1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Dẫn sói vào nhà - Mễ Lộ Lộ (10c Full)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 9

      Ba ngày sau, Tây Môn Sóc được mang ra khỏi địa lao. cũng hỏi gì, chỉ im lặng theo môn đồ Diêm Vương môn. Dù sao biết Hổ Nhi bị nhốt ở đâu, giờ chỉ có thể tùy thời mà hành động.

      bị đưa thẳng đến đại đường của Diêm Vương môn.

      Nhưng ngờ ở chỗ này mình nhìn thấy người.

      “Cha!” Tây Môn Sóc vừa thấy phụ thân, lập tức gọi.

      “Sóc nhi!” Tây Môn Kiếm Sơn lâu gặp đứa con trai duy nhất, muốn tiến lên ôm con lại bị Độc hậu ở sau dùng roi ngăn lại.

      “Lão nhân, đừng quên chuyện ông đáp ứng!” Độc hậu vạn lần nghĩ tới Tây Môn Kiếm Sơn thế nhưng đơn thương độc mã đến Diêm Vương môn. Lão nhân này vẫn còn mặt mũi xuất ở trước mặt của ả! Ả thèm khách khí, đem ân oán năm đó giải quyết sạch .

      “Cha, cha đáp ứng Độc hậu chuyện gì?” Tây Môn Sóc nhíu mày, hy vọng cha đừng làm ra cái việc ngốc gì.

      “Đứa này. Con đừng có lo.” Tây Môn Kiếm Sơn tuy rằng trải qua năm tháng gió sương, nhưng mạnh khỏe như cũ, có thể nhìn ra được lúc trẻ ông ta cũng vô cùng phóng khoáng. “Năm đó là ta nợ Tĩnh Lưu, ta sống đến từng tuổi này, đối với mẫu thân con cũng hết lòng quan tâm giúp đỡ, nhưng đối với Tĩnh Lưu, ta vẫn là làm thiệt thòi ….

      “Cha … Rốt cuộc việc là thế nào?” Tây Môn Sóc đến bây giờ vẫn hiểu nổi ân oán giữa bọn họ

      “Hừ! Năm đó ta cùng cha ngươi quen nhau, vì ta bị Quảng Ngọc hãm hại, ăn phải cổ độc, khiến cho bộ mặt bị hủy hoại, cha ngươi nhẫn tâm bỏ ta mà , cùng Quảng Ngọc kết làm vợ chồng, nhục này muốn ta thế nào chịu đựng hả?” Độc hậu vừa nhớ đến tình năm đó đều bị chà đạp, vẫn là ngăn được kích động.

      “Hãm hại?” Vẻ mặt Tây Môn Kiếm Sơn kinh ngạc. “Năm đó phải nàng luyện công phu tà phái, mới bị tẩu hỏa nhập ma sao? Ngọc mang theo lời nàng nhắn, nàng muốn ta rời …”

      Độc hậu vừa nghe, tức giận vung chưởng hướng mặt ông ta mà tát cái. “Tây Môn Kiếm Sơn, đến bây giờ ông còn muốn vì mình mà chối tội!”

      “Bà ….. ” Tây Môn Sóc thấy thế khỏi tức giận, tiến lên muốn đấu cùng Độc hậu, lại bị phụ thân ngăn lại.

      sao, đây là ta nợ nàng.” Tây Môn Kiếm Sơn lắc đầu, lúc này mới tỉnh ngộ ra. “Hôm nay rốt cuộc ta hiểu, ra ngàn vạn lần sai đều từ ở người ta….. Tĩnh Lưu, ta biết ta rất xin lỗi nàng, hôm nay ta tới đây mình xin tạ tội, nàng có thể thả cho con ta được ?”

      “Mơ tưởng!” Độc hậu cười nhạt tiếng. “Hôm nay ông chờ mà coi con ông thành thân cùng nữ nhi của ta, ta muốn tiếc nuối của ta, từ con ông đến bù lại.”

      “Tĩnh Lưu……”

      “Đưa công chúa mời vào. “Độc hậu ra lệnh tiếng, sai người gọi công chúa.

      Trong chốc lát, Diêm Vương Tiếu Tinh chậm rãi vào đại đường, mà sau gót nàng còn có nữ tử cúi đầu mặt che lụa mỏng.

      “Mẫu thân.” Diêm Vương Tiếu Tinh trước hướng mẫu thân tỏ tấm lòng. “Chúng ta khó được nhìn thấy nhiều người đến đây như vậy, vậy vị này chính là Tây Môn trang chủ.”

      “Con , mẹ con tìm chồng cho con, con mau tới đây nhìn .” Độc hậu vừa thấy nữ nhi đến, vẻ mặt lập tức trở nên hiền hậu.

      Diêm Vương Tiếu Tinh ngay cả liếc xem Tây Môn Sóc cái đều , ngược lại dựa vào người Độc hậu, nàng nghiêng bên bên tai .

      Nghe vậy, Độc hậu mày nhíu chặt, vẻ mặt hồ nghi nhìn nàng.

      “Mẫu thân, mẹ như vậy được ?” Diêm Vương Tiếu Tinh hiếm khi cười tươi, xinh đẹp vật nào sánh được.

      “Này… Vì sao lại phí công như vậy? Chỉ cần con gật đầu, Tây Môn Sóc trở thành vị hôn phu của con.” Độc hậu thực đồng ý lắm.

      “Mẫu thân, mẹ hiểu nỗi đau, cho nên muốn nỗi đau bị thương tổn, nhưng nếu trong lòng vẫn nhớ thương nữ nhân khác, đối con mà phải là tổn thương ư?”

      “Này……” Độc hậu do dự.

      “Mẫu thân, nếu Tây Môn trang chủ bằng lòng bù đắp cho mẹ, oan có đầu nợ có chủ, con cũng là khiến bọn họ trả giá chút, để bọn họ tốt hơn đâu.” Diêm Vương Tiếu Tinh con ngươi cười cong lên, ra lời làm người ta rét mà run.

      “Được rồi.” Độc hậu cuối cùng vẫn là chiều nữ nhi. “Ta lập tức nhìn xem hôm nay Tây Môn Sóc lựa chọn như thế nào.” Ả phẩy tay áo cái, liền tùy cho nữ nhi đảm đương mọi việc.

      “Hổ Nhi đâu?” Tây Môn Sóc thấy Diêm Vương Tiếu Tinh xuất , nhưng thấy Hổ Nhi, liền sốt ruột hỏi.

      Thân mình nữ tử khẽ run rẩy, làm tỳ nữ phía sau phải đỡ lấy.

      Nàng biết toàn thân run run, nếu phải có tỳ nữ bên trái phải đỡ lấy nàng, chỉ sợ nàng còn mặt mũi đứng ở đây.

      Nữ tử được lụa mỏng che kín khuôn mặt đúng là Hổ Nhi.

      Nàng dám ngẩng đầu, nhưng mắt vẫn vụng trộm nâng lên, xuyên qua lụa mỏng nhìn về phía Tây Môn Sóc.

      Thấy cũng có mang bộ dáng bị thương, nàng mới thở hơi dài nhõm.

      Diêm Vương Tiếu Tinh có lừa nàng. Công chúa giúp nàng giải độc, còn cam đoan Tây Môn Sóc bị thương tổn nào. Diêm Vương Tiếu Tinh giúp nàng giải thúc giục tình cổ trong cơ thể, nàng phải trả giá chút. Cái giá phải trả chính là ….. Nàng cắn môi, hai mắt nhắm lại.

      Nàng biết chút nữa lụa mỏng đầu kéo xuống, Tây Môn Sóc thấy nàng phản ứng thứ nhất là gì? Nhưng nàng sợ…. Nàng sợ Tây Môn Sóc muốn gặp lại nàng nữa.

      “Hổ Nhi?” Tây Môn Sóc biết khi nào đứng ở trước mặt nàng.

      Người nàng hết sức run lẩy bẩy, cũng có sức ngẩng đầu trả lời .

      “Là em sao?” lại dịu dàng hỏi.

      Nàng gật đầu, nhưng có can đảm mở miệng.

      “Cổ độc người nàng giải rồi sao?” tình nhấc mảnh lụa đầu nàng lên, lại bị nàng tránh né, làm cho cảm thấy có gì khang khác.

      “Đừng nhấc ….” Bởi vì tại nàng trở nên thực xấu xí! Trong giọng Hổ Nhi cơ hồ mang theo tiếng khóc khẽ.

      Diêm môn tinh ý cười bảo tỳ nữ, muốn tỳ nữ xốc lụa đầu Hổ Nhi lên. Nhất thời Hổ Nhi biết, mặt rất nhiều sẹo xấu cùng lồi lõm cứ thế ra trước mặt mọi người.

      cần ―” Nàng vội vàng che khuất mặt, nghĩ để cho thấy bộ dáng. Tây Môn Sóc tận mắt xem mặt nàng, trong nháy mắt kia lòng cơ hồ đau đớn.

      “Nàng rốt cuộc …Xảy ra chuyện gì?” Giọng chứa đầy xúc động, rồi nắm chặt nắm đấm, quay đầu hướng Diêm Vương Tiếu Tinh gầm , “Công chúa làm gì với nàng ấy?”

      phải ta , cứu nàng ta là cần phải trả giá chút sao? Đây là cái giá mà nàng ta phải trả.”

      “Cái giá có thể đến lấy từ ta, vì sao các người muốn làm vậy với nàng ấy? Nàng vô tội mà!” Tây Môn Sóc rốt cục nhịn được tức giận, lớn tiếng gào.

      “Tây Môn Sóc, ngươi chấp nhận cũng được, nhận cũng thế, đây là trò chơi của chúng ta.” Diêm Vương Tiếu Tinh lười phải liếc mắt nhìn . “ tại, cho ngươi chọn giữa hai con đường, là mang theo Hổ Nhi rời , hai là ngươi cùng nàng ta mỗi người ngả, sau đó lấy ta làm vợ.”

      “Ta ta lấy !” lạnh giọng , sau đó xoay người nhìn Hổ Nhi. “Người ta muốn lấy chỉ có Hổ Nhi.”

      …… cần……” Hổ Nhi thấy bộ dáng nay của mình, khuôn mặt cơ hồ bị hủy hết, sao còn có thể muốn lấy nàng chứ?

      “Muốn, ta muốn, ta muốn nàng a!” Tây Môn Sóc vì nàng đau lòng, mũi xót, đem nàng kéo sát vào trong lòng. ““Hổ Nhi, là ta hại nàng chịu khổ.”

      “Tây Môn Sóc!” Độc hậu nhịn được giận dữ. “Nhà ngươi ánh mắt có vấn đề ư? Nữ nhi của ta xinh đẹp như hoa mà ngươi cần, lại muốn kết hôn với cái đứa con mặt mày như quỷ sao??”

      “Ở trong mắt ta, các người mới là tâm như rắn rết, mặt ác như ma!” gắt gao ôm lấy Hổ Nhi.

      “Mặc kệ Hổ Nhi trở nên thế nào, nàng ấy vẫn mãi là Hổ Nhi của ta.”

      “Nhà ngươi……”

      “Mẫu thân, lựa chọn rồi.” Diêm Vương Tiếu Tinh khóe miệng để lộ ra nụ cười, thừa dịp mẫu thân còn chưa thay đổi tâm ý, nàng lập tức hạ lệnh muốn bọn môn đồ lùi lại. “Để , loại nam tử này, ta cũng muốn để ý tới.”

      “Con …”

      “Cha, chúng ta cùng thôi!” Tây Môn Sóc với phụ thân Tây Môn Kiếm Sơn lắc đầu.

      “Con trai, cha tự nguyện ở lại Diêm Vương môn, ta muốn dùng cuộc đời còn lại mà trả, con mau , Tây Môn sơn trang liền giao cho con.”

      “Cha!” nhíu mày kêu lớn. “Cha , con vẫn trở lại cứu cha sau.”

      , ta ở lại nơi này, cần phí sức đâu. Sóc nhi, cha tới giờ mới hiểu được, ra ta vẫn Tĩnh Lưu, ta thực xin lỗi mẹ con… Càng thực xin lỗi con …. Nhưng con phải hiểu, cha con.” Tây Môn Kiếm Sơn vẫn đứng yên chỗ cũ, vẫy tay muốn bọn họ mau rời . ”Đừng bước vào Diêm Vương môn nữa.”

      “Cha!”

      Tây Môn Sóc ôm Hổ Nhi, nghĩ muốn tiến lên cùng phụ thân rời khỏi, nhưng bọn môn đồ lập tức ngăn lại, chỉ có thể cách tường người, cuối cùng liếc mắt nhìn phụ thân cái, sau đó mang theo Hổ Nhi rời .

      Rời khỏi Diêm Vương môn xong, Tây Môn Sóc câu cũng . Hổ Nhi vẫn như cũ đeo mặt nạ lụa mỏng, che lấp khuôn mặt xấu xí.

      “Chuyện cha chàng ….” Hổ Nhi sau khi bình tĩnh lại, mở miệng trước. “Chàng phải muốn trở về Tây Môn sơn trang trước sao?”

      “Cha ta khi quyết định chuyện gì, ai có thể lay động.” Tây Môn Sóc giữ con ngựa, cùng nàng song song. “Nếu ông ấy quyết định muốn ở lại bên người Độc hậu chuộc tội, ta cho dù dây vào, cũng chỉ phí thời giờ thôi.”

      “Ừm.” Nàng cắn môi gật gật đầu.

      Nàng hiểu, Tây Môn Sóc nhìn mặt nàng, vì sao còn cố ý lựa chọn nàng chứ?

      Bọn họ đều gặp qua Diêm Vương Tiếu Tinh, đều biết là Diêm Vương Tiếu Tinh xinh đẹp, là nữ tử nghiêng thành.

      Nhưng lại chút nghĩ ngợi mà lựa chọn nàng, muốn rời cùng nàng.

      thực nàng sao? Hổ Nhi khỏi bắt đầu vì bản thân thiếu sót mà cảm thấy tự ti, nhất là trước mặt . “Ta trước mang nàng quay về sơn trang xử lý chuyện ở đó, sau đó viết thư gửi gấp cho Hoa nương.” Tây Môn Sóc nắm tay bé của nàng, nhìn nàng .

      Nàng dám nhìn thẳng mắt , vì thế mở mắt.

      “Chàng cần lo cho em, em có thể tự trở lại thành Trân Châu, chàng cứ việc làm việc của mình .”

      Nàng cúi đầu, thanh trở nên rất .

      “Hổ Nhi.” dừng bước, giữ chặt bả vai của nàng, ép nàng cùng đối mặt. “Mặc kệ nàng trở thành thế nào, ta đều vĩnh viễn rời xa nàng.”

      “Em …..” Nàng cắn chặt môi, nghe lời thương .

      Nàng trông qua mặt mình, vẻ mặt sẹo cùng cục sù sì, ngay cả chính nàng cũng có can đảm mở mắt nhìn xem nữa, vì sao có thể rời xa như vậy chứ?

      “Ta biết nàng muốn hỏi tại sao.” Tây Môn Sóc đem nàng ôm vào trong lòng. “Chỉ cần nàng là Hổ Nhi, ta mãi mãi nàng.”

      “Nhưng mà ….” Nàng có muốn nhiều, nhưng mỗi lần mở miệng, vẫn cứ là nuốt trở lại. ràng nàng đối với tình cảm của vẫn phức tạp như vậy, thế mà mỗi khi cùng nàng lời ngon tiếng ngọt xong, lại chạm sâu tới lòng của nàng.

      Hơn nữa tại, vài câu này của liền vào lòng nàng sâu.

      Lúc này nàng mới hiểu, ra lúc ấy Diêm Vương Tiếu Tinh đến tìm nàng, là nhìn ra tình ý của với nàng, cho nên mới muốn nàng trả giá, lợi dụng nàng tại trọn vẹn, muốn nàng mở to hai mắt nhìn Tây Môn Sóc có hay trước sau như , hay là có mới nới cũ.

      Nhưng có, vẫn như dĩ vãng ôm nàng, với nàng, nàng.

      Vì sao…… Lòng Hổ Nhi ấm áp, nhưng cái mũi lại ê ẩm, rất muốn khóc, đây là cảm động ư?

      Vì nguyên nhân như thế, cho nên Độc hậu cùng Diêm Vương Tiếu Tinh mới quyết định thả bọn họ sao?

      quyết có lỗi với nàng, thậm chí tại với nàng nàng……

      “Hổ Nhi, ta sớm thương nàng, đừng rời khỏi ta, trước cùng ta quay về Tây Môn sơn trang được ?” cách tấm lụa mỏng vuốt khuôn mặt nhắn của nàng.

      “Em…. Như vậy được ?” Tất cả bộ dáng tinh thần trong dĩ vãng kia đều đâu mất, Hổ Nhi nay vì mặt trọn vẹn mà có tự tin.

      ” Đương nhiên được.” Tây Môn Sóc phản ứng hề kiên nhẫn, đem nàng đặt lên con ngựa kia của mình.

      “Vì sợ đường nàng chạy mất, chúng ta cùng cưỡi chung con ngựa về Tây Môn sơn trang vậy.”

      lên ngựa lưu loát, hai tay cẩn thận ôm lấy thân thể nàng.

      “Hổ Nhi, mặc kệ ta hay nàng ai bị chuyện thế này, ta vĩnh viễn cũng thả nàng ra.”

      Nàng dựa vào trong lòng , tuy trong lòng lung lay quyết tâm, nhưng người hề thấy lạnh.

      ” Vĩnh viễn.” lại nhắc lần nữa, bày tỏ quyết tâm của bản thân.

      Hổ Nhi nhắm lại hai mắt, bên tai nghe tiếng gió gào thét, cùng với ngực truyền đến tiếng tim đập.

      Nàng bỗng nhiên cảm thấy, nhịp tim trầm ổn kia, tựa hồ thực nhắn dùm lời thề của với nàng…..

      Tây Môn Sóc mang Hổ Nhi trở lại Tây Môn sơn trang được bảy ngày. Bảy ngày này, tìm đến rất nhiều danh y đến chữa trị mặt sẹo cho nàng, bất đắc dĩ vảy vết sẹo này thể bỏ , dược vật gì cũng thể khiến cho nó lặn mất.

      Bởi vậy, Hổ Nhi vẫn cái bộ dáng như cũ kia.

      Vài ngày sau đó, Hổ Nhi phát Tây Môn Sóc gần đây luôn sớm về trễ, nàng hiếm khi chạm mặt .

      Tuy rằng muốn nàng đừng che kín mặt, cần để ý người khác nghĩ thế nào, nhưng nàng sợ dọa đến người ta, vẫn quyết định đem cái khăn che mặt vào.

      Mà hôm nay, nàng muốn cùng Tây Môn Sóc đàng hoàng chuyện.

      Dù sao nàng ở Tây Môn sơn trang đợi lâu như vậy, mặc dù có viết thư về Hoa phủ báo bình an, nhưng nàng cảm thấy phải về thành Trân Châu gặp mọi người chút, miễn cho các tỷ tỷ vì nàng lo lắng.

      Khi nàng ra khỏi cửa phòng, thấy dưới sơn trang hôm nay giống như đặc biệt bận rộn, rất nhiều bọn hạ nhân vội vàng giăng đèn kết hoa chung quanh. Nàng còn nhìn thấy tổng quản còn cầm tay hộp lễ vật, rất bận rộn. Đột nhiên, ở ngay chỗ rẽ nàng nghe được tiếng tỳ nữ chuyện với nhau. “Tôi nghe , thiếu gia mấy ngày nay tất bật mở tiệc mừng.”

      Ở trong Tây Môn sơn trang mấy ngày này, bởi vì thiếu hụt mặt, Hổ Nhi vẫn dám cùng người chuyện, cùng là vì tự ti, vì sợ mình dọa đến người khác, vì thế nàng nghiêng người lại, tránh ở góc ghé tai nghe lén

      “Đối tượng thiếu gia muốn kết hôn, chắc phải là vị Hổ Nhi nương lúc trước mang về sơn trang ha?” Tiểu tỳ áo áo xanh tò mò hỏi.

      “Hình như phải.” Tiểu tỳ áo hồng lắc đầu. “Thiếu gia phái bà mối đến thành Trân Châu trước, rồi hướng tiểu thư Hoa gia cầu hôn.”

      “Hoa gia tiểu thư? Đó đôi trời đất tạo nên.” Tiểu tỳ áo xanh gật gật đầu. “Bất quá thiếu gia muốn kết hôn với Hoa tiểu thư, vậy Hổ Nhi nương kia làm sao bây giờ đây?”

      “Này …..” Tiểu tỳ áo hồng ngừng chút. “Tôi cũng biết.”

      ” Mấy hôm trước có người trông thấy thiếu gia đối Hổ Nhi nương vô cùng tốt, nghe bọn họ lén gần gũi nhau.” Tiểu tỳ áo xanh giảm thanh xuống .”Gần gũi là như thế nào? Nếu thực muốn lấy Hổ Nhi nương làm trang chủ phu nhân, chỉ sợ giang hồ thiếu gia trở thành trò cười đấy!” Tiểu tỳ áo hồng khiếp sợ tiếng. “Huống chi thiếu gia chúng ta ngày thường phong lưu tuấn mỹ, cùng nương xấu xí thành thân, thử hỏi có xứng đôi ?”

      “Nhưng nghe Hổ Nhi bị thế, là tại vướng mắc với thiếu gia. Tôi nghĩ, thiếu gia tấm lòng tốt như vậy, chỉ sợ đối Hổ Nhi nương cũng có áy náy trong lòng.” Tiểu tỳ áo xanh bắt đầu câu chuyên về Tây Môn Sóc, mặt cười tươi rói.

      “Nhưng mà người thiếu gia muốn kết hôn là tiểu thư Hoa gia, cũng phải nương đó. Tôi suy đoán, thiếu gia muốn vứt bỏ nương kia từ lâu, chỉ là biết nên mở miệng thế nào …”

      Hổ Nhi đem hết lời đả thương người đó nghe lọt vào trong tai, nhất là câu kia “Người thiếu gia muốn kết hôn là tiểu thư Hoa gia, cũng phải nương kia”, như là tiếng sét lớn đánh vào trong lòng nàng, làm cho lòng của nàng tan nát trong nháy mắt.

      ra mấy ngày nay trong phủ dười tất cả đều bận rộn là vì chuyện này, mà Tây Môn Sóc chỉ chưa đề cập với nàng, nàng hoàn toàn chẳng hay biết gì. Tại sao chứ? hiểu sao, lòng của nàng ràng vỡ vụn, lại còn cảm thấy vô cùng đau đớn, so với cổ trùng cắn còn muốn thống khổ hơn.

      Nếu đúng như mấy tỳ nữ kia , Tây Môn Sóc là vì nàng chịu thiệt thòi, nên dám đối nàng ra miệng, như vậy nàng tiếp tục ở lại bên cạnh , chẳng phải là rất được sao?

      Tại sao có thể như vậy? Nàng nhớ mỗi chữ mỗi câu mà với nàng, rời xa nàng, vì sao còn vừa muốn gạt nàng vừa hướng tiểu thư cầu hôn?

      Giờ khắc này, Hổ Nhi mới hiểu được, cái gọi là vĩnh viễn cũng chỉ là trong mơ thôi.

      hiểu sao, nàng cảm giác được mặt có hai dòng nước ướt át.

      Nàng đưa tay lên chạm vào, ra là nước mắt.

      Nàng cứ nghĩ kiếp này vì nam nhân mà rơi lệ, nhưng nàng vẫn quá ngây thơ rồi, nàng đúng là vì Tây Môn Sóc mà rơi nước mắt

      Dịu dàng của , lời thề của , giờ khắc này đều thành lưỡi dao sắc. Nhiều lời ngon tiếng ngọt như vậy để trấn an nàng, Tây Môn Sóc chẳng qua là vì nàng thiệt thòi, cuối cùng vẫn lựa chọn tiểu thư, phải ? Thế sao cùng nàng cho chứ?

      Khiến cho nàng từ từ đối buông cảnh giác, cũng buông xuống tia rụt rè cuối cùng, làm cho nàng tiếp nhận tình ngọt ngào, lại làm cho nàng nếm mùi đau khổ.

      Tây Môn Sóc…… Chàng đến tột cùng muốn đùa bỡn ta tới bao giờ? Hổ Nhi tận đáy lòng gầm

      Cuối cùng, nàng lựa chọn rời , thẳng đến cái chuồng ngựa,

      Nàng phải có chí khí! Chính nàng lựa chọn rời xa , chứ phải từ cuối cùng quyết định đuổi nàng .

      cho nàng tình , ra là sau lưng giấu đầy gai độc, đem đâm vào người nàng đầy thương tích.
      Last edited: 3/1/15

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 10:

      Thiên hạ rộng lớn, Hổ Nhi cuối cùng có thể , mà cũng chỉ đến Tục Hương Lầu ở thành Trân Châu. Nàng cưỡi ngựa ngủ cũng nghỉ, nhắm đường thẳng đến nhà. Tới nhà lúc, cả người nàng mệt mỏi còn sức. Thiếu chút nữa té xỉu.

      Các tỷ muội vừa nhìn thấy nàng về, vội vàng chạy đến đem nàng dìu vào trong nhà, sau đó nhìn thấy sẹo mặt nàng, ai nấy đều nhíu mày.

      Rồi khi Hổ Nhi tỉnh lại, các nàng mới biết được nàng đến Diêm Vương môn lần này, xảy ra rất nhiều chuyện.

      “Tây Môn Sóc đâu?” Hoa Túy từng hỏi nàng như thế.

      "Ta biết." Trong lúc đó nàng cũng nàng cùng Tây Môn Sóc có khúc mắc tình cảm. "Ta cùng lời từ biệt mà lập tức trở về."

      Sau đó, các tỷ tỷ còn muốn hỏi nàng thêm chút, nàng đều lạnh nhạt muốn trả lời. Bạch Tây Trần nhận được tin tức, liền đến nhìn xem mặt nàng cái, nhưng xem rồi cũng bó tay hết cách.

      Dù sao đây là công phu độc môn của Diêm Vương môn, chỉ là đại phu, căn bản biết được nguyên nhân bệnh tình.

      Song Hổ Nhi lại tỏ vẻ sao cả, nàng như là sớm cần quan tâm mặt mày kết đầy sẹo lung tung này, bình tĩnh đến mức giống nàng nữa.

      Bởi vì, nàng biết làm thế nào cùng người khác ra bi thương cùng khổ sở trong lòng mình.

      Nàng làm sao với mọi người, kỳ thất nàng thương Tây Môn Sóc, nhưng Tây Môn Sóc ngược lại hướng tiểu thư cầu hôn?

      tình này nàng làm sao mở miệng a? Vì thế, nàng làm bộ như mình có chuyện gì, ngày qua ngày bình thường như nhau.

      Nàng cũng cố gắng thuyết phục chính mình, Tây Môn Sóc vốn là nam nhân của nàng, là vị hôn phu của tiểu thư a! Nàng dựa vào cái gì mà có được vị hôn phu của tiểu thư chứ? Như mong muốn lúc trước của nàng, tiểu thư rốt cục phải gả ra ngoài, sau này tất cả đều được vui vẻ! Này phải tốt quá sao? Vì thế, nàng miễn cưỡng học cách cười vui, khi đối mặt mọi người, nàng luôn làm bộ mình ổn lắm, và sau nay nữa, nàng cũng làm bộ quen biết Tây Môn Sóc.

      Đúng, chỉ có làm như vậy, nàng khá hơn ít.

      Hổ Nhi liên tục mấy buổi tối đều trốn ở trong phòng, dù sao vẻ mặt của nàng sẹo sù sì ghê rợn, sợ chọc sợ nữ khách tới cửa.

      Mấy ngày nay nàng cũng nghĩ ngợi rất nhiều! Tục Hương Lầu có lẽ hề là nhà của nàng, vì nàng làm được gì nữa.

      Nàng nghĩ, chờ tâm tình của nàng ổn chút, có lẽ từ bỏ cái công việc ở Tục Hương Lầu, rồi mới trở lại cuộc sống trước đây ở tòa nhà lớn.

      Thiên hạ rộng lớn, giờ phút này nàng lại cảm thấy nơi nào cũng có chỗ cho nàng dung thân.

      Cái cảm giác độc này trong nháy mắt nhảy vào chiếm cứ lòng của nàng. Hổ Nhi ngồi ở mép giường, hai tay vòng quanh thân. Sau này, nàng có lẽ thể giống như trước, có thể sống như người bình thường được nữa. Nàng rời khỏi giường, đến trước bàn trang điểm, ngắm bộ mặt xấu xí kia của mình.

      Chính mình như vậy, nàng xem lâu mà vẫn nhìn quen, càng đừng đến nam tử tuấn mỹ xuất sắc như Tây Môn Sóc.

      Hổ Nhi khóe môi cười chua xót. ra thay đổi bô mặt chính mình, có chút như vậy mà cũng .

      Cuối cùng nàng mở mắt, soi mình trong gương nữa.

      Nàng đến trước cửa sổ, nơi này lâu là chỗ mà Tây Môn Sóc thích ngồi nhất.

      Nàng lục lọi trí nhớ, ngồi ở phía trước cửa sổ, muốn biết khi đó rốt cuộc ngồi ở nơi này nhìn gìm nghe gì.

      Sau khi ngồi vào chỗ của mình, nàng vừa ngẩng đầu, phát vầng trăng sáng treo cao tấm màn đen trong trời đêm, mà bên tai là tiếng đàn sáo từ sân khác truyền đến.

      ra khi đó có ý thích như vậy, khó trách có tâm tình cùng nàng đấu võ mồm...... Á. Nàng thở hốc vì kinh ngạc, sao lúc này nàng vẫn còn nhớ đến đoạn thời gian kia cùng chung chỗ chứ? Hổ Nhi cắn môi, cố nén nước mắt xoay quanh trong hốc mắt.

      Ra thế, đây gọi là nhớ lại ư? Thời gian cùng chỗ tuy ngắn ngủi, tại nàng lại rất nhớ lúc cãi nhau, cà lơ phất phơ của , lời ngon tiếng ngọt của , cái ôm của .....

      Tất cả đoạn ngắn cùng hình ảnh đều trở thành hoài niệm nhất của nàng a! Nàng bị làm sao vậy? Vì sao vừa nghĩ đến lại vừa khóc chứ? Hổ Nhi tức giận lau nước mắt mặt.

      Cái này giống nàng a! Nàng nên cười to vài tiếng, sau đó cho khắp người trong thiên hạ, nàng cùng Tây Môn Sóc còn liên quan.

      ràng như vậy mới đúng, nhưng là, lòng của nàng lại phản bội nàng.

      Vui vẻ lìa xa nàng, tại nàng chỉ có độc, chỉ có mình .....

      Hổ Nhi rốt cục chịu được, nấc lên tiếng khóc, tất cả đều là tiếng nức nở của nàng. nàng cậy khỏe cũng được, nàng hối hận cũng xong, nàng chính là quên được Tây Môn Sóc thôi, có thể vì nàng thay trúng cổ độc, mang nàng vào hang cọp xin giải dược, làm sao có thể nông cạn như thế, cứ vậy đem nàng vứt qua bên, hướng tiểu thư cầu hôn? Nàng càng nghĩ càng khổ sở.

      Nhưng nàng hề cứng cỏi, nàng căn bản có biện pháp lại đối mặt , từ trong miệng mà chứng nghi vấn trong lòng.

      “Ô ô......” Dưới ánh trăng, Hổ Nhi khóc làm khuôn mặt nhắn nhuốm đầy nước mắt.

      Lúc này, trong phòng nàng bỗng nhiên có thêm bóng người nữa, người kia biết vào phòng của nàng lúc nào, nhìn bộ dáng nàng khóc ra tiếng.

      Trái tim đau nhói, đến gần lại chỉ thấy nàng khóc sướt mướt là làm sao?

      "Nàng khóc cái gì?" Tây Môn Sóc có vẻ mệt mỏi phong trần (vất vả), trong con ngươi cố nén tức giận, từng bước hướng nàng tới.

      "Á .... " Hổ Nhi hít hơi, ngước khuôn mặt đầy nước mắt lên, nhìn về phía phát ra thanh.

      Vừa nhìn tới, nàng nghĩ mình khóc đến đầu váng mắt hoa, thậm chí xuất ảo ảnh rồi. Nhưng ngay sau đó, thân hình cứng nhắc của nàng lại bị cuốn vào trong lòng , bị ôm chặt.

      “Chết tiệt, chết tiệt, tại sao nàng muốn làm ta sợ như vậy?" Tây Môn Sóc đem nàng giữ chặt trong ngực. "Nàng có biết sau khi thấy nàng đâu, ta lo lắng đề phòng cỡ nào, cứ nghĩ đến nàng lại bị người ta bắt , hại ta tìm lâu ....."

      "Ta ...." Nàng còn kịp mở miệng gì, liền bị hôn lấy.
      Nàng dám tin nhìn .

      .... Còn dám hôn nàng a?

      , muốn!" Nàng dùng sức đẩy ra, mở khuôn mặt nhắn ra. "Ta biến thành như vậy, chàng cần phải đối ta giả vờ thương nữa!"

      Giả vờ thương? Tây Môn Sóc vừa nghe con mắt như muốn trợn trừng lên.

      "Ta đối với nàng mối chân tình, thế mà nàng ta giả vờ thương sao?" Nữ nhân này lần đầu làm nổi giận như thế. "Nếu nàng ta, cũng cần phải phủ nhận tình cảm của ta!"

      Hổ Nhi vừa nghe, càng thêm tủi. "Chàng sao lại như vậy? Lúc trước khi ta thương chàng, chàng hẳn là nên trêu chọc ta a! Giờ ta chàng, chàng lại cầu hôn tiểu thư, sai còn muốn đến đổ hết lên người ta?" Tây Môn Sóc nghe xong sửng sốt. Hả, nàng làm sao mà biết nhỉ?

      Thấy phản ứng này của , Hổ Nhi chắc chắn mình trúng tim , nước mắt lại rơi xuống liên tiếp.

      "Thôi được! Chàng cũng thừa nhận nha! Chàng trêu chọc ta, lại muốn muốn trêu chọc cả tiểu thư, có phải chàng muốn ta im lặng mà rút lui ? Ta rút lui nha! Chàng cần gì phải chạy tới nơi này để dỗ ta nữa? Chàng yên tâm, chuyện ta và chàng trong lúc đó, ta chưa từng với ai, chàng cần sợ mọi người chỉ trích..... A ..."

      lại hôn lên cái miệng nhắn lải nhải của nàng, dùng sức ôm nàng.

      Nàng hết sức phản kháng, muốn tránh khỏi ôm ấp của
      Cuối cùng, cẩn thận chặn giữ thân thể của nàng, đột nhiên từ trong lòng lấy ra bộ còng tay, dùng sức hướng cổ tay lẫn nhau cài lại thành .

      “Tây Môn Sóc ―”

      " cho phép nàng lại rời khỏi ta!" Tây Môn Sóc đem nàng đặt ở mặt bàn. "Nếu nàng ta, nên hiểu khi người, ít nhiều gì đều chấp nhận trả giá." "Chàng..... " Nàng quên khóc, bởi vì trước mắt Tây Môn Sóc giống như mất bình tĩnh, đem nàng đặt cái bàn tròn, cặp mắt đen nóng bỏng nhìn nàng, thậm chí nàng có thể thấy được qua con ngươi hình ảnh của chính mình.

      "Chàng bắt nạt ta như vậy, rất vui sao?" Nàng cắn chặt môi, khí phách trước kia biến mất hoàn toàn, giờ chỉ giống vật đáng thương.

      "Phải, ta muốn bắt nạt nàng." Hai tay của bọn họ vẫn còn khóa, nàng muốn chạy trốn cũng được.

      "Nàng tra tấn ta lâu như vậy, chẳng lẽ ta thể tới đòi lại sao?" hôn lên môi nàng, tiếp theo lại hôn khuôn mặt nhắn của nàng.

      ...... muốn, mặt của ta...." Hổ Nhi lắc đầu, muốn tránh đôi môi .

      "Nếu nàng bỏ là vì mặt của nàng, ta hỏi qua Bạch đại phu, tuy rằng thể chữa trị, nhưng là có thể <ghép da mặt > thử xem." Tây Môn Sóc giữ chặt thân mình nàng kháng cự, nhìn nàng sâu.

      “Hổ Nhi, nàng dể ý mặt của mình, đúng ?"

      Nàng mím môi, trả lời. Kỳ nàng để ý hơn nha! "Nàng để ý như vậy, ngày mai chúng ta tìm Bạch đại phu, nhờ đem da mặt ta cắt ra, ghép đến mặt của nàng." Bàn tay của vuốt ve khuôn mặt nhắn của nàng. Ở trong mắt của , nàng cũng xấu nha, đều là Hổ Nhi của !

      "Chàng ...." Nàng rốt cục nhìn thẳng . "Chàng ..... Chàng cũng cần phải dỗ ta được ? dưới sơn trang tất cà mọi người bảo chàng muốn lấy tiểu thư làm vợ, chàng còn cùng ta dây dưa như vậy, rồi sau đó lại khinh miệt!"

      Tây Môn Sóc nhíu mày, hít hơi dài : "Ai cho nàng ta muốn lấy Hoa tiểu thư?”

      "Ta tình cờ nghe thấy hạ nhân chuyện, chàng hướng tiểu thư cầu hôn, chẳng lẽ phải?" Nàng tủi thân .

      “Đáng chết, nàng hiểu lầm ta, hơn nữa ngay cả can đảm tìm ta chứng thực cũng có, phải phạt!" lấy chân dài tách chân của nàng ra.

      Nàng còn chưa mở miệng hỏi định làm gì, cởi bỏ quần lót, sau đó đem làn váy cùa nàng kéo lên thắt lưng , cũng rút quần lót của nàng. Sau đó, hôn môi nàng, làm cho to lớn dài ngang nhiên vào trong cơ thể nàng. đột nhiên tiến vào, làm cho nàng bởi vì đau đớn mà thở ra tiếng. Tây Môn Sóc cố ý lấy miệng ngậm chặt môi của nàng, còn cố tình ở giữa đóa hoa cùa nàng mà nhàng xát qua lại.

      “Hổ Nhi, vì sao nàng thành như vậy? Ta vẫn nàng, mà nàng sao? Nàng ngay cả câu [em chàng] đều chưa từng ."

      cùng với nàng hai tay bị khóa giữ chặt nhau, bàn tay khác lại đỡ lấy thắt lưng của nàng

      Mông hẹp của dùng sức va chạm tới phía trước, đâm sâu vào trong hoa huyệt của nàng.

      Tuy đóa hoa của nàng bị đột ngột tiến vào, nhưng ngang ngược cùng thô lỗ của vẫn là chậm rãi châm lên ngọn lửa trong thân thẩ nàng.

      " ...... Em chàng nha! Nhưng mà .... Tiểu thư...... Cầu hôn ...." Trong miệng của nàng chỉ có thể thoát ra câu chữ đứt đoạn.

      mỗi lần đâm vào, đều chạm sâu đến chỗ nhạy cảm nhất bên trong nàng, bao lâu, trong đóa hoa bắt đầu tiết ra ẩm ướt. "Ta có hướng Hoa gia đưa lễ vật, nhưng đối tượng ta cầu hôn là nàng." cảm giác được trong cơ thể của nàng có chút ướt át, bởi vậy tiếp tục va chạm mãnh liệt.

      Hổ Nhi cau mày, cảm giác sung sướng dường như sắp thay thế lý trí của nàng. "Em .... Là em?"

      "Là nàng!" Tây Môn Sóc đột nhiên như mãnh thú mất khống chế, ở trong cơ thể nàng càn rỡ rong ruổi. "Hổ Nhi, nàng còn hiểu ta đối với nàng lòng đổi sao?"

      "Hôn ước với tiểu thư ....." Nàng thể, trong đầu trận rối loạn. "Sóc, thoải mái, đừng ngừng ...."

      "Chỉ có nàng con hổ này, ràng rời được ta, lại thích cậy mạnh." môi lên nụ cười sâu.

      Thấy nàng nhiệt tình như thế, ra vào nhanh hơn, làn sóng khoái cảm như dời non lấp bể đánh về phía hai người.

      Thân thể hai người dán chặt chẽ, giống như mười ngón tay bọn họ đan vào nhau, thân thể cùng chảy mồ hôi đầm đìa.

      Tuy rằng mặt Hổ Nhi có sẹo khó coi, nhưng tình dục vẫn làm cho khuôn mặt nhắn của nàng đỏ bừng lên. Cuối cùng, Tây Môn Sóc đem to lớn dài trong cơ thể ấm áp của nàng kéo ra, làm nàng phát ra thanh bất mãn. " Sóc......”

      “Hổ Nhi, nàng thề , đời này rời khỏi ta nữa." cố ý đem nóng thiết chần chừ ở ngoài hoa huyệt của nàng, chậm chạp vào.

      "..... đâu nữa." Tay nàng bối rối vuốt lên đùi , muốn cùng kết hợp lại lần nữa. "Sóc, em chàng, em muốn chàng ...."

      "Đây mới chính là Hổ Nhi ngoan của ta." Cuối cùng Tây Môn Sóc thỏa mãn cười ra tiếng, sau đó lại đem to lớn dài đẩy vào hoa hoa huyệt của nàng.

      Thân thể của nàng như mềm nhũn, chỉ có thể theo ra vào của mà chuyển động.

      Toàn bộ độc cùng thương tâm quấy nhiễu nàng kia, giờ khắc này đều tan biến trong ngực nóng bỏng của . Nàng cảm thấy vô cùng dạt dào, trái tim vốn trống rỗng, lại bởi vì xuất mà đầy tràn.

      ra mất mát của nàng, là vì nghĩ đến việc mất , cũng mất tình .

      Nàng thương nha! Hổ Nhi cảm giác được khoái cảm đến nổ tung ở trong cơ thể nàng. "Sóc ...." Nàng cắn môi, toàn thân nảy lên, trước mắt trận mờ ảo.

      "Hổ Nhi, mặc kệ sau này nàng đến chân trời góc biển nào, ta cũng rời xa nàng." Tây Môn Sóc sau khi gầm , thả ra toàn bộ nhiệt tình, bắn nhanh ra mầm móng nóng rực. Tình của cùng với nàng, rốt cục kết hợp cùng chỗ. Tương lai, bao giờ buông tay nàng!
      ****************************************************

      A, ngứa quá. Hổ Nhi trong lúc ngủ mơ tỉnh lại, xoa xoa hai má. Xoa rồi lại xoa, nàng hoàn toàn tỉnh.

      Hai tròng mắt mở to, nàng phát đầu hai ngón tay mình đầy những miếng vảy sẹo trắng bóc, làm nàng giật mình thở hốc vì kinh ngạc. Nàng xoay người, trông thấy Tây Môn Sóc nằm bên cạnh. Vừa thấy đến Tây Môn Sóc, lòng của nàng đập nhanh liên hồi. Đêm qua bỗng xuất ở trong phòng của nàng, sau đó ôm nàng rồi còn làm rất nhiều chuyện thể cho người ta biết, hầu như cả đêm đều chịu buông nàng ra.

      vừa bắt nạt nàng, vừa giải thích cho nàng hiểu lầm trước đó.

      Vốn là muốn tặng nàng vui mừng ngạc nhiên, cho nên mới gạt nàng hướng Hoa gia giải trừ hôn ước, cũng tỏ vẻ muốn kết hôn cùng nàng.

      Ra là nàng hiểu lầm.

      thực ngại mặt của nàng, thâm chí cả đêm đặt môi hôn lên mặt của nàng, đến mức nàng chịu nổi hướng cầu xin tha, cam đoan nàng bao giờ trốn nữa, trong lúc đó mới cởi bỏ còng tay hai người ra.

      Lòng của nàng òa lên hạnh phúc, còn cảm thấy độc nữa.

      ra có người như thế hạnh phúc nhất nha!

      "A ...." Hổ Nhi lại than tiếng, cảm thấy hai mà vẫn cứ ngứa. Cuối cùng, nàng đứng dậy đến trước bàn trang điểm, bên xoa hai má, bên nhìn vào gương.

      "Á..... "Nàng phát ra tiếng thở thể tin được, mặt nàng vảy sẹo này thế nhưng dễ dàng tróc ra như thế.

      Đây là chuyện gì? Nàng hơi há mồm, nhưng vẫn là thử đem khối vảy sẹo kéo xuống, khối vảy sẹo lớn kia dường như là da mặt khác của nàng.

      Sau khi kéo xuống, nàng phát mặt mình so với trước kia còn mịn màng hơn, trơn bóng tỳ vết giống như quả trứng luộc chín.

      Này ..... Là chuyện gì xảy ra a?

      Nàng trái phải ngắm nghía, ràng trước đó ngày hôm qua mọi người đều bó tay đối với mặt của nàng nha!

      " Hổ Nhi, nàng làm gì thế?" Tây Môn Sóc mở to hai mắt, nhìn thấy Hổ Nhi ngồi ở trước bàn trang điểm, liền chút nghĩ ngợi tiến lên ôm lấy nàng.

      nghĩ nàng vì sẹo mặt mà tự ti, vì để nàng về sau để ý như thế nữa, đem mặt của nàng dụi dụi ở cổ.

      “Sóc......” Nàng mở miệng, vẫn nghĩ mình nằm mơ. "Mặt của em ...."

      Ai, nàng quả nhiên vẫn là vô cùng để ý mặt mình a! Tây Môn Sóc trong lòng than . "Đợi lát nữa rửa mặt chải đầu xong, chúng ta phải tìm Bạch đại phu." quyết định, dù sao xấu chút cũng sao cả. "Chúng ta hỏi , chiêu ghép da mặt này nếu thực có thể làm, nàng còn phải lo lắng mặt mình nữa, bất quá trước thìtốt hơn, về sau nàng thể bởi vì ta biến dạng mà vứt bỏ ta nha.”

      Hổ Nhi sửng sốt, ngờ trong lòng thực tính cho nàng da mặt, phải trước kia nam nhân này cao ngạo nhất là ở khuôn mặt kia sao?

      "Chàng .... Thực tiếc ư?" Lòng của nàng khỏi ấm áp.

      Hóa ra tình nàng, may mà, nàng phát sớm.

      "Chỉ cần nàng có thể vui vẻ, ta rồi ta đem hết thảy ta có đều cho nàng. Được rồi, đừng soi gương nữa, mặc kệ nàng như thế nào soi đều rất đẹp."

      Hổ Nhi đột nhiên thoát khỏi cái ôm của , xoay người ngước khuôn mặt nhắn lên, ngoảnh về phía cười.

      "Mặt của em...... Quá đẹp rồi." Nàng cười đến rất vui vẻ, nhào vào trong lòng . "Em tuy là hiểu chuyện gì xảy ra, nhưng mà ... Hình như là bởi vì chàng quan hệ ...." còn kinh ngạc, cúi đầu liền nhìn thấy nàng khuôn mặt nhắn bóng loáng tỳ vết. A? đúng là biến trở về Hổ Nhi lúc đầu.

      " Này......” Tây Môn Sóc vuốt vuốt mặt nàng, nhìn nàng lâu. ''Cũng thế, nàng vẫn cứ là Hổ Nhi của ta." xong, ôm chặt lấy nàng.

      Có thể thấy nàng tươi cười vui vẻ, tốt.

      ra thế gian này quý giá nhất phải là dị bảo (vật lạ) quý hiếm, mà là nụ cười phát ra từ đáy lòng nàng, đó mới là quý giá cỡ nào, cỡ nào dạy cho người ta muốn thu vào cất giữ trong lòng.

      "Chàng.... thực muốn lấy em?" Hổ Nhi ngước mặt lên, chớp chớp mắt tròn hỏi.

      "Cho dù phải trói nàng đem bái đường, ta cũng ngại!" hướng nàng cười xấu xa. "Nàng muốn thử thách tính kiên nhẫn của ta sao?"

      Khuôn mặt nhắn của nàng cúi sát xuống dưới, nghĩ đến bộ dáng mất khống chế đêm qua, nàng mới phát ra lúc tức giận khủng khiếp làm cho người ta sợ hãi như thế. Ai nha, nàng sợ kẻ xấu mà.

      "Nhưng mà, vì sao mặt em lại đột nhiên khỏi hẳn chứ?" Nàng sờ sờ mặt mình, lại kéo bàn tay của , đặt lên hai má của nàng. "Là em nằm mơ đúng ? Chàng cũng sờ xem...."

      Đôi tay nhàng giữ khuôn mặt của nàng. "Ta nhìn trái nhìn phải, nàng cũng vẫn là Hổ Nhi của ta a, chỉ là trở nên hấp dẫn hơn, đẹp hơn thôi."

      Nàng bị dỗ cười đến toe toét, tiếp theo, môi lại đặt lên cánh môi của nàng, hôn môi nàng thắm thiết.

      Mặc kệ nàng sau này trở nên béo hay già hay biến dạng, duy nhất đổi, là trái tim chỉ đặt ở người nàng, cả đời thay đổi.
      Last edited: 5/1/15

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Kết thúc

      Vui mừng, tiếng pháo nổ đùng đùng vang lên. Hổ Nhi gả cho Tây Môn Sóc, khắc kia đem kiệu ra đón ở Hoa phủ, Hoa Lưu Ly cùng đứng chung với nương tuổi xấp xỉ.

      " ngờ nương để lại chiêu." Hoa Lưu Ly cười vui nhìn về phía Diêm Vương Tiếu Tinh.

      "Ta đâu có." Diêm Vương Tiếu Tinh liếc mắt nhìn lại Hoa Lưu Ly cái. "Là thúc giục tình cổ vốn dùng để thử thách lòng dạ của tình lang, cho nên chỉ cần nam nhân rời xa, cùng nữ tử lại kết hợp, vảy sẹo mặt tự động bong ra từng mảng."

      " đúng là tà môn.” Hoa Lưu Ly khẽ cười tiếng. "Chỉ có điều, ngờ tới lui, lại đặt ta cùng với ."

      "Ít chuyện giao tình ." Diêm Vương Tiếu Tinh lạnh nhạt . " đáp ứng tặng cho ta người dược đâu? Ta muốn nam nhân thân thể khỏe mạnh, dũng mãnh như gấu, tứ chi hoàn chỉnh."

      "Phải phải phải, chuẩn bị tốt cả, đưa vào trong xe ngựa của rồi đó." Hoa Lưu Ly gặp phải tình tình quái dị như thế, chỉ có thể cười khổ tiếng.

      "Ta đây phải rồi." Diêm Vương Tiếu Tinh vung ống tay áo lên, lập tức xoay người rời .

      ra, Hoa Lưu Ly trước đó cùng Diêm Vương Tiếu Tinh có giao tình chặt chẽ, nhưng quan hệ cá nhân của hai người hề có ai biết.

      Bởi vậy, khi Hoa Lưu Ly vừa được biết Độc hậu là mẫu thân của Diêm Vương Tiếu Tinh, lập tức viết thứ xin Diêm Vương Tiếu Tinh giúp đỡ.

      Dù sao nàng cùng Tiếu Tinh cũng muốn cùng Tây Môn Sóc thành thân nha!

      Cho nên, các nàng đến thỏa thuận, trợ giúp lẫn nhau loại bỏ vật cản trước mặt.

      Suỵt, đó là bí mật, bí mật thúc đẩy cọc nhân duyên tốt.

      [ toàn thư hoàn ]

    4. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :