Dị Giới Dược Sư - Vô Sỉ Đạo Tặc

Thảo luận trong 'Sắc Hiệp'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Chó Điên

      Chó Điên Well-Known Member

      Bài viết:
      4,012
      Được thích:
      12,975
      Chương 420: Nhân Tuyển

      Hôm nay phòng nghị của Liên Chức công hội tại Mã Đức Lý đặc biệt náo nhiệt.

      Náo nhiệt ở đây phải là vì có mặt của đông người, mà là vì những người ở đây đều là những vị long đầu, chỉ cần cú giậm chân thôi cũng có thể khiến cho thiên hạ phải rung động rồi.

      Hội trưởng Liên Chức công hội của đệ nhất cường quốc tại Tây Bắc, tức Mạch Gia đế quốc, và cũng là lão cáo già chẳng kém gì Cát Tư, Nỗ Lạc Duy Nhĩ.

      Nguyên liên quân Tây Bắc tổng chỉ huy Pháp Lan Tây, người tinh minh sáng suốt trong chiến đấu và có danh xưng là “Chiến Đấu Cơ”.

      Quốc sư của Cuồng Sa thành, người được tôn xưng là quốc sư của toàn bộ Tây Bắc, nổi danh thánh cấp cường giả thua gì Long vương Mạch Khắc Tắc Nhĩ, Bái Yết La!

      Hội trưởng Liên Chức công hội của các quốc gia tại Tây Bắc hoặc đại biểu của quân đội của họ đều có mặt tại đây!

      Thống soái chính phó của chín quân đoàn!

      Tất cả đầu sỏ của các nơi đều quy tụ về buổi họp đồ sộ này, chỉ để thương nghị đại - đề cử liên quân đại thống soái.

      Hôm nay là giai đoạn cuối cùng để ăn chiếc bánh ga tô. Có thể thắng lợi nằm sẵn trong tay, dù cho chọn ra đại thống soái, mà mỗi cánh quân đều tự đánh riêng rẽ, vậy con vịt đun sôi kia cũng chạy đâu được.

      Thế nhưng điều mà phe Tây Bắc cố kỵ đó là việc sau khi chiếm đoạt được Tát La rồi, vậy họ phải đối mặt với thế lực ngang ngửa với mình, đó là liên quân Đông Nam do Lam Nguyệt dẫn đầu.

      còn gì nghi ngờ được nữa, nhất định Tát La liều chết chống lại, nhằm bảo vệ mảnh đất cuối cùng. Tuy họ thể ngăn cản bước tiến của quân Tây Bắc, nhưng khi bị ép tới đường cùng quay đầu cắn ngược, tất khiến cho phe Tây Bắc bị tổn thất .

      Sau đó, Lam Nguyệt đế quốc vốn vẫn lăm le phía sau, chắc chắn ngồi yên mà nhìn phe Tây Bắc nuốt trọng Tát La như vậy. Họ nhất định nhân đối phương chưa vững trận cước mà lập tức phát động tấn công, chẳng những thế mà còn xua quân tấn công ào ạt nữa là đằng khác.

      Trong trận đánh cuối cùng với Tát La, phe Tây Bắc bị tổn thất càng thấp hy vọng bảo vệ thắng lợi của mình càng lớn. Do đó mà bọn họ phải liên hợp lại để cùng phối hợp với nhau, cố gắng dùng binh lực ít nhất mà công hạ khoảng mười tòa thành còn lại. Vì vậy nên mới cần có thống lãnh của thống soái duy nhất để sau này còn chống chọi với liên quân Đông Nam nữa.

      Do đó mà việc tuyển lựa đại thống soái là thể làm.

      trong chín vị thống soái của chín quân đoàn trở thành tổng chỉ huy của liên quân, mà những người có mặt tại đây đều có quyền bầu phiếu cả.

      Nhân tuyển hàng đầu tất nhiên là thống soái của quân đoàn thứ nhất, An Tác Ni Á.

      Trước tiên là vì sức ảnh hưởng của đại danh thần đồng thưở niên thiếu của gã vẫn còn tồn tại ở trong lòng mọi người.

      Tuy rằng gã mới trở về chưa lâu, nhưng thành tích của gã ở chiến trường tuyệt thua kém ai, vì vậy mà chẳng có người nào là nghi ngờ thực lực của gã cả.

      Nếu phải vì An Tác Ni Á phải chịu ủy khuất làm nội ứng tại Tát La, vậy với phát triển của gã ở Mạch Gia đế quốc, nhất định là sớm trèo lên địa vị tối cao ở trong quân đội của Mạch Gia đế quốc rồi. Thậm chí người ta còn cho rằng gã cũng có thể là Đan Ni Tư thứ hai, là vô địch thống soái của Tây Bắc và cũng là niềm kiêu hãnh của họ.

      Thứ hai, gã là thống soái của quân đoàn thứ nhất, tức là đại biểu cho Mạch Gia đế quốc, có hậu thuẫn kiên cố để chống lưng.

      Ngoài những điều đó ra, từ sau khi An Tác Ni Á lên nhậm chức thống soái, chiến tích của gã rất lẫy lừng, thanh thế lên cao như mặt trời ban trưa. Gã đúng là ngôi sao sáng mới mọc gần đây.

      Sau cùng, gã được Pháp Lan Tây truyền vị, ngoài việc y có lòng riêng muốn nâng đỡ ái đồ ra, nhất định là lão cũng nhận thấy gã đủ sức đảm nhận trọng nhiệm mới làm như thế.

      Phải biết rằng Pháp Lan Tây có danh xưng "Chiến Đấu Cơ", y là người rất hà khắc, phải tuyệt đối nắm phần thắng mới hành động. Y nhất định để cho người chưa đủ thành thục ngồi lên chức vị thống soái; huống chi, việc đề bạt thống soái như thế ngoài tiền thống soái ra, còn cần phải có nhiều người khác đồng ý nữa mới được.

      Tổng hợp tất cả nhân tố kể lại, hiển nhiên An Tác Ni Á trở thành nhân tuyển hàng đầu và được nhiều người nhiệt liệt ủng hộ.

      Nhân tuyển thích hợp thứ hai là thống soái của quân đoàn thứ năm, tức u Lực Văn, hội trưởng tổng hội dong binh của Tây Bắc đệ nhị cường quốc là Bắc Đẩu đế quốc. Lão là danh soái từng trải trăm trận, trước nay chưa bị thua trận nào. Ngoài việc lão có uy vọng cao tột ở trong quân đội ra, lão cũng là người thâm trầm và dầy dặn kinh nghiệm nhất trong chín vị thống soái.

      Nhưng người này lại giỏi về phương thức chiến đấu làm hao mòn, trầm ổn có thừa, nhưng lại đủ sức sáng tạo. Tại cuộc chiến cần phải tốc chiến tốc thắng này, thời gian chính là mấu chốt thành bại, vì phe Tây Bắc phải chiếm gọn Tát La trong thời gian ngắn nhất, do đó mà lão thích hợp làm tổng chỉ huy. So với kẻ vừa giỏi công lẫn thủ và hành quân táo bạo như An Tác Ni Á, lão còn kém vài bậc.

      Vả lại, u Lực Văn tuổi cao, tất nhiên ý nghĩ còn linh hoạt như giới trẻ nữa. chiến trường thay đổi như chong chóng này, nếu thể đưa ra phán đoán chuẩn xác dựa theo tình thế đó chính là điểm trí mạng. Mà điểm này An Tác Ni Á lại có thừa.

      Những thống soái của các quân đoàn khác nhiều ít cũng có vài điểm vượt trội hơn An Tác Ni Á, nhưng về mặt tổng thể sức cạnh tranh lại yếu hơn gã khá nhiều. Do đó mà gã vẫn là người nổi bật nhất.

      thực tế, còn người khác vô luận là về phương diện nào cũng thua cho An Tác Ni Á, người đó chính là Mộ Dung Thiên.

      Vô luận là chiến tích, tài năng thống lãnh, trình độ chỉ huy, hay chiến lược cao minh, vv....tất cả những thứ này đều được thống soái Rạng Đông thể rất tài tình, đúng là nhân tuyển tốt nhất.

      Uy danh vô địch trước kia của vốn từ lâu làm chấn động toàn bộ đại lục, kể cả phe địch lẫn phe ta rồi.

      Cuộc thất bại lúc trước kỳ chỉ là cố ý để bại cho Lam Nguyệt đế quốc, nhằm mục đích tạo cơ hội dẫn thêm viện quân mà thôi, do đó mà nó hề gây ảnh hưởng đến danh khí của chút nào cả.

      Nhưng dù sao cũng là kẻ phản bội, người mang xú danh, so với kẻ sinh trưởng tại Tây Bắc và mạo hiểm tiềm phục vào Tát La như An Tác Ni Á có phần lép vế hơn.

      Do đó mà án theo tâm lý, cơ hội trúng tuyển của hầu như là chết yểu rồi vậy.

      Mộ Dung Thiên cũng biết rằng mình có hy vọng gì, hơn nữa dường như cũng chẳng màng đến cái chức đại thống soái này, vì vậy mà chỉ lẳng lặng ngồi ở chiếc ghế trong góc phòng và đùa giỡn với Tật Phong. Thần tình đó khác hẳn với thần tình khẩn trương hồi hội của tám vị thống soái còn lại.

      Khắc Lý Tư Đế thấy vậy cũng chướng mắt, bởi vì trong buổi hội nghị quan trọng thế này mà chỉ biết ngồi đó đùa giỡn với sủng vật, do đó nàng nhịn được mà lên tiếng:

      - Đại nhân, ngài thể đàng hoàng tí à?

      Mộ Dung Thiên dừng tay trêu đùa Tật Phong lại, rồi quay sang :

      - Phải thế nào mới là đàng hoàng đây? Chẳng lẽ phải tay chân run rẩy, trán toát mồ hôi, đứng ngồi yên mới là đàng hoàng à?

      Khắc Lý Tư Đế liếc mắt nhìn khắp vòng, tám vị thống soái kia quả giống như lời Mộ Dung Thiên vậy, ai nấy cũng đều toát mồ hôi, dù có chuyện gì cũng quay sang tìm cách trò chuyện với phó thủ của mình. Lúc này, những vị thống soái vốn quá quen với sóng gió kia lại có vẻ mất tự nhiên, tựa như những tân lang đối mặt với đêm tân hôn của mình vậy. Ai nấy đều có vẻ luống cuống chân tay, ngay cả u Lực Văn là người bị cho rằng tư tưởng linh hoạt cũng phải xoa xoa tay nhiều lần nữa kia.

      Cả An Tác Ni Á cũng còn giữ được tự nhiên, dù rằng gã là nhân tuyển hàng đầu tại đây.

      Nếu như có thể trở thành đại thống soái, vậy cuộc đời của gã đạt được đến mức cao tột, trước nay chưa từng có. Trước kia, những nơi gã đặt chân đến chỉ là những đỉnh cao bình thường trong đời mình, nhưng lần này lại khác hẳn, vì nó là đỉnh cao chót vót, đứng đó nhìn thấy những đỉnh núi thấp hơn vây quanh. Đó mới đúng là cảm giác duy ngã độc tôn.

      An Tác Ni Á vừa hưng phấn, lại vừa cảm thấy lo. Trước khi biết được kết quả, bất cứ ai cũng thể nắm chắc phần thắng thuộc về ai.

      Lúc này gã chợt cảm thấy như có người nhìn mình, nên liền quay lại, vừa vặn bắt gặp được ánh mắt của Khắc Lý Tư Đế nhìn sang. Gã chỉ tưởng rằng nàng Sa tộc mỹ nữ quan tâm tới mình nên vội vàng nặn ra nụ cười đầy vẻ thân sĩ của mình.

      Chỉ tiếc nàng mỹ nữ khiến cho gã phải ngượng ngùng, vì nàng dường như nhìn thấy gã, mà chỉ chuyển ánh mắt trở lại người Mộ Dung Thiên.

      Sau khi nhìn được thần tình ngớ ngẩn hiếm thấy của các vị thống soái kia, Khắc Lý Tư Đế hơi thấy buồn cười, nhưng nàng cũng thông cảm được, rồi :

      - Dù là như vậy, nhưng có phải ngài cũng xem việc này quá ? Chí ít cũng nên đùa giỡn với sủng vật trong lúc này mới phải, vậy khiến cho trọng tài có ấn tượng ngài chỉ là kẻ lỗ mãng chứ.

      - Gâu!

      Tật Phong sủa lên tiếng biểu thị bất mãn.

      Đùa giỡn với sủng vật sao chứ, chẳng lẽ điều đó quan trọng à?

      Tuy rằng Khắc Lý Tư Đế là mỹ nữ, nhưng Tật Phong thích gần gũi với nàng. Nó vốn hiểu ân oán của nhân loại, nhưng nó biết Khắc Lý Tư Đế là trong những nguyên hung bức cho Lộ Thiến và đám người Mâu Cơ bỏ . Vì vậy mà nó có hảo cảm với nàng Sa tộc mỹ nữ chút nào, mặc dù là nàng rất đẹp.

      Tật Phong là con sắc cẩu, nhưng nó lại phải là con chó trọng sắc mà vong tình.

      Khắc Lý Tư Đế cảm nhận được địch ý của Tật Phong, nên cũng hơi hối hận vì lỡ lời. Phải biết rằng, con tiểu sủng vật khả ái ở trước mắt đây dễ chọc vào chút nào, bởi vì trong chiến dịch tại Phật Lạc Lý Tư lần trước, có vô số cường giả bỏ mạng dưới miệng của nó rồi.

      Mộ Dung Thiên chuyển chú ý của mình về lại người Tật Phong, rồi nhạt nhẽo :

      - Ngươi cũng biết rồi đó, tại ta chỉ là kẻ dư thừa, tỷ lệ có thể được tuyển làm đại thống soái chỉ là con số . Sở dĩ ta đến đây chỉ là cho có mà thôi, còn An Tác Ni Á thống soái tuấn tiêu sái, ngọc thụ lâm phong của các người mới là kẻ có hy vọng nhiều nhất. Chí ít ta cho rằng hơn phân nửa nữ nhân ở đây bầu cho đấy.

      Khắc Lý Tư Đế nghe vậy thểu não :

      - Hy vọng số phiếu bầu của ngài phải là con số mới tốt.

      Nếu quả có ai bầu cho, vậy Cuồng Sa thành cũng nhân đó mà bị mất mặt lây.

      Vì để công bình, phó thống soái thể bầu cho thượng cấp của mình, mà dù có được bầu nàng cũng làm vậy. Bởi vì nếu Mộ Dung Thiên có ai bầu, mà lại chỉ có phiếu, vậy người ta ai cũng có thể đoán được người bầu cho là ai rồi, vậy lại càng mất mặt nữa.

      Nếu như đích thân nàng tham tuyển, chừng Khắc Lý Tư Đế còn có thể thu được số phiếu nhất định rồi. Bởi vì tài năng trác việt quá ràng của nàng, hơn nữa do thân là ngoại giao sứ, hầu như nàng đều có mối quan hệ khá tốt với những người có mặt tại đây.

      Đương nhiên, nếu muốn áp đảo An Tác Ni Á hy vọng lớn, bởi vì nàng tự nhận mình cũng bằng được gã. Vả lại, Tây Bắc vẫn là nơi còn mang tư tưởng trọng nam khinh nữ rất sâu đậm, vì vậy mà tỷ lệ của nữ nhân có thể trở thành đại thống soái cũng là con số mà thôi.

      Đột nhiên từ phía sau chợt có giọng vang lên:

      - Yên tâm , số phiếu của phải là con số đâu.
      OrchidsPham thích bài này.

    2. Chó Điên

      Chó Điên Well-Known Member

      Bài viết:
      4,012
      Được thích:
      12,975
      Chương 421:

      Mộ Dung Thiên và Khắc Lý Tư Đế cùng lúc quay lại, ra người vừa lên tiếng là nàng mỹ nữ dị.

      Quầng mắt sâu thẳm, đôi ngươi đỏ tươi, môi đào đen bóng, nơi khóe miệng lộ ra vài chiếc răng nanh xinh xắn, cùng với làn da trắng bạch chút sắc máu, vv....Phối hợp tất cả đặc điểm ở bên ngoài, nữ nhân này rất dễ khiến cho người ta nhớ đến chủng tộc - Hấp Huyết quỷ.

      Nơi rái tai của nàng có đeo chiếc hoa tai nhắn với hai thanh liêm đao đỏ rực, gò ngực cao vút có cái bớt hình khô lâu khiến người ta thoáng nhìn qua thấy nét mỵ đặc biệt gợi cảm.

      thực tế, người ta cần căn cứ vào cái bớt đặc biệt đó mà phán đoán, chứ người có tư cách để tham gia buổi hội nghị này nhất định phải là kẻ thống trị tối cao của Hấp Huyết hoàng triều rồi.

      Khắc Lý Tư Đế hơi giật mình:

      - Chu Lợi Á nữ hoàng?

      - La Địch.

      Khắc Lý Tư Đế thấy lạ vì cái tên này tuy là của Mộ Dung Thiên, nhưng thông thường người ta nên gọi nó mới phải.

      Lẽ ra, với thân phận của Chu Lợi Á, lúc này nàng ta càng phải nên gọi là Đan Ni Tư thống soái hoặc là Đan Ni Tư đại nhân mới phải.

      Khắc Lý Tư Đế rất thắc mắc, bởi vì Chu Lợi Á rất ít khi chủ động để ý tới người khác, nhất là nam tử, dù có là người quen biết cũng ngoại lệ. Trong hiểu biết của mọi người, nữ hoàng của Hấp Huyết hoàng triều chỉ có hứng thú với nam tử có thể trở thành trượng phu của nàng ta mà thôi.

      Khắc Lý Tư Đế ngạc nhiên hỏi:

      - Chu Lợi Á nữ hoàng, ngươi quen biết thống soái của chúng ta à?

      Chu Lợi Á cười tươi:

      - Đương nhiên, hơn nữa còn quen biết từ lâu nữa kìa, đúng La Địch?

      Mộ Dung Thiên cũng chẳng buồn để ý tới Chu Lợi Á ở phía sau. nghe nàng ta hỏi vậy thừa nhận mà cũng phủ nhận. Quá trình hai người quen biết rất hoang đường, tuy nhiên, người có "vọng tưởng quá phận" như Chu Lợi Á lại từng cứu tại Hồn cốc, và lần đó cũng chẳng hề nhân lúc bị cháy nhà mà hôi của.

      Qua lời của Chu Lợi Á, Khắc Lý Tư Đế có thể nhìn ra được giữa bọn họ quả có mối quan hệ bình thường.

      Nàng bỗng nhiên nhớ tới ngoại hiệu khác của Mộ Dung Thiên - Tử thần.

      Hấp Huyết tộc cũng là chủng tộc có rất nhiều dây mơ rễ má với Tử thần.

      Lúc này Chu Lợi Á lại lên tiếng:

      - Tiểu sủng vật khả ái, ta có thể ôm nó chút ?

      Vì Tật Phong cũng được chia sẻ lực lượng với Mộ Dung Thiên mà trưởng thành, do đó mà người nó cũng có loại khí tức khiến cho Chu Lợi Á cảm thấy rất thân thiết. Huống chi, nó là ái sủng của Mộ Dung Thiên, việc gầy dựng quan hệ tốt với nó cũng rất nên làm kia mà.

      Tật Phong chỉ "soạt" tiếng liền nhảy phốc vào lòng Chu Lợi Á. Lúc này nó lại biến thành con sắc cẩu, nó khẽ cọ cọ chiếc đầu bé vào lòng nàng, khiến cho nàng bật cười khanh khách, và điều đó cũng hấp dẫn ít ánh mắt của người khác.

      - Khắc Lý Tư Đế tiểu thư, phải chỉ có mình ngươi là biết được chỗ tốt của La Địch đâu nhé.

      Chu Lợi Á vừa vuốt lên đầu Tật Phong, vừa dịu dàng cười :

      - Là bằng hữu lâu ngày, đương nhiên lá phiếu của ta bầu cho La Địch. Do đó, số phiếu của phải là con số đâu, ít ra cũng có phiếu đấy.

      - , ít nhất cũng có hai phiếu!

      Từ phía sau lại có thanh truyền đến.

      Lần này cả Chu Lợi Á cũng thấy ngạc nhiên.

      Người vừa lên tiếng là trang đại mỹ nữ thiên kiều bách mỵ.

      Và nàng ta cũng là nữ kỵ sĩ. So với Chu Lợi Á diễm, Khắc Lý Tư Đế thành thục, nàng ta có loại khí chất tư lẫm lẫm khiến người ta phải nể sợ.

      Có thể "kỵ sĩ" là đại danh từ rất ưu nhã. Cho dù bất cứ trường hợp nào khiến cho họ bị xốc xếch y phục, bị uể oải tinh thần, hoặc gặp phải những kẻ khác ăn lỗ mãng, họ vẫn luôn giữ được thần thái hào phóng và độ lượng. Mọi cử chỉ đều từ tốn chậm rãi, lời luôn luôn đắc thể và nghi thái lúc nào cũng đẹp đẽ hơn người.

      So với các chức nghiệp khác, kỵ sĩ luôn là loại chức nghiệp dành được nhiều hảo cảm của người khác nhất, và nữ kỵ sĩ cũng ngoại lệ.

      Theo thống kê của những người nhàn rỗi có việc gì làm, trong các loại chức nghiệp, nữ kỵ sĩ là đối tượng luyến ái tốt nhất, thậm chí họ còn được những nữ nhân đồng tính luyến ái rất thích nữa. Dù là đồng tính hay khác tính, nữ kỵ sĩ lúc nào cũng được mọi người nhiệt liệt hoan nghênh.

      Dựa vào tiêu chí ba ngôi sao tấm hộ kiên (miếng lót vai) ở chiến giáp của nàng ta, người ta có thể biết được nữ nhân ấy phải là kỵ sĩ thông thường, mà là ma kỵ sĩ.

      Ma pháp sư là chức nghiệp cao quý nhất.

      Chẳng những vậy, nàng mỹ nữ này còn có đôi tai dài và nhọn, đó chính là tiêu chí độc nhất vô nhị của Tinh Linh.

      Chủng tộc xinh đẹp nhất đời, đảm nhiệm chức nghiệp ưu nhã nhất trong xã hội, song song đó còn mang theo thân phận cực kỳ cao quý là ma pháp sư nữa.

      Ba cái "nhất" cùng kết hợp vào chỗ, nó tạo thành khí chất cực kỳ quyến rũ. Và đó chính là loại khí chất có thể xưng tụng là "hồng nhan họa thủy" cũng sai, loại khí chất chỉ có Toa Phỉ mới có.

      Nữ nhân này rất dễ làm khuynh đảo thiên hạ.

      - Xin lỗi tiên sinh, ngài có thể đổi chỗ với ta được ?

      Khi nghe được vị nữ sĩ mỹ lệ ưu nhã và cao quý như thế lên tiếng cầu, phàm bất luận nam nhân nào cũng thể cự tuyệt được, huống chi Toa Phỉ lại còn là mỵ thuật sư rất cao minh nữa.

      Ngồi ở bên cạnh Toa Phỉ là nam tử có địa vị đứng đầu của quốc gia, mặc dù y chỉ là hội trưởng Liên Chức công hội của quốc gia bẻ tại Tây Bắc, nhưng nếu là người có thể ngồi tại đây cũng phải là thường nhân. Vậy mà lúc này toàn thân y cũng mềm nhũn ra, rồi vội vàng gật đầu lia lịa và :

      - Đương nhiên, đương nhiên, tiểu thư mỹ lệ, xin mời tự nhiên!

      - Đa tạ ngài rất nhiều!

      Toa Phỉ mỉm cười đầy quyến rũ với vị nam tử tốt bụng kia, mà cũng có thể là y bị ả làm cho thần hồn điên đảo mất rồi.

      Nam nhân kia sướng rân cả người, thiếu chút nữa đạt được cao trào luôn. Y cảm thấy toàn thân lâng lâng, chẳng biết mình ở đâu nữa. So với nàng mỹ nữ trước mắt đây, các kiều thê mỹ thiếp của mình quả chỉ xấu xí giống hệt như heo nái mà thôi.

      Toa Phỉ nhàng ngồi xuống bên cạnh Chu Lợi Á, rồi :

      - Tấm phiếu của ta cũng bầu cho Khải Lý tiên sinh, vì vậy mà ít ra cũng có được hai phiếu. À , có thể là ba phiếu mới đúng. Ngài cũng ủng hộ Khải Lý tiên sinh mà, phải tiên sinh?

      Vừa , ả vừa quay sang nháy mắt với nam nhân đáng thương nhưng lại khá may mắn kia, thế là y tựa như bị trúng phải thuốc mê vậy, cả việc bước tìm chỗ ngồi khác cũng quên mất, đồng thời cũng quên luôn làm sao để tiếng "", mà lúc này chỉ gật đầu lia lịa:

      - Phải, phải, nhất định ủng hộ Khải Lý tiên sinh, phải ủng hộ Khải Lý tiên sinh!

      Còn tại sao từ Đan Ni Tư mà biến thành Khải Lý y cũng chẳng còn để ý tới nữa.

      Vừa rồi có người gọi Mộ Dung Thiên là La Địch, sau đó lại có người khác gọi là Khải Lý.

      Khắc Lý Tư Đế thấy vậy liền cảm thấy đau đầu ngay. Xem ra mấy người họ sớm quen biết nhau, chừng họ còn có quan hệ tốt với nhau nữa. Cái tên Đan Ni Tư chết bầm này, bên cạnh dù có thiếu bất cứ điều gì nữa cũng chẳng bao giờ thiếu mỹ nữ.

      bên là nữ hoàng Chu Lợi Á, người rất bảo thủ về phương diện tình ái, và chỉ lòng tìm đối tượng tốt để trở thành trượng phu của mình.

      Còn bên kia là siêu cấp dâm phụ, trang hồng nhan họa thủy khuynh quốc khuynh thành, tới đâu có ruồi nhặng bám sát theo sau tới đó.

      Vậy mà chẳng biết tên sắc lang kia là đống phân bò, hay là đóa hoa tươi, hiểu sao lại có thể hấp dẫn cả hai loại nữ nhân hoàn toàn trái ngược nhau như thế.

      trở lại, Mộ Dung Thiên quả là loại người có khuynh hướng cực đoan, bởi vì bên cạnh tài năng xuất chúng khó đo lường hết của ra, song song đó, người ta cũng khó có thể nắm bắt được tư tưởng biến thái của nữa.

      phải ai cũng có thể trở thành thống soái Rạng Đông mà người người đều tôn kính, và cũng ai có thể trở thành tên ác ma mình giết hơn mười vạn người, sau đó lại phản bội quốc gia và lần nữa khiến cho mười vạn thuộc hạ và chiến hữu trở thành vật hy sinh của mình.

      Nam nhân tốt đương nhiên là rất được hoan nghênh, thế nhưng dường như nữ nhân lại càng thích nam nhân xấu xa hơn. Điểm có duyên của tựa như vì cái nhãn hiệu phản bội mà bị giảm bớt, mà trái lại nó còn có vẻ lợi hại hơn nữa.

      Khắc Lý Tư Đế lo lắng số phiếu của Mộ Dung Thiên có phải là con số hay , mà nàng còn lo về vấn đề khác nhiều hơn.

      cơ Toa Phỉ này luôn có lòng hướng về Lam Nguyệt, điều đó ai ai cũng biết rồi, nhưng hiểu sao cuối cùng ả lại quay về đầu nhập vào phe Tây Bắc. Việc đó quả khiến người ta rất khó hiểu. Có người việc thay đổi lập trường của ả lại có liên quan mật thiết đến Mộ Dung Thiên, nhưng chỉ là giữa hai người phát sinh chuyện gì ai biết được cả.

      Thân nắm giữ Thiên Lý mục trường tại Thủy Đô, đó đúng là miếng thịt béo bỡ mà cả hai phe đều thèm dãi, hơn nữa Toa Phỉ lại còn cấu kết với rất nhiều hải tặc đoàn, do đó nên trở thành thế lực thể bỏ qua.

      cần biết tại sao ả lại thay đổi lập trường, tóm lại là trong đại kế đông chinh của phe Tây Bắc, Toa Phỉ cung cấp rất nhiều hải sủng cho họ, cùng với những cánh kỳ binh hải tặc rất am hiểu thủy chiến, quả trợ giúp rất nhiều.

      Đám hải tặc này vốn muốn bị ước thúc nên trước sau gì cũng chịu đầu nhập vào hàng ngũ của quân đội chính quy, nhưng vì biểu thị lòng tôn trọng với thủ lĩnh của mình, chúng cống hiến ít sức lực cho phe Tây Bắc, nhờ vậy mà Toa Phỉ mới có quyền bầu chọn đại thống soái trong cuộc hội nghị lần này. Điều đó cũng được xem là thừa nhận địa vị của ả. Ả là người chủ động quy hàng và cũng là người đầu tiên trong phe trung lập có được quyền bầu chọn, chứ những hội trưởng Liên Chức công hội của những quốc gia khác chưa có được đặc quyền đó.

      Bấy lâu nay, việc Toa Phỉ bị thất tung, sau đó lại xuất vẫn luôn là câu đố bí , chỉ có Mộ Dung Thiên và số rất ít người biết được nội tình mà thôi.

      Lúc đầu, Toa Phỉ tuyệt đối chết dưới tay Đình Đình, mà nàng Vu nữ chỉ dùng thủ pháp bí truyền của chức nghiệp của mình mà khiến cho ả rơi vào trạng thái chết giả, ngay cả tim cũng ngừng đập, vì vậy mới qua mắt được mọi người.

      Sau đó Mộ Dung Thiên để cho Đình Đình cứu tỉnh ả dậy, đồng thời còn đặc biệt hạ cấm chế người ả nữa. Ngoài Vu nữ ra, đời này còn ai có thể giải trừ được cấm chế đó. Do đó mà Toa Phỉ phải nghe theo lời của Mộ Dung Thiên, bảo gì nghe nấy, và sau đó quay lại đầu nhập vào phe Tây Bắc. Tuy nhiên, với cuộc diện nay ả mười phần mãn nguyện. Sở dĩ ngày trước Toa Phỉ theo Lam Nguyệt là vì lúc đó ả cho rằng Lam Nguyệt có vẻ như đủ sức làm bá chủ ở trong trận chiến này. Thế nhưng giờ đây như lúc trước nữa, tình thế của nam và bắc nghịch chuyển, coi bộ phe Tây Bắc mới là kẻ chiến thắng sau cùng.

      Chim khôn lựa cành mà đậu, đó mới là lựa chọn chính xác nhất.

      Nhìn thấy hai nữ nhân ở bên cạnh Mộ Dung Thiên, Toa Phỉ cười :

      - Nhị vị chắc là Khắc Lý Tư Đế tiểu thư của Cuồng Sa thành và Chu Lợi Á nữ hoàng của Hấp Huyết hoàng triều phải ? là trăm nghe bằng mắt thấy, nhị vị đúng là xinh đẹp phi thường.

      Phàm là nữ nhân, ai là thích nghe người ta tán dương mình, nhất là khi đối phương cũng là nữ nhân mỹ lệ kém gì mình.

      Tuy nhiên, dù muốn chút nào, nhưng Chu Lợi Á và Khắc Lý Tư Đế cũng đều phải thừa nhận rằng Toa Phỉ quả mỹ nữ diễm lệ có sức quyến rũ hơn hẳn mình. Về mặt dung mạo đôi bên đều ngang ngửa nhau, nhưng mỗi khi Toa Phỉ mỉm cười dường như ả có sức hấp dẫn rất mạnh, khiến cho người ta khó cưỡng lại được, vì sức quyến rũ đó tựa như sức hút của vùng nước xoáy vậy, rất khó chống lại nổi.

      Chỉ nhìn vào biểu bề ngoài của ả, giống như nữ nhân dâm đãng mà ai cũng có thể làm chồng được.

      Ba nàng mỹ nữ ở bên cạnh Mộ Dung Thiên đều là những nữ nhân đẹp nhất có mặt tại đây, xuân lan thu cúc, mỗi người mỗi vẻ, và họ hấp dẫn khá nhiều ánh mắt của các nam sĩ ngồi trong phòng, đồng thời khiến cho bầu khí khẩn trương cũng hòa hoãn lại đôi chút.

      Mặc dù được nhìn thấy rất nhiều mỹ nữ, nhưng mọi người vẫn thể ngưỡng mộ Mộ Dung Thiên. Xem ra truyền thuyết rằng thống soái Rạng Đông Đan Ni Tư là kẻ phong lưu, đến đâu cũng lưu tình, quả ngoa truyền rồi. Trong cuộc bầu chọn đại thống soái lần này, tuy cơ hội trúng tuyển của lớn lắm, nhưng cơ hội ôm trúng mỹ nhân đúng là ai bì kịp rồi.

      phản bội của giúp cho thế mạnh của phe Tây Bắc bắn vọt lên cao, nhưng hành động đó cũng là việc dẫn sói vào nhà. Chỉ e các mỹ nữ của Tây Bắc đều bị nguy hiểm, vì người này trời sinh thứ mỵ lực rất tà dị. Các nam sĩ đều dự định sau này để cho thê thiếp, nữ nhi, hoặc điệt nữ của mình gặp được Mộ Dung Thiên, nhằm tránh bị thương tâm.

      Trái lại, kẻ luôn chiếm được lòng quan tâm của mọi người lại có những vị đại mỹ nữ như thế ưu ái. phải bên cạnh gã có mỹ nữ, nhưng họ chỉ là những hạng dung tục tầm thường, còn kém đám người Khắc Lý Tư Đế rất xa.

      - Khải Lý tiên sinh, nàng thư ký xinh đẹp của ngài đâu rồi?

      Trước khi chết giả, Toa Phỉ biết được Mộ Dung Thiên chính là gã ma võ sĩ cấp D thần bí lúc trước, còn Vu nữ cũng chính là loại người mà ả kiêng kỵ nhất ở đời.

      - À, nàng ấy theo ta cùng đến Mã Đức Lý.

      Mộ Dung Thiên vẫn nhàn nhạt trả lời.

      - Thế à?

      Đôi mắt của ả đảo nhanh vài vòng, biết là nghĩ chuyện gì. Ả rất muốn giải trừ cấm chế ở người mình, nhưng nếu muốn nắm Mộ Dung Thiên vào tay khó vô cùng, bởi vì cái loại người máu lạnh bị mỹ sắc cám dỗ này rất khó chơi, vì ngay cả bằng hữu và thê thiếp cũng có thể bỏ rơi được, vậy còn có điều gì khiến cho nảy sinh hứng thú đây?

      Chu Lợi Á chợt lên tiếng:

      - Các người quen nhau à?

      Toa Phỉ lập tức cam lòng chịu kém, vội ngay:

      - thừa, ta và Khải Lý tiên sinh cũng lâu rồi mới gặp lại đấy chứ.

      Khắc Lý Tư Đế nở nụ cười giảo hoạt:

      - xin lỗi, sau khi hội nghị kết thúc, Đan Ni Tư thống soái phải lập tức trở về, bởi vì cuộc chiến sắp tới cũng sắp bắt đầu rồi, vì thế mà phải chuẩn bị đầy đủ mới được.

      Nam tử lúc nãy đổi chỗ với Toa Phỉ nghe ba nữ nhân tranh cãi mặt lộ nét thèm thuồng, tình huống này chẳng khác nào ba nữ nhân giành phu quân vậy. Nếu như y có được cái diễm phúc đó, vậy dù có phải chết ngay lập tức cũng cam lòng nữa.

      Chu Lợi Á buồn vì cuộc hẹn của mình bị người khác gây trở ngại, nàng ta chỉ lên tiếng:

      - Thế à? Cũng sao, sau này còn nhiều cơ hội mà.

      Toa Phỉ còn tính thêm bầu khí ở trong phòng đột nhiên im ắng hẳn.

      Sau đó chỉ thấy Bái Yết La chậm rãi bước lên đài cao. Điều đó có nghĩa là cuộc bầu chọn sắp bắt đầu rồi.
      OrchidsPham thích bài này.

    3. Chó Điên

      Chó Điên Well-Known Member

      Bài viết:
      4,012
      Được thích:
      12,975
      Chương 422: Quy Hàng

      Trước tiên, Bái Yết La ho khan vài tiếng, khiến cho mọi người sốt ruột ít.

      Nếu như vị tuyệt thế cường giả này có thể giữ sức khỏe cho tốt, vậy lão nắm được chức vị đại thống soái kia mà ai dám dị nghị gì cả.

      Chỉ tiếc rằng áp lực trầm trọng của chiến tranh ngừng đoạt sinh mệnh lực của lão, vì vậy mà ai muốn bị mất vị thủ lĩnh tối cao, đồng thời cũng là cột trụ tinh thần và là vị thần minh ở trong mắt mọi người dân của Tây Bắc, hoàn toàn khác gì Long vương Mạch Khắc Tắc Nhĩ của các hải quốc vậy.

      Bái Yết La đứng đài cao, vừa nhìn qua thấy lão giống như thân cây vừa gầy vừa khô, phảng phất như chỉ cần ngọn gió thổi lướt qua thôi có thể xô lão ngã xuống đất rồi.

      Nhưng những người có mặt đều lộ vẻ sùng kính, vì bọn họ biết, ở bên trong con người khô gầy đó lại tàng lực lượng và trí tuệ rất ghê gớm.

      Nguyên bản các quốc gia tại Tây Bắc chỉ như bãi cát rời, nhưng sở dĩ họ có thể đoàn kết cho đến tận hôm nay, ngoài việc bởi vì hoàn cảnh phải sinh tồn khiến cho họ giúp đỡ lẫn nhau để vượt qua khó khăn ra, còn tác dụng liên kết các nước của Bái Yết La cũng rất lớn.

      Lực lượng và trí tuệ của lão đều được mọi người tôn sùng, tuy nhiên, điều khiến người ta càng thán phục hơn chính là lòng vô tư của lão. Do đó mà việc để cho lão chủ trì cuộc bầu phiếu lần này đều ai có ý kiến gì, và cũng chẳng hề có ai dám hoài nghi lòng công chính của lão.

      Sau khi ho khan vài tiếng, Bái Yết La mới chậm rãi lên tiếng:

      - Mục đích và tầm quan trọng của buổi hội nghị đêm nay, có lẽ ta cần mọi người cũng đều biết hết cả rồi. Tuy nhiên, vì lợi ích chung cho toàn thể Tây Bắc, ta mong chư vị có thể ném bỏ hết tất cả mối quan hệ riêng tư, lập trường, ân oán, vv....ra bên ngoài, và cứ dựa vào tình huống khách quan nay mà đưa ra lựa chọn thích hợp nhất....

      Bái Yết La tới đây ngữ khí nhấn mạnh thêm:

      - Phải nhớ kỹ, là người chỉ huy thích hợp nhất của chúng ta! Là người có thể trực tiếp hướng dẫn chúng ta đoạt lấy Tát La sớm nhất, hòng chiếm lấy tiên cơ! Do đó, người này phải có tài chỉ huy siêu việt, tài năng xuất chúng, tinh thần vô tư, khứu giác chiến đấu cực kỳ nhạy cảm, cùng với khả năng quan sát toàn cuộc và thấy tiên cơ trước hết!

      xong, Bái Yết La đảo mắt nhìn hết vòng rồi tiếp:

      - Ngoài việc đó ra, ta nghĩ cũng nên bổ sung thêm câu, hy vọng mọi người đừng có thiên kiến. Ai ai cũng có thể làm chuyện khó khăn, hầu để biểu lộ lòng quyết tâm của mình.

      Câu sau cùng hiển nhiên là để với Mộ Dung Thiên, bởi vì với lòng tín nhiệm của mọi người đối với Bái Yết La, dù hoàn toàn đồng ý với lão ít ra họ cũng thận trọng suy nghĩ kia mà.

      An Tác Ni Á vốn vẫn luôn bất mãn với bất công của sư phụ, nhưng lúc này nghe lão vậy gã cũng thở phào nhõm.

      Cho dù ân sư có đánh giá cao gã đối tác của mình, nhưng như vậy cũng khó khiến cho mọi người thay đổi cái nhìn về . Nhiều lắm cũng nhận được vài phiếu để khỏi bị mất mặt mà thôi, thủy chung cũng khó có thể uy hiếp được địa vị của mình.

      Dù ân sư có vô tư cỡ nào rốt cuộc cũng là người của Cuồng Sa thành, nên cũng thể để cho quốc gia của mình bị mất quốc thể được. Vừa nghĩ đến đó lòng gã liền trở nên thư thái trở lại.

      Bái Yết La phải là người lải nhải, vì vậy sau khi thốt xong mấy lời nhắc nhở vào chính đề luôn:

      - Nếu như chư vị còn ý kiến gì nữa, vậy chúng ta bắt đầu bầu phiếu. Ta nghĩ rằng trong lòng mọi người đều có nhân tuyển thích hợp rồi, vậy tiếng chắc cũng đủ, lúc đó công bố kết quả. Người trúng tuyển lập tức đảm nhiệm chức vụ đại thống soái, nắm giữ toàn thể binh lực trong tay.

      Bái Yết La vừa xong phất tay ra hiệu, ở đài lập tức xuất chín cái rương mà trong suốt, ở phía trước chín cái rương đó đều có con số từ tới chín, lần lượt đại biểu cho chín vị thống soái của chín quân đoàn.

      Bái Yết La sai người phát cho mỗi người có mặt trái cầu màu đỏ, bao gồm cả Nỗ Lạc Duy Nhĩ và Pháp Lan Tây, trừ người chủ trì cuộc bầu chọn là lão mà thôi.

      Mọi người có thể ném trái cầu vào cái rương thích ứng với lựa chọn của mình, khi phóng nó thể thay đổi chủ ý được nữa.

      Sau khi tất cả mọi việc đều được chuẩn bị xong, thời gian bầu chọn liền được bắt đầu. Người bỏ phiếu đầu tiên là hội trưởng Liên Chức công hội của quốc gia có tên gọi là Lam Chi thành lên đài, và ông ta bỏ phiếu cho An Tác Ni Á.

      Tiếp theo, phiếu thứ hai là của tộc chủ Luyện Hồn tộc. Đó là chủng tộc bé nhưng rất cường hãn, họ chuyên khổ luyện ác hồn và dùng thủ đoạn tấn công vào linh hồn của địch nhân là chính, lợi hại vô cùng. Trong chiến dịch tại thành Đa Đa Lạp Đặc lúc trước, họ khiến cho binh sĩ của liên quân Đông Nam chết như rạ.

      Hầu như nhóm người của Khắc Lý Tư Đế đều cảm thấy bất ngờ, bởi vì phiếu bầu đầu tiên cho Mộ Dung Thiên phải là của Chu Lợi Á hay Toa Phỉ, hay là của gã nam nhân bị Toa Phỉ mê hoặc kia, mà nó là của vị tộc trưởng của Luyện Hồn tộc nổi tiếng tà dị cùng với phương thức chiến đấu vô nhân đạo.

      Chủng tộc đó sùng bái cường giả gần đến mức điên cuồng. Ngày trước Mộ Dung Thiên chỉ huy họ đánh nhiều trận oanh liệt, hơn nữa, Luyện Hồn tộc cũng là chủng tộc khác sùng bái Tử thần rất cuồng nhiệt. Trong chiến dịch tại Phật Lạc Lý Tư, trận tàn sát của Mộ Dung Thiên khiến cho ai nấy kinh sợ tận đáy lòng, quả chẳng khác nào hóa thân của Tử thần vậy. Do đó mà tất cả tộc dân đều thông qua là bất luận thế nào cũng phải bầu cho Mộ Dung Thiên mới được.

      Người của Luyện Hồn tộc bị vong linh khí xâm nhập rất nhiều, người càng mạnh thân thể càng khô đét. Vì vậy mà thân thể của tộc chủ U Bình cũng gầy chẳng kém gì Bái Yết La, cũng y hệt da bọc xương vậy, hai bên má hóp sâu y như chiếc khô lâu. Có lẽ số lượng mỡ ở người ông ta cũng chưa đạt đến phần trăm nữa.

      Khi U Bình đến phía trước chiếc rương số ba, sau khi xác nhận là sai trật ông ta mới cẩn thận nâng quả tiểu cầu lên ngang trán, thần tình nghiêm túc giống hệt tế Tử thần vậy, rồi lầm rầm niệm vài câu chú ngữ mà người khác nghe hiểu được, sau đó mới nhàng thả quả cầu vào chiếc rương, rồi thở phào như vừa trút được gánh nặng, xong xuôi mới trở về chỗ ngồi của mình.

      Nếu như bầu phiếu sai, vậy sau khi trở về, ông ta bị tộc dân phẫn nộ mà phế bỏ, rồi sau đó mới đưa người khác lên thay chức tộc trưởng.

      Phiếu thứ ba là của Chu Lợi Á. Nữ hoàng của Hấp Huyết hoàng triều luôn là người sao làm vậy, giống như lúc nàng ta muốn cưỡng gian Mộ Dung Thiên vậy, lúc nào cũng thẳng thắn dứt khoát cả.

      Tất nhiên phiếu đó là bầu cho Mộ Dung Thiên rồi, ngờ lần đầu tiên được dẫn đầu như thế.

      Thế nhưng Mộ Dung Thiên lại hề quan tâm đến số phiếu bầu của mình, mà vẫn tiếp tục đùa giỡn với Tật Phong.

      An Tác Ni Á thấy vậy vẫn cảm thấy bất an, cũng giống như Khắc Lý Tư Đế cũng vui mừng quá sớm, bởi vì bọn họ đều biết , tình huống đó tiếp tục kéo dài quá lâu, mà nó nhanh chóng thay đổi kết quả thôi.

      Quả nhiên, mười phiếu sau đó có hết sáu cái là bầu cho An Tác Ni Á, hai cái cho u Lực Văn, còn thống soái quân đoàn thứ bảy là Tư Khoa và thống soái quân đoàn thứ tám là Ni Ni Nhật Các cũng được mỗi người phiếu.

      Những người bầu phiếu lần lượt bước lên đài.

      Quả cầu đỏ ở trong tay mỗi người đều được bỏ vào trong chiếc rương của người mà họ ủng hộ.

      Mãi cho đến khi số người bầu phiếu vượt qua hơn nửa, kết quả vẫn có gì thay đổi, vẫn là An Tác Ni Á dẫn đầu với đại đa số, bỏ xa đối thủ cạnh tranh mạnh nhất của gã là u Lực Văn, còn những vị thống soái khác cũng chỉ được thưa thớt vài phiếu, lại càng gây uy hiếp tới gã.

      Cuộc bầu phiếu bắt đầu chậm lại, bởi vì với các quốc gia lớn, hầu như bọn họ suy nghĩ rất lâu, và dự định để gần về cuối mới đưa ra tuyển chọn sáng suốt nhất, nhằm tránh việc mình có thể bỏ qua vài nhân tố nào đó.

      Tâm tư thấp thỏm của An Tác Ni Á giờ đây cũng được nới lỏng nhiều. Gã nhìn số phiếu của mình mà nhiệt huyết sôi trào, bất giác tự chủ được mà nắm chặt tay lại.

      Nếu cứ theo đà này, sau khi thời gian bầu chọn kết thúc, chức đại thống soái là vật nằm trong túi mình rồi! Cuộc đời của gã được thăng hoa lên đỉnh cao của danh vọng, rốt cuộc mấy năm bị ủy khuất để nằm vùng tại Tát La giờ đây có hồi báo rồi.

      Tình huống của cuộc bầu phiếu cũng giống như tình hình quay xổ số vậy, chí ít đối với chín vị thống soái kia lúc này đúng là thời khắc rất kích thích, chỉ có người ngoại lệ là Mộ Dung Thiên. Những người có số phiếu thấp cũng thể hội được tình cảnh vừa khẩn trương vừa khích động này.

      Hai lão cáo già Nỗ Lạc Duy Nhĩ và Pháp Lan Tây đều nắm chặt phiếu bầu của mình ở trong tay mà án binh bất động. Nếu như An Tác Ni Á vẫn tiếp tục chiếm đa số phiếu bầu cho đến tận phút cuối, vậy họ có thể dùng phiếu của mình để bầu cho người khác, hầu tỏ ra mình là người chí công vô tư.

      Đương nhiên, đó chỉ là hình thức mà thôi. Nếu như giữa đường xảy ra đột biến, tỷ như số phiếu của u Lực Văn tăng nhiều, vậy họ vẫn phải tiếp tục theo dõi tình hình ra sao. Phải vạn bất đắc dĩ lắm họ mới bỏ phiếu của mình vào chiếc rương của An Tác Ni Á.

      Lúc này trong chiếc rương của Mộ Dung Thiên có bốn trái tiểu cầu. Trong đó có trái là của Toa Phỉ, tính mạng của ả nằm ở trong tay Mộ Dung Thiên, vì vậy mà phải tận lực ủng hộ cho . Thế nhưng Mộ Dung Thiên dường như lại chẳng để ý gì mấy.

      Có điều buồn cười là gã nam tử bị Toa Phỉ mê hoặc lúc nãy quả nhiên cũng bầu cho Mộ Dung Thiên. lực của Toa Phỉ phải trò đùa.

      Người có thể ngồi lên chức hội trưởng Liên Chức công hội hẳn phải là người tầm thường, nhưng sau khi bỏ phiếu xong, gã nam tử kia cũng tỉnh táo trở lại chứ chìm sâu trong mê hoặc mà thể tự kiềm chế nổi. Hoặc có lẽ sau khi đạt được mục đích, Toa Phỉ tiếp tục thi thuật nữa cũng nên.

      Sau khi tỉnh lại, nam tử đó chỉ biết thầm kêu hỏng trong lòng, nhưng dù có khổ cũng thể ra thành lời. Cũng vì vậy mà y lại càng kiêng kỵ Toa Phỉ thêm, y vội vã tìm chỗ ngồi khác, càng xa ả càng tốt.

      Còn hai người nữa là đại biểu của hai quốc gia và vẫn chưa bầu phiếu. Lời của Bái Yết La hiển nhiên rất có sức nặng, ít ra cũng đủ để khiến họ thay đổi chủ ý, bằng hai phiếu đó sớm bầu cho An Tác Ni Á rồi.

      Thế nhưng lời của Bái Yết La cũng hoàn toàn khiến cho mọi người thay đổi chủ ý hết được. Ngoài hai phiếu kia ra, Mộ Dung Thiên hề được người khác ủng hộ, so với tỷ lệ tổng số phiếu ở đây số phiếu dành cho cũng chỉ như bỏ thêm muối vào biển thôi.

      Bỗng nhiên lúc này có vị tướng lĩnh mặc hắc giáp thuộc tộc Dạ Xoa xông vào phòng. Giữa cuộc hội nghị quân quan trọng thế này, những người khác đều bị cấm chỉ được tự ý chạy vào đây, chỉ có gã tướng lĩnh đó là ngoại lệ duy nhất. Bởi vì các vị thống soái và các viên chức cao tầng đều tạm thời ly khai vị trí của họ để tham dự hội nghị, do đó nên gã mới tạm thời thay quyền chỉ huy toàn cuộc tại Mã Đức Lý trong lúc này.

      Nếu phải xảy ra chuyện gì cực kỳ quan trọng, gã nhất định dám xông vào như thế và hầu như khiến cho những người còn lại đều tạm ngừng công việc bầu phiếu của mình.

      Hắc giáp tướng lĩnh vào tai Bái Yết La vài câu, vậy mà vị đệ nhất cường giả của Tây Bắc xưa nay gặp chuyện gì cũng vẫn an nhiên tự tại, thế mà lúc này lão cũng biến sắc và phải ho khan vài tiếng. Điều đó cho thấy nội tâm của lão hề bình tĩnh chút nào, đồng thời nó cũng chứng mình rằng tin tức do hắc giáp tướng lĩnh đem tới cũng cực kỳ quan trọng.

      Sau khi báo cáo xong, hắc giáp tướng tĩnh liền cúi mình thi lễ rồi lui ra. Tất cả mọi ánh mắt đều đổ dồn lên người Bái Yết La.

      Khuôn mặt của Bái Yết La thay đổi liên tục, sau lúc lão mới chậm rãi bước lên đài, rồi trầm giọng :

      - Bởi vì có đột biến xảy ra, việc bầu cử cho đại thống soái tạm dừng ở đây.

      Lão hơi ngừng chút rồi lại tiếp:

      - Tàn binh của Tát La ngưng chiến với Lam Nguyệt.

      Lời này vừa thốt ra, tất cả mọi người đều xôn xao. Tát La và Lam Nguyệt đình chiến, trong đó chỉ có hai nguyên nhân.

      là toàn tuyến của Tát La thất thủ, nhưng trong khoảng thời gian ngắn thế này, hiển nhiên việc đó là thể nào.

      Vậy nguyên nhân thứ hai là Tát La đầu hàng!

      Nếu điều đó là , vậy tin tức này quả có thể khiến cho bất kỳ là ai cũng phải biến sắc.

      Sắc mặt của Bái Yết La trở nên hơi khó coi:

      - Ta nghĩ chư vị hẳn cũng đoán được, tàn binh của Tát La chủ động đầu hàng để trở thành thành viên của liên quân Đông Nam.

      Mộ Dung Thiên từ lâu vẫn có thái độ thờ ơ, nhưng lúc này nghe vậy cũng lập tức chấn động toàn thân. Trong đầu chợt trở nên trống rỗng, ngay cả Long vương Mạch Khắc Tắc Nhĩ cao ngạo là thế mà cũng chịu cúi đầu thần phục người ta hay sao?

      Cuộc diện này là do tay gây ra.

      Bái Yết La hít sâu hơi rồi tiếp:

      - Tin tức này xấu tới cỡ nào có lẽ mọi người đều biết rồi. Nếu như liên quân Đông Nam còn bị cản trở nữa, vậy đại quân của chúng vào đến Tát La trong vòng bốn ngày. Do đó, chúng ta càng phải tranh thủ thời gian để đoạt lấy những lãnh thổ còn lại của Tát La trong vòng bốn ngày. , phải càng sớm càng tốt, bởi vì sau khi chiến thắng, chúng ta còn cần phải chỉnh đốn lại quân ngũ và đặt nền móng cho vững chắc nữa.

      Mọi người đều trầm mặc gì, nếu trong bốn ngày mà thể lấy được Tát La, còn liên quân Đông Nam lại đến trước bước, vậy ưu thế của mình lúc trước còn nữa. Song phương lại bắt đầu cạnh tranh lại từ đầu.

      Thế nhưng ở trong bốn ngày ngắn ngủi mà muốn bắt đối phương cam lòng chịu trói, vậy thú cùng đường liều chết chống lại, vậy càng khốn đốn hơn.

      Nhìn mọi người ai nấy cũng đều ủ rũ, Bái Yết La lại :

      - Cuộc bầu chọn đại thống soái lần này vẫn tiếp tục được tiến hành.

      Rất ràng, vì tình huống đột biến, việc tuyển ra đại thống soái càng cấp bách hơn.

      - Căn cứ theo nguyên tắc, khi bầu phiếu thể thay đổi, nhưng vừa rồi có tin xấu truyền đến, do đó mà nó trở thành trong những nhân tố quan trọng của việc bầu chọn, vì vậy....

      Bái Yết La tới đây lại nhấn mạnh từng chữ:

      - Ta tuyên bố cuộc bầu phiếu bắt đầu lại!
      OrchidsPham thích bài này.

    4. Chó Điên

      Chó Điên Well-Known Member

      Bài viết:
      4,012
      Được thích:
      12,975
      Chương 423: Ám Ảnh

      - Đúng vậy, mọi người có kiến nghị gì chăng?

      Nhất thời mọi người đều bị tin tức này làm giật mình, mãi qua lúc sau mới có phản ứng.

      Tất nhiên họ có ý kiến gì với đề nghị bầu lại của Bái Yết La, bởi vì quy củ là chết, mà nguyên tắc duy nhất chính là chiến thay đổi như chong chóng mà thôi.

      Giờ đây tình hình chiến thấy xuất biến hóa cực lớn, vì vậy mà cầu đối với đại thống soái cũng theo đó mà thay đổi luôn, mà việc bầu lại hầu như cũng nằm sẵn trong dự liệu từ trước.

      Mắt thấy cơ hội trở thành tổng chỉ huy của mọi người nắm chắc trong tay, vậy mà khi tới thời khắc quan trọng lại nảy sinh biến hóa, do đó mà An Tác Ni Á cảm thấy có chút khó chịu, thế nhưng gã cũng mấy để tâm.

      Nếu như thời gian hành quân bị giảm , vậy ưu thế của lão soái u Lực Văn vốn là người có tác phong hành quân vững chắc bị giảm , vậy chừng mình chiếm thêm được vài phiếu nữa ấy chứ.

      Chỉ có điều, trong bốn ngày phải lấy cho được Tát La, điều này quả vấn đề khiến cho người ta phải đau đầu mà.

      An Tác Ni Á rất tự tin, nhưng gã cũng phải là người biết tự lượng sức. Gã cũng biết rằng nếu muốn hoàn thành trọng trách này trừ phi tàn quân của Tát La có xảy ra sai lầm nào đó trong chiến lược quan trọng, bằng hy vọng có vẻ hơi xa vời rồi.

      Nhưng đó chỉ là nhân tố khách quan, hơn nữa khả năng việc đó xảy ra rất . Phải biết rằng rất có thể lúc này, tàn quân của Tát La do đích thân Long vương Mạch Khắc Tắc Nhĩ tọa trấn ở trong trướng rồi đó chứ.

      Vị thần của các hải quốc đáng sợ tới cỡ nào, An Tác Ni Á do nằm vùng tại Tát La mấy năm nên hiểu rất . Ông ta là cường giả có trí tuệ ghê gớm chẳng thua gì Bái Yết La cả. Nếu trận chiến này do đích thân ông ta chỉ huy, vậy tỷ lệ sai lầm rất , e rằng so với tỷ lệ ma pháp sư niệm sai chú ngữ còn muốn thấp hơn nhiều lắm.

      Trong chốc lát, những quả cầu ở trong chín chiếc rương đều được lấy ra hết, và trả lại cho những người trước.

      Bái Yết La trầm giọng :

      - Chư vị, các ngươi có giờ để suy nghĩ.

      Việc Tát La quy hàng đúng là kiện oanh động có thể lập tức cải biến tình thế, tất nhiên tốt hơn là cho mọi người có thêm nhiều thời gian để suy nghĩ, nhưng tại tình huống rất khẩn cấp, nên có thời gian để nghĩ nhiều. Họ phải tuyển cho được đại thống soái trong khoảng thời gian nhanh nhất, để sau đó còn đề ra sách lược tấn công Tát La. Họ phải cố gắng chiếm cho được mười tòa thành trì còn lại trước khi liên quân Đông Nam tiến vào Tát La.

      Trong nhất thời, phòng nghị nổi lên những tiếng xì xầm to , hiển nhiên là mọi người bàn thảo với nhau, chỉ có mỗi vị tộc trưởng của Luyện Hồn tộc là ngoại lệ. Ông ta là người thứ nhất bước lên đài và vẫn nâng quả cầu lên với động tác cung kính, sau khi niệm vài câu chú ngữ kỳ quái xong, liền bỏ nó vào chiếc rương số ba, sau đó mới lui về chỗ ngồi.

      Tín ngưỡng là loại lực lượng kiên định, nó vì bất luận nhân tố bên ngoài nào mà làm thay đổi. Do đó, căn bản Luyện Hồn tộc cần phải suy nghĩ gì nhiều đối với lòng tôn sùng Tử thần của họ cả.

      Người tiếp theo cũng là kẻ tôn sùng Tử thần kém, chính là Hấp Huyết nữ hoàng. Nàng ta cũng hề do dự mà bầu cho Mộ Dung Thiên. Thế là chuyện kỳ quái lại xảy ra, số phiếu bầu của Mộ Dung Thiên lại lần nữa dẫn đầu.

      Đương nhiên lúc này An Tác Ni Á vẫn mấy quan tâm, bởi vì gã cho rằng số phiếu dẫn đầu lần này của Mộ Dung Thiên cũng như lúc trước vậy, chỉ là tạm thời như thế thôi, rốt cuộc cũng vượt quá năm phiếu. Mà giờ gã chỉ lo là sau khi làm đại thống soái rồi, biết dùng diệu kế gì để đoạt hết mười tòa thành còn lại trong khoảng thời gian ngắn nhất đây.

      Người kế tiếp bước lên đài về hướng chiếc rương thứ nhất. Y hơi do dự chút, rồi sau đó bất ngờ tiếp, nhưng phải là đến chiếc rương thứ năm của u Lực Văn mà là dừng lại ở trước chiếc rương thứ ba, sau đó liền ném quả cầu vào trong đó.

      Hai người tiếp theo cũng có chút do dự nào mà trực tiếp ném quả cầu của mình vào trong chiếc rương số ba.

      Tình hình như thế cứ tiếp tục kéo dài cho tới bảy phiếu, chiếc rương thứ nhất chỉ có quả cầu, còn lại sáu quả khác đều nằm ở trong chiếc rương thứ ba.

      An Tác Ni Á bắt đầu chú ý tới tình huống dị thường, điều đó khiến cho gã phải quay về với thực. Kết quả trước mắt cho gã biết, chức vị đại thống soái vẫn chưa lọt vào tay mình.

      Nhưng điều càng khiến cho gã giật mình hơn vẫn còn ở phía sau. Những người sau đó hầu như bị trúng phải ma pháp kỳ quái gì đó, mỗi người bước lên đài đều bỏ quả cầu của mình vào chiếc rương số ba vốn bị lạnh lẽo nãy giờ. giống như là có cổ lực lượng thần bí hấp dẫn lấy bọn họ vậy.

      Khi cuộc bầu phiếu được hơn nửa đường, chiếc rương số ba chiếm được số phiếu áp đảo, thậm chí còn nhiều hơn cả số phiếu mà An Tác Ni Á lúc nãy dẫn trước nữa.

      Sắc mặt của An Tác Ni Á bắt đầu trắng bệch ra, là khó xem. Chỉ cần nhìn qua cũng biết trong lòng gã khó chịu biết bao nhiêu.

      Con vịt bị đun sôi cũng có lúc bay được.

      Vào lúc này đây, việc càng kích thích thần kinh của gã hơn lại xảy ra. n sư Pháp Lan Tây cũng bước lên đài cao, lão thở dài hơi rồi ném quả cầu của mình vào chiếc rương thứ ba.

      An Tác Ni Á thấy vậy cảm thấy thế gian này dường như sụp đổ trước mắt gã, ngay cả vị ân sư lúc nào cũng thương gã, thậm chí còn truyền luôn chức vị thống soái cho gã mà cũng mất lý tính rồi.

      An Tác Ni Á bỗng nhiên hoài nghi, biết tên Đan Ni Tư chết bầm kia có phải là biết chú ngữ dị nào đó hay , mà sao lại có thể mê hoặc thần trí của người khác được như thế.

      Đương nhiên Mộ Dung Thiên biết dị thuật. Những người thay đổi chủ ý, bao gồm cả Pháp Lan Tây, đều hề mất lý trí như An Tác Ni Á hoài nghi. Mà đó là vì lòng đố kỵ khiến cho gã mất phân tích sáng suốt của ngày thường.

      Lý do khiến cho những người đó bỏ phiếu vào chiếc rương thứ ba chỉ có - Mộ Dung Thiên là người duy nhất có mặt tại đây có thể ở trong bốn ngày, thậm chí còn ngắn hơn mà thống lãnh đại quân công hạ những tòa thành còn lại của Tát La!

      sai, quả phải là người bản thổ của Tây Bắc, thậm chí còn nổi tiếng phản bội nữa, nhưng ai có thể phủ nhận được tài năng quân độc nhất vô nhị và rất đáng sợ ở chiến trường của .

      An Tác Ni Á tuy đánh trận rất đẹp mắt, nhưng đó là vì phe mình có lực lượng chiếm ưu thế hơn hẳn đối phương. Còn Mộ Dung Thiên có vô số lần lấy yếu thắng mạnh, thậm chí còn nhiều lần từ trong tuyệt cảnh mà sống lại, nghịch chuyển chiến cuộc rất ngoạn mục.

      Con người này mà làm thống soái, quả có thể xưng là vô địch!

      Phàm là những kẻ từng đối địch hoặc từng kề vai tác chiến với Mộ Dung Thiên, trong lòng ai nấy cũng đều lưu lại ý nghĩ thâm căn cố đế - người này là chiến thần bao giờ ngã xuống. Quân đội do thống lãnh là quân đội vĩnh viễn thể bị đánh bại!

      Nếu là tình huống bình thường, đương nhiên bọn họ đầu phiếu cho An Tác Ni Á, vì dù sao gã cũng là người bản thổ, hơn nữa năng lực thống lãnh quân chính quy cũng thua Mộ Dung Thiên là bao.

      Nhưng vì lúc này Tát La quy hàng, nên tình thế cũng trở nên cực kỳ khẩn cấp, người đầu tiên mà họ nghĩ đến là Mộ Dung Thiên, bởi vì mỗi khi phải lãnh quân trong tình huống phi thường và phải hoàn thành nhiệm vụ gần như có khả năng, tuyệt đối có thể làm được. Đó là điều mà ai dám hoài nghi cả.

      Do đó mà mọi người đều phải gác bỏ lòng riêng, và phải lấy lợi ích chung của toàn thể Tây Bắc làm đầu. Nếu phải là vạn bất đắc dĩ họ cũng lựa chọn quyết định như thế.

      Giống như lời của Bái Yết La vậy, Mộ Dung Thiên tiếc bị người thân xa lánh, nên điều đó chứng minh lòng quyết tâm của . Mọi người ở đây phải là biết, nhưng chẳng qua là họ có thiên kiến mà thôi. Vả lại, trong khoảng thời gian ngắn, bọn họ hoàn toàn chưa thể chấp nhận việc để cho "người ngoài" nắm giữ vận mệnh của mình được.

      Nhưng thời khắc này khác rồi, bọn họ chỉ có thể đặt hết vốn liếng lên người mà thôi, bởi vì nếu cuộc chiến này bị bất lợi và đồng thời để cho liên quân Đông Nam đặt chân lên Tát La, vậy họ bị mất cơ hội tốt của mình.

      Với tình thế phát triển ngoài dự liệu, kết quả của cuộc bầu phiếu cũng có gì để thắc mắc. Rất hiển nhiên, số phiếu ở trong chiếc rương thứ ba được nhiều nhất, bỏ xa những chiếc rương khác rất nhiều.

      Bái Yết La lãnh trách nhiệm của người chủ trì cuộc bầu cử, nên nhanh chóng thực phần công việc sau cùng của mình, đó là đếm những chiếc cầu ở trong mỗi chiếc rương.

      - Số 1 An Tác Ni Á, bốn mươi ba phiếu.

      - Số 2 La Kiệt, bảy phiếu.

      - Số 3 Đan Ni Tư, ba trăm sáu mươi tám phiếu!

      - Số 4 Luân Đô....

      Lúc này An Tác Ni Á còn nghe kết quả thống kê của những chiếc rương khác nữa. Ở trong đầu gã chỉ có hai con số ngừng quay cuồng.

      Bốn mươi ba!

      Ba trăm sáu mươi tám!

      chênh lệch giữa đôi bên quả là nực cười! Hầu như là bên bên chín vậy!

      Chẳng lẽ năng lực của mình kém hơn Đan Ni Tư nhiều đến như vậy hay sao?

      An Tác Ni Á nắm chặt đôi tay, gân xanh hằn , người ta có thể thấy được gã khó chịu tới mức nào!

      Từ sau khi tên đối tác kỳ quái này xuất tại Tát La, đầu tiên áp đảo tam đại thương hội của mình ở thương trường và trở thành đầu sỏ thương nghiệp của Tát La.

      Tiếp theo đó, trong cuộc hải liệp, đích thân mình thi hành kế hoạch ám sát nhưng lại thất bại. ngờ vẫn có thể ngang nhiên trở về từ Phục Hoạt khu.

      Sau đó càng bay xa và cao hơn nữa, sau khi thành công dẫn dắt Mễ Kỳ Tư thoát khỏi kiếp nạn trong lần ma thú bạo động, danh tiếng của trở thành lẫy lừng khắp nơi, rồi sau đó nữa trở thành thống soái vô địch khi dẫn quân chống lại Lam Nguyệt đế quốc.

      Ngay cả việc thành công trong lần binh biến gần đây của phe Tây Bắc, Mộ Dung Thiên cũng là nhân vật chính trong màn kịch đó. Cho tới gần đây, An Tác Ni Á mới trở lại với phe Tây Bắc, gã đánh được mấy trận đẹp mắt, những tưởng mình như mặt trời giữa trưa và có đầy đủ vốn liếng để tranh giành với Mộ Dung Thiên vốn là kẻ chỉ mang tiếng xấu mà thôi.

      Chỉ tiếc tàn khốc của cuộc bầu phiếu lần này nhắc nhở cho gã biết, nếu so sánh với tên đối tác của mình, gã còn kém rất xa. Nếu nhờ vào ưu thế là người bản thổ, e rằng ngay cả lần bầu phiếu trước đó cũng thất bại từ sớm rồi.

      Từ khi chào đời cho đến khi được người người xưng tụng mình là thần đồng, An Tác Ni Á chưa bao giờ bị thua kém những người cùng tuổi, nhưng khi phải cạnh tranh với Mộ Dung Thiên, gã gặp phải thảm bại mà trước nay chưa từng có bao giờ.

      Đó chính là nỗi khổ "trời sinh Du sao còn sinh Lượng".

      Thậm chí gã còn có dự cảm rằng, cả đời này mình phải sống dưới bóng râm của tên Đan Ni Tư chết tiệt kia, vĩnh viễn thể thoát khỏi, tựa như cơn ác mộng vậy.

      Lúc này Bái Yết La chậm rãi tuyên bố:

      - Căn cứ theo kết quả, nhân tuyển đoạt được chức vị đại thống soái chính là Đan Ni Tư!
      OrchidsPham thích bài này.

    5. Chó Điên

      Chó Điên Well-Known Member

      Bài viết:
      4,012
      Được thích:
      12,975
      Chương 424: Ma Hào

      Ngày hôm sau, Tây Bắc lập tức phát động chiến dịch tấn công Tát La với tầm vóc đại quy mô, và người chỉ huy là vị thống soái được bầu chọn ngoài tiên đoán của mọi người, tức Mộ Dung Thiên.

      nổi tiếng với khả năng lấy yếu thắng mạnh, nên giờ đây với binh lực chiếm ưu thế hoàn toàn, tất nhiên hành quân cũng được thuần buồm xuôi gió hơn nhiều.

      Tuy nhiên, lần này là do Long vương Mạch Khắc Tắc Nhĩ đích thân thống lãnh, lại có thêm gia tộc lớn thứ nhì của hải dương là Niêm Hoa tộc làm trợ thủ, do đó mà tàn quân của Tát La cũng phải là đám ruồi nhặng chỉ biết hành động mù quáng mà thôi. Bọn họ dùng toàn bộ binh lực để rải đều tại phòng tuyến ở phía trước mười hai tòa thành cuối cùng, thậm chí còn tiếc lưu lại tòa thành nào để dùng làm nơi nghỉ chân khi cần phải bỏ chạy nữa.

      Nếu cứ dựa vào tình hình chung mà phán đoán hành động này là tuyệt đối ngu xuẩn, nhưng với tình thế nay, nó lại trở thành quyết sách cao minh, vì khi gặp phải đại hạn này, họ có thể bảo đảm việc bổ sung và sức chống đỡ của binh lực trong thành.

      Quân Tây Bắc từ xa mà vượt ra phía hậu phương để bất ngờ đánh úp họ. Mạch Khắc Tắc Nhĩ tính toán rất chính xác, bởi vì bất luận cánh quân nào của phe địch mà muốn vượt qua mười hai tòa thành này tất phải tốn hết hai ngày thời gian.

      Chỉ cần đợi họ chỉnh đốn xong quân đội và chuẩn bị tấn công liên quân Đông Nam nhanh chóng xông lên từ phía sau, đến chừng đó họ rơi vào cuộc diện lưỡng đầu thọ địch ngay.

      Do đó, người Tây Bắc chỉ có lựa chọn duy nhất là tấn công mãnh liệt thôi.

      Trận chiến này từ đầu tới cuối có gì thay đổi, song phương đều lợi hại chịu kém địch nhân, khiến cho vùng hải vực Sâm Kỳ Lang bị biến thành biển máu, thi thể binh sĩ của đôi bên trôi lềnh bềnh nước, ai chôn cất cho. Vì vậy mà chúng hấp dẫn đám ma thú tàn dư sau cuộc bạo động kéo đến rất nhiều. Bọn chúng hưng phấn tụ tập ở xung quanh chiến trường và chờ đợi những bữa ăn ngon cần tốn chút hơi sức nào mà có. Tầm quan trọng của cuộc chiến này cần cũng biết, kỳ chiêu lớn mật của Long vương Mạch Khắc Tắc Nhĩ có thể thu ngắn phòng tuyến của họ lại gần phân nửa, rồi tùy theo đó mà đề thăng mật độ của binh lực phe nhà, do đó mà việc phòng ngự cũng dễ dàng hơn nhiều.

      Đối mặt với phòng tuyến mở rộng nhưng nhiều sơ hở cùng với việc phải lo sợ bị tập hậu của địch nhân, phe Tây Bắc chỉ có thể lực bất tòng tâm mà thôi.

      Nguyên bản họ chiếm ưu thế về binh lực, chiến thắng nằm trong tầm tay, nhưng nếu muốn kết thúc trận chiến này chỉ trong vòng bốn ngày đó đúng là có khả năng.

      Thế nhưng phe Tát La cũng phải nếm nhiều cay đắng với đáng sợ của kẻ mà họ từng tôn xưng là vô địch thống soái của mình. Cho dù đầu nhập vào quân địch, nhưng vẫn là thủ lĩnh đánh đâu thắng đó, gì cản nổi, và luôn khiến cho người ta phải sợ hãi.

      Tuy tàn quân của Tát La do Mạch Khắc Tắc Nhĩ thống lãnh, mặc dù họ chống trả rất quyết liệt, cùng với quyết sách cao minh khiến cho người ta phải đau đầu, thế nhưng Mộ Dung Thiên vẫn khiến cho người ta nhận thức được tài năng quân của - vi thao tác (hành quân xé ).

      Mộ Dung Thiên hề phát lệnh tấn công toàn diện, mà lại chia chín quân đoàn ra thành rất nhiều tiểu đội nho , mỗi tiểu đội đều đảm nhận nhiệm vụ khác nhau, nhưng lại phối hợp với nhau rất mật thiết và xảo diệu. Mỗi khi tiểu đội nào đó xuất binh tựa như họ đều có mưu nào đó khó có thể đoán biết được.

      Bọn họ giống như hằng hà sa số châu chấu, cứ từ từ chiếm lấy từng thành như tằm ăn dâu vậy.

      Khi phải ứng phó với vô số tiểu đội kia ngừng nghỉ, tàn quân Tát La vừa bị mệt mỏi quá độ mà cũng vừa bị rối loạn cả lên. Bọn họ quá ỷ lại vào tầm vóc đồ sộ, nên quên rằng trong chiến tranh, mỗi chi tiết tuy chẳng đáng kể, nhưng sau khi chúng tích lũy lại toàn bộ phòng tuyến biến thành tấm lưới rách có hàng trăm ngàn lỗ hổng rồi.

      Nếu muốn cho cỗ máy vững chắc bị ngừng vận chuyển, vậy phương pháp đơn giản nhất là trước tiên phải tháo ra từng con ốc mấy người chú ý. Đó chính là chiến lược của Mộ Dung Thiên.

      Thế là phòng tuyến có cường độ binh lực cực cao và sức phòng thủ lại vô cùng kiên cố, vậy mà chẳng mấy chốc bị tan rã từng chút . Quân đội của Tát La liên tục bị hao hụt, nhưng cuộc chiến này lại hề oanh oanh liệt liệt, thậm chí cả phe Tát La cũng cảm nhận được nguy cơ phủ lên đầu mình. Phương thức giết người thấy máu này khiến người ta phải kinh sợ trong lòng.

      Vào lúc này đây, Mộ Dung Thiên tựa như gã đầu bếp vậy. Trong lúc bất tri bất giác, chiếc đầu bò hoàn chỉnh dưới lưỡi đao khéo léo của , được chia thành hai đống thịt và xương rất ràng.

      Sau cuộc binh biến do đích thân bày kế, cả thuộc hạ của mình cũng buông tha, Mộ Dung Thiên biến thành ma vương đáng sợ, và cũng là vô địch thống soái lãnh khốc vô tình, hề cố kỵ điều gì, khiến cho người ta nhìn thấy mà phải kinh sợ vô cùng. Ngay cả những tướng lĩnh Tây Bắc dưới tay vốn nổi tiếng hung tàn bạo ngược, vậy mà sau khi nhìn thấy cũng đều cảm thấy thiếu tự nhiên, bởi vì vị thống soái đầy mưu ma chước quỷ này quả rất đáng sợ.

      Khi quân đội Tát La tưởng rằng phòng tuyến của họ vẫn được bình yên vô thực tế, nó gần đến lúc bị tan vỡ rồi. Đến lúc đó tất cả đều quá muộn, và quân Tây Bắc chỉ còn mỗi việc là phát động tổng tấn công mà thôi.

      Lần này quả nhiên Tát La còn sức để chống đỡ nữa, họ bị buộc phải bỏ rơi thành trì, thậm chí tất cả binh lực cũng đều tập trung hết về Long đảo.

      Long đảo từ trước tới nay vẫn được xem là thánh địa ở trong mắt người dân tại Tát La, nó còn quan trọng hơn cả thủ đô Tư Ba Đạt Khắc Lộ. Nếu như Long đảo bị thất thủ, điều đó có nghĩa là Tây Bắc đốn ngã cột trụ tinh thần của Tát La, thậm chí là của tất cả mọi người dân của Tát La nữa. Điều đó cũng lên rằng Long vương Mạch Khắc Tắc Nhĩ phải là thần và ông ta cũng có lúc bị thất bại như ai. Đến lúc đó những thành trì bị công hạ lúc trước mới triệt để thần phục người Tây Bắc. Vì vậy mà đối với người Tây Bắc, việc này có ý nghĩa cực kỳ trọng đại, chứ đơn giản như là công hạ thành trì nho thôi đâu.

      Thời gian còn lại còn nhiều nữa, quân Tây Bắc còn dịp để chỉnh đốn lại đội ngũ, mà phải lập tức tiến lên bao vây Long đảo. Song song đó, phe Tát La cũng có cơ hội nghỉ ngơi chút nào.

      Khi những thành lớn khác bị thất thủ, Tát La hoàn toàn bị rơi vào liệt thế, tuy nhiên, dưới đả kích ngừng của quân Tây Bắc, họ vẫn ngoan cường chống đỡ, bởi vì họ luôn tin tưởng vào vị thần linh của các hải quốc. ngày nào ông ta còn ở trong quân, ông ta vẫn còn là vị thủ lãnh tinh thần của họ, chống đỡ cho các vị tướng sĩ, và giúp cho họ phát huy hết tiềm lực vượt qua cả mức cực hạn của mình.

      Cuộc chiến liên tiếp giằng co trong ba ngày, Mộ Dung Thiên cũng ba ngày đứng trước chiến tuyến mà có lúc nào được nghỉ ngơi. Tuy là chiến đấu với Tát La, nhưng kỳ chẳng khác nào chiến đấu với thời gian vậy, bởi vì phải đích thân quan sát chiến cuộc mà lúc nào cũng có thể xảy ra biến hóa, tùy thời mà hạ lệnh, cố hết sức để tỉnh táo mặc dù chưa có giây phút nào để nghỉ ngơi.

      Người bình thường nghỉ ngơi mấy hôm cũng có thể miễn cưỡng chịu đựng được, còn đối với võ giả hơn mười ngày cũng chẳng đáng là gì. Nhưng nếu là kẻ đứng đầu trong quân, mỗi cuộc chiến đều bị tiêu hao sức lực và tinh thần lực rất nhiều, có thời khắc nào là phải phân tích chiến cuộc, đồng thời còn phải điều động binh tướng và tùy thời mà đưa ra quyết sách toàn diện cho đại quân, vậy não óc của người đó phải làm việc liên tục và phải gánh chịu áp lực rất trầm trọng; chỉ cần mấy ngày nghỉ ngơi thôi, vậy ngay cả người sắt cũng bị tan vỡ ngay.

      Thế nhưng Mộ Dung Thiên vẫn đứng vững như thường, điều đó khiến cho chúng tướng càng kính nể và sợ hãi hơn. Bọn họ chỉ phải thống lãnh cánh quân thôi, mà sau ba ngày chiến đấu cũng bị tiêu hao rất nhiều tâm lực rồi. Mỗi ngày họ chỉ ngủ được vài tiếng, nhưng còn Mộ Dung Thiên ba ngày qua chưa hề chợp mắt tí nào, vậy mà vẫn có thể trầm ổn quyết đoán và đưa ra các mệnh lệnh rất sáng suốt. Sức dẻo dai của quả là khó tưởng tượng nổi.

      Cũng may, hôm nay người này lại ở bên phe mình!

      Bái Yết La quốc sư quả nhiên nhìn lầm người. Chỉ có mới có thể hoàn thành nhiệm vụ gian nan này, trước khi liên quân Đông Nam đặt chân lên Tát La trước.

      - Luân Đô, mau thống lãnh cánh quân thích khách tập kích ma pháp sư quân đoàn của họ ở tây môn.

      - Tang Nạp, mau để cho Dã Man nhân chiến sĩ của quân đoàn thứ ba tạm thời lui về, sau đó dùng khinh kỵ binh mà tấn công đối phương.

      - Tác Lâm Đức, mau phái thêm năm ngàn cung tiễn thủ đến áp chế nhóm chiến sĩ ở chiến điểm thứ ba mươi hai.

      - Khẳng Địch Tư, ngươi lập tức.....

      Mộ Dung Thiên tới đây bỗng nhiên dừng lại. Khẳng Địch Tư và chúng tướng chờ lệnh đều cảm thấy thắc mắc.

      Vị đại thống soái ngang tàng của họ đứng đài cao và nhìn về hướng xa xa, chỉ thấy từ Long đảo chợt xuất hai vị nữ tướng.

      Lâu nay Mộ Dung Thiên hề biến sắc trước việc gì, nhưng đây là lần đầu tiên để lộ thần tình cổ quái.

      Chúng tướng đều có thể hiểu được dị thường của vị ma vương lạnh máu này, bởi vì hai vị nữ tướng kia chính là hai nàng kiều thê của , Tân Địch Á và Mâu Cơ.

      Cả hai nàng đều mặc nhung trang, và đích thân cầm quân xuất trận.

      - Đan Ni Tư, ta phải giết ngươi!

      Lời băng lạnh được thoát ra từ miệng của Mâu Cơ. Lực lượng của nàng tầm thường, nên thanh vang vang chấn động khắp mặt biển.

      Trong ánh mắt của Mộ Dung Thiên thoáng lên tia thống khổ. thà rằng Long nữ gọi là quỷ mặt đen, tuy nó hơi khó nghe, nhưng trong đó lại chứa vô hạn ái ý của nàng đối với mình.

      Nhưng tại, nàng còn dùng tới cách xưng hô trìu mến đó nữa, điều đó chứng minh rằng nàng hoàn toàn đoạn tuyệt với mình.

      Còn Tân Địch Á lúc này lại giống Mâu Cơ, khuôn mặt của nàng hoàn toàn băng giá. Nàng là tòa băng sơn từng bị nung chảy, nhưng giờ đây cũng đông kết lại. Cánh cửa nội tâm của nàng bao giờ mở ra vì kẻ nào nữa.

      Phải chăng bọn họ thống hận mình tới cực điểm rồi sao?

      Mộ Dung Thiên phảng phất cảm thấy có gì đó tắc nghẽn ở trong đầu, thể thốt thành lời.

      Lúc này lại có người khác từ sau lưng hai nữ nhân kia mà tiến ra. Vừa thấy ông ta, các binh sĩ của song phương giao chiến đều lập tức dừng tay lại.

      Long vương Mạch Khắc Tắc Nhĩ.

      Mạch Khắc Tắc Nhĩ rẽ mọi người mà tiến về phía trước, ngạo nghễ đứng thẳng ở mặt biển.

      Rất nhiều người cho rằng khi rơi vào tình huống binh bại như núi đổ, nhất định Mạch Khắc Tắc Nhĩ xốc xếch rất khó coi, nhưng giờ đây họ mới biết là mình sai. Mạch Khắc Tắc Nhĩ vẫn là chủ nhân của hải dương như lúc trước, ông ta chỉ lẳng lặng đứng ở đó, người toát ra loại khí thế khiến cho quân Tây Bắc cảm thấy thể chiến thắng được ông ta.

      Đó chính là thần của hải dương. Ngươi có thể chiến thắng Tát La, chiến thắng các quốc gia trung lập khác, nhưng vĩnh viễn chiến thắng được ông ta.

      Ngay cả chúng tướng của Tây Bắc cũng vậy, họ đều lộ vẻ sùng kính cực độ. Vô luận thành bại thế nào, Long vương vẫn là vị tuyệt thế cường giả được người người tuyệt đối tôn kính. Điều đó vĩnh viễn thay đổi.

      lâu như thế mà Mạch Khắc Tắc Nhĩ chỉ là vị chủ soái của Tát La, ở phía sau mà vận trù quyết sách. Chỉ có lần này là lần đầu tiên mọi người nhìn thấy ông ta xuất ở tiền tuyến.

      Dưới hàng ngàn hàng vạn ánh mắt của mọi người, Mạch Khắc Tắc Nhĩ lấy ra vật.

      Đó là chiếc kèn lệnh, nhưng nó lại giống với những chiếc kèn lệnh ở trong quân.

      Mộ Dung Thiên là người đầu tiên nhận ra chiếc kèn lệnh đó, bởi vì nó có khá nhiều quan hệ dây mơ rễ má với .

      Nhờ chiếc kèn lệnh đó, chiếm được tín nhiệm của Mạch Khắc Tắc Nhĩ, bước lên mây.

      Cũng nhờ chiếc kèn lệnh đó, quen được Duy Đa Lợi Á, rồi từ đó mới nắm giữ được Thủy Đô, và dùng nó làm ngòi nổ để chuẩn bị tốt cho cuộc binh biến.

      Những việc có liên quan tới chiếc kèn lệnh đó còn rất nhiều nữa.

      Nhưng mà từ đầu tới giờ, Mộ Dung Thiên vẫn biết được, rốt cuộc Thiên Ma hào lại có tác dụng gì.

      Mạch Khắc Tắc Nhĩ thở dài :

      - Ta chưa từng nghĩ rằng ngày phải mượn đến lực lượng của nó.

      Thanh của ông ta lớn, nhưng lại truyền vào tai của từng người rất ràng.

      Tướng sĩ của song phương nghe vậy đều kinh sợ. Ngay cả tuyệt thế cường giả như Mạch Khắc Tắc Nhĩ mà cũng phải mượn ngoại lực, vậy chiếc kèn lệnh kia là thứ gì mà ghê gớm như thế?

      Thế rồi ông ta đưa Thiên Ma hào lên miệng, sau đó liền có nhạc khúc với vận luật kỳ dị và trầm thấp liền chậm rãi vang lên. Khi nó lọt vào tai mọi người lại như trấn hồn khúc của địa ngục vậy, trực tiếp đả động đến linh hồn của mọi sinh vật. Đám binh sĩ đều bị ma lực của Thiên Ma hào làm cho mê hoặc, ngay cả tọa kỵ của chúng cũng bị rơi vào ảo cảnh mà thể nào kiềm chế được. Ai nấy đều ngơ ngơ ngác ngác ở biển, và quên hết tất cả ở xung quanh.

      Chỉ có những cường giả tương đối cao thâm mới có thể giữ được tâm tính bình thường. Khi các tướng lĩnh Tây Bắc đều cho rằng chiếc kèn lệnh đó chỉ là loại vũ khí có tác dụng thôi miên, họ liền kêu nhóm thôi miên sư đến để giải thuật cho các binh sĩ, đột nhiên lúc này dị biến liền phát sinh.

      Ầm ầm, ầm ầm, ầm ầm.....

      Mặt biển bỗng nhiên sôi trào, tiếp theo đó là rất nhiều bọt nước sủi lên rồi vỡ tan, sủi lên rồi vỡ tan....

      Đến lúc này đám binh sĩ mới giật mình tỉnh mộng, ai nấy đều kinh nghi biết dị tượng gì phát sinh, mà toàn bộ mặt biển đều sôi lên, tựa hồ như có vật gì muốn xông ra vậy.

      Theo sóng lớn cuồn cuộn, mặt biển liền thấy xuất rất nhiều ma thú, phải là đông nghìn nghịt, nhìn thấy biên giới đâu cả. Trong bọn chúng, loại như phong ngư, bé bằng ba bàn tay, chuyên dùng đuôi để tấn công người ta; còn loại lớn cũng là ma thú to đến hơn mười thước.

      Các binh sĩ thấy vậy tim gan đều ớn lạnh, còn chúng tướng của Tây Bắc mở tròn hai mắt, phảng phất như là tin vào mắt mình vậy. Ma thú bạo động vừa kết thúc lâu, theo lý thể có tình trạng chúng tụ tập lại đông như thế. chính xác hơn chúng còn có vẻ đông hơn cả trong lúc bạo động nữa. Trong đó thiếu các loại quỷ thú và hung thú rất ít xuất trong các lần bạo động như Kình Thôn, Nghiệt, Bách Tề Lãi Diệp, vv....Thậm chí có vài con với thể tích còn to bằng hòn núi, và cũng có vài con quái thú còn tồn tại từ thời viễn cổ mà biết tên nữa.

      Sầm!

      Trong những đợt sóng cuồn cuộn, con quái mãng rẽ nước mà xộc ra.

      phải đơn thuần là con mãng xà, mà thân nó dài chừng vài trăm thước, khắp người đều có vẩy, đầu có đôi sừng, và thêm bốn cái chân có móng vuốt như móng ưng nữa.

      Mọi người nhìn thấy nó kinh hãi hít sâu hơi, toàn thân đều sởn gai ốc. Những ai có chút kiến thức đều biết nó là Thanh giao, loại hải ma chuẩn S cấp và cũng sắp hóa thân thành rồng.

      Phải biết rằng, trong đám ma thú cấp S, rồng cũng là loại vô địch chứ chẳng chơi.

      Con Thanh giao này vốn tĩnh tu bị làm kinh động, xem ra rất khó chịu. Hai mắt của nó bắn hung quang ra bốn phía, còn chiếc mõm há lớn và phun phì phì rất đáng sợ.

      Mà đó cũng phải là nó phun phì phì đơn giản như vậy. Đó là loại phương thức tấn công rất trứ danh của rồng - Long tức. Loại khí tức được Thanh giao sử dụng phải là loại thuộc chúc tinh thuần, nhưng nhân loại vốn là những sinh vật yếu đuối lại thể nào chịu đựng được.

      Từng đợt sóng công kích mạnh thể tưởng tạo thành loại chiến hào sâu ở mặt biển. Mỗi tiểu đội hơn trăm kỵ sĩ của quân Tây Bắc vốn có năng lực chống đỡ, vì vậy mà họ đều lập tức biến thành tro bụi ngay, cả mảnh thịt vụn cũng để lại chút nào.

      Lực lượng đó là đáng sợ!

      Đám ma thú tiếp theo phát động tấn công là Kình Thôn. Lúc này chúng phun ra rất nhiều lưu tinh thủy đạn để vây lấy hơn trăm Dã Man nhân, sau đó liền nuốt họ vào bụng, khiến cho bao tử của chúng càng lúc càng phình lớn lên.

      Những con quỷ thú và hung thú khác cũng muốn chậm trễ, lập tức tấn công ồ ạt, đồng thời hàng ngàn hàng vạn con ma thú khác cũng cùng lúc xông lên, tranh nhau đoạt lấy vô số sinh mạng.

      Nhưng bọn chúng phải gặp ai cũng hạ thủ, mà mục tiêu tấn công chính là đại quân Tây Bắc.

      Đám hải ma hung mãnh này đột nhiên xuất nên làm thay đổi chiến cuộc. Dù cho Mộ Dung Thiên có tài chỉ huy như thần, nhưng cũng có tài thông thiên triệt địa, nghịch chuyển càn khôn được. Huống chi, dưới tấn công của đám ma thú đông nghìn nghịt này, đám binh sĩ bị loạn cào cào rồi. Chiến cuộc hoàn toàn mất khống chế. Việc duy nhất có thể làm lúc này là hạ lệnh triệt thoái, nhưng đó cũng là trận thảm bại đầu tiên của Mộ Dung Thiên, và cái giá phải bỏ ra cũng rất lớn.

      Hơn nữa, đột biến xảy ray, tất cả binh lực hầu như đều tập trung tại đây để tấn công Long đảo. căn bản ai ngờ rằng đối phương còn thừa sức để phản công, vì vậy mà trận này là nát bét, bởi vì có rất nhiều binh sĩ bị ma thú giết chết, tổn thất cực nặng.

      Trong nhất thời, biển động sóng gào, các tướng sĩ của Tát La vốn cần phải động thủ, mà họ chỉ giương mắt đứng nhìn quân Tây Bắc bị chết thảm dưới mõm và móng vuốt của đám ma thú mà thôi.

      Mạch Khắc Tắc Nhĩ tiếp tục thổi Thiên Ma hào, điều khiển ma thú hoành hành bạo ngược, cho đến khi quân Tây Bắc hoảng loạn bỏ chạy xa mới dừng lại.

      Cuối cùng, chợt có nốt dài vang lên, sau đó tiếng kèn cũng dứt hẳn. Đám ma thú kia cũng thôi tấn công nữa, mà chúng chỉ thu lại bạo khí rồi lặng lẽ lặn xuống nước và bơi mất.

      Với sức của người mà có thể triệu hoán hàng ngàn hàng vạn ma thú để phá tan trăm vạn đại quân như vậy, chẳng lẽ đó là chuyện mà nhân loại có thể làm được hay sao?

      Nhìn Mạch Khắc Tắc Nhĩ như thiên thần hạ phàm, trong lòng các tướng sĩ của Tát La đều dâng lên kính nể vô bờ bến.

      Lòng tin của họ vốn bị lung lay dữ dội, nhưng giờ đây lại được củng cố vững chắc thêm lần nữa.

      Long vương vĩnh viễn là thần thoại bất bại!

      Chỉ cần có ông ta ở đây, Tát La vĩnh viễn bị diệt vong!

      - Lão đầu tử, người là quá lợi hại!

      Mâu Cơ vui vẻ nhảy đến trước mặt phụ thân, nhưng sau đó lại kinh hãi phát ra sắc mặt của ông ta xám ngoét như xác chết, thậm chí còn có vẻ già thêm mấy phần nữa.

      Mạch Khắc Tắc Nhĩ muốn sử dụng đến Thiên Ma hào là vì có hai nguyên nhân.

      là vì ông ta là tuyệt thế cường giả, vốn cần phải mượn đến ngoại lực.

      Hai là vì ngay cả ông ta cũng thể khống chế được lực lượng siêu cường ở trong Thiên Ma hào.
      OrchidsPham thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :