1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

[Dạy Dỗ Vị Hôn Phu] - [Tiểu Yết] [50]

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. DOVE

      DOVE Member

      Bài viết:
      60
      Được thích:
      52
      Chương 34 : Trong cửa hiệu quần áo



      Trước ánh đèn Flash chớp nháy liên tục , ánh mắt của Vương Lãng Thần dần lạnh , hơi thở u ám lạnh rung. dùng sức lực , kiêng nể cũng thương hoa tiếc ngọc xô cái cơ thể dán chặt người xuống đất.


      "A... "


      Nhan Tuyết bị làm cho bất ngờ , ngã nhào từ ghế sopha xuống dưới đất. Thân thể bị bầm dập đau đớn. ta kinh ngạc nhìn người đàn ông thấy ánh mắt đáng sợ của phát ra những tia lạnh lẽo.


      Mấy tay săn ảnh và phóng viên cũng khỏi kinh ngạc nhưng lại càng tiến lên đặt câu hỏi.


      " Xin hỏi có phải hai người hẹn hò ? "


      " Xin hỏi Vương tiên sinh và Nhan Tuyết đây có quan hệ thế nào mà thấy hai người ôm nhau tình tứ như vậy ? "


      "..."


      Vương Lãng Thần trả lời , hướng mắt nhìn xuống kẻ nằm nền đất kia - " Tôi cảnh cáo đừng có dại dột làm chuyện ngu xuẩn. Nếu còn dám để cơ thể dơ bẩn của chạm vào tôi cho dù có là phụ nữ tôi cũng "lột da" được "


      Hơi thở nguy hiểm , phát ra mùi máu tanh nồng. câu cảnh báo của nhưng cũng đủ để làm đám phóng viên và Nhan Tuyết rùng mình. Ai mà chẳng ngầm biết được Vương Lãng Thần là lão đại trong giới xã hội đen , chỉ cần loạng quạng động vào số phận thảm hại.


      Đột nhiên , Vương Lãng Thần ngước mắt lên lại chạm phải thân ảnh quen thuộc đứng ở góc phòng . Hàn Lệ Ái thử áo xong và ra từ lúc nào. ngay lập tức đứng lên , lướt qua Nhan Tuyết xem ta như rác trong phòng.


      Vương Lãng Thần vòng tay ôm lấy vòng eo thanh mảnh, ngắm nhìn bộ váy cổ lông mặc người .


      " Ái Ái , em đẹp quá "


      Nhan Tuyết trừng mắt cả kinh . ta nhận ra đó là ai. Làm sao ? Làm sao Hàn Lệ Ái lại xuất ở đây ?


      Mà đám phóng viên kia cũng cả kinh. Rốt cục chuyện này là sao ? Họ được gọi đến đây là vì có người nhìn thấy Vương Lãng Thần cùng Nhan Tuyết mua sắm với nhau rất tình tứ. Sao bây giờ lại xuất thêm nữa. Mà Vương Lãng Thần lại như quay ngoắt 180 độ, khác xa với bộ dạng đáng sợ hồi nãy, vừa nhìn thấy đó chạy đến ôm thắm thiết , cử chỉ còn rất dịu dàng chiều.


      Nhưng mà vừa xuất kia quả rất xinh đẹp. Mái tóc dài màu hạt dẻ , làn da trắng như tuyết , cặp mắt to tròn đen láy , gò má ửng hồng nét xuân, đôi môi đào đỏ mọng . tuyệt sắc giai nhân , xinh đẹp diễm lệ như nữ thần. vừa xuất làm gian nơi đây như bị lu mờ , ấy rực rỡ như ánh mặt trời. Kể cả người được cho là mỹ nhân trong bốn tứ đại hoa đán kia so với này là mờ nhạt vô cùng .


      Mấy tay săn ảnh tất nhiên buông tha cho cảnh tượng này được liền lập tức lao tới chụp hình đôi nam nữ tuyệt sắc kia.


      " Xin hỏi Vương tiên sinh, vị tiểu thư này là ai ? "


      " Vì sao Vương tiên sinh lại cùng xuất nơi đây với diễn viên Nhan Tuyết và vị tiểu thư đây ? "


      " Xin hỏi , trong hai người ai mới là bạn của Vương tiên sinh ? "


      "..."


      Trước những câu hỏi ồ ạt của các phóng viên , Vương Lãng Thần chỉ lạnh lùng ngắn gọn đáp - " ấy là vị hôn thê của tôi "


      Đám phóng viên tròn mắt kinh ngạc "ồ" lên tiếng. ra đây là vị hôn thê của Vương Lãng Thần . Vậy sao Nhan Tuyết lại xuất ở đây cùng họ. Chẳng lẽ chuyện tình tay ba.


      Vương Lãng Thần vừa lại vòng tay ôm , cúi xuống quan sát sắc mặt của . sợ hiểu lầm . Nhưng gương mặt Hàn Lệ Ái rất điềm tĩnh , di chuyển ánh mắt kẻ nằm dưới đất kia. Dường như hiểu chuyện gì diễn ra.


      ta đứng dậy trừng mắt nhìn như muốn ăn tươi nuốt sống.


      Nhan Tuyết ngờ mình , càng ngờ người cùng lại là Hàn Lệ Ái . Chẳng phải Lệ Ái hủy hôn với Lãng Thần rồi hay sao ? Sao họ vẫn cùng nhau ?


      " Lâu quá gặp . ngờ gặp được ở đây , trùng hợp " - Hàn Lệ Ái đột nhiên mỉm cười với ta.


      " Phải , trùng hợp . Tôi cùng Lãng Thần mua đồ ở đây , Hàn tiểu thư cũng đến đây thử đồ sao ? "


      Nhan Tuyết trắng trợn dối câu. ta nhất định chịu thua. Phải cho đám phóng viên đó thấy ai mới là người bên cạnh Vương Lãng Thần.


      Hàn Lệ Ái chỉ cười cái, có gì gọi là tức giận.


      " Phải tôi là đến đây mua quần áo "


      Vương Lãng Thần nhíu mày nhìn ta. Ánh mắt vui cùng dần trở nên u tối.


      Thực nếu ai tinh mắt cũng nhìn ra người cùng với Vương Lãng Thần là vị tiểu thư kia. Nếu chạy đến ôm eo đó , còn dịu dàng lên tiếng trông rất tình tứ.


      muốn lên tiếng nhưng Hàn Lệ Ái mở miệng trước , rất dịu dàng - " Thần , em thử mấy bộ rồi. Rất đẹp , em rất thích. Em cho nhân viên gói lại rồi, thanh toán giúp em nhé "


      " Được. Chỉ cần em thích mua " - Vương Lãng Thần cười cười nhéo má , chiều .


      Dứt lời , rút tấm thẻ trong bóp ra đưa cho người nhân viên - " ấy mua gì tôi đều thanh toán hết "


      Người nhân viên nuốt nước bọt cầm lấy thẻ - " Vâng "


      Nhan Tuyết lại trợn mắt nhìn nhưng Hàn Lệ Ái chỉ cười lạt cái - " Thất lễ quá phải làm sao đây. Phải nhờ Lãng Thần thanh toán tiền giúp tôi rồi "


      ta bắt đầu bị chọc ột phát , tức thể chịu được. ràng là Hàn Lệ Ái muốn cho ta thấy, là người đàn ông cùng Nhan Tuyết nhưng lại có thể cà thẻ cho . Là muốn nhắc nhở ta nên biết thứ gì phải là của mình .


      Hàn Lệ Ái lại xoay qua hỏi người nhân viên khác - " Cho tôi hỏi , ấy đến đây từ lúc nào vậy ? "


      Người nhân viên đó lúc đầu rất hâm mộ diễn viên Nhan Tuyết nhưng khi chứng kiến được hành động của ta , hình tượng liền trở nên sụp đổ. Người nhân viên trung thực trả lời - " Sau khi Vương tiên sinh cùng tiểu thư đây vào thử đồ lúc Nhan mới vào mua quần áo "


      Lời của người nhân viên làm sáng tỏ mọi chuyện . Mấy người phóng viên cũng hiểu ra. Họ ngờ đường đường là diễn viên nổi tiếng của Hoa ngữ, Nhan Tuyết lại có thể dối trắng trợn trước cánh nhà báo như vậy.


      Hàn Lệ Ái lại nhìn ta , cười cười như đùa cợt - " Chỉ là mấy năm gặp. Nhan Tuyết cũng đâu cần hấp tấp như thế. Vừa nhìn thấy Vương Lãng Thần nhảy vồ lấy ấy như vậy , chẳng lẽ thiếu hơi nam nhân đến thế sao . dọa ấy sợ đấy"


      " ...." - Nhan Tuyết máu muốn xông đến tận não .


      Đám phóng viên lại hiểu ra mọi chuyện , ra Nhan Tuyết là đứa con mặt dày như vậy. quyến rũ người đàn ông của người khác.


      " Lãng Thần , ta dám ..."


      Nhan Tuyết gắt giọng với . Nhưng chưa tuôn hết câu bị Vương Lãng Thần chặn miệng.


      " ấy là người phụ nữ của Vương Lãng Thần tôi. ấy muốn gì , muốn làm gì cũng kẻ nào được phép ngăn cản ! "


      thấp giọng lên tiếng, như lời cảnh cáo lạnh lùng, như lời tuyên bố chiếm hữu. Ánh mắt nhìn xuống người con lại tràn ngập vẻ nhu tình âu yếm. Hàn Lệ Ái ngước mắt chăm chú nhìn .


      Vương Lãng Thần vừa dứt câu cúi ngậm lấy đôi môi đỏ mọng xinh đẹp. dịu dàng hôn trước ánh mắt kinh ngạc của bao nhiêu người. bị làm cho bất ngờ kịp chuẩn bị. Người đàn ông này đúng là biết xấu hổ là gì.


      Cánh nhà báo ngay lập tức bấm máy chụp lại cảnh tượng ngọt ngào đẹp đẽ này. Ngày mai chắc chắn họ có rất nhiều bài để viết đây.


      "Hai người... "


      Nhan Tuyết trợn mắt , nổi giận đùng đùng. vì sao có thể làm như vậy ?! ta bị làm trận bẻ mặt , xấu hổ còn mặt mũi trước đám nhà báo.


      Vương Lãng Thần kiêng dè gì , trực tiếp ôm chặt lấy . Cuồng nhiệt quấn quýt. Lát sau mới chịu buông ra. Hàn Lệ Ái cảm thấy hô hấp dường như cạn kiệt.


      Mấy người nhân viên trong cửa hàng đều trầm trồ ngưỡng mộ. Đều bị tan chảy trước hành động lãng mạn của .


      " Em vào thay đồ đây " - gương mặt phiếm hồng .


      khóe môi cong lên gật đầu cái . Mấy phút sau , Hàn Lệ Ái trở ra mặc lại bộ đồ cũ.


      " Chúng ta ra khỏi đây thôi " - Vương Lãng Thần dịu dàng với .


      Hàn Lệ Ái lên tiếng , lãnh đạm nhìn . Vương Lãng Thần liền lớn tiếng gọi người bên ngoài - " Người đâu ? "


      toán người vệ sĩ mặc đồ đen của lập tức ùa vào cửa . Tất cả dàn thành hai hàng lùa đám phóng viên săn ảnh sang bên , dọn đường cho hai người. Hai tên vệ sĩ khác cầm lấy mấy túi đồ , hai tay xách ra ngoài.


      Vương Lãng Thần ôm bước nhanh ra ngoài , ngồi vào chiếc xe màu đen đợi sẵn ở ngoài. Để lại Nhan Tuyết bừng bừng cơn thịnh nộ. ta nuốt phải cục tức vào họng.


      ***************************************


      Ngồi trong xe , Vương Lãng Thần từ lúc từ trong cửa hiệu ra cứ ôm lấy buông . Đầu gác lên vai , giọng gọi - " Ái Ái... "


      Hàn Lệ Ái trả lời cũng thèm nhìn . Ánh mắt hướng ra ngoài cửa sổ.


      đột nhiên nhận ra lúc nãy cười cười phải là vì tức giận. chỉ là giả vờ bình tĩnh. chắc chắn nhìn thấy Nhan Tuyết nhảy nhào lên người .


      " Ái Ái , em giận ? "


      Hàn Lệ Ái vẫn giữ yên lặng . Vương Lãng Thần thở dài cái , ôm chặt hơn. biết làm sao mới giải thích cho hiểu. Tất cả là tại người phụ nữ biết xấu hổ kia. Vì sao lúc trước lại day dưa với loại người mặt dày đó chứ.


      " Ái Ái lúc nãy ta là đột nhiên ngã lên người ... "


      " Thế nên để cho ta nằm lên người , còn vòng tay đeo cổ ! "


      Hàn Lệ Ái trừng mắt nhìn .


      " Ái Ái , ngay lúc đó đẩy ta ra... "


      " Nếu đám phóng viên kia xuất chắc cũng chẳng đẩy " - nhấn mạnh giọng .


      " Ái Ái... "


      Vương Lãng Thần ngay lập tức khẩn trương ôm thân thể nhắn vào lòng. Nhìn thấy lạnh nhạt với như vậy , lòng như lửa đốt . Vô cùng bứt rứt khó chịu.


      lúc lâu thấy vẫn im lặng , bất lực vùi đầu vào tóc , giọng lên tiếng - " xin lỗi "


      Nghe thấy giọng điệu đáng thương của , lòng như mềm ra. Hàn Lệ Ái xoay mặt lại đối diện với , ánh mắt còn lạnh nhạt. Vương Lãng Thần ngay lập tức cúi xuống chiếm lấy môi . Từng chút , cực kỳ dịu dàng nhấm nháp ngọt ngào của .


      " Đừng giận nữa , có được ? thích em lạnh nhạt với . cảm thấy rất khó chịu " - Như nỉ non , giọng khàn khàn với .


      Trước năn nỉ của Vương Lãng Thần , liền chủ động vòng tay ôm lấy cổ . Rướn người lên chạm vào đôi môi mỏng , nhàng hôn .


      " Em tạm thời tha cho . Nếu còn để em nhìn thấy những việc như hôm nay nữa em nhất định thèm để ý đến " - giận hờn .


      Gương mặt được dãn ra bớt phần nào , đôi môi mỏng hơi cong . Vương Lãng Thần ôm chặt , kiên định - " đảm bảo với em bao giờ xảy ra việc như ngày hôm nay nữa. Ngoài trừ em ra , bất kì người phụ nữ nào cũng được phép chạm vào "


      " Lẻo mép " - Hàn Lệ Ái hung hăng nhìn nhưng trong lòng lại ngọt ngào như kẹo.


      chiều hôn lên má hồng của - " Ái Ái , chúng ta bây giờ đến nhà hàng ăn trưa . đặt sẵn những món em thích rồi , đảm bảo làm em ngon miệng "


      chỉ khẽ liếc mắt , đôi môi xinh đẹp có chút cong lên .


      Bất thình lình , chuông điện thoại của Hàn Lệ Ái vang lên làm phá tan bầu khí ngọt ngào. lục lọi trong túi xách , lấy điện thoại mới ra , trượt phím nghe.


      " Lệ Ái , cậu chết đâu rồi vậy hả ?! Sao mình gọi điện cho cậu từ tối hôm qua đến giờ đều là tắt máy ! "


      Từ trong điện thoại , phát ra giọng vô cùng giận dữ.


      Hàn Lệ Ái bị hù cho giật mình . Xém chút nữa là đánh rơi điện thoại tay .


      " Lăng Nguyệt ? "

    2. DOVE

      DOVE Member

      Bài viết:
      60
      Được thích:
      52
      Chương 35 : Đại tiểu thư Lăng Nguyệt

      " Sân bay sao ? Cậu tại ở sân bay ? "


      Hàn Lệ Ái nghe người trong điện thoại mà sửng sốt . Tối hôm qua điện thoại của bị ném vỡ , sáng nay mới mua lại nên nhận được điện thoại của Lăng Nguyệt. ngờ vừa rồi bắt điện thoại bị nàng mắng trận. Càng ngờ nàng lại bảo vừa đến Bắc Kinh.


      " Phải , bổn tiểu thư đến Bắc Kinh rồi . Cậu còn nhanh chân ra đón mình " - Lăng Nguyệt vui vẻ .


      " Cậu đợi mình chút "


      Lấy tay che điện thoại lại , Hàn Lệ Ái xoay qua nhìn người bên cạnh .


      " Sao vậy em ? "


      " Bạn em vừa đến Bắc Kinh. tại , ấy ở sân bay , muốn em đến đón ấy "


      Vương Lãng Thần nghe vậy liền nhướn mày - " Nhưng bao trọn nhà hàng rồi với lại em từ tối hôm qua đến giờ vẫn chưa ăn gì "


      " Em phải đến đón ấy . Lăng Nguyệt là bạn thân của em , ấy là lần đầu về Bắc Kinh nên quen thuộc đường xá nơi đây " - cảm thấy có chút khó xử.


      " Hay là như vậy . Chúng ta cứ đến nhà hàng ăn trưa. gọi cho lão tam đến đón bạn em, có được ? "


      Bàn tay to lớn vuốt tóc , cất giọng trầm ổn.


      Nghe đưa ra ý kiến , cảm thấy cũng tạm ổn. Đành gật gù đồng ý.


      " Cũng đành như vậy. Để em với Lăng Nguyệt. mau gọi cho Thiệu Nha đến đón ấy "


      " Được rồi, ngay lập tức gọi điện " - Vương Lãng Thần cười cười nhéo má .


      Hàn Lệ Ái gật đầu rồi tiếp tục cuộc điện thoại.


      " Lăng Nguyệt , mình tại có chút việc thể đến đón cậu ngay bây giờ được. Mình sai người đón cậu đến chỗ mình, được chứ ? "


      " Được rồi , nếu cậu có việc bận cứ gọi người đến đón mình là được " - Lăng Nguyệt có chút thất vọng .


      " Cậu ngồi chờ chút, đừng lung tung. Người đó đến ngay. Như vậy nhé "


      " Được rồi , cậu yên tâm mình ngồi ở sân bay chờ. Mình cúp máy đây "


      ******************************************


      ...Sân bay quốc tế...


      Bugatti Veyron sang trọng màu hồng vừa được sơn mới đỗ lại bên đường. Cửa xe được đẩy ra , người đàn ông bước xuống xe mặc áo thun màu trắng ở trong , khoác bên ngoài là chiếc áo vest màu đỏ đô đắt tiền.


      ta vừa xuất ngay lập tức những người phụ nữ có mặt ở đó đều ngoái nhìn. Người đàn ông dáng người cao ráo vừa chuẩn mập cũng ốm , làn da trắng trẻo như em bé . Gương mặt tuấn mĩ kết hợp với đôi môi hồng nhuận. Có thể đây là người đàn ông vô cùng xinh đẹp. Đúng nghĩa với từ mà người ta vẫn hay thường gọi - mỹ nam .


      Thiệu Nha bước vào trong sân bay. Lão đại này cũng là , công việc bù đầu bù cổ làm hết. Lại bắt đón người ở sân bay trong khi mình rảnh rỗi ăn trưa với mỹ nhân. hiểu nổi.


      vào trong , Thiệu Nha đưa mắt tìm kiếm mặc áo màu xanh đen. Giữa rừng người đông nghịt , muốn tìm người chỉ qua màu áo quả dễ. Đột nhiên, ánh mắt dò tìm của chạm phải thân ảnh xinh đẹp ngồi ở ghế chờ sân bay.


      Quả là mỹ nhân nha !


      Bình thường rất hứng thú với những người đẹp. Nhưng mà áo khoác mà ấy mặc lại là màu xanh đen. Thiệu Nha đoán có lẽ đó chính là bạn của Lệ Ái.


      " Xin hỏi , có phải là Lăng Nguyệt ? "


      Thiệu Nha tiến đến gần mở miệng hỏi.


      ngồi đọc tạp chí nghe tiếng vang lên liền ngước mắt lên nhìn. Thiệu Nha có chút cứng ngắc khi đối diện với gương mặt xinh đẹp nhìn . vẻ đẹp thực rất đặc biệt.


      Trái ngược hoàn toàn với vẻ đẹp lai Á - Âu của Hàn Lệ Ái , trước mắt lại mang nét đẹp vô cùng cổ điển. vẻ đẹp chuẩn mực của người Trung Quốc.


      Khuôn mặt trái xoan thanh thoát , cặp mắt phượng dài xếch lên, sóng mũi cao , đôi môi nhắn đỏ mọng . Nếu Hàn Lệ Ái mang vẻ đẹp rực rỡ này lại mang vẻ đẹp tĩnh lặng , huyền bí hơn.


      Trong lúc bị vẻ đẹp trước mắt làm cho choáng ngợp ngay lập tức giây sau bị đó đập tan.


      Lăng Nguyệt gấp tờ tạp chí lại , cầm lấy túi xách to đùng bên cạnh thảy vào người đàn ông - " Oh god , cuối cùng cũng đến , làm việc chậm chạp quá đấy. Lệ Ái cho biết tôi ghét bị cho ngồi đợi lâu hay sao ? "


      Nghe giọng điệu khó chịu của nàng , Thiệu Nha có chút cau mày - " Tôi là... "


      " Vệ sĩ của Lệ Ái. Tôi biết rồi cần giới thiệu . Mà này... "


      Lăng Nguyệt đứng lên , khoanh tay trước ngực. Ánh mắt dừng người đàn ông , quét lượt từ xuống dưới . nàng tặc lưỡi lắc lắc đầu như thể hiểu được.


      " Dạo này vệ sĩ các người cũng bị khủng hoảng thời trang toàn cầu ảnh hưởng sao ? Tùy tiện mặc cái gì cũng được. Vệ sĩ nên mặc chỉnh tề chút . Còn nữa , cái áo khoác đó đúng là sỉ nhục của thời trang "


      Thiệu Nha bắt đầu cảm thấy vui với giọng điệu của này.


      " Tôi phải là vệ sĩ... "


      " Vậy là thư kí. Thư kí cũng có gu thời trang chứ "


      chưa kịp hết câu bị nàng chặn miệng.


      Cái gì mà gu thời trang ? Cái áo vest này là hàng hiệu mắc tiền mà kia dám đây là sỉ nhục của thời trang. thể tin được.


      Nể tình nàng là người đẹp mỹ nhân, cũng là bạn của Hàn Lệ Ái nên Thiệu Nha tính toán so đo . nặn ra nụ cười trẻ con với người trước mặt , cố gắng giải thích lần nữa.


      " Tôi phải là... "


      " nhiều quá đấy. Mau mau lo làm việc của mình . Cầm lấy cái này... cái này nữa... "


      Vừa , Lăng Nguyệt vừa tiếp tục thảy lên tay túi lớn túi . Thiệu Nha bị làm cho bất ngờ chỉ có thể đưa tay chụp lấy. Cho đến khi có chồng túi xách đầy ắp cao đến ngang mặt Thiệu Nha nàng mới dừng lại.


      " định dọn nhà đến đây ở luôn sao ? Đem nhiều hành lý như vậy làm gì ? " - Thiệu Nha thể tin được có ngày bị người ta ném đồ vào mặt như thế này.


      Lăng Nguyệt khoanh tay trước ngực , mặt khinh khỉnh - " Đừng ngớ ngẩn như thế , còn cả xe hành lý ở kia nữa "


      Thiệu Nha nhìn qua xe hành lý bên cạnh với 4 , 5 cái vali chồng lên nhau. trừng mắt nhìn đống hành lí đó .


      " đùa với tôi đấy à ? "


      trước mặt đúng là đúng chất của đại tiểu thư . Rất có tài đàn áp người khác.


      " , rất nghiêm túc. Cầm à cẩn thận đấy , tay mỗi túi đều làm bằng da cá sấu , mỗi cái đều ít nhất 5000 đô trở lên. cứ thử làm rớt cái xuống đất , tôi bẻ gãy tay "


      Lăng Nguyệt liếc mắt cái rồi xoay người bước nhanh ra ngoài.


      " Nhanh chân lên , tôi muốn đến gặp bạn tôi "


      Càng lúc càng thể tin được, đường đường là lão tam của tổ chức xã hội đen lớn nhất Châu Á mà lại bị đe dọa . Thiệu Nha có cảm giác mình sắp biến thành kẻ sai vặt của ta vậy.


      Lăng Nguyệt đứng trước chiếc xe Bugatti Veyron màu hồng , đôi mắt xếch mở lớn. Cảm giác thể tin được , chiếc xe trước mặt toàn bộ đều là màu hồng. Mà Lăng Nguyệt cực kỳ kì thị màu hồng nha.


      " Xe này là của ? " - nàng cau mày hỏi.


      Thiệu Nha chật vật xếp đống hành lý vào đằng sau xe ngước mặt lên trả lời .


      " Phải "


      " ... phải là lộn giới đấy chứ ? " - Lăng Nguyệt cao giọng hỏi. Từ lúc chia tay với Evan nàng liền có chút nhạy cảm với những người như vậy .


      liếc mắt nhìn nàng , cười lạt - " Tôi lộn giới nhưng nằm nằm dưới gì cũng được "


      Lăng Nguyệt nheo mắt hừ lạnh cái , đột nhiên cười như - " Xe này mới sơn ? "


      Thiệu Nha gật đầu, giọng điệu oang oang - " Phải , rất đẹp phải ? Tôi biết mấy tiểu thư như thích màu này lắm "


      nàng liếc xéo ta , lạnh lùng ra lệnh - " Sơn lại "


      " Vì sao phải sơn lại ? " - Thiệu Nha nhíu mày. này càng lúc càng đòi hỏi quá đáng.


      " Hư rồi "


      " Hư chỗ nào ? "


      " Chỗ này " - Lăng Nguyệt vừa , tay cầm chiếc chìa dùng đầu nhọn cà vào bề mặt xe. Nghe tiếng va chạm kéo dài " Két.... ".


      bề mặt xe xước cả đường dài .


      " ... ! Làm sao... Chìa khoá xe của tôi... " - Thiệu Nha nhìn thấy bé cưng của mình bị người trước mặt thẳng tay cào xước thương tiếc. Máu nóng trong người liền nổi lên.


      " Ngay vừa rồi , nó rớt dưới đất nên tôi mới nhặt lên " - nàng mặt dửng dưng đáp.


      " Sao dám... "


      " Tốt nhất là nên sơn lại màu khác nếu lần sau tôi biến nó thành đồ phế thải đấy "


      Thiệu Nha tức điên. Từ nãy đến giờ có câu nào là ta nhảy vào họng . Chưa bao giờ , thấy tiểu thư nào hành động xấc xược như vậy.


      xong , nàng rất điềm nhiên ngồi vào trong xe. Ngồi vào vị trí tài xế .


      " ! làm cái gì vậy ? "


      " nhìn thấy sao ? Là lái xe . Tôi thấy mặt mũi sáng sủa đẹp trai như vậy , phải là bị mù chứ ?! "


      Lăng Nguyệt đùa cợt lên tiếng.


      " qua bên kia , đây là chỗ của tôi. Tôi là người lái " - nghiêm giọng . Lần đầu có làm phát bực như vậy. ta quả nhiên hổ danh là bạn thân của Hàn Lệ Ái.


      " là kẻ làm công ăn lương. Tôi là bạn của chủ nhân phải có trách nhiệm vâng theo. Tôi bây giờ là muốn tự lái xe " - Lăng Nguyệt giương mắt nhìn người đàn ông.


      " với tôi phải... "


      " Tôi giữ chìa khoá xe , có 3 giây để vào xe nếu đừng trách vì sao mình bị cướp xe "


      nàng đút chìa khoá vào ổ , bắt đầu khởi động xe.


      " ... ! " - Thiệu Nha tức thể chịu được. Chết tiệt, nếu phải ta là bạn của Hàn Lệ Ái lôi ta ra khỏi xe rồi. chưa bao giờ tức giận với phụ nữ nhưng mà này đúng là xấc xược quá đáng.


      " 1... 2... " - Lăng Nguyệt bắt đầu đếm.


      còn cách nào khác , Thiệu Nha đành phải vòng qua bên kia ôm cục tức ngồi vào xe. Nhịn , nhịn ... Thiệu Nha mày phải là người so đo với phụ nữ. Tuyệt đối phải.


      nàng ngồi bên cạnh nhếch miệng , lái xe rời khỏi khu vực sân bay.


      ***************************************


      Hồi , Thiệu Nha rất sợ chơi mấy trò cảm giác mạnh. là kỳ lạ , bình thường đánh nhau rất giỏi , thân thủ cũng thuộc dạng tu luyện lâu năm, sức chịu đựng rất cừ. Nhưng bản thân lại rất sợ mấy trò độ cao , tốc độ nhanh .


      Chính xác là bây giờ , Thiệu Nha được hưởng cái cảm giác mạnh đó lần đầu tiên đây. Đúng là sai lầm nhất cuộc đời chính là để cho ta lái xe. vừa hai tay vịnh ghế để khỏi phải ngã vừa chỉ đường cho người bên cạnh. Đúng là khủng bố tinh thần. Tuy rằng , Thiệu Nha xe với tốc độ nhanh là chuyện bình thường nhưng nhanh tới mức kinh khủng này là... Giống như muốn chui đầu vào chỗ chết.


      " Này , chậm lại được sao ? muốn chết đừng lôi tôi theo "


      Đúng là thể , thể tin được. biết có nên bái phục trình độ lái xe lách đường của này . đường đông xe như thế này , lách còn chỗ nào để lách. đoạn đường xa lộ thẳng dài như vậy mà ta lại theo đường zích zắc.


      Lăng Nguyệt khẽ liếc mắt nhìn người bên cạnh - " xem bản thân có đúng là đàn ông ? Nhát gan như vậy . Yên tâm , chưa có người nào cùng xe với tôi mà chết cả "


      Gì chứ ? Nhát gan ? Cho dù có quỷ cùng xe với ta cũng đau tim chết đấy chứ . Còn cái gì chưa có ai chết cả. Làm sao mà chết , chỉ mới thương tật suốt đời thôi.


      Chiếc xe lao nhanh ngay giữa đường. Bất thình lình , chiếc xe tải hướng ngược lại chạy tới bóp kèn liên tục. Lăng Nguyệt mặt vẫn rất dửng dưng , quay bánh lái phát gặt cua . Cả người Thiệu Nha muốn ngã theo hướng xe . Chiếc xe ngay lập tức quẹo vào con đường bên cạnh , tránh được chiếc xe tải.


      Thiệu Nha thực muốn chết vì đau tim. đánh nhau chém giết bao lâu cũng chưa bao giờ đau tim thế này.

    3. DOVE

      DOVE Member

      Bài viết:
      60
      Được thích:
      52
      DẠY DỖ VỊ HÔN PHU
      Chương 36 : Vương Lãng Thần vui



      ...Nhà hàng Roulious...


      " là , cũng chỉ là ăn trưa thôi . Đâu cần phải bao trọn cả nhà hàng như thế "


      Hàn Lệ Ái cười cười , giọng có chút trách móc. Tiếng đàn dương cầm du dương vang lên khắp gian phòng khiến tâm tình người ta dễ chịu. Trong gian sang trọng mỹ lệ hòa quyện với tiếng đàn tạo nên bầu khí vô cùng lãng mạn.


      Người đàn ông ngồi bên cạnh khóe miệng giơ cao , tay cầm dao nĩa từ tốn cắt thịt cho - " muốn ai phá hỏng bầu khí của chúng ta "


      nghe vậy lắc đầu cười khổ. Như thế này cũng là phung phí tiền bạc . Nhìn người đàn ông tuấn bên cạnh chu đáo cắt thức ăn cho , trong lòng lại tràn ngập ngọt ngào.


      " Em mau ăn . Ăn nhiều chút. Dạo này thấy em ốm rất nhiều " - đẩy dĩa thức ăn qua cho , cất giọng trầm thấp.


      " Ốm chỗ nào ? Em thấy cũng như vậy thôi mà " - Hàn Lệ Ái buồn cười cầm dao nĩa lên bắt đầu ăn.


      " Chỉ cần em ốm chút là liền thỏa mãn được " - Vương Lãng Thần cười xấu xa.


      Gò má của chuyển dần sang màu đỏ , tên đàn ông này đúng là có chỗ nào đứng đắn - " Háo sắc . Ai muốn thỏa mãn ?! "


      " Sao ? muốn ? Vậy tối nay phải bắt em thỏa mãn mới được " - giọng khàn khàn tà dụ .


      " Xấu xa , bạo quân " - Hàn Lệ Ái hung hăng nhìn người đàn ông bên cạnh. Tên đàn ông này càng lúc lại càng làm càn .


      Vương Lãng Thần nhìn thấy như vậy càng nở nụ cười xấu xa . Càng cứ thế mà tiến tới , cúi sát mặt , cắn lên vành tai - " Chỉ thích bạo quân với mình em thôi "


      Mặt nóng ran theo lời của . Đỏ lại càng đỏ. đẩy ra , trừng mắt bất mãn - " Người khác nhìn thấy đó. chẳng phải muốn em ăn nhiều sao ? cứ như vậy làm sao em ăn được ?"


      Vương Lãng Thần bật cười , dịch người ra chút cho thoải mái - " Được rồi em mau ăn ngoan "


      Hàn Lệ Ái liếc cái rồi mới tiếp tục ăn . Người bên cạnh hài lòng nhìn , cũng bắt đầu ăn phần của mình.


      Trong lúc hai người ăn phía bên ngoài cánh cửa nhà hàng được đẩy ra .


      " Xin lỗi thưa quý khách nhưng nhà hàng hôm nay được bao trọn , xin quý khách lần sau hãy ghé đến " - Người phục vụ kính cẩn .


      " Nhưng tôi muốn... "


      Lăng Nguyệt định lên tiếng nhưng bị người bên cạnh cướp lời.


      " Chúng tôi có hẹn với Vương Lãng Thần và Hàn Lệ Ái ở đây "


      Thiệu Nha bước lên phía trước giọng nghiêm túc .


      đưa tay đặt lên bụng mình , từ lúc bước xuống xe đến giờ , bụng cứ nhốn nháo. Đầu óc quay vòng tròn. Đại nam nhân như có bao giờ say xe , vậy mà hôm nay lại bị nữ nhân lái xe chở làm cho chong chóng mặt mày.


      Người phục vụ nhìn thấy người đàn ông vừa , liền nhận ra ngay. ta ngay lập tức cúi đầu , khẩn trương .


      " Kính chào Thiệu tiên sinh , thất lễ. Mời tiên sinh cùng tiểu thư lối này. Vương tiên sinh và Hàn tiểu thư đợi hai người bên trong " - Người phục vụ đưa tay mời.


      Lăng Nguyệt nhướn mày nhìn người bên cạnh. Vương tiên sinh là ai ? Ngoài Hàn Lệ Ái ra còn có ai khác sao ?


      nàng cùng Thiệu Nha theo chỉ dẫn của người phục vụ vào bên trong , bước đến bàn của Hàn Lệ Ái được đặt kế bên cửa sổ. Lăng Nguyệt có chút ngạc nhiên khi nhìn thấy người đàn ông ngồi bên cạnh bạn thân mình.


      Người đó là Vương tiên sinh ? người đàn ông nổi bật giữa gian phòng những vì vẻ ngoài tuấn bất phàm của mà còn là khí thái tao nhã , quyền quý của lấn át cả khí. Mà người đàn ông đó ngồi bên cạnh Lệ Ái cử chỉ rất dịu dàng chu đáo , ánh mắt tràn ngập nhu tình.


      nàng cứ nghĩ Lệ Ái về Bắc Kinh chẳng phải là để đính hôn với thiếu gia nhà Kimura sao ? Người đàn ông đó đâu phải thiếu gia người Nhật gì đó.


      " Lệ Ái " - Lăng Nguyệt bước đến trước bàn ăn của hai người.


      Nghe tiếng gọi , Hàn Lệ Ái ngay lập tức ngước mắt lên nhìn , ánh mắt dần trở nên kinh ngạc - " Lăng Nguyệt ! "


      nàng đứng trước mặt giang rộng hai cánh tay ra - " Mình đây , cậu còn chờ gì nữa ? "


      Hàn Lệ Ái gương mặt mừng rỡ đứng dậy khỏi ghế , vô tình hất luôn cánh tay ôm eo mình ra. Ôm chầm lấy bạn thân.


      Vương Lãng Thần có chút cau mày , thích chuyện này cho lắm. Càng thích ai phá hỏng gian riêng tư của . Vương Lãng Thần cảm thấy vui.


      " Mình còn tưởng cậu đến Bắc Kinh để đính hôn với chàng người Nhật rồi quên mình luôn chứ ? " - Lăng Nguyệt ôm giận hờn .


      câu của nàng làm cho người đàn ông ngồi bàn ăn mặt đen rất nhiều . Hàn Lệ Ái buông Lăng Nguyệt ra , sóng lưng có chút ớn lạnh.


      " Lăng Nguyệt , chuyện đó... "


      " Thiệu Nha , cậu làm sao mà mặt mày lại xanh xao như vậy ? " - Vương Lãng Thần chau mày nhìn người đàn ông đứng phía sau Lăng Nguyệt.


      " Mình khỏe cho lắm... Mình vào toilet chút "


      Vừa dứt câu , Thiệu Nha bịt miệng chạy vào nhà WC.


      có chút ngạc nhiên nhìn tên bạn thân chí cốt của hôm nay lại có bộ dạng này.


      " Lệ Ái, tên thư kí này của cậu đúng là bê đê quá đáng . Mình chỉ là dành lái xe thôi mà biến thành bộ dạng này " - Lăng Nguyệt chu mỏ .


      Hàn Lệ Ái nghe vậy liền lắc đầu - " Cho mình xin , ngồi xe cậu lái ? Thà rằng kêu mình nhảy từ 3 tầng lầu xuống còn an toàn hơn. Mà... cậu ta phải là thư kí của mình đâu "


      " Vậy ta là ai ? " - nàng nhướn mày khó hiểu.


      " Cậu ấy là bạn của mình . Cậu phải là tưởng nhầm Thiệu Nha thành thư kí rồi đàn áp cậu ấy đấy chứ ? " - Hàn Lệ Ái nheo mắt hỏi.


      Lăng Nguyệt khoanh tay trước ngực , mặt khinh khỉnh - " Là tên của ta à ? Mình cũng đâu có làm gì quá đáng , chỉ là nhờ ta xách ít hành lý thôi mà "


      Hàn Lệ Ái càng lắc đầu cười khổ , ai chứ Lăng Nguyệt quá hiểu. nàng là người tính tình rất khó chiều , sớm nắng chiều mưa. Là người muốn làm gì ai có thể cản. Chắc chắn là Thiệu Nha bị nàng hành xác đến mức mặt mày xanh như tàu lá chuối như vậy.


      " À đúng rồi , mình quên mất phải giới thiệu. Đây là Vương Lãng Thần "


      Hàn Lệ Ái lên tiếng giới thiệu .


      Lăng Nguyệt ngạc nhiên nhìn người đàn ông . Cái tên Vương Lãng Thần này là... Đột nhiên nàng kéo tay - " Lệ Ái , cậu ra đây mình có chuyện muốn hỏi cậu "


      Chính giữa vầng trán của Vương Lãng Thần nhíu thành đường thấy khi nhìn thấy bị người ta giành mất.


      " Thần , đợi em chút "


      Hàn Lệ Ái chỉ kịp xoay đầu với câu liền bị nàng lôi .


      ......


      ....


      " Lệ Ái , chuyện này là như thế nào vậy ? Nếu mình nhớ lầm người tên Vương Lãng Thần đó là vị hôn phu trước kia của cậu nhưng chẳng phải hôn ước của hai người bị hủy bỏ rồi sao ? tại bây giờ đáng lẽ cậu phải đính hôn với Aki Kimura phải sao ? Sao lại cùng với người họ Vương đó hẹn hò ăn uống ? " - Lăng Nguyệt dùng cái giọng vô cùng nghiêm trọng để liên tiếp hỏi .


      Hàn Lệ Ái bị nàng lôi ra góc phòng chuyện . Vừa mới lên tiếng nàng hỏi tới tấp ngừng. biết phải trả lời ra sao , có chút chần chừ mở miệng - " Lăng Nguyệt , bây giờ mình cũng biết bắt đầu giải thích từ đâu cho cậu hiểu. Nhưng là... mình Vương Lãng Thần "


      " Sao cơ ? Cậu... cậu ... là ? "


      Lăng Nguyệt ngờ có ngày mình nghe được từ từ miệng của bạn thân. Là ai chứ Hàn Lệ Ái thể nào tin được.


      nàng hiểu rất người như Lệ Ái sinh ra trong gia đình hào môn , gia giáo được dạy dỗ rất kĩ lưỡng. Hàn Lệ Ái là người luôn đặt lợi ích của của Auheron lên hàng đầu , luôn lấy đại làm cuộc. Đối với tình cảm nam nữ là chuyện vớ vẩn hão huyền có thực.


      Vậy mà ngay lúc này Lăng Nguyệt lại nghe thấy chính miệng Hàn Lệ Ái người đàn ông.


      " Phải , mình Vương Lãng Thần " - chắc nịch thốt ra lời .


      nàng bắt đầu đặt tay lên trán , ánh mắt thể tin được - " Mình bắt đầu thấy chuyện này thể hiểu được. Lệ Ái , rốt cục toàn bộ chuyện này là như thế nào ? "


      Hàn Lệ Ái nắm lấy tay Lăng Nguyệt , nhàng mở miệng - " lời thể hết. Đợi lúc nào có thời gian mình kể cho cậu nghe , được ? "


      " Thôi được rồi , cậu nhất định phải kể hết ình nghe đấy "


      nàng thở dài cái


      " Nhất định. Nhưng sao đột nhiên cậu lại đến Bắc Kinh vậy ? "


      " Còn phải vì cậu sao ? Ba ngày trước chỉ có Hàn chủ tịch về Quốc , mình chạy qua nhà cậu hỏi thăm nhưng trông cha cậu có vẻ rất vui lại gì. Mình nghĩ chắc xảy ra chuyện gì nên mới chạy đến Bắc Kinh tìm cậu. Để mình đoán , có phải hôn ước với thiếu gia người Nhật bị hủy bỏ rồi ? "


      Hàn Lệ Ái gật đầu cái.


      Lăng Nguyệt lại thở dài nhìn bạn . ngờ có nhiều chuyện xảy ra như vậy mà nàng lại biết.


      " Được rồi , chúng ta mau trở về bàn ăn trưa thôi. Chắc cậu cũng chưa ăn gì đúng ? "


      cười cười .


      Nhắc mới nhớ bụng của Lăng Nguyệt cũng réo sôi lên đây. Từ lúc xuống máy bay tới giờ nàng chưa được bỏ cái gì vào bụng .


      " Mình đói sắp chết đây "


      " thôi. Lãng Thần và Thiệu Nha chờ chúng ta đấy " - Hàn Lệ Ái vừa vừa nắm lấy tay nàng kéo .


      " Ngồi ăn cùng với tên bê đê đó , ình xin được ? " - Lăng Nguyệt tặc lưỡi .


      buồn cười lắc đầu nhìn người bạn thân - " Người ta là trai đẹp đó. Chẳng phải bình thường cậu rất thích trai đẹp sao ? "


      " Từ lúc chia tay với tên người mẫu kia mình rất dị ứng với mấy người đàn ông "xinh đẹp" như ta " - nàng nhướn vai.


      Hàn Lệ Ái bó tay biết gì.


      ******************************************


      Ăn trưa xong , Hàn Lệ Ái cùng Vương Lãng Thần quay trở về biệt thự Ưng Lâu . Còn Thiệu Nha lại phải nhận nhiệm vụ đưa Lăng Nguyệt về biệt thự Aries. Đúng là tra tấn tinh thần của mà.


      ...Biệt thự Ưng Lâu...


      Sau bữa tối , Hàn Lệ Ái đứng trước cửa sổ phòng ngủ nhìn ra ngoài ngắm bầu trời đêm đầy sao.


      Cửa phòng tắm mở ra , thân ảnh cao lớn bước ra ngoài . Vương Lãng Thần chỉ quấn duy nhất chiếc khăn tắm ngang hông , lộ ra thân hình màu đồng tráng kiện mê người. Mái tóc đen nhánh còn ướt rũ rũ trước trán làm rơi mấy giọt nước long lanh chảy dài xuống cơ ngực rắn chắc. Gương mặt tuấn vì thế mà càng trở nên mị hoặc.


      ngước mắt lên nhìn bóng dáng nhắn đứng ở góc phòng. Khóe môi khẽ cong lên . Vương Lãng Thần tiến tới vòng tay ôm lấy thân thể nhắn.


      Hàn Lệ Ái có chút giật mình xoay đầu nhìn - " Thần ? "


      nhìn thấy gương mặt xinh đẹp của , đôi mắt to tròn long lanh ngơ ngác . Vương Lãng Thần lại chịu được , ngay lập tức công thành đoạt chiếm đôi môi đào. Mạnh mẽ cắn mút cánh môi ngọt ngào dụ hoặc. Lúc nào cũng vậy , chỉ cần đứng trước mặt hoàn toàn mất khả năng khống chế.


      Hàn Lệ Ái hiểu rất , luôn dùng hành động trực tiếp nhất để rất muốn , cần có . là người đàn ông ngạo mạn , bá đạo , đôi khi còn rất nóng nẩy , có chút kiên nhẫn nào. Đặc biệt là đối với , chút kiên nhẫn cũng có . Tuy rằng Lệ Ái có chút kháng cự nhưng thể thừa nhận bản thân vốn dĩ thể từ chối bởi vì là người đàn ông .


      Hàn Lệ Ái chống tay lên ngực , cố gắng chống đỡ cuồng dã của . Vương Lãng Thần chặt chẽ siết chặt môi , lưỡi , thân thể . Hơi thở nam tính vây ép . Đôi môi mỏng cuốn quýt đôi môi nhắn , ma sát kịch liệt.


      Bất thình lình , tiếng chuông điện thoại reo lên phá tan bầu khí nóng bỏng.


      Hàn Lệ Ái ngay lập tức nhanh nhẹn thoát khỏi môi cầm lấy điện thoại ngay đầu tủ , dự trù khả năng lại muốn ném vỡ điện thoại của .


      Vương Lãng Thần chau mày có vẻ vui.


      né người ra chút , trượt phím nghe rồi áp điện thoại lên lỗ tai .


      " Lăng Nguyệt, cậu gọi điện có chuyện gì ? "


      Vừa nghe thấy cái tên người gọi , đôi lông mày càng nhíu sâu hơn . Khuôn mặt tuấn đăm đăm nhìn .


      " Chỉ là muốn xem thử cậu ngủ chưa thôi ? " - Giọng của nàng vang lên trong điện thoại .


      " Chưa, mình vẫn chưa ngủ "


      " Mà này , cậu sống cùng với Vương Lãng Thần đó à ? "


      " Phải, mình ... "


      Nhìn thấy cứ tập trung điện thoại mà thèm để ý đến . Vương Lãng Thần mặt càng lúc càng đen lại , có thể nhìn thấy vui tới mức nào.


      Vương Lãng Thần ghét ai phá hỏng phút giây riêng tư của , càng thích vì ai mà lơ là . chầm chậm tiến đến gần phía sau .


      Thân hình cao lớn đứng sát sau lưng làm Hàn Lệ Ái giật mình. Vương Lãng Thần cúi thấp đầu xuống , hơi thở nóng hổi phả vào gò má ửng hồng, giọng trầm thấp khẽ rót vào tai .


      " Ái Ái , rất vui "

    4. DOVE

      DOVE Member

      Bài viết:
      60
      Được thích:
      52
      Chương 37 : Người đàn ông bá đạo (16 )



      Hàn Lệ Ái chuyện điện thoại nghe thấy tiếng của người đàn ông bên tai kia bỗng giật mình. Lời này là có ý gì ?


      vui ? Vì sao vui ? Chẳng lẽ vì chuyện điện thoại nên vui. ngước mắt nhìn Vương Lãng Thần thấy mặt đăm đăm rất khó coi. Hàn Lệ Ái nuốt nước bọt.


      " Lệ Ái , cậu nghe mình đấy chứ ? "


      Lăng Nguyệt thấy đầu dây bên kia im lặng nên lo lắng hỏi.


      Hàn Lệ Ái vội cầm chặt điện thoại trong tay - " Mình đây... "


      Hai bàn tay to lớn thô ráp bỗng nhiên nắm lấy đôi vai nhắn xoay cả người lại đối diện với . Hàn Lệ Ái mở lớn mắt nhìn . giây sau , thân người bị lực lớn đẩy ngã xuống giường lớn.


      " Thần... " - kinh ngạc trừng mắt nhìn Vương Lãng Thần.


      để hết câu, nằm đè lên . Môi áp mạnh lên cánh môi mềm. Xuồng xã cắn mút đôi môi đào của . Hơi thở nóng bỏng xâm nhập khoang miệng . Hàn Lệ Ái cơ thể cựa quậy. Điện thoại tay bị rớt xuống thảm lông .


      " Lệ Ái , Lệ Ái cậu vẫn còn ở đó đấy chứ ? " - Tiếng Lăng Nguyệt vẫn còn vang lên trong điện thoại rồi sau đó là tắt máy.


      nàng tiếp tục gọi lại lần nữa. Chiếc điện thoại reo lên liên tục nhưng Lệ Ái có cơ hội bắt máy.


      " Thần... Thần...đừng... "


      làm sao vậy ? Giống như bực bội chuyện gì đó vậy. chuyện điện thoại cơ mà.


      Cuối cùng chiếc điện thoại cũng chịu yên lặng. hơi buông môi ra . Hàn Lệ Ái hô hấp khó khăn vội lên tiếng - " Thần , làm sao vậy ? "


      Vương Lãng Thần nằm đè lên , cất giọng trầm thấp - " thích có người phá vỡ bầu khí riêng tư của chúng ta "


      " Nhưng đó là điện thoại của Lăng Nguyệt , em phải nghe mà. phải vì chuyện này mà vui chứ ? "


      có chút hiểu ra vấn đề. Nhưng cũng là , phải vì chuyện nhặt này mà tức giận chứ.


      " chính là vui. bạn thân của em vừa xuất em thèm quan tâm đến " - Vương Lãng Thần nhíu mày .


      Hàn Lệ Ái nghe vậy liền cảm thấy buồn cười. phải là ghen với bạn đấy chứ. Từ lúc nào mà có cái tật ghen kì lạ như vậy ? Ngay cả bạn thân của cũng ghen nữa sao ? Người đàn ông này đúng là càng lúc càng lòi ra cái tính bá đạo , trẻ con của .


      " đừng trẻ con như thế chứ ? Em lúc nào mà quan tâm đến . Em chỉ là muốn chuyện điện thoại với Lăng Nguyệt chút thôi. lại vì chuyện này mà khó chịu như vậy . đó sao lại ghen lung tung với bạn em chứ ? " - chu mỏ bất mãn. Bàn tay nhắn đấm vào lồng ngực .


      Vương Lãng Thần chụp lấy bàn tay nhắn của , vẻ mặt trông rất suy tư - " Ái Ái biết tâm tư này của nên nhưng thực muốn chia sẻ em cho ai khác . Trong lòng , em chỉ được phép là của , chỉ được quan tâm đến . muốn tâm tư của em chừa ra ít cho ai khác , tâm tư của em đều phải dành toàn bộ cho "


      Gì chứ ? Hàn Lệ Ái thực cảm thấy dở khóc dở cười trước bá đạo trẻ con của . biết nên cảm thấy ngọt ngào hay là hoảng sợ đây.


      Hai cánh tay phấn hồng vòng lên ôm cổ nhưng gương mặt xinh đẹp lại có chút vui - " đừng như vậy có được ? bá đạo như vậy em còn có thể kết bạn với ai . Em chỉ có mình Lăng Nguyệt là bạn thân thôi , ấy với em lớn lên cùng nhau rất thân thiết cũng giống như với Thiệu Nha và Vu Tích Kỳ vậy . ấy là bạn em , là người đàn ông em , hai thứ tình cảm này đâu có liên quan đến nhau. "


      Vương Lãng Thần đuôi mắt dãn rất nhiều còn nhăn lại trước lời của , vì cái câu " là người đàn ông em " làm lòng trở nên ngọt ngào. ôm chặt lấy , giọng khàn khàn ra lệnh - " Ái Ái , em là của "


      Hàn Lệ Ái thầm trong lòng cười khổ. Người đàn ông này suốt ngày đòi hỏi mấy lời ngọt ngào với , như đứa trẻ đòi kẹo vậy.


      " Thần... Em là của ... "


      cuối cùng cũng chịu thua bá đạo của . nhàng lên tiếng.


      Vương Lãng Thần ngay lập tức cúi xuống nuốt sạch lời của . Siết chặt thân thể bé dưới thân. Cuồng dã chiếm đoạt môi , lưỡi . Đôi mỏng mạnh mẽ mút lấy tư vị ngọt ngào của . Hơi thở nam tính lần nữa quấn quýt hơi thở yếu ớt của . biết bản thân ích kỷ , vô lý nhưng là muốn hoàn toàn thuộc về .


      " Còn nữa ? " - Giọng trầm đục , rơi xuống chiếc cằm xinh xắn của khẽ cắn.


      Hàn Lệ Ái hô hấp rối loạn , gương mặt ửng hồng , yếu ớt lên tiếng - " Em... "


      " Ngoan " - Vương Lãng Thần cắn mút cần cổ thanh mảnh , chủ ý để lại mấy vết hôn đỏ ửng.


      Bàn tay to lớn của bắt đầu du ngoạn từng nấc da trắng nõn mịn màng. Cơ thể theo đó mà run rẩy . thô ráp từng ngón tay của Vương Lãng Thần khẽ vuốt ve đường cong đầy đặn mê người .


      " Thần... " - nỉ non gọi tên . Có chút chống cự cùng bài xích nhưng vẫn là thể thoát khỏi mê hoặc của .


      Nhiệt độ trong phòng mỗi lúc càng tăng cao , cơ thể hai người cũng lạnh hơn.


      Chiếc khăn tắm ngang hông bị Vương Lãng Thần gỡ ra quăng sang bên. Giải thoát cho bức bối của . Toàn bộ thân hình to lớn dũng mãnh ra cách ràng nhất , chân thực nhất.


      Hàn Lệ Ái xấu hổ dám nhìn . còn nhớ 10 năm trước ở trước mặt cái gì cũng thấy nhưng ràng tâm tư chút e thẹn cũng có . Bây giờ khác , nhìn thấy cơ thể trần trụi của , trống tim đập dồn dập ,mặt nóng ran , dám đối diện với .


      Vương Lãng Thần lại cúi xuống nuốt chửng môi vào miệng. Sít sao ép chặt môi vào môi . Bàn tay an phận lại trượt xuống tuột chiếc váy ngủ màu trắng ra khỏi người .


      Đôi môi mỏng lại bắt đầu nhấm nháp khắp mọi nơi da thịt . Hết cắn rồi mút , hôn sâu lên từng nấc da trắng nõn. Nơi bồng đào cao ngất bị ngậm lấy , dùng miệng khiêu khích. Bàn tay xấu xa cũng bóp nắn bên còn lại. Làm cho Hàn Lệ Ái chịu nổi , tiếng rên rỉ cứ thế bật ra.


      lúc sau , hơi thở của Lãng Thần cũng dần trở nên hỗn loạn, trán bắt đầu nổi gân xanh. ngay lập tức hạ thân nhàng vào trong.


      Nhiệt độ trở nên nóng bỏng , nương theo cánh tay , ôm chặt lấy bờ vai to lớn của . Vương Lãng Thần cuồng dã xâm nhập vào nơi non mềm của . ra ra vào vào , lúc đầu rất nhàng nhưng về sau dường như càng ngày càng ngày mất khống chế , chỉ có thể điên cuồng muốn .


      " Ái Ái... Ái Ái... "


      Hơi thở đứt đoạn , giọng khàn đục gọi tên .


      " Ưm... Thần... "


      Hàn Lệ Ái kiềm được bật lên tiếng rên rỉ kiều. Thân thể nhắn bị siết lấy , bao bọc , kiềm hãm , mãnh mẽ đòi hỏi tất cả những gì thuộc về .


      Hơi thở nóng bỏng thô ráp hòa quyện vào gian chiếm lấy khí hít thở của . Cả cơ thể chỉ toàn mùi hương của .


      Vương Lãng Thần ngậm lấy môi , hôn điên cuồng. Thân dưới càng luân động mạnh mẽ. lại nhìn xuống thân thể phía dưới gương mặt ửng hồng "loạn ý tình mê" , nhịn được lại tiếp tục cắn mút cánh môi đào ngọt ngào.


      Hàn Lệ Ái cảm thấy cả cơ thể còn thuộc về mình nữa. Dường như chỉ muốn hòa nhập vào cơ thể . Đưa nhau vào ngọn lửa tình kia , thiêu đốt nhau , cả hai tâm hồn muốn hòa làm .


      Trong cơn mê chỉ còn nghe thấy tiếng gọi tên , giọng đục ngầu của người đàn ông chứa đầy nhu tình như lời nỉ non rơi vào tai . chỉ có thể lạc lối theo tiếng gọi của .


      ****************************************


      Sáng hôm sau , khi mặt trời nhô cao . Ánh ban mai quen thuộc lại len lỏi qua khung cửa sổ , nhảy lên chiếc giường hoàng gia rộng lớn. Chiếu rọi vào hai thân ảnh ôm lấy nhau giường.


      Bỗng dưng , tiếng gõ cửa vang lên. Vương Lãng Thần nghe tiếng động liền tỉnh giấc. Đôi lông mày tuấn chau lại vì tiếng ồn ngoài kia. Lại nhìn xuống thân thể nhắn ngủ say trong lòng , lông mày dãn ra đôi chút.


      cúi xuống hôn sâu lên vầng trán thanh tú của . Khóe môi ranh mãnh cong lên thành đường hoàn hảo. Ngón tay thô ráp vuốt ve làn da trắng nõn chằng chịt những vết hôn , trong lòng cảm thấy thực thỏa mãn.


      Tiếng gõ cửa lại vang lên. Gương mặt tuấn khẽ nhăn lại . Đây là lý do mà thích có nhiều người trong nhà , phá hỏng gian riêng tư của . Nếu phải vì chắc chắn bao giờ thuê quản gia và người hầu.


      " Xin lỗi làm phiền thưa cậu chủ nhưng có khách đến "


      Tiếng Lệ Quyên vang lên ngoài cửa.


      Vương Lãng Thần lông mày nhíu sâu. Ai lại đến vào giờ này. Chắc chắn phải là Vu Tích Kỳ và Thiệu Nha.


      " Là ai ? "


      " Thưa ấy mình là Lăng Nguyệt , là bạn của Hàn tiểu thư . Muốn đến gặp tiểu thư "


      Mặt của Vương Lãng Thần hơi xám lại . đó đúng là bám dai như đĩa, bám riết tha Lệ Ái của . Mới sáng sớm chạy đến đây tìm , phá hoại buổi sáng lãng mạn của . Thực là tránh khỏi bực bội.


      " Lăng Nguyệt ? "


      Hàn Lệ Ái nằm trong lòng biết tỉnh từ lúc nào, vừa nghe thấy tên bạn mình hoàn toàn tỉnh . Thân hình nhắn bật dậy khỏi lòng .


      Vương Lãng Thần ngay lập tức kéo nằm ngược trở lại , thân hình cao to áp lên người - " Em định đâu ? "


      bị làm cho bất ngờ , nuốt nước bọt nhìn . phải là tức giận nữa chứ - " Lăng Nguyệt đến đây... Em phải xuống "


      Đôi môi mỏng mím chặt. Vương Lãng Thần gì chỉ chằm chằm. Người đàn ông này là, sao lại dễ nổi nóng như vậy.


      Hàn Lệ Ái vòng tay qua cổ , chủ động rướn người lên hôn hôn lên môi . Bây giờ chỉ còn có cách này thôi.


      " đừng như vậy. Em chỉ xuống chuyện với ấy chút thôi có được ? Đừng tức giận nữa , mỗi lần tức giận , lông mày đều nhíu lại , cứ như vậy tạo thành nếp nhăn mặt đó, rất xấu "


      Giọng có chút nũng nịu. Nghe như lời năn nỉ trẻ con. Nhìn thấy dáng vẻ đáng hiếm có của như vậy , lòng có chút mềm . Lại cúi xuống hôn như trút bực bội trong lòng.


      " Dám giễu nữa sao ? "


      Hàn Lệ Ái khẽ lắc đầu.


      " " - Vương Lãng Thần thấp giọng ra lệnh .


      " Em ... " - nở nụ cười ngọt ngào.


      " Hôn " - lại xấu xa cầu.


      Hàn Lệ Ái ngoan ngoãn như chú mèo con , lại tiến lên chạm môi , đặt nụ hôn.


      " Như vậy được chưa ? cũng , hôn cũng hôn rồi . Bây giờ phải cho em xuống dưới gặp Lăng Nguyệt đấy. Nếu em thèm để ý đến nữa " - bất mãn nhìn người đàn ông xấu xa phía .


      " Được rồi , được rồi . để em xuống. Nhưng chỉ được trò chuyện trong phòng khách thôi. được lung tung đấy " - có chút khẩn trương ôm lấy , sợ rằng giận.


      Người đàn ông này sao lại bá đạo như vậy chứ ? Cứ giữ chặt bên người như sủng vật vậy .Hàn Lệ Ái mở to mắt nhìn . vui lên tiếng - " Em đâu có chạy mất đâu chứ ? sao lại cứ trông chừng em như vậy "


      Vương Lãng Thần ôm chặt lấy cơ thể . Gương mặt vùi vào hõm cổ , cánh mũi cao xuyên qua tóc , khẽ hít lấy hương dịu từng mê hoặc ngay từ lần đầu tiên. Giọng người đàn ông vang lên trầm thấp .


      " Ái Ái , mười năm đối với là quá đủ rồi... "


      nghe thấy lời của mà trái tim như căng ra. Cổ họng cay cay , nghẹn lại. Mười năm , phải , là mười năm , sao có thể hiểu chứ ? Chính bản thân cũng bị 10 năm đó dày vò trong nổi nhung nhớ.


      chợt nhận ra mình quá tàn nhẫn với Vương Lãng Thần. để lại trong lòng bóng ma quá lớn. Là từ lâu nên nhìn ra tâm tư của mới đúng.


      Hàn Lệ Ái nhìn , giọng nghẹn ngào - " Thần... Em . Suốt đời này chỉ mình , chỉ ở bên cạnh người đàn ông tên là Vương Lãng Thần , nên đừng lo lắng nữa có được ? "


      Cõi lòng rung động vì lời của . Trái tim mỗi lúc đập nhanh hơn , ngọt ngào xâm lấn toàn bộ trái tim chừa lại chút nào. Vương Lãng Thần nhịn được thêm giây nào , ngay lập tức chiếm đoạt đôi môi . Triền miên quấn lấy cánh môi mềm. đối với chính là bảo vật quý giá nhất thế giới này. thể mất , chỉ có thể có được .


      Tiếng gõ cửa lại vang lên .


      Vương Lãng Thần quyến luyến rời bỏ môi . Hàn Lệ Ái liền khó khăn húp lấy ngụm khí ít ỏi . Hơi thở dồn dập.


      " Được rồi, em mau xuống . Chắc là bạn của em rất mất kiên nhẫn rồi "


      gương mặt trở nên bình thường , khóe miệng còn giơ cao

    5. DOVE

      DOVE Member

      Bài viết:
      60
      Được thích:
      52
      Chương 38 : Bỏ trốn khỏi biệt thự



      " Lệ Ái cậu xảy ra chuyện gì đấy chứ ? Làm mình lo quá "


      Vừa nhìn thấy từ lầu bước xuống, Lăng Nguyệt nhanh chân chạy đến kéo tay .


      Hàn Lệ Ái liền khó hiểu nhìn nàng - " Sao lại lo ? Mình đâu có xảy ra chuyện gì ? "


      " Vậy vì sao hôm qua điện thoại giữa chừng đột nhiên cậu im bặt lên tiếng ,mình tắt máy gọi lại có ai bắt máy . Mình còn sợ cậu xảy ra chuyện gì " - nàng nghiêm túc .


      trong lòng có chút ngượng ngập . Dẫn Lăng Nguyệt lại ngồi xuống ghế sopha rồi từ từ lên tiếng - " Xin lỗi cậu , chỉ là có chút chuyện xảy ra nên mình chuyện điện thoại được "


      " Là chuyện gì vậy ? "


      " Chuyện này mình có thể được ? Là chuyện riêng giữa mình và Lãng Thần " - cười khổ.


      Lăng Nguyệt nghe tới liền thở dài, nàng biết tính của cũng rất hiểu . Nếu như muốn nàng cũng ép - " Cậu đó nha , từ khi cùng với tên họ Vương kia ở cùng chỗ liền có nhiều chuyện dấu mình "


      Đột nhiên , nàng nhìn xuống cổ , tinh mắt nhìn ra vết hôn màu hồng nhạt .


      " Lệ Ái , cậu... " - Lăng Nguyệt kinh ngạc nhìn.


      Hàn Lệ Ái liền lấy tóc xõa xuống che vết hôn . giọng mất tự nhiên hỏi - " Sao cơ ? "


      nàng từ kinh ngạc chuyển dần sang thở dài bất lực , xua tay cái - " Thôi, có gì. Cũng phải , nam quả nữ các cậu sống chung đương nhiên là phải xảy ra chuyện này . Hèn gì mà Hàn chủ tịch dễ dàng để cho hôn ước bị bỏ còn để yên cho cậu sống chung với Vương Lãng Thần "


      Hàn Lệ Ái cụp mi nhìn xuống dưới , hai tay đan vào nhau biết nên gì . Chuyện này ngay từ lúc đầu đều do Vương Lãng Thần làm ra. Lúc trước rất hận vì sao đối với như vậy. Nhưng bây giờ khác , tâm tư cũng khác , nhìn ra tâm tư của đối với mình làm sao còn có thể trách .


      " Thôi bỏ qua chuyện đó . Lệ Ái , hôm nay hai chúng ta ra ngoài dạo phố Bắc Kinh , mình muốn được tham quan "


      Lăng Nguyệt nắm lấy tay ,mắt lấp lánh như sao trời.


      nhìn điệu bộ trẻ con của người bên cạnh liền bật cười nhưng sau đó đôi mắt xinh đẹp hơi nheo lại. Hàn Lệ Ái ngập ngừng mở miệng - " Lăng Nguyệt hay là để ngày khác được ? tại mình thể rời biệt thự được "


      Vương Lãng Thần sáng nay vui nếu bây giờ đòi ra ngoài cùng Lăng Nguyệt. Theo như tính cách của , chắc chắn cho.


      " Tại sao thể ? " - nàng vui hỏi.


      " Ra ngoài phải có Lãng Thần theo , nếu ấy ình rời khỏi biệt thự. Lãng Thần thích mình đâu mà ấy " - chậm rãi lên tiếng.


      Lăng Nguyệt nhíu mày , hừ lạnh - " phải chứ ? ta sao lại có thể như vậy ? Chỉ là ra ngoài thôi mà cũng cấm đoán. Lệ Ái à , người đàn ông này của cậu có phải là quá mức bá đạo rồi ? "


      Hàn Lệ Ái nhún vai cái.


      Ai Hàn Lệ Ái lại phải người đàn ông cuồng ngạo , bá đạo lại trẻ con như chứ .


      Lăng Nguyệt ngờ bạn thân của mình có ngày ngoan ngoãn nghe lời người đàn ông như vậy. nàng luôn nghĩ Hàn Lệ Ái là rất mạnh mẽ , miệng mồm đanh thép , lúc trước bao nhiêu đàn ông khi đứng trước mặt chỉ nghiêng ngả vì vẻ đẹp của Lệ Ái mà còn nể sợ con người . Vậy mà bây giờ lại trở nên dịu dàng , ngoan ngoãn như thế này.


      " Lệ Ái , mình về đây chỉ trong thời gian ngắn thôi là phải về Luân Đôn rồi nên cậu phải cùng mình chơi chứ ? Từ lúc mình xuống máy bay đến giờ chúng ta chưa có lúc nào được cùng ngồi lại chuyện " - Lăng Nguyệt buồn bực .


      " Nhưng mà... "


      cắn cắn môi.


      " Lệ Ái , chúng ta có phải bạn thân ? " - nàng dõng dạc hỏi.


      Hàn Lệ Ái ngay lập tức gật đầu - " Tất nhiên là phải "


      " Vậy cậu phải có nhiệm vụ dẫn mình tham quan Bắc Kinh , cùng mình chơi. Nếu cậu , mình chắc chắn giận cậu đấy " - nàng giận dỗi lên tiếng.


      " Được rồi , được rồi mình . Nhưng mà làm sao với Lãng Thần ? ấy chắc chắn ình . Nếu ấy cho chắc chắn chúng ta qua nổi đám người vệ sĩ canh cửa ngoài kia "


      Hàn Lệ Ái lo lắng mở miệng.


      Đúng lúc đó , nghe thấy tiếng bước chân hành lang lầu . xuống.


      Hàn Lệ Ái nhìn thấy thân ảnh cao lớn mặc âu phục chỉnh tề đắt tiền bước xuống cầu thang. liền đứng lên - " định ra ngoài sao ? "


      Vương Lãng Thần cong miệng , bước nhanh đến gần . để ý đến người ngồi kia , vòng tay ôm lấy eo - " ra ngoài xử lý công việc chút , xong về liền với em. được đâu lung tung biết , phải ở yên biệt thự chờ "


      Lăng Nguyệt lắc đầu nhìn hai con người ôm nhau tình tứ. Hai cái người này thèm để ý đến cảm nhận của kẻ độc thân như nàng gì cả , cư nhiên tình tứ ra mặt như vậy. Mà người đàn ông tên Vương Lãng Thần này, sao nàng có cảm giác cố tình thể , giống như muốn với Lăng Nguyệt , Hàn Lệ Ái là của mình vậy.


      bất mãn nhìn - " Em đâu phải con nít chứ ? "


      " Được rồi , mau làm việc , thôi lại trễ "


      đổi giọng dịu dàng.


      " Vậy đây " - Vương Lãng Thần cười cười , hôn lên má .


      Hàn Lệ Ái ngượng ngùng hơi tránh né , hờn dỗi - " đó , bạn em ở đây đấy. Đừng có mà động tay động chân "


      tức giận mà ngược lại còn vui vẻ - " có làm sao ? "


      " Còn dám hỏi "


      lấy tay đánh cái vào ngực . Mặt có chút đỏ.


      " đùa với em nữa , đây "


      Hàn Lệ Ái nhàng gật đầu.


      Vương Lãng buông ra , xoa đầu rồi xoay qua lạnh lùng gật đầu chào lịch với Lăng Nguyệt cái . Sau đó , mới tiến ra ngoài khỏi cửa. Ngồi vào chiếc xe màu đen đợi sẵn ngoài cửa.


      Chiếc xe rời khỏi , Lăng Nguyệt mới bay lại chỗ trừng mắt - " Người đàn ông của cậu có hiềm khích với mình phải ? "


      " Làm gì có chứ ? " - cười cười.


      " Nhưng mà ánh mắt của ta xem mình giống như vật chắn ngang đường vậy "


      " Cậu có phải là quá nhạy cảm rồi ? "


      Hàn Lệ Ái ngoài miệng cười cười nhưng mà biết Lăng Nguyệt nhìn sai. Cái người đàn ông này là , ai lại ghen ghen với bạn của lại còn thể ra cái tính trẻ con đó nữa .


      " Lệ Ái , ta rồi . Chúng ta mau nghĩ cách trốn khỏi đây " - Lăng Nguyệt đột nhiên nghĩ ra sáng kiến.


      Nghe nàng , có chút sửng sốt - " Trốn ra ? Nếu để Lãng Thần biết được ấy chắc chắn tức giận "


      " Lệ Ái , cậu sao phải sợ ta tức giận ? Chúng ta chỉ là ra ngoài dạo phố đâu phải bỏ trốn " - nàng thấp giọng .


      Hàn Lệ Ái hít thở sâu cái mới lên tiếng - " Thôi được rồi , cậu . Chúng ta trốn ra bằng cách nào đây , cả đám người vệ sĩ canh gác ngoài kia làm sao qua được "


      " Cậu gọi cái tên bê đê ngày hôm qua đến đây " - Lăng Nguyệt nhanh nhẩu .


      " Gọi Thiệu Nha làm gì ? "


      " kêu ta đến đây để đưa chúng ta ra ngoài "


      " Cậu ta chắc chắn làm , Thiệu Nha dám làm trái ý Lãng Thần đâu " - Hàn Lệ Ái lắc đầu.


      nàng tiếng - " đừng để cho ta biết mình đưa cậu trốn "


      nghe ra càng lúc lại càng khó hiểu - " Ý cậu là gì ? "


      " Là như thế này... "


      Lăng Nguyệt áp sát bên lỗ tai , thầm mấy câu.


      lúc sau , Hàn Lệ Ái trừng mắt kinh ngạc nhìn người bên cạnh , giọng có vẻ lo âu - " Cậu chắc chứ ? Liệu có an toàn ? "


      " Mình chắc chắn , cậu đừng lo . Mọi chuyện cứ giao ình. Cậu cứ gọi điện cho Thiệu Nha bảo tên đó đến đây là được "


      Sau đó , rút điện thoại ra gọi điện cho Thiệu Nha bảo ta đến đây có việc cần giúp gấp liên quan đến Lăng Nguyệt.


      " Nếu là chuyện liên quan đến bạn thân của cậu mình đến đâu , mình chở ta đâu cả "


      Giọng Thiệu Nha vang lên trong điện thoại.


      " Thiệu thiếu gia, lần trước cậu còn nợ mình ân tình , bây giờ cũng nên trả chứ ? "


      " Ân tình gì ? "


      " Lần mà Tam Vương hội các cậu đến cầu xin mình giúp đưa Lãng Thần ra khỏi nhà để đánh nhau , nhớ ? "


      " Nhớ , nhớ... Thôi được , mình đến chở ta . Nhưng lần này là lần cuối đấy "


      Đúng 30 phút sau , Thiệu Nha có mặt ngay trước cổng ngôi biệt thự Ưng Lâu. Vì ngôi biệt thự có khoảng sân rất rộng lớn nên xe phải thường chạy đường dài vào trong đến trước cửa nhà.


      Cánh cổng lớn mở ra , Thiệu Nha cho xe chạy vào .


      vừa bước xuống xe thấy Hàn Lệ Ái và Lăng Nguyệt từ cửa ra , thẳng đến chỗ .


      " Sơn màu khác rồi sao , cũng biết nghe lời nhỉ ? "


      Lăng Nguyệt dòm chiếc xe được sơn màu đỏ mới tinh.


      Thiệu Nha liếc mắt nhìn nàng , gì. Xem như thèm chấp ta. Rồi lại nhìn qua Lệ Ái - " Lệ Ái , cậu có chuyện gì nhờ mình giúp vậy ? "


      " Lúc nãy cậu đến đây Lãng Thần có biết ? "


      " , lão đại biết, mà sao thế ? "


      Hàn Lệ Ái cười cười lắc đầu - " có gì , mình chỉ là muốn nhờ cậu chở Lăng Nguyệt ra ngoài mua sắm dạo, ấy biết rành đường Bắc Kinh cho lắm nên cần có người cùng. Mà mình được , cậu biết rồi đấy ,Lãng Thần ình đâu mà ấy "


      " Chở ta dạo ? " - Thiệu Nha trừng mắt hỏi.


      " yên tâm , chỉ cần tới khu trung tâm thành phố rồi thả tôi ở đó là được "


      Vừa vui vẻ nàng vừa bước tới vỗ vai . Rồi sau đó rất điềm nhiên , tiến lại chiếc xe mở cửa ngồi vào ghế lái. Khóa luôn cửa xe lại.


      Xui xẻo cái , chìa khoá của Thiệu Nha vẫn còn nằm trong ổ khóa chưa rút ra. Chết tiệt !


      " xuống xe ngay , lần này được phép lái " - giọng vui với nàng.


      Lăng Nguyệt mặt vẫn rất dửng dưng - " Nhưng bây giờ tôi rất muốn lái mà chìa khoá xe cắm sẵn , tôi có thể khởi động lái nếu tôi muốn "


      " ... "


      " Nhưng nếu lấy giúp dùm tôi túi xách mà tôi lỡ để quên trong phòng khách tôi để lái " - nàng lại cao giọng .


      Thiệu Nha có chút nhíu mày - " Lăng tiểu thư , tôi phải người hầu của đâu "


      " Được rồi , vậy tôi lái "


      Dứt lời , Lăng Nguyệt liền khởi động xe.


      " Thôi được , tôi lấy cho nhưng nhất định được nuốt lời " - Cuối cùng , cũng chịu thua này.


      " Quân tử nhất ngôn cửu đỉnh"


      Thiệu Nha đành phải lếch chân vào trong biệt thự lấy đồ cho Lăng Nguyệt. Nếu phải phát sợ trình độ lái xe của nàng còn lâu mới nghe lời như thế này .Đúng là biết đàn áp người khác.


      vừa vào ngoài này Lăng Nguyệt bước xuống xe , mở cốp xe ra - " Lệ Ái , cậu mau vào trước khi có tên vệ sĩ nào nhìn thấy "


      thở dài lắc lắc đầu , ngờ Hàn Lệ Ái có ngày lại rơi vào tình huống này.


      .......


      ...


      lúc sau , Thiệu Nha cầm túi xách của nàng ra . Lăng Nguyệt đứng dựa bên cạnh xe đợi sẵn.


      đưa túi xách cho nàng. Lăng Nguyệt cầm lấy , thích thú - " Tôi rất biết giữ lời hứa "


      Thiệu Nha chỉ hừ lạnh tiếng. Đột nhiên , đưa mắt nhìn xung quanh , ngạc nhiên hỏi - " Lệ Ái đâu ? "


      Đôi mắt nàng có chút liếng thoắng , gương mặt rất điềm nhiên trả lời - " Lệ Ái lúc nãy vừa có điện thoại nên ra khu vườn đằng sau để nghe rồi. Cậu ấy tôi và cứ trước "


      Thiệu Nha cũng mảy may nghi ngờ .


      " Vậy à ? "


      " Chúng ta mau thôi " - Lăng Nguyệt lên tiếng thúc giục.


      Hai người ngồi vào xe , chiếc xe từ từ lăn bánh chạy qua cổng an toàn. Đám người vệ sĩ canh gác cũng nhìn ra điều gì kì lạ .


      *****************************


      " Lệ Ái , sao cậu lại... "


      Thiệu Nha trừng mắt kinh ngạc nhìn.


      lái xe chở Lăng Nguyệt đến khu trung tâm thành phố rồi thả nàng xuống. ngờ nàng lại bảo mở cốp xe lên. Lúc đầu Thiệu Nha có chút khó hiểu nhưng vừa mở ra , thấy Hàn Lệ Ái nằm ở trong đó. phát hoảng.


      Nếu như để lão đại biết được lén lút đưa Hàn Lệ Ái ra ngoài với Lăng Nguyệt chắc chắn lão đại nổi cơn lôi đình.


      " Cám ơn nhé , Thiệu thiếu gia " - Lăng Nguyệt bước xuống xe vui vẻ .


      Hàn Lệ Ái nhảy xuống khỏi cốp xe , có chút ngượng ngùng - " Xin lỗi , đành phải nhờ cậu mới đưa được mình trốn khỏi biệt thự "


      " Nếu như mình biết cậu lừa mình chắc chắn mình giúp đâu. Còn nữa , lão đại mà biết được chuyện này chắc chắn nổi cơn lôi đình cho xem " - Thiệu Nha nghiêm túc mở miệng.


      cắn cắn môi chưa kịp lên tiếng người bên cạnh .


      " Vậy đừng cho ta biết. Chúng tôi chỉ dạo tiếng đồng hồ thôi, đúng tiếng sau quay lại đón chúng tôi " - Lăng Nguyệt khoanh tay trước ngực .


      chau mày - " Tại sao tôi phải làm như vậy ? "


      " Bởi vì cũng lỡ là tòng phạm trong phi vụ bỏ trốn này . Nếu như muốn lão đại của biết được chuyện này phải có trách nhiệm đưa đón Lệ Ái đến cùng , đưa cậu ấy về biệt thự an toàn để Vương Lãng Thần phát ."

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :