Chương 389: Song Phi Ánh lửa của nến hồng ngừng nhảy múa, chúng càng chiếu khuôn mặt đỏ bừng của Mâu Cơ. Nàng Long nữ lẳng lặng ngồi giường, cõi lòng của Mâu Cơ cũng nhảy liên tục như ngọn lửa vậy. Mâu Cơ của lúc này hoàn toàn mất vẻ hoạt bát của thường ngày. Tâm tình của nàng rất khẩn trương, cái thời khắc này đáng lẽ phải tới từ sớm rồi, nhưng mà nó bị dời lại cho tới bây giờ. Kể từ lúc ngầm đính chung thân với Mộ Dung Thiên, nàng chờ đợi thời khắc này rất lâu, nhưng khi nó đến nàng lại hơi thấy sợ. Đến lúc đó, biết có thô lỗ và làm mình đau hay ? Nghe nhiều nữ bằng hữu kể lại, đêm tân hôn rất đau, đau đến xé người. Vậy nếu lúc đó đau quá làm sao? Mình có nên đẩy ra hay ? Thế nhưng đây là việc mà bất kể nữ nhân nào cũng phải trải qua trong đời. Nếu như cự tuyệt, vậy quỷ mặt đen có tức giận hay ? Đến lúc đó để ý tới mình nữa làm sao bây giờ? Những nữ bằng hữu có chồng rồi cũng từng qua, chỉ có lần đầu kết hợp mới bị đau đớn, còn sau đó từ từ tốt hơn, chừng còn thích thú loại cảm giác này nữa. Và cứ thế mà Long nữ cứ lúc vui lúc buồn, phập phồng bất an, và tâm tình cứ mâu thuẫn với nhau, đúng là loại tâm tình phức tạp khi nữ tử sắp sửa từ giã cuộc đời thiếu nữ của mình vậy. Cho dù Mâu Cơ biết sợ trời sợ đất là gì, nhưng khi đối diện với buổi tối quan trọng nhất trong đời mình cũng biến thành thiếu nữ rất bình thường. Vừa nghĩ đến chuyện sắp xảy đến với mình, khuôn mặt của Mâu Cơ lại nóng bừng lên. Ài, mặc kệ thôi, đến lúc đó, nếu đau quá cứ đạp cú cho tên quỷ mặt đen lăn xuống giường là xong! Mâu Cơ tự trấn định tinh thần và an ủi mình. Lúc này đột nhiên có tiếng cửa kêu kẽo kẹt, Mâu Cơ lại càng hoảng hốt hơn, đầu cúi gầm xuống, những gì mà nàng vừa toan tính mới đây đều tan biến sạch , còn lại chút gì. Tiếng bước chân vang lên nhè , tiếp theo là tiếng cười khúc khích: - Tiểu thư, với bộ dáng lúc này, giống tiểu thư chút nào nha. Mâu Cơ nghe vậy ngẩng đầu lên, ra người vừa vào phòng phải là Mộ Dung Thiên, mà là nữ tỳ cận thân của nàng, Chu Đế, lúc này cười hì hì nhìn mình. Mâu Cơ thở phào nhõm: - Chu Đế chết bầm, đừng có dọa ta được ? Chu Đế ngạc nhiên : - Sao tiểu tỳ có thể dọa tiểu thư được chứ, chắc tiểu thư tưởng là gia vào phải ? Nếu đúng vậy tiểu thư phải cao hứng mới đúng chứ. Mâu Cơ nghiêm mặt: - Ai mà cao hứng? Ta chỉ hận là chưa được ngủ mà thôi. Chu Đế cười : - Tiểu thư, cần cứng nữa. Tiểu tỳ biết người mong gia vào đây lắm, nhưng ngờ lại thấy tiểu tỳ, chắc là thất vọng lắm nhỉ. Mâu Cơ nghe vậy nhảy dựng lên giống như mèo bị đạp trúng đuôi vậy: - bậy! Nha đầu chết bầm, coi chừng ta đánh chết ngươi đấy! Chu Đế vừa cười hì hì vừa nhảy tránh sang bên. Tuy nàng ta là nữ tỳ của Mâu Cơ, nhưng hai người cùng lớn lên với nhau, nên tình cảm rất tốt, vì vậy mà sợ đùa giỡn quá lố với Mâu Cơ. - Được rồi, tiểu thư, đùa với tiểu thư nữa. Tiểu tỳ đến đây là muốn đưa cho tiểu thư vật. - Vật gì đó? Chu Đế thò tay vào túi lấy ra tấm lụa trắng đưa cho Mâu Cơ rồi : - Nè! Mâu Cơ ngạc nhiên nhìn tấm lụa rồi hỏi: - Cái gì vậy? Chu Đế cười : - Đợi lát nữa, khi tới thời khắc quan trọng, tiểu thư hãy dùng nó để giữ lại khiết bạch của mình làm kỷ niệm. Mâu Cơ phải là kẻ ngốc, vừa nghe qua lời đó nàng liền hiểu ngay ý tứ của Chu Đế, vì vậy mà khuôn mặt lập tức đỏ bừng lên, rồi nuốt ực ngụm nước miếng. - Đương nhiên, nếu như tiểu thư và gia "ám độ trần thương" rồi cần tới nó nữa. Mâu Cơ nghe vậy càng đỏ mặt xuống tận cổ, vội : - Hứ, có quỷ mới từng "ám độ trần thương" với . Tuy vậy, nhưng nàng vẫn nhận lấy tấm lụa trắng. Xem ra, nàng rất coi trọng khiết bạch của mình, dù sao trong đời người chỉ có lần mà thôi. - Tiểu thư, vậy tiểu tỳ quấy rầy nữa, xuân tiêu nhất khắc đáng ngàn vàng đấy nhé! Chu Đế xong vội vàng chạy ra cửa luôn. Mâu Cơ vội la lên: - Ê, Chu Đế, đừng , đêm nay ngươi ở lại ngủ với ta . Chu Đế cười : - Tiểu thư, lần này tiểu tỳ thể phụng mệnh rồi, bằng gia trách tiểu tỳ đấy. - trách, trách, chúng ta ngủ chung với nhau có phải là hay lắm , chiếc giường đó cũng đủ lớn mà. Chu Đế nghe vậy giật bắn người, nàng ta quay lại nhìn thấy Mộ Dung Thiên đứng sau lưng cười hì hì. - .... gia. Chu Đế mở mắt to, rồi lắp bắp gọi. Mộ Dung Thiên cười : - Lại đây nào, cần khách khí, càng đông càng náo nhiệt mà. Chu Đế xua xua tay, : - được, đêm nay được đâu.... - Hê, vậy đêm mai được phải ? Tên sắc lang lúc nào cũng rất thích đùa giỡn với mỹ nữ, hầu như biết mệt bao giờ, vì vậy mà định bỏ qua cho Chu Đế dễ dàng như vậy. Chu Đế xấu hổ đến mức chỉ hận thể lập tức biến mất, giờ đây mới thấm thía việc bị trêu đùa là như thế nào. - Đêm mai cũng... tới đây, chữ "" lại thể ra miệng được. cơ bản, tỳ nữ bồi giá [1] cũng là nửa thê thiếp của trượng phu của tiểu thư. Chuyện phát sinh quan hệ với Mộ Dung Thiên chỉ là chuyện sớm muộn mà thôi, nàng ta vốn thể cự tuyệt, hơn nữa Mộ Dung Thiên cũng cao lớn vạm vỡ, thân mang chức cao, lại là hùng ở trong mắt người dân của Tát La, và biết có bao nhiêu thiếu nữ khao khát thương . Vì vậy, nếu ai được ưu ái nhất định rất hạnh phúc. Tuy nhiên, đêm nay thuộc về tiểu thư, Chu Đế dám chia sẻ thời khắc quan trọng đó với chủ nhân, vì vậy mà nàng ta chỉ có thể thi lễ cáo lui rồi phóng nhanh. Mộ Dung Thiên cũng muốn đùa quá mức, vả lại lúc này Mâu Cơ cũng sốt ruột chờ . Thế rồi Mộ Dung Thiên bước vào phòng, sau đó đưa chân đẩy cửa cho nó khép lại, rồi bước về phía Long nữ. Tình cảnh thế này được trình chiếu tivi rất nhiều lần. Nguyên bản Mâu Cơ hơi lo sợ, nhưng bây giờ lại càng run hơn. Nàng lo lắng hỏi: - Ngươi...ngươi muốn làm gì? Mộ Dung Thiên cười dâm đãng: - Phu nhân của ta, đêm nay là đêm động phòng hoa chúc của chúng ta, nàng xem ta muốn làm gì chứ? Đương nhiên là làm cái chuyện giữa phu thê với nhau ấy mà, hắc hắc.... Mâu Cơ nghe tiếng cười của mà sởn hết tóc gáy, nàng thụt lui ra sau rồi : - ... được qua đây. Mộ Dung Thiên để lộ nụ cười đểu cáng, dưới ánh nến, trông khuôn mặt của càng đặc biệt gian tà hơn. : - Như vậy sao được, thân ta là trượng phu, tất nhiên phải thực nghĩa vụ với thê tử của mình chứ. Mâu Cơ lắp bắp: - Ta...ta cần ngươi thực . Mộ Dung Thiên lại cười hắc hắc: - Vậy thế này nhé, kẻ làm thê tử cũng có quyền thực nghĩa vụ với trượng phu, vậy nàng cứ thoải mái ra tay . Về phương diện ngụy biện, tất nhiên Mâu Cơ phải là đối thủ của Mộ Dung Thiên, vì vậy mà trong nhất thời, nàng cũng biết phải ứng phó thế nào mới tốt. Còn Mộ Dung Thiên chẳng biết từ lúc nào đến bên giường, và đôi ma trảo của cũng vươn về phía Mâu Cơ. Mâu Cơ vẫn tiếp tục thoái lui vào sát đầu giường, cho tới khi lưng đụng tường mới thôi. Thấy Mộ Dung Thiên vẫn áp tới, mà nàng lại hết đường lui, nên sợ đến nỗi hai chân co rúm lại. Mộ Dung Thiên nắm lấy hai chân nàng, rồi hấp háy mắt, : - Phu nhân, sao lại sợ như thế? Úi chà, đôi chân của nàng là gợi cảm đấy nhé, chà chà, nàng xấu hổ cái gì chứ. Bộ chẳng phải ta quá quen thuộc với mỗi tấc da ở người nàng rồi hay sao? - , mau cho ta! Mâu Cơ chợt sừng sộ, đồng thời còn co chân để đạp Mộ Dung Thiên nữa. Kỳ , phải nàng muốn thi hành "đại lễ" phu thê với Mộ Dung Thiên, dù sao nàng cũng chuẩn bị tâm lý rồi, chỉ là từ lúc tên sắc lang vào phòng đến bây giờ, chỉ biểu dáng vẻ của tên sắc ma dâm dật như thế, vì vậy nên nàng mới cảm thấy sợ. Mộ Dung Thiên lại cười hì hì: - Phu nhân của ta, có đúng là hoan nghênh ta ? khiến ta khó xử đó nhé, nếu là vậy ta chỉ còn cách sang phòng của Tân Địch Á thôi. Mâu Cơ nghe vậy vội vàng nhỏm dậy, chụp lấy tay , rồi : - được! Mộ Dung Thiên giả bộ ngạc nhiên: - Vậy phải làm sao bây giờ? Dù sao ta cũng phải tìm chỗ để ngủ chứ. Mâu Cơ khẽ cắn môi dưới, rồi lí nhí: - Ngươi ngủ lại đây được rồi. Tuy rằng trong thờ gian qua, nàng và Tân Địch Á vì cùng chung hoàn cảnh, cùng lo lắng chờ đợi tên sắc lang, nên tình cảm giữa hai người chuyển biến rất tốt. Tuy nhiên, dù sao tâm lý cạnh tranh vẫn chưa hết, Mộ Dung Thiên quen biết nàng trước, nếu vào thời khắc quan trọng nhất mà bị Tân Địch Á nhanh chân đến trước, vậy Mâu Cơ thấy thoải mái chút nào. Vì vậy mà nàng chẳng thà khắc phục ngượng ngùng của mình mà giữ lại. - Thôi được rồi, phu nhân, ta có đề nghị hay. - Đề nghị thế nào? - Chúng ta cùng sang ngủ với Tân Địch Á , có người làm bạn với nàng, vậy nàng sợ nữa, đúng ? xong, Mộ Dung Thiên liền ôm lấy cơ thể mềm mại của Mâu Cơ, mặc kệ nàng kêu la giẫy giụa thế nào, cứ thẳng sang phòng khác. Kỳ , nó cũng nằm ngay sát vách mà thôi. Tân Địch Á vốn cũng ngồi chờ ở giường với tâm tình thấp thỏm giống như Mâu Cơ vậy. Nàng vừa hy vọng Mộ Dung Thiên sang phòng Mâu Cơ trước, mà cũng vừa hy vọng động phòng với mình trước. Trong lúc tâm lý của nàng giằng co mâu thuẫn như thế đột nhiên cửa phòng vang lên tiếng "bình", ra nó bị đá văng ra. Tân Địch Á giật mình hoảng hốt, khi ngẩng lên nhìn thấy Mộ Dung Thiên, và có cả Mâu Cơ ngừng giẫy dụa trong tay nữa. - Ta rất thích náo nhiệt, vì vậy nên đêm nay chúng ta ngủ chung với nhau. À , sau này cũng vẫn ngủ chung thế này, hì hì... Thế rồi bất chấp mọi phản đối của Mâu Cơ rồi thả nàng xuống giường. Tân Địch Á ngồi bên cũng ngây cả người ra, bởi vì nàng ngờ trượng phu của mình lại là người "dâm loạn" như vậy. Có lẽ Băng sơn mỹ nữ quên rằng, Sử Mật Tư nho nhã mà nàng quen biết cũng chính là tên sắc quỷ Đan Ni Tư. - Tân Địch Á tiểu thư, à , phu nhân của ta, gọi như vậy chắc thích hợp hơn phải ? Mộ Dung Thiên cười cười: - Nàng mau mau giúp ta . Tân Địch Á ngơ ngác hỏi: - Giúp cái gì? - À, giúp ta cởi y phục của Mâu Cơ tiểu thư ra. Khí trời nóng như vậy, chỉ sợ nàng ta rất khó chịu đấy. - Úy, được! Trong khi Mâu Cơ hoảng loạn, Mộ Dung Thiên bắt đầu hành động, còn Tân Địch Á cũng vừa đỏ mặt vừa giúp tay. Tuy ra sức liều mạng phản kháng, nhưng dưới vây công của cả hai, dĩ nhiên Mâu Cơ địch lại họ. Nhưng nàng cũng cam lòng để mình mình làm người bị hại, thế là nàng cũng ra tay xé rách y phục của Tân Địch Á luôn. lâu sau, y phục của cả hai đều còn lại mảnh nào, chỉ chừa lại lớp đồ lót. Đến lúc này cả hai mới nhận ra việc mình làm hoang đường tới cỡ nào. Chỉ có Mộ Dung Thiên là trở thành ngư ông đắc lợi, nở nụ cười đắc ý, : - Hay lắm, giờ đây chỉ còn lại việc nữa thôi, và phải do ta hoàn thành rồi. xong, vươn tay ra và tháo nốt lớp phòng ngự cuối cùng của hai nàng, rồi ném chúng xuống đất. Lúc này hai tấm thân trắng muốt như bạch ngọc đều lộ trước mắt tên sắc lang. Ánh mắt của Mộ Dung Thiên tham lam lướt hết khắp người hai thê tử, quả là thưởng thức hết, trong lòng chỉ thầm than: "Đúng là kiệt tác của ông trời đây mà!" Nhìn các nàng ngoan ngoãn dễ bảo, để mặc cho phu quân chiếm tiện nghi, thế là trong lòng Mộ Dung Thiên dâng lên cảm giác thắng lợi của kẻ chinh phục đến cực hạn. Diễm phúc đó phải nam nhân nào cũng có thể hưởng thụ được. Nhịp tim của Mâu Cơ và Tân Địch Á cùng đập thình thịch như hươu chạy loạn xạ, cả hai đều kẹp chặt chân lại, đồng thời cũng đưa hai tay che lấy đôi ngọc thố của mình. Mâu Cơ còn đỡ chút, nhưng Tân Địch Á có đôi ngọc thố cao vút đầy kiêu ngạo, vì vậy mà nàng càng ráng che chúng càng nhô cao hơn, khó mà che hết được. Hai nàng đều nhắm chặt mắt lại. Việc tới nước này, họ cũng đành thôi phản kháng nữa, vì đây là việc mà sớm muộn gì họ cũng phải trải qua; hơn nữa cũng có người làm bạn, vì vậy mà cũng còn thấy khẩn trương nữa. Hai nàng cứ che che đậy đậy, càng muốn giấu lại càng kích thích dục vọng của nam nhân hơn. Mộ Dung Thiên cố nén dục hỏa sôi sùng sục, bởi vì muốn cho đêm nay đặc biệt và khó quên đối với hai nàng, thế rồi lên tiếng: - Được rồi, các phu nhân quý của ta, chúng ta có qua phải có lại mới đúng, do đó mà hai nàng cũng phải giúp ta cởi y phục chứ nhỉ. Tân Địch Á sớm xấu hổ đến nỗi chỉ hận thể tìm chỗ trốn , vì vậy mà nàng đâu để ý tới lời của tên sắc lang nữa, còn Mâu Cơ hung hăng trừng mắt liếc , có ý cảnh cáo tên sắc lang chiếm được tiện nghi mà còn khoe khoang nữa. Bầu khí được dàn dựng xong, Mộ Dung Thiên cũng muốn kéo dài thêm, thở dài, : - Ài, người đời nay là càng ngày càng thiếu lễ phép mà. Thôi được rồi, để ta tự lực cánh sinh cho xong. Vừa dứt lời, liền nhanh chóng cởi bỏ y phục, sau đó liền nhảy lên giường. Ánh nến bập bùng bỗng nhiên tắt phụp, trướng hồng cũng rũ xuống, trong tiếng rên vừa đau đớn vừa khoái lạc, rốt cuộc hai vị thiên chi kiều nữ của Tát La cũng đều lần lượt từ giã cuộc đời thiếu nữ của mình.... Chú thích: [1] tỳ nữ bồi giá: tỳ nữ thân cận theo tiểu thư về nhà chồng.
Chương 390: Loạn Thế Khi Mộ Dung Thiên tỉnh lại phát ra mình nằm giữa Tân Địch Á và Mâu Cơ. Tân Địch Á hơi nghiêng người, tay ôm lấy cổ mà ngủ ngon lành, mặt lộ thần tình mệt mỏi nhưng đầy thỏa mãn sau khi trải qua cơn giông tố tơi bời. Đồi ngực căng tròn của nàng ép sát vào vai của Mộ Dung Thiên, khiến cho chúng bị méo mó đến đáng thương. Còn dáng ngủ của Mâu Cơ hơi có phần bất nhã, thậm chí nàng còn gác chân lên người Mộ Dung Thiên nữa, mà tay của tên sắc lang lại đặt lên đùi trong của nàng, hoàn toàn cảm nhận được đàn hồi đầy gợi cảm, và cả địa phương sâu thẳm vừa mềm mại vừa thần bí. Trái ôm phải ấp, đồng thời còn lắng nghe tiếng hô hấp của thê tử, đây đúng là quang cảnh hạnh phúc nhất, bất luận nam nhân nào cũng đều hy vọng thời khắc này kéo dài vĩnh viễn. Nhưng Mộ Dung Thiên lại thể, bởi vì thú ôn nhu cũng chính là cái bẫy của hùng. sợ khi mình chìm đắm vào đó rồi vĩnh viễn tỉnh lại được nữa. Thế rồi nhàng rời khỏi vòng tay ấm áp của Long nữ và Băng sơn mỹ nữ, hai nàng chỉ hơi cựa mình chút nhưng vẫn mở mắt ra. Họ quá mệt mỏi bởi phóng túng của đêm qua. Cho mãi tới lúc này, họ vẫn ngờ rằng, giữa hai người khác phái lại có thể phong cuồng đến như vậy. Thậm chí giữa đồng tính với nhau cũng rất kích thích nữa, bởi lẽ lúc đó Mộ Dung Thiên cầu Tân Địch Á và Mâu Cơ phối hợp với nhau, cùng kích thích những bộ vị mẫn cảm của nhau, do đó mà hai nàng thiên chi kiều nữ đều cảm thấy mình bị bỏ rơi, mà giữa đôi bên lại còn thân thiết hơn nữa. Mộ Dung Thiên để toàn thân trần như nhộng và rời khỏi giường. quay lại nhìn qua hai nữ nhân, cả hai đều chìm trong giấc ngủ say, chỉ vì Mộ Dung Thiên vừa rời khỏi giường nên họ có vẻ quen, sau đó lại ôm lấy nhau mà ngủ vùi. Ánh mắt của dừng lại người họ vài phút, lưu luyến rời, sau đó mới quay người bước ra cửa. oooOooo Phương đông vừa hừng sáng, trong nhà rất yên tĩnh. Đêm qua đám hạ nhân bận rộn suốt, nên được đặc ân, sáng nay có thể ngủ thêm vài tiếng nữa, do đó mà họ mới tận tình hưởng thụ thời gian được lười biếng rất hiếm có này. Đêm qua trăng sáng vằng vặc, muôn vì sao lấp lánh đầy trời, khí hậu cực tốt, vậy mà sáng sớm hôm nay hoàn toàn thay đổi, gió thổi mạnh và mây vần vũ, tại chân trời ở phía xa xa có mây đen ùn ùn kéo đến, trông có vẻ như sắp có mưa to. Mộ Dung Thiên đứng tựa người vào lan can, để mặc cho gió mạnh thổi vào mặt. Từ sau chiến dịch ở Phật Lạc Lý Tư, Tật Phong bỏ mình vì bảo vệ chủ nhân, ý niệm hướng về Tây Bắc ở trong đầu Mộ Dung Thiên chưa hề đứt đoạn, nhưng bây giờ lại hơi có chút do dự. Làm vậy có đúng hay ? Có lẽ có ngày, hai mỹ nhân ở trong phòng kia hiểu được mà rời bỏ . Nhưng nếu thể dứt khoát, vậy trận nội chiến của nhân loại tiếp tục kéo dài, cũng có thể Cát Tư và đại quân của Đông Nam đánh bại được hải quốc, với thù oán giữa mình và lão, đến lúc đó những người bên cạnh mình thể may mắn thoát khỏi kiếp số được. ai có thể cho câu trả lời, nên chỉ có lựa chọn duy nhất. Đột nhiên ở phía sau có tiếng bước chân truyền đến, Mộ Dung Thiên quay đầu lại, nhưng cũng biết người đến là ai. Đó là người mà có thể tin tưởng được. Nữ thư ký mỹ lệ Đình Đình nhàng đến sau lưng rồi cất tiếng: - Đại nhân, đêm xuân quý giá, hình như lúc này phải là lúc nên suy tư mới phải. Trong khoảng thời gian Mộ Dung Thiên thất tung, nàng cùng nghĩa phụ lo liệu tất cả trong ngoài, bao gồm thương nghiệp, giao tế, vv....bận đến nỗi đầu tắt mặt tối, cho đến tối qua mới vừa trở lại Tư Ba Đạt Khắc Lộ. Mộ Dung Thiên đưa tay ra sau ôm lấy vòng eo nhắn của nàng, rồi : - Đình Đình tiểu thư, lúc này hình như cũng phải lúc rời khỏi giường phải, chẳng lẽ nàng ngủ được sao? đợi Đình Đình trả lời, Mộ Dung Thiên lại tiếp: - Còn vì sao ngủ được à, để ta ra nguyên nhân nhé. Ừm, nhất định là vì Đình Đình tiểu thư động lòng xuân, có lẽ đến mùa giao phối rồi cũng nên. Hay là chúng ta làm cái chuyện có ý nghĩa nhỉ. Tất nhiên Đình Đình hiểu "chuyện có ý nghĩa" ở trong lời là chuyện gì. Đối với lòng tham đáy của , nàng cũng chịu thua luôn. Đêm qua có được hai nàng song kiêu của Tát La, vậy mà vẫn chưa thấy đủ, giờ đây lại còn có ý đồ xấu với mình nữa. Đình Đình đẩy bàn tay tác quái ở nơi eo của mình ra, rồi : - Đan Ni Tư đại nhân, xin đừng có suy đoán bừa bãi. Ta chỉ lo có người lại trước lúc động phòng mà thất tung cách vô thanh vô tức, vậy rất phiền phức. Trong lời của nàng Vu nữ có chút oán hận, bởi vì đối tác của nàng luôn luôn hành động tùy hứng, khiến người ta phải đứng tim, nhưng cũng may là lúc nào Mộ Dung Thiên cũng sáng tạo ra kỳ tích kinh thiên động địa, thậm chí còn có thể xoay chuyển càn khôn nữa. Ban đầu nàng lựa chọn , tuy biết tầm thường, nhưng cũng ngờ lại đạt tới trình độ xuất quỷ nhập thần như thế. Con người này tựa hồ khi sinh ra là ái tử của thần rồi vậy. Mộ Dung Thiên cười : - Ha ha, thế à? thất vọng nha, ta còn tưởng rằng Đình Đình tiểu thư vì quá nhớ ta mà thể ngủ được chứ. Xem ra ta tự đa tình rồi. - Được rồi, đại nhân, hãy trở lại chuyện chính . Chẳng lẽ trong lúc thất tung, ngài hề nghĩ gì về những chuyện khác hết sao? Ta nghĩ có số việc đến lúc phải thay đổi rồi. Mộ Dung Thiên hiểu ý tứ của Đình Đình, lối suy nghĩ của nàng Vu nữ cũng giống mình vậy. Nàng bắt đầu ý thức được, nếu cứ ở lại Tát La vĩnh viễn chỉ có thể sinh tồn ở giữa đường ranh mà thôi, chứ thể hoàn thành đại nghiệp được. Nhìn áng mây đen ở phía chân trời, Mộ Dung Thiên khẽ nheo đôi mắt, cuối cùng cũng đưa ra quyết định: - Đương nhiên, hơn nữa, ta còn mang về tin tốt nữa. Cơ hội của chúng ta đến rồi. Đình Đình nghe vậy tinh thần đại chấn, nàng nghe ra được trong lời của Mộ Dung Thiên có điều gì đó tầm thường, và nó rất có khả năng mang đến cơn giông tố lớn cho Thần Phong đại lục. Nhưng nàng Vu nữ quan tâm đó là chuyện gì, kể cả việc nó có thể cuốn luôn cả Tát La vào vùng nước xoáy, bởi lẽ nàng vốn phải là người của Tát La, hơn nữa lại chỉ toàn tâm toàn ý muốn báo thù mà thôi. Vị Vu nữ ân sư đời trước truyền lại ký ức chủng tử cho nàng, đồng thời cũng truyền luôn ý niệm báo thù cực mạnh mà thể nào áp chế được, vì vậy mà hầu như nàng chỉ sống là để báo thù mà thôi. Nhiệm vụ gian khổ này rốt cuộc cũng có tiến triển rồi. Ngày hôm nay đối với Đình Đình mà , nó là bước ngoặt mới trong đời nàng. Mộ Dung Thiên buông vòng eo của nàng Vu nữ ra, cả bộ dáng của tên sắc lang cũng còn nữa, lúc này mặt ra thần tình rất nghiêm túc, rồi : - Lập tức mời nghĩa phụ của nàng vào mật nghị thất, ta có việc quan trọng muốn thương lượng! - Dạ, đại nhân! Đình Đình ứng tiếng xong quay người luôn. Bóng dáng của nàng Vu nữ vừa khuất sau cầu thang, từ phía sau lưng của Mộ Dung Thiên lại có tiếng bước chân truyền đến, sau đó là thanh của Lăng Đế Tư vang lên: - La Địch, chàng muốn làm vậy à? Mộ Dung Thiên gật đầu: - sai, dù có trở thành tội nhân của toàn bộ thế giới này, dù có bị mọi người thống hận và ghét bỏ, ta quyết hối hận. Lăng Đế Tư tiến lên vài bước rồi vòng tay ôm lấy tấm lưng rộng lớn của Mộ Dung Thiên, nàng hiểu mâu thuẫn của , nhưng lại thể ra được nguyên nhân. Có lẽ nàng có thể ra được nguyên nhân, bởi vì là người kiêu ngạo, so với mình còn kiêu ngạo hơn nhiều, vì thế mà tuyệt đối cho phép bản thân bị thất bại. Cũng giống như khi rời khỏi quê hương Lam Nguyệt, ruồng bỏ gia tộc và quốc dân, quyết định đó cần phải có rất nhiều dũng khí. Giờ đây nàng là thê tử của , nên chỉ có thể lòng ủng hộ trượng phu mà thôi. Mộ Dung Thiên nở nụ cười mãn nguyện. Vô luận sau này xảy ra chuyện gì, nhưng có điều chắc chắn là nữ nhân này luôn ở bên cạnh , và bao giờ bị độc nữa. Áng mây đen ở chân trời vẫn lặng lẽ trôi, chậm rãi bao phủ toàn bộ bầu trời của Tát La, phảng phất như muốn báo trước là thời kỳ loạn thế làm rung chuyển toàn bộ đại lục cũng sắp sửa ập đến rồi. Quyển 17: Kinh Tế Phong Bạo
Quyển 17: Kinh Tế Phong Bạo Chương 391: Động Đãng (Rung Động) Thời gian hòa bình tạm thời ở Thần Phong đại lục kéo dài được bao lâu, chợt vì tai nạn đột xuất mà chết yểu. tình bùng nổ phải do hai thế lực nam bắc đối lập tạo ra, mà là do bản thân của thành phần trung lập. dao động ly kỳ này vừa mới bắt đầu bỗng nhiên lượng cung ứng tinh thạch ở thị trường bỗng giảm , thiếu hụt đó trực tiếp dẫn đến hậu quả là giá cả của chúng tăng vọt. Đối tượng bị ảnh hưởng nhiều nhất chính là Mộng Nạp Gia quốc tọa lạc tại Phiếm Na La hải vực, bởi vì nơi đây có ma thú tràn lan, mà tính xâm lược của chúng lại rất mạnh, do đó, Phiếm Na La hải vực chính là nơi cần tiêu thụ tinh thạch nhiều nhất. Dưới uy hiếp vô cùng vô tận của ma thú, Mộng Nạp Gia phải tiêu hao rất nhiều tinh thạch để duy trì kết giới mà bảo vệ thành trì của họ. Lượng cung ứng tinh thạch ở bản thổ bị thiếu hụt nghiêm trọng, vì vậy mà hàng năm, Mộng Nạp Gia đều phải nhập khẩu số lượng tinh thạch nhiều khủng khiếp, mức chi phí còn chiếm nhiều hơn 20% tổng giá trị số lượng mà quốc dân của họ kiếm được nữa. Do đó, khi giá cả của tinh thạch tăng lên gấp ba lần lúc trước, vậy mức tiêu thụ của Mộng Nạp Gia còn tăng nhiều hơn 60% tổng số lượng mà quốc dân của họ sản xuất được. Đó là con số mà họ thể gánh nổi. Đương nhiên Mộng Nạp Gia thể để cho tình huống như vậy tiếp tục xảy ra, nhưng cũng may quốc gia của họ là quốc gia nông nghiệp, lấy chức nghiệp trồng thuật sĩ làm chính. Từ hơn năm trước, khi mà sản lượng thu hoạch của nông nghiệp bị giảm mạnh, thế là tác dụng của loại chức nghiệp thấp kém như trồng thuật sĩ liền được đề thăng, nhất là ở những quốc gia lấy việc đánh cá làm chủ. Hải sản tuy là thức ăn tốt, nhưng dù sao cũng thể là món chính hàng ngày được. Vì vậy mà đáng lẽ Mộng Nạp Gia vốn là quốc gia bần cùng, nhưng khi gặp cơ hội tốt trời cho, họ liền từ từ trở nên giàu có và trở thành nơi cung ứng lương thực lớn nhất cho các hải quốc. Vì giá tinh thạch tăng vọt, nên họ cũng phải tăng giá lương thực xuất cảng của mình, chỉ có như vậy mới có thể duy trì kinh tế trong ở trong nước được. Cách làm của Mộng Nạp Gia hầu như đều lôi cuốn các hải quốc vào cơn sóng gió, mà những người bị ảnh hưởng nhiều nhất chính là các hải tộc như Ngư nhân, Hà nhân, Giải nhân, Quy nhân, vv....Xưa nay họ hề ăn đồ hải sản, bởi vì chúng là chủng loại có vẻ ngoài giống như họ vậy, do đó mà thực vật là lương thực chính của họ, và cũng vì vậy mà họ là những người chịu khổ đầu tiên. Tương phản với Mộng Nạp Gia, các hải tộc am hiểu việc khai quật hải dương để tìm kiếm nguyên liệu hoặc dược liệu quý hiếm lại bỗng nhiên có nguồn cung ứng mạnh hơn. thu hoạch của họ đủ để đổi ngoại tệ và giải quyết được nguy cơ lương thực bị tăng giá; nhưng trái lại, ở mặt khác, việc nguyên vật liệu của dược vật quý hiếm bị giảm giá lại khiến cho các thương nhân bị khổ mà thể ra lời được. Tiếp theo là khoáng thạch, hải sản, vũ khí, khôi giáp, vải vóc, chiến sủng..... Các món đồ dùng trong đời sống sinh hoạt hàng ngày, và cả chiến đấu, phòng vệ, vv....cũng đều lần lượt xuất vấn đề. Cứ món nối tiếp món, tựa như những quân bài đô mi nô vậy, chỉ cần đẩy ngã con những con khác cũng bị ngã theo. Nguyên bản chỉ bắt đầu từ đầu mối nho , nhưng nó như lửa cháy đồng hoang, nhanh chóng lan ra khắp toàn bộ hải dương, hầu như mỗi nước trung lập đều bị ảnh hưởng tới. Tất cả đều lâm vào tình thế hỗn loạn, bởi vì trong lịch sử của Thần Phong đại lục, từ trước tới nay chưa hề xảy ra sóng gió kinh tế bao giờ, vì vậy mà ai hiểu nổi hỗn loạn kỳ quái này tại sao lại xảy ra, và cũng có cách nào mà khống chế được. Kinh tế hỗn loạn trực tiếp dẫn đến cuộc diện chính trị bị dao động, và xã hội cũng bắt đầu trở nên bất ổn. Thậm chí, có số quốc gia thấy xuất khá nhiều người vì bất mãn với tình trạng cơ khổ này mà tạo thành bạo động. Đến lúc này những người cai trị tối cao của các hải quốc mới bắt đầu ý thức được mức độ ảnh hưởng của thương nghiệp là to lớn tới dường nào. Đó chính là kết quả mà phe Tây Bắc rất muốn nhìn thấy. Tình thế phát triển như nay khác trong dự đoán của họ là bao, thậm chí còn có vẻ thuận lợi hơn nữa. Chính sách thương nghiệp tự do của các hải quốc tuy có thể mang đến số ngoại tệ khổng lồ, song song đó cũng tàng mối họa ngầm trí mạng, bởi vì sức ảnh hưởng của thương nghiệp đối với quốc gia quá lớn, nên nó cũng khiến cho chính trị bị dao động theo. Tỷ như Lam Nguyệt vậy, vì thương nghiệp của họ bị chính quyền nắm chặt trong tay nên hề xảy ra nhược điểm như vậy. Sở dĩ Bái Yết La tuyển chọn hợp tác với Mộ Dung Thiên là vì ngoài việc là thiên tài thống soái, có thể phát huy tài chỉ huy ở chiến trường ở mức tối đa ra, mà điều quan trọng hơn là sức ảnh hưởng thương nghiệp của . Phải biết rằng, nắm trong tay gần phần năm mệnh mạch kinh tế của Tát La, giá trị tiềm tàng rất lớn. Hơn nữa, lại có thêm tam đại thương hội là thế lực cũng có sức ảnh hưởng khá lớn, do kẻ hiểm Bồi Đinh Mật thầm thao túng để làm khó dễ. Khi hai người này cùng liên thủ lập tức gây cơn sóng gió động trời. Kẻ bị hại đầu tiên phải là Tát La, bởi vì nếu Mộ Dung Thiên trực tiếp động thủ lên Tát La, vậy dụng tâm nham hiểm của bị người ta nhìn thấu, do đó mà thông qua nhiều thủ đoạn để gây ảnh hưởng tới những quốc gia trung lập khác, rồi từ đó cũng gián tiếp ảnh hưởng tới Tát La. Kỳ cũng cần phải tự mình động thủ, bởi vì mọi đều do Ca Ngõa Lợi Phu Nặc thi hành. Ông mập này rất giỏi về thủ đoạn đùa giỡn thương trường, hơn nữa lại làm việc rất chu đáo, và hoàn toàn có sơ hở nào. trở lại, Tát La là cột trụ của các hải quốc và cũng là quốc gia có thương nghiệp phát đạt nhất. Vô luận thế nào, trăm ngàn đầu mối cũng đều đổ về Tát La, và cuối cùng nó cũng là nơi bị đả kích nặng nhất. Cơn sóng gió kinh tế đáng sợ chẳng kém gì trận ôn dịch này kéo dài tới mấy tháng mà vẫn có dấu hiệu chuyển biến gì, liên minh hải quốc cố gắng tìm đủ mọi biện pháp mà vẫn thể khiến nó khởi sắc được. Kết quả cuối cùng của loại tình huống này tất nhiên là bạo loạn bùng nổ, nó khiến cho sức chịu đựng của người ta đạt tới cực hạn, đến lúc đó còn tránh né được nữa. Quân đội còn cách nào khác là phải phái người trấn áp, nhưng trước sau gì cưỡng chế bạo lực cũng thể kéo dài được. Thần Phong đại lục là địa phương tôn sùng vũ lực, với giai đoạn căng thẳng thế này, vô luận là dân chúng hay quân đội đều hy vọng có vị hùng đứng ra để thu xếp mọi việc. Đối với những người dân của Tát La, ngoài Long vương Mạch Khắc Tắc Nhĩ lúc này xính vính ra, còn có vị hùng khác mà danh tiếng lên như mặt trời giữa trưa, thống soái Rạng Đông. Thế nhưng thống soái Rạng Đông vào tháng trước vào mật thất để tĩnh tu, trước khi đột phá được bình cảnh nhòm ngó tới việc gì cả, thậm chí cũng bước ra khỏi mật thất luôn. Mọi người càng biết được, kẻ khởi xướng mối tai họa lần này lại chính là vị đại hùng ở trong lòng họ vậy....
Chương 392: Tĩnh Tu Thần Phong kỷ nguyên, năm 7266 của các hải quốc. Trong mấy tháng kinh tế bị dậy sóng, hầu như đời sống của tất cả mọi người đều bị xáo trộn, nào là lạm phát, giá cả hỗn loạn, số lượng thương nghiệp bị phá sản càng lúc càng tăng. Nền kinh tế mỏng manh như bọt biển càng lúc càng trở nên xấu hơn. Có rất nhiều người phất lên rất nhanh, mà cũng có rất nhiều người chỉ trong đêm biến thành kẻ nghèo mạt. khủng hoảng kinh tế từng xảy ra ở Địa cầu nay bắt đầu tràn lan đến Thần Phong đại lục, vả lại còn thể khống chế nữa. Người của hải quốc lâm vào trong cơn khủng hoảng nặng nề. Đây là thế giới mà bọn họ cảm thấy hoàn toàn xa lạ, và lại còn nhìn thấy ngày mai nữa. Chiến hỏa tán loạn, dao động bất an, đó chính là những hình ảnh diễn tả tình huống của các hải quốc bây giờ. Mọi người mất lòng tin trong cuộc sống hàng ngày, cai trị tại các quốc gia cũng theo đó mà xuất nhiều vấn đề nghiêm trọng, còn năng lực của công hội lại bị hoài nghi. Trong lúc đó, Mạch Khắc Tắc Nhĩ phải bôn ba khắp các nước lớn, thế nhưng ngay cả vị thần linh của các hải quốc cũng thể giải quyết được vấn đề gì, bởi vì việc thay đổi quy luật kinh tế đầy phức tạp như vậy vốn thể chỉ dựa vào uy tín mà có thể giải quyết được. Về phần các quốc gia ở đất liền tại hai bên bờ đại dương như Lam Nguyệt đế quốc và Mạch Gia đế quốc, vv..... bị ảnh hưởng rất ít. Chế độ thương nghiệp của các quốc gia đất liền khác hẳn với chế độ thương nghiệp tự do cao độ của các hải quốc. Với những quốc gia đó, họ vốn áp chế thương nghiệp rất nghiêm ngặt, bất luận giá cả của vật phẩm nào cũng vậy, tất cả đều phải thông qua quy định của công hội, vì vậy mà việc khủng hoảng kinh tế thể xảy ra được. Cuộc diện chính trị của hải quốc bất ổn, đó đúng là cơ hội tốt cho Lam Nguyệt. Bọn họ từ lâu bỏ bộ mặt giả nhân giả nghĩa, nên tất nhiên cũng cần phải vờ vĩnh nữa, vả lại hơn nửa năm nay nghỉ ngơi lấy sức, họ khôi phục lại ít nguyên khí, vì vậy mà chuyện thành lập ý đồ tập kích hải quốc là chuyện thể tránh khỏi. Lần này Tát La ứng phó rất vất vả, căn cơ quốc gia bị dao động, mặt phải dùng rất nhiều tinh lực để khống chế và điều tiết kinh tế, còn mặt khác lại phải chống đỡ quân xâm lược. Loạn trong giặc ngoài khiến cho người của hải quốc phải lao tâm lao lực quá độ, nhưng họ lại thể tiếp dẫn quá nhiều viện quân của Tây Bắc, bởi vì điều đó chẳng khác nào bảo hổ lột da vậy. Do đó mà họ chỉ có thể gồng mình chịu đựng hoàn cảnh khó khăn này mà thôi. Lam Nguyệt tựa như cũng thấy được nỗi lo lắng của hải quốc, nên họ lại càng cố kỵ gì nữa, mà còn phát động tấn công mãnh liệt hơn, hòng gây áp lực cho đối phương. Nếu như các hải quốc tình nguyện trở thành những quốc gia phụ thuộc của phe Đông Nam, rồi cùng đồng tâm chống cự Tây Bắc, vậy họ thôi tấn công nữa. Trở thành quốc gia phụ thuộc chỉ là lời dễ nghe thôi, chứ trắng ra là đầu hàng, từ nay về sau, con dân của họ bị người dị tộc thống trị, và trở thành giai cấp thấp nhất. Người của các hải quốc vốn đều rất kiêu ngạo, tất nhiên họ cam lòng chịu nhục. Họ chọn phương pháp ngoan cố chống trả, đương nhiên, thời gian này cũng là giai đoạn rất gian nan. Trước những mũi tấn công liên miên bất tuyệt của liên quân Đông Nam do Lam Nguyệt dẫn đầu, mọi người bắt đầu hoài niệm đến người. Nếu như có người đó ở đây, vậy quân đội của Tát La ở chiến trường chỉ có thắng lợi mà thôi, còn liên quân Đông Nam hầu như vừa nghe tin sợ mất mật rồi. chính là thần tượng và cũng là cột trụ tinh thần của các binh sĩ, nếu có ở trong quân, vậy sĩ khí của quân đội Tát La dâng cao và lòng quyết thắng cũng rất mạnh, cho dù có phải đối mặt với liên quân Đông Nam hùng mạnh như hổ như sói và đông hơn mình gấp vài lần. Chỉ tiếc là mấy tháng trước, người đó bị thương mà phải vào mật thất tĩnh tu, vì vậy mà trong khoảng thời gian này, thể bị quấy rầy được. Tĩnh tu khác với tu luyện, tu luyện chỉ là làm cho linh lực ở trong nội thể con người tạm thời lưu chuyển, rồi mới từ từ thay đổi thể chất cho tốt hơn. Mà tĩnh tu cần tốn hao rất nhiều thời gian, ít vài tuần, nhiều vài năm, thậm chí còn có thể là vài chục năm nữa. Thông thường nếu chiến chức giả gặp phải bình cảnh trong võ học, hoặc là bản thân bị thương nặng, vậy họ dùng phương thức tĩnh tu để đột phá bình cảnh, hoặc là tự chữa trị thương thế. Người càng mạnh thời gian tĩnh tu càng nguy hiểm, nếu như bị gián đoạn, vậy người đó rất có khả năng bị thương nặng hơn, thậm chí còn có thể chết luôn, so với tẩu hỏa nhập ma cũng khác là bao. Vì vậy, dù mọi người hoài niệm người kia tới mức nào, nhưng cũng còn cách gì hơn cả. Lúc này là mùa xuân, hoa nở khắp nơi, tại khu vườn ở phía sau ngôi biệt thự cao cấp tại Tư Ba Đạt Khắc Lộ, có mấy nữ nhân ngồi ở băng ghế dài. nàng mặc bạch y trắng như tuyết, lãnh nhược băng sương. nàng mặc lục y xanh biếc, tràn ngập sức sống. nàng mặc hoàng y thanh nhã, xinh đẹp khả ái. Và có thêm hai nữ nhân tộc, diễm lệ quyến rũ. Trước mặt họ là sơn động đen kịt, do loại khuê nham cứng rắn nhất tạo thành, ở bên ngoài được phủ nhiều lớp kết giới phục hợp đủ màu sắc như là hoàng, lam, kim, hồng, tử, vv....Ngoài việc đó ra, suốt hai mươi bốn tiếng đồng hồ đều có vệ sĩ tuần tra, điều đó cho thấy sơn động kia được bảo vệ sâm nghiêm tới mức nào. Bên trong sơn động phải có bảo vật vô giá gì, mà trong đó chỉ có người tĩnh tu. Ngôi biệt thự cao cấp này hiển nhiên là nhà của Mộ Dung Thiên, còn những nàng mỹ nữ kia chính là Tân Địch Á, Mâu Cơ, Lộ Thiến, Lạc Na và Lệ Toa. Hàng ngày bọn họ đều ngồi chờ ở hoa viên lâu, lâu đến nỗi còn nhớ trải qua bao nhiêu ngày nữa. Cứ mỗi ngày, bắt đầu từ sáng sớm là họ đến đây ngồi, cho tới lúc màn đêm buông xuống mới thất vọng trở về phòng, vì trong sơn động thủy chung cũng chẳng hề có động tĩnh gì. Hoa núi nở rộ, Mộ Dung Thiên tiến vào sơn động lúc Tát La ở trong mùa giá lạnh, nếu tính kỹ cho tới nay, chí ít cũng trải qua bốn tháng rồi. Những nữ tử vừa mới thành hôn còn ở trong giai đoạn hạnh phúc, nên đặc biệt luyến ái trượng phu, nhưng hết lần này đến lần khác, kết quả đều khiến họ thất vọng. - Ài, vẫn chưa ra à? Tân Địch Á lẩm bẩm. Lúc này mặt trời lặn về tây, sắc trời đỏ rực như máu, có lẽ nó cũng biết thời gian trở lại cũng tới rồi. Mâu Cơ bực mình giậm chân, : - Lâu vậy mà thấy bóng dáng của đâu, chẳng lẽ chết.... Vừa tới đây nàng vội ngậm miệng lại, nàng vốn muốn là "chết ở trong động rồi", nhưng kịp nghĩ lại lời đó quá bất tường, vì việc tĩnh tu đúng ra rất nguy hiểm, do đó mà Long nữ vội vàng nuốt lời bất tường đó trở vào trong bụng. - Chờ thêm chút xem, biết đâu chàng trở ra sao. Tuy vậy, nhưng Tân Địch Á cũng cảm thấy khá mơ hồ, bởi vì lời đó chỉ là tự an ủi mình thôi. Trong khoảng thời gian dài chờ đợi vừa qua, có ít lần khiến cho nàng thất vọng, nhưng lần nào cũng vậy, vẫn ngây ngô ra lời như thế để tạo cho mình tia hy vọng mà thôi. Mâu Cơ bỗng nhiên lo lắng, : - Nghe lão đầu tử qua, tĩnh tu cần phải có thời gian rất lâu, thậm chí có thể là vài chục năm lận, vậy quỷ mặt đen có... - đâu, La Địch ca ca rời bỏ chúng ta đâu! Lộ Thiến lên tiếng cắt ngang lời Mâu Cơ. Nàng tuyệt đối tin tưởng vào Mộ Dung Thiên, tuy mấy tháng qua nàng bị thất vọng nhiều lần, nhưng kiên trì của nàng chưa bao giờ bị giảm thiểu cả. Thỏ nữ Lạc Na và Xà nữ Lệ Toa vốn được khôi phục lại tướng mạo nguyên bản, lúc này cũng cùng lên tiếng: - Đúng vậy, chúng ta tin tưởng La Địch tiên..... Kẹt! Đột nhiên có tiếng động vang lên làm cắt ngang lời các nàng. Chúng nữ lập tức quay đầu nhìn lại, chỉ thấy tầng kết giới màu vàng ở bên ngoài sơn động bắt đầu nhạt dần. Kẹt! Kẹt! Kẹt! Theo từng tiếng kẽo kẹt vang lên, chúng nữ mở tròn xoe đôi mắt đầy kinh ngạc, rồi từng lớp kết giới bắt đầu nhạt và được giải trừ, đến cuối cùng hoàn toàn biến mất. Tiếp theo đó, chúng nữ liền được nghe loại thanh mà từ lâu được nghe: - Gâu!
Chương 393: Xuất Quan Lộ Thiến là người đầu tiên có phản ứng, nàng nửa mừng nửa lo kêu lên: - Tật Phong? đạo bóng đen từ trong động phóng vụt ra với tốc độ nhanh như gió và nhắm về phía chúng nữ mà lao tới. Lộ Thiến bất giác tự chủ được mà lui lại sau bước, bởi vì nàng thấy có điểm đúng. - Gâu! Bóng đen lại sủa lên tiếng, rồi trong lúc Lộ Thiến còn giật mình nó nhảy luôn vào lòng tiểu Tinh Linh. Bóng đen kia mềm mại như trái bóng vậy, trước đây Lộ Thiến nhiều lần ôm con chó cùng ngủ nên nàng rất quen thuộc với cảm giác này, do đó mà trong lòng thấy hoảng hốt nữa. Nàng cúi đầu nhìn xuống con vật ở trong lòng mình, nó quả là Tật Phong, lúc này vịn hai chân trước lên vai Lộ Thiến, tỏ ý mừng rỡ vì lâu ngày gặp. Chỉ có điều là bộ lông người nó vốn màu trắng như tuyết nay thay màu, tất cả đều là màu đen thùi lùi, so với màu của cái kén trước kia cũng khác là bao, đến nỗi vừa rồi Lộ Thiến suýt tí là nhận ra. - là mày hả, Tật Phong! Lộ Thiến vui mừng ôm chặt lấy con chó vào lòng, rồi ngừng nhảy cẩng lên. Nàng mong cái ngày này từ rất lâu rồi. Rốt cuộc Tật Phong cũng sống lại, chỉ là trước kia nó là con chó trắng, còn bây giờ biến thành con chó đen thôi, nhưng điều đó cũng quan trọng, chỉ cần nó đúng là Tật Phong tốt rồi. - Ẳng, ẳng.... Vì Lộ Thiến quá vui mừng mà ôm nó chặt, khiến cho nó hầu như thở nổi, vì vậy mới phát lên mấy tiếng ăng ẳng để cầu xin. Mấy nữ nhân khác thấy vậy đều bật cười vui vẻ, nhưng ngay sau đó, họ liền chuyển sức chú ý sang cửa động. Tật Phong theo Mộ Dung Thiên vào đó, giờ đây nó ra rồi, vậy điều đó có nghĩa là.... Trong ánh mắt chờ đợi của chúng nữ, hai bóng nhân ảnh từ trong huyệt động chậm rãi ra. Đợi đến khi thân hình của họ hoàn toàn lộ ra dưới những tia nắng cuối cùng của mặt trời, trong hai người có thân hình cao lớn liền vặn vẹo vươn vai mấy cái rồi : - Ài, cuối cùng khí ở bên ngoài mới là trong lành, ở trong sơn động khiến ta buồn muốn chết. Người vừa lên tiếng đúng là Mộ Dung Thiên chứ thể nghi ngờ gì nữa, còn người ở bên cạnh là Lăng Đế Tư. Nàng cũng theo vào sơn động để tu luyện, đồng thời để trông chừng cho tên sắc lang trong quá trình tĩnh tu, phòng hờ bất trắc nếu có gì xảy ra nàng còn có thể giúp đỡ cho được. Y phục của cả hai đều dơ bẩn, mặt đầy vẻ mệt mỏi. Những người trong quá trình tĩnh tu đều phải bỏ hết mọi hoạt động hằng ngày, vì vậy mà mấy tháng ở trong động, họ được rửa mặt chải đầu, tóc của Mộ Dung Thiên dài ra nhiều, còn râu cũng mọc tua tủa đầy mặt. nhanh chóng nhận ra đám người Tân Địch Á chạy ùa tới, nên ngạc nhiên hỏi: - Sao các người lại chờ ở đây, chẳng lẽ các người biết trước ta và Lăng Đế Tư hôm nay xuất quan hay sao? Đương nhiên Mâu Cơ rằng trong mấy tháng qua ngày nào mình cũng đến đây để chờ , nàng chỉ đấm mạnh lên ngực rồi : - Tên quỷ chết bầm này, sao chết luôn ở trong động , để bọn ta khỏi phải lo lắng! Tuy miệng mắng vậy, nhưng vành mi của nàng thấy ươn ướt rồi, vì ngoài sung sướng ra, nàng còn có vài phần ai oán nữa. Từ lúc bắt đầu quen biết tên sắc lang này, nàng chờ đợi rất nhiều. Đầu tiên là chờ được nổi bật, công thành danh toại, sau đó là sau đêm tân hôn, chờ trở lại Tát La, rồi khi động phòng chưa bao lâu phải tĩnh tu, thoáng cái qua luôn mấy tháng. Thời gian mà nàng được ở chung với quả là quá ít. Mộ Dung Thiên sớm quen với phương thức biểu đạt tình ý rất đặc biệt của Long nữ, nên cũng biết làm sao để giải quyết. Thế là ôm chầm lấy nàng rồi cười : - Phu nhân của ta, xin lỗi nhé! Mâu Cơ vừa nghe vậy cả người liền mềm nhũn ra, vì mỗi khi nghe gọi như vậy nàng lại nghĩ tất cả đều đáng giá. Long nữ tuy ngoài mặt điêu ngoa, nhưng thực tế lại là nữ nhân có nhu tình vạn trượng. Mộ Dung Thiên lại cười : - Phải rồi, ta bế quan bao lâu rồi nhỉ? Tĩnh tu đúng là buồn chết người được, sau này ta làm cái việc vô duyên này nữa đâu. - hơn bốn tháng rồi, chúng ta đều rất lo lắng. Tân Địch Á vừa đến bên cạnh , vừa thốt. - Bốn tháng lận à? mặt Mộ Dung Thiên tràn đầy nét kinh ngạc. Theo cảm nhận của , thời gian ở trong động nhiều lắm cũng chỉ có bảy, tám ngày thôi, ngờ thời gian trôi nhanh đến như vậy. Tinh thần của người cần tĩnh tu vốn vẫn nằm trong trạng thái khá rời rạc, đối với thời gian hầu như thể kiểm soát được nữa, thay vào đó, họ dường như có loại cảm giác tĩnh tu ngày bằng với cả năm ở ngoài dân gian vậy. Vì thế mà Mộ Dung Thiên cảm thấy thời gian trôi nhanh là vậy. Nếu như có gì xảy ra ngoài dự liệu, trong bốn tháng qua, ở bên ngoài hẳn là phát sinh biến hóa nghiêng trời lệch đất rồi. Vì thế mà trong nhất thời, Mộ Dung Thiên liền rơi vào trầm tư. Tân Địch Á thấy vậy hỏi: - Chàng nghĩ gì vậy? Phải rồi, tĩnh tu có được thuận lợi hay ? Mộ Dung Thiên nghe hỏi vậy sắc mặt liền trở thành ảm đạm, thốt: - , hiệu quả rất , lực lượng của ta vẫn thể nào sử dụng được. Chúng nữ nghe vậy đều hết sức kinh ngạc, ai nấy vốn tưởng tĩnh tu thành công nên mới xuất quan, nhưng ngờ lại trái hẳn dự đoán như thế. như thế trong tình huống bị ngoại giới quấy rầy, tác dụng của việc tĩnh tu hẳn là khá rệt, nhưng tình trạng của Mộ Dung Thiên tương đối đặc biệt chút. Ngay cả Long vương mà cũng thúc thủ vô sách, vậy việc bị thất bại cũng có gì đáng ngạc nhiên cả. Tại Thần Phong đại lục, khi người bị mất lực lượng đó là việc đáng buồn, nhất là khi người đó còn là vị thống soái kêu mưa gọi gió nữa. Lộ Thiến kéo kéo tay , : - La Địch ca ca, đừng quá lo lắng, mọi việc rồi tốt hơn thôi. Chúng ta trở về trước , lâu mình ăn cơm chung rồi. Mộ Dung Thiên lập tức phấn chấn tinh thần, rồi cười : - Ha ha, đúng rồi, ta đói gần muốn xỉu luôn đây, nhưng trước tiên phải tắm rửa , bằng ta cũng chịu hết nổi luôn. Đám người Tân Địch Á mong cho Mộ Dung Thiên có thể thuận lợi xuất quan lâu, được vậy cảm tạ trời đất rất nhiều rồi. tại tuy vẫn chưa khôi phục được lực lượng, nhưng vậy cũng đỡ hơn nhiều lắm. Trong lúc mấy người cười và tiến vào trong nội viện, đột nhiên có bóng người lao vút đến trước mặt bọn họ. ra đó là thành viên của Long tộc. Mâu Cơ khẽ nhíu mày: - Tạp Lợi u? - Tam tiểu thư! Tạp Lợi u thi lễ với nàng trước, sau đó mới quay sang với Mộ Dung Thiên: - Đan Ni Tư đại nhân, Long vương có mời. - Cái gì? Mâu Cơ nghe vậy suýt nữa ngất luôn, Mộ Dung Thiên mới vừa xuất quan chưa tới năm phút, cả ăn bữa cơm cũng chưa có thời gian, vậy mà phụ thân sai người đến kêu rồi. Tạp Lợi u cũng hiểu tính tình của Mâu Cơ, nhưng y vẫn kiên trì: - Đúng vậy, Long vương có lệnh, mong Đan Ni Tư đại nhân lập tức di giá. Mẹ kiếp, tới là nhanh. Rốt cuộc cơ hội cũng đến rồi.