Dị Giới Dược Sư - Vô Sỉ Đạo Tặc

Thảo luận trong 'Sắc Hiệp'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Chó Điên

      Chó Điên Well-Known Member

      Bài viết:
      4,012
      Được thích:
      12,975
      Chương 76: Quải Niệm (Nhớ mong)

      Dịch giả: kaka27th

      Biên dịch: vivarichmount

      Biên tập: ái tài uyên ương

      Cuộc sống của những tân sinh trong học viện cũng khác mấy so với cuộc sống của các sinh viên Y Khoa tại Thượng Kinh. Mỗi sáng sớm đều phải đến tập hợp ở lễ đường của học viện và nghe viện trưởng huấn thị.

      Lần đầu tiên Mộ Dung Thiên có may mắn gặp được vị thánh cấp chiến sĩ trong truyền thuyết - viện trưởng Bố Luân Đặc, nhưng điều khiến cho cảm thấy thất vọng nhất chính là lão có hào quang bắn ra bốn phía như trong tưởng tượng của mình, mà trái lại, Bố Luân Đặc có bề ngoài của lão nhân rất bình thường. Nếu cầm viên gạch rồi ném vào đầu của đám đông, khi nó rơi trúng bất kỳ ai người đó cũng có vẻ ngoài giống như lão vậy thôi. Mộ Dung Thiên có cảm giác như là bất cứ người quét đường hay thu dọn phân nào ở tại địa cầu cũng còn dễ nhìn hơn lão nữa kìa. Hơn nữa, lão lại còn mang bộ mặt đưa đám chán phèo, toàn bộ quá trình phát biểu từ đầu tới đuôi đều có chút cảm xúc hy nộ ái ố gì cả, ngay cả đôi mày cũng chẳng buồn nhíu lại lần. Nếu phải lão còn mở miệng chuyện được hẳn là Mộ Dung Thiên nghĩ rằng lão giống với tảng đá lớn hơn là con người rồi. hiền lành của vị viện trưởng An Cách La Hy học viện quả nhiên là danh bất hư truyền, xem ra nó còn vang dội hơn cả danh tiếng thánh cấp của lão nữa.

      Các học viên mới ở xung quang lại nghĩ như . Bọn họ đều là những chú ngựa non, là những chiến sĩ mới lớn chưa có kinh nghiệm, nay lần đầu được nhìn thấy vị tuyệt thế cường giả và đồng thời cũng là thần tượng trong mắt họ, nên ai nấy cũng đều biểu ra khích động gì sánh nỗi. Tuy bài phát biểu của Bố Luân Đặc có gì hấp dẫn, nhưng lão vẫn cứ nhận được những tràng vỗ tay vang rền như sấm.

      Chỉ có mỗi Mộ Dung Thiên là người cảm thấy buồn chán đến cực độ và cứ ngáp dài suốt. nghe những lời huấn thị kia đến chai cả tai khi còn ờ trường học tại địa cầu rồi, chung quy cũng chỉ là mấy lời khuyến khích đám học viên cố gắng học tập, mỗi ngày đều phải vươn cao, và ráng phấn đấu để trở thành loại "tam hảo đệ tử". [1]

      Khiết Tây Tạp ở bên cạnh thấy ngáp hoài nên giọng hỏi:

      - La Địch, tối hôm qua ngươi ngủ được ngon à?

      Trong đám học viên mới, nàng chưa quen được ai nên chỉ có thể chung với tên bạn cùng phòng này, huống chi nàng cũng muốn tiếp xúc với nhiều người để hạn chế tỷ lệ bị bại lộ thân phận.

      Mộ Dung Thiên lại ngáp thêm cái, cả nước mắt cũng muốn lăn ra khóe mắt:

      - Đâu có, ta ngủ rất ngon, chỉ là bài huấn thị của lão mắc dịch kia quá buồn chán thôi.

      Lão mắc dịch? Khiết Tây Tạp mở to đôi mắt xinh đẹp nhìn . Đến ngay cả kẻ thích nổi loạn như nàng mà cũng rất tôn kính vị thánh cấp chiến sĩ trong truyền thuyết kia, thế mà cái gã bạn cùng phòng này của mình lại còn ngạo mạn hơn. Nàng lấm lét nhìn quanh như kẻ trộm sợ bị người ta bắt gặp, may mà những người khác đều say sưa nghe bài diễn thuyết của Bố Luân Đặc, hơn nữa, hai người họ lại ngồi ở góc vắng của lễ đường, nếu chỉ sợ bị đám người sùng bái kia nổi giận mà đánh cho đến chết.

      Khiết Tây Tạp khẽ nhéo cái rồi thấp giọng :

      - La Địch, ngươi tốt nhất nên gọi lão là Bố Luân Đặc viện trưởng, dù sao lão cũng là trong số rất ít thánh cấp chiến sĩ của Lam Nguyệt đế quốc chúng ta, thậm chí còn là của toàn thể đại lục này nữa. Chúng ta nhất định phải tôn kính lão chút chứ.

      Mộ Dung Thiên lơ đểnh gật gật đầu:

      - Ờ, lão già nọ…..à à, Bố Luân Đặc viện trưởng là thánh cấp chiến sĩ sao? Ta lại trông lão cứ y hệt như tảng đá thôi à.

      - Suỵt!

      Khiết Tây Tạp vội vàng đưa tay chặn ngay môi, ra hiệu cho chớ có lên tiếng. Tuy thay đổi cách xưng hô, nhưng rốt cuộc ngữ khí vẫn còn bất kính vô cùng.

      Mộ Dung Thiên định thêm điều gì, nhưng Khiết Tây Tạp nhanh chóng trước:

      - La Địch, ngươi cảm thấy nhàm chán lắm phải ? Vậy chúng ta hãy chuyện phiếm .

      Nàng vốn là người to gan lớn mật, cả việc bỏ nhà ra mà cũng sợ, thế nhưng lại có điểm sợ cái gã bạn cùng phòng này, nàng sợ lại lời ngông cuồng lần nữa cả bọn bị rước vạ vào thân, đến lúc đó chắc bị dọa cho chết khiếp hay sao.

      Mộ Dung Thiên nghe vậy rất hưng phấn, :

      - Tốt lắm, ta biết vài mẫu chuyện cười hay lắm.

      Khiết Tây Tạp thầm nghĩ như vậy cũng tốt, Bố Luân Đặc tiên sinh cũng thuyết trình suốt hai giờ rồi, nhưng lão năng lưu loát và thao thao bất tuyệt, mà cứ mỗi lần câu đều dừng lại vài giây, nghĩ được câu sau rồi mới tiếp tục. Trong mắt người khác, có thể bọn họ cho rằng đó mới là phong độ của bậc cường giả, nhưng dù sao Khiết Tây Tạp cũng phải là thiếu nữ bình thường, vì thế mà nàng cũng có chút bực bội khó chịu. Do đó, khi nghe Mộ Dung Thiên đề nghị hưởng ứng ngay, nàng muốn nghe xem rốt cuộc có thể kể được loại chuyện tiếu lâm gì!

      - Có người phụ thân mang con trai của mình tắm, gặp lúc đó, mặt đất rất trơn, đứa bé trai bị trợt chân suýt té cố gắng lắm mới chụp được tên "tiểu huynh đệ" của phụ thân nó mới bị ngã. Lúc ấy, phụ thân mắng nó: “mẹ nó, may là mi tắm với gia gia mi đấy, nếu với mẫu thân mi có phải là té chết rồi ?”

      Mộ Dung Thiên vẫn xào lại món cũ, những "chiêu thức" của cứ y như là ba chiêu búa của Trình Giảo Kim vậy, chúng đều là những tuyệt kỹ tất sát, chưa từng gặp bất lợi bao giờ, nhất là khi ở trước mặt nữ nhân lực sát thương lại càng rất lớn.

      Khiết Tây Tạp vừa nghe xong thoáng sửng sốt chút rồi bất giác nhịn được mà phải bật cười khanh khách, nhưng nàng lập tức ý thức được thất thố của mình, nên vội vàng che miệng lại, còn mặt đỏ ra tới mang tai. Tuy bên ngoài của nàng vẫn là vóc dáng của nam nhân, nhưng dù sao nàng cũng là nữ hài tử, luôn luôn có rụt rè của nữ nhân; tuy nhiên, cũng may là có thuật dịch dung che đậy nên ai nhìn ra được vẻ dị thường của nàng. Hơn nữa, lúc vừa rồi nhịn được mà cười ra tiếng, nhưng nàng quên dùng Nghĩ m thuật để thay đổi thanh , vì thế mà nàng cũng có chút thấp thỏm bất an.

      Mộ Dung Thiên nhíu mày :

      - Huynh đệ, sao giọng cười của ngươi lại giống bọn nữ nhân thế? Đại trượng phu nếu có cười phải cười lớn, cười cho có khí thế chút, tỷ như là: ha ha, hắc hắc, hề hề, khà khà, hố hố, chứ đừng có cười khúc kha khúc khích, là quá buồn nôn .

      Mộ Dung Thiên vừa mà cũng vừa cảm thấy tóc gáy của mình dựng đứng cả lên.

      Thấy chú ý tới mấy điểm sơ suất khác, Khiết Tây Tạp thở phào nhõm, liền đáp luôn miệng:

      - Đúng, đúng, ngươi sai chút nào.

      Mộ Dung Thiên vuốt cằm, tỏ ra vẻ như giáo huấn kẻ vãn bối, rồi :

      - Vậy mới đúng chứ, tốt lắm, chúng ta tiếp tục câu truyện .

      Kỳ , phải Khiết Tây Tạp thích cái loại chuyện tiếu lâm dành cho người lớn và mang đầy sắc thái kích thích tâm lý này, nhưng hầu như đại đa số nữ nhân tuy có tính rụt rè nhưng ai nấy cũng đều có tính tò mò và ham thích những điều mới lạ, chỉ là họ e ngại thân phận nữ nhân của mình nên mới tỏ vẻ dửng dưng mà thôi. Tuy nhiên, điều nàng sợ nhất chính là nhịn được cười, đến lúc đó vị tất có được may mắn như lúc nãy, vì thế nên nàng mới vội :

      - Thôi , La Địch, hay là ngươi kể chuyện gì có chiều sâu chút .

      Mộ Dung Thiên gật gật đầu :

      - Được chứ, ngờ ngươi lại là người có chiều sâu đó nhe. Vậy ta kể cho ngươi nghe số chuyện mang tính triết lý về nhân sinh nhé.

      thoáng dừng lại chút, rồi sau đó liền nặn ra bộ mặt tang thương như trải qua nhiều phong ba bão táp, thở hơi dài và :

      - Cuộc sống ở đời này giống như là bị cưỡng gian vậy, khiến người ta chỉ có hai lựa chọn: là phản kháng, hai là hưởng thụ. Còn chức nghiệp lại tựa như ả dâm phụ, ngươi "cưỡi" có người khác "cưỡi”. Còn xã hội ư, nó giống như là việc mình tự an ủi mình vậy, tất cả mọi thứ đều phải dựa vào chính đôi tay của mình để giải quyết thôi!

      Khiết Tây Tạp thiếu chút nữa là ngất xỉu luôn. Lời vừa đúng là có chiều sâu rồi, rất có đạo lý và ý vị cũng sâu xa, tuy nhiên, sao lại đem những thứ đó so sánh quá đáng như thế chứ? đúng là ba câu cũng thể rời khỏi bản sắc cũ mà. Khiết Tây Tạp chợt có cảm giác hỉểu biết được phụ mẫu của gã bạn cùng phòng này rất mãnh liệt. Họ có thể sinh ra được người thuộc loại cực phẩm như hẳn là tầm thường chút nào!

      May mà lúc ấy Bố Luân Đặc tuyên bố kết thúc bài diễn thuyết vừa dài vừa chán của lão, nếu Khiết Tây Tạp dám cam đoan tâm hồn thơ ngây trong sáng của mình còn có thể chịu đựng được công phá của tên sắc lang này thêm bao lâu nữa đây. Nàng có cảm giác rằng nếu mình còn theo sớm muộn gì cũng biến thành thiếu nữ bất lương thôi quá. Từ bấy lâu nay, nàng vẫn thích vô cớ mà khiến cho gia tộc náo loạn cả lên, và cũng tự nhận mình là thiếu nữ “bất lương” lắm rồi.

      Tiếp theo đó tiết học đầu tiên chính thức bắt đầu, Mộ Dung Thiên phấn chấn vào phòng học, nhìn tình cảnh trước mắt mà cảm khái muôn phần, từ chỗ ngồi, bạn học, bảng đen, giảng sư, vv....tất cả đều là rất quen trhuộc và thân thiết. Chỉ có điều khác biệt duy nhất là còn ở đại cầu nữa, mà là địa phương rất xa lạ, nhưng bây giờ cũng dần dần hiểu cái nơi xa lạ này, và đồng thời cũng bắt đầu dung nhập vào nó.

      Nếu như muốn còn chỗ khác biệt nữa đó là việc Mộ Dung Thiên chủ động chiếm lấy vị trí ở hàng cùng, vì chỗ đó tiện lợi cho việc nghe giảng hơn, như thế đối với , điều đó quả là việc còn hiếm thấy hơn cả việc cây già nở hoa nữa.

      oooOooo

      Tại nơi khác trong vũ trụ, ở địa cầu, ngay trong lớp học của trường Y Khoa tại Thượng Kinh, cùng lúc đó xảy ra việc rất hiếm thấy. ra người học trò đắc ý nhất của các thầy giáo, tức Tiêu Băng, người luôn luôn ngồi ở các dãy bàn cùng, vậy mà hôm nay lại đến ngồi ở cái bàn hai người ngồi ở tại góc cuối lớp. Nhưng chỗ ngồi bên cạnh nàng lại bỏ trống, nó chính là nơi “ngự tọa” trước kia của Mộ Dung Thiên. Đó là vị trí rất lý tưởng để ngủ, xem tiểu thuyết và chơi game ở trong lớp học, song, có ai dám dành vị trí đó với tên lưu manh ấy cả, cho dù sau khi mất tích uy danh vẫn còn đó, vì thế mà cho đến nay nó vẫn còn được để trống.

      Tiêu Băng nhìn chỗ ngồi trống kia mà phảng phất như nhìn thấy được tình cảnh Mộ Dung Thiên ngủ, ngáy khò khò rất ngon giấc. Hình ảnh đó nàng nhìn đến quen mắt ngay từ lúc . Thế nhưng giờ đây, tình cảnh khiến cho người ta thấy ghét đó còn tồn tại nữa, bởi vì tiểu sắc lang ngồi cùng bàn của nàng bị mất tích khá lâu. ba tháng trôi qua, cảnh sát địa phương dốc người tìm khắp nơi mà có kết quả gì, nên cũng bỏ qua việc đó luôn rồi, kẻ nhi thân thích dù có biến mất khỏi thế gian ngày cũng chẳng có mấy ai chú ý cả!

      Chẳng lẻ .... chết sao? Trong lòng Tiêu Băng run lên, ngay cả nàng cũng chẳng hiểu có ma xui quỷ khiến thế nào mà lại chạy tới ngồi ở đây. Tên vô lại kia bị mất tích nàng phải cảm thấy là cao hứng mới đúng chứ, thế mà lại như thế, chung quy trong lòng nàng lại có chút cảm giác nhớ mong cách nào tả xiết!

      ra lúc còn học tiểu học, mỗi lần nàng bị tên lưu manh này quấy rầy đánh cho bầm dập cả người, toàn thân mang đầy thương tích, thế nhưng vẫn vô sỉ và hạ tiện đến cực độ. Những chiêu thức điên cuồng của nàng, những chiêu thức khiến người ta vừa trông thấy sợ hãi, đánh cho tên tiểu lưu manh ấy phải bò lê bò càng, trốn chui trốn nhủi như chuột, vậy mà sau đó khi nhà trường phát giác và phê lỗi nặng cho , thế mà cũng chẳng để ý chút nào, lại còn cười hề hề rồi nhận mình làm. Chỉ có là có thể tùy ý trêu ghẹo người ta, chứ chịu nhường cái "vinh quang" đó cho ai cả. Bản thân nàng vừa cảm thấy buồn cười và đồng thời cũng ngấm ngầm nảy sinh lòng cảm kích với , thế là sao nhỉ?

      Hay là bởi vì thỉnh thoảng có những lúc tự chế ra cây cung , rồi dùng loại hoa mà nàng thích nhất là úc kim hương [2] bắn tới ban công tầng 7 của căn ký túc xá dành cho nữ sinh, khiến cho nàng có cảm giác vừa ngạc nhiên mừng rỡ, và lại vừa cảm thấy rất lãng mạn chăng?

      Hết hồi 76

      ===========================

      Chú thích

      [1] Tam hảo đệ tử - là đệ tử hay học trò có 3 điều tốt là: phẩm chất tốt, học tập tốt, và thân thể̉ khỏe mạnh (nguồn: baike.baidu.com).

      [2] Hoa úc kim hương hay uất kim hương: tức hoa tu líp.
      OrchidsPham thích bài này.

    2. Chó Điên

      Chó Điên Well-Known Member

      Bài viết:
      4,012
      Được thích:
      12,975
      Chương 77: Trục xuất.

      Dịch giả: duy_daica310

      Biên dịch: the_onlysun

      Biên tập: ái tài uyên ương

      - Cái gọi là ma pháp, chính là dùng ma lực của bản thân để làm mẫu thể, đồng thời thông qua cảm ứng của tinh thần lực để tụ tập nguyên tố trong khí, khiến cho chúng quy tụ lại ở xung quanh ma lực mẫu thể, khi đạt đến mức độ nhất định có thể tạo thành kỹ năng....

      Đây chính là tiết thứ nhất "Tri thức ma pháp cơ bản", giảng sư là vị tên là An Đức Lỵ Á. Nàng là mỹ nhân đứng tuổi, là nữ ma pháp sư có phong vận tuyệt vời. Ngay cả lúc giảng dạy mà nàng cũng vẫn muốn làm điệu chút, nhàng chuyển động vóc người duyên dáng làm cho tinh thần của đám nam chiến sĩ còn chưa hiểu chuyện đời ở phía dưới kia đều bị nhộn nhạo, để ý đến bài giảng mà đa phần đều tập trung vào điệu bộ phong tao của nàng.

      Khiết Tây Tạp vốn là nữ nhân nên đương nhiên là có cảm giác gì, nàng rất chăm chú phân tích xem những điều giảng dạy của An Đức Lỵ Á nữ sĩ có hoàn toàn chính xác hay . Ngoài thiên phú ra, trong những nguyên nhân khiến trình độ ma pháp của Khiết Tây Tạp tiến bộ nhanh chóng chính là vì nàng tiếp thu bài giảng cách máy móc, mà còn thường tự đặt ra nghi vấn. Chức nghiệp này đòi hỏi phải có bộ óc linh hoạt mới có thể thao túng được các nguyên tố đầy phức tạp.

      Tuy An Đức Lỵ Á nữ sĩ giảng sai sót gì, nhưng Khiết Tây Tạp lại cảm thấy như chưa thấu triệt hẳn. Mà chuyện đó cũng là tất nhiên thôi, bởi vì Đặc Mạn gia tộc của nàng vốn là gia tộc giỏi về ma pháp. Hơn nữa, các vị trưởng bối đều dốc túi truyền hết cho nàng, tuyệt đối giữ lại cái gì làm của riêng, do đó mà nàng phải biết nhiều hơn vị giảng sư của ma võ ban cấp thấp rồi. Thế nhưng, Khiết Tây Tạp chưa hề tiếp xúc nhiều với thế giới bên ngoài nên hiểu được cái đạo lý này, mà nàng chỉ cảm thấy An Đức Lỵ Á giảng chưa được tốt lắm. Vì vậy nên nàng muốn hỏi ý kiến của người khác để xem thế nào.

      Lẽ tất nhiên, từ lúc vào học viện cho đến giờ, nàng chỉ mới quen biết có người và e rằng cũng chỉ có thể nhờ vả vào gã bạn cùng phòng, cũng tức là Mộ Dung Thiên ngồi bên cạnh say sưa lắng nghe đây, hoặc giả cũng có thể say sưa ngắm nhìn đúng hơn, bởi vì ánh mắt của giờ đây là chủ yếu tập trung vào những bộ vị cao cao thấp thấp thân thể An Đức Lỵ Á nữ sĩ cũng như đa số các nam chiến sĩ khác.

      Khiết Tây Tạp lấy ngón tay đâm đâm vào thắt lưng của Mộ Dung Thiên, gã sắc lang bị làm phiền liền quay đầu lại thấp giọng hỏi:

      - Tạp Hy, có chuyện gì vậy? Chúng ta nên chuyên tâm nghe giảng thôi, lẽ ngươi lại muốn nghe kể chuyện cười sao? Bây giờ được đâu.

      Khiết Tây Tạp thầm nghĩ: "Ngươi mà nghe giảng bài sao, ràng là nổi ý bậy bạ với giảng sư đây mà." Nhưng nàng vẫn :

      - La Địch, trong lúc nghe giảng thỉnh thoảng cũng cần phải thảo luận về vấn đề học chứ, có như vậy mới làm cho khí của lớp thêm phần sôi nổi, đúng ? À, ngươi thấy An Đức Lỵ Á nữ sĩ thế nào?

      Mộ Dung Thiên vuốt cằm, suy nghĩ lát rồi :

      - Vóc dáng rất phong tao lẳng lơ, biết có phải thường ra ngoài làm chuyện xấu ở sau lưng trượng phu hay .

      Khiết Tây Tạp nghe xong lời đó gần như muốn xỉu luôn, nàng bực mình :

      - Ý của ta muốn hỏi là bài giảng thế nào? Ngươi nghĩ đâu thế? La Địch, chúng ta thể bất kính với giảng sư như thế được.

      Nàng cảm thấy suy nghĩ của gã bạn cùng phòng này rất quái dị, cứ như là thiên mã hành vậy, ngay cả chuyện lúc nãy mà cũng có thể liên tưởng như vậy được. Dù Khiết Tây Tạp tự cho rằng mình là nữ hài rất cổ quái, bởi thế nên nàng mới thích học những môn quái lạ như là dịch dung thuật, Nghĩ m thuật...vv....Nhưng so với mộ Dung Thiên nàng cảm thấy nếu mình tự xưng danh hiệu “Thanh thiếu niên có tư tưởng truyền thống nhất đế quốc” cũng rất ư xứng đáng ấy chứ.

      - A, ngươi chuyện đó à? Phải ràng chút chứ.

      Mộ Dung Thiên chẳng những ý thức được chỗ sai trái của mình mà còn phản công lại, khiến cho Khiết Tây Tạp suýt chút nữa là thở được luôn. Lão huynh, trừ ngươi ra, còn người nào có thể có lý giải khác thường đến như vậy, mà lại còn xa chủ đề quá mức như thế đâu chứ?

      Mộ Dung Thiên thuận miệng :

      - Ngựa ngựa cọp cọp, cũng đều là loại cả thôi. Lại , thân thể và da dẻ của nàng ta cũng được bảo dưỡng tệ đó chứ. Người đứng tuổi mà còn giữ được như vậy quả dễ chút nào.

      Thấy cứ được hai, ba câu trở về câu chuyện lúc nãy, Khiết Tây Tạp chỉ đành ngậm miệng luôn. khéo khi chuyện với kẻ ngoài hành tinh cũng khó khăn đến vậy. Thế nhưng, nàng quả là bất hạnh, bởi vì Mộ Dung Thiên đúng là người ngoài hành tinh, nhưng chỉ có điều là ở tinh cầu kia cũng là người có tư tưởng quái dị như vậy.

      oooOooo

      Mấy ngày sau, Mộ Dung Thiên cũng hiểu sơ sơ về An Cách La Hy học viện. Hầu hết tại đây đều có các chuyên nghiệp liên quan tới những chức nghiệp chính đại lục, như là: chiến sĩ, ma pháp sư, cung tiễn thủ, ma võ sĩ, kỵ sĩ, đạo tặc, thợ săn, thần quan, mục sư, triệu hoán sư, tu hồn giả, thích khách, thôi miên sư, kết giới sư....thậm chí còn có cả ít chức nghiệp chiến đấu đặc biệt, chỉ tiếc là có Nghĩ Linh sứ. Bởi lẽ các chức nghiệp đặc biệt trong các loại chiến đấu chức nghiệp chiếm số lượng rất ít, bằng Lộ Thiến có thể học chung với Mộ Dung Thiên tại An Cách La Hy rồi. Kỳ ma võ ban ở Tát Á Da Lộ học viện cũng giống hệt ở đây, chỉ là Mộ Dung Thiên muốn tránh xa Lăng Đế Tư, muốn học chung trường với nàng mà thôi.

      Các ngành chuyên nghiệp lớn có độ mấy chục ban, mỗi ban cũng dưới trăm người, còn những chuyên ngành thuộc cỡ vừa và ít hơn chút, chỉ có khoảng mười mấy ban, mà nhân số của mỗi ban cũng độ trăm người. Còn riêng về các chuyên ngành đặc biệt chỉ có , hai ban; có khi lại chỉ có ban, mà nhân số gom hết lại cũng chưa chắc được trăm. Tính tổng cộng lại, số lượng học viên của An Cách La Hy học viện đông đến kinh người: gần mười vạn! Hàng năm học viện đào tạo rất nhiều nhân tài cho đế quốc, do đó mà địa vị của nó ở trong xã hội cũng rất cao. Người trong hoàng thất tất nhiên cũng có vài phần kính nể với các giảng sư của học viện và dám tỏ ra kiêu ngạo với họ, mà các công tử tiểu thư con nhà thế gia đến học viện này tu học cũng phải là ít.

      cầu của học viện rất nghiêm khắc, mỗi sáng sớm đúng bảy giờ phải học, đến giữa trưa được nghỉ ngơi giờ, sau đó lại học tiếp cho đến sáu giờ chiều, so với ngày học bốn, năm tiết ở trường Y Khoa lúc trước còn mệt hơn nhiều. Hai tuần đầu đều là những khóa học về lý thuyết, Mộ Dung Thiên vừa mới học được vài hôm bệnh cũ lại tái phát, mỗi khi vào lớp lại ngủ gục suốt. Lúc đầu còn tưởng khi đến học viện được luyện tập ma pháp cả ngày, hoặc là cầm đao thương kiếm côn đủ các loại võ khí để luyện kỹ năng, nếu được như vậy hiển nhiên có hứng thú, còn nếu chỉ giảng bằng lý thuyết là buồn chán. Vậy là phải chịu đựng suốt hai tuần cho đến khi những khóa học về lý thuyết hoàn toàn kết thúc.

      - Có rất nhiều người cho rằng người chiến sĩ hầu như chỉ dừng lại ở việc khiến cho cơ thể tráng kiện và tăng cường lực lượng, nhưng thực tế, chiến sĩ chỉ biết có mỗi việc tấn công như trâu điên. Cho dù cơ thể của chúng ta có rắn chắc đến đâu nữa cũng thể chống lại răng nhọn và móng vuốt sắc bén của bọn ma thú. Và bất kể đấu khí hộ thân của chúng ta có đạt được đến cấp cao và bản thân chúng ta cố gắng liều mạng đánh bừa thế nào nữa, suy cho cùng đó cũng chỉ là việc làm đầy thiệt thòi và đương nhiên là tốn hao rất nhiều linh lực. Bởi vậy, chúng ta phải học các loại kỹ xảo như tránh né, đón đỡ và phòng ngự. Sau đây, ta đến nội dung cụ thể liên quan tới việc phòng ngự...

      Đây là khoa lý thuyết “Thuật phòng ngự trong chiến đấu” của giảng sư Tạp Bội La, tuy lão là ma chiến sĩ có thực lực tầm thường và cũng là trong những giảng sư có tư cách của học viện, nhưng phong cách giảng bài của lão lại hề sinh động và thú vị chút nào. Hầu như đại đa số các giảng sư của An Cách La Hy học viện đều bị viện trưởng Bố Luân Đặc lây nhiễm, phần lớn ai nấy cũng đều rất cứng nhắc. Nhưng lão quả thực là giảng sư rất vô tư, điều đó chẳng còn gì để nghi ngờ cả, nếu lão cam tâm tự hạ thấp thân phận để dạy mấy khóa thấp của ma võ ban. Do đó mà đám học viên muốn bỏ qua cơ hội tốt này, khi vào lớp, ai nấy cũng đều rất chăm chú nghe giảng.

      Chỉ tiếc là Mộ Dung Thiên đối với bài học "nghệ thuật gạt đỡ" này vẫn thấy buồn ngủ như thường, vì nó cũng chưa phải là chính đề; hơn nữa đây lại là tiết học cuối, mà cả ngày cứ phải nghe giảng liên miên bất tuyệt rồi, vì thế nên mới hết sức mệt mỏi. lâu sau úp mặt xuống bàn và bắt đầu " gặp Chu Công"....[1]

      Trong lúc mơ màng, Mộ Dung Thiên thấy mình ở địa cầu say mê xem hình nóng bỏng, đột nhiên, cảm thấy luồng khí lạnh buốt ở đầu, khiến cho bừng tỉnh. lúc tức giận, vừa định vỗ bàn mắng to chợt nhớ tới việc mình ở trong lớp học của An Cách học viện tại Thần Phong đại lục.

      Bảng đen đổi thành cảnh tượng ma pháp, giáo viên của Trung Dược học biến thành ma chiến sĩ giảng sư, cả viên phấn cũng đổi thành quả băng cầu...vv...tất cả mọi diễn biến đều giống nhau như đúc. Điểm giống nhất chính là ở chỗ cả hai vị giảng sư trước và sau dạy , đều trừng mắt tức giận đến râu mép dựng ngược. Lúc này, bàn tay của Tạp Bội La mở rộng và hướng về phía Mộ Dung Thiên, hiển nhiên là trái băng cầu vừa rồi được lão ném ra.

      Khuôn mặt của Khiết Tây Tạp lộ vẻ bất đắc dĩ, bởi vì lúc nãy khi nàng thấy tình hình ổn, nên dùng ngón tay chọt chọt vào thắt lưng của vài lần rồi. Chỗ thắt lưng đó chính là điểm yếu hại của nàng thiếu nữ thiên tài ma pháp sư này, chỉ cần chọt vào đó là nàng phải cười nắc nẻ mà dừng lại được; song, thọt lét Mộ Dung Thiên lại chẳng có tác dụng gì, vì dường như có dây thần kinh hay sao ấy, vẫn ngáy khò khò như thường.

      Sắc mặt của Tạp Bội La trầm như đám mây đen, tức giận hỏi:

      - Vị học viên này, lẽ nào ta giảng bài buồn chán lắm hay sao?

      Mộ Dung Thiên vội đáp:

      - Cái này.....è, Tạp Bội La giảng sư, người giảng bài là sinh động hoạt bát, vừa thú vị vừa hài hước dí dỏm. Ta đối với người quả rất kính ngưỡng giống như nước sông dào dạt, liên miên dứt, lại giống như....

      Tạp Bội La ngắt lời :

      - Vậy tốt, bây giờ ngươi hãy lập tức đến sân luyện tập của các chiến sĩ ở phía hậu sơn, đứng chém thí luyện thạch (đá dùng để tập luyện) năm nghìn cái, lúc nào đủ mới được trở về.

      Giữa tiếng cười vang của mọi người, Mộ Dung Thiên ngượng ngùng bước ra khỏi phòng học, trong lòng chán nản bực tức thôi. Con bà nó, học viện quả là địa phương xúi quẩy nhất của lão tử nha, ở gian nào mình cũng thoát được số phận bị đuổi ra khỏi lớp là sao?!

      Hết hồi 77

      ===========================

      Chú thích

      [1] gặp Chu Công (nguyên văn là kiến Chu Công khứ liễu 见周公去了) – câu này có ý là ngủ mơ để gặp Chu Công, mà đơn giản hơn tức là “ngủ”.

      Trong thời cổ đại, Chu Công là tước vị của nhà Chu, người được tước này thường là người phụ tá cho Chu vương trị lý thiên hạ. Vị Chu Công đầu tiên trong lịch sử họ Cơ, tên Đán (khoảng 1100 trước Công Nguyên), cũng còn gọi là Thúc Đán, là con thứ tư của Chu Văn Vương Cơ Xương. Nhân việc ông được phong đất Chu (nay là phía bắc huyện Kỳ Sơn, tỉnh Thiểm Tây), nên được gọi là Chu Công hay Chu Công Đán. Ông chính là nhà chính trị gia, quân gia và tư tưởng gia kiệt xuất của giai đoạn đầu thời Tây Chu, được tôn là người đặt nền móng cho Nho học sau này. Ông cũng là trong những bậc thánh nhân thời cổ đại mà Khổng Tử sùng kính nhất đời.

      Trong lịch sử có rất nhiều truyền thuyết về Chu Công, mà nổi danh nhất là việc Chu Công giải mộng được nhắc tới trong Dịch Kinh. Ông có địa vị rất cao ở trong văn hóa Nho gia. Khổng Tử vẫn thường dùng câu "ta còn mơ thấy Chu Công nữa rồi" để ví von việc thất lạc lễ nghi và văn hóa của thời Chu.

      Chu Công là nhân vật xuất thường xuyên trong mộng của Khổng Tử, với nền văn hóa Nho giáo là chính (chủ đạo) trong suốt thời gian dài, Chu Công tránh khỏi được liên hệ trực tiếp với “mộng”. Khi nhắc tới mộng, người ta thường gọi là “mộng Chu Công” hay là “mơ thấy Chu Công”.
      OrchidsPham thích bài này.

    3. Chó Điên

      Chó Điên Well-Known Member

      Bài viết:
      4,012
      Được thích:
      12,975
      Chương 78: Bạo Phá.

      Dịch giả: duy_daica310

      Biên dịch: the_onlysun

      Biên tập: ái tài uyên ương

      Thí luyện thạch là hòn đá dành cho các chiến sĩ và kỵ sĩ chuyên sử dụng vũ khí hạng nặng dùng để luyện những động tác cơ bản như bổ, chém, đâm...vv...để nâng cao lực lượng. Gọi nó là tảng đá cũng chính xác lắm, bởi vì nó cứng rắn giống những tảng đá bình thường khác, mà lại rất dẻo dai, giống như gân bò vậy. thực tế nó là loại thực vật kỳ lạ, khi bị ngoại lực làm thương tổn, nó có thể hấp thụ hạt nguyên tử trong khí để tự hồi phục với tốc độ kinh người. Nhưng chỉ tiếc là số lượng sinh sản của giống thực vật này được nhiều lắm, nếu chắc chắn nó trở thành loại chất liệu xây tường thành tốt nhất và gì sánh nổi.

      Tuy thế, số lượng sinh sản của thí luyện thạch tại học viện vẫn có đủ để làm công cụ luyện tập cho học viên. Nếu cứ ra sức chém vào tảng đá cứng rắn, vậy lực phản chấn khiến cho hổ khẩu tay bị rách toạc, mà những món binh khí có phẩm chất kém chút cũng bị hư tổn nghiêm trọng, vì vậy khó có thể đạt được hiệu quả cao trong khi luyện tập.

      ưu điểm khác của thí luyện thạch là cảm giác khi dùng binh khí đánh vào nó lại khá giống với cảm giác khi đâm vào thân thể ma thú, điều này có thể giúp cho các võ giả chuẩn bị sẵn về mặt tâm lý và sau này khi bước vào chiến trường họ bị bỡ ngỡ.

      Tuy nhiên, cho dù nó có dẻo dai thế nào nữa mà bảo Mộ Dung Thiên chém lần mấy nghìn cái, đây đúng là chuyện thoải mái chút nào; hơn nữa lại thể lười biếng, bởi vì bên trong thí luyện thạch có gắn dụng cụ để ghi lại quá trình luyện tập, nếu lực đạo đạt tiêu chuẩn số lượng được tính tăng lên, như vậy cũng khiến cho người luyện thể làm qua loa lấy lệ được. Tất cả các số liệu được ghi nhận lại được tự động xóa bỏ sau khi được người luyện lấy ra, và như thế những người tới sau có thể luyện tiếp. Lại thêm cứ trong mỗi mười phút lực chém vào thí luyện thạch cũng thể thấp hơn trị số nhất định, nếu tất cả dữ liệu cũng bị xóa bỏ, toàn bộ thành tích trở lại con số , dù có muốn chia thời gian ra để hoàn thành cũng được. Luyện tập như thế bồi dưỡng cho nghị lực và ý chí được kiên cường hơn, bởi vì vào những thời kỳ ma thú công thành, các chức nghiệp chiến sĩ và kỵ sĩ đều phải giao đấu ở tiền tuyến; trong những lúc chống lại đàn ma thú đông như thủy triều dâng, có đôi khi họ cũng kịp ngừng lại để hít thở lấy hơi nữa.

      Học viện thường dùng thí luyện thạch để làm nhiệm vụ huấn luyện học viên, khi đó cần người hướng dẫn tự mình giám sát. Cứ sau mỗi lần hoàn thành buổi tập, học viên chỉ cần đem phiếu số liệu nộp lên là được. Thông thường, có thể đến học viện để học tập chính là cơ hội tốt khó gặp, nên hầu như ai nấy cũng đều cố gắng khổ luyện, tuyệt đối dám lười biếng. Trong khoảng thời gian từ lúc nhập học cho tới lúc tốt nghiệp, họ tận lực tiếp thu tất cả mọi tri thức cần thiết, càng nhiều càng tốt, để rồi sau đó bước lên con đường trở thành cường giả.

      oooOooo

      Thường ngày, chỉ đến khi nào khóa học bước vào giai đoạn thực hành mới có thể sử dụng thí luyện thạch, thế nhưng hôm nay lại có chút ngoại lệ. Nhân vì lúc này học viện vẫn còn giảng dạy lý thuyết, nên lẽ ra tại sân luyện dành cho tân sinh nên có ai mới phải; vậy mà vào thời khắc này, ở ngay tại sân luyện rộng đến ba nghìn thước vuông lại có người diện.

      - 3805, 3806, 3807, 3808.....

      Mộ Dung Thiên vừa nghe bản ghi chép ở bên trong thí luyện thạch đọc lên con số đó đưa tay lau mồ hôi, rồi thầm chửi câu tổ bà nó. Cánh tay của bây giờ hoàn toàn tê rần, muốn giơ lên cũng là cả vấn đề rồi, nhưng vẫn còn cách cầu của lão mắc dịch Tạp Bội La kia rất xa. Kỳ , mỗi lần tân sinh luyện tập chỉ cần chém hai nghìn cái mà thôi, tuy nhiên, chỉ vì Tạp Bội La cầu rất nghiêm ngặt, lão muốn xử nặng với đám tân sinh hay ngủ gục trong lớp như để tạo áp lực giết gà dọa khỉ...

      Lúc này đây, sức lực của Mộ Dung Thiên gần như cạn kiệt, mỗi đao chém xuống chỉ để lại vết sâu bằng ngón tay cái, lâu sau đó thí luyện thạch lại khôi phục như ban đầu. Điều này làm cho Mộ Dung Thiên cảm thấy mình là thất bại. Rốt cuộc nhịn được mà ngã ngồi mặt đất, nhưng khi mông chạm đất còn chưa kịp nóng nghe mấy tiếng "tích tích, tích tích..." vang lên, ra bản ghi chép của thí luyện thạch lại phát ra thanh cảnh báo, nhắc nhở người luyện dùng lực đạo chưa đủ, nếu như tiếp tục nỗ lực đạt được cầu và tất cả mọi thành tích bị xóa sạch, như vậy bao nhiêu công sức bỏ ra trước đó đều tiêu tan cả.

      Mộ Dung Thiên bất đắc dĩ chỉ đành cầm thanh đại đao lên lần nữa, tưởng tượng khối thí luyện thạch kia chính là bộ mặt của lão Tạp Bội La đáng ghét, nhờ thế mà kình lực liền phát sinh, sau đó lại chém thẳng xuống.

      - Ha, ha.....

      Lúc Mộ Dung Thiên cầm được bảng số liệu ghi năm nghìn lần trong tay, mệt đến mức ngã lăn ra đất, toàn thân giống như là bị hư thoát vậy. chả buồn đứng lên nữa, cứ thế mà ngủ thẳng luôn giấc.

      “Tích tích, tích tích...” Bản ghi chép lại vang lớn thêm lần nữa. Sở dĩ nó phát ra tiếng như thế là vì sau lúc nắm được bảng số liệu trong tay, bản ghi chép xóa sạch các con số cũ Mộ Dung Thiên lại chém vào thí luyện thạch thêm mấy nhát nữa đế phát tiết, rồi sau đó mới chịu thôi. Ai ngờ, những nhát chém đó lại tái khởi động bản ghi chép để thu nhận những số liệu mới, nhưng do lực đạo của mấy nhát chém đó quá hề có thay đổi, nên mới đưa ra cảnh báo nhắc nhở.

      Mộ Dung Thiên bị thanh đó làm quấy nhiễu giấc ngủ, nên bực mình quát:

      - Kêu cái gì?

      Quát xong, tiện tay xuất ra trái băng cầu rồi ném vào thí luyện thạch, đáng tiếc là cũng chỉ có thể tạo ra lớp băng mỏng bề mặt của thí luyện thạch, còn nó dĩ nhiên bị trầy xước chút nào.

      Mộ Dung Thiên lại tiếp tục xuất ra trái hỏa cầu và định ném tới nữa, nhưng đột nhiên nhớ đến khóa học "Nguyên tố lĩnh vực" của Khoa Lâm giảng sư ngày hôm qua. Khóa đó có rằng, khi hai loại nguyên tố chính phản va chạm nhau chúng hỗ tương và triệt tiêu lẫn nhau. Vì vậy, Mộ Dung Thiên liền nổi lòng hiếu kỳ, vừa khéo mình lại thiện dụng cả băng và hỏa vốn là hai lĩnh vực trái ngược hẳn nhau, biết làm thử có được hay ? Nghĩ đến đó, tay phải của liền xuất quả tiểu băng cầu, kế đến giơ hai cánh tay lên, lòng bàn tay hướng vào nhau và chậm rãi áp sát.

      "Két, két....” Băng hỏa cầu hề phát sinh tình huống như trong tưởng tượng, hai quả cầu giống như nam châm cùng cực bài xích lẫn nhau, dưới sức ép cường đại, chúng phát ra những tiếng kim loại cọ quẹt rất chói tai.

      Mộ Dung Thiên bắt đầu cảm thấy mệt mỏi, nhưng vẫn cố dồn chúng lại thành khối với nhau. Băng hỏa cầu bị ngoại lực bức cho phải kết hợp, nên sức phản kháng lại càng mạnh hơn. Mộ Dung Thiên có cảm giác như tay mình là cái lò xo chứ phải là băng hỏa cầu nữa.

      - A.....ưmmm....

      Rốt cuộc Mộ Dung Thiên cũng hiểu được tại sao khi Ba Tây dốc hết sức để đẩy tảng đá lớn lại phát ra tiếng kêu như bị táo bón rồi, bởi vì đó là biểu của việc dùng sức đến cực hạn. Gân cánh tay của Mộ Dung Thiên nổi đầy cả lên, mà sắc mặt cũng đỏ bừng, thế nhưng băng hỏa cầu vẫn thể nào hoàn toàn kết hợp với nhau được.

      - Aaaaaaa.....

      Mộ Dung Thiên dùng chút sức cuối cùng ép hai bàn tay vào nhau, cuối cùng hai quả cầu cũng chịu dung hợp, và cũng còn bài xích nhau nữa. Nhưng kỳ lạ thay, bây giờ hai quả cầu đó lại biến thành quả cầu đen thui có phát sáng, trông quả quỷ dị, mà nó cũng hao hao giống với lỗ đen mà trước kia từng nhìn thấy vậy.

      Mộ Dung Thiên rất kiêng sợ lỗ đen, sau khi vừa nhìn thấy quả cầu đen tay hệt như nhìn thấy loài rắn rết bằng. Thế là nghĩ ngợi chút nào, chỉ ném mạnh về phía thí luyện thạch.

      “Oành, ầm ầm!”

      Trong tiếng nổ cực lớn, khối thí luyện thạch dẻo dai như gân bò kia thể bền vững được nữa, cái vật vô tri mà lúc nãy khiến Mộ Dung Thiên trở thành toàn thân vô lực như bây giờ nay bị nổ tung hơn phân nửa. Kỳ , chỉ cần hơn phân nửa bộ phận bị hao tổn thí luyện thạch bị “chết” hoàn toàn, và có cách nào để hồi phục lại, do đó mà nó cũng im ru và còn biến hóa gì nữa. Viên thủy tinh, tức bộ phận ghi nhớ ở bên trong thí luyện thạch, cũng bị lộ đầu bị hư hại ra ngoài.

      Mộ Dung Thiên ngạc nhiên vươn cổ ra dài để nhìn. thể tin được là vừa gây ra hậu quả như vậy. Lực công kích của trái cầu đen kia quả là cường đại vô cùng, so với thuốc nổ cũng khác là bao.

      Sau đó có rất nhiều thanh nhốn nháo truyền đến. ra tiết học cuối của học viện cũng kết thúc, đến lúc này Mộ Dung Thiên mới giật mình tỉnh lại. Thí luyện thạch và bản ghi chép là những vật rất đắt tiền, nếu để cho học viện truy cứu trách nhiệm ổn chút nào. Bọn họ nhất định cho rằng tên học viên của ma võ ban cấp thấp lại có lực lượng cường đại như vậy, đến lúc đó, chừng là giảng sư còn cho rằng bản thân mình vì bị phạt mà ôm hận trong lòng, nên mới dùng dụng cụ ma pháp để phá hủy của công. Chà, nếu họ phạt mình vài trăm hay nghìn Thủy tinh tệ tiêu, nên biết học phí của cao cấp học viện rất đắt đỏ, tiền của Mộ Dung Thiên và Lộ Thiến hai người gộp lại chỉ mới có ba nghìn Thủy tinh tệ, nếu bị phạt như thế đương nhiên là nhàng gì.

      Thí luyện trường chỉ có mình là người mới đến bị phạt, có ai chứng kiến, nên Mộ Dung Thiên vội vã chạy về ký túc xá.

      Mộ Dung Thiên nằm giường mà tim vẫn còn đập thình thịch, đó phải là vì sợ bị phạt nặng, mà là do cực kỳ hưng phấn, vì ra mình cũng có thể phát ra kỹ năng cường đại như vậy. chưa từng nghĩ đến, với linh lực ở trình độ của chiến sĩ cấp thấp, vậy mà cũng có thể tạo ra lực phá hoại kinh khủng đến như thế. Mộ Dung Thiên có cảm giác mình như người vừa được trông thấy thế giới mới vậy, do đó mà trong lòng lúc này tràn ngập cảm giác mới lạ và thần bí. Ban đầu, vốn chỉ muốn trở thành cường giả, những tưởng là phải theo nề nếp truyền thống mà đề thăng linh lực từng chút từng chút , nhưng ngờ lại có thể dựa theo những lý thuyết ở trong lớp học mà dùng linh lực cấp thấp để phát ra kỹ năng có uy lực cao như vậy! Mộ Dung Thiên nhớ tới thuyết phản vật chất học được ở địa cầu, vật dù chỉ lớn hơn cái móng tay tí xíu thôi, nhưng khi gặp phải trường hợp phản vật chất vẫn có thể lợi hại hơn cả đầu đạn hạt nhân nữa ấy. Chẳng phải vừa rồi hắc cầu do mình tạo ra có uy lực rất lớn hay sao?

      “Cốc, cốc.” Ngoài cửa vang lên tiếng gõ, nghĩ là Tạp Hy trở về, Mộ Dung Thiên liền trấn định tinh thần rồi bước ra mở cửa. làm ra vẻ như có gì, cất tiếng hỏi:

      - Tạp Hy, có chuyện gì thế?

      mặt của Khiết Tây Tạp lộ vẻ rất kỳ quái, :

      - La Địch, ngươi biết gì , có chuyện xảy ra ở sân luyện rồi.

      Mộ Dung Thiên nghe vậy thấp thỏm trong lòng, nhưng ngoài mặt vẫn lộ vẻ gì cả, chỉ hỏi:

      - Chuyện gì thế?

      - Nghe khối thí luyện thạch tại sân luyện của chúng ta bị phá hủy.

      - Ủa, thế à?

      Đôi mắt của Mộ Dung Thiên ánh lên nét sửng sốt, sau đó cười hì hì, hỏi:

      - Là ai làm vậy? Nghe đồn thí luyện thạch cứng rắn như những vật tầm thường khác, ai mà lại có lực lượng mạnh thế nhỉ?

      Khiết Tây Tạp nhíu mày :

      - Ta cũng biết, có lẽ là do bạo liệt phù của phù chú sư tạo nên, mà ta cũng biết vị phù chú sư ấy ở ban nào đến sân luyện của chúng ta. tại các vị cấp cao của chiến sĩ hệ chúng ta tìm người của phù chú ban để tiến hành điều tra. A, phải rồi, La Địch, phải lúc đó ngươi cũng luyện lực ở đó sao, lẽ nào lại thấy được ai à?

      Mộ Dung Thiên lắc đầu :

      - Sau khi ta luyện xong mệt gần chết, nên lập tức quay về ngay, có lẽ người kia đến sau ta.

      - À, ra thế.

      Khiết Tây Tạp nghe vậy cũng hề hoài nghi, mấy ngày nay ở chung, nàng cũng biết có thực lực mạnh mẽ gì, do đó mà thắc mắc thêm.

      Mộ Dung Thiên thử thăm dò:

      - Tạp Hy, trong lúc kết hợp hai lĩnh vực chính phản nguyên tố, ngoài việc bị triệt tiêu ra còn có thể tạo ra hiệu quả gì nữa ?

      Khiết Tây Tạp vừa nghe hỏi cảm thấy rất đắc ý, bởi vì với bậc thiên tài như nàng hiển nhiên là rất am tường về ma pháp. Mấy ngày nay nàng luôn bị những ý nghĩ quái dị của gã bạn cùng phòng này áp chế, nên tâm trạng rất buồn bực. Vì thế mà nàng muốn nhân dịp này để thể cho biết mình phải là người tầm thường. ra Khiết Tây Tạp cũng là thiếu nữ kiêu ngạo, lẽ tất nhiên là nàng cũng có tính cương liệt, háo thắng, và thích cạnh tranh.

      Khi nàng vừa định mở miệng, Mộ Dung Thiên tiếp:

      - Thôi , ta nghĩ vấn đề này đối với người cũng quá sâu xa, chắc khó khăn cho ngươi lắm.

      Khiết Tây Tạp nghe vậy bực bội :

      - Này, này, ta biết vấn đề này đó nhé.

      Mộ Dung Thiên quay đầu lại vỗ vỗ vai nàng :

      - Huynh đệ, đừng quá miễn cưỡng. Dù sao chúng ta làm việc gì cũng phải nhắm theo khả năng của mình chứ. Để ngày mai ta hỏi Tạp Bội La giảng sư vậy.

      Khiết Tây Tạp bị hiểu lầm là ma pháp kém cỏi nên tức sôi gan. Tại sao khi còn ở nhà, ngoài việc thiếu tự do ra, bất luận làm việc gì nàng cũng đều được suông sẻ, nhưng khi đến An Cách La Hy học viện này rồi đâu cũng gặp xui xẻo như vậy. Lẽ nào gã bạn cùng phòng này lại đúng là khắc tinh trời sinh của mình hay sao?

      Hết hồi 78
      OrchidsPham thích bài này.

    4. Chó Điên

      Chó Điên Well-Known Member

      Bài viết:
      4,012
      Được thích:
      12,975
      Chương 79: Chân Dung.

      Dịch giả: duy_daica310

      Biên dịch: the_onlysun

      Biên tập: ái tài uyên ương

      Cầm bảng số liệu của ngày hôm qua luyện lực giao cho Tạp Bội La, Mộ Dung Thiên hỏi:

      - Tạp Bội La giảng sư, ta muốn hỏi người về vấn đề có được ?

      Tạp Bội La nghe vậy hơi bất ngờ, tên học viên này hôm qua còn ngủ gục trong giờ học, thế mà hôm nay lại chủ động hỏi mình. Lão vuốt vuốt cằm :

      - Tất nhiên là được.

      - Ta muốn thỉnh giáo chút, nếu kết hợp nguyên tố của hai lĩnh vực băng và hỏa, vậy sau đó sinh ra tượng gì?

      Tạp Bội La nhíu mày :

      - La Địch, hỏi rất hay! Đây là trong những vấn đề quan trọng dẫn tới con đường thành công cho bất cứ ai, nhưng vấn đề này lại liên quan đến lĩnh vực ma pháp, ta nghĩ nó đối với ngươi quá thâm ảo. Chúng ta phải từng bước chậm rãi, có như vậy mới đạt được tiến bộ thực .

      Mộ Dung Thiên cười :

      - Tạp Bội La giảng sư, ta chỉ có chút hiếu kỳ đối với tri thức về lĩnh vực mà thôi. Lão nhân gia người có thể giải đáp vấn đề này chút cho ta biết được ?

      Tạp Bội La vuốt râu mép chút rồi :

      - Vậy được rồi, khi kết hợp hai cực nguyên tố băng và hỏa có hai loại khả năng phát sinh. bên bị triệt tiêu, đây là trường hợp của ma pháp sư. Bởi vậy nên lĩnh vực pháp sư cần phải có khả năng khống chế cân bằng nguyên tố cao, bằng tu vi của bản thân theo nguyên tố bị triệt tiêu mà thụt lùi.

      Lão dừng lại chút rồi tiếp:

      - Còn khả năng thứ hai, đó chính là sản sinh ra.....gió!

      Mộ Dung Thiên kinh ngạc lập lại:

      - Gió?

      Tạp Bội La gật đầu :

      - sai, có điều nó cũng giống với loại gió bình thường. Hai cực nguyên tố có tác dụng sản sinh ra gió lốc! Ngoài lĩnh vực pháp sư ra, còn có loại chức nghiệp đặc biệt khác gọi là lĩnh vực ma võ sĩ, loại người này cũng có khả năng khống chế hai cực nguyên tố băng và hỏa. Chỉ tiếc là bậc thiên tài như vậy quả là rất hiếm. Mà viện trưởng của chúng ta lại chính là trong những lĩnh vực ma võ sĩ, ta nghĩ ngươi cũng có nghe qua kỹ năng thành danh của y là “Bạo Phong Tuyệt Sát thuật” chứ phải ? Kỳ , môn tuyệt kỹ đó cũng là do thông qua dung hợp diễn hóa của băng hỏa nhị hệ nguyên tố mà thành đó thôi.

      Mộ Dung Thiên lại hỏi:

      - Chẳng lẽ lĩnh vực ma võ sĩ ít lắm sao?

      Sở dĩ thắc mắc như vậy là vì chính bản thân cũng có thể khống chế hai hệ Băng và Hỏa.

      Tạp Bội La gật đầu:

      - Đúng thế, số lượng lĩnh vực pháp sư còn ít hơn nữa.

      - À, đa tạ giảng sư, ta xin phép về trước.

      Mộ Dung Thiên rời khỏi phòng làm việc mà trong lòng hưng phấn vô cùng, lẽ mình đúng là trong số lĩnh vực ma võ sĩ rất hiếm đó hay sao? Nhưng tại sao khi trắc thí tố chất chỉ số lại thấp như vậy? Rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra? Hơn nữa, phạm vi ảnh hưởng của Bạo Phong Tuyệt Sát thuật do viện trưởng Bố Luân Đặc phóng ra bao trùm diện tích lớn rộng, mà hắc cầu của mình trái ngược hoàn toàn, nó nén gió vào thành khối và mang tính chất phát nổ như tạc đạn. Úi chà, thôi bỏ , mặc kệ như thế nào, đây cũng là kỹ năng mạnh mẽ chứ còn gì để nghi ngờ nữa.

      Khà khà, viện trưởng Bố Luân Đặc là người chất phác như thế, vậy mà cũng biết đặt tên rất oai phong cho kỹ năng của mình nhỉ. Bạo Phong Tuyệt Sát, rất nhiều người và cả ma thú nữa, chỉ cần nghe thấy cái tên khủng bố này là muốn tè ra quần rồi. Ờ nhỉ, ma thú có mặc quần. Nhưng mà mình cũng phải nghĩ ra cái tên phù hợp cho kỹ năng mới của mình chứ nhỉ, hay gọi nó là “Nhất kích tất sát”? Chẹp, được, tên đó có vẻ quá phô trương. Hay đặt là “TNT”? Hà, nghe đại . A, hay gọi nó là Ma Bạo Phá? Tốt, cái tên này rất hay và rất có phong cách, mà nó lại lên tính chất đặc biệt của kỹ năng. Được rồi, vậy cứ gọi nó là Ma Bạo Phá . Mộ Dung Thiên bất giác nghĩ đến viễn cảnh có ngày nào đó khi địch nhân nghe đến cái tên Ma Bạo Phá sợ đến mất mật, tè cả ra quần. Cảm giác đạt được thành tựu đó phải là rất tuyệt diệu hay sao? Hắc hắc!

      oooOooo

      Khiết Tây Tạp đột nhiên phát gã bạn cùng phòng của mình tâm trạng cực kỳ hưng phấn như vừa ăn phải xuân dược, tinh lực trong người vô cùng vô tận mà chẳng biết làm sao để phát tiết vậy. Mỗi ngày, bảy giờ sáng phải học, nhưng từ lúc năm giờ rời giường ra ngoài, còn buổi chiều sau khi khóa học cuối chấm dứt lập tức biến mất còn thấy bóng dáng đâu nữa. Phải đến tận khuya mới vác thân đầy mồ hôi trở về, sau khi tắm rửa xong lại tự nhốt mình trong phòng, biết làm gì, cứ thần bí giống như phần tử khủng bố vậy.

      Trước đây vài ngày, chuyện với tên người ngoài hành tinh này còn làm Khiết Tây Tạp cảm thấy rất phiền muộn, nhưng còn bây giờ bận đến nỗi gần như còn thời gian để chuyện, việc này lại khiến nàng cảm thấy buồn chán. Cho đến lúc này đây, nàng vẫn chưa quen biết người nào khác, mỗi ngày cũng chỉ có thể chuyện phiếm với , và từ từ cũng quen dần với những câu chuyện tiếu lâm dâm dục và tính cách sắc lang của . Thế nhưng dạo gần đây hai người lại ít tiếp xúc, bao nhiêu thời gian nhàn rỗi có trong tay cũng biết làm gì nữa.

      Kỳ , trong mấy ngày nay, Mộ Dung Thiên cũng chẳng có những hoạt động ghê gớm gì, mà rất đơn giản, ban ngày đến sân luyện để tập, buổi tối tu luyện. Kể từ ngày nghe được Tạp Bội La giảng giải, nảy sinh hy vọng rất lớn. khi tên sắc lang này bắt đầu trở nên nghiêm túc, cho dù có dùng vài con trâu kéo cũng làm dừng lại được, mà nỗ lực của chắc chắn là kinh khủng hơn của người thường rất nhiều.

      Bởi vì để tạo ra hắc cầu, Mộ Dung Thiên cần phải có lực cánh tay mạnh mới có thể nén băng và hỏa cầu thành , do đó, muốn đợi đến khi khóa học bước vào giai đoạn thực tập mới bắt đầu luyện, mà giờ đây ngày nào cũng tự chạy đến sau núi để luyện mấy động tác chém, bổ. Cũng giống như những người có linh lực vậy, lực lượng do họ phát ra cũng giống nhau bởi vì việc đó cũng cần phải trải qua khổ luyện mới được. Cứ nhìn vào cơ thể con người xem, ai ai cũng đều có tiềm lực cả, chỉ là chúng dễ dàng hiển lộ mà thôi.

      Ngoài việc tự luyện ra, Mộ Dung Thiên cũng thường hay tìm Tạp Bội La để thỉnh giáo về các kiến thức liên quan tới phương diện ma võ. Cái ấn tượng xấu của Tạp Bội La đối với gã học viên này cũng từ từ thay đổi dần, bởi vì lão nhận ra người rất chịu khó. Vào lúc bình thường, sân luyện của học viện vào buổi tối có giảng sư giám sát, nếu có chỉ vào những lúc giảng dạy lý thuyết, và Tạp Bội La lại có thói quen quanh trường vòng, nhờ thế mà lão mới phát ra việc Mộ Dung Thiên hàng ngày khổ luyện cho đến tận khuya. Lão cho rằng có biết liêm sỉ mới có dũng nên rất tán thưởng chịu khó của , đối với những vấn đề mà đưa ra, cho dù là có cổ quái đến đâu lão cũng đều trả lời kỹ càng, giấu diếm gì.

      oooOooo

      Mộ Dung Thiên đảo mắt nhìn quanh thấy trời tối, nhưng vẫn ráng sức tập tiếp. Toàn thân lúc này đổ mồ hôi như mưa, mãi cho đến khi đuối sức thể cố được nữa mới chịu dừng lại để thở lúc. Thế rồi chợt phát người có mặt tại sân luyện hôm nay so với thường ngày ít hơn rất nhiều, chỉ có thưa thớt chừng mười mấy người. Tuy khóa học thực hành còn chưa bắt đầu, nhưng những người siêng năng đến đây luyện tập sau mỗi buổi tan học cũng ít, thông thường cũng có độ , hai trăm người ở đây, nhưng hôm nay hơi khác lạ.

      - À, phải rồi, hôm nay là cuối tuần!

      Mộ Dung Thiên vỗ đầu tỉnh ngộ, ngờ mãi luyện quá nên thời gian trôi nhanh mà cũng hay, ngay cả hôm nay là cuối tuần mà cũng quên mất. Đối với sinh viên trước kia còn học ở trường Y Khoa, suốt ngày chỉ đếm ngón tay để xem bao giờ mới tới cuối tuần như Mộ Dung Thiên, đây quả là chuyện khó tin. Cứ mỗi khi đến cuối tuần học viện buông lỏng cho học viên chút để họ có thể ra ngoài vui chơi thỏa thích, do đó mà bây giờ người ở đây mới ít như vậy.

      Khi mới nhập học, đến Chủ Nhật đón Lộ Thiến, mà bây giờ chậm mất cả tiếng đồng hồ rồi. Thế là Mộ Dung Thiên liền cắm thanh đao trở lại giá vũ khí, sau đó chạy nhanh về ký túc xá. Hôm nay mãi luyện quá mà quên mất việc ấy. Với lại, mới tập được tuần mà thấy được tiến bộ của mình rồi. Thời gian ban đầu kết hợp băng hỏa cầu phải mất bảy giây, còn bây giờ giảm bớt xuống chỉ còn sáu giây, tuy vẫn còn chậm, nhưng lực cánh tay cũng chỉ mới luyện được vài ngày mà thôi, như vậy cũng là nhanh lắm rồi. Chỉ có điều là sau này nếu muốn tiến thêm bước càng khó khăn hơn nhiều, bởi lẽ nay ngày nào cũng luyện tới mức cực hạn, vì thế mà muốn đột phá giới mức cực hạn để vươn tới cao hơn quả là rất khó.

      Nhưng vào lúc này Khiết Tây Tạp lại ở trong phòng tắm của ký túc xá, tuy là cuối tuần nhưng nàng cũng có chỗ nào để . Nàng vốn có nhà ở Phật Lạc Lý Tư, nên cũng chỉ có thể ở lại học viện mà thôi.

      Từ tấm kính thủy tinh phản chiếu khuôn mặt tươi cười và xinh đẹp tuyệt luân của thiếu nữ, đó chính là dung mạo chân chính của Khiết Tây Tạp. Thiếu nữ lúc nào cũng thích cái đẹp, đặc biệt là đối với những nữ nhân có lòng tin tuyệt đối về bản thân. Sau khi sử dụng thuật dịch dung suốt cả tuần, rốt cuộc nàng cũng nhịn được mà xóa nó . Ừm, khuôn mặt đó là xinh đẹp! Cả Khiết Tây Tạp khi tự ngắm mình trong gương mà cũng thấy say mê nữa là. Thế nhưng khuôn mặt này trong những năm tháng trẻ trung xinh đẹp nhất của nàng phải bị che giấu bên dưới lớp da mỏng hóa trang suốt cả mấy năm, nghĩ tới đây, nàng lại cảm thấy tiếc nuối. Thế rồi nàng từ từ trút bỏ từng lớp từng lớp y phục của giới bình dân xuống, để lộ ra tấm thân trắng nõn như ngọc. Từ nàng phải làm bất cứ việc nặng nhọc nào nên da dẻ mềm mại như nàng công chúa ở trong truyện cổ tích của An Đồ Sinh [1] vậy.[2]

      Sau khi lớp y phục được trút bỏ, thế là lớp vải trắng được bó chặt lấy địa phương kiêu ngạo nhất của người thiếu nữ liền lộ ra ngoài. Khiết Tây Tạp nhàng đưa tay ra sau lưng và tháo lớp vải xuống, chẳng mấy chốc được nằm gọn dưới chân nàng. Sau đó là đôi "bạch thố" có thể khiến cho tất cả những nữ nhân khác cảm thấy tự ti và mặc cảm xuất , do bị áp bức lâu ngày và nay mới được thả ra, nên chúng càng thêm sinh động hoạt bát. Song, cũng chỉ có trong khoảng thời gian tắm rửa ngắn ngủi này chúng mới có thể nhìn thấy ánh mặt trời mà thôi.

      Khiết Tây Tạp nhìn thân thể xinh đẹp của mình qua tấm kính thủy tinh mà thở dài. Sau khi thoát ly gia tộc và tìm được tự do, đây cũng là cái giá tương ứng mà nàng phải trả. Nàng phải che giấu chân diện mục xinh đẹp của mình và phải dùng thân phận nam tử để sinh hoạt trong vài năm, đột nhiên, Khiết Tây Tạp cảm thấy khát khao muốn được mặc lại bộ nữ phục cất giấu của mình, vừa khéo gã bạn cùng phòng có ở đây, bởi vì thường ngày về rất khuya. Do đó mà Khiết Tây Tạp vẫn giữ thân thể trần như nhộng mà bước ra ngoài đễ lấy nữ phục của mình.

      Mới vừa ra đến phòng khách, bỗng nhiên ngoài cửa truyền đến thanh mở khóa. Khiết Tây Tạp kinh hãi, vội xoay người chạy trở lại phòng tắm, nàng vừa định đóng cửa lại ngờ Mộ Dung Thiên hồng hộc xông vào, dùng sức đẩy mạnh cửa ra và lớn:

      - Ê, chờ chút! Chờ chút!

      - A!!!

      Khiết Tây Tạp hét tiếng thất thanh, nàng xoay người lại rồi cuống quít hô to:

      - Mã lý an nạp!

      Ngọn đèn ma pháp theo tiếng hô của nàng liền tắt phụp ngay lập tức.

      Hết hồi 79

      ================================

      Chú thích

      [1] An Đồ Sinh: Andersen.

      [2] Ý của tác giả trong câu này muốn là da dẻ của Khiết Tây Tạp mềm mại như những lớp đệm lông ngỗng, dù người ta nằm lên vẫn có thể cảm giác được cứng cáp của hạt đậu ở sàn giường. Vì thấy câu này quá dài dòng và nếu bám sát nguyên tác hơi tối nghĩa, do đó mà chúng tôi xin mạn phép lược bớt để cho nó được ý hơn.
      OrchidsPham thích bài này.

    5. Chó Điên

      Chó Điên Well-Known Member

      Bài viết:
      4,012
      Được thích:
      12,975
      Chương 80: Cộng Dục (Tắm chung).

      Dịch giả: duy_daica310

      Biên dịch: the_onlysun

      Biên tập: ái tài uyên ương

      Khiết Tây Tạp vội vàng thừa lúc đèn tắt mà chạy đến bên cạnh hồ tắm, sau đó “ùm” tiếng, nàng nhảy luôn vào hồ. Trái tim thiếu nữ đập mạnh ngừng, biết lúc nãy nhìn thấy chân diện mục và thân thể nữ nhân của mình chưa nhỉ? Vì sao bỗng nhiên lại xông vào như thế? Chẳng lẽ phát ra mình là nữ tử nên muốn giở trò? Vừa nghĩ đến đây, Khiết Tây Tạp thầm ngưng tụ ma lực, nếu Mộ Dung Thiên có cử động xâm phạm nàng khách khí với đánh cho thành kẻ “vô năng”.

      - Tạp Hy huynh đệ, sao ngươi lại tắt đèn đóng cửa vậy? Khách lạp....

      Mộ Dung Thiên vừa định niệm chú ngữ bật đèn, nhưng Khiết Tây Tạp bối rối ngắt lời :

      - cần bật đèn lên!

      Lúc này nàng mới biết gã bạn cùng phòng chưa hề phát ra bí mật của mình nên trong lòng thầm thở phào cái.

      Mộ Dung Thiên ngơ ngác hỏi:

      - Tại sao thế? Như thế này tối quá, ta nhìn thấy gì cả.

      Khiết Tây Tạp đáp lời mà chỉ hỏi ngược lại:

      - Ngươi......ngươi tại sao lại đột nhiên xông vào đây?

      Mộ Dung Thiên gãi đầu :

      - Úi chà, ta là sơ ý quá, nhưng ta có việc gấp cần phải ra ngoài.

      muốn bị mất mặt khi đón Lộ Thiến, nếu để nàng nhìn thấy bộ dáng nhếch nhác vừa bẩn vừa hôi của như lúc này ổn chút nào, bởi vậy trước khi phải tắm rửa trước . Khi còn ở đại học Y Khoa tại Thượng Kinh, vẫn thường tắm chung với đám bằng hữu sắc lang ở trong ký túc xá, và cả đám còn mượn dịp đó mà "so hàng" với nhau nữa, vì thế mà cho việc tắm chung là có gì ổn cả.

      Khiết Tây Tạp cả kinh :

      - Ngươi chờ chút được sao, ta sắp tắm xong rồi.

      Mộ Dung Thiên nhíu mày :

      - kịp rồi, ta vừa nhớ ra hôm nay là cuối tuần, lại trễ hẹn cả tiếng đồng hồ rồi. Chúng ta đều là nam nhân, tắm chung hồ có sao đâu chứ, lẽ nào....

      đến đây liền ngừng lại, thoáng lộ vẻ hơi trầm tư.

      Trong lòng Khiết Tây Tạp cảm thấy căng thẳng, tên sắc lang này bắt đầu nghi ngờ rồi, phải làm sao bây giờ?

      Mộ Dung Thiên chợt bật cười dâm đãng tiếng, rồi tiếp:

      - Lẽ nào thằng của ngươi ngắn quá? Yên tâm , tuy rằng “tiền vốn” của ta rất hùng hậu, nhưng bao giờ cười nhạo kẻ khác đâu. Hơn nữa, ngươi cũng cần phải tự ti, ngắn chưa chắc mạnh mẽ và thể ngang dọc chốn sa trường như ra vào chỗ người đâu nhé. Chúng ta là nam nhân mà, quan trọng nhất là phải cứng cáp, kéo dài, và mãi mãi bị hư hại.....A, ý ta là “cứng” trong thời gian dài.

      Vừa nghe xong những lời thô tục liên quan tới năng lực của nam nhân như thế, Khiết Tây Tạp cảm thấy vô cùng xấu hổ và chẳng biết phải đáp lại thế nào. Dù sao nàng cũng là nữ nhân nên những lời đó khó nghe, vì thế mà nàng ngượng đến mức chỉ muốn lặn sâu xuống nước thôi.

      Nhưng khi nghe được tiếng y phục rơi xuống sàn nhà, Khiết Tây Tạp liền biết rằng việc tắm chung hôm nay là thể tránh khỏi, nên bất đắc dĩ chỉ đành :

      - Thôi được rồi, nhưng La Địch ngươi ..... được bật đèn lên đấy. Ta.....ta có thói quen tắm chung với người khác.

      Mộ Dung Thiên lẩm bẩm trong miệng:

      - Huynh đệ, ngươi là kỳ quái nhỉ, lại có sở thích tắt đèn trong lúc tắm. Mà thôi kệ, tùy ý ngươi vậy, ta bật đèn là được chứ gì!

      Khiết Tây Tạp thầm nghĩ: “Ngươi mới là kẻ có sở thích kỳ lạ đó chứ, lúc người ta tắm lại cứ xông bừa vào! Nếu gặp ai đó nhát gan chút chừng bị ngươi hù chết rồi."

      Vừa nghĩ tới việc tắm rửa sạch , sau đó tinh thần sảng khoái gặp Lộ Thiến, rồi cùng nhau làm cơm trong biệt thự, Mộ Dung Thiên hết sức hưng phấn hét lên:

      - Được, ta vào đây!

      Sau đó chạy lùi lại mấy bước lấy đà, rồi "bùm" tiếng, nhảy luôn vào trong hồ nước.

      Tuy đây chỉ là ký túc xá của học viện, nhưng dù sao nó cũng là nơi ở dành cho những chiến chức giả, nên hồ bơi ở đây tuy lớn bằng hồ bơi ở biệt thự của , nhưng vẫn lớn hơn hồ bơi ở tửu điếm của Tư n. Vì thế mà hai, ba người cùng tắm chung cũng có vấn đề gì. Tuy vậy, Khiết Tây Tạp vẫn còn chê , nàng nghe tiếng Mộ Dung Thiên tắm rửa kỳ cọ ở bên cạnh mà trong lòng thấp thỏm bất an, vội giơ hai tay lên để che các bộ phận quan trọng, chỉ sợ ma trảo của chạm vào. Nàng chưa bao giờ nghĩ tới việc mình tắm chung với nam tử chỉ vừa mới quen biết được tuần, tuy đây chỉ là chuyện ngoài ý muốn, nhưng nàng vẫn ngượng ngùng và mặt nóng ran, đỏ bừng đến tận mang tai.

      May là Mộ Dung Thiên chỉ muốn tắm rửa cho nhanh để còn gặp Lộ Thiến, vì thế mà hề làm điều gì bậy bạ. Tuy nhiên, cái miệng của lại chịu yên phận chút nào, sau khi thoải mái thở ra vài tiếng lại cất giọng hát vang bài ca tục tĩu “Thập Bát Mô”:

      Mạc a mạc, thân thủ mạc tỷ hung thượng bàng

      Ngã hung hợp liễu nhĩ thân trung

      Thân thủ mạc tỷ chưởng ba trung

      Chưởng ba loan loan tại lưỡng bàng

      Thân thủ mạc tỷ nhũ đầu thượng,

      Xuất lung bao tử vô chích dạng.....[1]

      Giọng hát của Mộ Dung Thiên chẳng khác nào tiếng vịt kêu, nhưng do ngày ngày cứ luyện hát bài “Thập Bát Mô” này từ nên hát rất nhuần nhuyễn và đầy đủ ý vị, cho dù có là các tỷ muội ở chốn thanh lâu thời xưa cũng chưa chắc đạt đến trình độ ấy. Còn khi Khiết Tây Tạp nghe được những lời đó lại có cảm giác như bản thân mình trải qua tình huống như ở trong bài hát vậy, tựa như có bàn tay thực theo giọng hát của mà thăm hỏi các vị trí người nàng. Dù sao nàng vẫn còn trong trắng, chưa từng trải qua những chuyện thế này nên toàn thân chợt mềm nhũn hẳn ra.

      Khiết Tây Tạp mực dám lên tiếng, khiến cho phòng tắm khá yên tĩnh, điều này làm cho Mộ Dung Thiên cảm thấy kỳ quái bèn hỏi:

      - Ê, huynh đệ, sao ngươi im lặng thế? Có muốn ta dạy ngươi hát bài này ? Mỗi lúc tắm mà hát bài đó lên rất thú vị, chừng còn có khả năng dẫn đến cao trào nữa đó nhé!

      Khiết Tây Tạp trả lời đầy thiểu não:

      - , cần đâu. Khi ta tắm rửa thích làm những chuyện khác.

      - Ủa, thế à!

      Mộ Dung Thiên tỉnh ngộ, rồi lại tiếp tục hát:

      Thân thủ mạc muội thí cổ biên

      Hảo tự dương dương đại bạch miên

      Thân thủ mạc tỷ đại thối nhân

      Hảo tượng đông qua bạch ti ti

      Thân thủ mạc tỷ bạch tất loan

      Hảo tượng lê ngưu vãn nê trần.....[2]

      Hát xong bài Thập Bát Mô ngắn ngủi Mộ Dung Thiên cũng tắm xong. Chợt có những tiếng róc rách vang lên, ra đứng dậy và hỏi:

      - Tạp Hy huynh đệ, sao ngươi vẫn chưa tắm?

      Khiết Tây Tạp lúc này bị "bàn tay trong tưởng tượng" sờ soạng khắp người theo những lời hát hạ lưu kia khiến cho xuân tình nhộn nhạo, nghĩ đến thân hình trần truồng của ở cách mình xa, nàng vừa sợ vừa thẹn, vội đáp:

      - Ta...ta tắm đây.

      Dứt lời, nàng vốc chút nước rồi hất lên người, tạo ra tiếng nước bì bõm như tắm.

      Mộ Dung Thiên cười :

      - Vậy ngươi cứ từ từ mà tắm nhé, ta trước đây.

      xong, cứ tồng ngồng như thế mà bước ra cửa, và về phòng thay quần áo.

      Khiết Tây Tạp như trút được gánh nặng, nàng đứng lên tính ra khóa cửa lại, nhưng mới được nửa đường cửa bỗng nhiên lại bị đẩy ra, khiến cho Khiết Tây Tạp lại bị kinh hoảng và hét lên tiếng, hai tay hoảng hốt che những vị trí trọng yếu người. May mà đèn vẫn còn tắt, nên toàn bộ phòng tắm đều tối mịt, bằng với tư thế chính diện như vậy cái gì cũng bị nhìn thấy hết rồi.

      Khiết Tây Tạp tựa như nữ tử bị cường bạo, run giọng hỏi:

      - La Địch, ngươi....ngươi lại muốn làm gì?

      Mộ Dung Thiên cười hắc hắc :

      - Tạp Hy, ngươi biết , vừa rồi ta phát ra bí mật.

      Giọng cười của quỷ dị, khiến Khiết Tây Tạp nghe xong chợt cảm thấy choáng váng. Xong rồi, xong hết rồi, có lẽ lúc nãy phát ra mình là nữ nhân rồi, nhưng chỉ là vạch trần ra mà thôi.

      Mộ Dung Thiên cười dâm đãng, :

      - Tạp Hy, vừa rồi tắm rửa, ta “vô ý” nhìn thấy cái mông của ngươi, quả là vừa trắng tròn lại vừa cong lên, quả khác gì mông của đám nữ nhân à nha. Thảo nào ngươi dám bật đèn cùng tắm với ta, sợ ta cười cợt ngươi chứ gì? Yên tâm , ta rất kín miệng đấy nhé, hắc hắc!

      xong, liền đóng cửa cái rầm.

      Khiết Tây Tạp nghe vậy gần như muốn khóc, ngoài phụ mẫu ra, chưa có nam tử nào khác nhìn thấy được ngọc thể của nàng, thế mà lại bị thấy hết toàn bộ kể cả bộ vị kia. Khiết Tây Tạp cảm thấy trời đất xung quanh như sụp đổ, vì nơi thiêng liêng thuần khiết nhất ở trong lòng thiếu nữ bị vấy bẩn. Ngay từ ngày đầu nhìn thấy tên sắc lang ở cùng phòng này nàng dự cảm đáng sợ rồi, quả nhiên là điều bất hạnh ấy trở thành thực.

      Chính vào lúc này, cánh cửa lại bị đẩy ra lần thứ ba. Khiết Tây Tạp bị dọa đến mức kinh hãi quá độ và trở nên hoàn toàn chết lặng, dù cho có bị gã bạn cùng phòng này nhào vào cưỡng gian đối với người nản lòng thoái chí như nàng, hẳn cũng chẳng còn tâm trí đâu để phản kháng nữa.

      Tuy nhiên, Mộ Dung Thiên cũng vẫn chưa biết thân phận nữ nhân của nàng, mà cho dù có biết cũng làm ra cái chuyện cầm thú như vậy. Lần này lại hỏi vào chính :

      - Tạp Hy huynh đệ, thiếu chút nữa là ta quên mất, hình như ngươi phải là người địa phương đúng ? Nếu mình ở lại học viện rất đơn, hay là cuối tuần này về nhà ta ăn cơm nhé?

      Hết hồi 80

      ===========================================

      Chú thích

      [1] Nguyên văn

      摸啊摸,伸手摸姐胸上旁

      我胸合了你身中

      伸手摸姐掌巴中

      掌巴弯弯在两旁

      伸手摸姐乳头上

      出笼包子无只样……

      Dịch nghĩa (bản dịch của hieusol - TTV):

      Đưa tay sờ lên bờ ngực em,

      Ngực kề sát ngực em ,

      Đưa tay sờ vào trong bàn tay em,

      Bàn tay che cả hai bên ngực,

      Đưa tay sờ lên đôi núm vú,

      Cặp bánh sữa biến hóa đa hình đa dạng...”

      Dịch thơ (bản dịch của hieusol - TTV):

      Sờ lên tòa ngực đương ,

      Ngực kề sát ngực diệu kỳ nhân sinh,

      Sờ lên ngón mong manh,

      che giấu đóa ngực trinh nõn nàng,

      Sờ đôi núm đỏ ta mơn,

      Muôn hình biến hóa Vu sơn mơ màng…

      [2] Nguyên văn:

      伸手摸妹屁股边

      好似扬扬大白绵

      伸手摸姐大腿儿

      好像冬瓜白丝丝

      伸手摸姐白膝湾

      好像犁牛挽泥尘……

      Dịch nghĩa (bản dịch của hieusol - TTV):

      Tựa bông gòn mềm mại êm sướng tuyệt vời,

      Đưa tay sờ đến bắp đùi em,

      Ngon lành như quả bí mơn mởn,

      Đưa tay sờ đến đầu gối em,

      Sướng như trâu cày kéo ruộng bùn....”

      Dịch thơ (bản dịch của hieusol - TTV):

      Sờ cặp mông nẩy săn cao,

      Sướng lâng lâng sướng êm sao bông gòn,

      Sờ đùi non, chiếc đùi non,

      Ngon như quả bí chắc thon mát lành,

      Sờ lên đầu gối nhanh nhanh,

      Sướng dường trâu kéo cày banh ruộng bùn…

      Lời tác giả: Trong những chương qua, mọi tình tiết đều rất nhàn nhã chậm chạp. cuốn tiểu thuyết phải có mở có thắt, nếu tình tiết lúc nào cũng khẩn trương dễ khiến cho người đọc cảm thấy mệt mỏi, cho nên nhằm giúp mọi người được buông lỏng, ta dùng khẩn trương làm nền móng, có phải là bổn đạo tặc rất nhân hậu chăng? Tuy nhiên, những tình tiết sau này còn ung dung nhàng như thế nữa, mà chúng từ chậm rãi chuyển thành khẩn trương dập dồn, bất cứ lúc nào cũng có chương rất ư kích thích, khiến cho các huynh đệ đảo lộn ruột gan cho xem, đến lúc đó đừng trách ta nhé.
      OrchidsPham thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :