Dị Giới Dược Sư - Vô Sỉ Đạo Tặc

Thảo luận trong 'Sắc Hiệp'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Chó Điên

      Chó Điên Well-Known Member

      Bài viết:
      4,012
      Được thích:
      12,975
      Chương 51: Tân Pháp.

      Dịch giả: duy_daica310

      Biên dịch: vivarichmount

      Biên tập: ái tài uyên ương

      Điều bất ngờ ở đây là tuy hạ thân của Bích Dạ ướt át, thế nhưng nàng cũng chỉ liếc cái mà hề có biểu nào quá khích hết, thậm chí đến cả điểm khó chịu cũng lộ ra ngoài.

      Trước đây, mỗi khi Bích Dạ mê hoặc nam nhân nàng đều cố gắng tạo ra những nụ cười quyến rũ, nhưng những lúc đó lại hề vui vẻ , còn chuyến này cùng với Mộ Dung Thiên vui thích của nàng quả phát ra từ nội tâm. Thế nhưng nếu tâm tình của nàng trong lúc vui vẻ mà trong nháy mắt phải biến thành bi phẫn hay ngược lại, bất luận thế nào Bích Dạ cũng làm được. Bởi vậy, ngay lúc này nàng thể nào trở mặt mà để cho Mộ Dung Thiên chiếm đại tiện nghi của mình được.

      Tuy nhiên, Mộ Dung Thiên cũng dám lắm lời, hơn nữa, liên tục kể chuyện cười cả đêm, nên ít nhiều gì cũng có chút miệng lưỡi khát khô. Bích Dạ thấy bỗng nhiên trở nên “ngoan ngoãn” hơn cũng có chút thất vọng. Thông thường, trong những bữa tiệc của giới thượng lưu tại Lam Nguyệt đế quốc, nàng vẫn phải giao thiệp với những kẻ quý tộc có bề ngoài nhã nhặn, lễ độ, nhưng kỳ thực nội tâm của bọn họ lại chỉ hận thể bỏ nàng vào túi làm của riêng mà thôi. Đúng là bọn người giả dối, ngụy quân tử, nên nàng rất chán ghét và mệt mỏi đối với bọn họ. Vậy mà nam tử trẻ tuổi này tuy có chút háo sắc, nhưng dù sao cũng có vài điểm chính trực, và rất dễ khiến người ta nới lỏng cảnh giác, cần thời khắc nào cũng bị áp lực đề phòng ám toán. Huống chi, nếu đến mặt tình dục còn điểm tốt là biết kể chuyện tiếu lâm. Vì thế, Bích Dạ trái lại còn hy vọng Mộ Dung Thiên vẫn tiếp tục kể chuyện vui, nhưng nàng thẹn thùng dám . Tuy nàng là nữ nhân đồng tính luyến ái, nhưng loại đòi hỏi này quả cũng có hơi thái quá.

      Do vị "tiểu huynh đệ" của lúc này vẫn rắn chắc và nóng ấm nên khiến cho Mộ Dung Thiên lúng túng và cực kỳ xấu hổ. vì muốn cho tình xấu hổ này mau chóng kết thúc nên liền dời ánh mắt từ người mỹ nữ xuống tòa Uy Nhĩ thành ở bên dưới. Lúc này mới phát ra thành thị ở Thần Phong đại lục hoành tráng và hùng vĩ đến mức nào. Ngồi lưng Phong Linh lộ có thể nhìn được bao quát cả toàn thành, các kiến trúc trong thành cứ trùng trùng điệp điệp, liên miên dứt, chỉ nhìn qua lần cũng thể nhìn thấy được tường thành. Các phố lớn ngõ cũng chi chít như sao trời, có thể là cực kỳ hùng vĩ. Thượng Kinh tuy cũng là thành phố lớn, nhưng so với Uy Nhĩ thành ràng là theo kịp, thậm chí, ngay cả thành phố mậu dịch thuộc tầm cỡ quốc tế ở địa cầu như New York nhiều lắm cũng chỉ như thế là cùng. Vậy mà tòa Uy Nhĩ thành ở trước mắt đây cũng chỉ mới là thành thị thuộc cấp hai ở lục địa này mà thôi, nếu vậy thành thị thuộc cấp hẳn phải là rất ư đồ sộ. biết loại thành như thế có quang cảnh như thế nào nhỉ? Mộ Dung Thiên tự cho trí tưởng tượng của mình rất phong phú, có thể nhìn đống phân ven đường mà tưởng tượng thành đại mỹ nhân thoát y đầy gợi cảm; đối với , những việc như thế cũng phải là chuyện khó gì, nhưng lúc này đây, đối với hai loại thành thị cao cấp kia lại thể hình dung ra nổi.

      kìm lòng được, rốt cuộc phải buộc miệng than:

      - Chà, chà, quả là tòa thành to lớn và xinh đẹp!

      Bích Dạ kinh ngạc nhìn Mộ Dung Thiên, lúc này tựa như đứa trẻ vừa mới tiếp xúc với đời vậy, rất hồn nhiên và rất hiếu kỳ đối với mọi thứ đời, quả khó có thể tưởng tượng được lại là kẻ hạ lưu. Bích Dạ phát ra bản thân mình bắt đầu nảy sinh hứng thú với nam tử trẻ tuổi này, mặc dù có vẻ như là hỗn hợp cá thể đầy mâu thuẫn.

      Mộ Dung Thiên hưng phấn chỉ xuống địa phương ở mé phải bên dưới, hỏi:

      - Ủa, cái đó là gì thế?

      Vật mà vừa chỉ là pho tượng trông cũng tương tự như bức tượng nữ thần Tự Do, cao chót vót, và khác xa với những kiến trúc khác ở trong thành, vì vậy mà nó đặc biệt thu hút chú ý của người ta.

      Bích Dạ nhìn theo hướng ngón tay của , rồi ngạc nhiên :

      - Đó là tượng điêu khắc của vị hùng cống hiến rất nhiều trong ba lần chống ma thú công thành. Y là vị triệu hoán sư đỉnh đỉnh đại danh của Uy Nhĩ thành, Mạt Ngõa Nhi Đa tiên sinh. Chẳng lẽ ngươi biết sao?

      Mộ Dung Thiên gãi gãi đầu và hơi có chút xấu hổ, :

      - Ta từ trấn xa xôi tới đây, cho nên đối với các việc bên ngoài đều được ràng cho lắm.

      Bích dạ thoáng nhíu mày, hỏi lại:

      - Ngươi đến từ trấn xa xôi ư?

      Mộ Dung Thiên sợ nàng đòi đến cái trấn kia lại càng chết, nên vội vàng chuyển đề tài sang chuyện khác. hết chỉ đông rồi chỉ tây để hỏi đủ thứ vấn đề linh tinh, cũng may là Bích Dạ cũng bị phân tán chú ý nên hỏi thêm điều gì nữa.

      Phong Linh lộ chở hai người đáp xuống khu vực ở phía đông thành, cư dân ở đây ràng là ít hơn so với những nơi khác rất nhiều, nên hề thấy ai tò mò ló đầu ra xem. Nhưng những tòa kiến trúc ở đây đều hoàn toàn mới mẻ, dường như mới được xây cách đây lâu. Khắp nơi đều thắp đèn đuốc sáng trưng, tại đây có rất nhiều người dáng cao to vạm vỡ, toàn thân bắp thịt cuồn cuộn, còn đầu có hai chiếc sừng lớn và cong, bận rộn làm việc ngừng. Những người này so với Ba Tây còn có vẻ to lớn và thô tráng hơn hẳn, còn khí lực của họ đúng là mạnh kinh người. Từng khối nham thạch trông to lớn nặng nề như thế mà họ chỉ dùng bàn tay nhấc lên rất nhàng, sau đó còn chồng hết lớp này đến lớp khác lên nhau mà tốn bao nhiêu sức lực cả, tình cảnh đó trông chẳng khác nào những đứa trẻ chơi láp ráp với những khối đồ chơi làm bằng gỗ vậy.

      Những người này trông giống với những cái cần cẩu to lớn và rất sống động. Mộ Dung Thiên sợ hãi thầm than ngớt, nghĩ ngay đến những người này hẳn là những dã man nhân có khí lực mạnh nhất đại lục này và chỉ chuyên lo về việc xây cất. Nhìn vóc dáng bên ngoài đầu của họ rất giống với đầu trâu, chỉ có điều là khuôn mặt của họ khác với người thường chút nào. Có bọn họ xây nhà cửa cho, dù có muốn hài lòng cũng được.

      Trông thấy nữ cung tiễn thủ hạ xuống từ lưng Phong Linh lộ, nhân vật của Kiến Trúc công hội phụ trách giám sát công trình kiến trúc tại đây liền tiến lên nghênh tiếp, :

      - Bích Dạ tiểu thư, xin hoan nghênh quang lâm.

      cho cùng, nhân loại cư xử với nhau cũng khác hẳn so với những chủng tộc khác ở đại lục này, đặc biệt là đối với những người có danh vọng và chức nghiệp cao cấp hơn mình. Đối với những nữ sĩ có tiếng tăm ai ai cũng đều quen gọi là tiểu thư, tuy nhiên, cái danh từ xưng hô ấy lại khiến cho Mộ Dung Thên nhớ tới chức nghiệp đặc biệt khác ở địa cầu.

      Do có việc đàng hoàng ở trước mắt nên Bích Dạ cũng thu hồi lại những cử chỉ phóng đãng thường ngày, nàng hơi hơi vuốt cằm rồi :

      - Ta đại diện cho Khẳng Đặc tiên sinh đến trước hỏi thăm chút, rồi sau đó ngay. Những phòng ốc dành cho dân di cư của Cách Lâm Trấn thế nào rồi?

      Người giám công đáp:

      - thành vấn đề! Chúng ta phát động toàn bộ công tượng [1], thậm chí còn mời luôn cả người của Lan Đề Lộ Tư thành sang giúp đỡ, tất cả làm suốt đêm nghỉ. tại nhà ở cũng đủ sử dụng, nhưng chỉ sợ là các cửa hàng kinh doanh dành cho các sinh hoạt chức nghiệp giả vẫn phải chờ thêm hai, ba ngày nữa mới có thể buôn bán được, bởi vì vẫn chưa sắp đặt xong.

      Bích Dạ hài lòng :

      - Vậy cũng được, tạm thời cứ có chỗ ở trước rồi bàn bạc tiếp, các ngươi phải vất vả nhiều rồi.

      Người giám công vội hỏi:

      - Có thể được ra sức cho Uy Nhĩ thành chính là vinh hạnh của ta, nhưng trái lại, Bích Dạ tiểu thư cùng với quý dong binh đoàn giúp cho bổn thành được gia tăng lực lượng, nên ta xin đại diện cho bách tính của toàn thành để tỏ lòng tri ân với chư vị!

      xong, y đưa tay phải lên ngang ngực rồi khom lưng hành đại lễ rất long trọng, sau đó mới tiếp:

      - Bích Dạ tiểu thư, các người suốt đêm chắc cũng cần nghỉ ngơi. Bọn ta chuẩn bị sẵn phòng thượng đẳng dành cho quý tân [2] để tiếp đón chư vị ở trong thành rồi.

      Bích Dạ há miệng ngáp cái , rồi :

      - Tốt lắm!

      Tuy đường đến nổi vất vả, nhưng vì nghe Mộ Dung Thiên kể chuyện tiếu lâm của người lớn suốt cả đêm, nên khiến cho nàng phải cười đến rã rời toàn thân, lúc này cũng cảm thấy có phần mệt mỏi.

      Người giám công nhìn thoáng qua Mộ Dung Thiên ở phía sau nàng, rồi hỏi:

      - Vị tiên sinh này là....?

      Y cảm thấy rất kỳ quái, bởi vì lâu nay ngoài “bạn ” của Bích Dạ ra ai được phép ngồi lưng của Phong Linh lộ, nhất là nam nhân.

      Vừa nghe hỏi, Bích Dạ liền nhớ ra, nàng :

      - A, đúng rồi, thiếu chút nữa ta quên giới thiệu, vị này chính là người kiêm tu hai chức nghiệp dược - võ, tức La Địch tiên sinh. Y cũng là người đến từ Cách Lâm trấn.

      Người giám công nghe vậy lập tức tỏ ra cung kính ngay. Khoan tới việc người này được cùng cưỡi Phong Linh lộ với Bích Dạ , chỉ nội bốn chữ “dược - võ song tu” thôi là đơn giản rồi. Địa vị của người mang cả sinh hoạt chức nghiệp và chiến đấu chức nghiệp so với chiến chức giả gần tương đương với nhau, mà lại có nhiều nữa. Thế nhưng với người kiêm luôn cả đặc thù chức nghiệp và chiến đấu chức nghiệp lại khác hẳn. Cứ thử tưởng tượng đến hoàn cảnh của cánh quân bị vây khốn tại nơi hẻo lánh nào đó, trong khi tất cả đan dược đều bị tiêu hao hết, nhưng nếu trong đội ngũ có người là dược sư tác dụng to lớn đến thế nào?

      Do đó, người giám công tuyệt đối vì chuyện Mộ Dung Thiên là người ngoài mới đến mà dám tỏ ra xem thường , y cung kính :

      - La Địch tiên sinh, chúng ta chuẩn bị ít phòng ốc dành cho quý tân....

      Mộ Dung Thiên hiểu được ý tứ của y, ho khan tiếng rồi :

      - cần, ta ở lại đây đợi bằng hữu của ta.

      Kỳ muốn có nhiều quan hệ với Bích Dạ, vừa rồi suýt tí là tự khống chế được, may mà vận khí của còn tốt, nếu có lần sau chưa chắc thoát khỏi ma trảo của nàng.

      Bích Dạ cũng muốn đến khách điếm trước để nghỉ ngơi, vả lại hạ thể của nàng ẩm ướt từ nãy giờ nên cảm thấy cực kỳ khó chịu. Vì vậy mà chỉ dặn dò thêm vài câu, rồi cưỡi Phong Linh lộ bay theo hướng chỉ dẫn của người giám công để đến nơi dành sẵn cho quý tân. Nàng nhớ tới việc mình để cho Mộ Dung Thiên hại đến khổ sở như thế, nên trước khi vẫn hung hăng trừng mắt nhìn cái, ấy vậy mà đối với Mộ Dung Thiên cái trừng mắt đó vẫn mê ly hấp dẫn, câu hồn đoạt phách rất nhiều.

      lâu sau, bọn người Khẳng Đặc cũng dẫn chúng nhân đến nơi. Bọn Tạp Tháp thấy Mộ Dung Thiên cưỡi Phong Linh lộ suốt đêm mà vẫn bình yên vô , mặt mày hớn hở phấn chấn như thế ai nấy cũng đều hết sức kinh ngạc. Theo họ phỏng đoán chỉ cần sau mười phút cưỡi lưng Phong Linh lộ thôi Mộ Dung Thiên tất bị Bích Dạ ngược đãi rồi, chừng đó hẳn là lại phải quay về với chỗ ngồi thấp kém nhất ở lưng Cự Tích thôi.

      Mặc dù quá trình chỉ huy mọi việc rất thuận lợi, nhưng công việc an bài mấy vạn dân làm việc tới lui cũng phải mất gần ngày mới hoàn tất được.

      Cũng vì Mộ Dung Thiên còn chưa có chức nghiệp huy chương nên được cấp cho nhà riêng, nên chỉ đành làm mặt dày theo ở ké với Tư n thôi. Nay đến Uy Nhĩ thành rồi, vậy phải nên làm chứng nhận chức nghiệp càng sớm càng tốt, nếu , chẳng lẽ cứ ăn bám lão đầu này hoài sao?

      Sáng mai Mạc Lý An phải quay về Lan Đề Lộ Tư, nên cũng chỉ có thể lưu lại đêm. Y giao du rộng rãi, thế nào cũng biết được Dược Sư công hội nằm ở đâu, nên Mộ Dung Thiên muốn đến hỏi thăm chút, bằng với tòa thành rộng lớn thua gì thành phố New York này mà muốn tìm ra được nơi cần đến quyết phải là chuyện dễ dàng gì.

      Thế nhưng, vào lúc này Mạc Lý An lại tìm đến trước, và còn mang theo tin xấu nữa. Y :

      - La Địch, hôm nay Liên Minh Chức Nghiệp công hội ban hành pháp quy mới: sau này mỗi lần cần làm nhận chứng chức nghiệp bất kể công dân nào của đế quốc cũng phải y theo trị số cao thấp mà đến thành thị có cấp bậc tương đương để làm, rồi sau đó do ý nguyện cá nhân hoặc là đế quốc cầu phân bố đến nơi khác. Trị số dược sư của ngươi rất cao, nên phải đến siêu cấp thành thị mới làm được!

      Hết hồi 51

      =============================

      Chú thích

      [1] công tượng: người làm công việc xây cất.

      [2] quý tân: khách quý.
      OrchidsPham thích bài này.

    2. Chó Điên

      Chó Điên Well-Known Member

      Bài viết:
      4,012
      Được thích:
      12,975
      Chương 52: Hóa Noãn.

      Dịch giả: duy_daica310

      Biên dịch: Nhập Ma Nhân

      Biên tập: ái tài uyên ương

      Mộ Dung Thiên nghe thế sửng sốt hỏi:

      - phải chứ? Mạc Lý An tiên sinh, tin tức này có chính xác ?

      Mạc Lý An gật đầu khẳng định:

      - Hoàn toàn chính xác, tất cả mọi người trong thành đều biết.

      Mộ Dung Thiên cảm thấy dở khóc dở cười. Làm chứng nhận chức nghiệp mà cũng phiền phức ghê, bản thân mình quả là xui xẻo, nếu như đến sớm hơn ngày để chứng nhận tốt rồi, vậy mà cái pháp quy mới dở hơi ấy biết sống chết thế nào lại ban hành vào ngày hôm nay. Bất đắc dĩ, phải hỏi lại:

      - Mạc Lý An tiên sinh, như vậy siêu cấp thành thị gần đây nhất cách bao xa?

      Mạc Lý An đáp:

      - Số lượng siêu cấp thành thị ở đại lục này cũng có nhiều lắm đâu. Lam Nguyệt đế quốc có tổng cộng mười hai thành, gần đây nhất có Phật Lạc Lý Tư thành cách đây hơn 5000 dặm.

      Mộ Dung Thiên vừa nghe đến con số “5000 dặm” sắc mặt liền trở thành khó coi còn hơn cả trái khổ qua. Từ Cách Lâm trấn đến Uy Nhĩ thành chỉ cách chừng hơn 700 dặm, mà tốc độ của Cự Tích lại khá nhanh, so với xe khách ở địa cầu cũng kém hơn bao nhiêu, thế mà cũng phải mất những 10 tiếng mới đến nơi, như vậy chặng đường dài 5000 dặm phải mất bao lâu mới tới? Đến lúc đó cũng biết có thể xin được phân bố về lại Uy Nhĩ thành để được ở chung với các nàng Lệ Toa nữa.

      Mạc Lý An thấy biểu tình của như thế phì cười, :

      - La Địch tiên sinh, ngươi hẳn là cảm thấy rất may mắn nhỉ. Phật Lạc Lý Tư chỉ đứng thứ hai trong số các siêu cấp thành thị của bổn quốc, mà các chức nghiệp lớn và tổng công hội, cùng với Liên Minh Chức Nghiệp công hội đều ở đó cả. Sau khi ngươi đến đó chắc chắn có thể thi triển tài năng, ta sợ với nhân tài như ngươi mà ở lại Uy Nhĩ thành bị mai đó.

      Mộ Dung Thiên nghe vậy trong lòng lại càng thêm buồn bực, nhưng cũng có biện pháp nào hơn. Việc thể tránh được, sớm muộn gì cũng bắt buộc phải làm chứng nhận chức nghiệp, bằng bước cũng khó lại Thần Phong đại lục này. Cũng giống như lần trước vậy, chỉ mỗi việc kiếm chỗ ngồi trong chuyến di cư thôi mà thiếu chút nữa kiếm được rồi.

      oooOooo

      Hai ngày sau, tửu điếm của Tư n được sắp xếp xong, và nó cũng được chính thức khai trương lần thứ hai. Y rất nổi tiếng với món thịt quay, Bích Dạ Linh và các món thực vật tràn ngập hương vị nông thôn, khiến cho cư dân của Uy Nhĩ thành cực kỳ ưa thích. Trong nhất thời, khách nhân nối đuôi nhau xếp thành hàng dài dứt, quả là rất đắt khách. Mỗi buổi tối, Tư n kiếm được nhiều tiền đến nỗi cứ phải đếm tới đếm lui mãi, miệng của y cười khép lại được. Còn Mộ Dung Thiên kiếm cớ ở lại vài ngày, nhưng vì cảm thấy thể ở chùa mãi được, nên trong lòng cũng thầm có tính toán riêng.

      Mạc Lý An ở lại vài ngày rồi cũng ly khai, khiến cho Mộ Dung Thiên vô cùng thất vọng. cảm thấy như bên cạnh vừa mất vị “lương sư ích hữu”, [1] việc gì cũng phải tự mình mày mò, muốn tìm người kiến thức uyên bác để hỏi xin ý kiến cũng được. Lão Tư n rất ít khi ra ngoài, nên căn bản là cũng hiểu biết nhiều lắm. Kỳ , y cũng chỉ dựa vào số thông tin ít ỏi có được từ Quang hệ truyền hình trong tửu điếm ở Cách Lâm trấn và những lời kể của khách nhân đến quán mà thôi. Lạc Na và Lệ Toa từ khi sinh ra chưa từng rời khỏi Cách Lâm trấn, cho nên dù có hỏi mấy nàng cũng như .

      oooOooo

      Lại buổi sáng nhàn hạ, ngày mai Mộ Dung Thiên phải xuất phát cuộc hành trình đến Phật Lạc Lý Tư thành, nên tuy ăn cơm trong tửu điếm mà mặt mày lại rầu rĩ vui. Điều này phải là vì quãng đường quá dài, mà là vì sắp phải rời xa tửu điếm của Tư n và cũng là ngôi nhà đầu tiên của tại Thần Phong đại lục. Bất kể thời khắc nào cũng luôn có những kẻ tha hương xa nhà, bước lẻ đường dài mang đến cho khách lữ hành ít nhiều cảm giác mất mát. Mặc dù Mạc Lý An bảo rằng đến Phật Lạc Lý Tư là ước mơ của hàng nghìn, hàng vạn người dân, nhưng đối với lại cảm thấy vui vẻ chút nào.

      - Hey, La Địch tiên sinh.

      Chợt có thanh hào sảng mà quen thuộc vang lên, khiến cho Mộ Dung Thiên lúc thẫn thờ liền lập tức phục hồi tinh thần. vừa ngẩng đầu nhìn lên liền trông thấy cái dáng dương dương tự đắc của Ba Tây vì vận dụng thoải mái cái ngôn ngữ tân thời “hey” mà gã học được.

      Trông thấy tên bằng hữu duy nhất ở đại lục, mà tuổi tác của cả hai cũng xấp xỉ nhau, nên Mộ Dung Thiên cũng phấn chấn trở lại, vội chào hỏi ngay:

      - Hey, Ba Tây, ngọn gió nào thổi ngươi đến đây thế?

      Ba Tây vốn là chiến sĩ có sức lực tầm thường, nên khi gã vừa đến Uy Nhĩ thành liền được trọng dụng ngay, và còn được sắp xếp cho vào ở tại khu phố cao sang, cách tửu điếm của Tư n khá xa nữa.

      Ba Tây cất tiếng sang sảng :

      - Là ngọn gió của thành này! La Địch tiên sinh, thời gian đánh cuộc giữa ta và ngươi vẫn còn vài ngày nhỉ. Vì mấy ngày nay ta quá bận rộn để nhậm chức nên có thời gian rãnh, nhưng vài ngày sau nhất định ta có thời gian và bù lại cho ngươi, ngươi cứ yên tâm. Ngươi biết , ta hỏi thăm ràng rồi, ở phía tây của Uy Nhĩ thành là Lan Tất bình nguyên, tại nơi đó có loại ma thú cấp H, thực lực so với Lấn ma cũng sai biệt lắm, ngươi có muốn tiếp tục chăng....

      Mộ Dung Thiên ngắt lời gã:

      - Bỏ qua Ba Tây, vụ đánh cược của chúng ta coi như là kết thúc. Từ nay trở , ngươi có thể làm chuyện mà mình cần làm.

      Ba Tây vừa nghe xong đôi mắt trư của gã trợn tròn, hỏi:

      - Cái gì, Ba Tây ta có thể rồi mà giữ lời sao….

      Vừa đến đây, đột nhiên gã nhớ lại lúc gặp phải Hủ Huyết Bệ mình liền bỏ chạy trối chết rồi, do đó nên thanh của gã bất giác cũng yếu nhiều.

      Mộ Dung Thiên cười đáp:

      - Ba Tây, ta có ý đó, nhưng ngày mai ta phải đến Phật Lạc Lý Tư, có lẽ trong khoảng thời gian ngắn chưa thể quay về được.

      Ba Tây sững người nhìn , khi gã vừa muốn hai câu chúc mừng lúc này chợt nghe giọng nữ nhân tràn đầy mỵ lực, nhàng vang lên:

      - à? Thế quả là rất trùng hợp nhỉ. Vừa khéo ngày mai ta cũng phải quay về Phật Lạc Lý Tư đấy.

      Hai người cùng lúc quay đầu nhìn lại phía sau, , chính xác hơn là toàn thể khách nhân ở trong tửu điếm đều quay lại nhìn. ra Bích Dạ tiểu thư xinh đẹp khêu gợi đứng cười khanh khách ở cửa từ lúc nào mà ai hay. Tất cả mọi người đều nhận ra vị nữ cung tiễn thủ đại danh đỉnh đỉnh trong Cuồng Bạo dong binh đoàn này vốn là người có xuất thân từ gia đình quý tộc, nhưng lại rất thích tiếp cận tầng lớp bình dân, vì thế mà ai nấy cũng lập tức ân cần chào hỏi và tỏ lòng tôn kính với nàng, cả Tư n cũng đích thân bước ra tiếp khách.

      Bích Dạ vẫn với dáng vẻ phong tình tỏa ra tứ phía, sau khi quay sang Tư n gọi vài món ăn, rồi nàng uyển chuyển bước đến trước mặt Mộ Dung Thiên, cất tiếng hỏi:

      - Chẳng hay Bích Dạ có thể may mắn lại cùng đồng hành với La Địch tiên sinh chăng? Phong Linh lộ của ta bay khá nhanh, chỉ cần ngày đêm là đến thôi.

      đợi Mộ Dung Thiên kịp trả lời, nàng dời ánh mắt sang phía Ba Tây, mỉm cười đầy quyến rũ :

      - Ba Tây tiên sinh, ngươi dùng cơm xong chưa?

      Thường ngày Ba Tây có vẻ như rất trì độn, nhưng lúc này lại biểu ra thông minh chưa từng có, gã rất cung kính, gật gật đầu đáp:

      - Dùng xong, dùng xong rồi!

      xong, gã còn lưu luyến nhìn lại những món ăn vừa được bưng ra còn nóng hổi, hương vị thịt quay tỏa ra bốn phía, trong lòng tiếc nuối thôi nhưng rốt cuộc cũng phải chạy ra khỏi quán, so với lần trước chạy trốn con Hủ Huyết Bệ còn nhanh hơn vài phần. Mộ Dung Thiên thấy vậy khỏi mắng thầm trong bụng, giống Trư nhân đúng là thấy khó chạy, vừa rồi mới còn vỗ ngực thề thốt này nọ, thế mà chỉ trong nháy mắt là bất chấp đạo nghĩa, bỏ ta lại mình đối diện với ma nữ. Ta kết bạn là sơ suất quá , càng nghĩ mà càng đau lòng, Mộ Dung Thiên hỡi Mộ Dung Thiên.

      Tất cả khách nhân ở trong tửu điếm đều vểnh tai lên hóng chuyện. Từ lúc cư dân của Cách Lâm trấn di chuyển đến đây, bọn họ từng nghe Bích Dạ cùng cưỡi Phong Linh lộ với nam nhân đến đây. Do tin tức mơ hồ và chưa được xác thực, hơn nữa ai nấy cũng đều biết chuyện Bích Dạ là nữ nhân đồng tính, nên họ đều có thái độ tin, nhưng cứ nhìn vào tình huống trước mắt đây mà , nếu có lửa sao có khói? Mọi chuyện đều có nguyên nhân cả. Đám khách nhân ở trong tửu điếm liền dồn hết chú ý lên người Mộ Dung Thiên, họ muốn nhìn xem nam tử kia rốt cuộc là thần thánh phương nào và có chỗ nào khác với người thường, thế nhưng bọn họ lại thất vọng phát ra là bản thân tên kia chỉ mặc bộ trang phục rất bình thường, và cũng có nhiều hơn hai cái chân, hoặc ít con mắt, cái lỗ tai...v...v…

      Khi mà nữ nhân với cái ngoại hiệu là Diễm Hạt này lại tìm đến mình để săn đón, chào hỏi nhất định là có mưu đây mà! Nghĩ thế rồi, Mộ Dung Thiên đành phải phá lệ lần đầu mà từ chối dụ hoặc của mỹ nhân, vội vàng ho khan hai tiếng rồi khước từ:

      - Cái này…..ta nghĩ là cưỡi Cự Tích cũng đủ rồi. Lòng tốt của Bích Dạ tiểu thư ta xin tâm lĩnh, nhưng trọng lượng của ta rất nặng, để sủng vật của Bích Dạ tiểu thư mệt chết phải chút nào.

      Bích Dạ thầm nghĩ: “Muốn cự tuyệt lão nương ư? dễ dàng thế đâu!” Đêm trước nàng bị Mộ Dung Thiên làm cho tâm tư tán loạn rất khó chịu, nên khi vừa về đến nơi dành cho quý tân lập tức phải ngâm nước lạnh, rồi lại còn phải tự an ủi là lâu rồi dục vọng của bản thân mới bị khơi lên như thế. Sau khi hồi tưởng lại, nàng rất hối hận và cảm thấy phục. Khi mình thợ săn lại biến thành con mồi, việc này quả đúng là lần đầu tiên mới gặp trong đời. Vì thế nàng mới đành hoãn lại việc quay về Phật Lạc Lý Tư, để ở lại thêm ngày mà tìm cơ hội trút giận cuối cùng. Sau khi tra được địa chỉ nàng lập tức tìm đến tận cửa, nhưng ngờ gặp lúc nam nhân kia cũng muốn Phật Lạc Lý Tư. Với cơ hội tốt như vậy, Bích Dạ đương nhiên là bỏ qua, và nàng cũng vội có hành động gì, cứ đợi đến lúc đó thế nào cũng có cơ hội ra tay thôi.

      Bích Dạ sớm đoán được Mộ Dung Thiên cự tuyệt, nên nàng vẫn tươi cười tiếp:

      - Nào có sao đâu, Phong Linh lộ của ta tuy còn chưa thành niên, nhưng nếu phải chở năm người cùng lúc cũng thành vấn đề.

      Mộ Dung Thiên nghe vậy vẫn mực từ chối, nên Bích Dạ lại :

      - phải chúng ta là bằng hữu sao? La Địch tiên sinh xin đừng khách khí, chẳng lẽ ngươi xem ta là bằng hữu ư?

      Mộ Dung Thiên nhìn thấy ánh mắt của các nam khách ở trong tửu điếm đều lộ vẻ căm phẫn, chỉ cần tiếng “đúng” thôi bọn họ lập tức lao vào đập no đòn để trút hận thay mỹ nhân cho coi, chừng, sau đó còn đem ra phố diễu hành bêu xấu nữa kia. Nghĩ tới đây, chỉ đành bất đắc dĩ :

      - Thôi được rồi, ta chỉ đành nghe theo tiểu thư vậy.

      Rồi đột nhiên nhớ đến chuyện, vội lấy từ trong túi ra vật và hỏi:

      - Bích Dạ tiểu thư, ngươi có biết đây là cái gì ?

      Vật đó chính là quả trứng mà nhặt được. Trước kia Mộ Dung Thiên vẫn luôn mang theo trong mình, chỉ là vẫn chưa biết nó là trứng con gì thôi. Sau khi Mạc Lý An rồi mới nhớ là mình quên hỏi. Bây giờ vừa khéo Bích Dạ cũng là nữ nhân có kiến thức rộng rãi, thế là liền nhân cơ hội này để hỏi thăm luôn thể.

      Bích Dạ cầm lấy quả trứng và quan sát tỉ mỉ hồi lâu, sau đó mới nghiêm trang :

      - Hình như đây là trứng của sủng vật.

      Nàng cảm thấy rất kỳ quái và cũng dám khẳng định hoàn toàn, bởi vì trong ấn tượng của nàng tuyệt có loại trứng của sủng vật nào mà ở giữa có ba vạch màu vàng kim thế này. Do đó, nàng lại hỏi thêm câu:

      - Ngươi lấy được nó ở đâu thế?

      Mộ Dung Thiên thoáng suy nghĩ chút rồi đáp:

      - Là do con ma thú biến thành.

      Vốn dĩ, Thần Phong đại lục có loại sinh vật có tên gọi là “chó” này. Vì vậy đành phải dối để tránh biết giải thích thế nào nếu như nàng vẫn tiếp tục truy vấn.

      Ai ngờ, khi Bích Dạ nghe vậy mặt ngọc biến sắc, hốt hoảng kêu lên:

      - Hóa noãn?

      Hết hồi 52

      ================================

      Chú thích

      [1] lương sư ích hữu: thầy tốt bạn hiền
      OrchidsPham thích bài này.

    3. Chó Điên

      Chó Điên Well-Known Member

      Bài viết:
      4,012
      Được thích:
      12,975
      Chương 53: Vượng Tài.

      Dịch giả: duy_daica310

      Biên dịch: Nhập Ma Nhân

      Biên tập: ái tài uyên ương

      Mộ Dung Thiên hiểu ý của câu đó nghĩa là gì, nên hỏi lại.

      - Hóa noãn?

      Bích Dạ nghe hỏi vậy cảm thấy kỳ quái, nàng chậm rãi giải thích:

      - Lẽ nào ngay cả việc này mà ngươi cũng biết sao? Đây là việc cơ bản nhất về sủng vật đấy. Hầu hết các ma thú có khả năng công kích đều rất hung ác và tàn bạo. Thông thường, chúng nó vừa thấy nhân loại nhất định tấn công ngay, tới chết mới thôi. Tuy nhiên, cũng có số ít nếu địch lại bỏ chạy. Trong đó lại còn có số rất ít đặc thù ma thú khi gặp lúc cùng đường nảy sinh ý niệm sợ chết, rồi sau đó chúng đem khí toàn thân hóa tán , còn tinh khí của bản thân chuyển hóa thành trứng, và biến thành sủng vật của nhân loại. Toàn bộ quá trình như thế được gọi là “Hóa noãn”. Thế nhưng tỉ lệ ma thú hóa noãn lại rất thấp, đại khái cũng chỉ có phần vạn. Hơn nữa, đẳng cấp của các ma thú hóa noãn đều rất cao, thông thường đều là từ cấp C trở lên.

      đến đây, ánh mắt của nàng đảo quanh vòng, rồi lướt nhanh người Mộ Dung Thiên trừ đầu xuống chấn, hiển nhiên là thể tin được nam nhân này lại có thể chinh phục được ma thú cấp C, chẳng những thế mà lại còn có thể khiến cho nó “hóa noãn” nữa. Nàng chợt hỏi:

      - Đây là loại ma thú gì vậy?

      Mộ Dung Thiên nghe hỏi vậy vội tránh né ánh mắt của nàng, rồi đáp:

      - Cái này ư? Ta cũng biết gọi là gì nữa.

      Bích Dạ cảm thấy hiếu kỳ, hỏi:

      - Vậy hãy ấp cho nó nở sớm xem.

      Kiến thức của Mộ Dung Thiên ở thế giới này rất kém, mà nay lại gặp phải những từ ngữ này lại càng mù tịt. thắc mắc:

      - Ấp trứng? Ấp như thế nào?

      Vụ này chắc giống như gà mái ấp trứng ở địa cầu đấy chứ? Cũng bởi vì Mạc Lý An cho rằng Mộ Dung Thiên phải là chiến đấu chức nghiệp giả, hoàn toàn có khả năng gặp được “hóa noãn”, nên y giảng giải cho biết về việc này.

      Bích Dạ thấy gã nhà quê này hiểu được cả chút kiến thức cơ bản nhất cũng biết làm sao hơn, chỉ đành phải giải thích cho :

      - Việc đó rất đơn giản, chỉ cần lấy máu của người làm vật dẫn, rồi lên quả trứng….

      Nàng thoáng dừng lại chút, rồi dường như sợ Mộ Dung Thiên vẫn chưa hiểu nên nàng bổ sung thêm:

      - Phải là máu của người chinh phục con ma thú này, còn những người khác được, chỉ cần giọt là đủ rồi.

      Mộ Dung Thiên gãi gãi đầu hỏi lại:

      - Chỉ đơn giản như vậy thôi sao?

      Nghe nàng giải thích xong, liền dùng dao cắt vào ngón trỏ tay trái. Kỳ , sau khi trải qua thời gian vật lộn kịch liệt với Lấn ma, Mộ Dung Thiên quen với những cơn đau đớn của thể xác, do đó, chút đau đớn thế này chẳng đáng là bao, thậm chí, còn hề nheo mày chút nào.

      giọt máu từ tay Mộ Dung Thiên rơi xuống quả trứng, nó lập tức thẩm thấu vào trong trông rất thần kỳ, rồi khẩn trương nhìn vào quả trứng để xem biến hóa thế nào. Vạn nhất khi quả trứng nở ra mà phải là con chó kia, chắc nó cũng nhận ra mình nữa, nếu vậy đáng tiếc, bởi vì nó là động vật duy nhất từ địa cầu đến đây với mình kia mà. Bích Dạ cũng nín thở phát ra tiếng động nào, bởi vì cơ hội được nhìn tận mắt “hóa noãn” được ấp thành ma thú tuyệt có nhiều. Vì vậy, nàng cũng muốn xem rốt cuộc đây là loại ma thú gì và đẳng cấp như thế nào.

      Trứng của sủng vật cao cấp khi nở ra thường kèm theo chút dịch thể lạ, thông thường là những loại dịch thể phát ra ánh sáng. Tố chất của sủng vật khác nhau màu sắc và cường độ của ánh sáng dịch thể cũng giống nhau, nếu có kèm theo thuộc tính của sủng vật có thể tạo ra những tượng như là lửa bốc lên, hoặc có băng ngưng kết, hoặc những gì liên quan với các hệ nguyên tố khác. Mọi khách nhân trong tửu điếm cũng chưa từng thấy qua kiện “hóa noãn”, cho nên họ lại càng thể bỏ qua cơ hội này. Tất cả đều ngưng dùng cơm và nín thở chờ xem việc tiếp diễn thế nào, thậm chí, cả hai nàng Lạc Na và Lệ Toa cũng rất hiếu kỳ, họ biết La Địch tiên sinh kiếm được trứng sủng vật ấy ở đâu ra.

      Trong lòng mọi người đều thấp thỏm chờ đợi. Vào lúc này, từ bên trong quả trứng chợt truyền ra những tiếng động nho , sau đó từ từ nứt ra…..đầu tiên là cái móng vuốt lông xù thò ra dò xét, rồi nó dùng thêm sức để phá toạc vỏ trứng ra, tiếp đó là cái đầu tròn vo rồi đến thân thể, sau cùng toàn bộ vỏ trứng cũng đều bị nghiền nát. Trước mắt mọi người liền xuất con sủng vật bé khả ái. Bộ dáng của nó rất bình thường, cũng chỉ có bốn chân, đuôi dài, toàn thân có lớp lông trắng và chiếc đầu tròn tròn, ngoài ra cũng thấy có đặc điểm nào khác lạ.

      Bích Dạ thấy thế hơi thất vọng, cách thức trứng “nở” cũng rất tầm thường, nó hoàn toàn có bất kỳ thuộc tính đặc trưng nào, có lẽ đây chỉ là sủng vật thấp kém mà thôi. Nàng nghĩ thế nên cũng cảm thấy thoải mái trong lòng, gã nam nhân hạ lưu kia nhìn thế nào cũng giống là cao thủ, sao lại có thể khiến ma thú cao cấp hóa noãn được chứ.

      Mộ Dung Thiên nhìn thấy con vật kia quá đỗi vui mừng, cười lớn và :

      - À há, quả nhiên là ngươi!

      ra con vật kia vừa sinh ra có hình dáng trông rất giống con chó , chỉ có điểm duy nhất giống là hình dáng của nó hơn trước nhiều lắm, hơn nữa lại chậm chạp lề mề, bước bàn mà xiêu xiêu vẹo vẹo như muốn té, nhưng động tác quả có vẻ khá hoạt kê. Còn đôi mắt đen nhánh của nó quét nhìn mọi người trong tửu điếm vòng, đến khi nhìn thấy Mộ Dung Thiên rất vui vẻ, chập chững chạy tới dụi dụi chiếc đầu bé vào lòng bàn tay . Sau khi con chó này đến đại lục sức mạnh và trí tuệ của nó cũng gia tăng rất nhiều, trong lòng nó biết rằng khí người mình khiến nhân loại tha cho nó, bởi vậy nên mới “hóa noãn” để trở thành sủng vật của Mộ Dung Thiên.

      Mộ Dung Thiên khoái chí hỏi nó:

      - Còn nhận ra ta ?

      Con chó gật gật đầu xác nhận khiến Mộ Dung Thiên hứng chí cười toe toét. Bích Dạ thấy vậy hơi có vẻ buồn bực, vì sủng vật nở ra sau khi hóa noãn nhớ đến cuộc chiến trước đó với chủ nhân. Giờ đây, nàng nhìn bộ lông trắng như tuyết của con chó lấy làm kinh ngạc mà “ý” lên tiếng, sao trông nó quen quen thế nhỉ? Hình như từng gặp qua ở nơi nào rồi phải, Bích Dạ khẽ nhíu mày, nhưng sau lúc cố lục lọi trí nhớ rốt cuộc nàng cũng nhớ ra được.

      Mộ Dung Thiên hỏi:

      - Tiểu thư làm sao vậy, có vấn đề gì sao?

      Con chó biến hóa khác hẳn so với những gì Bích Dạ trông thấy hôm trước, hơn nữa trong đầu nàng vốn nghĩ rằng ma thú chuẩn S cấp cũng phải “hóa noãn”, vì thế nên nàng mới nhớ ra được gì, cuối cùng chỉ đành bỏ qua rồi cười :

      - có gì, ta nghĩ nó có chút tương tự với loại ma thú cấp H, tên là khuyển. Chỉ có điều là cũng hoàn toàn giống lắm, chắc là loại hỗn tạp.....À phải rồi, có lẽ là chủng loại lai tạp đấy.

      Khuôn mặt của Bích Dạ chợt ửng hồng là hiếm hoi. Khi đến vấn đề thô tục kia, tuy nàng là người phóng khoáng nhưng cũng tránh khỏi cảm thấy ngượng ngùng. Để tránh kéo dài xấu hổ của mình, nàng chuyển đề tài:

      - Ngươi đừng hy vọng vào nó quá nhiều, cứ nhìn phương thức phá trứng hẳn nó chỉ là con ma thú cấp thấp thôi.

      Mộ Dung Thiên cười đáp:

      - sao, dù cấp bậc của nó thế nào ta cũng ngại.

      quả câu nệ chuyện đó, bởi vì điểm quan trọng nhất là ở chỗ nó là “đồng hương” của , và tất nhiên cũng kỳ vọng con chó này có thể giúp mình được việc gì.

      Lệ Toa và Lạc Na đối với con vật khả ái kia cũng cảm thấy rất thích thú, cả hai cùng cất tiếng hỏi:

      - La Địch tiên sinh, có thể cho chúng ta vuốt ve nó chút ?

      Mộ Dung Thiên bế con chó đưa qua cho hai nàng, rồi cười :

      - Tất nhiên là được, hai nàng cứ việc chơi đùa với nó.

      Bản tính của con chó này vốn cũng rất thích chơi đùa, nên nó hề sợ hai nàng, mà chỉ thò đầu lưỡi ra và liếm lên bàn tay của hai nàng để tỏ vẻ thân thiện.

      Lúc này cũng vừa lúc Tư n bưng thức ăn lên, Bích Dạ ăn , hai miếng, rồi mới trở về. Trước khi , nàng với Mộ Dung Thiên:

      - La Địch tiên sinh, ta dây, sáng sớm mai chúng ta gặp lại, gặp về đó nhé.

      xong, nàng liền quay người rời khỏi tửu điếm với dáng vẻ thướt tha thùy mị, phong tình vạn chủng, cực kỳ hấp dẫn.

      Hai thị nữ đùa giỡn với con chó, khi vừa thấy Bích Dạ rồi cúi xuống giọng hỏi:

      - La Địch tiên sinh, có đúng là ngươi đắc tội với Bích Dạ tiểu thư vậy?

      Mộ Dung Thiên thở dài:

      - Đâu có!

      Kỳ , cũng biết tại sao Bích Dạ lại cứ bám rịt buông.

      Nhưng hai nàng lại nghĩ, tuy La Địch tiên sinh thoạt nhìn có vẻ như rất háo sắc, nhưng ra luôn có chừng mực, cư xử bao giờ quá đà. Các nàng sớm chiều ở chung với trong thời gian lâu như vậy nên đương nhiên cũng hiểu tính cách của .

      - Gâu!

      Con chó chợt sủa lên tiếng. Nó quả là rất thông minh, vừa rồi có Bích Dạ ở bên cạnh nên vẫn mực im lặng để tránh bị nàng nhận ra qua tiếng sủa của mình.

      Lệ Toa hưng phấn :

      - A, tiếng kêu của nó kỳ quái nhỉ, đáng ghê!

      Giống súc sinh lông trắng mà xù này luôn được các nữ nhân thích, vô luận là ở địa cầu hay Thần phong đại lục cũng đều như thế.

      Lạc Na :

      - La Địch tiên sinh, hay là ngươi hãy đặt cho nó cái tên , vì chúng ta biết nên gọi nó thế nào cho tốt.

      Mộ Dung Thiên gật đầu đồng ý:

      - Ừm, ta cũng nghĩ vậy. Nhất định phải đặt cái tên tao nhã mới được.

      vuốt cằm suy nghĩ lúc lâu, khiến cho hai nàng và con chó sốt ruột chờ đợi, mãi sau đó mới vỗ tay cái rồi :

      - Được rồi, hay là cứ gọi nó là Vượng Tài !

      “Lịch bịch!” Tất cả những người trong tửu điếm và con chó tập vừa nghe thế đều đồng loạt té bịch xuống đất.

      Hết hồi 53
      OrchidsPham thích bài này.

    4. Chó Điên

      Chó Điên Well-Known Member

      Bài viết:
      4,012
      Được thích:
      12,975
      Chương 54: Truyền Thụ.

      Dịch giả: KEN_E

      Biên dịch: the_onlysun

      Biên tập: ái tài uyên ương

      Cảm giác nóng và lạnh chợt đồng loạt tiêu tan, Mộ Dung Thiên tỉnh lại từ cơn nhập định và trở về với thực. Hiệu lực của viên đan dược kỳ quái mà ăn được lúc trước quả là mạnh đến mức khó tin. Tuy nay những luồng nhiệt lưu tràn ra từ đan điền yếu nhiều nhưng chúng vẫn chưa hoàn toàn biến mất.

      Và Mộ Dung Thiên cũng phát ra sức mạnh của bản thân cũng tăng lên ngừng, điều này có thể thấy được thông qua việc phóng ra hỏa cầu và băng cầu càng lúc càng lớn hơn. Trong mấy ngày nay, mỗi khi rảnh rỗi Mộ Dung Thiên đều nhập định để thúc đẩy quá trình hấp thu và lưu thất những luồng nhiệt lưu trong người cho mau chóng kết thúc, bởi vì ngày nào mà chúng còn tồn tại cũng được ngủ ngon. Trong những lúc mơ mơ màng màng, thỉnh thoảng vẫn cảm thấy trong kinh mạch của mình lại ngẫu nhiên xuất va chạm của nội lực khiến cho bị đau nhói mà phải tỉnh giấc, do đó, cảm thấy rất phiền não. Vả lại, còn viên hoàn dược màu xanh dương mà tạm thời vẫn chưa dám dùng tới, vì để tránh cho việc sóng này chưa lặn mà sóng khác nổi lên.

      Mộ Dung Thiên nằm giường, tay vuốt ve chiếc đầu của con chó tên là Tật Phong, miệng lẩm bẩm:

      - Tật Phong a Tật Phong, sáng mai chúng ta phải đến thành thị xa lạ rồi, chắc ngươi cũng nỡ rời xa chỗ này phải .

      Do cái tên “Vượng Tài” kinh điển bị hai thị nữ và con chó cực lực phản đối nên Mộ Dung Thiên đành phải tiếc nuối bỏ qua, những cái tên khác mà tự cho là xấu lắm như “Tiểu Cường”, “Lai Phúc”, “Đại Hoàng”, “Tiểu Bạch” cũng đều bị phản đối cả. [1] Trong khi đó khả năng văn học của rất có hạn nên nhất thời nghĩ ra được cái tên nào có thể dùng được. Cuối cùng nhân vì nhớ tới cái đêm mưa bão bị hút vào lỗ đen, lúc đó chạy bán sống bán chết với tốc độ cực hạn, ấy vậy mà con chó này vẫn mực bám theo rời, lúc bấy giờ còn làm cho tưởng mình gặp quỷ nữa chứ. Hiển nhiên là tốc độ của nó rất nhanh, cho nên liền thuận miệng ra cái tên “Tật Phong”. Ai ngờ, suy nghĩ nát óc có cái tên nào được chấp nhận, còn cái tên Tật Phong chỉ được tùy tiện thốt ra mà lại được chấp nhận ngay. Thấy con chó cũng phản đối nên Mộ Dung Thiên liền quyết định dùng tên đó luôn.

      Bất cứ loại sủng vật nào sau khi hóa noãn dù trước đó nó có mạnh đến cỡ nào, nhưng đến khi tái sinh đều trở về hình dạng bé và sức mạnh cũng cực kỳ thấp kém so với đồng loại. Tuy nhiên, sủng vật cao cấp phát triển nhanh hơn các cấp thấp hơn rất nhiều. Do đó, Tật Phong học rất nhanh, chỉ với khoảng thời gian gần ngày trời mà nó có thể đứng tự do, thậm chí còn chạy nhảy ngừng, rất ư là hiếu động.

      So với tâm tình vui vẻ của nó, trái lại, tâm tình của Mộ Dung Thiên lại có phần khá nặng nề. Đêm nay chính là đêm cuối của ở Uy Nhĩ thành, và cũng chính là đêm cuối cùng ở chung với Lạc Na và Lệ Toa. Trong khoảng thời gian ngắn, chưa thể trở lại đây ngay, vì thế mà cảm thấy thoải mái chút nào.

      Tật Phong nằm trong tay , khẽ sủa lên hai tiếng:

      - Gâu! Gâu!

      Từ sau khi dùng máu để “ấp trứng”, Mộ Dung Thiên phát ra giữa và Tật Phong tự nhiên lại được tâm ý tương thông, và có thể thông qua tiếng sủa của nó mà đoán được nó muốn gì. Lúc này lại hỏi:

      - Tật Phong, ý ngươi bảo ta cần phải lo lắng vì còn có ngươi ở bên cạnh, đúng ?

      - Gâu!

      Tật Phong vui sướng sủa thêm tiếng như để khẳng định lời của chủ nhân.

      Mộ Dung Thiên thở dài hơi rồi :

      - Nhưng ngươi lại phải là mỹ nữ kia mà....

      - Oác!

      Con Tật Phong nghe vậy lại tru lên tiếng, miệng sùi bọt mép rồi ngã lăn ra giường. Ý nghĩ của tên chủ nhân này thể suy đoán theo lẽ thường được.

      “Cộc, cộc.” Từ phía cửa phòng vang lên hai tiếng gõ cửa, là xảo diệu, vừa nhắc tới mỹ nữ mỹ nữ lập tức xuất ngay. Thông qua lực đạo gõ cửa, Mộ Dung Thiên có thể đoán được người vừa gõ là Lạc Na, và có lẽ quán của Tư n cũng nghỉ bán rồi nên hai nàng mới đến đây tìm .

      Mộ Dung Thiên hô to:

      - Mời vào.

      Khuôn mặt tươi cười của Lạc Na và Lệ Toa lập tức xuất ngay sau cánh cửa. Mộ Dung Thiên vừa nhìn thấy hai người họ tâm tình trở nên tốt hơn chút, :

      - Hai vị mỹ nữ hết giờ làm việc rồi à?

      Tật Phong cũng vui vẻ sủa lên tiếng chào đón họ. Nó chơi đùa với họ suốt buổi chiều nên sớm quen thuộc với cả hai nàng.

      Hai nàng than thở:

      - Đúng vậy, La Địch tiên sinh, người ở đây đông quá, khiến cho người ta mệt chết được.

      Nhìn thấy con chó , Lệ Toa dang rộng hai tay ra và cười :

      - Tật Phong, lại đây để ta ôm cái nào.

      Mộ Dung Thiên cười híp mắt lại, mê mẩn :

      - Thế có muốn ta giúp các nàng xoa bóp chút ? Tay nghề của ta tốt lắm đấy..…

      Vừa , vừa co tay lại giống như thức mở đầu của Long trảo thủ, bóp bóp trong trung.

      Lệ Toa chơi với Tật Phong nên thấy hành động đó của , nhưng Lạc Na đỏ mặt :

      - cần đâu, bọn ta làm sao dám phiền đến La Địch tiên sinh chứ?

      Sở dĩ nàng thế, phần nguyên nhân là vì thứ tự tôn ti trong chức nghiệp, còn nguyên nhân khác là vì với cá tính của Mộ Dung Thiên, nếu để cho xoa bóp chắc chỉ có thể xoa bóp ở cái nơi "đặc biệt" mà bất cứ ai cũng thể đề phòng mà thôi.

      Hai thị nữ bước đến bên cạnh giường, ngồi xuống, rồi Lệ Toa :

      - La Địch tiên sinh, ngày mai người phải Phật Lạc Lý Tư thành sao?

      Trong thời khắc ly biệt, người ta luôn luôn cảm thấy rất thương tâm, mà Mộ Dung Thiên thích cái loại cảm xúc đó, ít nhất là trong lúc ở chung với hai nàng. chỉ muốn làm cho hai nàng vui vẻ, nên liền giỡn:

      - Đúng vậy, các nàng xem, ta mượn tiền của các nàng càng lúc càng nhiều, nếu làm kiếm tiền chỉ còn cách lấy thịt ra để trả mà thôi.

      Hai thị nữ nghe vậy bật cười khanh khách, tâm trạng buồn rầu vì ly biệt cũng vơi ít. Lệ Toa :

      - La Địch tiên sinh đừng lo, bọn ta ngại điều đó đâu.

      Mộ Dung Thiên thấy mục đích đạt được, nên liền nghiêm mặt :

      - À há, con người ta sống đời cũng phải làm việc thôi, thể làm kẻ bất học vô thuật hoài được. Hơn nữa, chừng đến lúc đó ta có thể xin được phân phối về lại Uy Nhĩ thành cũng nên.

      Kỳ , biết chắc điều đó thể xảy ra. Vì căn cứ theo kinh nghiệm phong phú của Tư n, ngày ma thú công thành chỉ còn cách năm nữa thôi, lúc đó chính là lúc rất cần nhân tài, mà thành thị lớn như Phật Lạc Lý Tư quyết bỏ qua nhân tài như , do đó mà tỷ lệ phải ở lại Phật Lạc Lý Tư là chín mươi chín phần trăm, phần còn lại chỉ xảy ra khi nào đầu óc của hội trưởng Dược Sư công hội có vấn đề mà thôi.

      Nhưng Lệ Toa và Lạc Na lại biết điều đó, nên họ vui vẻ :

      - à? La Địch tiên sinh, chẳng lẽ đến lúc đó, ngươi tình nguyện trở lại Uy Nhĩ thành bé này sao?

      Cũng phải Mộ Dung Thiên muốn quay lại, mà là thể quay lại thôi. Bản thân biết cái đạo lý "nếu hy vọng càng lớn thất vọng càng nhiều", nếu để đến khi các nàng biết lưu lại Phật Lạc Lý Tư chỉ e rằng họ buồn lắm lắm. Thế nên Mộ Dung Thiên mới tiếp:

      - Cho dù ta thể trở lại sống ở Uy Nhĩ thành, nhưng ta vẫn có thể thường xuyên quay lại đây để thăm các nàng kia mà. Có hai vị đại mỹ nhân xinh đẹp của ta ở đây, ta làm sao có thể bỏ mặc quan tâm tới chứ?

      Thường ngày, khi hai nàng nghe được Mộ Dung Thiên đến hai chữ “của ta” rất xấu hổ ngượng ngùng, tất nhiên là họ giận dỗi hồi, nhưng vào lúc này cả hai lại chỉ cảm thấy vui sướng thôi.

      Mộ Dung Thiên chợt như nhớ ra điều gì đó, đột nhiên :

      - Được rồi, các nàng hãy cởi áo ngoài ra .

      - Hả, cái gì cơ?

      Hai nàng nghe bảo thế trợn mắt tròn xoe, họ ngờ La Địch tiên sinh đột nhiên lại thốt ra câu như vậy. Trước kia dù cũng có chút háo sắc, nhưng lại có can đảm để nêu ra loại cầu lớn mật như thế. Cho dù chính bọn họ nguyện ý, nhưng ít ra.…ít nhất cũng phải từ từ vun đắp tình cảm chứ, tự dưng đường đột như thế này, khiến cho hai nàng mặt đỏ tía tai, biết nên làm thế nào mới phải.

      Lúc này Mộ Dung Thiên cũng nhận ra câu của mình có phần quá đột ngột và thất thố, bèn cười giải thích:

      - Yên tâm , ta chỉ dạy các nàng việc này thôi.

      Vừa dứt lời, từ lòng bàn tay phải của liền bật ra quả băng cầu.

      Lệ Toa và Lạc Na thấy vậy cùng lúc kêu lên kinh hãi:

      - Băng hệ ma pháp!

      Hết hồi 54

      ===================================

      Chú thích

      [1] Vượng Tài, Tiểu Bạch, Đại Hoàng v.v là tên thông dụng của động vật nuôi trong nhà ở Trung Quốc ( từng xuất trong các truyện khác như Tru Tiên, Nhân gian băng khí v.v), còn Tiểu Cường là tên con gián (nổi tiếng sống dai), ở Trung Quốc từng được dựng thành phim, bài hát khá nổi tiếng.
      OrchidsPham thích bài này.

    5. Chó Điên

      Chó Điên Well-Known Member

      Bài viết:
      4,012
      Được thích:
      12,975
      Chương 55: Ý Loạn.

      Dịch giả: Nhập Ma Nhân

      Biên tập: [SM]FreeKill

      Hiệu đính: ái tài uyên ương

      Lệ Toa và Lạc Na đồng thời la hoảng:

      - Băng hệ ma pháp!

      Đó chính là ma pháp cao cấp được biến thể từ Thủy hệ, nên tu luyện khó khăn hơn Thủy hệ biết bao nhiêu lần, ngoại trừ thiên phú ra, người luyện còn cần phải có nghị lực và trí tuệ siêu phàm mới có thể thành công. Số lượng Băng hệ ma pháp sư ở đại lục này chỉ chiếm khoảng dưới phần trăm số Thủy hệ ma pháp sư có. cách khác, trong trăm Thủy hệ ma pháp sư mới có Băng hệ ma pháp sư mà thôi.

      Hai thị nữ nhìn thấy Mộ Dung Thiên biểu diễn ma pháp khiếp sợ thôi, họ nhìn quả băng cầu tỏa ra hàn khí lẫm lẫm và nổi lơ lửng đầy vẻ nghi hoặc. Phải biết rằng hơn mười ngày trước, Thủy nguyên tố cảm ứng độ của La Địch tiên sinh vẫn còn rất thấp, thậm chí tệ hại đến mức ngay cả phép Thủy ma pháp đơn giản nhất cũng thể thực được. Với cái tính sĩ diện của La tiên sinh, tuyệt làm cái trò “thâm tàng bất lộ” [1] gì đó trước mặt mỹ nữ. Vả lại còn chuyện thể bỏ qua, đó là khi La Địch tiên sinh phát ra Băng hệ ma pháp, y hoàn toàn có dấu hiệu gì khác lạ và cũng niệm bất cứ câu chú ngữ nào. Đối với những vị ma pháp sư có khả năng khống chế nguyên tố đến mức thuần thục để làm được như vậy, tức là dù chỉ phát ra trái băng cầu đơn giản nhất mà cần niệm chú ngữ, tối thiểu họ cũng phải đạt đến cấp bậc tông sư, và cũng chính là nguyệt cấp.

      Hai thị nữ ngây dại nhìn dáng vẻ dương dương đắc ý của Mộ Dung Thiên mà tràn ngập ngưỡng mộ. Phải biết rằng, tố chất của người là rất khó thay đổi, huống chi lại còn thay đổi chỉ trong mười ngày ngắn ngủi như thế, điều ấy qua khó có thể lý giải nổi.

      Mộ Dung Thiên :

      - Đây gọi là tu luyện thuật, ta muốn dạy cho các nàng môn này đấy.

      Hai nàng thể tin vào lỗ tai mình, run giọng hỏi:

      - La Địch tiên sinh, ngươi…..ngươi là muốn dạy bọn ta “tu luyện thuật”?

      Tu luyện thuật cao cấp rất thần kỳ, nó có thể khiến người thường với tố chất trung bình trở thành võ giả cấp thấp, dù chỉ cao hơn tầng nhưng cũng khác biệt rồi. Hơn nữa, có thể trở thành võ giả chẳng khác nào quạ đen biến thành phượng hoàng. Đối với người thường mà , đó là giấc mơ xa vời ai dám nghĩ đến! Nhưng thông thường các phép tu luyện thuật cao cấp đều là những pháp môn bí truyền của cường giả và các gia tộc, muốn tu luyện được thành công đơn giản chút nào. Thế nhưng cứ nhìn vào minh chứng trước mắt, thứ Mộ Dung Thiên tu tập ràng là tu luyện thuật cao cấp nhất, do đó mà hai nàng nghi hoặc dám tin vào những gì mình vừa thấy vừa nghe, phải chăng mình mơ? Tuy nhiên, các nàng cũng dám hỏi tu luyện thuật của Mộ Dung Thiên từ đâu ra, bởi những việc như thế đều rất tế nhị và rất cần được giữ bí mật.

      Mộ Dung Thiên thấy hai nàng lộ vẻ mâu thuẫn mặt ngạc nhiên hỏi:

      - Chẳng lẽ hai người muốn học?

      Lạc Na cắn môi đáp:

      - phải, nhưng…..nhưng mà thông thường chẳng ai lại truyền tu luyện thuật cao cấp cho người ngoài. La Địch tiên sinh, ngươi làm như vậy có sao ?

      Thành , ở đại lục này, ai là muốn có được sức mạnh, ngẫm lại bản thân mình chỉ là nữ thị bé mà có may mắn được học, nên điều đó khiến cho các nàng sinh ra cảm giác có chút “khó tin”. Bởi vậy bất luận tu luyện thuật có hấp dẫn cỡ nào, họ vẫn cứ lo lắng dám tiếp nhận.

      Lệ Toa gật đầu, nàng cũng lo lắng giống như Lạc Na vậy.

      Mộ Dung Thiên cười :

      - Té ra đời này cũng có loại quy củ đó hay sao? Tuy nhiên, hai người dù gì cũng là Lạc Na và Lệ Toa “của ta”, sao coi là ngoại nhân được?

      Lệ Toa cúi đầu đáp:

      - Cái đó khác, bọn ta biết ngươi chỉ là đùa thôi.

      Mộ Dung Thiên :

      - Ta mặc xác ai đó có quy củ gì, tóm lại, ta coi các nàng là người nhà rồi, trừ phi các nàng xem thường ta.

      Hai nàng vội lắc đầu:

      - có, bọn ta làm gì có ý đó…

      Mộ Dung Thiên cho các nàng có cơ hội đáp trả, cười :

      - Vậy cứ quyết định như thế , nhưng ta phải trước rằng ta cũng dám chắc là dạy thành công đâu đấy.

      Bởi vì cũng kết cấu cơ thể tộc có tương tự với loài người hay , nên bây chỉ có thể xem là thử nghiệm mà thôi.

      Hai nàng cảm kích gật đầu đáp:

      - Được, nếu học được âu cũng là do tư chất bọn ta ngu dốt, đâu thể trách La Địch tiên sinh ạ.

      Mộ Dung Thiên gãi gãi đầu, ngại ngùng tiếp:

      - Vậy hai người phải cởi áo ngoài ra mới được, nếu ta thể chỉ dẫn chính xác được.

      Nếu phải chỉ điểm kinh mạch, đặc biệt là với người hiểu thân thể nữ nhân như Mộ Dung Thiên, quả chỉ có thể biết sao vậy, tuyệt phải cố ý khinh nhờn hay nhân cơ hội để chiếm tiện nghi gì cả.

      Hai nữ thị biết tính Mộ Dung Thiên tuy háo sắc, nhưng làm chuyện quá đáng, nên hai nàng khẽ đưa mắt hội ý với nhau rồi bắt đầu ngượng ngùng cởi áo ngoài ra.

      Tật Phong nhân lúc mọi người để ý, nó cũng chạy tìm Tư Tư và Tiểu Á.

      Hai thân hình tuyệt diệu từ từ lộ ra trước mắt Mộ Dung Thiên, dưới ánh đèn ma pháp nhu hòa, phong nhũ cao ngất gợi cảm, hấp dẫn kinh người, hai chiếc eo nhắn, đôi chân thon dài, da thịt sáng bóng như rắn, đường cong ưu mỹ tuyệt luân, quả là những cực phẩm mà thượng giới tạo ra dành cho nam nhân. Những nơi huyền bí như như sau lớp nội y lại càng làm tăng thêm ít sức dụ hoặc. Cho dù sớm chuẩn bị tâm lý, nhưng vào thời khắc này Mộ Dung Thiên vẫn nhịn được máu huyết nhộn nhạo, hơi thở trầm trọng. Đừng , dù bất kỳ nam nhân nào nhìn thấy những tấm thân như vậy e rằng tim cũng đập mạnh và khó lòng kiềm chế, trừ phi kẻ đó có vấn đề về mặt tâm sinh lý.

      Mộ Dung Thiên cố hết sức kéo ánh mắt rời khỏi những nơi mỹ diệu có thể làm người ta phạm tội kia, để lấy lại bình tĩnh và bắt đầu hướng dẫn. Bước đầu tiên là xác định vị trí huyệt đạo, đây cũng là tri thức cơ bản nhất về kinh mạch cũng như phương thức vận hành, hấp thu năng lượng. Mộ Dung Thiên chìa ngón trỏ ra, hơi do dự chút rồi cuối cùng cũng đặt lên Thiên đột huyệt [2] thân hình như ngọc của Lệ Toa.

      Lần đầu bị ngón tay của nam tử trẻ tuổi đặt lên người, Lệ Toa hơi run khẽ chút, sắc hồng mân côi nhanh chóng lan khắp cơ thể, da thịt nàng vốn rất mềm mại, giờ đây càng giống như sắp tan ra. Lạc Na nhìn cảnh tượng trước mắt cũng bị kích thích, sắc mặt thoáng đỏ ửng.

      Mộ Dung Thiên nuốt nước miếng:

      - Có cảm giác gì ?

      cảm thấy hai chữ “cảm giác” nghe như có chút mập mờ, giống như còn có ngụ ý khác nên liền bổ sung thêm câu:

      - Ý ta là cái cảm giác gai gai đó.

      Từ đầu ngón tay Mộ Dung Thiên truyền đến sức nóng như có ma lực, Lệ Toa cảm thấy cả người mình bị tê tê chịu nổi, nàng nhắm mắt và hơi thở cũng trở nên gấp gáp hơn, cuống quít đáp:

      - Có, có chút.

      Mộ Dung Thiên thấy dảng vẻ của nàng như vậy chỉ sợ đó là khoái cảm do da thịt đôi bên tiếp xúc mà sinh ra, chứ phải là kích thích do tiếp xúc huyệt đạo, vì vậy, thầm nghĩ thăm dò huyệt đạo như thế này là gần như thất bại rồi, dễ gây cảm giác lẫn lộn mơ hồ, vả lại những bộ vị đó cũng quá nhạy cảm, chỉ sợ đến lúc chỉ dẫn được lại còn khiến “củi khô gần lửa cháy” nguy. Bởi vậy chuyển tới Thiên phủ huyệt [3] tay trái:

      - Ừm, nơi này có cảm giác đau đớn gì chứ?

      Kích thích tay yếu hơn chút, Lệ Toa hơi khôi phục lại vẻ bình thường, đáp:

      - có ạ.

      Mộ Dung Thiên lẩm bẩm :

      - Kỳ quái, lẽ ra đúng là chỗ này mới phải.

      Chỗ huyệt đạo này rất bé nên chắc chỉ cần di chuyển tí tẹo là được rồi, Mộ Dung Thiên nghĩ thế xong liền di chuyển ngón tay quanh điểm đó vài milimét, vừa định hỏi lại thấy Lệ Toa rúng động toàn thân:

      - Ý, quả thực có đau chút, cảm giác rất kỳ quái.

      Đó đúng là cảm giác đau Thiên phủ huyệt, lòng tin của Mộ Dung Thiên tăng lên nhiều, xem ra cơ thể tộc cũng có huyệt đạo. lập tức thử thêm vài huyệt đạo ở những nơi khác, vị trí có thể lệch chút nhưng cũng sai biệt nhiều, xem ra cũng tương đồng với người ở địa cầu.

      Mộ Dung Thiên cười :

      - Tốt lắm, ta nghĩ hai người có thể tu luyện được đó.

      - sao?

      Lệ Toa và Lạc Na trong lúc vui mừng chia ra tả hữu ôm lấy hai tay Mộ Dung Thiên, vòng phong mãn căng đầy của cả hai liền bị chèn ép mà biến dạng. Động tác này chính là khảo nghiệm khắc nghiệt nhất đối với định lực của nam nhân, máu mũi của Mộ Dung Thiên thiếu chút nữa là phún trào ra ngoài rồi. vội nhớ đến những lời của đức Khổng Tử còn sót lại trong đầu, niệm lấy niệm để biết bao nhiêu lần câu “phi lễ vật thị” mới cấp tốc kiềm nén được dục vọng sôi sục trong người.

      Hai nàng cũng biết mình có chút thất thố nên vội buông tay ra, đỏ mặt dám ngẩng đầu lên. Nhưng chuyện phát sinh kế tiếp càng làm các nàng xấu hổ hơn. Đó là vì đầu ngón tay của Mộ Dung Thiên cơ hồ rà khắp toàn thân họ từ xuống dưới, trừ chỗ nào, đây cũng là việc bất khả kháng bởi huyệt đạo đều nằm phân bố khắp nơi.

      Mộ Dung Thiên để hai nữ thị tiến vào trạng thái nhập định, thúc đẩy linh lực lưu động y theo những huyệt đạo do ngón tay chỉ dẫn. Thực tế luôn luôn là vị sư phụ tốt nhất, còn hơn bất cứ lý luận sắc bén nào. Người đại lục đều biết nhập định, chỉ là vấn đề mạnh hay yếu mà thôi. Năng lực nhập định của hai nàng so với còn mạnh hơn chút, nhưng linh lực của họ so với linh khí cường thịnh của Linh đan tất nhiên là thể sánh được, bởi vậy nên sức lực mà họ phải bỏ ra cũng ít. Hơn nữa, huyệt đạo cơ thể con người quả là nhiều vô số kể, Mộ Dung Thiên phải hao phí hơn hai giờ mới hoàn thành công việc chỉ dẫn linh lực ở nửa thân cho hai người. Hơn mười huyệt đạo kế tiếp lại khiến cho cảm thấy khó xử, bởi chúng đều nằm ở khu vực giữa hai chân. Ai cũng biết, với nữ nhân mà , đó là nơi rất riêng tư, huống chi hai nàng mỹ nữ này chỉ còn mặc nội y.

      Hết hồi 55

      ==================================

      Chú thích:

      [1] Thâm tàng bất lộ: ý chỉ người có tài hoa mà để lộ ra cho người ngoài biết.

      [2] Thiên đột huyệt: Đây là huyệt vị hết sức lợi hại đối với việc làm ngừng tiếng nấc, nằm ở chính giữa chỗ lõm sát bờ xương ức.

      “Thiên” có nghĩa là trời, đến nơi cao, hàm ý phần cao của cơ thể.

      “đột” có nghĩa là tiến triển hay nhô lên, trồi lên, ý trái táo Adam trồi lên ở cổ.

      huyệnt nằm dưới trái táo Adam, có tác dụng điều hòa các rối loạn ở họng và làm thông khí, giáng khí, thường dùng trong hen suyễn, nôn nấc.

      [3] Thiên phủ huyệt: Ở bờ trong bắp cánh tay trong, dưới nếp nách trước 3 thốn nơi bờ ngoài cơ hai đầu cánh tay. Tác dụng Tuyên thông Phế khí, trị suyễn, ho, chảy máu cam, cánh tay trong đau.
      OrchidsPham thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :