1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Dễ dàng luân hãm [Giới giải trí] - Mộc Kim An

Thảo luận trong 'Hiện Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Mèo Lười Cận Thị

      Mèo Lười Cận Thị Well-Known Member

      Bài viết:
      124
      Được thích:
      1,214
      Chương 17: Mười ngón tay đan vào nhau

      Diệp Họa Khê giật mình, trong lòng nhanh chóng xẹt qua ý tưởng, nhưng lập tức liền bị phủ nhận.

      cứ như vậy yên lặng nhìn Hạ Thanh Diệc, thậm chí quên muốn thu hồi ánh mắt.

      Hạ Thanh Diệc vẻ mặt tự nhiên, dùng đũa chung gắp đồ ăn vì Diệp Họa Khê, “Tôi nhớ đây là món thích ăn.

      Diệp Họa Khê hô hấp hơi hơi đình trệ, kinh ngạc mà ngước mắt: “Làm sao mà biết được tôi thích ăn cái này?

      Hạ Thanh Diệc động tác dừng chút, ngay sau đó mỉm cười trả lời: “Lần trước liên hoan cũng có món này, đối món ăn này động đũa nhiều nhất.

      Diệp Họa Khê lại lần nữa hít thở hỗn loạn, biết nên Hạ Thanh Diệc là quan sát tỉ mỉ, hay là quá mức cẩn thận chú ý người khác.

      Chẳng qua người khác này là chỉ có , hay là đối những người khác cũng quan tâm như vậy, thể hiểu hết.

      Diệp Họa Khê lông mi run rẩy, giọng : “Cảm ơn.

      Hạ Thanh Diệc giọng cười cười: “Lần này đến buổi lễ long trọng cuối năm của Sao Biển video chơi có vui vẻ ?

      Tôi có chơi.” Diệp Họa Khê mím môi sửa đúng, “Hơn nữa còn chạm mặt với Lăng Kha, có thể vui vẻ được gì chứ.

      Hạ Thanh Diệc chọn hạ mi: “Hai người lại cãi nhau à?

      Diệp Họa Khê nâng má, thẳng thở dài: “Chúng tôi trời sinh khí tràng bất hòa , cho nên vừa gặp mặt luôn là có vấn đề.

      xong, lại lập tức nhìn về phía Hạ Thanh Diệc: “Cũng phải là tôi gây chuyện trước đâu, là Lăng Kha quá ngang ngược vô lý, tôi chính là xem ở mặt mũi mới muốn tranh chấp với ta thôi.

      cần để ý đến tôi.” Hạ Thanh Diệc khẽ cười với , “Đây là chuyện giữa với ta, tôi nhúng tay, cũng đứng ở bên ta.

      Diệp Họa Khê cũng phải lo lắng Hạ Thanh Diệc đứng ở bên Lăng Kha, nhưng mà bọn họ dù gì cũng là quan hệ thân thích, dù sao cũng phải xem chút mặt mũi của Hạ Thanh Diệc.

      thở dài hơi, ngay sau đó cảm thán : “Lăng Kha nên học tập nhiều với , kém quá nhiều rồi.

      Hạ Thanh Diệc ý vị thâm trường mà cười cười: “Tôi cũng thấy được có bao nhiêu tốt.

      Diệp Họa Khê sửng sốt, đây vẫn là lần đầu tiên nghe thấy có người chính mình tốt.

      ***

      Sau khi tạm biệt với Hạ Thanh Diệc, Diệp Họa Khê vừa trở về bị Thời Trân Trân bắt được bên dò hỏi: “Thế nào rồi?

      ấy tin tưởng tớ, xử lý.” Diệp Họa Khê cong môi cười cười.

      Thời Trân Trân lo lắng yên rốt cuộc còn, ấy từ đáy lòng thở dài nhõm hơi: “May mắn Hạ Thanh Diệc nguyện ý tin tưởng cậu, bằng đến lúc đó cậu nhảy vào sông Hoàng Hà cũng tẩy sạch.

      Diệp Họa Khê mi mắt cong cong mà mở miệng: “Cũng khoa trương như vậy đâu, Hạ Thanh Diệc lại phải người lý lẽ gì.

      Thời Trân Trân thấy vui vẻ như vậy, cũng dùng ánh mắt nghi hoặc mà nhìn : “Sao lại thế này, cậu vẫn luôn giúp Hạ Thanh Diệc chuyện.

      Bởi vì ấy đáng giá thôi.” Diệp Họa Khê xong những lời này liền chạy tắm rửa.

      Mà Thời Trân Trân chỉ cảm thấy đau đầu, ngay sau đó hô to với : “Diệp Họa Khê, cậu xong đời rồi!

      Đây là lần đầu tiên ấy nhìn thấy Diệp Họa Khê lâm vào trong kiện như vậy, còn là cuồng nhiệt như vậy, Hạ Thanh Diệc rốt cuộc có sức hút gì chứ!

      Mà bên này Hạ Thanh Diệc cũng trở về phòng, Tống Nhiên gấp chờ nổi báo cáo kết quả chiến đấu hôm nay với : “Ông chủ, tôi lại bảo người viết thêm mười mấy bài viết rồi, nhìn xem có cần phải đăng hết lên hay .

      Hạ Thanh Diệc đuôi lông mày vừa động, “Tạm thời cần.

      Tống Nhiên sửng sốt: “ cần sao? Bên account marketing cũng liên hệ xong rồi.

      ấy thích.” Hạ Thanh Diệc mím chặt môi, lại cau mày : “ cần thiết làm ít chuyện khiến ấy vui.

      Tống Nhiên lập tức hiểu, vội vàng : “Bên account marketing tôi xử lý, những bài viết này liền trước lưu trữ, chờ khi ông chủ cầu lại tìm tôi.

      Hạ Thanh Diệc gật gật đầu, ngay sau đó lại hỏi: “Ngày mai cảnh diễn của tôi với ấy ?

      Tống Nhiên nhanh chóng lật xem kịch bản chút, “Có, là cảnh hẹn hò.

      Con ngươi tối tăm của Hạ Thanh Diệc trong nháy mắt chớp động, lộng lẫy như đầy sao, “Hẹn hò à, vậy tôi cần phải đóng dài chút.

      ***

      Lại lần nữa trở lại đoàn phim đóng phim, Diệp Họa Khê bảo Thời Trân Trân mua đồ uống cho mỗi nhân viên công tác ở ở đây, tự mình đưa cà phê mocha mà Tề Hán thích.

      Tề Hán nhận lấy cốc cà phê cũng cười : “Hai ngày này ở phim trường, cảm giác phim trường đều yên tĩnh rất nhiều.

      Thường lui tới có Diệp Họa Khê ở phim trường, vẫn cảnh diễn kế tiếp dò hỏi rất nhiều vấn đề, cũng đưa ra rất nhiều kiến nghị, hoàn toàn có loại cảm giác câu nệ của diễn viên mới. Mà như vậy mọi người cũng tham dự tiến vào cùng nhau thảo luận, phim trường bởi vậy rất náo nhiệt.

      Mọi người chê tôi phiền tốt rồi.” Diệp Họa Khê ngượng ngùng mà mở miệng.

      Tề Hán uống ngụm cà phê lại chế nhạo : “Sao mà ghét bỏ chứ, muốn ghét bỏ cũng là ghét bỏ Thanh Diệc, mỗi ngày cậu ta lạnh như băng, nếu làm sinh động bầu khí, phim trường liền giống như hầm chứa đá vậy.

      Diệp Họa Khê lúc này mới nhớ tới cũng mua cốc cà phê cho Hạ Thanh Diệc, nhưng còn chưa có đưa cho .

      Sau khi với Tề Hán tiếng, trực tiếp đến phòng nghỉ của Hạ Thanh Diệc.

      Tôi lập tức ra ngoài đây.” Tống Nhiên sau khi mở cửa liền cười tủm tỉm mà mở miệng.

      Diệp Họa Khê bước vào phòng, còn chưa có kịp chuyện, Tống Nhiên bước nhanh ra phòng nghỉ, cũng đóng cửa lại.

      nghi hoặc, hỏi Hạ Thanh Diệc: “Người đại diện Tống là có việc gấp gì sao?

      Hẳn là có chuyện quan trọng muốn làm.” Hạ Thanh Diệc nhàn nhạt trả lời.

      Lúc này vừa mới trang điểm xong, bởi vì phải quay cảnh hẹn hò, cũng thay đổi màu sắc nặng nề như đen, xám v.v, mặc cái áo sơmi sọc màu xanh lam, cái trán cũng lộ ra, làm cho vốn là khuôn mặt trong trẻo tuấn tú càng thêm tinh xảo lên.

      Diệp Họa Khê tim đập lại lỡ nhịp, chỉ có thể chửi thầm Hạ Thanh Diệc có việc gì lớn lên đẹp như vậy làm gì.

      Tôi đều chuẩn bị cho mỗi người trong đoàn phim cốc cà phê, đây là của . vội vàng đặt cốc cà phê xuống, liền muốn rời .

      Hạ Thanh Diệc khẽ nhướng chân mày, nhìn cốc cà phê cũng cười : “ ra phải chỉ riêng tôi có.

      Diệp Họa Khê cho rằng Hạ Thanh Diệc vui, lập tức liền : “Nếu mà thích uống, vậy lần sau tôi lại mua cho .

      Hạ Thanh Diệc cười tủm tỉm mà nhìn : “Vậy quyết định như vậy .

      Diệp Họa Khê lại bị nụ cười này của Hạ Thanh Diệc đánh trúng, trong lòng hơi kinh hoàng, hoảng loạn mà chạy ra ngoài. Cho đến khi tới chỗ người, nàng mới sờ sờ gương mặt nóng bỏng.

      có việc gì cười đến mê người như vậy làm gì chứ! tức giận đến cắn chặt răng.

      Trùng hợp lúc này Thời Trân Trân tìm lại đây, thấy Diệp Họa Khê gương mặt đỏ bừng cũng liền híp mắt hỏi: “Sao lại thế này, phải cậu đưa cốc cà phê cho Hạ Thanh Diệc sao, làm sao mà mặt đỏ thành như vậy, hai người làm cái gì?

      Diệp Họa Khê liếc mắt nhìn ấy cái: “Thời gian ngắn như vậy có thể làm gì?

      Thời Trân Trân trong nháy mắt khiếp sợ: “Khê Khê, cậu thích hợp, cậu thế nhưng muốn làm gì đó với Hạ Thanh Diệc!

      Diệp Họa Khê nhanh chóng nhìn xem chung quanh, cũng may mắn ở đây có ai, hạ giọng : “Cậu đừng có tự não bổ được vậy, cậu nghĩ tớ thành người nào, tớ là cái loại người này ư!

      Thời Trân Trân híp mắt chất vấn: “Khi cậu đối mặt với Hạ Thanh Diệc xác định sinh ra quá tà niệm sao?

      “……” Diệp Họa Khê mím môi trả lời vấn đề này.

      Thời Trân Trân cười nhạo mà nhìn .

      Diệp Họa Khê cạn lời nhìn trời, từng ảo tưởng nắm tay với Hạ Thanh Diệc này nọ, cái này cũng có phạm pháp ……

      ***

      Bởi vì là quay cảnh hẹn hò, Diệp Họa Khê trang điểm cũng so với lúc trước tinh xảo hơn vài phần, phối hợp với sườn xám màu hồng nhạt, so với dịu dàng ưu nhã ngày thường lại nhiều thêm vài phần xinh đẹp thướt tha.

      Hạ Thanh Diệc thảo luận với Tề Hán cảnh diễn này hẳn là quay như thế nào, thấy Diệp Họa Khê lại đây cũng nghiêng mắt nhìn thoáng qua, nhưng khi nhìn thấy Diệp Họa Khê ăn mặc khác với ngày xưa, liền lại khỏi ghé mắt chú ý .

      Diệp Họa Khê cũng vào lúc này nhìn Hạ Thanh Diệc, ánh mắt hai người mới vừa mới gặp nhau, liền lập tức dời .

      Hạ Thanh Diệc giấu vẻ kinh ngạc trong đáy mắt, tiếp tục làm bộ dáng đọc kỹ kịch bản.

      Cảnh diễn này kỳ khó, dựa theo bộ dáng hẹn hò chân diễn là được rồi, cũng biết hai người có kinh nghiệm hay .” Đây cũng là điểm mà Tề Hán lo lắng.

      Hẹn hò chân sao?” Diệp Họa Khê sửng sốt chút, chỉ có thể gửi hy vọng ở người Hạ Thanh Diệc.

      Hạ Thanh Diệc khép lại kịch bản, nhàng : “Hẳn là khó.

      Tề Hán gật gật đầu: “Được rồi, vậy hai người trước cứ thương lượng chút, lúc sau chúng ta lại bắt đầu.

      Diệp Họa Khê thấy Tề Hán rời , liền giọng mà với Hạ Thanh Diệc: “Tôi có kinh nghiệm, đợi lát nữa cái gì tôi làm cái đó.

      Thoạt nhìn bộ dáng tôi như là rất có kinh nghiệm sao?” Hạ Thanh Diệc nhướng mày hỏi lại.

      Diệp Họa Khê sửng sốt, nhớ tới nghe đồn gần nữ sắc cũng liền trong nháy mắt hiểu , người như vậy sao có thể có kinh nghiệm hẹn hò đâu chứ. Nhưng trong lòng cũng cảm thấy tiếc nuối, ngược lại rất là vui vẻ.

      ngăn chặn ý cười nơi khóe miệng, an ủi : “ sao cả, dù sao chỉ là đóng phim thôi, dựa theo mà diễn luôn là được rồi.

      Nếu là hẹn hò, muốn làm cái gì nhất?” Hạ Thanh Diệc khép mắt hỏi.

      Diệp Họa Khê nghĩ nghĩ, trả lời: “Đại khái chính là ở nhà hàng rất có tình thú cùng nhau ăn cơm, sau khi ăn xong nắm tay dạo phố, cuối cùng xem phim.

      Hạ Thanh Diệc mỉm cười mở miệng: “Vậy làm mấy cái đó .

      ***

      Cảnh diễn hẹn hò này tính là cảnh quan trọng, là làm cảnh tượng xuất trong hồi ức của hai người, cho nên kịch bản cũng có quá nhiều độ dài tới viết cảnh diễn này, cũng chính là thuần túy dựa vào diễn viên tự mình phát huy.

      Hạ Thanh Diệc với Tề Hán chút, quyết định liền dựa theo Diệp Họa Khê như vậy mà quay.

      Tôi chính là lâm thời suy nghĩ, bên phía đoàn phim xong rồi sao?” Diệp Họa Khê kinh ngạc hỏi.

      Hạ Thanh Diệc cười khẽ: “ sớm rồi, muốn hẹn hò vốn dĩ liền rất đơn giản, thôi.

      Chính thức bắt đầu quay, đầu tiên đó là cảnh trong nhà ăn, Diệp Họa Khê và Hạ Thanh Diệc cũng phải lần đầu tiên ở bên nhau ăn cơm, cho nên cảnh diễn này lần liền qua, thậm chí cần lại quay lần thứ hai.

      Tề Hán vui vẻ mà : “Hai người liền cứ bảo trì trạng thái này, giống như tình cuồng nhiệt vậy, rất tốt.

      Diệp Họa Khê có chút chột dạ mà nhìn Hạ Thanh Diệc liếc mắt cái, dám trả lời vấn đề này.

      Cảnh diễn thứ hai là nắm tay dạo phố, Diệp Họa Khê nhìn Hạ Thanh Diệc duỗi tay về phía , nghĩ thầm chính mình ảo tưởng lại là như vậy nhanh liền thực được, trong lúc nhất thời thế nhưng cảm thấy có chút thể tưởng tượng.

      Hạ Thanh Diệc thấy do dự nhúc nhích, cũng liền trực tiếp tiến lên nắm lấy tay Diệp Họa Khê.

      Diệp Họa Khê trong nháy mắt cứng đờ, đừng đường, lúc này động chút đều cảm thấy tim đập rất nhanh.

      Nếu làm bạn , hẳn là đến mức cứng đờ như vậy.” Hạ Thanh Diệc đổi thành mười ngón tay đan vào nhau, lại giọng cười trấn an, “Thả lỏng nào, coi như là cùng nhau dạo phố với bạn trai thôi.

      “……” Diệp Họa Khê thiếu chút nữa hít thở nổi, như vậy vừa , càng thể thả lỏng được!

      Kết quả chính là cảnh nắm tay dạo phố này quay đến gần mười lần mới qua.

      Tay Hạ Thanh Diệc khô ráo ấm áp, đặc biệt là khi nắm tay làm cho cảm thấy chính mình là được bảo vệ. ràng là cảnh tượng từng ảo tưởn, nhưng sau khi xảy ra, Diệp Họa Khê vẫn là cảm thấy hoảng hốt lúc.

      Thời Trân Trân biết khi nào chạy lại đây, ghé vào bên tai liền : “Đừng cho là tớ biết cậu vì muốn nắm tay Hạ Thanh Diệc mới cố ý NG!

      “……” Tớ phải, tớ có, đừng bừa!

      Cảnh xem phim cũng quay nhanh, chờ cảnh hẹn hò này quay xong, Diệp Họa Khê mới chân chính mà thở dài nhõm hơi, cũng nghĩ tới cảnh diễn này thế nhưng làm khó được .

      Tề Hán khen hai người: “Tuy rằng hai ngươi có kinh nghiệm hẹn hò, nhưng cảm giác tôi muốn có đều quay được hết.

      Cũng phải hoàn toàn có kinh nghiệm.” Hạ Thanh Diệc cười câu.

      Chờ Tề Hán rồi, Diệp Họa Khê mới nghi hoặc hỏi: “Lúc trước phải từng có kinh nghiệm hẹn hò sao?

      Hạ Thanh Diệc ánh mắt sâu thẳm mà nhìn , ngay sau đó mỉm cười mở miệng: “Bây giờ phải có rồi sao.

      Tác giả có lời muốn : Câu hỏi: Xin hỏi rốt cuộc là ai cố ý NG?

      Khê Khê: Dù sao phải là tôi.
      Last edited: 10/2/22
      Tiểu Ly 1111mattroiden2810 thích bài này.

    2. Mèo Lười Cận Thị

      Mèo Lười Cận Thị Well-Known Member

      Bài viết:
      124
      Được thích:
      1,214
      Chương 18: Phá lệ lần

      Khi kết thúc công việc, Diệp Họa Khê cảm thấy mỹ mãn mà trở về khách sạn.

      Thời Trân Trân thấy trở về đường đều ngâm nga, ngay cả đường cũng có chút lơ mơ, cũng cạn lời mà : “Mới nắm tay mà thôi, đến mức thế này sao?

      Là nắm tay rất nhiều lần.” Diệp Họa Khê cong mắt sửa đúng, “Cái này liền rất giống nhau đâu!

      Thời Trân Trân hoàn toàn cảm thấy giống nhau, hừ tiếng, : “Cậu tốt nhất thu liễm chút lại cho tớ, quá ràng liền dễ dàng bị người phát đấy.

      Tớ rất thu liễm mà, cậu xem vừa rồi tớ ở phim trường đều là mặt biểu tình.” Diệp Họa Khê cãi lại, trời biết tốn bao lớn sức lực mới khắc chế làm chính mình bị lòi.

      Thời Trân Trân mắt trợn trắng, ấy mới tin đâu.

      Ngay sau đó ấy lại cười tủm tỉm mà mở miệng: “ tin tốt, còn có tin xấu, cậu muốn nghe cái nào trước?

      Diệp Họa Khê ngẩn người, sau đó liền bưng kín lỗ tai: “Tớ có thể đều nghe hay ? Tớ muốn tâm tình tốt của mình bị phá hư đâu……

      Thời Trân Trân trực tiếp làm lơ , : “Qua hai ngày nữa Ninh Nhu đến đoàn phim, nghe là vai diễn đặc biệt, đến lúc đó là nhân vật khách mời.

      Diệp Họa Khê sửng sốt chút, tự nhiên biết Ninh Nhu, ở phương diện phim điện ảnh và phim truyền hình đều từng nhận được ít giải thưởng, xem như là trong những nữ diễn viên gần mấy năm nay độ nổi tiếng tồi.

      ta thế nhưng nguyện ý tới làm khách mời?” Diệp Họa Khê kinh ngạc mà mở miệng, nhưng ngay sau đó lại hỏi: “Đây phải là tin tốt mà cậu ?

      Đúng vậy, lúc trước ta từng đóng phim của đạo diễn Tề Hán, làm khách mời cũng bình thường, hơn nữa……” Thời Trân Trân thần bí hề hề mà thò lại gần, sau đó giọng mà , “Nghe ta cũng thích Hạ Thanh Diệc đó, đây là tin xấu tớ .

      “……” Đây đúng là tin xấu.

      Diệp Họa Khê híp mắt lại: “Vậy ta làm khách mời khẳng định liền phải bởi vì đạo diễn Tề Hán rồi, ràng chính là vì Hạ Thanh Diệc.

      Tớ nhận được tin tức tiểu đạo, nhân vật này của cậu vốn là Ninh Nhu muốn đóng, nhưng mà Hạ Thanh Diệc trực tiếp cự tuyệt, hơn nữa đạo diễn Tề Hán cũng quá đồng ý.” Thời Trân Trân cười hì hì .

      Diệp Họa Khê đột nhiên nhìn Thời Trân Trân: “Vì sao vậy?

      Hẳn là cảm thấy ta thích hợp với nhân vật này , hơn nữa Hạ Thanh Diệc là người đầu tư bộ phim điện ảnh này, ta đồng ý, đạo diễn phỏng chừng cũng gì đó.” Thời Trân Trân trả lời.

      Diệp Họa Khê tiêu hóa xong tin tức này, bỗng chốc liền cong lên mi: “ sao cả, nếu Hạ Thanh Diệc thích, đó chính là tin tốt rồi.

      Thời Trân Trân bất đắc dĩ mà cười: “Cậu nhưng ra bình tĩnh.

      ***

      Hai ngày sau, Diệp Họa Khê ở phim trường thấy được Ninh Nhu, người phụ nữ trang điểm tinh xảo, mặc chiếc váy ngắn, đôi chân dài trắng nõn khiến người chú ý.

      Chân tớ đẹp hơn hay là chân ta đẹp hơn? lập tức hạ giọng hỏi Thời Trân Trân.

      Thời Trân Trân buồn cười mà nhìn : “ phải cậu cảm thấy sao cả ư?

      Vậy cũng thể bại bởi ta mà!” Diệp Họa Khê cúi đầu triều nhìn thoáng qua chân mình, thất sách, hôm nay thế nhưng mặc quần jean liền tới đây, “Cậu xem tớ có nên trở về thay chiếc váy rồi lại qua đây hay ?

      “……” Thời Trân Trân khóe miệng co quắp, “Cậu nhưng đừng khoa trương.

      Diệp Họa Khê mím môi, nhìn Ninh Nhu tươi cười xinh đẹp, chỉ cảm thấy lòng phảng phất chìm xuống đáy cốc.

      Đại mỹ nữ xinh đẹp như vậy đối với Hạ Thanh Diệc mà đều có sức hút, vậy ánh mắt Hạ Thanh Diệc phải có bao nhiêu cao……

      Tề Hán thấy Diệp Họa Khê lại đây, cũng cười giới thiệu cho : “Đây là Ninh Nhu, hôm nay riêng từ Tân Thành bay qua tới.

      Chào tiền bối.” Diệp Họa Khê cung kính mà chào hỏi.

      Ninh Nhu nhíu lại con ngươi, ta nhìn toàn thân dưới của Diệp Họa Khê đều đánh giá lần, trong ánh mắt cũng mang theo tia cảm giác áp bách, “Chào .

      Diệp Họa Khê cũng phải người mù, tự nhiên có thể cảm giác ra Ninh Nhu cũng phải rất thích chính mình, nguyên nhân cũng là biết đến.

      Họa Khê tuy rằng là người mới, nhưng biểu tồi.” Tề Hán ở bên khen .

      Ninh Nhu che miệng cười: “Ánh mắt của Thanh Diệc và đạo diễn Tề khẳng định là rất tốt.

      Diệp Họa Khê trong lòng cả kinh, chỉ cảm thấy vừa rồi có cơn gió lạnh đánh úp lên mặt .

      nhanh chóng khiêm tốn mà trả lời: “Ít nhiều nhờ đạo diễn chỉ dạy.

      Ninh Nhu nhìn Diệp Họa Khê liếc mắt cái, đáy mắt xẹt qua tia trào phúng, ngay sau đó liền cười hỏi Tề Hán: “Đạo diễn Tề, Thanh Diệc còn chưa có tới sao, tôi tới lâu như vậy rồi còn chưa có nhìn thấy ấy, muốn chào hỏi ấy tiếng.

      Cậu ấy hồi liền tới đây.” Tề Hán trả lời.

      , Hạ Thanh Diệc từ bên kia lại đây.

      Ninh Nhu hai mắt trong nháy mắt sáng ngời, ngay sau đó liền tiếp đón lên.

      Diệp Họa Khê nghĩ nhìn hai người chậm rãi tiếp cận, ngay sau đó quay đầu chuyện với Tề Hán: “Đạo diễn tôi muốn thảo luận với ông chút về cảnh kế tiếp.

      Tề Hán gật gật đầu: “Đúng lúc, tôi cũng muốn tán gẫu với chút.

      thêm tôi vào sao?” Giọng lạnh nhạt của Hạ Thanh Diệc từ sau lưng truyền tới.

      Diệp Họa Khê sống lưng cứng đờ, có lập tức quay đầu lại, chỉ nghe thấy tiếng bước chân càng ngày càng gần, cho đến khi Hạ Thanh Diệc đến bên cạnh liền dừng lại.

      Tề Hán cười cười: “Tôi cho rằng cậu muốn trò chuyện với Ninh Nhu lát, cho nên liền nghĩ với cậu.” Hạ Thanh Diệc nhìn Diệp Họa Khê, ngay sau đó giọng trả lời: “Chúng tôi cũng có cảnh cần quay, trò chuyện gì chứ.

      Ninh Nhu cũng vừa vặn tới, nghe thấy lời này sắc mặt cũng theo đó mà thay đổi, nhưng đây là ở trường hợp công chúng, ta vội vàng đè ép cảm xúc xuống, thay gương mặt tươi cười: “Tôi nhưng nghĩ chậm trễ Thanh Diệc và các người đóng phim, chuyện chuyện phiếm vẫn là để lúc sau rồi .

      Hạ Thanh Diệc rũ mặt xuống, giọng điệu lạnh lùng mà : “Có chuyện gì có thể tìm đạo diễn Tề.

      Đây là Diệp Họa Khê cũng ít thấy vẻ mặt và giọng điệu của Hạ Thanh Diệc giống như núi băng, phòng ngự giống như tường đồng vách sắt, hoàn toàn cho người khác chút cơ hội nào.

      ràng hẳn là chuyện đáng giá vui vẻ, nhưng Diệp Họa Khê lại khỏi lo lắng cho mình có phải hay cũng có vận mệnh giống Ninh Nhu như vậy.

      Tề Hán sợ trường hợp khó coi, vội vàng : “Họa Khê, cảnh diễn thù đợi lát nữa lại thảo luận, tôi trước kỹ càng tỉ mỉ tán gẫu với Ninh Nhu chút về bộ phận khách mời ấy muốn.

      Ở sau khi hai người rời , Diệp Họa Khê cũng chuẩn bị rời , lại ngờ bị Hạ Thanh Diệc gọi lại: “ đâu?

      Tôi thay quần áo, trang điểm.” Diệp Họa Khê trong lòng cả kinh, lại tự giác ngoan ngoãn trả lời, “Đợi lát nữa vừa lúc là cảnh diễn của tôi.

      Hạ Thanh Diệc vẻ mặt tự nhiên mà đuổi kịp: “Vậy tôi chờ .

      ***

      Trong góc ghế , Diệp Họa Khê thay xong quần áo, liền chờ quay phim.

      Lúc này cầm kịch bản nhìn đến thất thần, bởi vì Hạ Thanh Diệc liền ngồi ở đối diện , ràng cái gì cũng chưa , nhưng kia cảm giác tồn tại kia có biện pháp bỏ qua.

      Biết ngày mai chúng ta phải quay cảnh gì ?” Hạ Thanh Diệc đột nhiên lên tiếng hỏi.

      Diệp Họa Khê hơi ngẩn ra mới phản ứng lại đây, điện ảnh quay tới phân đoạn sau rồi, cảnh hai người ly biệt là tiết điểm cao trào, đây cũng là lúc trước thử vải từng biểu diễn cảnh khóc kia.

      Biết. trả lời.

      Hạ Thanh Diệc ngước mắt, giọng : “Biểu tốt.

      Diệp Họa Khê xem kịch bản, ngược lại mím môi nhìn Hạ Thanh Diệc, nàng hỏi dò: “Chỗ này vốn là có cảnh hôn, có phải muốn xóa hay ?”

      muốn diễn?” Hạ Thanh Diệc ngước mắt, mặt mày mỉm cười hỏi.

      Diệp Họa Khê trong lòng lộp bộp hơi kinh hoàng, nhanh chóng giải thích: “Tôi chỉ là hỏi chút thôi.

      Hạ Thanh Diệc lại chuẩn bị đơn giản như vậy mà buông tha cho , giọng điệu chầm chậm hỏi: “ cảm thấy là xóa tốt hơn, hay là xóa tốt hơn.

      Liền khi Diệp Họa Khê biết có phải nên thành trả lời hay , Tề Hán và Ninh Nhu lại đây, nuốt trở về những lời đó, trong lòng lại cũng mang theo may mắn.

      Đều ở đây à, lập tức phải quay rồi.” Tề Hán cười .

      Hạ Thanh Diệc ý cười khóe môi nhạt , chỉ nhàng gật gật đầu.

      Mà ánh mắt Ninh Nhu lại xoay chuyển ở giữa hai người, ngay sau đó ánh mắt nhìn về phía Diệp Họa Khê cũng mang theo vẻ vui.

      Sau khi chính thức bắt đầu quay, suất diễn khách mời của Ninh Nhu vừa lúc có vài câu lời kịch phải nới với Diệp Họa Khê, bởi vì phải cảnh diễn rất khó gì, rất nhanh vượt qua.

      Rất tốt! Hai người diễn đến độ rất tồi.” Tề Hán khen câu.

      Ninh Nhu nhìn thoáng qua bên chỗ Diệp Họa Khê, theo sau cười với Tề Hán: “Tạm được thôi, đạo diễn ông biết tôi quay kiểu cảnh diễn này từ trước đến nay là lần qua mà.

      Thời Trân Trân đến bên cạnh Diệp Họa Khê, nhìn bóng dáng rời của Ninh Nhu cũng giọng mà : “Vừa rồi có phải ta châm chọc cậu hay .

      Diệp Họa Khê nhàng gật đầu: “Giống như có như vậy chút.

      ***

      Buổi tối, Tề Hán mời khách, vài diễn viên chính trong đoàn phim hơn nữa Ninh Nhu cùng nhau ăn cái cơm, cũng coi như là cảm tạ Ninh Nhu lần này làm khách mời.

      Khi Diệp Họa Khê vào phòng bao Hạ Thanh Diệc còn chưa có tới, thấy Ninh Nhu ngồi ở bên tay phải Tề Hán, mà bên cạnh Ninh Nhu còn để trống chỗ, suy đoán là vì để lại cho Hạ Thanh Diệc, cũng nhanh chóng ngồi xuống ở vị trí bên trái Tề Hán, chỉ hy vọng cách Ninh Nhu rất xa.

      mới vừa ngồi xuống, Hạ Thanh Diệc cũng vào phòng bao.

      Ninh Nhu cười vẫy tay với Hạ Thanh Diệc, “Thanh Diệc, tới rồi.

      Hạ Thanh Diệc cũng có lên tiếng, trực tiếp đến bên cạnh Diệp Họa Khê ngồi xuống, vị trí này cách Ninh Nhu càng xa hơn.

      Sắc mặt Ninh Nhu trong mắt thường có thể thấy được mà cứng đồ, bởi vì bàn có người sinh động khí, lập tức liền náo nhiệt lên.

      Diệp Họa Khê lúc này cúi đầu uống đồ uống, trộm giấu nụ cười khóe môi.

      đường, đến toilet, lại nghĩ rằng khi ra tới vừa lúc gặp được Ninh Nhu trang điểm.

      Diệp Họa Khê chuyện, đến bên cạnh Ninh Nhu rửa tay.

      biết tôi ghét nhất là cái dạng gì người sao?” Trong toilet trống vắng, chỉ có giọng lạnh băng của Ninh Nhu, “Chính là vài người thấy vị trí của mình.

      Diệp Họa Khê vẻ mặt bình tĩnh mà đóng lại vòi nước, sau đó hơi hơi mỉm cười với Ninh Nhu: “Tiền bối là thấy vị trí của mình mới ngừng trêu chọc thầy Hạ sao?

      Quả nhiên, cũng thích Hạ Thanh Diệc đúng .” Ninh Nhu sắc mặt lạnh lùng, “ đừng vọng tưởng nữa, có cơ hội đâu.

      Diệp Họa Khê lau tay, đối với những lời này của Ninh Nhu cũng rất cạn lời, rất giống như ta liền có cơ hội vậy.

      Ninh Nhu cảnh cáo: “ tốt nhất cách xa ấy ra chút.

      Diệp Họa Khê cảm thấy có chút buồn cười: “Thế tiền bối đây lấy tư cách gì mà những lời này?

      Ninh Nhu cười nhạo : “Người như ấy phải là có thể mơ ước được, tôi có tư cách, cảm thấy có tư cách sao?

      Diệp Họa Khê vẻ mặt hơi ngưng, có trả lời vấn đề này.

      Đừng có nằm mơ nữa.

      Suốt buổi tối, Diệp Họa Khê đều nghĩ đến lời Ninh Nhu , từng câu từng chữ giống như đều đâm vào tim .

      Khi trở về, Thời Trân Trân nhìn ra khác thường cũng lêm tiếng hỏi: “Khê Khê, cậu bị làm sao vậy?

      Diệp Họa Khê giọng điệu nghiêm túc hỏi: “Trân Trân, cậu cảm thấy tớ còn có cơ hội sao?

      Thời Trân Trân vừa đoán liền biết là có quan hệ với Hạ Thanh Diệc, cũng cũng chỉ có thể an ủi : “ chừng còn có đấy, thử xem như thế nào biết đâu.

      Ánh mắt Diệp Họa Khê dần dần kiên định: “Đúng vậy, thử xem như thế nào biết.

      ***

      Ngày thứ hai.

      Diệp Họa Khê sáng sớm liền tới phim trường, cii nhìn lướt qua thấy được Hạ Thanh Diệc, liền trước chào hỏi với Tề Hán.

      Đạo diễn Tề.

      Tề Hán trong tay nắm chặt kịch bản, nhưng lại thở ngắn than dài, “Cảnh này trong kịch bản tới là tiết điểm cao trào rất có sức dãn, nhưng là xóa cảnh hôn cứ cảm thấy thiếu chút cái gì đó.

      Diệp Họa Khê gật gật đầu: “Tôi cũng cảm thấy vậy.

      có cách nào, Thanh Diệc cậu ta đóng cảnh hôn, chỉ có thể xóa thôi.” Tề Hán lại sâu mà thở dài hơi, nhưng mặt lại như cũ treo tiếc nuối.

      Diệp Họa Khê mím môi, ngay sau đó : “Đạo diễn Tề, nếu tôi tìm thầy Hạ câu thử xem.

      Tề Hán lắc lắc đầu: “ có ích lợi gì đâu, lúc trước tôi hợp tác với cậu ta biết qua bao nhiêu lần rồi, liền chưa từng đáp ứng.

      Diệp Họa Khê cong mắt cười : “Thử xem , được cũng sao cả.

      Được rồi, vậy cứ thử xem.” Tề Hán ngoài miệng tuy rằng như vậy, nhưng tâm lý lại cảm thấy đáp án chắc chắn rồi.

      Lúc trước cũng phải có nữ diễn viên có ý đồ muốn thuyết phục Hạ Thanh Diệc đóng cảnh hôn, nhưng đều bị cự tuyệt, gần như là lưu tình chút nào.

      Diệp Họa Khê có đủ dũng khí, chuẩn bị đến phòng nghỉ tìm Hạ Thanh Diệc.

      đứng ở trước cửa phòng nghỉ, tay phải chỉ nâng lên tới liền tốn mười mấy giây, cuối cùng vẫn là gõ cửa.

      Tống Nhiên mở cửa, thấy Diệp Họa Khê đứng ở bên ngoài, cũng nhiệt tình mà cười : “Mau tiến vào , vừa lúc tôi có việc muốn xử lý.

      Diệp Họa Khê còn chưa có phản ứng lại đây, trong phòng nghỉ cũng chỉ còn có hai người là và Hạ Thanh Diệc.

      Lúc này Hạ Thanh Diệc ngồi ở sô pha đọc sách, hôm nay mặc chiếc áo sơmi màu đen, cổ áo lại mở vài chiếc cúc áo, có vẻ cấm dục lại gợi cảm.

      Diệp Họa Khê nhìn màn này, vất vả có đủ dũng khí trong nháy mắt liền tiêu tán còn thấy bóng dáng tăm hơi.

      Hạ Thanh Diệc đem ánh mắt từ trong sách dời , nhìn Diệp Họa Khê cười khẽ hỏi: “Tìm tôi có chuyện gì?

      Gương mặt Diệp Họa Khê bỗng chốc nóng lên, trong lúc nhất thời thậm chí ngay cả từ ngữ nghĩ cũng quên mất.

      Ngồi xuống , muốn uống nước hay ?” Hạ Thanh Diệc cực có kiên nhẫn hỏi.

      Diệp Họa Khê tuy rằng ngồi xuống, vẫn là đứng ngồi yên, cắn chặt răng, quyết định bất cứ giá nào, “Nghe thầy Hạ cũng đóng cảnh hôn, muốn phá lệ lần hay ?

      Lời ra, cúi đầu nhắm mắt, hoàn toàn dám nhìn phản ứng của Hạ Thanh Diệc.

      Nhưng chỉ lát, giọng thanh thấu từ tính mỉm cười mở miệng: “Được.

      Tác giả có lời muốn : Thanh Diệc: Sao mà ấy còn còn

      Khê Khê: ??? Lại là đơn giản như vậy
      Last edited: 12/2/22
      Tiểu Ly 1111mattroiden2810 thích bài này.

    3. Mèo Lười Cận Thị

      Mèo Lười Cận Thị Well-Known Member

      Bài viết:
      124
      Được thích:
      1,214
      Chương 19: Đóng cảnh hôn

      Khi Diệp Họa Khê ra tới trạng thái còn bộ hoảng hốt, Tề Hán tuy rằng ngoài miệng thèm để ý, nhưng vẫn là lặng lẽ lại đây hỏi.

      Mà khi ông ấy thấy bộ dáng mất mát này của Diệp Họa Khê trong lòng cũng thở dài hơi, “Tôi có khả năng rồi, cũng đừng quá nhụt chí, tuy rằng thể quay, nhưng mà……

      ấy đồng ý……” Tròng mắt đen nhánh của Diệp Họa Khê hơi hơi giật giật, con ngươi vốn là có chút ảm đạm giống như trong nháy mắt bị rót vào ánh sao, giọng điệu cũng theo đó mà vui sướng lên: “ ấy chấp nhận rồi!

      Tề Hán mở to hai mắt, vẻ mặt khiếp sợ mà nhìn Diệp Họa Khê: “Chấp nhận rồi? Cậu ta chấp nhận rồi sao?

      Diệp Họa Khê gật gật đầu, ngay cả chính đều cảm thấy việc này quá khiến người ta kinh ngạc.

      phải là nghe lầm đó chứ?” Tề Hán qua lại, vẫn là có chút thể tin được.

      Diệp Họa Khê lắc đầu, lúc ấy sau khi nghe thấy đáp án này cũng tưởng chính mình nghe lầm, vì thế lại hỏi lần.

      nguyện ý đóng cảnh hôn sao?

      Hạ Thanh Diệc hơi nhướng mày cười : “Nếu mà nguyện ý, tôi tự nhiên ngại.

      ……

      Diệp Họa Khê ngừng suy nghĩ, rất khẳng định mà mở miệng: “ có nghe lầm, ấy nguyện ý đóng, đạo diễn Tề ông có thể tự mình hỏi ấy.

      Nghe vậy, Tề Hán mặt cũng ra ý cười: “Được rồi, vậy tôi tìm cậu ta chuyện.

      Lúc này Diệp Họa Khê cũng gấp chờ nổi mà muốn chia sẻ tin tức này với Thời Trân Trân, trở lại phòng nghỉ, vẻ hưng phấn mặt vẫn như cũ khó nén, “Trân Trân, tớ cho cậu cái tin tốt nè!

      Thời Trân Trân trong tay cầm điện thoại, quay đầu lại liền : “Cậu chạy đâu vậy, suýt chút nữa là tớ gọi điện thoại tìm cậu rồi đó. Cậu vội vã chạy về tới như vậy, là tin tốt gì làm cho cậu kích động đến như vậy?

      Diệp Họa Khê đến trước mặt Thời Trân Trân nắm tay ấy liền bắt đầu xoay vòng vòng, “Hạ Thanh Diệc đồng ý đóng cảnh hôn với tớ đó!

      Thời Trân Trân vốn dĩ bị xoay vòng đến chóng mắt, sau khi nghe câu đó liền cảm thấy đầu óc càng thêm hỗn loạn, ấy mạnh mẽ dừng lại, nhìn chằm chằm Diệp Họa Khê liền hỏi: “Cậu vừa rồi cái gì? Lặp lại lần nữa.

      Diệp Họa Khê từng câu từng chữ mà lặp lại: “Hạ Thanh Diệc ấy đồng ý đóng cảnh hôn với tớ đó

      Vì sao?” Thời Trân Trân nhíu nhíu mày, “Tại sao ta đáp ứng chuyện này, chuyện này cũng quá kỳ lạ .

      phải chuyện tốt sao, đối với hoàn thành tình tiết cũng tốt mà, đương nhiên đối với tớ mà càng là chuyện tốt!” Diệp Họa Khê gần như cần che giấu, ý cười liền vô cùng ràng.

      Thời Trân Trân nhìn bộ dáng sa vào cũng thẳng thở dài, “ người chưa bao giờ đóng cảnh hôn đột nhiên phá quy củ, phải rất kỳ lạ hay sao, cậu liền nghĩ tới vì sao ta đáp ứng sao?

      Diệp Họa Khê ngồi xuống, ngay sau đó nhìn gương trước mặt xác nhận trạng thái của mình, “Lo lắng làm chi, dù sao tớ cũng kiếm lời rồi.

      Thời Trân Trân nhìn bộ dáng mê trai gấp đến khó dằn nổi này của Diệp Họa Khê cũng trợn trắng mắt, sau đó cố ý mở miệng trêu chọc: “Vậy chờ khi đóng xong cảnh hôn, fans của Hạ Thanh Diệc phỏng chừng muốn xé nát cậu luôn.

      Diệp Họa Khê sửng sốt chút, quay đầu lại : “ đến mức đó chứ……

      Thời Trân Trân chậc tiếng, bộ dáng xem kịch vui: “Cậu là nữ minh tinh đầu tiên đóng cảnh hôn với ta, chỉ là người đầu tiên cùng phá quy củ, vậy liền đủ để cho fans điên cuồng rồi.

      Diệp Họa Khê trong nháy mắt liền hiểu được, nhíu chặt mày đẹp, vẻ mặt khó hiểu mà nhìn Thời Trân Trân: “Nhưng mà vì sao tớ từ trong giọng của cậu nghe ra vẻ hưng phấn? Cậu phải là người đại diện của tớ sao?

      “……” Thời Trân Trân che giấu giả bộ mà ho khan hai tiếng, “Tớ chỉ là nhắc nhở cậu cần vui vẻ như vậy, chuyện sốt ruột sau này còn nhiều lắm đó.

      Tín điều trong cuộc đời của tớ là tận hưởng lạc thú trước mắt, sau này thế nào ở trong phạm vi tớ suy xét.” Diệp Họa Khê sao mà buông tay, ngay sau đó đắc ý mà cười: “ lát nữa phải đóng cảnh hôn với Hạ Thanh Diệc, cậu mua hộp kẹo cao su trở về cho tớ .

      Thời Trân Trân cười nhạo : “Xem vẻ đắc ý bây giờ của cậu kìa, chờ khi cậu đóng liền chờ khóc .

      ***

      Bên này, Tề Hán vào phòng nghỉ của Hạ Thanh Diệc cũng vô nghĩa, trực tiếp hỏi: “Nghe cậu đồng ý đóng cảnh hôn?

      Hạ Thanh Diệc hơi ngẩng mặt lên, mỉm cười gật đầu: “Xem ra tin tức của ông rất linh thông đó, là ông bảo ấy tới tìm tôi sao?

      phải là tôi muốn thử lần sao, nghĩ tới đúng là được!” Tề Hán có vẻ có chút kích động, “Nếu mà cậu đồng ý quay sớm, tôi cũng cần mỗi ngày nghĩ đến chuyện này đều ăn ngon rồi!

      Hạ Thanh Diệc nghe ông ấy khoa trương như vậy cũng bất đắc dĩ mà cười cười: “ nghĩ tới ông lại chấp nhất đến như vậy.

      Tề Hán chà xát hai tay: “Tôi hợp tác với cậu cũng phải hai lần, có thể nhìn thấy cậu thay đổi, tôi còn cao hứng hơn so với ai khác.

      Nhưng xong, ông ấy lại tò mò hỏi: “Nhưng mà là cái gì làm cho cậu thay đổi chủ ý? Cậu giống như là người dễ dàng thay đổi chủ ý như vậy, bằng tôi cũng chấp nhất nhiều năm đến như vậy.

      Hạ Thanh Diệc ánh mắt khẽ nhúc nhích, khóe môi hơi cong lên cười khẽ: “Nghĩ thông.

      Tề Hán đầy đầu dấu chấm hỏi, nhưng nhìn nụ cười khả nghi mặt Hạ Thanh Diệc, ông ấy bụng nghi vấn, lại biết như thế nào hỏi.

      Nếu cậu đồng ý quay, vậy bây giờ tôi thảo luận chút với những người khác cụ thể quay chụp, hôm nay phải nhấn mạnh quay tốt cảnh này.” Ông ấy xong liền rời phòng nghỉ, bởi vì chuyện cần làm còn có rất nhiều.

      Sau đó lâu, Tống Nhiên dạo trở về, lần nữa trở lại phòng nghỉ, vừa tiến đến liền hỏi: “Ông chủ, bên ngoài đều muốn đóng cảnh hôn, là vậy chăng, chuyện lớn như vậy sao mà thương lượng chút với tôi chứ?

      Vừa rồi gọi tôi là gì?” Hạ Thanh Diệc giương mắt, lạnh nhạt hỏi.

      Tống Nhiên ngẩn người, hồi: “Ông chủ à.

      Hạ Thanh Diệc nhướng mày: “Cho nên chuyện tôi muốn làm cần phải báo cáo với sao?

      “……” Tống Nhiên khóe miệng co quắp, ngay sau đó lại : “Nhưng tôi là người đại diện của mà, biết nếu tin đóng cảnh hôn truyền ra ngoài, có bao nhiêu người bị khiếp sợ sao? Nghiêm trọng nhất chính là fans nếu mà biết được, phỏng chừng phải náo loạn, nên tôi phải trước tiên chuẩn bị sẵn sàng chứ.

      Hạ Thanh Diệc mày hơi chau: “Fans?

      Đúng vậy, chính là được xưng là giới giải trí căn nhà kiên cố nhất, mắt thấy muốn sụp nhà, xem fans có vội .” Tống Nhiên gãi gãi tóc, có chút nôn nóng.

      Nghe vậy, Hạ Thanh Diệc chân mày nhăn chặt lại, “Bọn họ chú ý đến tác phẩm của tôi, chú ý cuộc sống cá nhân của tôi làm gì, huống chi tôi nhưng cho tới bây giờ cũng chưa từng tôi đương.

      Đúng vậy, là chưa từng có khẳng định, nhưng fans phải đều là hy vọng thần tượng của mình đương sao.” Tống Nhiên thở dài .

      Hạ Thanh Diệc bình tĩnh mà mở miệng: “Tôi chỉ phụ trách mang đến tác phẩm tốt cho bọn họ, chuyện khác liên quan đến tôi.

      ***

      Diệp Họa Khê trang điểm xong lại thay quần áo, Thời Trân Trân cũng mua kẹo cao su về tới, “Nè, cho cậu.

      Vị dâu tây à.” Diệp Họa Khê cong cong mắt, nhận lấy bao bìa màu hồng, “Phỏng chừng rất ngọt.

      Thời Trân Trân thấy cả người cười đến đều bình thường, cũng liền mở miệng mỉa mai : “Cậu biết bây giờ cậu giống cái gì ?

      Giống cái gì?” Diệp Họa Khê chớp chớp mắt hỏi.

      Thời Trân Trân ghét bỏ mà nhìn : “Giống nữ muốn ăn thịt Đường Tăng, quá ràng rồi.

      Diệp Họa Khê nhai kẹo cao su, chỉ coi như nghe thấy Thời Trân Trân mỉa mai và ghét bỏ.

      Trước khi chính thức bắt đầu quay, hai người phải đối diễn chút.

      Diệp Họa Khê lập tức che giấu tốt cảm xúc hưng phấn, vô cùng bình tĩnh mà chào hỏi với Hạ Thanh Diệc.

      Thời Trân Trân ở trong góc nhìn cũng thể cảm thán kỹ thuật diễn của tốt.

      Tề Hán cũng đến trước mặt hai người hỏi: “Đợi lát nữa phải đóng cảnh hôn, hai người có ai có kinh nghiệm ?

      Hai người đồng thời im lặng.

      Diệp Họa Khê nhanh chóng nhìn về phía Hạ Thanh Diệc, ra còn cảm thấy khẩn trương, nhưng sau khi chờ Tề Hán như vậy, trong lòng bỗng nhiên thình thịch mà nhảy dựng lên.

      nhìn tôi là có ý gì?” Hạ Thanh Diệc cười hỏi.

      Diệp Họa Khê xin giúp đỡ mà : “Thầy Hạ có kinh nghiệm sao?

      Nhìn tôi giống có kinh nghiệm sao?” Hạ Thanh Diệc bất đắc dĩ mà mở miệng.

      Tề Hán thấy thế cũng vẻ mặt cạn lời, “Hai người đợi chút, tôi tìm người làm mẫu chút cho hai người.

      Sau đó, Tề Hán tìm tới phó đạo diễn, sau đó cùng nhau làm mẫu cho Hạ Thanh Diệc và Diệp Họa Khê xem.

      Cảnh hôn này là nụ hôn chủ động trước khi sắp chia tay của Diệp Họa Khê, sau đó là Hạ Thanh Diệc chủ động hôn Diệp Họa Khê, cảm xúc của hai người cũng ở cảnh hôn này trong phim xảy ra biến hóa.

      Diệp Họa Khê thấy Tề Hán thuần thục mà nâng lên mặt của phó đạo diễn, sau đó nghiêng đầu lại gần, vừa xem cũng vừa ở trong lòng cảm thán thân là đạo diễn và phó đạo diễn dễ dàng.

      Cứ như vậy, biết rồi chứ.” Tề Hán vẻ mặt nghiêm túc hỏi.

      Diệp Họa Khê giống như học sinh ngoan ngoãn mà gật gật đầu: “Biết rồi.

      nghĩ thầm ăn qua thịt heo còn có gặp qua heo chạy à, tốt xấu gì chính mình cày phim vô số, chỉ cần hơi thêm thí nghiệm liền thuần thục!

      Hạ Thanh Diệc nhìn Diệp Họa Khê, lại chỉ cười .

      ***

      Tới khi bắt đầu quay, Diệp Họa Khê ấp ủ cảm xúc, trái lại cũng quên khẩn trương sắp đến.

      Cảnh khóc này cầu thu phóng tự nhiên, trước tiên luyện tập qua rồ, chỉ là nghĩ tới có cảnh hôn, cũng coi như là thoáng quấy rầy tiết tấu của .

      đoạn lời kịch sau khi xong, hồng hốc mắt đến chỗ Hạ Thanh Diệc chuẩn bị rời , “Chừng nào trở về?

      biết.

      Em chờ đâu.

      biết.

      Diệp Họa Khê bước chân tiến lên, nắm lấy cổ áo Hạ Thanh Diệc, sau đó nhón chân mà hôn .

      cái hôn như chuồn chuồn lướt nước, vừa chạm liền rời.

      Khi vừa mới đụng tới môi Hạ Thanh Diệc, xúc cảm mềm mại làm cho Diệp Họa Khê trong nháy mắt diễn bừng tỉnh lại, lập tức liền ra diễn.

      Tôi xin lỗi.” Sau khi tỉnh ngộ gương mặt cũng nóng đến kinh người, hoàn toàn dám nhìn biểu tình của Hạ Thanh Diệc liền , “Lại quay lần .

      Vừa rồi cảm tình rất đúng chỗ.” Tề Hán mở miệng cổ vũ , “Chỉ cần cuối cùng dừng tốt rồi, có thể là lần đầu tiên đóng cho nên có kinh nghiệm gì, làm lại lần nữa tốt rồi.

      Hạ Thanh Diệc cũng cười như cười mà nhìn : “ cần khẩn trương.

      Diệp Họa Khê mím môi, cảm thấy lúc này tim đập ít nhất có thể đạt tới 140. Vốn dĩ trái lại cũng có khẩn trương như vậy, nhưng Hạ Thanh Diệc vừa mở miệng, ngược lại càng thêm khẩn trương hơn.

      Được rồi, bắt đầu!

      Theo Tề Hán ra lệnh tiếng, Diệp Họa Khê và Hạ Thanh Diệc lại tiến vào trạng thái đóng phim.

      Lời kịch sau khi xong, Diệp Họa Khê liền hai mắt đẫm lệ mông lung mà nhón chân hôn Hạ Thanh Diệc, cũng may lần này thuận lợi thông qua.

      Diệp Họa Khê thở dài nhõm hơi, nghĩ thầm này cảnh hôn cũng rất đơn giản.

      Kế tiếp đổi Thanh Diệc nha.” Tề Hán lớn tiếng .

      Diệp Họa Khê trong lòng cả kinh, vội ngẩng đầu nhìn Hạ Thanh Diệc, nhìn Hạ Thanh Diệc mỉm cười, trong lòng đột nhiên hoảng loạn lên: “Hạ, thầy Hạ……

      Hạ Thanh Diệc giọng bảo đảm: “Yên tâm , tôi tranh thủ lần rồi qua.

      Chờ thanh đánh bản vang lên, Diệp Họa Khê đáy mắt lại chảy ra nước mắt, ngẩn ngơ mà nhìn Hạ Thanh Diệc, còn chưa có lui về phía sau bước liền bị Hạ Thanh Diệc đè lên cửa.

      Giống như trong kịch bản viết như vậy, kịch liệt lại mang theo ham muốn chiếm hữu.

      Khi Diệp Họa Khê còn chưa có phản ứng lại đây, Hạ Thanh Diệc cúi người xuống phía dưới trực tiếp cắn môi , theo sau đó là công thành đoạt đất.

      Trong đầu mảnh hỗn loạn, hết thảy tiếng vang quanh mình đều yên tĩnh tiếng động, chỉ có tiếng thở dốc của Hạ Thanh Diệc còn ở bên tai vang vọng.

      Diệp Họa Khê mặt đỏ tới cổ, môi tê dại, thân thể theo đó mà rùng mình. biết có phải ảo giác của hay , hình như cảm thấy đây phải là đóng phim.

      Đúng lúc này, Hạ Thanh Diệc cứng đờ mà dừng động tác, lại ở bên tai giọng suyễn : “Xin lỗi, lần khả năng qua được rồi.

      Tác giả có lời muốn : Ai ăn ai còn nhất định đâu ( phải)
      Last edited: 15/2/22
      Tiểu Ly 1111mattroiden2810 thích bài này.

    4. Mèo Lười Cận Thị

      Mèo Lười Cận Thị Well-Known Member

      Bài viết:
      124
      Được thích:
      1,214
      Chương 20: Mặt đỏ tim đập

      Trong phim trường lúc này vô cùng yên tĩnh, vốn dĩ bởi vì đóng cảnh hôn, cho nên người ở trường cũng nhiều, đây là Hạ Thanh Diệc cầu, nhưng cảnh hôn của hai người quá mức mờ ám kiều diễm, làm người xem cũng cảm giác mặt đỏ tim đập.

      Thời Trân Trân càng là ở trong góc che kín đôi mắt, chỉ trộm chừa cái khe hở, trong miệng ngừng nhắc mãi: “Ôi trời ơi, lợi hại, Hạ Thanh Diệc hay ghê.

      Tống Nhiên vẻ mặt vô cùng đau đớn: “Người này có phải hay sau lưng lén luyện……

      Tề Hán nhìn máy theo dõi, mặt già đỏ bừng , mặt cũng cười ra nếp uốn, “Tôi cậu ta đóng cảnh hôn là lãng phí , sức dãn liền rất đủ.

      Phó đạo diễn ở bên cũng theo gật đầu, ông ấy hoàn toàn đồng ý.

      Nhưng mà lần thứ nhất cảm xúc nắm chắc đến chuẩn.” Tề Hán đáng tiếc mà thở dài, ngay sau đó với Hạ Thanh Diệc ở bên kia: “Hai người trước điều chỉnh chút, chúng ta quay lần nữa.

      Xác cầu lần nữa sửa sang lại, đầu tóc Diệp Họa Khê còn có môi của Diệp Họa Khê, đều vô cùng hỗn độn……

      Lúc này đầu của Diệp Họa Khê có chút choáng váng, chưa từng hôn môi, biết hôn môi là cảm giác gì, nhưng đóng cảnh hôn này với Hạ Thanh Diệc lại làm cho cảm thấy tim đập nhanh đến sắp bay ra ngoài , càng làm cho muốn dừng lại.

      Ý nghĩ như vậy vừa mới ra, liền hoảng sợ, bởi vì đây hoàn toàn chính là ý tưởng của đứa mê trai……

      Diệp Họa Khê dựa vào tường hòa hoãn lát, cho tới bây giờ đều cảm thấy miệng mình có chút tê dại, mà lời Hạ Thanh Diệc mới rồi còn ở trong đầu xoay quanh, làm trái tim lại lần chịu khống chế mà đập mãnh liệt. Cho nên vì làm trái tim yên phận chút, cũng chỉ có thể mím môi nhìn về phía Hạ Thanh Diệc ở bên kia.

      Chuyên viên trang điểm lại đây giúp Diệp Họa Khê trang điểm, thấy môi đỏ lên, trong lòng cũng khỏi kinh ngạc cảnh hôn vừa rồi rốt cuộc là có bao nhiêu kịch liệt.

      Hạ Thanh Diệc vẻ sắc tự nhiên mà đứng ở bên, giống như người vừa rồi mất khống chế hoàn toàn phải là .

      Lại lần bắt đầu quay.

      Hạ Thanh Diệc lần này cần có vẻ lạnh nhạt rất nhiều, rũ mắt nhìn con ngươi óng ánh nước của Diệp Họa Khê, trong lòng khẽ nhúc nhích, mới cúi người mà hôn .

      Nụ hôn này nếu so với lần đầu tiên dịu dàng rất nhiều, mang theo lưu luyến, giống như là người ly biệt, ngược lại như là đêm nay ở lại rồi.

      Nhìn hai người coi ai ra gì mà hôn môi, những người khác nhìn tôi tôi nhìn , đột nhiên liền cảm thấy bầu khí này hình như đúng lắm, bởi vì quá chân .

      Lúc này Diệp Họa Khê ngửa đầu, và Hạ Thanh Diệc thân thể chặt chẽ dán sát vào nhau, bọn họ cùng đắm chìm vào, hình như quên đây là đóng phim.

      Hai mắt Tề Hán gần như sắp tỏa ánh sáng, nhưng bởi vì nụ hôn này cùng bầu khí muốn trong phim khác nhau, ông ấy chỉ có thể nhịn đau kêu cut, bởi vì cần phải quay lại.

      Diệp Họa Khê nghe được thanh nháy mắt tỉnh táo lại, ngầm bực chính mình vừa rồi quên đóng phim, gương mặt đỏ như cà chua, chỉ có thể cố ý oán trách Hạ Thanh Diệc: “ tốt lần rồi qua đâu……

      Hạ Thanh Diệc ánh mắt hơi thâm trầm, ngay sau đó cong môi mỉm cười mà : “Xin lỗi, là lỗi của tôi.

      Lần thứ ba quay phim, Hạ Thanh Diệc khôi phục trạng thái, chuyên tâm làm chính mình chìm vào đóng phim. Mà Diệp Họa Khê rất ăn ý mà phối hợp , cảnh hôn này gần như là nước chảy thành sông.

      Tề Hán nhìn máy theo dõi, cũng biết cảnh hôn này thành công.

      Chờ sau khi Tề Hán kêu cut, Hạ Thanh Diệc lại dừng lại, rời đôi môi vô cùng mềm mại.

      Mà khi nhìn Diệp Họa Khê khóe mắt rưng rưng, vẫn là nhịn được ánh mắt tối sầm lại.

      Diệp Họa Khê sau khi nghe được Tề Hán lên tiếng, trong lòng cũng thở dài nhõm hơi, nhưng giây tiếp theo chân liền mềm dựa tường trượt xuống.

      Hạ Thanh Diệc lại vào lúc này tay mắt lanh lẹ mà ôm lấy eo , sau đó dùng ánh mắt cười như cười mà nhìn .

      Tôi, tôi……” Bây giờ Diệp Họa Khê hận thể tìm cái lỗ chui xuống thôi.

      trường còn có nhiều người như vậy nhìn, tuy rằng cơ thể chỉ là hơi loạng choạng, nhưng Hạ Thanh Diệc đỡ lấy là có thể bị thấy được, đây quả thực chính là mất mặt đến nhà bà nội rồi.

      Hạ Thanh Diệc duỗi tay lau nước mắt khóe mắt , sau đó khẽ cười : “Tôi bảo đảm lần sau như vậy nữa.

      “……” Diệp Họa Khê khóc ra nước mắt, bao giờ chờ mong đóng cảnh hôn với Hạ Thanh Diệc nữa, đóng cảnh hôn chút cũng hề đơn giản mà!

      ***

      Cảnh diễn này quay suốt cái buổi sáng mới quay xong, chờ khi giữa trưa nghỉ ngơi, Diệp Họa Khê chịu đựng ánh mắt mọi người lập tức chạy trở về phòng nghỉ.

      Thời Trân Trân theo lại đây, giọng điệu cười nhạo ngay sau đó mà đến, “Cười chết tớ rồi, người nào đó lúc trước còn đắc ý đâu, bây giờ sao mà giống như con chim cút vậy.

      Diệp Họa Khê buồn bực chuyện, bởi vì lúc trước cho rằng đóng cảnh hôn với Hạ Thanh Diệc là kiện chuyện đáng giá để vui vẻ.

      Bây giờ cho biết, chết vì trai là cái chết tê tái……

      Tớ thấy môi cậu đều bị hôn đến đỏ bừng, thoạt nhìn Hạ Thanh Diệc rất dùng sức nha.” Thời Trân Trân cũng mặc kệ chuyện hay , tiếp tục trêu chọc, “Tớ ở bên cạnh nhìn đều mặt đỏ, là sắc tình nha, là mờ ám nha, ta hôn cũng được đấy chứ.

      Diệp Họa Khê đột nhiên ngẩng đầu, còn chưa câu nào mặt cũng đỏ, vẻ mặt đau khổ liền : “Tớ vì chuyện này mà trả cái giá lớn, cậu có thể đừng nữa hay .

      Cái giá lớn gì? Bị hôn đến mặt đỏ chân mềm sao?” Thời Trân Trân cười hì hì hỏi, “Cái này cũng gọi là cái giá lớn à, cái này chẳng lẽ phải là hưởng thụ sao? Cậu là có phúc mà biết hưởng.

      “……” Diệp Họa Khê cắn chặt răng, hồi lâu mới nghẹn ra ba chữ, “Cậu im miệng.

      Rất nhiều nhân viên nữ ở bên cạnh đều hâm mộ chết mất.” Thời Trân Trân chậc tiếng, “Chính cậu lúc trước phải cũng rất vui vẻ sao.

      Diệp Họa Khê che mặt lại, bây giờ hối hận rồi, vô cùng hối hận.

      Thời Trân Trân khoanh tay lại, bộ dáng vẻ mặt xem diễn: “Đạo diễn Tề đều vui vẻ chết được, chờ đến lúc đó phải phát ra đoạn cảnh hôn ngoài lề, bảo đảm hấp dẫn ánh mắt mọi người.

      Khi nào?” Diệp Họa Khê nhanh chóng hỏi.

      Thời Trân Trân nghĩ chút, ngay sau đó hồi: “Hẳn là chờ sau khi đóng máy, đến lúc đó trước tiên phát ra đoạn cảnh hôn ngoài lề, phim điện ảnh phải công chiếu vào kỳ nghỉ hè sao, cũng sắp rôi đó.

      Diệp Họa Khê trầm mặc vài giây sau, sau đó hỏi: “Có phải tớ bị fans của Hạ Thanh Diệc đuổi giết hay ?

      Hừm…… Đuổi giết cũng đến mức đâu.” Thời Trân Trân buồn cười mà nhìn , “Nhiều lắm chính là cậu còn người mà thôi.

      Diệp Họa Khê lúc này vô cùng hối hận: “Lúc ấy vì sao tớ quay tá vị cảnh hôn vậy chứ!

      Thời Trân Trân cười : “Có thể là bị sắc đẹp mê mắt .

      Diệp Họa Khê: “……”

      cũng phải thừa nhận đây là .

      ***

      Buổi chiều, Diệp Họa Khê cũng có cảnh diễn, nhưng mà có diễn cùng Hạ Thanh Diệc, cái này cũng làm cho trong lòng thả lỏng, ít nhất cần đối mặt với Hạ Thanh Diệc.

      Nhưng chờ khi quay xong trở lại khách sạn, lại nghĩ rằng gặp được Hạ Thanh Diệc cũng giống vậy.

      Hai người bọn họ hôm nay ở hai tổ đóng phim, hơn nữa thời gian vẫn là khác nhau, cứ như vậy đều có thể gặp được, là làm cho trước mắt tối sầm.

      Diệp Họa Khê đành phải cầu cứu mà nhìn về phía Thời Trân Trân, sau đó giọng mà ở bên tai ấy: “Bây giờ tụi mình phải vô cùng tự nhiên mà rời khỏi đây, đợi lát nữa lại về phòng.

      Thời Trân Trân bộ dáng vẻ mặt xem kịch vui, hề có ý tưởng muốn giúp .

      Liền khi Diệp Họa Khê điên cuồng ám chỉ Thời Trân Trân, thấy Thời Trân Trân ngẩng đầu lên trời câu: “Hình như tớ quên mất lấy cái gì rồi, tớ trở về xe lấy đồ chút.

      Diệp Họa Khê: ?

      Hạ Thanh Diệc cũng vào lúc này nhìn thoáng qua Tống Nhiên ở bên cạnh mà vẫn nhúc nhích, theo sau, Tống Nhiên cũng mở miệng: “Hình như tôi cũng quên mất lấy cái gì rồi, tôi trở về xe lấy đồ chút.

      Diệp Họa Khê: ??

      Nàng liền như vậy nhìn Thời Trân Trân và Tống Nhiên chuồn mất, để lại mình đối mặt với Hạ Thanh Diệc.

      Thang máy xuống, cửa mở ra lại bóng người, Diệp Họa Khê chuẩn bị đứng ở tại chỗ chờ Thời Trân Trân trở lại.

      Hạ Thanh Diệc lúc này lại vào thang máy, nhấn nút mở cửa sau đó nhìn về phía Diệp Họa Khê, nhướng mày hỏi: “ vào sao?

      Diệp Họa Khê mím môi, nhìn màn này, vẫn là muốn vào.

      Tôi cảm thấy về cảnh hôn hồi sáng, chúng ta có bộ phận cần phải thảo luận.” Hạ Thanh Diệc cười như cười mà , “Nếu cảm thấy ở đây thích hợp để , chúng ta liền ở chỗ này .

      Diệp Họa Khê cắn chặt răng, đây là trần trụi uy hiếp, là nghe ra được!

      Sau đó, Diệp Họa Khê thể theo vào thang máy.

      Cửa thang máy chậm rãi đóng lại, thang máy chỉ có Diệp Họa Khê và Hạ Thanh Diệc hai người, yên tĩnh đến giống như cây kim rơi xuống có thể nghe thấy.

      Diệp Họa Khê nhìn Hạ Thanh Diệc nhấn nút cái tầng nhà ăn kia, cũng dám đưa ra dị nghị.

      Ăn tối chưa?” Hạ Thanh Diệc cười hỏi.

      Diệp Họa Khê lập tức trả lời: “Ăn rồi!

      Đúng lúc này, nàng bụng lỗi thời mà kêu lên, như là cùng nàng đối nghịch giống nhau.

      Diệp Họa Khê: “……”

      Hạ Thanh Diệc cười như cười mà nhìn , “Thanh này hẳn là phải là đói bụng chứ?

      Diệp Họa Khê ảo não mà nhìn sang chỗ khác, lỗ tai cũng bằng mắt thường có thể thấy được mà đỏ lên.

      ***

      Trong phòng bao.

      Diệp Họa Khê ngồi ở vị trí cách Hạ Thanh Diệc xa nhất, theo tiến vào kỳ cũng muốn giải thích chút về chuyện cảnh hôn sáng nay, chỉ có ra, hai người mới xấu hổ.

      Tuy rằng xác có cái loại tâm tư này, nhưng bây giờ vẫn là phải cất giấu. Vì lúc sau càng tốt mà đóng phim, cảm thấy phải ràng mới tốt.

      Muốn ăn cái gì?” Hạ Thanh Diệc đẩy thực đơn đến trước mặt , giọng điệu vừa nhàng vừa dịu dàng.

      Lúc này Diệp Họa Khê nào có tâm tình gọi món ăn, tùy tiện chỉ gọi vài món.

      Hạ Thanh Diệc bất đắc dĩ mà cười cười, ngay sau đó chính mình gọi thêm vài món.

      Trong quá trình chờ đợi mang món lên, Diệp Họa Khê liền nhìn chằm chằm mặt bàn như vậy, cúi đầu dám nhìn Hạ Thanh Diệc, giống như là đứa bé phạm lỗi vậy.

      Vì sao lại dám nhìn tôi? Hôm nay hình như cố tình tránh né tôi.” Hạ Thanh Diệc cười hỏi.

      Diệp Họa Khê đột nhiên bị điểm danh, trong lòng cũng lộp bộp nhảy dựng, ngẩng đầu vừa lúc sa vào con ngươi mỉm cười của Hạ Thanh Diệc, giống như là bị dụ hoặc nhìn chằm chằm Hạ Thanh Diệc liền dời ánh mắt.

      Chờ khi phản ứng lại đây, cũng nhanh chóng cắn đầu lưỡi, ý đồ làm cho chính mình tỉnh táo lại. Lúc trước chính là bị sắc đẹp mê hoặc, mới có thể làm cho chính mình lâm vào hoàn cảnh này!

      Tôi chỉ là cảm thấy có chút xấu hổ.” Diệp Họa Khê mím môi, vẫn là mở miệng , “Cho nên muốn tránh chút.

      Hạ Thanh Diệc hơi nhướng chân mày, hỏi: “Bởi vì cảnh hôn?

      Diệp Họa Khê lẩm bẩm câu: “Biết còn cố hỏi.

      Hạ Thanh Diệc lại cười hỏi: “Vậy có biết tôi tìm là muốn chuyện gì ?

      Diệp Họa Khê rũ mắt, ngay sau đó trả lời: “ phải về chuyện cảnh hôn sao?

      Đúng lúc này, nghe thấy Hạ Thanh Diệc mỉm cười mở miệng, trong thanh tựa hồ mang theo chút nhấn mạnh: “Đây là lần đầu tiên tôi đóng cảnh hôn.

      Diệp Họa Khê trong nháy mắt nghi hoặc, ai còn phải là lần đầu tiên?

      Tác giả có lời muốn : Lời ngầm là cái gì, các bảo bối, lớn tiếng ra!
      Last edited: 17/2/22
      Tiểu Ly 1111mattroiden2810 thích bài này.

    5. Mèo Lười Cận Thị

      Mèo Lười Cận Thị Well-Known Member

      Bài viết:
      124
      Được thích:
      1,214
      Chương 21: tới xin tôi

      Qua hồi lâu, Diệp Họa Khê mới mím môi trả lời: “Tôi biết.

      Hạ Thanh Diệc ngước mắt, trong đáy mắt chứa chút chờ mong, “Cho nên có cái gì muốn sao?

      Diệp Họa Khê ngẩn người, đột nhiên nhanh trí, vì thế liền chặn lại cảm ơn: “Vốn dĩ cảm thấy có cảnh hôn này trong toàn bộ tình tiết hoàn thành mới càng cao, đạo diễn Tề cũng vẫn luôn rầu rĩ, cho nên tôi liền tìm hỏi, nghĩ tới đồng ý, rất cảm ơn .

      Nhưng mà cảnh hôn này có chứa chút tiểu tư tâm của , nhưng điểm này cũng .

      Nghe vậy, Hạ Thanh Diệc nhíu chặt mày: “Chỉ có như vậy?

      A……” Diệp Họa Khê đột nhiên tỉnh ngộ lại đây, lập tức , “Là muốn tặng quà sao? muốn được tặng cái gì nha, tôi tặng cho nha.

      biết Hạ Thanh Diệc như vậy cũng có gì đáng trách, dù sao cũng là lần đầu tiên đóng cảnh hôn, cũng phá hỏng quy củ cho tới nay của , xác là kiếm lời, như thế nào cũng phải mua món quà bồi thường chút.

      Nhưng ra thế nhưng có trước tiên nghĩ đến điểm này chuẩn bị tốt món quà, là thất sách!

      Diệp Họa Khê nhìn thấy sắc mặt càng ngày càng đen của Hạ Thanh Diệc, lại tiếp tục hỏi: “ thích quà cái gì?

      Gì cũng được.” Hạ Thanh Diệc vẻ mặt lạnh nhạt mà mở miệng, nhưng cẩn thận nghe lại có thể nghe ra nghiến răng nghiến lợi.

      Diệp Họa Khê lại lẩm bẩm lầm bầm lên: “Nào có món quà nào là gì cũng được……

      Hạ Thanh Diệc ngước mắt nhìn , trong đáy mắt chứa hơi hơi tức giận, cuối cùng mím chặt môi : “Nếu là quà tặng, vậy cố gắng ngẫm lại, nếu tặng thứ tôi thích, vậy lần nữa tặng lại.

      A này……

      Diệp Họa Khê cảm thấy Hạ Thanh Diệc đây là cố ý khó xử , nhưng cố tình lại dám đưa ra kháng nghị.

      Vậy tôi phải cố gắng ngẫm lại. lặng lẽ nhìn thoáng qua Hạ Thanh Diệc, cứ cảm thấy hình như mấy vui vẻ, liền cẩn thận mà mở miệng hỏi: “Có phải gặp được chuyện gì hay ……

      Hạ Thanh Diệc ném cho câu: “Tự mình nghĩ.”

      Diệp Họa Khê: “……”

      lại phải thầy bói, nghĩ làm sao được, người này chính là cố ý khó xử !

      ***

      Bữa cơm này, Diệp Họa Khê ăn đến có chút khó tiêu hóa.

      Tuy rằng bàn đều là món ăn thích, nhưng vẫn là có chút câu nệ, bởi vì khí áp quanh thân Hạ Thanh Diệc thấp đến làm cho có chút thở nổi.

      Diệp Họa Khê khỏi nghi hoặc, chẳng lẽ là có chuyện trước chuẩn bị tốt quà tặng mới làm cho tức giận sao?

      Tới phòng cửa, Hạ Thanh Diệc trước dừng lại bước chân, ánh mắt sâu kín mà nhìn Diệp Họa Khê, “Bây giờ nghĩ ra được chưa?

      Diệp Họa Khê hoảng sợ, ấp úng mà hồi: “Còn chưa có…… Nhưng khi trở về tôi nhất định nghĩ kỹ quà tặng .

      Hạ Thanh Diệc chân mày nhíu lại, xoay người liền rồi.

      Diệp Họa Khê gần chỉ nhìn bóng dáng liền biết khẳng định là tức giận, rồi lại khỏi buồn bực người này tại sao để ý quà tặng đến như vậy?

      Trở lại phòng, Thời Trân Trân lúc này ngồi ở sô pha bắt chéo chân, vừa xem TV vừa ăn gà rán.

      Diệp Họa Khê giận sôi máu, lên liền đoạt lấy đùi gà trong tay Thời Trân Trân, “Cậu phản bội tớ thế nhưng còn ăn đến vui vẻ như vậy!

      phải là cậu cùng nhau ăn cơm với Hạ Thanh Diệc sao? Vậy còn tốt à.” Thời Trân Trân chậc tiếng, “Tớ vì cậu mà chế tạo cơ hội, cậu còn trách tớ?

      Diệp Họa Khê nhăn mặt, có chút bất đắc dĩ: “Cậu biết, Hạ Thanh Diệc tìm tớ đòi quà đâu!

      Thời Trân Trân vừa nghe cũng ngây ngẩn cả người, “Vì sao ta muốn tìm cậu đòi quà?

      là lần đầu tiên đóng cảnh hôn, đòi tớ tặng quà, còn bảo tớ tự mình cố gắng ngẫm lại nên tặng cái gì, nếu mà ấy thích, phải tặng cái khác.” Diệp Họa Khê cắn miếng đùi gà cũng thở dài, “Sớm biết rằng biến thành như vậy, vậy lúc trước tớ liền nên tìm ấy đóng cảnh hôn gì đó .

      Thời Trân Trân há miệng, kinh ngạc hồi lâu mới mở miệng: “Tại sao lại như vậy, Hạ Thanh Diệc giống như là người muốn được tặng quà nha, ta lại thiếu.

      Diệp Họa Khê giải quyết xong cái đùi gà, vứt xương sang bên lại lau tay, còn có chút chưa thèm, “Nếu mà tớ biết tớ buồn bực đến như vậy rồi.

      Thấy còn muốn ăn, Thời Trân Trân khẽ đánh tay , sau đó lấy hết gà rán, “Ăn cơm xong còn dám ăn gà rán, ngày mai đóng phim à.

      Diệp Họa Khê giận mà dám gì, bởi vì bây giờ còn muốn nhờ Thời Trân Trân xử lý chút việc.

      Trân Trân ~~ làm nũng kêu Thời Trân Trân.

      Thời Trân Trân cả người run lên, lập tức giấu hộp gà rán ở sau người, sau đó ngẩng đầu : “Cậu làm nũng cũng vô dụng thôi, thể ăn là thể ăn!

      ăn ăn.” Diệp Họa Khê cười tủm tỉm mà bóp vai đấm lưng cho Thời Trân Trân, vẻ mặt lấy lòng mà mở miệng: “Cậu có thể tìm Tống Nhiên người đại diện của Hạ Thanh Diệc, hỏi chút Hạ Thanh Diệc thích được tặng quà gì hay ?

      Thời Trân Trân lúc này mới hiểu được Diệp Họa Khê muốn làm gì, đặt gà rán lên bàn trà liền cười nhạo mà : “ ra là vì Hạ Thanh Diệc à, ngoài miệng cậu cự tuyệt, trong lòng lại rất thành nha.

      Diệp Họa Khê: “……”

      Thời Trân Trân duỗi chân ra, vừa lúc để ở đùi Diệp Họa Khê, ấy đắc ý mà cười : “Giúp tớ đấm chân, tớ suy xét muốn giúp cậu hay .”

      Diệp Họa Khê cắn răng nhìn Thời Trân Trân khoe khoang, cố tình lại thể làm gì ấy, chỉ có thể hậm hực mà nhận mệnh.

      Cậu đập muỗi sao? Mạnh hơn chút.

      Ai da! Cậu muốn bẻ gãy chân tớ sao! chút ……

      Ừm hửm…… Tạm được……

      Diệp Họa Khê bóp chân cho Thời Trân Trân mười lăm phút, rốt cuộc thể nhịn được nữa, “Cậu cũng hưởng thụ lâu như vậy rồi, rốt cuộc có muốn giúp hay ?

      Thời Trân Trân ho khan tiếng, ám chỉ vô cùng ràng: “Tớ có hơi khát.

      Diệp Họa Khê lập tức đứng dậy lấy nước, sau đó lại nhanh chóng chạy trở về, thậm chí mở luôn nắp chai cho Thời Trân Trân, lại đưa đến bên miệng ấy.

      Thời Trân Trân uống ngụm, hưởng thụ mà nheo lại hai mắt: “Tớ giúp cậu hỏi chút, nhưng cam đoan đối phương hết toàn bộ cho tớ nha.

      Diệp Họa Khê mặt vui vẻ, vội cảm ơn : “Trân Trân cậu là tuyệt nhất!

      ***

      Tống Nhiên thấy Hạ Thanh Diệc từ khi trở về sắc mặt liền trầm, ta vốn dĩ muốn báo cáo công tác cũng sinh ra ý lui, nhưng cuối cùng vẫn là căng da đầu báo cáo xong công tác.

      Ông chủ, nếu mà còn việc gì nữa, vậy tôi liền trước. ta rất muốn lập tức chạy, nhưng tiếng chuông điện thoại trong túi lại vào lúc này vang lên.

      Càng làm cho ta cả kinh chính là, cuộc điện thoại này là Thời Trân Trân gọi tới.

      Tống Nhiên tùy ý tiếng chuông vang lên, sau đó nhìn sắc mặt Hạ Thanh Diệc lại dám lập tức nghe máy.

      Hạ Thanh Diệc cũng vào lúc này giọng điệu lạnh nhạt hỏi: “Ai gọi điện thoại tới làm cho do dự đến như vậy?

      Tống Nhiên lập tức cho Hạ Thanh Diệc nhìn vào màn hình điện thoại, vô cùng thành mà công đạo: “Là người đại diện của Diệp, có thể là có chuyện liên quan đến công việc .

      Hạ Thanh Diệc à tiếng, ngay sau đó khóe môi cong lên: “Nghe điện thoại , mở loa.

      Tống Nhiên nào dám nghe theo, lập tức nghe điện thoại, cũng mở loa.

      Thời Trân Trân thấy điện thoại chuyển được cũng liền trực tiếp hỏi: “Tống Nhiên, tôi muốn hỏi chuyện!

      Thấy ấy trực tiếp như thế, Diệp Họa Khê ở bên nghe lén cũng phải che trán, cảm thấy muốn xong đời.

      Giọng của Thời Trân Trân ràng mà truyền tới trong phòng, làm cho Hạ Thanh Diệc cũng nghe được ràng, cười lạnh tiếng chuyện.

      Tống Nhiên nơm nớp lo sợ mà nhìn Hạ Thanh Diệc, lại có lập tức trả lời.

      Hạ Thanh Diệc nâng nâng cằm, ý bảo ta trả lời.

      Tống Nhiên ở trong lòng cười khổ, ngay sau đó ra tiếng : “ , muốn hỏi tôi chuyện gì.

      có biết ông chủ của thích cái gì ?” Thời Trân Trân thẳng vào vấn đề hỏi, nhưng ngay sau đó cũng bổ sung câu: “Cái gì cũng đều được, chúng tôi ở đây cũng chỉ là muốn biểu đạt cảm ơn vì cùng nhau đóng phim.

      Diệp Họa Khê ở bên nghe, trong thời gian chờ đợi Tống Nhiên trả lời, trong lòng cũng theo đó mà nôn nóng bất an lên, bởi vì cứ cảm thấy có cái gì đó thích hợp.

      Tống Nhiên lại nhìn Hạ Thanh Diệc, ta bị kẹp ở giữa hai người rất khó làm nha, thích cái gì trong lòng ta cũng biết ràng, nhưng ta thể được!

      Hạ Thanh Diệc dùng khẩu hình ý bảo Tống Nhiên, Tống Nhiên lập tức nháy mắt hiểu, ngay sau đó liền trả lời Thời Trân Trân: “Chuyện này để Diệp tự mình tới hỏi ông chủ của chúng tôi , sở thích của ông chủ tôi cũng dễ phỏng đoán đâu.

      xong, Tống Nhiên liền cúp điện thoại.

      Thời Trân Trân nhìn Diệp Họa Khê : “Thấy chưa, cho tớ, cậu xem có phải cậu đắc tội với Hạ Thanh Diệc rồi hay ?

      Diệp Họa Khê: “……”

      món quà mà thôi, cần phải phiền toái đến như vậy sao!

      Sau khi Tống Nhiên cúp điện thoại liền đứng ở kia dám động, cũng được, ở lại cũng phải.

      Hạ Thanh Diệc lật sách, bình tĩnh mà mở miệng: “Nếu mà ấy tới tìm , cần cho ấy.

      Tôi biết rồi.” Tống Nhiên sau khi bảo đảm phen liền chạy nhanh rời , ta mới nghĩ tiếp tục ở lại đây cảm thụ được áp suất thấp.

      ***

      Ngày thứ hai.

      Hai người lại là cùng nhau đóng phim, chỉ là lần này chỉ là hai người bọn họ, còn có những diễn viên khác.

      Diệp Họa Khê từ khi tới phim trường, vài lần muốn tìm Hạ Thanh Diệc, cuối cùng đều từ bỏ, bởi vì bên người Hạ Thanh Diệc vẫn luôn có người, cũng dám quá mức trắng trợn táo bạo.

      Cuối cùng, suy nghĩ cái biện pháp, tặng đồ uống cho cả đoàn phim, sau đó phần đơn độc của Hạ Thanh Diệc đưa cho .

      Họa Khê, lại làm tiêu pha rồi.” Có diễn viên cảm ơn .

      Hôm nay là ngày lành gì vậy, Họa Khê sao lại mời khách thế?

      Cảm ơn nha.

      Diệp Họa Khê tiếp thu xong các loại cảm ơn, sau đó liền xách theo phần kia của Hạ Thanh Diệc đến phòng nghỉ của .

      Lần này gõ cửa rất quyết đoán, chờ bên trong có người trả lời, mở cửa vào mới phát chỉ có mình Hạ Thanh Diệc ngồi ở kia xem kịch bản.

      Thầy Hạ……” Diệp Họa Khê có chút do dự tiến lên.

      Hạ Thanh Diệc nâng lên mặt lên, lạnh nhạt hỏi: “Vừa rồi gọi tôi là gì?

      Thấy thế, Diệp Họa Khê trong lòng lộp bộp nhảy dựng, lập tức sửa lại miệng: “Hạ…… Thanh Diệc.

      Tìm tôi có việc gì?” Hạ Thanh Diệc đặt kịch bản xuống hỏi.

      Diệp Họa Khê đưa cà phê qua, ngay sau đó : “Hôm nay tôi mời khách, cho nên cốc này là của .

      Hạ Thanh Diệc khẽ nhướng chân mày, “Muốn dùng cốc cà phê để khỏi tặng quà sao?

      Diệp Họa Khê lắc lắc đầu: “Đương nhiên phải rồi, đây là mời khách nha, quà đương nhiên là lúc khác tặng.

      cong cong con ngươi, giọng điệu đều có vẻ vô cùng ngoan ngoãn.

      Hạ Thanh Diệc trong lòng tức giận sớm ở tối hôm qua liền tan hơn phân nửa, dư lại càng có rất nhiều biết nên làm sao với Diệp Họa Khê bây giờ.

      khẽ thở dài tiếng, lại vỗ vỗ chỗ trống bên cạnh sô pha, “Lại đây.

      Diệp Họa Khê lập tức qua ngồi xuống, dáng ngồi ngoan ngoãn mà nhìn Hạ Thanh Diệc: “ muốn được tặng quà gì tôi đều có thể tặng cho , chỉ cần là tôi có thể làm được!

      Hạ Thanh Diệc nhìn chằm chằm Diệp Họa Khê, ánh mắt cũng dần dần trở nên sâu thẳm, ngay sau đó khóe môi cũng câu: “Tôi nhưng ra có muốn.

      Là cái gì?” Diệp Họa Khê vội vàng hỏi.

      Ánh mắt Hạ Thanh Diệc lúc này dời , vừa lúc dừng ở trước mặt kịch bản, trong đó là cảnh hôn khác của Hạ Thanh Diệc và Diệp Họa Khê, cũng là nụ hôn động tình sau khi bình an trở về, bởi vì là cái kết, cho nên bầu khí trong cảnh hôn này khác với cảnh hôn trước đó.

      Diệp Họa Khê theo ánh mắt của nhìn về phía kịch bản, sau khi nhìn thấy là cảnh hôn này trong lòng cũng theo đó mà nhảy dựng.

      Cảnh hôn này có muốn đóng ?” Hạ Thanh Diệc cong môi hỏi.

      Diệp Họa Khê biết cảnh hôn này cũng rất quan trọng, vốn tưởng rằng Hạ Thanh Diệc từ sau khi đóng cảnh hôn đầu coi như là bỏ lệnh cấm, mà sau khi nghe thấy Hạ Thanh Diệc như vậy cũng xác định.

      Vì thế, cẩn thận mà thử: “ muốn đóng sao?

      Hạ Thanh Diệc dù bận vẫn ung dung mà nhìn : “ xin tôi, tôi đóng.

      Tác giả có lời muốn : Khê Khê: ra chỉ cần xin là có thể sao? Chuyện khác cũng có thể xin sao? ( phải)
      Last edited: 18/2/22
      Tiểu Ly 1111mattroiden2810 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :