Dị Giới Dược Sư - Vô Sỉ Đạo Tặc

Thảo luận trong 'Sắc Hiệp'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Chó Điên

      Chó Điên Well-Known Member

      Bài viết:
      4,012
      Được thích:
      12,975
      Chương 71: Phục Đan.

      Dịch giả: rongbang

      Biên tập: ái tài uyên ương

      Đó hiển nhiên là câu hỏi ngớ ngẩn, đại lục có ai lại muốn trở thành cường giả và được người người kính ngưỡng? Nhưng Lộ Thiến lại giật mình mở to mắt, thốt lên lời, bởi vì hai chữ “cường giả” đó đối với Tinh Linh có tố chất kém thể đảm nhiệm được bất cứ chức nghiệp gì như nàng quả là xa xôi với tới, thậm chí cũng dám nghĩ tới dù chỉ lần.

      Mộ Dung Thiên thấy nàng lo lắng gì, nên hỏi lại lần nữa:

      - Thiến muội, có muốn ?

      hạ quyết tâm, nhường viên đan dược màu xanh thẫm đó cho Lộ Thiến phục dụng, bởi muốn vạn nhất có ngày nào đó, mình may tử chiến nàng lại trở thành thiếu nữ đáng thương bị người đời thóa mạ, ai bảo vệ. Huống hồ, cho dù có thể bảo bọc nàng, nhưng Lộ Thiến vẫn cứ suốt đời phải sống bất an dưới che chở của mình, mỗi thời mỗi khắc đều thấp thỏm lo sợ bị người khác phát ra thân phận vô chức nghiệp giả. Bởi vậy Mộ Dung Thiên muốn vị muội muội này trở thành người có năng lực tự bảo vệ bản thân, tự mình đứng vững đời, đồng thời còn giống như trở thành cường giả được người khác tôn kính. Hơn nữa, Lộ Thiến là muội muội của mình, nếu nàng có thể mạnh hơn, vậy chẳng phải cũng là gián tiếp nâng cao thực lực của mình sao, như thế có khác gì nhau đâu?

      Lộ Thiến thấy dảng vẻ Mộ Dung Thiên giống như đùa, nàng mím môi dè dặt thốt ra chữ:

      - Muốn!

      Nhưng nàng vẫn biết Mộ Dung Thiên có mục đích gì, dù là cường giả tối cao đời cũng dám có thể giúp cho người khác tăng cường năng lực được.

      Mộ Dung Thiên gật đầu :

      - Vậy được rồi, nhưng tất cả quá trình có thể trải qua cơn đau đớn mà người thường khó chịu nổi, Lộ Thiến, muội có sợ ?

      Mộ Dung Thiên nhớ đến lúc ấy mình phải chịu đựng hành hạ ghê người lại phát run.

      Lộ Thiến suy nghĩ lát rồi dứt khoát đáp:

      - sợ! Muội muốn trở thành gánh nặng của La Địch ca ca.

      Mộ Dung Thiên hài lòng :

      - Tốt lắm!

      cũng biết nàng là nữ hài kiên cường, cho nên dù bị mọi người bạc đãi nhưng nàng vẫn dũng cảm biện minh cho song thân của mình.

      - Vậy, cởi quần áo của muội ra .

      - A?

      Lộ Thiến cũng lộ vẻ bất ngờ như Lệ Toa và Lạc Na hai người lúc trước. Nàng mười tuổi, tương đương với mười lăm tuổi ở địa cầu. Ở Thần Phong đại lục này chín tuổi là thành niên, bởi vậy Lộ Thiến dù tâm địa có thuần lương nhưng đối với chuyện nam nữ cũng hiểu biết chút ít. Đây là thiên tính của nhân loại, đến độ tuổi nhất định từ từ ngộ ra. Chỉ có điều là nàng giống như hai người kia, sau khi hết bất ngờ liền ngoan ngoãn cởi quần áo. Dù vẫn hiểu Mộ Dung Thiên muốn làm gì, nhưng kể từ hôm theo nàng coi bản thân mình thuộc về rồi, đối với vô chức giả mà , được ma pháp sư thu nhận chuyện cực kỳ may mắn, huống hồ vị ma pháp sư này cũng có gì đáng ghét. Vả lại, Lộ Thiến cho rằng vị La Địch ca ca này của mình cũng phải dạng nam nhân háo sắc, bảo nàng làm vậy chắc là có lý do của .

      Đương nhiên, Mộ Dung Thiên phải muốn làm chuyện xấu, chẳng qua muốn biết huyệt đạo của Tinh Linh có tương đồng với người địa cầu hay . Hơn nữa, việc phục dụng viên đan dược đó là chuyện hết sức nguy hiểm, có thể khiến người ta đau đớn tột cùng, chừng còn có thể mất tính mạng nữa kia. tuyệt muốn đến lúc đó lại xảy ra chuyện gì đáng tiếc.

      Cả quá trình diễn ra thuận lợi hơn rất nhiều so với cái đêm phải hướng dẫn Lệ Toa và Lạc Na, bởi vì Lộ Thiến biết buông lỏng thân tâm, còn Mộ Dung Thiên vì ảnh hưởng chuyện của Lăng Đế Tư nên cũng nảy tà tâm. Tuy nhiên, thời gian hao phí lại nhiều hơn bởi biết dược lực quá mức hùng hậu, thể chỉ như trước kia dạy hai thị nữ trong tối rồi để các nàng dựa vào trí nhớ và kinh huyệt đồ để có thể tự xác định. Người hiểu kinh mạch như , lúc ấy còn thiếu chút nữa mắc nạn nữa là. Đương nhiên từ kinh nghiệm rút ra được, Lộ Thiến có thể thuận lợi hơn nhiều, đó cũng là nguyên nhân mà Mộ Dung Thiên dám yên tâm đưa viên thuốc cho nàng phục dụng.

      Ngoại trừ ăn cơm và nghỉ ngơi ra, thời gian còn lại của Mộ Dung Thiên về cơ bản đều dùng để hướng dẫn Lộ Thiến. Thoáng chốc mười ngày trôi qua, Mộ Dung Thiên ngay cả chuyện thi kiểm tra năng lực toàn thân lần nữa cũng quên mất, có điều mười ngày này phải là có ích lợi, phát “linh lực chu thiên vận chuyển” thuật của mình sáng tạo ra quả rất có hiệu quả. Mặc dù tác dụng của đan dược hết, nhưng chỉ cần mỗi ngày đều tu luyện, linh lực trong cơ thể mỗi ngày gia tăng, cho dù quá ràng, nhưng còn hơn đánh chết ma thú mới có thể thu được chút linh lực ít ỏi đến thê thảm như trước kia. Điều này quả khiến cho vừa ngạc nhiên vừa vui mừng, vả lại công việc đó cũng giống với việc tác chiến với ma thú, mỗi thời mỗi khắc đều phải lo mất mạng.

      Thêm vào đó, được vị “danh sư” Mộ Dung Thiên này dạy bảo, Lộ Thiến cũng từ chỗ xa lạ, lờ mờ với những thuật ngữ mới như “kinh huyệt” liền trở thành hiểu như chuyện cơm bữa. Lộ Thiến có tố chất tuy thấp kém nhưng lại thông minh lanh lợi, khiến Mộ Dung Thiên hết sức vui mừng.

      Quá trình chuẩn bị thực tồi, kế tiếp chính là để Lộ Thiến uống viên thuốc đó rồi hấp thụ đến mức tối đa hiệu lực của nó. Tối hôm đó, Mộ Dung Thiên như thường lệ gọi Lộ Thiến vào phòng, hiệu quả của việc nhập định vào buổi tối cao hơn ban ngày, bởi vậy nên nó cũng giúp tăng thêm chút cơ hội thành công cho người luyện.

      Mộ Dung Thiên lấy viên đan dược kỳ quái từ Trữ Vật châu ra, qua hơn nữa tháng nó vẫn thay đổi chút nào, vẫn hoàn mỹ đến nỗi tác phẩm đắc ý nhất của dược sư cao cấp nhất đại lục làm ra cũng khó sánh bằng phần vạn. Màu xanh dị mờ ảo khiến bóng tối tăng thêm vài phần thần bí, chất lỏng bên trong chầm chậm lưu động, giống như dòng sông yên ả trôi mà gợn sóng, nhưng ai biết được dược hiệu của nó lại bá đạo đến mức nào.

      Mộ Dung Thiên có cảm giác bản thân mình như thầy thuốc kém tay nghề lần đầu khai đao với bệnh nhân, tâm tình cực kỳ khẩn trương, hít mấy hơi sâu rồi mới bình tĩnh :

      - Lộ Thiến, muội uống .

      từng nghĩ chia viên đan dược làm nhiều phần để Lộ Thiến từ từ phục dụng, nhưng bên trong ruột của viên đan dược đó đều là dịch thể, chẳng biết khi gặp khí có biến chất thành mất hiệu lực hay . Viên thuốc này trân quý vô cùng, nên dám thử nghiệm.

      Lộ Thiến thấy thần sắc nghiêm túc của Mộ Dung Thiên liền thấy chút căng thẳng:

      - La Địch ca ca, cái này…..cái này là cái gì?

      Mộ Dung Thiên thầm nghĩ nếu mình ra chân tướng, chỉ sợ tạo thành áp lực tâm lý cho Lộ Thiến, bởi vậy nên tỏ ra ung dung đáp:

      - có gì, chỉ là viên đan dược đặc thù do ta luyện chế, có thể tăng cường tố chất thân thể của muội ở mức độ nhất định.

      Lộ Thiến hỏi:

      - Vậy sao huynh dùng?

      Nếu đem trắng ra, vậy theo tính cách của nàng chắc hẳn là ích kỷ mà uống vào, bởi vậy đành tránh :

      - Yên tâm, đan dược như vầy ta còn nhiều, lúc nào cũng có thể chế ra vài viên.

      - Dạ!

      Lộ Thiến tin lời, nhận lấy viên linh dược tay Mộ Dung Thiên.

      - Thiến muội, nhớ này, đợi nuốt viên thuốc vào rồi thhì muội phải dựa theo phương pháp điều khiển khí mà ta dạy, được làm ẩu, có biết ?

      Mộ Dung Thiên lo lắng dặn dò lượt trước khi nàng tiến sâu vào việc nhập định, toàn tâm khống chế dược lực.

      Lộ Thiến gật đầu:

      - La Địch ca ca, muội biết rồi.

      Dứt lời, nàng bỏ viên thuốc vào miệng.

      - Ô?

      Viên thuốc vừa vào miệng tan ra khiến Lộ Thiến vô cùng bất ngờ, nhưng nàng nghĩ ngợi nhiều, lập tức tập trung nhập định.

      Mộ Dung Thiên đến cả thở mạnh cũng dám, chỉ cẩn thận quan sát tình huống biến hóa.

      nét mặt của Lộ Thiến hề lộ vẻ thống khổ gì, rất bình tĩnh, dường như có chuyện gì xảy ra. Mộ Dung Thiên cảm thấy có chút kỳ quái, cho dù nghị lực của nàng mạnh mẽ cỡ nào, nhưng khi nhiệt lưu vừa sinh ra cũng phải có phản ứng bình thường mới phải.

      Qua hơn mười phút, Lộ Thiến đột nhiên mở mắt. Mộ Dung Thiên càng choáng váng, bản thân lần trước vốn thể phân tâm, chỉ có thể nhắm mắt lợi dụng toàn bộ tinh lực để tiến vào thế giới nhập định, lúc này rốt cuộc là xảy ra chuyện gì? Lộ Thiến chẳng những là có thể phân thần, mà thậm chí còn có gì khác lạ nữa mới kỳ.

      Mộ Dung Thiên thử thăm dò:

      - Thiến muội, muội có cảm giác gì ? Tỷ như đau nhức, đau như xé da xé thịt ấy.

      Lộ Thiến lắc đầu:

      - Muội có.

      - Vậy có nóng , nóng như bị lửa thiêu vậy?

      - Cũng có!

      Đầu của Mộ Dung Thiên như muốn to ra, chẳng lẽ bản thân mình đoán lầm, viên quái dược đó căn bản là có tác dụng làm tăng tiềm lực? Hoặc là Lộ Thiến có tố chất đặc thù, với nàng vô hiệu?

      lúc Mộ Dung Thiên biết giải thích thế nào Lộ Thiến chợt vuốt lên vị trí đan điền rồi :

      - Chỉ có điều là ở đây hơi nóng ấm, nhưng rất thoải mái.

      Mộ Dung Thiên vui mừng :

      - Vậy là ổn rồi!

      Lần trước, nuốt viên đan dược xanh biếc kia cũng bắt nguồn từ đan điền.

      - A!

      Lộ Thiến đột nhiên kinh hãi hét lên:

      - Tốc độ của nhanh hơn rồi.

      Mộ Dung Thiên hốt hoảng chỉ là dược lực phát huy hiệu quả chậm hơn chút so với trước đây, rồi vội vàng kêu nàng nhập định. bao lâu sau, Lộ Thiến lại mở mắt ra, khí nóng trong cơ thể nàng tuy có tăng mạnh nhưng có chút cảm giác thống khổ nào. Mộ Dung Thiên kinh ngạc mãi thôi. dám chủ quan, cẩn thận quan sát hồi lâu, vẫn có dị trạng gì, nghĩ thông nên rốt cuộc cũng đành thuận theo tự nhiên, bất quá mỗi tối đều bảo Lộ Thiến cùng ngủ với mình nhằm tránh có việc ngoài ý muốn đột phát.

      Mười ngày cứ như thế mà trôi qua, khí tức trong cơ thể của Lộ Thiến từ từ giảm bớt, còn sức lực của nàng cũng tăng trưởng hơn trước rất nhiều. Điều kỳ quái duy nhất chính là nàng có thể sử dụng mọi hệ ma pháp cơ bản như Kim, Mộc, Thủy, Hỏa, Thổ, Phong; nhưng mỗi hệ ma pháp lại mạnh, đạt được đến mức cầu của ma pháp sư cấp thấp nhất. Mộ Dung Thiên cũng biết rốt quộc đó là tốt hay xấu. Sau đó hai ngày, khi Lộ Thiến khí nóng trong đan điền hoàn toàn biến mất, dược hiệu hết, mới dự định ngày hôm sau đưa nàng trắc thí lần, đồng thời nhân tiện xem cái gọi là “ma pháp” của mình có đạt đến trình độ của ma pháp sư cấp thấp nhất hay .

      Hết hồi 71
      OrchidsPham thích bài này.

    2. Chó Điên

      Chó Điên Well-Known Member

      Bài viết:
      4,012
      Được thích:
      12,975
      Chương 72: Nghĩ Linh Sứ

      Dịch giả: Nhập Ma Nhân

      Biên tập: ái tài uyên ương

      - Thể chất 226, tinh thần lực 203, mẫn tiệp 217, tinh lực 265, Thủy hệ nguyên tố cảm ứng độ 106, Hỏa hệ nguyên tố cảm ứng độ 105, phong hệ nguyên tố cảm ứng độ 96......

      Đây là số liệu trắc thí tố chất chiến chức toàn thân, tuy Mộ Dung Thiên biết chỉ số lần này có tiến bộ hơn trước kia, nhưng ngoài việc thể năng được gia tăng ra những chỉ số khác vẫn khá thấp. Thế nhưng trắc thí lão đầu lại rất hưng phấn, ánh mắt của lão nhìn Mộ Dung Thiên như nhìn cái khoảnh khắc của vì sao mới từ từ nổi lên cao, như chúa cứu thế tương lai của Thần Phong đại lục vậy. Tuy các con số mấy lý tưởng, nhưng biểu của lão vẫn khiến cho Mộ Dung Thiên nảy sinh chút kỳ vọng.

      Cuối cùng, lão ngẩng đầu lên và sắc mặt có biến đổi, :

      - xin lỗi La Địch tiên sinh, ta nghĩ ngài chỉ có thể làm chiến sĩ cấp thấp nhất.

      Mộ Dung Thiên thiếu chút nữa là té ngửa ra đất, nếu trước đó lão khích động như vậy, dùng ánh mắt đầy kính ngưỡng để nhìn có lẽ khi nghe câu đó, mừng rỡ như điên, vì dù gì cũng có thể làm chiến chức giả. Nhưng tiếc thay, hưng phấn như uống xuân dược, trong lòng tràn đầy kỳ vọng, ai ngờ kết quả chỉ là chiến sĩ cấp thấp nhất. Cảm giác ấy giống như nằm dài phơi nắng, đột nhiên có người dội cả chậu nước lạnh lên người, khiến người ta rất buồn bực. Nhưng điều càng khiến kỳ quái hơn chính là ràng mình có thể tạo ra hỏa cầu và băng cầu, cớ sao cảm ứng độ của băng, hỏa hai loại nguyên tố này vẫn thấp như vậy? Thậm chí còn thể đảm nhiệm chức nghiệp ma pháp sư nữa kia. Mộ Dung Thiên hiểu nổi, suy nghĩ rất lâu, giải thích trăm đường mà vẫn cách nào lý giải được, cuối cùng đành phải bỏ qua. Tóm lại, với thực lực nay, rất tự tin vào uy lực hỏa cầu và băng cầu của mình, tuyệt kém hơn ma pháp sư cấp thấp nhất.

      Lão đầu nhìn thần sắc buồn bực của Mộ Dung Thiên mà lòng thầm khoái chí, lão thích nhất là đùa cợt người ta kiểu này, dù rằng thực tế cho tới giờ này, chẳng có ai cảm thấy nó thú vị cả.

      Nhưng Lộ Thiến lại cảm thấy rất vô lý, song thân của nàng trước kia dù gì cũng là ma pháp sư, cho nên nàng cũng hiểu biết đôi chút về những điều cơ bản của ma pháp, người có thể phát ra Băng hệ kỹ năng, dù đó chỉ là loại kỹ năng thấp kém nhất, nhưng cũng là tương đương với vị ma pháp sư ưu tú thuộc Thủy hệ rồi. Tuy nhiên, vì nàng chỉ là vô chức giả, địa vị thấp kém nên dám đưa ra bất cứ câu hỏi nào.

      Dù gì cũng nên để Lộ Thiến kiểm tra trước rồi mới tính tiếp, để xem sau khi uống viên dược hoàn kia rồi liệu có tạo ra nên kỳ tích gì hay . Sau khi Mộ Dung Thiên trấn định tinh thần, liền để cho lão tiến hành công việc trắc thí cho Lộ Thiến.

      Tuy rằng nàng cảm nhận được lực lượng của bản thân gia tăng nhiều, nhưng Lộ Thiến vẫn có chút khiếp sợ. Đây chính là thời khắc mấu chốt để quyết định vận mệnh của nàng đây.

      - Thể chất 328, tinh thần lực 330, mẫn tiệp 331, tinh lực 329, Thủy hệ nguyên tố cảm ứng độ 330, Hỏa hệ nguyên tố cảm ứng độ 327, Phong hệ nguyên tố cảm ứng độ 331. . . . . .

      biết là do trùng hợp hay vì nguyên nhân nào khác, các số hạng tố chất của Lộ Thiến đều xấp xỉ với nhau cách lạ lùng, tất cả đều dưới 330.

      Khác với bộ dạng hưng phấn như uống xuân dược hồi nãy, trắc thí lão đầu tỏ ra hết sức ngưng trọng, lần lượt đọc các con số ra quả cầu thủy tinh:

      - Nguyên tố chuyển hóa lực 333, tinh thần lực phân tán 329!

      Đợi đọc xong con số cuối cùng, sắc mặt lão trông giống hệt như bị vợ cắm sừng và bỏ chạy theo người khác, ngay cả Mộ Dung Thiên cũng cảm thấy tình thế ổn, các chỉ số đó tuy cân bằng đến mức khó tin, tất cả đều dưới 330, nhưng có con số nào đạt đến 500, vậy có tác dụng gì đâu?

      Lão ngẩng đầu, sắc mặt thay đổi liên tục, mắt lóe sáng rất kỳ dị:

      - Chúc mừng, chúc mừng, Lộ Thiến tiểu thư, tiểu thư có thể đảm nhiệm loại chức nghiệp rất ư là đặc biệt…..

      Mộ Dung Thiên cơ hồ ngã đập mặt xuống đất, con bà nó, lão già này thích trêu người, trình độ diễn xuất của lão quả xứng đáng đoạt giải Oscar. Mộ Dung Thiên nhất thời chỉ muốn xông tới vặt sạch râu của lão để làm lễ truy điệu cho đám nơron thần kinh bị lão dọa đến chết vì khích động. Nhưng vẫn phải nhẫn nhịn, bởi vì lão còn chần chừ, chưa ra cái tên của chức nghiệp phi thường đặc biệt kia, chừng nó loại chủng thực thuật sĩ hay là mục dân hạ đẳng nhất gì đó. Theo tính cách của lão mà , chuyện này tuyệt phải là thể xảy ra.

      Lúc này, trắc thí lão đầu buông ra từng chữ rất rành rọt:

      - Chiến chức giả, Nghĩ Linh sứ.

      Khi Mộ Dung Thiên nghe được ba chữ “chiến chức giả” mới thở phào nhõm, và Lộ Thiến cũng mừng rỡ thôi, từ kẻ vô chức giả mà nay trở thành chiến chức giả, niềm vui sướng đó hẳn là người ngoài khó có thể tưởng tượng được. Nhưng hai người vẫn biết cái danh từ “Nghĩ Linh sứ” mới nghe được lần đầu này lại là thứ gì chứ.

      Trắc thí lão đầu thấy dáng vẻ nghi hoặc của hai người, liền vân vê râu mép rồi tiếp:

      - Ta giải thích cho hai vị chút nhé, “Nghĩ Linh sứ” là loại chiến đấu chức nghiệp phi thường đặc biệt, rất lâu rồi ta vẫn chưa thấy qua. Người đầu tiên có các chỉ số phù hợp với loại chức nghiệp này theo ta nghĩ, đại khái cũng khoảng 30 năm trước, khi ta bắt đầu làm sinh nhai chức nghiệp..…

      Mộ Dung Thiên nhận ra lão nhớ lại chuyện năm xưa chứ có câu nào tới “Nghĩ Linh sứ” rốt cuộc lại có lợi ích gì. Thế là nhịn được, :

      - Mã Các Tra Đa Lợi tiên sinh, có thể vắn tắt chút được ? ra chức nghiệp đó có gì liên quan với bọn ta?

      Lão đáp:

      - Được rồi, được rồi, người trẻ tuổi bây giờ kiên nhẫn chút nào. Hèm, ngài cũng nhận ra rồi phải , các chỉ số của Lộ Thiến tiểu thư đều được chia rất đều đó chứ?

      Mộ Dung Thiên thầm nghĩ, cho dù là kẻ ngốc cũng nhận ra điều đó, chẳng lẽ mình cũng bằng cả tên ngốc hay sao? Tuy nhiên, vẫn nhẫn nại đáp:

      - Phải, ta cũng thấy vậy.

      - Vậy đó, “Nghĩ Linh sứ” đặc biệt ở chỗ chức nghiệp này đòi hỏi chỉ số của tất cả các loại tố chất đều phải đạt đến 200, như vậy là quá đủ rồi; nhưng điều trọng yếu hơn chính là tính cân bằng, bởi vì “Nghĩ Linh sứ” có thể chế tạo nguyên tố khôi lỗi (con rối), thay thế bản thân người đó để tác chiến. Nhưng cầu để tạo ra nguyên tố khôi lỗi lại rất hà khắc, tỷ lệ phối hợp các hệ nguyên tố chặt chẽ đến mức…..

      Lão suy nghĩ hồi cũng tìm được từ nào để miêu tả, cuối cùng chỉ đành :

      - Ngài xem mặt ta chặt chẽ cỡ nào?

      xong, lão lại cố ý đơ mặt ra như hóa đá.

      Lộ Thiến nhịn được liền bật cười hi hi, lão đầu này miêu tả sinh động, còn Mộ Dung Thiên lại thấy xấu hổ vô cùng.

      Trắc thí lão đầu rất hài lòng với hiệu quả tuyệt vời của ngôn ngữ bằng cơ thể của mình, thế rồi lão tiếp tục:

      - Tỷ lệ của các nguyên tố phải phối hợp chặt chẽ mới có thể duy trì để cho nguyên tố khôi lỗi bị hỏng mất. Việc này cần có cảm ứng độ của các hệ nguyên tố cùng với những chỉ số khác chên lệch bao nhiêu, nếu tố chất của bất kỳ hai chỉ số nào khác biệt cỡ 45 điểm thôi cũng thể trở thành khôi lỗi sư; thậm chí, ngay cả ngón cái của khôi lỗi cũng thể tạo ra được, vì thế nên cũng có tác dụng chiến đấu gì cả. Dù là khôi lỗi sư có chỉ số rất thấp, nhưng chỉ cần tính cân bằng cao có thể còn mạnh hơn cả người có chỉ số cao và độ cân bằng thấp. Đó cũng là nguyên nhân tạo nên tính đặc thù lớn nhất của chức nghiệp này.

      Mỗi người đều có cả trăm loại tố chất khác nhau. Nếu muốn có chỉ số của hai loại bất kỳ chênh lệch nhau quá nhiều là hiếm, do đó mà số lượng “Nghĩ Linh sứ” mới ít ỏi như vậy. Cũng may là Mộ Dung Thiên nhường viên Linh đan màu xanh dương kia cho Lộ Thiến phục dụng, loại linh đan này có khả năng hoán chuyển chính phản vật chất gì đó, hiệu lực tuy thể , nhưng khác với viên màu xanh lá mà Mộ Dung Thiên uống vào. Tác dụng của viên màu xanh dương nhất định là nâng cao tất cả tố chất trong cơ thể lên đến mức độ nhất định nào đó, nhưng quá cao. Nếu người uống là Mộ Dung Thiên, những tố chất ấy tăng đều lên, tuyệt phải là chỉ tăng về mặt chức nghiệp chuyên tấn công nên có tác dụng gì lớn. Cái này giống như ma pháp sư cần nhất là ma lực và tinh thần lực, thế nhưng rốt cuộc lại gia tăng về thể năng, nó vốn là yếu tố quyết định của chiến sĩ, cho nên gần như là có công dụng gì cả. Còn đối với Lộ Thiến, nàng vốn có các chỉ số cực thấp, đại loại chỉ dưới 150, thể đảm nhận bất cứ chức nghiệp gì, song, chúng lại rất cân bằng với nhau. Thế nên sau khi phục dụng Linh đan, mỗi chỉ số của nàng đều tăng thêm 100 điểm, và vượt quá cầu cơ bản của “Nghĩ Linh sứ”. Do đó nên viên đan dược màu xanh dương mới có tác dụng lớn đối với nàng, có thể đó là linh dược được tạo ra chỉ để dành riêng cho nàng mà thôi.

      Mộ Dung Thiên cười vui vẻ:

      - Như vậy Thiến muội tương đương với cấp độ nào?

      ngờ lại còn có cái chức nghiệp đặc thù này. Té ra Lộ Thiến sau này có thể điều khiến khôi lỗi để tác chiến thay nàng, như vậy nàng phải mạo hiểm rồi, tuyệt!

      - Chờ chút.

      Trắc thí lão đầu chợt kêu lên, sau đó lão lấy ra cuộn giấy, viết lên đó vài con số rồi làm vài bài toán phức tạp. Chừng hơn 10 phút sau, lão mới ngẩng đầu lên :

      - Hai chỉ số “Nghĩ Linh sứ” của Lộ Thiến tiểu thư, còn gọi là chỉ số tổng hợp, nguyên tố ngưng tụ lực là 1758, và ý thức phú dư độ là 1756!

      Hai chỉ số này đại diện cho điều gì, cả Mộ Dung Thiên và Lộ Thiến đều hiểu rất , vì thế nên hai người quay nhìn nhau, và đều thấy được nét mừng vui vô hạn ở trong mắt đối phương.

      Trắc thí lão đầu lại :

      - La Địch tiên sinh, ta có đề nghị quan trọng thế này. Nghĩ Linh sứ là chức nghiệp cầu kỹ thuật rất cao, còn cao hơn cả cầu với ma pháp sư nữa. Nếu muốn tự mình tìm hiểu để tăng cường năng lực là chuyện cực kỳ khó khăn, do đó, tốt nhất là Lộ Thiến tiểu thư nên được bồi dưỡng tại học viện. Phải rồi, các vị rất may mắn, bởi vì Tát Á Da Lộ học viện của Phật Lạc Lý Tư thành vừa khéo lại có môn học này.

      Hết hồi 72
      OrchidsPham thích bài này.

    3. Chó Điên

      Chó Điên Well-Known Member

      Bài viết:
      4,012
      Được thích:
      12,975
      Chương 73: Xuất Tẩu

      Dịch giả: Nhập Ma Nhân

      Biên tập: ái tài uyên ương

      "Nghĩ Linh sứ là loại chức nghiệp cầu tính kỹ thuật rất cao, so với ma pháp sư lại còn cao hơn. Nếu muốn tự mình tìm hiểu để tự tăng cường thực lực đó là việc cực kỳ khó khăn; do đó, tốt nhất là Lộ Thiến tiểu thư nên đến tu học ở học viện." Mộ Dung Thiên ngồi ghế sô pha bọc da thú tại biệt thự và xem chương trình chiếu Quang hệ kính tượng, nhưng thể tập trung, trong đầu vẫn luôn văng vẳng những lời của trắc thí lão đầu.

      Nếu như đó là mong muốn của Lộ Thiến, vậy đưa nàng vào tu tập tại học viện thất nhiên cũng tốt thôi, thế nhưng, nếu làm như vậy hai người bọn họ bị chia cắt. Sau tháng ở chung, tình cảm giữa hai người rất sâu đậm. Mộ Dung Thiên cũng cảm thấy cuộc sống thế này quả là rất hạnh phúc, Lộ Thiến là tiểu Tinh Linh rất ngoan ngoãn, rất biết cách khiến người ta vui vẻ, luôn chủ động giúp Mộ Dung Thiên làm việc này việc kia. Nàng học hỏi cũng rất nhanh, giờ những món rau xào mang phong vị của địa cầu do nàng làm gần vươn tới trình độ của gã đầu bếp sư phụ là Mộ Dung Thiên. Chỉ cần nhìn thấy Lộ Thiến, Mộ Dung Thiên liền cảm thấy tâm lý được thả lỏng và thoải mái ngay, bởi vậy nên rất quý trọng cuộc sống bình an khi hai người ở cùng nhau, là đáng tiếc nếu phải đưa nàng vào học viện. Học viện quản lý rất nghiêm khắc, thực hình thức quản lý khép kín, ngoại trừ những nguyên nhân đặc biệt như là thi hành nhiệm vụ thực tập ra, họ cũng chỉ có ngày mỗi tuần là được phép ra ngoài.

      Tuy nhiên, nếu chỉ dựa vào nghiên cứu của mình Lộ Thiến thể nào trong thời gian ngắn mà đề thăng thực lực được, và kết quả tất nhiên là gây bất lợi cho tiền đồ của nàng. Mộ Dung Thiên cảm thấy rất khó xử, nhất thời trong lòng đầy giẫy mâu thuẫn. Tát Á Da Lộ ma võ học viện mỗi nửa năm mới tổ chức lần chiêu sinh mới, mấy ngày nay lại vừa khéo rơi vào thời điểm báo danh, nếu bỏ qua chỉ đành chờ đến lần sau, vì thế mà phải quyết định trước hạn chót mới được.

      Loại chức nghiệp Nghĩ Linh sứ này có nhân số quá ít nên mới phải liên hợp với vài công hội của những chức nghiệp chiến đấu đặc thù khác; tuy nhiên, do số lượng nhiều nên căn cứ theo nguyên tắc “cái gì hiếm quý”, tác dụng của chức nghiệp chiến đấu đặc thù trong xã hội là khá lớn, nên địa vị cũng cao tương đương. Sau khi Lộ Thiến giải quyết chức nghiệp nhận chứng xong nàng còn được đãi ngộ cao hơn cả dược sư có “siêu tiềm lực” như Mộ Dung Thiên, trước hết là nhận được tấm thẻ ma pháp có sẵn 5000 thủy tinh tệ, sau đó mỗi tháng còn nhận được 150 thủy tinh tệ, và lại còn thêm căn biệt thự to lớn, rộng rãi hơn.

      Tuy nhiên, Mộ Dung Thiên cũng phải đèn kiệm dầu, sau khi làm chức nghiệp nhận chứng, tổ hợp hai chức nghiệp “chiến sĩ” và “siêu tiềm lực dược sư” còn được đánh giá cao hơn cả Lộ Thiến. Căn cứ theo pháp lệnh "1+1>2" của liên chức công hội quy định, trong trường hợp của tính là "nhân đôi số tiền lương của chức nghiệp nào cao hơn, chứ phải tính tổng thu nhập riêng lẻ của hai loại chức nghiệp. Với Mộ Dung Thiên thu nhập dược sư cao hơn chiến sĩ, bởi vậy nên lương tháng của là 100 thủy tinh tệ nhân đôi, tức là mỗi tháng nhận được 200 thủy tinh tệ. Liên chức công hội lập tức giao thêm 3000 thủy tinh tệ, đồng thời còn thưởng thêm căn biệt thự xa hoa khác, nhưng vì tính của ưa náo nhiệt, nên cuối cùng vẫn quyết định ở lại căn nhà tại đường Lục Hoa này, còn Lộ Thiến tất nhiên là cũng theo . Đối với hai tòa biệt thự bỏ , sau khi cân nhắc kỹ rồi Mộ Dung Thiên cho chúng lên sàn đấu giá.

      3000 thủy tinh tệ nhận được từ Dược Sư công hội lúc trước còn chưa dùng tí nào, và nay lại có thêm 3000 nữa, tính cả 5000 của Lộ Thiến nhận được sau khi nhận chứng, tổng cộng là 1,1 vạn thủy tinh tệ rồi. Mộ Dung Thiên chỉ nghĩ đến con số này thôi cũng thấy choáng, giống như từ trời rơi xuống, đầu bị đập mạnh khiến phải nổ đom đóm mắt, ngoài ra lại còn thừa ra hai căn biệt thự xa hoa nữa. Nhớ tới bản thân mình tháng trước còn phải mượn tiền của Lạc Na, Lệ Toa để mua mấy thứ linh tinh như vạc thuốc, đồng thời còn phải ăn nhờ ở đậu tại tửu quán của Tư n…ài, so với cuộc sống khá giả hôm nay quả là khác biệt trời vực. Phải rồi, lâu như vậy vẫn chưa gặp lại hai thiếu nữ tộc nhưng lại có tâm địa thiện lương ấy, chẳng biết bọn họ có ổn hay ? Ngày mai phải đến Thông Tin công hội để nhờ Linh Lực điểu truyền tin tức giùm, dù sao cũng phái báo cho mấy nàng biết lúc này rất khá, rồi sẵn tiện hỏi thăm tình hình gần đây của bọn họ luôn thể. Đúng rồi, cả chuyện sau này có thể giúp các nàng đến sống tại Phật Lạc Lý Tư cũng thể báo luôn nữa.

      - Thông báo khẩn, ái nữ của siêu cấp thành thị Đô Linh thành thành chủ, Gia chủ Thụy Mạn gia tộc là Gia Phỉ Nhĩ Đức Thụy Mạn, thiếu nữ thiên tài ma pháp sư Khiết Tây Tạp, vào chiều hôm nay mất tích, đến giờ vẫn thấy bóng dáng đâu. Có ai biết được nơi hạ lạc hoặc cung cấp thông tin hữu dụng tất nhận được phần thưởng trọng hậu của Thụy Mạn gia tộc!

      - .....

      - .....

      Mấy câu này vào "giờ vàng" được thông báo liên tục mười mấy lần, tương tự như những kiểu đăng tin tìm người bị thất tung khiến Mộ Dung Thiên phải chú ý. Thường ngày cũng thường xem mấy chương trình ma pháp kính tượng để tìm hiểu hơn về Thần Phong đại lục. Về nhân vật Khiết Tây Tạp Thụy Mạn này cũng có nghe qua, nàng là nữ hài giỏi gây phiền phức, nghe khi nàng 6 tuổi đạt được trình độ cơ bản chứng nhận ma pháp sư của ba hệ Mộc, Thủy, và Thổ, ngoài ra, còn thêm cả Quang Minh hệ cực kỳ hiếm thấy. Đến lúc 9 tuổi thành niên kiêm tu bốn hệ ma pháp, và nàng liền trở thành đối tượng được mọi người trong Lam Nguyệt đế quốc chú ý. Nàng được gọi là thiếu nữ thiên tài ma pháp sư, danh tiếng còn vượt lên cả Lăng Đế Tư, vốn là nữ nhân thuộc dòng dõi võ đạo gia cùng tuổi của gia tộc cường đại khác tại Lam Nguyệt đế quốc.

      Nghe Thụy Mạn gia tộc của Gia Phỉ Nhĩ Đức biết trúng phải lời nguyền gì, tất cả huynh đệ tỷ muội của ông đều thể sinh người nối dõi, chỉ có Gia Phỉ Nhĩ Đức về già mới có nữ nhi, bởi vậy nên nàng mới trở thành niềm hy vọng duy nhất để duy trì dòng dõi gia tộc. Toàn bộ các vị trưởng bối trong tộc đều coi nàng như châu báu, toàn tâm tài bồi, cưng chiều đến cực điểm, nhưng còn bản tính của Khiết Tây Tạp thích nổi loạn, lại được trưởng bối bao che cho; do đó mà trong ba ngày tất có đến hai buổi là khiến Thụy Mạn gia tộc gà bay chó chạy, khiến người nhà vô cùng đau đầu. Nhưng khi Khiết Tây Tạp vừa qua 13 tuổi, nàng liền được gia tộc quyết định đưa đến học viện, họ mong rằng thông qua cạnh tranh với những thiếu niên cùng tuổi để đề thăng cảnh giới của nàng, thế nhưng mới sang ngày thứ hai Khiết Tây Tạp mất tích. Thụy Mạn gia tộc nhất thời trở nên loạn cào cào, lập tức thỉnh cầu toàn bộ các thành thị lớn tại Lam Nguyệt Đế Quốc phát ra thông báo ma pháp kính tượng, toàn lực truy tìm ra nơi hạ lạc của nàng.

      Thông báo phát rồi, hình ảnh truyền hình lại được thay thế bằng bức ảnh, đó là thiếu nữ 13 tuổi, tóc đỏ rực rất hiếu động, xinh đẹp tuyệt luân, khóe miệng hơi vểnh lên, đôi mắt long lanh liếc xéo, giống như mọi thứ đều lọt vào mắt nàng, thần thái vô cùng kiêu hãnh ngạo mạn.

      Mộ Dung Thiên bật cười sằng sặc, đúng là “kỳ tai quái dã, quái dã kỳ tai” [1]. Đầu năm nay, có người lo làm thành chủ thiên kim cho tốt, lại làm mấy trò nhàm chán kiểu bỏ nhà rong thế này, thế giới bao la, đúng là việc gì cũng có thể xảy ra. Chậc, thiếu nữ xinh đẹp như thế này, ngàn vạn lần đừng để bị ma thú làm thịt. Tại Thần Phong đại lục trừ thành thị ra đâu đâu cũng tràn đầy những rủi ro nguy hiểm, chạy loạn lên như thế cũng phải là hay đâu.

      Cảm thán tiếng, Mộ Dung Thiên hô lên:

      - Lý các mạc la!

      Quang hệ ma pháp kính tượng chớp cái rồi từ từ mờ , đây là loại chú ngữ căn bản khác của Quang hệ ma pháp, cũng hơi giống với chú ngữ tắt mấy ngọn đèn ma pháp vậy, chỉ cần thay đổi chú ngữ chút còn có thể dùng thanh để chuyển kênh, vô cùng tiện lợi. Tivi ở địa cầu tối thiểu cũng phải cần dùng tới cái điều khiển từ xa, Mộ Dung Thiên phát bản thân bị ma pháp công cụ Thần Phong đại lục khiến cho bản thân mình càng ngày càng ỳ trệ ra.

      Ngâm mình trong bể nước ấm, Mộ Dung Thiên vẫn suy nghĩ chuyện có nên đưa Lộ Thiến đến học viện tu luyện hay . Rốt cuộc phải nên quyết định thế nào đây? Lộ Thiến nhất định nghe lời mình, nếu mình muốn nàng nàng chắc chắn ngoan ngoãn ở lại bên cạnh mình, điểm này cần phải nghi ngờ, nhưng Mộ Dung Thiên lại cảm thấy nếu mình làm như thế quá ích kỷ . Nghĩ đến đó, quả chỉ muốn dùng cách tung đồng xu để giải quyết thay nỗi phiền muộn này cho mình.

      "Két két..." tiếng cánh cửa buồng tắm rít lên khiến Mộ Dung Thiên tỉnh táo lại, tâm lý ngầm thấy kỳ quái, trong biệt thự lẽ ra có gió lớn như vậy mới đúng.

      bóng người nhanh chóng vào, Mộ Dung Thiên hơi giật mình, nhìn kỹ lại thìmáu mũi suýt nữa xịt ra. ra toàn thân của Lộ Thiến mảnh vải, cơ thể trắng sáng như mỡ dê, nàng thẹn thùng cúi đầu, từng bước chậm rãi đến bên bồn tắm.

      Trong đầu Mộ Dung Thiên cơ hồ lập tức nảy ra danh từ khiến người ta vô cùng kích thích, dễ dàng sinh ra ý niệm phạm tội - xích lõa cao dương. [2]

      Hết hồi 73

      ===============================

      Chú thích

      [1] kỳ tai quái dã, quái dã kỳ tai: tai quái, phá hoại.

      [2] xích lõa cao dương: dê con trần truồng (nhớ ngày trước Mộ Dung Thiên nằm cạnh thân thể khêu gợi của Bích Dạ, vì cố vỗ giấc ngủ nhưng được, đành nằm đếm dê núi để cho dễ ngủ, ai ngờ lại đếm thành dê núi trần trụi.)
      OrchidsPham thích bài này.

    4. Chó Điên

      Chó Điên Well-Known Member

      Bài viết:
      4,012
      Được thích:
      12,975
      Chương 74: Phó Thác

      Dịch giả: Nhập Ma Nhân

      Biên tập: ái tài uyên ương

      Trước kia, là do Mộ Dung Thiên lo lắng biết công việc hấp thu dược lực có thể thành công hay , thứ hai là do còn cách lớp áo lót, bởi vậy nên hề có cảm giác rung động như bây giờ. Nhưng thân thể nảy nở lả lướt của Lộ Thiến quả là giống hệt như chú “dê con trần trụi”, sạch trơn và trắng nõn, cực kỳ xinh đẹp. Nàng vốn thành niên rồi, thế nhưng cơ thể vẫn chưa hoàn toàn phát triển, đồi ngực quá to nên trông như hai chiếc bánh bao , còn hai hạt tiểu đào đó lại có màu phấn hồng khác thường, hạ thể chỉ có lưa thưa cỏ, căn bản là che giấu được bao nhiêu. Có thể là người ngoài nhìn vào thấy sót thứ gì, kể cả nơi địa phương thần bí luôn luôn tỏa ra sức hấp dẫn kinh người, lúc nào cũng có thể câu dẫn người ta phạm tội.

      Mộ Dung Thiên vất vả lắm mới ngăn được máu mũi xịt ra, ấp úng hỏi:

      - Tiểu Lộ, muội…..

      Khuôn mặt hoa của Lộ Thiến đỏ bừng lên, nàng bước thẳng vào trong bồn tắm, chỉ rụt rè bước đến sau lưng Mộ Dung Thiên và :

      - La Địch ca ca, muội đến giúp huynh chà lưng.

      Hơ hơ, chà thế này có khi chà ra cả lửa cũng nên. Thế là Mộ Dung Thiên vội vàng từ chối:

      - cần đâu, ta có thể tự làm được rồi…..

      Lời còn chưa dứt đôi tay mềm mại của Lộ Thiến ma sát lên lưng , khiến cho từng cảm giác vừa thoải mái vừa dễ chịu truyền vào từng thớ thịt, từng tế bào vốn rất mệt mỏi sau những ngày liên tục tu luyện. nhắm mắt hưởng thụ thời khắc tuyệt vời này, cả chữ “tốt” cũng chẳng muốn mở miệng .

      - La Địch ca ca, có thoải mái ?

      Mộ Dung Thiên say sưa hưởng thụ, chỉ buông tiếng rên khẽ:

      - Ừm.

      - Vậy mỗi ngày muội giúp huynh chà lưng nhé, được ?

      “Ủa, sao lại thế?” Mộ Dung Thiên thầm nghĩ, ta là người chính trực thế này, sao lại có thể làm vậy nhỉ? Tuy nghĩ nghĩ thế, nhưng ngoài miệng lại nhanh nhẹn đáp ứng ngay:

      - Được chứ!

      - La Địch ca ca, viên đan dược mà đêm đó huynh cho muội uống có phải rất trân quý ?

      Lộ Thiến vốn rất thông minh, nếu người ta có thể dễ dàng chế luyện được loại đan dược có khả năng tăng cường thể chất như , vậy đại lục này ai ai cũng đều là cao thủ hết rồi.

      Mộ Dung Thiên biết, có giấu diếm nữa cũng xong, nên chỉ đành thừa nhận:

      - À, ừm, đúng thế!

      Lộ thiến nghe vậy rất cảm động. Nàng biết Mộ Dung Thiên sợ cho nàng biết đan dược đó trân quý thế nào hẳn là nàng dám uống vào. Vì thế mà mới bảo nó chỉ là loại tầm thường. Kỳ , bất luận là ai cũng đều muốn được trở thành cường giả và được người người tôn kính. Chỉ trong thời gian ngắn ngủi mười ngày mà có thể đề thăng tố chất của người lên đến cảnh giới mới, dược lực thần kỳ như thế hẳn phải là vật có giá trị liên thành mới phải. Lộ Thiến hiểu giá trị của nó, cho nên nàng rất cảm kích hào phóng của vị La Địch đây.

      Lộ Thiến âu yếm áp ngực lên lưng Mộ Dung thiên, nàng cảm nhận được ấm cúng và vững vàng từ bờ lưng rắn chắc của nam nhân trẻ tuổi và rộng lượng này. là người cứu nàng thoát ra khỏi cuộc sống đầy ác mộng của kẻ chức nghiệp và mồ côi cha mẹ. Vì thế mà trong lòng nàng cảm thấy vô cùng an toàn khi ở bên cạnh ân nhân, nàng nhàng :

      - La Địch ca ca, huynh đối với muội là tốt. Đáng tiếc là Lộ nhi quá ngu dốt, giúp được huynh việc gì, chỉ có thể giúp huynh những chuyện cỏn con như dọn nhà nấu cơm, chà lưng giúp huynh lúc tắm rửa thôi. May mà huynh từ chối, nếu muội cảm thấy mình rất vô dụng.

      Mộ Dung Thiên xoay người lại ôm lấy bờ vai mềm mại của nàng, rồi nghiêm mặt :

      - Tiểu Lộ, muội phải biết rằng huynh sớm xem muội như người thân của mình. Nếu muội còn thế nữa, tức là quá khách khí với huynh rồi, huynh giận muội đó.

      Lộ Thiến vội vàng :

      - Đừng, La Địch ca ca vĩnh viễn là người thân của muội, là người thân duy nhất của Lộ Thiến.

      xong nàng cúi thấp đầu, chẳng biết vì sao, khuôn mặt của nàng đột nhiên lên nét ngượng ngùng.

      Mộ Dung Thiên vốn nghĩ rằng nàng chỉ là cảm động nhất thời, nhưng khi thấy nàng yên lặng nhìn chằm chằm xuống mặt nước cũng tò mò nhìn theo ánh mắt của nàng, lúc đó mới cực kỳ xấu hổ. Thân thể của Lộ Thiến chẳng khác nào chú dê con, lại thêm ấm nóng và mềm mại truyền từ bờ vai của nàng nên dễ dàng khiến cho người ta nảy sinh dục vọng. ra “tiểu huynh đệ” của chẳng biết trồi lên mặt nước từ khi nào, nhất thời cảm thấy bối rối. Ài….phải vất vả lắm mới tạo dựng hình tượng đạo mạo nghiêm túc, hình tượng của chính nhân quân tử, và của thanh niên tốt trong xã hội ở trước mắt Lộ Thiến, ai ngờ nó phá hỏng mất rồi. cảm thấy phiền muộn, xem ra lần sau chắc phải mặc vài lớp quần lót bằng đồng, hoặc là mặc y phục trong lúc tắm để tránh lại xảy ra việc ngoài ý muốn như thế này quá.

      Lộ Thiến để ý đến vẻ mặt xấu hổ của , đầu nàng càng cúi thấp hơn, :

      - La Địch ca ca vĩnh viễn là người thân nhất của Lộ nhi. Lộ nhi vĩnh viễn là người của La Địch ca ca.

      Những lời này chính là ngầm ám chỉ với Mộ Dung Thiên, nàng thuộc về . Đối với vị ca ca thay đổi tố chất của nàng, cải biến số phận của nàng, và giúp nàng lần nữa lại được người ta kính ngưỡng, đồng thời còn mang lại cho nàng cuộc sống hạnh phúc, nàng quả làm sao báo đáp hết được mối ân tình đó. Hơn nữa, nàng bị tính cách vui vẻ và vô tư của Mộ Dung Thiên hấp dẫn, ngoài việc phải sống dựa vào , trong lòng nàng cũng thực tâm muốn ở bên cạnh .

      Và lần này Mộ Dung Thiên ngốc chút nào. lập tức hiểu ra ý của Lộ Thiến, nhưng lại có hành động gì. Lộ Thiến chỉ là quả nho chưa chín, ăn lúc này bị chua, cớ gì chờ chín hẳn rồi mới hái? Cây ăn trái trồng tại sân nhà, so với bỏ trong két sắt còn được an toàn hơn, sao lại sợ mất đâu nữa? Nếu Lộ Thiến là người vong ân phụ nghĩa, vậy bây giờ nàng là Nghĩ Linh sứ rồi, hoàn toàn có thể tự lập và rời xa mình, thế nhưng chẳng những nàng làm vậy mà lại còn đưa tấm thẻ ma pháp và căn biệt thự được công hội cấp cho giao vào tay mình. ràng là thân tâm của nàng đều muốn dựa vào mình rồi.

      Mộ Dung Thiên phải là người ích kỷ, nhưng cũng phải là vị thánh nhân hoàn toàn vô tư. Lúc đầu thu nhận và giúp đỡ Lộ Thiến quả hoàn toàn có ý đồ gì, và lúc đó cũng biết dung mạo của nàng như thế nào, nhưng từ khi phát ra nàng là tiểu mỹ nữ động lòng người, đừng hòng hai tay dâng nàng cho người khác. Nếu để cho chuyện đó xảy ra xứng là lưu manh sắc lang Mộ Dung Thiên rồi. Trừ phi Lộ Thiến chán ghét , vậy buông xuôi. Tuy rất háo sắc, nhưng bao giờ làm những việc cưỡng ép người ta.

      Lại , nếu cả hai cùng phục dụng đan dược kỳ lạ, vì sao Lộ Thiến lại có thể dễ dàng hấp thu hiệu lực của viên đan dược màu xanh dương để trở thành Nghĩ Linh sứ, còn bản thân lúc trước lại bị đan dược màu xanh lá “cưỡng gian” cho chết sống lại như vậy? Chẳng lẽ chuyện này có liên quan đến “nhân phẩm” hay sao? Mộ Dung Thiên càng nghĩ càng buồn bực nguôi, nhân phẩm của mình từ đến lớn nát bét, gần như việc xấu nào là làm, cả ngày chỉ biết đùa cợt các bạn nữ, dọa nạt những người bạn cùng lứa mà mình nhìn vừa mắt. Nếu phải mình thường xuyên bố thí tiền cho những kẻ khất cái, tích được chút ít công đức, chừng lúc ấy bị hành hạ đến chết rồi.

      Lộ Thiến thấy dáng vẻ của Mộ Dung Thiên cứ ngẩn ngẩn ngơ ngơ từ sau buổi trắc thí hồi chiều, dáng vẻ cũng khác hẳn ngày thường. Nàng vốn là nữ hài mẫn cảm, liền hiểu ra vì sao tỏ ra bất thường như thế, nên giọng :

      - La Địch ca ca, muội đến tu luyện tại học viện có được ?

      Mộ Dung Thiên lấy làm kỳ quái, hỏi:

      - Tại sao vậy?

      Được tu luyện tại học viện đúng là cơ hội tốt để phát triển, bất luận là ai cũng đều khó mà cự tuyệt được.

      Lộ Thiến cười tươi đáp:

      - Nghe Tát Á Da Lộ ma võ học viện rất nghiêm khắc, công việc học tập ở đó cũng mệt mỏi muốn chết, chi bằng cứ ở bên cạnh La Địch ca ca để huynh dạy cho muội tu luyện thuật, chắc chắn còn tốt hơn đến học viện nhiều.

      Nàng bảo sợ vất vả, âu đó cũng chỉ là cái cớ. Mộ Dung Thiên hiểu rằng trong lòng nàng vẫn khát khao có thể tiến thêm bước, nhưng nàng cũng hiểu tâm tình mâu thuẫn của , nên mới chủ động cầu đừng đưa nàng đến học viện. Chẳng qua, người ngây thơ như nàng thể che giấu được loại người từ lăn lộn trong xã hội như Mộ Dung Thiên, lập tức hiểu tâm ý của nàng, nhưng ngờ hành động đó của nàng trái lại còn thúc đẩy đưa ra quyết định sớm hơn:

      - , nhất định phải .

      biết mình có thể dạy “linh lực chu thiên vận chuyển” cho Lộ Thiến, nhưng đối với chức nghiệp Nghĩ Linh sứ chẳng biết gì cả, nên chắc thể giúp nàng nhiều. Nếu vào học viện để được huấn luyện đặc biệt, vậy có lẽ cả đời Lộ Thiến cũng chỉ ở mức dưới trung bình mà thôi. Đây là điều mà Mộ Dung Thiên muốn thấy nhất.

      Lộ Thiến cắn môi, hơi do dự đáp:

      - Nhưng mà...

      Kỳ , trong lòng nàng rất mâu thuẫn, nàng rất muốn vào học viện, nhưng nàng lại càng muốn ở bên cạnh Mộ Dung Thiên hơn.

      Mộ Dung Thiên lập tức ngắt lời nàng:

      - có nhưng nhị gì hết, muội nghe lời huynh phải ?

      - , muội dám!

      Lộ Thiến sợ nhất là mỗi khi Mộ Dung Thiên tỏ ra nghiêm túc. Nàng vội hoảng hốt phủ nhận, nhưng cũng liền thêm câu:

      - Hay là La Địch ca ca cũng ghi danh vào học viện với muội . Học viện cũng có đào tạo chiến sĩ nữa mà, đến lúc đó chúng ta lại có thể ở chung với nhau rồi.

      Mộ Dung Thiên nghe vậy liền trầm ngâm, tựa như suy nghĩ xem đề nghị này có được hay . ra cũng muốn tìm hiểu xem mình đạt đến trình độ của ma pháp sư Băng Hỏa song hệ hay chưa, cớ gì mà trắc thí sư lại thấy thế?

      Trong đáy mắt của Lộ Thiến tràn đầy vẻ mong chờ, nhưng cuối cùng vẫn lắc đầu đáp:

      - , bỏ .

      Khi Lộ Thiến rất thất vọng Mộ Dung Thiên cười tiếp:

      - Ta đến học viện, nhưng phải là Tát Á Da Lộ, mà là An Cách La Hy học viện ở cách đó hai con đường.

      Hết hồi 74 - Hết quyển 4
      OrchidsPham thích bài này.

    5. Chó Điên

      Chó Điên Well-Known Member

      Bài viết:
      4,012
      Được thích:
      12,975
      Quyển 5: Ma Võ Học Viện

      Chương 75: Xá Hữu (Bạn cùng phòng)

      Dịch giả: Nhập Ma Nhân

      Biên tập: ái tài uyên ương

      Nằm trong ký túc xá của An Cách La Hy ma võ học viện, tâm tình Khiết Tây Tạp háo hức như con chim , rốt cuộc nàng có thể rời khỏi mấy vị trưởng bối phiền phức trong gia tộc rồi. Ngoài song thân ra, còn cả đám gia gia, nãi nãi, thúc thúc, bá bá, thẩm thẩm, thậm chí cả lão bộc nhân..vv….mỗi ngày, hầu như toàn thể mấy trăm người trong gia tộc đều luân phiên nhau lải nhải bên tai nàng, khiến cho Khiết Tây Tạp buồn bực khôn tả. Mặc dù với cách truyền đạt cưỡng ép đó nàng cũng học được ít, so với bạn bè cùng lứa, thành tựu của nàng cũng đạt được cao hơn khá nhiều. Thế nhưng điều đó lại khiến cho thiếu nữ bước vào tuổi "nổi loạn" như Khiết Tây Tạp này lại càng khao khát tự do hơn. Trong khi đó, toàn thể gia tộc của nàng lại gần như trải thảm sẵn đường đời cho nàng, mọi việc chỉ còn chờ nàng bước đó nữa mà thôi. Khiết Tây Tạp cảm thấy mình giống bức tượng gỗ mặc cho người ta định đoạt, rất khó lòng chịu đựng nổi. Bởi vậy mà ngay khi sắp bị đưa vào nhập học tại Tát Á Da Lộ ma võ học viện, nàng quyết định lén bỏ trốn. Khiết Tây Tạp vốn thích tuân theo an bài của gia tộc để làm bất cứ chuyện gì, nàng chỉ muốn bước con đường của riêng mình, vô luận thành công hay hay thất bại, sau này nàng cũng hối hận.

      Vừa khéo An Cách La Hy ma võ học viện lại là kẻ địch đội trời chung của Tát Á Da Lộ học viện. Hai vị viện trưởng của hai học viện này là Áo Tư Đinh và Bố Luân Đặc từ khi còn trẻ đối chọi với nhau như nước với lửa. Ai cũng muốn chịu thua địch thủ, có lẽ chính vì ngừng cạnh tranh nên họ cũng ngừng tiến bộ. Sau khi về già, cả hai người đều đạt được đến thành tựu mà người bình thường khó có thể vươn tới - đạt đến trình độ thánh cấp cường giả tại đại lục - đồng thời còn chia nhau trở thành viện trưởng của hai học viện, thế là cạnh tranh của họ từ thời trai trẻ lại tiếp tục được kéo sang thành cạnh tranh của các đệ tử của hai bên. Tuy nhiên, viện trưởng Áo Tư Đinh của Tát Á Da Lộ học viện là vị ma pháp sư, đầu óc tương đối linh hoạt hơn chút, phù hợp với việc quản lý và đào tạo. Còn địch thủ lâu năm của lão là Bố Luân Đặc lại là vị chiến sĩ nên tương đối thiếu linh động hơn. Lão chỉ biết cầu đệ tử liều mạng khổ luyện, hiệu suất đương nhiên thấp hơn, thế mà vài khóa đệ tử gần đây của Tát Á Da Lộ lại xuất vài nhân tài xuất sắc, do đó mà danh tiếng của An Cách La Hy luôn bị đối phương áp đảo.

      Có lẽ là để thể phản kháng với gia tộc, Khiết Tây Tạp cố ý lựa chọn An Cách La Hy, vốn là địch thủ đội trời chung của Tát Á Da Lộ học viện mà gia tộc nàng chọn. Hơn nữa, điều kiện học tập của học viện này cũng khá tốt, so với Tát Á Da Lộ cũng kém bao nhiêu, chỉ có điều là phần lớn học viên đều phải học theo tư tưởng khô cứng của Bố Luân Đặc, nên khó có thể phát huy được bản thân mà thôi.

      Bố Luân Đặc viện trưởng áp dụng quán triệt quan niệm "có cạnh tranh mới có động lực" của mình từ thời còn trẻ, nên nhằm để duy trì áp lực đối với học viên, tất cả ký túc xá dù cấp cao hay thấp cũng đều phải có từ hai người trở lên ở cùng phòng. Đây là điều khiến Khiết Tây Tạp phải phiền não, bởi vì lúc này nàng cải trang làm nam sinh.

      Nếu có ai đó nhìn thấy Khiết Tây Tạp vào lúc này nhất định thể nhận ra nàng chính là vị thiên tài thiếu nữ ma pháp sư mà ai ai cũng biết. Thời khắc này đây, nàng chỉ là nam sinh, tuy rất tuấn tú nhưng ai hoài nghi giới tính của nàng. Nếu muốn dùng thuật dịch dung mà để cho người ta dễ dàng nhìn ra chân diện mục cần phải có kỹ năng cao thâm dị thường. Người sử dụng nó phải là người thông thạo cả Quang minh hệ và Thủy hệ, đồng thời, thiên phú cũng phải rất cao, thêm vào am hiểu sâu sắc và lĩnh ngộ bất chợt mới có thể thành công. Những người biết dịch dung thuật đều thể giải thích mình học được thế nào, giống như khi nhân loại học cách đứng và năng vậy, rất khó miêu tả ràng được.

      Người dùng thuật dịch dung có thể tạo thành lớp màng nguyên tố mỏng dính dán sát khuôn mặt, nhìn qua giống như biến thành người khác. Khiết Tây Tạp lén lút học thành công môn kỹ năng này và nó cũng chính là lá bài tủ giúp cho nàng có thể thoát khỏi tìm kiếm như thiên la địa võng của gia tộc. Nàng là nữ hài thông minh tuyệt đỉnh, nếu muốn biến thành nam nhân có ai nghĩ đến nàng chính là Khiết Tây Tạp lừng lẫy tiếng tăm. Bàn tính vừa tay gõ vang hơn [1], chỉ tiếc là Khiết Tây Tạp tính đến chuyện, đó chính là truyền thống đề cao cạnh tranh của học viện. Bây giờ cho dù điều kiện trong ký túc xá có ưu việt hơn nữa cũng phải là hai người ở chung phòng, mà nàng vốn là nữ tử nên tuyệt đối tiện ở chung phòng với nam sinh chút nào.

      Nhưng dù thế nào, nay tâm tình của Khiết Tây Tạp vẫn rất khoái trá, được tự do là tốt rồi, từ nay trời biển bao la cứ mặc ý ta bay lượn thôi. Người kiểm tra của học viện cũng quá kém, mình chẳng qua chỉ hơi hạn chế tốc độ dịch chuyển ma lực có tí xíu mà bọn họ nhìn ra được mình là ma pháp sư có đẳng cấp.

      Giường gỗ bên dưới rất cứng, còn cứng hơn cả thảm trải đất lúc ở nhà, nhưng điều này càng mang lại cảm giác mới mẻ cho Khiết Tây Tạp, nàng rốt cuộc còn là vị "thành chủ thiên kim" cao cao tại thượng nữa, và cũng còn là tiểu công chúa mà mọi người trong gia tộc đều cưng chiều tột độ kia nữa, cuộc sống bình dân là hạnh phúc làm sao. Nếu nàng để cho giới bình dân biết được những ý nghĩ này chắc chắn nàng bị chửi là "đồ biến thái" ngay.

      "Két két!" m thanh từ chiếc khóa bằng đồng được ai đó mở ra truyền tới, Khiết Tây Tạp thầm nghĩ, đến rồi, xá hữu của mình đến rồi. Nàng lập tức bật người dậy và chạy ra phòng ngoài. Hy vọng duy nhất của nàng lúc này chính là tính tình của vị xá hữu ấy nam tử tốt chút, đứng đắn chút, và tốt nhất là biết an phận chút nữa. Nếu được vậy cuộc sống ngắn ngủi ở đây của nàng rất ư dễ chịu rồi.

      Cửa bị đẩy ra, nam sinh trẻ khoảng 13, 14 tuổi bước vào. cúi đầu, chau mày, giống như suy nghĩ điều gì cực kỳ nghiêm túc, hoàn toàn để ý đến Khiết Tây Tạp ở trước mắt.

      Khiết Tây Tạp thấy dáng vẻ của , trong lòng thầm cao hứng. tệ, tệ! Người này biết trầm tư suy nghĩ, tất người sâu sắc. Giống như bát gia gia [2] của nàng, ông ta thiện dụng Thổ hệ ma pháp, tính tình trầm ổn, cũng luôn biểu lộ vẻ suy tư như thế này. Xem ra gã này cũng được đấy chứ. Nàng sợ nhất chính là đụng phải những kẻ cực độ hèn mọn bỉ ổi thường được nghe kể, ngay cả quần lót cũng muốn mặc, là quá buồn nôn mà!

      Khiết Tây Tạp ở nhà cả ngày đều tiếp xúc với những vị trưởng bối, còn như bạn bè cùng tuổi, đặc biệt là chuyện nam nhân ở với chung nhau phải làm thế nào, nàng hoàn toàn xa lạ. Để học được cách chuyện giữa nam nhân, nhằm sau này tránh để lộ sơ hở, Khiết Tây Tạp chỉ đành chủ động chào hỏi, nàng mỉm cười :

      - Huynh đài, ngươi nghĩ gì mà xuất thần như vậy?

      đa tài đa nghệ của nàng lúc này liền phát huy công dụng, thanh của nàng qua cuống họng sử dụng "nghĩ thuật" của Phong hệ mà cải biến tần suất, chẳng qua là hơi the thé chút nhưng khác biệt nhiều lắm so với giọng nam thông thường.

      Nam tử trầm tư kia liền ngẩng đầu lên, khác hẳn với hình dạng vừa rồi, hai mắt sáng lòa lên rồi :

      - Ta nghĩ, mỹ nữ trong học của viện chúng ta, con mẹ nó chứ, nhiều đấy. Nhất là vị muội muội mà ta nhìn thấy sau cùng, chậc chậc, ngoài khuôn mặt xinh đẹp ra dáng người cũng đặc biệt ngon lành, nhất là bộ ngực của nàng cứ vừa rung vừa lắc, nhấp nhô liên hồi. Khà khà, đúng là quá dâm đãng mà!

      xong câu này nước dãi chảy thành dòng rớt xuống đất. người dâm đãng như thế, ngoài Mộ Dung Thiên vốn được hun đúc bằng vô số “phim con heo” ở tại địa cầu ra, vậy còn là ai vào đây nữa!

      Nụ cười của Khiết Tây Tạp lập tức biến mất, quai hàm gần như rớt xuống đất. Đây là người mà mình vừa phán đoán rằng rất sâu sắc đó hay sao? Ừm, đúng quá rồi, sâu, là quá sâu, sâu đến thể đo lường được! Nghĩ tới đó tự dưng Khiết Tây Tạp có cảm giác rợn người.

      Chẳng lẽ đây chính là phương thức giao lưu giữa nam nhân sao? Mặc dù nghe thấy rất buồn nôn, nhưng sau này sớm muộn gì mình cũng phải thích ứng, bởi vậy Khiết Tây Tạp cũng phụ họa theo:

      - Đúng thế, dâm đãng !

      Cái từ ngữ thô tục này vừa thoát ra khỏi miệng, Khiết Tây Tạp lập tức cảm nhận được khoái cảm nổi loạn. Để nàng tiếp nhận vị trí thành chủ, các vị trưởng bối có rất nhiều cầu khắt khe đối với nàng, từ lời cho đến cử chỉ lúc nào cũng phải chú ý, cẩn thận từng tí , vừa cực kỳ nghiêm túc vừa hề thú vị. Điều này rất ức chế đối với thiếu nữ ưa nổi loạn như nàng. Cứ nghĩ đến những điều đó mà Khiết Tây Tạp càng thấy buồn bực vô cùng, bất giác nàng tự chủ được, rồi gào lớn:

      - Quá dâm đãng!

      Mộ Dung Thiên thấy nàng hưởng ứng nhiệt tình như vậy nhất thời nảy sinh cảm giác thân thiết, quả như gặp được tri kỷ vậy, thích chí :

      - Đồng học, ngươi cũng thuộc ma võ ban hả?

      Bởi vì Mộ Dung Thiên cảm thấy băng hỏa cầu của mình so với đấu khí và ma pháp đều có chút quan hệ, tuy là giống nhưng mà cũng hẳn giống, nên cuối cùng mới lựa chọn chuyên ngành này, có lẽ thu được đáp án cần thiết. Còn Khiết Tây Tạp lại cố ý muốn để bại lộ thân phận của mình, dẫu sao cũng có ai nghĩ đến thiên tài ma pháp như nàng mà lại học võ. Nhưng thực tế, tố chất chiến sĩ của Khiết Tây Tạp cũng đạt đến trình độ thấp nhất, tuy nhiên, điều đó bị thiên phú ma pháp kinh người của nàng phủ lấp mà thôi.

      Vừa nghe Mộ Dung Thiên hỏi xong, nàng liền gật đầu :

      - Đúng thế!

      Mộ Dung Thiên cười ha hả :

      - Vậy tốt quá, chúng ta học cùng ban và lại cùng ở chung phòng, đây đúng là có duyên. Chúng ta sau này là huynh đệ rồi, chẳng biết ngươi xưng hô thế nào vậy?

      - Tạp Hy.

      Đây là cái tên mà Khiết Tây Tạp bịa ra từ trước.

      - Ta tên là La Địch.

      Mộ Dung Thiên cũng giới thiệu ngắn gọn tên của mình, sau đó nhìn chằm chằm vào “gã bạn cùng phòng" để đánh giá lượt. Khiết Tây Tạp thấy vậy da đầu hơi ngứa ngáy, chẳng lẽ thuật dịch dung kín như áo trời của mình lại có sơ hở gì hay sao?

      May mà phán đoán của nàng chính xác, lúc này chỉ thấy Mộ Dung Thiên ve cằm rồi :

      - Tạp Hy huynh đệ, ta thấy thân hình ngươi gầy gò quá, sức lực e rằng đủ, cần phải tăng cường tập luyện mới được.

      Cơ thể của Khiết Tây Tạp vốn là của nữ nhi, điều này dịch dung thuật có cách nào cải biến được, do đó mà so với thân hình nam nhân tất nhiên là mảnh mai hơn nhiều. Khiết Tây Tạp vốn cũng đặc biệt mặc những bộ y phục hơi thùng thình chút, nhưng ngờ vẫn thể che giấu được. Nghe Mộ Dung Thiên vậy, nàng bèn gật gù đồng ý:

      - Phải, ngươi sai.

      Mộ Dung Thiên lẩm bẩm tiếp:

      - Quái lạ, cơ ngực của ngươi cũng khá phát triển đó nhỉ.

      Dứt lời, liền đưa tay ra và định chạm lên đó.

      Đây là việc mà bất luận thế nào Khiết Tây Tạp cũng thể tiếp thụ được, nàng vội vàng lấy tay che ngực và né sang bên, đồng thời cũng cảm thấy phiền não vì hiểu sao chỗ đó của mình lại lớn như thế. Nàng dùng vải ép chặt lại rồi mà vẫn che đậy được, nó cứ nhô lên như khiêu khích người ta vậy.

      Mộ Dung Thiên chép miệng nhủ thầm:

      - hẹp hòi, sờ cái xem có săn chắc thôi, có mất miếng thịt nào đâu.

      Khiết Tây Tạp dù có tính nổi loạn đến mức nào cũng vẫn là nữ hài, nghe vậy cảm thấy xấu hổ, chỉ muốn tìm cái lỗ để chui xuống thôi. ra nam sinh ở chung với nhau cũng phải là chuyện đơn giản chút nào, so với dung hợp ma pháp để sử dụng còn khó hơn nhiều!

      Mộ Dung Thiên mở cửa sổ, ngoài cửa chính là con đường thông với khu ký túc xá dành cho nữ sinh, nơi đó có mỹ nữ như mây, khiến nhìn hết. Giá tiền cho phòng đôi của mỗi học kỳ là 100 thủy tinh tệ, lúc nãy khi trả tiền vốn cảm thấy xót dạ vô cùng, thế nhưng bây giờ lại thấy số tiền đó có thể "an nghỉ" được rồi. Hít hơi sâu, Mộ Dung Thiên cảm thán :

      - ra cuộc sống tại học viện cũng tệ, ngay cả trong khí cũng phảng phất mùi vị phong tao nhỉ!

      Còn Khiết Tây Tạp dở khóc dở cười, nàng có dự cảm rất mãnh liệt: ác mộng của mình, từ lúc này bắt đầu rồi đây.

      Hết hồi 75
      OrchidsPham thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :