1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Dẫn sói vào nhà - Mễ Lộ Lộ (10c Full)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chỉ có nàng đáng thương nhất! Khi bọn họ vừa bước vào bên trong lầu, liền nhận được lời nhắn do tiểu thư phái người đến truyền, muốn nàng chiếu cố tốt, cho phép có gì hay xảy ra với .

      tốt nhất! Nàng có bao nhiêu cân lượng, tiểu thư cũng biết a, muốn nàng bảo hộ , ràng là chỉnh nàng mà!

      Nhưng nàng lại thể theo, khẩu khí cuối cùng chỉ có thể nhịn xuống, chuyển đến gian phòng cách vách vậy, coi như cùng làm láng giềng của .

      Vừa mới bắt đầu Tây Môn Sóc thực an phận ở trong phòng dưỡng thương, nhưng bất quá mới có ba ngày, đại gia liền bắt đầu chung quanh gây rối, người này cái gì nếu vào nghỉ trọ cũng nên muốn làm quen chút.

      Hổ Nhi nghĩ, tuy trong Tục Hương Lầu đều là nam phục dịch, hẳn là mới nghĩ dùng đến bọn họ.

      Về phần miệng ngừng khen ngợi hai vị mỹ nhân .... Nàng muốn hướng hung dữ hạ cảnh cáo , nếu dám dụng sợi lông tơ của Hoa Túy cùng Luyến Hỉ, nàng liền đánh rặng rơi đầy đất!

      Chỉ thấy vẫn như cũ giơ lên chút cười; lộ ra hàm hai răng trắng bóc, lấy tiếng mê người : "Tôi chưa bao giờ động chạm vào như nhân, đều là nữ nhân tự mình đưa tới cửa." Nghe ! đời nào có xú nam nhân biết xấu hổ như vậy? Nghĩ đến chính mình bộ dạng mặt đẹp chút liền như thế kiêu ngạo, coi ai ra gì!

      Hổ Nhi sau khi đưa mang về, cả ngày tựa như con hổ lâm vào nôn nóng, ánh mắt luôn đuổi theo , đỡ cho ở sau lưng nàng làm ra đống chuyện mờ ám.

      Ơ, nàng mới có ăn bữa cơm, tên khốn khiếp (rùa rụt cổ) kia thấy đâu! Hổ Nhi hổn hển, vừa mới vui vẻ bóc cơm ăn hoàn chỉnh sau lúc lâu phát Tây Môn Sóc.

      Nàng buông bát, thở nhanh chung quanh tìm người.

      Đến lúc qua cửa gian phòng , bên trong mờ nhạt ánh nến, truyền ra tràng giọng nam trầm thấp say lòng người.

      "Phu nhân, da của bà xoa thực trơn, thực mềm, làm cho tôi rất muốn cắn ngụm......”

      "Ha ha, xem cái miệng nhắn của cậu thực ngọt, đợi lát nữa ta thưởng cho cậu nhiều chút." Tiếng cười của nữ tử liên tục, còn nửa mang theo rên rỉ. Hổ Nhi nghe xong hai lông mày nhíu chặt. Nam phục dịch lầu giữa của bọn họ đều qua phía trước vào lầu, mới là có khả năng cùng nữ khách có quan hệ xác thịt.

      "Phu nhân, vậy bà có thể thưởng tôi cái hôn sao?" Thanh của nam tử bên trong trầm thấp dễ nghe, lời ngon tiếng ngọt giống như trét mật.

      "Ta cũng biết Tục Hương Lầu có nam phục dịch đặc biệt như cậu vậy... Ta lần đầu tiên nhìn thấy Tục Hương Lầu nam phục dịch đa dạng nhiều như vậy đấy!"

      "Hả? Thế bọn họ giống tôi như vậy lấy lòng bà sao?

      Trong lời liên tiếp dâm uế lọt vào nơi lỗ tai Hổ Nhi, làm cho bên tai của nàng khỏi đỏ lên

      Nàng nhịn được tiến lên, xuyên thấu qua cánh cửa trộm bên trong cảnh xuân, đầu tiên nhìn thấy thân thể hai người kia ở giường. Chiếu vào mi mắt, nam tử là Tây Môn Sóc, còn lại nữ tử trong lòng lại là Thẩm gia phu nhân.

      Hổ Nhi nhìn lên, cả người nùng nổ phẫn nộ.

      Làm cái quỷ gì? Nam nhân này thế nhưng đói bụng ăn quàng, thú tính (ham muốn hèn hạ) hơn là tìm tới khách quen của Tục Hương Lầu!

      Ngay sau đó, hành động của Hổ Nhi so với tự hỏi của nàng thậm chí còn rất nhanh, nổi giận đùng đùng cất bước , vào bên trong phòng, duỗi tay nắm vạt áo Tây Môn Sóc.
      đê tiện! Vạt áo trước ngực dĩ nhiên là mở rộng, hơn nữa môi thế nhưng ửng đỏ lại ướt át...

    2. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Đáng chết, thực làm ra chuyện vô sỉ như thế!

      "Tên chết bằm, mi cũng dám đụng đến khách nữ của bọn ta, là chán sống rồi!" Bàn tay to của nàng lôi kéo, dùng sức kéo ra khỏi giường.

      Trong con ngươi Tây Môn Sóc lên tia kinh ngạc, nhưng vẫn theo tình hình buông Thẩm phu nhân ra, dùng sức theo động tác của Hổ Nhi mà mượn sức, ở bên trong vải hở ra thân độ cong hoàn mỹ, mới cố ý ngã ngồi ở trước mặt nàng.

      "A...." để mông rơi xuống đất, càng quên giả vờ hô đau tiếng.

      "Ta đánh chết mi ...." Hổ Nhi dùng sức vung nắm tay, gào thét lớn : "Ta muốn thay trời hành đạo, đánh chết mi tên dâm tặc này!"

      Tây Môn Sóc đầu thoải mái bên, né nắm đấm của nàng.

      Tuy nàng ra quyền luôn mười phân có lực, nhưng là nàng lại như cũ đều dùng mấy chiêu cố định này, Tây Môn Sóc rất nhanh nhìn thấu kỹ xảo đánh đấm của nàng hề che giấu. Tựa như con người của nàng, tới vài ngày bị hiểu ràng. "Tôi chỉ là thay em chia sẻ mệt nhọc mà thôi a." Sao lại nổi giận như vậy? là chỉ lo liệu ít chi phí cho cuộc sống giúp các nàng, thay các nàng trấn an (làm yên lòng) khách nữ bị đơn được sao?

      "Mi tên dâm tặc này! Trong lầu chúng ta có quy định, muốn thành nam phục dịch trước hết phải tự cung (thành thái giám), mi nghĩ thành thái giám có phải hay ? nãi nãi ta cho mi toại nguyện!" Hổ Nhi vừa đưa chân ra sức mau hướng giữa quần của đá tới.

      Tây Môn Sóc phản ứng mau thần kỳ, như là nhìn thấu suy nghĩ trong lòng nàng, lập tức dựng lên ngồi xếp bằng, lấy tay phải ngăn cản đùi phải nàng đá tới.

      thoải mái tiếp ứng, môi vẫn cứ lặng lẽ cười.

      "Mi..." Nàng phát đùi phải của mình ngừng bị cầm lấy, thậm chí bị động tay động chân (sờ mó), bàn tay mũi chân còn lại hướng đùi bụng của nàng .

      "Chậc, nghĩ tới chân của em như vậy, chân thon như vậy...." còn sợ chết hướng nàng gật đầu cười như vậy. Hai người em tới , nàng dùng hết sở học cả đời, lại gây thương tổn sợi lông tơ của , ngược lại còn mệt mà thở hổn hển.

      Nàng vừa tức vừa vội, trong gian phòng có trang sức gì đó cơ hồ đều bị rơi từ xuống đất, khua leng keng lanh canh phát ra tiếng vang lớn.

      Mà bọn họ từ trong phòng đánh tới phòng ngoài, vừa đến bên ngoài, Tây Môn Sóc tựa như con chim giương cánh, nàng có biện pháp phân biệt bước chân khó bề đuổi theo .

      Đáng giận! Nàng tức giận đến mau hộc máu, hơn nữa hai người so chiệu mấy chục hồi, sắc mặt nàng lộ vẻ mỏi mệt.

      Trời ạ, nàng chưa từng có gặp cái người quá khó đối phó như vậy!

      Đến lúc Hổ Nhi đuổi theo vất vả, tính vươn tay gắng sức hướng mặt vung ra, sau chỉ thấy đột nhiên cứ thế lui.

      Bởi vì chỗ bọn họ là chỗ rẽ, hai người đồng thời cứ tiến lui, vừa mới có bóng người theo bên cạnh đến.

      "A" Hổ Nhi thét chói tai người ta, bởi vì nàng kịp thu tay. Tây Môn Sóc nhìn lên, thân thủ vội vàng hướng người tới đem che chở trong lòng, sau đó xuay người lấy lưng ngăn trở quyền của nàng. Nhưng mà quyền của nàng, vừa vặn lại đánh về phía vùng lưng yếu ớt của , làm cho vết thương cũ của lại thêm vết thương mới, mồm phun ra đống máu.

      "Nha..." giường vẻ mặt Tây Môn Sóc thống khổ. "Tiểu Hổ Nhi, tôi nghĩ tới em đùa ."

      Trong phòng có đám người, Hoa Túy, Luyến Hỉ, Hổ Nhi, cùng với khuôn mặt nhắn kia thiếu chút nữa bị nắm đấm đánh trúng , Hoa Lưu Ly.

      "Là chuyện gì xảy ra đây? " Hoa Lưu Ly cau mày nhìn bọn họ. Nàng thiếu chút nữa liền bị hủy dung.

      "Tiểu thư!" Hổ Nhi bắt lấy cơ hội, nhanh chân mở miệng cáo trạng. " ta... quyến rũ khách nữ giữa lầu chúng ta, còn muốn vươn móng vuốt của sói với khách nữ, làm ra chuyện xấu xa..."

      Nghe vậy, Hoa Lưu Ly vẫn là thản nhiên nhanh liếc mắt Tây Môn Sóc cái. Tuy rằng nàng ít tuổi, nhưng là bên trong con ngươi khôn khéo lại dạy dỗ người, tha mà xem là .

      “Tiểu thư, thể kiêu ngạo theo đuổi ta như thế a! Tốt xấu gì ta cũng là vị hôn phu của tiểu thư, nên như thế.... Như thế...." Lời của Hổ Nhi có chút nghèo, nghĩ đến là vị hôn phu của tiểu thư, lại nhịn được trừng mắt liếc nhìn cái.

      “Hắc hắc......” Tây Môn Sóc giơ hai tay đầu hàng, nhưng vẫn nhún nhún vai, bộ dáng sao cả.

      “Chẳng qua là thói quen của tôi......”

      “Cái gì?” Hổ Nhi vừa nghe giải thích như thế, toàn bộ cơn tức lại dâng lên. “ nếu muốn cùng khách nữ thân cận, vậy tự cung ! Hơn nữa, đừng quên thân phận của , trừ bỏ tiểu thư ra, thế nhưng còn dám mơ ước nữ nhân khác!”

      xong, nàng rút ra chủy thủ trong lòng, ở bàn dùng sức cắm, muốn phải lựa chọn.

      “Nhưng Tây Môn gia chỉ có mình tôi như vậy, tôi nếu tự cung, chỉ sợ thực có lỗi cha mẹ tôi.”

      cười mà như cười, vẫn bộ dáng vô tội như cũ.

      “Hổ Nhi.” Hoa Lưu Ly hướng nàng vẫy tay, muốn nàng lại đây. “Ta nghĩ đến ta hồ đồ như vậy kiêng nể gì ở bên trong lầu của ta gây chuyện, cho nên nghĩ ra cách.” xong, từ trong tay áo nàng rút ra bộ hàn làm bằng sắt tạo còng tay đặc biệt.

      Từ trước lúc đem Tây Môn Sóc giao cho Hổ Nhi, nàng cùng Tây Môn Sóc từng lén trao đổi điều kiện.
      laula thích bài này.

    3. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Chương 2.5

      Chỉ cần nàng đáp ứng cầu mà đưa ra, là có thể hủy bỏ hôn ước hai nhà trong lúc đó, mà Hổ Nhi chính là điều kiện bên trong của

      Cho nên nàng dụng tâm lương khổ (dùng nhiều tâm tư trí lực để suy tính lại), nghĩ ra cái cách kì dị này, mục đích là làm cho Hổ Nhi cùng dây dưa , hai người tốt nhất còn có thể "Tu thành chính quả”, nàng cũng vui vẻ thoải mái.

      "Ha, tiểu thư, muốn áp chế ta, đúng ?" Hổ Nhi thiên chân (bản tính tự nhiên), gần gũi người ta mà có phòng bị gì.

      "Đúng vậy! Cho nên giúp ta ." Hoa Lưu Ly cười tựa như hề có tâm cơ, muốn Hổ Nhi tự thân đưa tới cửa.

      "Đương nhiên, ta rất thích giúp đỡ cho mọi người." Hổ Nhi vừa mới tới gần, nghĩ được Hoa Lưu Ly bất thình lình, đưa tay cùm còng cổ tay phải của nàng. Động tác kế tiếp, là cùm ở cổ tay trái của Tây Môn Sóc. Hai đầu còng tay đặt là Hổ Nhi cùng Tây Môn Sóc.

      “Này này này này......” Hổ Nhi nhíu mày, khó hiểu vì sao chủ tử phải làm như vậy. “Tiểu thư, muốn ta nguyên ngày đều nhìn ta sao?”

      “Đúng.” Hoa Lưu Ly gật đầu.

      “Vậy lúc ăn cơm sao?”

      “Cũng thế.”

      “Ngủ thế nào?”

      “Cùng nhau.” Người tiếp phải Hoa Lưu Ly, mà là Tây Môn Sóc cười vui vẻ.

      Hổ Nhi trừng mắt liếc mắt nhìn cái, vươn tay trái đánh cái trán của chưởng, muốn khẽ khép kín lời hay vừa ra khỏi miệng

      “Tiểu thư, cái chìa khóa đâu?” Nàng cũng muốn ngay cả tắm rửa đều cùng chỗ với a!

      Hoa Lưu Ly làm bộ suy nghĩ chút, cuối cùng nhíu mày nhăn mặt . “Ta quên đặt làm rồi.”

      “Cái gì?” Hổ Nhi vừa nghe, hét lớn tiếng. “Ta muốn tìm thợ khóa, ta mới muốn ở cùng chỗ với cái người hư hỏng này !"

      "Cặp còng tay làm bằng sắt này là người Ba Tư mất ngàn năm hàn tạo ra, nếu có cái chìa khóa đúng khớp, nhất định phải lấy nhiệt độ cao đem nó hòa tan mới thành.... Nhưng ta nghĩ, khi đó chúng ta muốn biến thành đống bụi mất.” Tây Môn Sóc nhìn sang cặp còng tay này, còn muốn nghiên cứu nữa.

      có cách khác sao?" Hổ Nhi cắn môi, vẻ mặt hờn giận hỏi Hoa Lưu Ly.

      “Có.” Hoa Lưu Ly gật đầu cười. " đời này tất cả bộ phận đều có cách phá giải, huống chi lại là bộ còng tay, là chờ ta tìm được cái chìa khóa, hai là chỉ cần quết tâm vứt bỏ, là có thể lập tức thoát ly dây dưa lẫn nhau."

      "Cách gì?" Hổ Nhi vội vã hỏi.

      "Em muốn dùng đâu." Tây Môn Sóc sớm đoán được chiêu thứ nhất Hoa Lưu Ly tính là thế nào.

      "Hừ! Có thể cùng tách ra, cách gì ta đều nguyện ý thử!” Hổ Nhi thở mạnh , cũng trừng mắt liếc nhìn cái. "Xem hai người đây, ai muốn hy sinh tay." Hoa Lưu Ly nhìn như mềm mại nhu nhược, nhưng đối với loại việc tanh máu này tựa hồ thành thói quen, vẻ mặt tia e ngại.

      Hổ Nhi mất hết khẩu khí, cuối cùng đem ánh mắt dời về phía mặt Tây Môn Sóc. Xú nam nhân này vẫn như cũ cười đến vô hại, làm cho nàng nhịn được nắm chặt nắm đấm, lại muốn hướng mặt của tiếp đón.

      " Hắc!” Tây Môn Sóc thấy nàng còn rất lo lắng, nhịn được thở sâu vì kinh ngạc. "Em nên lo lắng thực làm như vậy ?”

      “Tây Môn Sóc, chịu chết !”

      Vì tự do của nàng, nàng nguyện ý hy sinh !
      laula thích bài này.

    4. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Chương 3:

      Có câu mặt nhìn mặt thôi cũng ghét rồi. Nhất là bên cạnh nam nhân này, nàng ngay cả cùng gần gũi nhiều lát cũng cảm thấy cả người thoải mái, ấy thế mà lúc này lại bị khóa cùng chỗ.

      Tiểu thư muốn chơi nổi, là chỉnh chết nàng mà.

      Hơn nữa , nàng thực hiểu, tiểu thư vì sao phải làm cho vị hôn phu của chính mình gần sát nàng như thế ? thế nào nàng cũng là nữ hài tử (thiếu nữ) a .

      tại Hổ Nhi đâu chỗ nào đều phải mang theo đứa "con riêng", phiền càng phiền hơn.

      Hơn nữa người ta ai cũng có ba việc nghêm trọng. thời điểm nàng quá mót, đại nam nhân này thế nhưng cùng nàng ở trong nhà vệ sinh!

      Tuy rằng Hổ Nhi nàng phải xuất thân cao quý gì như người ta, nhưng tốt xấu gì từ cũng đọc qua sách thánh hiền, nữ giới, biết nam nữ thụ thụ bất thân, huống chi lúc này nàng muốn “tiểu tiện” nha.

      "Em mau , tôi nhìn đâu." Tây Môn Sóc rất lễ phép đem hai mắt nhắm lại, còn quên lấy tay phải che khuất hai mắt.

      á, vấn đề phải là cho mở to mắt , mà là ngay tại người này được ?

      Nhưng nàng lại thể vào nhà vệ sinh, đây là nhu cầu của cơ thể, tóm lại thể muốn nàng vẫn chịu đựng nha!

      Hổ Nhi nhìn bốn phía, cuối cùng bỗng nhiên lôi xuống đai lưng của .

      "Bịt kín cho ta!" Nàng hờn giận chỉ bảo đem che lên hai mắt. "Nếu như làm cho ta hoài nghi phát có nhìn lén, ta nhất định chọc mù hai mắt của !"

      Tây Môn Sóc nhún nhún vai, nhưng vẫn ngoan ngoãn nghe lời, đem đai lưng cuốn lấy hai mắt. "Như vậy xong sao?"

      "Đứng lên đem che lỗ tai của cho ta, sau đó đưa lưng về phía nhà vệ sinh......”

      Thấy nghe lời xoay người, đưa lưng về phía ván cửa, sau lát nàng mới nín thở bước vào trong nhà vệ sinh. Nàng nghĩ muốn vào theo, đành phải làm cho cánh tay dài của vói vào bên trong cửa.

    5. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Chương 3.2


      Hổ Nhi hết cách, chỉ có thể kiên trì giải quyết. Nàng chỉnh sửa khuôn mặt nhắn đỏ lên, lần đầu ở trong nhà vệ sinh làm cho nàng khó xử như vậy! Đáng chết, gì mà nàng nên có lòng dạ đàn bà. Tuy rằng mọi người đều ra sức ngăn cản nàng thực chặt đứt tay , nhưng có ảnh hưởng gì đâu? Tiểu thư còn có danh y theo ở bên hầu hạ, tay chặt đứt, lại nối trở về tốt rồi a!

      Bất quá khó khăn cho nàng tuy là cùng kề cận như vậy, vẫn là tìm thấy cơ hội hoặc khe hở để xuống tay.

      "Ta rốt cuộc là tạo nghiệt (tội ác) gì, thế nhưng gặp gỡ , tên đáng chém ngàn đao này !" Nàng đẩy cửa gỗ ra, tức giận lôi kéo trở lại ngay lối đến chỗ chậu nước.

      Tây Môn Sóc vẫn như cũ che hai mắt, khóe miệng nhếch lên cao .

      "Tôi có thể nắm lấy đai lưng chứ?" Nghe nàng ngừng oán giận, nghĩ chắc nàng hẳn là thẹn quá nên hóa giận.

      “Ta hy vọng cả đời đều trở thành người mù!” Hổ Nhi hung tợn nguyền rủa , quay đầu trừng mắt liếc nhìn cái. nắm lấy đai lưng, lần nữa buộc trở về bên hông, cũng bởi vì câu nguyền rủa này của nàng mà tức giận. "Phải ? Tôi đây nên nhìn em nhiều nhiều, miễn cho về sau thấy được." cố ý đem tay phải lôi kéo, làm cho nàng xoay người mặt hướng vào

      Lại là cặp mắt tràn ngập tức giận kia, tròn vo, giống như lóe ra chấm , luôn có sức sống bắn ra bốn phía.

      "Tên khốn kiếp, ta chọc mù !' Hổ Nhi giơ tay lên, ngón trỏ cùng ngón giữa khép lại, lập tức hướng hốc mắt của đánh tới.

      Tây Môn Sóc thoải mái tiếp chiêu, né tránh, cũng di chuyển bước chân, chỉ dùng tay đối phó nàng.

      Tiếp theo thoáng dùng sức chút, lập tức cả người nàng ngã vào trong lòng của .

      Nàng so với nương gia bình thường cao gầy, nhưng là rơi xuống vào trong lòng , nàng cũng chỉ đến ngực của mà thôi.

      "Cho hai mắt tôi nhìn em nhiều tốt sao?" cúi đầu cười hai tiếng.

      Mùi hương hoa nhài người nàng ập vào chóp mũi. Hương vị này là thích hợp với nàng, muốn gần sát như thế, mới có thể nghe thấy mùi người nàng tản mát ra. Tay trái của bắn bị khóa chặt xấu xa giữ lấy mềm mại tinh khiết của nàng, lòng bàn tay thơm mềm bị năm ngón tay bắt giữ nhanh.

      "Được" Hổ Nhi oán hận trừng mắt . " tốt nhất lập tức nhìn ta, nghìn lần coi trọng, vạn lần, sau đó vĩnh viễn nhớ kỹ mặt của ta!"

      Tây Môn Sóc hơi cảm thấy kinh ngạc, nhíu mày xem xét : " Tiểu Hổ Nhi, cuối cùng em muốn cùng tôi yên ổn ở chung sao?"

      " muốn cho ta cơ hội dối trá, ta cam đoan tuyệt đối phải chỉ có chém đao đâu, là băm thây muôn mảnh! Cho nên tại tốt nhất nhớ kỹ diện mạo của ta, xuống địa ngục rồi cùng Diêm Vương thưa kiện!”

      Kỳ nàng cũng biết cân lượng của chính mình, võ công của nàng và quả thực xem như con nít đùa giỡn với cây đao lớn, chỉ làm cho vui vẻ mà thôi.

      Nhưng rất đáng giận, biết nàng chán ghét có việc gì chạy tới trêu chọc bộ dáng của nàng, còn dám như thế đáng đánh đòn!

      "Ha ha ha......” Tây Môn Sóc cười to vài tiếng, hai con mắt mê người kia như muốn gì đó, trở nên ấm áp dịu dàng khác thường. "Tôi đột nhiên cảm thấy người xuống địa ngục quá tịch mịch, bằng đến lúc đó tôi kéo em phen, chúng ta cùng nhau ..." xong, còn quên kéo tay hai người cùng khóa chỗ, ở trước mặt của nàng sợ gì nha. "Em xem, thực trời sinh chúng ta nhất định cùng chỗ, tại bồi dưỡng tình cảm đây!" nhìn gần khuôn mặt nhắn của nàng, phát nàng càng nhìn càng có hương vị.

      Hổ Nhi nén giận dữ, tay phải lật lại ống tay trái của , còng tay hai người khoá chặt nên kêu leng keng tiếng.

      " đừng cho rằng ta nén giận chính là từ bỏ rồi, ta chỉ là lười so đo cùng loại người cân não có vấn đề!"

      "Nha!" Tây Môn Sóc nhăn mắt lại giả bộ bị đau. " Tiểu Hổ Nhi, chút."

      Ngoài miệng tuy là vậy, nhưng ngay sau đó, xoay ngược cổ tay lại, lập trường (thái độ) hai người liền dễ dàng sụp đổ.

      "A! ...." Đầu của nàng bị áp chế vào trong ngực , nàng tức giận tuôn ra liên tiếp lời thô tục bất nhã.

      " Tiểu Hổ Nhi, em có biết con vật ngoan ngoãn như thế nào muốn đến phục tùng dã thú ?" đem môi dán vào bên tai của nàng hỏi.

      "... Ta cũng phải con vật ngoan ngoãn, làm sao mà biết phải như thế nào đến phục tùng , cái đồ dâm thú!"

      bật cười ra tiếng. Nàng là dâm thú? là cực kỳ thú vị. "Tôi dạy cho em." khơi lên ngực nàng, thâm tình (thân thiết sâu sắc) nhìn nàng.

      Ta cần dạy! Nhưng Hổ Nhi chưa kịp mở miệng, môi lập tức bị môi mỏng của ngăn chận.

      Lần đầu tiên bị nam nhân hôn môi, nàng kinh ngạc trợn to hai mắt, lúc lâu sau cũng có phản ứng gì.

      Này này này...... ! quyết định muốn xuống địa ngục !

      Đê tiện vĩnh viễn là đê tiện thôi, bởi vì cùng có vẻ gần gũi, liền cảm thấy là người tốt!

      Hồ Nhi từ khi cùng Tây Môn Sóc bị khóa chung chỗ, mặc kệ làm chuyện gì cũng đều tấc rời, hai như tựa như sống chết có nhau.

      Tối hôm qua nàng bị hôn trộm, căn bản ngốc hoàn toàn. Mà còn biết xấu hổ đem đầu lưỡi vói vào miệng của nàng, vừa liên tục bừa bãi khuấy đảo.... Nếu phải nàng sớm kịp hoàn hồn, hung hăn cắn đầu lưỡi của , rồi điên cuồng ra ta đánh mạnh , chỉ sợ giờ nàng thất thân trong tay đồ dâm thú rồi.

      Tiểu thư rốt cuộc có hay nghĩ tới nam nhân này có bao nhiêu nguy hiểm, ngay cả nàng mà cũng muốn chạm vào!

      Nàng sao lại buồn khổ như vậy a? Nhưng lại phải vất vả trông nom, hầu hạ vị hôn phu của người khác, tính kiên cường của nàng sớm mất, thể chống lại mệnh lệnh của chủ tử, chỉ có thể chu toàn mệnh lệnh.

      Nhưng là, phong lưu (thói trăng hoa) của , khiêu khích của , nàng nghĩ khó mà chu toàn mệnh lệnh nha!

      Đêm đó, khi hai người ngủ chung giường, Hổ Nhi ở giữa hai người bắt đầu thả ra loạt hình dáng hung tợn cực độ, cảnh cáo Tây Môn Sóc nếu nửa đêm mà loạng quạng, nàng cho dù liều mình cũng mạnh tay chặt đứt vận mệnh đưa tới chỗ chết!

      Chắc chắn phải vị hôn phu của tiểu thư, nàng muốn giữ gìn trong sạch của mình trước, cộng thêm giúp tiểu thư trừ hại mới được!

      Hừ, đúng là đê tiện trời sinh, hướng nàng làm đống chuyện xấu xa, thế mà cứ làm như chẳng có phát sinh chuyện gì, ngủ say sưa. Ngày kế tiếp, có lẽ đem cảnh cáo của nàng nghe lọt, còn hướng nàng giở trò xấu nữa. Bọn họ tại ngay cả ăn cơm cũng ngồi ăn cùng bàn với nhau, nhưng đáng thương cho nàng, tay phải bị khóa chặt, căn bản thể cử động, chỉ có thể lấy tay trái mà bới cơm.

      Tây Môn Sóc vậy, vẫn bình thường cầm chiếc đũa nhanh gọn đĩa rau, thực lịch ăn cơm.

      " ăn mau lên chút được ?" Hổ Nhi tức giận trừng mắt . Bộ dáng quả là đáng đánh đòn, làm cho người ta muốn lấy chiếc đũa chọc mù ánh mắt !

      "Ăn cơm phải nhai kỹ nuốt chậm, bằng dạ dày thoải mái." liếc mắt ngồi nhìn nàng nhún vai cái.

      "Hừ! Ta chỉ là ngồi cùng nên mất khẩu vị!" Nàng thở ra đừng được mở đầu.

      Trời ạ nàng bất kể chuyện gì đến chỗ nào đều kéo theo người, nam nhân cao lớn này tực như chui vào cạnh thân thể của nàng, cho nên đừng ra Tục Hương Lầu, nàng ngay cả ra khỏi phòng đều cảm thấy mất mặt, vì thế mấy ngày nay nàng có thể ra cũng ra khỏi cửa phòng. Nhưng chuyện nàng cùng Tây Môn Sóc ở trong nhà sớm gây ra ồn ào huyên náo, ngay cả bên ngoài cũng bắt đầu đồn đãi Tục Hương Lầu có gã phục dịch (nam quan) mới đến đây, chẳng những tuấn mỹ (đẹp), tiêu sái (phóng khoáng), săn sóc, miệng lại ngọt nữa. Khách nữ giống như bị mê đắm, đều muốn được liếc mắt cái.

      Kì lạ, nàng xem đến, thấy cũng có mê người như vậy a. Hổ Nhi nhịn được dùng khóe mắt ngắm , vừa vặn đưa bên mặt thu vào mi mắt.

      có bộ dạng thực đẹp, hơn nữa xem bên cạnh của , mới phát lông mi của vừa dài lại vừa rậm, so với nhiều nương gia đều phải ganh tị.

      "Em biết là nhìn tôi dùng bữa, là việc trong lòng thấy vui vẻ sao?" Tây Môn Sóc biết nàng nhìn , vì thế khóe miệng lại nhếch lên, biểu ra bộ dáng bất cần đời.

      "Ta nhổ ra." Nàng thậm chí làm ra động tác giữ ngực, chút do dự hạ bệ .

      nhíu mày xem xét. Hổ Nhi đối giống như có thành kiến rất lớn, nhìn thực vừa mắt, nhưng kỳ quái là, lại cảm thấy nàng càng nhìn càng thú vị.

      Tính tình nàng rất thẳng, lời luôn thẳng, nàng khi dễ kẻ yếu, nhưng đồng ý bỏ qua cho người nào khi dễ nàng, mà nàng càng tức giận, liền càng giống đứa con nít rất tức giận đến giơ chân, dựa vào công phu mèo quào mà nghĩ muốn khuất phục. Mỗi lần bắt đầu động thủ, nàng luôn ở vị trí thua thứ nhất, nhưng nàng lại giống con hổ tràn đầy tinh lực (tinh thần và sức lực) nhảy vào. Càng bại càng dũng cảm, tràn ngập sức sống.

      Chương 3.3

      "Phải ? Xem này, cái chân gà lớn thơm ngào ngạt như vậy, em thực đói bụng?" Tây Môn Sóc cố ý gắp lên cái đùi gà, ở trước mặt nàng vội vàng cắn.

      " thực khiến cho người ta thể thích nha! Hổ Nhi vung lên tay trái, vừa muốn hướng mặt vung ra.

      Chỉ tiếc nhanh chóng đem chiếc đũa để chân gà; Lập tức kẹp lấy nắm đấm của nàng, căn bản như là thổi bụi thôi chẳng xi nhê gì.

      "Tiểu Hổ Nhi, mấy ngày nay em đều có ăn cơm đầy đủ, tôi xem em gầy ít." Vẽ mặt vẫn ý cười như cũ, chọc cho nàng bùng nổ tức giận.

      "Tất cả đều bị làm cho no rồi!" Trước mỗi đêm vào giấc ngủ, chuyện nàng chờ mong nhất là hy vọng chính mình sáng mai tỉnh lại, được khôi phục tự do, còn vĩnh viễn biến mất trước mắt nàng. Nhưng là nàng tưởng tượng quá đẹp, mỗi sáng sớm nàng mở mắt ra là lại nhìn thấy _ Tây Môn Sóc.

      "Đến đây, đứng tức giận, tôi giúp em ăn cơm, đừng nóng giận như vậy." đem nắm đấm của nàng bỏ xuống, nâng lên bát đũa, từ tốn giúp nàng ăn cơm giống như hầu hạ công chúa vậy.

      Hổ Nhi trừng mắt liếc nhìn cái? Đoạt lấy bát đũa trong tay . " cần giả vờ tốt bụng, ta chỉ sợ hạ thạch tín vào trong cơm của ta."

      Nàng hừ tiếng, bên trừng mắt , bên bới cơm.

      nhìn bộ dáng nàng cáu kỉnh mà, cảm thấy càng xem càng thú vị, chỉ cười rồi cầm lấy đũa gắp rất nhiều đồ ăn để vào bát của nàng.

      Hừ! Cho dù bố thí chút ơn huệ bé, nàng vẫn tha thứ cho cái tính đê tiện của

      Mấy ngày hôm trước dám hôn nàng! Hại nàng đêm đó súc phải súc miệng dưới trăm lần, mới thấy cảm giác lưỡi của trong miệng nàng tan chút.

      "Ăn no lại ầm lên thế, có vẻ có tinh thần rồi." Tây Môn Sóc gặp chiêu nào phá chiêu ấy.

      Cùng nàng ở chung cần phí nhiều cân não lắm, luôn tùy thời đề phòng nàng giận dữ xuất ra dao găm ở sau lưng đâm đao là được. biết nàng thực chán ghét , nhưng nàng càng như vậy, càng cảm thấy nàng đáng , bởi vì có nữ nhân nào giống nàng có phản ứng thú vị như thế, làm cho cứ muốn trêu chọc nàng, đùa nàng.

      Hổ Nhi nhét cơm trắng vào trong miệng, muốn kêu cũng thể kêu được, chỉ có thể trừng mắt liếc cái, sau đó chuyên tâm (hết lòng) dùng bữa.

      Được rồi! Ăn cơm là hết.

      Mấy ngày nay nàng thực tức giận đến ăn vô, rốt cục chậm rãi chịu khó thích ứng tồn tại của , lúc này nhất định phải ăn hai chén, bù cho mấy ngày trước tức giận mà thân mình gầy rất nhiều!

      Bữa tối xong, Hổ Nhi có vẻ có chút đứng ngồi yên.

      Nàng nhìn đông nhìn tây, muốn đứng lên, phát tay trái của mình khóa cùng Tây Môn Sóc, lại tức giận trừng mắt liếc mắt cái. Tây Môn Sóc sớm quen nàng hướng mắt trợn to, bất quá lúc này nàng có vẻ có chút lo âu bất an, giống như muốn làm gì đó, lại do dự thôi.

      " Tiểu Hổ Nhi, em thế nào lại giống khỉ ha, có việc gì nhích tới nhích lui?” ngồi ở cửa sổ, nghe ở đâu đó truyền đến tiếng đàn sáo.
      rất nhã hứng ngắm trăng đón gió, uống rượu ngon trong Tục Hương Lầu, có vẻ ưu nhàn (ung dung nhàn nhã) mà trong lòng dễ chịu.

      "..." Mặt Hổ Nhi bắt gặp vẻ đẹp kia, ánh mắt liền quay qua nơi khác.
      Last edited: 2/12/14

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :