Chương 5: Bạo Vũ (Mưa lớn). Dịch giả: vivarichmount Biên tập: ái tài uyên ương Quán ăn Mì Quái Vị nằm ở khu phố có tiêu phí cao như ở con đườmg Bất Dạ này quả đúng là việc tréo nghoe. Bởi vì bất luận là món ăn nào ở đây, dù là mì, bún, hay cơm cũng đều có giá là 2 đồng 51 xu. Thông thuờng, những người có tiền đều rất xem thường những quán ăn bình dân, nhưng quán ăn này lại đặc biệt nấu nướng rất ngon, hơn nữa thức ăn lại được nấu mới mỗi ngày, khẩu vị độc đáo, nhờ vậy mà quán vẫn thu hút rất đông thực khách. Mộ Dung Thiên thuộc loại người có tiền, nên cũng là người khá tùy tiện trong việc chọn quán ăn, miễn sao vừa túi tiền là được. móc ví lấy ra 2 đồng 50 xu ném lên quầy và uể oải : - Lão Hoàng, mau cho tôi tô mì thịt bò, tô lớn và nhiều thịt, hành phải tươi, nước lèo đặc, và tiêu phải cay. Lão chủ quán vừa nhìn thấy Mộ Dung Thiên tươi cười : - Tiểu tử ngươi đòi hỏi hơi nhiều đó nha. Rất ít khi lão chủ quán chuyện với giọng điệu như thế đối với khách hàng của mình, nhưng điều này cũng có gì kỳ quái, bởi vì lão rất quen thân với Mộ Dung Thiên, và đôi bên giao hảo rất tốt. Từ lúc Mộ Dung Thiên đến Thượng Kinh tới nay, lần nào đến đường Bất Dạ cũng vào quán này để dùng bữa. Lão chủ quán được gọi là lão Hoàng, Mộ Dung Thiên vốn cũng biết tên của lão là gì, chỉ nghe người khác gọi lão như thế nên cũng bắt chước gọi theo, và cũng chẳng màn truy cứu nguồn cội chi cho mất công. Lão Hoàng có dáng vẻ của người trung niên thành và đứng đắn. mặt lão có đeo đôi kính dầy cộm, trông rất giống văn sĩ, thế nhưng nếu nhìn kỹ trông lão lại giống ông chủ quán ăn hơn, bởi vì mặt lão luôn nở nụ cười tươi rói, khiến cho thực khách có cảm giác như mình trở về nhà dùng bữa cơm gia đình ấm áp và hòa ái vậy. Tuy nhiên, Mộ Dung Thiên cũng biết được thực chất lão cũng là người đồng đạo với . Bởi vì mỗi khi có nữ thực khách xinh đẹp bước vào quán ánh mắt của lão lấp tức sáng bừng lên, lão nhanh chóng đánh giá các bộ phận gợi cảm của họ như mông, ngực, và đùi, rồi sau đó lập tức thu hồi ánh mắt của mình, khiến cho người ta tưởng rằng nụ cười mặt lão vẫn chưa hề thay đổi, cứ tựa như là chưa có chuyện gì xảy ra vậy. Xảo diệu thay, Mộ Dung Thiên lại đặc biệt mẫn cảm đối với những chuyện dâm đãng, ngay cả những con chó với những chiếc mũi thính nhất cũng thể so sánh được với về mặt này. Ngay từ ngày đầu bước chân vào quán Mì Quái Vị, biết tất cả mọi chi tiết nhặt nhất liên quan tới lão Hoàng, nhưng chẳng qua muốn vạch trần mọi thứ mà thôi. Mà lão Hoàng tựa như cũng biết được Mộ Dung Thiên nhìn thấu khuôn mặt hư ngụy, giả đạo mạo của lão, và hai người dường như có loại cam kết bằng tâm linh, chỉ nghe chỉ biết chứ ra lời, vì vậy mà quan hệ của họ trở nên rất vi diệu; hoặc giả đó cũng có thể là ý chí của những người đồng đạo, mà chỉ có lão và Mộ Dung Thiên là đặc biệt hiểu . Vào những lúc rảnh rỗi, lão còn xách vài chai bia đến đối ẩm và tán gẫu với Mộ Dung Thiên, và chủ đề bàn luận cũng chỉ xoay quanh các vấn đề gây hưng phấn cho cánh đàn ông. Mộ Dung Thiên cảm thấy rất ngạc nhiên khi phát ra hôm nay thực khách ở trong quán của lão Hoàng cũng khá thưa, tuy nhiên, cũng hỏi nhiều, vì dù sao những việc đại loại thế này quyết phải là những chuyện mà những người kinh doanh thích nhắc đến. Lão Hoàng vì buôn bán ế ẩm mà đánh mất mau lẹ, mặt lão đun sôi nước lèo, mặt tiếp chuyện với Mộ Dung Thiên: - Tiểu tử, lại đến thưởng phong à? “Thưởng phong” là thuật ngữ ám chỉ việc lui tới con đường Bất Dạ này để thưởng ngoạn mỹ nữ. Chỉ có những hạng sắc lang như lão Hoàng và Mộ Dung Thiên mới hiểu được những thuật ngữ chuyên nghiệp như thế này. - Phải rồi! Nhưng mà ta cũng đói chết người luôn đây. Lão Hoàng, nhanh tay lên chút. - Được rồi, đến liền, đến liền đây. lâu sau, lão Hoàng bưng ra tô mì nóng hổi nghi ngút khói với mùi thịt bò thơm phức, bên là những lát thịt bò được thái mỏng và có rắc vài miếng hành ngò, trông khá đẹp mắt. Tại đây, ngoài hương vị thơm ngát của thức ăn ra màu sắc và cách bày trí hoàn hảo của thực phẩm cũng là trong những nguyên nhân chính giúp cho quán được đông khách. Ngay lúc này Mộ Dung Thiên chẳng còn lòng dạ nào để hân thưởng cách bày trí của tô mì, chỉ muốn lấp cho đầy bao tử, nên vội chụp lấy đôi đũa và bắt đầu ăn ngấu nghiến tựa như con sói đói làm thịt chú cừu non. Sau khi húp ngụm lớn nước lèo, Mộ Dung thiên tài mới ngẩng đầu lên thở ra hơi dài sảng khoái, khuôn mặt tràn đầy vẻ thỏa mãn, : - Lão Hoàng, ăn qua mì thịt bò của tiệm lão thấy mì thịt bò của những quán khác nơi nào ngon bằng, thịt bò của những tiệm khác cũng chẳng còn giống là thịt bò nữa. Nghe xong lời ấy, nụ cười mặt lão Hoàng lại càng tươi rói. có nhiều khách hàng đến đây ăn và khen đồ của lão nấu ngon, tuy nhiên, chỉ có lời khen của Mộ Dung Thiên là khiến cho lão đắc ý muôn phần, hơn nữa, mỗi lần khen đều khác nhau, lần nào giống lần nào, nên lại càng khiến cho nụ cười của lão Hoàng rộng ra đến mang tai. Lúc này chỉ thấy lão cười : - Tiểu tử, ta thấy công phu vuốt mông ngựa của ngươi càng lúc càng giống với da mặt của ta đấy. - Gâu! Mộ Dung Thiên hưởng thụ dư vị của thức ăn ngon, đột nhiên bị tiếng sủa làm giật bắn mình lên. cúi đầu nhìn xuống thấy con chó , lông trắng, mình mẩy dơ bẩn lấm lem biết đến sát bên chân từ khi nào. Nó vừa đánh hơi vừa vẫy vẫy đuôi, mặt mũi trông rất tội, có lẽ là nó bị đói. Mộ Dung Thiên co chân phải lên, ra vẻ như muốn đá con chó, miệng quát: - , chỉ nhiêu đây mà lão tử còn ăn đủ no nữa đây. Con chó thấy bộ dáng hung dữ của hơi có chút hoảng hốt, nó vội tránh ra xa chút, nhưng vẫn chưa từ bỏ ý định, vẫn lắc đầu và nghoe nguẩy đuôi nhìn về phía Mộ Dung Thiên. Mộ Dung Thiên thấy nó đáng thương, liền thở dài hơi, rồi gắp ra miếng thịt, ném xuống đất và : - Chỉ có thể cho mày nhiêu đó thôi. Con chó tiến lại gần miếng thịt, nó cúi xuống khịt khịt mũi hai cái, nuốt nhanh miếng thịt rồi lại ngước đầu lên, tiếp tục nhìn Mộ Dung Thiên. thấy vậy tức muốn phát điên lên, chỉ tay vào con chó mắng: - Con chó khốn kiếp này, lão tử còn phải ăn mì đây, mà mày lại còn muốn dành ăn với tao hử. Mắng xong, lại thấy mềm lòng, lại phải gắp thêm vài miếng thịt ném xuống đất. Con chó vội đớp nhanh lấy miếng thịt, xem ra nó đói đến nổi kịp nhai, chỉ nuốt ực ực vài cái là hết ngay. Ăn xong, nó lại nhìn Mộ Dung Thiên kêu lên mấy tiếng. Mộ Dung Thiên quay thèm để ý đến nó nữa, nhưng lúc sau lòng trắc lại nổi lên, lựa thêm vài miếng thịt trong tô rồi ném cho con chó. May mà lão Hoàng đặc biệt lấy nhiều thịt cho , nếu là người khác sớm còn miếng thịt nào rồi. Từng miếng, từng miếng thịt được ném xuống đất, đến khi Mộ Dung Thiên muốn ăn miếng mới phát ra trong tô chỉ còn mì và nước, liền nhấc cả tô hớp sạch cả nước lẫn cái. Đến lúc này, mới nhận ra là trong quán chỉ còn lại mình . Mộ Dung Thiên liền thong thả bước ra cửa xem xét, tình cảnh ở bên ngoài lại càng khiến ngạc nhiên hơn. Con đường Bất Dạ này thường ngày rất náo nhiệt, nhưng mà giờ đây lại vắng tênh, người lại thưa thớt, có thể đếm được đầu ngón tay. Vả lại, những người này trông có vẻ rất vội vàng, cả hàng quán cũng có nhiều tiệm đóng cửa im ỉm. Từ lúc khai trương cửa tiệm đến nay, những hàng quán ở đây chưa hề phải đóng cửa bao giờ, vậy mà lúc này lại đóng cửa hàng loạt như thế, quả đúng là việc lạ. Bầu khí đột nhiên trở thành trầm buồn và ảm đạm, khiến người ta như muốn nghẹt thở. Những ngọn đèn nê ông đường phố cũng mờ nhạt hẳn . Bỗng từ xa có vài tiếng sấm truyền đến, bầu trời vốn ảm đạm nay lại càng tối sầm lại, những cụm mây đen dầy đặc ùn ùn kéo tới, phảng phất như là ma quỷ quái được thiên cung hiệu triệu về đây. Mộ Dung Thiên hít hơi sâu, rồi lầm bầm trong miệng: - Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra thế này? Giọng lão Hoàng từ bên trong quán vang lên với vẻ kinh ngạc: - Chẳng lẽ ngươi còn chưa biết chuyện gì hay sao? Bộ lúc nãy xe công cộng tới đây, ngươi có nghe radio hả? Các đài phát thanh đều có trước dự báo thời tiết, họ rằng đêm nay có mưa lớn và gió mạnh đến cấp 6….. Mộ Dung Thiên trong những lúc ngắm nhìn mỹ nữ mức độ tập trung của rất kinh người, vào những lúc đó chỉ mực chú ý vào mục tiêu của mình, đừng là mấy cái radio cỏn con, ngay cả trời sập hay núi lở, hay là thế giới đến ngày tận cùng cũng chẳng biết tới. Thế nhưng thời khắc này cũng khỏi giật mình lo lắng, : - Mẹ kiếp, sao lão sớm. xong khoa chân bước nhanh về hướng trạm xe buýt. là đáng chết, lúc này người mình lại còn đủ tiền để xe nữa mới dở hơi chứ. Lão Hoàng tiếp: - Nghe trận mưa lớn này kéo dài suốt đêm cho đến sáng ngày mai mới dứt, trong khoảng thời gian đó chớ có ra ngoài, nếu gặp nguy hiểm đấy. Ngươi chắc kịp trở về đâu, hay là ở lại quán của ta trú tạm qua đêm ………ủa, người đâu rồi? Lúc này biết Mộ Dung Thiên chạy đâu mất biến rồi. Hết hồi 5
Chương 6: Kiến Quỷ (Gặp quỷ). Dịch giả: Kenji Biên dịch: vivarichmount Biên tập: ái tài uyên ương Nhìn thấy tình cảnh đường, Mộ Dung Thiên càng lúc càng kinh ngạc, bởi vì thể ngờ con đường quốc lộ dẫn đến thành phố Thương Kinh phồn hoa bây giờ lại có lấy chiếc xe nào, chứ đừng chi là người đường. Gió càng lúc càng lớn, đâu đâu cũng thấy cát bay đá chạy, cây cối kêu kẽo kẹt thê lương trong tiếng rít của cuồng phong. giọt nước lớn như hạt đậu rơi trúng vào đầu Mộ Dung Thiên, rồi sau đó là hai giọt, ba giọt...chỉ trong thoáng chốc mưa lớn nghiêng trời lệch đất kéo đến, và cũng nhanh chóng làm cho quần áo của bị ướt sũng. Cái mái nho của trạm xe buýt căn bản là đủ để che chắn cơn mưa này. - Hừ! Con mẹ nó, là xui xẻo! Mộ Dung Thiên khỏi mở miệng văng tục. đứng chờ tại trạm xe cả hơn mười phút, nhưng vẫn thấy bóng dáng của chiếc xe nào. Cuối cùng cũng đành phải buông xuôi mọi cố gắng và hy vọng, có lẽ những chuyến xe buýt trong đêm nay nghỉ sớm hết rồi. Mưa càng lúc càng dày đặc khiến cho đôi mắt của Mộ Dung Thiên mở ra được. Nước mưa theo tóc, lông mày, sống mũi, chảy thẳng xuống cổ, rất khó chịu. Mưa giăng giăng khắp nơi tựa như tấm rèm châu che chắn trời đất, vừa dài vừa rộng đến vô biên vô hạn. Vào thời khắc này, đừng là xe buýt, ngay cả xe hàng, xe khách, xe đạp, thậm chí là máy kéo, máy cày cũng chẳng có. Dưới loại thời tiết tồi tệ này, những ánh đèn pha của xe cộ cũng thể chiếu mọi vật trước mắt trong chu vi thước, tất nhiên là có tài xế nào dám đem cái mạng của mình ra đùa giỡn, bọn họ sớm cùng với chiếc xe quý của mình đậu lại ở nơi nào đó an toàn để tránh bị mưa bão giày vò, còn các chủ xe có lẽ về nhà, hoặc là hưởng thụ cuộc sống rồi. Mộ Dung Thiên mang tâm trạng phẫn nộ thẳng ra ngoài. Còn trú mưa gì nữa chứ, dù sao quần áo cũng đều bị ướt hết rồi. đường có xe, cứ ngang nhiên ngẩng đầu mà , tốt xấu gì cũng ung dung được lúc. tự an ủi trong lòng: “Cũng tốt thôi, lão tử có lẽ là người đầu tiên con đường này sau khi nó được hoàn thành.” Nghĩ vậy rồi, tinh thần của cũng được khích lệ thêm đôi phần, trong chớp mắt, liền trở nên dương dương đắc ý, bao nhiêu bực dọc đều được tạm thời ném sang bên. Bầu trời tối đen như mực khiến cho lòng người sợ hãi, giống như cái miệng khổng lồ của mãnh thú mở rộng để nuốt chửng người ta. Từng tia chớp rạch ngang bầu trời đêm như ngân xà loạn vũ [1], tiếng sấm ầm ầm dứt bên tai. Cuồng phong gào thét, những cành khô của cây to bên đường bị gãy lìa và phát ra những tiếng kêu răng rắc như cam lòng, khiến cho đầy đất đều toàn là cành gãy với lá héo. Ở tại ngã tư đường, nước mưa sớm hợp thành dòng lũ cuốn các loại vỏ trái cây, túi giấy, hộp cơm, lon nước và đủ thứ rác rưởi v..vv…..Gió mang theo mưa đánh lên người Mộ Dung Thiên đau buốt. thầm kinh sợ, mưa lớn dữ dội , chừng trận mưa này có thể được ghi vào sử sách của thủ đô nữa đây. "Phụp" tiếng, đột nhiên từng ngọn đèn đường nối tiếp nhau vụt tắt như hiệu ứng dây chuyền theo kiểu bài domino, sau đó từng góc, từng góc của khu phố rực rỡ ánh đèn liền bị rơi vào màn đêm dày đặc. Chưa đầy nửa phút, tình huống này nhanh chóng lan ra khắp nơi, cuối cùng toàn bộ thành phố cũng đều trở nên đen kịt. Hiển nhiên là hệ thống điện của thành phố có vấn đề, và đây cũng là lần đầu tiên mà Mộ Dung Thiên chứng kiến cảnh này kể từ sau khi đến Thượng Kinh. đường có bóng dáng của chiếc xe hay khách bộ hành nào, tất cả hàng quán đều đóng kín mít cửa nẻo. Ngày thường con đường này đông nghẹt người và xe, nhưng bây giờ lại trở nên vắng vẻ như là có phép thuật biến nó thành tòa thành chết, y như ở trong bộ phim kinh dị rất nổi tiếng: "Resident Evil", và nó hoàn toàn có chút sinh khí nào. Mộ Dung Thiên dù to gan lớn mật nhưng giờ đây trong lòng cũng bắt đầu cảm thấy sợ hãi. Lúc này, từ phía sau đột nhiên truyền đến tiếng bước chân khe khẽ, khiến Mộ Dung Thiên càng thêm hoảng sợ. Vào thời điểm này làm gì có tên ngu ngốc nào cũng phát điên lên giống như mình chứ. Căn cứ vào tiếng bước chân nhàng đó mà phán đoán, Mộ Dung Thiên có thể dám chắc là con người thể tạo ra được thứ tiếng động như thế, huống chi vừa rồi cũng chẳng hề phát ra bên cạnh mình có người nào cả. Cúp điện, độc, và bầu khí tĩnh mịch đầy vẻ chết chóc tạo nên tượng thể lý giải được, do đó mà danh từ rất đáng sợ bất giác nổi lên trong đầu Mộ Dung Thiên: quỷ? bạo gan thêm vài bước nữa, bao nhiêu lông tóc đều dựng cả lên, nhưng tiếng bước chân khe khẽ ở phía sau vẫn theo sát rời. Lão đầu tử cha nuôi của Mộ Dung Thiên rất tin mấy chuyện quỷ thần, tư tưởng của ông ta có mức độ ảnh hưởng nhất định đến Mộ Dung Thiên. Ông và từng qua về việc quỷ nhập xác, nếu như có con quỷ nào đó muốn nhập xác chọn địa phương vắng vẻ người, đồng thời cũng đặc biệt tối đen mà bám sát theo sau người bị hại như hình với bóng, rồi tùy thời mà hù dọa cho người đó sợ chết khiếp. Nạn nhân do sợ hãi nên bắt buộc phải chạy về phía trước, cố gắng thoát khỏi con quỷ kia. Nếu vận khí người đó tốt chỉ bị quỷ trêu chọc, và có thể chạy thoát, còn nếu như vận khí xấu bị quỷ mê hoặc, vô luận chạy như thế nào tất cũng trở lại chỗ cũ, và cứ lặp lặp lại như thế, cuối cùng nạn nhân bị suy sụp tinh thần, sau đó quỷ nhân cơ hội ấy mà nhập vào cướp lấy thân xác kẻ bị hại. Tình cảnh người và đen kịt trước mắt cùng với câu chuyện về việc quỷ nhập xác quả rất tương xứng, da đầu của Mộ Dung Thiên như muốn nổ tung ra, kêu tiếng thất thanh "Mẹ ơi!" rồi quay đầu chạy như điên. Vào thời điểm tính mạng bị uy hiếp, tiềm lực của con người là vô hạn, tốc độ chạy như điên của Mô Dung Thiên trong vòng năm phút tiếp cận kỷ lục của giải quán quân chạy cự ly dài thế giới. Tiếng thở hồng hộc của so với trâu còn mạnh bạo hơn, nếu còn chạy thêm nữa, chừng bị kiệt sức mà chết, do đó, mới dừng lại. Khi còn chưa kịp lấy lại hơi lại chợt nghe có tiếng bước chân rất truyền đến. Mộ Dung Thiên phát lạnh trong lòng, càng thêm khẳng định phán đoán của mình. Lúc nãy vì muốn bảo tồn cái mạng của mình mà chạy nhanh đến mức vượt qua cực hạn của bản thân, dám chắc đời này có mấy ai có khả năng đuổi theo kịp, thế mà cái thứ "quỷ quái" ở phía sau kia những là bắt kịp mà lại còn rất ung dung thoải mái nữa kia. Con ác quỷ đó xem ra hề có ý định buông tha cho mình rồi. Nhưng dù sao Mộ Dung Thiên cũng là người to gan lớn mật, sau khi biết được mình thể chạy thoát, nên ác niệm của liền nảy sinh, tâm chuyển như điện. lập tức xác định kế hoạch tác chiến: "Bất kể tên kia là người hay ma, lão tử quyết thể bó tay chịu chết. Ừm, mình bất ngờ xoay người ra sau, nhảy lên hét to tiếng hù dọa, rồi lợi dụng lúc "nó" còn sững sờ, trước tiên tay trái của mình đấm móc câu từ dưới lên cái, sau đó tay phải sử chiêu Hầu Tử Chôm Đào, bóp mạnh "trứng" của .....ặc, nhưng nếu là nữ quỷ làm sao bây giờ?" Đây là mánh khóe đánh nhau từ đến lớn mà Mộ Dung Thiên thường dùng nhất, nó cũng tương tự như ba chiêu búa của Trình Giảo Kim vậy, đơn giản mà hữu dụng, đối phương khó lòng đánh bại được. Chỉ có điều, lâu nay đối thủ của toàn là nam nhân, và cũng chưa từng xuống tay với nữ tử yếu nhược bao giờ. Thế nhưng những ma quỷ thường xuất trong phim kinh dị nhiều nhất và hung hãn nhất hơn phân nửa đều là nữ quỷ oán niệm ngất trời, do đó, phía sau cũng rất có khả năng là nữ quỷ như thế, đương nhiên "đào" này thể trộm được vào tay rồi. Mộ Dung Thiên bị lâm vào thế khó khăn, suy nghĩ lát liền hạ quyết tâm: "Được rồi! Nam quỷ hay nữ đều đối xử như nhau, cùng lắm lão tử đổi thành Long Trảo Thủ, bóp nát vật của Sau khi định đoạt kế hoạch xong, Mộ Dung Thiên quay đầu lại hét lớn tiếng, tay trái thuận thế đánh ra cú đấm móc, quyền phong mạnh mẽ, khí thế bất phàm, chỉ tiếc là cú đấm đó bị rơi vào hư --- bởi vì ở trước mặt vốn chẳng có gì, bất quá chỉ có vô số hạt mưa dày đặc như tên, nửa cái bóng cũng chẳng có chứ đừng gì là người hay quỷ. Trái tim ngoan độc của Mộ Dung Thiên nhất thời như bị rơi vào hầm băng, ngay cả cái bóng quỷ cũng sờ được, vậy làm thế nào để phản kháng đây? Chạy thoát, đánh được, nên chỉ còn cách dùng biện pháp khác. Mộ Dung Thiên đột nhiên quỳ thụp xuống đất, toàn thân run rẩy, ngừng van xin: - Quỷ đại nhân, ngài là người đại lượng, xin hãy bỏ qua cho kẻ tiểu nhân đáng thương này. Tiểu nhân còn có mẹ già tám mươi tuổi, dưới còn con cần nuôi, tiểu nhân thể bỏ mặc lo cho họ! Hay là ngài hãy lưu lại địa chỉ của quý phủ, đợi đến tiết Thanh Minh, tiểu nhân đốt cho ngài nhiều tiền. Mộ Dung Thiên cũng hổ là da mặt dày như núi, khả dĩ có thể đem làm tường thành cũng tuyệt kém chút nào. Vì cái mạng mà ăn lung tung, trong nháy mắt lại có thêm hai người thân già trẻ, lại còn đem tiền ra dụ hoặc ma quỷ. Đúng là có tiền sai khiến quỷ thần cũng được [2], điều này cho thấy tiền đối với ma quỷ cũng rất ư hữu dụng. Hết hồi 6 ====================== Chú thích: [1] Ngân xà loạn vũ: rắn bạc nhảy múa điên cuồng. [2] Nguyên văn “hữu tiễn năng sử quỷ thôi ma.”
Chương 7: Hắc Động (Lỗ Đen). Dịch giả: Kenji Biên dịch: vivarichmount Biên tập: ái tài uyên ương Quỳ lạy suốt cả nửa buổi mà vẫn nghe được chút thanh nào, Mộ Dung Thiên đánh bạo mở to mắt ra nhìn. Trong màn mưa tối đen, thấy thấp thoáng có cái bóng trắng nho . Sau khi định thần nhìn kỹ mới thấy đó là con chó mà gặp ở trong quán Mì Quái Vị. Mộ Dung Thiên bỗng nhiên hiểu ra, nguyên lai những tiếng động lạ vang lên từ nãy giờ là do con vật này đây. Cũng bởi vì vóc dáng của nó quá nên lúc nãy mình trông thấy, mà tiếng bước chân của loài chó tất nhiên là rất , và tốc độ cũng nhanh hơn con người nhiều. Nghĩ thông được điểm này rồi đứng dậy thở phào nhõm, nhớ tới bản thân mình suýt nữa bị con chó hù cho bể lá gan, nên khuôn mặt của Mộ Dung Thiên dài thượt ra. Nhưng cũng may là có người nào trông thấy, nếu họ nhất định cười rụng hết cả răng. Mộ Dung Thiên cực kỳ tức giận, khuôn mặt lúc xanh lúc trắng, mắng: - Hừ, mẹ kiếp, tên gia hỏa ngươi làm ta sợ muốn chết. Bộ mày còn chưa được ăn no à? Lão tử có tiền để mua thêm thức ăn cho ngươi đâu. Xùy, xùy, cút , mau về nhà . tự tràng, xong rồi cũng cần biết nó có nghe hay , chỉ khoát khoát tay và tiếp tục về phía trước. "Gâu gâu." Con chó hướng về Mộ Dung Thiên sủa hai tiếng, rồi vẫn bám sát phía sau . Mộ Dung Thiên suy nghĩ thoáng qua liền hiểu được, con chó dơ đến thế này có lẽ do bị chủ nhân nhẫn tâm bỏ rơi, và trở thành chó hoang có nhà để về. Nghĩ vậy rồi, Mộ Dung Thiên chợt nảy ra cảm giác đồng bệnh tương lân. Số phận của nó đúng là cũng tương tự như mình. Mới sinh ra bị cha mẹ bỏ rơi, sau khi cha nuôi qua đời, mình trở thành người đơn lẻ loi người thân thích, rồi bởi vì tiếng xấu lưu manh nên cũng chẳng có mấy người là bằng hữu, ài. Càng nghĩ Mộ Dung Thiên càng cảm thấy buồn khổ trong lòng, mơ mơ hồ hồ bước trong mưa gió, con chó cũng sủa nữa mà nhanh nhẹn bám sát phía sau. “Chó là người bạn trung thành nhất của con người”, câu ấy quả sai chút nào. Chú chó kia chỉ ăn vài miếng thịt của cho mà giờ đây trở thành sinh vật duy nhất chịu bồi bạn với Mộ Dung Thiên để lang thang trong cơn mưa to gió lớn này. Thế nhưng, nếu cứ đứng trong mưa mãi thế này đó cũng phải là biện pháp tốt, vì vậy nên Mộ Dung Thiên bèn bước đến gõ cửa căn khách sạn bên đường, song bên trong lại có chút phản ứng gì. Trong cái thời tiết tệ hại này, và lại còn bị mất điện nữa, thử hỏi ai lại đóng cửa sớm để nghỉ ngơi chứ? Hơn nữa, cho dù họ có mở cửa mình lấy cái gì mà thanh toán? Cơn mưa này cũng biết đến khi nào mới dứt, mà bây giờ cuồng phong nổi lên ầm ầm, nghe lão Hoàng cơn giông này cao nhất là có thể đạt đến cấp sáu, nó có thể thổi bay cả con người, vì vậy nên trước tiên vẫn phải tìm chổ trú thân là tốt nhất. Mộ Dung Thiên đột nhiên nhớ tới cây cầu bắt chéo ở ngã tư đường, mà gầm cầu chính là nơi trú tuyệt vời, nghĩ vậy xong, liền vội cất bước về hướng đó. Giữa trời mưa mù mịt, người chó bước lặng lẽ. Mãi đến khi trước mắt xuất chiếc cầu mới đứng lại. Nhìn gầm cầu dơ dáy bẩn thỉu, Mộ Dung Thiên rất lấy làm bực tức, thể tưởng tượng nổi người như mình mà lại phải qua đêm tại đây. Tuy nhiên, việc đến nước này cũng còn biện pháp nào tốt hơn nữa cả. Trong lúc vừa định chạy tới, bỗng nhiên có vài tiếng nổ "ầm ầm" vang lên. Rồi đạo sấm sét chớp lên xé tan màn đêm và gây ra nhiều tiếng động vang dội ở dưới gầm cầu, khiến cho Mộ Dung Thiên bị chấn động và kinh sợ đến nổi run rẩy cả tay chân, mãi lúc lâu sau mới hồi phục lại tinh thần. Hôm nay liên tiếp gặp phải nhiều chuyện xui xẻo tột cùng, nên chịu đựng của cũng đạt tới cực hạn. Trong cơn giận dữ, Mộ Dung Thiên chỉ tay lên trời chửi: - Mẹ kiếp, có ngon đánh chết lão tử ! "Uỳnh!" tiếng sét còn to hơn lúc nãy nổ vang ngay đầu , khắp nơi mặt đất đều bị rung rinh dữ dội, rồi đạo thiểm điện cũng chớp lên cùng với tiếng nổ và lập tức chẻ đôi thân cây đại thụ ở bên cạnh đường, bao nhiêu cành lá đứt gãy và bọt nước văng tứ tung, là kinh người. Đôi tai của Mộ Dung Thiên bị tiếng sét làm chấn động nên tạm thời nghe được gì ngoài những tiếng oong oong. lập tức sợ hãi, người hơi co lại vài phần, giọng cũng hạ thấp xuống, run rẩy : - Hê….đừng có bổ trúng ta đấy nhé. Ta….ta vẫn còn là xử nam a, … là quá lãng phí đấy.... Rồi lại nhớ tới câu của Tiêu Băng: "Cái tên tử sắc lang này, sớm muộn gì ngươi cũng có ngày bị thiên lôi đánh chết!"Nghĩ đến đây, trong lòng Mộ Dung Thiên liền thấy thấp thỏm yên, nên bất giác buột miệng niệm phật: - A Di Đà Phật, A Di Đà Phật! Lời nữ nhân nên tin là . vừa niệm vừa soải bước chạy về hướng chiếc cầu, trận mưa lớn này chẳng hay ho chút nào, cứ như thể là muốn bỡn cợt với cái mạng của mình từng phút từng giây vậy. Bất thình lình ngân quang lấp lánh chớp lên, chiếu khuôn mặt của Mộ Dung Thiên trắng bạch, thậm chí, trong cái nháy mắt, cả khu phố cũng rực sáng như ban ngày. Mộ Dung Thiên sững người đứng lại, sau đó thấy được cảnh tượng mà chưa từng thấy qua bao giờ. Chín đạo tia chớp to lớn từ bốn phương tám hướng đồng thời lóe lên, nhưng điều đó còn chưa đủ để khiến Mộ Dung Thiên kinh hoảng đến mức phải dừng chân lại, mà điều kỳ lạ ở đây chính là chín tia chớp kia lại đồng thời đánh vào cùng điểm ngay đầu của , bên nào chịu nhường bên nào. Vô số tia lửa bắn ra tứ tung từ cuộc tranh đấu kịch liệt ấy, khiến cho nơi đó trông giống như vầng thái dương cỡ bằng nắm tay, đồng thời còn phát ra những tiếng nổ lách tách. Chỉ trong nháy mắt, chu vi khá rộng xung quanh vầng thái dương kia sáng bừng lên như ban ngày và chiếu tất cả mọi thứ. Mộ Dung Thiên trợn mắt há miệng đứng nhìn kỳ quan vạn năm khó gặp này, nhưng ngay sau đó, liền phát ra đốm lửa như vầng thái dương kia chợt biến mất, trong gian cũng khôi phục lại hỗn độn vốn có của nó. Thế nhưng, ngay tại trụ điểm mà lúc nãy những tia chớp va chạm vào nhau lại nãy sinh ra điểm đen . Điểm đen ấy rất ư quỷ dị, thậm chí, nếu so với bóng đêm nó còn có vẻ tối hơn vài phần, tối đến nổi khiến cho nội tâm của Mộ Dung Thiên cảm thấy phát lạnh. Ngay khi điểm đen ấy xuất , Mộ Dung Thiên mơ hồ cảm thấy có điều ổn, theo bản năng muốn rời khỏi nơi này xa. Con chó vốn vẫn lặng lẽ bám theo sau từ nãy giờ nay bất ngờ lao lên sủa như điên. Loài động vật có loại khứu giác đặc biệt rất nhạy cảm đối với hiểm nguy, và Mộ Dung Thiên hiểu rất điều này, do đó, còn do dự gì nữa, lập tức vắt chân lên cổ mà chạy trối chết. Vừa mới nhấc chân chạy được vài bước, Mộ Dung Thiên đột nhiên hoảng sợ khi cảm thấy phía sau mình chợt xuất cỗ hấp lực rất kỳ dị. Mộ Dung Thiên cố nén lòng hiếu kỳ, cũng dám quay đầu lại, liều mạng chạy về phía trước, song cổ hấp lực kia cũng nhanh chóng gia tăng sức hút. Chẳng mấy chốc, Mộ Dung Thiên liền phát ra mình chỉ có thể dậm chân tại chỗ, càng gay go hơn là ngay sau đó bị hút lên , tựa như bị sợi dây vô hình nào đó treo lên cao vậy. Mộ Dung Thiên cả kinh quay đầu nhìn lại phía sau, ra nơi phát ra luồng hấp lực to lớn kia quả nhiên là điểm đen do các tia chớp tạo thành, chính xác mà điểm đen đó còn là lỗ đen nữa, bởi vì nó bây giờ mở rộng thành lỗ đen to lớn có đường kính dài đến 5 thước. Lỗ đen! Danh từ khoa học thần bí này chợt nảy ra ngay trong đầu Mộ Dung Thiên, điều đó khiến sợ hãi gần như ngất . Xưa nay dường như chưa bao giờ nghe ai về việc tia chớp giao kích và tiếp xúc nhau mà lại có khả năng mở ra lỗ đen, có lẽ đó cũng là bởi vì trong lịch sử loài người vốn chưa từng có chuyện chín đạo tia chớp giao kích tại chỗ, và cũng vì thế mà ai có thể kiểm chứng được điều ấy. Trong các cuốn sách khoa học viễn tưởng có đến lỗ đen có khả năng nuốt chửng tất cả mọi thứ đời, kể cả bản chất của ánh sáng. Thế nhưng cái lỗ đen ở trước mặt đây dường như hơi có chút khác biệt, nó chỉ nuốt chửng các vật sống, bởi vì nay chỉ có con chó ở cùng với Mộ Dung Thiên là bị hút lên và cũng sủa inh ỏi ngừng, còn lại những vật chết mặt đất như nhánh cây, lá cây, tảng đá, thậm chí ngay cả nước mưa cũng vẫn như thường và có gì khác lạ cả. Theo suy đoán của các nhà khoa học, các vật thể sau khi tiến vào lỗ đen có lẽ bị đưa đến nơi khác địa cầu, hoặc là xuất ở ngõ ngách bất kỳ nào đó trong vũ trụ, hay tệ hơn nữa, nó có thể là thông đạo thời gian, có thể đưa người ta trở về thời cổ đại hoặc đặt chân đến tương lai..... Tuy nhiên, tất cả chỉ đều là phỏng đoán, trong đó, dự đoán có khả năng xảy ra nhất và thể tránh né, đó là: nếu tiến vào lỗ đen phải là vật chết mà là người sống, vậy người đó rất có khả năng mất mạng. dễ nghe chút là mất mạng, còn cho khó nghe hơn là con mẹ nó, toi đời. Nghĩ đến việc mình có thể bị toi mạng, Mộ Dung Thiên thể áp chế được nỗi sợ hãi trong lòng nữa, hét lên thảm thiết: - Cứu mạng! Tuy nhiên, con người ta khi gặp nạn sử dụng thanh cao nhất và lớn nhất để kêu gọi giúp đỡ, nhưng trong tình huống này hiển nhiên mọi cố gắng đều chỉ là uổng công vô ích, khoan hãy đến trong cơn bão lớn thế này căn bản là có ai nghe được tiếng kêu của , mà cho dù có nghe được cũng có cách nào giúp đỡ. Cứu người từ lỗ đen ư? Đừng có giỡn, cái mạng của mình có khi còn mất luôn ấy chứ. Mộ Dung Thiên tuyệt vọng nhìn bản thân mình cách mặt đất càng lúc càng xa, từ vẫn thường hâm mộ các chú chim vì chúng có khả năng bay lượn tự do bầu trời, cũng từng khát khao có ngày mình được cảm thụ cái loại cảm giác bay bổng kỳ diệu ấy. Thế nhưng bây giờ nguyện vọng thành thực, nhưng Mộ Dung Thiên lại khóc ra nước mắt. liều mạng giãy dụa song chẳng có chút sức lực nào. Lỗ đen nhanh chóng nuốt đôi chân của vào trước. có đau đớn, cũng ngứa ngáy, có bất kỳ cảm giác nào, Mộ Dung Thiên chỉ cảm thấy bộ não của mình hoàn toàn mất liên hệ với các dây thần kinh nối với hai chân, tựa như chúng chẳng phải là bộ phận ở thân người của mình vậy. Tiếp theo là bắp đùi, rồi thân mình, và chúng cũng từ từ mất cảm giác. Mộ Dung Thiên nhìn thấy con chó ở bên cạnh giống như nhìn thấy ngọn cỏ cứu mạng, liền vươn tay ra định kéo nó đến bên cạnh, song dù cho duỗi tay ra hết cỡ nhưng vẫn còn thiếu chút nữa mới với tới. Cuối cùng Mộ Dung Thiên cũng hoàn toàn tuyệt vọng. Thế rồi, lỗ đen cũng hoàn toàn nuốt hết toàn bộ thân thể của , cả con chó cũng đồng thời biến mất thấy nữa. Sau đó, lỗ đen dần dần thu lại, và cuối cùng hoàn toàn biến mất. Mưa vẫn lớn như trút nước, cuồng phong vẫn gào thét như cũ, cứ tựa như là chưa từng phát sinh ra chuyện gì cả. Hết hồi 7
Chương 8: Thiên Quốc. Dịch giả: alosolanlan Biên dịch: vivarichmount Biên tập: ái tài uyên ương "Toong, toong!” Mồ hôi lạnh từ người Mộ Dung Thiên ngừng tuôn ra. tựa như gặp phải cơn ác mộng, cảm thấy bản thân mình như bị con quái thú hai đầu vây quanh, và cái miệng rộng lớn của nó liên tục phun ra lửa. Giấc mộng này giống y như vậy, giống đến nổi mà giờ đây khi Mộ Dung Thiên nhớ lại giấc mộng ấy vẫn còn cảm thấy rùng mình sợ hãi. Theo bản năng, trái tim của đập thình thịch thôi. Nhưng bây giờ thở phào nhõm, là buồn cười, đời này làm gì có quái vật hai đầu chứ? Sau khi bình tĩnh trở lại, Mộ Dung Thiên mới nhớ đến các việc xảy ra ngày hôm qua, vội đưa mắt quan sát và đánh giá tình hình chung quanh, xem thử rốt cuộc tòa hắc động kia đưa mình đến tận đâu rồi. Bầu trời trong xanh khiến cho lòng người say đắm, màu xanh thẳm chút tì vết hệt như xử nữ thuần khiết. Đó là những từ ngữ đẹp đẽ nhất mà Mộ Dung Thiên có thể sử dụng để khen ngợi khung trời này. Mặc dù vẫn chưa biết mình ở đâu, nhưng dám khẳng định nơi đây quyết phải là Thượng Kinh. Thượng Kinh vốn là thành phố công nghiệp thuộc hạng nặng, quanh năm thấy ánh mặt trời nên thể có khoảng trời mỹ lệ như vậy. Dưới chân là vùng thảo nguyên cao đến mắt cá chân, màu xanh biêng biếc thấy tận cùng. Những cơn gió mát thổi nhè khiến cho đồng cỏ dập dềnh như sóng, kéo theo mùi hương cây cỏ trong lành ùa vào mặt, lại thêm số loại côn trùng biết tên phát ra những tiếng kêu trong trẻo hệt như đánh đàn, rất vui tai. Bầu khí trong lành khác thường, Mộ Dung Thiên khỏi hít thêm vài hơi, trong lòng thầm nghĩ: “Chẳng lẽ đây là đại thảo nguyên sao? Quả là rất tuyệt, so với những gì mình thấy ti vi còn tuyệt vời hơn nhiều.” Ở phía xa xa tại chân trời, nơi đó có cụm khói trắng bốc thẳng lên cao. Mộ Dung Thiên thấy vậy mừng rỡ vô cùng. hiểu luồng khói đó chính là khói bếp, mà nơi nào có khói bếp nơi đó hẳn là có người. Vì vậy, vội rảo nhanh về hướng có khói bốc lên. bộ ước chừng được nửa canh giờ nơi xuất khói bếp ở ngay trước mặt. Nơi đây là tiểu trấn có phong thái đặc sắc của Tây u, cùng loại phong cách của thế giới Châu u. Nguyên liệu làm nên các con đường đều phải loại tầm thường, mà đó đều là từng viên, từng viên đá lớn và cứng rắn hợp lại mà thành, thậm chí nó trông còn có vẻ sạch và láng bóng hơn những con đường bình thường nữa. Ở dọc hai bên đường có rất nhiều viên đá được điêu khắc: nào là thiên sứ xinh đẹp có đôi cánh, chàng kỵ sĩ cưỡi lưng con quái thú, ác ma có diện mục đáng sợ, và ma pháp sư cầm cây pháp trượng….v…vv…đường cong của những bức điêu khắc ấy là mềm mại nhu hòa và rất sống động, trông đẹp mắt. Những kiến trúc chủ thể ở con đường này mang nhiều sắc thái khác nhau và đều rất đặc sắc. Chúng được xây san sát nhau, có vẻ rất dày đặc, thế nhưng lại hề tạo ra chút cảm giác chật hẹp nào. Người thiết kế các kiến trúc này cũng chính là kiến trúc sư, nhưng có lẽ nên gọi ông ta là nghệ thuật gia thích hợp hơn, bởi vì tư tưởng của ông ta quả khiến người ta phải thán phục sát đất. Ông ta dùng thủ pháp mạnh bạo để phát huy gian hữu hạn lên đến cực độ rất ư là xảo diệu. Sau khi xem xong các kiến trúc, lúc này Mộ Dung Thiên mới phát giác ra người ở trong trấn ăn mặc rất kỳ quái. Cứ án theo trang phục của họ có thể phân biệt ra hơn mười loại. Loại thứ nhất: áo vải thô, tay áo rộng, mang phong thái cổ trang, và chiếm tuyệt đại đa số. Loại thứ hai: trang phục nhìn có chút hơi giống với các đấu sĩ của La Mã cổ đại. Các bộ khôi giáp ấy mang hình dạng rất kỳ lạ, có bộ được làm bằng cương thiết hoặc cũng có bộ làm bằng đồng; ngoài ra còn có số loại biết chế tạo từ chất liệu gì. Quân sĩ của những người ấy đều mang theo đao thương. Loại người này so với người thường tương đối tráng kiện hơn – tuy nhiên, đó chỉ là về nam nhân, còn nữ nhân thể gọi là “tráng kiện”, vì như vậy e rằng hợp cho lắm. Tư thế của các nữ chiến sĩ đều thẳng tắp lạnh lùng, và còn có phần dương cương. Những bộ khôi giáp ở người các nàng đều có vẻ nhàng và dễ coi hơn nhiều. Loại thứ ba: là những quái nhân mặc áo bào rộng thùng thình, đầu đội nón có chóp nhọn trông rất kỳ dị. Toàn bộ thân thể của những người này đều được dấu sau bộ y phục và chỉ để lộ ra cặp mắt, cho nên rất khó phân biệt được giới tính của họ. Những người này đặc biệt có dáng dấp tương đối cao gầy, và trong tay ai nấy cũng đều cầm cây trượng ngắn có khảm viên bảo thạch xinh xắn. Căn cứ vào dáng điệu đường của họ, hiển nhiên là họ hề có tật ở chân, vì vậy mà những cây trượng đó quyết phải được dùng để phụ trợ cho việc lại, hẳn là nó có tác dụng nào đó nhưng người ngoài lại thể biết được. Loại thứ tư: những người này có phần giống như tên Lý Ngang nào đó mà lúc nãy mọi người vừa nhắc đến. Bọn họ đều là những kỵ sĩ cưỡi tuấn mã, tay cầm vũ khí dài và thuẫn bài. Tuy nhiên, gọi là ngựa cho sang vậy thôi, chứ ra những con vật mà họ cưỡi đều phải là ngựa, chúng đều là những giống thú mà Mộ Dung Thiên chưa biết tên. Loại thứ năm: là những loại người mặc áo chùm cả người, tay cầm cây đoản trượng, trông khá giống với nhóm người thứ hai, thế nhưng y phục của họ lại quá rộng, hơn nữa lại đều có chung màu áo, đó là màu trắng, còn đầu đội chiếc mũ. Nhóm người này còn có đặc điểm lớn nhất, đó là họ đều là nữ tử, và hình dáng của họ cực kỳ thánh khiết, trông có phần giống như các nữ tu sĩ. Loại thứ sáu: trong số mười nhóm phân loại, trang phục của loại người này tương đối gần gũi với trang phục của nhân gian hơn, nhưng đó cũng chỉ là tương đối mà thôi, bởi vì bọn họ đều mặc hắc y bó sát người, toàn thân từ đầu đến chân đều là màu đen, thậm chí có người còn đeo cả khăn che mặt. Nếu là ở địa cầu, và bọn họ xuất vào buổi tối dễ dàng gây ra ấn tượng là họ sắp ẩu đả với ai đó, ngoài ra, họ còn trông rất giống với những tên trộm đạo. Nhóm người này có cả nam lẫn nữ, cho dù người ta nhìn thấy diện mạo của họ, nhưng chỉ cần dựa vào vóc dáng cũng có thể dễ dàng suy đoán ra được giới tính của họ. Linh hồn của Mộ Dung Thiên vì bị đưa đến Thiên Quốc mà được gột rửa sạch . Vì thế nên ánh mắt của vẫn theo thói quen mà lướt bộ ngực đầy đặn và đôi bờ mông tròn trịa săn chắc của nữ tử mặc bộ y phục bó sát người kia, à, lại còn thêm đôi chân mỹ miều nữa chứ. Khi ánh mắt của Mộ Dung Thiên dời đến đôi chân của nàng đột nhiên cảm thấy kinh ngạc, bởi vì nàng ta có đeo thanh chủy thủ sắc bén ngay sát bắp đùi của mình. Úi chà, tiểu muội muội này hung hăng nhỉ! Nàng là nữ cường bạo ư? Loại thứ bảy: trang phục của nhóm người này là những bộ khôi giáp hạng , đặc điểm lớn nhất của họ chính là các bao tên đeo sau lưng, còn vũ khí của họ tất nhiên là cung hoặc nỏ rồi. Loại thứ tám: là những người khoác áo choàng rộng vai, hai tay để trần và đó có vẽ các loại bùa chú vô danh, khiến nguời ngoài trông váo rất có ác cảm. Mộ Dung Thiên suýt tí nữa cười ra thành tiếng, những người này sao lại mặc những bộ trang phục cổ quái như vậy nhỉ? Những người khác cũng nhìn vị khách mời mà đến là Mộ Dung Thiên bằng ánh mắt kỳ quái. Họ chỉ chỉ trỏ trỏ, bàn tán xôn xao, thậm chí còn có mấy nữ nhân che miệng cười khúc khích nữa. Ánh mắt của họ mang theo ý tứ cười cợt khi trông thấy việc khác thường. Còn Mộ Dung Thiên phát ra bản thân mình lại xui xẻo nằm trong cái hoàn cảnh bất hạnh đó: quầ̀n jean, áo thun. Hiển nhiên là có ai ăn mặc giống mình. Bộ dạng của trông là nhếch nhác, cũng chỉ bởi vì vừa bị dầm mưa cách đây lâu, quần áo vừa ướt mèm lại vừa dơ dáy hôi hám, chẳng khác nào những tên khất cái. Mộ Dung Thiêm cảm thấy xấu hổ, nhưng rốt cuộc đây là địa phương nào? Trông kiến trúc giống như Tây u, nhưng mà trang phục của người Tây u đâu có kỳ lạ cổ quái như vậy, quả mình chỉ mới thấy lần đầu. Hay nơi đây là quốc gia nào đó tại Châu Mỹ? Nhất thời, Mộ Dung Thiên trở nên trầm tư mà tạm thời quên mọi việc. “Lọc cọc, lọc cọc!” Tiếng vó ngựa dồn dập vang đường cái, từ xa đến gần, khiến Mộ Dung Thiên giật mình bừng tỉnh, vừa lúc có bóng đen lớn mang theo khí thế hùng hậu xuất ngay trước mặt. Mộ Dung Thiên theo phản xạ tự nhiên lăn người sang bên để tránh, vừa kịp lúc bóng đen đó lao ào đến ngay vị trí mà vừa mới đứng, và lại còn kéo theo trận gió mạnh thổi vù tới. Mộ Dung Thiên lòm còm bò dậy, vừa mới định ngoác miệng thóa mạ câu “Mẹ kiếp!” đột nhiên hai mắt trợn to, còn đôi tròng mắt gần như muốn rớt ra ngoài luôn. ra bóng đen vừa rồi là con tuấn mã toàn thân trắng như tuyết, và điều làm cho khiếp sợ hơn phải là thân thể to lớn của con tuấn mã, mà chính là đôi cánh màu trắng nằm lưng con vật đó! Là thiên mã [1] ư? Trong các truyền thuyết thần thoại của Tây phương có , các vị thần thường dùng thiên mã để kéo xe, tuy nhiên, nay người ngồi xe tuyệt phải là vị thần nào đó, mà y chỉ là kỵ sĩ uy vũ hiên ngang, toàn thân mặc chiến giáp màu hoàng kim, tay cầm cây trường mâu màu trắng. Theo sau y là hơn mười người ăn mặc phục sức khác nhau. Đám người đó ai nấy đều cưỡi những con thú lạ vô danh, có mấy con có đến cả ba hoặc sáu chân, và tốc độ của chúng đều rất nhanh. Mộ Dung Thiên đứng nhìn há hốc miệng bên lề đường, hai mắt cứ nhìn thẳng vào đoàn người cưỡi thiên mã xa dần. đột nhiên hiểu ra, chắc là mình chết, ra mình thoát khỏi ách vận quái ác trước cái lỗ đen chết bầm kia? Còn nơi đây phải chăng là Thiên quốc? Hết hồi 8 ============================ Chú thích: [1] Thiên mã (pegasus): loại ngựa có hai cánh lưng, thường xuất trong các thần thoại của Tây phương.
Chương 9: Trư Nhân. Dịch giả: vivarichmount Biên tập: ái tài uyên ương Suy đoán này có khả năng chính xác rất lớn, bởi vì nơi đây có tục khí của những tòa cao ốc trọc trời, cũng có những dòng xe cộ dập dìu qua lại ngừng. Những vật thể ở chung quanh đây đều rất xảo diệu, cả những tòa kiến trúc tinh kỳ cũng chẳng có cái nào giống với những gì hữu tại nhân gian, mà hoàn cảnh nơi đây trông có đến tám phần tương tự với những truyền thuyết về Thiên quốc. Hơn nữa, vừa rồi lại còn thấy được cỗ xe thắng thiên mã, như vậy còn gì để nghi ngờ nữa rồi. Mộ Dung Thiên đột nhiên nhớ ra, bản thân phải là giáo đồ, mà có lẽ đây là sai lầm lớn nhất của khi còn tại thế, bởi vì nghe đâu nếu phải là giáo đồ khi đến Thiên quốc được đãi ngộ tốt. Nghĩ đến đây Mộ Dung Thiên cảm thấy chán nản vô cùng. " ra Thiên quốc cũng được tốt đẹp đến như trong tưởng tượng, cái gì là hòa bình, đoàn kết, tương ái kia chứ? Đám kỵ sĩ lúc nãy ràng là rất hung hăng thô lỗ, suýt tí chút là gây ra tai nạn giao thông rồi còn gì, hừ!" Mộ Dung Thiên tức giận nghĩ thầm trong lòng, thời khắc này, giá trị của Thiên quốc ở trong mắt cũng bị giảm rất nhiều. Tuy nghĩ vậy nhưng dám ra lời, chỉ sợ các thiên sứ thần thông quảng đại, có thể nghe được người khác chửi thầm bọn họ, đến lúc đó chỉ e rằng kham nổi hậu quả. Khi người ta biết được tin tức về cái chết của bản thân mình điều đó quả dễ chịu gì. Lúc này Mộ Dung Thiên cũng cảm thấy có chút thương tâm, tuy nhiên, cảm giác đó chỉ lướt qua rất nhanh. Người chết cũng chết rồi, dù sao lúc mình sống cũng chẳng có người thân nào, bản thân cũng chỉ là kẻ dư thừa trái đất, là cái gai trong mắt các giáo viên, là tên lưu manh trong mắt các mỹ nữ, và cũng có lấy bằng hữu thâm giao nào. Thậm chí, ngay cả cái đám bằng hữu ở chung ký túc xá của cũng chỉ có thể xem là trư bằng cẩu hữu [1] mà thôi. Cuộc sống của bọn họ vì thiếu có mặt của mà thay đổi. Trong đầu Mộ Dung Thiên đột nhiên lên khuôn mặt tuyệt mỹ của Tiêu Băng, có lẽ nàng là ngoại lệ duy nhất. Ý nghĩ đó là kỳ quái, dù rằng bản thân thường ngày vẫn hay có hành động phi lễ với nàng, nhưng chung quy vẫn có cảm giác rằng nếu nàng mỹ nữ ấy biết được bị thất tung hẳn cũng bị thương tâm đây. Ài, nếu biết thế lúc trước cũng nên tốt với nàng chút, mà nên......ừm, phi lễ với nàng nhiều như vậy. - #@&%@#$! Nhìn đoàn xe Thiên mã ào ạt chạy qua, mọi người có mặt tại đó đều lớn tiếng mắng chửi. Bọn họ dùng thứ ngôn ngữ rất kỳ quái mà Mộ Dung Thiên chưa bao giờ nghe qua. Song, điều kỳ lạ hơn là lại nghe hiểu được thứ ngôn ngữ đó, nghe loáng thoáng những cái tên như là Lý Ngang, A Nhĩ Pháp gì gì đó. Điều này lại càng làm cho Mộ Dung Thiên càng tin chắc hơn rằng mình có mặt tại Thiên quốc, chỉ có ở Thiên quốc mới có thể phát sinh ra những chuyện bao giờ tưởng tượng nổi. - Đó là vị thiếu chủ trẻ tuổi nhất của Gia tộc A Nhĩ Pháp, và cũng là Bạch Ngân kỵ sĩ trẻ tuổi nhất củaTát Á Da Lộ Ma Võ Học Viện. Nghe , y sắp được thăng tiến lên thành Hoàng Kim kỵ sĩ rồi đấy. À, Lý Ngang A Nhĩ Pháp hẳn là tên kỵ sĩ hung hăng vưa rồi, tuy nhiên, điều khiến cho Mộ Dung Thiên hứng thú hơn chính là hai chữ "gia tộc." Té ra ở Thiên quốc của có phân chia gia tộc hay sao? Còn Học Viện? Đúng là danh từ vừa nghe đến thấy đau đầu ròi. Chẳng lẽ người ta chết rồi mà vẫn phải tiếp tục học hành hay sao? Vậy còn Hoàng Kim kỵ sĩ và Bạch Ngân kỵ sĩ biết là cái gì nhỉ. - Trong kỳ thi trắc nghiệm vừa rồi của Học Viện, y tiêu diệt con ma thú hung tàn cấp C+ là Hỏa Đồng Báo ở cánh rừng phía đông trấn ta. Tuy nhiên, nghe đâu sở dĩ y đến nơi này là vì muốn theo đuổi Lăng Đế Tư đấy. - Ta nghe nhiều người bảo Lăng Đế Tư rất xinh đẹp, nhưng tiếc rằng đến bây giờ ta vẫn chưa được gặp nàng. - Oa, y là đẹp trai a! Lại rất cường tráng nữa! ra đám thiếu nữ ái mộ Lý Ngang đến điên cuồng nức nở khen ngợi , trông bộ dáng bọn họ rất giống người địa cầu khi chạy theo các minh tinh thần tượng của mình. Đúng vậy, dũng sĩ cưỡi thiên mã vừa rồi chính là bạch mã hoàng tử ở trong mắt rất nhiều thiếu nữ tại đây. - .............. - .............. Sau khi mọi người thưởng thức và nhìn ngắm phong thái của Lý Ngang xong, rồi ánh mắt của họ lại rơi người Mộ Dung Thiên, trong lúc này, dù rất tự tin với độ dày của da mặt mình, nhưng khi đứng trước nhìu ánh mắt nhìn mình như đám du khách nhìn ngắm động vật trong vườn bách thú, nuốt trôi được, mà chỉ đàng mắng thầm trong lòng: "Mẹ kiếp! Nhìn cái gì chứ? Có gì lạ đâu? Lúc trước các ngươi mới đến đây cũng như ta mà thôi." Vừa lúc đó, liếc thấy ngôi tửu điếm ở bên cạnh đường , ừm, chắc là tửu điếm rồi, bởi vì ở phía có tấm biển xanh với hình vẽ tiêu chí là chén rượu. Mộ Dung Thiên vốn cảm thấy khô cổ họng lâu, nay thấy được tửu điếm này lại càng thấy Thiên quốc và nhân gian có rất nhiều điểm giống nhau. khẽ chép miệng rồi cúi đầu bước vào quán. Quán rượu này có phong vị khá cổ kính, diện tích được rộng mấy, chỉ có khoảng hơn mười cái bàn, nhưng khung cảnh rất hữu tình. Bàn ghế, quầy kệ, sàn nhà, và cả những vách tường đều được làm bằng loại hương mộc màu nâu biết tên, và trần nhà có đính viên bảo thạch màu trắng phát ra ánh sáng nhu hòa. Khách nhân trong quán túm năm tụm ba, quây quần thành từng nhóm riêng, bọn họ ai nấy cũng dùng chén rượu bằng pha lê, và thứ họ uống là chất dịnh màu xanh thẩm trông rất lạ mắt. Mùi hương của thịt nướng và rượu trong quán xông lên ngào ngạt rồi quyện lấy nhau, tạo nên hai mùi vị tương phản rất rệt, và khiến cho thực khách khi ngửi được chúng liền cảm thấy đói bụng ngay. Mộ Dung Thiên thầm lấy làm lạ, ngờ tửu điếm ở Thiên quốc cũng có phục vụ thêm cả thịt nướng nữa, vì vậy mà chỉ đành nuốt ngụm nước miếng đánh ực. Thực khách trong tửu điếm nhìn thấy Mộ Dung Thiên xông vào ai nấy cũng nhìn với vẻ kỳ quái, tuy nhiên, nhìn nhìn vậy thôi chứ cũng chẳng ai thèm ngó ngàng đến . "Tốt lắm, nơi đây có tố chất của nhân loại khá cao." Mộ Dung Thiên thầm nghĩ. Tuy vậy, nội dung của những cuộc đàm luận kia cũng rất kỳ quái, nào là ma thú, thăng tiến giai cấp, linh khí, trang bị, công hội....vv....tất cả đều là những đề tài rất xa lạ, giống với những đầu đề như kiếm tiền và nữ nhân mà bọn nam nhân như vẫn thường tán gẫu với nhau. Có lẽ Thiên quốc và nhân gian cũng có những đề tài giống nhau. Ừ nhỉ, bước tiếp theo nên làm những gì nhỉ? Nếu có thể tìm được nghĩa phụ tốt rồi. Mình mới vừa đến đây, mọi chuyện vẫn còn chưa biết , thậm chí là còn chưa biết chỗ nào để đến trình diện nữa đây. Điều này chắc tương đương với việc khi ở tại nhân giới, người ta mới sinh ra phải đăng ký hộ tịch vậy. Mình đến Thiên quốc cũng chẳng khác nào bắt đầu sinh mạng mới, rồi lại còn thêm các pháp luật dở hơi của Thiên quốc nữa chứ. Đáng lý giờ này ở bên cạnh mình phải có người hướng dẫn và sắp đặt mọi thứ rồi mới phải, báo hại lão tử mất mặt quá. Nhưng rốt cuộc chuyện đến nước này, Mộ Dung Thiên cũng còn cách nào khác, chỉ đành tự mình kiếm nơi đăng ký nhân khẩu thôi. Hơn nửa số người ở trong quán đều ngồi chung từng nhóm với nhau, có lẽ nên quấy rầy họ. May thay, Mộ Dung Thêin nhìn thấy nam nhân ngồi độc ẩm, vóc người của y cao lớn dị thường, lưng hùm vai gấu, tuy y chỉ ngồi ghế mà Mộ Dung Thiên cũng chỉ có thể thấy được bóng lưng của người đó mà thôi, tuy nhiên, đáng tiếc là đôi chân của người đó lại rất ngắn, vì vậy mà phá cái hình thể uy mãnh đầy mỹ cảm kia. - Huynh đài, xin cho tại hạ hỏi thăm vấn đề được chăng? Mộ Dung Thiên bước đến sau lưng người ấy và vỗ vai y, hỏi. Người nọ vừa quay đầu lại, Mộ Dung Thiên vừa thấy dung mạo của y đôi tròng mắt liền như muốn lập tức rơi ra ngoài. Heo! cái đầu heo! Nếu chỉ là chú hề trong gánh xiếc Mộ Dung Thiên cũng ngạc nhiên đến thế, nhưng đó quả là cái đầu heo. Hai chiếc tai lớn phe phẩy như hai cái quạt, y đưa mắt quan sát Dung Thiên từ đầu đến chân lượt, sau đó mở miệng hỏi: - Chuyện gì? Thần sắc và thanh của y rất lạnh lùng tàn khốc, lại thêm đôi răng nanh sắc nhọn trông cũng là chướng mắt. Lạy chúa, ta phải nằm mơ đó chứ? Mộ Dung Thiên gần như bị dọa cho đến chết khiếp. Sau lúc lâu mới hoàn hồn, rồi lắp bắp : - Heo….heo biết . Chẳng những người kia có thể đứng thẳng người bằng hai chân, mà lại còn biết mặc quần áo và uống rượu nữa. Người đầu heo nghe vậy tức giận vô cùng, mũi phun phì phì mấy tiếng, rồi với giọng vui: - Ta là trư nhân [2] duy nhất của Thú tộc tại trấn này. Mong các hạ hãy gọi ta là chiến sĩ Ba Tây, nếu ta thách đấu với ngươi đấy. “Chúng sanh bình đẳng, chúng sanh bình đẳng……” Mộ Dung Thiên ngừng lặp lặp lại những lời này ở trong lòng. Cuối cùng cũng trấn tĩnh tinh thần và chấp nhận ở trước mắt, rồi : - Ấy, à, à…..chiến sĩ Ba Tây đầy dũng cảm, xin hãy cho ta biết, nơi đăng ký nhân khẩu ở đâu thế? Là….là….cái chỗ sau khi người ta…..ờ….chết phải tìm đến ấy. Mộ Dung Thiên cảm thấy mình phải dùng lời khách khí như thế để chuyện với nhân vật nửa người nửa thú hoàn toàn thỏa đáng chút nào, trong nhất thời, vẫn theo thói quen mà huyên thuyên thôi. Có lẽ vì Mộ Dung Thiên chêm vào thêm hai chữ “dũng cảm” nên khiến cho Ba Tây có chút đắc ý, sắc mặt của y cũng hòa hoãn nhềiu. Y thoáng nhíu mày trong chốc lát, rồi đáp nhanh: - Ta biết. xong, y liền cầm cái chân thú biết tên là gì, cho vào miệng nhai ngồm ngoàm và thèm ngó ngàng tới Mộ Dung Thiên nữa. Úi chà, Mộ Dung Thiên cảm thấy là nhức đầu. Ài, cái đầu heo kia, à ừm....đầu óc của gã chiến sĩ Ba Tây kia so với phàm gian cũng giống nhau lắm, bởi vậy cho nên y mới hiểu mình cái gì. Y là người giàu kinh nghiệm, , là heo giàu kinh nghiệm, vì thế mà biết nơi đăng ký nhân khẩu ở đâu cũng phải. - Tiên sinh, xin hãy trình cho xem chức nghiệp huy chương, để tiểu nhân tiện việc phục vụ ngài. biết từ khi nào thấy nữ tiếp thị có đôi tai thỏ dài, mình mặc áo da thú ngắn tới rốn, trông rất gợi cảm, tiến tới bên cạnh Mộ Dung Thiên. Đôi mắt đẹp của nàng đảo nhìn khắp thân , cũng đành chịu thôi, bộ y phục khác lạ mặc người đúng là thứ có sức hấp dẫn rất lớn với những người xung quanh. Hết hồi 9 ===================================== [1] trư bằng cẩu hữu: ý là bạn bè xôi thịt. [2] trư nhân: người heo (nửa người nửa heo)