1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Dẫn sói vào nhà - Mễ Lộ Lộ (10c Full)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      6.2

      Hổ Nhi giống con mèo, yếu đuối ở trong lòng Tây Môn Sóc. ôm nàng, bàn tay to vỗ về sợi tóc mềm mại của nàng. Nàng phát ra hồi kiều, nghỉ ngơi lúc lâu sau mới mở mắt đẹp. Thân thể nàng trần truồng rời khỏi ngực , từ cúi xuống nhìn khuôn mặt đẹp của .

      Ngọn lửa trong cơ thể chỉ tắt ít, toàn bộ còn chưa có rút , nhưng so với lúc đầu, thân thể của nàng còn khô nóng khó chịu nữa, song, trong bụng của nàng vẫn là có cỗ cảm giác trỗi dậy.

      Vì thế nàng đem khuôn mặt nhắn tiến lại gần đôi môi của , tìm kiếm cái lưỡi mềm ở môi của chạm , liếm lên.

      Tây Môn Sóc nhìn mặt nàng đỏ thắm, bàn tay nhịn được hướng khuôn mặt nhắn của nàng khẽ vuốt.

      “Hổ Nhi, em đẹp.” Đời này, chỉ có nàng làm cho trong lòng tràn ngập tình cảm lớn lao thế.

      "Em biết em bị sao vậy...." Nàng bên hôn , trong giọng có chút khàn khàn.

      "Nhưng mà, em rất muốn ăn sạch ..."

      xong, thân thể xinh đẹp của nàng chậm rãi hạ xuống. Lưỡi của nàng rời khỏi môi , dọc theo cổ vào lồng ngực rộng lớn, giống con rắn nhanh nhẹn chui bò ở người của .

      " nguyện ý cho em ăn no nê." Tây Môn Sóc ngồi nửa người, trong con ngươi đen toát lên tà khí.

      đầu tóc dài che đậy khuôn mặt Hổ Nhi, thường ngày chưa bao giờ được nhìn thấy nàng vậy.

      Trong mắt là hình ảnh nàng đường hướng thân thể làm động tác liếm.

      Nàng ràng vào vùng da bụng của , lại di chuyển tới vật dư thừa bên trong quần lót, hai tròng mắt nhìn chằm chằm nó lúc lấu, cuối cùng quyết định lấy tay bé an ủi nó.

      Nàng chưa bao giờ gặp qua vật đó, cũng là vật dài to lớn vừa mới làm cho nàng mất hồn đây.

      Bây giờ nàng, thành đồ biết thẹn, nàng chỉ có thể dựa vào cảm giác, thân thể tìm kiếm khát vọng cho chính mình.

      Hai tay của nàng vuốt vật dư thừa, tay bé dịu dàng ôm chặt nóng rực thô to kia, mới làm lên xuống vài cái, nó bỗng nhiên thức tỉnh, cứng rắn như sắt.

      "Hổ Nhi, dùng miệng giúp ." Tây Môn Sóc hơi thở trở nên có chút dồn dập. "Mở miệng của em ra, cần em ...."

      Nàng lấy đầu lưỡi khẽ liếm môi, đôi mắt to nhìn , nghe lời mở ra cái miệng , môi mềm chậm rãi ngậm chặt ngay trước của .

      Sau khi vào tới trong miệng của nàng rồi, nàng lấy cánh môi thong thả mút, phun ra.

      Mỗi lần ra vào, nước bọt trong miệng lại bôi lên thiết nóng của , khiến cho thiết nóng nổi lên gân xanh, nhìn gần có chút chút dọa người.

      “Tiểu Hổ Nhi, giúp ...'' Giọng Tây Môn Sóc mang theo khao khát, ngờ động tác ngây ngô của nàng làm khống chế được phản ứng. "Dùng đầu lưỡi của em khẽ liếm."

      Hổ Nhi như đệ tử học tốt, nghe dạy, phun ra to lớn của , khẽ liếm thô dài nóng rực kia.

      Hai tay của nàng đỡ lấy thô dài, lấy đầu lưỡi khẽ liếm ngay trước, ở bên vẽ vòng tròn.

      Theo mút hôn, tay bé của nàng thỉnh thoảng vẫn làm vài cái, làm cho thô dài của trướng to hơn.

      Tây Môn Sóc cố ngăn cổ họng muốn thoát ra tiếng vang, theo tay mềm mại của nàng lên xuống sờ soang, bàn tay cũng nhịn được mà cầm trêu chọc bộ ngực của nàng. Bộ ngực trắng muốt đứng thẳng lên nụ hoa vô cùng mê người, lấy đầu ngón tay nhàng đụng chạm, thậm chí còn nhè lôi kéo. Nàng mở miệng ra, thực cố gắng muốn ngậm vào cây sắt nóng của , lại phát cây sắt nóng trướng to tớimức nàng có cách nào ngậm chặt hết được, đành phải đem nó nhả ra chút xíu.

      Mỗi khi nàng ngậm lấy; Thiết nóng trong miệng như là kích động run rẩy, tựa hồ muốn thẳng vào chỗ sâu trong cổ họng nàng, thể ngậm hết nó trong miệng , nhưng nàng vẫn cố gắng lấy lòng .

      "Đúng, là như thế ...." Ánh mắt Tây Môn Sóc do khoái cảm mà khép nhanh.

      Hình ảnh nàng vừa nuốt vừa nhả, cái miệng đỏ thắm nhắn cứ như vậy ngậm lấy to lớn dài của , làm cho hít hơi sâu, làn sóng khoái cảm ở ngay trước kia như là muốn nổ tung.

      Nàng có thể cảm giác được nóng thiết của ở trong miệng nàng ngừng rung động, như nổi lên cái gì đó.

      Khi gần như bộc phát ở trong miệng nàng, vội vàng ngăn cản cái miệng của nàng, nắm chặt bả vai nàng, muốn nàng ngừng lại. " Tiểu Hổ Nhi, đủ rồi, thế tốt rồi." Cánh môi Hổ Nhi đỏ bừng, nở rộ như đóa tường vi, vẻ mặt vô tội lại ngây thơ nhìn .

      Bàn tay xoa bóp bộ ngực của nàng, bộ ngực mềm mại trắng muốt ở trong tay dần dần đỏ bừng, ngay cả nụ hoa cũng mềm mịn như bông.

      Trước tiên hái đôi môi mọng hấp dẫn kia ở môi của , lấy đầu lưỡi đụng chạm.

      Ngón tay dài xấu xa của Tây Môn Sóc lướt qua bụng nàng, rồi mò đến giữa hai chân của nàng.

      Ngón tay chọc vào bên trong cánh hoa của nàng, nơi đó cũng ướt át, nhưng so với lúc đầu còn mềm mại hơn rất nhiều, có vẻ như sớm vì mà chuẩn bị tốt.

      Vì thế đem người nàng cẩn thận lật qua, làm cho nàng quỳ gối giường, sau đó nâng lên mông đẹp của nàng, để ở giữa bắp đùi của .

      Bàn tay thương vuốt ve cái mông trắng đẹp của nàng, lại mơn trớn cái lưng sáng bóng, luyến tiếc rời .

      "Hổ Nhi, em là của , đời này đều là của !" Ngực dán ở lưng của nàng, sau đó khẽ cắn vai của nàng cái, mông hẹp nhàng ở mông trắng của nàng lắc lư mạnh mẽ làm.

      "Sóc...." Hai tay nàng chống ở giường, bụng lại giống như dấy lên ngọn lửa, làm cho nàng cảm thấy miệng lưỡi khô.

      Vì thế nàng cũng nhàng đem mông trắng đưa ra sau, muốn cúi xuống .

      hồi bữa tiệc mỹ vị tình dục tiếp tục triển khai .....
      đêm này, bọn họ quá kích tình. Khi cây sắt nóng của lại vọt vào nhụy hoa của nàng, thô to dài đâm vào bên trong đóa hoa của nàng, hoa huyệt nhạy cảm lại lần nữa nhanh chóng nuốt lấy nóng thiết của .

      Đóa hoa trống rỗng lại bị nóng thiết thương, như là bị lấp đầy vô hạn ấm áp, làm cho nàng hơi phát ra tiếng than .

      "Sóc....." Hổ Nhi giống như con hổ rất nhiệt tình nhảy vào, ngừng lấy mông trắng mà cọ xát đùi của . Nhưng Tây Môn Sóc cũng vội, môi dừng ở vai nàng khẽ hôn xuống dưới, vào lưng sáng bóng của nàng, bạo dạn lấy lưỡi liếm lên.

      Thân thể nàng khẽ run rẩy, theo to dài của đâm ở trong cơ thể, nàng bắt đầu cảm thấy trước mắt trời đất xoay chuyển .

      Ngọn lửa trong bụng giống như lúc trước, khi châm lên, giống hoa lửa hướng bốn phương tám hướng mà nổ tung, sau đó hơi nóng lập tức hợp thành dòng đến giữa hai chân của nàng.

      Ngón tay dài của giấu ở trong khe hở nhụy hoa khẽ vuốt xoay tròn, dịch nóng ướt át lại đính đầy tay , làm cho bên môi nở nụ cười.

      "Em là mê người, Hổ Nhi." Ẩm ướt như thế, như là dẫn đường cho có thể thuận lợi ra vào

      Nàng kìm được dục hỏa, muốn làm nhanh hơn, nhưng cũng vội, chậm rãi hưởng thụ khoái cảm trêu chọc con mồi.

      chưa từng tham lam muốn nữ nhân nào nhiều như thế, chỉ có nàng, luôn hấp dẫn ánh mặt của . Giờ phút này mới hiểu được, ra người cũng cần nhiều lý do, chỉ cần có thể liếc mắt cái, lập tức đủ mà đem nàng khắc ở trái tim của ,
      “Tiểu Hổ Nhi, em phải nhớ , cho em rời xa khỏi người , vĩnh viễn." Tây Môn Sóc giữ lưng của nàng mà cắn, lưu lại dấu răng người nàng.

      như là muốn cơ thể của nàng ghi lại đầy đủ ấn ký của , lại cắn lại hôn, bởi vậy người nàng có ít vết xanh ứ đọng

      Ở chỗ sâu trong cơ thể nàng thích thú vừa chua xót lại tê dại, còn có tia đau đớn, nhưng là nàng cảm thấy bụng là ấm áp, mà rốt cục đem nóng thiết vào bên trong nụ hoa non mềm, dần dần biến mất ở trong đóa hoa.

      Hai người cảm thụ được nhiệt độ cơ thể của nhau, mồ hôi người cũng là của ai, hai người dính chặt như mật đường , tách cũng ra.

      Khoái cảm lần nữa đánh úp lại, bàn tay to của ở trước ngực của nàng chuyển động, làm cho nàng hưởng thụ thêm nhiểu khoái cảm.

      Hổ Nhi cảm thấy bản thân như hóa thành đống bùn, trái tim cũng nhanh chóng nhảy lên. Thân thể khô nóng khiến lý trí của nàng hoàn toàn biến mất, thậm chí so với lúc trước còn điên cuồng hơn. Trong đầu cái gì cũng nghĩ được, trong tai chỉ nghe tiếng thân thể hai người phát ra, phối hợp lẫn nhau mà thở gấp.

      Nàng chỉ có thể hưởng thụ lần lại lần manh liệt ra vào, nóng thiết ngừng đâm vào chỗ sâu ở trong cơ thể nàng, khiến nàng liên tục nũng nịu.

      Nàng kiệt sức nằm úp mặt ở giường, cắn răng nhịn xuống trong miệng liên tục bật ra rên rỉ thở gấp.

      Tây Môn Sóc to dài đều đâm vào bên trong hoa huyệt của nàng, hết sức tận tình vui vẻ phóng túng, kiêng nể gì mà rút ra đưa vào.

      Khoái cảm tràn ngập dữ dội tiếp cận tứ chi Hổ Nhi, theo bản năng tự mình đem mông trắng áp sát giữa bắp đùi của .

      Hai người ăn khớp như thế, tựa hồ tìm thấy trong đời này nửa khác mất mát lâu.
      Khi động tác đong đưa càng nhanh, nàng liền cố nén dục vọng càng mãnh liệt, mà thân thể chuyển động chính là lừa được người.

      Hổ Nhi thân thể sung sướng, trong lòng đối cũng tràn ngập tình cảm. Nàng có thể níu xuống cao trào lần lại lần ập đến, đột nhiên từ sâu bên trong giữa chân nàng nổ tung ra. Tây Môn Sóc có thể cảm giác được đóa hoa của nàng ngừng tràn ra rất nhiều vui thích, cơ hồ đưa cây sắt to lớn của đẩy ra. giữ chặt thắt lưng của nàng, đem thiết cứng rắn lần lượt xông vào trong cơ thể nàng, giống như muốn đem tình vừa nảy sinh, đưa vào tận sâu trong tim nàng.

      hy vọng nàng cũng như giống nhau, tương lai trừ hai người ra, còn chứa được bất kỳ kẻ nào khác nữa.

      khắc cuối cùng, trong cuống họng phát ra tiếng gầm , sau đó dùng hết sức hung hăng đem vật cường tráng xuyên vào chỗ sâu nhất trong cơ thể của nàng, cảm xúc gieo mầm móng diễn ra bên dưới, giống như sau này vô số lần thuộc về hai người......

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 7:

      Trời sáng ngời, ánh nắng ấm áp lọt qua chấn song cửa sổ, chiếu vào bên trong nhà tối tăm. "Hổ Nhi." bàn tay nhàng vuốt ve gương mặt của nàng.

      "A." Hổ Nhi ý thức bèn vẫy vẫy cái bàn tay ầm ỹ kia, lại trở mình muốn chui vào trong chăn.

      Mùa xuân ngủ là vừa vặn, đừng ầm ỹ nàng nha!

      " Hổ Nhi, tỉnh mau, chúng ta nên dậy thôi." Tây Môn Sóc sớm mặc chỉnh tề, ở giường gọi Hổ Nhi.

      Dậy? Muốn đâu? Ta chỉ muốn ngủ thôi. Hai mắt nàng tuy nhắm, nhưng vẫn nghe lọt vào tai lời .

      "Chúng ta trong vòng bảy ngày phải đến Diêm Vương môn.” thấy nàng vẫn yên vị, vì thế vươn tay kéo nàng ra khỏi giường.

      “Diêm Vương môn?” Hổ Nhi rốt cục mở ra mắt nhập nhèm.

      Chính là trợn to mắt, nàng bỗng cảm thấy người mình lạnh lạnh, vừa cúi đầu, phát chính mình toàn thân trống trơn.
      Nàng thở hốc vì kinh ngạc, kinh hoảng cầm lấy chăn mỏng che kín thân thể trần trụi..

      "...." Nàng cắn môi nhìn , trong đầu tự nhiên lên đủ loại hình ảnh.

      Kia như là bức đông cung đồ, ở trong đầu nàng ngừng lên.

      Nàng còn có thể nghe được đâu đây thanh chính mình, lần lại lần kiều muốn ....

      "Đến đây." Tây Môn Sóc đương nhiên hiểu được nàng giờ phút này trong lòng kinh ngạc, nhưng là bọn họ thể phí thời gian. "Mau mặc vào, hy vọng trong ba ngày có thể tới nơi."

      chủ động lấy xiêm y đến cho nàng, thậm chí kéo phăng cái chăn mỏng nàng che trước người, muốn thay nàng mặc quần áo.

      ......” Nàng nhíu mày lại, biểu tình có vẻ khó tin kinh ngạc. " ...Mau cho ta biết, kỳ tất cả là ta nằm mơ, phải ?”

      " phải mơ." ngang ngược cầm bộ quần áo ở người nàng, để ý nàng giãy dụa thét chói tai, thay nàng mặc.

      "Đủ rồi!" Hổ Nhi tức giận đẩy ra. "Ta tự mặc, lập tức xoay người sang chỗ khác."

      "Thẹn cái gì? Tối hôm qua chúng ta nên làm đều làm, nên làm cũng làm rồi a." Tây Môn Sóc còn rót thêm , song vẫn đưa lưng về phía nàng, để nàng an tâm mặc quần áo.

      Nàng bên mở miệng mắng chửi người, bên mặc vào quần áo. " cái đồ khốn kiếp này, tối hôm qua có phải hay thừa dịp ta bị thương, cố ý ...."

      Bị thương? Đúng rồi, tối hôm qua có nữ nhân giống như quái xông tới, luôn miệng gọi con rể, cái gì muốn trở về cùng nữ nhi của ả thành thân.

      " Ngày hôm qua...... bà kia thực ép ta ăn cổ trùng?” Hổ Nhi vừa tưởng tượng đến hình dạng con trùng đen béo kia, liền nhịn được nôn khan trận.

      "Ừ." Tây Môn Sóc gật gật đầu. "Em trúng phải thúc giục tình cổ, cho nên tối hôm qua khi em phát tác, thể cùng em ...."

      “Câm miệng,” Nàng muốn nghe hằn mở miệng đến cái từ kia, dù sao nàng còn là hoa thơm chưa gả a! Ai, nàng có thể hay sáng sớm đừng nhất định phải cùng đối mặt nha? Nàng còn cần chút thời gian để chuẩn bị nha!

      cứ chình ình xuất ở trước mặt nàng, còn cho nàng biết, ta chính là nam tử đoạt trong sạch của , trời ạ! Nàng mới vừa thề, nàng mong nhất chính là nhìn thấy nam nhân Tây Môn Sóc nha!

      Nàng muốn khóc.

      " Hổ Nhi, chúng ta cứ rồi từ từ chuyện sau nhé." Tây Môn Sóc liền kéo tay nàng ra khỏi phòng (phòng riêng của Hổ Nhi)

      Trong lòng nàng vô cùng nghi hoặc, nếu tối hôm qua mọi chuyện là ....

      Trước đó nàng bị trúng độc, còn từng nhìn thấy tiểu thư, kế tiếp, tiểu thư cùng mấy tỷ tỷ đều rời phòng của nàng.....

      Vậy phải là giả, chuyện nàng cùng Tây Môn Sóc lăn lộn giường, tiểu thư cũng biết hết sao? Hổ Nhi trong đầu hỗn loạn hồi, vì sao cái ả Độc hậu kia xuất chút thôi, đem quan hệ của bọn họ lẫn mọi người ra làm rối loạn đây? Mà giờ phút này bàn tay to của Tây Môn Sóc lại bò lên tay nàng, giống như cũng tính buông ra.

      Tại sao có thể như vậy đây? Đầu của nàng vẫn rất hỗn loạn.

      Chuyện tối hôm qua nàng còn có tia ấn tượng, chỉ nhớ mình khi đó khó nhịn thống khổ, nàng vẫn cố chịu, sau đó ở bên tai của nàng, cần chịu đựng, giúp em....

      Giúp giúp giúp...... Giúp cái đầu! Cái gọi là giúp, chính là chiếm đoạt nàng! Nàng thực còn mặt mũi gặp Giang Động phụ lão nữa!

      Hổ Nhi vất vả lấy lại tinh thần xong, phát chỗ sân sau chuẩn bị sẵn hai con tuấn mã.

      Ba vị tỷ tỷ cùng nàng lớn lên, Hoa Lưu Ly đều đến chờ bọn họ ở đó rồi.

      Á, xấu hổ, trong tay nàng còn nắm vị hôn phu của tiểu thư nha! Hổ Nhi nhịn được muốn buông tay Tây Môn Sóc ra, lại bị gắt gao giữ chặt.

      “Tiểu thư......” Vẻ mặt mọi người sao lại trầm trọng thế nhỉ? Là vì các nàng đều biết nàng cùng Tây Môn Sóc ....

      "Có chuyện gì về sau, cho ngựa chạy mau ." Hoa Lưu Ly hơi nhíu mày : “Tây Môn công tử, ta sai người thông báo với lệnh tôn rồi, mời ông ta nhận thư rồi lập tức đến gặp công tử."

      "Chỉ sợ còn kịp nữa." Tây Môn Sóc đem Hổ Nhi đặt lên lưng ngựa. "Nhưng bất luận thế nào, tôi để Hổ Nhi bình an trở về."

      "Ừm." Hoa Lưu Ly gật gật đầu.

      “Tiểu thư......” Nàng muốn suy nghĩ của mình a! Hổ Nhi nhanh mở miệng, "Sao ta nhất định phải cùng tìm Độc hậu a? Chẳng lẽ độc người ta, Bạch đại phu thể giải sao?"

      "Bên trong là cổ độc đấy. Dọc đường Tây Môn công tử chiếu cố , đừng lo lắng."

      "Nhưng mà ...." Hổ Nhi còn chưa xong, Tây Môn Sóc liền đá mông con ngựa trắng kia của nàng, con ngựa lập tức như mũi tên liền xông ra ngoài. Hổ Nhi thở hốc kinh ngạc, nhanh nắm chặt dây cương, cứ như vậy rời khỏi Tục Hương Lầu.

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      "Tôi chăm sóc nàng." Trước khi Tây Môn Sóc bỏ lại câu để các nàng an tâm, rồi giục ngựa đuổi theo ngựa Hổ Nhi cưỡi.

      Diêm Vương môn cách thành Trân Châu cũng xa mấy, nhưng vẫn là có khoảng cách, bọn họ đường cưỡi ngựa ba ngày ba đêm, mới đến núi Kỳ Phong

      Cư dân ăn ở chung quanh núi rừng, chỉ cần vừa tối, liền vội xuống núi, dám ở lại trong núi thêm khắc.

      Bởi vì núi là thuộc về địa bàn của Diêm Vương môn, mà giang hồ Độc hậu chính tà lẫn lộn, làm việc luôn tùy hứng, nghe ở sâu trong rừng có nơi cấm, toàn là rừng cây độc, ở đó có rất nhiều cây hoa kỳ dị, người nào khi lỡ lọt vào Diêm Vương môn rồi, thân nhiễm dị độc, trong ba canh giờ nếu có ăn giải dược, chỉ còn con đường chết. Thực ra Tây Môn Sóc muốn tốc chiến tốc thắng, trực tiếp tới Diêm Vương môn trước, nhưng là mới có hai canh giờ, khuôn mặt nhắn của Hổ Nhi lại bắt đầu đỏ lên, trán ngừng toát ra mồ hôi mỏng, cho nên quyết định trước tiên nghỉ ngơi đêm ở chân núi, sáng mai lại ứng phó Độc hậu.

      Sắc mặt Hổ Nhi quả đúng, nàng cảm thấy toàn thân dưới như là có ngọn lửa thiêu đốt, làm cho miệng lưỡi nàng khô.

      Nàng uống nhiều nước rồi mà cứ khát, vẫn là ngăn được ngọn lửa trong cơ thể.

      Tây Môn Sóc ôm nàng xuống ngựa, khi chạm vào da nàng, nàng cảm thấy thoải mái, nhưng lại dám thể ràng.

      Ba ngày nay, Hổ Nhi hiểu được nguyên nhân của hậu quả trước.

      ra là Độc hậu hạ thúc giục tình cổ ở trong cơ thể nàng, nếu có nam tử tức khắc dập tắt ngọn lửa tình dục trong cơ thể nàng, như vậy nàng mất máu mà chết

      Tức nhất là, thúc giục tình cổ này khiến cho nàng chỉ có ở cùng nam nhân sau khi thân mật, thống khổ mới có thể tan . Khó trách Tây Môn Sóc nhất định phải đem nàng mang theo bên người, bởi vì cho nàng biết, thể tưởng tượng có nam nhân tầm thường khác chiếm lấy nàng.

      Lời này là có ý gì? Nàng hiểu, vì sao lại vậy? Hại nàng đường trong lòng như nai con ngơ ngác.

      Hơn nữa, ràng là vị hôn phu của tiểu thư, nàng làm sao có thể vì hai người có chuyện phát sinh, liền đối có ý đồ chứ?

      Hổ Nhi giờ loạn cả đầu, thậm chí có thể nghĩ được cách nào.

      Giờ phút này nàng tựa như con hổ đến lúc đói khát, ánh mắt vẫn theo sát Tây Môn Sóc.

      đem lương khô lưng ngựa dỡ xuống, sau đó xoay người về phía nàng.

      "Đến đây, ăn chút." Qua ánh lửa rệt, nhìn thấy thân thể nàng run rẩy, nhưng là sắc mặt nàng đỏ thắm lạ thường, vì thế biết trong cơ thể nàng độc dăng lên cao. “Hổ Nhi, đừng nhịn, giúp em..."

      ...... cần!” Nàng dùng sức lắc đầu.“Ta có thể nhịn...."

      "Em thể nhịn được." cầm chặt cánh tay nàng. "Nếu có giúp em, em ...."

      “Ta !” Hổ Nhi ngước con ngươi đen nóng bỏng lên, kiên định nhìn . "Cho dù ta mất máu mà chết, cũng thể mắc thêm sai lầm nữa."

      "Sai cái gì?" thấy nàng cố chấp như thế, tính tình hoàn toàn trở nên lo lắng, " và em phát triển đến mức này, có ai sai hết!"

      “Có, ta có sai!” Nàng cắn môi, tay đánh rơi lương khô, từ dưới đứng lên. "Ta nên tự mình theo đuổi, cùng vị hôn phu của tiểu thư..... biết là, chúng ta thể!"

      rất quá đáng, vừa xuất đem cuộc sống của nàng biến thành trời long đất lở, tại lại làm cho nàng bị vây tình cảnh khó xử.

      Hổ Nhi gầm tiếng, liên tục lui về phía sau, nhưng đối mặt tiến tới, trong lòng nàng đập nhanh hơn, cơ hồ thể chống đỡ được.

      " tình xảy ra, chứng tỏ và em trong lúc đó có thể." Tây Môn Sóc từng bước tới gần nàng, tại biết nếu tạm thời áp chế thúc giục tình cổ người nàng, nàng thể chịu đựng cái loại thống khổ này, "Hổ Nhi, đừng trốn."

      "Ta có có thể nhịn .... A!" Nàng lui được, đứng tựa ở thân cây, khi nàng muốn chạy trốn, bị buộc chặt vào trong ngực,

      “Nghe lời.” bắt được hai tay của nàng, sau đó giơ lên cao, tay kia vén làn váy của nàng lên.

      " mặc kệ trong lòng em có địa vị gì, nhưng trong lòng , có ai có thể thay thế em được."

      " Sao...... Làm sao có thể?” Nàng vặn vẹo người muốn phản kháng, nhưng lời làm toàn thân nàng run lên.

      Khi bàn tay thò vào đùi của nàng, cảm giác hơi lạnh kia làm cho lưng nàng run rẩy trận, hung hăng thở hốc vì kinh ngạc.

      Nàng cắn môi, nghĩ tới bị đụng vào nhưng lại làm nàng thiếu chút nghẹt thở

      Tây Môn Sóc như là vô cùng quen thuộc thân thể nàng, biết từng chỗ nhạy cảm của nàng, bàn tay cho nàng có cơ hội cự tuyệt, lập tức đem quần lót của nàng cởi tới bắp chân.

      “Hổ Nhi, cần chạy.” Mắt mê hoặc nhìn khuôn mặt nàng đỏ bừng, đem chân trái của nàng nâng lên, rồi rút quần lót.

      “Tây Môn Sóc......” Thân thể nàng cùng lý trí cùng đối chọi. " thể...... thể như vậy nữa... A!" nghe nàng cự tuyệt, ngón tay dài chen vào nơi ngọt ngào của nàng, xuyên qua bộ lông mềm mại kia, vào hoa hạch nhạy cảm nhất của nàng.

      Hoa hạch sớm nở rộ đứng thẳng, chính là khẽ vuốt xoay tròn, lại nhàng xoa xoa, bao lâu, liền cảm giác được nàng ướt át.

      Môi nàng bị môi che lại, rốt cuộc thể chữ .

      Tây Môn Sóc đem lưỡi quấn lấy lưỡi của nàng, ngón tay dài phóng túng trêu đùa hoa hạch của nàng, tiếp theo vào miệng hoa huyệt.

      Dịch hoa ẩm ướt ngừng tiết ra, nàng nhịn rất lâu.
      hôn, luôn luôn là dịu dàng bên trong lại mang theo mãnh liệt.

      Nàng né tránh, chỉ làm cho ra sức truy đuổi ngừng, như là nàng có chạy tới chân trời góc biển nào, cũng vĩnh viễn theo bước chân của nàng. Lưng nàng dựa ở thân cây, chân trái bị vặn bung ra đặt ở thắt lưng thon của . Bởi vì đưa lưng về phía ánh lửa, nàng xem vẻ mặt của lắm, nhưng là nghe mang theo hơi thở gấp gáp, nàng cảm thấy chỉ cho nàng tình sâu đậm mà còn triền miên nữa.

      cho nàng trốn, nàng cũng có chỗ trốn.

      Nàng là do thúc giục tình cổ lên cao, theo bản năng cần , nàng sớm muốn rơi vào vực sâu khó chữa.

      Nàng muốn a!

      Vì thế Hổ Nhi hề phản kháng, dùng sức thả lỏng thân thể.

      Tây Môn Sóc có thể cảm giác nàng hề kháng cự, vì thế buông hai tay của nàng ra, bàn tay vuốt ve khuôn mặt mềm mịn nhắn của nàng. " Hổ Nhi, đừng rời xa , cảm nhận tất cả của ."

      vừa xong, liền dùng sức bật vạt áo của nàng ra. Ở bên trong núi rừng yên tĩnh, chỉ còn lại có tiếng gió lẫn bọn họ cùng nhau thở dốc.

      Hai tay nàng quấn chặt cổ của , nàng thừa nhận chính mình chịu được ngọn lửa trong cơ thể, mà đám lửa này đem lý trí của nàng thiêu đốt hầu như còn. Nàng muốn chạy trốn, nhưng mà muốn chịu được nhiều thống khổ như vậy .... Vì thế, nàng trốn, bởi vì nàng biết chỉ có ở trước mặt của , nàng mới có thể được nhiều thỏa mãn cùng buông thả nhất.

      “Tây Môn Sóc, em trốn.... Cho em ...." Lý trí của nàng bị tình dục thay thế, nhiệt tình như lửa lớn phen đốt cháy nàng.

      Nàng thèm để tâm nữa! Cho dù bị thiêu cháy, hay là bị thiêu cháy, tại nàng thầm nghĩ muốn buông thả chính mình.

      Mặc kệ là vị hôn phu của tiểu thư, nàng cũng để ý!

      Tây Môn Sóc biết nàng giấu nỗi thống khổ tra tấn lâu, vì thế hai lời cởi bỏ quần lót, thiết nóng kia vì nàng mà vọt ra, lúc đó ở trong đùi căng phồng.

      " Hổ Nhi, đến đây." tay ngang nhiên đỡ lấy, đưa nàng tới gần.

      Chỗ ngọt ngào của nàng tràn đầy dịch trắng mịn trong suốt, sau khi dính ít dịch hoa trong suốt, mới thong thả đem ngay trước đến gần miệng hoa huyệt. Bị vật thô to chạm tới, trong miệng nàng khỏi dật ra kiều, ở giữa núi rừng ban đêm càng có vẻ mê người. Hổ Nhi phát ra tiếng thở hổn hển, ở bên tai gọi cố gắng , "Sóc, em nghĩ muốn ...."

      Nghe thấy nàng cầu như vậy, lập tức đem đùi nàng nâng lên, tiếng trống làm tinh thần thêm hăng hái mông hẹp đến phía trước.

      Nàng thở tiếng, nóng thiết to lớn kia lập tức nhồi vào hết đóa hoa của nàng, làm nàng kịp phản ứng, lại đem mông hẹp co rụt lại, nóng thiết lại kéo ra ngoài.

      Sau khi kéo ra ngoài, lại là mãnh liệt đâm vào, lặp lại động tác như vậy, khiến trong miệng nàng ngừng phát ra kiều.

      Nàng cắn môi, hai tay gắt gao quấn lấy vai .

      Bụng hít đầy hơi, sau đó dùng hết hơi sức va chạm, đâm vào ở trong chỗ sâu cơ thể nàng

      Cùng lúc nóng thiết dùng sức rút ra, hôn lên môi xinh đẹp của nàng.

    4. Elise Tuyen

      Elise Tuyen Well-Known Member

      Bài viết:
      665
      Được thích:
      446
      Truyen nay H nhju thjet

      ba tac gia nay ke chien H ro rang, sau sac wa

      :xitmau:
      :yoyo51::060:

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 8:

      Hổ Nhi căn bản có thời gian để oán giận Tây Môn Sóc. Vì khi nàng tỉnh lại, vẫn vô cùng mệt mỏi, còn kịp mở miệng gì, lại bị mang .

      Hai canh giờ sau, bọn họ vào ngọn núi có tòa nhà duy nhất ở ngoài bìa rừng kia. Độc hậu giống như biết Tây Môn Sóc đến, sớm phái người giữ ở chỗ này. Người của Diêm Vương môn bịt kín hai mắt của bọn họ, rồi dẫn bọn họ theo đường vòng.

      lát sau, bọn họ đến Diêm Vương môn.

      Diêm Vương môn ở phía sau núi, nơi này có đủ kỳ hoa dị thảo, có rất nhiều môn đồ hái dược thảo chuẩn bị về luyện đan. Sau khi bắt lấy miếng vải đen che mắt , Hổ Nhi tò mò ngắm nhìn chung quanh. Nàng lần đầu tiên bước vào cái gọi là “giang hồ”, ra giang hồ thực có phân loại môn phái, cũng thực có ân oán giang hồ. Chính là nàng đối với ân oán giữa Độc hậu cùng Tây Môn Sóc trong lúc đó cũng hiểu, bởi vì nàng căn bản có thời gian mở miệng hỏi.

      Suy nghĩ của nàng luôn tại thân phận địa vị của Tây Môn Sóc mà rối rắm, hơn nữa, quan hệ của nàng với là càng để ý càng rối loạn.

      Nhưng là, bàn tay Tây Môn Sóc vẫn có rời khỏi tay bé của nàng. Hổ Nhi trộm nhìn xuống tay hai người cài chặt nhau, phát nắm như vậy, lòng của nàng bỗng nhảy dựng lên.

      Đoạn thời gian này, cuộc đời nàng vẫn là lần đầu tiên cùng nam nhân thân mật như thế, gần sát như thế.

      Tây Môn Sóc! Sao lại là ? Nàng lại hơi nhíu mày.

      chẳng những là vị hôn phu của tiểu thư, còn là con rể tương lai của Độc hậu.... rốt cuộc là chơi đùa qua nhiều nương a? Mà nàng, thế nhưng còn cùng dây dưa .

      Nhưng, cho dù tại nàng có hối hận cũng kịp, vì, trong đầu nàng lúc nào cũng quanh quẩn câu ― Hổ Nhi, em là của , của cả đời. Nàng là của , thế, là của nàng sao?

      Hổ Nhi lúc này suy nghĩ vẩn vơ, hoàn toàn quên bản thân mình cùng Tây Môn Sóc ở hang cọp.

      "Nhà ngươi đúng là đến đây ." Độc hậu ngự ở đại đường, từ cao nhìn xuống nhìn bọn họ, "Chậc, nữ nhân kia có gì tốt cho ngươi lưu luyến thế?"

      " Độc hậu, mau giao giải dược cho tôi." Tây Môn Sóc chút nào sợ hãi . "Ân oán này là của Diêm Vương môn cùng Tây Môn sơn trang, bà nên hại đến kẻ vô tội."

      "Bản cung cứ hại đến kẻ vô tội sao nào?" Độc hậu hoàn toàn để vào mắt. "Đây là Tây Môn sơn trang các người nợ bản cung, cho nên hết thảy tội nghiệt các người đều phải gánh lấy!"

      "Ta có chỗ gì sai chứ?" Tây Môn Sóc nhăn mày lại. "Ta nghĩ trước bà cùng gia phụ có quen biết, mới nhường nhịn lần nữa, ngờ bà lại bức người quá đáng, mau giao giải dược ra, nếu đừng trách ta đối bà khách khí."

      "Nhà ngươi cũng ngông cuồng a!" Độc hậu bực túc trừng mắt liếc nhìn cái. "Ngươi cho là Diêm Vương môn là nơi ngươi có thể dễ dàng quay trở về sao? Hôm nay ngươi tự mình đưa tới cửa, bản cung để ngươi cùng công chúa thành thân!”

      Hổ Nhi ở bên thấy Độc hậu phân phải trái như vậy, tức giận đè nén lâu nhịn được bùng nổ. " hậu, bà dựa vào cái gì muốn cùng nữ nhi của bà thành thân hả? là vị hôn phu của tiểu thư nhà ta, cũng cùng ta.... thế nào nữa nữ nhi của bà cũng nên hiểu thứ tự trước sau nha, kêu ta xếp hàng !"

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :