chỉ biết quơ qua quơ lại cách vụng về, nào chém nào chặt, nhưng Lấn Ma cũng chỉ biết dùng móng vuốt sắc nhọn mà công kích ngược lại . Cả hai đều có chút kỹ xảo nào, đều dùng những phương thức nguyên thủy nhất của bản năng mà đối địch. người thú cứ thế mà giao đấu, lâu sau máu tươi nhuộm đỏ cả hai. Tình hình chiến cuộc xem ra còn có vẻ kinh tâm động phách hơn cả những cuộc chiến của các cấp cao hơn nữa. Ba Tây đứng ngoài quan sát và cảm thấy rất kỳ quái, gã nhìn thấy các vết thương vừa xuất người của Mộ Dung Thiên xong đều được dược tính của Khôi Phục đan làm cho miệng vết thương khép lại dần. Gã lấy làm khó hiểu, tại sao tên gia hỏa này có khí lực mạnh hơn mình nhiều nhưng sao lại chưa giết được con ma thú cấp thấp như thế chứ. Tất nhiên gã thể biết được Mộ Dung Thiên chỉ là "hàng giả", do đó bao nhiêu nghi vấn ở trong lòng gã thể nào tìm được lời giải đáp. Phải gần mười phút sau, cuộc chiến giữa người và thú mới lộ ra kết quả. Thực lực của Lấn Ma tuy có phần mạnh hơn chút, nhưng do Mộ Dung Thiên dựa vào hỗ trợ của Khôi Phục đan nên dần dà cũng chiếm được thượng phong. Dù Lấn Ma có năng lực hấp thu khí từ trung để tự hồi phục sức lực của mình, song quá trình hồi phục cũng phải tốn khá nhiều thời gian nên kịp đáp ứng nhu cầu của nó. Rốt cuộc Lấn Ma cũng phải tru lên tiếng thê lương rồi ngã xuống đất mà chết. Thân hình của nó từ từ biến mất, rồi hóa thành đạo khí màu xanh biếc bốc thẳng lên cao. Đến đây! Mộ Dung Thiên thở hổn hển, còn chưa kịp lấy lại hơi liền lập tức tập trung tinh thần thu lấy khí. Luồng khí đó lập tức bay đến đầu, khiến cho cảm thấy tại ấn đường [1] có chút hơi ấm, sau đó trong đầu như có luồng hơi nóng lưu chuyển. Cảm giác đó so với lúc thu được linh lực của Lăng Đế Tư cũng khác là bao, chỉ là yếu hơn lần đó khá nhiều thôi. Nếu phải do nội tâm cảm nhận được cảm giác ấy quả là rất khó tả thành lời. Luồng khí nhanh chóng bay thẳng vào thân thể của Mộ Dung Thiên, rồi mười phút sau mới tan biến hẳn, tựa như chìm vào biển rộng vậy, dù cho có cố gắng tập trung tinh thần đến cỡ nào cũng thể phát ra tung tích của nó được. mặt Mộ Dung Thiên thoáng lộ vẻ thất vọng. Mục đích chuyến lần này của là có liên quan tới việc hấp thu khí, bởi lẽ nghe sau khi hạ được ma thú có thể lợi dụng khí để tăng cường thực lực, dù cho nó có thấp tới đâu vẫn có chút lợi lộc. Song, khi khí tiến vào người rồi lại biến mất quá nhanh, và lại thêm khí của Lấn Ma quá yếu, như có như nên dù cho cố sức tập trung rồi mà cũng thể xác định được đường hướng lưu chuyển của nó hay là quyền sở hữu đối với nó chứ đừng là phân tích đến những việc khác. Thần Phong đại lục vốn có cái gì gọi là "khoa học", duy chỉ có mỗi mình Mộ Dung Thiên học y nên đối với kết cấu của cơ thể hiểu rất , hiển nhiên là cũng có suy nghĩ khác với người ta. Cuối cùng Ba Tây nhịn được nên lẩm bẩm : - Tại sao lại dứt khoát giết nó cho rồi? Mộ Dung Thiên ngẩng đầu lên, ngoan cố : - Ngươi biết cái gì. Đây là ta nghiên cứu võ kỹ, biết ? Chỉ tiếc là câu hào hùng này lại được thốt ra từ kẻ áo quần rách nát như nên hề có chút khí thế và đáng tin nào. Bởi vì biết cách trách né và phòng ngự cơ bản của các chiến sĩ nên mới ra nông nổi thế này. Ba Tây lập tức im ngay và cũng cảm thấy kính nể Mộ Dung Thiên hơn. ra nghiên cứu võ kỹ, quả nhiên là lợi hại. Cũng bởi vì Trư nhân vốn rất đần độn nên Ba Tây chỉ biết cậy mạnh thủ thắng, dùng búa lớn đập mấy con ma thú thành nhừ tử mà thôi. Do đó, gã rất hâm mộ những chiến sĩ có chiêu thức võ kỹ hoa lệ đẹp mắt. Giờ đây, gã lại càng khâm phục Mộ Dung Thiên thêm phần. ngờ tên gia hỏa này có vóc người con như vậy mà những chỉ có lực lượng cường đại, lại còn biết nghiên cứu võ kỹ nữa. Ủa, mà sao tìm những loại ma thú cao cấp hơn để nghiên cứu nhỉ? Mà cả quần áo của cũng bị xé rách nát như vậy nữa, chẳng lẽ phải như thế mới có thể hội được việc hay sao? Hiển nhiên là gã thể hiểu được tư tưởng của cao thủ rồi - mà nếu như Mộ Dung Thiên biết được trong lòng Ba Tây nghĩ gì, chắc có lẽ cười rụng hết cả răng mất. Mộ Dung Thiên cam lòng bỏ qua, nên lại giết thêm vài con Lấn Ma nữa. Sau lần luyện thuốc đầu tiên, đối với dược liệu dùng để chế luyện Khôi Phục đan ở tại Kinh Lôi sơn mạch nắm như lòng bàn tay, nên việc hái thuốc cũng tương đối thông thạo, cả hiệu suất và chất lượng đều được tăng cao thêm bậc. Do đó mà chuyến này chuẩn bị đan dược cũng khá đầy đủ để mang theo. Chỉ tiếc là lần nào hấp thu khí của Lấn Ma cũng giống nhau, toàn bộ quá trình đều xảy ra quá nhanh nên vẫn thu được kết quả như mong muốn. Thế là ngày trôi qua, Mộ Dung Thiên vẫn phải ôm thất vọng trở về. Y phục của bị xé rách nát còn ra hình dạng gì nữa, cũng may là công hội tại Thần Phong đại lục có luật lệ nào liên quan tới thuần phong mỹ tục, nếu có lẽ phạm luật rồi. Tuy nhiên, cũng chuẩn bị sẵn bộ y phục mới ở trong Trữ Vật châu, nên giờ đây có cơ hội dùng tới. Do đó, khi vừa trở về tửu điếm của Tư n mọi người hề phát giác ra việc hôm nay vừa chiến thắng đám ma thú thuộc cấp thấp nhất. Ngày hôm sau, Mộ Dung Thiên vẫn từ bỏ ý định của mình. Từ sáng sớm, cùng Ba Tây đến Ốc Mã cao địa, tiếp tục nghiên cứu những gì vẫn chưa thành công. Và cứ liên tiếp mấy ngày như thế, Mộ Dung Thiên quen dần với việc chiến đấu và cũng cần Ba Tây đứng bên hộ vệ nữa, bởi vì phát ra lực tấn công của Lấn Ma rất yếu, cho dù lúc đầu chúng có hùng hổ xông đến và làm cho mình mang thêm vài vết thương người, nhưng tựu trung tính mạng cũng có gì đáng lo. Vì vậy mà Ba Tây chỉ có việc đến cái đầm ở gần đó mà giết thủy quái. Khi trời tối, gã lại cùng Mộ Dung Thiên trở lại Cách Lâm Trấn. - Con bà nó! Mộ Dung Thiên nhìn con Lấn Ma hóa thành luồng khí màu xanh biếc, rồi đưa tay lên liếm vài vết máu dính cánh tay của , đồng thời nhịn được mà buông câu thóa mạ. Khoảng mười ngày đầu, những vết thương lớn vốn đủ làm cho sợ hãi, đó phải là vì đau đớn giảm dần, mà bởi vì trải qua nhiều trận chiến nên kinh nghiệm của cũng dày dạn hơn và cũng thhích ứng dần với các cuộc chiến đấu hơn. Do đó, việc mang thương tích đối với bây giờ là việc rất thường tình, thậm chí, có khi còn làm cho bị tê dại cả người, nhưng nếu nhờ Khôi Phục đan có khả năng thúc đẩy cơ thể tái tạo khí huyết trong người chỉ nội việc mất máu thôi là cũng đủ khiến sớm gặp tử thần hơn mười lần rồi. Lại trong mười ngày qua, nhận lãnh được khá nhiều vết thương, nên phản ứng của so với lúc trước cũng nhanh nhạy hơn nhiều. Giờ đây, có thể tránh né công kích của Lấn Ma rồi. Cứ mỗi lần bị thương là chậm chạp của lại giảm bớt phần. Tuy nhiên, nếu có ai đó muốn trở thành mạnh mẽ hơn điều cơ bản nhất vẫn là phải hấp thu khí, có như vậy linh lực mới tăng trưởng được. Trong mấy ngày này, Mộ Dung Thiên phải là có thu hoạch được gì. Ngoài việc phản ứng nhanh nhẹn hơn và kinh nghiệm giao đấu cũng nhiều hơn, tinh thần của cũng cảm hội được linh lực do khí tạo thành và lưu chuyển của chúng theo quỹ đạo như thế nào bên trong cơ thể . Vì thế, ngày nào cũng cố gắng rèn luyện và cũng nhờ đó mà được mẫn tuệ hơn. Lần này, luồng khí màu xanh biếc vẫn dung nhập vào nội thể của Mộ Dung Thiên theo ấn đường như thường lệ, lập tức khoanh chân ngồi xuống đất. Mộ Dung Thiên khám phá ra tư thế ngồi giống như hòa thượng niệm kinh này quả có thể giúp cho người ta đạt được cảnh giới tâm bình khí hòa, tinh thần lại càng được khỏe khoắn hơn nhiều. Luồng khí kia biến thành luồng khí ấm ở trong người rồi nhanh chóng lưu chuyển khắp nơi. Mộ Dung Thiên cố gắng để tâm theo dõi biết được quỹ tích lưu chuyển của nó đại khái theo đường hướng sau: Thiên Linh - Cảnh Bộ - Tâm Tạng - Đan Điền. Sau khi qua Đan Điền chia làm hai đường, chạy qua chân trái và lần lượt theo các huyệt sau: Dũng Tuyền huyệt của chân trái - ngoại giới. Còn đường thứ hai chạy qua chân phải và cũng theo huyệt Dũng Tuyền - ngoại giới. Do luồng khí đó chung quy đều thoát hết ra ngoài, nên rốt cuộc Mộ Dung Thiên cũng thể tận dụng được nó. Đáng tiếc là khí thể dùng tư tưởng để khống chế hướng của nó, mà phải trải qua hấp thu rồi sau đó chuyển hóa thành linh lực mới có thể sử dụng được. Cho đến lúc này, Mộ Dung Thiên vẫn chưa hiểu được khi khí bị hấp thu rồi được chứa đựng ở đâu. Nếu có hỏi Mạc Lý An cũng có được câu trả lời, bởi vì nghe đâu những pháp môn tu luyện như vậy đều nằm trong tu luyện thuật của những chiến đấu chức nghiệp giả, người bình thường thể biết được. Đột nhiên trong lòng Mộ Dung Thiên cảm giác được chút khác lạ so với những ngày trước. vui mừng phát ra luồng khí vốn được ngưng tụ lại và theo quỹ tích như thường lệ của nó, cứ mỗi lần lưu chuyển qua địa phương nào đó lại phân ra luồng khí cực mỏng. Điều này tựa như giòng sông chảy mạnh rồi gặp phải con kênh lớn chặn ngay trước mặt, nên khiến nó bị rẽ ra thành các nhánh hơn vậy. Những luồng khí kia mỏng đến nổi Mộ Dung Thiên gần như là cảm nhận ra được, cứ cảm thấy chúng như có như . Thậm chí, còn hoài nghi là mình có ảo giác nữa, thế nhưng điều đó vẫn khiến cho cảm thấy hưng phấn vô cùng, vì ít ra có thể hy vọng bản thân có chút thu hoạch. Đúng vậy, điều ấy chính là hiển nhiên. Có lẽ tại bộ phận nào đó trong cơ thể của hấp thu khí nên mới dẫn đến tình trạng này. Và đây cũng chính là tình huống của người thông qua hấp thu khí để gia tăng thực lực bản thân. Hết hồi 38 ====================================== Chú thích: [1] ấn đường: nơi nằm giữa hai hàng lông mày.
Chương 39: Dong Binh (Lính đánh thuê) Dịch giả: vivarichmount Biên tập: ái tài uyên ương Kết quả thần kỳ ấy như đóa phù dung sớm nở tối tàn, tuy khó nắm bắt nhưng ít ra đó cũng là khởi điểm tốt. Mộ Dung Thiên nhìn thấy sắc trời tối và gặp lúc Ba Tây cũng vừa vặn diệt xong thủy quái, thế là hai người cùng quay trở về Cách Lâm trấn. Khi về tới nơi, Mộ DungThiên kinh ngạc nhận ra cái tiểu trấn này đêm nay lại đặc biệt náo nhiệt. Ngày thường vào những lúc đáng lý phải vui chơi thoải mái mọi người ai nấy cũng đều bị ám ảnh của việc ma thú có thể tấn công bất kỳ lúc nào mà dám tận tình hưởng lạc. Thế mà hôm nay tựa như họ thay đổi hẳn, mọi người ai nấy cũng tụm năm tụm ba trò chuyện vui vẻ, bàn tán rất sôi động, chỉ đáng tiếc là Mộ Dung Thiên biết họ bàn luận về chuyện gì thôi. Có lẽ hôm nay là ngày náo nhiệt nhất tại tửu điếm của Tư n và cũng là ngày đóng cửa trễ nhất. Đêm nay khách nhân chật ních những người là người, Mộ Dung Thiên có cảm giác như mình là miếng thịt bị kẹp giữa hai miếng bánh mì vậy, cố gắng len lõi giữa đám thực khách để tiến vào bên trong. Nhưng còn Ba Tây có vẻ ung dung hơn, vì khi mọi người nhìn thấy gã họ liền vội dạt ra hai bên để nhường đường cho gã. Trư nhân ở tại trấn này vốn có địa vị và uy tín tương đối khá cao, bởi vì trong lần trước bị ma thú tấn công, toàn bộ Cách Lâm trấn gần như bị thất thủ, thế nhưng gã biểu tinh thần bất khuất sợ chết mà xông lên đánh giết ma thú, nhờ vậy mà kích thích được đấu chí của những võ giả khác. Do đó, họ lật ngược được tình thế và cứu lại tính mạng của mọi người trong trấn. - Con ma thú cấp B là Lạc Nhật Ma Lang kia bị bức gấp quá nên nó liền phun ra mười quả đạn lửa, chỉ tiếc là nó gặp phải lão tử là người song tu cả ma pháp và võ kỹ, đồng thời cũng lại am hiểu cả Hỏa hệ, nên ta nhảy lên cao tránh né, rồi dùng lửa quật lại nó và thế là chém nó ra thành hai mảnh, cảm giác đó là tuyệt! Ha ha ha..... Người vừa phát ra tràng cười lớn kia là gã chiến sĩ mặc hắc giáp, trông rất xa lạ. Gã có thân hình khôi ngô tráng kiện, tuy vóc dáng to lớn bằng Ba Tây, nhưng được cái cao ráo khỏe mạnh, toàn thân toát ra loại khí thế rất sung mãn, lực lượng của gã lúc nào cũng như muốn bộc phát ra ngoài. Vừa nhìn qua gã, người ta có thể ngay là thực lực của gã mạnh hơn Ba Tây nhiều. Tại lúc này đây, gã đeo thanh kiếm lớn màu xám ở lưng, bề dài của nó còn có vẻ cao hơn cả gã. Tin rằng người nào sử dụng được thanh kiếm đó hiển nhiên sức cánh tay phải rất khỏe mới làm được điều đó. Mái tóc ngắn đầu gã mang màu của lửa, lại dựng đứng cả lên và bay phất phơ trong gió, so với tướng tá đường bệ hùng dũng của gã lại rất phù hợp. - là lợi hại! Mọi người vừa nghe kể xong ai nấy đồng thời cất tiếng hoan hô vang lừng và vỗ tay tán thưởng rất nhiệt liệt. Xem ra tiếng vỗ tay ấy đúng là loại thanh mà gã chiến sĩ kia rất thích nghe, do đó, khuôn mặt gã lại càng tươi cười toe toét, so với mặt trời tháng Ba khuôn mặt của gã vào lúc này còn có vẻ sáng rỡ hơn. Mộ Dung Thiên chưa từng gặp gã chiến sĩ này, mà cũng chưa từng nghe nhắc đến gã. Trong những lúc trà dư tửu hậu, cư dân của Cách Lâm trấn vẫn thường nhắc đến tên tuổi của những bậc võ giả có chút tiếng tăm tại đây. Vậy mà vẫn chưa nghe ai nhắc đến gã chiến sĩ kia, xem ra, gã chắc chắn phải là người địa phương rồi. Ngoại trừ gã chiến sĩ đó ra, Mộ Dung Thiên lại còn bất ngờ phát ra số khách lạ mời mà đến ngồi cùng bàn với gã chiến sĩ kia. Đám người đó ai cũng ngồi im lặng tại bàn, chỉ có gã chiến sĩ là đứng đó say mê kể lại chiến tích của mình. Còn đám đông đứng vây quanh lại chừa ra khoảng rộng ở trước bàn của họ để tỏ lòng tôn kính. Trong số những khách lạ đó, người hấp dẫn ánh mắt của chúng nhân nhất là nữ cung tiễn thủ rất khêu gợi. Nàng mặc chiếc áo sa mỏng, khiến cho đám nam nhân có thể nhìn xuyên thấu cơ thể của nàng, nhưng khi nhìn đến những chỗ quan trọng nhất lại bị những món trang sức che rất tài tình. Kỳ , mỹ nữ có cách ăn mặc nửa kín nửa hở như thế hiển nhiên là còn hấp dẫn hơn cả khi nàng thoát y hoàn toàn. Trong lòng mỗi nam nhân có mặt tại tửu điếm đều cảm thấy ngứa ngáy, muốn gãi mà được, nhưng họ chỉ dám phát huy trí tưởng tượng của mình ở trong đầu mà thôi, chứ dám biểu ý đồ thầm kín ra ngoài. Tính cách của nữ cung tiễn thủ đó cũng giống như phong cách ăn mặc của nàng ta vậy, rất hào phóng và cũng khá dễ dãi. Nàng chẳng hề e dè điều gì, vẫn lẳng lơ ném những tia nhìn hớp hồn người về phía đám đông, trông chẳng khác đãng phụ sành sõi dùng những ám thị vô thanh vô tức để biểu lộ khao khát ân sủng của nam nhân. Còn đám nam nhân kia hết sức cố gắng kiềm nén lòng ham muốn của mình, nhưng nhìn mặt họ cũng đủ biết họ sẵn sàng xung động để được phục vụ nữ nhân mỹ lệ này. Trái ngược hẳn với gã cự kiếm chiến sĩ hào phóng và nữ cung tiễn thủ khêu gợi lẳng lơ là quái nhân khoác áo choàng lớn che kín người ngồi cùng bàn. Y có vẻ như rành ăn nên chỉ biết cúi đầu chậm rãi nhấm nháp thức uống Bích Da Linh. Vẻ ngoài của y biểu lộ ra điều gì cả, song, ai là nhận ra được thân phận của y - ma pháp sư. Đồng thời, vật khác tượng trưng cho tôn quý của y chính là viên hồng bảo thạch hình ngôi sao năm cánh được đính phía sau tấm áo khoác màu tím của y, nó lấp la lấp lánh tỏa sáng khác nào ngôi sao vậy. Bởi vì hiềm khích với Lý Ngang nên Mộ Dung Thiên lúc nào cũng có cảm tình với những người có chức nghiệp là kỵ sĩ. Trong số những người trước mắt đây cũng có vị kỵ sĩ tuổi trung niên, tuy nhiên, Mộ Dung Thiên vừa nhìn thấy y cũng cảm thấy chán ghét, bởi lẽ môi y lúc nào cũng nở nụ cười hòa ái và bình thản như của người cha hiền khi nhìn con cái, khiến người ta vừa nhìn thấy muốn làm quen ngay. Ngoài ra, trong đám người đó còn có người có thân thể rất quái dị, lưng của y khoác chiếc áo dài lê thê phủ xuống tận mặt đất, tay lại vẽ chằn chịt các văn tự vô danh vặn vẹo vòng vo và có đủ các loại màu sắc, trông rất sặc sỡ lòe loẹt. Thân phận của người này cũng tầm thường chút nào, y chính là phù chú sư. Thông thường, các phù chú sư mang theo vũ khí, bởi vì hai cánh tay của họ chính là món binh khí tốt nhất của họ. Họ có thể chế tạo linh lực phù để công kích hoặc phòng ngự, thủ đoạn rất quỷ dị và lại nhiều biến hóa nữa nên khiến cho người ta khó có thể phòng bị xuể. Còn những đạo phù chú ở cánh tay của họ lại có khả năng tăng cường hiệu quả trong ma thuật, rất ư là lợi hại. Số lượng phù chú sư ở đại lục này rất ít, ngay tại Cách Lâm trấn này cũng có lấy người chứ đừng chi đến chuyện khác. Song, có điều chắc chắn mà ai dám nghi ngờ: phàm là phù chú sư hẳn người đó cũng phải là cường giả. Người cuối cùng trong nhóm cũng là người ít tuổi nhất, nàng là mục sư. Dưới ánh mắt nhìn chằm chằm của chúng nhân, nàng tỏ ra thẹn thùng e ấp, hai gò má ửng hồng, đầu cúi thấp trông như thiếu nữ mới lớn vậy. - Té ra con súc sinh đó vậy mà cũng tệ, nó lưu lại cho ta viên tinh hạch màu đỏ, có thể bán được với giá năm trăm Thủy Tinh tệ. Gã chiến sĩ tóc hung vẫn dương dương đắc ý kể tiếp. Gã là kẻ nhiều chuyện và hoạt bát nhất trong bọn, miệng cứ thao thao bất tuyệt kể chuyện liên hồi, khiến người ta có cảm giác như gã bao giờ hết đề tài để vậy. Đồng bọn của gã ngược lại, họ đều rất trầm mặc, chỉ có nàng đãng phụ kia thỉnh thoảng lại thấp giọng với thiếu nữ mục sư vài lời thôi. - Oa! Chúng nhân nghe vậy cùng lúc kêu lên đầy ngưỡng mộ. Số tiền đó quả là món tiền kếch sù. Gã chiến sĩ đón nhận ánh mắt ngưỡng mộ của chúng nhân rồi lại càng hưng phấn hơn. Gã lại càng liếng thoắng như nước Trường Giang chảy mãi ngừng, rồi lại càng nhận được thêm rất nhiều tràng vỗ tay tán thưởng nữa. Cách Lâm trấn vốn là tiểu trấn xa xôi hẻo lánh của Lam Nguyệt đế quốc, vì nó nằm sâu trong rừng núi nên ngày thường có rất ít người ngoài đến đây. Nhưng đám người trước mắt đây hiển nhiên đều là những chiến đấu chức nghiệp giả có thực lực tầm thường, Mộ Dung Thiên hiểu nổi tại sao bọn họ lại đột nhiên xuất ở đây, và lại còn tụ tập ở tửu điếm của Tư n nữa chứ. Nơi mà bọn họ đáng lẽ nên tìm đến phải là quán ăn hạng nhất dành cho các dũng sĩ tại trấn này mới đúng. Cứ dựa theo những gì mà mọi người bàn tán lúc nãy, những nhân vật mà họ đề cập tới hẳn là nhóm người này rồi. Ôm theo bụng nghi vấn, Mộ Dung Thiên tiếp tục chen lấn vào trong để đến bên cạnh Tư n và Mạc Lý An để hỏi cho ra nhẽ. Hai người họ đều rất chăm chú nghe kể chuyện, dù sao nữa cơ hội để nghe kinh nghiệm hung hiểm được đích thân các bậc chiến chức giả cao cấp thuật lại là rất hiếm. - Tư n lão bản, Mạc Lý An tiên sinh. Mộ Dung Thiên khẽ giọng gọi hai người họ. Tư n quay đầu lại, nhìn thấy Mộ Dung Thiên, lão liền : - A, La Địch tiên sinh, ngài về rồi à. Còn Mạc Lý An lúc này vuốt vuốt cằm.... Mộ Dung Thiên chỉ vào đám chiến chức giả kia, hỏi: - Họ là ai thế? - Cuồng Bạo dong binh đoàn. Tư n nhàng thốt ra năm chữ với giọng điệu hết sức tôn kính. Hết hồi 39.
Chương 40: Nữ Đồng (Nữ nhân đồng tính luyến ái). Dịch giả: vivarichmount Biên tập: ái tài uyên ương "Cuồng Bạo dong binh đoàn?" Mộ Dung Thiên từng nghe qua danh từ này. Dong binh là loại chức nghiệp tương đối đặc biệt, họ có thể bao gồm hầu hết các chức nghiệp như chiến sĩ, pháp sư, đạo tặc, cung tiễn thủ, kết giới sư, kỵ sĩ, mục sư, phù chú sư, v..vv...bất cứ loại chức nghiệp nào thuộc về chiến đấu cũng đều có đủ. Bọn họ ngoài việc nhận tiền lương hàng tháng của các chiến chức giả ra còn có thể nhận thêm nhiệm vụ của Dong Binh công hội như là tiêu trừ những con ma thú biến dị còn sót lại sau lần bạo động, hoặc là tiêu diệt những con ma thú cường đại mà lực lượng trong thành thể tiêu diệt, có thể gây nguy hại cho những chiến chức giả dựa vào chiến đấu để luyện cấp của thành. Tóm lại, khi nhân tộc tại Thần Phong đại lục này còn chưa thể tăng cường tổng thể lực lượng của mình về cơ bản, mọi chuyện đều do dong binh ra mặt giải quyết. Công tác của họ chỉ có mỗi việc là chiến đấu với ma thú mà thôi. Cũng bởi vì lẽ đó mà dong binh là chức nghiệp rất được người ta kính nể, niềm vinh quang đó cũng giống y như của các chiến sĩ đấu tranh vì quốc gia tại địa cầu vậy. Ma pháp sư được người người tôn kính là vì chức nghiệp và địa vị tôn quý của họ, còn dong binh được người ta tôn tính là vì tâm huyết, dũng khí và cống hiến vĩ đại của họ. Bởi vì họ phải chiến đấu với ma thú quanh năm, chẳng những vậy mà còn toàn là những loại cực kỳ lợi hại, dong binh có khi lại đủ sức ứng phó, do đó, dong binh đoàn mới ra đời. Họ được hợp thành từ hai người trở lên, có khi là vài người, có khi là hơn mười người, trăm người; thậm chí, dong binh đoàn có khi lại còn đạt đến tầm mức quốc gia là có hơn ngàn người nữa. Những điều này cũng có gì bất ngờ cả, tuy nhiên, số lượng thành viên của dong binh đoàn hầu như hề thay đổi, bởi vì chỉ có vậy họ mới đạt được phối hợp ăn ý mà gia tăng thực lực của đoàn. Nếu như trong đoàn có người cũ ra và người mới gia nhập để thay thế, vậy họ mất phối hợp nhuần nhuyễn vốn có. Nếu như giữa các thành viên có điều gì mâu thuẫn hay nảy sinh tranh chấp, đến khi hợp tác được ăn khớp chỉ e họ tự rước họa vào thân, có khi còn nguy hiểm đến tính mạng nữa. Do đó, quan hệ của các thành viên chung đoàn thường là rất tốt, chứ có bất hòa. Chỉ có điều, biết tại sao Cuồng Bạo dong binh đoàn này lại xuất tại Cách Lâm trấn nhỉ. Mộ Dung Thiên cảm thấy điều này rất khó hiểu. tại, tửu điếm cần kinh doanh nữa vì tất cả chỗ ngồi có đầy khách. Họ vì muốn chiêm ngưỡng phong thái của Cuồng Bạo dong binh đoàn mà dám gọi thức ăn, tránh gây ra những tiếng động khó nghe mà thất lễ với các khách quý. Tóm lại, đây là cơ hội hiếm có nên phải khéo tận dụng. Cách đây lâu, tiểu trấn này từng hân hạnh được đón tiếp thiếu chủ của A Nhĩ Pháp gia tộc là kỵ sĩ Lý Ngang, rồi kế đến là mỹ nữ đạo tặc Lăng Đế Tư. Hai người này đều là những học viên đắc ý của Tát Á Da Lộ Ma Võ học viện. hiểu hà cớ gì mà trong thời gian gần đây, Cách Lâm trấn lại có nhiều vinh dự đến như thế, toàn là được tiếp đón những khách nhân tôn quý thôi. Lệ Toa và Lạc Na cũng được nhàn nhã chẳng phải làm gì. Hai nàng ngồi sau quầy rượu để nghe gã chiến sĩ tóc hung kể lại chuyện mạo hiểm của gã. Tiểu Á bay lượn cao giúp vui, còn Tư Tư bay được, nó chỉ có thể đứng vai Lệ Toa và cố hết sức giơ hai cánh tay cao. Chỉ tiếc là nó quá lùn nên thể nhìn thấy được gì cả, thế là cứ cuống quýt qua lại trông rất tức cười. Thấy Mộ Dung Thiên trở về, Lệ Toa rất hưng phấn, gọi: - La Địch tiên sinh, ngươi xem kìa, những người đó là Cuồng Bạo dong binh đoàn đấy. Còn khuôn mặt của Lạc Na tươi cười hớn hở và tỏ vẻ rất sùng bái, nàng : - khó có thể tin được bọn họ lại đến Cách Lâm trấn này nhỉ. Lúc này, hai nàng tựa như những tại địa cầu khi gặp được thần tượng của mình vậy, còn "Cuồng Bạo dong binh đoàn" quả đúng là thần tượng của rất nhiều người tại Thần Phong đại lục này. Mà tại đây lại có công nghệ thông tin tối tân như ở địa cầu nên tất cả mọi thông tin đều bị bế tắc. Phương pháp duy nhất để họ cập nhật thông tin là nhờ vào các thông tín thuật sĩ mỗi ngày xuất ra linh lực điểu, cho chúng mang theo những ống ma pháp và bay đến các trạm thông tin tại những thành thị lớn, sau đó bỏ đạo cụ thuộc Quang hệ có chứa hình ảnh của nơi đó vào ống rồi mang về. Nhờ thế mà mọi người mới có thể biết được mọi diễn biến của thế giới bên ngoài. Và "Cuồng Bạo dong binh đoàn" lại xuất ở trong đạo cụ hình ảnh thuộc Quang hệ rất thường, nên họ trở thành thần tượng của rất nhiều người cũng là chuyện dễ hiểu thôi. Lệ Toa khấp khởi : - La Địch tiên sinh, ngươi vốn đến từ địa phương xa xôi, mà công cụ thông tin ở nơi đó lại bị hư lâu ngày nên chắc là chưa nghe đến họ nhỉ. Vậy để ta kể cho ngươi nghe nhé. Mộ Dung Thiên thầm nghĩ, có biết thêm đôi điều về họ cũng có hại gì. Chắc chắn là bọn họ phải vô duyên vô cớ mà chạy đến địa phương hẻo lánh như Cách Lâm trấn này rồi. Vì thế nên ngay: - Được, ta cũng rất muốn nghe đây! - Người chiến sĩ tóc hung và mang thanh kiếm lớn kia có tên gọi là Tạp Tháp, lực lượng của gã rất hùng mạnh. cũng bởi vì gã rất thích dùng sức mạnh để chọi thẳng với ma thú nên được xưng là "Bạo Lực chiến sĩ". Rồi Lạc Na lại hạ giọng bổ sung thêm câu: - Người này rất thích khoe khoang, hì hì. Mộ Dung Thiên gật gật đầu tán thành. Dù nàng cũng nhận ra loại người thích khoe khoang này lại hung hăng ngạo mạn, do đó mà cũng khiến cho thấy phản cảm với gã. Trái lại, còn thấy thích cái tính hào sảng của gã chiến sĩ cường tráng đó, ít ra cũng thấy được là gã hề có tâm cơ và dễ thân cận hơn hẳn cái tên Lý Ngang kiêu căng khó ưa kia. Lạc Na khẽ liếc nhìn nữ cung tiễn thủ xinh đẹp làm điên đảo thần hồn chúng nhân kia, rồi lại nhìn thần sắc mê muội của Mộ Dung Thiên, nàng có ý tốt nhắc : - La Địch tiên sinh, ngươi ngàn vạn lần đừng có trêu chọc nữ cung tiễn thủ kia đó nhé. Nàng ta tên là Bích Dạ, có ngoại hiệu là Diễm Hạt. Đừng thấy ngoại hình lả lướt của nàng như thế mà ham hố, có nhiều nam nhân từng vô lễ với nàng và bị giáo huấn cả rồi đấy. Mộ Dung Thiên nghe vậy thu hồi ánh mắt rơi cặp đùi trắng như tuyết của Bích Dạ lại, rồi hỏi với giọng đầy thắc mắc: - à? Tuy rằng đối với Bích Dạ chẳng có ý đồ gì, nhưng nhìn điệu bộ dâm đãng của nàng thế kia lại đâm ra nghi ngờ lời cảnh giác của Lạc Na. - ! Lệ Toa ngắt lời , rồi cũng hạ thấp giọng, : - Tuy vẻ ngoài của nàng ta là thế, nhưng ta nghe nhiều người nàng ta chỉ thích nữ nhân thôi. Vừa nghe xong lời đó, Mộ Dung Thiên suýt tí nữa là té lăn xuống ghế luôn. ngờ ở Thần Phong đại lục này mà cũng có nữ đồng [1], trong đầu hình dung tới cảnh tượng hai tấm thân nõn nà mảnh vải che thân, quấn quýt lấy nhau rồi rên rỉ kêu la.......Nhất thời, bị kích thích cho máu huyết trong người chảy rần rật, thiếu chút nữa máu mũi cũng phún ra thành vòi rồi. Hai nàng thấy dáng vẻ lưu manh của Mộ Dung Thiên như thế cho rằng lời khuyên của mình lọt vào tai , nên chỉ đành chêm thêm câu: - La Địch tiên sinh, tóm lại là ngươi hãy nên cố gắng tránh càng xa nàng ta càng tốt. Nếu coi chừng bị phiền toái đó. Mộ Dung Thiên sực tỉnh lại từ cơn ảo tưởng, rồi rất chắc nịch: - Ta đây là con người chính trực, làm sao có thể hạ lưu như thế được chứ. "Bịch, bịch!" Hai tiếng vang lên, cả Tư n và Mạc Lý An vừa nghe được lời ấy của đều ngã nhào xuống đất. Rồi hai nàng lại tiếp tục giới thiệu với : - Vị trung niên kỵ sĩ kia là Tát Na Lâm Cách, là Bạch Ngân kỵ sĩ có cấp bậc rất cao. Còn kia là Tạp Lâm mục sư, nghe nàng ta chỉ mới mười tuổi thôi. Lam Nguyệt đế quốc chúng ta có nữ tử nào khác còn tuổi như thế mà là thành viên của dong binh đoàn rồi đâu. Cũng bởi lẽ dong binh suốt ngày phải chiến đấu với ma thú, là chức nghiệp xuất sinh nhập tử nhiều như cơm bữa, nên nó đòi hỏi những người gia nhập phải có thực lực đạt đến trình độ nhất định; chứ những chiến chức giả với thực lực tầm thường hoàn toàn có tư cách để tham gia. - Vị kia là phù chú sư Bố Lỗ Tư, thanh danh rất hiển hách. Cuối cùng, hai nàng mới nhắc đến vị ma pháp sư trầm mặc kia, điều đó phải là vì y có thực lực thấp nhất đoàn; mà trái lại, ánh mắt của Lệ Toa và Lạc Na khi nhìn đến y cực kỳ sùng bái, cả giọng cũng rất ư tôn kính: - Vị pháp sư mặc áo bào tím kia chính là đoàn trưởng và cũng là người sáng lập ra Cuồng Bạo dong binh đoàn, tức Khẳng Đặc tiên sinh. Pháp lực của y rất cao cường, đạt đến cấp năm sao và lại còn thiện nghệ Băng hệ ma pháp nữa. Băng hệ là hình thái vật chất chuyển hóa ma pháp của Thủy hệ. Nó là loại ma pháp cao cấp nên tu luyện rất khó khăn, vả lại, người luyện còn phải có Thủy hệ nguyên tố trời cho rất cao mới được. Ma pháp sư thuộc cấp năm sao là cấp rất gần với bậc "sư", chỉ có điều người ở đại lục này có thói quen dùng số lượng trăng, sao để miêu tả cấp bậc cao thấp của ma pháp sư chức nghiệp. Điều này cũng giống như các cấp bậc trong kỵ sĩ chức nghiệp, họ dùng cương thiết, thanh đồng, bạch ngân, và hoàng kim để phân biệt. - A! Mộ Dung Thiên thoáng chút kinh ngạc. Nghe ma pháp sư là chức nghiệp được người người tôn kính, vì vậy mà luôn hình dung ra hình ảnh của những người cao ngạo khó gần, thế mà ngờ người này lại lộ ra vẻ gì khác thường cả. Có điều mà vẫn chưa biết, đó là chức nghiệp ma pháp sư có đòi hỏi về mặt tự khống chế tư tưởng rất cao, vì vậy mà ngày thường các ma pháp sư phải thường xuyên giữ cho tâm tính an hòa, do đó mà họ trông có vẻ khá khiêm tốn so với những chiến chức giả khác. Dong binh cũng chính là chiến đấu chức nghiệp có địa vị khá cao tại đại lục này, nếu cần thiết họ lui tới với giới bình dân, vì vậy nên Mộ Dung Thiên lấy làm kỳ quái, hỏi: - Tại sao họ lại đến tửu điếm này? Ngụ ý của là bọn họ nên đến quán ăn cao cấp dành cho dũng sĩ mới đúng. Hết hồi 40 ============================== [1] nữ đồng: đồng tính luyến ái thuộc phái nữ.