Dị Giới Dược Sư - Vô Sỉ Đạo Tặc

Thảo luận trong 'Sắc Hiệp'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Chó Điên

      Chó Điên Well-Known Member

      Bài viết:
      4,012
      Được thích:
      12,975
      Chương 26: Dụ Hoặc

      Dịch giả: Athos

      Biên tập: ái tài uyên ương

      Xem ra chỉ có việc đó mới có thể giải thích được tình huống vừa rồi. Tuy nhiên, sao cũng được, cái mạng của mình cuối cùng cũng giữ lại được rồi, điều này mới là quan trọng nhất.

      Mộ Dung Thiên :

      - Nữ.....nữ hiệp, có thể đưa ta xuống núi được chăng? Ta biết đường .

      Lăng Đế Tư vốn vẫn còn chưa hết kinh hồn nên há miệng thở dốc, trống ngực đập mạnh và ngừng phập phồng lên xún. Khi nàng vừa nghe xong lời đó trợn trừng hai mắt, hỏi:

      - Nữ hiệp? Nữ hiệp cái gì chứ, là khó nghe quá , ngươi gọi ta là Lăng Đế Tư tiểu thư được rồi.

      Nàng vốn thích người ta gọi mình bằng tên hay qua chức nghiệp của mình, mà nàng chỉ thích được người ta gọi là "tiểu thư". Lý do rất đơn giản: bởi vì nó dễ nghe.

      thể phủ nhận rằng cho dù trong lúc Lăng Đế Tư trợn trừng mắt nàng vẫn rất xinh đẹp, vẫn toát ra phong vận lã lướt, đặc biệt nhất là đôi nhũ hoa phập phồng lên xuống. Trong lúc nàng thở dốc chúng lại càng cao ngút ngàn, làm mê chết người. Mộ Dung Thiên đưa mắt nhìn chằm chằm vào đôi nhũ hoa mê ly ấy, lúc lâu sau mới :

      - Lăng Đế Tư tiểu thư, có thể dẫn ta xuống núi chăng?

      Mộ Dung Thiên cảm thấy cách xưng hô như thế có phần mấy thích hợp, bởi vì hai chữ "tiểu thư" ấy khi ở tại Địa cầu ngoài các nhân viên phục vụ ra, hầu như đa số cũng chỉ được dùng cho những nữ nhân ra đời kiếm ăn, còn những nữ nhân xinh đẹp đều được gọi là mỹ nữ hoặc tịnh nữ. Tuy nhiên, nếu như Lăng Đế Tư thích cách gọi dâm đãng đó cũng chỉ đành chiều theo mà thôi.

      Chuyến này Lăng Đế Tư có thu hoạch ít, ngoài việc thoát hiểm lại còn hoàn thành được nhiệm vụ nữa, lúc nãy sau khi nuốt Thánh Linh đan, nàng đột phá được giai đoạn lam hỏa diễm nên trong lòng rất cao hứng, dù cho cái việc đưa tên gia hỏa này xuống núi có phiền phức đến đâu cũng thành vấn đề, cả con Tuyết Phách Tinh kia cũng phải là đối thủ của nàng còn xá gì cái chuyện cỏn con như thế chứ. Vì vậy nên nàng trả lời rất hào phóng:

      - Được rồi, nghĩ tình lúc nãy ngươi giúp ta được chút ít, nên ta giúp lại ngươi lần.

      Kỳ đâu phải Mộ Dung Thiên chỉ giúp nàng chút ít, nếu có hoàn đan dược kia có lẽ nàng lọt vào tình cảnh cửu tử nhất sinh rồi.

      Mộ Dung Thiên gật gật đầu đáp lia lịa:

      - Đa tạ, đa tạ.....!

      Lăng Đế Tư tìm lấy đôi nhãn châu bằng lục ngọc có màu trong suốt ở tại nơi Tuyết Phách Tinh vừa chết, vì đây cũng chính là chứng vật cho nhiệm vụ lần này. Thông thường, quái vật là do khí hóa thành nên sau khi chúng chết, tất nhiên biến trở lại là luồng khí, và nhân loại chỉ cần thông qua việc săn giết chúng thu hoạch được những luồng khí kia. Có số loại quái vật sau khi chết phần khí hóa tán vào bộ phận nào đó cơ thể của chúng, tỷ như Tuyết Phách Tinh này sau khi chết đôi ngươi của nó biến thành lục ngọc.

      Lăng Đế Tư cầm đôi lục ngọc trong tay mà cảm thấy rất đắc ý, nàng thầm nghĩ lần này trở về giao nó ra ngay trước mặt Chu Lệ Á, tránh cho bà ta cứ luôn cho rằng mình thể hoàn thành loại nhiệm vụ cấp B này. Nàng vừa nghĩ, vừa tiện tay ném đôi lục ngọc vào Gian Giới Chỉ [1], loại giới chỉ này cũng tương tự như Trữ Vật Châu vậy, nó cũng là loại ma pháp khí [2] được dùng để chứa đồ. Tuy nhiên, so với Trữ Vật Châu nó còn cao cấp hơn rất nhiều, trước tiên là dung lượng của nó lớn hơn, kế đến là điểm trọng yếu hơn, đó là nó có thể làm giảm bớt trọng lượng cho người sử dụng, đặc biệt là đối với các nữ tử có thể lực yếu đuối nó giúp ích rất nhiều. Thế nhưng, số lượng Gian Giới Chỉ có đại lục có thể đếm được đầu ngón tay, bởi vì cái loại vật liệu dùng để chế tác ra nó lại cực kỳ ít ỏi - từ ngọc (ngọc nam châm) - nó là loại ngọc có từ tính rất cao, ngoài ra, nó lại có đặc tính khác nữa, đó là phương hướng của từ lực (sức hút) và trọng lực của nó hoàn toàn trái ngược nhau, do đó mà nó có thể làm giảm thiểu trọng lực ở mức độ nhất định nào đó. Những người sở hữu được Gian Giới Chỉ có hơn phân nửa là các người quý tộc trong hoàng thất, hoặc là số ít thành viên ở trong các đại gia tộc, còn những người dân thường đừng mơ có được nó.

      Lăng Đế Tư di chuyển chú ý của mình trở lại với Mộ Dung Thiên, rồi :

      - Phải rồi, ngươi làm thế nào mà leo lên được đỉnh núi của Kinh Lôi sơn mạch?

      Nàng cảm thấy rất kỳ quái, hiểu tại sao kẻ bình dân có năng lực chiến đấu như lại xuất tại địa phương đầy nguy hiểm thế này.

      Nghe hỏi vậy khuôn mặt của Hồng Dịch chợt nóng rần nên, lẽ phải huỵch toẹt ra là vì muốn chế luyện xuân dược nên mới trèo lên đỉnh núi thế này, nhưng làm vậy là mất mặt nam nhi quá, vì vậy mà chỉ đành bịa đại:

      - Ta đến lưng chừng núi thưởng ngoạn, ngờ gặp phải bão tuyết, rồi may bị nó cuốn đến đây.

      Lăng Đế Tư cũng là người từ vùng khác đến đây, đối với dãy Kinh Lôi sơn mạch này cũng mấy quen thuộc, ở tại lưng chừng núi có bão tuyết xuất hay nàng thể biết được, huống chi nàng cũng chẳng muốn truy cứu làm gì, chỉ uể oải :

      - Thôi được rồi, hãy mau theo ta. Ta cam đoan là ngươi được xuống núi an toàn.

      Nàng vốn muốn nhắc đến hoàn Thánh Linh đan kia ở đâu ra vì sợ bị đòi nợ, vì dù sao nó cũng là loại cực phẩm đan dược trị giá liên thành.

      Mộ Dung Thiên đột nhiên chỉ về phía sau lưng nàng, kinh hãi la lớn:

      - A, hay rồi, lại có thêm con đến kìa.

      Lăng Đế Tư quay đầu lại nhìn, nàng bắt gặp ngay con Tuyết Phách Tinh khác tiến đến gần, nhưng con này chỉ là loại tầm thường chứ giống như con Tuyết Phách Tinh Vương lúc nãy. Với hỗ trợ của Hỏa Long Châu, nàng thừa sức trị được con này, vì thế nên với giọng xem thường:

      - Yên tâm , sao đâu. Hãy coi ta thu thập nó đây.

      Nàng muốn hiển lộ oai phong ở trước mặt Mộ Dung Thiên nên muốn nhanh chóng giết chết con Tuyết Phách Tinh kia, khiến cho tên gia hỏa ban sáng xem thường mình phải nể sợ phen. Nhưng bỗng nhiên tấm thân mềm mại của nàng chợt run lên, ấp úng :


      - A....ta, ta chóng mặt quá...

      "Bạch!” tiếng, thân nàng ngã nhoài xuống tuyết. Mộ Dung Thiên khẩn trương chạy đến đỡ lấy nàng rồi lay mạnh và hỏi:

      - Ê, ngươi sao vậy? Mau tỉnh lại !

      Thế nhưng Lăng Đế Tư hề có phản ứng gì. Sau khi Mộ Dung Thiên thăm dò kinh mạch của nàng thấy vẫn còn hơi thở, ra nàng chỉ bị hôn mê thôi. Mắt thấy con Tuyết Phách Tinh càng lúc càng tiến đến gần, Mộ Dung Thiên vội vàng chui trở vào hang động cũ, nhưng khi vừa chui được nửa người bỗng sực nhớ ra là còn có Lăng Đế Tư vẫn nằm tuyết. khẽ thở dài hơi, ài, thấy chết mà cứu quả là làm nổi, mà tính mạng của mỹ nữ lại rất quý giá nữa. Nghĩ vậy rồi, liền bò trở ra ôm lấy thân thể mềm mại của nàng và lại chui vào hang động cách khó nhọc. Nếu là lúc bình thường, với thân hình gợi cảm và phong mãn như nàng hẳn làm cho phải điên đảo thần hồn, tuy nhiên, vào lúc này chỉ ước sao cơ thể của nàng càng lùn càng ốm lại càng tốt, bởi vì cảm thấy thân hình của nàng rất nặng, mà Tuyết Phách Tinh lại đuổi gần tới nơi rồi.

      Khi tiến đến chỗ rẽ của cái động khẩu rộng độ bốn thước, Mộ Dung Thiên những tưởng là thành công thoát ly được hiểm cảnh, nhưng con Tuyết Phách Tinh kia tuy vào trong được nhưng nó vẫn ngoác miệng lớn rồi phun ra trái băng cầu, kích thẳng ngay vào vách động và bị vỡ tan, khiến cho trong động tràn ngập toàn khí lạnh, hàn ý vô thanh vô thức xâm nhập vào tận xương tủy và nhanh chóng lan nhanh đến hai tay hai chân của Mộ Dung Thiên. Ngay cả Lăng Đế Tư mà ôm trong lòng cũng giữ nổi, phải buông rơi mỹ nhân xuống đất.

      Con Tuyết Phách Tinh này hiển nhiên là rất đần độn và vụng về, vì nó nhìn thấy bóng dáng của Mộ Dung Thiên nên tưởng rằng địch nhân đào tẩu, vì thế nên nó cũng quay người bỏ . Tuy vậy, tình thế của Mộ Dung Thiên cũng lạc quan chút nào, khí lạnh người càng lúc càng nặng, hai vành môi chuyển sang màu tím bầm, đôi hàm răng liên tục va vào nhau. cảm nhận được rất ràng, khí lạnh từ ngoài cứ xâm nhập vào trong từng chút từng chút , trước tiên là qua làn da, huyết mạch, và xương cốt. Ở dưới đôi bàn chân của chợt có lớp khí vụ trắng bạc toát ra bao phủ lấy chúng, rồi ngừng lan nhanh đến các địa phương khác.

      Thân thể càng lúc càng bị đông cứng, nhìn lớp khí vụ trắng bạc như loại ôn dịch lan tràn và ăn dần lên cơ thể mình, Mộ Dung Thiên biết được nếu để cho lớp khí vụ đó nuốt trọn lấy mình coi như đời mình cũng xong. Mạc Lý An quả sai, thể chất của mình là tồi tệ, chỉ chút khí lạnh cỏn con mà cũng có thể lấy cái mạng của mình nữa. Con bà nó, lần này đúng là bị hủy ở trong tay nữ nhân rồi, người ta bảo hồng nhan họa thủy, đúng là đếch có sai.

      - Ơ...

      Nhân vật "họa thủy" nằm đất đột nhiên cử động, từ đôi môi đỏ mộng vừa thoát ra tiếng rên khẽ cực kỳ quyến rũ. Tuy vậy, lúc này Mộ Dung Thiên lại thể nhúc nhích được chút nào, chứ đừng gì đến nảy sinh lòng dâm dục. muốn há miệng cầu cứu với Lăng Đế Tư, song miệng và đầu lưỡi đều hoàn toàn mất tri giác, phát ra được chút thanh nào.

      - Nóng quá!

      Lăng Đế Tư mở to mắt và kêu lên tiếng. Lúc này sắc mặt của nàng đỏ rực, tựa như bị liệt hỏa thiêu đốt vậy, thậm chí chiếc cổ xinh xinh cũng lộ ra màu đỏ thắm của loài hoa hồng. Đôi tay nhắn của nàng ngừng vuốt lấy vuốt để nơi cổ và ngực của mình, cứ y như là có vật gì ở bên trong nàng muốn xé toang lồng ngực để xông ra ngoài bất cứ lúc nào.

      Mộ Dung Thiên thấy vậy cảm thấy kỳ quái, nàng bị sao thế, phải là vì luyện công mà bị tẩu hỏa nhập ma đó chứ?

      Trong lúc đôi tay quơ loạn, bàn tay của Lăng Đế Tư bất chợt đụng phải Mộ Dung Thiên ở bên cạnh, nàng cảm lấy cái lạnh thấu xương ở người , cái lạnh đó khiến cho Mộ Dung Thiên tưởng như bản thân rơi vào địa ngục băng giá, thế nhưng vào lúc này, cái lạnh ấy đối với nàng lại như nước cam lộ, cảm giác của nàng chẳng khác nào nắng hạn gặp được mưa, khiến cho nàng cảm thấy rất thoải mái. Vì muốn cho toàn thân được hưởng cái cảm giác tuyệt vời ấy, Lăng Đế Tư liền đứng lên, rồi dùng hai chân và hai tay quấn chặt lấy thân thể của .

      Mộ Dung Thiên ngây ngốc nhìn thân thể của Lăng Đế Tư như con rắn vặn vẹo cọ sát lên thân thể của mình, đột nhiên cảm thấy vui mừng tột độ, đó phải là vì có mỹ nữ tự dưng nhảy vào lòng và ôm ấp mình, mà bởi vì sau khi được Lăng Đế Tư ôm lấy, cảm thấy từng luồng từng luồng khí ấm truyền vào cơ thể, vì vậy mà khí lạnh người cũng lập tức được trấn áp ngay. Giờ đây, theo vặn vẹo càng lúc càng kịch liệt của Lăng Đế Tư, tư thế của nàng cũng càng lúc càng phóng đãng hơn, mà luồng khí ấm cũng ngừng truyền sang và khiến cho khí lạnh người của cũng từ từ bị đẩy lui dần. Đầu tiên là có thể nhúc nhích được đầu ngón tay út, tiếp đó là ngón trỏ, rồi đến ngón giữa, bàn tay, bàn chân, rồi cả cái chân.......

      trong lúc Mộ Dung Thiên tự khôi phục lại hành động của mình tư thế biểu diễn của Lăng Đế Tư lại càng khó coi và dâm dật hơn, cả người nàng đều đeo cứng mình . Mộ Dung Thiên bối rối đẩy nàng ra xa và :

      - Ngươi..........ngươi làm gì thế?

      Được tuyệt thế mỹ nữ hiến thân vốn là chuyện mà bất kỳ nam nhân nào cũng mơ ước mà được, nhưng Mộ Dung Thiên lại phát bản thân mình muốn chống cự lại thân thể ấm nóng hết sức hấp dẫn này. Đối với tên sắc lang như , đây là việc thể lý giải được, hay là bản tính của mình vốn hề hạ lưu vô sỉ như tưởng tượng? Mộ Dung Thiên vừa nghĩ đến đó cảm thấy có chút sợ hãi và dám chấp nhận đó, bởi vì vẫn luôn mực cho rằng bản thân mang thân phận sắc lang đó mới chính là điều quang vinh.

      Hết hồi 26

      =====================================

      Chú thích:

      [1] Gian Giới Chỉ: loại nhẫn đeo ở ngón tay có chức năng tương tự như túi càn khôn vậy, có thể chứa được rất nhiều đồ đạc trong đó. Loại nhẫn này xuất rất nhiều ở trong các thể loại truyện như Dị Giới, Trọng Sinh, Xuyên Việt, hay Ma Pháp, Huyền Huyễn.

      [2] ma pháp khí: đồ vật ma pháp.
      OrchidsPham thích bài này.

    2. Chó Điên

      Chó Điên Well-Known Member

      Bài viết:
      4,012
      Được thích:
      12,975
      Chương 27: Linh Nữ

      Dịch giả: Athos

      Biên tập: ái tài uyên ương

      Sau khi mất chỗ dựa băng giá kia, Lăng Đế Tư ngừng phát ra những thanh rên rỉ đầy thống khổ và khó chịu, kế đến nàng lại từ dưới đất bò dậy và cuống quít cuốn chặt lấy , đôi mắt của nàng mơ màng đầy vẻ mê ly, còn đôi môi đào kề sát đến hôn lấy hôn để lên môi , và đôi tay nhắn dưới ngừng chà sát lên khắp châu thân của . Bộ y phục đạo tặc bó sát người nàng sớm bị bung ra hết, đôi gò bồng đảo căng tròn đầy vẻ quyến rũ khiến cho Mộ Dung Thiên cảm thấy đầu váng mắt hoa.

      Qua phản ứng của Lăng Đế Tư, rốt cuộc Mộ Dung Thiên cũng hiểu được tất cả mọi việc này đều là do dược vật tác động mà ra, ra viên hoàn dược màu đỏ kia đúng là "Tu Nữ Dã Phong Cuồng", nhưng chỉ hiểu vì sao nó lại khôi phục hiệu dụng của mình như thế.

      Thế là ma nữ, người có thể khiến cho bất cứ nam nhân bình thường nào cũng có thể trở nên sa ngã tồi bại, liền bắt đầu có những hành động thoát y đầy dâm mỵ ở ngay trước mặt . Hành động này quả là cực kỳ hấp dẫn, gì có thể sánh được, nó chỉ khiến cho Mộ Dung Thiên cảm thấy miệng khô lưỡi nóng, máu mũi như muốn phụt ra ngoài. lắp bắp :

      - Uy, đừng làm vậy, chúng ta vốn dĩ hề có lấy chút cảm tình nào......

      Thần trí của Mộ Dung Thiên bắt đầu có chút mê muội, lời này tất nhiên là vô tình thoát ra từ miệng , chỉ là cái trang mạng H chứa đầy hình ảnh khiêu dâm kia vẫn luôn ám ảnh , vẫn cung cấp những thức ăn tinh thần cho giới sắc lang, nên cả ngày chỉ nghĩ tới việc kiếm nữ nhân có chút tư sắc đến để giải quyết cho tên xử nam khốn khổ là . Đáng lý ra, dưới tình huống này nên mặc kệ ba bảy hai mươi mốt, mà phải xông vào như lang như sói mà áp ngã nữ nhân ấy xuống mặt đất rồi mới phải. Thế nhưng giờ đây, kẻ xông tới như hổ lang kia lại chính là Lăng Đế Tư, mà kẻ bị vồ phải lại chính là . Điều này khiến cho Mộ Dung Thiên cảm thấy mình là thất bại, ở tại cái thời khắc này, chẳng cảm thấy mình là tên sắc lang chút nào cả, thậm chí so với quân tử còn có phần đạo mạo hơn, và so với thánh nhân lại còn thánh thiện hơn rất nhiều. Với tình cảnh trước mắt đây, dù cho có là quân tử hay thánh nhân gì gì nữa cũng sớm chịu đựng nổi nữa rồi.

      Từ miệng Lăng Đế Tư liên tục thoát ra loạt chú ngữ, trong khi đó, toàn thân nàng cũng phát ra luồng hồng quang mờ nhạt, tuy thanh của nàng vang lên trong lúc thần trí mơ hồ khiến người ngoài nghe ràng lắm, nhưng Mộ Dung Thiên cũng loáng thoáng nhận ra nội dung của nó. Chỉ với cái tên của loại chú ngữ đó thôi cũng đủ khiến cho phải kinh sợ toát mồ hôi hột - Linh Lực Phụng Hiến.

      Thần Phong đại lục có loại nữ nhân được sở hữu loại thể chất kỳ lạ phi thường, gọi là "linh thể". Trong lần đầu giao hợp với nam nhân, linh lực từ thân của những nữ tử này được chuyển dời lên thân thể của nam nhân ấy. Những nữ tử có sở hữu "linh thể" được gọi là "linh nữ". Thông thường, chỉ có tại giới hoàng thất quý tộc hay danh gia vọng tộc mới có thể sản sinh ra loại "linh nữ" này. Sau khi chào đời, các vị thuật sư được mời tới để thi triển phong ấn người các nàng, thủ thuật này được gọi là "Linh thể cấm cố." Trong quá trình "linh nữ" bị phong ấn trưởng thành, bao nhiêu linh lực của họ bị tồn trữ bên trong thân thể cũng theo đó mà lớn dần lên, cho đến khi họ chính miệng đọc ra loại chú ngữ hóa giải phong ấn, tức chú ngữ "Linh lực phụng hiến" và phát sinh quan hệ lần đầu tiên với nam tử, như vậy bao nhiêu linh lực của họ chuyển hết sang người nam nhân nọ. Tuy nhiên, toàn bộ quá trình chỉ có điều kiện duy nhất, đó là nhất định phải do linh nữ hoàn toàn tự nguyện đọc ra chú ngữ "Linh lực phụng hiến", nếu do bị cưỡng bức giao hợp linh lực được dời chuyển thể phát sinh diệu dụng. Mà những nữ tử sở hữu "linh thể" chỉ có thể tiến hành phụng hiến trong lần đầu giao hợp, và đối với cánh nam nhân cũng thế, họ cũng chỉ có thể tiếp nhận "Linh lực phụng hiến" trong lần đầu của mình mà thôi.

      Tại nơi xem trọng lực lượng tối cường như Thần Phong đại lục mà , số lượng linh nữ cực kỳ quý hiếm ấy được xem là bảo vật vô giá của đám nam nhân. Đối với linh nữ, ai có được linh thể càng đặc biệt, càng xuất sắc linh lực càng nhiều, thậm chí, lực lượng đó còn có thể cải biến nam nhân vốn chỉ có khả năng của Sinh Hoạt chức nghiệp giả trở thành người thuộc Chiến Đấu chức nghiệp. Tuy nhiên, những linh nữ này chỉ có thể lưu chuyển tại liên hiệp giữa hoàng thất đại tộc với nhau, họ chính là thứ hàng giao dịch thuộc loại xa xí phẩm của giới thượng lưu. người bình thường tuyệt bao giờ dám mơ ước đến.

      Tên đầy đủ của Lăng Đế Tư chính là Lăng Đế Tư Khải m, là thành viên thuộc về chi của Khải m gia tộc tại Lam Nguyệt đế quốc, vì thế nên mới có được linh thể, và cũng do đó mà Lý Ngang mới hết lòng kiên nhẫn theo đuổi nàng. Kỳ ngoài dáng vẻ xinh đẹp mỹ lệ của nàng ra, trong đó còn là vì linh nữ có tác dụng rất lớn đối với nam nhân.

      Vào thời khắc này, thần trí của Lăng Đế Tư hoàn toàn trở nên mơ hồ, tất cả hành động của nàng đều do dục vọng thúc đẩy. Từ sâu trong tiềm thức, nàng chỉ biết rằng đoạn chú ngữ này có thể khiến cho thân thể của nàng được sảng khoái, vì thế mà bất giác, nàng đọc nó lên. Song, cũng bởi do Mộ Dung Thiên vừa mới đến Thần Phong đại lục chưa lâu, tư tưởng chưa bị ảnh hưởng gì nhiều nên cho rằng trở thành Chiến Đấu chức nghiệp giả nào có gì hay ho đâu, vì thế nên sau khi nghe Lăng Đế Tư đọc ra đoạn chú ngữ khiến cho hàng ngàn hàng vạn nam nhân mơ ước kia liền cố nén dục hỏa, :

      - Nàng hãy tỉnh táo lại ........

      Lời chưa dứt đột nhiên rùng mình cái, té ra là bị bàn tay nhắn của Lăng Đế Tư trong lúc vô ý thức chụp trúng "tiểu huynh đệ" của .

      Bao nhiêu nỗ lực cùng lý trí của rốt cuộc cũng đạt đến cực hạn, trong đầu bất giác nổ "oành" tiếng và bỗng chốc biến thành trống rỗng, thân thể như kho đạn bị nổ tung. Đừng , cho dù có là người sắt bây giờ cũng bị lửa dục vô cùng vô tận thiêu đốt thành tro bụi mất rồi. Mộ Dung Thiên lập tức hùng hổ dùng tay xé nát bộ y phục của Lăng Đế Tư, để lộ ra nước da trơn mịn láng bóng đầy sức sống. Mộ Dung Thiên tiếp tục xé nát y phục của nàng, phải rằng cái thứ nghệ thuật phẩm này đủ để che đậy cơ thể hoàn mỹ lộ ra dần trước mắt , nào là đồi núi cao vút, bình nguyên phẳng lỳ, rừng sâu thăm thẳm, rồi lại cốc khẩu trũng sâu.....Tất cả những thứ đó đều xinh đẹp mỹ miều và hết sức gợi cảm.

      Mộ Dung Thiên tham lam vuốt ve từng tấc da tấc thịt người Lăng Đế Tư, cho đến khi nàng bị kích thích tột cùng và chờ được nữa liền đưa tay xé toạc y phục của ra thành từng mảnh, rồi xô ngã ra đất và nàng liền tức khắc cưỡi lên người , đồng thời hai chân khép chặt lấy thân .

      Cơn đau đầu đời khiến cho Lăng Đế Tư phải nhíu chặt đôi mày liễu, song, nàng cũng nhanh chóng được khoái cảm cuồn cuộn dâng cao như thủy triều bao trùm lấy tất cả các tế bào toàn thân, vì vậy nàng ngừng vặn vẹo chiếc eo nhắn, đồng thời cũng phát ra những tiếng rên rỉ cực kỳ mê ly, tràn ngập cả gian trong động.

      Mộ Dung Thiên sung sướng đắm mình vào cảm giác hạnh phúc triền miên, cơ hồ như muốn ngất lịm . tìm đủ mọi cách để tìm nữ bằng hữu chịu cùng thử nghiệm mùi vị tình ái với mình nhưng chưa bao giờ thành công, ngờ hôm nay vô tình lại có nữ tử diễm lệ dâng đến tận miệng. vốn sợ rằng đây chỉ là trường mộng mỵ, thế nhưng cảm giác mãnh liệt ở hạ thể lại rất chân , tất cả những cảm giác tiêu hồn và mùi vị đê mê sung sướng ấy đều cho biết đây đúng là , so với trân châu lại còn hơn nữa.

      Dục vọng dâng cao tột đỉnh, kẻ mang nặng chủ nghĩa nam nhân như Mộ Dung Thiên làm sao có thể chấp nhận cho nữ nhân muốn làm gì mình làm, vì thế nên liền lật người lại, đẩy Lăng Đế Tư ngã xuống đất, rồi bản thân áp lên người nàng. "Đảo thiêu chá chúc", "Lão hán thôi xa", "Canh ngưu tha lê", tiền tiến thức, giao điệp thức, đảo ngọa thất, trực giác thức.........Những động tác cùng với đủ mọi tư thế mà diễn tập bằng mắt rất nhiều lần và cũng thuộc lòng như cháo chảy, cả thảy là ba mươi sáu chiêu, bảy mươi hai thức, tất cả đều được mang ra sử dụng. Rốt cuộc, cũng có cơ hội dùng tới chúng. Dưới những đợt công kích của Mộ Dung Thiên, Lăng Đế Tư như bị chìm vào bể dục vọng vô bờ bến, từng đợt từng đợt khoái cảm ngừng dâng trào......

      oooOooo

      Khi Mộ Dung Thiên mở mắt ra, lúc này mới mơ hồ nhận ra tư thế của và Lăng Đế Tư quyện chặt lấy nhau. Ở ngay trước mặt khuôn mặt tươi cười đầy vẻ thỏa mãn của đóa hải đường vừa trải qua cơn mưa, khuôn mặt đó gần đến nổi cả hơi thở của nàng mà cũng nghe được. Mộ Dung Thiên cảm thấy quá bất ngờ, nghĩ tới việc đại mỹ nữ như nàng luôn luôn được bao nhiêu người ham muốn mà được, thế mà lại tới tay quá dễ dàng. Khi nhìn xuống mặt đất, trông thấy những đốm hồng vương vãi khắp nơi, điều đó lên chủ nhân thuần khiết của những giọt máu hồng đó vừa kết thúc cuộc đời thiếu nữ của mình. chiếc cổ trắng ngần của Lăng Đế Tư biết từ lúc nào thấy xuất đồ án hoa mai xíu thập phần diễm lệ, sinh động như , trông như được người ta dùng châm xâm lên vậy. Tiêu ký đó cũng giống y chang cái tiêu ký vừa xuất người của Mộ Dung Thiên, tuy nhiên, đồ án hoa mai của lại xuất ở cánh tay trái, đó chính là tiêu ký đặc thù của "Linh lực phụng hiến.”
      Hà LinhOrchidsPham thích bài này.

    3. Chó Điên

      Chó Điên Well-Known Member

      Bài viết:
      4,012
      Được thích:
      12,975
      Chương 28: Ba Chưởng (Tát Tay)

      Dịch giả: Athos

      Biên tập: ái tài uyên ương

      Tại Thần Phong đại lục, những ai mắc phải tội cưỡng gian đều bị ném cho Phệ Nhân trùng [1] ăn thịt. Giống trùng này là loại ma thú ăn thịt, chúng ở thân thể con người mà ăn từng chút từng chút . Hơn nữa, vì để giữ cho thịt của nạn nhân còn tươi, chúng hạ thủ vào những địa phương trí mạng, còn nạn nhân chỉ bị chết sau khi toàn thân cơ thể bị ăn hết, đến lúc đó họ mới được giải thoát khỏi cực hình tàn khốc gần như bị lăng trì này được.

      Trong lòng Mộ Dung Thiên khỏi cảm thấy khiếp đảm, chợt có ý niệm lóe lên trong đầu, sao, đây là do nàng ta chủ động câu dẫn mình kia mà. Hơn nữa, chỉ có khi nào do người nữ tự nguyện "Linh lực phụng hiến" mới có thể phát sinh. Nam nữ kết hợp cũng cần phải có công hội chứng nhận, nhưng cũng được mặc nhiên công nhận là có quan hệ phu thê. Hai cái tiêu ký hình Mai Hoa đồ án độc nhất vô nhị ở cổ Lăng Đế Tư và tay của Mộ Dung Thiên đều thể bị xóa , như vậy là bị phán tội cưỡng gian đó chứ? Nghĩ vậy rồi trong lòng Mộ Dung Thêin cũng hơi an tâm chút. Lúc này, đột nhiên phát trong người có luồng khí nóng lưu chuyển cách nhàng thong thả nhưng tràn trề sức sống. Linh lực? Đây là linh lực sao? Cảm giác quả là kỳ diệu, phảng phất như bản thân được tắm nắng xuân đầy ấm áp, lại như cảm giác hưởng thụ trận gió mát rượi vào giữa trưa hè oi bức, khiến người ta cảm thấy cực kỳ thoải mái.

      Theo hấp thu của linh lực, thân thể của Mộ Dung Thiên cũng dần nảy sinh biến hóa. Đúng là có thể dùng hai chữ "lã lướt" để hình dung tấm thân vốn khá tráng kiện và đô con của vào lúc này.

      oooOooo

      Sau trận mây mưa thỏa sức bình sinh, Mộ Dung Thiên ngắm nhìn Lăng Đế Tư ngủ say trong lòng mình, khuôn mặt tuyệt mỹ của nàng vào lúc này quả là rất ngọt ngào, lại thêm sắc hồng nhuận của nữ tử khi vừa đặt chân vào ngưỡng cửa thiếu phụ càng giúp nàng tăng thêm phong vận thành thục. Mộ Dung Thiên đột nhiên cảm thấy từ đáy lòng dâng lên cảm giác cực kỳ thân thiết. Theo quy định của công hội, khi hai người phát sinh quan hệ dưới ảnh hưởng của "Linh lực phụng hiến", vậy từ nay về sau, huyết mạch của họ tương thông, và cần có chứng nhận của công hội họ cũng mặc nhiên trở thành phu thê. như thế cũng có nghĩa là bắt đầu từ lúc này, nàng là thê tử của mình. Thê tử! danh từ thân thiết biết bao! Đặc biệt là đối với kẻ độc, từ mất hết thân nhân, rồi lại bị lỗ đen hút đến dị giới như Mộ Dung Thiên mà , đây chính là người thân nhân duy nhất của đấy.

      Lăng Đế Tư đột nhiên trở mình, thân thể mảnh vải của nàng khẽ vặn vẹo đôi chút, vô tình khiến cho da thịt của hai người cọ sát vào nhau, thế là lửa dục của Mộ Dung Thiên được dịp bùng phát, xộc thẳng lên tận mây xanh, đồng thời cũng đánh thức luôn nữ nhân ngủ trong lòng .

      - A!

      Tiếng kêu lớn vượt hơn cả 90 đề xi ben [2] vang lên bên trong động gần như có thể khiến người ta đinh tai nhức óc. Lăng Đế Tư lồm cồm ngồi dậy, nàng thể tin vào hoàn cảnh trước mắt được, ngờ mình lại có thể chung đụng với nam nhân hoàn toàn xa lạ, hơn nữa, cơn đau nóng rát nhè ở hạ thể cho nàng biết điều bất hạnh đáng sợ xảy ra.

      "Bốp!" Lăng Đế Tư chưa thèm hỏi căn nguyên tình giáng ngay cho Mộ Dung Thiên cái tát nẩy lửa, khiến cho năm ngón tay hằn khuôn mặt của .

      Cái tát tai bất thình lình đó khiến cho Mộ Dung Thiên vốn mơ mơ màng màng nghĩ tới tương lai đẹp đẽ hoàn toàn bị bất ngờ. Cách đây lâu, Lăng Đế Tư nồng nhiệt chủ động như thế, nhưng phản ứng của nàng vào lúc này lại trái ngược hẳn, khiến khó thể tiếp nhận được. Tuy nhiên, nghĩ đến việc sở dĩ có được nàng cũng bởi vì ảnh hưởng của viên thuốc xuân dược kia, chứ ra nàng sớm mất lý trí rồi, vì vậy mà cũng cảm thấy có chút tiếc nuối.

      Lăng Đế Tư luống cuống đưa cả tay lẫn chân đẩy mạnh Mộ Dung Thiên ra, rồi vộ vàng cầm lấy y phục mặc vào, nhưng những gì nàng tìm được chỉ là những mảnh vải vụn được vất bừa bãi mặt đất. còn cách nào hơn, nàng chỉ đành vơ đại những mảnh vải tương đối còn lớn chút để khoác đại lên người, nhưng cũng khó tránh lộ da thịt ra ngoài. Dù Lăng Đế Tư cố gắng che đậy cách nào cũng thành công, cuối cùng, nàng buồn bã phủ phục xuống đất, và bắt đầu bật khóc thút thít. Ván đóng thuyền rồi, dù có che đậy thế nào cũng thể cứu vãn được.

      Mộ Dung Thiên thấy nàng khóc rất thương tâm nên cảm thấy bất nhẫn, liền bò đến bên cạnh nàng rồi :

      - xin lỗi, ta ngờ tình huống lại đến thế này.

      Chuyện đến thế này, đâu thể chỉ vài ba câu xin lỗi là có thể giải quyết được, vì vậy mà nàng vội bịt kín hai tai lại và cương quyết lắc đầu, :

      - Ta muốn nghe! Ngươi mau tránh ra, được đến gần ta!

      Vừa , hai chân nàng đạp loạn xạ lên người .

      Mộ Dung Thên thấy vậy ngượng ngùng thoái lùi ra sau, chỉ đành đưa mắt nhìn Lăng Đế Tư khóc òa lên mà thể tự khống chế được.

      Phải đến hơn khắc sau tiếng khóc của Lăng Đế Tư mới dần và tắt hẳn. Cơm được nấu chín, giờ có khóc cũng được lợi ích gì đâu? Nàng nhìn nam nhân do tiếp thụ "Linh lực phụng hiến" mà trở thành trượng phu của mình kia, chắc đúng là cái tên gia hỏa thiếu phong độ mà mình gặp trong tửu điếm rồi. Khuôn mặt của trông hèn hạ, chẳng có lấy nửa điểm tuấn. Lực lượng bản thân yếu kém, lại càng phải là kẻ thuộc chiến đấu chức nghiệp. Tuy rằng quan niệm về giai cấp của Lăng Đế Tư quá nặng nề như những người khác, nhưng nếu nam nhân kia trở thành trượng phu của nàng tương phản giữa hai người quá lớn. Vậy sau này, khi gặp nguy cơ chạm trán với ma thú, nàng phải dựa vào ai đây? Song, giấc mơ và thực lúc nào cũng khác nhau rất xa, thậm chí còn là tàn khốc nữa kia. Lăng Đế Tư thể ngờ rằng trinh khiết bao lâu nay cùng với "Linh lực phụng hiến" của mình lại có thể trao cho nam nhân cách hồ hồ đồ đồ như thế, chẳng những vậy, sau này lại còn phải làm bạn với suốt quãng đời còn lại nữa chứ.

      Lăng Đế Tư quan sát nam tử đáng ghét rụt rè sợ hãi trước mặt mình, nhìn thế nào cũng thấy vừa mắt chút nào. Nàng cơ hồ chỉ muốn vung đao chém chết luôn cho rồi. Tuy nhiên, trải qua nghi thức "Linh lực phụng hiến", huyết mạch linh khí của hai người giờ đây tương thông, nên giữa hai người cũng có tương liên rất mật thiết. Nếu như chết , vậy lực lượng của nàng cũng bị ảnh hưởng rất lớn. Thậm chí, nghiêm trọng đến mức có thể khiến cho lực lượng của nàng quay trở về mức độ tầm thường. Đối với thiên tư và vũ kỹ của mình, nàng Lăng Đế Tư rất kiêu hãnh, nên thể tiếp nhận được đó, vì vậy mà nàng chỉ còn cách tiếp nhận số mạng của mình. Bất quá, nàng thể hiểu được tại sao lúc ấy mình lại thất thố như vậy nhỉ?

      Căn nguyên của tình hiển nhiên là bắt đầu từ viên dược hoàn màu đỏ kia rồi. Nó đúng là "Tu nữ dã phong cuồng", nhưng do vì phương pháp chế luyện thuốc tại Thần Phong đại lục này cao cấp hơn nên dược tính cũng mạnh hơn rất nhiều. Điều đáng ở đây là Thần Phong đại lục vốn có những loại thuốc như xuân dược hay độc dược đó, những dược sư ở đây dù cao cấp tới đâu nữa cũng chỉ chế luyện những loại đơn dược có tác dụng tốt như liệu thương hay tăng gia thực lực và ma lực gì đó. Chứ như xuân dược và độc duợc chỉ có tại địa cầu vốn là nơi tràn ngập những con người đầy tham vọng, lúc nào cũng là ngươi lừa ta gạt mới có thể chế ra mà thôi. So với người tại địa cầu, con người tại Thần Phong đại lục chỉ biết lo nghĩ tìm cách tăng cường thực lực bản thân để chống lại uy hiếp của ma thú mỗi ngày, họ quả là "đơn thuần" hơn rất nhiều. Thậm chí, mỗi khi có xung đột họ cũng đường đường chính chính mà quyết đấu, hoặc giả dù có ám sát họ cũng chỉ dùng đến vũ lực để giải quyết vấn đề, trong khi đó, người tại địa cầu ti bỉ vô sỉ, gian trá hạ lưu, hiểm độc ác.....vv.... đâu là dùng đến thủ đoạn để đạt được mục đích. Người tại Thần Phong đại lục bao giờ tưởng tượng ra hết các thủ đoạn vô cùng vô tận của người địa cầu. Vì vậy mà Lăng Đế Tư hề ngờ tới mọi căn nguyên đều xuất phát từ viên "Thánh dược" quý giá kia, mà nàng chỉ biết tự trách mình nhất thời hồ đồ mà thôi.

      Sau khi khẽ thở dài tiếng, Lăng Đế Tư lấy ra bộ y phục từ Gian Giới Chỉ, rồi nhanh chóng mặc vào. Trong khoảng thời gian đó, Mộ Dung Thiên chỉ im lặng ngồi yên bên. Bất luận thế nào nữa tất cả những chuyện này đều do mà ra, dù rằng nàng cũng có phần trách nhiệm vì nghe lời khuyến cáo và nuốt viên xuân dược đó. Nhưng đến cuối cùng cũng chiếm được đại tiện nghi của nàng, vì thế dù cho có mặt dày mày dạn đến đâu hay là vô sỉ đến cỡ nào cũng thể trút hết trách nhiệm lên mình nàng được.

      Khi mặc xong y phục, Lăng Đế Tư đứng lên, lạnh lùng buông câu:

      - !

      Mộ Dung Thiên ngạc nhiên hỏi:

      - ư?

      Hết hồi 28

      ===============================

      Chú thích:

      [1] Phệ nhân trùng: loại trùng ăn thịt người.

      [2] Đề xi ben (decibel): đơn vị đo lường thanh.
      OrchidsPham thích bài này.

    4. Chó Điên

      Chó Điên Well-Known Member

      Bài viết:
      4,012
      Được thích:
      12,975
      Chương 29: Lạn Nê (Đất bùn).

      Dịch giả: vivarichmount

      Biên tập: ái tài uyên ương

      Lăng Đế Tư tức giận :

      - chẳng lẽ ngươi muốn ở lại đây suốt đời hay sao?

      Mộ Dung Thiên nghe vậy vội vàng lấy những mảnh y phục bị Lăng Đế Tư xé rách mà mặc vào người, miễn cưỡng cũng có thể che đậy cơ thể nhưng trông rất buồn cười, tất nhiên lại càng làm cho Lăng Đế Tư chán ghét hơn.

      Dọc đường , khi bắt gặp những con Tuyết Phách Tinh lại đồng tuyết, Lăng Đế Tư đều ra tay sát hại chúng để trút giận, nhưng cũng vì đó mà nàng mới phát ra linh lực của mình trở về cảnh giới hoàng hỏa (lửa vàng), thậm chí còn chỉ là trung cấp và còn thua cả lúc trước nữa. Sau khi trải qua Linh lực phụng hiến, đáng lý ra linh nữ chỉ có thể mất phần linh lực bị phong ấn từ mà mình thể sử dụng được mới phải, nhưng bây giờ Lăng Đế Tư hiểu nổi tại sao trước đây lâu lực lượng của mình chập chững bước vào cảnh giới lam hỏa, vậy mà nay giảm rất nhiều, là càng nghĩ càng thấy tức mà.

      Xuân dược, với tố chất mãnh liệt đặc biệt của nó, ngoài chức năng kích thích tình dục ra còn có thể trong thời gian ngắn mà kích phát tiềm năng của con người. Tại Thần Phong đại lục, kích phát tiềm năng con người chỉ xảy ra sau lần đầu giao hợp, do đó, linh lực của Lăng Đế Tư chợt tăng mạnh, đột biến cảnh giới hoàng hỏa, nhưng tất nhiên nó chỉ có thể xảy ra trong thời gian rất ngắn, sau khi hiệu lực qua bị trở lại như cũ, còn bị tổn thương nguyên khí nữa. Điều này cần phải có thời gian để phục hồi, tuy nhiên, Lăng Đế Tư vốn tài nào hiểu được cái đạo lý đó.

      Suốt dọc đường Lăng Đế Tư chỉ cắn chặt răng mà lời nào, ràng là nàng hề có hảo cảm với nam nhân đáng ghét kia, thậm chí lại còn ghét cay ghét đắng nữa, nhưng nàng lại thể bảo vệ . Tâm tình đó của nàng quả là khó chịu đựng được, nhưng tâm tình của Mộ Dung Thiên lại giống thế. Giờ đây rất hưng phấn vì có thể hội được lực lượng do thu hoạch bất ngờ mang đến: thân như yến, nhảy cao hơn bình thường gấp bội, phản ứng cũng linh mẫn hơn, mỗi lần vung quyền đều phát ra tiếng gió vù vù, thậm chí còn có thể thổi bạt ngọn cỏ ở ngoài hai thước, quả khác nào như trở thành cao thủ võ lâm trong các tiểu thuyết võ hiệp vậy. Do đánh lộn từ đến lớn nên hiểu rất quyền lực của mình, và khi nó được tăng cường nhiều ít ra sao cũng đều nắm cả. Lực lượng mới này có cảm giác rất kỳ diệu khiến cho Mộ Dung Thiên mê mãi đắm mình trong đó. ngừng tung mình nhảy từng bước xuống núi, thỉnh thoảng còn vung tay đánh ra mấy quyền mà biết mệt là gì. Thế nhưng ở trong mắt của Lăng Đế Tư, trông khác con khỉ là bao.

      Mãi đến tối hai người mới trở lại Cách Lâm trấn, điều đó phải vì lộ trình từ Kinh Lôi sơn mạch đến cái tiểu trấn này quá xa, đó chẳng qua là vì Lăng Đế Tư muốn mang Mộ Dung Thiên lại ngay giữa ban ngày ban mặt để gây chú ý của mọi người. Nàng dám nghĩ tới việc khi người ta biết trượng phu của mình lại là kẻ như thế họ nghĩ gì. Quan hệ hôn nhân ở Thần Phong đại lục rất trọng yếu, và cũng bởi chịu ảnh hưởng của nền văn hóa đó quá nặng mà Lăng Đế Tư thể ruồng bỏ Mộ Dung Thiên cho dù có hay có trãi qua "Linh lực phụng hiến", nhưng cả ngày nay, nàng chưa hề tươi cười với chút nào.

      Ở tại đại lục này, địa vị của nữ nhân còn thấp hơn cả nam nhân, đặc biệt là những nữ tử làm vợ người ta. Thường ngày họ chỉ có thể toàn tâm trợ giúp cho trượng phu chứ thể tự có chủ kiến. Nhưng nay đối với cặp tân lang tân giai nhân Lăng Đế Tư và Mộ Dung Thiên lại hoàn toàn trái ngược. Tuy nhiên, toàn thể Thần Phong đại lục cũng hề đánh giá thấp nữ tử có Chiến Đấu Chức Nghiệp như Lăng Đế Tư, chỉ tiếc cho nàng phải chịu khuất thân gả cho kẻ có hạ tầng chức nghiệp như Mộ Dung Thiên. Vả lại nàng có bối cảnh gia tộc hiển hách, xinh đẹp tuyệt luân, tố chất hiếm thấy, và là thiên tài có võ công cao cường. Do đó thể vơ đũa cả nắm mà trường hợp của nàng giống với những người khác. Vô luận Lăng Đế Tư khoa tay múa chân giận dữ thế nào, hay là để lộ tính khí khó chịu đến thế nào, Mộ Dung Thiên nhất nhất đều im lặng nhẫn nhịn. làm vậy phải là vì nàng có gia thế hiển hách hay là địa vị cao tột gì, bởi lẽ ngay cả khi còn ở địa cầu, với quyền tự do ngôn luận đối với bất cứ vị nguyên thủ quốc gia hay hội đoàn nào, cũng sợ chửi mắng cho phen. Chẳng qua tỏ thái độ với nàng là vì chính bản thân cảm thấy mình quả có lỗi với nàng, vì vậy nên mới cố gắng nhẫn nhịn mà thôi.

      Lăng Đế Tư lén lén lút lút lựa những đoạn đường thưa thớt bóng người qua lại mà , bởi vì nàng muốn người khác thấy mình và Mộ Dung Thiên chung với nhau. Nàng muốn lợi dụng bóng đêm để tìm lữ quán có ít người trọ để trú chân, đành rằng mấy ngày qua, nàng vẫn trọ tại khách điếm cao cấp dành cho các dũng sĩ ở trấn , tuy nhiên, nơi đó quá náo nhiệt. nay, nàng chỉ muốn tránh mặt đám đông mà thôi. Nàng thầm tự nghĩ giờ đây thất thân cho tên gia hỏa kia tương lai của nàng hẳn rất là thảm hại.

      Phu thê vốn phải nên ngủ cùng phòng, nếu gợi lên những lời dị nghị cho rằng họ chỉ là tình nhân. Dù muốn, nhưng Lăng Đế Tư vẫn phải mướn phòng, tuy quan hệ giữa nàng và hiển nhiên, nhưng sâu trong lòng nàng vẫn hề thừa nhận , bởi lẽ nếu nàng miễn cưỡng tiếp nhận mối hôn nhân này điều đó là quá tồi tệ. Trong lúc Lăng Đế Tư dừng chân trả tiền trọ, ánh mắt săm soi của nữ tiếp viên khiến nàng xấu hổ muốn chết. Bởi lẽ nữ đạo tặc cùng với nam tử tầm thường cùng nhau đến trọ lữ quán việc khiến người ta phải kinh ngạc rồi, mà điều lại càng lạ hơn nữa chính là việc phái nữ lại là người phải trả tiền trọ, quả là khiến người khác tò mò.

      Sau khi dùng xong bữa cơm do phục vụ viên đưa lên, Mộ Dung Thiên thẳng đến cạnh giường rồi ném mình xuống đó. Hai ngày nay phát sinh ra nhiều việc quá sức tưởng tượng. Đầu tiên là gặp trận bão tuyết rồi bị nguy khốn đỉnh núi của dãy Kinh Lôi sơn mạch, sau đó chiếm được mỹ nữ diễm lệ Lăng Đế Tư, và lại còn vô tình thu được lực lượng kỳ diệu của linh thể, quả đúng là cóc ghẻ ăn thịt thiên nga, bước lên mây. Những việc đó đều là những việc mà phải chỉ cần ngồi ước là có được, vậy mà ngờ tất cả đều xảy ra với . Nếu điểm đắc ý nào hẳn là dối, đừng là Mộ Dung Thiên, cho dù bất cứ là nam nhân bình thường nào cũng ngoại lệ. Dù cho bây giờ Lăng Đế Tư vẫn rất chán ghét , nhưng sớm muộn gì cũng ngày nàng tiếp nhận . Xem ra, nhất định phải cố nhẫn nại mới được. Phàm những mỹ nữ được nhiều người ái mộ đều có ngạo khí cả, điều đó kỳ quái chút nào. Mộ Dung Thiên thầm nghĩ như thế.

      "Két!" Cánh cửa được đẩy ra. Hì, vừa nhắc Tào Tháo Tào Tháo tới. Lăng Đến Tư đến gần và ném bộ đồ cho , rồi :

      - Thay!

      Thái độ của nàng tốt chút nào, nhưng Mộ Dung Thiên cũng chống đối, thản nhiên vào phòng tắm để thay. Bộ y phục này được làm bằng tơ lụa, tuy có hơi rộng, nhưng khi mặc lên người cũng có chút phong vị của bậc công tử gia. Chỉ tiếc là Mộ Dung Thiên cảm thấy quen, nhận thấy nó được thoải mái bằng bộ y phục bằng vải thô của Tư n lúc trước.

      Khi thấy Mộ Dung Thiên mặc đồ mới tiến ra, Lăng Đế Tư chợt cảm thấy luồng khí lạnh dấy lên trong lòng, rốt cuộc nàng cũng hiểu được cái đạo lý gọi là "Lạn nê thủy chung phù bất thượng tường" (đất bùn làm thành tường được).

      Những ai thuộc Chiến Đấu chức nghiệp giả phải lúc nào cũng mặc chiến y người, hiển nhiên bọn họ thỉnh thoảng cũng thay y phục thường để lại. Vì vậy mà Lăng Đế Tư những tưởng là có thể dùng y phục sang trọng của giới quý tộc mà các thanh niên rất thích để biến Mộ Dung Thiên thành vàng thau lẫn lộn với họ, chỉ cần lắc mình cái có chút bộ dạng cao sang, có như vậy mới làm mất mặt của mình. Song, bây giờ nàng cơ hồ tuyệt vọng, y phục vẫn chỉ là y phục, chỉ tiếc là sai người rồi. Điều quan trọng nhất mà Mộ Dung Thiên có chính là khí chất.

      Vốn thân trôi nổi thăng trầm từ , Mộ Dung Thiên thường qua lại ở những nơi toàn hạng lưu manh, nên thể nào thích hợp được những phong cách tiêu sái, ưu nhã, thân sĩ.....vv....đủ các loại khí chất ưu tú của đám thiếu gia quý tộc được giáo dưỡng kỹ lưỡng từ . Nhìn Mộ Dung Thiên lúng túng trong bộ y phục mới, thỉnh thoảng lại còn gãi đầu gãi tai, toàn tạo ra những động tác khiến cho tâm can của Lăng Đế Tư bị trầm hẳn xuống. kẻ hèn mọn bất luận có như thế nào cũng vẫn mãi là hèn mọn, vì việc thay đổi y phục bên ngoài mà bỗng chốc trở nên cao nhã, xem ra nàng suy nghĩ quá viễn vông rồi, nhưng chẳng lẽ sau này phải sống chung với tên gia hỏa đáng ghét này hay sao? Lăng Đế Tư đột nhiên cảm thấy cuộc sống của mình trôi dạt đến bên bờ vực thẳm rồi.

      Mộ Dung Thiên giơ cao hai tay khua khua đầu, đồng thời chân cũng giơ lên đạp cái, rồi hỏi:

      - Ta phải mặc bộ đồ này ư?

      Bộ dáng của tên lưu manh đáng ghét này quả khiến cho Lăng Đế Tư gần như hết chịu đựng được nữa, nàng lạnh nhạt :

      - Tùy ngươi.

      Khẽ dừng lại chút, rồi nàng hỏi tiếp:

      - Bao nhiêu tuổi rồi?

      Mộ Dung Thiên nghe vậy hơi sững người trong chốc lát, nhưng sau đó hiểu ra là nàng hỏi tuổi của mình, vì vậy đáp ngay:

      - Mười ba tuổi rưỡi.

      hoán đổi thời gian của địa cầu sang đơn vị thời gian của Thần Phong quả năm nay chỉ có bấy nhiêu tuổi.

      - Thân nhân?

      - có!

      Trong lúc Mộ Dung Thiên hồi đáp, từ tận sâu trong đáy lòng của chợt có niềm bi ai trổi dậy.

      - Chức nghiệp là gì?

      Mộ Dung Thiên thoáng suy nghĩ lát rồi :

      - Còn chưa có.

      Lăng Đế Tư ngạc nhiên hỏi:

      - Ngươi còn chưa có chức nghiệp ư?

      Vốn dĩ Mộ Dung Thiên muốn đến thành thị để được nhận chứng chức nghiệp Dược Sư, nhưng cảm thấy khẩu khí của nàng trong lúc này chẳng khác nào là thẩm vấn kẻ tội phạm mắc tội cưỡng gian hơn mười bà già, như kẻ gây tội ác tầy trời vậy. Do đó hài lòng chút nào, chỉ tức giận đáp:

      - Phải!
      OrchidsPham thích bài này.

    5. Chó Điên

      Chó Điên Well-Known Member

      Bài viết:
      4,012
      Được thích:
      12,975
      Chương 30: Chiến Sủng.

      Dịch giả: vivarichmount

      Biên tập: ái tài uyên ương

      - Ngươi, ngươi....

      Lăng Đế Tư gần như tức muốn điên lên, ở đại lục này mà có chức nghiệp gì đồng hạng với các phần tử cặn bã, chẳng khác nào loài ký sinh trùng. Trước kia, nàng chưa bao giờ nghĩ tới mình trượng phu có chức nghiệp gì cả.

      Mộ Dung Thiên nhìn ánh mắt xem thường của nàng, mà bản thân lúc này như con ngựa khỏe khó thuần. Từ sau khi cha nuôi qua đời, đời này còn ai có thể quản thúc được nữa, nhưng vào lúc này đây, bị sỉ nhục nên cơ hồ như muốn phát tán. Hừ, cao cấp đạo tặc hết lời rồi à? Nếu phải ta thấy áy náy vì chiếm tiện nghi từ người nàng lão tử sớm..... sớm....Mộ Dung Thiên ngập ngà ngập ngừng, suy nghĩ cả hồi lâu mà biết là mình " sớm làm gì" nàng nữa, bởi lẽ hiểu thực lực của mình so với Lăng Đế Tư còn cách trời vực lận.

      Lăng Đế Tư tức điên trong khoảng thời gian ngắn, cả lời cũng thốt lên được. Qua lúc lâu sau mới tỉnh táo lại, nghĩ: "Kể ra việc đó cũng mấy quan hệ. Sau khi được linh lực phụng hiến của mình cải tạo lại thể chất, lẽ ra ít nhất cũng có thể đạt được Chiến Đấu chức nghiệp mới phải."

      Mặc dù là thất vọng đến cực điểm, nhưng Lăng Đế Tư cũng chỉ biết chấp nhận số mệnh mà thôi. Nàng :

      - Được rồi, ngủ , mai còn có việc để làm.

      Dứt lời, nàng liền quay người ra khỏi phòng, lý tới nữa.

      Mộ Dung Thiên rất muốn hỏi nàng là chuyện gì, nhưng cuối cùng cũng mở miệng. Đợi cho nàng ra cửa rồi, mới đọc câu "mã lý an nạp", tất cả những ngọn đèn ma pháp đều tắt ngấm, rồi sau đó mới leo lên giường nằm. chắp hai tay sau ót, mãi vẫn ngủ được.

      Hai vầng trăng của Thần Phong đại lục, cái tên là Linh Hằng, và cái kia gọi là Tinh Oanh. Buổi tối, thời gian Linh Hằng mọc lên nhanh hơn, khi nó hạ xuống phía đông lúc đó là lúc Tinh Oanh nằm tại nơi cao nhất, và thời gian đó chính là lúc nửa đêm. Lúc ấy, Linh Hằng và Tinh Oanh nằm tại hai hướng đông tây, tạo thành góc 45 độ với mặt đất, và đây cũng là thời điểm sáng nhất của đêm. Giờ đây là lúc nửa đêm, ánh trăng chiếu rọi qua song cửa và trải dài xuống mặt đất, ánh bạc trông tựa sương.

      "Cử đầu vọng minh nguyệt, đê đầu tư cố hương." Ánh trăng gợi lên hoài niệm của Mộ Dung Thiên đối với quê hương, khiến cho nỗi nhớ da diết dậy lên rất mãnh liệt trong lòng . Cuộc sống sau này về đâu? Dựa theo quy định của công hội, giờ đây mình và Lăng Đế Tư có quan hệ phu thê, mà cũng ở tại đại lục này, người ta rất coi trọng hôn nhân, cho nên dù nàng cố gắng dẹp bỏ tính kiêu hãnh của mình, nhưng vẫn thể nào tránh khỏi việc chán ghét . tâm mà , cũng cao hứng phi thường khi chiếm đoạt được nàng, nhưng chẳng lẽ suốt đời cứ phải đeo bám nữ nhân mãi như thế này hay sao? Vậy chẳng phải ủy khuất cho lắm hay sao? Tuy nhiên, chỉ cần mỗi lần nhìn thấy được khuôn mặt tuyệt mỹ và thân hình đầy ma tính dụ hoặc của Lăng Đế Tư, là lại đem hết bao nhiêu tôn nghiêm của nam nhân ném lên tận chín tầng mây, quên sạch sành sanh. Hừ, quản nhiều để làm gì chứ, xe đến trước núi ắt có đường, thuyền ra đầu cầu tự nhiên xuôi dòng. Những chuyện rối rắm thế này có nghĩ nhiều cũng ích lợi gì, mọi chuyện rồi cũng ổn thôi. Nghĩ như vậy xong, Mộ Dung Thiên tựa như trút được gánh nặng trong lòng, và cũng chìm dần vào giấc ngủ.

      Sáng sớm ngày hôm sau, lúc Mộ Dung Thiên còn ngủ say bị tiếng đập cửa đánh thức, vội vàng ngồi dậy rồi bước ra mở cửa.

      Lăng Đế Tư mặc trang phục đạo tặc xuất ngay trước cửa. Nhìn thấy chỉ mặc đồ lót, "tiểu huynh đệ" của còn nhô cao như muốn nhảy vọt ra ngoài, nàng quay đầu sang bên :

      - Mau mặc y phục vào.

      Mộ Dung Thiên dụi dụi mắt, thấy sắc trời còn chưa sáng hẳn, vẫn còn ngái ngủ, nên bất mãn :

      - Cái gì? Trời còn sớm mà phải đâu chứ?

      Ba vấn đề mà Mộ Dung Thiên vừa nêu, Lăng Đế Tư chẳng buồn trả lời vấn đề nào cả, chỉ buông thõng câu:

      - Nhanh tay lên, ta đến Vân Mộ phạn điếm ở đối diện bên kia đường chờ ngươi.

      xong, nàng xoay người thẳng luôn.

      là xui xẻo mà. Mộ Dung Thiên chỉ đành phải mặc y phục vào. Chương còn học ở đại học y khoa chưa bao giờ phải rời giường sớm như thế, chẳng những vậy, cả hồi học tiểu học, sơ trung, cao trung đều có thể thoát được. Ài, chỉ có khi ở trại Thần Phong đại lục này số mạng của mới phải khổ nhọc như thế thôi. Nghĩ tới việc Tư n mỗi ngày khi trời chưa sáng phải dậy sớm để mở quán, Mộ Dung Thiên liền rùng mình ớn lạnh. Chẳng lẽ sau này khi mình trở thành Dược Sư rồi cũng phải sống khổ cực ngày qua ngày như thế hay sao? Vậy đời sống còn gì là lạc thú nữa chứ? Ít ra Tư n cũng còn hai nàng tỳ nữ xinh đẹp bầu bạn bên cạnh, thế nhưng lão cũng già rồi, sớm còn hứng thú với mỹ sắc nữa, thậm chí, có lẽ lão cũng còn năng lực và hứng thú đánh giá mỹ sắc nữa rồi. Mộ Dung Thiên nghĩ đến đó cười "hắc hắc" hai tiếng, đúng là suy bụng ta ra bụng người. Tư n vốn là người hiền lành như thế mà ở trong suy nghĩ của trở thành lão quỷ xấu xa. Ủa, à, thiếu chút nữa quên. Sau này khi ta trở thành Dược Sư rồi, ta cũng muốn có hai nữ phụ tá xinh đẹp như thế, ừm, như vậy có quá ít nhỉ?

      Mộ Dung Thiên tự suy nghĩ đề cao mình lúc, đến khi tìm được Vân Mộ phạn điếm ở đối diện lữ quán theo lời Lăng Đế Tư. nhìn thấy ở tấm thủy hệ ma pháp chiêu bài của phạn điếm có loại chất lỏng màu lam lưu động ngừng, kể cũng lạ, chẳng hiểu sao lại đặc biệt có hứng thú đối với loại ma pháp này, có lẽ là vì nó thuộc loại cổ điển cũng nên.

      Ở trước cửa có con dị thú toàn thân màu xanh nước biển, có sáu chân, đầu của nó hơi giống với đầu ngựa, nhưng thân hình so với loài ngựa cao lớn hơn rất nhiều. thân gần lưng nó có nhúm lông trắng rất mềm mại, hai mắt tựa như thủy tinh nhưng ánh mắt lại có chút lạnh lùng, và ở giữa mi tâm lại còn có con mắt thứ ba khá , màu hồng, nửa mở nửa khép. Từ xa nhìn lại, trông giống như có ngọn lửa cháy phừng phừng ngay tại con mắt thứ ba đó, nó cùng với hai con mắt to và lạnh tạo nên hai thái cực hoan toàn trái ngược nhau. cái đuôi của nó được bao trùm bởi lớp vảy dầy và những mũi nhọn như hình móc câu. Tuy nó chỉ là con ma thú nhưng tướng tá đường bệ, vênh đầu ưỡn ngực, nhìn đời bằng nửa con mắt, quả là cái tướng cực kỳ kiêu ngạo. Mộ Dung Thiên thầm thở dài, con ma thú này đúng là vật cưỡi rất tốt, khi ngồi lên nó hẳn là rất oai phong, biết nó thuộc về ai nhỉ?

      từng nghe Mạc Lý An đề cập qua, ma thú được phân làm ba loại. Loại thứ nhất là bạo hình, tức bề ngoài có dáng vẻ hung dữ, loại này chiếm đại đa số. Trời sinh chúng là đại địch của nhân loại, vừa gặp mặt tất đánh nhau đến sống chết mới thôi. Loại thứ hai là trung lập hình, tức là dáng vẻ bề ngoài chỉ vừa vừa, dữ hiền, chỉ cần con người đụng tới chúng chúng tấn công, có thể sống chung với con người bình an vô . Loại thứ ba là nhu thuận hình, tức là dáng vẻ bên ngoài nhỏn nhắn đáng , dễ mến và cũng dễ kết bạn. Loại này thường bị con người bắt về làm sủng vật trong nhà, tỷ như con Tức Ba thú "Tiểu Á" của Tư n và con Linh Muội "Tư Tư" mà Mạc Lý An tặng cho Lệ Toa cũng đều thuộc vào nhóm ma thú thứ ba này. Còn con ma thú trước mắt đây được gọi là Tam Mục Sáp, thuộc loại thứ hai. Chủng loại của nó có vẻ khá hiếm hoi, nhưng lại thuộc vào loại có thể thu phục để làm chiến đấu sủng vật, và tất nhiên, suốt quá trình thu phục nó cũng tương đối khó khăn. Loài Tam Mục Sáp này chính là giống ma thú rất nổi danh trong nhóm Hỏa hệ ma thú, bởi vì tính tình của chúng rất cương liệt, kiêu ngạo và khó thuần, lại hung mãnh dị thường. Tuy nhiên, sau khi nhận chủ rồi tuyệt đối trung thành và bao giờ thay đổi, nếu chủ nhân của chúng bị chết chúng cũng biết tự kết liễu sinh mạng của mình. Chúng chính là trong các loại ma thú được thích nhất của các Chiến Đấu chức nghiệp giả. Chẳng biết ai lại có năng lực thu phục Tam Mục Sáp để sử dụng đây.

      Mộ Dung Thiên vươn tay ra định vuốt lên người nó, ai ngờ Tam Mục Sáp bỗng kêu dài tiếng, con mắt thứ ba lập tức mở trừng, đồng thời cũng bắn ra tia hồng quang rất đẹp mắt, còn hai chân trước giơ cao khiến cho Mộ Dung Thiên hoảng hồn rút tay lại.

      luồng hương chợt thổi vào mặt Mộ Dung Thiên, tiếp theo đó chỉ thấy Lăng Đế Tư bước ra từ phạn điếm nhanh như gió. Nàng vừa thấy Mộ Dung Thiên tức giận :

      - được tùy tiện đụng đến nó. Tính khí của Liệt Hỏa rất nóng nảy, nó chỉ nghe lời mình ta thôi, nếu ngươi còn đến gần bừa bãi như thế có chuyện gì đừng trách ta!

      Cũng bởi vì Liệt Hỏa là sủng vật thuộc hệ hỏa, mà trong khi đó các công kích làm đóng băng của Thủy hệ Tuyết Phách Tinh lại chính là khắc tinh của nó, hơn nữa, Tuyết Phách Tinh lại ở núi tuyết, hoàn toàn chiếm lợi thế, mà trong khi đó Liệt Hỏa lại cũng chưa hoàn toàn trưởng thành nên khó có thể giúp ích gì được cho Lăng Đế Tư trong cuộc săn hôm qua. Vì vậy mà nàng mang theo nó.

      A, ra nó là vật cưỡi của Lăng Đế Tư. Mộ Dung Thiên nhìn Liệt Hỏa đầy vẻ mỉa mai và thầm nghĩ: "Hừ, ngon lắm sao? Có ngon cách mấy cũng chỉ là con súc sinh thôi. Muốn cắn ta hả, giỏi cắn , hừ!"

      LIệt Hỏa dường như cảm giác được khiêu khích của Mộ Dung Thiên, nó trợn mắt nhìn theo đầy vẻ hung hăng.

      Đúng là chó dựa oai chủ mà! Mộ Dung Thiên vừa mắng thầm vừa vào phạn điếm. Lần này Lăng Đế Tư lại có cái tác phong giống như lúc còn ở tửu quán của Tư n. Những món nàng gọi đều là các món thực vật đơn giản, chỉ là trà sữa cùng với những món thực phẩm có dinh dưỡng, đúng là bữa sáng tiêu biểu tại Thần Phong đại lục. Phía đối diện bàn ăn bằng thúy ngọc còn chỗ trống, hẳn là nàng chuẩn bị cho mình rồi. Mộ Dung Thiên hề khách khí gì, liền bước đến đó ngồi xuống.

      Dù cho Lăng Đế Tư vẫn dùng khăn đen che khuôn mặt tuyệt mỹ, nhưng thân hình bốc lửa của nàng vẫn hấp dẫn ánh mắt của tất cả nam nhân trong quán, giờ đây nàng ngồi chung với Mộ Dung Thiên lại càng gây thêm chú ý của mọi người. Lúc nãy, trông thấy nàng đích thân ra cửa đón khách, ai nấy những tưởng người ấy nhất định phải là đạo tặc có cấp bậc thấp, nhưng họ ngờ được người vừa đến chỉ là nam nhân hèn mọn tầm thường, có khí độ chút nào. Hơn nữa, trông quan hệ giữa hai người họ có vẻ như khá thân mật.

      Mộ Dung Thiên bị mọi người nhìn soi mói khiến cho được tự nhiên, trong bụng thầm chửi tục vài câu. Từ sau khi có quan hệ với Lăng Đế Tư, chỉ cảm thấy tự thẹn với mình, bao nhiêu bản sắc của tên sắc lang ngày xưa mất hết, giờ đây chỉ biết gục đầu ăn nhanh cho xong bữa sáng. Còn Lăng Đế Tư có hứng ăn, nàng chỉ nếm qua loa chút đỉnh, trong chốc lát xong bữa ăn và thanh toán tiền nong. Thấy Lăng Đế Tư móc tiền ra trả, mọi người ai nấy lại càng kinh ngạc tột độ và nhìn Mộ Dung Thiên với ánh mắt khinh bỉ cùng cực, chỉ thiếu viết lên trán mấy chữ " đóa hoa tươi cắm lên bãi phân trâu" nữa thôi. Mộ Dung Thiên nhận ra hàm ý của những ánh mắt đó, chúng cũng giống như ánh mắt của người địa cầu khi nhìn thấy nam nhân đẹp trai bảnh bao mà lại sống nhờ vào phụ nữ, vì vậy mà lại càng thêm xấu hổ và tức giận muốn chết, chỉ hận thể đào cái lỗ ở dưới đất mà chui vào. Nhưng dù sao cũng phải giữ thể diện cho Lăng Đế Tư nên từ đầu tới cuối vẫn dám mở miệng câu.

      Nhìn Lăng Đế Tư thẳng về hướng Liệt Hỏa, tuy rất thắc mắc nhưng vẫn lên tiếng. Được rồi, rốt cuộc nàng muốn dẫn mình đâu nhỉ? Giờ đây Mộ Dung Thiên chẳng khác nào con ruồi bị lạc vào vùng sương mù dầyy đặc còn phân biệt được phương hướng nữa.
      OrchidsPham thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :