Dị Giới Dược Sư - Vô Sỉ Đạo Tặc

Thảo luận trong 'Sắc Hiệp'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Chó Điên

      Chó Điên Well-Known Member

      Bài viết:
      4,012
      Được thích:
      12,975
      Chương 56: Lễ Vật.

      Dịch giả: Nhập Ma Nhân

      Biên dịch: [SM]FreeKill

      Biên tập: ái tài uyên ương

      Mộ Dung Thiên lại niệm hàng loạt những lời dạy kinh điển của thánh nhân, rồi sau đó mới khó khăn đối diện với hai nàng :

      - Mở…..mở chân hai nàng ra.

      Khuôn mặt của Lệ Toa, Lạc Na lúc này còn ửng hồng hơn nắng lúc hoàng hôn, bất giác khép chặt hai chân lại, run giọng :

      - La…..La Địch tiên sinh, việc này….việc này có thể bỏ qua được ?

      Mộ Dung Thiên khó xử :

      - Nhưng nơi này có vị trí trọng yếu, nếu linh lực lưu chuyển qua nơi đó có thể sinh ra ảnh hưởng với việc tu luyện.

      đương nhiên hiểu được chỗ khó xử của hai nàng, vội đằng hắng tiếng rồi tiếp:

      - Lần này ta chỉ nêu vị trí, còn hai người tự mình dò ra là được rồi.

      Dù làm như vậy phí ít thời gian nhưng Mộ Dung Thiên cảm thấy đó là biện pháp tốt nhất, vả lại nếu tự mình động thủ, đến lúc đó dám nghĩ tới chuyện gì xảy ra.

      Hai nàng xấu hổ nhắm nghiền mắt lại, chậm rãi mở rộng đôi chân thon dài của mình. Nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, Mộ Dung Thiên rốt cuộc cũng hiểu vì sao từ đầu tới giờ các nàng cứ khép chặt hai chân như vậy. Đó là vì phần trung tâm nội khố của họ ẩm ướt, đột nhiên ngẫm lại, trong những huyệt đạo ấn qua khi nãy, quả có vài vị trí mang tác dụng kích thích dục tính, lúc ấy toàn tâm hướng dẫn họ nên để ý đến.

      Những lời dạy của thánh nhân bây giờ cũng thành vô dụng, hai khu rừng cấm khiến Mộ Dung Thiên bùng phát dục vọng, gần như thể kiềm chế nổi, vội quay mặt sang bên, dám nhìn thêm nửa mắt, chỉ dùng ngôn ngữ chỉ dẫn:

      - Thần kỳ môn, tại …..hơ, ở phần dưới hông, nằm bên trong, giữa hai đùi, phía dưới đó chút là..…

      Hướng dẫn mười mấy huyệt vị này quả rất khó khăn, phần do tình mê, phần vì loạn ý, nên lại phải tốn thêm giờ nữa, cả ba người đều tuôn đầm đìa mồ hôi mới hoàn thành nổi. Mộ Dung Thiên tựa như vừa trải qua trận đại chiến sinh tử nên toàn thân rã rời, Lệ Toa và Lạc Na lại càng chịu nổi nữa, cả hai đều hoàn toàn vô lực, ngọc thể mềm nhũn như bún nằm bệt giường, cho dù lúc này có bị phi lễ e rằng họ cũng chẳng có cách nào ra sức phản kháng lại được. Vừa phải tập trung nhập định, vừa phải kiềm chế lửa dục trong lòng, nên họ quả khó có thể thoải mái được.

      Qua hồi lâu tâm tình của cả ba người mới dần dần ổn định lại. Mộ Dung Thiên lại dặn kỹ lượt nữa rồi ba người thử nghiệm lại thêm lần. Sau khi có kinh nghiệm, lần này khá thuận lợi, thời gian bỏ ra cũng giảm bớt nhiều, nhưng khi định tiến thêm bước để hai nàng thử nghiệm xung kích vào Thiếu dương và Thiếu kỳ kinh gặp phải trở ngại. Khác với cảm giác chấn động mãnh liệt của Mộ Dung Thiên trước đây, các nàng điều khiển linh lực đả thông hai kỳ kinh đó mấy lần mà hề có phản ứng gì. Mộ Dung Thiên nguyên cớ, thử lại vài lần nữa nhưng cũng thành công, thế nên cho rằng tộc có kỳ kinh, đành phải bỏ dở nửa chừng. ra, nguyên nhân chính là vì linh lực hai nàng quá yếu, nên căn bản là gây được tác dụng gì đối với lực lượng cường mãnh của mạch bích. linh đan mà Mộ Dung Thiên phục dụng lại khác, linh lực vô cùng cường thịnh, sức mạnh như dòng chảy cuồn cuộn liên miên bất tuyệt, do đó mới có thể giúp đả thông kinh mạch được.

      Sau mấy lần lưu chuyển linh lực qua lại, lúc này quá nửa đêm, ai nấy cũng đều mệt mỏi cần phải nghỉ ngơi. Mộ Dung Thiên cảm thấy trở ngại gì, dù sao ngày mai đường khá dài, đến lúc đó mới ngủ cũng được. Nhưng hai người Lệ Toa, Lạc Na còn phải mở quán, chỉ sợ bấy giờ muốn ngủ cũng chẳng được.

      Lệ Toa thử niệm chú ngữ, đạo thủy tiễn từ ngón tay trỏ của nàng bắn phụt lên vách tường, nàng thấy vậy hưng phấn :

      - Hay quá! Thủy tiễn của ta nhanh hơn và còn ngưng tụ nhiều hơn trước nữa.

      Trong lúc vui sướng, nàng liền nhảy phốc đến như chuồn chuồn điểm nước, rồi hôn khẽ cái lên má trái Mộ Dung Thiên, khiến mừng đến suýt ngất. Lạc Na cũng tiến hành thử với Hỏa hệ ma pháp của mình, lần này nàng có thể phát ra ngọn lửa từ giữa hai ngón tay, ràng tiến bộ rất nhiều, thế rồi cũng học theo Lệ Toa mà hôn Mộ Dung Thiên cái vào bên má còn lại. Mộ Dung Thiên hạnh phúc ngất trời, trong nhất thời còn tưởng mình nằm mộng nữa.

      - Ta nghĩ trong đêm các nàng khó nhớ hết nổi, hay là thế này , đợi ta vẽ bức đồ hình, rồi ghi chú lại tất cả những vị trí huyệt đạo cùng tác dụng của chúng lên đó. Nhớ được lười biếng nhé, nếu lần sau ta trở về mà phát hai người có tiến bộ phát cho mỗi người mấy cái vào mông đó.

      Mộ Dung Thiên đến đây liền di chuyển ánh mắt lên hai bờ mông căng tròn của họ.

      Hai nàng có thể học được tu luyện thuật hằng mơ ước, thậm chí còn là loại cao cấp và có hiệu quả ngay lập tức thế này cần Mộ Dung Thiên phải nhắc, các nàng tất nhiên cũng biết phải làm thế nào, vì thế nên họ gật đầu liên tục để khẳng định với .

      Mộ Dung Thiên lại chuyển ánh mắt từ bờ mông săn chắc lên đến đôi nhũ phong cao ngất, mỉm cười dâm đãng, :

      - Ngày mai ta phải rồi, ta thấy....hai nàng cũng nên có lễ vật gì cho ta chứ nhỉ?

      Lạc Na và Lệ Toa nhìn nhau, đồng thời nắm lấy tay . Trong lúc còn kinh ngạc chưa hiểu họ muốn gì họ đặt tay lên nơi cao vút bên trong lớp nội y, sau đó giọng :

      - La Địch tiên sinh, ngài thích phần lễ vật này ?

      Cảm giác nõn nà, co giãn từ bàn tay truyền lại khiến Mộ Dung Thiên ngây ngất cả người. Mặc dù thường ngày vẫn hay đùa giỡn với hai nàng, nhưng các nàng tuyệt đối phải là hạng nữ nhi phóng đãng, những lúc ấy đều tỏ ra hờn dỗi và khéo léo phản đối. ngờ đến lúc này lại “rộng lượng” như thế. Mộ Dung Thiên thể tin được, sung sướng thét vang trong lòng: “Ôi, Thượng Đế ơi, ta có phải nằm mơ ? Nếu là mơ xin hãy để ta vĩnh viễn đừng tỉnh lại.”

      Sau lúc thưởng thức cảm giác tiêu hồn lạc phách, lúc ấy hai nàng mới đỏ bừng mặt và kéo tay ra.

      Mộ Dung Thiên thừ người hồi lâu rồi mới lấy lại tinh thần, mộng tưởng bao lâu cũng thành, nhưng lại biết gì, làm gì mới phải, cuối cùng lúng túng :

      - Khuya rồi, hai người trở về nghỉ ngơi , sáng mai còn phải mở quán nữa đó.

      - Dạ!

      Mặc dù miệng đáp ứng là vậy, nhưng Lệ Toa và Lạc Na vẫn có ý rời , họ :

      - La Địch tiên sinh, ngài còn chuyện gì phân phó ?

      Họ hỏi xong lại cúi gằm đầu xuống, ám thị ràng như vậy, dù là kẻ ngu si đần độn cũng phải nhận ra. Bởi Mộ Dung Thiên truyền cho cao cấp tu luyện thuật, hai nàng ngoại trừ thân thể ra cũng còn thứ lễ vật gì đáng gọi là trân quý nữa. Phải biết rằng, ngoại trừ ở học viện ra, những môn tu luyện thuật cao cấp đều là bí quyết truyền cho người ngoài, do đó, chỉ có thể trở thành “nội nhân” của các nàng mới tránh được cảm giác lo lắng bất an.

      Nhưng tên ngờ nghệch chưa từng có kinh nghiệm tán thành công, so với ngu si còn si ngu hơn, nên lại :

      - Hả, cái gì? cần, có việc gì nữa đâu, các nàng nghỉ sớm .

      Mộ Dung Thiên còn tưởng các nàng trước khi còn định pha trà rót nước gì đó mời , nên hề nhận ra ngụ ý bên trong, bởi vậy nên mới bỏ qua cơ hội hiếm có này.

      Hai vị nữ thị nghe vậy chỉ đành đứng lên chúc ngủ ngon rồi mới rời . Các nàng dù lớn gan chủ động đến mức nào cũng thể trực tiếp thẳng “La Địch tiên sinh, thiếp muốn cùng chàng lên giường!” được. Tuy nhiên, họ lại có chút mừng rỡ, lòng thầm nhủ La Địch tiên sinh đúng là vị chính nhân quân tử hiếm có đời. Chỉ tiếc là các nàng biết, Mộ Dung Thiên tuyệt đối phải là cái loại chính nhân đến mức mỹ nữ nhào vào lòng mà động tâm. Giả như hiểu ra thâm ý trong lời của hai nàng, e rằng lập tức như mãnh hổ vồ dê, dưới dưới cùng hai nàng truy hoan đêm rồi.

      Hết hồi 56
      OrchidsPham thích bài này.

    2. Chó Điên

      Chó Điên Well-Known Member

      Bài viết:
      4,012
      Được thích:
      12,975
      Chương 57: Lộ Doanh (Cắm trại ngoài trời).

      Dịch giả: Nhập Ma Nhân

      Hiệu đính: ái tài uyên ương

      Biên tập: kẹo

      Bích Dạ ngồi lưng Phong Linh lộ cố gắng trổ hết bản lãnh của mình ra để quyến rũ Mộ Dung Thiên. Hơn nữa, nàng còn lại mặc người bộ váy ngắn mỏng, bó sát cơ thể đầy khêu gợi và cũng chẳng khác gì mặc đồ là bao. Nàng còn như vô tình hữu ý vuốt ve bản thân, động tác giống như đóa hoa lâu ngày được tưới nước nên khao khát cực độ. Song, cả buổi cứ như thế trôi qua mà gã nam tử ở phía sau vẫn nửa điểm phản ứng nào. Khi lòng tin của nàng sắp cạn kiệt, cắn môi thừa nhận đây là thất bại lớn nhất từ trước tới giờ của mình, thậm chí còn định quay đầu lại thừa nhận "Ta phục rồi!" lúc đó mới phát ra Mộ Dung Thiên nhắm mắt ngủ ngon lành.

      Bích Dạ thiếu chút nữa là lăn ra ngất xỉu, ngờ có cơ hội đồng hành với mỹ nữ như nàng, vậy mà....vậy mà ....Bích Dạ suy nghĩ hồi lâu cũng nghĩ ra ngôn từ nào để hình dung, thất bại lại càng thêm cay đắng, cơ hồ mất hẳn tự tin với mỵ lực đáng tự hào của mình.

      Kỳ , Mộ Dung Thiên ngủ gật như thế cũng chẳng phải chuyện lạ, vì cả đêm hôm qua ngủ chút nào, đầu tiên là dạy cho Lạc Na và Lệ Toa vận hành linh lực đến quá nửa đêm, sau khi các nàng trở về phòng riêng lại phải thức vẽ "Nhân thể kinh huyệt đồ" mãi đến tảng sáng mới hoàn thành. Nếu có là người bằng sắt mà thức thâu đêm như vậy hẳn cũng chịu nổi, cho nên vừa ngồi lên lưng Phong Linh lộ ngủ say như chết, đâu còn lý gì đến phục sức đặc biệt khêu gợi, hay mỵ lực rạng ngời khó cưỡng của Bích Dạ nữa.

      May mà Phong Linh lộ bay rất vững, và Mộ Dung Thiên cũng phải loại người cứ mỗi tối là lên giường ngủ, còn mỗi sáng nằm bò ra đất nên cũng coi như là an toàn. Chỉ có điều lúc này Bích Dạ lại sinh lòng bất mãn và chỉ muốn hất xuống đất cho hả dạ. Nhưng khi thấy ngủ say, khuôn mặt yên bình như tiểu hài nàng lại đành lòng, ngờ nam nhân hạ lưu này cũng có thoáng thuần chân như vậy.

      Chính vào lúc Bích Dạ bắt đầu có chút thiện cảm với Mộ Dung Thiên chẳng biết nằm mộng đến thứ gì, đột nhiên toét miệng cười:

      - Hì hì! Sóng, sóng lớn quá!

      xong, còn thò tay chộp về phía trước, thiếu chút nữa vồ trúng bầu ngực phong mãn của Bích Dạ lúc này xoay người lại.

      Bích Dạ chỉ đành gạt tay ra, rồi nàng nhớ tới câu tục ngữ "đánh chết cái nết chừa", do đó mà cảm thấy phán đoán của mình là sai lầm, đồng thời cũng hối hận vì sao khi nãy quyết tâm quăng xuống dưới cho xong.

      Chẳng biết qua bao lâu, Mộ Dung Thiên mới tỉnh lại từ giấc mộng đẹp, dụi dụi mắt, rồi đột nhiên phát ra bản thân ở giữa vùng hoang dã. Khắp nơi đều là cây lớn và bụi cây, ngờ mới đó mà trời tối mịt, chỉ vừa ngủ giấc mà qua hết ngày rồi. Lúc này gió thổi rất mạnh, khiến cho cây cối kêu xào xạc thôi và còn kéo theo chút khí lạnh, bên tai thỉnh thoảng còn truyền đến tiếng ma thú gầm rú. Chẳng biết đến địa phương nào rồi? Mộ Dung Thiên rùng mình thầm nghĩ, chẳng lẽ nữ nhân có biệt danh "Diễm Hạt" này quả độc ác đến mức thả mình ở giữa bầy ma thú rồi bỏ hay sao? Nhưng Mộ Dung Thiên lập tức nhận ra lo lắng của mình là thừa thải, bởi vì vẫn còn ngủ ở lưng Phong Linh lộ, cho dù Bích Dạ có bỏ cũng thể quan tâm đến ái sủng của nàng được.

      - La Địch tiên sinh, ngài tỉnh rồi à? Lại đây ăn chút gì , chúng ta nghỉ lại đây đêm, và nhân tiện cũng để cho tiểu Lộ nghỉ ngơi luôn thể. Sáng mai chúng ta mới tiếp tục lên đường được ?

      Mộ Dung Thiên nhìn về phía vừa phát ra tiếng ấy thấy Bích Dạ ngồi ở đằng sau bức vách khuất gió, nhìn cười khúc khích. Ngoài mặt xem chừng nàng chẳng có gì khác thường nhưng thực tế nàng buồn bực muốn chết, vì đường lại thêm lần báo được thù mà trái lại còn bị ăn quả đắng nữa.

      Mộ Dung Thiên nhảy xuống khỏi lưng Phong Linh lộ, lúc này mới nhận ra khí hậu ở đây phải chỉ có chút khí lạnh đơn thuần là gió rét cứ thổi tốc vào người, buốt đến tận xương tủy. Khí hậu ở Thần Phong đại lục quả nhiên biến hóa vô cùng, lúc trước ở Cách Lâm trấn còn được trời thanh gió mát, nhưng ở đây chẳng khác nào mùa đông lạnh lẽo. đống lửa cháy phừng phừng ở khoảng đất trống gần vách đá Bích Dạ ngồi, bên đống lửa có vắt ngang thanh gỗ xâu con mèo rừng nướng béo ngậy, mỡ rớt xuống kêu lách tách nền đất. Từng đợt, từng đợt hương thơm ngào ngạt xông lên mũi khiến nước miếng của tiết ra còn nhiều hơn lượng mỡ người con vật xuống đất kia. Do các thành viên dong binh đoàn ở ngoài quanh năm, nên ai nấy cũng đều tinh thông cách thức sinh tồn tại nơi hoang dã, đương nhiên cũng có người để thức ăn ở trong Gian Giới Chỉ và mang theo bên mình, nhưng Bích Dạ rất khó tính trong việc ăn uống, nàng chỉ thích thực vật tươi sống nên thường tự tay chế biến, bởi vậy, thịt do nàng nướng tất nhiên là tệ.

      Mộ Dung Thiên vừa đến bên đống lửa, vừa vươn vai, thoải mái :

      - Ha, ngủ được giấc là thống khoái!

      Trong lòng thầm thích thú khi vừa tỉnh ngủ có ngay thức ăn thơm ngon, quả là tuyệt càng thêm tuyệt. Cả ngày nay vẫn chưa ăn uống gì, bụng đánh trống ầm ĩ, bữa thịt nướng này đối với quả như mưa rào ngày hạn hán vậy.

      Bích Dạ thấy vậy càng bực tức hơn, nàng biết trút đâu nên chỉ đành rủa thầm: "Tiểu tử ngươi sướng đủ rồi, còn lão nương ta lại được thoải mái chút nào!" Lẽ tất nhiên là nàng thể ra mấy lời thiếu phong độ đó, nên chỉ đành ngậm bồ hòn làm ngọt.

      Tật Phong ngáy ngủ trong lòng Mộ Dung Thiên, nhưng nó bỗng ngửi thấy mùi thịt liền nhảy xuống đất, thịt nướng vốn chín được tám chín phần, lâu nữa là có thể ăn được. Mộ Dung Thiên vốn quen ăn nhiều thịt nướng ở tửu điếm của Tư n, bây giờ nếm thử món dã vị cũng phải là tệ. Hơn nữa, dã ngoại có phong cách của dã ngoại, do đó nên Mộ Dung Thiên và con chó ung dung ngồi xuống và nhìn con mèo nướng đầy thèm thuồng. cảm thấy chuyến này cùng Bích Dạ cũng đến nổi thống khổ như trong tưởng tượng, thậm chí còn có vài phần vui vẻ nữa.

      Sau khi ăn no Tật Phong liền chạy tìm Phong Linh lộ. Bích Dạ đối với quá trình trưởng thành siêu tốc của con sủng vật "hạ đẳng" này rất khó lý giải. Phong Linh lộ tuy hiền lành nhưng dù sao nó cũng là ma thú cao cấp, nên hiển nhiên cũng có mấy điểm ngạo mạn. Nếu là giống ma thú khác có thực lực thua xa nó tuyệt đối được nó để ý đến, ấy vậy mà nó lại rất thích nô đùa với con Tật Phong kia. Cuối cùng, nàng đưa ra suy luận để giải thích cho việc đó: sủng vật này cũng biến thái giống hệt chủ nhân của nó, thể phán đoán theo lẽ thường được.

      Đêm đó hai người lập trại, sử dụng loại công cụ có tên là "Kết giới trướng bồng", đây là loại công cụ do chức nghiệp giả hiếm thấy đại lục - kết giới sư, truyền dẫn ma lực mà tạo thành. Kết giới thuật là thuật phòng ngự tốt nhất, có thể chống lại được tấn công của ma pháp vật lý. Khi trướng bồng được phồ thêm kết giới thuật vào đó nó có thể giới hạn khí tức của người bên trong đến mức rất thấp, giảm tỷ lệ bị ma thú tấn công rất nhiều. Nó là loại công cụ cực tốt cho những người cắm trại ngoài trời. Tuy nhiên, những võ giả thông thường khó mà có được Kết giới trướng bồng, đó là bởi vì phần giá cả đắt đỏ phi thường, phần khác còn là vì số lượng ít ỏi, cho nên dù có tiền cũng chưa chắc mua được.

      Mộ Dung Thiên nhìn Kết giới trướng bồng trước mặt rồi hỏi:

      - Bích Dạ tiểu thư, nàng ở trong trướng này chăng?

      Bích Dạ đáp:

      - Phải, thứ này mà để ngủ còn dùng làm được gì khác nữa chứ.

      Mộ Dung Thiên :

      - Ừm, vậy ta qua chỗ Phong Linh lộ ngủ nhé.

      Mặc dù cũng lo nửa đêm bị ma thú tấn công bất ngờ, nhưng tiện lên tiếng xin được ngủ chung với mỹ nữ. Huống hồ chi, ma thú ở vùng này có vẻ nhiều lắm, mà Phong Linh lộ lại là sủng vật cao cấp nên có lẽ bảo vệ được .

      Bích Dạ khó xử :

      - Vậy ổn, La Địch tiên sinh, ta làm sao dám xử tệ với dược - võ song tu, trong tương lai rất có thể có thành tựu xuất sắc, và mang lại cống hiến lớn lao cho quốc gia như ngài chứ. Nếu ngài chê chúng ta cùng ngủ trong đó, dù hơi chật chội chút cũng sao mà.

      xong, bề ngoài của nàng tuy tỏ ra xấu hổ ngại ngùng, giống như tân nương mới về nhà chồng, nhưng trong lòng lại thầm nhủ: "Hừ, muốn thoát khỏi bàn tay của lão nương hả, dễ vậy đâu!"

      Mộ Dung Thiên thấy bộ dáng của nàng như thế liền sinh lòng cảnh giác. Trong tiềm thức, vốn muốn cự tuyệt, nhưng trước mỵ lực bất khả kháng của Bích Dạ đôi chân của bất giác lại tiến về phía trướng bồng.

      Đến lúc tỉnh táo trở lại cả người nằm trong trướng rồi. Dưới nền đất có trải lớp thảm mềm mại, người được đắp lớp chăn lông. Trong trướng ấm áp như mùa xuân, đối lập hoàn toàn với khí giá lạnh bên ngoài. Ở địa phương hoang dã lạnh buốt, gian thoải mái dễ chịu như vầy quả là thiên đường nơi hạ giới. Có lẽ vì Bích Dạ xuất thân từ gia đình quý tộc nên nàng rất xem trọng nơi ngủ nghỉ của mình. Tất cả bao nhiêu chăn màn gối đệm đều là cực phẩm hạng nhất, hiển nhiên là rất êm ái dễ chịu; tuy phải mang theo nhiều thứ nhưng vì nàng còn có Phong Linh lộ, nên dù nặng chút cũng thành vấn đề, cứ bỏ hết vào Gian Giới Chỉ rồi mang theo là được.

      Lúc này Mộ Dung Thiên ngửi được hương thơm nức mũi, còn thân thể nữ nhân hừng hực gợi cảm ở bên cạnh, cần đoán cũng biết là Bích Dạ. Nàng vốn muốn ỷ vào thứ mỵ lực sắc bén để làm điên đảo chúng sinh, muốn giáo huấn đám nam nhân thế nào cũng xong, tuy nhiên, đây là lần đầu tiên nàng sinh ra cảm giác thất bại nặng nề thế này. Nếu đối phương là thầy tu hay loại mọt sách cổ hủ gì, đằng này lại là gã nam nhân bề ngoài cực kỳ hạ lưu vô sỉ, do đó mà nàng thể nuốt trôi cơn giận này. Đây đơn thuần còn là cuộc giáo huấn nữa, mà nó trở thành khiêu chiến, là khiêu chiến với thân hình khêu gợi và mỵ lực đáng tự hào của nàng. Để vãn hồi lại lòng tin, dù có phải chịu chút ít thiệt thòi nàng cũng quan tâm. Phải biết rằng tuy có vẻ ngoài vô cùng lẳng lơ, nhưng thực tế vẫn chưa có nam nhân nào chạm được vào người nàng, dù chỉ ngón tay. Bởi vì những lúc nàng muốn giáo huấn ai đó, hầu như nàng chỉ cần liếc mắt cái thôi là cũng đủ rồi.

      Giờ đây, Bích Dạ nhắm mắt giả vờ ngủ. Nàng có chết cũng tin tên háo sắc kia lại bỏ qua miếng thịt thơm ngon dâng lên tận miệng này. Chỉ cần động tác thôi là nàng lập tức lấy cớ phi lễ với "nữ tử nhà lành", lột sạch y phục của rồi quăng ra trời đông gió rét ở bên ngoài, cho bị gió lạnh thổi đến mức còn ra hình dạng con người nữa càng tốt, hờ hờ! Bích Dạ nghĩ đến hình ảnh ngoạn mục lúc Mộ Dung Thiên tay che hạ thể, người run cầm cập trong cơn gió tuyết, cơ hồ muốn bật cười lên thành tiếng. Đồng thời trong lòng cũng thầm cảm thán: "Bích Dạ ơi Bích Dạ, ngươi quả là quá tà ác đó nha!"

      Hết hồi 57
      OrchidsPham thích bài này.

    3. Chó Điên

      Chó Điên Well-Known Member

      Bài viết:
      4,012
      Được thích:
      12,975
      Chương 58: Vũ khí.

      Dịch giả: KEN_E

      Biên dịch: Nhập Ma Nhân

      Biên tập: ái tài uyên ương

      <!--spoiler-wrap-->

      - con dê, hai con dê, ba con dê, con dê núi trần trụi, úi nhầm, sai rồi. con dê, hai con dê..…

      Do ban ngày Mộ Dung Thiên ngủ nhiều quá nên lúc này thể chợp mắt được. nam nhân tràn trề tinh lực như nên lẽ tất nhiên là phải có nhu cầu hết sức mãnh liệt, hơn nữa lại còn có đại mỹ nhân mặc xiêm y ít ỏi nằm bên cạnh, như vậy dù muốn nghĩ tới cũng được. Nhưng Mộ Dung Thiên cũng biết, mỹ nhân kia thoạt nhìn giống như con cừu non, nhưng thực tế lại là con cọp cái đội lốt cừu non. Nếu có ý định làm gì nàng chỉ e rằng cả mảnh xương cũng còn, lúc đó dù có hối cũng muộn màng. Vì vậy chỉ có thể sử dụng biện pháp ngây thơ nhất là đếm dê để phân tán tinh lực và sớm có thể chìm vào giấc ngủ.

      Bích Dạ tính tới việc cưỡng ép tên nam tử kia phạm tội để xem thế nào, nhưng lại trì trệ chẳng có hành động gì, nàng vốn thiếu kiên nhẫn nên bắt đầu bồn chồn nóng nảy, niềm tin vững chắc của nàng lại lần nữa bị dao động, chẳng lẽ miếng thịt thơm ngon như mình còn chưa đủ “hấp dẫn”, chưa đủ để dẫn dụ rơi vào cạm bẫy hay sao? Bích Dạ chờ hơn mười phút, rốt cuộc nàng nhịn được bèn chủ động bắt chuyện:

      - La Địch tiên sinh, đêm hãy còn dài, hay là chúng ta “làm” chút chuyện để giết thời gian !

      Nàng đặc biệt nhấn mạnh ở chữ “làm”, mở đường cho Mộ Dung Thiên tấn tới. khi tưởng rằng nàng có ý tưởng cầu hoan với , bày ra những cử chỉ cầm thú, lúc đó nàng trở mặt là chỉ muốn trò chuyện trời dưới đất, sau đó đá cước vào hạ thể của , rồi đánh đập thêm lúc, lột sạch quần áo rồi vứt ra ngoài trời giá lạnh. Nàng nghĩ tới lúc nãy mình phải chờ đợi lâu như thế, nhưng rốt cuộc lại còn phải bất kể liêm sỉ để chủ động quyết rũ , do đó mà Bích Dạ cảm thấy tâm hồn yếu đuối của mình bị tổn thương ít, và nàng lại càng khao khát trừng phạt nhiều hơn lúc trước.

      Mộ Dung Thiên vỗ tay cái, hưng phấn :

      - Được đó, vậy chúng ta chuyện phiếm !

      Bích Dạ suýt nữa lăn ra ngất. Nàng nhìn nam nhân trước mắt đầy hoài nghi, liệu sinh lý của có vấn đề gì nghiêm trọng nhỉ? Nàng càng nghĩ càng thấy tỷ lệ này rất cao, nếu tại sao ánh mắt của trông háo sắc mê mẫn như thế mà lại chẳng hề có hành động nào? Bích Dạ tự an ủi mình rằng nguyên nhân phải do mỵ lực nàng đủ mà là bởi vì “vô năng”.

      lúc Bích Dạ nghĩ rằng tìm được nguyên nhân chính tay nàng ngẫu nhiên đụng phải vật gì đó cứng cứng, và dài..…

      - La Địch tiên sinh, dường như ngươi quên giải trừ vũ khí kìa, hình như nó bị rơi giường này.

      Bích Dạ nắm được vật cứng cứng đó, nhưng ngờ nó lại là thứ “vũ khí” thể tháo ra mà chỉ có nam nhân mới có. Lúc này hạ thể của Mộ Dung Thiên nhô cao như cái lều , phơi bày ngay trước mắt này liền lập tức xóa suy đoán của Bích Dạ, ràng là phải “vô năng” mà trái lại còn là “phi thường năng” nữa kia.

      Bị phát tình trạng khó chịu của mình, Mộ Dung Thiên đỏ mặt ngượng ngùng, bối rối giải thích:

      - Do vừa rồi ta ăn nhiều thịt nướng quá, nên phát hỏa hì hì..…

      Lúc này, sắc mặt của Bích Dạ còn đỏ hồng hơn rất nhiều, nhìn nàng phóng đãng là thế, nhưng kỳ đối với thân thể nam nhân nàng cũng hiểu nhiều lắm, chứ đừng là ngủ chung giường. Hơn nữa, vừa rồi nàng còn đoán nam nhân này “vô năng”, cho nên nàng vốn nghĩ tới thứ đó, thế rồi nàng vội vàng buông tay ra, gương mặt nóng bừng và ngượng ngùng quay sang bên, xấu hổ gần chết. Trong nhất thời, nàng cảm thấy toàn thân nóng hừng hực, nhưng cũng trách được , bởi vì Mộ Dung Thiên do thiên phú mà có, “tiểu huynh đệ” của so với những người u Mỹ ở địa cầu cũng chỉ có hơn chứ kém. Đừng là Bích Dạ, cho dù là những nữ nhân từng trải, hay kể cả những nữ nhân sống bằng nghề buôn hương bán phấn mà trông thấy được thứ “đồ nghề” thô lớn như vậy, chừng họ cũng tưởng lầm đó là thứ vũ khí bằng kim loại đó chứ.

      Mãi lúc sau cơn xấu hổ cũng tạm trôi qua, lúc ấy Bích Dạ mới quay đầu lại và làm ra vẻ như có gì rồi bắt đầu trò chuyện với Mộ Dung Thiên. Nàng vốn rất thích biểu lộ mình là nữ tử hào sảng, nên muốn mượn việc trò chuyện này mà che những cử chỉ đơn thuần của thiếu nữ.

      Thế nhưng khi phải chuyện huyên thuyên Bích Dạ rất mau bị nhàm chán và cụt hứng, còn Mộ Dung Thiên có kiến thức sâu rộng nên cứ để kể chuyện gì đó còn vui hơn.

      Mộ Dung Thiên trước đó vốn cũng có ý định kể̉̉ vài câu chuyện tiếu lâm của người lớn, nhưng đến lúc này cảm thấy được tiện lắm, nên chỉ đành chọn đại ra vài câu truyện cổ tích mà từng nghe hồi và kể̉ lại cho Bích Dạ nghe. Nào là những truyện lãng mạn, truyện ước mơ, mộng ảo, truyện thần thánh, truyện sắc đẹp…..những truyện mà ở Thần Phong đại lục có. Bích Dạ theo lẽ thường của phụ nữ dĩ nhiên là bị hấp dẫn, đắm chìm vào thế giới xinh đẹp mộng mơ kia. Đôi mắt mở to tràn ngập ước mơ, giống như đứa trẻ ở địa cầu lần đầu tiên người lớn kể truyện xưa nên đặc biệt cảm thấy hứng thú.

      Truyện cổ tích ngoài việc luôn mang màu sắc huyễn hoặc mỹ lệ ra còn có tác dụng làm người ta thoải mái đầu óc, nên giờ đây Bích Dạ cảm thấy toàn thân nhõm, giống như chiếc thuyền thả mình mặt hồ, mí mắt càng lúc càng nặng trĩu, cuối cùng cũng chìm vào giấc ngủ ngọt ngào, mặt vẫn lộ vẻ tươi cười hạnh phúc, chẳng biết là trong mộng có gặp được bạch mã hoàng tử hay . Trông nàng lúc này, khó tin rằng đây chính là ma nữ nóng nảy, thường ngày vẫn khiến cho các nam nhân phải e sợ ba phần.

      oooOooo

      Sáng hôm sau tỉnh giấc, Bích Dạ lại trở về với dáng vẻ diêm dúa, thành thục như trước, việc tối hôm qua ôm Mộ Dung Thiên ngủ dường như có xảy ra. Cả hai ăn sáng với phần thịt mèo rừng còn sót lại sau bữa tối hôm qua, rồi lại tiếp tục lên đường. Bay thêm nửa ngày nữa Phong Linh lộ đưa hai người tới Phật Lạc Lý Tư thành, nhưng dưới mệnh lệnh của Bích Dạ, nó hạ cánh ở bên ngoài thành và sau đó biến hình trở về là con chim . ra Phong Linh lộ cũng giống như Tật Phong của Mộ Dung Thiên, nó là loại ma thú biến hình.

      Sau đó, Bích Dạ lấy ra hai bộ y phục của sĩ từ trong Trữ Vật châu. phải là chức nghiệp, mà là số người muốn bại lộ thân phận của mình nên mới ăn mặc như thế. Siêu cấp thành thị dĩ nhiên giống như trấn hay thành thị cấp hai, người có phong cách giống như Bích Dạ tất dễ dàng bị nhiều người chú ý tới, huống chi nàng còn mang theo nam nhân mà lại khắp nơi.

      Y phục của sĩ và trang phục của pháp sư chức nghiệp cũng có chút giống nhau, đó là bởi vì cả hai loại này hầu như đều che phủ toàn thân, chỉ khác ở chỗ là bớt chiếc mũ chóp nhọn và thêm vào miếng vải đen che mặt mà thôi.

      Khi qua cửa thành, Mộ Dung Thiên phải thầm tặc lưỡi, bởi vì phát tường thành được làm bằng đá nham thạch lớn, dày tới hơn trăm thước, độ cao cũng gần năm mươi thước. Uy Nhĩ thành chỉ là thành thị cấp hai nên về diện tích chỉ có thể so với thành phố NewYork ở địa cầu, trong khi đó Phật Lạc Lý Tư thành lại là siêu cấp thành thị biết to hơn biết bao nhiêu lần? Với tòa thành khổng lồ như thế mà có thể xây tường thành vây quanh bên ngoài quả công trình vĩ đại. Mộ Dung Thiên quyết định suy nghĩ đến nữa, sợ nếu có suy nghĩ tiếp e rằng bản thân kinh hãi đến liệt cả nửa người. tường thành, cứ cách khoảng ngàn thước lại có cánh cổng, mỗi đoạn lại có hơn mười dã man nhân chăm chỉ làm việc. Có người đứng gần chỗ Mộ Dung Thiên và Bích Dạ chợt thào tự :

      - Ngày ma thú công thành chỉ còn cách chưa đầy năm nữa, mà tường thành lại quá mỏng, nên phải gia tăng bề dầy thêm mới được.

      Mộ Dung Thiên nghe thế hai mắt trợn tròn, thiếu chút nữa là ngã luôn ra đất.

      Xuyên qua cổng thành tối u, cảnh vật trước mắt Mộ Dung Thiên liền mở rộng ra, nhưng cảnh tượng phía trước vừa đập vào mắt khiến cho cái đầu của như muốn nổ tung.

      Người! là nhiều người!

      Hết hồi 58
      OrchidsPham thích bài này.

    4. Chó Điên

      Chó Điên Well-Known Member

      Bài viết:
      4,012
      Được thích:
      12,975
      Chương 59: Truyền Tống.

      Dịch giả: Kenji & Nhập Ma Nhân

      Biên dịch: Nhập Ma Nhân

      Biên tập: ái tài uyên ương

      Bảo nơi này có nhiều người phải chỉ về số lượng hay mật độ thôi, bởi lẽ nếu so sánh về hai phương diện này chắc chắn địa cầu ăn đứt Thần Phong đại lục, lý do rất đơn giản, đó là vì tuy diện tích của địa cầu hơn nhiều, nhưng vì sinh vật cấp cao (tức loài người) có kẻ địch trời sinh nên dân cư tại đó mới có thể phát triển lên đến cực độ; do đó mà mật độ và số lượng của cư dân tại địa cầu nhiều hơn hẳn Thần Phong đại lục. Chính vì Mộ Dung Thiên nhìn quen mắt nên giờ đây còn cảm thấy kỳ lạ nữa. Điều làm cho đầu óc của bị choáng váng là phong phú và đa dạng của các chủng loại thuộc Nhân tộc ở trong thành. Thấp như người lùn, cao hơn cây gậy trúc, gầy như cây xương sườn, béo như lu nước…..Mà họ cũng có ai trông quá dị hợm như là có mũi lớn, nhiều chân, ít mắt, toàn thân đầy lông…..Về màu sắc có da tay màu đen, trắng, vàng, đỏ, lam. Các tộc có Tinh Linh tuấn mỹ, tộc mỵ hoặc, Độc Nhãn tộc mắt, Địa Tinh giỏi khống chế thổ hệ, Dạ Xoa dũng mãnh hiếu chiến, Lai Tây biến thân hình, Dạ Hành giả ban đêm có sức mạnh hơn hẳn lúc ban ngày, Mạn Lỗ Đẳng có sở trường điều khiển thực vật...vv…Ngoài ra còn có Nhân loại, Thú nhân, Dã Man nhân, Huyệt Cư nhân, Sa nhân, Cự nhân, Ải nhân…..Chỉ riêng Thú nhân thôi cũng đủ làm cho Mộ Dung Thiên váng đầu hoa mắt rồi, nào là Sư nhân, Hổ nhân, Lang nhân, Báo nhân, Ngưu nhân, Mã nhân, Dương nhân, Trư nhân, Xà nhân, Thỏ nhân; úi chà, đợi …..ngoài những loại kể còn có hơn mười loại Điểu nhân khác biết tên. Các loại chủng tộc đều được phân chia rất chi tiết, chỉ riêng Nhân loại cũng e lên hơn ngàn.

      Đối với bất cứ ai đột nhiên gặp phải quá nhiều chủng loại người mà mình chưa từng gặp bao giờ, thế nào cũng trở nên ngây ngốc cả ra. Mộ Dung Thiên ở địa cầu chỉ thấy qua người da trắng, da đen và da vàng mà thôi, nhưng vào lúc này lại có cảm giác như bản thân mình bị lạc vào thế giới khoa học viễn tưởng, do đó mà nhất thời trở nên hồ đồ, cảm thấy năng lực tiếp thu của mình quá ư kém cỏi.

      Những người ở trước mắt Mộ Dung Thiên đây đều mang đủ các loại chức nghiệp khác nhau, như là: chiến sĩ, ma pháp sư, cung tiễn thủ, kỵ sĩ, đạo tặc, thợ săn, dược sư, thần quan, mục sư, tế tự, phù chú sư, luyện kim thuật sĩ, triệu hoán sư, thuần thú sư, tu hồn giả, chủng thực thuật sĩ, mục dân, công tượng, nhưỡng tửu sư [1]…..Về mặt phục sức, Thần Phong đại lục hiển nhiên là được phong phú như ở địa cầu, mà kiểu cọ cũng đa dạng, người ở đây đa số chỉ mặc trang phục theo chức nghiệp, hơn nữa, những thứ trang phục ở đây lại có cung cách hết sức kỳ dị và màu sắc cũng rất sặc sỡ. Vì thế mà mỗi khi Mộ Dung Thiên nhìn thấy ai đó qua trước mắt kiềm lòng được mà phải suy nghĩ xem rốt cuộc người ấy làm nghề nghiệp gì, nhưng kết quả cực kỳ phức tạp, khiến cho bị hoa cả mắt. Vả lại, bây giờ là ban ngày nên có bộ số lớn chiến chức giả giết quái thú để gia tăng thực lực, hoặc giả là tìm chỗ yên tĩnh để tu luyện mình. Nếu là buổi tối có lẽ đông hơn nhiều.

      Các loại chủng tộc hay chức nghiệp khó gặp ở Cách Lâm trấn hay thậm chí còn ở cả Uy Nhĩ thành, lại xuất nhan nhãn tại đây, bất cứ hang cùng ngõ hẻm nào cũng có. Phật Lạc Lý Tư quả hổ là siêu cấp thành thị, Mộ Dung Thiên có cảm giác nó giống như là món thập cẩm, bất cứ vật gì cũng đều được cho vô chung cái nồi. Giống như thành phố quốc tế lớn ở địa cầu, khắp nơi đều có người nước ngoài, còn loại người quê mùa mới vào thành như Mộ Dung Thiên khó tránh khỏi cảm giác lạ lẫm thôi.

      phải ai cũng đều giống kỵ sĩ hoặc là tiểu thư quý tộc như Bích Dạ mà có ngựa cưỡi, với tòa thành lớn thế này giao thông cũng là cả vấn đề.

      Cách thức giao thông chủ yếu ở Phật Lạc Lý Tư thành có hai loại, loại thứ nhất là “tọa xa”, nhưng xe ở đây giống với loại xe bằng sắt có bốn bánh ở địa cầu, mà là ma thú. “Xe” cũng phân thành hai loại, là “xe buýt công cộng” do loại ma thú có tên gọi là “Bách Túc Sanh” [2] đảm nhiệm. Thân nó dài, ngoại hình gần giống với “Cự Tích” nhưng có phần hơn đôi chút. Nó có khả năng chứa nhiều hành khách, và tất nhiên là tốc độ cũng chậm chút. loại xe khác chính là “xe thuê”, do ma thú loại đảm trách. Chúng có thể chở vài người, nhưng linh hoạt và tốc độ khá nhanh. Hai loại giao thông bằng ma thú này đều do các thuần thú sư điều khiển, và lẽ tất nhiên là họ cũng thu lấy số phí nhất định. Tóm lại, đây cũng là phương tiện lại khá thông dụng và tiện lợi.

      Kế đó là phương thức giao thông cao cấp hơn với tên gọi là “truyền tống”. Đây là loại ma pháp trận cao cấp có thể đưa người và vật thể chuyển nơi khác chỉ trong cái nháy mắt. Các “Truyền tống trận” được bố trí khắp các nơi trong thành, chỉ cần người ta đứng vào trong cái truyền tống trận, sau khi khởi động người đó lập tức được đưa đến bất kỳ cái truyền tống trận nào khác. Nhưng nhằm để khởi động truyền tống trận cần phải có số năng lượng rất lớn, bình thường phải dùng ma thú tinh hạch để làm năng lượng khởi động, và đó cũng là nguyên nhân khiến cho giá cả của tinh hạch đắt đỏ. Do sử dụng nhiều năng lượng nên chi phí cũng ít, giá thấp nhất cho lần sử dụng truyền tống trận là năm ngân tệ, và còn liên quan tới số lượng người cùng sử dụng và cả khoảng cách di chuyển nữa. Những người thường nhân và thậm chí là cả những chiến chức giả cấp thấp cũng tuyệt thể chi trả nổi cái giá cao như vậy, vì thế mà mỗi khi họ muốn đâu đều trả mấy đồng tệ để ngồi ma thú thôi. Chính bởi vì thế mà đường qua lại có đầy các loại ma thú chạy ngược chạy xuôi, so với giao thông của thành phố ở địa cầu lại còn có phần đông đúc hơn, và cũng may là giống ma thú đều có trí tuệ, nên ít khi xảy ra “tai nạn giao thông”.

      Đối với những chiến chức giả cao cấp có thu nhập cao phương thức lại của họ cũng khác hẳn. Vì để tiết kiệm thời gian nên họ cũng ngại phải trả thêm chút ít tiền. Và Bích Dạ cũng là trong những kẻ có tiền, vì thế nên sau khi tiến vào cổng thành, nàng liền bảo con ma thú cỡ có thể chở hai người, đưa Mộ Dung Thiên thẳng đến cái truyền tống trận gần nhất. Còn Mộ Dung Thiên cũng lần đầu tiên được nhìn thấy ma pháp trận thần kỳ trong truyền thuyết, ngay cả Uy Nhĩ thành là thành thị cấp hai cũng có, mà chỉ có ở những thành thị cấp hoặc siêu cấp; tuy nhiên, ở thành thị cấp cũng chỉ được sử dụng chúng trong các tình huống khẩn cấp là chủ yếu, và chỉ có ở siêu cấp thành thị mới có thể dùng chúng để phục vụ cho cuộc sống hằng ngày cách xa xỉ như thế.

      Ở tại các địa điểm truyền tống, chúng lúc nào cũng có hai điểm truyền tống “mẹ con” hình tròn, lớn , cái lớn có đường kính khoảng năm thước, dùng để đưa người ta từ nơi này đến những nơi khác, còn cái rộng khoảng ba thước, là đích đến của những cái truyền tống trận khác. thành của Truyền tống trận được khảm rất nhiều viên bảo thạch màu lam có kích cỡ tương đương nhau, giống như sao sáng lập lòe trong trời đêm, ở giữa là hoa văn hình ngôi sao sáu cánh rất đặc biệt. Tất cả những thứ đó được sắp xếp rất chỉnh tề ngăn ngắp và xinh đẹp tinh xảo. gian ma pháp có cầu nghiêm khắc nhất trong tất cả các hệ, chỉ cần chút sai sót dẫn đến việc khởi động thất bại, bởi vậy quy tắc sử dụng nó gần như là môn nghệ thuật vậy.

      Giờ đây, Mộ Dung Thiên đứng trước cái Truyền tống trận có ai sử dụng, dù sao số người có thể kiếm ra tiền để dùng nó cũng nhiều. Bích Dạ kéo Mộ Dung Thiên bước lên “trận điểm” rồi lấy ra chiếc tấm thẻ ma pháp màu vàng, quét qua màn hình ma pháp ở góc trận, đồng thời ấn lên số ký tự đó. Chỉ nghe "tít" tiếng, rồi thanh nữ nhân trong trẻo vang lên trong trung:

      - Chào ngài, Truyền tống trận số 53 tại đường Phiền Cách Ni, thuộc khu Ma Xán khởi động trong ít giây nữa, bây giờ bắt đầu đếm ngược, 10, 9, 8, 7.....

      Mộ Dung Thiên chặc lưỡi trầm trồ tán thưởng thôi. Cái thế giới có khoa học này thế mà lại giống như thế giới khoa học viễn tưởng ở trong phim của Hollywood vậy, do đó mà tâm lý của có hơi chút khẩn trương. Vì từng bị “lỗ đen” hút đến Thần Phong đại lục này nên đặc biệt mẫn cảm với cụm từ “ gian”, hễ chút là chỉ sợ xảy ra việc gì ngoài ý muốn.

      - 4, 3......

      Lúc này ngôi sao sáu cánh ở dưới chân đột nhiên sáng bừng lên, rồi luồng bạch quang từ ma pháp trận phóng thẳng lên trời, bao phủ lấy hai người ở bên trong. Mộ Dung Thiên đột nhiên cảm thấy thân thể mình thể nhúc nhích được, tựa như bị luồng bạch quang khóa chặt lại vậy, vì thế mà trong lòng hết sức hoang mang, muốn hét lên lớn nhưng lại hét ra tiếng.

      - 2, 1, 0. giờ năng lượng truyền tống cần thiết tập trung đầy đủ, khách nhân tôn quý, hẹn gặp lại.

      Bạch quang mang theo hai người cùng lúc biến mất, trước mắt Mộ Dung Thiên chợt tối sầm lại, rồi tiếp theo đó là rơi vào gian tối đen, nhìn ra bất kỳ thứ gì, cũng nghe được bất cứ thanh nào, tất cả các giác quan tựa như nhất thời biến mất, tình hình ấy so với lúc bị hút vào “lỗ đen” cũng khác là bao. May là lần này thời gian chỉ kéo dài trong chớp mắt ngắn ngủi, khoảng 3 giây đồng hồ sau, Mộ Dung Thiên liền thấy được ánh sáng, và bản thân đứng cái Truyền tống trận gần giống y hệt với cái cũ, nhưng khung cảnh xung quanh biến đổi hoàn toàn. bây giờ đứng ở con đường khác, so với địa điểm vừa rồi có tĩnh lặng hơn chút, cảnh vật đẹp mắt, nhưng những căn biệt thự ở hai bên đường đều có hình dáng đặc biệt, có kiến trúc thanh cao rộng rãi, có cái tráng lệ nguy nga, và bên ngoài còn khảm vài viên đá quý. Tòa nhà được xây bằng đá thạch nham vừa xù xì vừa to lớn mà Mộ Dung Thiên nhìn thấy lúc mới vào thành cũng thể so sánh nổi với những tòa kiến trúc ở đây. Theo đó mà phán đoán nơi đây nhất định là khu nhà ở của những người giàu có.

      Mộ̣ Dung Thiên hoàn toàn mất hết phương hướng ngay tại tòa thành xa lạ này. vốn thể phân biệt được đông tây nam bắc thế nào, lúc định mở lời nhờ Bích Dạ đưa mình đến Dược Sư công hội để hoàn tất thủ tục chứng nhận chức nghiệp trước , đột nhiên nghe được tiếng gọi vang lên:

      - Bích Dạ!

      Thanh rất êm tai, tựa như sóng vỗ bờ khiến ai nghe thấy đều cảm thấy mát lòng. Mộ Dung Thiên quay đầu lại nhìn, trước mắt nữ nhân cũng mặc bộ trang phụ sĩ bước đến gần. vai nàng còn có con chim , ai khác hơn chính là Phong Linh lộ của Bích Dạ. ra lúc mới vào thành, Bích Dạ thả nó bay , té ra là nó báo cho nữ nhân này biết là nàng đến.

      Bích Dạ nhìn thấy nữ nhân ấy mỉm cười bước tới nghênh đón:

      - Khải Sắt Lâm!

      Vừa đến gần, Bích Dạ vươn tay ra….khi Mộ Dung Thiên tưởng rằng các nàng diễn màn ôm ấp nhiệt tình của bằng hữu lâu ngày gặp gỡ, trái lại, Bích Dạ làm mộ̣t động tác khiến cho mũi của suýt tí nữa là xịt máu thành vòi. ra, Bích Dạ bóp mạnh cái lên đồi ngực cao vút của nữ nhân kia và cười :

      - Úi chà, lại to ra ít rồi này!

      Chà chà, hành động này phải là mình rất thường làm khi còn ở địa cầu sao? Ngay cả ngữ khí và nội dung cũng gần giống hệt nhau, điểm khác biệt duy nhất chính là kẻ sàm sở kia lại phải mình, mà là ả “sắc nữ” Bích Dạ, còn nạn nhân cũng còn là Tiêu Băng, mà đổi thành Khải Sắt Lâm.

      Hết hồi 59

      ============================

      Chú thích

      [1] Nhưỡng tửu sư: người chế rượu, cất rượu.

      [2] Bách Túc Sanh: sò trăm chân.
      OrchidsPham thích bài này.

    5. Chó Điên

      Chó Điên Well-Known Member

      Bài viết:
      4,012
      Được thích:
      12,975
      Chương 60 : Công Hội

      Dịch giả: Nhập Ma Nhân

      Biên tập: kẹo

      Hiệu đính : ái tài uyên ương

      Nữ tử bị phi lễ trợn mắt lườm Bích Dạ:

      - Ngươi vẫn cứ xấu xa như vậy, Bích Dạ...

      Tuy thế nhưng giọng của nàng lại giống như quở trách chút nào, xem ra còn giống với tình nhân liếc mắt đưa tình hơn nữa ấy chứ.

      Bích Dạ cười hề hề :

      - Khải Sắt Lâm, phải ngươi vẫn thích ta làm chuyện xấu với ngươi sao?

      Giờ đây, Bích Dạ từ ma nữ với phong vận lẳng lơ của ngày thường biến thành “sắc nữ”, tính cách chuyển đổi cực nhanh khiến Mộ Dung Thiên trong lúc nhất thời khó mà tiếp nhận được.

      Nếu là nam tử chuyện như vậy với nữ tử, như thế có lẽ Mộ Dung Thiên cảm thấy hứng thú đứng xem, nhưng trước mắt đây, cả hai đều là nữ nhi, nên trong lòng có loại cảm giác là lạ khó nên lời, giống như sâu róm bò trong bụng vậy. Đồng thời, cũng hiểu thêm được việc: nữ nhân có thanh rất êm tai này chính là tình nhân của Bích Dạ. Xem ra lời đồn Bích Dạ là người đồng tính luyến ái quả là rồi. thể tưởng được ở Thần Phong đại lục cũng có loại người này giống như địa cầu vậy. Thế mà vừa khéo Mộ Dung Thiên lại rất thích loại quan hệ như thế. Trước kia khi còn ở địa cầu, vẫn luôn tìm kiếm những thứ phim ảnh kiểu như vậy, vừa nghĩ đến hai nữ nhân đồng tính bằng xương bằng thịt trước mắt trong đầu bất giác liền tưởng tượng đến cảnh hai thân thể trắng nõn quấn quít lấy nhau và lăn lộn rên rỉ gào thét ở giường, chà….quả là cảnh tượng rất kích thích. Nghĩ đến đó, tự nhiên “tiểu huynh đệ” của Mộ Dung Thiên gần như là muốn phá quan ải mà xông ra ngoài. Trong lòng thầm tiếc nuối, bởi Bích Dạ đẹp như vậy, là vưu vật có thân hình hoàn mỹ, còn tình nhân của nàng dù người mặc bộ y phục sĩ và thể nhìn dung mạo và vóc dáng, nhưng nghe thanh trong trẻo như nước trực giác của Mộ Dung Thiên cho bỉết rằng đây hẳn là mỹ nhân.

      Bích Dạ trở lại Phật Lạc Lý Tư thành là vì có hẹn với tình nhân, cứ nhìn vào tình huống trước mắt xem ra Bích Dạ phải là bên chủ động, mà với cá tính của nàng có lẽ phải loại người có thể âu âu yếm yếm kẻ khác trước mặt bàn dân thiên hạ. Nhưng giờ đây hai người họ lại hề cố kỵ hay e dè điều gì, cứ ngang nhiên bày tỏ tình cảm công khai như thế, nên khiến cho Mộ Dung Thiên bắt đầu có chút hoài nghi, phải chăng bản thân mình tàng hình?

      Măi đến khi hai nàng đùa giỡn chán chê rồi nữ nhân kia mới nhìn về phía Mộ Dung Thiên, và hỏi Bích Dạ:

      - Vị tiểu thư đó là ai thế?

      Bởi vì y phục Mộ Dung Thiên mặc chính là y phục của sĩ, nên tất nhiên là ai có thể nhìn được mặt, mà từ vóc người thẳng tuột như thế cũng khó đoán là nam hay nữ, hơn nữa, biết đâu người này lại có được "vòng khiêm tốn” sao. Mạ̃t khác, lâu nay Bích Dạ vốn chưa từng mang theo nam nhân đến đây tìm nàng, và Mộ Dung Thiên từ lúc đầu gặp gỡ vẫn chưa hề lên tiếng, do đó mà bị Khải Sắt Lâm tưởng lầm là nữ nhân cũng có gì lạ. Lại thêm người này theo Bích Dạ đến đây, lẽ tất nhiên là phải có quan hệ rất tốt với nàng, vì thế mà Khải Sắt Lâm cũng tỏ ra rất nồng nhiệt và thân ái, bởi lẽ bằng hữu của Bích Dạ cũng chính là bằng hữu của nàng.

      “Sắc nữ” Bích Dạ lúc này mới nhớ tới tồn tại của Mộ Dung Thiên, nàng nghĩ đến việc bông đùa và những động tác hạ lưu với tình nhân trong lúc cao hứng khi nãy đều bị Mộ Dung Thiên nhìn thấy cả nên nàng khỏi có chút xấu hổ, mặt ửng đỏ lên, may có bộ y phục sĩ che kín nên người khác dễ nhận ra.

      Thân hình của Bích Dạ khẽ lay động, nàng nhanh chóng khôi phục lại bộ dạng lẳng lơ rồi bước đến trước mặt Mộ Dung Thiên và cất giọng đầy quyến rũ giới thiệu:

      - Vị này chính là La Địch tiên sinh.

      - Tiên sinh?

      Khải Sắt Lâm thất kinh, đôi mắt long lanh quay sang nhìn Bích Dạ, trong đáy mắt tràn đầy nghi vấn. Lâu nay Bích Dạ thích nam nhân, tuy thể là đối với mọi người đều căm ghét hết, nhưng ngoại trừ trường hợp xã giao với đồng đội trong dong binh đoàn ra những kẻ khác đều tiếp cận, đây là chuyện mà ai ai cũng đều biết. Thế mà bây giờ nàng lại chung với , đặc biệt lại đúng vào cái thời điểm cả hai hẹn hò riêng tư, do đó mà Khải Sắt Lâm mới hoang mang khó hiểu như thế.

      Bích Dạ hàm hồ :

      - Ừm, chúng ta chuyện sau nhé, nàng về biệt thự của mình trước .

      Lời này của Bích Dạ có hàm ý là hãy chờ nàng giải thích sau, còn bây giờ tiện trước mặt gã này.

      Khải Sắt Lâm ngầm hiểu trong lòng, chỉ có điều khi nàng biết được Mộ Dung Thiên là nam tử rồi nhiệt tình cũng giảm hẳn xuống:

      - Hoan nghênh ngài, La Địch tiên sinh.

      Ngữ khí tuy có chút khách sáo, nhưng mất nhiệt tình trước đó, nếu phải vì có Bích Dạ ở bên cạnh, chừng nàng cũng chả thèm liếc mắt tởi .

      Mộ Dung Thiên gật đầu :

      - Đa tạ!

      Bích Dạ liếc mắt tỏ ý hài lòng với nhân tình, như có ý trách Sắt Lâm phối hợp tốt, rồi quay đầu cười với Mộ Dung Thiên:

      - Chúng ta thôi! La Địch tiên sinh, hôm nay ngài mệt nhiều rồi, ta thấy trước hết hãy lưu lại nhà của bằng hữu ta đêm, đợi đến mai hãy làm nhận chứng chức nghiệp.

      - Ý, chức nghiệp nhận chứng?

      Sắt Lâm ngạc nhiên hỏi lại. Từ khẩu của Mộ Dung Thiên lúc nãy cho thấy phải là người trưởng thành rồi mới đúng, nhưng hiểu sao cho đến giờ vẫn còn chưa làm chức nghiệp nhận chứng? Do đó mà trong ánh mắt của nàng bất giác có nét xem thường.

      Mộ Dung Thiên rất nhạy cảm, phát giác ra ngay thái độ biến hóa của Khải Sắt Lâm, thậm chí còn nhận ra được khí chất vốn có toát ra từ địa vị của nhân sĩ thuộc giới thượng lưu. Bởi vì Mộ Dung Thiên từng tận mắt trông thấy Lý Ngang ngang tàng hống hách thế nào, và lại gặp phải Lăng đế Tư đối đãi vô tình ra sao….vv…cho nên đối với loại người như thế đều có hảo cảm gì. Nếu phải Bích Dạ là người quý tộc nhưng thích tiếp cận bình dân, bất luận thế nào cũng tuyệt đối tiếp thụ chuyến đồng hành hôm nay. Nhưng ràng lúc này chính mình lại là người được hoan nghênh, nên Mộ Dung Thiên cũng muốn cư xử giả tạo vả lại cũng thích nàng thấy gió bẻ chèo [1], thế là mỉm cười :

      - Khải Sắt Lâm tiểu thư, ta nghĩ có lẽ ta làm chức nghiệp nhận chứng trước , các nàng đều là nữ tử, nếu để xú nam nhân như ta quấy rầy là bất tiện. Ta còn có bằng hữu ở trong thành nên khó tìm được chỗ dừng chân. Bích Dạ tiểu thư, đa tạ đưa ta chặng đường, xin tạm biệt!

      vừa xong liền chờ hai nàng hồi đáp, mà nghênh ngang bước , mặc cho Bích Dạ kêu gọi như thế nào cũng quay lại.

      Cảm thấy thể giữ Mộ Dung Thiên lại, Bích Dạ dậm chân sã̃ng giọng:

      - Úi chà, tất cả đều tại ngươi hết.

      Khải Sắt Lâm nhìn bộ dáng hiếm thấy của Bích Dạ, khỏi cảm thấy thú vị, hé miệng cười :

      - Bích Dạ, hình như ngươi có chút thay đổi.

      Đồng thời, nàng cũng thấy hơi kỳ quái. Có biết bao nam nhân tìm mọi cách tiếp cận Bích Dạ nhưng thành công, thế mà hiểu sao Bích Dạ lại chủ động ngỏ lời mời gã nam nhân khia lại bị cự tuyệt.

      Bích Dạ quay đầu lại, cười quỷ quyệt :

      - sao? Ta quả thay đổi à? Đợi lát nữa ngươi biết ta còn xấu xa đến thế nào, hi hi!

      Nàng vừa cười vừa chìa ma trảo ra và lần mò khắp người Khải Sắt Lâm.

      - Oa, sắc lang đến rồi.

      Khải Sắt Lâm giả vờ kêu lên sợ hãi rồi xoay người bỏ chạy, chỉ để lại chuỗi tiếng cười trong trẻo tựa như tiếng chuông ngân.

      oooOooo

      hiểu sử dụng truyền tống trận [2] như thế nào? kẻ rỗng túi như Mộ Dung Thiên dĩ nhiên là thể hưởng thụ các loại phục vụ cao cấp, hơn nữa, cũng lại biết địa chỉ của Dược Sư công hội, nên đành phải "thuê xe", kiếm con ma thú để làm phương tiện đến công hội.

      Siêu cấp thành thị quả nhiên là siêu cấp, theo như lời của thuần thú sư Dược Sư công hội tọa lạc ở nơi quá xa đường Phiền Cách Ni vừa rồi, chỉ cách khoảng khu nhà mà thôi. Tốc độ của ma thú có thể so với xe ô tô ở địa cầu, nhưng linh hoạt hơn nhiều. Ma thú rất hiếm khi phải chậm lại, càng đến dừng hẳn; thêm vào đó, đường cũng hề dùng đèn xanh đèn đỏ để duy trì giao thông, bởi vậy nên có thể là thông suốt trở ngại. Tuy vậy, vẫn phải mất hơn giờ mới đến nơi, tính ra tối thiểu là phải có đến hơn trăm kilômet. Mộ Dung Thiên khỏi có chút bỡ ngỡ, khoảng cách đó mới chỉ là cách nhau khu nhà mà thôi, còn nếu xa hơn chút sao? Chẳng trách nào người trong giới thượng lưu đều thà tốn thêm ít tiền, nhất là với những người chuyên giết quái vật để tăng cường thực lực, nếu họ ở tại trung tâm thành mà muốn ra ngoài thành chắc tốn rất nhiều thời gian, như thế đối với họ quá lãng phí.

      Đứng trước cửa của Dược Sư công hội, Mộ Dung Thiên lập tức cảm thấy ngay áp lực nặng nề, tựa như đứng trước ngọn núi vậy. gian phòng của Nhân Hý công hội [3] tuyệt đối thể so sánh được với tòa nhà đồ sộ ở trước mắt đây, nó quả đúng là kiểu đại lâu to lớn, kiến trúc khổng lồ chứ chẳng chơi! Cửa lớn của Dược Sư công hội rộng đến năm mươi thước, có thể để mười mấy con Cự Tích đồng thời tự do di chuyển ra vào, mặt đất và vách tường cũng đều làm từ thạch nham thô ráp, tôn lên kiên cố, trang trọng và nghiêm túc của cái ngành nghề dược sư này. cánh cửa cổng cao mấy chục thước tấm hoành phi bằng gỗ màu xanh, dài chừng mười tám thước có khắc bốn chữ lớn như rồng bay phượng múa: "Dược sư công hội".

      Mộ Dung Thiên cảm khái vạn phần, rốt cuộc cũng sắp sửa có thể nhận chức rồi. Sau này bản thân mình hoàn toàn có thể hòa nhập vào thế giới đại lục kỳ quái này, và cũng bắt đầu cuộc sống tự lực cánh sinh.

      Hết hồi 60
      OrchidsPham thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :