Dị Giới Dược Sư - Vô Sỉ Đạo Tặc

Thảo luận trong 'Sắc Hiệp'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Chó Điên

      Chó Điên Well-Known Member

      Bài viết:
      4,012
      Được thích:
      12,975
      Chương 61: Thăm Dò.

      Dịch giả: duy_daica310

      Biên dịch: Nhập Ma Nhân

      Biên tập: ái tài uyên ương

      Tòa nhà to lớn này phải là Dược Sư công hội của thị trấn nhoi nữa. Phật Lạc Lý Tư là nơi đặt tổng bộ công hội của toàn thể Lam Nguyệt đế quốc. Do đó, nơi này chính là Dược Sư tổng công hội, quản lý tất cả công việc liên quan đến chức nghiệp này ở các nơi toàn quốc. Chứng thực chức nghiệp chỉ là mục trong số đó mà thôi, nó còn bao gồm cả quản lý, phân bố, thăng cấp nhân viên, phát hành huy chương, nghiên cứu dược vật, thiết lập và xoá bỏ Dược Sư phân hội ở các thành thị lớn …v..vv….Tóm lại, bất cứ mục nào cũng đều rất phức tạp.

      Vừa bước vào cửa, Mộ Dung Thiên liền phát ra nơi nắm giữ việc bồi dưỡng và phân phối nhân tài toàn quốc hoàn toàn bận rộn chút nào. Có lẽ chính bởi vì cái loại công việc này là đại nên tuyệt đối thể để xảy ra chút sơ suất nào, cho nên nhân viên làm việc tại Dược Sư công hội đều được sắp xếp rất đầy đủ, năng lực của họ luôn vượt xa số lượng công việc hàng ngày, vì thế mà nhân viên của các bộ môn trông như rất nhàn nhã, gần như là ăn ngồi rồi vậy. Nơi đây thỉnh thoảng cũng có người mặc y phục dược sư ra ra vào vào, nhưng cũng chỉ có mười mấy, hai mươi người mà thôi.

      nữ tử người của Mã Nhã tộc chuyên phụ trách việc tiếp đãi khách liền tiến lại hỏi:

      - Tiên sinh, xin hỏi ngài có chuyện gì cần giải quyết phải ?

      Mã Nhã tộc là chủng tộc rất kỳ quái, bọn họ có sở trường gì đặc biệt ngoại trừ trí nhớ cực tốt, gần như chỉ xem qua bất cứ thứ gì lượt là nhớ mãi. Bọn họ thường phụ trách số nghiệp vụ phức tạp đòi hỏi phải ghi nhớ kỹ, tỷ như tòa nhà trăm tầng này vậy, nàng có thể nhớ được mỗi tầng, mỗi bộ môn có bao nhiêu nhân viên, tên mỗi người, công việc phụ trách..v….vv. Họ có thể giúp những ai đến đây làm việc lần đầu tìm được phục vụ thích hợp chính xác, và ràng để nâng cao năng suất làm việc của các ngành. Do đó nên họ mới có khả năng xứng đáng đảm nhiệm chức vụ tiếp đãi viên. Trừ điều đó ra, các nàng còn là “vạn thông”, chỉ cần ai đó gặp phải vấn đề khó khăn nào hỏi các nàng là được, cơ bản, có hỏi có câu trả lời ràng, họ chẳng khác nào cuốn bách khoa toàn thư sống. Nhưng trí nhớ siêu cường của họ cũng phải là trí tuệ của bản thân họ, bởi vì họ chỉ thuần túy là ghi nhớ, chứ phải tính toán, suy luận hay phân tích gì, bằng họ đúng là thiên tài xuất chúng rồi.

      Mộ Dung Thiên hỏi:

      - Tiểu thư, ta nên đến đâu để tiến hành thủ tục chứng nhận chức nghiệp vậy?

      Nữ tử Mã Nhã :

      - Xin hỏi ngài đến từ nơi nào? Ta cần phải biết hộ tịch của ngài mới có thể xác định được ngành phụ trách thích hợp.

      Úi chà, bộ còn cần phải có hộ tịch nữa à? Mộ Dung Thiên có chút buồn bực, “người ngoài hành tinh ” như làm gì mà có hộ tịch chứ. hơi suy nghĩ chút rồi :

      - Cách Lâm trấn.

      Giờ đây, quả xem Cách Lâm trấn là quê hương của mình rồi.

      cần suy nghĩ, nữ tử Mã Nhã tộc liền đáp ngay:

      - Bổn quốc có hai Cách Lâm trấn, cái thuộc quyền quản hạt của thành thị cấp ba Lân Các Đạt, còn cái kia trực thuộc thành thị cấp hai Uy Nhĩ thành. Tiên sinh, xin hỏi ngài đến từ trấn nào?

      Mộ Dung Thiên thầm thở dài, thành thị của Lam Nguyệt đế quốc có tới hàng ngàn hàng vạn, mà trấn nhiều kể xiết, làm thế nào mà nàng có thể nhớ được ràng như vậy? Nếu phải tìm máy tính e rằng cũng phải chờ đợi , hai phút ấy chứ. Quả nhiên trí nhớ siêu cấp của Mã Nhã tộc là danh bất hư truyền.

      - Là Cách Lâm trấn của Uy Nhĩ thành.

      - Tốt lắm, Uy Nhĩ thành thuộc khu 316 của đế quốc, phụ trách bộ phận này là lầu 108 khu 3 phòng 22. Thể chất trắc thí sư số là Liệt Đa Phu tiên sinh, số hai là Nội Nội tiên sinh, số ba là Ái Đa Ô Mông phu nhân, số bốn là.....

      - Tiểu thư, đủ rồi! Ta nghĩ là ngươi giúp ta rất đầy đủ rồi....

      Người còn thao thao bất tuyệt, chẳng ngại phiền hà, nhưng Mộ Dung Thiên là người nghe mà thấy đầu choáng mắt hoa rồi, nên vội vàng ngắt lời. Những tên gọi kiểu Phương Tây này vốn rất hao tổn tâm trí, hơn nữa lại nhiều như vậy. Mộ Dung Thiên quả nghĩ ra nàng làm sao mà có thể nhớ được từng chi tiết như vậy, lẽ nào đầu óc người Mã Nhã tộc cũng vận hành theo cơ số hai như máy tính chăng? Mộ Dung Thiên càng nghĩ càng cảm thấy ý nghĩ viễn vông của mình cũng phải là có khả năng.

      May mà nữ tiếp viên này vẫn chưa đến mức cứng nhắc như máy tính, lúc này nàng cũng nhận ra Mộ Dung Thiên có vẻ thiếu kiên nhẫn nên mới dừng lời và chuyển đến phần quan trọng:

      - Về phần những hạng mục công việc khác, tỷ như bố trí địa điểm, tiền lương…..nhất định phải trải qua trắc thí mới có thể xác định cụ thể. về phía trước 237 thước có vài điểm truyền tống cỡ . Tiên sinh có thể sử dụng miễn phí các phương tiện lại giữa các công hội ở trong tòa nhà cao tầng này. biết ta còn có thể giúp ngài chuyện gì nữa chăng?

      Mộ Dung Thiên vội đáp:

      - cần, cần đâu.

      Ở đây càng lâu, Mộ Dung Thiên càng thấy rằng bản thân như chuyện với cái máy hoặc cũng có thể người máy có tình cảm, bởi vì nàng ghi nhớ rất nhiều con số, thậm chí ngay cả khoảng cách từ đây đến điểm truyền tống là bao nhiêu cũng có thể kể ra chuẩn xác được như vậy. Vì thế mà Mộ Dung Thiên cũng biết là nên bái phục tộc người Mã Nhã hay là nên đau xót cho họ nữa đây.

      Mộ Dung Thiên theo hướng chỉ dẫn của nữ tiếp viên cũng tìm được vài địa điểm truyền tống như nàng ta . Nơi đây quả hổ là Dược Sư tổng công hội, đúng là xa xỉ quá mức, ai vào đây cũng có thể tùy tiện sử dụng truyền tống trận. Tuy nhiên, những truyền tống trận ở đây so với những cái ở trong thành lại giống nhau mấy, bởi vì những cái ở đây đều do nội bộ tổng công hội thiết lập, vốn hề liên quan với truyền tống trận ở bên ngoài, mà phạm vi của chúng cũng hơn nhiều, do đó mà chúng đòi hỏi ít năng lượng hơn và chi phí cũng giảm rất nhiều. Lại nếu có loại truyền tống cỡ này giúp người ta di chuyển ở trong tòa nhà này tất cả mọi hoạt động ở đây quả là rất phiền toái. Tổng công hội cho phép bất cứ ai mang theo ma thú lại lại trong đây, nếu nơi đây bị biến thành cái vườn thú, gà bay chó sủa khắp nơi, gây rối loạn cả lên biết làm sao?

      Loại truyền tống miễn phí này sử dụng rất đơn giản, chúng đòi hỏi người ta phải có thẻ mới dùng được, cũng gần giống như thang máy ở địa cầu vậy. Chúng có phím số từ 0 đến 9, có thể tự do lựa chọn truyền tống đến số ba của Nội Nội tiên sinh trong tòa nhà nay.

      Mộ Dung Thiên mau chóng ấn ba chữ số 108, tính theo thời gian mà thanh nhắc nhở lúc trước nghe được gần giống nhau. từng trải qua lần truyền tống, nên bây giờ còn hồi hộp căng thẳng như trước nữa. Những tia bạch quang vừa xuất Mộ Dung Thiên được đưa đến hành lang khác chỉ trong cái chớp mắt. nhìn qua cửa sổ thấy mây trắng lững lờ bay qua, đúng là tầng 108 rồi.

      Rốt cuộc Mộ Dung Thiên cũng tìm được phòng 22 khu 3 theo lời chỉ dẫn của nữ nhân Mã Nhã tộc. Ở nơi đây rất nhàn hạ, sau khi pháp lệnh mới ban bố chỉ có hai hạng tố chất với trị số vượt qua 1200 là có thể đến đây để thực chứng nhận, những người đạt tiêu chuẩn đó đều là những người xuất sắc nên cũng tương đối khan hiếm. Do đó mà nơi đây mới có vẻ nhàn hạ như vậy.

      Trong phòng 22 còn có nhiều phòng , bởi vì tố chất trắc thí sư đòi hỏi phải có nơi làm việc hoàn toàn thanh tĩnh mới có thể cố gắng đạt tới chỉ số trắc thí chuẩn xác nhất. Mộ Dung Thiên tìm bừa gian phòng để ngỏ cửa rồi bước vào, nam nhân làm việc tại đây là người trung niên thuộc Nhân tộc. đại lục này chỉ có Nhân tộc là mới có thể đảm nhiệm được chức vụ này, mà người có thể làm việc tại tổng công hội nhất định phải là người có cấp bậc từ tượng sư trở lên. Bởi vậy mà những người ở đây, ngoại trừ những ai có khả năng ghi nhớ tăng giảm theo tuổi tác như Mã Nhã tộc, còn lại hầu như ai cũng đều khá lớn tuổi. Tuổi tráng niên ở Thần Phong đại lục khá dài, trong khi độ tuổi trung niên và lão niên đều khá ngắn, do đó mà độ tuổi của người trung niên và lão niên chênh lệch nhau cũng lớn.

      Người trung niên thấy bước vào đứng lên :

      - Trắc thí sư số hai là Nội Nội, rất hân hạnh được phục vụ ngài.

      Mộ Dung Thiên trong trang phục sĩ chỉ lộ ra mặt nạ bảo hộ, :

      - Ta đến đây để làm thủ tục chứng nhận chức nghiệp.

      Nội Nội nhìn Mộ Dung Thiên và hơi có chút sửng sốt, đa số những ai đến đây thông thường đều là những người vừa mới trưởng thành, còn cỡ tuổi mười ba, mười bốn như Mộ Dung Thiên đây đúng là mới lần đầu trông thấy. Nhưng pháp lệnh ban bố, và người có thể đến nơi đây để làm thủ tục chứng nhận hẳn đều là nhân tài xuất sắc, do đó mà trắc thí sư dám chậm trễ và cũng dám đưa ra nghi vấn gì, để tránh khỏi đắc tội với người ta. Thế là y liền theo quy củ mà tiến hành trắc thí cho Mộ Dung Thiên. Đây là trắc thí chức nghiệp chuyên nghiệp, chỉ cần xác định được tố chất của dược sư tốt rồi, bởi vậy nên lâu sau có kết quả.

      - 2536, 2548!

      cần phải hỏi, Nội Nội cũng kinh hãi giống hệt Mạc Lý An vậy. Với chỉ số như thế ngay cả nơi có nhân tài đông đúc như Dược Sư tổng công hội này cũng chưa từng gặp được. Mà chỉ số trắc thí của Nội Nội và Mạc Lý An lại có chút khác biệt, chỉ là con số lần này của Nội Nội hẳn là chính xác hơn chút, dù sao người này cũng là trắc thí sư chuyên nghiệp cho dược sư kia mà.

      Thế nhưng khi gặp phải chỉ số ngàn năm khó gặp này Nội Nội lại có tự tin như Mạc Lý An, nên y lại phải trắc thí thêm lần nữa, sau khi thu được kết quả vẫn giống vậy Nội Nội mới hết hoài nghi. Y lau mồ hôi trán và thái độ những là khách khí hơn mà còn có vẻ rất tôn kính, y hỏi:

      - Xin hỏi tiên sinh xưng hô thế nào?

      - Ta tên là La Địch.

      - Xin chúc mừng ngài, La Địch tiên sinh! Chỉ số của ngài tuyệt đối là đặc cấp thiên tài, sau này nhất định trở thành trong những nhân vật trụ cột trong công hội, vì đế quốc mà có những cống hiến vĩ đại và nhận được tôn kính của muôn người. Ngài như vầng thái dương chói sáng bầu trời, như trăng sáng trong bóng tối....

      Nội Nội cứ thao thao bất tuyệt tuôn ra hết bao lời khen ngợi tốt đẹp nhất, khiến cho toàn thân của Mộ Dung Thiên sởn cả gai óc, rồi sau đó mới ra câu hữu dụng:

      - La Địch tiên sinh, xin mời cầm chỉ số này đến tầng 125 khu 1, phòng 11 để tiến hành thủ tục nhận huy chương.

      Mộ Dung Thiên thở phào nhõm, thầm nghĩ chẳng lẽ những người ở tổng công hội đều nhiều như vậy sao? Nếu vậy xem ra họ cũng khác với người của Mã Nhã tộc lắm. Tuy thế, vẫn lễ độ :

      - Đa tạ Nội Nội tiên sinh!

      Nội Nội tiễn Mộ Dung Thiên ra đến tận cổng. Y mới vừa quay về bàn làm việc, còn chưa kịp ngồi xuống thấy có hai người mặc y phục sĩ cùng bước vào. Nội Nội nghĩ thầm trong lòng: “Lẽ nào gần đây tại Phật Lạc Lý Tư lại thịnh hành loại trang phục sĩ nhỉ? Tại sao mà người trước kẻ sau khi đến chứng nhận đều ăn mặc kiểu này vậy ta?”

      Tuy nghĩ vậy, nhưng y vẫn lên tiếng:

      - Mời chư vị lần lượt tiến vào từng người để trắc thí được chăng? Còn ai chưa đến phiên xin tạm thời hãy đợi bên ngoài cửa nhé.

      trong hai người mặc đồ sĩ cởi chiếc mặt nạ bảo hộ xuống và để lộ ra khuôn mặt xinh đẹp, mỉm cười :

      - Nội Nội tiên sinh, ta chỉ muốn hỏi chút, chỉ số của vị tiên sinh vừa rồi là bao nhiêu thế?

      Nội Nội vừa trông thấy khuôn mặt của người kia kinh hô thất thanh:

      - Bích Dạ tiểu thư!

      Hết hồi 61
      OrchidsPham thích bài này.

    2. Chó Điên

      Chó Điên Well-Known Member

      Bài viết:
      4,012
      Được thích:
      12,975
      Chương 62: Diễm Ngộ.

      Dịch giả: duy_daica310

      Biên dịch: Nhập Ma Nhân

      Biên tập: ái tài uyên ương

      - 2536, 2548!

      Lại thêm người nữa bị chỉ số siêu khủng của Mộ Dung Thiên dọa cho mất vía. Đó là người thợ rèn Ải nhân râu ria xồm xoàm, chuyên ngành của gã chính là chế tạo và phân phát huy chương. Ải nhân trời sinh giỏi về kim loại và nghề rèn nên thường nhận chức Thiết Tượng. [1]

      Tên Ải nhân ấy cảm thán :

      - Cừ , La Địch tiên sinh quả nhiên là nhân tài hiếm thấy!

      Người này rất hào sảng, giống nữ tử Mã Nhã tộc và Nộ Nộ trắc thí sư mà Mộ Dung Thiên gặp trước đó. Gã hơi dừng lại chút rồi tiếp:

      - Ngươi hãy chờ chút, để ta lập tức chế tạo cho ngươi cái huy chương.

      Huy chương vốn phải là có sẵn, bởi vì khi chế tạo huy chương cần phải trích huyết nhận chủ mới được.

      Mộ Dung Thiên sau khi trích hai giọt máu vào trong cái bình bạch ngọc giống như ống nghiệm, gã thợ rèn liền cầm lấy khối thạch trong suốt bỏ vào lò lửa, đợi bên ngoài đỏ rực lên sau đó lại dùng cái kiềm lấy ra, kế đến lại cầm lấy cái tiểu đồng chuy thường sử dụng trong công việc mà đập gõ “đinh đinh chập. Thạch được nung nóng với nhiệt độ cao nên liền bị mềm , ở bên dưới tiểu đồng chuy, nó trông chẳng khác nào chiếc kẹo đường bị ngâm nước nhiều lần rồi nảy sinh biến hóa. bao lâu sau phiến huy chương hình lá cây xuất , bề mặt có rất nhiều đường vân rất nét, thậm chí còn có thể thấy được từng ly từng tý của nó nữa. Kỹ thuật của Ải nhân quả rất tinh vi, đúng là trái ngược với vẻ ngoài thô kệch của họ.


      Lá cây chính là ký hiệu nhập môn của dược sư, Mộ Dung Thiên tuy có tố chất siêu quần trác việt, nhưng lại chưa trải qua quá trình tôi luyện cao cấp, nên vẫn phải được đối xử bình đẳng.

      Người thợ rèn cầm lọ bạch ngọc đựng tiên huyết để mặt, khối thạch kia cũng rất thần kỳ, ràng là ở tình trạng thể rắn chắc, nhưng giọt máu kia lại tựa như bọt biển chậm rãi thẩm thấu vào bên trong, so với sủng vật nở trứng cũng chẳng khác bao nhiêu.

      Ải nhân cầm cái huy chương đưa cho Mộ Dung Thiên rồi :

      - Được rồi, ngươi xem thử .

      Mộ Dung Thiên cầm chiếc huy chương vào tay, nó tức toát ra luồng bạch quang nhàn nhạt, đó là do trải qua việc dùng máu tẩy luyện đặc tính, ngoại trừ chủ nhân ra, còn những người khác khi cầm nó trong tay xảy ra tượng này.

      Hà, rốt cuộc cũng có chỗ đứng danh chính ngôn thuận tại đại lục này rồi. Mộ Dung Thiên thầm nghĩ gánh nặng trong lòng bấy lâu cuối cùng cũng được thả xuống đất, trước đây có huy chương chức nghiệp nên luôn có cảm giác như mình ở lậu vậy, vì thế nên cao hứng với người thợ rèn:

      - Thác Mễ Á tiên sinh, ngươi quả là người thợ tài ba, huy chương này rất đẹp, ta thích lắm!

      Ải nhân và Trư nhân giống nhau ở chỗ rất thích được nghe người ta tán dương, ngay trong suy nghĩ họ cũng khiêm nhường chút nào. Thác Mễ Á vừa nghe khen lập tức ngoác miệng ra cười tươi, gã thầm nghĩ những người đến đây lấy huy chương, sau khi có được nó rồi chỉ xem lại ý nghĩa của huy chương rồi bỏ thẳng chứ hề chú ý đến tay nghề xuất chúng của gã, ai lại giống như cái vị La Địch tiên sinh này, biết phân biệt hàng tốt xấu. Do đó mà gã nhất thời cao hứng đáp liền:

      - La Địch, địa chỉ của ngươi ở đâu thế, để lúc nào rảnh rỗi ta tìm ngươi uống rượu, ta mời khách!

      Cách thức biểu lòng mến khách thường thấy nhất của Ải nhân là mời rượu. Sau khi họ xem ai đó là bằng hữu gọi thẳng tên của người đó. Hai điều này khá giống với cánh nam nhân ở địa cầu.

      Mộ Dung Thiên thấy Thác Mễ Á hào sảng như vậy nên rất có hảo cảm, cười đáp:

      - Tốt lắm! Nhưng mà ta vừa đến Phật Lạc Lý Tư thôi, tạm thời còn chưa có chỗ ở, khi nào có rồi báo cho ngươi biết nhé.

      Thác Mễ Á gật đầu đồng ý, vừa vặn lúc này lại có người khác tới làm huy chương nên gã tiếc nuối với Mộ Dung Thiên:

      - La Địch, cứ tiếp tục đến lầu 83, khu 4 phòng 5 để điều sắc [2] thôi. An Ny nữ sĩ làm việc với ngươi.

      Mộ Dung Thiên :

      - Được!

      Khi sắp bước ra cửa, đột nhiên Thác Mễ Á hô:

      - La Địch, đừng quên đấy, khi nào có địa chỉ nhớ cho ta biết nhé!

      Tính tình của Ải nhân quả là rất hào sảng, chỉ cần chuyện hợp ý xem nhau như là bằng hữu tâm giao từ nhiều năm vậy.

      Điều sắc là công việc rất đơn giản, điều sắc sư An Ny cầm huy chương bỏ vào lọ nước màu xanh lục, đợi đến khi tất cả chất lỏng ở bên trong bị hấp thu hoàn toàn, chiếc huy chương hình lá cây có màu trong suốt lập tức biến thành xanh thẫm, bên trong phảng phất như có dịch thể lưu động. Điều này cũng có chút tương tự với các món hàng tinh phẩm ở địa cầu. Tuy cùng là dược sư huy chương, nhưng tiêu ký “diệp tử” của Mộ Dung Thiên hơi khác chút, bởi lẽ màu xanh lục là biểu thị đẳng cấp của tuy thấp nhưng lại có tố chất cực cao. Thông thường chỉ có ai có những chỉ số 2000 mới có được màu xanh lục này. Sau khi thêm màu sắc, cho dù cấp bậc chức nghiệp của Mộ Dung Thiên chỉ là mới nhập môn, nhưng mọi người cũng dám khinh thường và thất lễ, bởi vì biết đâu sau này có thể trở thành tông sư, hay thậm chí có khi còn là đại nhân vật thánh cấp cũng chưa biết chừng. Do đó mà bây giờ người ta đối đãi với cũng tương đương với cấp tượng sư rồi.

      Kế đến lại phải chạy qua mười mấy khâu và thông qua loạt trình tự tương tự như thế, sau hai, ba giờ, tất cả mọi việc trong Tổng Bộ Dược Sư công hội được xử lý vẹn toàn. phải khắp các nơi, thủ tục cũng có chút phiền hà, nhưng cuối cùng cũng đến được bộ phận có thể là quan trọng nhất với những người làm chứng nhận - Bộ phân phối và đãi ngộ.

      Khác với những tiểu viên chức ở những khâu khác, các nhân viên làm việc tại đây đều phải phụ trách công việc có tầm mức quan trọng như việc điều phối này hẳn phải là những người thuộc tầng lớp cao cấp của công hội đảm nhiệm rồi. Sau khi biết được Mộ DungThiên có tố chất cực cao, người phụ trách có tên là Bố Luân Đặc cũng hết sức bất ngờ, tiếp theo đó y lập tức có biểu rất nhiệt tình, chẳng những thế mà còn đích thân rót cho tách trà nữa.

      Mộ Dung Thiên hỏi thăm dò:

      - Bố Luân Đặc tiên sinh, ta muốn về Uy Nhĩ thành nhậm chức, biết có được ?

      Bố Luân Đặc vừa nghe thế liền đáp:

      - La Địch tiên sinh, Uy Nhĩ thành chỉ là địa phương bé, mà ngài lại có tiềm năng như vậy, đúng lý ra nên ở lại Phật Lạc Lý Tư mà giang cánh hùng ưng, đại triển thần oai mới phải. Hơn nữa, ta nghe công tác phòng ngự ma thú công thành của Uy Nhĩ thành cũng được tốt lắm, lần trước còn suýt nữa là bị công phá. Nếu như sau này lại phát sinh việc như thế, vậy nhân tài như ngài gặp phải rủi ro ngoài ý muốn, thế bổn quốc bị tổn thất rất lớn. Lẽ tất nhiên là ta chỉ ví dụ như vậy thôi. Mà chúng ta ở Phật Lạc Lý Tư, từ ngày thành lập cho đến nay vẫn chưa bao giờ bị uy hiếp đến tính mạng, và tất nhiên là có khả năng bảo hộ La Địch tiên sinh được an toàn rồi.

      Mộ Dung Thiên vốn ôm nhiều hy vọng, giờ đây nghe Bố Luân Đặc thế lại càng biết là được, nên chỉ đành :

      - Vậy được rồi, ta ở lại Phật Lạc Lý Tư.

      Tuy thế, nhưng cũng biết có cách nào để đưa được bọn Tư n cùng đến đây, điều đó quả nan đề. Phật Lạc Lý Tư là nơi mà các đại chức nghiệp công hội và các Liên minh công hội tồn tại, sức phòng ngự của nó đương nhiên là rất vững chắc, mà đằng sau lại là đế đô, còn an toàn của dân cư ở đế đô trong thời gian ma thú công thành cũng được đảm bảo tối đa, thậm chí có thể hề bị uy hiếp chút nào. Bởi vậy mà có rất nhiều người muốn di cư đến Phật Lạc Lý Tư, nhưng diện tích thành thị lại cố định, do đó mà họ cũng phải khống chế tăng trưởng về mặt nhân khẩu. nay tòa thành này dần dần có xu hướng quá tải, vì thế, muốn trở thành cư dân của Phật Lạc Lý Tư hẳn cũng phải là chuyện dễ dàng gì.

      Bố Luân Đặc là lão già sành đời, chỉ cần cái liếc mắt nhìn ra được Mộ Dung Thiên lưu luyến chốn thành thị lớn ắt hẳn là có nguyên nhân, vì thế mà lão mỉm cười :

      - Nếu như ngài lo lắng cho thân nhân của mình, vậy ngài cũng có thể tùy thời mà đưa họ đến Phật Lạc Lý Tư. Chuyện này do công hội chúng ta đứng ra giải quyết, hẳn là có vấn đề gì.

      Tuy Bố Luân Đặc “hẳn là”, nhưng kỳ giọng điệu lại rất tư tin, so với “khẳng định” cũng khác là bao. Đáng lý ra phải đạt đến cấp bậc tượng sư mới có thể đem theo người nhà vào thành, cả gà chó hay sủng vật cũng được mang theo [2]. Xem ra, có thể là Bố Luân Đặc đặc biệt chiếu cố đến Mộ Dung Thiên.

      Mộ Dung Thiên nghe thế rất vui mừng, :

      - Đa tạ Bố Luân Đặc tiên sinh!

      Tuy nhiên, cũng chưa dám đưa ra cầu ngay, vì dù sao Tư n, Lạc Na và Lệ Toa cũng có quan hệ huyết thống chính thức với . Do đó thầm hạ quyết tâm, đợi đến lúc có dịp nhất định tạo ra nhiều thành tích để được công hội giúp đỡ nhiều hơn nữa, chỉ có như vậy việc đưa mấy người vào thành cũng dễ dàng hơn. Nghĩ như vậy rồi tâm tình của Mộ Dung Thiên cảm thấy rất khoái trá, tiếp:

      - Bố Luân Đặc tiên sinh, xin hỏi lúc nào ta có thể bắt đầu nhận chức vậy? Và ta làm việc ở đâu?

      Bố Luân Đặc cười :

      - La Địch tiên sinh, chỉ cần ngươi nguyện ý bất cứ lúc nào cũng có thể bắt đầu. Về phần địa điểm công tác cũng có thể tùy ý chọn bất cứ nơi nào ngươi muốn.

      - A! nơi nào cũng được sao?

      Mộ Dung Thiên có chút mơ hồ, câu trước của Bố Luân Đặc còn nghe hiểu được, nhưng câu sau lại chút nào.

      Bố Luân Đặc đành giải thích:

      - Dược sư chúng ta vốn có thể cầu địa điểm cố định để luyện chế đan dược, nhưng chẳng qua đó chỉ là những việc lao động chân tay, còn đối với những thiên tài có trị số ngoài 1800, tỷ như La Địch tiên sinh đây cần nghiên cứu các loại thảo dược mới hoặc đề cao hiệu lực dược phẩm cũ là đủ rồi. Nếu như bọn ta ràng buộc ngài vô hình chung làm hạn chế khả năng sáng tạo và dũng khí thực nghiệm thí nghiệm của ngài, như vậy ngài được phát triển tốt. Bởi vậy, nên ngài hoàn toàn được tự do lựa chọn môi trường làm việc. Mỗi tháng còn được lãnh mức lương là trăm thủy tinh tệ, rồi tùy theo đẳng cấp mà tăng dần lên. Nếu như ngài có thành quả tốt trong việc nghiên cứu dược vật còn có thể nhận được thêm phần tiền thưởng. Ngoài ra, tất cả mọi chi phí nghiên cứu đều do công hội chi trả.

      Kỳ công việc của Mộ Dung Thiên cũng giống như các khoa học gia tại địa cầu. Họ được cấp cho phép nghiên cứu đủ thứ trời dưới đất, ngoài ra, nếu có thành quả tốt còn được thưởng thêm. Còn nếu làm được gì cả vẫn lãnh tiền lương đều đặn mỗi tháng. Ở tại Thần Phong đại lục này tố chất quyết định cho số phận của người, và điều đó cũng hẳn là có chỗ tốt. Cho dù bây giờ Mộ Dung Thiên có ăn ngồi rồi cả ngày trời, chỉ lêu lõng ăn chơi mỗi tháng vẫn có thể lãnh trăm thủy tinh tệ, chỉ là được tăng lương mà thôi. Do đó mà lúc này trong lòng như nở hoa, hớn hở vô cùng. Trước kia vẫn luôn lo lắng biết sau khi nhậm chức dược sư rồi nơi nào đó, làm loại công việc lặp lặp lại hết ngày này qua ngày ngày khác, sống cuộc sống bình bình và có gì thay đổi như thế buồn chết được. Hơn nữa, điều quan trọng hơn là tuyệt thể để công việc bận rộn trói buộc , bởi vì còn có dã tâm cao xa hơn. quyết quên việc đó. Giờ đây, chỉ còn chờ đợi cơ hội nữa mà thôi. Tuy nhiên, công việc chủ yếu nay là phải đứng vững ở Thần Phong đại lục này trước .

      - Phải rồi, ta từ nơi xa xôi đến đây, trong nhà cũng hề giàu có, mà người cũng có tiền. biết công hội có thể tạm ứng trước cho ta ít tiền lương....

      Ngón tay cái của Mộ Dung Thiên ngừng xoa xoa vào ngón trỏ, còn mặt lộ ra bộ dáng tham quan đòi tiền, quả là ti tiện bỉ ổi quá sức.

      Bố Luân Đặc cười :

      - Yên tâm , La Địch tiên sinh, đối với nhân tài có tiềm lực cao chúng ta tuyệt tiếc rẻ ky bo chút nào đâu. Chỉ cần là dược sư có chỉ số ngoài 1800, sau khi hoàn thành công việc chứng nhận lập tức thu được ba nghìn thủy tinh tệ.

      - Ba nghìn thủy tinh tệ? Cũng có nghĩa là ba vạn kim tệ?

      Mộ Dung Thiên nuốt nhanh ngụm nước miếng xuống, nhưng còn chưa hết kinh ngạc Bố Luân Đặc lại tiếp:

      - Ngoài ra, những nhân tài như thế còn được nhận thêm căn biệt thự xa hoa ở khu phố Hoàng Kim tại thành nữa.....

      oooOooo

      Mộ Dung Thiên vừa ung dung cất bước rời khỏi cửa Dược Sư công hội vừa ngân nga:

      - Thịt quay có và rượu ngon cũng có, bầu trời xanh thẳm, ánh nắng rạng ngời, cuộc sống tươi đẹp. Khủng long tuyệt chủng, mỹ nữ lại như mây, phim cấp ba dâm đãng, diễm ngộ tới tuỳ thời.….

      còn chưa kịp hát xong trước mặt lập tức sáng ngời, nữ tử tóc dài như mây chợt bước đến gần, dung mạo của nàng cực kỳ xinh đẹp, vóc người như ma quỷ, da thịt trắng như tuyết, song nhũ cao vút, vòng eo mảnh khảnh, bờ mông tròn lẳn và cặp đùi đẹp vừa thon vừa dài.....

      Mộ Dung Thiên tâm tình phi thường sảng khoái, vừa định huýt sáo tiếng để trêu chọc nàng, mỹ nữ ấy cũng đến gần và đứng thẳng tắp trước mặt rồi hỏi:

      - Xin hỏi, ngài có phải là La Địch tiên sinh ?

      Mộ Dung Thiên dụi dụi mắt như thể tin vào mắt mình được nữa, ngờ lại có đại mỹ nữ chủ động đến tìm mình, quả là chuyện lạ, trước nay chưa từng xảy ra. Diễm ngộ lúc nào cũng tới, chẳng lẽ có chuyện hẹn mà gặp sao?

      Hết hồi 62

      ===================================

      Chú thích

      [1] Thiết tượng: thợ rèn.

      [2]Nguyên văn đầy đủ: 一人得道.鸡犬升天

      “Nhất nhân đắc đạo, kê khuyển thăng thiên”: người đắc đạo cả gà chó cũng được lên trời. Tương đương với câu “ người làm quan, cả họ được nhờ.”

      [3] Điều sắc: nhuộm màu.
      OrchidsPham thích bài này.

    3. Chó Điên

      Chó Điên Well-Known Member

      Bài viết:
      4,012
      Được thích:
      12,975
      Chương 63: Câu Dẫn.

      Dịch giả: Plutoni_vpt

      Biên dịch: Nhập Ma Nhân

      Biên tập: ái tài uyên ương

      Nữ tử này quả là rất xinh đẹp, vóc người dong dỏng cao, mặc dù nở nang đầy đặn như Bích Dạ nhưng rất xinh xắn, trông tựa như mỹ nhân ngư trong truyền thuyết vậy. Vóc người của nàng được khéo léo kết hợp với dáng thướt tha là hoàn mỹ, còn mái tóc đen tuyền bay trong gió với đôi mắt màu xanh nước biển hút hồn, quả chê vào đâu được. Mộ Dung Thiên nghĩ ra là gặp nàng ở đâu rồi, vốn rất tự tin với trí nhớ của mình, nó còn chưa suy yếu đến nỗi tí ấn tượng nào với mỹ nhân như thế này.

      Mặc kệ thế nào, chỉ cần là mỹ nhân nhất định cự tuyệt rồi. Vì thế nên Mộ Dung Thiên liền trả lời:

      - Phải, ta chính là La Địch đây. Chẳng hay tiểu thư là.....

      Nữ tử có vẻ ngượng ngùng, nàng đáp:

      - Ta tên là Khắc Lý Tư Đê, là người thợ may bình thường ở trong thành này, là Phổ Lý Tây Tạp nữ sĩ, làm việc tại bộ phận may mặc y phục trong Dược Sư công hội, và cũng là chủ nhân của sủng vật của hàng xóm của cháu ngoại của cửu cửu của mẫu thân của biểu ca ta. Ta và nàng có chút giao tình, hôm nay khi ta đến làm việc nghe nàng nhắc đến công hội vừa có nhân vật kiệt xuất với tố chất rất cao, và người đó ai khác ngoài La Địch tiên sinh ngài. Vì vậy mà ta muốn đến đây để được chiêm ngưỡng phong thái của ngài.

      ra nàng ta chỉ cần tùy tiện đưa ra lý do nào đó là được, căn bản là cần phải lừa gạt thái quá như thế, bởi vì vừa nãy Mộ Dung Thiên nghe những lời ca tụng của gã thợ rèn suýt tí là cười đến rụng cả hàm răng rồi, tuy nhiên vẫn phải cố gắng làm ra vẻ khiêm tốn và mấy lời khách sáo, nhưng phỏng chừng cả kẻ điếc cũng có thể nghe ra vẻ tự đắc của ở trong lời nữa là.

      Khắc Lý Tư Đế mỉm cười :

      - La Địch tiên sinh, ngài quá khiêm tốn rồi. À, ta có thỉnh cầu nho , nhưng cũng khó ra miệng…

      Thanh của nàng chứa sức quyến rũ đặc biệt, lại như vô tình hay hữu ý khơi gợi lên cảm tình của người nghe, nên khiến cho khó lòng mà cự tuyệt. Kỳ , chỉ cần dựa vào dung mạo và vóc dáng của nàng thôi cũng đủ làm khuynh đảo những tên sắc lang rồi, còn lại những thủ đoạn khác đều là dư thừa, huống chi Mộ Dung Thiên cũng có thói quen xấu là từ chối mỹ nữ. Tuy nhiên, trông nàng cũng có vẻ là con nhà lành, nên Mộ Dung Thiên thể có những động tác hay lời quá đáng, thế là bèn tỏ ra vẻ đạo mạo, :

      - Khắc Lý Tư Đế tiểu thư, đừng ngại, có chuyện gì cứ , nếu như ta có khả năng nhất định ta giúp .

      - Chuyện là thế này, La Địch tiên sinh, ta vốn rất có hứng thú với chức nghiệp dược sư, nhưng vì do thiên tư có hạn nên có khả năng đảm đương. Thế nhưng đối với những thiên tài dược sư ta lại luôn luôn ngưỡng mộ.

      Khắc Lý Tư Đế nhìn sắc trời nhá nhem chút, rồi cúi đầu ngượng ngùng tiếp:

      - Thời gian cũng còn sớm nữa, biết ta có may mắn mời được La Địch tiên sinh đến hàn xá để dùng bữa tối và “xúc tất đàm trường” [1]với nhau về các đề tài đan dược và những vấn đề khác trong cuộc sống được chăng?

      Mộ Dung Thiên nghe vậy khí huyết sôi lên sùng sục, lòng hươu dạ vượn lập tức nổi lên, và lập tức trở nên ý loạn tình mê ngay. biết những lời này có ý sâu xa hay đặc biệt gì hay ? Nơi để “thảo luận suốt đêm trường” được nhắc tới ở đây là trong phòng khách, trường kỷ hay là chiếc giường êm ái của phòng ngủ nhỉ? Hay là chính xác hơn, có thể là từ giường thảo luận đến sàn nhà, rồi từ phòng khách thảo luận đến nhà bếp? Vào thời khắc này, trong lòng Mộ Dung Thiên dâng lên loại cảm giác là cổ quái, cái nàng Khắc Lý Tư Đế ở trước mặt này dùng lời lẽ rất tao nhã, khí chất phiêu dật. Bề ngoài của nàng trông như người kín đáo giữ mình, nhưng bên trong lại rất có thể là đãng phụ. Nhìn kỹ phượng nhãn của nàng dài, chân mày lá liễu cong cong, đôi môi đỏ mọng gợi cảm, phía cằm trái còn có nốt ruồi mỹ nhân (duyên). Căn cứ vào kiến thức mà Mộ Dung Thiên thỉnh giáo được từ những vị cao thủ bói toán lúc còn ở địa cầu về “quan nữ chi thuật”, [2] nữ nhân thuộc loại này là loại bên trong hết sức quyến rũ và dâm đãng, nhưng bề ngoài lại có vẻ cao cao tại thượng, ra vẻ rất đoan trang đứng đắn. Những nữ nhân thuộc loại này chính là những người có ham muốn tình dục rất mãnh liệt.

      Bởi vì kết luận này là của "Quan nữ chi thuật", là thuật soi đỉnh cao, người ngoài có thể cho là hàm hồ đáng tin, nhưng kỳ nó có căn cứ khoa học hẳn hoi. Tuy vậy, Mộ Dung Thiên cũng dám tùy tiện xác định nữ nhân trước mặt mình là như thế nên bèn thử thăm dò:

      - Khắc Lý Tư Đế tiểu thư, "bàn luận" vào giờ đó có phải là quá muộn ? Chỉ e đến lúc đó thhì ta kịp về nhà.

      thực tế, Phật Lạc Lý Tư là thành thị siêu cấp nên mọi sinh hoạt ở đây ngày cũng như đêm. Ban đêm trong thành luôn có thuần thú sư tuần cho đến tận hừng đông, nên cần lo về vấn đề lại. Huống hồ cho dù có xa xăm cách trở vẫn có thể di chuyển bằng Truyền tống trận, mà với thu nhập tại của Mộ Dung Thiên đứng đến hai chuyến, dù có ngày đêm vẫn dư sức chi trả. Do đó mà “ về nhà được” chỉ là mượn cớ, hiển nhiên muốn thấy nàng ta trả lời ra sao mà thôi.

      Khắc Lý Tư Đế nghe hỏi vậy trán giãn ra, ưỡn bộ ngực cao ngất lên cho cao thêm, rồi hào hứng :

      - sao, nhà ta có đến mấy chiếc giường lận, hơn nữa cũng có ai ở nhà. La Địch tiên sinh, nếu như chê xin mời ngài hãy ở lại đêm.

      Mộ Dung Thiên nghe xong lập tức đem toàn bộ những chi tiết thứ yếu trong lời của nàng loại bỏ hết, mà chi tiết trọng yếu nhất là ở "hơn nữa có ai ở nhà". ra chỉ cần có đủ giường là được, còn có hay có người nhà cũng chẳng quan hệ gì, nhưng mà trong lời dư thừa đó đương nhiên phải là có ý nghĩa, nó ra rằng: trừ ngủ, chuyện phiếm ra, còn có khả năng làm được nhiều việc khác nữa. Tâm hồn “thuần khiết” của Mộ Dung Thiên liền lĩnh hội ngay được ý tứ đó, dám chắc đến chín phần mười là nàng ta dụ dỗ .

      Thế nhưng đối với Mộ Dung Thiên luôn mong chờ những lời mang tính cách “câu dẫn” của nàng, vì thế nên cuống quýt gật đầu đáp ứng ngay:

      - Tốt, tốt, như vậy ta khách khí nữa nhé.

      Trong lòng vui mừng như nở hoa, cái cảm giác được người khác tôn kính đúng là rất tuyệt, nhất là khi vừa có được việc làm có mỹ nữ tự sà vào lòng ngay còn gì bằng nữa chứ? Ừm, dù thế nào nữa diễm ngộ lần này thể bỏ qua, phải kiếm lấy đêm khoái lạc mới được! Đối với đêm kích thích sắp tới, Mộ Dung Thiên lập tức tiến vào trạng thái còn thâm sâu hơn cả “nhập định”, đó là “ý dâm trạng thái”.

      Hai mắt của Khắc Lý Tư Đế sáng lên, vui mừng :

      - La Địch tiên sinh, chúng ta liền chứ, từ Dược Sư công hội đến khu nhà của ta cũng phải mất đến hơn giờ đó.

      Mộ Dung Thiên sực tỉnh lại, rút ra vật từ trong túi rồi đắc ý giơ lên, :

      - Khắc Lý Tư Đế tiểu thư, chẳng hay ta có vinh hạnh mời đoạn đường ?

      Vật mà cầm là tấm thẻ màu vàng kim, so với tấm thẻ dùng để truyền tống của Bích Dạ hầu như là gần giống nhau. Hẳn là người phải có địa vị khá cao trong xã hội mới có được tấm thẻ ma pháp này, ngoại trừ việc dùng nó để cất tiền còn có thể dùng nó để tiếp nhận những dịch vụ cao cấp mà thường nhân thế với tới, tỷ dụ như truyền tống là phương diện trong đó. Đối với người thường nhân, cho dù họ có tiền cũng thể sử dụng Truyền tống trận, bởi vì công hội cho rằng điều đó làm lãng phí nguồn năng lượng vô ích. Lần này lấy thẻ ma pháp ra khoe biểu lộ rằng ban đêm vẫn có thể chạy về nhà mà có trở ngại gì. Tuy nhiên, ai có thể biết được ban đêm xảy ra chuyện gì? Do đó chỉ cần hai bên cùng hiểu lòng nhau là được. Vì lý do đó mà tên sắc lang Mộ Dung Thiên này cũng ngại lột bỏ lớp da dê người ra, ngụ ý rằng ta đây cũng phải thứ vừa, là “sắc lang” chính hiệu đấy.

      Khắc Lý Tư Đế vui mừng :

      - La Địch tiên sinh, hóa ra ngài cũng có thẻ ma pháp à? hay quá, như vậy là chúng ta tiết kiệm được ít thời gian đâu.

      Mộ Dung Thiên cười hì hì :

      - Đúng vậy, đúng vậy! Có như thế chúng ta mới có thể "xúc” để “đàm" [3] lâu hơn chút. Khắc Lý Tư Đế tiểu thư, xin mời dẫn đường cho.

      Dứt lời, Mộ Dung Thiên liền xoay người hơi khom xuống, rồi đưa tay ra làm động tác rất có phong độ nhường cho Khắc Lý Tư Đế trước.

      Ánh mắt của Khắc Lý Tư Đế lóe lên nét cười đầy ngụ ý, nàng mỉm cười :

      - La Địch tiên sinh quả thân sĩ nho nhãvà lễ độ!

      Mộ Dung Thiên thốt mấy lời khiêm tốn, rồi thầm nghĩ: “Đợi đến tối ta cho nàng biết ta đúng là người rất có lễ, nhưng lại là “lễ của Chu công cơ”. [4]

      Hai người vừa khuất dạng lúc sau người ăn mặc theo lối sĩ xuất ở sau cánh cửa công hội, chỉ nghe y lẩm bẩm:

      - Sắc lang à sắc lang, để ta xem tí nữa ngươi chết như thế nào!

      Hết hồi 63

      ===============================

      Chú thích

      [1] xúc tất đàm trường: ngồi kề bên nhau – “xúc tất” là đầu gối kề đầu gối – chỉ việc chuyện bàn luận rất lâu.

      [2] quan nữ chi thuật: thuật quan sát nữ nhân.

      [3] chữ “xúc” trong câu này là rút ngắn, và “đàm” là chuyện trò. Đoạn này Mộ Dung Thiên chơi chữ với câu “xúc tất đàm trường”, nguyên nghĩa là ngồi sát bên nhau để chuyện, Mộ Dung Thiên thành rút bớt thời gian lại để thêm thời gian “tâm ” – chung cả 2 bên đều khích ngầm nhau.

      [4] Nguyên văn là “Chu Công chi lễ”: vợ chồng ngủ với nhau gọi là “chu công chi lễ”.
      OrchidsPham thích bài này.

    4. Chó Điên

      Chó Điên Well-Known Member

      Bài viết:
      4,012
      Được thích:
      12,975
      Chương 64: Bần Dân.

      Dịch giả: Nhập Ma Nhân

      Biên dịch: KEN_E

      Hiệu đính : ái tài uyên ương

      Nữ nhân có tên Khắc Lý Tư Đế kia hiển nhiên phải ai khác mà chính là Khải Sắt Lâm cải danh. Bích Dạ là nữ nhân háo thắng, nàng bỏ công dẫn dụ Mộ Dung Thiên mấy lần mà bất thành nên phục. Nhất là đêm hôm trước lại còn “đồng sàng cộng chẩm” [1] với , vậy mà cũng vẫn thất bại; thậm chí nàng còn ngủ trước , đến sáng hôm sau lại còn thấy bản thân mình ôm lấy cánh tay của , điều đó quả là rất mất mặt. Hơn nữa, đêm đó nàng ngủ rất say, biết có lén lút “chiếm lời” của mình hay . Vừa nghĩ tới đó nàng lại tức điên người, ngờ mình lại lấy thân làm mồi để câu dẫn , quả là còn gì hoang đường hơn thế nữa. Nên biết, trước kia nàng chưa từng thân cận với bất kỳ nam nhân nào đến như thế.

      Lẽ tất nhiên là Bích Dạ thể để cho người ta chiếm tiện nghi miễn phí được, bất luận thế nào nàng cũng phải đòi lại cho đủ vốn. Do đó mà nàng hề nản lòng, nhất định phải phân thắng bại mới thôi. Sau khi nghĩ tới nghĩ lui, nàng đoán rằng nguyên nhân khiến cho gã sắc lang này sụp bẫy, có lẽ ngoài hai điều sau: Thứ nhất là nhát như chuột nên sớm bị thanh danh Diễm Hạt của mình dọa cho chết khiếp, do đó mà bất kể mê hồn thang rót xuống thế nào cũng dám vượt quá giới hạn. Thứ hai, có thể là thích loại nữ nhân khêu gợi phóng khoáng như mình, nhưng khả năng này lại lớn lắm, vì cứ theo ánh mắt háo sắc mê mê mẫn mẫn của là nhìn ra được.

      Tuy nhiên, thận trọng vẫn hơn. Vì vậy mà Bích Dạ vẫn cứ kết luận như thế, sau đó, nàng cứ theo bệnh mà hốt thuốc, tìm mỹ nữ có tính cách nhu mì chút để thay thế cho nàng.

      Khi Bích Dạ dự tính mưu kế, người đầu tiên mà nàng nghĩ đến chính là nữ tình nhân Khải Sắt Lâm của mình, bởi vì nàng ta cũng là nữ nhân có tính cách trái ngược với Bích Dạ, hơn nữa lại còn là mỹ nữ xinh đẹp, nên tỷ lệ thành công rất lớn. Chỉ cần có Khải Sắt Lâm hỗ trợ việc báo thù của nàng càng dễ dàng hơn. Cũng bởi vì thế mà lúc đầu, Bích Dạ có ý đưa Mộ Dung Thiên đến nơi ở của Khải Sắt Lâm, sau đó tạo cơ hội cho hai người ở riêng với nhau. Nếu như chịu đựng được cám dỗ mà có hành động phi lễ với Khải Sắt Lâm nàng nhảy ra, cầm chủy thủ thiến luôn . Tính khí của Bích Dạ là vậy đấy, cứ sau mỗi lần thất bại trừng phạt của nàng càng cay độc hơn trước.

      Nào ngờ tên sắc lang đó cũng còn chút cốt khí, sau khi nhận thấy thái độ lạnh nhạt của Khải Sắt Lâm liền tìm cớ bỏ , khiến cho Bích Dạ có cách nào dẫn dụ , vì thế mà kế hoạch đó cũng xem như là bị hỏng nửa. Tuy nhiên, Bích Dạ vốn là nữ nhân thông minh, nàng lập tức thay đổi dự tính ban đầu, để Khải Sắt Lâm giả dạng thành người có thân phận bình dân, sau đó lấy lý do ngưỡng mộ mà tiếp cận . Khác với Bích Dạ, Khải Sắt Lâm tuyệt phải vì từng có kinh nghiệm bi thương hay vì nguyên nhân nào khác mà trở thành nữ nhân đồng tính, nàng ta vốn dĩ trời sinh thích nam nhân bởi cho rằng chỉ có thân thể của nữ nhân mới là khiết tịnh, còn nam nhân chỉ là loại động vật từ thân thể đến tư tưởng đều rất bẩn thỉu, trong đầu họ chỉ có toàn là dục vọng đê tiện, do đó mà nàng rất có ác cảm với họ. Thế nhưng trước cầu mãnh liệt của Bích Dạ, hơn nữa sau mấy lần bị Bích Dạ đùa kích tình khiến cho cả thân thể và ý chí của Khải Sắt Lâm đều bị suy yếu, vì thế nên nàng ta mới đành nguyện ý phối hợp. Tuy thế, hai người vẫn còn đùa giỡn với nhau ở giường thêm thời gian ngắn nữa, rồi nhờ có truyền tống trận dịch chuyển trong nháy mắt, nên so với Mộ Dung Thiên phải ngồi Ma thú họ vẫn có thể đến được Dược Sư công hội trước, rồi cứ việc ở đó “ôm cây đợi thỏ” mà thôi.

      Mộ Dung Thiên quả nhiên ngoan ngoãn trúng kế. Tuy nhiên, tố chất của bây giờ cao như vậy, nhận được đãi ngộ cũng tệ, dù chỉ là dược sư mới nhập môn mà địa vị và thu nhập tương đương với trung đẳng chiến chức giả, do đó mà khi lại có mỹ nữ thuộc giới thường dân lao vào lòng âu đó cũng là chuyện rất bình thường. Địa vị ở đại lục rất ư là quan trọng, nhất là đối với ma pháp sư, từ trước tới nay những người như họ chưa từng phải lo bên cạnh thiếu bóng dáng của nữ nhân. Chỉ cần họ ngoắc tay cái có vô số mỹ nữ lao tới như sóng vỗ bờ, người trước vừa ngã xuống người sau tiến lên khóc thét để van cầu đêm ân sủng, rồi từ đó mà đề cao địa vị của mình. Thủ phủ của Thần Phong đại lục về phương diện này vẫn luôn rất tự do phóng khoáng, thậm chí, các nước u Mỹ địa cầu cũng có chỗ bằng. Lẽ tất nhiên, đa số các vị ma pháp sư đều chẳng hề để ý tới những nữ nhân tự động hiến dâng ấy, là vì chức nghiệp của họ đòi hỏi bản thân được buông thả quá độ, hai là nếu phát sinh quan hệ với nữ thường dân có địa vị thấp kém hiển nhiên là thân phận cao quý của bọn họ cũng bị hạ thấp theo.

      Lúc trước, tuy gặp Khải Sắt Lâm nhưng vì lúc ấy nàng mặc trang phục của sĩ nên Mộ Dung Thiên chẳng hề nhận ra nàng. Còn nguyên nhân nhận ra thanh của nàng lại có liên quan đến chủng tộc của Khải Sắt Lâm, bởi lẽ nàng vốn là người của Mỵ m tộc. Kỳ , Mỵ m tộc và Nhân tộc có hình dáng khác nhau lắm, điểm khác biệt duy nhất chính là thanh . Giọng đầy mỵ của họ có thể kích động mê hoặc tâm linh sinh vật, do đó mà người của Mỵ m tộc thông thường đều đảm nhận chức nghiệp rất đặc biệt, đó là Thôi miên sư. chiến trường, các nàng dùng thanh để mê hoặc tinh thần của ma thú, họ có thể khiến cho tuyệt đại đa số địch nhân bị giảm sút sức lực, thậm chí giảm sút đó phải chỉ là giảm từng chút từng chút , mà là giảm xuống hàng loạt và rất đột ngột.

      Ngoài chức nghiệp Thôi miên sư ra, Mỵ m tộc bình thường còn có thể đảm nhiệm loại chức nghiệp đặc biệt khác, mà ở địa cầu cũng có, đó là Ca thủ. Chỉ cần nơi nào có loài người thứ thanh có thể đồng điệu cùng tâm hồn con người tuyệt thể thiếu. Loại chức nghiệp này ở Thần Phong đại lục rất được dân chúng hoan nghênh, các giai tầng thấp kém thích giai điệu ưu mỹ, còn giớ thượng lưu quý tộc phần lớn lại ưa phong nhã. Cũng chính vì lý do đó mà địa vị trong xã hội của những nhân vật minh tinh như ca thủ lại còn cao hơn cả đại đa số chiến chức giả nữa.

      Người của Mỵ m tộc có tố chất rất xuất sắc, họ có thể tự do bắt chước thanh của nam phụ lão ấu, dù nam hay nữ, thậm chí là tiếng chim hót hay tiếng côn trùng kêu rả rít cũng đều bắt chước được. Còn Khải Sắt Lâm lại chính là Hồng ca thủ đứng đầu Phật Lạc Lý Tư, đương nhiên là tố chất của nàng rất cao, vì thế mà muốn thay đổi thanh chút để qua mặt Mộ Dung Thiên là dễ như trở bàn tay, chẳng tốn bao nhiêu công sức.

      Chỉ trong thoáng chốc, hai người tới Địch Na khu, theo như lời Khải Sắt Lâm nhà nàng nằm gần con đường Phú Lan Khắc Lâm, sau đó còn phải cưỡi ma thú hơn mười phút đồng hồ nữa mới có thể đến nơi. Truyền tống trận là loại phương tiện di chuyển xa xỉ quá mức, mà chi phí lại cao, nên cho dù là ở mấy khu trọng yếu như Ma Xán khu - nơi Khải Sắt Lâm thực ở - cũng chỉ có hơn mười cái. Còn Địch Na khu chỉ là khu nhà cửa bình dân nên chỉ có bảy cái truyền tống trận, và chúng được phân bố đều khắp các nơi tại đây, do đó mà những đoạn đường cách xa truyền tống trận chút là đều phải cưỡi ma thú lúc mới tới nơi được.

      Thuê ma thú làm phương tiện giao thông đương nhiên phải do nam nhân đảm đương. Lúc này, hai người đứng ở bên đường, diện mạo của Khải Sắt Lâm sau khi được dịch dung khác khá nhiều so với chân diện mục của nàng, người ngoài đều có ai nhận ra được đây là đại minh tinh nổi danh lẫy lừng. Mộ Dung Thiên đặc biệt bỏ qua những con ma thú có từ ba đến năm chỗ ngồi, mãi đến khi thấy con chỉ có hai chỗ mới vẫy tay gọi lại. Với loại này gian tương đối chật chội chút, nên khi hai người vừa yên vị lưng ma thú ngồi sát bên nhau, tay Mộ Dung Thiên cũng vô tình hạ xuống vòng eo của Khải Sắt Lâm. Với món hời lớn hôm nay, trước tiên cứ chiếm chút tiện nghi rồi chuyện gì tính sau.

      Thế nhưng khi bàn tay của Mộ Dung Thiên vừa chạm vào tấm thân mềm mại của Khải Sắt Lâm lập tức toàn thân nàng trở nên cứng đơ. Nàng bẩm sinh rất chán ghét nam nhân, vì thế mà lúc này lại cảm thấy bàn tay của đặt eo mình rất đáng ghê tởm, quả chỉ muốn đá rơi khỏi lưng ma thú thôi. Nhưng nhớ tới lời nhờ vả của Bích Dạ, nên cuối cùng nàng cũng chỉ đành cắn răng chịu đựng. Đồng thời, trong lòng nàng cảm thấy rất kỳ quái, với loại nam tử háo sắc tới cực điểm như thế này chỉ cần tùy tiện kêu tiếng thôi, chừng quỳ rạp ngay dưới chân mình ngay lập tức, hà cớ gì mà Bích Dạ lại thể đối phó được?

      Mộ Dung Thiên vốn cảm giác được mọi biến hóa ở thân thể của Khải Sắt Lâm, thấy nàng cự tuyệt, mà xúc cảm thuần chất co dãn từ tay truyền đến khiến cho khỏi mừng rỡ, :

      - Khắc Lý Tư Đế tiểu thư, nàng đúng là trong những nữ nhân xinh đẹp nhất mà ta từng trông thấy.

      Khải Sắt Lâm cố nén ác tâm, gượng nở nụ cười tươi và đáp:

      - sao? La Địch tiên sinh, đa tạ ngài quá khen.

      Hai người ngoài miệng cứ người này hỏi câu người kia đáp lại câu, tuy nhiên trong bụng họ đều tràn đầy tâm . Mộ Dung Thiên nghĩ đến cách chinh phục mỹ nữ này, còn Khải Sắt Lâm lại đắn đo suy nghĩ nên làm gì nếu như gã La Địch háo sắc dám giở trò quá đáng ngay lúc này.

      Ma thú chạy băng băng, cảnh vật trước mắt cũng dần dần thay đổi, giờ đây còn nhìn thấy khu vực thành thị lầu tháp tinh mỹ đâu nữa, thay vào đó là những gian nhà thấp , xù xì tàn tạ nối liền nhau. Vùng đất này tựa hồ như là khu sinh sống của dân nghèo, thậm chí so với nhà dân bình thường cũng bằng. Ở giữa quần thể bình dân, tố chất và thu nhập cũng khác biệt, nơi này hẳn là thuộc về những người thường dân thấp kém nhất. ra, đằng sau Thần Phong đại lục sung túc về vật chất lẫn tài nguyên đối với những tòa đô thị siêu cấp cực kỳ phồn hoa, bao giờ cũng vẫn luôn tồn tại những góc khuất u. Mộ Dung Thiên cảm khái vạn phần, còn nàng thợ may tên Khắc Lý Tư Đế ngồi ở bên cạnh đây phải chăng cũng là thành viên trong đó? Nàng ta nhiệt tình chủ động câu dẫn mình phải chăng là vì muốn lợi dụng để thay đổi vận mệnh bản thân? Nhưng nếu là "lợi dụng" có hơi quá nặng lời, bởi vì nguyện vọng của nàng nhiều nhất cũng chỉ là cải thiện cuộc sống cùng khốn của mình chút thôi, đồng thời cũng nhân đó mà gặt hái thêm đôi chút lòng tôn trọng của người khác đó cũng phải là có dã tâm lớn lao gì.

      Mộ Dung Thiên mặc dù háo sắc nhưng thủy chung cũng thể thu nhận nữ nhân xa lạ, quen biết để làm tiểu thiếp, còn nếu như đôi bên chỉ là bỡn cợt qua đường, hề nghiêm túc thành vấn đề. Và tất nhiên, dù cho sau này có xảy ra chuyện gì cũng phải gánh trách nhiệm, và đối vớ người bình dân như nàng có lẽ cũng dám có điều oán hận, chỉ là lương tâm của Mộ Dung Thiên cảm thấy có chút bất an mà thôi. Vừa nghĩ đến đó, bàn tay đặt eo Khải Sắt Lâm bỗng nhiên cũng tự động nới lỏng ra.

      Khải Sắt Lâm hiểu được trong lòng nghĩ gì, nên nàng đối với cử động khác lạ của lại càng thấy khó hiểu hơn. Chẳng lẽ gã sắc lang này đột nhiên đổi tính hay sao?

      Vào lúc này, con ma thú chợt chuyển vào cái hẻm , rồi tiếp tục về phía trước. Tuy quang cảnh ở trước mắt có nhiều chỗ khá hơn khu ổ chuột tại địa cầu, nhưng ở tại đại lục này là thấp kém khổ cực lắm rồi. Trong lòng Mộ Dung Thiên lại cảm thấy nặng nề, đồng thời lại càng tin chắc vào suy đoán của mình hơn nữa, Khắc Lý Tư Đế đúng là người thuộc về tầng cấp thấp nhất, nàng muốn thông qua để thay đổi số phận của nữ thợ may, nhưng rốt cuộc có nên tiếp nhận cuộc diễm ngộ này hay ? Trong lòng Mộ Dung Thiên biết , thể lấy người mà chẳng hề thương, nếu đến lúc đó nàng cầu cưới nàng nhưng lại bị cự tuyệt, vậy chẳng phải làm cho nàng thương tâm đến chết ? Tuy nhiên, nàng lại xinh đẹp như thế, quả đành lòng bỏ qua, do đó mà trong lòng bị mâu thuẫn vô cùng.

      - Đánh chết nó !

      Đột nhiên có chuỗi thanh ồn ào vang lên và kéo Mộ Dung Thiên trở về với thực tế.

      - Đồ vô công rồi nghề, cái thứ ký sinh trùng ăn hại của đế quốc!

      - Bọn ta ngày nào cũng lao động cực khổ, nhưng nó việc gì cũng làm nổi!

      - Nếu phải nể mặt song thân của ngươi bọn ta đập chết ngươi rồi!

      - Đồ cặn bã, đồ sâu bọ, chết !

      - ......

      Mộ Dung Thiên quay nhìn về phía thanh ồn ào đó. ra ở trong góc hẻm, có bóng người bé, ăn mặc rách rưới ngồi co quắp tại đó, còn vây xung quanh người đó là đám đông, nam có nữ có, những người này cầm trong tay đủ thứ trái cây thối, rác rưởi và bùn đất rồi ngừng ném vào con người bé kia, miệng chửi bới ầm ĩ cả lên.

      Mộ Dung Thiên vội với thuần thú sư:

      - Dừng lại!

      Hết hồi 64

      ===============================

      Chú thích

      [1] đồng sàng cộng chẩm: chung chăn chung giường.
      OrchidsPham thích bài này.

    5. Chó Điên

      Chó Điên Well-Known Member

      Bài viết:
      4,012
      Được thích:
      12,975
      Chương 65: Tinh Linh.

      Dịch giả: duy_daica310

      Biên dịch: Nhập Ma Nhân

      Biên tập : ái tài uyên ương

      Thuần thú sư nghe vậy giật mạnh sợi dây cương điều khiển con ma thú, do bất ngờ nên thân hình của Khải Sắt Lâm bị mất thăng bằng và đổ ập về phía trước, đúng lúc đó chợt có cánh tay vươn ra giữ lại tấm thân mềm mại của nàng, chỉ có điều nó lại ôm trúng vào cái nơi êm ái nhất mà thôi.

      Ngay lập tức, sắc mặt của Khải Sắt Lâm đanh lại, tuy trong lúc nguy cấp, có lẽ là do cẩn thận nên mới ôm nhầm chỗ, nhưng cũng loại trừ khả năng bị tên sắc lang cố ý; hơn nữa, vì sao lại muốn thuần thú sư dừng lại đột ngột chứ? ràng là có ý đồ muốn chiếm tiện nghi mà. Thế là Khải Sắt Lâm nhịn được, liền ném chuyện mà Bích Dạ phó thác qua bên, nàng nổi giận quát:

      - Ngươi....

      Nàng còn chưa kịp gì tiếp Mộ Dung Thiên nhảy xuống đất và bước về hướng ngõ hẻm ồn ào kia.

      Khi đến gần đám đông, Mộ Dung Thiên rốt cuộc mới nhìn được cái bóng đen kia, ra đó là thiếu nữ có đôi tai dài, y phục lam lũ. người nàng bám đầy những vật bẩn thỉu, ngay cả khuôn mặt cũng bị vết bẩn che khuất, khiến cho người ngoài nhìn dung mạo, ngoại trừ đôi mắt to sáng long lanh, tuy nhiên, vì bị mọi người ức hiếp nên dấu được vẻ khiếp sợ, thân thể bé của nàng cứ khẽ run lên rừng đợt. Lỗ tai của nàng so với Thỏ Lạc Na có phần dài hơn, nó biểu thị thân phận độc nhất vô nhị của nàng - Tinh Linh tộc.

      Tinh Linh tộc rất am hiểu ma pháp, vì thế mà Mộ Dung Thiên thể nghĩ ra tại sao nàng lại lưu lạc đến nông nỗi này, do đó nên hỏi nam nhân say sưa chửi mắng ở bên cạnh:

      - Nàng ta có chuyện gì thế?

      Nam nhân kia chửi mắng, vừa nghe hỏi lập tức trả lời:

      - Còn sao nữa, ả chỉ là kẻ “vô chức giả”, là loại phế vật trong xã hội này thôi. Có chết cũng đáng đời!

      phụ nhân đứng bên cạnh cũng chanh chua bổ sung:

      - Đúng đó, tiểu tinh này trước kia vẫn ỷ lại vào bảo hộ của phụ mẫu, nên cứ giống như loại ký sinh trùng bỏ công lao động mà vẫn có thể ung dung sống tại Phật Lạc Lý Tư.

      Lại người nữa chen vào :

      - Đúng thế, chỉ tiếc rằng hai vị ma pháp sư tức phụ mẫu của ả vì tham công, trong lần công thành trước của ma thú mà lại bảo vệ thành U Minh, vốn là tòa thành chỉ thuộc cấp thứ tư. Kết quả là hầu như toàn bộ người ở đó chết sạch, bao gồm cả song thân của ả trong đó, ha ha!

      Đối với chuyện đáng thương như thế mà gã lại có nửa phần thương tiếc nào, trái lại còn thốt lên với giọng hả hê là quá đáng.

      - phải như thế, song thân của ta biết được lực lượng của tòa thành kia rất mỏng manh, vì thế nên mới chủ động đề xuất cầu được đến đó viện trợ cho họ.

      m thanh yếu ớt ấy được phát ra từ miệng của nàng Tinh Linh kia. Mộ Dung Thiên nghe được thanh đó rất êm tai, giống như tiếng chuông ngân vậy, rất dễ nghe. Tuy nàng bị mọi người ức hiếp, bản thân vẫn rất khiếp sợ, nhưng đôi mắt to lại sáng rực vẻ kiên cường bất khuất, cố gắng biện minh cho song thân. Chỉ tiếc rằng biện minh của nàng những là có tác dụng gì, mà trái lại còn khơi dậy phẫn nộ mãnh liệt hơn của chúng nhân. Thế là trận mưa rác rưởi lần thứ hai được ném tới tấp vào người nàng.

      - Còn dám cãi nữa hả, đập chết ngươi luôn!

      - sai, ràng là họ muốn lập công thăng chức, vậy mà ngươi còn muốn tốt cho họ nữa hả!

      - Xem ra còn phải giáo huấn nó lần nữa đây, mọi người nên khách khí.

      - .......

      Hiển nhiên, lời của tiểu Tinh Linh tuyệt đối là , tuy niên kỷ của nàng vẫn còn , nhưng tâm hồn đơn thuần giống như tờ giấy trắng, tuyệt dối. Do đó mà Mộ Dung Thiên rất tin tưởng vào trực giác của mình. Hơn nữa, ràng tiểu Tinh Linh này có khả năng đảm nhiệm chức nghiệp gì, vì thế mà phụ mẫu của nàng quyết thể vì tham công hay thăng chức, hay những vật ngoài thân mà bỏ rơi nữ nhi của mình. Nàng ta vốn chỉ là người có năng lực tự sinh tồn, nên họ thể vì bất cứ chuyện gì mà mạo hiểm bảo vệ tòa thành có lực lượng yếu kém được. Chỉ có khả năng duy nhất xảy ra, đó là việc song thân của Tinh Linh thiếu nữ này là những vị ma pháp sư đầy lòng bác ái, họ thà từ bỏ mạng sống, thậm chí là cả con ruột để cứu những sinh mệnh khác. Mộ Dung Thiên nghĩ tới đây trong lòng thầm chấn động, họ đúng là đôi phu thê đáng kính, chẳng những hy sinh vinh dự cá nhân, mà cả nữ nhi của mình dù được ai bảo vệ chở che cho cũng đành lòng dứt áo ra . ngờ, hy sinh cao đẹp đó được báo đáp xứng đáng, mà hậu nhân của họ còn phải chịu khổ vì khinh thường và sỉ nhục nữa! Đừng nơi giàu có phồn thịnh như Thần Phong đại lục, mà ngay cả nơi thiếu thốn tài nguyên và vật chất như địa cầu đối với những hùng liệt sĩ hy sinh vì đất nước, tất cả đều phải được mọi người tôn kính mới phải! Khi chưa biết đến số phận của “vô chức giả”, Mộ Dung Thiên chưa từng nghĩ đến cảnh ngộ của họ lại có thể thê thảm như thế này, thậm chí, ngay cả tên ăn mày ở địa cầu cũng bằng.

      Nhìn mọi người vẫn còn ngừng chửi mắng, ném vật ô uế vào người của thiếu nữ Tinh Linh, Mộ Dung Thiên nhịn được hét:

      - Dừng tay!

      Tuy nhiên, chúng nhân vốn hề để ý đến lời của , mặc dù mặc y phục sĩ và để lộ thân phận cách ràng, nhưng ai nấy đều nghĩ rằng những người đến khu bần cùng này hẳn cũng phải là giới thường dân như họ, vì thế mà họ chẳng những vẫn tiếp tục ngược đãi tiểu Tinh Linh đó, mà lại còn cảm thấy rất sảng khoái nữa. Gã nam nhân mắng chửi thậm tệ người ta vẫn chưa thấy đủ, gã cười lạnh châm chọc Mộ Dung Thiên:

      - Ngươi xen vào chuyện của người khác làm gì?

      Nghe xong lời đó Mộ Dung Thiên cực kỳ phẫn nộ, thể áp chế được rồi hét lớn:

      - Ta dừng tay, con bà nó, các ngươi nghe thấy hả!?

      Kèm theo tiếng hét là quả băng cầu được phụt mạnh ra từ lòng bàn tay của , nó lơ lửng dừng lại trong trung và ngừng tỏa ra từng đợt hàn khí lạnh lẽo.

      - Băng….Băng hệ ma pháp sư!

      Tất cả mọi người đều đình chỉ động tác, ánh mắt khó tin nhìn vào quả băng cầu lơ lửng trung, thân thể của họ nhịn được mà run lên, phải vì cái lạnh tỏa ra từ quả băng cầu, mà họ run vì thân phận của chủ nhân nó. Địa vị giai cấp tại Thần Phong đại lục rất được coi trọng, nếu kẻ thường dân mà đắc tội với vị ma pháp sư dù chỉ là cấp thấp, hậu quả khó tưởng tượng nổi, huống chi còn là Băng hệ pháp sư – trong trăm Thủy hệ pháp sư mới có được người. Vì thế, nếu như nổi điên lên mà giết sạch những người ở đây, có khi công hội truy cứu bất cứ trách nhiệm nào. Tuy nhiên, dù sợ hãi, nhưng những người có mặt tại đây cũng dám chạy trốn, bởi vì địa vị của ma pháp sư cực kỳ cao quý, và uy nghiêm của họ cũng là bất khả xâm phạm, dó đó mà đám người thường dân này tuyệt có khả năng chống lại, họ chỉ có thể dùng ánh mắt đầy thành ý để cầu xin tha thứ.

      - Xin…..xin lỗi….ma….ma pháp sư tiên sinh, bọn chúng ta cố ý….cố ý mạo phạm ngài đâu.

      Người đầu tiên lên tiếng chính là gã chửi hăng nhất lúc nãy, thậm chí, vừa rồi gã còn chế nhạo Mộ Dung Thiên nữa. Hiển nhiên là gã sợ tới cực điểm, hai hàm răng đánh vào nhau kêu lách cách, đầu gối nhũn ra, xem có vẻ như chống đỡ nổi mà có thể quỳ thụp xuống bất cứ lúc nào. Sau khi xin lỗi, dường như gã cảm thấy vẫn chưa đủ, nên vội tát mạnh vào mặt cái, sau đó thêm cái nữa, rồi ba cái tát....miệng ngừng cầu xin:

      - Ta đáng chết, ta đáng chết....

      Khuôn mặt của gã bị ăn vài cái tát sưng húp lên, ràng là dám lưu tình chút nào.

      Những người khác có mặt đều như vừa tỉnh mộng, mỗi người ai nấy đều như chim sợ cành cong, vội vàng cuống quít xin lỗi:

      - Ma pháp sư tiên sinh, ngài đại nhân đại lượng, xin….xin hãy tha thứ cho chúng ta.

      - Là….là chúng ta có mắt như mù, xin lỗi ngài!

      - ....

      Mới vừa rồi bọn họ còn hung hăng kiêu ngạo như thế, vậy mà bây giờ đột nhiên lại như cừu non đáng thương đứng trước mặt cọp. Sở dĩ họ có dáng vẻ đáng thương như thế đều do bản thân họ có chút dũng khí để đấu tranh chống lại số phận, chỉ u mê lấy làm sung sướng khi ức hiếp được những người thấp kém và thê thảm hơn; vả lại, họ còn tùy tiện bóp méo , biến đôi ma pháp sư Tinh Linh lương thiện thành những người tranh công hám danh. Bản thân họ phải là có khả năng suy đoán ra điều đó, có khi họ cũng hiểu được về đôi phu thê ma pháp sư kia, nhưng chẳng qua là họ đổi trắng thay đen để khiến cho lòng của họ cảm thấy thoải mái hơn khi khinh nhờn tiểu Tinh Linh đáng thương này.

      So với Mộ Dung Thiên những người này còn có vẻ vô sỉ hơn, vì vậy mà có cách nào tiếp tục phẫn nộ được, chỉ xót xa thở dài :

      - Các ngươi .

      vốn muốn giết bọn họ, và cũng chắc là giết được, bởi vì dù cho có xuất toàn lực cũng chỉ có thể tạo ra quả băng cầu mà thôi. Thậm chí, còn xa lắm mới có thể sánh bằng thực lực của Băng hệ ma pháp sư thuộc cấp thấp nhất.

      Đám người kia vừa được đại xá, vội chuồn chỉ trong nháy mắt, tựa như tại đây chẳng hề xảy ra việc gì.

      Mộ Dung Thiên bóp vỡ quả băng cầu, rồi bước đến trước mặt tiểu Tinh Linh. vươn tay ra và :

      - Hãy theo ta nhé, chịu ?

      Tiểu Tinh Linh tròn xoe mắt, nàng thể hiểu nổi, vị Băng hệ pháp sư cao quý như vậy mà sao phải tự hạ mình giúp đỡ kẻ “vô chức giả” như nàng chứ? Tuy hoài nghi, nhưng nàng vẫn nghe lời mà chìa tay ra, khoan hãy chuyện khác , chỉ cần là cầu của ma pháp sư nàng dám kháng cự rồi.

      Nhưng tiểu Tinh Linh chỉ đưa tay ra nửa vời, và cũng dám nắm lấy bàn tay của Mộ Dung Thiên, bởi vì nàng thấy tay của mình dính đầy các thứ vỏ trái cây hư nát và bùn đất bẩn thỉu nên có phần rụt rè, sợ làm dơ tay .

      Mộ Dung Thiên mỉm cười, đưa bàn tay tới gần hơn, chút do dự nắm lấy bàn tay bé dính đầy vật dơ kia, rồi kéo thân thể nhắn của nàng đứng dậy, :

      - Từ nay về sau, ai có thể ức hiếp muội nữa!

      Thế rồi dẫn tiểu Tinh Linh trở lại “chiếc xe” ma thú, cười áy náy với Khải Sắt Lâm:

      - xin lỗi, Khải Sắt Lâm tiểu thư, ta còn chút việc, sợ rằng thể với nàng được nữa.

      Dứt lời, móc hết toàn bộ kim tệ từ trong người ra, nhét đống vào tay Khải Sắt Lâm rồi tiếp:

      - Chút tiền này tuy nhiều, nhưng hy vọng nó giúp ích cho nàng. Nếu sau này có chuyện gì rắc rối cứ đến tìm ta. Địa chỉ của ta là đường Mộng Huyễn, khu 6 phòng 118, phố Hoàng Kim. Chúng ta vẫn có thể xem nhau là bằng hữu tốt phải ?

      Mộ Dung Thiên dùng từ “bằng hữu” để biểu lộ lập trường của riêng mình. cách khác, bọn họ thuần túy chỉ là hảo bằng hữu, phát triển ra quan hệ gì khác. Rồi đợi Khải Sắt Lâm trả lời, liền xoay người với thuần thú sư:

      - Xin hãy đưa vị tiểu thư xinh đẹp này về nhà giúp ta.

      Thuần thú sư vừa rồi cũng nhìn thấy được Mộ Dung Thiên phát ra quả băng cầu, do đó mà y luôn miệng :

      - Ma pháp sư tiên sinh, ngài khách khí rồi.

      Còn về việc Mộ Dung Thiên tại sao phải mang tiểu Tinh Linh theo y ngàn vạn lần dám hỏi đến.

      Mộ Dung Thiên ôn hòa với tiểu Tinh Linh:

      - thôi, chúng ta về nhà.

      xong, liền kéo tay nàng trở lại phương hướng của cái truyền tống trận lúc nãy để về nhà. Đối với việc lưu giữ tiểu Tinh Linh này, hoàn toàn có nguyên nhân gì đặc biệt, mà lại rất đơn giản. Đó là vì Mộ Dung Thiên thủy chung vẫn thể nào tiếp thụ được cái quy tắc tàn nhẫn “tố chất quyết định vận mệnh” của Thần Phong đại lục này; còn nhân nghĩa, lương tâm, tôn nghiêm và tình người lại bị cái quy tắc quỷ quái đó dẫm đạp lên, biến giá trị của chúng thành đáng đồng. sai, bản thân đê tiện, vô sỉ, hạ lưu, dâm tiện, nhưng cho dù thế nào nữa vẫn là con người, mà là người, nhất định phải có lòng thương hại đối với đồng loại, đó chính là cách làm người tối cơ bản nhất, bằng so với ma thú lại có khác gì đâu? Mà nguyên nhân quan trọng nhất chính là vì và nàng đều đồng cảnh ngộ, đều bị người đời từ bỏ.

      Khải Sắt Lâm trợn trừng hai mắt nhìn Mộ Dung Thiên xa, trong lòng nàng tràn ngập nghi vấn nhưng lại thể mở miệng hỏi được gì. “Keng, leng keng.....” Những tiếng kêu trong trẻo vang lên, ra toàn bộ kim tệ trong tay nàng đều rơi lả tả mặt đất.

      Hết hồi 65
      OrchidsPham thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :