1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

[Dạy Dỗ Vị Hôn Phu] - [Tiểu Yết] [50]

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. DOVE

      DOVE Member

      Bài viết:
      60
      Được thích:
      52

      Chương 15 : Nguy hiểm trong sòng bạc - Nụ hôn trong xe

      chau mày muốn gì đó nhưng đột nhiên hai người nghe tiếng kèn xe vang lên làm cả hai giật mình.


      " Này , này mình biết vợ chồng chưa cưới lại thắm thiết như vậy nha ? "


      Kính xe hạ xuống , gương mặt trẻ con ló đầu ra trêu đùa.


      Vương Lãng Thần trừng mắt nhìn cảnh cáo. gì chỉ cụp mi xuống.


      Thiệu Nha vẫn ló mặt ra khỏi cửa xe hỏi lão đại - " Lão đại thôi , cậu muốn xe mình hay motor ? "


      nghĩ ngợi lại nhìn qua . Khóe miệng có chút cong lên - " motor "


      Vừa xong chiếc Bugatti Veyron màu trắng chạy tới , đằng sau là tiếng động cơ ồn ào của mấy chiếc motor . tên trong bọn họ bước xuống khỏi chiếc motor giao mũ bảo hiểm cho Lãng Thần rồi ngồi lên chiếc motor cùng người khác.


      Hàn Lệ Ái dù sao cũng phải cùng . Dù muốn cũng phải . đâm lao phải theo lao. giúp trốn ra ngoài phải có trách nhiệm trông chừng và đem về nhà toàn vẹn. Nếu Vương Khải trách .


      Nghĩ vậy , vòng qua bên kia định mở cửa chiếc Bugatti Veyron màu đỏ vào ngồi nhưng cửa bị khóa. Hàn Lệ Ái nheo đôi mắt xinh đẹp nhìn người trong xe.


      Thiệu Nha lại hạ kính xe xuống cười cười - " Lệ Ái cậu chung với lão đại nhé "


      " Chẳng phải trong xe còn nhiều chỗ sao ? " - nhướn mắt.


      " Biết làm sao đây, lúc này mình có tâm buồn muốn có người ngồi bên cạnh chỉ muốn yên tĩnh , cậu thông cảm nhé ? " - Gương mặt trẻ con đầy vẻ tội nghiệp.


      trừng mắt. Đây là cái lý do kiểu gì vậy ?! Vậy mà cũng đem ra giải thích được ! Muốn yên tĩnh mà lúc nãy còn lôi lên xe vậy bây giờ còn đánh nhau . Lừa người kiểu gì vậy ?!


      Định quay sang xe của Vu Tích Kỳ nhưng cậu ta nhanh tay lái xe phóng . Thiệu Nha cũng liền chạy theo , đám người Tam Vương hội thấy thế cũng nhảy lên motor rồ ga phóng theo. Để duy nhất mình ở lại trơ trọi đường cùng .


      Hàn Lệ Ái bực dọc xoay người lại thấy con người kia nhàn nhã đứng dựa bên chiếc motor. thoải mái nhếch khóe môi. Từ từ bước lại gần , tròng mũ bảo hiểm vào đầu .


      " thôi . lựa chọn nào khác đâu "


      liếc cái đầy lạnh lùng . Nhưng Vương Lãng Thần quan tâm chỉ ngồi lên xe motor đội mũ vào đầu.


      " Leo lên "


      Hàn Lệ Ái vẻ mặt đầy cưỡng ép ngồi lên xe.


      " Ôm tôi "


      nghiêm túc ra lệnh.


      " Tôi ... Aaa... "


      chưa kịp dứt câu , Vương Lãng Thần phóng xe nhanh như chớp.


      Hàn Lệ Ái giật bắn mình tự chủ hai tay ôm lấy . Tên thần kinh này ! Muốn hù chết sao ?!


      ngồi trước chỉ cười hài lòng. muốn xem hôm nay có còn dám cường ngạnh , đanh thép trước mặt nữa hay ?


      Vương Lãng Thần càng rồ tay lái , tăng tốc độ nhanh chóng đuổi kịp đám người kia. ngồi sau bị dọa bởi tốc độ khủng khiếp này mà càng ôm chặt eo , gương mặt xinh đẹp vùi vào lưng . dám nhìn cảnh bên ngoài. Bên tai chỉ toàn nghe thấy tiếng gió.


      biết rằng , hành động gần gũi của càng lúc lại càng Vương Lãng Thần cảm thấy rung động kịch liệt. Trái tim mỗi lúc lại càng thể khống chế được .


      **************************************


      ...Sòng bạc Domino...


      Vương Lãng Thần đầu đám đông bước vào sòng bạc. Vẻ ngoài uy nghiêm ngạo mạn.


      " Xin lỗi , được vào đây "


      tên canh cửa to cao đứng chặn ngay trước mặt bọn họ .


      Vu Tích Kỳ tính bước lên nhưng đưa chặn lại , liếc mắt kêu cậu lùi xuống.


      " Chúng tôi là vào đây đánh bài có gì được ? " - Lãng Thần khóe miệng giương cao.


      Tên canh cửa mặt mày dữ tợn , mặt còn có vết sẹo , khinh khỉnh - " Đào thiếu gia có lệnh Vương thiếu gia và 2 người kia được phép bước chân vào sòng bài này "


      Vừa tên đó vừa nhìn qua Thiệu Nha và Vu Tích Kỳ . Tích Kỳ nghe mà muốn nổi giận, bọn người này mấy tuần trước dám ngang nhiên đến sòng bạc nhà cậu gây hấn. Nếu phải lực lượng của cậu đông bọn chúng có ý định phá nát sòng bạc rồi.


      Vương Lãng Thần tức giận mà chỉ từ tốn hỏi - " Chỉ cấm ba chúng tôi được vào thôi sao ? "


      Tên canh cửa chau mày gật đầu.


      " Vậy được... "


      Vừa , xoay người ra hiệu với đám người trong hội - " Các chú vào sòng bạc "vui chơi" chút "


      " Vâng , thưa lão đại ! " - Bọn họ đồng thanh đáp.


      Tên canh cửa kinh ngạc , trợn mắt .


      " Ai cho các người... "


      Chưa kịp hết câu tên đó bị người trong hội choàng tay từ phía sau bẻ cổ tiếng "rắc" . Tên đó đau đớn thét lên rồi ngã xuống đất.


      Bọn đàn em trong hội bước vào trong "vui chơi ". Còn ba người bọn đứng bên ngoài chờ đợi . Đào Ngôn cấm cho vào vào. Đâu nhất thiết là phải trực tiếp làm. Tam Vương hội đâu phải chỉ là ba người họ.


      ....


      Hàn Lệ Ái ngồi từ quán cà phê đối diện quan sát qua. Vương Lãng Thần cho vào vì trong đó rất nguy hiểm nên bắt đợi ở đây. cũng hề thích hay muốn chứng kiến mấy cảnh chém chém , giết giết này , phải là có chút sợ.


      Dù sao đó cũng là xã hội đen. Là xã hội mà chưa từng biết đến . Nhưng Hàn Lệ Ái biết nó nguy hiểm bao nhiêu. hiểu thiếu gia như Vương Lãng Thần tại sao lại muốn tham gia vào thế giới này. Có thể nhất thời thích thú với chuyện thâu tóm địa bàn , làm lão đại của giới xã hội đen. ngày nào đó , liệu vẫn còn tham vọng đó ?


      So với Vương Lãng Thần ngày thường hôm nay lại thấy ở khí chất uy nghiêm , ngạo mạn , sợ trời sợ đất. Rất áp chế người đối diện.


      Nhìn thấy cảnh tên canh cửa bị bẻ cổ mà Hàn Lệ Ái rùng mình. Thế giới xã hội đen kia vẫn như nghĩ , tàn nhẫn. Tuy rằng mạnh mẽ , cứng cỏi nhưng trước giờ vẫn chưa được chứng kiến những mặt đen tối thực này của xã hội. Trong lòng tránh được những sợ sệt.


      biết vì sao phía bên kia 3 người họ vẫn còn đứng ngoài , mà chỉ có đám người trong hội lại vào trong. rất muốn biết Vương Lãng Thần định làm gì.


      .....


      Vương Lãng Thần đứng bên ngoài nghe tiếng ầm ĩ trong sòng bạc còn có tiếng người la hét , mặt vẫn thản nhiên . Hai người bên cạnh cũng chỉ nhếch môi cười.


      Những người khách của sòng bạc sợ hãi tuôn hết ra khỏi cửa. Bên trong tiếng ầm ầm ngày càng lớn.


      " Lão đại , mình muốn vào trong đó quá . Tay mình ngứa hết chịu được rồi " - Thiệu Nha bẻ khớp ngón tay .


      " được , phải chờ bọn họ xong " - lạnh lùng .


      Cậu ta vẻ mặt mếu máo thút thít khiến Vương Lãng Thần muốn đấm vào mặt.


      Khoảng chừng gần 30 phút sau , người trong hội bước ra khỏi sòng bạc . Đứng trước mặt cẩn trọng báo cáo - " Lão đại , xử lí xong sạch , bắt được Đào Ngôn và trói ở trong "


      " Tốt , chú vào trong " - nhếch môi.


      Ba người bắt đầu tiến vào sòng bạc . Cảnh tượng bên trong vô cùng hỗn độn, bàn ghế bị gãy , những mảnh vỡ cũng rải rác khắp nơi. sàn nhà , mấy tên của sòng bạc bị đánh ngã nằm đau đớn.


      Bọn người trong hội xếp thành hai hàng chào ba người . Chính giữa gian phòng rộng lớn , tên con trai mặt mũi khôi ngô , nhưng lại toát lên vẻ gian manh và khinh người. ta bị trói chặt chiếc ghế bằng dây thừng. khóe miệng có vết máu như mới vừa bị đánh xong.


      " Tôi còn tưởng ai lại to gan đến quấy phá sòng bạc của tôi . ngờ là ba vị thiếu gia của hội Tam Vương " - Đào Ngôn hứng thú nhìn ba người tiến tới chỗ ta.


      " Biết làm sao đây , thất lễ rồi. Tôi nghe Đào thiếu gia ra lệnh cho ba chúng tôi vào nên Vương Lãng Thần tôi đành phải nhờ đàn em vào xin phép trước " - lấy cái ghế ngồi xuống trước mặt tên kia.


      " Vương thiếu gia xin phép hơi mạnh tay rồi. Nhưng mà cũng nên biết chơi với mèo bị mèo cắn đấy " - Đào Ngôn thích thú từ từ chuyển thành ánh mắt cảnh cáo.


      Vương Lãng Thần cười lạt - " Cám ơn Đào thiếu gia cảnh báo . Nhưng tôi cũng rất muốn thử xem con mèo này cắn có chết người đây ? "


      " Vương thiếu gia xem thường Đào Ngôn tôi quá rồi " - Đào Ngôn cười gian xảo.


      ta vừa xong đột nhiên xuất từ mọi cánh cửa trong sòng bạc toán người , rất đông, bao vây hết cả xung quanh. Tên nào cũng to cao ,mặt mày dữ tợn , mỗi tên tay cò cầm dao , gậy , đao toàn là hung khí.


      Đào Ngôn lớn giọng thích thú - " Các chú , tôi xin giới thiệu Tam Vương hội danh tiếng lẫy lừng. Mọi người làm quen với nhau ! "


      Bọn người Thiên hội vừa nghe thấy nhào vô hung tợn tấn công bọn họ. Đám người của Tam Vương hội ngay lập tức giao chiến. Thiệu Nha và Vu Tích Kỳ cũng nhảy vào xử lí. Bọn người của Thiên hội đông hơn lại còn có vũ khí , quả nhiên rất muốn "hủy" đám người của .


      " Quả nhiên là Đào thiếu gia rất chu đáo , chuẩn bị trước tất cả " - Vương Lãng Thần mặt chút biểu cảm lên tiếng.


      " Tất nhiên rồi , Vương thiếu gia ghé thăm đương nhiên tôi phải chuẩn bị chu đáo "


      Đào Ngôn vừa vừa gỡ dây trói ra đứng dậy , ta là cởi được dây trói từ trước.


      Đào Ngôn đoán được Vương Lãng Thần đến đây trả thù vụ sòng bạc của Vu gia . Cũng ngờ người của Tam Vương lại mạnh đến như vậy , chỉ loáng xử hết người của sòng bạc. Nhưng may là chuẩn bị trước , gọi người của Thiên hội đứng chờ bên ngoài , chờ đến khi Tam Vương hội đánh đuối sức bớt rồi hãy vào tấn công.


      Cảnh tượng xung quanh trở nên hỗn loạn. Kẻ này đánh đánh , kẻ kia chém chém. Nếu so về thực lực giao chiến người của Tam Vương giỏi hơn bất cứ ai nhưng người của Thiên hội rất đông lại còn mang theo vũ khí. Lần này ắt khó qua.


      Vương Lãng Thần vẫn rất ung dung - " Xem ra con mèo này móng vuốt rất lợi hại "


      Đào Ngôn bật cười bắt lấy cây đao của tên trong hội quăng cho - " Hôm nay Đào Ngôn tôi rất muốn xem thực lực của Vương thiếu gia có thực như lời đồn ? "


      " Rất sẵn lòng " - trả lời đầy ý cười.


      Vừa dứt lời Đào Ngôn xông vào tấn công. thoạt nhiên tránh né. Lại giơ tay đánh trả. Hai người bắt đầu giao chiến .


      Thân thủ của tên họ Đào rất tốt , ra đòn rất hiểm . Có điều ta lại thiếu chút nhanh nhẹn nên dù có dùng vũ khí nhưng vẫn chưa thể làm bị thương Lãng Thần chỗ nào.


      khí xung quanh bắt đầu đẫm máu khi số người ngã xuống và bị thương. Bên này ,Thiệu Nha nắm đầu hai tên cùng lúc đập mạnh vào nhau làm bọn chúng bể đầu chảy máu ngã xuống.


      Bên kia cũng kém phần khí thế .Vu Tích Kỳ chỉ dùng hai ngón tay để chặn nhát đao vừa hạ xuống , nguy hiểm chỉ trong gang tấc. Cậu xoay người , chuyển hướng ,lật ngược tình thế . Tên kia kịp ứng phó liền bị cây đao chém xuống bên tay. Máu tuôn ra kịp , lại tên ngã xuống.


      Hàn Lệ Ái vừa bước vào trong cả kinh , kiềm được mà hét lên tiếng. Mặt tái mét , xác người bị thương nằm dài sàn ,máu me bê bết chảy ra. ngồi bên quán nhưng vì cảm thấy quá thấp thỏm lo âu chịu được nên chạy qua đây . ngờ...


      Vương Lãng Thần nghe thấy tiếng hét liền xoay người tìm kiếm thân ảnh quen thuộc . Trong phút mất tập trung, Đào Ngôn thừa cơ tấn công . ngay lập tức né tránh nhưng kịp , nhát đao hạ xuống .


      Tuy rằng xẹt ngang qua cánh tay nhưng để lại vết thương dài và sâu ngay cánh tay tráng kiện của hẳn. Máu tươi bắt đầu chảy ra.


      Đào Ngôn bị trượt tay có chút mất thăng bằng , Vương Lãng Thần nhanh tóm lấy tay ta bẻ ngược cách tàn bạo . Cây đao tay rớt xuống đất.


      Chỉ nghe tiếng "rắc" , Đào Ngôn thét lên đau đớn kinh hoàng. Lãng Thần ném mạnh cả người tên đó xuống đất chỉ bằng tay. Đào Ngôn đau đớn nằm sàn nhà ôm lấy cánh tay rên rỉ.


      Bên kia Tam Vương hội cũng thắng thế . Bọn họ nhanh chóng xử gần hết đám người của Thiên hội. Vu Tích Kỳ và Thiệu Nha đánh nhau tập trung đến mức biết chuyện gì xảy ra. Chỉ biết đánh .


      Vương Lãng Thần quan tâm gì nữa chạy ngay đến cửa chỗ đứng như trời trồng.


      " Sao lại vào đây ? Tôi bảo là được vào cơ mà ! Có biết nguy hiểm thế nào ?! " - giận dữ .


      Hàn Lệ Ái mặt có chút trắng bệch nhìn rồi lại nhìn qua cánh tay bị thương chảy máu của , hoảng hốt - " Tay ... bị thương.. "


      " sao , chỉ là vết thương ngoài da thôi " - Lãng Thần cau mày. lo lắng cho ?


      lo lắng cực điểm , lại sợ sệt nhìn dòng máu tuôn ra từ cánh tay . Nhưng mặt Vương Lãng Thần vẫn rất thản nhiên tỏ ra chút đau đớn nào. Dường như quen với những vết thương này.


      " Dừng lại đánh nữa ! " - lớn giọng ra lệnh với đám người kia.


      Thiệu Nha vừa xử lí xong tên khó chịu - " Sao vậy lão đại , chỉ còn vài tên nữa thôi ,phải diệt trừ tận gốc chứ ?! "


      " cần , tha ấy tên đấy . Dù sao cũng thắng. Chúng ta rút ! " - Vương Lãng Thần nghiêm giọng ta lệnh .


      Bọn họ toàn bộ đều ai dám cãi lời , tất cả đều dừng tay. Mấy tên còn lại của Thiên hội sợ hãi nhanh chân chạy đến đỡ Đào Ngôn co giò chạy khỏi.


      " Lão đại , cậu bị thương ? " - Vu Tích Kỳ vừa chạy đến nhìn thấy vết thương cánh tay .


      Thiệu Nha cũng ngạc nhiên - " Lão đại , thân thủ của cậu giảm sút nhiều nha. Có bao giờ thấy cậu solo mà bị thương đâu "


      Vương Lãng Thần lại trừng mắt cảnh cáo , quay sang với Vu Tích Kỳ - " Mình sao. với bọn họ rút quân về trước khi cảnh sát đến "


      " Mình biết rồi "


      Cậu ta xong quay người qua bên kia ra lệnh cho đám người trong Tam Vương hội.


      " Gì mà sao ?! Nếu như để thế này máu cứ chảy ra rất nguy hiểm . Mau ra xe , tôi cầm máu "


      Hàn Lệ Ái lấy lại được bình tĩnh, nhíu mày với .


      " định lấy gì mà cầm máu ? "


      " ra xe biết " - lạnh lùng đáp.


      ************************************


      Ngồi đỡ vào trong xe của Thiệu Nha, lấy từ trong balo của mình ra hộp dụng cụ y tế. Vương Lãng Thần liền ngạc nhiên nhìn .


      " Sao lại đem theo thứ này ? "


      " Biết ngay theo xã hội đen các thế nào cũng có chuyện nên hồi sáng tôi đem theo dự phòng " - Hàn Lệ Ái nhàn nhạt đáp.


      " mau cởi áo sơmi ra để tôi xử lí vết thương "


      lại hối thúc.


      Vương Lãng Thần liền cởi cái áo sơmi đen ra , để lộ nửa thân hình hoàn hảo của mình . Cơ ngực và cánh tay đều rất rắn chắc, nảy nở. Nếu như là người con khác nhìn thấy đỏ mặt , mê đắm thân hình này rồi. Nhưng người trước mặt lại là Hàn Lệ Ái.


      mặt vẫn thản nhiên , trước đây khi vào khách sạn cũng từng thấy cơ thể rồi , thậm chí còn thấy hết. diễn trò dơ bẩn như vậy trước mặt thấy mới là lạ.


      Tuy rằng lúc đó rất chán ghét , xem như loại bỏ đáng để vào mắt. Nhưng tại , Hán Lệ Ái lại lo lắng đến cực điểm khi nhìn thấy vết thương dài gần nửa cánh tay của , máu cứ thế chảy xuống.


      " Đây mà là vết thương ngoài da sao ?! nhìn xem vết thương sâu như thế này còn chảy máu rất nhiều ! " - lên giọng hỏi gắt. nhận ra rằng bản thân tức giận.


      Vương Lãng Thần nheo mắt nhìn như nghi ngờ điều gì đó , đầy ý cười hỏi - " lo lắng cho tôi sao ? "


      Hàn Lệ Ái ngước mắt nhìn , trong giây ánh mắt sâu thẳm như biển nhưng ngay lập tức khôi phục lại vẻ lạnh lùng - " Tôi là lo khi về nhà , cha nhìn thấy vết thương. Người đầu tiên bị hỏi tội là tôi "


      " vậy ? "


      " Chẳng lẽ ? " - đáp.


      khoé miệng giơ cao . Hàn Lệ Ái mặc kệ , thêm gì , trực tiếp xử lí vết thương của rồi nhanh chóng băng bó lại.


      Suốt quá trình tập trung xử lí vết thương, Vương Lãng Thần vẫn chăm chú nhìn . Ngắm nghía gương mặt xinh đẹp tập trung của .


      Hàng lông mi đen dày , cong vút như cánh quạt. Cặp mắt to tròn long lanh ,làn da trắng mịn như em bé . Đôi môi trái tim , nhắn đỏ hồng. lại khẽ nuốt nước bọt. Tại sao trước mặt này lại khó kiềm chế đến như vậy .


      Hàn Lệ Ái băng bó xong , ngước mặt lên chạm phải ánh mắt nóng rực của . hơi mất tự nhiên định xoay người cất đồ vào balo.


      Nhưng là lần này để thoát...


      Vương Lãng Thần dùng cánh tay ôm lấy eo . Lệ Ái kịp phản ứng bị công kích ngay môi. cảm thấy mình cần thiết phải kiềm chế nữa.


      mạnh mẽ tấn công môi . Ngậm lấy cắn mút thỏa thích hai cánh môi non mềm của , rất ngọt , ngọt ngào tới mức vừa chạm vào còn khống chế được bản thân.


      Hàn Lệ Ái thảng thốt lại khó chịu đẩy ra nhưng vô tình lại chạm vào vết thương làm có phản ứng , rên trong cổ họng nhưng vẫn buông ra . Cánh tay càng siết chặt , ép sát chặt vào người.


      đành dám động đậy , sợ rằng chạm vào vết thương của . Nhưng tên kia lại càng lúc càng lấn tới. Nửa cơ thể trần trụi phía của bao vây lấy khiến khó nhọc hít thở. Trái tim kiềm được mà nhảy nhót lung tung.


      Vương Lãng Thần xâm chiếm miệng cuồng dã hơn bao giờ hết . mềm mại và ngọt ngào này khiến phát điên.


      lúc sau , khi hô hấp thể trụ nổi nữa, Vương Lãng Thần mới chịu rời khỏi đôi môi kia. Nhưng lại đột ngột ôm chặt lấy , đôi môi mỏng thủ thỉ bên tai .


      " Hàn Lệ Ái , bắt đầu từ bây giờ em là vị hôn thê của Vương Lãng Thần tôi "hương 15 : Nguy hiểm trong sòng bạc - Nụ hôn trong xe


      chau mày muốn gì đó nhưng đột nhiên hai người nghe tiếng kèn xe vang lên làm cả hai giật mình.


      " Này , này mình biết vợ chồng chưa cưới lại thắm thiết như vậy nha ? "


      Kính xe hạ xuống , gương mặt trẻ con ló đầu ra trêu đùa.


      Vương Lãng Thần trừng mắt nhìn cảnh cáo. gì chỉ cụp mi xuống.


      Thiệu Nha vẫn ló mặt ra khỏi cửa xe hỏi lão đại - " Lão đại thôi , cậu muốn xe mình hay motor ? "


      nghĩ ngợi lại nhìn qua . Khóe miệng có chút cong lên - " motor "


      Vừa xong chiếc Bugatti Veyron màu trắng chạy tới , đằng sau là tiếng động cơ ồn ào của mấy chiếc motor . tên trong bọn họ bước xuống khỏi chiếc motor giao mũ bảo hiểm cho Lãng Thần rồi ngồi lên chiếc motor cùng người khác.


      Hàn Lệ Ái dù sao cũng phải cùng . Dù muốn cũng phải . đâm lao phải theo lao. giúp trốn ra ngoài phải có trách nhiệm trông chừng và đem về nhà toàn vẹn. Nếu Vương Khải trách .


      Nghĩ vậy , vòng qua bên kia định mở cửa chiếc Bugatti Veyron màu đỏ vào ngồi nhưng cửa bị khóa. Hàn Lệ Ái nheo đôi mắt xinh đẹp nhìn người trong xe.


      Thiệu Nha lại hạ kính xe xuống cười cười - " Lệ Ái cậu chung với lão đại nhé "


      " Chẳng phải trong xe còn nhiều chỗ sao ? " - nhướn mắt.


      " Biết làm sao đây, lúc này mình có tâm buồn muốn có người ngồi bên cạnh chỉ muốn yên tĩnh , cậu thông cảm nhé ? " - Gương mặt trẻ con đầy vẻ tội nghiệp.


      trừng mắt. Đây là cái lý do kiểu gì vậy ?! Vậy mà cũng đem ra giải thích được ! Muốn yên tĩnh mà lúc nãy còn lôi lên xe vậy bây giờ còn đánh nhau . Lừa người kiểu gì vậy ?!


      Định quay sang xe của Vu Tích Kỳ nhưng cậu ta nhanh tay lái xe phóng . Thiệu Nha cũng liền chạy theo , đám người Tam Vương hội thấy thế cũng nhảy lên motor rồ ga phóng theo. Để duy nhất mình ở lại trơ trọi đường cùng .


      Hàn Lệ Ái bực dọc xoay người lại thấy con người kia nhàn nhã đứng dựa bên chiếc motor. thoải mái nhếch khóe môi. Từ từ bước lại gần , tròng mũ bảo hiểm vào đầu .


      " thôi . lựa chọn nào khác đâu "


      liếc cái đầy lạnh lùng . Nhưng Vương Lãng Thần quan tâm chỉ ngồi lên xe motor đội mũ vào đầu.


      " Leo lên "


      Hàn Lệ Ái vẻ mặt đầy cưỡng ép ngồi lên xe.


      " Ôm tôi "


      nghiêm túc ra lệnh.


      " Tôi ... Aaa... "


      chưa kịp dứt câu , Vương Lãng Thần phóng xe nhanh như chớp.


      Hàn Lệ Ái giật bắn mình tự chủ hai tay ôm lấy . Tên thần kinh này ! Muốn hù chết sao ?!


      ngồi trước chỉ cười hài lòng. muốn xem hôm nay có còn dám cường ngạnh , đanh thép trước mặt nữa hay ?


      Vương Lãng Thần càng rồ tay lái , tăng tốc độ nhanh chóng đuổi kịp đám người kia. ngồi sau bị dọa bởi tốc độ khủng khiếp này mà càng ôm chặt eo , gương mặt xinh đẹp vùi vào lưng . dám nhìn cảnh bên ngoài. Bên tai chỉ toàn nghe thấy tiếng gió.


      biết rằng , hành động gần gũi của càng lúc lại càng Vương Lãng Thần cảm thấy rung động kịch liệt. Trái tim mỗi lúc lại càng thể khống chế được .


      **************************************


      ...Sòng bạc Domino...


      Vương Lãng Thần đầu đám đông bước vào sòng bạc. Vẻ ngoài uy nghiêm ngạo mạn.


      " Xin lỗi , được vào đây "


      tên canh cửa to cao đứng chặn ngay trước mặt bọn họ .


      Vu Tích Kỳ tính bước lên nhưng đưa chặn lại , liếc mắt kêu cậu lùi xuống.


      " Chúng tôi là vào đây đánh bài có gì được ? " - Lãng Thần khóe miệng giương cao.


      Tên canh cửa mặt mày dữ tợn , mặt còn có vết sẹo , khinh khỉnh - " Đào thiếu gia có lệnh Vương thiếu gia và 2 người kia được phép bước chân vào sòng bài này "


      Vừa tên đó vừa nhìn qua Thiệu Nha và Vu Tích Kỳ . Tích Kỳ nghe mà muốn nổi giận, bọn người này mấy tuần trước dám ngang nhiên đến sòng bạc nhà cậu gây hấn. Nếu phải lực lượng của cậu đông bọn chúng có ý định phá nát sòng bạc rồi.


      Vương Lãng Thần tức giận mà chỉ từ tốn hỏi - " Chỉ cấm ba chúng tôi được vào thôi sao ? "


      Tên canh cửa chau mày gật đầu.


      " Vậy được... "


      Vừa , xoay người ra hiệu với đám người trong hội - " Các chú vào sòng bạc "vui chơi" chút "


      " Vâng , thưa lão đại ! " - Bọn họ đồng thanh đáp.


      Tên canh cửa kinh ngạc , trợn mắt .


      " Ai cho các người... "


      Chưa kịp hết câu tên đó bị người trong hội choàng tay từ phía sau bẻ cổ tiếng "rắc" . Tên đó đau đớn thét lên rồi ngã xuống đất.


      Bọn đàn em trong hội bước vào trong "vui chơi ". Còn ba người bọn đứng bên ngoài chờ đợi . Đào Ngôn cấm cho vào vào. Đâu nhất thiết là phải trực tiếp làm. Tam Vương hội đâu phải chỉ là ba người họ.


      ....


      Hàn Lệ Ái ngồi từ quán cà phê đối diện quan sát qua. Vương Lãng Thần cho vào vì trong đó rất nguy hiểm nên bắt đợi ở đây. cũng hề thích hay muốn chứng kiến mấy cảnh chém chém , giết giết này , phải là có chút sợ.


      Dù sao đó cũng là xã hội đen. Là xã hội mà chưa từng biết đến . Nhưng Hàn Lệ Ái biết nó nguy hiểm bao nhiêu. hiểu thiếu gia như Vương Lãng Thần tại sao lại muốn tham gia vào thế giới này. Có thể nhất thời thích thú với chuyện thâu tóm địa bàn , làm lão đại của giới xã hội đen. ngày nào đó , liệu vẫn còn tham vọng đó ?


      So với Vương Lãng Thần ngày thường hôm nay lại thấy ở khí chất uy nghiêm , ngạo mạn , sợ trời sợ đất. Rất áp chế người đối diện.


      Nhìn thấy cảnh tên canh cửa bị bẻ cổ mà Hàn Lệ Ái rùng mình. Thế giới xã hội đen kia vẫn như nghĩ , tàn nhẫn. Tuy rằng mạnh mẽ , cứng cỏi nhưng trước giờ vẫn chưa được chứng kiến những mặt đen tối thực này của xã hội. Trong lòng tránh được những sợ sệt.


      biết vì sao phía bên kia 3 người họ vẫn còn đứng ngoài , mà chỉ có đám người trong hội lại vào trong. rất muốn biết Vương Lãng Thần định làm gì.


      .....


      Vương Lãng Thần đứng bên ngoài nghe tiếng ầm ĩ trong sòng bạc còn có tiếng người la hét , mặt vẫn thản nhiên . Hai người bên cạnh cũng chỉ nhếch môi cười.


      Những người khách của sòng bạc sợ hãi tuôn hết ra khỏi cửa. Bên trong tiếng ầm ầm ngày càng lớn.


      " Lão đại , mình muốn vào trong đó quá . Tay mình ngứa hết chịu được rồi " - Thiệu Nha bẻ khớp ngón tay .


      " được , phải chờ bọn họ xong " - lạnh lùng .


      Cậu ta vẻ mặt mếu máo thút thít khiến Vương Lãng Thần muốn đấm vào mặt.


      Khoảng chừng gần 30 phút sau , người trong hội bước ra khỏi sòng bạc . Đứng trước mặt cẩn trọng báo cáo - " Lão đại , xử lí xong sạch , bắt được Đào Ngôn và trói ở trong "


      " Tốt , chú vào trong " - nhếch môi.


      Ba người bắt đầu tiến vào sòng bạc . Cảnh tượng bên trong vô cùng hỗn độn, bàn ghế bị gãy , những mảnh vỡ cũng rải rác khắp nơi. sàn nhà , mấy tên của sòng bạc bị đánh ngã nằm đau đớn.


      Bọn người trong hội xếp thành hai hàng chào ba người . Chính giữa gian phòng rộng lớn , tên con trai mặt mũi khôi ngô , nhưng lại toát lên vẻ gian manh và khinh người. ta bị trói chặt chiếc ghế bằng dây thừng. khóe miệng có vết máu như mới vừa bị đánh xong.


      " Tôi còn tưởng ai lại to gan đến quấy phá sòng bạc của tôi . ngờ là ba vị thiếu gia của hội Tam Vương " - Đào Ngôn hứng thú nhìn ba người tiến tới chỗ ta.


      " Biết làm sao đây , thất lễ rồi. Tôi nghe Đào thiếu gia ra lệnh cho ba chúng tôi vào nên Vương Lãng Thần tôi đành phải nhờ đàn em vào xin phép trước " - lấy cái ghế ngồi xuống trước mặt tên kia.


      " Vương thiếu gia xin phép hơi mạnh tay rồi. Nhưng mà cũng nên biết chơi với mèo bị mèo cắn đấy " - Đào Ngôn thích thú từ từ chuyển thành ánh mắt cảnh cáo.


      Vương Lãng Thần cười lạt - " Cám ơn Đào thiếu gia cảnh báo . Nhưng tôi cũng rất muốn thử xem con mèo này cắn có chết người đây ? "


      " Vương thiếu gia xem thường Đào Ngôn tôi quá rồi " - Đào Ngôn cười gian xảo.


      ta vừa xong đột nhiên xuất từ mọi cánh cửa trong sòng bạc toán người , rất đông, bao vây hết cả xung quanh. Tên nào cũng to cao ,mặt mày dữ tợn , mỗi tên tay cò cầm dao , gậy , đao toàn là hung khí.


      Đào Ngôn lớn giọng thích thú - " Các chú , tôi xin giới thiệu Tam Vương hội danh tiếng lẫy lừng. Mọi người làm quen với nhau ! "


      Bọn người Thiên hội vừa nghe thấy nhào vô hung tợn tấn công bọn họ. Đám người của Tam Vương hội ngay lập tức giao chiến. Thiệu Nha và Vu Tích Kỳ cũng nhảy vào xử lí. Bọn người của Thiên hội đông hơn lại còn có vũ khí , quả nhiên rất muốn "hủy" đám người của .


      " Quả nhiên là Đào thiếu gia rất chu đáo , chuẩn bị trước tất cả " - Vương Lãng Thần mặt chút biểu cảm lên tiếng.


      " Tất nhiên rồi , Vương thiếu gia ghé thăm đương nhiên tôi phải chuẩn bị chu đáo "


      Đào Ngôn vừa vừa gỡ dây trói ra đứng dậy , ta là cởi được dây trói từ trước.


      Đào Ngôn đoán được Vương Lãng Thần đến đây trả thù vụ sòng bạc của Vu gia . Cũng ngờ người của Tam Vương lại mạnh đến như vậy , chỉ loáng xử hết người của sòng bạc. Nhưng may là chuẩn bị trước , gọi người của Thiên hội đứng chờ bên ngoài , chờ đến khi Tam Vương hội đánh đuối sức bớt rồi hãy vào tấn công.


      Cảnh tượng xung quanh trở nên hỗn loạn. Kẻ này đánh đánh , kẻ kia chém chém. Nếu so về thực lực giao chiến người của Tam Vương giỏi hơn bất cứ ai nhưng người của Thiên hội rất đông lại còn mang theo vũ khí. Lần này ắt khó qua.


      Vương Lãng Thần vẫn rất ung dung - " Xem ra con mèo này móng vuốt rất lợi hại "


      Đào Ngôn bật cười bắt lấy cây đao của tên trong hội quăng cho - " Hôm nay Đào Ngôn tôi rất muốn xem thực lực của Vương thiếu gia có thực như lời đồn ? "


      " Rất sẵn lòng " - trả lời đầy ý cười.


      Vừa dứt lời Đào Ngôn xông vào tấn công. thoạt nhiên tránh né. Lại giơ tay đánh trả. Hai người bắt đầu giao chiến .


      Thân thủ của tên họ Đào rất tốt , ra đòn rất hiểm . Có điều ta lại thiếu chút nhanh nhẹn nên dù có dùng vũ khí nhưng vẫn chưa thể làm bị thương Lãng Thần chỗ nào.


      khí xung quanh bắt đầu đẫm máu khi số người ngã xuống và bị thương. Bên này ,Thiệu Nha nắm đầu hai tên cùng lúc đập mạnh vào nhau làm bọn chúng bể đầu chảy máu ngã xuống.


      Bên kia cũng kém phần khí thế .Vu Tích Kỳ chỉ dùng hai ngón tay để chặn nhát đao vừa hạ xuống , nguy hiểm chỉ trong gang tấc. Cậu xoay người , chuyển hướng ,lật ngược tình thế . Tên kia kịp ứng phó liền bị cây đao chém xuống bên tay. Máu tuôn ra kịp , lại tên ngã xuống.


      Hàn Lệ Ái vừa bước vào trong cả kinh , kiềm được mà hét lên tiếng. Mặt tái mét , xác người bị thương nằm dài sàn ,máu me bê bết chảy ra. ngồi bên quán nhưng vì cảm thấy quá thấp thỏm lo âu chịu được nên chạy qua đây . ngờ...


      Vương Lãng Thần nghe thấy tiếng hét liền xoay người tìm kiếm thân ảnh quen thuộc . Trong phút mất tập trung, Đào Ngôn thừa cơ tấn công . ngay lập tức né tránh nhưng kịp , nhát đao hạ xuống .


      Tuy rằng xẹt ngang qua cánh tay nhưng để lại vết thương dài và sâu ngay cánh tay tráng kiện của hẳn. Máu tươi bắt đầu chảy ra.


      Đào Ngôn bị trượt tay có chút mất thăng bằng , Vương Lãng Thần nhanh tóm lấy tay ta bẻ ngược cách tàn bạo . Cây đao tay rớt xuống đất.


      Chỉ nghe tiếng "rắc" , Đào Ngôn thét lên đau đớn kinh hoàng. Lãng Thần ném mạnh cả người tên đó xuống đất chỉ bằng tay. Đào Ngôn đau đớn nằm sàn nhà ôm lấy cánh tay rên rỉ.


      Bên kia Tam Vương hội cũng thắng thế . Bọn họ nhanh chóng xử gần hết đám người của Thiên hội. Vu Tích Kỳ và Thiệu Nha đánh nhau tập trung đến mức biết chuyện gì xảy ra. Chỉ biết đánh .


      Vương Lãng Thần quan tâm gì nữa chạy ngay đến cửa chỗ đứng như trời trồng.


      " Sao lại vào đây ? Tôi bảo là được vào cơ mà ! Có biết nguy hiểm thế nào ?! " - giận dữ .


      Hàn Lệ Ái mặt có chút trắng bệch nhìn rồi lại nhìn qua cánh tay bị thương chảy máu của , hoảng hốt - " Tay ... bị thương.. "


      " sao , chỉ là vết thương ngoài da thôi " - Lãng Thần cau mày. lo lắng cho ?


      lo lắng cực điểm , lại sợ sệt nhìn dòng máu tuôn ra từ cánh tay . Nhưng mặt Vương Lãng Thần vẫn rất thản nhiên tỏ ra chút đau đớn nào. Dường như quen với những vết thương này.


      " Dừng lại đánh nữa ! " - lớn giọng ra lệnh với đám người kia.


      Thiệu Nha vừa xử lí xong tên khó chịu - " Sao vậy lão đại , chỉ còn vài tên nữa thôi ,phải diệt trừ tận gốc chứ ?! "


      " cần , tha ấy tên đấy . Dù sao cũng thắng. Chúng ta rút ! " - Vương Lãng Thần nghiêm giọng ta lệnh .


      Bọn họ toàn bộ đều ai dám cãi lời , tất cả đều dừng tay. Mấy tên còn lại của Thiên hội sợ hãi nhanh chân chạy đến đỡ Đào Ngôn co giò chạy khỏi.


      " Lão đại , cậu bị thương ? " - Vu Tích Kỳ vừa chạy đến nhìn thấy vết thương cánh tay .


      Thiệu Nha cũng ngạc nhiên - " Lão đại , thân thủ của cậu giảm sút nhiều nha. Có bao giờ thấy cậu solo mà bị thương đâu "


      Vương Lãng Thần lại trừng mắt cảnh cáo , quay sang với Vu Tích Kỳ - " Mình sao. với bọn họ rút quân về trước khi cảnh sát đến "


      " Mình biết rồi "


      Cậu ta xong quay người qua bên kia ra lệnh cho đám người trong Tam Vương hội.


      " Gì mà sao ?! Nếu như để thế này máu cứ chảy ra rất nguy hiểm . Mau ra xe , tôi cầm máu "


      Hàn Lệ Ái lấy lại được bình tĩnh, nhíu mày với .


      " định lấy gì mà cầm máu ? "


      " ra xe biết " - lạnh lùng đáp.


      ************************************


      Ngồi đỡ vào trong xe của Thiệu Nha, lấy từ trong balo của mình ra hộp dụng cụ y tế. Vương Lãng Thần liền ngạc nhiên nhìn .


      " Sao lại đem theo thứ này ? "


      " Biết ngay theo xã hội đen các thế nào cũng có chuyện nên hồi sáng tôi đem theo dự phòng " - Hàn Lệ Ái nhàn nhạt đáp.


      " mau cởi áo sơmi ra để tôi xử lí vết thương "


      lại hối thúc.


      Vương Lãng Thần liền cởi cái áo sơmi đen ra , để lộ nửa thân hình hoàn hảo của mình . Cơ ngực và cánh tay đều rất rắn chắc, nảy nở. Nếu như là người con khác nhìn thấy đỏ mặt , mê đắm thân hình này rồi. Nhưng người trước mặt lại là Hàn Lệ Ái.


      mặt vẫn thản nhiên , trước đây khi vào khách sạn cũng từng thấy cơ thể rồi , thậm chí còn thấy hết. diễn trò dơ bẩn như vậy trước mặt thấy mới là lạ.


      Tuy rằng lúc đó rất chán ghét , xem như loại bỏ đáng để vào mắt. Nhưng tại , Hán Lệ Ái lại lo lắng đến cực điểm khi nhìn thấy vết thương dài gần nửa cánh tay của , máu cứ thế chảy xuống.


      " Đây mà là vết thương ngoài da sao ?! nhìn xem vết thương sâu như thế này còn chảy máu rất nhiều ! " - lên giọng hỏi gắt. nhận ra rằng bản thân tức giận.


      Vương Lãng Thần nheo mắt nhìn như nghi ngờ điều gì đó , đầy ý cười hỏi - " lo lắng cho tôi sao ? "


      Hàn Lệ Ái ngước mắt nhìn , trong giây ánh mắt sâu thẳm như biển nhưng ngay lập tức khôi phục lại vẻ lạnh lùng - " Tôi là lo khi về nhà , cha nhìn thấy vết thương. Người đầu tiên bị hỏi tội là tôi "


      " vậy ? "


      " Chẳng lẽ ? " - đáp.


      khoé miệng giơ cao . Hàn Lệ Ái mặc kệ , thêm gì , trực tiếp xử lí vết thương của rồi nhanh chóng băng bó lại.


      Suốt quá trình tập trung xử lí vết thương, Vương Lãng Thần vẫn chăm chú nhìn . Ngắm nghía gương mặt xinh đẹp tập trung của .


      Hàng lông mi đen dày , cong vút như cánh quạt. Cặp mắt to tròn long lanh ,làn da trắng mịn như em bé . Đôi môi trái tim , nhắn đỏ hồng. lại khẽ nuốt nước bọt. Tại sao trước mặt này lại khó kiềm chế đến như vậy .


      Hàn Lệ Ái băng bó xong , ngước mặt lên chạm phải ánh mắt nóng rực của . hơi mất tự nhiên định xoay người cất đồ vào balo.


      Nhưng là lần này để thoát...


      Vương Lãng Thần dùng cánh tay ôm lấy eo . Lệ Ái kịp phản ứng bị công kích ngay môi. cảm thấy mình cần thiết phải kiềm chế nữa.


      mạnh mẽ tấn công môi . Ngậm lấy cắn mút thỏa thích hai cánh môi non mềm của , rất ngọt , ngọt ngào tới mức vừa chạm vào còn khống chế được bản thân.


      Hàn Lệ Ái thảng thốt lại khó chịu đẩy ra nhưng vô tình lại chạm vào vết thương làm có phản ứng , rên trong cổ họng nhưng vẫn buông ra . Cánh tay càng siết chặt , ép sát chặt vào người.


      đành dám động đậy , sợ rằng chạm vào vết thương của . Nhưng tên kia lại càng lúc càng lấn tới. Nửa cơ thể trần trụi phía của bao vây lấy khiến khó nhọc hít thở. Trái tim kiềm được mà nhảy nhót lung tung.


      Vương Lãng Thần xâm chiếm miệng cuồng dã hơn bao giờ hết . mềm mại và ngọt ngào này khiến phát điên.


      lúc sau , khi hô hấp thể trụ nổi nữa, Vương Lãng Thần mới chịu rời khỏi đôi môi kia. Nhưng lại đột ngột ôm chặt lấy , đôi môi mỏng thủ thỉ bên tai .


      " Hàn Lệ Ái , bắt đầu từ bây giờ em là vị hôn thê của Vương Lãng Thần tôi "

    2. DOVE

      DOVE Member

      Bài viết:
      60
      Được thích:
      52
      Chương 16 : Hạnh phúc nhen nhóm



      Câu này vừa như lời tuyên bố lại giống lời đồng ý của Vương Lãng Thần đối với .


      Hàn Lệ Ái lẳng lặng nhìn , gì. Xoay người rời khỏi vòng vây của , cất đồ vào balo kéo khóa lại.


      Vương Lãng Thần trông thấy gương mặt xinh đẹp kia chút biểu mà cau mày. Còn tưởng , tức giận hoặc là mấy lời chửi mắng xiên xéo . Nhưng đây hoàn toàn khác với dự tính của . lại chút phản ứng với .


      Hàn Lệ Ái vẫn giữ nguyên vẻ lãnh đạm. Điều này càng làm Vương Lãng Thần khó hiểu.


      " mặc áo vào . Tôi ra ngoài trước "


      rồi , mở cửa bước xuống xe. Hàn Lệ Ái phải vì khó chịu hay tức giận . Nhưng có quyền ngăn cản sao.


      với cùng nhau kết hôn , chuyện tiếp xúc này sớm muộn cũng phải có. Bây giờ tức giận , cũng có thể đem tư cách vị hôn phu ra .


      vẫn là nên quan tâm đến những chuyện nhặt . Chuyện cần quan tâm là chuyện chính kia. Vả lại...


      Hàn Lệ Ái cũng muốn để ý đến nụ hôn lúc nãy là đùa bỡn hay thực . Cho dù trong lời vừa rồi của có ý tứ gì cũng muốn biết . muốn hiểu , muốn quan tâm.


      Đúng lúc xuống xe Thiệu Nha và Vu Tích Kỳ tới .


      " Sao hai người ở trong đó lâu vậy ? Lão đại vết thương sao chứ ? " - Thiệu Nha hỏi.


      Vu Tích Kỳ nhìn thấy cánh môi sưng tấy của liền đoán ra ngay chuyện gì vừa xảy ra. Cậu ánh mắt đầy ý cười nhìn .


      Thấy ánh mắt của người đối diện nhìn mình , Hàn Lệ Ái vội tránh né , nhìn sang Thiệu Nha - " Vết thương của Lãng Thần khá sâu , tôi chỉ là tạm thời cầm máu . Vẫn phải đưa ta bệnh viện để khâu vết thương lại "


      Thiệu Nha nghiêm túc gật đầu - " Được rồi mình ngay lập tức đưa lão đại "


      Đúng lúc đó , Vương Lãng Thần mặc áo xong mở cửa ra khỏi xe . Thiệu Nha liền tiến lên - " Lão đại , mình đưa cậu đến bệnh viện khâu vết thương lại "


      gì , chỉ liếc qua nhìn bóng lưng . Tuy Hàn Lệ Ái quay lưng lại nhưng vẫn cảm thấy có luồn điện chạy dọc sóng lưng . biết nhìn mình.


      " Hàn Lệ Ái , cậu cùng chứ ? Dù sao cậu cũng phải đưa lão đại về nhà trình diện chủ tịch Vương " - Thiệu Nha thấy vậy bèn lên tiếng gọi .


      Bấy giờ , Hàn Lệ Ái mới xoay lưng lại , nhàn nhạt nhìn người hỏi , trả lời chỉ đúng từ - " "


      nhìn nhưng Vương Lãng Thần cứ chăm chú nhìn về phía . Mọi việc đều rơi vào tầm mắt của Vu Tích Kỳ. Cả tuần nay , hai người có những cử chỉ rất mờ ám nha...


      Chẳng lẽ lão đại thực đồng ý hôn ước này. Điều đáng nghi hơn là lão đại thích Hàn Lệ Ái ?


      *************************************


      Cả ba người lái xe đến bệnh viện tư nhân gần đó để khâu vết thương lại . Vu Tích Kỳ chung vì còn bận việc.


      Lúc vào khâu vết thương , vị nữ bác sĩ trẻ và y tá kia cứ nhìn chăm chăm Vương Lãng Thần. khó nhận ra vẻ mê mệt trong mắt họ. người cao lớn , tuấn , khí chất cao ngạo , uy nghiêm như đương nhiên khiến toàn bộ phụ nữ mê mệt dù chưa đủ tuổi trưởng thành nữa.


      Vả lại ai mà biết đến Vương thiếu gia danh tiếng lẫy lừng ở đất Bắc Kinh. Vương Thần làm mưa làm gió , đứng đầu cả tổ chức xã hội đen . Ít ra hình của cũng tràn ngập internet vì vẻ đẹp trai tưởng của mình.


      Thiệu Nha đương nhiên cũng bị bỏ qua. Trái với vẻ đẹp của Lãng Thần , gương mặt trắng trẻo búng ra sữa lại tuấn mĩ của cậu cũng làm ấy trong bệnh viện thể rời mắt .


      Chỉ có mình là bị vị bác sĩ và y tá kia bỏ xó nha. Chỉ biết ân cần với Vương Lãng Thần rồi lại hỏi thăm Thiệu Nha. Hàn Lệ Ái xem như bằng khí.


      Xong xuôi , Thiệu Nha đưa hai người về . Vừa vào đến Vương gia biệt thự thấy Vương Khải ngồi ở phòng khách chờ sẵn.


      " Hai đứa đâu giờ này mới về ? " - Ông nghiêm giọng hỏi.


      Hàn Lệ Ái cúi chào rồi lễ phép trả lời - " Thưa tụi con ra ngoài hẹn hò ạ. Xin lỗi chủ tịch vì con tự ý đưa Lãng Thần xin phép trước "


      " Nếu vậy , tại sao còn chạy trốn khỏi vệ sĩ ? " - Ông tiếp tục hỏi.


      định lên tiếng nhưng người bên cạnh cướp lời - " Là con đột ngột kéo ấy chạy, phải ấy muốn "


      Sau đó , hai người viện vài cớ qua loa với Vương Khải . Tuy rằng ông muốn tra hỏi thêm nhưng vì nể mặt Hàn Lệ Ái nên ông hỏi.


      Vết thương của hoàn toàn bị phát mặc áo sơ mi đen tay dài nên che được nửa bắp tay . Ngay cả vết máu áo cũng bị nhìn thấy .


      " Vậy cháu xin phép về trước. Chủ tịch cũng nên nghĩ ngơi sớm ạ " - nhàng cúi chào.


      " Được rồi , vậy cháu về nhà nghỉ ngơi sớm . Cũng tối rồi " - Vương Khải ôn tồn .


      Khi xoay người rời khỏi phòng khách người bên cạnh bước theo ra ngoài nắm lấy cánh tay kéo lại - " Tôi đưa em về "


      Hàn Lệ Ái lắc đầu , gạt tay ra - " cần . về nhà rồi ở nhà nghỉ ngơi , tôi cũng gọi tài xế đến rước rồi "


      tính mở miệng nhưng tiếp lời - " Chủ tịch phải là biết đâu. Ông ấy cẩn trọng như vậy tất nhiên là sai người theo dõi chúng ta . Nhưng vì có tôi cùng nên chủ tịch mới muốn tra hỏi thêm. Vì vậy tốt nhất sắp tới nên ở nhà làm con ngoan "


      nhìn gì . Lúc sau mới thấp giọng - " Được rồi em về . Ngủ sớm chút , chuyện xảy ra hôm nay chắc dọa đến em ít "


      Câu này đầy ý tứ nha. muốn chuyện trong sòng bạc hay là nụ hôn kia.


      Hàn Lệ Ái nhất thời nghĩ ra , chỉ tùy tiện gật đầu cái rồi rời khỏi. Để lại đứng đó , khóe miệng giơ cao ít.


      ***************************************


      Thấm thoát , tháng trôi qua . Mối quan hệ của và Vương Lãng Thần càng lúc lại càng khó hiểu nhưng có thể là tiến triển. tuy ngoài miệng thừa nhận là đồng ý hôn ước này . Nhưng cũng có chút phản kháng hay đối chọi nào.


      Ngược lại , Vương Lãng Thần thường xuyên có những hành động hay lời mờ ám với . Mà Hàn Lệ Ái chỉ lạnh lùng quan tâm. Từ cái đêm trong xe đó , cảm thấy đối với hoàn toàn thay đổi hay cũng có thể ngay trước đó thay đổi , còn hung dữ hay tức giận trước mặt .


      Từ hôm đó đến nay , cũng có cái "hành động" kia nữa hay đúng hơn là có cơ hội bởi vì Hàn Lệ Ái hoàn toàn khéo léo tránh né .


      Suốt tháng nay , cũng thường xuyên đến thăm Lam Doanh. Bà rất niềm nở lại vui vẻ đón tiếp . Hai người thực rất hợp nhau , cùng nhau làm rất nhiều chuyện. Cùng vẽ tranh , mua sách , trồng cây vườn .


      Chiều chủ nhật , Vương Lãng Thần quyết định thăm mẹ mình. Cũng may , vừa được bãi bỏ lệnh cấm túc , nếu lâu như vậy rồi mà vẫn được gặp mẹ.


      Vừa bước vào nhà , nghe tiếng khúc khích cười đùa của phụ nữ. Lãng Thần nghe tiếng cười mà lên gác xếp . Là mẹ và Hàn Lệ Ái.


      Hai người chơi trò gì đó mà hiểu cho lắm. bức tường phai sơn treo tấm vải màu trắng lớn , tấm vải lại có treo những quả bong bóng thổi .


      Hàn Lệ Ái tay cầm cái phi tiêu phóng trúng vào quả bong bóng . Quả bóng liền lập tức vỡ ra toàn là sơn màu thấm lên tấm vải màu trắng. Tiếp đến Lam Doanh cũng phóng , liền trúng quả khác.


      Cả hai cứ thi nhau phóng , lại chuyện cười đùa . Vương Lãng Thần muốn phá vỡ bầu khí của hai người nên chỉ đứng dựa vào cửa quan sát. muốn nhìn vẻ mặt hạnh phúc hiếm có của mẹ mình , lại muốn ngắm nghía gương mặt xinh đẹp vui vẻ của .


      ra khi cười lại đẹp đến như vậy , ánh dương rạng rỡ cũng sáng ngời bằng nụ cười của . Vương Lãng Thần chỉ có thể say mê mà ngắm nhìn . Cảnh tượng trước mắt khiến tâm tư bị cuốn theo , cảm giác rất vui vẻ .


      Chơi xong Lam Doanh mới phát con trai mình đứng ngoài cửa từ lúc nào - " Lãng Thần , con đến lúc nào vậy ? Sao lên tiếng ? "


      " Con cũng chỉ là mới đến thôi. Thấy hai người vui vẻ như vậy con làm sao dám phá hỏng bầu khí " - thích thú trả lời. Ánh mắt hướng về người con đứng phía sau.


      " Mẹ cùng Lệ Ái cũng chỉ là nhất thời có hứng nên chơi cho vui thôi " - Bà cười cười .


      " Mẹ, tối nay chúng ta ra ngoài ăn bữa . Lâu như vậy rồi con chưa được cùng mẹ ăn cơm " - Vương Lãng Thần nêu ý kiến.


      Lam Doanh vui vẻ định đồng ý nhưng bà đột nhiên im lặng , giọng điệu được tự nhiên - " Hay là cần đâu. Mẹ mua đồ về nấu cơm cho con ăn "


      Thấy được biến hoá trong mắt mẹ , liền sinh ra nghi hoặc nhưng vẫn giả vờ cười - " Vậy được , con cũng muốn ăn thử món mẹ nấu "


      " Cháu cùng bác " - Hàn Lệ Ái tiến lên ân cần .


      " Được " - Lam Doanh cười .


      " Vậy Thần nhi con trông nhà giúp mẹ. Mẹ cùng Lệ Ái đến siêu thị mua đồ ăn. Gần đây thôi , ngay đầu đường , về rất nhanh " - Bà vui vẻ dặn dò con trai.


      Vương Lãng Thần gật đầu cái.


      ***************************************


      " Nhìn người đó kìa , trông rất quen , bà đó có phải là Á hậu Lam Doanh nổi tiếng thời ? "


      " Hình như đúng là ta. ra là ra tù rồi "


      Hàn Lệ Ái cùng lựa rau củ đột nhiên nghe tiếng xì xầm của hai người phụ nữ trung niên đẩy xe qua lựa đồ ăn.


      Họ chăm chăm nhìn vào Lam Doanh rồi thầm to với nhau . biết được rằng và cả người bên cạnh đều nghe thấy.


      Lam Doanh lựa rau tay bỗng dưng khựng lại . Cả người cứng ngắc. Tay của bà bắt đầu run run. Hàn Lệ Ái thấy vậy ngay lập tức cầm lấy búp rau trong tay bà đồng thời cũng nắm lấy tay bà.


      Bà giật mình , ngước mắt nhìn nhưng Hàn Lệ Ái chỉ nở nụ cười giúp bà bình tĩnh lại.


      " Để cháu cầm cho "


      Lam Doanh cảm động nhìn . Hai người tiếp tục đẩy xe sang gian khác mua đồ.


      đường bộ về nhà , hai người trở nên im lặng. Lúc sau , Lam Doanh đột ngột mở miệng.


      " Hồi còn trẻ , bác từng tham gia cuộc thi sắc đẹp và đạt được giải Á hậu . Sau đó bác trở nên nổi tiếng , được báo chí biết đến. Nhưng trong thế giới hào nhoáng đó , bác từng bước từng bước bị cám dỗ , cuối cùng bác sa ngã vào con đường tội lỗi . Bác từng làm tình nhân của Vương Khải trong vài tháng vì muốn có được ánh hào quang kia "


      Hàn Lệ Ái lẳng lặng nghe bà kể. Tuy rằng mình muốn biết nhưng lúc này người phụ nữ lại muốn kể ra cho thỏa lòng sao có thể tàn nhẫn ngăn lại. Lam Doanh giọng điệu đau xót hồi tưởng - " Sau này bác còn dính vào cả ma tuý . những sử dụng , bác còn dính líu vào đường dây buôn bán "


      đến đây , bỗng ngạc nhiên nhìn người phụ nữ. Bà liền dừng bước - " Có phải cháu cảm thấy rất khinh thường bác ? "


      liền lắc đầu - " Con người ai cũng có quá khứ , cũng có góc tối của riêng mình. Bác cũng vậy , ngay cả cháu cũng vậy . ai có thể khinh thường ai cũng như xem thường ai "


      Lam Doanh cười khổ - " Cháu tốt với bác "


      Sau đó , bà lại kể tiếp - " Lúc bác biết mình mang thai , bác cảm thấy rất sợ hãi . Bác thông báo cho Vương Khải nhưng ông ta mực thừa nhận đó là con mình , còn uy hiếp bác . Rồi sau đó bác bị cảnh sát bắt nhưng họ hoãn thi hành án vì bác mang thai . Sau khi sinh xong , Thần nhi vừa được tuổi bác lại bị bắt vào tù . Vương Khải lúc đó lại chạy đến đón Thần nhi về nhà bởi vì vợ của ông ta sinh con nối dõi được. Khi Thần nhi bắt đầu lớn , nó có mấy lần được vào thăm bác, đối với người ngoài chuyện bác là mẹ nó bị Vương Khải dấu nhẹm . Bác cũng vì tương lai của con trai mình mà chỉ biết làm theo lời Vương Khải "


      Kết thúc đoạn hồi tưởng mà giọng bà lại run run. Hàn Lệ Ái đau thương nhìn bà . biết gì , chỉ cầm lấy tay bà - " Cháu tin, ngày nào đó Vương Lãng Thần đường đường chính chính công khai bác là mẹ của mình "


      Lam Doanh chỉ cười , vỗ vỗ vào bàn tay của - " Cám ơn lời an ủi của cháu nhưng bác chỉ hy vọng Thần nhi có cuộc sống đầy đủ và hạnh phúc "


      " Có bác ở bên cạnh , ấy mới có thể hạnh phúc "


      tùy tiện câu trong lòng liền chột dạ. Giống như quan tâm đến hạnh phúc của vậy.


      Bá lại cười , trả lời.


      **************************************


      Vừa thấy hai người về , Vương Lãng Thần lật đật chạy ra xách đồ dùm . Hàn Lệ Ái liền cùng Lam Doanh vào bếp làm đồ ăn .


      đối với chuyện bếp núc này , phải là chưa bao giờ động tới nên khi vào bếp có chút chật vật. Nhìn thái thịt mà Lam Doanh buồn cười - " Hay cháu giúp bác rửa rau , để bác làm cho "


      " Vâng " - Hàn Lệ Ái ngượng nghịu gật đầu.


      Vương Lãng Thần vừa vào nhìn thấy buồn cười . Bộ dạng chật vật lúc này của đúng là ngàn năm có . còn tưởng chuyện gì cũng có thể làm giống như nữ cường nhân vậy. Nhìn lúc này đúng là mới giống nữ nhi bình thường.


      Hàn Lệ Ái chỉ lạnh lùng liếc cái . Rồi lại tập trung rửa rau. Có gì đáng buồn cười ?


      " Con cười cái gì ? Mau vào đây giúp mẹ lột hành , tỏi " - Lam Doanh nghiêm giọng với con trai.


      " Con sao ? " - tự lấy tay chỉ vào mình hỏi câu.


      " là con là ai . Vào đây nhanh lên . Muốn được ăn phải vào làm " - Bà trừng mắt , giọng nửa đùa.


      Vương Lãng Thần đành lếch thếch vào . Lén dòm qua thấy khuôn miệng xinh đẹp hơi cong lên , nhìn có vẻ thỏa mãn.


      So với dáng vẻ lúc nãy của Hàn Lệ Ái dáng vẻ lúc này của càng tức cười hơn hẳn , còn hơn cả xem hài kịch. Dáng người to cao ngồi chồm hổm dưới bếp , chật vật lột hành . Lúc sau thấy mắt đỏ hoe , lát sau nữa biết từ đâu nước mắt chảy dài má.


      Hàn Lệ Ái xém chút nữa là kiềm được mà phá lên cười . Nhưng mà phải giữ vững tác phong ngày thường nên nhịn.


      Nếu để Thiệu Nha nhìn thấy cảnh này cậu ta chắc chắn cười thúi ruột , châm chọc ăn tiền. Còn đám người Tam Vương hội ít nhất cũng bị dọa té bật ngửa.


      Lão đại cao cao tại thượng của họ vừa ngồi chồm hổm vừa lột hành lại bị cay mắt mà khóc . Đáng thương hết sức !

    3. DOVE

      DOVE Member

      Bài viết:
      60
      Được thích:
      52
      Chương 17 : khác thường của Hàn Lệ Ái



      Sau khi nấu xong mọi người lại bắt đầu dọn ra cùng nhau ăn tối . Ba người vừa ăn vừa trò chuyện rất vui vẻ , thực ra chỉ có và Lam Doanh là cùng nhau bàn luận đủ thứ . Còn lâu lâu mới câu.


      cảm giác ấm cúng mà chỉ có gia đình thực mang lại . Hàn Lệ Ái là lần đầu tiên cảm nhận được thứ ấm áp bé mà kỳ diệu này. Ngay cả cũng vậy.


      " Lệ Ái , sao cháu lại ăn ít như vậy ? "


      " Cháu chỉ ăn nhiêu đây là no lắm rồi. Hôm nay nhờ bác nấu cơm ngon nên cháu mới có thể ăn nhiều như vậy " - cười cười buông đũa.


      Đích thực hôm nay là lần đầu tiên ăn nhiều như vậy . Hai chén cơm là quá nhiều , bình thường ăn cơm còn ăn hết chén. Từ đến lớn , Hàn Lệ Ái đều bị chứng biếng ăn. Nên chẳng muốn ăn gì nhiều.


      " Dỗ ngọt bác thôi sao ? " - Lam Doanh hiền hậu .


      vội lắc đầu - " đâu . Thực rất ngon "


      Vương Lãng Thần nhíu mày nhìn qua chén cơm của . Tia quỷ dị lại phát ra. Nhìn trông có vẻ cảm thấy khó chịu.


      Trời bắt đầu khuya, Vương Lãng Thần mới đưa về . Hai người lúc nào ngồi trong xe cũng duy trì im lặng và lần nào cũng phải lên tiếng.


      Hôm nay cũng ngoại lệ .


      " Mẹ tôi... "


      chỉ vừa mở miệng đột ngột cắt ngang - " Mẹ của lúc nãy đột nhiên muốn ở nhà ăn cơm thấy lạ sao ? "


      " Có , rất lạ. Mẹ tôi vốn dĩ muốn cùng chúng ta ra ngoài ăn " - Vương Lãng Thần nghiêm túc trả lời . ra chỉ mình thấy kì lạ trong mắt mẹ. Nhưng tài nào đoán được lý do.


      Hàn Lệ Ái chậm chạp lên tiếng - " Bác vì muốn giữ thể diện cho nên muốn cùng đến chỗ đông người để họ xì xào bàn tán về bác . Cũng muốn Vương chủ tịch biết được dẫn bác ấy ra ngoài ăn tối nếu như vậy , chủ tịch làm khó . Bác từ đầu chí cuối là đều muốn bị khó xử "


      ra là như vậy. Là quá thờ ơ , quan tâm đến mẹ mình . Mẹ thương như vậy mà chưa thể báo đáp lại còn khiến mẹ chịu nhiều ủy khúc.


      " Bác thương như vậy . Chẳng lẽ muốn mãi mãi dấu chuyện là con của bác , để bác chịu bao nhiêu ủy khúc sao ? " - nhàng hỏi.


      " Tất nhiên là . Chờ thời gian nữa khi tôi đủ quyền , nhất định công khai mẹ mình " - Lãng Thần kiên định .


      Hàn Lệ Ái đột nhiên khẽ cười lạt - " muốn có quyền nhưng lại chịu đến quản lí công ty "


      " phải chỉ có đứng đầu tập đoàn tôi mới trở thành người có quyền "


      " Ý là đứng đầu xã hội đen. Vương Lãng Thần , tôi hiểu vì sao rốt cục thiếu gia có gia thế như thích ngồi trong văn phòng dùng đầu óc để điều khiển tập đoàn mà lại thích ra ngoài kia chịu bao nguy hiểm , chém giết lẫn nhau chỉ vì địa bàn nào đó. Chẳng lẽ con người chỉ biết dùng bạo lực thôi sao ? "


      Vương Lãng Thần nghe hỏi chỉ nhàn nhạt đáp - " Hàn Lệ Ái , đừng xem thường thế giới đó. Có thể em nghĩ thế giới mà tôi chọn khác xa so với thế giới của em. Nhưng thực ra bản chất của chúng đều giống nhau cả , đều là người muốn câu xé người , muốn chiếm được quyền hành . Chỉ khác nhau ở chỗ trong thế giới của em , em chỉ toàn đối mặt với những kẻ chỉ có thể dùng trí tuệ để đối đầu. Còn trong thế giới của tôi , tôi chỉ toàn gặp những kẻ chỉ có thể dùng bạo lực để giải quyết . Trông khác nhưng thực chất đều như nhau mà thôi"


      " đúng là có kiểu lý luận rất khác người " - cười lạnh.


      " Chẳng phải học tập em sao ? "


      " Nhưng tôi vẫn muốn hiểu điều 'Muốn người khác tôn trọng , trước hết mình phải đủ mạnh'. Nếu muốn nắm trong tay quyền quyết định , trước hết phải mạnh hơn cả cha của mình . Nếu lời của với chủ tịch mà đáng cân nào" - Hàn Lệ Ái giọng . Đây là bài học thứ 3 muốn biết. Nếu nắm được quyền hành tập đoàn trong tay , lời của đối với Vương Khải chút cũng đáng nghe.


      Vương Lãng Thần lên tiếng , ánh mắt vẫn tập trung lái xe . Lúc sau mới lên tiếng hỏi , có phần trêu đùa - " Em là lo lắng cho tương lai của tôi ? "


      " và tôi cùng nhau kết hôn . Tương lai của tất nhiên ảnh hưởng đến tôi " - Hàn Lệ Ái lạnh lùng đáp.


      Nếu như công khai mẹ mình là Lam Doanh , chắc chắn chấn động dư luận . Đến lúc đó , cha thể nào chấp nhận lừa dối này mà hủy hôn , mất cơ hội hợp tác với Vương thị. Nhưng cũng rất muốn giúp Lam Doanh .


      Nên vì vậy muốn vào Vương thị làm việc , tham gia kinh doanh , nắm chắc lấy quyền hành, lôi kéo thế lực ình, chứng minh năng lực điều hành của bản thân . Đợi đến lúc đó , cho dù Vương Khải có muốn cản cũng được. Lãng Thần có thể đường đường chính chính công khai mẹ mình.


      " Tôi nắm trong tay quyền quyết định theo cách của tôi nên em yên tâm " - chắc nịch .


      Hàn Lệ Ái hít thở sâu cái rồi lại thở ra . Ánh mắt lẳng lặng hướng ra ngoài cửa sổ. im lặng . Được , cứ coi như lần này tin , chờ xem dùng cách gì .


      **********************************


      Sáng thứ 6 , Vương Lãng Thần vào lớp nhìn thấy ngồi trong lớp rồi. Bình thường , đợi đến khi chuông reo mới vào nhưng hôm nay lại phá lệ sớm bữa.


      Hàn Lệ Ái học rất sớm , ngày nào cũng vậy . vào lớp nhìn thấy . Có điều lúc nào cũng thấy ngồi đọc sách, mảy may quan tâm đến những thứ xung quanh , ngước mắt lên nhìn cũng có. Điều này làm Vương Lãng Thần có chút bực bội.


      Mấy quyển sách dày cộm nhàm chán đó hay đến vậy sao ?!


      Hay đến mức thèm để ý đến có mặt của . Vương Lãng Thần bước lại kéo ghế ngồi ngay trước mặt .


      Ánh mắt của Hàn Lệ Ái vẫn chú tâm vào trang sách , thèm liếc mắt đến người đối diện lấy cái.


      càng bực vươn tay che quyển sách lại , để đọc được.


      " Quyển sách này hay đến vậy à ? chút cũng quan tâm đến có mặt của tôi sao ? "


      Hàn Lệ Ái bấy giờ mới ngước mắt lên nhìn , nhưng ánh mắt rất lạ . Rất lạnh và sâu hun hút . trả lời , gấp quyển sách lại để nằm bàn. Cả người đứng dậy , thẳng ra khỏi lớp.


      nhìn ngạc nhiên . Nếu như là bình thường chẳc chắn gì đó chọc giận nhưng lúc này , phản ứng gì mà lại bỏ ra ngoài . Ánh mắt của cũng khác so với bình thường. Tuy rằng người rất lạnh lùng nhưng thực phản ứng gì làm đột nhiên lo lắng.


      Hàn Lệ Ái hôm nay có điều gì rất lạ.


      Giờ ăn trưa , Vương Lãng Thần cũng thấy bóng dáng của . Hỏi Thiệu Nha và Vu Tích Kỳ bọn họ đều rằng biết. cảm giác có điều gì đó ổn.


      Ngồi trong lớp học , cứ chăm chăm nhìn sang nhưng hề hay biết hay đúng hơn buồn để ý. Suốt cả buổi học , Hàn Lệ Ái chuyện với câu nào. Dáng vẻ lãnh đạm của khiến Lãng Thần vô cùng khó chịu cùng sốt ruột.


      Đến giờ ra về , trời bắt đầu mưa to. Mưa nặng hạt trút xuống , khí bỗng dưng trở nên trầm xuống , lạnh hơn. Vương Lãng Thần sắp xếp tập vở xong , ngước mắt lên thấy đâu . Ngực trở nên phập phồng lo âu.


      Nghĩ rằng về , đành mang balo ra ngoài cổng . Nhưng khi định bước vào trong xe của tài xế phát chiếc Maybach màu trắng vẫn còn đậu trước cổng. Người tài xế đứng bên cạnh xem đồng hồ trông ngóng. Vương Lãng Thần biết là chưa về.


      hiểu sao , ngay lập tức chạy vào lại trong trường kiếm . cả vòng sân trường tìm kiếm, tất cả các phòng đều xem qua. Cuối cùng phát ở khuôn viên đằng sau trường.


      Hàn Lệ Ái đứng giữa sân trong khi mưa nặng hạt. Cả người ướt sũng , vẫn đứng im như trời trồng , nhúc nhích. Gương mặt xinh đẹp cúi gầm xuống , đôi mắt nhắm lại đau thương. Hứng từng giọt mưa rơi xuống .


      Vương Lãng Thần nhìn thấy vậy liền tức giận. Trái tim căng ra lo lắng đến cực hạn. Người con này ! biết dầm mưa như vậy đổ bệnh sao ?! biết tránh mưa sao ?!


      ngay lập tức cầm dù chạy lại che cho , tức giận - " Em làm trò gì vậy ?! Muốn đổ bệnh sao ?! Lại đứng dưới mưa như vậy làm gì ?! "


      Hàn Lệ Ái ngước mặt lên , đầu tóc ướt sũng - " Để tôi yên "


      Vương Lãng Thần càng thêm giận dữ - " Yên cái gì ?! Để em điên rồ đứng dầm mưa sao ?! "


      lạnh lùng nhìn - " Mặc kệ tôi "


      Lời của như đổ dầu vào người . Vương Lãng Thần chịu được nữa liền nắm kéo cánh tay nhưng ngờ cả người như có sức lực ngã nhào vào lòng . Mất ý thức rồi từ từ ngất .


      hoảng hốt đỡ lấy Hàn Lệ Ái , khuỵu người xuống ôm . Cả người ướt sũng , lạnh lẽo . cảm nhận được run rẩy trong tay mình . sốt cao !


      Ngay lập tức , Vương Lãng Thần bế lên , ra khỏi trường , lên xe về nhà .


      **************************************


      ... Biệt thự Vương gia...


      đặt Hàn Lệ Ái nằm lên giường mình , sai người thay đồ khô cho . Sau đó Vương Lãng Thần gọi bác sĩ đến khám , đợi cho đến khi vị bác sĩ khám xong và chích thuốc , chăm chú nghe ông ta dặn dò rồi nhận thuốc.


      Vị bác sĩ rời , suốt buổi tối đều là ngồi bên cạnh giường chăm sóc cho . chịu rời , ngay cả ăn tối cũng động đến . Ban đêm , khi thấy thực hạ sốt . mới chịu rời chút để tắm rửa thay đồ ướt người.


      Vương Lãng Thần ra khỏi phòng tắm nghe tiếng sấm chớp ầm ầm ngoài cửa sổ. Trời lại bắt đầu mưa lớn. Đột nhiên , nghe thấy tiếng la.


      giục khăn tắm xuống , hớt hải chạy ngay đến bên giường thấy khóc. Hàn Lệ Ái vẫn còn ngủ và gặp ác mộng. khóc lóc nức nở .


      " Chị ơi... Chị... "


      Vương Lãng Thần lo lắng thôi định chạm vào gương mặt nhưng Hàn Lệ Ái nắm lấy tay níu giữ . khóc nức nở gọi tên chị mình. Đây là lần đầu tiên thấy khóc. Trái tim như bị ai đâm vào nhát dao . Đau lòng thôi .


      Đột nhiên nhớ ra hôm nay là ngày 24 tháng 3 . Lãng Thần từng xem qua tập hồ sơ của Vu Tích Kỳ đưa ình . Ngày mà cảnh sát xông đến giải cứu , là ngày mà chị chết, chính là ngày này.


      ra là như vậy...


      Vương Lãng Thần đau lòng vươn tay lau nước mắt cho . Hàn Lệ Ái vẫn nắm chặt lấy tay mà nức nở. kiềm lòng được , giở chăn ra , chui vào nằm bên cạnh. Hai cánh tay to lớn ôm siết lấy . Khẽ dỗ dành .


      Hàn Lệ Ái mê man , cảm thấy có vòng tay ấm áp bao bọc mình. Rất to lớn , rất an toàn khiến còn sợ hãi nữa. bắt đầu nín khóc , vùi mặt vào lồng ngực ngủ thiếp .


      Hành động của lại làm trái tim rung động , loạn nhịp. ôm thân thể mềm mại của vào trong người. Cổ họng khỏi than tiếng . Tự dưng phát , tự tra tấn bản thân. Cả người nóng lên , dục vọng của bắt đầu thức dậy.


      Vương Lãng Thần chỉ có thể cố hết sức lực kiềm chế. Làm sao dám làm tổn thương .


      Đáng chết , đây là lần đầu phải kiềm chế như thế này. Trước giờ đối với những khác , chỉ cần cảm thấy mình muốn ngay lập tức leo lên giường cùng. Vả lại , trước giờ khả năng kiềm chế rất tốt , chỉ muốn phát tiết khi nào cần phát tiết.


      Nhưng tại sao trước mặt người con này , cứ lần lượt hết lần khác hoàn toàn thể khống chế bản thân mình. Đối với Hàn Lệ Ái , luôn luôn có cảm xúc mãnh liệt khác thường mà hiểu nổi.


      " Hàn Lệ Ái , em làm gì tôi thế này ? " - Vương Lãng Thần giọng khàn khàn hỏi bên tai .


      Hàn Lệ Ái biết gì , vẫn say sưa chìm đắm trong giấc ngủ.


      cúi xuống , tìm kiếm đôi môi đào mà ngậm lấy . Triền miên hôn rồi thả ra. Thỉnh thoảng , lại áp cặp môi nóng hổi của mình lên cánh môi ngọt ngào của . vẫn hay biết gì , gương mặt nũng nịu như đứa trẻ.


      Đột nhiên , Vương Lãng Thần tìm thấy cảm giác thích thú với thú vui hôn trộm này nên cứ tiếp tục mà chơi đùa môi . Càng lúc càng siết chặt thân thể mềm mại của .


      Để rồi sau đó , lại phải kiềm chế , lại than . Vương Lãng Thần dừng ngay hành động đó lại vì biết nếu tiếp tục hoàn toàn đánh mất lý trí.


      Điều chỉnh lại tâm trạng , ôm nhắm mắt ngủ.


      ***********************************


      Sáng hôm sau , lúc Hàn Lệ Ái tỉnh dậy liền giật mình nhận ra nằm chiếc giường lạ trong căn phòng xa lạ. Vội dụi mắt , mới nhận ra đây là phòng của Vương Lãng Thần . Sao lại ở đây ?


      Đúng lúc đó , cánh cửa phòng mở ra. Dáng người cao lớn của người con trai di chuyển vào phòng. tay bưng tô cháo , ly nước và thuốc.


      " Sao tôi lại ở đây ? " - Hàn Lệ Ái giọng hỏi.


      " Hôm qua em đứng dầm mưa. Sau đó ngất vì sốt cao . Tôi cũng thể thấy chết mà cứu nên đưa em về nhà tôi rồi gọi bác sĩ đến để khám " - đặt cái khay thức ăn xuống tủ đầu giường , từ tốn trả lời .


      hỏi gì nữa , trực tiếp giở chăn ra bước xuống giường nhưng bị cản lại - " Trong người vừa mới sốt xong. Em định đâu ? "


      " Tôi muốn về nhà " - lạnh lùng .


      " Chưa được. Nếu như em còn chưa ăn hết tô cháo và uống số thuốc này tôi cho em " - Vương Lãng Thần nghiêm giọng .


      Hàn Lệ Ái mệt mỏi trong người có hơi sức cùng tranh cãi nên im lặng , cầm lấy tô cháo ăn . Thấy điệu bộ ngoan ngoãn của , cảm thấy có chút hài lòng. Suốt lúc ăn cháo , đều lẳng lặng ngồi bên giường chăm chú nhìn , chờ ăn hết .


      Nhưng Hàn Lệ Ái chưa ăn hết được nửa tô cháo đặt xuống - " Tôi no rồi. ăn hết được đâu "


      cau mày hài lòng . Từ lúc quen biết , để ý rằng dường như ăn rất ít. Chỉ ăn chút là than no.


      " Em ăn ít như vậy làm sao bồi bổ được sức khoẻ , mới bệnh dậy ăn nhiều chút " - lại nghiêm giọng .


      " Tôi ăn nổi nữa. Đối với tôi , như vậy là quá nhiều rồi " - nhàn nhạt trả lời.


      " Ngay cả mèo cũng ăn nhiều hơn em. Em ăn tôi đút "


      Vừa trách móc, Vương Lãng Thần vừa cầm tô cháo lên . Múc muỗng thổi nguội đưa đến trước mặt . Ánh mắt đầy uy nghiêm.


      Hàn Lệ Ái biết là thể tránh né được nên đành mở miệng ăn. có lẽ vì bệnh mà trở nên ngoan ngoãn hơn, dễ bảo hơn rồi.

    4. DOVE

      DOVE Member

      Bài viết:
      60
      Được thích:
      52
      Chương 18 : Chuyển biến



      ăn hết tô cháo , mới chịu buông tha . Sau đó uống thuốc .


      " Đắng lắm " - Hàn Lệ Ái nhăn mặt nhìn mấy viên thuốc trong tay .


      " Đắng mới hết bệnh. Em ngoan ngoãn mau uống " - Vương Lãng Thần dỗ dành .


      Bây giờ uống chắc chắn cho nên Hàn Lệ Ái đành cắn răng mà uống. Khó khăn lắm mới nuốt trôi mấy viên thuốc vào họng.


      liền đứng dậy phát người mình là bộ đầm ngủ màu trắng phải bộ đồng phục ngày hôm qua. Ngay lập tức trừng mắt nhìn Vương Lãng Thần.


      khóe miệng dâng cao - " Đừng nhìn tôi như vậy. Tôi phải loại người thừa nước đục thả câu đâu. Vì hôm qua cả người em ướt sũng lại lên cơn sốt nên tôi mới sai người hầu thay cho em bộ quần áo khác . Chờ chút , bộ đồng phục khô lại , người hầu mang lên "


      nghe vậy mới yên tâm tra hỏi .


      " Vì sao hôm qua lại đứng dưới mưa như vậy ? " - Vương Lãng Thần chậm rãi hỏi.


      Hàn Lệ Ái vội quay người , tránh ánh mắt dò xét của . Đôi mắt xinh đẹp nhìn ra cửa sổ , lúc sau mới nhàn nhạt lên tiếng - " cần quan tâm "


      Nhìn thấy bóng lưng yếu ớt của , kiềm lòng được liền đứng dậy tiến lại gần. Hai cánh tay rắn chắc ôm lấy eo từ phía sau.


      Hàn Lệ Ái bị làm cho giật mình - " làm gì vậy ? "


      Gương mặt tuấn gác lên vai , giọng trầm thấp vang lên bên tai .


      " Đồ ngốc , nếu em tôi cũng biết . Ngày hôm qua chẳng phải là ngày 24 tháng 3 ?"


      Hàn Lệ Ái ngước mắt qua nhìn , ánh mắt có hơi biến động.


      " Nhưng tại sao em lại vì chuyện của quá khứ mà hành hạ bản thân mình như vậy ?! " - Vương Lãng Thần thấp giọng hỏi.


      trả lời , lẳng lặng nhìn ra ngoài cửa sổ. Ánh nắng của buổi sớm bắt đầu chiếu rọi vào phòng . Bóng dáng người con trai to lớn in xuống sàn nhà che luôn cả bóng dáng bé của . Giống như bảo vệ , che chắn cho .


      lúc sau , hơi ngập ngừng chút nhưng vẫn lên tiếng hỏi - " Rốt cục em đêm đó thấy những gì ? "


      Hàn Lệ Ái lại giương mắt nhìn đầy ngạc nhiên. nghĩ đề cập đến vấn đề này . Đôi mắt xinh đẹp trở nên lạnh lẽo , phủ tầng tầng lớp lớp sương dày. Môi hơi mấp máy nhưng lại .


      Vương Lãng Thần thấy được thay đổi trong mắt liền ôm chặt thân thể mềm mại hơn. Chóp mũi xuyên qua mái tóc suôn mượt màu hạt dẻ của . Hít lấy hương thơm dịu người Hàn Lệ Ái. Chất giọng khàn khàn vang lên.


      " Nếu như em muốn tôi cũng ép em. Nhưng là Hàn Lệ Ái chẳng phải trước giờ em luôn là người lấy đại làm cuộc , chỉ quan tâm đến việc lớn chứ muốn để ý đến việc hay sao ? Vậy bây giờ vì sao bỏ qua quá khứ mà hướng đến tương lai ? "


      vẫn duy trì im lặng , chỉ lắng tai nghe . thấy gì liền mở miệng tiếp tục - " Em dằn vặt bản thân cũng chẳng thể thay đổi được quá khứ . Chi bằng hãy để tảng đá trong lòng mình xuống , bước qua nó, thanh thản mà sống "


      Giọng của , vòng tay của thực ra rất ấm áp. Ấm áp đến mức có thể làm tan chảy trái tim lạnh giá .


      lúc sau , Hàn Lệ Ái mới chậm chạp lên tiếng - " Đêm hôm đó khi bị bắt cóc đến nhà kho . Tôi rất sợ hãi , chị của tôi cũng sợ hãi mà ôm chặt lấy tôi. Tôi khóc lóc sướt mướt làm tên bắt cóc tức giận nên đánh tôi. Viên Viên thấy vậy liền bay vào cắn làm trở nên nổi điên. Tên bắt cóc ngay lập tức quăng tôi sang bên rồi đẩy ngã chị tôi nằm sàn lạnh. .. "


      Kể đến đây , giọng run lên , gương mặt tái nhợt . Vương Lãng Thần càng ôm chặt hơn như muốn an ủi.


      " nổi thú tính mà cưỡng bức chị ấy. Viên Viên lúc đó chỉ mới 17 tuổi còn chưa trưởng thành . bị tên đàn ông cường bạo hành hạ. Chị ấy sợ hãi mà hét lên , vừa khóc vừa gọi tên tôi. Tôi lúc đó chỉ mới 12 tuổi , chứng kiến cảnh tượng kinh hoàng đó tôi chỉ biết chui vào gốc run rẩy, mặt cắt còn giọt máu. Ngay cả khóc cũng thể . Tên cầm thú đó dùng cách tàn bạo nhất để cưỡng bức Viên Viên . Chị ấy đau đớn chịu được , mất máu quá nhiều mà chết... Thân thể chị ấy tái nhợt nằm sàn lạnh , máu chảy ra rất nhiều..."


      Hàn Lệ Ái khó nhọc kể đến phần cuối . Cả người lạnh run lên , chỉ có thể dựa vào lồng ngực người phía sau. Tùy ý để ôm chặt lấy mình.


      biết vì sao mình có thể kể ra chuyện này cho nghe. luôn luôn dấu kín tâm tư mình nhưng ngay lúc này lại muốn giải bày cho biết. Chẳng lẽ chỉ vì cái ôm của thôi sao ?


      Vương Lãng Thần lẳng lặng nghe kể , giọng trầm thấp lại vang lên - " phải là lỗi của em . Tất cả chỉ là tai nạn mà thôi "


      " Từ nay về sau , đừng tự dằn vặt bản thân, đừng cố tỏ ra mạnh mẽ cũng đừng sợ hãi nữa. Bởi vì... Em còn có tôi..." - cất giọng trầm ấm.


      Ánh mắt của lại chấn động. Đối diện với , trái tim đột nhiên bị thứ ngọt ngào nào đó chiếm giữ. Lời vừa thốt ra giống như lời hứa chắc nịch .


      Hàn Lệ Ái cụp mi xuống , định xoay mặt nhưng tay vươn lên giữ chặt cằm . Gương mặt tuấn nghiêng qua , chạm vào môi .


      Trong phút giây , triền miên hôn . Ngậm lấy cánh môi mềm mại khẽ cắn mút. Lúc nào cũng vậy , ngọt ngào của khiến có cách nào dừng lại , khiến cho trái tim rung động. Làm cho trong lòng vấy lên khát khao mãnh liệt.


      Hàn Lệ Ái hề phản kháng. Chỉ đứng im để hôn . Cảm nhận hai cánh tay rắn chắc bao bọc lấy vòng eo nhắn. Trái tim tự chủ được mà đập loạn lên.


      Cặp môi mỏng ranh mãnh sít sao áp lên cánh môi đào chút khe hở. nhấm nháp môi từ chậm rãi cho đến khi trở nên cuồng dã. Nếu có thể muốn mãi mãi có được đôi môi này.


      Bắt đầu từ lúc nào mà người con này nắm giữ toàn bộ tâm tư của ?


      Từ khi nào ?


      chán ghét hóa thành triền miên dứt ?


      Rốt cục là từ khi nào vậy ?


      .....


      Sau khi thay đồ xong trực tiếp lái xe đưa về. Hàn Lệ Ái muốn chào chủ tịch tiếng nhưng ông ấy bay ra nước ngoài công tác nên thể gặp được.


      Đưa về đến trước cổng biệt thự , Vương Lãng Thần vòng qua mở cửa xe cho .


      " Em ở nhà nghỉ ngơi nhiều chút " - từ tốn căn dặn.


      gật đầu cái - " Tôi biết rồi. mau về "


      Bất thình lình , Lãng Thần bước lên hai tay ôm chặt lấy . Cằm đặt đỉnh đầu . Hàn Lệ Ái muốn đẩy ra nhưng được nên đành mặc .


      Hồi lâu , mới chịu bỏ ra . Vươn tay xoa đầu - " Được rồi , tôi về đây "


      xong , xoay người bước vào xe. Chiếc xe từ từ lăn bánh di chuyển.


      đứng đó nhìn lâu. thứ cảm xúc khó hiểu đan xen trong lòng .


      *********************************


      tuần sau


      ...Biệt thự Vương gia...


      Vương Khải ngồi trong phòng làm việc đọc báo tiếng gõ cửa vang lên.


      " Vào " - Ông lớn tiếng .


      Cánh cửa được đẩy ra, Vương Lãng Thần bước vào .


      " Thưa cha gọi con lên ? " - cúi đầu .


      Vương Khải đặt tờ báo. Ánh mắt uy nghiêm ngước lên nhìn - " Tuần sau , có cuộc họp cổ đông . Con hãy đến công ti với ta để ta giới thiệu con với mọi người để còn bắt đầu làm quen với công việc ở đó "


      " Cha thừa biết con . Chuyện này 2 người chúng ta với nhau biết bao nhiêu lần rồi " - Vương Lãng Thần chau mày đáp.


      Ông lão trước mặt nheo mắt nhìn , giọng rắn rỏi cất lên - " Lần này cũng phải . Con ta cũng dùng biện pháp mạnh để lôi con đến tập đoàn làm việc. Sau này mọi thứ của ta đều do con thừa kế , con phải học cách chấp nhận và quản lí nó ! "


      " Con thích kinh doanh, chuyện này phải cha biết. Chuyện con thích thể làm. Nếu như bắt ép con cũng thể quản lí tốt cho cha. Vì vậy xin cha đừng ép con, con nhất định vào công ti làm việc ! " - kiên quyết .


      " quản lí tập đoàn làm gì ? Làm xã hội đen à ? tưởng tôi biết cái hội gì đó của ?! Tôi còn để yên bởi vì tôi chưa muốn tới. nhiều nữa , tuần sau phải có mặt ở tổng công ti cho tôi ! Nếu ngay cả mẹ mình cũng được gặp ! " - Giọng lạnh lùng của Vương Khải vang lên.


      Hai tay siết chặt thành quyền , ánh mắt trở nên tức giận - " Cha dùng mẹ để uy hiếp con ? "


      " phải ta muốn làm như vậy . Mà chính là con ép ta " - Ông từ tốn đáp.


      " Cha , con còn đứa trẻ để cha dắt mũi , đặt đâu ngồi đó. Con để bị cha uy hiếp nữa , con cũng để mẹ chịu ủy khúc nữa ! "


      " làm được gì ? Tôi từng với , còn có nợ với Vương thị suốt 17 năm sống đời , bây giờ phải có trách nhiệm báo đáp ân huệ đó ! "


      " Con ... "


      Vương Lãng Thần tức giận lớn tiếng nhưng bị cha chặn họng.


      " Im miệng !"


      Ông điều chỉnh lại tâm trạng lại mở miệng cách uy nghiêm - " Chuyện này con thể tay phủi bỏ trách nhiệm được đâu. Con hãy tự về phòng mà suy xét ! Còn nữa lo chuẩn bị tâm trạng tốt nhất , cuối tuần này ta tổ chức sinh nhật cho con . Tất cả mọi người trong giới thượng lưu và báo chí đều đến, ta giới thiệu con cùng Hàn Lệ Ái. Lo mà chuẩn bị cho tốt "


      Hai tay Vương Lãng Thần càng siết chặt. trả lời , cúi đầu cái rồi bỏ ra ngoài.


      Lúc nào cũng vậy, mọi thứ đều do cha tự ý quyết định. Cho dù thế nào nữa , cũng tham gia vào việc kinh doanh. Lần này để cha có thể uy hiếp.


      ***************************************


      Cuối tuần


      Hàn Lệ Ái đứng trong phòng ngủ vừa thay chiếc đầm dạ hội màu tím . Ngắm nhìn mình lần cuối trong gương.


      Bộ đầm ôm sát lấy người , lộ ra những đường cong còn chưa trưởng thành của tuổi 17 . Gương mặt xinh đẹp diễm lệ được trang điểm nhàng. Khí chất thanh nhã cao quý kết hợp với vẻ xinh đẹp rạng ngời của tạo nên tác phẩm tuyệt hảo. Như nữ thần trong tranh bước ra .


      Tối nay , là buổi tiệc sinh nhật 18 của Vương Lãng Thần. Vương Khải tổ chức bữa tiệc rất lớn cho . Mời cả báo chí đến để chính thức giới thiệu người thừa kế của Vương thị cùng hôn ước của .


      Đột nhiên , tiếng điện thoại di động vang lên làm giật mình. Hàn Lệ Ái lục lọi trong túi xách tìm điện thoại. Mau chóng bắt máy.


      " Alo , là bác đây. Cháu chuẩn bị dự tiệc sinh nhật của Lãng Thần phải ? "


      Giọng Lam Doanh vang lên từ trong điện thoại.


      " Vâng , cháu chuẩn " - giọng đáp.


      Con trai mình tổ chức tiệc sinh nhật nhưng Lam Doanh lại được phép tới . Điều này quả rất đau lòng . Bà thể được tận mắt nhìn thấy con trai mình trưởng thành.


      " Bác hình như được khỏe phải ạ ? " - nghe thấy giọng yếu ớt của Lam Doanh liền nảy sinh lo lắng.


      " có gì đâu , bác chỉ là hơi mệt trong người chút. Cháu giúp bác chuyện được ? "


      " Bác cứ , cần khách khí đâu ạ "


      " Trước khi cháu đến dự tiệc có thể ghé qua nhà bác lấy thứ ? Bác có món quà muốn tặng cho Thần nhi "


      " Vâng , được ạ. Cháu lập tức đến ngay "


      " Cám ơn cháu "


      Cúp máy , Hàn Lệ Ái cầm lấy giỏ xách xuống lầu. Người hầu và quản gia đều đứng đợi ở trước cửa . Ngoài cổng còn có chiếc Maybach màu trắng sang trọng đợi sẵn.


      " Tiểu thư , người xinh đẹp " - Bà quản gia kiềm được mà thốt lên lời khen.


      chỉ cười - " Cám ơn quản gia Từ "


      xong , bước ra khỏi biệt thự ngồi vào xe. Chiếc Maybach khởi động máy rồi rời .


      ***********************************


      " Bác , bác làm sao vậy ? Bác có nghe cháu ?! "


      Vùa bước vào nhà , phát ra cơ thể người phụ nữ nằm ngất xỉu sàn nhà. Hàn Lệ Ái liền hốt hoảng chạy đến.


      lay bà dậy nhưng bà tỉnh . Lại nhìn thấy ít máu tay bà , khóe miệng cũng còn dính ít máu. Quá sợ hãi , Hàn Lệ Ái ngay lập tức đỡ Lam Doanh ra xe , chạy nhanh đến bệnh viện.


      Đến bệnh viện , Lam Doanh được đưa vào phòng cấp cứu . ngồi bên ngoài chờ đợi mà sốt ruột thôi.


      lúc sau bác sĩ mới bước ra , Hàn Lệ Ái lập tức chạy đến hỏi thăm.


      " Bệnh nhân là bị xuất huyết dạ dày. Là do bệnh viêm loét dạ dày mà ra. Cũng may là phát kịp nếu bị biến chứng thành ung thư dạ dày "


      liền khẩn trương lo lắng - " Vậy bác ấy có bị làm sao ? "


      " tại sao . Nhưng vẫn phải điều trị và theo dõi . Tôi kê đơn thuốc . Thời gian tới phải để bệnh nhân dùng thuốc điều trị kết hợp với việc ăn uống khoa học và phải tránh bị Stress "


      " Tôi biết rồi . Cám ơn bác sĩ "

    5. DOVE

      DOVE Member

      Bài viết:
      60
      Được thích:
      52
      Chương 19 : Trở nên mềm yếu



      Bác sĩ rời , nhanh chóng làm thủ tục nhập viện . Rồi vào thăm Lam Doanh.


      " Bác sao chứ ạ ? " - Hàn Lệ Ái lo lắng ngồi bên cạnh giường.


      Lam Doanh nằm giường mặc bộ quần áo của bệnh nhân. Gương mặt hiền hậu tái xanh.


      " Bác sao, cháu mau đến dự tiệc . Cũng trễ giờ rồi " - Bà yếu ớt lên tiếng.


      vội vàng lắc đầu, nắm lấy tay bà - " Bác bị như vậy làm sao cháu có thể bỏ "


      " Bác sao , cũng đâu có việc gì nguy hiểm nữa. Ở đây còn có y tá , bác sĩ cháu đừng lo. Mau , Thần nhi chắc chắn chờ cháu . Hôm nay là sinh nhật nó , đừng để nó sốt ruột " - Lam Doanh mở miệng thúc giục.


      Hàn Lệ Ái chần chừ lát rồi mới gật đầu - " Vậy được rồi cháu . Nhưng chỉ lát thôi, buổi tối cháu quay lại. Bác phải cố gắng nghĩ ngơi đấy "


      Người phụ nữ giường bệnh yếu ớt gật đầu , sau đó nhớ ra điều gì liền nắm lấy tay dặn dò - " Hứa với bác đừng cho Thần nhi biết. Bác muốn trong ngày sinh nhật của nó lại làm nó lo lắng "


      Thấy bà thành khẩn , Hàn Lệ Ái đành miễn cưỡng đồng ý. liền rời khỏi phòng bệnh , đến nơi tổ chức tiệc


      **********************************


      ...Biệt thự Vương gia...


      Dưới ánh đèn rực rỡ đêm nay , từng dòng xe sang trọng lần lượt nối đuôi nhau vào cổng ngôi biệt thự. Cửa trước của ngôi biệt thự còn trải cả thảm đỏ từ ngoài vào trong hết cả đại sảnh.


      Bữa tiệc sinh nhật 18 của cậu con trai cưng nhà họ Vương được tổ chức cách linh đình. Khách đến đây giàu quý. Tầng lớp thượng lưu tất cả đều được mời đến. kiện trọng đại này ngay cả cánh báo chí cũng được mời đến. Họ đều đứng tập trung trước cửa để chụp hình , phóng vấn những vị khách quý hoá kia.


      Vương Lãng Thần đứng giữa đại sảnh cùng cha mình . Vương Khải đưa con trai chào hỏi những vị khách có tầm quan trọng trong giới kinh doanh.


      Giữa cánh rừng của những quý ông , Vương Lãng Thần trở nên nổi bật hơn hẳn. Dáng người cao lớn , gương mặt tuấn uy quyền hoặc. mặc bộ âu phục đắt tiền được may cắt từng đường hoàn hảo ôm lấy cơ thể tráng kiện của . Khí chất ngạo mạn mà cao quý , ai có thể sánh bằng.


      Tuy Vương Lãng Thần vừa nâng ly rượu vừa tiếp khách nhưng trong lòng cứ nôn nao sốt ruột , bây giờ 7 giờ tại sao vẫn chưa tới ?


      Suy nghĩ vừa vụt qua đầu lập tức chiếc xe Maybach màu trắng chậm rãi đỗ lại trước cửa lớn. Người tài xế mau chóng xuống xe mở cửa cho .


      Ống kính của giới Paparazzi lập tức hướng về chiếc xe gây chú ý kia.


      Hàn Lệ Ái nhấc váy bước chân ra khỏi ghế sau. Khi gương mặt của xuất , gương mặt của đám nhà báo đều ngạc nhiên trông thấy. Xinh đẹp , thực là quá xinh đẹp, chỉ có thể so sánh cùng nữ thần.


      Nhưng vì sao trước giờ họ lại biết trong giới tầng lớp thượng lưu có mỹ nhân động lòng người như thế này . Chỉ có thể có khả năng , đó chính là vị hôn thê của thiếu gia nhà họ Vương . Là thiên kim tiểu thư của tập đoàn Auheron , là tài nữ xuất chúng của giới thương nghiệp . Chính là Hàn Lệ Ái.


      Ánh đèn Plash vang lên liên tục , cánh nhà báo thể chừa ra giây phút nào. Hình ảnh tiết lộ về Hàn Lệ Ái ngày mai phải được trưng diện các mặt báo.


      quan tâm cho lắm , sải bước vào trong dự tiệc. Lòng cứ suy nghĩ yên, rốt cục là có nên với Vương Lãng Thần ? Tuy hứa với Lam Doanh nhưng nếu làm vậy cảm thấy rất áy náy , đối với bản thân , đối với . Nếu như biết được chắc chắn rất giận.


      " Sao bây giờ em mới đến ? "


      Vừa nhìn thấy bước vào đại sảnh , Vương Lãng Thần ngay lập tức hạ ly rượu xuống tiến lại gần. khó để biết được xuất của , từ lúc Hàn Lệ Ái bước vào đám người thiếu gia , quý ông dán mắt hết cả vào . Đột nhiên , cảm giác rất khó chịu.


      Hàn Lệ Ái suy nghĩ bất thình lình bị giọng của cắt ngang làm cho có chút giật mình.


      " Tôi có việc chút " - nhàn nhạt trả lời.


      gật đầu cái rồi đưa cánh tay của mình lên.


      " Mau quàng tay vào "


      Hàn Lệ Ái quàng tay mình qua tay tay . Cùng nhau tiến vào giữa đại sảnh.


      " Ồ Hàn Lệ Ái , cháu đến rồi sao. Nãy giờ chúng ta cứ mong ngóng cháu suốt " - Vương Khải nồng nhiệt đón tiếp .


      Đứng bên cạnh ông là người phụ nữ trung niên. Bà ta rất xinh đẹp , trang điểm theo cách cổ điển. Ngay cả bộ đồ bà khoác lên người cũng sang trọng quý phái mà cổ điển .


      " Cháu là Hàn Lệ Ái ? hân hạnh , hôm nay mới có thể gặp được cháu " - Bạch Vân nhìn quàng tay Lãng Thần tới.


      " Đây là vinh hạnh của cháu mới đúng. Bây giờ mới chào hỏi phu nhân , cháu là thất lễ " - Hàn Lệ Ái lễ phép chào người phụ nữ đối diện.


      " Lãng Thần , con mau mời Lệ Ái khiêu vũ bản . Chốc nữa chuẩn bị tuyên bố, có thời gian đâu " - Vương Khải thúc giục.


      Vương Lãng Thần lạnh nhạt gật đầu cái . Quay sang , chìa tay ra .


      " May I ? "


      Ánh mắt của lạnh nhạt liền chuyển đổi thành dịu dàng khi nhìn .


      Hàn Lệ Ái vô thức đặt tay mình vào tay . Để dẫn mình ra chính giữa đại sảnh. Đầu óc vẫn rối như tơ vò. hay là nên ?


      đến chính giữa đại sảnh , giữa rừng người khiêu vũ dưới ánh đèn chùm pha lê. Đột nhiên , nắm chặt tay Vương Lãng Thần làm dừng bước.


      " Làm sao vậy ? "


      Hàn Lệ Ái ngước mặt lên nhìn , ánh mắt có chút lưỡng lự . khó hiểu nhìn . Cuối cùng , hít thở sâu cái đành mở miệng.


      " Mẹ , bác vừa lúc nãy ngất xỉu... "


      " Em gì ?! " - Vương Lãng Thần kinh ngạc nhìn .


      " Trước khi đến đây , tôi ghé qua nhà bác . Lại phát mẹ ngất nằm dưới sàn nhà . Nên tôi ngay lập tức đưa bác ấy đến bệnh viện. Bác sĩ bảo mẹ bị xuất huyết dạ dày là do viêm loét dạ dày mà ra. tại bác còn vấn đề gì nguy hiểm nữa nhưng vẫn phải nằm lại bệnh viện để theo dõi. Bác ấy dặn tôi được với nhưng tôi nghĩ... "


      Hàn Lệ Ái chưa kịp hết câu thấy xoay người chạy ra phía cửa. liền kinh ngạc lập tức đuổi theo . Nhưng chưa ra tới cửa bị Vương Khải chặn lại.


      " Sắp tới giờ giới thiệu rồi , con định đâu ?! " - Ông nghiêm giọng hỏi.


      Vương Lãng Thần khẩn trương - " Con muốn đến bệnh viện. Mẹ con... "


      " được !!! Sắp đến giờ phút quan trọng , con lại muốn chạy tìm người phụ nữ đó ?!!! " - Vương Khải giọng uy quyền cất lên.


      " Đó là mẹ của con. Mẹ bị ngất xỉu đưa bệnh viện. Con phải đến đó !!! " - cố nhịn .


      " được là được !!! Ta cho phép con ra khỏi đây chừng nào bữa tiệc còn chưa kết thúc ! Chẳng lẽ con muốn làm mất mặt ta với mọi người sao ?!!! "


      Vương Lãng Thần tràn trề tức giận. trả lời trực tiếp ngang qua Vương Khải ra khỏi cửa. Hàn Lệ Ái cũng ngay lập tức theo. với , rốt cục là tốt hay xấu ? Là lợi hay hại ?


      Hai người vừa ra khỏi cửa lại đụng mặt đám nhà báo. Bọn họ vừa nhìn thấy và Lãng Thần liền bu lại như ruồi bu hột xoàn.


      " Bữa tiệc còn chưa kết thúc , Vương thiếu gia và Hàn tiểu thư hai người tại sao lại rời ? "


      " Xin hỏi , có phải hôm nay hai người tuyên bố ngày đính hôn ? "


      " Vương thiếu gia là người thừa kế tương lai của tập đoàn Vương thị. Xin hỏi , có kế hoạch , đề xuất gì mới cho phát triển của tập đoàn sau này chưa ? chuẩn bị cho việc tiếp nhận tập đoàn chưa ? "


      " Vương thiếu gia , thấy gần đây phát triển của Vương thị như thế nào ? đánh giá vị trí của tập đoàn nhà mình thương trường quốc tế ? "


      " Xin hỏi... "


      Những câu hỏi từ đám phóng viên cứ tới tấp nhằm vào . Ánh đèn của những chiếc máy ảnh cũng chớp liên tục vào hai người bọn làm Hàn Lệ Ái rất khó chịu. để cho hai người rời , bọn người đó cứ tiếp tục vây quanh , đàn áp bằng những câu hỏi.


      tức giận của Vương Lãng Thần dồn nén liền bị đám phóng viên làm cho bộc phát - " Các người nghe cho ... Tôi tiếp nhận , cũng kinh doanh cái gì hết !!! Bây giờ tránh ra !!! "


      Lời của ngay lập tức làm đám phóng viên cả kinh , Hàn Lệ Ái đứng phía sau cũng tránh khỏi ngạc nhiên. ngờ lại dám tuyên bố như vậy.


      " Vương thiếu gia , ý của thừa kế tập đoàn ? "


      " Xin hỏi , vậy là từ bỏ quyền thừa kế ? "


      Đám phóng viên tất nhiên dừng lại , tiếp tục moi móc thông tin đáng kinh ngạc kia. Vương Lãng Thần liền nổi giận quát - " Đúng ! Tôi chính là từ bỏ quyền thừa kế ! "


      xong , cầm lấy tay . Dùng sức đẩy bọn người phóng viên ra , kéo ra khỏi đám đông . Ngay lập tức, hai người ngồi vào chiếc Maybach của Hàn Lệ Ái. điềm nhiên nghiêm giọng ra lệnh với tài xế - " Đến bệnh viện... "


      Cảnh này có chút quen. Từ khi nào biết ra lệnh cho tài xế của vậy ?


      Tên tài xế của Hàn Lệ Ái tất nhiên sao dám nghe ý lệnh của người khác ngoài . Nên ta liền nhìn qua . Lệ Ái gật đầu cái tên tài xế mới dám lái xe .


      **************************************


      ...Bệnh viện...


      Vương Lãng Thần gấp gáp đẩy cửa vào phòng bệnh 102. Lam Doanh nằm giường bệnh kinh ngạc khi nhìn thấy .


      " Sao con lại đến đây ? "


      " Mẹ , mẹ sao lại muốn giấu con chuyện nghiêm trọng như thế này ?" - có chút buồn bực .


      " có nghiêm trọng .Chỉ là loét dạ dày , cũng phải bị bệnh nang y nguy hiểm gì . Mẹ sao đâu . Nhưng chẳng phải tối nay có bữa tiệc mừng sinh nhật con sao ? Còn chính thức tuyên bố con là người thừa kế , tại sao lại chạy đến đây làm gì ? " - Bà khẩn trương .


      " Con rất lo ẹ. Sao có thể còn tâm trạng mà dự tiệc được ? " - Vương Lãng Thần giọng đầy lo lắng.


      " Mẹ sao , con mau quay trở về. Đây là chuyện rất quan trọng , con thể như vậy mà bỏ được ! " - Lam Doanh muốn giục quay trở về .


      Nhưng Vương Lãng Thần lại kiên quyết rời - " , đối với con có gì quan trọng bằng mẹ ! "


      .....


      Hàn Lệ Ái bước ra khỏi phòng bệnh , nhàng đóng cửa phòng lại. Để lại Lam Doanh và trong phòng chuyện riêng.


      Chợt thở dài cái , cả người đứng dựa vào cửa. ngờ chỉ lời của khiến mọi việc xoay chuyển thành cục diện như bây giờ. Xuất phát từ lo lắng , có lỗi mà trong giây phút đưa ra quyết định. Là đúng hay sai ? Nhưng bản thân Hàn Lệ Ái hình như hề hối hận.


      Chuyện này dẫn đến kết cục cho hôn ước giữa và Vương Lãng Thần. gây ảnh hưởng cho Vương thị và lợi ích mà Auheron muốn có được cũng biến mất.


      Hàn Lệ Ái biết rằng ngày mai diễn ra chuyện gì. Càng biết chuyện gì sắp tới. Có vẻ như kết thúc mong muốn cũng hề ngờ đến .


      xoay người sải bước ra khỏi bệnh viện.


      **************************************


      Sáng hôm sau , Hàn Lệ Ái vừa vào lớp nhìn thấy . Đúng là hôm nay mặt trời mọc đằng tây nên mới học sớm như vậy.


      Nhưng mà biết Vương Lãng Thần cả đêm, ở lại bệnh viện chăm sóc mẹ mình. Đến sáng liền thẳng đến trường. Hàn Lệ Ái nhìn thấy được , rất mẹ của mình.


      Vương Lãng Thần nằm gục bàn , hình như là ngủ. cũng tiện đánh thức . Chỉ là đặt balo xuống ngồi vào chỗ của mình. Làm việc mà vẫn thường làm mỗi ngày, đó là đọc sách.


      Hàn Lệ Ái liền lôi cuốn sách dày cộm ra đọc. Chẳc hẳn , giờ này tin tức tràn lan các mặt báo và truyền thông. sớm muộn , trong ngày hôm nay đến tai cha của .


      giờ vẫn còn rất sớm , trong lớp chỉ có mình và Vương Lãng Thần . nằm ngủ bàn , lại chăm chú đọc sách. khí rất yên tĩnh, rất giống với thường ngày nhưng lại có gì đó rất khác . Rất luyến tiếc...


      trong lòng lại bứt rứt yên . Lần đầu tiên , Hàn Lệ Ái có cảm giác này. Khiến thể chuyên tâm đọc sách. gấp quyển sách lại , đột nhiên xoay mặt qua nhìn .


      Bình thường vào lớp ,Hàn Lệ Ái chỉ lo chuyên tâm đọc sách thèm để ý đến những việc xung quanh. Vì vậy dù Vương Lãng Thần có đến trước mặt làm phiền , cái liếc mắt cũng nhìn .


      Nhưng mà hôm nay lại bỏ quyển sách sang bên mà nhìn . Vương Lãng Thần ngồi cách bàn nhưng mà vẫn nhìn từng đường nét hoàn mỹ gương mặt tuấn của . Khóe môi ranh mãnh trông rất ngạo mạn nhưng lại rất quyến rũ. Lần đầu tiên , Hàn Lệ Ái kĩ càng quan sát , ngắm nhìn gương mặt .


      Thở dài cái , làm sao vậy ? Muốn quan sát kĩ càng như vậy để làm gì ? Ghi nhớ trong đầu sao ?!


      Hàn Lệ Ái trấn tĩnh bản thân , lại tiếp tục tìm về với cuốn sách nằm bàn.


      Vương Lãng Thần mệt mỏi sau đêm. Vẫn ngủ gục bàn , hề tỉnh.


      Bầu khí giữa hai người vốn dĩ quá êm đềm lại rất yên tĩnh . Đôi khi khiến cho cả hai thể cảm nhận được quan trọng của đối phương, có mặt của người đối diện.


      Làm ỗi người chìm vào thế giới riêng của bản thân . Hai người bọn họ đều còn trẻ , đều chưa trưởng thành , suy cho cùng đều là những đứa con nít vẫn chưa trải qua chia ly trong cuộc đời , những ngã rẽ vô định.


      có ước mơ , có hoài bão. Còn có tham vọng . ai có thể bắt buộc ai , kiềm chế ai . Tuy rằng từng muốn ép buộc nhưng bây giờ rốt cục cũng thể nữa. Nếu như thực muốn làm điều mình ghét cũng thể làm được gì.


      Rốt cục từ khi nào Hàn Lệ Ái lại mềm yếu như vậy ?

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :