1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Dẫn sói vào nhà - Mễ Lộ Lộ (10c Full)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      cần đến tiểu thư, nữ nhân nào cũng đều thích Tây Môn Sóc, vậy nàng làm sao giờ?

      Nếu tương lai tiểu thư chịu buông ra, nàng chỉ có thể cùng tiểu thư chung chồng..... Nàng mới chỉ nghĩ đến đó, muốn tự tay chém trước, huống chi lúc này còn nhảy ra Diêm Vương môn công chúa?

      "Cái gì xếp hàng?" Độc hậu lạnh lùng đưa mắt liếc nàng cái. "Ai cũng đừng hòng cùng bản cung tranh con rể, Tây Môn Kiếm Sơn nợ bản cung, kiếp này, ta còn muốn đến con nữa!"

      "Thúi lắm!" Hổ Nhi tức giận lên tận nơi, giống con hổ giương nanh múa vuốt đến. "Vì sao cha nợ bà lại còn muốn đến nữa? bà cũng cùng người khác thành thân, sinh nữ nhi, bà Tây Môn trang chủ nợ bà, là quá đáng!"

      "Ngươi biết cái gì!” Độc hậu từ trong tay áo phóng ra viên Linh , hướng ngực nàng đánh tới. May mắn Tây Môn Sóc nhanh tay lẹ mắt, có còng tay, tại có thể thoải mái che chở cho Hổ Nhi

      "Ta hiểu a!" Hổ Nhi tuy được Tây Môn Sóc che ở sau lưng, vẫn như cũ hề sợ hãi mà rống tiếp, " Tây Môn Sóc liên can gì đến chuyện ân oán của các người? Liên can gì đến nữ nhi của bà chứ? Bà có hỏi qua nữ nhi của bà đồng ý gả cho sao?"

      “Năm đó Tây Môn Kiếm Sơn bỏ rơi ta, cùng Quảng Ngọc thành thân, quan tâm ta cùng trong lúc đó tình cảm mà vui vẻ lấy kẻ khác, muốn ta như thế nuốt trôi nỗi oán giận này?" Độc hậu chỉ cần nghĩ đến việc cũ, liền nhịn được khắp người run lên.

      "Cho nên ta muốn cho biết, nợ ta, ta muốn con phải trả!"

      " cái quỷ gì a!" Hổ Nhi lại nhịn được cãi lại, sau đó dò hỏi Tây Môn Sóc: "Xin hỏi chút, cha chết rồi sao?"

      Tây Môn Sóc suýt bật cười, nhưng lúc này nên cười, vì thế nghẹn thở lắc đầu. " có, thân thể vô cùng khỏe mạnh."

      "À." Hổ Nhi gật gật đầu, lại hỏi. "Vậy mẫu thân sao?"

      "Ba năm trước vì bệnh mà qua đời rồi."

      "À." Nàng lại gật gật đầu, rồi nhìn mặt Độc hậu. "Bà đều nghe rồi đó! Cha thân thể vô cùng khỏe mạnh, mẫu thân lại qua đời, vậy bà có thể cùng cha gương vỡ lại lành, phải sao?" Tây Môn Sóc tuy tán thành đề nghị của Hổ Nhi, song nghĩ chút, giống như cũng biết xem xét đấy.

      sao lại muốn bởi vì nợ phong lưu của cha, mà tự mình đào hố lấy nữ nhi của Độc hậu chứ?

      sao lại vì cha lúc xưa cùng Hoa lão gia đánh cuộc, phải buộc hôn ước lấy Hoa Lưu Ly sao?

      Cho dù quen phong lưu, gặp đâu đấy, tốt xấu gì cũng phải có quyền lựa chọn a, cha nên quyết định hôn cả đời của .

      "Xú nha đầu, chuyện của ta cần ngươi tới ý kiến!" Độc hậu vươn tay muốn đánh úp về phía nàng, nhưng lập tức bị Tây Môn Sóc cản xuống.

    2. Elise Tuyen

      Elise Tuyen Well-Known Member

      Bài viết:
      665
      Được thích:
      446
      hay cho cau " keu co ta xep hang di!"
      chi 9 gioi ! :yoyo36::hoho:

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Thuở Tây Môn Sóc tập võ, công phu đến độ thuần thục, bởi vậy nhàng tiếp chưởng này của Độc hậu.

      lâu trước đó thua bởi Độc hậu, là vì nhất thời suy xét, mới trúng quỷ kế của ả.

      Cuối cùng kéo hơi, hướng thành Trân Châu mà trốn, tìm vị hôn thê chưa từng gặp mặt nhờ giúp đỡ, rốt cục kịp lúc cứu lại mạng.

      "Độc hậu, mau lấy giải dược giao ra." Tây Môn Sóc bên cùng ả giao đấu, bên hướng ả đòi giải dược.

      "Hừ! Các người là ngông cuồng!" Thân thủ Độc hậu khá lưu loát, phải dễ chọc.

      Ả thừa biết Tây Môn Sóc võ công cao cường, cùng đấu mãi cũng chẳng phân cao thấp, vì thế hét lớn tiếng, muốn các môn đồ đóng cửa lại

      Môn đồ đồng loạt xuất ra ám khí, thừa dịp Tây Môn Sóc cảnh giác, cùng hướng phóng .

      Trong khoảnh khắc nháy mắt, Tây Môn Sóc như sau lưng còn có thêm cặp mắt, xoay người cái lợi dụng chân dài đá văng ám khí ra.

      Thấy thế, các môn đồ cùng tập hợp lại, đưa vây lại bên trong.

      Độc hậu cùng đánh nhau trong lúc này thoát thân, ngược lại nhắm vào Hổ Nhi.

      Hổ Nhi căn bản phải đối thủ của Độc hậu, khi ả cầm trong tay bột phấn hướng nàng tung ra, nàng liền lui về phía sau, đảo cặp mắt trắng dã lập tức qua.

      “Hổ Nhi ―” lại có bảo vệ Hổ Nhi tốt!

      “Tây Môn Sóc, ngoan ngoãn nghe lời, bằng ta lập tức bóp chết nó!" Độc hâu bắt được thân mình Hổ Nhi, ngón tay dài để ở giữa cổ họng của nàng, chỉ hơi dùng sức chút làm nàng tắt thở. Tây Môn Sóc cắn răng, cuối cùng đành phải thúc thủ chịu trói, cùng bọn môn đồ Diêm Vương môn đấu nữa.

      "Đem áp giải địa lao!" Độc hậu cười lạnh vài tiếng.

      "Độc hậu, bà tốt nhất đừng tổn thương Hổ Nhi, nếu nàng mất sợi lông, ta nhất định tìm bà đòi lại!"

      Tây Môn Sóc bị mọi người ngăn chặn, hơn nữa huyệt đạo bị điểm trúng, nhưng cặp mắt vẫn hung tợn nhìn chằm chằm Độc hậu, mãi đến khi bị tha khỏi đại đường.

      Đại lao Diêm Vương môn rất ẩm thấp, mặt trời ló vào, chỉ có mấy chỗ được đốt lửa, chiếu sáng lên chung quanh. Sau khi Tây Môn Sóc bị bắt giữ, cả trái tim đều để ở người Hổ Nhi, sợ người nàng cổ độc lại phát tác, bởi vậy ngồi cũng được, đứng cũng yên, chỉ có thể tới gần song sắt, liên tục la hét.

      lâu sau đó, nghe thấy tiếng bước chân dồn dập từ từ về phía . “Độc hậu! Mau thả ta!” dùng hết hơi sức ở bụng gào thét. "Ta thể lấy nữ nhi của bà, bà mau bỏ cổ độc người Hổ Nhi, thả nàng !" Thời điểm Tây Môn Sóc lớn tiếng la hét, thấy có người khoác áo choàng màu trắng của nữ tử, theo phía sau có hai nữ tì, chậm rãi hướng tới.

      “Công chúa, cẩn thận.” Thanh tỳ nữ tuy rằng , nhưng vẫn lọt vào trong tai .

      nhíu mày lại, nghĩ tới người đến là Diêm môn công chúa, làm có chút kinh ngạc

      Độc hậu toàn tâm toàn ý muốn làm vị hôn phu của công chúa, đương cuối cùng cũng xuất rồi.

      “Diêm Vương công chúa, tại hạ Tây Môn Sóc.” trước là chào sau mới đánh trả, lập tức tiếp: "Công chúa cùng tôi biết nhau, tại sao có can đảm muốn cùng tại hạ thành thân?"

      nương mặc áo trắng vẫn cúi đầu xuống, khi đến trước mặt mới ngẩng lên khuôn mặt nhắn.

      Tây Môn Sóc vừa thấy khuôn mặt của nàng, chỉ nhíu mày, biểu tình gì cũng

    4. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Diêm Vương Tiếu Tinh cởi áo choàng, để lộ khuôn mặt tựa hoa sen mới nở. Nàng có được vẻ đẹp của mẫu thân, nhưng lại tạo cho người ta cảm giác lạnh như băng, chỉ nhìn biểu tình đơn thuần của nàng, dễ đoán được nàng nghĩ gì. Độc hậu là nữ tử dàm dám hận, nhưng Diêm Vương Tiếu Tinh lại vô cùng lạnh nhạt, giống như nương có tình cảm. "Công tử thấy ta rồi, vẫn muốn thay đổi tâm ý sao?"

      Diêm Vương Tiếu Tinh có giọng dễ nghe, giống chim hoàng ở nơi khe núi. "Truyện Tây Môn Sóc bên ngoài thích gần nữ sắc, tại nhà ngươi như thú gặp nạn, trừ khi lấy ta, còn cách khác."

      "Tại hạ có người trong lòng, xin công chứa thứ lỗi." Tây Môn Sóc chắp tay tạ lỗi. "Công chúa chắc cũng nghe qua ân oán giữa lệnh đường cùng gia phụ, chẳng lẽ công chúa thực bằng lòng dùng cả đời cho tiếc nuối của lệnh đường, rồi ôm lấy thiệt thòi này cả đời hay sao?"

      Khuôn mặt nhắn của Diêm Vương Tiếu Tinh vẫn lạnh lẽo có phản ứng gì, chỉ có cặp mắt đen nhánh xinh đẹp nhìn , cuối cùng khóe miệng mới cất lên chút cười nhạt.

      "Công tử có biết, nếu công tử cưới ta, nương đến cùng công tử cũng sống được lâu." Nàng quên nhắc nhở .

      "Cha tôi nợ lệnh đường, thể đến cả tôi nữa, nhưng nếu công chúa bằng lòng cứu nàng, sau này tôi vì công chúa mà làm trâu làm ngựa, đến ơn cứu mạng."
      Diêm Vương Tiếu Tinh nhìn hồi lâu, sau đó cúi mắt xuống giọng : "Ta có thể cứu nàng ấy."

      “Đa tạ......”

      "Đứng cám ơn quá sớm thế." Nàng nhận lòng biết ơn của . "Mối hận lệnh tôn vứt bỏ mẫu thân ta năm đó, ta thân là nữ nhi của bà, nên vì thân mẫu mà báo thù, song như lời công tử , ta chống lại việc cừu hận tiếp nối chán ngắt, cho nên ....Ta muốn công tử phải lựa chọn."

      “Lựa chọn?” Tây Môn Sóc hiểu bí trong lời nàng . " Công chúa, nếu muốn tôi thuận lấy , để đổi cứu mạng Hổ Nhi, hẳn là hiểu trong lòng tôi nghĩ gì, chỉ sợ cuối cùng công chúa uổng công thôi."

      "Ta cũng muốn cùng ngươi thành thân.” Diêm Vương Tiếu Tinh lấy giọng điệu lạnh lùng . "Ba ngày sau, ta thả nhà ngươi ra, vị nương kia, ta cũng giải cổ độc cho nàng ấy, đến lúc đó nhà ngươi có hay đều tùy ngươi."

      “Công chúa, có biết là ta nhất định lựa chọn cùng Hổ Nhi rời ..."

      " lời tạm biệt ra quá hay ho." Diêm Vương Tiếu Tinh con ngươi đen thu nửa lại. "Năm đó cha ngươi vứt bỏ mẫu thân ta, còn phải bởi vì quá tự tin ..."

      “Công chúa?” khó hiểu nhìn nàng. "Gia phụ có lỗi với Độc hậu, phải chăng còn có tình?"

      Diêm Vương Tiếu Tinh lại ngước mắt nhìn về phía , khóe miệng cười lạnh lẽo.

      "Vấn đề này, sao ngươi đợi ba ngày sau rồi tự mình nhận ra nhỉ?" Nàng xong, đem áo choàng khoác lên, xoay người rời .

      “Công chúa......” Tây Môn Sóc nhìn bóng dáng nàng rời .

      Kỳ lạ, cha rốt cuộc là phạm phải cái chuyện tốt đẹp gì, khiến Độc hậu oán hận như thế chứ? Hận cha , lại thể xuống tay giết .

      Ân oán của đời trước, là khó mà giải a.

      Hổ Nhi bị giam lỏng ở trong Diêm Vương môn, bên ngoài có hai gã đại hán (cao lớn) trông coi, cửa cùng cửa sổ tất cả đều được khóa cẩn thận, nàng căn bản thể thoát ra. Từ khi nàng tỉnh lại cho đến giờ, vẫn chưa gặp lại Tây Môn Sóc, cho dù nàng lớn tiếng gọi , cũng nghe thấy đáp lại. Xem ra, nàng cùng Tây Môn Sóc bị chia cách.

      Đáng giận! Hổ Nhi mới hiểu được, ra là khúc mắc ân oán tình cừu giang hồ so với trong tưởng tượng của nàng còn phức tạp hơn.

      Lúc này, nàng nghe thấy cửa phòng bị đẩy ra.

      Nàng chút nghĩ ngợi lập tức tiến lên, nàng bắt đầu đùa giỡn khoa chân múa tay, muốn thừa cơ hội này trốn .

      Nhưng vì nàng có nội công làm chỗ dựa, rất nhanh bị thua, đối phương chẳng những ngăn được quyền cước của nàng, còn điểm huyệt đạo của nàng nữa.

      Lập tức, nàng y như cái khúc gỗ đứng im thể động đậy.

      Kế tiếp, nàng nhìn thấy nương mặc áo trắng bước vào trong phòng.

      Bốn mắt nhìn nhau, Hổ Nhi thở hốc vì kinh ngạc.

      Người nữ tử áo trắng này bộ dạng giống như hoa sen mới nở, khuôn mặt xinh đẹp trắng ngần mặc dù có phản ứng gì, nhưng chỉ cần liếc mắt cái, nếu là nam tử, chỉ sợ bị nàng cướp mất hồn rồi. Diêm Vương Tiếu Tinh ngồi ở ghế quý phi (loại ghế dài, mềm, có chỗ tựa lưng và tay, được bọc da tạo cảm giác dễ chịu và êm ái), sai người đưa đến ghế dựa, để cho Hổ Nhi ngồi ở ghế.

      " là ai?" Hổ Nhi giống con hổ sẵn sàng chiến đấu, chỉ thiếu toàn thân lông tơ có xù lên.

      " muốn giết ra tay liền , nhưng các người thể đụng vào Tây Môn Sóc, là vị hôn phu của tiểu thư nhà ta ...."

      Diêm Vương Tiếu Tinh dừng chút, nhìn kỹ Hổ Nhi, "Tây Môn Sóc là vị hôn phu của tiểu thư nhà ngươi, vậy ngươi là gì của ?"

      Nghe vậy, Hổ Nhi toàn thân thể nhúc nhích, chỉ có thể di chuyển tròng mắt qua lại.

      Nàng im lặng lâu, thể cho đối phương đáp án.

      " phải chuyện của !" Nàng cắn cắn môi, muốn trả lời vấn đề này.

      thực tế, nàng có đáp án.

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Nàng là gì của Tây Môn Sóc? Hòn đá như vậy làm nàng rối loạn, khiến lòng nàng bắt đầu nổi sóng.

      "Nhưng Tây Môn Sóc là của mình ngươi, thà chết chứ chịu khuất phục." Diêm Vương Tiếu Tinh cầm cổ tay nàng lên mà bắt mạch. Diêm Vương Tiếu Tinh nín thở tập trung tinh thần, muốn biết nàng trúng loại cổ độc nào, trong nháy mắt đôi mắt đẹp lạnh lùng kia nhìn ngắm nàng chớp mắt. Nghe vậy, tim Hổ Nhi đập nhanh hơn. Tây Môn Sóc vì nàng thà chết chứ chịu chịu khuất phục ư?

      "Các người.... Đừng xuống tay với Tây Môn Sóc, vô tội trong chuyện này mà!" Nàng đem vấn đề của mình để qua bên, thay chuyện.

      "Hai người các ngươi đều là kẻ ngốc, đều vì nhau mà chuyện." Diêm Vương Tiếu Tinh cười lạnh tiếng. “Từ xưa mọi người nhau vì tình cảm, các ngươi đúng là ví dụ tốt nhất."

      "Ta .... Ta phải người của ...." Hổ Nhi biết nên thừa nhận thế nào về quan hệ của nàng cùng Tây Môn Sóc.

      Cho dù muốn nàng đừng trố chạy, nhưng nàng làm sao có thể trốn đây! Lấy thân phận của , cùng nàng có quan hệ, như vậy rất phiền a! Huống chi nàng biết hết tâm tình của tiểu thư....

      Nàng thể lấy oán trả ơn, đoạt vị hôn phu của tiểu thư a!

      "Ta cứu ngươi." Diêm Vương Tiếu Tinh buông cổ tay nàng ra, khóe miệng lộ ra chút cười bí hiểm. " Nếu muốn Tây Môn Sóc đem mạng đến đổi, ta thà chết còn hơn!" Hổ Nhi rất có chí khí, muốn bằng lòng cũng muốn mặc kệ.

      "Ba ngày sau, ta để cho Tây Môn Sóc lựa chọn, muốn cùng ngươi , hai là muốn ở lại." Diêm Vương Tiếu Tinh giải huyệt đạo cho nàng, tia sáng trong con mắt tinh ranh chợt lóe rồi biến mất.

      " ..."

      "Ta có lòng nhắc nhở ngươi, cần tự mình nắm chắc chắn, nghĩ đến Tây Môn Sóc bất luận thế nào đều lựa chọn cùng ngươi ." Diêm Vương Tiếu Tinh cười lạnh tiếng, "Ta có thể giúp ngươi giải cổ độc người, nhưng, muốn ngươi phải trả giá chút.... Vậy đó."

      “Hừ! nữ!” Hổ Nhi giận mắng tiếng, nào ngờ giọng nàng hơi to chút, lập tức chủy thủ để ở ngay cổ của nàng. "Ngươi nghĩ rằng ta thực cần giải dược của ngươi sao? Ta thà được chết cách thoải mái!"

      "Được thôi." Diêm Vương Tiếu Tinh đưa mắt cho tỳ nữ, muốn ả đem chủy thủ đặt ở trước mặt Hổ Nhi. "Ngươi có thể lựa chọn kết thúc của bản thân, đánh cuộc xem Tây Môn Sóc có thể hay cùng theo ngươi ."

      "Ngươi ...." Nghe thấy Diêm Vương Tiếu Tinh như vậy, Hổ Nhi có chút do dự thôi. Nếu nàng thực lựa chọn tự sát, Tây Môn Sóc thực theo nàng sao? Nàng lại nghĩ tới, từ khi trúng cổ độc, liền liền trăm phương nghìn kế muốn giải trừ thống khổ người nàng, nếu như nàng thực rời bỏ thế gian này, lấy tình tình của ..... Nếu thực thương nàng, phải chăng cũng cùng theo xuống hoàng tuyền (suối vàng)?

      Vừa mới nghĩ đến đấy, toàn thân nàng nhịn được mà run rẩy.

      Nàng thế nhưng có dũng khí mà đặt cược như vậy.

      " Hổ Nhi nương, mặc kệ có chấp nhận hay , ta đều phải để cùng Tây Môn Sóc tham gia vào trò chơi lựa chọn này thôi." Diêm Vương Tiếu Tinh nâng cằm lên, lạnh lùng cất tiếng. "Cho ta xem thử, năm đó bi kịch của mẫu thân ta có khi nào lại phát sinh ở người Tây Môn Sóc."

      Nếu thực xảy ra, nàng chút do dự, lập tức giết Tây Môn Sóc.

      Nam nhân như vậy, còn muốn đụng đến nàng ư? Quả là ngươi người si mộng!

      "...." Vị nương này như là bông hoa xinh đẹp, nhưng tâm địa thế nào lại độc ác giống Độc hậu a? Lấy đùa bỡn mà làm vui.

      "Lại làm cho ta hiểu được, Tây Môn Sóc được bao nhiêu." Diêm Vương Tiếu Tinh nhìn thẳng mắt Hổ Nhi, khó hiểu muốn biết kết quả của trò chơi. , là cái gì?

      Là vô tư dâng hiến, hay vẫn là ích kỷ chọn lựa?

      Nhưng, tình chính là vì hình dạng giả thiết kết quả, mới có vẻ chân thành đáng quý.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :