Chương 10: Phao Khí (Dứt Bỏ). Dịch giả: vivarichmount Biên tập: ái tài uyên ương Đến lúc này, Mộ Dung thiên tài mới nhớ ra là mình ở trong tửu quán của người ta, và tại cũng chưa uống chút gì, lý do rất đơn giản, đó là vì trong túi vốn có đồng xu nào. Hơn nữa, cũng biết cái gì là "Chức nghiệp huy chương", có lẽ nó cũng giống như chứng minh thư hay thẻ đinh dùng để chứng minh thân phận gì đó. Bộ máy cai trị của Thiên quốc cực kỳ nghiêm minh, muốn uống rượu nhất định phải chứng minh được thân phận của mình. Bí thế quá, Mộ Dung Thiên chỉ đành : - Xin lỗi! Ta cũng chỉ vừa mới đến địa phương này, nên muốn vào đây hỏi câu thôi. biết nơi đăng ký nhân khẩu ở đâu nhỉ? Hoàn cảnh lúc này của là mất mặt, ràng mỹ nhân ở trước mắt, nhưng lại thể ngắm cho no mắt. Việc này đúng là lần đầu tiên gặp phải. Mà mỹ nhân kia tại sao lại có đôi tai thỏ nhỉ, tuy thấy lạ, nhưng do từ lúc tới đây, Mộ Dung Thiên gặp quá nhiều chuyện chưa bao giờ gặp phải nên giờ đây cảm thấy kỳ quái nữa. Nữ tiếp thị hỏi lại: - Có phải tiên sinh muốn hỏi cái nơi chuyên làm chứng nhận về chức nghiệp ? Mộ Dung Thiên thầm nghĩ có lẽ "chứng nhận chức nghiệp" cũng giống với "chứng minh thư", hai việc này chắc có cùng khái niệm đây. Nghĩ vậy nên vội vàng ngay: - Đúng rồi, đúng rồi, có biết nó nằm ở đâu ? Nữ tiếp thị lộ nét mặt kỳ quái, : - Chẳng lẽ tới bây giờ mà ngài vẫn chưa có chức nghiệp hay sao? Mộ Dung Thiên đáp: - Ơ hay, tại hạ mới rồi đó, tại hạ chỉ vừa mới đến đây thôi. Ánh mắt của nữ tiếp thị tràn đầy vẻ hoài nghi, nàng đảo mắt quan sát vài lượt, sau đó mới : - Tại trấn này có nơi nào để chứng nhận chức nghiệp cả. Nơi gần nhất có lẽ phải là Uy Nhĩ thành, chỉ e rằng tiên sinh phải đến tận đó mới tìm được nơi mình muốn tìm. Mộ Dung Thiên lấy làm lạ, hỏi: - Uy Nhĩ thành? Bộ Thiên quốc còn được phân chia ra làm nhiều thành trấn nữa à? Lại còn có gia tộc gì nữa đây, cảm thấy rất kỳ quái. Nữ tiếp thị khẽ nhíu đôi mày liễu: - Thiên quốc? Mộ Dung Thiên đáp: - Đúng vậy, chẳng lẽ nơi này phải là Thiên quốc sao? Nữ tiếp thị lắc lắc đầu, : - Tuy ta biết Thiên quốc là địa phương nào, nhưng ta có thể xác định với ngài điểm, đó là thị trấn này có tên gọi là Cách Lâm trấn, là địa hạt thuộc Lam Nguyệt đế quốc của Thần Phong đại lục. Mộ Dung Thiên vừa nghe vậy thoáng sửng sốt, sau đó mới cười khan tiếng rồi : - Ta vốn tưởng là mình rất hài hước, ngờ nương còn vui tính hơn cả ta. Vừa dứt lời, Mộ Dung Thiên chợt nhận ra vẻ mặt của nữ tiếp thị đó có chút nào đùa cợt, vì vậy liền cảm thấy bất ổn, nên thận trọng hỏi lại: - Lời vừa là chứ? Nữ tiếp thị gật đầu : - Đúng vậy! "Thần Phong đại lục, Lam Nguyệt đế quốc" đều là những danh từ mà Mộ Dung Thiên mới nghe lần đầu, khiến cho rất bỡ ngỡ. Rồi còn những cái tên khác như là thiên mã, A Nhĩ Pháp gia tộc, trư nhân (người heo), rồi đến nữ tiếp thị tai thỏ, Tát Á Da Lộ học viện, ma thú....vv....tất cả những thứ này đều là những thứ mà chưa từng thấy qua hay nghe đến. Chúng cứ lần lượt lướt qua trong óc Mộ Dung Thiên, rồi bỗng nhiên trong lòng nổi lên cơn sợ hãi vô danh, rồi sau đó nó nhanh chóng xâm chiếm lấy tư tưởng của . Nếu nơi đây quả là Thiên quốc đối với cách phục sức của , mọi người tỏ ra kỳ quái là việc rất hiển nhiên. Còn nếu là ở tại nhân gian, cách ăn mặc của là rất phổ thông, có gì lạ đâu? Mộ Dung Thiên đột nhiên đứng bật dậy, rồi cất bước đến chiếc bàn gần đấy. Tại đó có ba chiến sĩ mặt mày vui vẻ thù tạc với nhau, trong đó có người mặc khôi giáp màu xám khoa chân múa tay, chuyện hăng say đến văng cả bọt mép: - Nó đúng là con lam huyết hùng [1] hung dữ. Nếu nhờ ta vừa học được trung cấp đao khí thuộc hỏa hệ e rằng lúc ấy chết rồi, lại thêm............ Mộ Dung Thiên cố nuôi hy vọng cuối cùng, vòng tay hỏi: - Xin chư vị cho tại hạ được biết, nơi này có phải là Thiên quốc hay ? Khôi giáp chiến sĩ kia kể chuyện hăng say, chợt bị Mộ Dung Thiên cắt ngang cảm thấy bực bội rồi, nay lại thấy mặc đồ dơ dáy hôi hám quát hỏi: - Thiên quốc cái gì? Chỉ cần là người của trấn này dù ai ngu ngốc đến đâu cũng biết nơi đây chính là Cách Lâm trấn của Lam Nguyệt đế quốc rồi. Tư n! Đến mấy chữ cuối gã gân cổ lên gọi lớn. Nghe tiếng gọi, lão nhân ở sau bàn quỹ tính toán tiền nong liền vội vàng chạy tới. Lão khom người, miệng vâng dạ liên hồi: - Các vị dũng sĩ đáng kính, xin hỏi chư vị có gì cần phân phó? Khôi giáp chiến sĩ chỉ vào Mộ Dung Thiên, : - Mau kêu chỗ khác ngay, đừng ở đây làm vuớng chân vướng tay bọn ta. Lão nhân có tên là Tư n ấy liền đưa mắt đánh giá bộ y phục người Mộ Dung Thiên lượt, rồi hỏi nữ tiếp thị ở bên cạnh: - Lạc Na, vị tiên sinh này........... Lạc Na lúng túng trả lời: - Y còn chưa có chứng nghiệp chứng nhận. Ánh mắt của Tư n cũng trở thành kỳ quái giống như ánh mắt của Lạc Na lúc nãy, lão thoáng do dự lúc, rồi với giọng đầy khách khí: - Tiên sinh, ta thấy hay là ngài hãy trở về bàn của mình trước nhé..... "Thần Phong đại lục, Lam Nguyệt đế quốc, Thần Phong đại lục, Lam Nguyệt đế quốc, Thần Phong đại lục....." Mộ Dung Thiên đứng sững như trời trồng, hai mắt vô thần, miệng cứ lầm bầm lập lập lại hai danh từ đó. Trong đầu lúc này hoàn toàn trống rỗng, chỉ cảm thấy toàn thần phát lãnh. Qua lúc sau, đột nhiên hét lớn tiếng, rồi ôm đầu chạy thẳng ra khỏi tửu quán. Khôi giáp chiến sĩ kia thấy vậy mắng: - Đúng là tên điên đáng chết! Tư n lão đầu, lão coi , mai mốt đừng có để cho hạng người như thế vào quán đấy. Tư n vội vàng đáp: - Dạ, dạ! Sau khi chạy như điên ra khỏi quán, Mộ Dung Thiên vẫn tiếp tục cắm đầu chạy về phía trước mà có mục đích gì. sợ điều bất hạnh kia là : đó là có mặt tại thế giới khác. Tại thế giới của thế kỷ 22 có học thuyết về gian bốn chiều rất trứ danh của nhà gian học tên là Ai Khắc Lý Tư [2]. Ông ta đề xuất ra tư tưởng thế này: ở trong vũ trụ luôn có nhiều gian cùng tồn tại song song với nhau. Vào những lúc bình thường, các gian này hoàn toàn có chút liên hệ nào với nhau, nhưng nếu gặp phải tình huống đặc thù nào đó, trong những gian tồn tại có khả năng mở ra kết nối với gian khác. Chỉ cần là người có chút trí thức cũng đều nghe qua về học thuyết gian bốn chiều này. Mộ Dung Thiên tuy là kẻ bất học vô thuật, nhưng dù sao cũng là sinh viên đại học. Đối với cái học thuyết ấy, hẳn là cũng có hiểu biết đôi chút. Tuy nhiên, thế nào cũng ngàn vạn lần thể tin nổi chính bản thân mình lại là người chứng kiến cho học thuyết đó. Mà có lẽ cũng chính là người đầu tiên thấy được những việc như thế này. Mộ Dung Thiên dốc hết sức chạy được hơn khắc [3], trong lúc bất tri bất giác chạy tới bãi cỏ lớn ở bên ngoài tiểu trấn. Đến lúc này hai đầu gối của mỏi nhừ, cuối cùng vì chống được nữa mà ngã quỵ xuống đất. muốn bò , nhưng do hai chân vận dụng sức quá độ mà cơ hồ như bị tê dại hoàn toàn và thể nào nhấc chúng lên được nữa. Thấy mình còn khả năng để chạy tiếp, Mộ Dung Thiên lập tức rơi vào trạng thái tuyệt vọng, kêu lên đau đớn: - Mẹ nó, hãy cho ta trở về! Hãy cho ta trở về ...... ngừng vung quyền đánh mạnh xuống mặt đất, tựa như biết đau là gì mặc dù máu tươi cứ liên tục chảy qua kẽ tay mà rơi xuống thảm cỏ, nhuộm đỏ cả vùng, quả khiến người ta nhìn thấy mà đau lòng. Hơn nữa, hòa với dòng máu tươi chảy ra kia lại còn có loại dịch thể trong suốt nữa. - Hãy cho ta về! Mộ Dung Thiên ngửa mặt lên trời kêu lớn. nhìn vòm trời trong xanh, cùng với thảm cỏ xanh biếc và các loại hoa dại đua nhau khoe sắc tranh hương, mũi hít hơi khí trong lành sâu để trấn tỉnh tinh thần, đồng thời cũng hưởng thụ luồng gió đầy ôn nhu như bàn tay ve vuốt của tình nhân. Bên cạnh thảm cỏ là con suối , dòng nước trong veo có thể thấy đáy nhàng trôi về hạ lưu. Dưới phản chiếu của ánh tịch dương, từng gợn sóng lăn tăn ngừng nổi lên, và bên dưới là những đàn cá bơi lượn vui đùa trong nước. Hai bên bờ suối cỏn có những con thú trông giống như những chú vịt con rất đáng uống nước. Đôi mắt của chúng vừa tròn vừa to, toàn thân được phủ lớp lông mượt mà, chúng dùng móng của mình để giúp đồng bạn "chải' lông, trông có vẽ rất đoàn kết gắn bó.......Thế giới này là xinh đẹp và đầy dẫy sinh cơ, ấy vậy mà Mộ Dung Thiên lại cứ nhớ tới cái thế giới đầy ô nhiễm, suốt ngày thấy ánh mặt trời, và những tòa nhà cao chọc trời được làm bằng các loại xi măng lạnh buốt tại địa cầu. Đó còn là chưa kể tới con người tại nơi đó còn vì quyền lực, tiền tài và nữ nhân mà tin tưởng lẫn nhau.......Mặc kệ tốt xấu thế nào đó thủy chung cũng là quê hương của . Thế nhưng, vào thời khắc này, bản thân bị quê hương ruồng bỏ cách vô tình, cả bao nhiêu chuyện bi thương cũng đều bị dứt bỏ luôn. Nếu như xưa kia Mộ Dung Thiên bị cha mẹ ruồng bỏ lúc còn bé và chưa hiểu chuyện còn có thể chịu đựng được. Nhưng giờ đây, khôn lớn, nên hoàn toàn hiểu và cảm thụ được niềm thống khổ khắc cốt ghi tâm này. Tại sao lão thiên gia lại đối xử với mình như thế? Mộ Dung Thiên cũng biết bản thân mình phải là người tốt gì, vừa vô lại, vừa sa đọa, vô sỉ, hạ lưu, là học sinh hư hỏng nhất ở trong mắt các giáo viên, và là kẻ lưu manh nhất trong mắt các nữ nhân....vv....Thế nhưng, ngoài những điều đó ra cũng đâu có gây nên những chuyện thương thiên hại lý gì? Ngoài những lần tỏ ra phi lễ quá mức với Tiêu Băng ra cũng đâu có làm gì khác quá đáng? đời này có rất nhiều kẻ vì tiền tài mà làm những chuyện bất lương và keo kiệt bủn xỉn, nhưng còn chỉ dựa vào số tiền bảo hiểm nhân thọ của cha nuôi để lại mà sống qua ngày, thậm chí, thỉnh thoảng lại còn bố thí cho những kẻ ăn mày bên vỉa hè, thế mà lại phải gánh trừng phạt hà khắc như thế này sao? Ngay từ lúc mới sinh ra đời cho đến nay, lão thiên gia tựa như ban cho ân sủng nào. Đầu tiên là bị cha mẹ ruột ruồng bỏ thương tiếc, phải khó khăn lắm mới có được người cha nuôi hết lòng thương mình, nhưng chưa được bao lâu người cũng bị lão thiên gia gọi , để rồi khiến cho biến thành kẻ thân thích. Trải qua bao gian truân mới khôn lớn thành người được, rồi thi vào đại học, vốn tưởng rằng có thể sống cuộc đời bình dị như bao người khác, thế rồi ác vận lại giáng xuống đầu quá nhanh, khi khổng khi lại bị đưa đến thế giới hoàn toàn xa lạ như thế này đây. Toàn bộ việc này cứ y như là giấc mộng hư ảo vậy, song nó lại rất chân . Mộ Dung Thiên càng nghĩ càng thấy đau lòng hơn, hai tay ngừng đập xuống đất cho đến khi máu thịt bầy nhầy mơ hồ phân biệt nữa. muốn thông qua thống khổ của cơ thể để trốn tránh tang thương kia, và trong miệng vẫn cứ lầm bầm mấy chứ "hãy cho ta về......." Thanh càng lúc càng yếu dần, sau đó tắt hẳn. Cuối cùng cũng gục hẳn xuống bãi cỏ mà hôn mê bất tỉnh. Vầng thái dương cũng hạ dần về phía tây, những ánh dương quang cuối cùng trong ngày chiếu lên gương mặt của , vào thời khắc này, khuôn mặt của nam hài tử cao to nhưng đơn lẻ loi này hiển lộ ra nét bất lực và trơ trọi ai giúp đỡ. Trong lúc ngủ say, hoàn toàn thể ngờ được rằng, giấc mộng vào lúc này chỉ mới là bắt đầu mà thôi. Hết hồi 10 – Hết quyển 1 ======================================= Chú thích: [1] lam huyết hùng: gấu máu lam (xanh). [2] Ai Khắc Lý Tư: tên tiếng là Eck Reese. [3] 1 khắc = 15 phút
Quyển 2: Cẩu thả thâu sinh Chương 11: Huy Chương. Dịch giả: rongbang Biên tập: ái tài uyên ương Khi cái dạ dày của Mộ Dung Thiên sôi lên sùng sục và tiếng trống bụng kêu ùng ùng đánh thức dậy trời sập tối, những con động vật bé đáng lúc ban sáng còn thấy đâu nữa, chỉ có thỉnh thoảng còn vọng lại những tiếng gào rú trong màn đêm lạnh lẽo cùng với những tiếng gầm của dã thú từ phía xa xa. Khung cảnh nơi đây hiu quạnh, có lấy nửa bóng người, cảm giác độc đột ngột xâm chiếm tâm can . Nhưng cũng may có ánh trăng dìu dịu rót lên người nên cũng khiến vẻ tịch mịch bị xua ít. Mộ Dung Thiên rất thích ánh trăng sáng vì nó có thể chỉ dẫn cho người ta đường nước bước trong màn đêm tăm tối. Lúc này mới kinh ngạc phát ra, ngờ ở trung lại treo hai vầng trăng tròn, ở lưng chừng trời còn cái mới nhô lên từ phía tây. Hơn nữa, chúng cách tinh cầu này cao lắm, ngay cả đường nét những rặng núi mặt trăng cũng lờ mờ trông thấy được, con người ở dưới ánh trăng vô tình như lạc vào trong khung cảnh cực kỳ huyền ảo và mỹ lệ ấy. Mộ Dung Thiên chầm chậm đứng dậy về phía thị trấn. Sau khi phát tiết bao nỗi u uất trong lòng rồi cũng phải đối mặt với thực, bất kể nó tàn khốc đến dường nào vẫn phải tiếp tục tồn tại. Tuy nhiên, trước tiên là phải lấp cho đầy bụng . Ngay tại trung tâm Cách Lâm trấn, nhà nhà tiệm tiệm đều bật đèn đuốc sáng trưng. Những ánh đèn đường trông rất kỳ quái, chúng phải là những loại mà Mộ Dung Thiên vẫn thường thấy ở tại địa cầu, mà chúng chỉ là khối ánh sáng với những hình thù quái dị treo lơ lửng giữa trung. Có cái hình tròn, cái hình thoi, cái hình tam giác, thậm chí còn có những hình dạng kỳ quái khác nữa. Chúng tỏa ra ánh sáng lờ mờ như xanh, đỏ, tím, vàng, cam, chàm.....và lại còn có cả những màu sắc mà Mộ Dung Thiên biết diễn tả ra thế nào, nhưng chúng rất mỹ lệ. Các chủng loại màu sắc của thế giới này ràng là đa dạng hơn của thế giới tại địa cầu rất nhiều, cách pha trộn cũng phong phú hơn và đem đến hưởng thụ mạnh mẽ cho thị giác. Những bức tượng khi sáng biết được chế tạo từ loại đá gì mà buổi tối chúng dường như sống lại, toàn thân phát ra ánh hào quanh mờ mờ, đôi mắt ngừng nhấp nháy sáng rực, tuy trông quỷ dị nhưng lại hề mất phần kích thích. Cách Lâm trấn lúc này vẫn còn rất náo nhiệt, thậm chí còn hơn cả buổi sáng, tựa như là ở trong kỳ nghỉ vậy. Mọi người đều vui đùa náo nức, có ít nam nữ ngồi bên những bức tượng đá mạnh dạn tỏ tình, hoặc ôm hoặc hôn đủ mọi tư thế, hoàn toàn để tâm đến những người khác. Trong các căn tửu quán đều tỏa ra mùi thịt nướng thơm phức và hương rượu đặc trưng cùng những tiếng bàn tán xôn xao. Những cư dân trong trấn đều đắm chìm trong niềm hân hoan vui sướng, lúc này chẳng còn ai để ý tới Mộ Dung Thiên với bộ trang phục kỳ quặc nữa. Mộ Dung Thiên ngừng chép miệng, bụng sớm sôi ùng ục, thế nhưng với tấm thân dị khách và tệ nhất là bản thân có cả cái Chức Nghiệp Huy Chương, khiến cho mỗi lần dừng chân trước tửu quán nào đó cũng phải lui bước ngay. Cuối cùng, Mộ Dung Thiên đành ngồi xuống cạnh bức tượng ác ma dữ tợn nhe nanh múa vuốt, thể chịu nổi chế giễu cùng ánh mắt khinh bỉ của mọi người. biết trải qua bao lâu, Mộ Dung Thiên cũng có cách nào để phán đoán thời gian tại đây, chỉ biết vầng trăng vốn ở lưng chừng trời nay hạ xuống, vầng trăng vốn ở phía tây nay lên đỉnh đầu, có lẽ cũng đến nửa đêm. Tiếng ồn ào trong Cách Lâm trấn cũng thưa dần, vài người say sưa túm năm tụm ba rời khỏi tửu quán, họ vui vẻ tạm biệt nhau rồi trở về nhà. Giờ đây, các cửa hiệu cũng bắt đầu đóng cửa. Mộ Dung Thiên cảm thấy mình thể ngồi tiếp nữa, nếu e rằng phải mang cái bụng rỗng cả đêm, cho dù có xin bố thí tất cũng phải kiếm chút gì cho vào bụng . “ ngờ mình cũng có ngày lưu lạc đến mức này.” Mộ Dung Thiên thở dài tiếng. chợt nhớ đến lão đầu Tư n mới gặp buổi sáng, xem ra cũng đến nỗi nào, có lẽ nên tới chỗ lão xin giúp đỡ cũng tốt. Tửu quán của Tư n có tên gọi là Tinh Nguyệt tửu lâu. “À, ngờ lão đầu đó lại nghĩ ra được cái tên nho nhã như vậy.” Mộ Dung Thiên thầm nghĩ. Vào lúc này, Tinh Nguyệt tửu lâu cũng ngừng buôn bán, nàng nữ tiếp thị tai thỏ Lạc Na quét dọn đống vỏ trái cây, đầu xương....và những thứ rác rưởi do khách hàng để lại. Cùng dọn dẹp với nàng còn có nữ tử khác với mái tóc ngắn màu xanh lam, chiếc đuôi nhẵn thín ngoe nguẩy sau kiều đồn đầy đặn trông như đuôi rắn, có lẽ nàng cũng là thị nữ trong quán. Khéo thay, loài động vật mà Mộ Dung Thiên sợ nhất lại chính là rắn, thế nhưng nữ tử này hề làm cho cảm thấy chán ghét chút nào, trái lại, mái tóc ngắn xanh lam và chiếc đuôi rắn kết hợp với nhau lại tạo vẻ đẹp lạ kỳ. Hai nàng nghe thấy tiếng bước chân, hẹn mà cùng ngước đầu lên, khi trông thấy “gã điên” lúc sáng hai người khỏi ngạc nhiên. Mộ Dung Thiên ngại ngùng với Lạc Na: - Chào nương xinh đẹp, tại hạ tìm lão bản của các vị có chút chuyện, xin hỏi ông ta có đây ? Lạc Na nhìn cái, sau đó lớn tiếng gọi: - Lão bản, có vị tiên sinh này tìm ngài đấy. “Cộp, cộp, cộp, cộp!” Tiếng bước chân gấp rút vang lên từ chiếc cầu thang gỗ phía sau quầy hàng, kế đó truyền lại thanh khàn khàn nhưng tràn đầy sức lực: - Tới đây, tới liền đây. Quả nhiên lão tới liền ngay lập tức . Chưa đầy năm giây, lão xuất ngay trước mặt Mộ Dung Thiên, chỉ có điều là hơi thở có phần gấp gáp. Dù sao đến ngần này tuổi rồi, thể lực thể bằng được trước kia, cái kiểu chạy cật lực này quả là chịu nổi. ngờ lão bản nhiệt tình với khách hàng như vậy, trì hoãn thời gian chút nào. Mộ Dung Thiên rất áy náy, dù sao mình chỉ đến kiếm chút gì ăn mà thôi. Tư n vừa trông thấy Mộ Dung Thiên vẻ ân cần mặt lập tức giảm ít, hờ hững hỏi: - ra là tiên sinh, xin hỏi ngài có chuyện gì? Xin ăn trước mặt hai mỹ nữ quả là chuyện rất mất mặt, Mộ Dung Thiên khỏi do dự : - Lão bản, ta có thể làm phiền ngươi chút được ? Tư n hiểu hỏi lại: - Làm phiền chút ư? Ở thế giới của , câu đó chỉ dùng khi có chuyện gì đó bí mà muốn để quá nhiều người biết. Nhưng người ở đây hiểu được ý tứ đó, Mộ Dung Thiên liền đổi cách khác: - Tại hạ có chuyện muốn riêng với ngài, biết có tiện ? Tư n thoáng trầm ngâm, sau đó : - Được, hãy theo ta. Lão dẫn gã dị khách lên căn phòng tầng hai, gian nơi này lớn lắm nhưng rất thoải mái, đồ dùng làm toàn bằng gỗ khiến người ta tưởng như trở về với thiên nhiên, mặt sàn trải thảm lông màu vàng nhạt, mấy bồn cây cảnh xanh biếc bên cửa sổ với những trái màu trắng sữa tỏa ra hương thơm dìu dịu. “Lão đầu này là biết hưởng thụ!” Mộ Dung Thiên thầm nghĩ. Tư n khép cửa lại rồi : - Nơi này có ai, ngài có thể chuyện thoải mái. Mộ Dung Thiên ngập ngà ngập ngừng mãi lúc lâu, cuối cùng cũng lấy hết dũng khí để cất lời: - Tại hạ có thỉnh cầu nho , biết ngài có thể cho ta chút thức ăn được ? Đó chỉ là chuyện mà thôi, thế nhưng vì thể diện mà giờ phải làm như bè phái ngầm liên lạc với nhau vậy, Mộ Dung Thiên cảm thấy rất ngại ngùng. Thế nhưng ngờ sau khi nghe thấy câu đó, sắc mặt Tư n đột nhiên trở nên ngưng trọng, mi mày nhíu lại, lão đứng dậy lại lại trong phòng khách hệt như chuẩn bị quyết định chuyện vô cùng trọng yếu vậy. lúc sau lão mới ngồi xuống, khuôn mặt lộ đầy nét khó xử: - Tiên sinh, ta rất muốn giúp đỡ ngài, nhưng ngài có Chức Nghiệp Huy Chương, điều đó phù hợp với quy định của công hội người tiêu dùng. Mộ Dung Thiên thầm nghĩ: “Ở đây mà có cái Chức Nghiệp Huy Chương chết tiệt kia quả rất nguy hiểm, giống như ở thế giới của mình có giấy chứng minh thư vậy, có nó thể cư trú ở những khách sạn chính thức được, nhưng điểm khác biệt ở Thần Phong đại lục là ngay cả ăn uống cũng cần đến thứ đó.” Mộ Dung Thiên nhanh chóng bịa ra câu chuyện hoang đường: - Tại hạ vốn đến từ thôn trang xa xôi, nơi đó cách thành thị rất xa nên tạm thời thể làm được. Ngài có thể du di cho chút được ? , tại hạ đói cả ngày nay rồi. Đúng lúc đó, bụng cũng lập tức hưởng ứng ngay bằng tiếng “ục, ục” như để chứng minh lời của chủ nhân phải là giả dối. Tư n bán tín bán nghi hỏi lại: - Vậy à? Nhưng với số tuổi nay của ngài phải làm Chức Nghiệp Huy Chương từ sớm rồi mới phải chứ nhỉ. Mộ Dung Thiên đáp: - Thôn trang bé của tại hạ vốn tách biệt với bên ngoài, cho nên rất nhiều thứ tại hạ cũng biết, bao gồm cả việc làm huy chương. Tư n ồ lên tiếng : - Kỳ quái, chẳng lẽ hệ thống ma pháp thông tin bị hỏng rồi? Hết hồi 11
Chương 12: Chức Nghiệp. Dịch giả: Athos Biên tập: ái tài uyên ương Mặc dù Mộ Dung Thiên nghe được y ma pháp thông tín hệ thống là gì, nhưng qua ngữ khí chắc là nguyên nhân khiến thôn làng bị mất liên lạc với các địa phương khác. vội vàng đáp: - Đúng đúng, nhất định là vậy rồi, bị hỏng nhiều năm, thôn nhân bọn ta ít, lại chẳng có mấy người kiến thức rộng rãi nên thành ra như vậy. Lòng nghi ngờ của Tư n liền được tiêu trừ quá nửa, nhưng y vẫn tỏ ra hết sức khó xử, lúc sau mới xoa tay : - Tiên sinh, ta có thể cho ngài thức ăn nhưng ngài phải cam đoan, ngàn vạn lần được tiết lộ việc này cho người khác biết. Mộ Dung Thiên hết sức vui mừng, cảm động : - Đa tạ đại ân đại đức của tôn giá, ta vĩnh viễn quên. Tư n vẫn lo lắng: - Xin ngài hãy thề dưới danh nghĩa của Thần Thành Mễ Địch Lạc Nhĩ, có như vậy ta mới hoàn toàn tin tưởng được. Mộ Dung Thiên lập tức giơ tay phải lên thề: - Thần Thành Mễ Địch Lạc Nhĩ ở cao, ta xin thề, tuyệt tiết lộ chuyện đêm nay cho người khác biết, nếu trái lời phải tiếp nhận trừng phạt vô cùng vô tận! Mộ Dung Thiên hiểu cách thức thề thốt ở tại Thần Phong đại lục này ra sao, nhưng phong cách năng của nơi này có chút tương đồng với phương Tây, mà xem ít phim Tây, vì vậy nên miễn cưỡng vài câu thề thốt cũng chẳng thành vấn đề. Sau khi nghe Mộ Dung Thiên thề xong, Tư n rất hài lòng, rồi ông ta đột nhiên nhớ tới việc gì, liền với : - Tiên sinh, biết nên xưng hô với ngài thế nào nhỉ? Mộ Dung Thiên thoáng nghĩ chốc lát rồi thuận miệng đáp: - Ta tên La Địch. phải bịa đại ra tên cái khác bởi vì tên của đối với những người ở đây quá ư kỳ quái. - Được rồi, La Địch tiên sinh, mời theo ta. Lúc này, Lạc Na cùng với người nữa dọn dẹp xong mọi thứ, và đứng chờ Mộ Dung Thiên để đóng cửa. Tư n để Mộ Dung Thiên chờ sau quầy hàng, còn y bước ra ngoài. Sau khi cẩn thận ngó xung quanh lượt, nhìn thấy ai y mới quay đầu với hai nữ phục vụ viên: - Lệ Toa, đóng cửa luôn . Lệ Toa là có chiếc đuôi ve vẩy sau lưng, nghe vậy ngạc nhiên : - Vị tiên sinh này… Tư n cắt ngang lời nàng: - Nhanh lên chút, đừng quản nhiều. Lệ Toa biết điều hỏi nữa, trong miệng nàng lẩm bẩm chuỗi chú ngữ kỳ quái. Sau đó từ nóc nhà, tảng đá lớn dày khoảng mười phân, nặng tối thiểu cũng ngàn cân, tự động từ từ hạ xuống. Mộ Dung Thiên đứng sau quầy kinh ngạc quan sát, thể ngờ được cả thị nữ bé cũng đơn giản như vậy. Đợi sau khi cửa đá hoàn toàn hạ xuống, lúc ấy Tư n mới gọi Mộ Dung Thiên ra, rồi với Lạc Na đứng bên cạnh: - lấy thịt nướng và “bích da linh” mang cho vị tiên sinh này. Lạc Na hề thắc mắc gì, lập tức ra sau quầy lấy đồ. Tư n mỉm cười với Mộ Dung Thiên: - Lạc Na và Lệ Toa đều là người của bổn tiệm, ta coi họ như con của mình vậy. Lời đó còn có ngụ ý ám chỉ bọn họ phải là người ngoài, cần lo lắng chuyện đêm nay bị truyền ra ngoài. lát sau, Lạc Na bưng ra khối thịt nướng lớn, và có cả chiếc bình chứa thứ dịch lỏng màu xanh tỏa mùi thơm ngát. Hôm nay Mộ Dung Thiên thấy người ta uống thứ này trong cửa hàng, nên đoán đây chính là “Bích da linh” mà Tư n vừa nhắc đến. Mộ Dung Thiên nhịn được, bất giác nuốt ực ngụm nước miếng, rồi : - Cái này..… Tư n hiểu được thắc mắc của , liền đáp: - La Địch tiên sinh, ngài cứ dùng , bọn ta đều ăn rồi. Mộ Dung Thiên như nhận được thánh chỉ, đáp ngay: - Vậy ta khách khí nữa. Tay cầm lấy thịt nướng nhai ngấu nghiến, lần đầu tiên hiểu được việc đói bụng lại khó chịu như vậy. Vả lại ngoài cơn đói ra, thịt nướng của Tư n quả tệ, lớp bì bên ngoài thơm giòn, còn thịt bên trong non mềm, quả là rất ngon miệng. Sau khi khối thịt chui cả vào bụng rồi, Mộ Dung Thiên mới thấy khan họng, bèn cầm lấy “bích da linh” mà Lạc Na mang ra uống hớp lớn. Dòng chất lỏng mát rượi mang theo hương thơm kỳ lạ chảy từ cổ họng xuống dạ dày, cảm giác sướng khoái nhanh chóng lan ra khắp toàn thân, mỗi tế báo như đều muốn kêu lên “thống khoái.” “Tuyệt!” Mộ Dung Thiên cầm lòng nổi bật khen tiếng. Lời vừa thoát ra miệng, đột nhiên cảm thấy mình thất lễ, càng xấu hổ hơn khi thấy Tư n, Lạc Na và Lệ Toa đều dùng ánh mắt hết sức kỳ quái nhìn mình. Mộ Dung Thiên xấu hổ gãi đầu: - Xin lỗi, nhưng “bích da linh” này thực ngon quá. Tư n cười tươi : - Đó là vinh hạnh của ta. Đối với lão bản của tửu quán, thức ăn được khách tán dương chính là chuyện rất đáng mừng. Lệ Toa cười khúc khích: - ngờ tốc độ ăn của ngài còn nhanh hơn cả Ba Tây nữa. Lạc Na nghe vậy lại nhìn vết dầu mỡ lấp lánh miệng Mộ Dung Thiên, cũng nhịn được phải bưng miệng cười. Tư n quát: - được vô lễ với La Địch tiên sinh! Tuy quát vậy nhưng khóe miệng cũng lộ ra nụ cười thể che giấu, hiển nhiên là rất đồng tình với Lệ Toa. Mộ Dung Thiên chỉ đành cười khan hai tiếng để che dấu lúng túng của mình, nhờ vậy mà khoảng cách giữa họ cũng được kéo lại gần hơn. Nhân lúc ăn uống, Mộ Dung Thiên làm ra vẻ tiểu tử ngây thơ mới bước vào đời, nhất nhất đều nhờ Tư n chỉ giáo, nhờ vậy mà cuối cùng cũng thu được chút hiểu biết đối với dị giới xa lạ này. Thần Phong đại lục phải hoàn toàn là khối lục địa, mà còn có cả hải dương, thiên . đơn giản chút nơi gọi là Dị Giới này cũng giống như nơi sống trước kia có tên là “Địa cầu” vậy. đại lục phân bố rất nhiều chủng loại sinh vật có trí tuệ: Nhân Tộc, Thú Nhân, Tinh Linh, Dã Man Nhân, Tộc, Ải Nhân, Tu La……gọi chung là “người.” Bề ngoài của bọn họ, thể chất, tính cách, trí tuệ đều có chút ít khác biệt. Tỷ như Dã Man Nhân là chủng tộc cường tráng nhất trong các chủng tộc, bẩm sinh có thần lực, có thể nâng vật nặng ngàn cân. Thú Nhân là sinh vật nửa người nửa thú, tỷ như Ba Tây mà Mộ Dung Thiên gặp lúc trước chính là trong số đó. Trí lực của họ so với các chủng tộc khác tương đối kém hơn chút, nhưng cũng là phần tử thể thiếu của đại lục. Còn về Tinh Linh, thông thường là họ có cảm ứng và năng lực vận dụng ma pháp cường đại, nên mang chức ma pháp sư. Còn tộc thuộc về chủng tộc có trí tuệ cao cấp, họ có thể biến thành hình người, v…vv…Nơi có người thể thiếu quốc gia và giai cấp. Tại Thần Phong đại lục có tồn tại rất nhiều quốc gia lớn , như nơi Mộ Dung Thiên có mặt nay là Lam Nguyệt đế quốc. Đây là nước lớn nằm ở trung tâm đại lục, do Nhân tộc làm chủ. Ngoài ra còn có Mạch Gia đế quốc nằm ở phương Bắc, Cuồng Sa Thành nằm trong Tử Vong sa mạc, đảo quốc Tát La ở biển Đạt Lạp… Dưới quốc gia là thành thị. Thành thị dựa theo diện tích lớn mà phân thành “tứ cấp thành thị”, “tam cấp thành thị”, “nhị cấp thành thị”, “nhất cấp thành thị” và “siêu cấp thành thị.” “Tứ cấp thành thị” là nhất, theo thứ tự tăng dần lên đến “siêu cấp thành thị” là lớn nhất. Dưới thành thị là “thị trấn”, chia làm “tiểu trấn”, “trung trấn”, “đại trấn” cũng phân loại dựa theo diện tích. Cuối cùng, nhất đương nhiên là “thôn trang”, những địa phương như thế này được chia cấp bậc. Điều kiện tối cơ bản để sinh tồn của loài người là: ăn, mặc, ở. Trong đó “ăn” là quan trọng nhất. “Dân dĩ thực vi thiên”, có vật thực, con người thể sinh tồn được. “Nhân vi tài tử, điểu vi thực vong” (người chết vì tiền của, chim chết vì thức ăn), ở thế giới của Mộ Dung Thiên, tiền bạc là mục tiêu truy đuổi của đại đa số mọi người, nhưng kim tiền chỉ là “hình thức mở rộng” của vật thực mà thôi. Còn Thần Phong đại lục, mọi người cần vì vật thực mà quá lo lắng bởi vì việc chế tạo vật thực ở đây rất dễ dàng. Nếu các “chủng thực thuật sĩ” thi triển pháp thuật lại càng kinh người, so với địa cầu hiển nhiên là còn nhanh gấp hàng chục lần, tốc độ trưởng thành của gia súc cũng nhanh gấp bảy, tám lần. Xem chừng nơi đây tựa hồ bao giờ thiếu thốn vật chất, môi trường hoàn hảo để người sinh sống, tất cả đều có thể xem là hoàn mỹ –nếu có những trận “ma thú bạo động” xảy ra cứ cách mỗi ba năm lần. Ngoại trừ những người sinh hoạt tại thành trấn cùng thôn trang ra, ở Thần Phong đại lục còn tồn tại hằng hà sa số những con ma thú sống tại những nơi hoang dã người, rừng rậm, núi cao, sơn mạch, hải dương, hồ lớn……Phần lớn bọn chúng đều rất hung tàn bạo lực, cực kỳ nguy hiểm, nhưng cũng may là bình thường chúng rất ít xâm nhập vào các nơi thành trấn có loài người cư ngụ. có hoàn cảnh như vậy, đương nhiên tồn tại tình huống đặc thù. đại lục mỗi năm lại bộc phát lần “ma thú bạo động” quy mô cực lớn. Trong năm, ma thú chẳng những hung mãnh cường đại hơn, mà còn xuất những con dị biến có trí tuệ cao và trở thành thủ lĩnh, chúng tập trung đám ma thú thường ngày vẫn rời rạc như nắm cát thành những doanh binh có tổ chức, có kế hoạch tấn công xâm nhập địa giới cư ngụ của loài người. Đây được gọi là “Ma thú công thành”, danh từ khiến ai ai nghe thấy cũng đều phát run. Năm ma thú bạo động là thời kỳ đại lục bất ổn rối ren, người người đều gặp nguy hiểm, ai dám cam đoan là bản thân mình có thể bình yên sinh tồn qua đợt ma thú bạo động hay . Vì vậy, trước khi ma thú dị biến, mọi người đều tìm đủ mọi cách để khiến cho bản thân trở nên cường đại hơn, hòng gia tăng cơ hội sống sót. đại lục, cơ hồ mỗi người đều có năng lực đặc dị bẩm sinh. Tỷ như “nông canh giả” có thể làm cho vật chất trở nên bền chắc hơn, và cứ chiếu theo năng lực khác nhau mà chia thành nhiều chức nghiệp khác nhau. Đại loại có thể chia thành bốn loại: “chiến đấu chức nghiệp”, “phụ trợ chức nghiệp”, “sinh hoạt chức nghiệp” và “đặc thù chức nghiệp”. Mỗi người chọn nghề nghiệp cho mình cũng khác nhau, người có sức lực cường hoành thích hợp trở thành “chiến sĩ”, người có tinh thần lực cường đại và cảm ứng nguyên tố nhạy cảm tốt nhất là trở thành “ma pháp sư”, còn người có khả năng tập trung và thị lực tốt lựa chọn tốt nhất của họ là làm “cung tiễn thủ”… “Chiến đấu chức nghiệp” trong xã hội có địa vị rất cao. Bọn họ mỗi tháng đều nhận được lượng tiền phụ cấp đáng kể, thoải mái tiêu dao tự tại khắp nơi, thậm chí còn có thể nhờ vào việc bán ma thú tinh hạch để kiếm tiền. “Phụ trợ chức nghiệp” nằm ở trung gian. Còn “sinh hoạt chức nghiệp” là thấp nhất trong tứ đại chức nghiệp, có thể có ai là nguyện ý lựa chọn loại nghề nghiệp này. Tỷ như “nhưỡng tửu sư” Tư n, xem chừng kiếm tiền rất dễ dàng, nhưng kỳ cũng chẳng thu được bao nhiêu lợi nhuận. Giá cả do “Tiêu Phí Giả Công Hội” quy định, giá bán ra chỉ cao hơn chút xíu so với giá nhập vào, nhưng lại phải đóng thuế, trả công cho người làm, đông chi ít, tây tiêu tẹo, lợi nhuận cuối cùng ít đến mức đáng thương. Làm ông chủ cửa tiệm như Tư n, từ sáng sớm đến tối mịt ngơi tay đến tận lúc vãn người, kim tệ kiếm được còn chẳng bằng tiền trợ cấp hàng tháng của các chiến sĩ hoặc các pháp sư cấp thấp nhất lãnh được. Còn “Đặc thù chức nghiệp” tương đối phức tạp, địa vị trong xã hội cũng nằm ở các tầng khác hẳn. Những người có thể theo “chiến đấu chức nghiệp” cũng nhiều, chỉ chiếm bộ phận , tuyệt đại đa số tố chất của chúng nhân thuộc các chủng tộc đều là bình thường, nếu khó có thể theo bất cứ chức nghiệp chiến đấu nào họ đành phải lùi bước theo “sinh hoạt chức nghiệp”. Ví dụ như: “chủng thực thuật sĩ” (trồng trọt), “mục nhân” (chăn nuôi), “nhưỡng tửu sư” (nấu rượu)… cũng là tương đương với bình dân bá tính. Nhưng những công việc phải làm của bọn họ hề đơn giản như những chức nghiệp tương ứng ở địa cầu, tỷ như “chủng thực thuật” khác với nông dân ở địa cầu ở chỗ bọn họ có thể thi thuật khiến cho hoa màu sinh trưởng nhanh hơn. Mỗi người đại lục khi trưởng thành đều căn cứ tố chất khác nhau mà nhận được “chức nghiệp huy chương” tương ứng. Người có chức nghiệp cực kỳ hổ thẹn, địa vị so với “sinh hoạt chức nghiệp” càng kém hơn nhiều, bọn họ bị xem như là mộ đám ký sinh trùng của xã hội vậy. Bởi vì tố chất thiên sinh của những người đó quá thấp kém, căn bản là thể làm bất luận chức nghiệp gì, hơn nữa những người đó có điểm tựa hùng mạnh để dựa dẫm số phận lại càng bi thảm. Dù cho vật thực đại lục rất phong phú, bọn họ mỗi ngày chỉ có thể dựa vào những của bố thí để nhét đầy bụng, thậm chí chết đói ngay trước mắt chúng nhân mà cũng chẳng ai quan tâm. Nếu phải Mộ Dung Thiên dối rằng đến từ sơn thôn xa xôi, thể làm được chức nghiệp huy chương có lẽ Tư n đuổi ra ngoài từ sớm. Ngay cả việc thỉnh cầu Tư n chút thức ăn cũng rất phiền toái, bởi vì nếu để người khác biết được việc này Tư n bị nghiêm trị. Ngoài ra dị giới còn có các nghi thức “chủ phó khế ước”, “trung trinh thúc phược”, “sủng vật nhận chủ” với vô số những chú ngữ vả phép tắc kỳ quái. Những việc khó hiểu giờ quá nhiều, Mộ Dung Thiên hoàn toàn có lựa chọn, việc phải làm lúc này là phải cứ tỏ ra kinh ngạc và hiếu kỳ, mà là phải học hỏi để tiếp nhận. Mỗi gian khác nhau, đều có phép tắc cơ bản riêng của nó. Tỷ như thế giới của Mộ Dung Thiên, “các định luật cơ học của Newtons” là trong những phép tắc cơ bản mà bất kỳ vật chất nào cũng phải tuân theo. Giả sử Mộ Dung Thiên với những người ở đây về “định luật Newtons”, xem chừng họ cũng chẳng hiểu được, thậm chí còn cười đến rụng cả răng mất. Trước mắt Mộ Dung Thiên có vấn đề phải đối mặt, bản thân nay là người của dị giới, liệu cũng có năng lực như bọn họ hay ? “Tinh tinh tinh…” Lúc này trong tửu điếm lại vang lên tiếng kêu như còi báo động, và ở đỉnh cửa đá có chiếc đèn nhấp nháy ngừng. Hết hồi 12
Chương 13: Trắc Thí Dịch giả: Athos Biên tập: ái tài uyên ương Sắc mặt Tư n đại biến, Lạc Na và Lệ Toa đều rất bối rối. Gừng càng già càng cay, Tư n lập tức trấn định : - sao! Lạc Na, lập tức thu dọn đồ đạc. Lệ Toa, ngươi mở cửa . La Địch tiên sinh, xin ngài tạm thời lên lầu cho, trừ phi ta gọi, bằng ngàn vạn lần cũng xin đừng xuống đây! Tiếp đó, Tư n liền tươi cười lớn: - Tới đây, khách nhân, tới liền đây. Đối với người nửa đêm đến quấy rầy mà còn phải khách khách khí khí, chạy ra tiếp đãi như vậy, điều đó cho thấy địa vị của sinh hoạt chức nghiệp giả ở xã hội này quả rất thấp. Mộ Dung Thiên vội vàng lên lầu, trong lòng thấp thỏm bất an, thầm nghĩ chẳng lẽ là đoàn kiểm tra? Mong rằng việc này làm liên lụy đến Tư n. Đột nhiên từ dưới lầu truyền lên tràng cười ha hả, tiếp đó là thanh già nua nhưng thiếu phần nam tính: - Tư n lão đầu, lâu gặp, lão có khỏe ? Tư n mắng: - Ta còn tưởng là ai? Hóa ra là lão quỷ ngươi! Theo giọng điệu có phần lễ độ và lịch thiệp của Tư n đối với người đó, có thể đoán được người vừa đến là người quen. - Mạc Lý An tiên sinh, sao ngài đến mà báo trước? Đúng rồi, lần này có vật gì tặng cho bọn ta ? Lệ Toa nũng nịu kiều hỏi, xem ra quan hệ của nàng với người có tên Mạc Lý An này cũng tốt lắm. Cụm từ "lần này" cho thấy Mạc Lý An là khách quen của quán. - Có, đương nhiên là có rồi, ta làm sao có thể quên Lệ Toa tiểu thư xinh đẹp của chúng ta được, xem đây là cái gì? m điệu ngạc nhiên và mừng rỡ của Lệ Toa đột nhiên vang lên cao vút: - Oa, Bỉ Đạt Thú, Mạc Lý An tiên sinh, ngài tặng nó cho ta phải ? - Đúng a. Con vật này làm ta tốn mất hơn ba tháng tiền lương mới mua lại được từ tay người quen đó. - Đa tạ ngài, Mạc Lý An tiên sinh. Ngài đúng là người tốt nhất thế gian này. Lạc Na phụng phịu : - Mạc Lý An tiên sinh, ngài thiên vị quá. Chẳng biết Mạc Lý An dùng thủ đoạn gì liền khiến Lạc Na vui mừng ra mặt, tiếng cười kiều ngừng vang lên. Sau khi đùa cợt hồi, Tư n mới : - Được rồi, lão quỷ, vừa lúc có chuyện phải phiền lão đây. Mạc Lý An thuận miệng đáp: - Có chuyện gì cứ thằng ra, giao tình giữa ta và lão thế nào chứ. Đúng rồi, trước hết hãy mang ít thịt nướng và bích da linh đến đây , hoài làm ta chết mất, trong thành chẳng có ai nấu ngon như lão cả. Tiếp theo là chuỗi niệm ma chú vang lên, ra là Lệ Toa dùng chú ngữ đóng cửa lại. Tư n ở dưới lầu gọi vọng lên: - La Địch tiên sinh, xin mời ngài xuống đây. Mộ Dung Thiên thoáng do dự, để cho người có tên là Mạc Lý An kia gặp mình, biết có vấn đề gì chăng? Có điều Tư n như vậy chắc có việc gì phải lo. Lệ Toa và Lạc Na đùa nghịch đầy hứng khởi với con vật cỡ lòng bàn tay mặt đất, hình dạng giống con vịt, có lông màu vàng, khóe miệng banh rộng, vừa vẫy vẫy hai chiếc cánh xíu vừa bước xiêu xiêu vẹo vẹo tựa như sắp ngã đến nơi. Theo như lời nàng nó là Bỉ Đạt Thú. cổ Lạc Na đeo chiếc vòng hình trăng lưỡi liềm, màu bạc lấp lánh, nhưng nó lại tỏa ra ánh sáng huỳnh quang lãnh đạm như ánh trăng khiến nàng vốn dĩ xinh đẹp nay lại càng hấp dẫn hơn. Xem chừng đây cũng là lễ vật của Mạc Lý An tặng cho nàng. Mộ Dung Thiên nghĩ nát óc cũng hiểu được vì sao nữ nhân lại thích những món trang sức hào nhoáng, giá cả đắt đỏ như vậy. Đối với mà , tiền mặt và giá trị còn hấp dẫn hơn nhiều. Tư n ngồi ghế đối ẩm với nam nhân, người này nhất định là Mạc Lý An mà vừa nghe mọi người nhắc đến. Đó là lão nhân đầu hói, râu ria rậm rạp, tuổi tuy cao nhưng sắc mặt lại hồng nhuận như hài tử, nụ cười hào sảng khuôn mặt rất dễ khiến người ta nảy sinh hảo cảm. Lão là trong những người để chuyện chức nghiệp cấp bậc tôn ti trong mắt nên mới có thể cùng Tư n là người có đẳng cấp thấp hơn kết giao bằng hữu. Mạc Lý An nhìn thấy Mộ Dung Thiên có chút kinh ngạc, hiển nhiên là ngờ sau khi tửu quán đóng cửa, ở bên trong vẫn còn có người khác. Tư n với vai trò chủ nhà liền nhiệt tình : - La Địch tiên sinh, để ta giới thiệu. Lão chỉ vào Mạc Lý An bên cạnh, rồi tiếp: - Đây là lão bằng hữu lâu năm của ta, Mạc Lý An, thể chất trắc thí sư cao cấp. Mộ Dung Thiên từng nghe Tư n qua, thể năng trắc thí sư là phụ trợ chức nghiệp nằm trung gian giữa chiến đấu chức nghiệp và sinh hoạt chức nghiệp, chuyên môn cung cấp các loại thi kiểm tra tố chất cơ thể cho những người chọn nghề, có chút tương đồng với bác sĩ khám thể lực ở bệnh viện. Địa vị xã hội của bọn họ so với sinh hoạt chức nghiệp có cao hơn chút. - Đây là La Địch tiên sinh. Mạc Lý An nghe vậy chợt lộ ra vẻ mặt rất kỳ quái, nếu phải là tình huống đặc thù cần giấu diếm thông thường tại Thần Phong đại lục, giới thiệu người nêu cả tên chức nghiệp, nhưng chức nghiệp của Mộ Dung Thiên lại được nhắc đến. Tư n lão luyện việc đời đương nhiên bỏ qua, thầm nghĩ chắc phải có nguyên nhân. Quả nhiên Tư n lập tức giải thích ngay: - Việc ta muốn nhờ lão, chính là kiếm tra năng lực của La Địch tiên sinh đây. Mạc Lý An kinh ngạc : - Tuổi tác của La Địch tiên sinh..... Tư n đáp: - La Địch tiên sinh tới từ thôn sơn cách đây rất xa, ma pháp thông tín hệ thống ở đó bị hư hỏng nên liên lạc với thành thị bị cắt đứt. Mạc Lý An gật đầu: - ra là như vậy. Lão lấy từ trong túi ra khối cầu thủy tinh trong suốt to bằng nắm tay rồi với Mộ Dung Thiên: - La Địch tiên sinh, cảm phiền ngài hãy đặt tay phải lên mặt quả cầu. Mộ Dung Thiên làm theo lời lão, sắc mặt Mạc Lý An cũng trở nên nghiêm túc, miệng lâm râm đoạn chú ngữ rất nhanh, rồi sau đó đột nhiên có luồng ánh sáng chói mắt chợt tỏa ra từ thủy tinh cầu, giống như khối dạ minh châu lớn lập tức chiếu sáng cả góc tửu quán. Tư n, Lạc Na, Lệ Toa đều im hơi lặng tiếng, căng thẳng đến mức dám hít thở. Đây phải là cuộc kiểm tra bình thường mà là thời khắc quyết định vận mệnh suốt đời của cá nhân! Ngược lại, thân là người trong cuộc nhưng Mộ Dung Thiên lại chẳng biết nặng , khuôn mặt hết sức ung dung thoải mái. Màu sắc thủy tinh cầu ngừng biến ảo, đỏ vàng xanh lam lục tím... - Thể lực 75, thể chất 81, tinh thần lực 64, nhanh nhẹn 88, Thủy hệ nguyên tố cảm ứng 73, Hỏa hệ nguyên tố cảm ứng 63, Thổ hệ nguyên tố cảm ứng độ 89... Mạc Lý An nhìn chăm chú vào quả thủy tinh cầu, miệng ngừng thốt ra những thuật ngữ và số liệu mà Mộ Dung Thiên hiểu. Qua hồi lâu, màu sắc thủy tinh cầu ngừng biến đổi rồi mờ dần , lúc ấy Mạc Lý An mới ngẩng đầu lên. Lệ Toa tính tình nóng nảy liền hỏi ngay cái điều mà những người khác cũng đều muốn biết: - Thế nào? Mạc Lý An thở dài đáp: - La Địch, ta rất tiếc phải cho ngươi biết, trị số của ngươi đạt được cả mức tố chất thấp nhất của các hạng chiến đấu và phụ trợ chiến đấu mà công hội quy định, thể lựa chọn chiến đấu chức nghiệp! Xưng hô của lão từ "La Địch tiên sinh" trở thành chỉ gọi tên, bởi vì Mộ Dung Thiên thể trở thành chiến đấu chức nghiệp giả nhất định thành phụ trợ chức nghiệp hoặc sinh hoạt chức nghiệp, bởi vậy chức nghiệp cấp bậc thấp hơn lão khá nhiều. Vì thế người cao tuổi hơn xưng với người trẻ tuổi là "tiên sinh" nữa. Mọi người nghe vậy đều thất vọng vô cùng, Mạc Lý An nhịn được phải thêm: - Nhưng cũng rất kỳ quái, ta làm việc vài chục năm mà cũng chưa hề gặp ai có trị số thấp đến như thế. Tiêu chuẩn các hạng chức nghiệp là 500, còn La Địch lại thấp hơn con số ấy quá nhiều. Mộ Dung Thiên có chút khó hiểu, những thứ tinh thần lực, nhanh nhẹn còn có cái gì mà nguyên tố cảm ứng độ đó dám , nhưng thể lực của mình đáng lẽ quá thấp như vậy mới phải, năm thứ nhất đại học còn đoạt giải quán quân chạy 3000 mét ở đại hội thể dục thể thao nữa. Mạc Lý An có nhầm ? Hay là chủng loại bất đồng, mỗi người đại lục này đều mạnh hơn người địa cầu ít? Có lẽ Mạc Lý An cảm thấy những lời này đả kích Mộ Dung Thiên khá mạnh, nên liền an ủi: - Ngươi đừng quá thất vọng, dẫu sao người có thể trở thành chiến đấu chức nghiệp cũng nhiều. Để ta xem tiếp phụ trợ chức nghiệp coi thế nào. La Địch, hãy đặt tay trái của ngươi lên mặt cầu. Lại tràng chú ngữ khác thoát ra từ miệng của Mạc Lý An, lần này chú ngữ chậm hơn chút, khi chú ngữ dừng lại Mạc Lý An cũng nhíu đôi mày. Những người kia nhìn thần thái của Mạc Lý An cũng biết có chuyện ổn. lát sau, Mạc Lý An mới : - La Địch, khó quá, nhưng ta vẫn phải thành kết quả kiểm tra với ngươi, ngươi thích ứng với bất kỳ phụ trợ chức nghiệp nào. Lệ Toa nghe vậy liền hỏi: - Mạc Lý An tiên sinh, ngài lầm chứ? Tư n khiển trách: - Lệ Toa, được lung tung. Mạc Lý An là cao cấp thể chất trắc thí sư đó. Ở Thần Phong đại lục, nghi ngờ năng lực làm việc của người chính là thiếu tôn trọng người đó. Lệ Toa le lưỡi nữa. Tuy nhiên, Mạc Lý An lộ vẻ hề gì, chỉ khoát tay áo tỏ ý sao. Nhưng Mộ Dung Thiên mất tư cách trở thành phụ trợ chức nghiệp giả, vấn đề này lại có chút nghiêm trọng. Điều đó đồng nghĩa với việc chỉ có thể lựa chọn sinh hoạt chức nghiệp, làm người bình thường, sống cuộc đời nhạt nhẽo cho đến lúc chết già. - Hầy, mặc kệ ra sao, chúng ta cứ tiến hành cuộc trắc thí cuối cùng . Lần này Mộ Dung Thiên phải đặt cả hai tay lên mặt thủy tinh cầu, Mạc Lý An niệm chú ngữ càng chậm hơn, so với ngâm thơ cũng khác nhiều lắm. Cùng nhóm chức nghiệp cũng có chút khác biệt, ví dụ chiến đấu chức nghiệp là pháp sư tương đối được đề cao hơn, còn trong sinh hoạt chức nghiệp "chủng thực thuật sĩ" ở tầng thấp nhất, so với có chức nghiệp chỉ khá hơn chút xíu, bởi vậy mọi người vẫn rất chú ý đến kết quả này. Thần sắc Mạc Lý An xem ra càng ngưng trọng hơn, rất lâu sau mới lên tiếng, chậm rãi : - La Địch thể lựa chọn bất kỳ chức nghiệp nào! Lời ra như trời long đất lở, người thể lựa chọn bất kỳ chức nghiệp nào rất ít thậm chí là cực kỳ ít, ngàn người cũng khó lòng kiếm ra người bởi vậy bọn họ mới phải chịu kỳ thị, ai ngờ La Địch vừa vặn lại xui xẻo như vậy. Bầu khí ở trong điếm rơi vào trầm lặng, Mộ Dung Thiên nhất thời thể tiếp thụ được số liệu của cuộc trắc nghiệm nho này lại là phương thức quyết định vận mệnh của mình. Ở địa cầu có câu danh ngôn: "Thiên tài có được là nhờ chăm chỉ." Vì vậy mà thể ý thức được chuyện này tồi tệ đến mức nào. Trái lại với Tư n, Lạc Na, Lệ Toa đều có vẻ rất tiếc nuối, thậm chí, ánh mắt khi nhìn Mộ Dung Thiên lại còn có phần thương cảm. Mộ Dung Thiên gãi đầu chỉ vào khối thủy tinh cầu : - Kết quả này thực trọng yếu đến vậy sao? Những người kia đều im lặng , trầm mặc của bọn họ chính là lời khẳng định hùng hồn nhất. Mạc Lý An nhìn vẻ mặt dửng dưng như thường của Mộ Dung Thiên lại có chút kinh ngạc. Trong vài chục năm làm việc, lão kiểm tra hằng hà sa số người, trong đó cũng có dăm người yếu kém, khi bọn họ nghe được kết quả tàn khốc ai nấy đều đau khổ tột cùng, thậm chí còn có thể phát điên tại chỗ. Mạc Lý An dường như nghĩ tới điều gì liền : - Được rồi, còn loại nữa chưa kiểm tra, đó là - đặc thù chức nghiệp!
Chương 14: Sủng Vật Dịch giả: Athos Biên tập: ái tài uyên ương Mấy người bọn Tư n mắt vừa sáng lên, nhưng khi nghe đến bốn chữ "Đặc thù chức nghiệp" liền trùng xuống. Theo tỷ lệ các chức nghiệp Thần Phong đại lục "sinh hoạt chức nghiệp giả" chiếm tuyệt đại đa số, "phụ trợ chức nghiệp" chiếm hàng thứ hai, sau đó là "chiến đấu chức nghiệp". Còn "đặc thù chức nghiệp giả" cũng xứng với hai chữ "đặc thù", so với nhân số "chiến đấu chức nghiệp" còn ít hơn, tỷ lệ thấp thê thảm, trong mấy trăm người may ra mới có . Bởi vậy hy vọng lại càng mong manh. Lần này Mạc Lý An nâng thủy tinh cầu đặt lên trán của Mộ Dung Thiên, và bắt đầu niệm chú. Đoạn chú ngữ này hết sức kỳ quái, lúc nhanh lúc chậm, đều là những tiết khó đọc, so với đọc vè cũng khác biệt nhiều lắm, vậy mà Mạc Lý An có thể đọc nhanh như thế, điều ấy khiến Mộ Dung Thiên vô cùng khâm phục. Chú ngữ kiểm tra "Đặc thù chức nghiệp" đặc biệt dài hơn những loại chú ngữ khác, chừng năm phút sau mới dừng lại, trán Mạc Lý An hơi rịn mồ hôi. Đột nhiên lão la hoảng: - 2535, 2549! Tư n hiểu lão bằng hữu của mình nhất, vừa nghe thấy lão thất thố như thế liền hỏi: - Sao vậy? - Những thuộc tính đặc thù khác rất thấp nhưng “dược vật nhận tri độ” (khả năng nhận biết dược vật) và "luyện cảm" đạt đến hơn 2500 điểm! Tư n há hốc mồm, chiếc cằm của lão cơ hồ muốn rơi xuống đất. Thông thường tiêu chuẩn tố chất của các chức nghiệp chỉ ở khoảng 500, đạt đến 1000 là có thể xem như rất xuất chúng rồi, đạt tới 2000 là thiên tài, còn đạt tới 2500 có nghĩa là gì? Siêu thiên tài chăng?! Mộ Dung Thiên nghe hiểu đành hỏi: - Thế ta có thể lựa chọn chức nghiệp gì? - La Địch tiên sinh! Mạc Lý An khôi phục lại cách xưng hô tôn trọng, tiếp: - Ngài chắc chắn có thể trở thành vị dược sư. , phải là vị dược sư xuất sắc. Nếu cố gắng chút, muốn đạt đến cấp Tông sư cũng thành vấn đề! Đặc thù chức nghiệp phân làm 8 cấp: "nhập môn cấp, học đồ cấp, hợp cách cấp, thục luyện cấp, tượng sư cấp, tông sư cấp, thánh cấp, thần cấp." Thông thường địa vị của "đặc thù chức nghiệp" kém hơn "chiến đấu chức nghiệp", nhưng nếu có thể đạt đến Tông sư cấp tình huống khác hẳn, có thể được hưởng đãi ngộ của ma pháp sư cao cấp. Có điều cấp bậc thăng tiến phải đơn giản như thế, Mạc Lý An có thể xem là người tương đối có thiên phú, phải mất vài chục năm mới đạt đến Tượng sư cấp mà khó lòng tiến thêm được. Còn Tông sư cấp quả là vạn người có được , còn như đạt đến Thánh cấp phải tập hợp đủ thiên phú, chăm chỉ, cơ hội, vận khí, đủ các loại nhân tố phức tạp thể kể mới mong đạt đuợc. Tỷ lệ ấy xuất rất xa vời, cả quốc gia cũng vượt quá mười người. Còn Thần cấp - tạm thời chỉ là truyền thuyết mà thôi. Bởi vì cầu của hai cấp sau cùng đều quá mức khắc khe, cho nên dù trị số của Mộ Dung Thiên cao tới đâu, Mạc Lý An cũng dám cam đoan đạt đến Thánh cấp hoặc Thần cấp. - tốt quá! Lệ Toa lập tức vỗ tay hoan hô. Điều đó có thể cho thấy nàng lòng vì Mộ Dung Thiên mà vui mừng. Những người ở giai cấp tận cùng của xã hội như nàng lại thuần phác như thế, ngay cả chút lòng ghen ghét cũng có, quả khiến Mộ Dung Thiên vô cùng cảm động. Thấy ánh mắt hâm mộ của hai lão đầu là Tư n và Mạc Lý An, Mộ Dung Thiên nghĩ tiền đồ phát triển chức nghiệp của mình dám chắc là tệ, thầm thở phào hơi, tối thiểu mình cũng có thể hòa nhập vào cuộc sống ở Thần Phong đại lục này. Bản thân cũng ngờ mình có thiên phú ở chức trách dược sư như vậy, chẳng lẽ là nhờ mớ kiến thức y khoa mập mờ mà học được tại đại học? Nếu là như thế, Mộ Dung Thiên quả có chút dở khóc dở cười, ngờ lại phải cảm tạ lão quỷ bắt mình ngồi nghe mấy tiết học y dược đó. Mạc Lý An : - La Địch tiên sinh, ta viết cho ngài giấy chứng minh, sau đó ngài đến chức nghiệp công hội gần đây nhất tại Uy Nhĩ Thành làm chứng nhận, công hội đó có người kiểm tra lại lần nữa, nhưng sao đâu, ngài cứ yên tâm, bọn họ chắc chắn dốc sức bồi dưỡng cho ngài. Mạc Lý An đối với trình độ của mình hiển nhiên là rất tự tin. Mộ Dung Thiên cảm kích đáp: - Phiền ngài quá, Mạc Lý An tiên sinh, xin cứ gọi ta là La Địch được rồi. lòng mà , để lão nhân lớn tuổi gấp đôi gọi mình là "tiên sinh", Mộ Dung Thiên cũng có phần e ngại. Nhưng Mạc Lý An cảm thấy chính mình xưng hô kính trọng với người rất có thể trở thành dược sư – thuộc cấp tông sư là chuyện hết sức bình thường, ngay cả Tư n, Lạc Na, và Lệ Toa cũng suy nghĩ như thế. Bởi vậy, trong xã hội phân biệt giai cấp ghê gớm như thế này, cử chỉ của Mộ Dung Thiên liền được coi là cực kỳ khiêm nhường khiến cho hảo cảm của bọn Tư n đối với lại càng tăng lên đáng kể. Mạc Lý An vốn câu nệ tiểu tiết nên cũng hề từ chối, cười : - Thế ta bạo gan gọi ngài tiếng La Địch vậy. Tư n lúc này ràng cũng vồn vã hơn nhiều: - La Địch tiên sinh, ngài từ phương xa đến, chắc còn chưa tìm được chỗ nghỉ ngơi, chi bằng hãy nghỉ lại quán của ta tối? Mộ Dung Thiên lo có chỗ trú chân, nghe vậy liền mừng rỡ đáp: - Chân thành đa tạ ngài, Tư n lão bản, nhưng ngài cứ gọi ta là La Địch thôi, gọi “tiên sinh” như thế, ta nghe hợp lắm. Đối với Tư n, dù có bị đánh chết lão cũng dám xưng hô như vậy. Lão quả có gan thất lễ với người rất có khả năng đạt đến cấp bậc tông sư. Mạc Lý An liền đổi chủ đề, với Tư n: - đường cả ngày, người mệt nhoài rồi, Tư n lão đầu, ta cũng muốn quấy rầy lão hôm. - Ta đưa lão quỷ này lên lầu, hai ngươi ở lại phục vụ La Địch tiên sinh, nếu muốn có thể sử dụng Tức Ba Thú. Mộ Dung Thiên nghe vậy sững người, "kê ba thú"? Tên kỳ quái ! Tư n quay sang , cười : - La Địch tiên sinh, xin thứ lỗi ta bồi tiếp ngài được, nếu ngài có chuyện gì xin cứ với Lạc Na và Lệ Toa. Mộ Dung Thiên biết bọn họ là bằng hữu lâu ngày gặp lại, hẳn là có ít chuyện muốn , nên cũng vui vẻ đáp: - Vậy là được rồi. Nhìn Tư n bước lên lầu, Lạc Na : - La Địch tiên sinh, ngài có cần nghỉ ngơi ? Để ta đưa ngài lên phòng lầu ba nhé? Mộ Dung Thiên gãi đầu : - Trước hết ta muốn “làm mát” chút. Từ lúc trải qua trận mưa lớn đó đến giờ, thời gian ít nhất cũng qua ngày đêm, thân thể sớm thấy rất khó chịu. Lạc Na ngạc nhiên hỏi lại: - Làm mát? Mộ Dung Thiên liền giải thích : - là tắm rửa đó. Lạc Na sửng sốt lát rồi cười : - Làm mát? Cách gọi là kỳ quái, nhưng cũng chuẩn xác a, quả thực tắm rửa xong rồi rất mát mẻ. Vừa dứt lời, nàng liền huýt sáo tiếng, sau đó khối cầu màu lam có cánh dài từ lầu lảo đảo bay xuống. Khi tới gần Mộ Dung Thiên mới nhìn đó phải khối cầu mà là loại động vật tròn vo hình cầu, chân ngắn ngủn, lúc bay rụt lại ép sát vào bụng nên nhìn thấy, mắt đặc biệt lớn, miệng giống chim, dáng vẻ bề ngoài rất đáng . Lạc Na xoa cái đầu nhắn của nó, : - Tiểu Á, tối nay ngươi phải nghe La Địch tiên sinh sai bảo, biết chưa? Con thú đó đậu đầu Lạc Na, cánh ngừng phe phẩy để giữ cho thân hình được thăng bằng. Dường như nó hiểu lời Lạc Na , miệng khẽ nhếch lên phát ra hai tiếng kêu: - Tức ba, tức ba! Mộ Dung Thiên đột nhiên hiểu ra, ra đây chính là "kê ba thú." Gọi kiểu gì gọi, lại gọi là "kê ba" khiến người ta nghe lầm tên, còn tưởng nó rất giống "kê ba" chứ. Lại , con vật bé này so với "kê ba" của mình cũng chẳng lớn hơn bao nhiêu, có thể làm được gì chứ?