Chương 228: Hồn Tỏa Mộ Dung Thiên hết nhìn trái rồi lại nhìn phải, hai người này vô luận là y phục, vóc người, kiểu tóc, hay khuôn mặt, tất cả đều giống y như nhau, căn bản là thể phân được ai là ai. Lúc này Đình Đình hoàn toàn lõa thể và lại nằm giường với Mộ Dung Thiên nữa, vậy mà nàng vẫn triệu hai người này đến, cần cũng biết họ nhất định là thủ hạ tâm phúc của nàng rồi. Đình Đình bước xuống giường, tấm chăn rớt khỏi người nàng, thân thể với những đường cong tuyệt mỹ đều bày mồn trong khí, nàng cứ thế mà thẳng đến trước mặt hai hắc y nhân, rồi : - Đan Ni Tư tiên sinh, hai người này là Y Phù và Y Dong. Ngoài ta ra, họ cũng là hai Vu nữ còn sót lại của Phương Thốn quốc, và cũng chính là thủ hạ đắc lực nhất của ta. Ngày trước sau khi thông qua "Lạc ấn truyền đệ" và tiếp nhận được phần lớn lực lượng, kỹ năng, kinh nghiệm, cùng với thù hận của tiên sư, ta liền triển khai việc tìm kiếm những di dân còn sót lại của bổn quốc. Người đầu tiên mà ta liên hệ chính là họ, Y Phù và Y Dong. Bởi vì giữa các Vu nữ với nhau, chúng ta có loại phương pháp liên lạc và cảm ứng đặc biệt. - À! Mộ Dung Thiên kinh ngạc hỏi: - Bọn họ trưởng thành là như vậy rồi à? Có phải là tỷ muội song sinh ? Đình Đình gật đầu : - Đúng vậy, Y Phù là tỷ tỷ, Y Dong sinh sau chừng nửa giờ. Dưới cằm của họ có nốt ruồi, của Y Phù ở bên trái, của Y Dong ở bên phải. Ngoài chỗ đó ra, chính ta cũng thể phân biệt được hai người họ. Mộ Dung Thiên nghe vậy chăm chú nhìn kỹ, quả nhiên như lời Đình Đình , dưới cằm của họ có nốt ruồi xinh đẹp, chỉ vì ánh đèn ma pháp được vặn nên thể nhìn được mà thôi. Đình Đình tiếp tục giới thiệu hai người: - Y Phù, Y Dong giỏi nhất là nấp và ám sát thuật, bởi vì là tỷ muội song sinh nên tâm linh tương thông, phối hợp của họ còn ăn ý hơn những người được huấn luyện kỹ lưỡng nhiều lắm, họ là tổ hai người tốt nhất. Hôm nay hai người họ còn là thủ lĩnh cao cấp của ám sát đoàn của bọn ta, chuyên phụ trách bồi dưỡng nhân tài. nay thủ lĩnh kế tục được thành thạo rồi, họ có thể dùng phương pháp mà mình thụ huấn để truyền lại cho lớp nhân tài tiếp theo. Vì vậy mà Y Phù và Y Dong cũng cần phải đầu tắt mặt tối như lúc trước nữa. Bởi vì tầm quan trọng của chiêu thân đại hội lần này nên ta mới mang họ theo tới đây. Mộ Dung Thiên thầm nghĩ hai nữ tử này nhất định là có thực lực tầm thường, họ theo dõi từ Tát La đến đây, vậy mà cũng hề phát giác. ra phương pháp bồi dưỡng ám sát đoàn của Vu nữ so với phương pháp của mình cũng có chỗ tương đồng. Dung mạo của Y Phù và Y Dong đều rất mỹ lệ, nhưng thần tình lạnh băng. Họ nghe Đình Đình và Mộ Dung Thiên chuyện với nhau mà mặt lại hề lộ ra chút biểu tình nào của thất tình lục dục cả, là lãnh khốc tựa như sát thủ vậy. - Y Phù, Y Dong, hãy ra mắt tân chủ nhân của các người . Từ nay trở , ngoài ta ra, Đan Ni Tư tiên sinh là chủ nhân kế tiếp của các người. - Dạ! Nhị nữ đồng thanh đáp lời. Cả hai đều thẳng thắn mau lẹ như là những quân nhân tiếp thu nhiệm vụ vậy, thanh và sắc mặt cũng đều giống y như quân nhân, lạnh lùng y hệt tảng băng. mặt của họ vẫn có chút biểu tình nào, họ hiểu được mệnh lệnh là phải tuyệt đối phục tùng, cũng do dự xem nó có nguy hiểm tới tính mạng của mình hay . Mộ Dung Thiên vui vẻ : - Sao ta lại có thể giao nhiệm vụ nguy hiểm cho bọn họ được chứ. Ở bên cạnh có thêm hai trợ thủ tốt giúp đỡ, vậy hành động ở Lam Nguyệt cũng dễ dàng hơn trước rồi. Đình Đình cười : - sai, chỉ cần Đan Ni Tư tiên sinh thích, họ cũng có thể hầu hạ giấc ngủ cho ngài đấy. Mộ Dung Thiên nghe vậy thoáng sửng sốt, sau đó sắc tâm đại động. Tỷ muội song sinh quả là mới mẻ nha, nhưng mà họ lạnh lùng như các nữ sát thủ có tình cảm gì, vậy sao lại nguyện ý được? Nếu như chỉ vì nghe theo lệnh mà hành , vậy đâu còn thú vị gì nữa. Mộ Dung Thiên tuy háo sắc, nhưng thích ái ân với những nữ nhân hề tình nguyện. Đình Đình tựa như cũng nhìn ra được suy nghĩ ở trong lòng tên sắc lang, nàng liền vỗ vỗ tay mấy cái. Khuôn mặt lãnh khốc vô tình của hai nàng tỷ muội song sinh đột nhiên trở nên rạng ngời tươi sáng, tựa như khối băng vừa bị tan chảy vậy, hơn nữa biểu của họ lúc này còn rất quyến rũ và phóng đãng, phong tình vạn phần, quả là cực kỳ mê hoặc. khó tin nổi, cùng là khuôn mặt đó, vậy mà sắc mặt trước sau lại khác hẳn trời vực, hơn nữa lại có vẻ như làm bộ làm tịch, nụ cười tươi tắn rất tự nhiên. Họ giống như những thiếu nữ vốn dĩ rất ương bướng, vì gặp chuyện vui nên mới làm mặt nghiêm, nhưng sau đó được cởi mở gút thắt trong lòng nên mới khôi phục lại bản tính vậy. Lúc đầu Mộ Dung Thiên còn tưởng họ là những sát thủ máu lạnh, nhưng bây giờ cũng dám khẳng định khuôn mặt mới này có phải là khuôn mặt chân chính của họ hay nữa. Song song với biến hóa của khuôn mặt, bàn tay của hai người họ cũng bắt đầu hoạt động theo. Bộ hắc y người tuột dần xuống đất, sau đó là bộ đồ lót, trước mắt tên sắc lang là hai cơ thể thanh xuân tràn trề sức sống, cả tỷ lệ vóc dáng của họ cũng giống nhau như đúc, nếu như phải ở dưới cằm có nốt ruồi để phân biệt nhất định người ta hoài nghi đây chính là phân thân thuật rồi. Thêm Đình Đình đứng bên cạnh đó nữa, ba nàng mỹ nữ này đều xinh đẹp mỹ miều, Mộ Dung Thiên đảo mắt nhìn tới nhìn lui, là ứng phó xuể mà. Sau đó, cả ba nàng đều thướt tha bước lên giường của tên sắc lang, trong lòng của bắn đầu cảm thấy ngứa ngáy khó chịu, lửa dục vừa mới tắt lâu, vậy mà bây giờ bừng cháy dữ dội và thể nào dập tắt nổi. Lúc này ở giường đột nhiên mọc lên cái trướng bồng lớn. - Đan Ni Tư tiên sinh, ngài có thỏa mãn với món lễ vật này của ta hay ? Đình Đình vừa cười với vẻ đầy quyến rũ, vừa kéo tuột chiếc chăn che người ra. Sau đó cần đợi nàng ra lệnh, hai tỷ muội song sinh liền như dâm phụ khát tình, trước sau liền tiếp lấy "tiểu huynh đệ" của tên sắc lang, đồng thời cùng sử dụng môi, lưỡi, và nhũ phong để phục vụ . thể ngờ được, mới cách đó lâu, các nàng lại lạnh lùng đáng sợ khác hẳn bây giờ. Đình Đình cũng nằm sát bên cạnh mà xoa nhè ngực . Nửa ôn nhu, nửa dưới cuồng dã, cảm giác hoàn toàn trái hẳn nhau, khiến cho tên sắc lang ngừng buông ra những tiếng rên cực khoái. Nhìn hai khuôn mặt giống nhau như đúc, trong lòng có cảm giác kích thích rất mạnh. Bởi cùng là những Vu nữ lợi hại nhất, hộ quốc Vu nữ Đình Đình mong họ bị khống chế sau chuyện gối chăn, vì vậy mà nàng muốn khiến cho Mộ Dung Thiên mất cảnh giác, đắm mình trong thú ôn nhu, hoặc giả có thể đây chính là hồng phấn bẫy rập. thực tế, hai thiếu nữ này cũng biết Hồ hoặc thuật, tuy trình độ còn kém hơn Đình Đình, nhưng lại hơn nàng về mặt khống chế tâm tình, vì họ có thể giữ cho tâm tình luôn được lãnh tĩnh. Khi vừa mới chào đời, thất tình lục dục của họ được vị Vu nữ tiền nhiệm dùng Lạc ấn chủng tử đặc thù có tên gọi là "Hồn tỏa" mà cấm cố lại, nên từ đó về sau còn những cảm giác hỷ, nộ, ái, ố, vv...nữa, mà chỉ tựa như những cỗ máy vậy. Trong tâm tưởng của họ chỉ còn lưu lại ý nghĩ duy nhất, đó là phục tùng. Ngoài phục tùng mệnh lệnh ra, họ chỉ còn bản năng sinh tồn mà thôi. Những dục vọng hay tính dục duy nhất còn lại chỉ là vì trong lúc thi triển Hồ hoặc hay là những mỵ thuật khác mà đặc biệt may mắn giữ lại được. Do đó, họ rập khuông theo Đình Đình, họ vẫn có thể trong lúc hưởng thụ lạc thú mà vẫn duy trì lãnh tĩnh ở trong lòng để thi triển Hồ hoặc. Lại thêm điểm nữa, đó là Y Phù và Y Dong còn có thể thi triển Hợp thể mỵ thuật, đây là môn tuyệt kỹ chỉ có người song sinh mới học được. Về phần Hồ hoặc, dưới tình trạng có điều kiện tốt nhất, họ rất có thể đạt được bậc thứ ba, tức là "mê" cảnh. Đương nhiên kết quả còn phải trông vào người bị thi thuật mà xét nữa. Dựa vào định lực của Mộ Dung Thiên, Đình Đình đoán rằng hai người bọn họ chỉ có thể đạt được "tích" cảnh, hoặc cũng giống như mình, tức là "liên" cảnh mà thôi. Ở tầng thấp nhất của Hồ hoặc, quyền chủ động ý thức đều nắm trong tay của người bị thi thuật. Kẻ thi thuật chỉ có thể dùng sức ảnh hưởng của bản thân để phối hợp, dẫn dắt cho quyết định của thiên về hướng có lợi cho mình. Vô luận thế nào, có thêm gia nhập của Y Phù và Y Dong cũng giúp cho Đình Đình rất nhiều, vì vậy mà nàng tiếc hy sinh đôi tỷ muội này. Sau khi Phương Thốn quốc bị diệt vong, những người dân còn sót lại đều có nghĩa vụ cống hiến hết tất cả những gì mà họ có, vì báo mối đại thù mà dâng ra hết toàn bộ, bao gồm thân thể, sinh mạng, và tuyệt đại bộ phận nhân tính của các Vu nữ thuộc thế hệ mới. ra những Vu nữ này phải toàn bộ đều là những nữ tử vô cảm, bởi vì nếu gặp phải tình huống bình thường họ sử dụng đến môn tuyệt kỹ hoàn toàn diệt sạch nhân tính như thế. Do đó, có thể thấy được thù hận của quốc dân Phương Thốn quốc đối với Cát Tư sâu nặng tới cỡ nào. Người có chuyên chú sở học so với thường nhân tỉ mỉ hơn nhiều lắm. Cứ nhìn vào thể của hai tỷ muội song sinh, họ chỉ còn lại tình dục do tu luyện mỵ thuật mà ra, vì vậy mà họ rất giống như sinh ra để hầu hạ nam nhân vậy, và cũng vì thế mà họ rất dễ khiến cho nam nhân bình thường đạt tới thiên đường cực lạc. Mộ Dung Thiên có kinh nghiệm sa trường phong phú như vậy mà suýt nữa cũng nhịn được mà phải phóng tinh, mới nhập cuộc chưa lâu mà nhịn được đúng là việc chưa xảy ra bao giờ. Điều này khiến cho cảm thấy rất mất mặt, cố nén kích khích tột độ xuống rồi : - Dừng lại! Mộ Dung Thiên vuốt ve vài cái người các nàng rồi : - Các mỹ nữ, bây giờ chưa được, ta còn phải nghỉ ngơi dưỡng sức để ngày mai còn tham gia chiêu thân đại hội nữa, chừng lúc đó còn phải vật lộn nữa đấy. Ừm, phải rồi, lâu rồi ta cũng tu luyện được chút nào, thân thể bây giờ chắc cũng rỉ sét hết rồi. xong, liền ngồi lại ngay ngắn trong góc tường, nhanh chóng vận khởi linh lực. lâu sau, nửa bên người của đỏ bừng lên, còn nửa bên kia lại xanh lè, hơi nóng và hàn khí bức người tỏa ra ngoài. Tam nữ bị hơi nóng và hàn khí ép tới, mặt vừa đổ mồ hôi ròng ròng, đồng thời lại còn cảm thấy lạnh thấu xương, cả hai tỷ muội song sinh bị Hồn tỏa khóa chặt thất tình lục dục mà lúc này cũng phải hơi động dung. Trong mắt của Đình Đình lập tức lên vẻ khó tin, lúc này nàng mới hiểu được, Mộ Dung Thiên phải chỉ là có được những lực lượng kỳ dị đơn giản như vậy. Võ công cùng với tài thương mại của đều mạnh như nhau, ngay cả người mù cũng có thể nhìn ra được. Loại tu luyện thuật này nhất định là trong những loại cao cấp nhất đại lục, chẳng những vậy mà nó lại còn là Lĩnh vực đấu khí nữa. Lúc này Đình Đình biết mình đánh giá thấp tên thương nhân sắc lang này rồi, đồng thời cũng lo lắng biết có nên thay đổi lại kế hoạch trước kia hay , bằng nếu mà chọc giận đến dám xảy ra nhiều chuyện ngoài ý muốn lắm. Rất hiển nhiên, đây là Mộ Dung Thiên cố ý hiển lộ lực lượng bản thân, mặc dù vẫn giấu diếm thân phận của mình, nhưng đồng thời có thể cho Đình Đình thấy, nàng thể tùy ý bày bố nhân được. Việc duy nhất nàng có thể làm đó là tin tưởng mình, dựa dẫm vào mình, mà thể giở nhiều thủ đoạn với mình được. oooOooo Sáng hôm sau, những người có tư tách lọt vào cửa ải thứ hai liền tiến nhanh vào bên trong Thụy Mạn gia tộc, ai nấy cũng đều muốn biết đề mục của ngày hôm nay trước để nắm giữ tiên cơ và quyền chủ động. Người lên tiếng lần này phải là Gia Phỉ Nhĩ Đức, mà là Khiết Tây Tạp, rốt cuộc nàng cũng chịu lộ diện rồi. Nhưng mà trong tiếng hoan hô nhiệt liệt của mọi người, họ cũng phát ra việc khác. Đó là tiểu ma nữ mà từ trước đến nay luôn luôn ngang ngược, luôn luôn khiến cho người ta vừa thương vừa giận lại có vẻ như ổn. Khiết Tây Tạp lúc này ngọc dung tiều tụy, sắc mặt trắng bệch, tan tác tả tơi, lung lay sắp đổ....trông thảm thương.
Chương 229: Nại Lực Cùng với vẻ ngoài tiều tụy của nàng là ánh mắt hừng hực lửa giận, nàng ngừng đưa mắt đảo qua đảo lại như muốn sục tìm ai đó trong biển người ở bên dưới. Chỉ tiếc là năm ngàn người là con số , trong nhất thời hay nửa khắc dễ dàng tìm ra, dù rằng nàng căn dặn thủ vệ từ sớm, nhất định phải an bày cho Mộ Dung Thiên đứng vào vị trí dễ kiếm chút. Mộ Dung Thiên tuy nhận được đãi ngộ đặc biệt, nhưng lúc này vẫn hăng hái đến phó hội, ngại làm món hàng cho người ta lựa chọn. Nhưng người càng cao hứng hơn lại chính là vị nhân huynh thuộc Nhân tộc đứng bên cạnh . Người này cũng có thể được coi là nhất biểu nhân tài, y phục chỉnh tề, dựa theo khôi giáp và vũ khí người gã có lẽ thân phận cũng quá thấp. Tuy nhiên, hình như đầu óc của gã có chút vấn đề, bởi vì dù có chuyện hay có chuyện gì gã cũng đều toét miệng ra cười, thậm chí miệng cười lớn đến nỗi như muốn chạy ra tới tận sau ót luôn đó chứ. Mộ Dung Thiên thầm thở dài sợ hãi, cả tên điên từ bệnh viện tâm thần chạy ra mà cũng trúng cử nữa, quả là đáng bội phục mà - nhưng đó là nếu như ở đại lục này cũng có bệnh viện tâm thần. Ngoài tên đó ra, ở vị trí hoàng kim còn có những nhân vật mà Mộ Dung Thiên từng để ý như là: Ước Sắt Phu, A Nhĩ Ngoã, An Địch, Mã Nhĩ Tư, Ốc Lôn, và những tên khác có chút danh tiếng. Vị nhân huynh kia thấy hình dạng xong của Khiết Tây Tạp rốt cuộc cũng ngưng cười, gã lên tiếng đầy quan hoài: - Khiết Tây Tạp, nàng sao chứ? Ở trước mặt mấy ngàn người mà lại dùng tiếng gọi thân thiết như vậy, có thể thấy quan hệ giữa hai người tầm thường chút nào, hầu như ánh mắt của mọi người đều đổ dồn vào gã, để xem rốt cuộc gã là thần thánh phương nào. Khiết Tây Tạp nhìn thấy gã tựa hồ như hơi bất ngờ, làm ra vẻ suýt ngất, rồi : - Úi chà, trời ạ, Kiệt La Mỗ, sao ngươi cũng ở đây? Cuối cùng mọi người cũng hiểu được thân phận của gã, ra gã là đường huynh của Lăng Đế Tư. Là thành viên của Khải m gia tộc, chẳng trách nào gã lại dám công nhiên gọi nàng thân mật như vậy. Xem ra tình hình trước mắt so với lời đồn cũng sai biệt lắm, đúng là hoa rơi hữu ý, nước chảy vô tình. Khiết Tây Tạp có cảm tình với gã, và cũng biết gã đến đây tham gia tuyển phu, hoặc giả là vì nàng muốn cho gã chút mặt mũi mà để gã lọt qua cửa ái thứ nhất. Hầu như ai cũng biết điều đó, kể cả Mộ Dung Thiên, nhưng chỉ có mỗi đương là hề hay biết. Gã vui đến nỗi như là sắp sửa kết hôn với Khiết Tây Tạp rồi vậy, nhưng gã lại nhớ rằng mình chỉ mới qua cửa thứ nhất mà thôi. Lúc này Khiết Tây Tạp cũng tìm được người mà mình muốn tìm. Tên kia đứng bên cạnh Kiệt La Mỗ, mà lại còn ngừng nháy mắt với mình nữa chứ. Nàng phải vất vả lắm mới cố nén được cảm giác buồn nôn cũng như ý muốn bóp chết để báo lại mối thù tráo thuốc. Thế là phải làm ra vẻ tươi cười hớn hở để đáp lại tên sắc lang, nhưng việc đó lại khiến cho Kiệt La Mỗ hiểu lầm, gã tưởng là nàng cười với mình nên thiếu chút nữa lên cơn tâm thần mà đột tử tại chỗ luôn. Phải lúc sau gã mới điều chỉnh lại nhịp tim đập và hô hấp của mình, rồi thầm nhủ: "Kiệt La Mỗ, bình tĩnh, bình tĩnh lại. Ngươi phải thành tâm Khiết Tây Tạp sớm muộn gì cũng bị cảm động thôi, đó cũng là chuyện thường mà." Lúc này quả gã có tâm tình cực kỳ vui vẻ, như là vừa vén được đám mây mù trước mắt và thấy được cảnh trời thoáng đãng vậy. - Khải Lý tiên sinh, là cao hứng khi nhìn thấy ngươi. Lời này của Khiết Tây Tạp vừa thốt ra vẻ mặt tươi cười của Kiệt La Mỗ liền đông cứng lại, ra người mà nàng vui mừng gặp lại phải là mình, mà là nam tử đứng bên cạnh. Khiết Tây Tạp sợ mình còn biểu chưa đủ thành ý, thế là vội đá lông nheo với liên tục, việc này khiến cho rất nhiều người bị chấn động, ai nấy cũng đều ngầm cảm thấy khó chịu, biết tên Khải Lý này ở đâu chui ra mà lại giống như Trình Giảo Kim vậy, có thể được mỹ nhân ưu ái kia chứ? Có vài người hiểm cúi đầu nhìn xuống đất, trong lòng ngừng xoay chuyển ý nghĩ mà thể cho ai biết được. Khiết Tây Tạp muốn cho Mộ Dung Thiên biến thành cái đích nhắm của mọi người, nàng biết thế nào cũng bị ít phiền phức, vì vậy mà trong lòng khoái chí vô cùng. Cuối cùng nàng cũng lên tiếng vào chính đề: - Ta rất cao hứng khi các vị đến đây tham gia chiêu thân đại hội. Bởi vì gia tộc của ta có chút chuyện nội bộ nên mới muốn ta kiếm được vị phu tế trong khoảng thời gian ngắn nhất. Vì chuyện xảy ra quá đột ngột, nên ta phải làm phiền chư vị đến đây họp mặt. Mong rằng thông qua các đề mục do ta đề ra, ta tìm được người cùng chung chí hướng và có thể giao phó chung thân đại được. Trong toàn bộ quá trình tuyển phu, nếu có gì sơ sót mong chư vị thông cảm mà bỏ qua cho. Lời lẽ của nàng trước sau rất đắc thể, do đó có thể thấy được nàng phải là nữ nhân điêu ngoa trăm phần trăm và biết đại thể. Bởi vì tuy nàng rất bất mãn đối với an bài hôn nhân của gia tộc, nhưng khi tới thời khắc tối hậu nàng cũng biết suy nghĩ cho gia tộc, bằng nếu để đắc tội với nhiều người như vậy tiền đồ của gia tộc rất là bất lợi. Ngoài Mộ Dung Thiên ra, đương nhiên cũng có người khác bất mãn đối với phương thức tuyển phu chẳng khác nào lựa chọn hàng hóa này, nhất là loại người tự cho mình có địa vị cao vời như Ước Sắt Phu, nhưng họ chỉ giữ trong lòng mà ra. Nay nghe Khiết Tây Tạp vậy bao nhiêu khí tức đều tiêu tan cả. Họ nghĩ lại cũng thấy đúng, cảm tình là thứ cần phải từ từ bồi dưỡng, nếu muốn tìm được người mình thích trong thời gian ngắn nhất định phải dùng tới thủ đoạn phi thường mới được. Vì vậy mà có nhiều người cùng lên tiếng: - Khiết Tây Tạp tiểu thư quá lo lắng rồi, có được cơ hội để diện kiến ngọc dung của tiểu thư là vinh hạnh của chúng ta. Kiệt La Mỗ càng khích động hơn hết, gã la lớn: - Khiết Tây Tạp, nàng là nữ thần của ta, nàng là tất cả của ta, dù chết cũng từ. Mộ Dung Thiên nghe được lời đó ngầm khó chịu, đó là điều tối kỵ trong vấn đề tán . Nữ nhân có nhiều lúc thích nam nhân đối với mình thô lỗ chút, chứ phải lúc nào cũng chiều theo ý mình, vì có như vậy mới khiến cho họ nghĩ rằng nam nhân đó là người có chủ kiến và mang lại cảm giác an toàn. Gã Kiệt La Mỗ này có cả thiên thời, địa lợi và nhân hòa, nhưng bấy lâu này vẫn nắm được Khiết Tây Tạp vào tay, điều đó cho thấy thái độ của gã đối với nàng chính là trong những nguyên nhân dẫn đến thất bại. Khiết Tây Tạp cười : - Ta nghĩ chắc mọi người đều rất muốn biết đề mục thứ hai là gì phải ? Mọi nguời dằn nổi sốt ruột, cùng hô lớn: - Đúng vậy, xin Khiết Tây Tạp tiểu thư hãy ra đề mục. Khiết Tây Tạp chậm rãi mở miệng: - Ta muốn có trượng phu biết ôn nhu chăm sóc thê tử, tất phải có đức tính kiên trì và nhẫn nại, do đó mà đề mục thứ hai chính là muốn khảo nghiệm kiên trì của chư vị. Trong hai giờ, ai có thể đứng tại địa điểm được chỉ định mà hề nháy mắt, vậy có thể qua ải lần này. Mọi người nghe vậy đều muốn té xỉu hết, đề mục quái gì đây, quả là quá biến thái mà. Sao cứ để họ ẩu đả với số đông ma thú , chứ khảo nghiệm kiên trì kiểu này chỉ sợ là có rất nhiều người qua ải được lắm. Mộ Dung Thiên thầm kinh ngạc, đây phải là trò mà mình với Tạp Hy hay thách đố nhau hay sao? Điều khác biệt duy nhất là thời gian ước hẹn của Khiết Tây Tạp quá dài thôi. Mộ Dung Thiên hiểu vì sao nàng thiên kim thành chủ này lại nghĩ ra được cái trò như thế, chẳng lẽ người ta sau khi biến thái đến trình độ nào đó đều quay về mối hay sao?
Chương 230: Điệu Niệm Nếu phải chịu đựng trong hai giờ Mộ Dung Thiên tự nhận thấy có vấn đề gì, ngày trước mỗi lần thi với Tạp Hy chỉ có mười phút, tuy thời gian rất ngắn nhưng vì phải đối diện với ma pháp đăng, nên độ khó cũng cao hơn nhiều. Kiệt La Mỗ cũng mừng thầm trong bụng, chỉ cần Khiết Tây Tạp ra đề mục tùy ý để mặc cho số phận, hoặc là trông cậy vào vận khí, vậy bất kể là đề mục nào, tỷ như chịu khổ, mạo hiểm, dũng khí, nhẫn nại, vv... đều tốt cả. Gã rất có tự tin đối với những việc gì mà phải thông qua nỗ lực để hoàn thành. Từ gã theo đuổi Khiết Tây Tạp cho đến nay, nhiều năm như vậy mà vẫn chưa chịu từ bỏ ý định, vậy có xá gì chỉ có hai tiếng đồng hồ chứ. Về phần những người khác ai nấy cũng đều có tâm tư khác nhau. Trư nhân, Ngưu nhân, vv...là những chủng tộc có thừa dũng mãnh, nhưng lại đủ nhẫn nại, căn bản họ còn hy vọng gì nữa. Rồi với những Hỏa hệ chiến sĩ do tu luyện Hỏa đấu khí mà tính cách cũng bị ảnh hưởng theo, hơn phân nửa số người đó đều có tính cách táo bạo nên họ cũng bị dồn vào vị trí bất lợi. Còn ma pháp sư lại có được ưu thế hơn hẳn những người khác, vị họ tu luyện ma pháp, mà điều đó căn bản đòi hỏi phải có kiên trì rồi. Khiết Tây Tạp mặc kệ phản ứng của mọi người, nàng với mấy tên thân vệ của gia tộc: - Lập tức gọi người chuẩn bị tuần thú sư, và nhất định phải điều khiển được Thiên Mục thú. Đám người đứng ở hàng đầu nghe vậy khỏi kinh ngạc, tại sao Khiết Tây Tạp làm trước công tác chuẩn bị nhỉ? Chẳng lẽ đề mục thứ hai này đến phút cuối mới nghĩ ra sao? Tuy nghĩ vậy, nhưng bọn họ cũng biết Khiết Tây Tạp có tính tình lập dị, nên cũng thấy kinh ngạc nữa. Với phong cách làm việc của nàng ta, có gì là thể đâu chứ? - Được rồi, thỉnh chư vị cứ theo an bài của thủ vệ mà chia nhau đến năm thí luyện trường của Thụy Mạn gia tộc. Sau hai tiếng nữa, ta đến xem kết quả. Khiết Tây Tạp xong liền quay sang dặn dò thân vệ việc gì đó, sau đó mới rời khỏi trường. Đối với quá trình thi thố và ai qua được ải, nàng dường như rất thờ ơ và hề quan tâm tới nó. - Khiết Tây tạp, vậy là sao chứ? Lăng Đế Tư với vẻ mặt hoài nghi, hiểu nổi hảo hữu của mình tại sao đến phút cuối lại thay đổi đề mục. Kế hoạch lúc trước là ra đề mục nhắm vào Mộ Dung Thiên tức La Địch kia mà. Khiết Tây Tạp nhàn nhạt trả lời: - có gì, ta thấy phương thức này cũng tệ. - Vậy còn Khải Lý sao, phải ngươi rất hận à? Khuôn mặt của Khiết Tây Tạp lúc này chẳng có vẻ hưng phấn của người sắp được báo thù, nàng : - Bỏ qua , việc đó thành quá khứ rồi, hơn nữa người ta cũng biết người kia chính là ta mà. Lăng Đế Tư nhìn vẻ bình tĩnh của Khiết Tây Tạp có vẻ hơi khó tin. Đây là thiếu nữ nổi tiếng vì chẳng bao giờ mất sức sống hay sao? Chẳng lẽ sau mấy ngày tiêu chảy, nó làm cho cá tính của Khiết Tây Tạp bị suy yếu theo hay sao? Lăng Đế Tư chỉ có thể tìm được giải thích hợp lý duy nhất mà thôi. - Cốc, cốc! Cửa phòng chợt hé mở, người có thể tiến vào nội viện ngoài nữ tỳ ra, còn chỉ có thân nhân của Khiết Tây Tạp thôi. Vì vậy mà nàng hề do dự, ngay: - Vào ! Cánh cửa tự động mở rộng tựa như có gió thổi qua vậy, tiếp theo đó là lão nhân già nua chậm rãi bước vào. Ông ta có vẻ như mang đến cho người ta cảm giác thoải mái, tựa như cơn gió vào mùa hè và mang hơi mát đến cho người ta, khiến cho bao nhiêu phiền não đều bay hết. - Gia gia! Khiết Tây Tạp vừa trông thấy lão nhân vầng mắt đỏ hoe, từ giường liền nhảy phốc vào lòng ông ta. Lăng Đế Tư cũng đứng lên và vòng tay cung kính, thưa: - Sáng Sâm gia gia, người vẫn mạnh chứ ạ! Người này hiển nhiên chính là Phong hệ thánh cấp ma pháp sư của Lam Nguyệt, gia chủ đời trước của Thụy Mạn gia tộc, Sáng Sâm, và cũng chính là nhân vật khác bậc thần tiên trong mắt vạn người. Thế nhưng ở người ông ta lại có phù phiếm của ma pháp, mà chỉ trông như lão nhân rất thông thường mà thôi. Sáng Sâm vuốt ve mái tóc của Khiết Tây Tạp, rồi thở dài : - Tư nhi, ta có thể vài câu riêng rẽ với Tạp nhi được ? Lăng Đế Tư nghe vậy hiểu ý ngay, nàng vội : - Dạ vâng, Sáng Sâm gia gia, xin nhị vị cứ từ từ trò chuyện. Nàng xong liền rời khỏi phòng, đồng thời cũng xoay tay đóng cửa lại. Chờ cho Lăng Đế Tư khỏi rồi, Sáng Sâm mới từ hòa : - Tạp nhi, con có tâm gì hãy cho gia gia nghe . Bởi vì thân làm thành chủ nên vụ rất bận rộn, do đó mà Gia Phỉ Nhĩ Đức có thời gian quan tâm lo lắng nhiều cho nữ nhi, còn mẫu thân của nàng qua đời sớm, vì thế mà người thân nhất của nàng trái lại chính là vị lão nhân hiền lành này đây. Lúc này nàng có thiên ngôn vạn ngữ mà thốt thành lời được, chỉ biết cắn môi tư lự, đến cuối cùng cũng chỉ biết lắc đầu mà thôi. - Là vì La Địch phải ? Khiết Tây Tạp nghe đến cái tên đó chợt hơi run rẩy, ý tứ của ông ta lại có liên quan đến việc nàng thay đổi đề mục vào phút cuối. Ngoài Lăng Đế Tư ra, Khiết Tây Tạp cũng từng kể chuyện của Mộ Dung Thiên cho Sáng Sâm nghe, do đó mà ông ta mới biết được tôn nữ của mình lại có người bạn cùng phòng cũng xảo trá tai quái giống nàng vậy. Kỳ , Khiết Tây Tạp quả có nghĩ tới La Địch, và cả thời gian vô tư vô lự mà hai người trải qua, cùng nhau học tập, cùng nhau sinh hoạt, cùng nhau đùa giỡn những trò tinh quái, cùng nhau bàn luận về nữ nhân, cùng nhau trộm sủng vật của phó viện trưởng mà nướng ăn, vv....Đó là đoạn thời gian đẹp đẽ biết dường nào, thế nhưng khi nàng nghĩ đến việc mình sắp phải làm thê tử của người ta, phải gánh vác trọng trách nối dõi gia tộc, bị mất tự do, đồng thời còn phải sống với nam nhân xa lạ cho hết quãng đời còn lại nàng nhịn được bi thương, và cảm thấy rất nản lòng thoái chí. Song song đó, biết ma xui quỷ khiến thế nào mà nàng lại sửa đề mục định từ trước, tựa như là để hoài niệm kỉ niệm cũ vậy. Cái danh từ này quả rất chính xác, bởi vì lâu sau nàng cũng phải chấp nhận lịch sử vĩnh viễn tái lần nữa. Nhìn hình dạng quạnh của Khiết Tây Tạp, Sáng Sâm cũng hiểu được vài phần. Có thể vì La Địch mà sẵn sàng gánh lấy tội danh phản quốc nguy hiểm đó, vậy cả người mù cũng thấy được giữa hai người thể chỉ có tình nghĩa huynh đệ đơn giản như vậy rồi. Sáng Sâm nhìn tôn nữ mà mình nuôi nấng từ tới lớn rồi thở dài : - Tạp nhi, ta hiểu được suy nghĩ của con, gia tộc có thể cho con lựa chọn bất kỳ công dân nào của Lam Nguyệt, nhưng người phản quốc lại ngoại lệ. Khiết Tây Tạp biện hộ: - vốn hề phản quốc, mà lại là người cứu được mạng của toàn bộ dân trong thành, đồng thời còn giảm được hy sinh xuống đến mức thấp nhất. Gia Gia, người là cường giả có cặp mắt sáng suốt, sao lại nhìn ra được điều đó cơ chứ? Sáng Sâm gật đầu thừa nhận: - Ta biết chứ, thế nhưng dù thế nào nữa, nay cũng là kẻ phản quốc hơn kém ở trong mắt quốc dân. Đó là , thể bằng vào lý lẽ của con và ta mà thay đổi được. Huống chi, dù có được chúng ta cũng làm vậy. Khiết Tây Tạp hiểu, hỏi lại: - Tại sao chứ, như vậy phải là oan cho người ta lắm sao? Gia Gia, phải thường ngày người vẫn dạy Tạp nhi, làm người phải biết phân thị phi, được để lời đồn đãi xằng bậy che mờ lý trí hay sao? Sáng Sâm thở dài: - sai, nhưng ta quên cho con biết, khi đứng trước lợi ích của quốc gia, có nhiều việc thể theo lẽ thường được. Cát Tư đại nhân quả làm sai, vả lại thủ đoạn cũng có chút cực đoan, nhưng tình thế hôm nay của đại lục rất nghiêm trọng, chúng ta chỉ có thể dĩ hòa vi quý chứ biết sao hơn, bằng nếu để Lam Nguyệt xảy ra nội chiến, vậy kẻ được lợi chỉ có địch nhân mà thôi. Khiết Tây Tạp trầm mặc lúc rồi : - Gia Gia, con muốn xin người việc. Đề mục thứ ba chính là đề mục cuối cùng, tức là giải đố. Nếu như có ai giải đáp được, vậy Tạp nhi muốn truyền tin này khắp toàn quốc, nếu ai có thể đáp được chính xác, hoặc là đưa ra câu trả lời gần đúng nhất, vậy trở thành vị hôn phu của con. Chương 231: Siêu Thường
Chương 231: Siêu Thường Sáng Sâm hơi khó nghĩ: - Việc này..... Khiết Tây Tạp nài nỉ: - Gia Gia, van cầu người, Tạp nhi dám bảo chứng, lâu lắm đâu. Nếu cả người cũng giúp con, vậy còn ai giúp con đây? Sáng Sâm thoáng suy nghĩ chút rồi : - Được rồi, để ta chuyện với họ chút. Khiết Tây Tạp vui vẻ ra mặt: - Đa tạ gia gia! Chỉ cần vị thánh cấp ma pháp sư, kiêm gia chủ tiền nhiệm chịu mở miệng, vậy việc gì cũng được giải quyết ổn thỏa thôi. Sáng Sâm vỗ về mái tóc của nàng, khuôn mặt lộ ra vẻ từ ái và thương tiếc. Thân ông ta là đỉnh cấp cường giả, bản thân có địa vị vô thượng, nhưng lại thể xoay chuyển được định mạng của tôn nữ mới sinh ra phải gánh vác trọng nhiệm của gia tộc rồi. oooOooo Sau khi cửa thứ hai kết thúc, người có thể qua được ải này chỉ còn lại phần ba. Đề mục tuy có vẻ rất đơn giản, phải đổ mồ hôi, lại càng phải đổ máu, nhưng lại khiến cho rất đông người bị lật thuyền trong mương. Trong số đó có cả những Thú nhân với tính cách táo bạo nóng nảy, Cự nhân và các Hỏa hệ chiến sĩ là chính. Cả Ước Sắt Phu rốt cuộc cũng bị nốc ao luôn, muốn gã trợn to mắt tới hai giờ mà được nháy mắt quả là muốn gã chết đây mà. Do đó mà sau khi gã kiên trì được mười phút, liền quyết định bỏ bầu bạn với hai mỹ nữ gã mang theo tới đây còn hơn, để cho cái chiêu thân đại hội này gặp quỷ thôi. Tiếp theo là đến cửa thứ ba, và cũng là cửa ải cuối cùng. Đề mục vừa được công bố ai nấy cũng đều cảm thấy nằm ngoài ý liệu. Sau đó mọi người đều ngầm phát việc này cũng vô dụng, bởi vì đề mục là giải đố, mà đối với loại đề mục này, khó biết được ai là kình địch của mình; họ thể giết người khác để mình trở thành kẻ may mắn trúng tuyển được, hơn nữa cũng ai dám bảo chứng là đáp án của mình đúng. Nếu như ai có thể đưa ra đáp án chính xác hoặc là gần đúng chiêu thân đại hội lần này bị thủ tiêu, rồi sau đó Thụy Mạn gia tộc thông qua kính tượng để công bố đề mục này khắp toàn quốc. Cho tới khi có người có câu trả lời thỏa mãn được Khiết Tây Tạp mới thôi, đến lúc đó, phải mặt đối mặt với nàng để trả lời câu đố, tránh cho người khác giúp đỡ trả lời. Nếu làm được điều đó lập tức trở thành vị hôn phu của nàng, lúc nào tổ chức hôn lễ cũng được. Đề mục này có bảy câu hỏi: 1 - Có người hề có tính nhẫn nại, nhưng vì sao lại có thể ở trong mấy tiếng đồng hồ mà nháy mắt? 2 - Có đôi phu thê khỏe mạnh, nhưng tại sao lại sinh ra những người con có mắt? 3 - Cái gì cắt hoài đứt? 4 - Cái gì lấy hoài hết, dùng hoài cạn? 5 - con Mê Vũ thú đứng tảng đá trơn tuột hơi nghiêng về phía tây, nó đứng tại chỗ rồi hướng về bên phải mà quay ba vòng, sau đó lại chuyển ra sau mà quay ba vòng nữa, tiếp theo lại quay sang phải, rồi lại lộn nhào cái. Cuối cùng thi triển kỹ năng phong vũ mà nhảy múa suốt hai mươi phút, đến khi nó dừng hẳn lại, vậy cái đuôi của nó chỉ về hướng nào? 6 - Có hai người biết bơi lội cùng bị rớt xuống sông, người thị bị chết đuối ngay, còn lại người kia giãy giụa trong nước, ngươi có biết kêu là gì [1] hay ? 7 - Ở giữa Gia Lặc Bỉ Đạt hải là cái gì? Đề mục khảo nghiệm đối với Mộ Dung Thiên cũng có gì xa lạ lắm, bởi vì biết được tin tức này thông qua lão đạo tặc già lúc còn ở u Đa Mỗ thành, mà theo lời lão người Dã Man nhân thể dự tuyển cũng chính xác rồi. Tuy nhiên, điều đáng ngạc nhiên chính là câu đố cụ thể mà thôi. phải ngữ khí của mấy câu đố đó có cách suy nghĩ rất giống với Địa cầu sao? Tuy nội dung có thay đổi tí xíu để phù hợp với hoàn cảnh của đại lục, nhưng cách suy nghĩ cũng khác gì mấy. Đương nhiên, đây chỉ là suy đoán của Mộ Dung Thiên, suy nghĩ hồi lâu cũng dám khẳng định lắm, nhưng cuối cùng cũng quyết định phải thử chút, có manh mối dù sao cũng vẫn hơn là suy đoán mù quáng kia mà. Hơn nữa, lối suy nghĩ phải đột phá cách nghĩ thông thường, có như vậy mới tương xứng với tư tưởng đặc dị của Khiết Tây Tạp chứ. Tin tức này nhanh chóng được truyền khắp toàn bộ Lam Nguyệt, nó lập tức trở thành trọng điểm của những câu chuyện trong lúc trà dư tửu hậu, và cũng trở thành hy vọng của rất nhiều người. Cùng lúc đó, những người được lọt vào vòng ba thể rời khỏi Thụy Mạn gia tộc khi chưa đưa ra đáp án, bằng tức là tự nguyện bỏ quyền tham tuyển. Tất cả đều phải vắt óc mà suy nghĩ, ai nấy cũng đều cho rằng đề mục mà Khiết Tây Tạp đưa ra nhất định là đơn giản, chính vì thế mà tư tưởng của họ đều như lọt vào mê cung và ngõ cụt, cực kỳ thống khổ. Tỷ như câu hỏi cuối cùng, Ở giữa Gia Lặc Bỉ Đạt hải là cái gì? Hầu như ai cũng nghĩ tới Chân Oa đảo, đó chính là thường thức, hầu như đứa trẻ ba tuổi cũng biết được, nhưng Khiết Tây Tạp đâu phải là người có thể dựa theo lẽ thường mà phán đoán chứ, bởi vậy đáp án hẳn cũng phải tầm thường chút nào. Có người là gần Chân Oa đảo là nước xoáy, hoặc giả nếu sâu thêm chút nữa ở đảo đó là Thiên điểu oa. Nếu tăng phạm vi rộng ra thêm chút Chân Oa đảo lại nằm trong vùng quản hạt của Tạp La Tạp Mã Lãng. Lại còn câu hỏi thứ ba, mọi người đều biết, loại vải được làm bằng hàn ty tầm ở đáy biển Bích Não rất dai dẳng, nếu là tài phùng sư (thợ may) bình thường thể nào dùng kéo để cắt được, mà họ phải dùng tới dao cực bén để mà cắt mới xong. Ngoài loại vải đó ra, có loại vải nào mà dai khủng khiếp hết, trong khi đó đáp án chỉ có câu duy nhất mà thôi, nên người ta chỉ có thể chọn câu hay nhất; nhưng Khiết Tây Tạp có thể nào lật lọng hay ? Việc này đúng là khiến cho mọi người đều bị lạc vào mê võng. Nhưng câu đó cũng coi như là còn tốt đó chứ, còn câu thứ hai mới là đặc biệt quái đản. Nó tựa hồ như rất mâu thuẫn và thể giải thích nổi. Câu thứ năm tương đối có nhiều khả năng nhất, câu thứ sáu có cơ sở để phán đoán, vì nó miêu tả hai người rớt xuống sông, vậy muốn đoán ra tên của [1] làm sao mà đoán nổi chứ? Tuy nhiên, có số người thông minh cho rằng người giãy giụa trong nước có tên là "bàn tử" (mập mạp), hoặc giả đó là tên hiệu thôi, bởi vì người mập có sức nổi khá lớn, dễ bị chìm ngay xuống nước. Sau cùng cũng có hơn ngàn đáp án được đưa lên, những câu trả lời đó hầu như đều rất ly kỳ cổ quái, và hoàn toàn thể đầy đủ sức tưởng tượng phong phú và tính sáng tạo của nhân loại. 1 - Bởi vì dùng cái gì đó để chống mí mắt lên. 2 - Phương pháp tu luyện của đôi phu thê đó tương khắc nhau, để cuối cùng gây ảnh hưởng đến việc sinh sản. 3 - Vải được làm bằng hàn ty tầm. 4 - Nước suối. 5 - Hướng về phía tây nam chừng 27,86 độ. 6 - Bàn tử 7 - Vùng nước xoáy Người giải đáp: Tuyên Đăng. Rốt cuộc Khiết Tây Tạp cũng thấy được có người tương đối thông minh và có sức sáng tạo, nhưng nàng xem xong cũng chỉ tiện tay ném sang bên. Sau đó cầm tờ giây thứ hai xem tiếp. 1 - Bởi vì đột nhiên bị kích thích, nghị lực trở nên rất mạnh... 2 - ...... 3 - ..... Chỉ mới đọc qua giải đáp của câu thứ nhất Khiết Tây Tạp ném tờ giấy đó sang bên, bởi vì câu trả lời chênh lệch với đáp án quá xa . Qua đó có thể thấy được, người này nhất định là người thành chất phác, nàng muốn sống với cho hết quãng đời còn lại. 1 - Bởi vì vừa đọc xong quyển tu luyện thuật đỉnh cấp, toàn tâm bị hấp dẫn vào đó, đến nỗi quên cả nháy mắt. 2 -.... 3 - ..... Những đáp án này cũng nằm ngoài ý liệu, vẫn bị vất sang bên. Tờ tiếp theo: 1 - Vì người này là Ngư nhân, mà Ngư nhân chớp mắt. Ừm, cũng có lý. Khiết Tây Tạp hơi thấy hứng thú, sau đó đọc tiếp. 2 - Đôi phu thê đó bị trúng phải trớ chú thuật độc ác. Đáng tiếc, loại bỏ, tiếp theo: 1 - Bởi vì trong phòng của có ánh sáng mạnh, vì vậy mới có thể hoàn thành nhiệm vụ gian nan này. 2 - ..... Khiết Tây Tạp liên tiếp đọc hết tờ này tới tờ khác, đại đa số đều bị loại bỏ từ câu hỏi thứ nhất, cho dù bọn họ có cố ý làm ra vẻ khôi hài tới cỡ nào, hoặc là ý nghĩ kỳ lạ đến đâu nữa cũng vậy, quả có ai có thể khiến cho nàng hứng thú đọc tới câu thứ ba hết. Thậm chí, nàng còn buồn chán đến mức phải ngáp ngắn ngáp dài rồi. Lúc này nàng cầm tiếp tờ khác lên, mắt lướt đến câu thứ nhất: 1 - Tại vì là kẻ mù. - Í!? Khiết Tây Tạp kinh ngạc kêu lên, bởi vì câu trả lời này gần nhất so với đáp án của nàng tức là "vì ngủ". Thành mà , câu này còn lý tưởng hơn cả, vì vô luận thế nào, người mù cũng hề chớp mắt, và điều đó cũng vượt qua giới hạn của chủng tộc. 2 - Đôi phu thê kia là loại động vật đẻ ra trứng. Khi bọn họ sinh con, trước khi trứng nở đều có mắt. Khiết Tây Tạp rất kinh ngạc, bởi vì câu đáp án này lại chính là câu đáp án trong tưởng tượng của nàng. Kỳ , có ai lại nghĩ tới "đôi phu thê" đó lại là sinh vật phải cùng chủng tộc với mình, cách suy nghĩ của bọn họ chưa đạt tới trình độ đó được. Khiết Tây Tạp hồi hộp đọc tiếp những câu trả lời phía sau, càng đọc lại càng cảm thấy hưng phấn. 3 - Thác nước. 4 - Nước miếng. 5 - Chỉ xuống dưới. 6 - kêu: "cứu mạng". 7 - Là chữ "Bỉ". Khiết Tây Tạp đọc xong bảy câu trả lời cực kỳ hưng phấn, tất cả những câu trả lời này đều đúng với những câu trả lời của nàng, thậm chí còn có phần tốt hơn nữa. Khiết Tây Tạp vui mừng thừa nhận điểm, cái gã này đúng là có lối suy nghĩ rất siêu cấp, vượt qua cả người thường. Trong ấn tượng của nàng, chỉ có người mới được như vậy mà thôi. Khi nàng nín thở đọc tới cái tên của người giải đáp, lập tức cảm thấy trời xoay đất chuyển, cả người như bị rớt thẳng từ thiên đường xuống địa ngục vậy, ngã ra hôn mê bất tĩnh luôn. Hết hồi 231 ============================ Chú thích: [1] nguyên tác là “khiếu thập ”: khiếu, vừa là kêu, vừa là gọi, nên hiểu thành "được gọi là gì" hay "kêu gì" đều được – kiểu chơi chữ của tác giả.
Chương 232: Đấu Loại - Aaaaaaaaaaaa, thể nào! Khiết Tây Tạp ôm đầu kêu lên thảm thiết. tia hy vọng mong manh vừa nhen nhúm lên lập tức vỡ tan như bọt biển, điều này làm cho nàng phiền muộn hàng vạn lần. Chư thần đúng là khéo trêu ngươi, chọn ai chọn, hết lần này tới lần khác lại nhắm trúng ngay tên chết bầm Khải Lý kia mới tức chứ. Mà quả , chỉ có mới có thể trả lời mấy câu đố của mình, từ sau lần bị chửi đến nỗi máu chảy lên đầu, thảm tuyệt nhân hoàn, vậy có thể thấy được đúng là người có sức tưởng tượng ai sánh bằng. - được, dù cho nam nhân trong thiên hạ chết hết, bổn tiểu thư cũng cần nam nhân như thế. Khiết Tây Tạp ngừng lắc đầu quầy quậy, nàng tiếp tục đọc tiếp những tờ giải đáp khác, nhưng chỉ tiếc rằng sau khi đọc hết các lời giải đáp mà vẫn tìm được người nào có thể đáp ứng cầu của nàng được. Sau khi nộp lên bài giải, Mộ Dung Thiên buồn bực du ngoạn khắp nơi trong Thụy Mạn gia tộc, trong khoảng thời gian này, định ở lại nơi đây cho đến khi đại hội kết thúc mới thôi. Bởi vì trước đó Khiết Tây Tạp cố tình gieo rắc phiền phức cho mình, do đó mà chỉ có nơi này mới là địa phương an toàn nhất, mà họ lại còn cung cấp nơi ăn chốn ngủ nữa. Mộ Dung Thiên cũng dám khẳng định mình có thuận lợi trúng tuyển hay , nhưng tình huống như vậy rồi thể sức người là có thể quyết định được, chỉ đành nghe theo ý trời mà thôi. Vạn nhất nếu việc bất thành, vậy phải lập tức quay về Tát La ngay. lâu ngày gặp đám người Lộ Thiến rồi, là nhớ bọn họ ghê, hơn nữa cũng thể dùng tới linh lực điểu để hỏi thăm tình hình của họ ra sao. Từ sau khi chiến tranh bùng nổ, thư từ qua lại giữa các quốc gia cũng còn được tự do như xưa nữa. Linh lực điểu được dùng phương thức đặc thù chế thành, nó cũng như tiêu chí để biểu thị thân phận giống như chức nghiệp huy chương của mình vậy, nếu thư từ qua lại từ dị quốc mà được cho phép rất có thể bị chặn lại. Tuy nhiên, nay bọn họ ở trong phủ của Long vương và lại có Mâu Cơ chiếu cố, vậy về vấn đề an toàn hẳn là có gì phải lo lắng rồi. Vừa nghĩ đến đó, Mộ Dung Thiên cũng cảm thấy yên tâm chút, nhưng giờ nghĩ đến hoàn cảnh của mình lại thấy lo lắng. Nếu như thể hoàn thành nhiệm vụ, bản thân mình bỏ lỡ cơ hội quan trọng như vậy, biết đến bao giờ mới có được cơ hội khác tốt như thế. Lại thêm với chức giám sát sứ của Tát La, nếu như có hậu thuẫn cường đại chống lưng, vậy muốn bò lên vị trí cao trong khoảng thời gian ngắn chẳng khác nào người si mớ, dù cho mình có quan hệ tốt với giới cao tầng đến đâu nữa cũng thể nào thực được. Ài, là đau đầu mà. - Hííííííííí! tiếng hí dài của dã thú làm cho Mộ Dung Thiên giật mình tỉnh lại từ cơn trầm tư. Ở phía trước là con sủng thú màu xanh nước biển, đầu ngựa, sáu chân, đuôi được bao bằng lớp vẩy, lưng là mái bờm trắng muốt, hai mắt giống như thủy tinh, ở giữa trán lại có con mắt thứ ba hình bầu dục và hơi khép hờ, lúc mở to như hỏa diễm hừng hực cháy. Từ ngoại hình cùng với tiếng hí cao vút và bộ dáng kiêu ngạo của nó mà phán đoán, đây nhất định là con thần tuấn tọa kỵ rất dị thường rồi. Liệt Hỏa? Con Tam Mục Sáp, loại ma thú có thể thu phục được rất nổi tiếng vì tính trung thành, và cũng là ái sủng của Lăng Đế Tư. Nó và mình trước đây cũng có chút duyên phận. Mộ Dung Thiên nhìn thấy nó hơi ngạc nhiên, nhưng sau đó nhanh chóng hiểu ra ngay. Chung thân đại của Khiết Tây Tạp là việc quan trọng, hai người họ lại là bạn tâm giao với nhau, vì thế mà Lăng Đế Tư đâu thể tới. Lúc này con mắt thứ ba của Liệt Hỏa mở lớn, bắn thẳng đạo hồng quang lên người Mộ Dung Thiên, sau đó nó soải nhanh sáu chân phóng đến trước mặt Mộ Dung Thiên, hiển nhiên tốc độ của nó so với trước kia còn nhanh hơn nhiều lắm. Xem ra trong mấy tháng qua, nó cũng trưởng thành khá nhiều. - Hííííííííí! Liệt Hỏa lại phát ra tiếng hí lần thứ hai, nhưng lần này thanh hơn nhiều, hơn nữa nó còn dụi dụi mõm lên mình Mộ Dung Thiên đồng thời còn liếm lên tay vài cái, bộ dạng rất thân mật. Ngoài tính trung thành ra, Tam Mục Sáp còn là loại ma thú rất thông linh, trước kia nó từng dự cảm Mộ Dung Thiên chắc chắn rở thành trong những nhân vật tầm thường đại lục, nay dự cảm thành . Ngay cả loại trinh trắc sủng (có lẽ là loại sủng vật dùng để trinh sát và đánh hơi) cũng thể khám phá ra thân phận của Mộ Dung Thiên, nhưng đối với con ma thú này lại dễ dàng nhận ra được . Mộ Dung Thiên mở rộng cảm ứng của mình, cảm thấy bốn bề vắng lặng nên yên tâm vỗ vỗ lên đầu nó: - Ê, cậu nhóc, chúng ta lại gặp mặt rồi, ngươi khỏe chứ? - Hííííííííí! Liệt Hỏa hí tiếng, tựa như là trả lời vậy. Vì trước kia và Lăng Đế Tư từng có mối quan hệ "Linh lực phụng hiến", nên Mộ Dung Thiên cũng có thể được xem là chủ cũ của nó. Với tính trung thành của Tam Mục Sáp, người khác thể cưỡng chế mà thu phục nó, thế nhưng nó lại bị khí thế của Mộ Dung Thiên khiến cho phải phục tùng, đương nhiên, ngoài khí thế ra, hôm nay lại còn có lực lượng cực mạnh nữa. - Ngươi tốt hả? Ừ, sai, quả nhiên có mạnh lên ít, cậu nhóc ngươi giỏi lắm! Liệt Hỏa nghe vậy liền hất mạnh đầu lên cao, tựa như cảm thấy kiêu ngạo vì trưởng thành của mình vậy. - Ha ha, Liệt Hỏa, ngươi cũng còn nữa, phải sớm tìm bạn thôi! Mộ Dung Thiên thích thú đùa giỡn với con ma thú trước có oán, nhưng sau lại có ân, và bây giờ lại trở thành bằng hữu với mình, cho tới khi nghe được có tiếng xé gió vang lên. - Ê, cậu nhóc, chúng ta là hảo bằng hữu phải ? Liệt Hỏa nghe hỏi liền hân hoan gật đầu, Mộ Dung Thiên lại tiếp: - Vậy hay lắm, là bằng hữu phải hứa với ta, ngươi được mang chuyện của ta lại cho ai biết nghe , kể cả chủ nhân của ngươi nữa. Được hả, Liệt Hỏa? Liệt Hỏa hơi có chút do dự, nếu như Lăng Đế Tư hỏi tới, nó rất khó mà che giấu được. - Được rồi Liệt Hỏa, nhớ chớ có phụ lòng bằng hữu đấy. Ta phải rồi, có cơ hội chúng ta gặp lại nhé! Tiếng y phục xé gió càng lúc càng đến gần, người kia cũng sắp đến nơi. Mộ Dung Thiên vỗ vỗ lên cái đầu lớn của Liệt Hỏa vài cái, sau đó phóng mình lao về phía vườn hoa. Hầu như cùng với lúc biến mất, Lăng Đế Tư cũng đồng thời xuất , tuy nhiên nàng chỉ có thể nhìn thấy chút tàn ảnh mà lưu lại mà thôi. Lăng Đế Tư về phía ái sủng, rồi hỏi: - Liệt Hỏa, người đó là ai thế? Chủ nhân thường có cảm ứng đặc biệt nhạy cảm với sủng vật. Khi nàng nghe được tiếng hí giống với thường ngày của Liệt Hỏa lo sợ có việc gì xảy ra với nó, vì thế mà phải lập tức chạy tới. Liệt Hỏa hơi lưỡng lự vài giây, cuối cùng nó quyết định dối lần, dù sao người kia cũng là chủ cũ, hơn nữa còn xem mình là hảo bằng hữu, nên nó làm sao có thể phản bội được. Liệt Hỏa nghĩ vậy rồi liền lắc lắc đầu mấy cái, tỏ ý nhận ra người kia. - Ủa? Lăng Đế Tư mơ hồ cảm giác được do dự của Liệt Hỏa, nhưng mà ở trong tư tưởng của nàng, Tam Mục Sáp là loại ma thú rất trung thành, làm sao đoán ra được là nó vẫn có thể lừa gạt mình được kia chứ. Xem ra chắc chỉ là trong những người làm khách tại Thụy Mạn gia tộc thôi. oooOooo Ba ngày trôi qua rất nhanh, Khiết Tây Tạp công khai tuyên bố, tất cả mọi người đều bị loại bỏ, còn chiêu thân đại hội mở rộng ra toàn quốc, phương thức vẫn như nàng trước, đưa ra mấy câu đố qua kính tượng, những người chưa từng đến tham gia tuyển phu đều có cơ hội dự tuyển. Kết quả này khiến cho Mộ Dung Thiên rất thất vọng, tuy nhiên nỗi nhớ nhà giúp điều chỉnh lại tâm tình. định gặp Đình Đình rồi lập tức cùng quay trở về Tát La. Nhưng khi Mộ Dung Thiên vừa bước chân qua cổng chính của Thụy Mạn gia tộc ở phía sau đột nhiên truyền đến: - Khải Lý, xin dừng bước!