1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Dễ dàng đến gần - Mặc Bảo Phi Bảo (Hoàn 48c Đã có eBook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. ngolun

      ngolun New Member

      Bài viết:
      5
      Được thích:
      2
      Ai là nam chính vậy bạn?

    2. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,162
      Được thích:
      12,952
      Chương 9: Trái phải hai người (3)

      Kỹ thuật bơi lội của rất tốt, nhưng bị ôm như vậy, giống như là kẻ mới học bơi vậy.

      Cho đến khi Hứa Viễn Hàng bơi từ đằng xa tới, mới bị Hứa Nam Chinh nâng lên bờ.

      "Báo ứng hả?" Hứa Viễn Hàng tiện tay lấy khăn tắm tới, ném tới người . "Em em nhảy xuống đẹp như thế, mà cũng có thể sặc nước được?" Tiêu Dư lên tiếng, liếc ta cái.

      Hứa Viễn Hàng lại lải nhải mấy câu, chợt nhớ tới cái gì đó: "Tiếu Tiếu, có phải em có bạn trai hay ? Hứa Nặc nhắc tới ngày đó nó họp mặt bạn học, với đúng hai tiếng đó là sư huynh vĩ đại của nó."

      Tiêu Dư dùng khăn tắm lau tóc, trực tiếp đánh gãy lời của ta: " ta phải là bạn trai của tôi."

      Động tác lau tóc ngừng, liếc mắt nhìn Hứa Nam Chinh. Vốn là muốn xuống nước bơi, nhưng bởi vì mình bị sặc nước mà lên bờ, chính lúc này đưa lưng về phía hai người, lau nước người.

      "Nhiều năm như vậy, thấy chờ ở dưới lầu công ty của em, dưới lầu nhà em, lại chưa từng thấy qua có thể vào trong đại viện, tự mình tới cửa hỏi thăm ông nội em." Ở phía xa, bạn của Hứa Viễn Hàng nặng kêu tên của ta, vừa lúc làm trong lòng người ta mềm nhũn, thế nhưng ta lại còn bĩnh tĩnh tự nhiên mà nhìn Tiêu Dư.

      Tiếng kêu rất trong trẻo, Hứa Nam Chinh liền đốt điếu thuốc.

      Từ nơi này nhìn đến chỉ có thể nhìn thấy gần nửa mặt bên của , dáng vẻ ràng như vậy, cũng đột nhiên khói thuốc trong tay . Tiêu Dư nhìn ngón tay hơi gấp khúc kia, trong đầu ra chính là màn bị ôm lấy vừa nãy, đoạn ngắn nâng lên bờ, tiếp xúc da thịt quá mức trực tiếp, cảm xúc chân quá mức. Trong nháy mắt thất thần, mới lập tức thu hồi tầm mắt.

      Hứa Viễn Hàng lại tiếp tục ép hỏi đôi câu, từ đầu đến cuối đều lời nào.

      thế nào? Hay là biết khi ở Tây Tạng, hiểu sao bị ôm hôn, sau đó sao? đều biết vì sao ngày đó Hàn Ninh xuất , tiếp đó làm cái gì. Đến cuối cùng bạn của Hứa Viễn Hàng cũng bơi tới rồi, ta vẫn ngồi ở bên cạnh hồ, làm câu tổng kết: "Tiếu Tiếu, em trưởng thành rồi, chẳng lẽ đều luôn chờ , mới thủ thân như ngọc như vậy?"

      Tiêu Dư bĩu môi, ý bảo phía sau có người.

      ta cười hì hì, vẫn biết sống chết câu: "Nếu như em , lén lút cho biết, cũng là cởi truồng cùng lớn lên với em, coi như là thấy em hết sạch, thời điểm nên chịu trách nhiệm nhất định nghĩa bất dung từ."

      Tiêu Dư cười rất dịu dàng, cước đá ta xuống.

      Bọt nước văng tung tóe lại làm ướt thêm lần nữa, nhìn người bên dưới lật người, gần như bị sặc chết, vừa định câu giết người thấy máu, nghe thấy điện thoại của Hứa Nam Chinh vang lên. rất nhanh nhận điện thoại, im lặng lát, mới hỏi câu: Trở về nước khi nào?

      Chỉ câu này, Hứa Viễn Hàng cười mắng cũng xa, giống như chỉ có giọng của , ràng thâm nhập vào tim như thế.

      quay đầu lại liếc nhìn, Hứa Nam Chinh lại cũng vừa đúng lúc ngẩng đầu lên, nhìn , mày khẽ cau.

      Tiêu Dư ngồi xuống, uống nước, nhìn Hứa Viễn Hàng về phía ván nhảy ở phía xa.

      Vẫn tiếp tục nghe điện thoại, từ đầu đến cuối chỉ nghe, lại lời nào.

      Người ở ngoài xa đứng lên ván nhảy, giơ ngón tay giữa về phía này, sau đó dùng tư thế tự nhận là đẹp trai nhất, nhảy xuống. Tiêu Dư dở khóc dở cười nhìn, có lúc hoài nghi, Hứa Viễn Hàng làm thế nào mà làm được bác sĩ nội khoa, tính cách như vậy, ta bàn mổ chính là kể chuyện cười, cũng tuyệt đối có người tin.

      " tại có thời gian, lát sau muốn họp." Hứa Nam Chinh chợt . "Em qua hẳn là xa, Tiểu Hàng và Tiếu Tiếu cũng ở đây."

      xong cũng báo ra địa chỉ, rồi cúp điện thoại rất nhanh.

      Tiêu Dư ngờ trực tiếp gọi Vương Tây Dao vào nơi này, dứt khoát giả bộ ngu: "Ai vậy?"

      "Vương Tây Dao." Hứa Nam Chinh dập tắt khói, lại tiếp tục đốt điếu nữa.

      Tiêu Dư à tiếng: " có thể từ từ rồi hút lại được ?"

      Ngay cả thư ký Lưu cũng từng giọng qua với , có thời gian nên khuyên nhủ vấn đề hút thuốc lá của Hứa tổng. Từ sáng đến tối, trước sau vẫn duy trì tần số như vậy, hù dọa người.

      "Em đưa số điện thoại của cho ấy?" đột nhiên hỏi.

      " ấy hỏi em, em có thể có sao?"

      Hứa Nam Chinh lên tiếng, dụi tắt điếu thuốc thứ hai vừa mới đốt lên, đứng lên dọc theo bể bơi. Đối với người ngoài, kiêu ngạo, tự tin, thậm chí có đôi khi luôn liều lĩnh ép buộc được, nhưng bây giờ chỉ nhìn sống lưng thẳng tắp này, thấy được khuôn mặt, cũng cảm thấy an tâm. Lúc mười mấy tuổi lặng lẽ nảy sinh tình cảm, cuối cùng đâm vào bao sâu, ngay cả cũng đều biết.

      Thời điểm Vương Tây Dao tới, vẫn còn bơi, hình như định vội vã lên bờ.

      ấy tới chỗ khác ở hồ bơi, thừa dịp đụng phải vách tường hồ bơi xoay người kêu tiếng, sau đó lúc nhanh chóng bơi xa đứng yên ở bể bơi nhìn dọc theo . Tiêu Dư ở phía xa nhìn hình ảnh như vậy, chợt nhớ tới lời Hứa Nặc , biết tại sao muốn cười.

      Nụ cười mặn nhạt cứ như vậy mà mặt, đột nhiên cảm thấy mệt mỏi, định xoay người nằm ở ghế dựa nghỉ ngơi.

      Nhắm mắt nằm nghỉ, trong đầu cũng ngừng lên tất cả các việc làm.

      Cho đến khi người cảm thấy nặng, mới hơi mở mắt, nhìn thấy Hứa Nam Chinh ngồi xuống ở bên người, người mình bị lấy khăn tắm che lại: "Nếu mệt, nên ngủ sớm chút."

      Hẳn là bơi xong, lau khô nửa tóc, ngăn trở ánh mắt, vặn mở nắp chai nước để uống.

      Tiêu Dư lẩm bẩm câu cũng may, vừa muốn gì đó, nhìn thấy bóng của đôi giày cao gót, định im lặng, nhắm mắt lại.

      " bơi 1000 m?" Trong giọng của Vương Tây Dao mang ý cười.

      "1500."

      Hai người bắt đầu chuyện câu được câu , Vương Tây Dao thỉnh thoản cười hai tiếng, rất êm tai. Nhưng hoàn toàn tìm ra được chuyện gì, chỗ nào buồn cười để chen vào, mơ mơ màng màng nghe, ở bên trong từng dãy thời gian biểu, hoảng hốt thấy được bóng lưng Chu công.

      Chính là khi nửa mê nửa tỉnh, lỗ tai lại đột nhiên đau nhức, sợ hãi đến giật nảy mình ngồi dậy.

      Tiểu tử thúi Hứa Viễn Hàng kia đứng ngay ở bên cạnh, trong tay còn cầm chiếc bông tai óng ánh: " sớm với em rồi, lỗ tai huyệt đạo nhiều. Em lại vẫn xỏ nhiều như vậy, sợ điếc à?" Tiêu Dư bị ta làm như thế quả muốn mắng chửi người, nhưng ngại vì nhiều người ở đây, chỉ có thể nhìn ta chằm chằm : "Hứa Viễn Hàng, là lừa sao? Hơi chút là kéo lỗ tai của em."

      ta nhe răng cười, tới gần, dùng mấy thanh thể nghe thấy : "Tiếu Tiếu, muốn điên rồi, kia quá uốn éo rồi. Bạn của xuất rất nhanh, em mà giúp , trực tiếp sùi bọt mép chết ở chỗ này luôn."

      Tiêu Dư khẽ hừ tiếng, cầm lấy bông tai ở giữa ngón tay của ta, vừa mang vào vừa ngồi dậy, cười hỏi Hứa Nam Chinh: "Nếu hai người trò chuyện trước, em uống rượu với Tiểu Hàng."

      vốn định dùng Hứa Viễn Hàng để mượn cớ, né tránh trường hợp gặp lại xưa cũ này.

      Nhưng cuối cùng lại thành gậy đánh uyên ương, liên đới tới bị cướp mất thời gian tan tầm. Hứa Nam Chinh lại trực tiếp đứng dậy, sai biệt lắm đến thời gian họp rồi, để Hứa Viễn Hàng lái xe đưa Vương Tây Dao về, mình mang theo Tiêu Dư trực tiếp khách sạn, tiếp tục cuộc hội nghị buổi chiều kia.

      Vì vậy, dưới ánh nhìn soi mói của đám chủ quản ngành, phát mình và Hứa Nam Chinh đều ướt nửa tóc.

      Cũng may là cũng nhận ra, trong vòng mười phút kết thúc hội nghị.

      "Trước sấy khô tóc, lái xe đưa em về nhà." đổ nước suối vào trong ấm nước, nấu nước nóng.

      Tiêu Dư cũng cự tuyệt, thời tiết lạnh như vậy, sấy khô tóc khắp nơi sinh bệnh.

      Bị bệnh, kế hoạch tiếp theo hoàn toàn rối loạn.

      Sau khi sấy ba bốn phút, tóc cũng chỉ còn lại chút ẩm ướt. để máy sấy xuống, soi gương vuốt tóc, thuận miệng : " gấp như vậy, sợ mạo phạm người đẹp sao?"

      Cái gì gọi là quỷ thần xui khiến, tại chính là ví dụ sống động.

      ràng để ý, vẫn còn phải làm bộ như vui đùa.

      cười lên: "Đây phải là mong muốn của em và Tiểu Hàng sao?" cởi áo ngoài, tiện tay ném lên giường.

      Tiêu Dư soi gương nhìn chỗ sưng ở lỗ tai, nhe răng trợn mắt oán trách: "Là ấy mong muốn mới đúng, cũng kéo hư lỗ tai của em luôn rồi."

      tai phải hàng bảy chiếc, tuy rằng chỉ bị ta tháo ra chiếc ở giữa, nhưng lại làm sưng lên vùng.

      thề, tuyệt đối làm cho tiểu tử kia trả giá lớn.

      suy nghĩ trong nhà còn có bactroban* trong gương nhiều hơn bóng người. Tiêu Dư còn chưa thấy cầm cái gì, cảm thấy lỗ tai đột nhiên đau nhói, né tránh theo bản năng, mới nhìn thấy tay trái của cầm miếng bông sát trùng**, tay phải còn cầm cái túi rất .

      (*Bactroban: Bactroban là thuốc kháng khuẩn tại chỗ, có hoạt tính hầu hết các vi khuẩn gây nhiễm khuẩn da như Staphylococcus aureus, bao gồm những chủng đề kháng với methicilline.

      **Bông sát trùng (nguyên văn là rượu sát trùng) thường làm từ bông gòn sạch thấm khoảng 75% dung dịch cồn y tế. Ở Trung Quốc thường được sử dụng bông cồn nhúng nhiều hơn 90% dung dịch rượu.)


      Là túi giấy, thiết kế màu xanh trắng, chắc chắn cửa hàng tiện lợi thường bán.

      ngạc nhiên, nhìn trong gương: "Khách sạn đưa cái này lúc nào?"

      "Bảo Phương Ngôn mang tới." cau mày nhìn, dường như suy tính nên xuống tay như thế nào, xử lý đám sưng thành vùng ở lỗ tai.

      Phương Ngôn là chủ quản bộ phận kỹ thuật, là đại nam sinh ba mươi tuổi trời sinh hay xấu hổ, cũng lung tung.

      thở hơi, nhưng lại cảm thấy buồn cười, chính trực sợ gian tà, mình sợ cái gì chứ?

      cúi đầu xử lý kiệt tác của em trai mình, chút kiêng kỵ nhìn từ trong gương. Bởi vì phải để ý vị trí của , chỉ có hơn phân nửa cơ thể của Hứa Nam Chinh ở bên trong gương, theo từ cánh tay đến mặt, rồi đến tư thế dựa vào cạnh cửa, đúng là kết cấu hoàn mĩ.

      Người luôn sóng nước chẳng xao, khó có được lúc trong mắt thoáng qua tức giận: "Sao lại xâu nhiều lỗ tai như vậy?"

      Đây là năm đó ở Thượng Hải xâu, sớm thấy qua, cũng là lần đầu hỏi như thế.

      yên tĩnh nhìn trong gương: "Trước kia hiểu chuyện, chưa ăn qua khổ, càng muốn tự mình ăn khổ."

      Bị ngón tay đụng phải, mới phát ra lỗ tai mình nóng dọa người.

      cái gì nữa, bởi vì cúi đầu, tóc ngắn rất nhanh trượt xuống trán, Tiêu Dư nhìn tóc nửa che ở mắt, như bị loại lực lượng hấp dẫn nào đó cách nào kháng cự được, nghiêng đầu, rất chậm rãi vươn tay, vén tóc của ra hai bên.

      Dường như cũng đồng thời dừng lại, chỉ nhìn , ánh mắt sâu thấy đáy.

      Nước bắt đầu có dấu hiệu sôi, ùng ục ùng ục.

      Tiếp xúc như vậy, hoàn cảnh như vậy, nghi ngờ chút nào, đều là mê hoặc trí mạng đối với .

      Vang lên tiếng lạch cạch rất , tất cả ồn ào đều biến mất hết sạch, vội vàng kết thúc nhìn thẳng vào mắt nhau như vậy.

      "Chính em suy nghĩ, muốn viết về ở phương diện nào." Tiêu Dư quay đầu lại, cố gắng để cho giọng của mình thoải mái. "Xoa như vậy được, quá nhiều bông tai, hoàn toàn đụng tới vết thương." xong lập tức vươn tay, bắt đầu tháo đám xuống. "Vương Thạch* thích thám hiểm vận động, Phan Thạch Ngật** thích với vợ của mình. Còn có công ty gia đình, thích tàu chụp ảnh, giống như có rất nhiều sở thích, hoặc là muốn cái gì?"

      (*Vương Thạch: là người sáng lập ra tập đoàn Vạn Khoa kiêm chủ tịch hội đồng quản trị của tập đoàn kiêm thường vụ quản lý hiệp hội bất động sản Trung Quốc.

      **Phạn Thạch Ngật: là đổng trưởng SOHO Trung Quốc, chưởng quản công ty buôn bán lĩnh vực khai phá nghiệp vụ điền sản Trung Quốc có vợ là Trương Hân)


      giải quyết tất cả rất nhanh, mở nước rửa tay.

      biết là lòng bàn tay quá nóng, hay là nước quá mát, lạnh dọa người.

      Lúc thử độ ấm của nước, Hứa Nam Chinh lấy ra bông sát trùng mới, lau sạch vết máu tai : "Trễ như thế còn suy nghĩ công việc, em ám chỉ , mời em là quyết định sáng suốt nhất?"
      Last edited by a moderator: 9/1/16
      vvanh, Phong Vũ YênTuyết Liên thích bài này.

    3. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 10: Giữa hè ở Malaysia (1)

      Đến giữa tháng mười , trận bão tuyết đầu tiên rơi xuống Bắc Kinh.

      thời gian rồi Hứa Nam Chinh đều ở công ty, phần lớn người muốn tìm , mặc kệ công việc quan trọng bao nhiêu, đều giải quyết qua điện thoại. Bởi vì làm lâu, Hứa Viễn Hàng cũng thỉnh thoảng tới ăn cơm cùng nhau, phần lớn mọi người trong công ty biết hai nhà Tiêu Dư và Hứa Nam Chinh có quen biết, ít nhiều cũng hỏi thăm mấy câu.

      "Quản lý Tiêu." Giám đốc nhân ở tầng dưới đụng phải , thuận miệng tán gẫu. "Gần đây Hứa tổng bận rộn gì à? Xung quanh đây cũng trông thấy người."

      "Đoán chừng là ở Hồng Kông?" Tiêu Dư rất nhanh bồi thêm câu. "Có lẽ muốn khai phá nghiệp vụ mới, họp cùng với đại cổ đông ở Hồng Kông."

      như , giám đốc tài vụ lập tức tỏ vẻ hiểu: "Tôi cũng cảm thấy công ty phải thay đổi tầng sách lược."

      Lần này ngược lại phản đối, thể làm gì khác hơn là qua loa: " sao?"

      "Lần này công ty chơi, vốn là sắp xếp Tam Á, Hứa tổng đặc biệt phê cho nhiều tiền, Malaysia sáu ngày sáu đêm."

      "Malaysia cũng đắt, lại thêm được bao nhiêu tiền." Tiêu Dư lắc đầu cười. "Chỉ là thay đổi như vậy, ngược lại hoàn toàn biến từ du lịch trong nước thành du lịch ngoài nước, tiền tốn nhiều bao nhiêu, lại mua được ít lòng của nhân viên, là quyết sách giỏi."

      Hơn nữa trời lạnh như thế này, đưa tất cả đến bờ biển phơi nắng, nghe cũng làm người ta muốn làm việc.

      Đối với phương diện thu mua lòng người này, Hứa Nam Chinh lại rất có thiên phú.

      " phải du lịch bình thường. . . . . . Là làng du lịch Club Med (làng du lịch ở Malaysia), mỗi người đều nhiều hơn sáu nghàn. " Đôi mắt giám đốc tài vụ vô hồn. "Mỗi người nhiều như vậy, tôi chỉ suy nghĩ chút đau nhức." ta lại thao thao bất tuyệt chút các loại dự toán, có hay đều được, ước chừng hơn mười phút sau. Đến cuối cùng Tiêu Dư vào phòng làm việc, trợ lý cũng có chút tò mò: "Sếp, chị chuyển qua tài vụ từ khi nào vậy?"

      cười: "Đóng cửa lại."

      Trợ lý theo lời đóng cửa lại, mới : "Lần này Hứa tổng chảy máu rồi, dự tính mỗi người đều chín ngàn, toàn bộ công ty bãi biển Cherating ở Malaysia." trợ lý mới vừa tốt nghiệp hai năm, còn chưa có hưởng thụ chân chính cuộc chơi chung nào, lập tức a hả hai tiếng: "Chơi rất vui sao?!" Tiêu Dư gật đầu: "Chơi vui, mấu chốt là thả lỏng, là hoàn toàn thả lỏng, ném em tới đó mỗi ngày em chỉ sống ăn nhậu chơi bời là được."

      trợ lý mở cờ trong bụng ra ngoài, mới gọi điện thoại cho Hứa Nam Chinh.

      lâu có ai bắt máy, chỉ có thể nhắn lại, tiếp tục xem văn kiện.

      Tạp chí phỏng vấn lần trước xuất bản, mặt bìa chính là hình của ấy, thể thừa nhận người ta chụp hình vô cùng tốt, từ mặt mày tới tay, đều là thỏa đáng. lật đến trang phỏng vấn, khi đọc kỹ Hứa Nam Chinh gọi điện thoại lại.

      "Tiếu Tiếu?"

      tiếng, nghe thấy thanh của sóng biển ở đầu bên kia: "Nghe em định bãi biển Cherating, sao lại muốn chỗ kia vậy?"

      uống nước, lâu lên tiếng, chỉ có thanh gió biển thổi vào loa, nghe được vù vù bĩu môi.

      tiện tay lật tạp chí, nhìn qua loa ba bốn tờ, giọng của mới lại vang lên: "Năm ngoái đồng ý cho em nghỉ phép, vì chuyện ở 3GR mà trì hoãn, đoán chừng tương lai ba năm tới cũng có thời gian nghỉ phép cho cá nhân, thừa dịp lần này công ty du lịch, thực tâm nguyện của em."

      nhè , nhưng rơi vào tai , lại làm cho nửa ngày cũng tiếp được.

      Hai người nắm điện thoại im lặng lát, Tiêu Dư mới có ý đùa giỡn câu: "Em muốn nghỉ phép, mang em Malaysia à? Lúc trước ở công ty quảng cáo, em nhiều nhất chính là Tân Mã Thái*, năm chạy hai mươi mấy lần, ngờ làm việc cho rồi, vẫn là Tân Mã Thái."

      (*Tân Mã Thái: là từ ngữ du lịch chuyên dụng, gọi chung ba quốc gia Singapore, Malaysia, Thái Lan. Bởi vì 3 quốc gia này có vị trí địa lý gần, cho nên khi mọi người nhắc tới vài địa điểm du lịch đều nhắc tới Tân Mã Thái.)



      ra câu đầu tiên của Hứa Nam Chinh, khiến có chút ngoài ý muốn.

      Trào phúng vui đùa như vậy, cũng chỉ là che giấu mình luống cuống. chỉ thuận miệng nhắc tới công ty du lịch, lại nghĩ rằng quyết định như vậy, lại còn có quan hệ tới mình.

      Hứa Nam Chinh ở bên kia cười ra tiếng, lẫn vào tiếng gió, mơ hồ : "Nếu giám đốc tài vụ nghe được em như vậy, buổi chiều tháo dây lưng thắt lên cổ rồi." Tiêu Dư nhớ tới sắc mặt vừa nãy của giám đốc tài vụ, cũng cười.

      biết là người nào tiết lộ ra, ba ngày sau truyền khắp cả công ty.

      Khi Hứa Nam Chinh trở về, mà ngay cả tài xế cũng cười ông chủ khỏe, vừa mới tiếp nhận đưa ra khỏi nước Tam Á. Lúc dùng cơm tối nhắc tới chuyện này, Tiêu Dư vội khoát tay tuyệt đối phải là mình truyền ra, ra sớm chột dạ muốn chết.

      cầm đũa gõ chén canh của cái, ý bảo uống nhanh: "Lòng người khó đoán, chỉ có thể ra thời gian trước."

      " trước?" Tiêu Dư sợ hết hồn. "Chỉ chừa gần ba phần trăm mỗi người, mỗi ngành đều phải làm giai đoạn chuẩn bị trước, sang năm trong tay em có rất nhiều kế hoạch. . . . . ."

      Hứa Nam Chinh tựa lưng vào ghế ngồi nhìn , tiểu thư phục vụ bên cạnh lập tức tiến lên thêm trà, Tiêu Dư bị nhìn có chút hiểu: "Em sai sao?"

      Bên ngoài phòng thuê có thanh người chuyện, bé Trung Quốc Xin chào bằng tiếng Nhật, bởi vì cửa là nửa mở, rất ràng là có người chuyện, nhắc tới hai chữ ‘Hàn Ninh’. Tiêu Dư tạm ngừng tay, Hứa Nam Chinh hơi nghiêng đầu, câu với bên ngoài cửa: "Ăn cơm trễ như thế?"

      "Cuối năm, nhiều chuyện, tăng ca thêm lát."

      Hàn Ninh đứng ở bên ngoài cửa, xong mới nhìn thấy Tiêu Dư đưa lưng về phía mình, hơi chút sợ run lên, cười, lại : "Đồng nghiệp đều ở đây, tôi trước, ngày khác tìm ăn cơm."

      Tiêu Dư vẫn có quay đầu lại, nghe được tiếng bước chân xa dần, mới cầm muỗng ăn canh.

      Hứa Nam Chinh uống rượu trắng, cũng chuyện.

      muốn tìm vài đề tài để , cắt đứt khí xấu hổ hiểu này điện thoại di động chợt vang lên. màn hình lại hiển thị tên của Hàn Ninh, sững sờ bắt máy, cho đến khi Hứa Nam Chinh nhìn cái, mới đưa đến bên tai, nhận điện thoại: "Chào ."

      " lâu rồi thấy ." Trong giọng của Hàn Ninh mang theo cười, thoải mái mà hỏi : " cho tôi biết, sao và Hứa Nam Chinh ở cùng chỗ?"

      bị hỏi có chút tức cười, im lặng lát mới : " có."

      "Lúc ở Tây Tạng, hỏi tôi có thầm mến qua người hay ." Hàn Ninh dừng chút, thanh thấp xuống. " ra , ngày đó cùng ở sân bay Thành Đô, tôi bắt đầu để ý đến em, thể thừa nhận, loại cảm giác này có lúc rất làm cho người ta khổ sở. Đều người ở Cao Nguyên biết tung bay ở bầu trời, tình cảm cũng chân thực, nhưng mà hơn bốn tháng, tôi thấy em và ta cùng nhau, vẫn rất khổ sở như cũ."

      rất chậm, thẳng thắn làm cho người ta phản bác được.

      chỉ nắm điện thoại, lên tiếng, vốn cũng tự tiện cự tuyệt người khác, hơn nữa ở trước mặt là Hứa Nam Chinh, ở đầu bên kia điện thoại lại là Hàn Ninh. . . . . . Cho đến khi cúp, mới tiếp tục cầm muỗng khuấy canh.

      Rong biển xanh thẫm kết lại với nhau, cắn trong miệng rất mềm, ăn từng miếng lâu.

      Đến cuối cùng, kế hoạch du lịch của công ty, quả nhiên bởi vì quần chúng chờ đợi quá nhiệt liệt mà trước.

      Bay dài ngắn, hơn phân nửa đồng nghiệp máy bay, tự nhiên thành par¬ty ở trời cao. Tiêu Dư chuyện phiếm cùng với mấy quản lý cao cấp, mấy người đàn ông mở rượu đỏ ra, càng chuyện càng vui vẻ, cả đám thiếu nữ thục nữ bên cạnh nghe càng thêm nghiêm túc. thấy như vậy, cảm giác còn chưa bắt đầu nghỉ phép, khí diễm ngộ lặng lẽ tràn ngập.

      Khi trở lại khoang hạng nhất Hứa Nam Chinh xem tạp chí, ngồi xuống, nằm sấp ở tay vịn bên người, cười nhìn : " có quy định trong nội bộ công ty thể đương hay ?"

      Hứa Nam Chinh lật tờ tạp chí: " đề xướng, chống lại."

      lập tức cười: "Bình thường ông chủ đều như vậy, đều là tự để lại cho mình đường lui."

      buồn cười nhìn , bởi vì nằm, đương nhiên phải ngẩng đầu lên chuyện với . Tư thế như vậy, càng lộ đôi mắt kia, lông mi hơi vểnh lên đều rất ràng, chợt để tạp chí xuống, lại gần muốn điều gì đó.

      Quá gần, gần đến mức làm cho nhịp tim đập quá nhanh, đột nhiên đứng lên.

      Biết nhiều năm như vậy, phải là chưa tiếp xúc gần gũi qua, nhưng tại sao kể từ đêm hôm đó ở 3GR, cảm thấy có dục vọng mãnh liệt, muốn đến gần , phải cảm giác nhìn từ xa thỏa mãn.

      "Ngày đó em gọi điện thoại cho , có phải thừa dịp thời gian rảnh rỗi khi họp, tập luyện lặn xuống nước hay ?" gọi nữ tiếp viên hàng , muốn uống thức uống, nhưng tay nắm cái ly vẫn còn có chút mềm. "Cầu xin , cũng đừng giống như trạng thái ban đầu dính vào ‘Thuốc phiện xanh’* nữa, ngày ngày cày ở sân bóng, chơi tới nửa đêm còn phải về công ty làm thêm giờ, em lo lắng lao lực quá mà chết."

      (*Ba loại vận động "trượt tuyết, golf và lặn" được gọi là "Thuốc phiện xanh". "Xanh" chỉ ba loại vận động (ba môn thể thao) đều gần sát với thiên nhiên, lành mạnh và vui vẻ, mà cách "thuốc phiện" là chỉ ý khi tiếp xúc với ba môn thể thao này, trở thành ham mê suốt đời. Trở nên nghiện như thuốc phiện)



      giống như là có tinh lực vô tận. (tinh thần và thể lực)

      Lúc trước bỗng nhiên như phân cao thấp cùng với ai, làm ngày làm đêm, rất nhanh phá tám mươi lỗ, nhanh tiến tới gần tay golf chuyên nghiệp rồi. Nếu mỗi ngày nhàn rỗi có chuyện gì còn chưa tính, vấn đề ở chỗ là người tham công tiếc việc, lượng công việc vốn nhiều hơn so với người bình thường, sau khi chiếm dụng thời gian tinh lực như vậy, lại lười biếng làm việc chút nào.

      ngày làm việc gần hai mươi tiếng khó, mỗi ngày như thế, cho dù ai cũng chịu nổi.

      Nhưng Hứa Nam Chinh cũng thèm để ý: "Lần sau dạy cho em, phải là em cũng thích biển sao?"

      Đối với loại khéo léo, thái độ cố ý pha trò này của , Tiêu Dư tỏ vẻ rất mệt mỏi.

      Đến làng du lịch, được Trưởng thôn trực tiếp nghênh đón vào hội trường thường dùng để biểu diễn.

      Nghi thức hoan nghênh rất đặc sắc, nhân viên phục cụ các quốc gia tập hợp thành hàng, sinh động như rất kích thích. Nhưng rơi vào trong mắt , ràng có chút cố ý ám chỉ trai đẹp, nơi này là Thiên đường của diễm ngộ. Trợ lý chạy đến bên người Tiêu Dư giọng dặn dò đôi câu, Hứa Nam Chinh nghe rất bất đắc dĩ: "Tới đây còn công việc, coi chừng người bên dưới em đòi cách mạng."

      "Hay là trước hành trình, em hẹn với truyền thông quanh đây, bây giờ còn chưa có lo liệu xong đấy."

      Vừa đúng lúc Trưởng thôn giới thiệu xong xuôi, Hứa Nam Chinh mới cười lên, bước đạp lên bậc thang, nguy hiểm nheo mắt lại: "Chỉ vì cuộc hành trình lãng mạn của đám bọn họ, giám đốc tài vụ lại dám khấu trừ tiền thưởng của tôi. Tôi chảy máu, mọi người rất vui vẻ?"

      Phía dưới cười vang lên, ồn ào ông chủ trượng nghĩa.

      cái, ý bảo còn có lời muốn , cả hội trường vẫn có vài người chuyện, cho đến khi ho tiếng, mới hoàn toàn yên tĩnh lại: "Vì để cho mọi người tương thân tương ái hơn chút, người nào ra nhiều máu đó, cố ý sắp xếp tiết mục huấn luyện dã ngoại."

      Tiêu Dư giọng giao phó công việc, nghe thế choáng váng.

      Trợ lý trực tiếp buồn bã nhìn : "Ông chủ của chúng ta biến thành tướng quân huấn luyện sao? Còn làm ở nước ngoài nữa."

      chỉ ở đây, tất cả mọi người nghẹn họng nhìn trân trối hay 'kinh ngạc vui mừng’ có đủ.

      "Lộ trình xa, mười lăm ki lô mét thôi." Trong mắt mang ý cười, lấy thuốc lá từ trong túi ra, ở bên trong mảnh yên tĩnh tiếp tục . "Tuy rằng ở đây quán rượu miễn phí, có vũ hội lửa trại, muốn trắng đêm vui hết mình vẫn nên suy nghĩ lại chút, đừng đùa quá mức."

      tuyệt đối là cố ý. . . . . .

      Ai tới bãi biển mang giày thể thao? Tiêu Dư liều mạng suy nghĩ trong đầu hồi lâu, chỉ có đôi giày sandal có thể mang. Đoán chừng huấn luyện dã ngoại ngày mai có thể trực tiếp thăng thiên rồi.
      Last edited: 9/1/16
      Phong Vũ YênTuyết Liên thích bài này.

    4. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 11: Giữa hè ở Malaysia (2)

      Huấn luyện dã ngoại.

      Nắng gắt hừng hực, mấy trăm người huấn luyện dã ngoại.

      Bắt đầu còn có người cười cười , hai giờ sau chỉ còn lại đề tài: còn bao nhiêu ki lô mét nữa?

      Đến cuối cùng có người phía trước truyền lời xuống, còn hai ki lô mét nữa, khi nghỉ ngơi tại chỗ cả đội ngũ nằm lê lết thưa thớt mặt đất kéo dài đến vài trăm mét.

      Tiêu Dư vừa mới ngồi xuống, liền đá đôi dép ở chân ra.

      muốn chuyện cùng với trợ lý , chợt có tay khoác lên vai, khi nhấc vành nón lên theo bản năng, mới phát cái người từ đầu đến cuối vẫn luôn ở phía trước, khom lưng nhìn mình: "Mệt ?"

      tức giận trợn mắt, quay đầu lại hỏi trợ lý : " cho Hứa tổng biết, chúng ta mệt ?"

      Trợ lý nhìn , lại nhìn Hứa Nam Chinh chút, cuối cùng vẫn khom lưng ở dưới quyền thế: " mệt!"

      . . . . . .

      im lặng hoàn toàn, Hứa Nam Chinh chỉ cười, quỵ đầu gối xuống, nhìn chằm chằm chân của : "Còn hai ki lô mét nữa, có thể được ?" xong cũng muốn đưa tay chạm vào vết thương của , Tiêu Dư bị sợ giật nảy mình, vội né tránh: "Bẩn." Hứa Nam Chinh lại cảm thấy gì: " sợ chết, dám mang dép lê huấn luyện dã ngoại." vừa xong, vừa mở nắp chai nước suối bên cạnh, đổ nước ở chân .

      Nước là được để xe theo xe cùng với đội ngũ.

      Nước chảy như thế, ngừng rửa sạch máu cùng với bùn, cũng giảm bớt đau đớn.

      Nhưng vấn đề là, hai bên đường cũng ngồi đầy đồng nghiệp, được đối xử như thế, hơi được tự nhiên. Đến cuối cùng, xích lại gần vào người trợ lý bên cũng có chút xấu hổ, đứng dậy, cố gắng ngửa đầu, nhìn tổ chim.

      Cho đến khi chai nước cũng chảy hết, mới làm bộ như thoái mái : "Hứa tổng, coi như lòng ngài mang áy náy, mất bò mới lo làm chuồng sao?"

      Hứa Nam Chinh giương lông mày: " sợ là chân của em bẩn thế này, làm bẩn quần của ."

      Có ý gì?

      còn chưa có tiêu hóa xong, đứng lên phủi tay cái, làm cho cả đám người có gan hẳn lên, ngay cả Phương Ngôn thích chuyện cũng chịu nổi, lên tiếng hỏi câu: "Ông chủ, ngài nên vui mừng, chắc còn phải thêm vài ki lô mét nữa?"

      Hứa Nam Chinh còn chưa lên tiếng, mọi người kêu rên trận.

      Đợi mọi người gào thét đủ rồi, mới hắng giọng, : "Xét thấy tình hình tỉ lệ nam nữ 3:1 này ở công ty, chúng ta cần ít chính sách ưu đãi đặc biệt, tới chăm sóc cho đa số nữ đồng bào." xong, chỉ Phương Ngôn. "Phương Ngôn, cõng Tiểu Mạch bên cạnh cậu lên."

      Phương Ngôn hả tiếng, hoàn toàn choáng váng.

      Hứa Nam Chinh cho ta ánh mắt 'tiện nghi cậu rồi': "Hễ bên cạnh người đàn ông nào có nữ sĩ, cũng đều phải cõng các ấy hai ki lô mét, cho các cậu cơ hội làm hùng." nheo mắt lại, quét mắt nhìn đám nhân sĩ hũ bại ngồi ở mặt đất. "Đều là bạn đồng đội trong cách mạng, đừng để ý gì mà thụ thụ bất thân."

      câu văng ra, đám đàn ông giống như là được bật công tắc điện, toàn bộ nhảy tót lên, chỉ sợ có giống cái bên cạnh.

      "Nếu bỏ chạy, phải trở về đường cũ, nhiều hơn mười ba ki lô mét." nhanh chậm bổ sung câu.

      Tiêu Dư ngửa đầu nhìn , chính là khi hoảng sợ, dưới cái nhìn chòng chọc của mọi người, nửa ngồi ở trước mặt mình: "Vị nữ sĩ này cách tôi gần nhất, em có thể leo lên." Tiêu Dư dở khóc dở cười nhìn , lại ngại vì vẻ mặt nghiêm nghị của , chỉ có thể phối hợp đặt tay lên vai , bị hai tay ôm chân, xốc lên.

      Trời rất nóng, hai người đều thân mồ hôi.

      Tiêu Dư chột dạ khụt khịt cái mũi, : "Đây tuyệt đối phải hưởng thụ, mà thúi chết."

      Trong giọng của Hứa Nam Chinh có chút trêu chọc: "Em thấy qua đàn ông có hương thơm chưa?"

      lên tiếng.

      Những người đàn ông ở xa thấy ông chủ làm gương cho binh sĩ, lập tức chấp nhận mà liếc nhìn bốn phía.

      biết người nào gào thét lên câu trước tiên: "Ông chủ, tôi kết hôn rồi."

      Hứa Nam Chinh đứng dậy, cõng vững vàng: "Có gia đình xin phép với giám đốc nhân , dối là muốn trở về đường cũ."

      Lại có cười hì hì kêu câu: "Ông chủ, chúng tôi có thể tự mình chọn người ?"

      " thành vấn đề, chọn người nào chính là người đó, muốn để người khác cõng, cũng có thể trở về."

      "Ông chủ." Trợ lý chợt giơ tay lên. "Chúng tôi muốn nhìn đàn ông cõng đàn ông!"

      Hứa Nam Chinh mới vừa hai bước, nghe được câu này, ngược lại là bị chọc cười: "Ý kiến hay, hễ ai cõng phụ nữ, đều phải cõng đàn ông, về phần ai cõng ai tôi quản, quả đấm giải quyết thôi."

      Vốn là cười giỡn, lại ép tất cả đàn ông cũng gào thét, lập tức từ nhảy tót lên tránh xa phụ nữ, lại đổi thành năn nỉ khắp nơi, chỉ sợ đều bị đoạt rồi, chỉ còn kết quả cõng đàn ông mà thôi.


      Hai ki lô mét, phải khoảng cách dài lắm.

      Bước chân của Hứa Nam Chinh lại lớn, rất nhanh bỏ lại đội ngũ ở sau lưng. Tiêu Dư nhìn làng du lịch cách đó xa, quỷ thần xui khiến buông chút hơi sức, cằm chống ở vai của , : " quá nhanh, người sau lưng theo kịp."

      Mới vừa rồi còn có suy nghĩ về tắm rửa, nhưng bây giờ lại cảm thấy như vậy rất tốt, nếu như thêm năm ki lô mét nữa tốt biết bao nhiêu.

      hơi dừng bước chân, xoay người liếc nhìn, sau lưng sớm vì bố trí nhiệm vụ mà nháo thành đoàn, từ kêu rên đầy trời chuyển thành ồn ào liên tiếp, nhưng mà lại có mấy người dám làm . cười nhìn hồi, mới nghiêng đầu : "Tập trung thôi."

      Đột nhiên trở người, mặt của , ở gần trong gang tấc.

      nhìn , giống như là suy nghĩ, im lặng lâu mới : "Đánh cuộc gì?"

      "Đoán xem, có mấy người thực cõng người trở về."

      "Số lượng cụ thể dễ đoán." tính sơ sơ. "Ít nhất cũng hơn bảy mươi."

      Ba mươi lăm cặp là luôn có, nhất là những sinh viên mới vừa tốt nghiệp Đại học, chơi đùa quen rồi.

      "Được, đoán bảy mươi trở xuống."

      " cố ý nhường cho em ư? Trong công ty đều là người trẻ tuổi, câu nệ như vậy."

      từ chối cho ý kiến: "Mượn cớ tặng quà cho em, tốt sao?"

      "Đương nhiên là được, tiền đánh cuộc là cái gì?"

      cười lên: "Em muốn cái gì?"

      "Muốn cái gì đều được?" quay đầu lại liếc nhìn, có người đuổi theo tới. "Em phải suy nghĩ kỹ trước ."

      ra muốn, cũng chỉ cách ngón tay, chỉ cần lại gần chút là có thể đụng phải. Nhưng đồ xa xỉ này quá đắt, chỉ sợ là có đủ tiền để mua, cũng có người chịu bán.diễn-

      Hứa Nam Chinh cười : "Ôm chặt chút, muốn lấy thuốc."

      xong, liền đưa cánh tay ra, khom lưng lấy từ bên trong túi quần ra gói thuốc cùng với cái bật lửa.

      Cho đến khi rút hơn phân nửa điếu thuốc, hạng nhất bị Phương Ngôn cõng lưng chiếm lấy, vẻ mặt đưa đám tới: "Hứa tổng, ngài là có thể lực, đứng tại chỗ, vẫn để quản lý Tiêu xuống, đây là ngài muốn huấn luyện sức nặng sao?"

      ta vừa như thế, mấy quản lý cao cấp bị áp bức sau lưng cũng kêu to: "Hứa tổng, ngài cõng người tình trong mộng của chúng tôi, còn mau, lại vẫn đứng ở chỗ này khoe khoang"

      Tiêu Dư nghe lời này mới phản ứng lại, lại giống như đứng nửa ngày rồi.

      Hứa Nam Chinh lại chỉ ngậm lấy điếu thuốc, hàm hồ cười mắng: "Thể lực đều được, ngày mai trở lại vòng như thế nào?"

      xong mới chậm rãi xoay người, hề trì hoãn quăng tất cả mọi người ở sau lưng.

      Bởi vì hôm nay huấn luyện dã ngoại, nên party mở màn tối hôm qua bị dời đến tối nay.

      Khi Tiêu Dư run rẩy đến quầy rượu ngoài trời, mới phát ra mình là dê vào miệng sói. Trừ ra trễ, tất cả mọi người cũng đều bao vây ven hồ bơi, mọi người vừa nhìn lộ diện, lập tức gào khóc thảm thiết trận, cũng đẩy vào bên trong vòng vây.

      "Các ông chủ?" Nam MC cầm microphone, rất khoa trương nhìn quanh khắp nơi. "Mọi người sợ hay sợ?"

      Ánh mắt kia, nụ cười hiểm kia, ràng là cảm giác dụ dỗ cho thịt.

      Giám đốc tài vụ bên cạnh lập tức thức thời cởi giày, áo sơ mi, càng dưới cái nhìn chòng chọc của mọi người, bắt đầu tháo thắt dây lưng. Tiêu Dư kinh ngạc nhìn ta: "Lão Kim, muốn hiến thân cho ai vậy?" Lão Kim cười hắc hắc, cởi quần, lộ ra quần bơi bên trong: "Quản lý Tiêu, ngài đúng là thành , tôi vừa thấy party ở cạnh bể bơi, cũng biết trốn thoát."

      Tiêu Dư dở khóc dở cười, vừa cởi giày xăng-̣đan, vừa hung hăng liếc nhìn Hứa Nam Chinh: "Bị hại thảm rồi."

      Mấy người khác chuẩn bị, cũng là luống cuống tay chân cởi giày và áo, quần đương nhiên là dám cởi.

      Hứa Nam Chinh chỉ nhún vai, qua loa kéo tay áo sơ mi, mở hai cúc áo, tỏ vẻ tùy ý.

      Tư thế như vậy, tự nhiên khơi mào phẫn nộ.

      Nữ MC cầm microphone, hết sức tiếc hận : "Hứa tổng, ngài biết công ty chúng ta có bao nhiêu nữ đồng bào hưởng ứng lệnh triệu tập, cũng là vì có thể nhìn thấy ngài ?"

      đá giày ra, bộ dạng rất đáng đánh đòn làm hai lần vận động chuẩn bị: "Vô cùng vinh hạnh."

      Vẻ mặt nữ MC lại réo rắt thảm thiết: "Nhưng mà hôm nay, ngài làm tổn thương lòng chúng tôi, thế nhưng cõng chạy, ở trước mặt chúng tôi, cõng chạy --"

      Hứa Nam Chinh giống như im lặng suy nghĩ lát, mới nhìn Tiêu Dư: "Tôi và quản lý Tiêu là vấn đề lịch sử còn sót lại, từ chối đào bới, xin miễn phỏng vấn."

      Loại đề tài mập mờ này, dĩ nhiên là làm nên trận ồn ào.

      Đến cuối cùng nam MC rốt cuộc nhịn được nữa, vung cánh tay lên cái: "Thời điểm báo thù tới, các huynh đệ, ngày Hứa tổng còn ở đây, chúng ta cũng chỉ có thể đánh lưu manh!" còn chưa dứt lời, đám người ồn ào tiến lên, nhấc Hứa Nam Chinh lên ném tới chỗ nước sâu.

      Tiếng vang rơi xuống nước rất lớn, Tiêu Dư cảm giác cơ thể chợt , cũng bị ném xuống nước.

      Cái gì gọi là ướt như chuột lột? Ví dụ sống sờ sờ.

      Vừa rơi xuống nước như vậy, váy của ướt đẫm, bơi lên bờ cũng được. Cũng may bờ ồn ào thành đám, ngừng có người bị ném xuống hồ bơi, uống rượu tranh cãi ầm ĩ, cũng quên mấy người đáng thương bị ném xuống đầu tiên.

      Bởi vì là buổi tối, chỉ có ngọn đèn dầu sáng ngời nằm bên cạnh quầy rượu, còn lại ba bên đều là đèn chiếu sáng rất mờ.

      ở trong nước cân nhắc, quyết định bơi từ bóng râm này lên bờ, trở về phòng thay quần áo. Nào có thể đoán được mới vừa tới bên bờ, có cảm giác bị người nâng eo, bị sợ đến mức tay trượt, lại ngã xuống vào trong nước.

      Quay đầu lại nhìn, cánh tay của Hứa Nam Chinh để lên bên bờ, cánh tay khác lại đỡ .

      Áo sơ mi cũng ướt đẫm, dính vào người, tình huống chật vật cũng khác biệt gì với .

      Ngăn cách trong nước, năm mươi mét bên ngoài nhạc xa hoa lãng phí, nơi này lại có chút yên tĩnh.

      "Hôm nay trở lại hơn tám mươi người, thua." nghe mình chuyện, trộn lẫn tiếng tim đập, chỉ có mình có thể nghe được nhịp tim của chính mình.

      "Muốn cái gì?" hỏi.

      Khoảng cách rất gần, chỉ cách cánh tay, im lặng lâu mới đến gần , gần sát mặt của , cảm giác hô hấp giao thoa lẫn nhau. từ từ nới lỏng tay đỡ , nhìn , hơi thở hòa vào nhau hỗn loạn.

      Khi có trận hoan hô ở phía xa, rốt cuộc ôm cổ của , tới gần. Nhắm chặt mắt, áp vào đôi môi quá mức quen thuộc này, rồi lại cực kỳ xa lạ này. Ngay lúc này đây, chỉ lần rồi hoàn toàn rời , cái ý niệm này ngừng hành hạ , nhưng lại vẫn ôm hi vọng bé, thấp thỏm chờ đáp lại.

      lâu sau, mới mở mắt ra, há miệng dùng giọng rất thấp . . . . . .

      Hơi thở, cảm xúc, tất cả đều xa lạ như vậy, nhanh chóng đóng băng trái tim, từng cái , càng ngày càng chậm.

      Nước lạnh, lớp khí ở mặt cũng hanh khô.

      Đến cuối cùng vẫn nhúc nhích như cũ.

      Tim của đập giống như sắp dừng lại, nhưng chỉ ép buộc mình thối lui mấy tấc, miễn cưỡng nặn ra nụ cười, : "Em. . . . . ."

      giây kế tiếp, bị kéo đến trước người, dùng miệng trực tiếp ngăn thanh lại.

      Cách áo ướt đẫm, da thịt ở dưới nước kề nhau. Lưỡi của trực tiếp trượt vào trong miệng , mang theo mùi thơm Vodka rất đậm. Sức nâng của nước, khiến tất cả đều chân như vậy. cọ chóp mũi vào chóp mũi của , nghiêng đầu, giữ chặt sau gáy , càng ngừng hôn sâu, đến cuối cùng hai người hoàn toàn chìm xuống dưới mặt nước, tiêu hao hết dưỡng khí.

      Nín thở đến cực hạn, phổi có chút phát đau, mới bị nâng lên mặt nước.

      "Đủ chưa?" Giọng của rất , thế nhưng, cũng có chút thở dốc.

      "Để, để em từ từ."

      Năm chữ, đứt quãng, hít thở ngừng, càng cần chính là nhịp tim.

      còn chưa dứt lời, dán chặt lên, cúi đầu lần nữa, hôn lên môi vẫn còn liều mạng thở dốc.
      Last edited: 9/1/16
      Phong Vũ YênTuyết Liên thích bài này.

    5. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 12: Giữa hè ở Malaysia (3)

      Phía sau là vách tường lạnh lẽo, phía trước cũng là làn da nóng bỏng. Đây là lần đầu tiên bọn họ hôn môi, nhưng biết có phải là kết thúc cuối cùng hay , để mặc cho mình thèm nghĩ ngày mai nữa, thậm chí thèm nghĩ giây kế tiếp như thế nào. Chỉ hết sức chuyên chú đáp lại nhiệt tình của , mỗi lần cho là rời , đều càng triền miên sâu hơn, đến cuối cùng rốt cuộc cắn môi dưới của , thấp giọng thào: " được."

      "Có muốn lên bờ hay ?"

      "Vâng. . . . . ."

      Sau đoạn đối thoại ngắn gọn, lại ăn chữ lần nữa.

      Điệu nhảy ở bờ bên kia đến đoạn chậm rãi đong đưa, tiết tấu lạt mềm buộc chặt, mê người nhất.

      biết là bài hát đẩy cảm xúc, hay là hôn quá sâu, cứ để mặc dán chặt vào mình, đè ở bên cạnh bờ hồ, lại còn yên lặng trượt xuống, gần như lại muốn chìm vào trong nước, vẫn còn ngừng đáp lại .

      Cho đến khi bị bắt tay lại, đặt ở phía sau cổ .

      Đến cuối cùng rốt cuộc buông ra. Trong hồ nước, sợi dây thắt váy sớm rơi ra, cả chiếc váy rơi xuống hơn phân nửa, chỉ có thể lấy tay kéo vạt áo trước, mới tính là miễn cưỡng che ở trước ngực.

      Hứa Nam Chinh cũng làm như thấy, trực tiếp ôm lên bờ.

      Bởi vì vậy, mà bất ngờ cúi đầu đưa lưng về phía , nhanh chóng buộc lại sợi dây, dám thêm nửa câu, liền đường chạy từ chỗ bóng râm trở về phòng. ràng khoảng cách xa, nhưng mà lại như là đường rất dài, khi đóng cửa phòng, tim vẫn đập ngừng như cũ.

      Chỗ nguy hiểm, làm tất cả trở nên chân thực.

      Nếu như phải là bối rối vì váy rơi xuống, thậm chí còn đoán được gì, mà mình đáp lại cái gì.

      Chỉ chốc lát sau, bên ngoài có tiếng người lại, nghe ra là mấy trẻ tuổi chuyện. Cả làng du lịch phân phối hơn mấy chục ngôi nhà , tất cả cao tầng ở công ty cũng ở trong những ngôi nhà này, chỉ có .

      Nửa đêm như thế, giọng của mấy kia đương nhiên rất làm cho người ta mơ màng.

      cầm quần áo lên vào phòng tắm, điều chỉnh nước ấm, mơ hồ nghe mấy kia cười quản lý Tiêu và Phương Ngôn ở đây, chuyện khác là đèn trong phòng ông chủ đều bật, cũng biết nơi nào săn bắn rồi. Mới vừa điều chỉnh đến độ ấm thích hợp, chỉ nghe thấy bọn họ kêu tiếng Hứa tổng, tay run cái, ngược lại vặn quá mức, lập tức bị bỏng tay.

      "Hứa tổng, sao ngài vẫn thân mình thế này, cũng tiếng rồi mà vẫn chưa thay quần áo."

      "Lời này có thể hỏi sao? Có thể hỏi sao?"

      Nhóm ríu rít, Hứa Nam Chinh lại nửa ngày lên tiếng, cuối cùng mới hỏi câu: "Giám đốc nào gọi các tới? Trễ như thế còn công việc?"

      "Là chúng tôi muốn tâm cùng với Hứa tổng."

      "Tối nay công việc." Hứa Nam Chinh cười . "Lại càng chuyện riêng."

      Nhóm kia vô cùng tiếc nuối, Hứa Nam Chinh chợt kêu tiếng Phương Ngôn, lập tức có giọng của Phương Ngôn hỏi Hứa tổng có dặn dò gì. Hứa Nam Chinh rất là bỏ đá xuống giếng, ném nhiệm vụ tâm cho ta. Phương Ngôn ai oán, còn có tiếng cười của đám kia, lẫn vào tiếng bước chân hỗn loạn, cuối cùng cũng đều biến mất hầu như còn, khôi phục lại yên tĩnh.

      Tiêu Dư bật nước ấm ra lại, nhanh chóng cúi đầu xuống gội đầu.

      Ban đầu mỗi khi thấy du lịch, giám đốc sáng tạo luôn chuẩn bị vài viên kẹo cho mỗi lần nhóm tâm sùng bái. Lúc ấy mình còn mỉm cười là có phúc khí, sao thấy có chàng trai vừa mới vào công ty nào lý tưởng tương lai với mình nhỉ? Bây giờ nhìn lại, bất kỳ cao tầng nào của công ty chưa cưới, cũng tuyệt đối là nhân vật nguy hiểm.

      suy nghĩ lung tung, xoa bọt lên nhưng rất nhanh ánh mắt lại mê man, có chút đau nhói. Khi ngẩng đầu lên xả nước, hình ảnh mới chợt xông tới, mãnh liệt như nước thủy triều, đè nén được.

      Khi ấy ôm mình lên bờ, câu, mình ngay cả cái nhìn cũng dám nhìn lâu.

      Nụ hôn gần như phân biệt đó, giống như là kết quả cuối cùng.

      Tắm xong, khi trùm khăn tắm ra, thế nhưng nhớ tới đêm xấu hổ ở Tây Tạng, vội thay quần áo tay ngắn bãi biển, đứng ban công bắt đầu sấy tóc.

      Hứa Nam Chinh, ba chữ ngăn ở tim, ném , thổi tan.

      ngồi ở ban công, cầm điện thoại, cuối cùng gọi điện thoại cho Hứa Viễn Hàng. Bên kia qua lâu mới nhận, làm chờ muốn chết, vừa nghe chính là ‘Rầm tiếng'.

      "Đại tiểu thư, phải là ở Mã Lai sao?" Giọng của Hứa Viễn Hàng có chút ngà ngà say, đoán chừng là chơi cao hứng. "Sao lại có thời gian điện thoại cho ?" Tiêu Dư còn chưa kịp chuyện, ta nhớ tới cái gì đó, chợt cười to tiếng. "Nhớ rồi, hôm nay các người huấn luyện dã ngoại, phải là muốn trốn trở về, tìm lén lút trở về chứ?"

      ta cười, lại làm cho thoải mái ít: "Sao biết hôm nay huấn luyện dã ngoại?"

      Hứa Viễn Hàng nghẹn nửa ngày, mới câu: " cho em biết, đừng với trai . Bạn mới của là người trong công ty các người, mới vừa rồi gọi điện thoại oán trách , mới vừa cúp cú điện thoại kia, em gọi tới rồi."

      nhìn bờ biển trong màn đêm, im lặng lát, mới : "Đột nhiên em nghĩ đến chuyện, muốn hỏi quan điểm của chút."

      Hứa Viễn Hàng ừ tiếng: "."

      "Nếu như mà em cho biết, em rất , phản ứng thế nào?"

      ra câu mới phát , với người liên quan có thể nhàng như thế, giống như là đùa giỡn.

      ra chỉ muốn biết, cũng là người lớn lên cùng nhau, gặp phải chuyện như vậy, phản ứng đầu tiên là cái gì.

      Bên kia bất ngờ im lặng lâu.

      " ?"

      Tiêu Dư ừ tiếng: " ."

      "Theo tình cảm của và em, nếu như đến ngày nào đó có ai thèm lấy em, có lẽ nguyện ý cưới em. Em có biết đối với đại đa số đàn ông mà , tình phải toàn bộ, kết hôn chỉ là tìm người thích hợp, thoải mái." Hình như Hứa Viễn Hàng cũng cảm thấy mình quá nghiêm chỉnh, ho khan hai tiếng, thêm chút cảm giác vui đùa. "Em xem, quen biết em như vậy, khuyết điểm ưu điểm sớm biết toàn bộ rồi, hoàn cảnh gia đình thích hợp, em nhất định hiếu thuận ba mẹ , lui vạn bước mà , cho dù lăng nhăng tìm người bên ngoài, đoán chừng em có phản ứng gì. . . . . . được, thể thêm gì nữa, sắp chịu nổi nữa."

      cười, đây chính là khác nhau.

      Nếu như chung với nhau là Hứa Viễn Hàng, đoán chừng ta tìm kẻ thứ ba mình còn muốn chúc ta hạnh phúc. Nhưng nếu là Hứa Nam Chinh, chợt có chút muốn ra, suy nghĩ này quá bén nhọn.

      "Chỉ là, muốn đến vấn đề thực tế." Hứa Viễn Hàng lại giống như là suy nghĩ nghiêm túc.

      "."

      " muốn kết hôn với em, đoán chừng để cho và em thân thiết, cười tại chỗ mất. Em nghĩ lại xem, muốn ôm lấy em hôn em, còn phải cởi quần áo của em ra. . . . . ."

      Tiêu Dư theo như lời của , trong đầu phác họa ra hình ảnh như thế, lập tức lúng túng: "Đừng , em cũng khẳng định cười trận."

      "Được rồi, em uống nhiều rượu ." Người bên kia nghiêm túc được nữa rồi. "Hơn nửa đêm hỏi loại vấn đề này, em sợ ai thèm lấy em sao? Lần trước người bạn của hỏi em."

      " có chuyện gì, tiếp tục."

      dứt khoát cúp điện thoại, vùi mình vào giường.

      Tòa nhà đối diện bờ phía nam, nước sâu dãi sóng lớn, tuy rằng phong cảnh bên này đẹp, cũng phải nơi thích hợp để nghỉ ngơi.

      Ngủ thẳng đến nửa đêm rốt cuộc ngồi dậy, tiếng sóng biển quá lớn, mấy tiếng này đều mơ thấy mình bị sóng lớn cuốn , tòa nhà sụp xuống.

      Chính là ở trong bóng tối chần chừ có nên ngủ tiếp hay , Phương Ngôn ở phòng bên cạnh đúng lúc mở cửa phòng ra. Mấy kia thế nhưng cuộc sống lý tưởng, ước chừng chuyện đến bốn năm tiếng. Đám rất có tinh thần, cười cáo biệt, Phương Ngôn là sức cùng lực kiệt, ngừng xin tha, nghe tiếng bước chân của mấy người xuống tầng dưới, cũng ngủ được nữa, chỉ có thể bò dậy.

      Bốn ngày kết tiếp đều là tự do hoạt động, cần sáng sớm phải lo làm, cũng cần lo có thời gian ngủ.

      Ở trong phòng ngủ được, dứt khoát mở cửa xuống tầng dưới, dọc theo đường đá tới bờ cát.

      Nước sâu sóng lớn, ở dưới bóng đêm cũng có đẹp như thế, ngược lại có chút nguy hiểm.

      cởi dép để ở bờ, bước xuống, năm bước cũng ngập đến đầu gối, cuối cùng chỉ có thể về, tìm tảng đá có thể che nửa bầu trời đêm, ngồi ngẩn người.

      Chỉ chốc lát sau quần áo bị sóng biển tạt cho ướt nhẹp, do dự có muốn trở về lên mạng hay , tránh cho ngày mai cảm, nhìn thấy bóng người tới bên bờ biển, cúi người xuống, nhặt dép của mình lên.

      Bóng người này thể quen thuộc hơn được nữa, lại lên tiếng gọi, cho đến khi xoay người phát ra mình, mới tùy ý vẫy tay.

      "Sao lại ngồi ở đây?" Hứa Nam Chinh ngồi xuống ở bên cạnh .

      Là có tính toán, hay vô ý?

      Khoảng cách gần xa, nhưng chưa đụng phải.

      " ngủ được, tiếng sóng vỗ quá lớn." nhìn mặt biển đen nhánh.

      Giống như phải là người vừa mới thân mật mấy tiếng trước, hai người chỉ tùy ý trò chuyện.

      Đến cuối cùng sắc trời sáng lên, mới câu quần áo ướt rồi, Tiêu Dư liền tiếp trời sáng, cũng nên trở về ngủ bổ sung rồi.

      đứng lên trước, Tiêu Dư muốn đứng dậy, lại phát chân tê lợi hại, nhe răng trợn mắt xoa chân, khơi thông mạch máu.

      Hứa Nam Chinh nhìn như vậy, lại đứng ở trước mặt .

      "Ngàn vạn đừng đụng vào chân em." Nhất là khi tê mỏi khó chịu đựng được, chỉ cần khẽ chạm thôi cũng đều là khổ hình. " tốt ngay lập tức."

      ngồi cạnh nhìn : "Tiếu Tiếu."

      ngẩng đầu nhìn , cặp mắt kia, còn sâu hơn cả mặt biển sau lưng .

      Bầu trời đêm, cũng bị che .

      Sau lát, mới giống như là hiểu ra cái gì đó, rất tự nhiên nhắm hai mắt lại. Bên tai là thanh của sóng biển, môi cũng là đụng chạm dịu dàng, dẫn đường vào sâu hơn.

      giống với thấp thỏm vội vàng ở hồ bơi.

      Nụ hôn này rất im lặng, kinh ngạc trong tiếng sóng to gió lớn, yên tĩnh làm cho người ta muốn ôm chặt .

      Hai người đều mặc quần đùi bãi biển, chân rất tự nhiên quấn lấy nhau, thân mật giống như là muốn hòa làm thể, nhưng từ đầu đến cuối, chỉ hôn môi ngừng, mơ mơ màng màng có vài lần có cảm giác muốn chạy trốn, rồi lại luyến tiếc triền miên ngừng nghỉ thế này. tuyệt đối là đối tượng hôn môi tốt nhất, chỉ tiếp xúc như vậy, cũng để cho mình nổi lên cơn nghiện.

      Nhưng trong đầu còn sót lại tàn niệm cũng ngừng hỏi tới.

      Đây coi như là cái gì? Quả nhiên là lưu luyến, hoặc là phóng túng lần nghỉ phép này?

      Hạt cát vẫn còn ấm áp của ban ngày, vuốt ve giữa hai chân, làn da lưng.

      chống cánh tay lên, cách rất gần nhìn : "Đói ?"

      "Đói." liếm môi theo bản năng, hít hơi.

      "Thế nào?" Hình như cười.

      nghiêng đầu nhìn biển, chỉ cảm thấy mặt nóng lên, lại cứ muốn giả bộ thoải mái:

      "Miệng đau."
      Last edited: 9/1/16
      Phong Vũ YênTuyết Liên thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :