Dị Giới Dược Sư - Vô Sỉ Đạo Tặc

Thảo luận trong 'Sắc Hiệp'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Chó Điên

      Chó Điên Well-Known Member

      Bài viết:
      4,012
      Được thích:
      12,975
      Chương 46: Linh.

      Dịch giả: vivarichmount

      Biên tập: ái tài uyên ương

      - Aaaaa, muốn chết!

      Mộ Dung Thiên cả kinh thất sắc, đưa tay cào cào cổ họng cho hạt châu kia chui ra lại, nhưng quá trễ. Hạt châu đó đột nhiên trở nên nóng rực, Mộ Dung Thiên có cảm giác như mình nuốt phải cụm lửa cực nóng vậy. Cụm lửa đó cứ thế mà trôi dần xuống dưới, đầu tiên là qua yết hầu, ngực, bụng, sau đó trôi vào trung tâm của đan điền, rồi lại có cảm giác giống như núi lửa bùng nổ, rất nhiều luồng nhiệt lưu nhanh chóng truyền khắp tứ chi và các đầu xương cốt của toàn thân.

      - Aaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa!

      Mộ Dung Thiên chịu được thống khổ nên kêu lên lớn. Những dòng nhiệt lưu kia ngừng trào ra từ huyệt đan điền và truyền khắp nơi, lúc lúc dưới, đến đâu cũng xung phá rất mạnh, chẳng khác nào như đàn ngựa hoang điên cuồng chạy loạn vậy. Mộ Dung Thiên đau đớn ngã lăn ra đất, những nơi nào mà có các dòng nhiệt lưu tràn qua những nơi đó đều bị đau đớn vô cùng. Bụng và các thớ thịt toàn thân của có cảm giác như bị xé toạc ra từng mảnh, so với cái chết lúc nãy của con Lấn ma kia có lẽ cũng thua kém là bao. Coi bộ lâu sau có thể gặp Vu bà rồi. Mộ Dung Thiên chịu nổi cơn đau hành hạ, gần như muốn ngất tại chỗ.

      - Gâu!

      Con chó thấy Mộ Dung Thiên như thế há mõm phun ra luồng khí thể màu nhũ bạch. Sau khi trải qua nung đúc của các loại khí mang tính chất hủy diệt cực mạnh, con chó này cũng được biến chất rất nhiều, đồng thời cũng có mặt nào đó hữu dụng. Luồng khí thể màu nhũ bạch do nó phun ra liền bao trùm lấy Mộ Dung Thiên, rồi lập tức khôi phục ngay thần trí của . Lúc này mới phát ra lộ tuyến của các dòng nhiệt lưu kia giống với những luồng khí thông thường mà hấp thu trong mấy ngày qua. Sau khi vượt qua đan điền chúng chảy vào huyệt Dũng tuyền mà là quay ngược lại, chia ra thành hàng trăm ngàn nhánh . Song, nó dường như cũng phải là linh lực, vì linh lực bá đạo đến như thế.

      Các dòng nhiệt lưu ở bên trong cơ thể ngừng đấu đá lung tung, khiến cho bị hành hạ khổ sở vô cùng. Tuy nhiên, cố gượng ngồi dậy, hai chân xếp bằng lại, bắt đầu tiến vào cảnh giới nhập định. muốn dùng ý niệm để khống chế các dòng nhiệt lưu đó, dù biết là hy vọng nhiều, thế nhưng kết quả lại nằm ngoài dự liệu của , khiến cho hắnvừa kinh ngạc vừa vui mừng. Những dòng nhiệt lưu kia tuy vẫn như đàn ngựa hoang chạy loạn, cứ tưởng thể nào khống chế nổi, ai ngờ dưới nỗ lực thao túng bằng ý niệm của Mộ Dung Thiên, trong số những dòng nhiệt lưu mạnh nhất ấy cũng từ từ dịu lại và cuối cùng cũng chịu theo phương hướng muốn. Mặc dù lúc này chưa thể thao túng hoàn toàn những dòng nhiệt lưu vẫn chạy hỗn loạn ở bên trong nội thể, nhưng chí ít cũng còn rối loạn như lúc ban đầu, và cũng còn cơn đau thấu tâm can như lúc nãy nữa, nên Mộ Dung Thiên cảm thấy thư thái hẳn ra.

      Hạt châu mà vừa ăn nhầm được gọi là Linh đan. Nó là loại hỗn hợp giữa khí và linh lực nên cũng sinh ra tình trạng cực kỳ đặc biệt và quý hiếm như trường hợp lỗ đen xuất vậy. Thông thường, trong những lúc nhân loại và ma thú giao đấu với nhau, do thực lực của nhân loại kém ma thú quá xa, nhất là khi thực lực của người đó chỉ xứng bằng phần vạn của ma thú nhưng lại bất ngờ giết được nó, vậy linh lực do người đó đánh ra trong kích sau cùng có khả năng kết hợp với khí bên trong người nó, rồi hai loại khí này hỗ tương cho nhau, sau đó nảy sinh ra biến hóa khó có thể giải thích nổi. Cuối cùng, khi khí và linh lực của người và thú hợp lại thành sản sinh ra dị biến cực kỳ trọng đại, và trở thành Linh đan kiêm toàn cả hai tính chất của khí và linh lực. Việc này so với việc "phản vật chất" tuy tình cảnh có khác nhưng hiệu quả cũng y như nhau.

      Song, Linh đan cũng dễ gì mà xuất đời. Việc này cũng giống như khi các nhà khoa học gia ở địa cầu đưa ra nguyên lý "phản vật chất" vậy, lý thuyết là như thế nhưng phải ai cũng có thể thực nghiệm thành công được. Thử hỏi, nếu là người có thực lực chỉ bằng phần vạn của ma thú, thậm chí còn kém hơn cả đồng loại của mình, việc tiêu diệt ma thú quả là khó hơn cả lên trời. Thế nhưng, người duy nhất ở Thần Phong đại lục biết được tồn tại của Linh đan chỉ có vị thánh cấp ma pháp sư may mắn nhất trong lịch sử từ đó tới giờ, Ái Lâm Tạp La.

      Mấy trăm năm trước, vào lúc Ái Lâm Tạp La còn trẻ, trong hôm mưa to gió lớn, y vô tình lạc đến sơn cốc bí . Nơi đó chính là nơi tiềm tu của S cấp ma thú cửu vĩ ma hồ, mà thông thường giống ma thú cấp S rất ghét bị nhân loại phát ra nơi tiềm tu bí mật của chúng, vì vậy mà hễ thấy bóng dáng con người xuất gần nơi chúng tiềm tu giết ngay tha. Lúc bấy giờ, Ái Lâm Tạp La cũng hiểu tập quán hung tợn của S cấp ma thú nên y nghĩ là mình cầm chắc cái chết rồi. Do đó, y chỉ chống chọi rất tiêu cực, chỉ tiện tay phóng ra trái hỏa cầu với uy lực rất tầm thường, rồi xuôi tay chờ chết mà thôi.

      Nhưng điều ai ngờ nhất chính là khi trái hỏa cầu ấy đánh trúng vào người của cửu vĩ ma hồ cũng cùng lúc đó, nó lại dẫn đường cho sấm sét đánh ngay vào người của con ma hồ kia. Cho đến bây giờ, điều hiển nhiên mà ai cũng biết đó là uy lực của thiên nhiên tuyệt ai có thể chống đỡ nổi, kể cả ma thú cao cấp nhất cũng ngoại lệ. Vừa khéo thuộc tính của cửu vĩ ma hồ là mộc nên hiển nhiên là bị Điện hệ khắc chế, mà uy lực của thiên lôi lại còn mãnh liệt hơn cả các loại ma chú cao cấp nhất thuộc Điện hệ rất nhiều; Do đó, cuối cùng con vật xui xẻo ấy bị sét đánh cho tan thành tro bụi. Nhờ vậy mà Ái Lâm Tạp La tuy gặp nạn nhưng lại gặp may và thu được viên Linh đan. Từ đó trở , ma lực của y đột nhiên thăng tiến vùn vụt, và trở thành thánh cấp ma pháp sư được vạn người kính ngưỡng. Tất nhiên, vào lúc đó y cũng hiểu Linh đan làm sao được sản sinh, chỉ có thể rằng do Thần nhân ban tặng mà thôi. Vì thế, trong mỗi lần Ái Lâm Tạp La sử dụng ma pháp, dù chỉ là dùng tới hỏa cầu thuật tầm thường nhất cũng vẫn cầu xin Thần may mắn chúc phúc cho mình. Những lời cầu nguyện đó sau này lại trở thành điểm đặc sắc của y, và khiến cho rất nhiều ma pháp sư khác bắt chước làm theo.

      Trở lại với Mộ Dung Thiên, với linh lực thấp kém vô tình giết được con Hủ Huyết Bệ ghê gớm kia, lại vừa khéo hợp với điều kiện sản sinh ra Linh đan. Sau Ái Lâm Tạp La, là người thứ hai được Thần may mắn đặc biệt chiếu cố tới.

      Linh đan có tàng năng lượng rất lớn, nó vừa bao hàm bá đạo của khí, lại vừa có được ôn hòa của linh lực; đồng thời, quỹ tích vận hành của hai loại năng lượng này cũng giống nhau. khí sau khi vượt qua đan điền, tất chạy vào huyệt Dũng tuyền rồi sau đó biến mất. Trong khi đó, linh lực lại luôn luôn ở trong cơ thể và liên tục vận hành, ngừng lặp lặp lại. Thế nên linh lực cũng lưu động ngừng nghỉ, mỗi lần nó chạy đến huyệt Đan Điền rồi ít chạy theo huyệt Dũng tuyền mà thoát ra ngoài cơ thể, phần còn lại theo hướng khác mà tiếp tục vận hành, rồi ít trở thành linh lực; sau đó tất cả lại chạy trở về đan điền, và cứ thế mà lặp lại cái vòng tuần hoàn cũ. Toàn bộ quá trình đó được lặp lặp lại ngừng, cho mãi đến khi linh lực hoàn toàn bị thất thoát hoặc bị hấp thu cả và còn gì nữa.

      Cho dù chủ động khống chế linh khí người tiếp nhận nó cũng bị chết, nhưng người đó phải chịu đựng cơn đau khổ cực điểm cho đến khi toàn bộ quá trình kết thúc mới thôi. Dĩ nhiên là Mộ Dung Thiên hiểu được điểm này, nên cố gắng khống chế chúng. Vấn đề khó khăn nhất nay trong mắt là làm sao khiến cho những dòng nhiệt lưu chạy loạn kia trở nên ngoan ngoãn mà theo điều khiển của đây? linh lực ở trong nội thể của lúc này phải là mạnh đến kinh người, so với khí mà lúc trước hấp thu được cách xa đến trời vực, do đó mà thông qua nhập định, có thể nhận hướng của chúng. Lúc này mới phát ra quỹ tích vận hành của khí mà biết trước đây: thiên linh - cảnh bộ - tâm tạng - thận - đan điền - hai chân - Dũng tuyền - ra ngoài, quả là nông cạn đến đáng thương. thực tế, toàn bộ quá trình đều cực kỳ phức tạp. Dòng nhiệt lưu mà Mộ Dung Thiên khống chế được chỉ là dòng chủ lưu mà thôi, ngoài nó ra còn có vô số những dòng phụ khác, tựa như các nhánh sông hết tụ rồi lại phân ra các nơi và cứ ngừng lưu chuyển tán loạn ở trong cơ thể , để rồi sau đó lại còn phân ra thành vô số nhánh khác nữa. Tóm lại, trước kia vì khí của Lấn ma quá yếu nên chỉ thể hội được việc linh quang lóe lên trong tích tắc lần mà thôi.

      Cũng vì toàn bộ quá trình phức tạp như thế nên khiến cho cái đầu của Mộ Dung Thiên muốn nổ tung ra. Trong lúc thần trí bấn loạn, dòng chủ lưu của linh lực lại vuột ra khỏi tầm khống chế của và đánh mạnh vào nơi nào đó ở bên ngực trái, khiến cho cảm giác đau đớn bao trùm lấy nửa thân của ngay tức .

      "Trung Phủ huyệt!" danh từ đột nhiên nảy lên trong suy nghĩ của Mộ Dung Thiên. vốn là tên bất học vô thuật [1], đối với môn học nào cũng biết, nhưng lại đặc biệt tinh thông môn học về huyệt đạo. Có lẽ do lúc trước môn này được nữ giảng sư xinh đẹp giảng dạy, nên mới đặc biệt như thế.

      Chương đó, có lần bị nữ giảng sư kêu lên trả bài nhưng lại trả lời được, nên bị mất mặt ê chề, từ đó mới quyết tâm phấn đấu. Kỳ , cũng là thiên tài và rất thông minh, chỉ cần chịu khó chăm chỉ tự nhiên trở nên rất xuất sắc. Thế rồi lâu sau đó, học thuộc lòng tất cả huyệt đạo như cháo chảy, nhưng vẫn giả bộ hiểu gì để có dịp tìm nữ giảng sư xinh đẹp rồi nhờ nàng dùng ngón tay điểm vào các vị trí huyệt đạo ở người ; thế là lại có dịp hưởng thụ cái cảm giác được xoa nắn bằng mấy ngón tay của nữ giảng sư ấy, quả là vô sỉ cùng cực. Tuy nhiên, cũng phải lại, cũng nhờ đó mà gặt hái được thành quả huy hoàng. Đối với các kinh mạch và huyệt đạo ở cơ thể, đều nắm như lòng bàn tay, điều đó đúng là rất bất ngờ.

      Nhắc tới kinh huyệt, Mộ Dung Thiên liền nghĩ ngay đến những người luyện khí công rất thần kỳ tại địa cầu. Mỗi khi bọn họ luyện công đều dùng ý niệm để điều khiển cho chân khí vận chuyển mấy vòng chu thiên qua các kinh mạch toàn thân. Chẳng lẽ quỹ tích vận hành của những dòng nhiệt lưu ở trong cơ thể mình đây cũng tương tự như vậy? Nghĩ tới đây, Mộ Dung Thiên liền cố gắng hết sức để tiến vào cảnh giới nhập định, và sau đó vui mừng nhận ra dự đoán của mình là đúng. Mặc dù những dòng nhiệt lưu kia phân ra rất nhiều nhánh li ti và vận chuyển qua hơn ngàn huyệt đạo của toàn thân, thoạt nhìn chúng có vẻ rất hỗn loạn, thế nhưng nhờ hiểu các kinh mạch trong người nên Mộ Dung Thiên mới phát ra chúng vốn theo quỹ đạo cố định, đó chính là qua mười hai nội kinh: Đảm kinh, Can kinh, Phế kinh, Đại tràng kinh, Vị kinh, Tỳ kinh, Tâm kinh, Tiểu tràng kinh, Bàng quang kinh, Thận kinh, Tâm bao kinh, Tam tiêu kinh rồi lại tuần hoàn về điểm trung tâm. Tuy nhiên, khi qua mỗi huyệt đạo ở những kinh mạch này, những dòng nhiệt lưu kia lại rót vào đấy ít năng lượng. Lúc bấy giờ, những huyệt đạo kia lại tựa như những chiếc miệng con cứ hấp thu lấy những luồng năng lượng đó rồi lưu giữ chúng ở “ống” kinh mạch. Kỳ , nguyên lý hấp thu khí cũng tương tự như thế, nhưng chỉ có điều là thể dùng ý niệm để khống chế khí và rồi cho chúng lặp lặp lại cái vòng tuần hoàn ấy được, mà nó thoát ra ngoài cơ thể rồi biến mất. Thành thử ra, số lượng khí có thể hấp thu được ít đến đáng thương.

      Trong vui mừng hớn hở đó, Mộ Dung Thiên lập tức dùng ý niệm để hướng dẫn các dòng nhiệt lưu di chuyển bên trong các kinh mạch, và thống khổ lúc nãy quả nhiên cũng giảm bớt rất nhiều. Chỉ có điều là nhiệt lưu cứ ngớt cuồn cuồn tuôn ra từ đan điền, nên thể biết được đến bao giờ mới hết.

      Thông thường, cứ cách nửa giờ Thần Phong ở Ốc Mã cao địa này lại có Lấn ma xuất , dù chúng chỉ là ma thú cấp thấp nhất, nhưng bởi vì bản thân Mộ Dung Thiên lúc này dùng toàn lực để khống chế nhiệt lưu nên thể hoạt động được; tất nhiên là bị chúng xé xác từ từ, cả con chó dám chắc cũng thoát được kiếp nạn. Nghĩ đến đây, trong lòng Mộ Dung Thiên cảm thấy khẩn trương vô cùng, thế nhưng lại chẳng thể làm gì hơn, bởi vì chỉ cần sơ sẩy chút thôi những dòng nhiệt lưu ở trong người lại chạy loạn lên, mà cơn đau đớn lần này nhất định cũng có khả năng chịu đựng nổi.

      Trong lúc cấp bách, Mộ Dung Thiên chợt nảy ra ý niệm to gan lớn mật, mười hai nội kinh đúng là rất quanh co, bởi vậy nên những dòng nhiệt lưu kia mới gặp nhiều chướng ngại và gây ra cho cảm giác đau đớn như thế. Nếu như bây giờ cứ dẫn chúng theo những kinh mạch lớn, như vậy há phải thông suốt hơn hay sao?

      Hết hồi 46

      =================================

      Chú thích

      [1] bất học vô thuật: dốt nát nghề ngỗng.
      OrchidsPham thích bài này.

    2. Chó Điên

      Chó Điên Well-Known Member

      Bài viết:
      4,012
      Được thích:
      12,975
      Chương 47: Lĩnh Vực.

      Dịch giả: vivarichmount

      Biên tập: ái tài uyên ương

      Đại mỹ nhân giảng sư y khoa vốn xuất thân từ thế gia y học nổi tiếng, nàng có học thức rất uyên bác, tuổi còn trẻ mà trở thành giảng sư của trường đại học. Do đó nên Mộ Dung Thiên nhân cơ hội nàng tưởng lầm mình ham học mà chiến tiện nghi của nàng. Đầu tiên là làm ra vẻ chịu khó học hành rồi để nàng đặc biệt dạy thêm cho số điều mà trong sách giáo khoa có, đó là kỳ kinh bát mạch. ra, thân thể con người ngoài hai mươi bốn chính kinh ra còn có kỳ kinh bát mạch nữa. Đối với việc này, có rất nhiều người dù là thầy thuốc cũng tường tận được. Trong kỳ kinh bát mạch, theo hiểu biết của Mộ Dung Thiên Thiếu dương kinh nằm kế bên Phế kinh. Cách xa đó là Tam tiêu kinh và Thiếu kinh đều mở rộng, mềm dẻo bền chắc, mà kinh mạch cũng ít rối rắm hơn. Tuy nhiên, vẫn còn vấn đề trở ngại lớn, đó là hai đường kỳ kinh này bình thường thông với nội kinh. Chúng bị bức tường mạch hay còn gọi là “mạch bích” ngăn cách, mà tầng “mạch bích” này hề tầm thường chút nào, nó bền vững vô cùng và lại còn được phần năng lượng trong người tích tụ từ đến lớn bảo hộ. Nguyên lý của nó cũng có chút tương tự với "Linh lực cấm cố" vậy.

      Thế nhưng những dòng nhiệt lưu kia lại quá ư mãnh liệt, nên nhất thời chúng cũng chưa biến mất ngay được. Xem ra, trước khi có thể hoàn toàn khống chế được chúng chỉ e là chết trong mõm của Lấn ma rồi. Rốt cuộc, Mộ Dung Thiên quyết định cưỡng ép chúng đả thông kinh mạch để rút ngắn thời gian. Đợi đến khi những dòng nhiệt lưu chảy qua Phế kinh, lập tức dùng toàn lực điều khiển chúng xông qua vị trí của bức tường mạch chắn ngang trước Thiếu dương kinh.

      "Oành!" Linh hồn của Mộ Dung Thiên tựa như bị thanh chùy lớn quật trúng, khiến cơ hồ muốn thổ huyết ngay tại chỗ. Hai tai của bị khí huyết làm ảnh hưởng, chỉ nghe những tiếng "oong oong" ngớt, nhất thời nghe được bất kỳ thanh nào khác. thực tế, phải muốn đả thông kinh mạch là có thể đả thông ngay, việc như thế này hẳn là phải trả giá khá đắt mới thành công được. Nếu phải do lực lượng tinh thuần đánh mạnh vào kinh mạch mà là do ngoại vật, chừng có thể khiến cho người đó bị tê liệt toàn thân, thậm chí cũng có thể bị chết ngay tại đương trường nữa. Thế nhưng tên Mộ Dung Thiên này đúng là kẻ điên cuồng, khi hạ quyết tâm làm việc gì sống chết mà bám theo quyết định đó chứ bỏ dở. Nếu trước sau gì cũng đều là chết, vậy chẳng thà cứ thử phen, vì vậy nên mới bất chấp hậu quả mà vẫn tiếp tục đến cùng. Khi các dòng nhiệt lưu chảy qua Tam tiêu mạch, Mộ Dung Thiên lại điều khiển chúng đánh thẳng vào Thiếu kinh. Lần này hậu quả như vừa rồi, trước mắt của bỗng nhiên tối sầm lại, bất cứ vật gì cũng thể nhìn thấy được. Phải lúc lâu sau mới thấy lại ánh sáng. Điều này cũng dễ hiểu thôi, bởi vì Thiếu và Thiếu dương là hai kinh mạch điều khiển thị thính, do đó mới xuất dị tượng như thế.

      Chẳng biết trải qua bao lâu và cũng biết hành động điên cuồng đó được lặp lặp lại hàng mấy trăm, mấy ngàn lần, chỉ biết là Mộ Dung Thiên điều khiển các dòng nhiệt lưu đánh thẳng vào Thiếu kinh và cũng dự liệu sẵn là việc này làm chấn động đến khí huyết, thế nhưng nó xảy ra. Những dòng nhiệt lưu kia xông phá bừa bãi vào thông đạo sâu thẳm, tạo ra cảm giác giống như hồng thủy nhiều lần ập mạnh vào con đê, khiến cho nó chịu nổi mà đổ xuống, rồi sau đó thủy triều ồ ạt tràn qua là thống khoái.

      Nhưng vào lúc này đây việc kỳ quái phát sinh. Khi các dòng nhiệt lưu xông qua Thiếu kinh nhiệt độ liền giảm xuống rất nhanh và trở nên lạnh lẽo vô cùng, khiến cho Mộ Dung Thiên có cảm giác như bị rớt vào hố băng, toàn thân run cầm cập. Song, sau khi hàn khí mãnh liệt xung phá Thiếu kinh rồi tràn đến kinh mạch khác ở gần đó là Thiếu dương kinh chúng vốn lạnh thấu xương, vậy mà bây giờ lại dần dần dung hòa và bắt đầu nóng lên. Đến khi chảy qua Thiếu dương kinh những dòng nhiệt lưu ấy lại trở thành nóng rực, khiến toàn thân Mộ Dung Thiên như ở trong hầm than vậy.

      - La Địch, hô, hơ.....

      ngờ gã Ba Tây, mới cách đó lâu bị con Hủ Huyết Bệ dọa cho suýt tí là bể mất lá gan mà phải bỏ chạy, giờ đây lại thu hết dũng khí để trở lại nơi này, vừa vặn trông thấy được quang cảnh kỳ dị trước mắt. Tên La Địch ngồi dưới đất với tư thế rất kỳ quái, thân hình lúc trắng lúc đỏ, lúc lạnh lúc nóng; khi lạnh bên ngoài da có lớp băng mỏng, còn khi nóng da dẻ trông tựa thỏi sắt được nung trong lửa vậy.

      - Tu luyện thuật?

      Ba Tây bất giác thốt ra mấy chữ mà bất kỳ chiến sĩ nào cũng mơ tưởng đến. Tình cảnh mà gã chứng kiến đây, so với lời đồn đãi về tu luyện thuật để đề thăng lực lượng thuộc hàng cao cấp nhất gần như là giống nhau như đúc. Vì vậy mà gã chợt nảy sinh lòng ngưỡng mộ vô bờ bến. Nhìn quanh thấy con Hủ Huyết Bệ ở đâu cả, chắc là nó bị La Địch tiên sinh đánh chết rồi, nhưng nó là ma thú biến dị cấp A kia mà? Vậy mà cũng giết được nó cơ à, lợi hại ! Nghĩ tới đây, Ba Tây lại càng kính phục Mộ Dung Thiên nhiều hơn nữa, và gã ngầm gọi là "tiên sinh" chứ còn ý nghĩ bất kính như trước. Nhớ lại lúc nãy mình lâm trận rút lui và hèn nhát bỏ chạy, Ba Tây liền cảm thấy vừa xấu hổ vừa tức giận bản thân, quả là mình làm mất hết mặt mũi của kẻ làm chiến sĩ. Cứ nhìn La Địch tiên sinh kia xem, người ta rất ung dung bình tĩnh mà giết quái vật, hổ là cường giả am hiểu tu luyện thuật.

      Ngoài ra, ở bên cạnh còn có con động vật trông cũng từa tựa như loài chồn cáo, xem ra nó có vẻ ác ý gì mà chỉ như là canh gác cho La Địch tiên sinh vậy. Con vật kia cứ qua lại, nó hề tấn công La tiên sinh mà dường như có vẻ rất sốt ruột, phải chăng nó là sủng vật của y? Nhưng sao mình chưa từng thấy qua nhỉ.

      - Hô....

      Mộ Dung Thiên thở mạnh hơi, rồi tỉnh lại từ cơn nhập định. Vật đập vào mắt trước tiên chính là Trư nhân. Nghĩ đến tình cảnh vừa rồi suýt bị chết, Mộ Dung Thiên tức giận la:

      - Ba Tây ngươi tốt nhỉ, ngờ ngươi có nghĩa khí chút nào, lúc nãy bỏ lão tử mà chạy trốn.

      Ba Tây nghe chửi như thế mặt buồn rười rượi, :

      - Xin lỗi La Địch tiên sinh! Năm xưa tiên phụ bị Hủ Huyết Bệ sát hại, nên ta vừa thấy nó là sợ mất mật rồi....tuy nhiên.... phải bây giờ ta trở lại rồi đó sao?

      Mộ Dung Thiên hừ tiếng rồi :

      - Hừ, nếu như ta được may mắn giờ đây, ngay cả mẩu xương cũng còn nữa rồi kìa, chiến sĩ Ba Tây đầy dũng cảm.

      Từ sau khi đến Thần Phong đại lục này, đây là lần thứ hai gọi Ba Tây là chiến sĩ, tuy nhiên, lời đó ràng là mang hàm ý châm chọc mà thôi.

      Ba Tây dù đần độn nhưng cũng nghe ra được hàm ý mỉa mai trong lời đó của , nên gã chỉ lúng túng :

      - La Địch tiên sinh, võ kỹ của ngươi quả là cao cường, lại thêm biết được tu luyện thuật nữa, vậy ma thú cấp A nào phải là đối thủ của ngươi. Ngươi làm sao có chuyện gì được chứ.

      Mộ Dung Thiên nghe vậy hơi băn khoăn, hỏi lại:

      - Tu luyện thuật?

      - Lúc nãy ngươi vừa....

      Ba Tây đột nhiên nhớ tới tu luyện thuật là bí mật truyền ra ngoài của các cường giả, hiển nhiên là họ muốn người ta biết đến, do đó gã vội chuyển lời, :

      - À , có gì!

      Nhưng Mộ Dung Thiên nghe đến đó hiểu ngay gã muốn gì, trong lòng chỉ cười thầm, cái gì là tu luyện thuật chứ? Mấy hành động lúc nãy chỉ là phương pháp sơ sài để luyện khí công của người địa cầu thôi.

      - Úi chà!

      Vừa nghĩ đến đây Mộ Dung Thiên đột nhiên cảm thấy cơn đau thắt bụng, ra những dòng nhiệt lưu ở trong người vừa chưa hoàn toàn biến mất, mà chúng vẫn cuồn cuộn tuôn ra từ đan điền. Tuy sau khi Thiếu dương và Thiếu kinh được đả thông, lộ trình di chuyển của các dòng nhiệt lưu có thông thoáng hơn nhiều, nhưng thỉnh thoảng cũng có vài chỗ chướng ngại chứ phải là hoàn toàn suôn sẻ.

      Ba Tây tỏ vẻ rất ân hận, tình cảm của gã đều bộc lộ hết trong lời :

      - La Địch tiên sinh, xin ngươi hãy tha thứ cho hành động hèn nhát vừa rồi của ta, và cũng đừng việc đó cho người trong trấn biết, có được ?

      Kỳ , nếu như hành động bỏ trốn đó mà truyền ra ngoài còn mặt mũi nào mà đặt chân vào trấn nữa.

      Con quái vật Hủ Huyết Bệ ấy đáng sợ thế nào Mộ Dung Thhiên hiểu , vì vậy mà việc Ba Tây dám ứng chiến khi đối mặt với nó cũng là việc khó trách. Thành , nếu lúc đó mà chạy được khéo lại còn chạy nhanh hơn Ba Tây nữa kìa. Tuy nhiên, dù khiếp sợ là thế mà gã vẫn dám quay trở lại để trợ giúp cho mình, như vậy cũng là tốt lắm rồi. Huống chi, mình còn cần gã hộ tống trở về trấn nữa. Do đó, Mộ Dung Thiên liền thừa thế đẩy thuyền theo nước, tạo ra mối nhân tình với Ba Tây; cố nặn ra dáng điệu “Tể tướng đỗ lý năng xanh thuyền” [1], rồi tay xua xua, ra vẻ rất đại lượng:

      - Được rồi, bỏ qua !

      Đối với Mộ Dung Thiên mà , đây là việc rất , nhưng đối với Ba Tây lại là việc rất trọng đại. Gã nghe Mộ Dung Thiên thế rưng rưng nước mắt, cảm động :

      - La Địch tiên sinh, suốt đời ta quên đại ân đại đức của ngươi!

      Mộ Dung Thiên nghĩ đến những dòng nhiệt lưu ở trong người mình tuy giống với linh lực, nhưng đồng thời cũng có điểm mấy giống, nên điều ấy khiến cho rất vui mừng. Lực lượng trong nội thể chợt hơi chuyển động chút liền nhận ra nó rất giống với tình hình mà lúc trước khi mình tiếp thu "Linh lực phụng hiến" của Lăng Đế Tư, chỉ là hơi yếu hơn chút thôi. Ngoài ra, lại còn có hai luồng năng lượng đặc biệt sau khi chảy qua hai đạo kỳ kinh, nóng lạnh nữa. Mộ Dung Thiên nhất thời cao hứng, thử khống chế nội lực cho chạy qua Thiếu dương kinh, sau đó liền chạy dồn vào cánh tay trái mà xông ra ngoài.

      "Bùng!"

      ngọn lửa cháy hừng hực bỗng phừng lên ngay trong lòng bàn tay trái của , song lại cảm thấy nóng chút nào, dường như ngọn lửa ấy trở thành bộ phận cơ thể rồi vậy. Mộ Dung Thiên vừa kinh ngạc vừa mừng rỡ vô cùng. Tại sao lực cảm ứng đối với Hỏa nguyên tố của mình quá thấp như vậy mà bây giờ bản thân lại có thể phát ra lửa được chứ? vốn tưởng mình nhiều lắm cũng chỉ có thể phát ra quyền phong như trước kia thôi, ai dè việc lại ra ngoài ý muốn thế này. là kỳ quái! Lúc này đây, y như đứa trẻ vừa bắt được món đồ chơi ưa thích nên cực kỳ cao hứng. Thế là lại bắt chước hành động vừa rồi, điều khiển cho nội lực chạy qua Thiếu kinh, rồi thoát ra cánh tay phải.

      "Soạt!"

      quả băng cầu trong suốt to bằng nắm tay đột nhiên xuất trong lòng bàn tay phải của , nó lặng lẽ trôi lơ lửng ở giữa trung, còn người phóng ra nó là Mộ Dung Thiên lại cảm thấy chút lạnh lẽo nào.

      Nhìn ngọn lửa tay trái và quả cầu băng tay phải, Mộ Dung Thiên cảm thấy khó hiểu vô cùng. Thế nhưng Ba Tây đứng bên cạnh lại trợn mắt nhìn trừng trừng vào màn biểu diễn ma thuật của Mộ Dung Thiên hề chớp mắt. Người kiêm tu cả hai hệ ma pháp tương khắc nhau được xưng là Lĩnh vực ma pháp sư. Trình độ quân bình các nguyên tố trong người của kẻ đó phải rất cao chúng mới đấu đá và tiêu diệt lẫn nhau. Trong số các bậc thiên tài ma pháp sư của đại lục này có rất ít người luyện thành, phải là cực hiếm nữa kia, bởi vì thuật tu luyện để trở thành Lĩnh vực ma pháp sư rất cao thâm. Vì vậy, giờ đây Ba Tây đối với Mộ Dung Thiên chỉ đơn giản là khâm phục thôi đâu, mà còn là cực kỳ sùng bái.

      Trong lúc hiếu kỳ, Mộ Dung Thiên đem ngọn lửa và trái cầu băng nhập chung lại với nhau, ai ngờ dị tượng liền xuất : băng hỏa cầu. Lửa và băng vốn dĩ là hai nguyên tố tương khắc lẫn nhau, vậy mà giờ đây chúng lại như nước sông phạm nước giếng, chẳng những là tiêu diệt lẫn nhau mà lại còn dung hợp với nhau, băng bị tan, mà lửa cũng bị tắt.

      Ý niệm khẽ chuyển động, Mộ Dung Thiên liền nhắm vào thân cây cao to ở phía xa xa mà ném trái băng hỏa cầu về hướng đó. Khi trái cầu ấy đánh trúng thân cây chỉ tạo ra lỗ thủng nho lớn bằng cái tổ chim, điều đó khiến cho Mộ Dung Thiên hơi có chút thất vọng, vì uy lực của băng hỏa cầu quá , gần như là có ích gì cho chiến đấu vậy. Thế nhưng, nếu có ai chịu khó quan sát kỹ phát ra được chuyện rất kỳ quái: đó là ở chỗ thân cây bị băng hỏa cầu đánh trúng, lớp bên trong bị thiêu cháy thành than, còn lớp bên ngoài bị ngưng kết thành lớp băng. Dù cho có là vị Lĩnh vực ma pháp sư cao cường nhất của Thần Phong đại lục cũng thể kết hợp băng hỏa nguyên tố đến mức độ hoàn mỹ như thế.

      Hết hồi 47

      ================================

      Chú thích:

      [1] Tể tướng đỗ lý năng xanh thuyền = bụng tể tướng có thể chống được thuyền: ý bảo phàm là người chức càng cao càng phải rộng lượng, bao dung.

      Tương truyền, Tể tướng Vương An Thạch đời Tống mất vợ tuổi trung niên nên mới cưới tài nữ làm thiếp. Sau khi kết hôn, vì bận việc nước nên thường về nhà, nàng tiểu thiếp vì chịu nổi tịch mịch nên lại lén lút với người hầu.

      Chuyện này nhanh chóng truyền đến tai Vương An Thạch, ngày, ông giả bộ ra ngoài làm việc nhưng lại bảo kiệu phu gánh kiệu còn mình trốn trong nhà. Nửa đêm, ông rón rén lại gần cửa sổ, nghe thấy hai hai người ve vãn nhau, dù rất tức giận song ông đánh động người trong phòng mà lấy cây sào trúc chọc tổ quạ cây, quạ hoảng sợ kêu ầm lên, người hầu trong phòng thấy động vội vàng chuồn mất.

      Thoáng chốc đến trung thu, Vương An Thạch muốn nhân lúc nhắm rượu thưởng trăng mà nhàng khuyên nhủ nên mới ngâm thơ

      "Nhật xuất đông lai hoàn chuyển đông

      Ô nha bất khiếu trúc can thống

      Tiên hoa lâu trứ miên tàm thuỵ

      Phiết hạ kiền khương môn ngoại thính"

      Tiểu thiếp nghe vậy liền quỳ sụp xuống đáp:

      "Nhật xuất đông lai chuyển chánh nam

      Nhĩ thuyết giá thoại chỉnh nhất niên

      Đại nhân mạc kiến tiểu nhân quái

      Tể tướng đỗ lí năng xanh thuyền"

      Vương An Thạch thấy nàng thành tâm nhận lỗi nên cũng mềm lòng, lại nghĩ mình 60, nàng vẫn còn trẻ trung, thể chỉ trách nàng ta được, bằng thành toàn cho bọn họ. Sau tiết trung thu, Vương An Thạch tặng bạc và cho họ thành thân. Sau chuyện đó, mọi người ngớt lời khen ngợi khoan hồng độ lượng của Vương An Thạch, "tể tướng đỗ lí năng xanh thuyền" trở thành câu chuyện được ca tụng ngàn đời.
      OrchidsPham thích bài này.

    3. Chó Điên

      Chó Điên Well-Known Member

      Bài viết:
      4,012
      Được thích:
      12,975
      Chương 48: Thiên Cư.

      Dịch giả: vivarichmount

      Biên tập: ái tài uyên ương

      - Gâu!

      Con chó nhìn thấy Mộ Dung Thiên phóng ra trái băng hỏa cầu há mõm sủa lên vui mừng.

      Mộ Dung Thiên vỗ vỗ lên đầu nó, cười :

      - Chó à chó, thiếu chút nữa là hại chết ta rồi đó nhé.

      Tuy chửi nó thế nhưng trong lòng cực kỳ cao hứng, bởi vì nhờ có viên đan dược kỳ quái kia mà mới có thể phát ra Hỏa hệ và Băng hệ ma pháp như vậy.

      - Gâu!

      Con chó bị la, nó liền sủa lên tiếng rồi cúi đầu thấp xuống, dáng vẻ dường như rất tủi thân.

      Mộ Dung Thiên vuốt vuốt đầu nó, cười :

      - Thôi được rồi, chúng ta thôi. Trở về giải quyết việc làm chứng nhận dược sư , rồi ta dẫn ngươi ăn uống cho thỏa thích.

      Chợt lúc này nhìn thấy viên quái đan màu xanh dương lúc nãy bị rơi xuống đất, bây giờ vẫn còn nằm lăn lóc ở đó. lờ mờ nhận ra hai viên quái đan này đều phải là vật tầm thường, do đó vội nhặt nó lên và cho vào túi áo. dám nuốt ngay bởi vì những dòng nhiệt lưu ở trong người vẫn còn chưa hoàn toàn tiêu tan hết. Có lẽ còn phải quan sát thêm thời gian nữa để tránh việc ngoài ý muốn xảy ra.

      Ba Tây hỏi với giọng hết sức kính cẩn:

      - La Địch tiên sinh, ngươi tính làm dược sư sao?

      Mộ Dung Thiên gật đầu :

      - Đúng vậy.....ủa, cái gì thế này?

      đột nhiên la hoảng lên. ra biết từ lúc nào luồng ánh sáng màu bạc phát ra từ bàn tay vuốt ve con chó của Mộ Dung Thiên. Luồng bạch quang đó càng lúc càng mãnh liệt hơn và nhanh chóng bao phủ khắp chu vi mấy ngàn thước quanh đó. Cả và Ba Tây đều trơ mắt đứng nhìn mà biết chuyện gì xảy ra cả.

      Sau khi bạch quang tan , Mộ Dung Thiên chợt thấy con chó đâu nữa. hớt hãi kêu lớn:

      - Ê, ngươi chạy đâu rồi, ta có trách ngươi mà.

      Đột nhiên lúc này Ba Tây lại chỉ xuống mặt đất, hỏi:

      - La Địch tiên sinh, đó là....?

      Mộ Dung Thiên chán nản vì tìm thấy con chó đâu cả, nên chỉ đành nhìn theo phương hướng mà Ba Tây chỉ. ra đó là quả trứng màu trắng, nó cũng lớn bằng quả trứng vịt, nhưng ở giữa lại có ba đường viền màu hoàng kim.

      Mộ Dung Thiên cúi xuống nhặt nó lên rồi lẩm nhẩm tự hỏi:

      - Nó là cái quái gì thế nhỉ?

      Ba Tây cẩn thận quan sát nó kỹ, rồi :

      - Là trứng của sủng vật đây mà. Nó hình như là....

      - Trứng sủng vật ư?

      Mộ Dung Thiên cảm thấy thắc mắc vô cùng. Quả trứng này ràng là nằm ở chỗ lúc nãy con chó ngồi, chẳng lẽ nó biến thành quả trứng này sao? Chuyện này rốt cuộc là thế nào đây?

      Mộ Dung Thiên hỏi:

      - Có phải quả trứng này là do con vật lúc nãy biến thành ?

      Hiểu biết của Ba Tây cũng có hạn nên gã cũng biết chuyện này là thế nào. Gã chỉ lắc lắc cái đầu heo, đáp:

      - Ta cũng biết.

      Mộ Dung Thiên khẽ cau mày, suy nghĩ hồi lâu mà cũng biết nguyên cớ ra làm sao. Ài, hay là cứ trở về hỏi thăm Mạc Lý An là được chứ gì. Y có kiến thức sâu rộng, hẳn là biết được đáp án thôi. Lúc này trời cũng tối, khi nãy ngồi đả thông kinh mạch mà vô tình ngồi suốt hai canh giờ. Mộ Dung Thiên chợt cảm thấy kỳ quái, sao từ nãy tới giờ thấy Lấn ma xuất nhỉ, trong lòng thầm kêu may mắn, nhưng quả lo lắng bằng thừa. Lúc nãy có con chó thuộc cấp S ngồi đó canh giữ bên cho , dù cho có là ma thú cực mạnh đến đâu nữa hẳn cũng phải sợ mất mật mà dám mò đến gần rồi.

      Khi trở lại Cách Lâm trấn, trước khi Mộ Dung Thiên kịp hỏi thăm Mạc Lý An những gì mình muốn hỏi lại nghe được tin tức động trời: Toàn thể cư dân của Cách Lâm trấn đều phải thiên cư đến Uy Nhĩ thành ngay trong đêm nay! Tin tức này chính là do người trong trấn truyền cho nhau, khiến cho toàn trấn đều trở nên xôn xao náo nhiệt như ngày lễ hội vậy. Tất cả mọi người đều kéo nhau tập trung về quảng trường lớn trong trấn mà bàn tán về cái tin nóng hổi này, vì thế nên dù là kẻ điếc cũng thể nghe được. Mộ Dung Thiên tuy rất muốn theo bọn họ để đến quảng trường nghe ngóng thế nào, nhưng rốt cuộc quyết định cứ trở về tửu điếm trước .

      Khi vừa bước chân vào tửu điếm, Mộ Dung Thiên còn chưa kịp mở miệng hai nàng Lạc Na và Lệ Toa nhanh nhẩu cho biết điều mà thắc mắc:

      - La Địch tiên sinh, ngươi trở lại rồi. Người trong toàn trấn chúng ta đều phải di cư đến Uy Nhĩ thành gấp. Bọn ta còn sợ ngươi về trễ quá kịp.

      - vậy ư?

      Mộ Dung Thiên vẫn có chút tin vào lỗ tai của mình. yên lành thế này sao lại phải di cư đâu? việc này hiển nhiên phải tầm thường chút nào. Nhưng cũng nhìn ra được hai nàng giống như đùa, hơn nữa, việc này cũng phải là việc nên đùa.

      Hai nàng lại gật đầu để khẳng định lần nữa:

      - !

      Mộ Dung Thiên lấy làm kỳ quái, hỏi:

      - Rốt cuộc có chuyện gì xảy ra thế?

      Hai nàng đáp:

      - Chúng ta tạm thời cũng biết. Chỉ biết là vào canh giờ trước đây, mỗi nhà trong trấn đều nhận được Linh Lực điểu của thông tín thuật sĩ, bảo rằng chúng ta phải thu gom hết đồ đạc quý giá rồi lập tức đến tập trung tại quảng trường. Sau đêm nay, chúng ta đều là người của Uy Nhĩ thành.

      Mộ Dung Thiên sờ sờ trán, nghĩ thầm: "Dù có muốn cũng đâu cần gấp như vậy. Nhất định là có việc cực kỳ nghiêm trọng xảy ra rồi. À, phải hôm nay Ba Tây là có ma thú cấp A, tức Hủ Huyết Bệ xuất hay sao? Hơn nữa, nó lại còn mò ra đến tận Ốc Mã cao địa nữa. chừng có quá nhiều biến dị ma thú xuất ở khu rừng hoang và khiến cho đám người của dong binh đoàn đối phó xuể chăng? Bọn họ sao lại phái thêm người tới đây chứ nhỉ. Mà thôi, xem ra như vậy cũng hay, mình cũng có thể đến Uy Nhĩ thành để lấy được chứng nhận sớm. Vả lại, toàn trấn đều phải di cư, như vậy là sau này mình vẫn có thể ở chung chỗ với bọn người của Tư n rồi!" Mộ Dung Thiên nghĩ tới đây lại cảm thấy cao hứng vô cùng. nghĩ tới nghĩ lui thế nào tuyệt đối cũng thể ngờ được, nguyên hung gây nên mọi chuyện lại chính là cái quả trứng màu trắng với ba sọc màu hoàng kim nằm ở trong túi áo của kia.

      Tất cả mọi người đều thu thập hành trang, bây giờ tiện hỏi đến việc của quả trứng, chỉ đành đợi đến khi tới Uy Nhĩ thành rồi tính sau vậy. Mộ Dung Thiên gia nhập vào hàng ngũ giúp việc. Ở tại Thần Phong đại lục đất đai rộng lớn, tài nguyên thừa thải này, những nhà cửa phòng ốc bình thường hề có ma pháp bảo hộ, vì với sức của người thô mãng mạnh khỏe có thể dễ dàng xây dãy nhà bất kỳ lúc nào; vì thế mà nhà cửa trong trấn có bỏ lại cũng có gì phải tiếc nuối. Điều quý trọng nhất chính là chức nghiệp của mình, nếu có chức nghiệp thể sinh tồn ở Thần Phong đại lục được. Tuy nhiên, dù sao Tư n cũng sống ở Cách Lâm trấn này hơn mười năm, nên đối với căn tửu điếm của mình cũng có tình cảm thâm hậu. thể ngờ, đến lúc tuổi già rồi mà vẫn phải rời bỏ xứ sở thân của mình, do đó mà trước khi , lão cũng khỏi bịn rịn rơi lệ. Còn Lệ Toa và Lạc Na bên hết lòng khuyên nhủ và an ủi cho lão.

      Toàn thể cư dân trong trấn đều tập trung về quảng trường, khiến cho nơi này chật cứng những người là người. Bao nhiêu thanh ồn ào hỗn tạp vang lên ngớt, ai nấy cũng đều bàn tán về lý do phải thiên cư đến Uy Nhĩ thành.

      "Rầm, rầm, rầm...." Đột nhiên toàn bộ quảng trường đều bị rung chuyển mạnh, , chính xác hơn toàn bộ tiểu trấn đều bị rung chuyển mạnh như thế. Đám người ồn ào bàn tán chợt cảm thấy bối rồi, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra thế? biết là vật gì mà có thể tạo ra thanh lớn như thế chứ?

      ra, từ đằng xa có hàng mấy ngàn con Điều hình ma thú tiến đến cách quảng trường khoảng từ ba mươi đến năm mươi thước. Điều đó lập tức giải trừ ngay bao nhiêu nghi vấn của chúng nhân. Bọn chúng có những cái chân rất ngắn và lại chen chúc nhau trùng trùng điệp điệp, chỉ nhìn qua thôi cũng thấy kinh khiếp. Thế nhưng, thực tế loại ma thú này hề đáng sợ, chúng có tên gọi là Cự Tích [1], chỉ ăn rau quả thực vật, tính tình ôn hòa, mà tốc độ lại rất nhanh. Chúng có thể chở nặng, đồng thời còn có thể leo núi cao, xuống dốc thẳng đứng, chính là trong những phương tiện giao thông tiện lợi nhất của nhân loại, đặc biệt là có ích rất lớn trong những cuộc di cư đại quy mô. Hiển nhiên là Cách Lâm trấn có nhiều Cự Tích như vậy, có lẽ là do Uy Nhĩ thành phái đến. Đến lúc này mọi người còn hoài nghi gì với tin tức của cuộc thiên cư gấp gáp này rồi.

      Bỗng có người bước lên đài cao của quảng trường. Người đó phải là trấn trưởng Mã Liệt La Phu, mà là người vừa mới đến trấn này ngày hôm qua, đoàn trưởng Cuồng Bạo dong binh đoàn, tức ma pháp sư cấp năm sao, Khẳng Đặc.

      Những thanh huyên náo trong quảng trường lập tức được lắng xuống, tỏ lộ tôn kính đối với Khẳng Đặc tiên sinh. Đồng thời, chúng nhân cũng đều biết, Khẳng Đặc tiên sinh chắc chắn ra nguyên nhân cho họ biết ngay thôi.

      Hết hồi 48
      OrchidsPham thích bài này.

    4. Chó Điên

      Chó Điên Well-Known Member

      Bài viết:
      4,012
      Được thích:
      12,975
      Chương 49: Chinh Đồ (Hành trình).

      Dịch giả: Nhập Ma Nhân

      Biên tập: ái tài uyên ương

      Khẳng Đặc đứng đài cao nhìn thấy Cự Tích vận tải đoàn đến, y liền thở phào nhõm. Ba thành viên của dong binh đoàn được phái trinh sát tại cửa trấn dẫn thông tới khu rừng hoang dã là Tát Na Lâm Cách, Bích Dạ và Tạp Tháp cũng chưa thấy bắn ra “Quang hệ tín hiệu đạn”. Điều đó chứng tỏ cho đến lúc này, bọn họ vẫn chưa phát được ma thú chuẩn S cấp gặp hôm qua có bất cứ hành động gì. Nhưng ai cũng biết tâm lý báo thù của S cấp ma thú rất mãnh liệt, theo đạo lý mà ma thú gần đạt cấp S kém hơn bao nhiêu, ngày nào đó chúng nhớ đến từng có người mạo phạm đến uy nghiêm của chúng tâm tình cảm thấy khó chịu, đến chừng đó tất chúng có thể phát động công kích trí mạng bất kỳ lúc nào. Do đó, Khẳng Đặc mới chỉ thị cho bọn họ ngàn vạn lần được chủ quan.

      Lời cầu vừa phát ra đêm qua, vậy mà Cự Tích vận tải đoàn đến ngay lập tức. Kỳ thực, ở Thần Phong đại lục này mà bất cứ việc gì có hiệu suất thấp là tuyệt đối ổn; phải biết rằng, trong lúc ma thú công thành, chỉ cần quân cứu viện đến chậm nửa ngày thôi là có thể khiến cho cả tòa thành trì bị hủy diệt. Chính bởi vậy, vô hình chung mà mọi người vẫn duy trì loại cảm giác gấp rút trong lúc làm việc thường ngày.

      Mắt thấy mọi việc sẵn sàng, gió đông tới, Khẳng Đặc cất tiếng:

      - Ta nghĩ, mọi người đều biết chuyện người trong trấn sắp phải rời rồi đúng ?

      Thanh Khẳng Đặc khàn khàn trầm thấp, nhưng khi truyền đến tai từng người lại rành rọt từng chữ. Đây chính là “m ba khuếch triển thuật” trong Phong hệ ma pháp, đa số các ma pháp sư đều biết sử dụng nó, tuy nhiên, Khẳng Đặc lại có thể mở rộng phạm vi ra khắp quảng trường rộng lớn với sức chứa mấy vạn người. Điều đó cho thấy Phong hệ ma pháp của y nhất định là có thành tựu rất đáng kể.

      Cho dù có vị ma pháp sư, kiêm đoàn trưởng Cuồng Bạo dong binh đoàn được người người kính nể đứng đài cao, nhưng chúng nhân vẫn khỏi xôn xao hỗn loạn, dẫu sao di cư cũng phải là việc , sao lại phải gấp gáp như vậy? Thế đến nơi cư trú mới rồi chuyện công ăn việc làm phải giải quyết ra sao đây?

      Khẳng Đặc nhận ra nỗi lo lắng của họ, nên y phất tay ra hiệu cho mọi người bình tĩnh, sau đó liền mỉm cười :

      - Có lẽ có nhiều người trong số các vị ngồi đây biết được thân phận khác của ta, tức là thành viên của Hộ Tịch công hội tại Lam Nguyệt đế quốc chứ? Ở công hội, ta cũng có chút uy tín, nên về chuyện công ăn việc làm và nơi cư trú mọi người cần phải lo. Vừa khéo ở tại tòa thành cấp hai gần đây nhất là Uy Nhĩ thành và cũng là địa điểm của chuyến di cư lần này, bất hạnh có rất nhiều người bị tử thương trong đợt ma thú công thành lần trước. Vì thế nên bọn họ có nhu cầu bức thiết với nhân lực, đồng thời cũng rất hoan nghênh cư dân của Cách Lâm trấn đến đó. Chỉ cần chư vị tới nơi, bọn họ lập tức an bài thỏa đáng mọi sinh hoạt và công việc thường nhật cho chư vị, đây chính là nguyên nhân thứ nhất cho việc di dân lần này. Còn nguyên nhân thứ hai, ta nghĩ mọi người cũng đều biết, trong lần ma thú công thành trước, lực lượng ma thú vượt xa dự tính rất nhiều, nhưng vì Cách Lâm trấn cách Uy Nhĩ thành quá xa, suýt chút nữa lực lượng cứu viện đến kịp. Ta nghe lúc ấy có vị Trư nhân chiến sĩ dùng hành động và dũng khí của mình mà kích phát đấu chí của mọi người, khiến cho cả trấn có thể cầm cự cho đến lúc quân cứu viện đến nơi, và cũng nhờ đó mà trấn này mới có thể tiếp tục tồn tại.

      Đám đông nghe đến đây vỗ tay ầm lên tán thưởng, đối với dũng sĩ, đặc biệt là dũng sĩ có cống hiến lớn lao mọi người tuyệt tiếc rẻ lời khen ngợi của mình. Mặc dù nhìn thấy Ba Tây ở đâu trong đám đông nghìn nghịt này, nhưng Mộ Dung Thiên cũng có thể tưởng tượng ra được hình ảnh gã khi nhận được khích lệ của ma pháp sư vĩ đại cùng với tôn kinh của những người xung quanh, hẳn là gã toét miệng cười đến mức thể khép miệng lại được.

      Giờ đây ngữ khí của Khẳng Đặc lại thay đổi, y tiếp:

      - Nhưng chuyện này cũng chứng minh được vấn đề, đó là Cách Lâm trấn cách thành thị quá xa, nên nhằm để tránh việc bất ngờ vì ước lượng đúng thực lực của ma thú lại tiếp diễn mà cách nào bổ cứu kịp thời, do đó, biện pháp tốt nhất chính là đưa toàn trấn gia nhập vào lực lượng còn thiếu và cần bổ sung gấp của Uy Nhĩ thành. Ta nghĩ, đấy là việc có lợi đối với cả hai bên. Chư vị còn gì cần hỏi ?

      Vài chục trấn dân khôn ngoan đứng gần bục nhất đồng thời cất tiếng hỏi:

      - Khẳng Đặc tiên sinh, tại sao lại phải di chuyển vào lúc giữa đêm, hơn nữa tin tức lại còn phát ra vội vàng như thế nữa?

      Khẳng Đặc cười đáp:

      - Chuyện này là do từ đây đến Uy Nhĩ thành phải tốn ít nhất cũng 16 canh giờ, nếu xuất phát vào ban ngày, vậy phải đến tối chúng ta mới đến nơi, đến lúc đó khó có thể an bài chỗ nghỉ ngơi cho chư vị kịp. Ta nghĩ, mấy tiếng thu dọn đồ đạc, chắc cũng đủ rồi phải ?

      Lý do y vừa đưa ra hiển nhiên là có chút miễn cưỡng và bên trong cũng còn ít sơ hở. Tuy nhiên, nguyên nhân chính, tức S cấp ma thú có thể hủy diệt cái tiểu trấn này bất kỳ lúc nào lại thể toạc ra, nếu tất khiến mọi người hoang mang và lâm vào cảnh hỗn loạn, khủng hoảng vô cùng.

      Để che giấu điều đó, Khẳng Đặc cho những người khác cơ hội tiếp tục đặt câu hỏi, y tiếp:

      - Bước tiếp theo, ta để thuần thú sư thả “Thiên mục thú” ra để kiểm tra nhân số, xem mọi người tụ tập đầy đủ chưa, đồng thời cũng phải ngồi theo hàng lối. Bây giờ xin mời chư vị lấy chức nghiệp huy chương của mình ra và giơ lên đỉnh đầu, đừng lộn xộn để tránh gây ra sai lầm. Phải rồi, những em chưa có chức nghiệp huy chương mời đứng ra bên ngoài, chúng tôi sai người trực tiếp ra đếm.

      hán tử mặc bộ y phục may bằng da thú, cũng là thuần thú sư trong trấn, gã giơ tay thả ra vài con ma thú cánh dài, mình có rất nhiều điểm có hình dáng như hạt ngô, nhưng nhìn kỹ thấy những hạt ngô rải khắp thân thể chúng đều là những con mắt. Hóa ra chúng có cái tên Thiên Mục thú quả nhiên là “danh phù kỳ thực” [1], chúng có thể phân biệt được những vật phát sáng, đồng thời còn tính toán chuẩn xác được số lượng, và chức nghiệp huy chương chính là trong những thứ mà chúng có thể phân biệt được. Thấy mấy con Thiên Mục thú bay vè vè trời cao, mọi người liền vội vàng lấy chức nghiệp huy chương của mình ra và đặt đỉnh đầu.

      Trong đám người hỗn loạn, chỉ có Mộ Dung Thiên là tỏ ra lúng túng, bởi còn chưa có chức nghiệp huy chương, mà lại dám bước ra khỏi đám đông bởi là người trưởng thành. Giả như bị người khác phát còn chưa có chức nghiệp, vậy phải chịu khinh bỉ ghê gớm. Suy nghĩ lúc rồi Mộ Dung Thiên quyết định trà trộn lẫn vào đám đông, dù sao chỗ ngồi cũng thiếu thừa bao nhiêu, đến lúc cứ ngồi lẫn vào là được. Tư n, Mạc Lý An và hai nữ tỳ cũng nghĩ ra ý kiến gì cả, cuối cùng cũng chỉ đành chấp nhận cách làm của , mặc dù rằng tố chất dược sư của Mộ Dung Thiên là cực tốt, nhưng vào lúc này trăm miệng cũng khó giải thích nổi.

      Khoảng mấy phút sau, Thiên Mục thú bay trở về chỗ của thuần thú sư, kêu lên mấy tiếng “chít chít, ”. Người ngoài nghe hiểu chúng kêu gì, nhưng đại khái có thể đoán là chúng báo lại số lượng. Quả nhiên ngoài dự đoán, thuần thú sư rảo bước lên đài cao, thấp giọng vài câu với Khẳng Đặc, sau đó Khẳng Đặc :

      - Được rồi, thanh niên có 34574 người, trẻ chưa có chứng nhận là 3609 người. Tổng số là 38183 người.

      Bởi vì độ tuổi được coi là trẻ ở tại Thần Phong đại lục khá ngắn nên tỷ lệ trẻ mới ít hơn bình thường chút.

      Tiếp theo đó, Khẳng Đặc nhìn xuống dưới đài hỏi trấn trưởng:

      - Còn ai chưa tới ?

      Trấn trưởng cung kính đáp:

      - Ngoại trừ 32 người vào thành làm việc ra số lượng còn lại đúng là như vậy.

      Khẳng Đặc hài lòng :

      - Tốt, chúng ta nghĩ biện pháp thông báo với những người kia sau.

      Khi phân phối chỗ ngồi, chuyện nằm ngoài dự tính của Mộ Dung Thiên xảy ra, đó là vì người có chức nghiệp khác nhau, cấp bậc khác nhau nên có chỗ ngồi cũng khác nhau. Ngay cả ma pháp sư luôn đối xử bình đẳng với dân thường như Khẳng Đặc vậy mà trong lần di cư với quy mô lớn này cũng dám phá vỡ quy củ, bởi vậy nên ai nấy đều phải đưa ra chức nghiệp huy chương để xác định chỗ ngồi.

      Mắt thấy những người phía trước đều đến chỗ ngồi lưng Cự Tích, Mộ Dung Thiên dù cảm thấy khó xử nhưng cũng chỉ đành bước theo sau.

      Sắp khởi hành, Tạp Tháp, Bích Dạ và mấy thành viên trong dong binh đoàn cũng bỏ việc trinh sát để quay lại. Họ cùng với mấy vị chiến chức giả tương đối có tiếng trong trấn làm nhiệm vụ kiểm tra chức nghiệp huy chương. Tạp Tháp phụ trách kiểm tra Mộ Dung Thiên, thấy đưa huy chương ra, nên khỏi cảm thấy kỳ quái, hỏi:

      - Huy chương của ngươi đâu?

      Mộ Dung Thiên ho khan tiếng, rồi rụt rè :

      - Ta….ta còn chưa làm chức nghiệp nhận chứng, có điều cũng sắp giải quyết xong rồi.

      - Cái gì?

      Khuôn mặt của Tạp Tháp tràn đầy vẻ nghi ngờ, những người xung quanh cũng đều quay lại nhìn, điều đó khiến cho Mộ Dung Thiên xấu hổ đến nỗi cơ hồ muốn tìm cái lỗ để chui vào luôn. May mà bọn người của Tư n và Mộ Dung Thiên vì bận việc nên tới chậm, thành thử ra họ phải xếp hàng cuối cùng, nếu còn mất mặt hơn nữa.

      - Cái này...

      Tạp Tháp lộ vẻ khó xử, vô chức giả ở đại lục rất ít ỏi, tỷ lệ còn ít hơn cả giới ăn mày ở địa cầu, vậy mà xem y phục của Mộ Dung Thiên còn chưa tàn tạ đến mức đó; nhưng lớn tuổi thế này rồi mà còn chưa làm chức nghiệp nhận chứng quả khó mà tin được.

      - Ta là Thể chất trắc thí sư cấp 4 tại Lan Đề Lộ Tư thành, nằm ở vùng phụ cận Uy Nhĩ thành. Đây là huy chương của ta.

      Mạc Lý An sau khi tự giới thiệu chức nghiệp để củng cố thêm giá trị những lời lão sắp giải thích thay cho Mộ Dung Thiên, rồi lão bằng giọng tự tin, :

      - La Địch tiên sinh đây đến từ thôn trấn xa xôi, dụng cụ thông tín ở nơi đó bị hỏng cho nên vẫn chưa kịp làm chức nghiệp nhận chứng. Y chắc chắn dược sư xuất sắc, điểm này ta có thể lấy danh dự chức nghiệp để đảm bảo.

      Tư n và hai vị nữ tỳ qua vòng kiểm tra, nhưng bây giờ cũng quay lại :

      - Chúng ta cũng có thể chứng minh.

      Mộ Dung Thiên cảm động đến rơi nước mắt, chẳng biết sao mới phải. Tạp Tháp tiếp nhận huy chương của Mạc Lý An, xác nhận sai, nhưng vẫn cứ do dự dám quyết định. Dẫu sao việc có chức nghiệp cũng là vấn đề rất nghiêm trọng.

      - Ta cũng có thể lấy danh dự chiến sĩ mà thề rằng, ngoại trừ chức nghiệp dược sư ra, La Địch tiên sinh cũng còn là dũng sĩ có thực lực rất cường đại nữa.

      Giọng của người này rất dõng dạc, hiển nhiên là của Ba Tây rồi. ra gã cũng nằm trong nhóm những người kiểm tra chức nghiệp huy chương. Dù Ba Tây hiểu vì sao Mộ Dung Thiên có chức nghiệp huy chương, nhưng cường giả có khả năng giết chết ma thú cấp A tuyệt thể nghi ngờ được.

      Trư nhân chiến sĩ Ba Tây từng cứu lấy trấn này nên khi gã lên tiếng so với người khác cũng có trọng lượng hơn, huống hồ ngữ khí của gã lại tôn kính như vậy. Tạp Tháp thể tiếp tục nghi ngờ nữa, chỉ cười :

      - Xin lỗi, La Địch, ngươi có thể qua rồi. Tuy nhiên, ngươi hãy chịu khó ngồi ở vị trí thấp kém chút, dẫu sao ngươi cũng chưa làm chứng nhận, và đây chính là quy định của công hội. là bất tiện, xin thứ tội!

      Có thể qua được kiểm tra là Mộ Dung Thiên cảm tạ trời đất lắm rồi, nay nghe vậy mừng rỡ :

      - Đa tạ!

      Nhưng khi vừa định tiếp đột nhiên có giọng nữ rất êm ái vang lên từ phía sau:

      - Chậm ...

      Mộ Dung Thiên quay đầu lại, lập tức nhìn thấy vị nữ cung tiễn thủ Bích Dạ đầy gợi cảm. Nàng là kiểm tra viên của hàng người khác, nhưng hoàn thành công việc của mình.

      Tạp Tháp thắc mắc hỏi:

      - Bích Dạ, có chuyện gì nữa?

      Bích Dạ cười khanh khách và nhìn Mộ Dung Thiên :

      - Úi chà, vị này chính là dược - võ song tu, La Địch tiên sinh phải ? Tạp Tháp, ngươi dám để người ta ngồi ở vị trí thấp kém như thế hay sao?

      Tạp Tháp đáp với giọng khó xử:

      - Nhưng đây là quy định của công hội.

      Bích Dạ chống tay vào hông :

      - Tạp Tháp, yên tâm , ta làm khó ngươi. Ta mời La Địch tiên sinh cùng ngồi Phong Linh lộ [2], như vậy làm sai với quy định của công hội phải ?

      - Phong Linh lộ?

      Tạp Tháp giật mình, Phong Linh lộ là loại tọa kỵ ma thú Phi hành hệ, loại ma thú này có rất ít ở đại lục nên trân quý dị thường. Với thân phận đặc thù như Bích Dạ mà cũng chỉ có con, nhưng ngoại trừ nàng mang tiếng "đồng tính luyến ái" ra, Bích Dạ chưa bao giờ để những người khác cùng ngồi chung, cho dù là bằng hữu lâu năm trong dong binh đoàn cũng ngoại lệ.

      Bích Dạ hỏi lại:

      - được sao?

      Tạp Tháp vội đáp:

      - Được, dĩ nhiên là được chứ!

      Bích Dạ đặt ngón trỏ như cọng hành lên khóe miệng trơn bóng, tạo ra động tác hết sức mập mờ, khi Mộ Dung Thiên còn mơ tưởng hão huyền chợt nghe thanh lảnh lót từ miệng nàng vang lên. bao lâu, bóng đen từ chân trời phiêu phiêu bay tới, nhìn kỹ mới thấy nó giống con chim ưng, nhưng lại lớn hơn chim ưng rất nhiều; thậm chí, nó còn có thể so với loại khủng long có cánh thời tiền sử ở địa cầu nữa. Phong Linh lộ vỗ đôi cánh màu lam xinh đẹp, nhàng hạ xuống bên cạnh Bích Dạ. cần cũng biết đây chính là Phong Linh lộ của nàng.

      Bích Dạ nháy Mộ Dung Thiên cái, rồi với giọng hết sức quyến rũ:

      - La Địch tiên sinh, mau theo ta tới đây...

      Mộ Dung Thiên được nàng liếc mắt đưa tình nên lập tức hóa thành mơ mơ mộng mộng, ngay cả mình ở đâu cũng quan tâm, rồi chỉ biết ngây ngốc theo sát sau lưng Bích Dạ.

      Cùng người đẹp đồng hành vốn dĩ là chuyện rất khoái trá mới phải, song Mộ Dung Thiên lại phát ra ánh mắt của Tạp Tháp lộ đầy vẻ thương hại. Cả Tư n và Mạc Lý An hai người định gì nhưng cũng lại thôi, còn hai nữ tỳ Lạc Na, Lệ Toa cũng ngừng nháy mắt ra dấu với . Thế nhưng Bích Dạ vẫn thản nhiên cười hi hi, mắt phượng càng thêm vũ mỵ, nhưng Mộ Dung Thiên lại cảm thấy bản thân mình như dê núi rơi vào miệng sói, nên khỏi lạnh người. Trong lòng vừa ngừng tụng niệm "Ta là sắc lang, ta há sợ ai?" vừa trèo lên lưng Phong Linh lộ.

      Gió nổi lên, Phong Linh lộ cưỡi gió bay vút lên trời. Trong tiếng động rầm rầm, mấy ngàn con Cự Tích cũng đồng thời theo lệnh của thuần thú sư và bắt đầu xuất phát, mang theo mấy vạn trấn dân cuồn cuộn về phía Uy Nhĩ thành. Hai vầng trăng của Thần Phong đại lục là Linh Hằng và Tinh Oanh vẫn cao chiếu xuống, còn Cách Lâm trấn chìm trong ánh trăng nên càng nổi lên tĩnh mịch và biệt lập khỏi thế gian.

      Mộ Dung Thiên vừa tham lam ngửi lấy hương thơm người mỹ nữ cung tiễn thủ, rồi lại vừa cảm thụ khoái cảm được bay lượn , thỉnh thoảng còn nghiêng đầu thưởng thức cảnh vật xinh đẹp ở phía dưới nữa. Lúc này trong lòng tràn ngập cảm giác mới mẻ và kích thích. Chính cũng từ khoảnh khắc này, chuyến phiêu lưu kỳ lạ của rẽ sang bước ngoặc mới, và cuộc hành trình mới này lại càng thêm phần kích thích hơn.

      Hết hồi 49 - hết quyển 3

      ===============================

      Chú thích

      [1] danh phù kỳ thực: người giống như tên.

      [2] lộ: cò.

      Quyển 4: Đồng Bệnh Tương Lân
      OrchidsPham thích bài này.

    5. Chó Điên

      Chó Điên Well-Known Member

      Bài viết:
      4,012
      Được thích:
      12,975
      Chương 50: Thiêu Đậu (Chọc ghẹo).

      Dịch giả: mage

      Biên dịch: the_onlysun

      Biên tập: ái tài uyên ương

      Khi trời vẫn còn tối mịt, lúc những người lao động chăm chỉ nhất vẫn còn chưa rời khỏi giường mọi cư dân của Uy Nhĩ thành bị những tiếng động lớn đánh thức. Hàng loạt những chiếc đèn ma pháp của mỗi nhà mỗi hộ đều được lần lượt thắp lên, bao nhiêu cánh cửa sổ cũng được mở toang, rồi có nhiều cái đầu tò mò ló ra ngoài xem thể. Họ hiếu kỳ nhìn đám người rầm rộ tiến vào thành con đường trung ương, phải rằng bắt đầu từ ngày hôm nay, đám người đó chính thức là thành viên của Uy Nhĩ thành.

      Ngày hôm qua, tất cả người dân của Uy Nhĩ thành đều nhận được thông báo của Hộ Tịch công hội qua chương trình địa phương được chiếu bằng Quang hệ ma pháp truyền hình, đó là việc toàn bộ cư dân của Cách Lâm trấn, tiểu trấn xa xôi hẻo lánh nằm trong vùng quản hạt của Uy Nhĩ thành, di cư tới đây. cuộc di dân đại quy mô với mấy vạn người và phải sử dụng hơn ba ngàn con Cự Tích thế này quả là rất hiếm có tại Lam Nguyệt đế quốc, thậm chí là cả Thần Phong đại lục nữa. Do đó nên người dân của Uy Nhĩ thành sớm muốn chờ xem náo nhiệt rồi, mà kể cũng lạ, ưa thích náo nhiệt đúng là thiên tính của loài người vô luận họ gian nào.

      - Oa, Phong Linh lộ!

      biết ai là người đầu tiên nhìn thấy bóng đen vừa lướt qua bầu trời nên kêu to lên như thế. Sau đó những người khác cũng đồng loạt ngước đầu nhìn lên màn đêm phía đầu họ.

      So với đoàn người lầm lũi di chuyển mặt đất con Phong Linh lộ bay cao kia còn có vẻ bắt mắt hơn, và cũng ai là nhận ra tồn tại của nó. Nhưng điều càng làm nhiều người chú ý hơn chính là thân phận chủ nhân của Phong Linh lộ: mỹ nữ gợi cảm, thành thục, mang mình đầy đủ phong vận, danh khí, địa vị và thực lực. Nàng là nữ cung tiễn thủ xuất thân từ gia đình quý tộc ở Lam Nguyệt đế quốc, là thành viên trong “Cuồng Bạo dong binh đoàn” tiếng tăm lừng lẫy, là hình tượng và cũng là tình nhân trong mộng của hàng vạn thiếu niên - Bích Dạ. người nàng mọi thứ đều hoàn mỹ, chỉ trừ điểm, và điểm đó cũng chính là điều khiến người ta tiếc hận nhất: nàng chỉ thích nữ nhân!!!

      Tuy nhiên điều này hề làm ảnh hưởng đến nổi tiếng của Bích Dạ, mà trái lại nó còn có tác dụng làm tăng thêm danh khí đó. Bởi vì đối với những nam nhân thích Bích Dạ, họ biết rằng sớm muộn gì cũng có ngày nàng lấy chồng, đến khi đó dám chắc khiến cho rất nhiều nam nhân đa tình đau lòng đến chết. Nhưng nếu nàng nữ nhân, vậy tình huống ấy lại khác , vì chẳng có nam nhân nào lại ghen tuông với nữ nhân cả, cho nên địa vị của Bích Dạ ở trong lòng họ vĩnh viễn là hình tượng đẹp nhất.

      Nhưng hôm nay, điều khiến cho mọi người kinh ngạc nhất chính là ngoài Bích Dạ cưỡi lưng Phong Linh lộ ra lại còn thêm người nữa. Tuy nhiên, vì Phong Linh lộ bay rất cao, hơn nữa sắc trời vẫn còn tối nên chúng nhân tài nào nhìn được diện mạo của người nọ.

      Bỗng nhiên có người thuộc tộc Tam Mục nhân [1] kinh hô:

      - Hình như là nam tử.

      Người của tộc Tam Mục nhân vốn dĩ có thuật nhìn xa, và nhãn lực của họ cũng tốt hơn tất cả mọi chủng tộc ở đại lục.

      Cho dù lời đó vang lên ngay giữa muôn ngàn thanh ồn ào và hỗn loạn khác, nhưng nó giống như viên đá gây nên tầng tầng lớp sóng, truyền mười, mười truyền trăm. Việc này so với việc pháp sư tế tự lớn tuổi của giáo đường trang trọng nhất Uy Nhĩ thành lõa thể trước mặt đám đông còn khó tin hơn rất nhiều lần. Vì thế, tại trường liền lập tức có vô số người đặt ra nghi vấn.

      - Cái gì? Là nam nhân ư?

      - Sao Bích Dạ lại ngồi với nam nhân ở lưng con Phong Linh lộ quý của nàng chứ? Có phải ngươi bị hoa mắt ?

      - Cái tên khỉ gió này, ai mà chả biết nàng thích nam nhân chứ!

      - ……..

      Rất nhiều người hâm mộ Bích Dạ lên tiếng cực lực phản đối, khiến cho gã Tam Mục nhân kia bối rối, cả giọng cũng xuống rất nhiều:

      - Chỉ là hình như thôi, vì ta căn cứ theo hình dáng mà phán đoán, với lại trời vẫn tối, nên ta cũng dám khẳng định hoàn toàn...

      Lời này của gã vừa phát ra lại càng khiến nhiều người bất mãn hơn và lại tăng cường thêm đả kích của họ đối với gã.

      - dám khẳng định chớ lung tung, làm phá hoại hình tượng của Bích Dạ!!

      - Mẹ kiếp, đúng là cái miệng thối tha!!

      Mỗi người hâm mộ có mặt tại đây đều đồng ý với việc khó tin như thế, nên nhanh chóng tạo ra làn sóng phẫn nộ. kẻ khác phản bác:

      - Thân hình như thế nào mà phán đoán? Nữ nhân cũng có người có thân hình giống nam nhân vậy? chừng người kia lại có ngực lép sao?

      Thế nhưng trong lúc gã khích động và hăng say phản bác lại quên mất việc……

      - Thế nào, có phải là ngươi ám chỉ lão nương ngực lép phải ? Bộ ngươi muốn tìm ả tiểu tinh ngực lớn sao hả?

      Chỉ cần nghe khẩu khí đó ai cũng biết là giọng ấy được phát ra từ nữ nhân thuộc Dạ Xoa tộc hung dữ, và nàng cũng chính là thê tử của gã vừa lên tiếng kia.

      - ……..

      - Ơ…à , ta có ý đấy...

      Gã kia lập tức lấp liếm.

      Thế nhưng, nguyên nhân khơi mào ra những cuộc tranh cãi kịch liệt ở dưới đất là hai người ngồi lưng Phong Linh lộ họ lại hề biết tí gì về việc tốt mà mình vừa tạo ra. Bọn họ vẫn cười cười rất vui vẻ.

      - đôi nam nữ nhau mãnh liệt, lại cùng ở trong căn phòng lãng mạn và khi tình ý triền miên điểm bất đồng lớn nhất giữa nam nhân và nữ nhân là gì?

      ra Mộ Dung Thiên kể mấy câu chuyện cười vừa hạ lưu vừa mang hơi hướm dâm dục cho Bích Dạ nghe. cần , người mà luôn bỏ qua bất cứ cơ hội nào để đùa cợt mỹ nữ hay con nhà lành ngoài ra còn ai nữa.

      Bích Dạ bị đem hơn mười câu đố về chuyện người lớn ra hỏi khiến cho đầu óc quay cuồng như ăn phải thuốc mê, trông khác gì thiếu nữ bị người ta ức hiếp vậy. Nàng thở dài, vô lực hỏi:

      - Bất đồng ở điểm nào?

      - Bất đồng ở chỗ toàn thân của nữ nhân ấy đều mềm nhũn, nhưng ở người của nam nhân kia chỗ lại rất cứng cáp!!!

      Mộ Dung Thiên dương dương đắc ý ra đáp án. Nhìn bộ dạng đầy hưng phấn của , nếu để cho đám người Tạp Tháp nhìn thấy dám chắc bọn họ được mở rộng tầm mắt ngay.

      Có rất nhiều người biết lý do Bích Dạ trở thành đồng tính luyến ái, hơn nữa lại còn rất căm ghét nam nhân, đó là bởi vì muội muội của nàng từng bị tên nam nhân đùa cợt tình cảm nhưng sau đó lại ruồng bỏ, khiến nàng ta cả ngày buồn bực vui rồi cuối cùng sinh bệnh mà mất . Bích Dạ là người thương muội muội của mình nhất, nên sau khi muội muội mất , nàng rất đau lòng; và cũng kể từ đó, tâm lý và xu hướng tình dục của nàng cũng thay đổi dần, đến cuối cùng trở thành người đồng tính như ai ai cũng biết. Ôm trong lòng thống hận kẻ khi phụ muội muội nàng, Bích Dạ khắp thiên hạ đùa bỡn nam nhân và tạo thành tiếng ác như ngày nay. Bình thường nàng hay ăn mặc giống như đãng phụ, nhưng nếu có nam tử nào kìm chế được mà có hành động vô lễ y tự gặt lấy xui xẻo. Cái mỹ danh “Diễm hạt” của nàng cũng bởi vậy mà có, diễm lệ như hoa đào nhưng lại độc địa như rắn rết.

      Do đó mà đám người của Tạp Tháp đều biết cá tính biến thái của Bích Dạ, và ai nấy cũng đều cảm thấy tội nghiệp cho Mộ Dung Thiên, và lẽ tất nhiên, khi đó Bích Dạ xem như là con mồi của mình rồi.

      Kỳ , bọn họ suy đoán sai. Ngày đó khi dong binh đoàn có mặt tại tửu quán của Tư n Bích Dạ lưu ý đến Mộ Dung Thiên rồi. Lúc ấy nam tử này tuy đứng lẫn trong đám đông, nhưng ánh mắt dâm tà của lại rất mạnh mẽ, ngay cả người quen bị thiên hạ nhìn soi mói lâu ngày như Bích Dạ mà cũng có cảm giác thoải mái. Nàng cảm thấy như toàn thân mình lõa thể và bị nhìn thấy hết cả ngay trong khoảng cách gần như gang tấc vậy. Loại nam nhân này chính là loại Bích Dạ căm ghét nhất, vì vậy mà nàng liền có ý nghĩ muốn cho nếm chút mùi vị đau khổ. Nhưng ngờ ngày hôm sau trong lúc thi hành nhiệm vụ, dong binh đoàn chạm trán với ma thú S cấp, và điều đó dẫn đến việc toàn trấn phải di cư, vì vậy mà nàng có thời gian để thực kế hoạch giáo huấn . May mắn thay, trước lúc di cư, nam tử này bị phát có chức nghiệp huy chương, vì thế nên Bích Dạ liền nắm lấy cơ hội này để mời cùng cưỡi Phong Linh lộ với nàng.

      đường bay, Bích Dạ tính thử mọi phương pháp trêu chọc và quyến rũ, để khi nam tử này kìm chế được lòng hươu dạ vượn mà động tay động chân với nàng, đến lúc đó Bích Dạ lập tức trở mặt và tìm nơi nào đó để hất xuống, ít nhất cũng khiến cho bị gãy xương hoặc trở thành kẻ tàn tật. Bích Dạ phải hoàn toàn biến thái, vì nếu như ở địa cầu thương thế như vậy rất là nghiêm trọng, nhưng ở tại Thần Phong đại lục này chỉ cần thông qua phương pháp Thần Quan trị liệu tất có khả năng khôi phục hoàn toàn, bất quá chỉ phải chịu chút ít đau đớn thôi.

      Bích Dạ rất đắc ý với tính toán của mình. Đối với mỵ lực của bản thân, nàng luôn luôn có lòng tin và trong quá khứ cũng ít nam nhân khinh bạc trúng chiêu của nàng. Bọn họ phải ngậm đắng nuốt cay, có khổ mà được nên lời. Chỉ tiếc là nàng đánh giá quá thấp năng lực tự kìm chế của Mộ Dung Thiên. Vô luận nhìn như thế nào ánh mắt của nam nhân này bất cứ lúc nào cũng tràn ngập dục vọng, tựa như con dã thú trong thời kỳ động dục, có thể tùy thời tùy khắc cưỡng gian nàng ngay ở lưng Phong Linh lộ hàng trăm lần rồi. Thế nhưng, đôi tay của lại đặc biệt rất nghiêm chỉnh, thậm chí so với thân sĩ quý tộc còn có vẻ nghiêm chỉnh hơn. Bích Dạ hiểu được nguyên do tại sao mà hành vi của người này lại quá khác biệt với ánh mắt của như vậy. Mặc dù nhãn thần của có phần háo sắc, nhưng thỉnh thoảng cũng có pha vài nét hấp dẫn giống như nàng vậy, như thế chưa đủ mượn cớ để ra tay, nếu đúng là quá miễn cưỡng rồi.

      Nhưng ngược lại, những mẩu chuyện cười của nam tử này lại khiến Bích Dạ phải chịu nhiều khổ sở. biết những mẩu chuyện đó từ đâu ra, nhưng nội dung đều bao hàm những việc khiến người nghe phải nóng mặt, chỉ cần mất 1, 2 giây là có thể đoán được ý tứ của chúng. Bích Dạ thể thừa nhận những mẩu chuyện ấy đều rất hài hước, bởi vì nàng phải ôm bụng mà cười nghiêng ngã từ đầu tới cuối. Suốt đoạn đường dài như thế mà rốt cuộc cũng trôi qua rất nhanh.

      Bị những câu chuyện tiếu lâm hài hước của Mộ Dung Thiên chọc cười trong suốt cả đêm, nó đưa đến hiệu quả phỏng chừng còn nhanh hơn cả "Tu Nữ Dã Phong Cuồng", khiến cho liệt nữ cũng chịu nổi. Giờ đây, cả người Bích Dạ nóng ran, xuân ý dào dạt; thậm chí ngay cả hạ thân cũng ươn ướt, nàng gần như muốn quên luôn cả tồn tại của nam nhân ngồi phía sau để tự vuốt ve bản thân mình. Lúc này, sau khi biết được đáp án hạ lưu của câu đố kia nàng lại càng chịu nổi mà khẽ rên lên tiếng:

      - Ưm….

      Đồng thời, thân thể của nàng trở nên mềm như nước, vào thời khắc này, nàng cũng cảm nhận được địa phương khác biệt giữa nam và nữ, tức là chỗ duy nhất cứng rắn của Mộ Dung Thiên, lại áp chặt tại đôi bờ mông của nàng.

      Thanh rên rỉ hớp hồn đoạt phách được phát ra từ nội tâm đó so với bất kỳ quyến rũ nào cũng hữu hiệu hơn rất nhiều. Mộ Dung Thiên cố gắng nén nhịn cả đêm, nhưng rốt cuộc cũng chịu nổi nên mới có phản ứng sinh lý như thế. Vì lúc trước từng nghe hai nàng Lệ Toa và Lạc Na cảnh cáo, cho nên vẫn luôn tuân thủ quy củ giống như học sinh tiểu học đeo khăn quàng đỏ vậy. quyết cho Bích Dạ cơ hội nào để xuống tay, nhưng lại ngờ rằng, vào cái thời khắc cuối cùng này lại giữ được nữa, vì thế mà trong lòng thầm kêu hỏng bét.

      Hết hồi 50

      ===================================

      Chú thích

      [1] tộc Tam Mục nhân: tộc người ba mắt.
      OrchidsPham thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :