1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

[Dạy Dỗ Vị Hôn Phu] - [Tiểu Yết] [50]

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. DOVE

      DOVE Member

      Bài viết:
      60
      Được thích:
      52
      Chương 10 : Tự làm bậy , thể sống

      bắt đầu sợ này rồi. Cư nhiên , cảnh xuân diễn ra trước mặt , những thanh mờ ám cứ thế vang lên khắp phòng mà Hàn Lệ Ái chút cũng xấu hổ hay sợ sệt. Rất thản nhiên tám điện thoại.


      ta có đúng là nữ nhi mới 17 tuổi vậy ?!


      " ... có gì đâu chỉ là ở đây có mấy con mèo cứ kêu suốt "


      Vương Lãng Thần vò đầu bứt tóc bực bội . dừng luôn động tác và rời khỏi thân thể phía dưới . nằm dưới hưng phấn bỗng nhiên chới với .Cơ thể khó chịu vặn vẹo .


      " Lãng Thần... "


      " Cút !!! "


      lớn tiếng .


      " Sao cơ ? " - khó hiểu trợn mắt nhìn.


      " Cút ngay !!! " - Vương Lãng Thần lại gầm lên.


      Thấy bộ dạng đáng sợ của , ta xanh mặt ngay lập tức xuống giường lấy quần áo rời khỏi phòng.


      " Được rồi mình gác máy đây . chuyện sau " - Hàn Lệ Ái ung dung hạ điện thoại nghe xuống.


      bực bội mang quần vào , ngồi xuống trước mặt - " Vừa lòng chưa ? , rốt cục là dạng phụ nữ gì vậy ?! "


      " Ý là sao ? " - nhàn nhạt đáp.


      Khẽ nhếch môi cười lạnh , - " Chồng chưa cưới của lên giường với người phụ nữ khác , chút cũng để tâm ? "


      Quả nhiên , đánh giá quá thấp người con này . ta cường ngạnh , lạnh lùng đến mức nhìn thấy chuyện thể chấp nhận được ngay trước mắt mà cũng chút biểu cảm nào.


      " Chuyện này quan trọng để tôi quan tâm sao ? "


      " Kể cả sau này khi chúng ta kết hôn , tôi vẫn có thể leo lên giường cùng hàng trăm người phụ nữ khác, vẫn để ý ? " - nhướn mày hỏi.


      Hàn Lệ Ái nhạt nhẽo cười , giọng điệu rất lạnh.


      " Muốn ngoại tình ?


      Cũng được.


      ra bụi cây hay ngõ hẻm tối mà làm dắt về nhà tôi . Tôi chuẩn bị giường cỡ lớn cho .


      Còn nếu để tôi thấy hình dẫn nào vào khách sạn hay đâu làm trò dơ bẩn lên báo .


      Gây ra tai tiếng cho tôi. Gây ảnh hưởng cho Auheron.


      Tôi xin thề chôn sống tập đoàn Vương thị nhà .


      Hàn Lệ Ái tôi được làm được ".


      " uy hiếp tôi ?! " - Vương Lãng Thần cáu kỉnh.


      Hàn Lệ Ái lại cười - " Bản thân làm gì có giá trị nào để tôi uy hiếp "


      " Tôi có giá trị mà mực muốn kết hôn cùng tôi ? " - đùa cợt .


      " Vương thiếu gia , hình như có điều ở tôi mà chưa . Giá trị mà tôi cần sử dụng là ở tập đoàn nhà , còn bản thân chút tôi cũng quan tâm. Người cùng tôi kết hôn dù là hay bất kì ai cũng quan trọng , chỉ quan trọng tập đoàn nhà đó có mang lại lợi ích cho Auheron hay thôi " - chậm rãi giải thích.


      nhướn mày , ánh mắt vô cùng lạnh lùng ý cười - " là loại con kì quặc nhất mà tôi từng biết "


      Đúng vậy , trước mắt tuy mới 17 tuổi nhưng tư tưởng và suy nghĩ đầy tính toán . Nghe qua thấy ta được dạy dỗ cách cẩn thận đến mức nào.


      Hàn Lệ Ái khác xa trời vực với những quý tiểu thư trước đây mà từng gặp. Hay chí ít ta hề nhạt nhẽo, còn có phần lợi hại, đanh thép hơn người. Đôi lúc cũng khiến cho người đối diện cảm thấy có chút đáng sợ.


      cười lạt trả lời . Lúc sau mới thêm - " Lần này là lần cuối . Lần sau , còn muốn chơi cứ việc hẹn đến biệt thự nhà tôi . Ở đó rất kín đáo còn rất thoải mái , giường nệm cỡ lớn hoàng gia lại có độ đàn hồi rất cao . Rất thích hợp để "vui chơi" "


      xong , để kịp phản ứng . đứng dậy đeo balo lên vai .


      " mang đồ đàng hoàng . Tôi xuống dưới đợi trong xe . mau chóng xuống , chúng ta còn phải về nhà ăn cơm "


      Hàn Lệ Ái di chuyển ra khỏi phòng . Vương Lãng Thần vẫn ngồi đó , nắm tay siết chặt.


      phải bị động thể làm gì mà tiếp nhận cuộc hôn nhân này ?!


      *******************************************


      " Sao là ở đây ?! " - Vương Lãng Thần nhìn tên tái xế mà kỳ lạ hỏi.


      " Dạ, là Hàn tiểu thư gọi tôi tới thưa thiếu gia " - Người tài xế lễ phép đáp.


      lại nhìn qua người bên cạnh. Hàn Lệ Ái gì cũng nhìn chỉ sai người tài xế lái xe .


      ta có tài xế riêng , có xe riêng , tại sao ? Lại gọi người tài xế của đến làm gì ? ràng là có gì đó được tự nhiên lắm.


      Suốt quãng đường , ai câu nào .


      ***********************************


      ...Vương gia...


      " Lệ Ái , cháu có thể chờ ta ở dưới phòng ăn chút được ? Ta muốn chuyện riêng với Lãng Thần " - Vương Khải cất giọng nghiêm nghị .


      Hai người vừa bước vào tiền sảnh thấy cha của Vương Lãng Thần đứng chống gậy chờ sẵn. Ánh mắt rất lạnh , giống như chờ bùng phát cái gì đó.


      Vương Lãng Thần phát ra có điều ổn . Cảm giác như sắp có cơn bão.


      Hàn Lệ Ái gật đầu lễ phép - " Dạ vâng , hai người cứ từ từ chuyện . Cháu đợi ở phòng ăn "


      rồi , ngang qua , theo dẫn lối của quản gia mà vào phòng ăn.


      " Còn , lên phòng làm việc gặp tôi ! " - Vương Khải nhấn mạnh giọng.


      Vương Lãng Thần cau mày theo cha mình vào phòng làm việc.


      ................................................


      " Rầm "


      Vương Khải đập mạnh cây gậy lên bàn làm khẽ giật mình.


      " có phải là muốn chọc tôi tức chết phải ?! "


      Vương Lãng Thần khó hiểu nhìn cha . Chắc hẳn là có chuyện gì cha mới tức giận như vậy.


      " Còn chưa hiểu ?! , trốn học còn làm cái trò gì ở khách sạn Red ?!!!" - Ông giận dữ quát.


      cau mày có chút kinh ngạc.


      Chết tiệt ! Là Hàn Lệ Ái !


      Lúc nãy ta gọi tài xế riêng của tới quả nhiên có ý đồ. Cốt yếu là muốn tên tài xế kia gọi điện báo cáo cho cha .


      " có biết lúc nãy cánh Paparazzi chụp được hình vào khách sạn cùng với rồi hay ?! " - Giọng Vương Khải lạnh lùng uy nghiêm.


      lại ngạc nhiên , cứng họng đôi chút . Sao đám người đó có thể chụp được chứ ?! Đúng là lũ người săn ảnh , bám riết lấy mọi nơi tha.


      Lần này cha nổi giận là lạ.


      " Nếu phải tôi nghe được từ người tài xế riêng của kịp mà ngăn chặn rồi . Chờ đến ngày mai chắc chắn có tin tức về tràn các mặt báo !!! có biết việc làm của mình ngu xuẩn đến mức nào ?! "


      " Cha , đây đâu phải là lỗi của con. Là đám paparazzi đó... "


      " Câm miệng !!! còn dám ! Nếu phải cùng đứa con kia vào khách sạn làm trò dơ bẩn mấy tên thợ săn ảnh lấy gì mà chụp. có biết nếu chuyện này lan ra ảnh hưởng thế nào đến tập đoàn ?! Còn nữa , nếu Hàn Dật Minh biết chuyện hôn ước giữa và Hàn Lệ Ái cũng bị phá bỏ ! "


      Vương Lãng Thần nghe vậy càng hứng khởi đáp - " Càng tốt "


      " Im miệng ! xem tôi là cái gì ?! Xem tập đoàn này là cái gì chứ ?! Tôi biết tại sao mình lại sinh ra thằng con nghiệt tổ nghiệt tông như ! "


      mím môi nhịn xuống tức giận , ánh mắt lạnh như băng hàn. Lúc sau mới mở miệng.


      " Bởi vì con là con ngoài ý muốn của cha . Nếu phải vợ của cha sinh được con cha mãi mãi cũng đem đứa con ngoài giá thú này về nuôi ! "


      Vương Khải đôi mắt nhăn nheo trừng lên - " Câm miệng !!! Tôi nuôi khôn lớn phải để giọng điệu này với tôi !!! "


      liền đứng bật dậy, bóng dáng cao lớn toát lên vẻ u ám - " Cha nuôi con khôn lớn cũng chẳng phải vì phục vụ cho tham vọng kinh doanh của cha sao ?! "


      " Nếu như còn xem tôi là cha mau ngồi xuống !!! " - Ngữ điệu của Vương Khải vô cùng rắn rỏi.


      Vương Lãng Thần đành bất mãn mà ngồi xuống.


      " Kể từ ngày mai , đâu cũng phải có tài xế đưa rước. Đúng 6 giờ chiều mỗi ngày đều phải có mặt ở nhà , được trễ hơn. Từ bây giờ , tôi cấm túc , ngoài trừ học còn ngoài ra bước cũng được ra khỏi nhà !!! " - Ông cất giọng lạnh run.


      " Cha , con phải con nít , con 17 tuổi, cha thể làm như vậy ! " - bực bội kháng nghị.


      " 17 tuổi phải con nít nhưng lại hành xử như đứa con nít hơn kém. Chỉ biết tùy tiện hành động theo ý thích của bản thân mà hề suy nghĩ chút nào. Đó giống đứa con nít là gì ?!


      Còn nữa , chiếc xe của bắt đầu từ tối nay cũng được phép mang ra khỏi Ga ra ! "


      Vương Khải giọng tràn đầy uy lực ra lệnh.


      " Cha ! "


      " được phép thêm câu nào nữa ! Nếu bước chân ra ngoài cũng được phép ! "


      Vương Lãng Thần lồng ngực phập phồng mà giận dữ . Đúng là chết tiệt mà !


      ***************************************


      ...Phòng ăn...


      Hàn Lệ Ái ngồi trong phòng ăn chờ đợi mà bỗng dưng nghe tiếng đóng cửa cái "rầm" mạnh phát ra từ phía lầu.


      Vương Khải và Vương Lãng Thần cùng nhau vào phòng ăn. Mặt của tối sầm, cha lại rất điềm tĩnh. khó để đoán ra được lúc nãy xảy ra chuyện gì.


      " Xin lỗi, bắt cháu phải đợi lâu rồi . Hai cha con ta chuyện hơi lâu chút "


      Vương Khải ngồi vào bàn ăn. cũng theo đó mà kéo ghế ngồi cạnh trước ánh mắt đầy cảnh cáo của cha .


      Hàn Lệ Ái mỉm cười - " Thưa , sao đâu ạ . Chắc là chuyện quan trọng nên chủ tịch mới gấp gáp như vậy "


      " Lệ Ái , cháu vẫn là nhạy bén nhất " - Ông cười đáp.


      " Mau dọn thức ăn lên "


      Vương Khải nghiêm nghị ra lệnh với quản gia.


      Người quản gia lập tức theo lệnh gọi các người hầu mang thức ăn lên.


      Thức ăn đầy đủ những hương vị ẩm thực từ Đông sang Tây , tràn ngập mùi hương thơm lừng. Đây chỉ có thể là bữa ăn của hoàng tộc.


      " Thưa chủ tịch, biết phu nhân đâu rồi ạ ? " - Hàn Lệ Ái vừa ăn vừa bắt chuyện.


      " À bà ấy bận dự triển lãm bên Italy rồi nên thể ăn tối cùng chúng ta. Cháu cũng biết đấy bà ấy rất đam mê và sưu tầm nghệ thuật " - Vương Khải vui vẻ trả lời.


      " Biết trước như vậy cháu đem vài bức nghệ thuật điêu khắc từ thời cổ của hoàng gia qua đây tặng phu nhân rồi. Chắc hẳn phu nhân rất thích "


      nở nụ cười lên tiếng.


      " cần phiền cháu như vậy. Những bức điêu khắc cổ của hoàng gia chắc chắn là rất quý . thể tùy tiện đem tặng " - Ông xua tay.


      " Sao có thể vậy ạ ? Cháu và phu nhân sắp thành người nhà rồi , vài bức điêu khắc có đáng là gì " - Hàn Lệ Ái giọng .


      Vương Khải bật cười - " Cháu là biết lấy lòng người lớn "


      " Dạ , chủ tịch quá khen rồi " - cười lễ phép .


      Vương Lãng Thần từ lúc bước vào đây câu nào . được gì đây ? Cũng chẳng phản bác được gì. là cắm cúi ăn để nuốt cơn giận này.


      Đáng chết ! Tất cả là do Hàn Lệ Ái gây ra !


      hàn huyên cùng nhau , bỗng dưng người quản gia tiến tới với Vương Khải.


      " Chủ tịch , người có điện thoại "


      " Ta biết rồi "


      Ông gật đầu rồi quay sang với hai người.


      " Ta xin phép nghe điện thoại chút. Hai đứa cứ từ từ ăn "


      Dáng người đàn ông vừa khuất , Vương Lãng Thần ngay lập tức thả bộ dao nĩa tay xuống.


      " , là cố tình phải ? "


      Hàn Lệ Ái nhìn , tiếp tục động tác cắt thịt - " Chuyện gì ? "


      " Còn giả vờ ? Chiều nay cố tình gọi người lái xe của tôi tới để ta biết tôi là trốn học vào khách sạn . cũng thừa biết ta báo cáo cho cha tôi . là muốn cha nổi giận với tôi , hại tôi bị phạt ! " - lạnh lùng .


      cũng bắt đầu buông dao nĩa xuống nhìn - " Thứ nhất nếu làm chuyện bậy cha cũng chẳng nổi giận. Thứ hai nếu phải cố tình muốn cho tôi biết, địa chỉ cho tôi đến đó tôi có muốn hại cũng có cơ hội "


      " chẳng phải đòi đến nên tôi mới phải địa chỉ cho " - cười lạnh.


      Hàn Lệ Ái lại nhàn nhã lên tiếng - " Vương thiếu gia , người thông minh giả ngu rất dễ nhưng còn người ngu giả thông minh rất dễ bị người khác phát "


      Vương Lãng Thần hừ lạnh cái - " lại muốn châm chọc gì nữa đây ? "


      Nghe thấy , chỉ ngước mặt nhìn , ánh mắt có chút ngắm nghía làm rất khó hiểu . Lúc sau mới mở miệng - " châm chọc nào cả. Tôi chỉ muốn biết... "


      " Biết gì ? " - nhíu mày .


      Hàn Lệ Ái tiến sát lại gần khuôn mặt tuấn của , ý .


      " Bài học thứ hai : Tự làm bậy, thể sống"


      ( Giống như Gậy ông đập lưng ông )

    2. DOVE

      DOVE Member

      Bài viết:
      60
      Được thích:
      52
      Chương 11 : Bí mật bị phát

      " nghĩ mình là ai mà đòi dạy dỗ tôi " - Vương Lãng Thần lạnh lùng quát khẽ.


      lại ngồi nguyên vị trí đàng hoàng , tiếp tục - " Cẩn thận lời , Vương thiếu gia . Qua mấy ngày vừa rồi , nếu là người thông minh hoặc có thể là tôi , tôi nhất định dại dột kháng cự , bởi vì kháng cự đó mang lại lợi ích nào cho bản thân cả, chỉ có họa thôi "


      Vương Lãng Thần chăm chăm nhìn . này rốt cục là người như thế nào. Nhìn qua tưởng rằng rất đơn giản nhưng thực chất lại rất phức tạp.


      " Xin lỗi , ta để 2 đứa phải đợi lâu " - Vương Khải chống gậy vào phòng ăn.


      Hàn Lệ Ái quay mặt qua khẽ cười - " Dạ, sao đâu ạ "


      Vương Lãng Thần mặt cũng hầm hè tiếp tục ăn.


      " Lệ Ái , cháu sao lại ăn ít như vậy ? Có phải món ăn hợp khẩu vị ? " - Vương Khải tiếp tục ăn , nhìn sang Lệ Ái thấy buông dao nĩa .


      cười xòa giơ tay quơ quơ - " Dạ , phải đâu ạ. Mấy món ăn này đều rất ngon. Chỉ là bình thường cháu ăn rất ít , chỉ có thể ăn nhiêu đấy, thể ăn hơn "


      " Đúng là con . Nhưng cháu cũng nên ăn nhiều vào , ăn ít như vậy làm sao đủ sức khoẻ ? "


      " Dạ, cháu rất khỏe mà . Chủ tịch cứ yên tâm "


      Vương Lãng Thần chút quỷ dị nhìn qua dĩa còn dư rất nhiều thức ăn của rồi lại tiếp tục ăn uống như bình thường.


      Vương Khải hơi cau mày nhìn con trai sau đó lại nhìn Hàn Lệ Ái - " Lệ Ái , ta có thể nhờ cháu chuyện được ? "


      " Thưa , chủ tịch cứ " - lễ phép trả lời.


      " Từ ngày mai Lãng Thần có giờ giới nghiêm , ngoại trừ giờ học tất cả thời gian còn lại đều phải có mặt ở nhà . Cháu có thể giúp ta trông chừng , chăm sóc nó ở trường , đừng để nó chạy lung tung làm loạn , có được ? " - Ông nghiêm túc lên tiếng.


      " Dạ, chuyện này cũng khó " - Hàn Lệ Ái cười .


      Vương Lãng Thần ngồi bên cạnh ăn có chút nghẹn. Cư nhiên hai người kia xem đứa con nít mà trông chừng , quản lí nghiêm ngặt. Đáng chết , nếu như vậy làm sao cùng hội Tam Vương.


      Mọi người trò chuyện , ăn uống bỗng nhiên người hầu gấp gáp - " Chủ tịch , chủ tịch bà ta là đòi vào đây... cho bằng được... Tôi thể cản... "


      Vương Khải chưa kịp hiểu ra chuyện gì thấy người phụ nữ đứng đằng sau người hầu.


      Hàn Lệ Ái nhướn mắt lên nhìn. Bà ta là người phụ nữ khoảng chừng 40 mấy tuổi nhưng lại rất xinh đẹp , rất mặn mà . Gương mặt trang điểm đậm . Mái tóc đầu có chút rối . Cả người bà ướt sũng vì mắc mưa bên ngoài . Tuy trang điểm đậm nhưng thể che vẻ tàn tạ theo năm tháng của bà.


      Vương Khải trừng mắt kinh ngạc . Ngay cả Vương Lãng Thần ngồi bên cạnh cũng ngay lập tức bật dậy . Ánh mắt như thể tin được.


      " Vương Khải , tôi đến để gặp con trai của tôi ! " - Bà ta hai mắt sòng sọc nhìn Vương Khải. Ông ta lại lo lắng quay sang nhìn Hàn Lệ Ái.


      " Sao lại ở đây ?! chẳng phải... "


      " Là ở tù chứ gì ?! " - Bà ta lạnh giọng đáp.


      Thấy Vương Khải cứng ngắc gì , bà lại tiếp - " Biết làm sao đây làm thất vọng rồi . Tôi là được thả ra sớm ! "


      Hàn Lệ Ái đứng bên cạnh nhíu mày mà chứng kiến. Vương Khải càng khẩn trương nhìn - " Lệ Ái , cháu đừng quan tâm người đàn bà này gì. Bà ta chỉ là người quen cũ của ta , đầu óc có chút bình thường nên ăn bậy bạ "


      lời giải thích trẻ con nghe ra đều biết phải


      Đột nhiên , Vương Lãng Thần chạy đến trước mặt người phụ nữ ấy - " Mẹ ! Sao mẹ ra ngoài báo cho con ?! "


      Hàn Lệ Ái lại nhíu mày.


      " Mẹ xin lỗi . Vừa ra là mẹ chạy đến đây tìm con . Mẹ muốn gặp con " - Bà có chút rưng rưng .


      " Hai người diễn đủ chưa ?! Người đâu mau mang người phụ nữ đó ra khỏi đây !!! " - Vương Khải gầm lên.


      Vương Lãng Thần càng tức giận nhìn cha mình - " Cha sao có thể quá đáng như thế ?! Người phụ nữ này là mẹ ruột của con !!! "


      câu tuyên bố của làm Vương Khả trở nên giận dữ - " bậy cái gì ?!! muốn tôi tức chết mới vừa lòng phải ?! "


      " Con bậy !!! Đây là chính là người mẹ sinh ra con. Là cha giấu giếm mọi người muốn công khai ! "


      Vương Lãng Thần cũng dõng dạc lên tiếng khẳng định.


      Ở ngoài ai cũng nghĩ là con trai của Vương chủ tịch và phu nhân. Nhưng thực chất , là đứa con ngoài giá thú của người phụ nữ khác với cha . Đối với những gia đình tài phiệt như gia đình đây là chuyện đáng xấu hổ.


      Nếu như phải mẹ vào tù , vợ của cha thể sinh con vĩnh viễn cha cũng đem về nuôi.


      " Thần nhi , mẹ nhớ con lắm. Hãy tha thứ ẹ " - Bà có chút khó khăn .


      Lãng Thần chưa Vương Khải lại tức giận mở miệng - " cái gì ?! có tư cách làm mẹ nó sao ?! "


      " Tôi... "


      " Cháu chào bác "


      Người phụ nữ chưa hết câu Hàn Lệ Ái tiến lên chào hỏi. Vương Khải gấp gáp nhìn , có chút gì đó nghi ngại. Còn lại nhìn cực kỳ khó hiểu.


      " Cháu là... " - Lam Doanh tò mò nhìn bé đứng trước mặt mình. Từ nãy đến giờ bà hề hay biết có mặt của người thứ ba.


      " Thưa , cháu là Hàn Lệ Ái , là vị hôn thê của Lãng Thần . Rất vui được gặp bác " - vui vẻ cúi đầu chào lễ phép.


      Bà có chút kinh ngạc - " A, ra cháu là người kết hôn với Thần nhi . ngờ, cháu quả rất xinh đẹp "


      Đúng vậy , bé đứng trước mặt bà thực rất xinh đẹp . Dung nhan vô cùng kiều diễm tuy rằng còn tuổi. Cách ăn lại rất lễ phép , nhìn qua biết tiểu thư con nhà gia giáo.


      Bà lại có chút nghi ngại - " Xin lỗi , để cháu... "


      " Hôm nay thời tiết tốt. Bác như thế này rất dễ bị cảm " - Ánh mắt lo lắng của làm hai người đối diện rất khó hiểu.


      " Lãng Thần , mau đưa bác lên phòng thay đồ nếu bác bị nhiễm gió lạnh , như thế tốt cho sức khoẻ của bác đâu " - lại quay sang với .


      Vương Lãng Thần có chút kinh ngạc nhìn - " ... "


      " Bác , bác mau theo ấy lên phòng thay đồ nếu bệnh. Thay xong , cháu cùng ấy đưa bác về nhà có được ? " - Hàn Lệ Ái dịu dàng cầm lấy bàn tay lạnh buốt của người phụ nữ ấy .


      Lam Doanh giọng run run - " Cám ơn cháu , Lệ Ái "


      xong , khẽ liếc nhìn Vương Lãng Thần như bảo . càng lúc càng khó hiểu nhưng cũng dìu mẹ mình lên phòng.


      Vương Khải đứng đó mà thể tiếng nào.


      ***************************************


      ...Phòng khách...


      " Lệ Ái , chuyện lúc nãy... " - Vương Khải mở miệng nghiêm túc định giải thích.


      Nhưng Hàn Lệ Ái đột ngột cắt ngang , ngữ điệu rất nhàng - " Chủ tịch , cháu có điều mạn phép muốn nhưng có thể làm người nổi giận hoặc vui. biết chủ tịch có thể nghe cháu ? "


      " Được , cháu cứ " - Ông khó hiểu .


      " Cháu thường nghe người Trung Quốc Người trồng bụi cây gai có được hoa hồng . Cũng như khi chúng ta nắm bùn ném, người bị làm bẩn đầu tiên là bàn tay chúng ta " - Hàn Lệ Ái vừa nâng tách trà lên vừa .


      " Hàn Lệ Ái , cháu muốn gì ? " - Vương Khải nhíu mày.


      " Chủ tịch , kẻ che đậy khuyết điểm của mình bằng thủ đoạn tổn thương người khác là kẻ đê tiện . Người phải cỏ cây , há lại vô tình . Con người phải có tình cảm tình nghĩa " - từ tốn .


      Vương Khải nghe xong , mặt đanh lại có chút hài lòng - " Lệ Ái , cháu nể mặt ta ? "


      " Cháu xin lỗi . Nếu như điều cháu làm chủ tịch vui xin chủ tịch hãy bỏ qua cho " - Hàn Lệ giọng xin lỗi.


      Nha đầu này hề đơn giản, dám dùng cả lời ý tứ để nhắc nhở ông. biết sợ hãi hay nể nang gì.


      Tuy rằng trong lòng Vương Khải rất tức giận nhưng với tình thế nay ông bắt buộc phải nhịn xuống. Nếu như Hàn Lệ Ái đem chuyện xấu hổ này cho Hàn Dật Minh biết chắc chắn ông ta rất tức giận vì Vương Khải lừa dối ông ta , khẳng định hủy hôn.


      Chuyện này tuyệt đối được xảy ra !


      Vương thị có thể phát triển lớn mạnh và vươn tới thị trường Châu Âu hay đều tùy thuộc vào cuộc hôn nhân này.


      Ông giọng - " sao, người trẻ thường hay thẳng thắn , ta để bụng đâu. Nhưng Lệ Ái , chuyện này cha cháu... "


      Hàn Lệ Ái lại tiếng tục cắt ngang - " Chủ tịch , cháu ấy thường chú trọng những tiểu tiết cho lắm , điều cháu quan tâm là kết quả đạt được. Người quá câu nệ vào việc thường thể có thành tựu trong việc lớn . Cháu từ được cha mẹ dạy luôn lấy đại làm cuộc , còn những việc khác nên để ý đến "


      lời này của Hàn Lệ Ái thôi cũng đủ để Vương Khải phải nể tiểu nha đầu tuổi như .


      Ông thầm nghĩ " Con bé này cực kì hiểu biết. Biết người biết ta , biết nhìn nhận việc . Cực biết đối nhân xử thế. người hiểu thời thế như thế này làm con dâu ta sợ làm được bá chủ thiên hạ "


      " Hàn Lệ Ái , cháu người rất hiểu chuyện " - Vương Khải vui vẻ .


      " Cháu cám ơn thưa chủ tịch " - lễ phép trả lời.


      Trong khi hai người trò chuyện uống trà Vương Lãng Thần dìu mẹ mình xuống cầu thang. Lam Doanh thay đồ và chải tóc cho đàng hoàng.


      " Bác xuống rồi " - Hàn Lệ Ái vừa nhìn thấy bỏ tách trà xuống chạy ngay đến chỗ của hai người.


      Vương Khải hai mắt giận dữ nhìn người phụ nữ kia nhưng thể gì. Hàn Lệ Ái với ông như vậy ông còn có thể làm gì.


      Lam Doanh nếu như biết ngày hôm nay có vị hôn thê của Lãng Thần cùng ăn tối , bà tuyệt đối tới. Tuy rằng bà rất nhớ con , muốn con trai ở bên cạnh mình nhưng bà cũng muốn cho con trai tương lai sáng lạn , tiền đồ rộng mở.


      Nên bà đồng ý với Vương Khải phải hoàn toàn dấu kín chuyện Lãng Thần chính là con trai mình . Để người ngoài nhìn vào chỉ nghĩ Vương Lãng Thần là đứa con chính thống của nhà họ Vương. Nếu như để họ biết được xem như tương lai của Lãng Thần hủy hoại trong tay bà.


      Bà cứ nghĩ vị hôn thê của con trai mình biết được này khinh thường kẻ từng vào tù như bà cũng ngay lập tức hủy bỏ hôn ước. Nhưng bé tiểu thư này lại đến trước mặt bà chào hỏi lễ phép , còn lo lắng cho bà bị cảm lạnh , còn giải nguy cho bà khỏi Vương Khải.


      " Bác , cháu và Lãng Thần ngay bây giờ đưa bác về có được ? " - Hàn Lệ Ái dịu dàng .


      Lam Doanh liền gật đầu - " Được , làm phiền cháu quá "


      " Dạ , có gì đâu ạ. Bác đừng ngại. Lãng Thần , đưa bác ra xe trước , tôi ở lại chào chủ tịch "


      nhìn Lam Doanh rồi lại nhìn người bên cạnh.


      Vương Lãng Thần gì , chỉ gật đầu . cúi đầu chào cha mình cái rồi dìu mẹ mình ra xe.


      Hôm nay là lần đầu tiên nghe lời chút phản kháng nào.


      " Chủ tịch , cháu xin phép về ạ. Cám ơn chủ tịch vì bữa tối ngày hôm nay " - Hàn Lệ Ái nghiêng người chào .


      " Cháu " - Khuôn mặt già cả có chút nhăn lại.


      Chào hỏi xong mới ra khỏi cửa. Tiến tới chiếc xe hơi màu đen đậu ngoài sân. Vương Lãng Thần và Lam Doanh đều ngồi trong xe đợi sẵn.


      Hàn Lệ Ái bước tới với người tài xế - " xuống xe . Hôm nay chúng tôi tự "


      " Nhưng thưa tiểu thư chủ tịch dặn thiếu gia đâu cũng phải có tài xế theo " - Tên tài xế dè dặt đáp.


      " cứ báo cáo với chủ tịch là có tôi theo cùng . Chắc chắn chủ tịch tức giận " - nghiêm giọng .


      Người tài xế đành bước ra khỏi xe . Vương Lãng Thần thấy vậy mở cửa xe ra ngồi phía trước để lái . cũng ngồi bên cạnh, Lam Doanh ngồi ghế sau.


      **************************************


      đường ...


      Lãng Thần vừa lái xe vừa cất giọng hỏi mẹ mình - " Mẹ , bây giờ mẹ tính ở đâu ? "


      " Mẹ muốn quay về nhà cũ , con chở mẹ đến đó " - Bà hiền hòa trả lời.


      có chút cau mày - " Căn nhà đó cũ rồi lại còn , tiện nghi. Mẹ , hay để con sắp xếp chỗ ở mới cho "


      Lam Doanh lắc đầu - " cần như vậy, mẹ muốn phiền con. Với lại mẹ là muốn ở nhà cũ thích ở nơi khác , cao sang quá mẹ quen. Mà phải con bán nhà của mẹ rồi chứ ? "


      " có, con vẫn còn giữ , đồ đạc của mẹ con cũng vẫn giữ y nguyên " - Lãng Thần vội trả lời .


      " Vậy tốt " - Bà thở phào.


      Vương Lãng Thần biết khi mẹ mình thích thế nào cũng thay đổi. đành thuận theo ý mẹ mình.


      Suốt từ nãy đến giờ , Hàn Lệ Ái gì chỉ lắng nghe hai mẹ con chuyện với nhau. Đầu óc có chút mơ màng . Mà Vương Lãng Thần lâu lâu lái xe cứ liếc nhìn . mỗi lúc cảm thấy hành xử rất khó hiểu.


      Biết được bí mật động trời như vậy , đáng lẽ phải rất tức giận. Nhưng chút khó chịu hay khinh thường với mẹ đều có.


      Lam Doanh ngồi đằng sau khẽ quan sát con trai mình và bé ngồi bên cạnh . Bà mỉm cười , nụ cười rất hài lòng.

    3. DOVE

      DOVE Member

      Bài viết:
      60
      Được thích:
      52
      Chương 12 : Ấm áp lạ thường



      Căn nhà cũ của Lam Doanh nằm trong khu phố . Con đường dính đầy bùn đất vì trời mưa . Nơi đây khác xa với vẻ hào nhoáng của thành phố Bắc Kinh ngoài kia.


      " Nhà bác cũng rất cũ kỹ , hai đứa chê vào ngồi chơi "


      Bà rút chìa khoá mở cánh cửa bằng sắt ra .


      Ba người họ vào nhà . Căn nhà khá , tuy màu sơn rất đẹp nhưng theo sương gió mà phai dần.


      và Vương Lãng Thần cùng nhau ngồi xuống ghế sopha . Lam Doanh lục đục trong bếp rót nước cho hai người.


      " Căn nhà này lâu có người ở , hai đứa uống tạm nước lọc nhé ? "


      Đón ly nước từ người phụ nữ , Hàn Lệ Ái mỉm cười - " Cháu cám ơn "


      " Để con sai người dọn dẹp lại ẹ . Mang thêm ít đồ dùng nữa . Chứ như thế này là bất tiện " - lo lắng .


      " sao , mẹ có thể tự dọn dẹp mà " - Bà xua tay.


      " Mẹ , lần này mẹ nghe lời con . Sức khoẻ mẹ còn yếu hãy để con gọi người đến dọn dẹp. Chẳng lẽ chút việc này mà con cũng thể giúp mẹ hay sao ? "


      Lam Doanh đành thở dài đồng ý - " Được rồi , mẹ nghe con "


      " Lệ Ái , cháu có muốn tham quan nhà bác chút ? " - Bà lại tiếp tục với .


      Hàn Lệ Ái nhanh chóng gật đầu - " Vâng , cháu rất muốn "


      ...........................................................


      " Bác , bác thực chỗ vẽ tranh rất tuyệt ! " - Hàn Lệ Ái phấn khởi lớn tiếng.


      ngờ trong căn nhà này lại có lầu gác mái . Mà nơi đây đầy rẫy tranh vẽ , giá vẽ , sơn nước , giấy trắng còn có vài bức tượng điêu khắc và cọ vẽ , đủ loại , đủ kích thước... Các dụng cụ vẽ thiếu thứ.


      Ánh mắt của cực kì lấp lánh.


      Vương Lãng Thần lại chăm chăm nhìn như tượng lạ. Hàn Lệ Ái như thế này kì lạ làm cảm thấy lạ lẫm. còn tưởng này rất lạnh lùng và lãnh đạm với mọi thứ.


      Nhưng bây giờ gương mặt lại ra nét thích thú và tán thưởng như đứa trẻ. Tim của lại vì lạ lẫm này mà có chút tăng nhịp đập.


      " Cháu thích vẽ tranh à ? " - Lam Doanh ngạc nhiên hỏi.


      Hàn Lệ Ái nhiệt tình gật đầu - " Vâng , cháu rất thích vẽ. Ngay từ cháu thích. Nhưng mẹ cháu muốn cháu vẽ vì mẹ cảm thấy việc đó làm cháu bẩn và mất thời gian. Nên lâu rồi cháu vẽ "


      " Bác cũng rất thích. Hay là cháu hãy thường xuyên đến đây chơi với bác nhé , 2 người chúng ta cùng nhau vẽ " - Lam Doanh cười hiền hậu .


      Hàn Lệ Ái hề chút nao núng nào mà ngay lập tức đồng ý - " Vâng, cháu thường xuyên ghé đến "


      Bà lại cười nhìn bé trước mặt. Tuy rằng mới gặp nhau nhưng bà cảm thấy Hàn Lệ Ái rất đặc biệt , chuyện cũng rất hợp với bà. Vương Lãng Thần kết hôn với bé này , bà thực rất vui lòng.


      " Xuống đây , bác còn muốn cho cháu xem cái này "


      Lam Doanh nắm tay xuống lầu , Lãng Thần chỉ biết lẽo đẽo theo . Bà dẫn vào phòng ngủ của mình .


      Từ dưới gầm giường , lôi ra chiếc hộp giấy cũ . Lam Doanh mở nắp hộp ra làm hơi ngạc nhiên. Bên trong là những bộ quần áo xíu của trẻ con , còn có vài tấm hình.


      " Là hình của Thần nhi chụp chưa đầy tuổi . Con xem xem , nhìn nó rất đáng phải ? "


      Bà cầm tấm hình lên.


      Trong tấm hình là em bé mặt mũi tròn tròn rất dễ thương. đứa bé rất xinh đẹp làm người ta muốn ngắm nhìn thôi. ra tên này ngay từ nghiệt rồi.


      Hàn Lệ Ái sờ vào mặt của tấm ảnh , cười cười khen - " Quả rất đáng "


      Nghe khen , mặt của Vương Lãng Thần có chút phiếm hồng nhưng chỉ trong chốc lát. Đáng chết ! bị cái gì vậy ?!


      ngay lập tức bất mãn - " Mẹ à sao mẹ lại đưa hình hồi của con cho người lạ xem "


      " Đây đâu phải người lạ đây là vị hôn thê của con " - Lam Doanh liếc nhìn .


      " Mẹ , con ... "


      " Nếu chịu được xấu hổ con ra ngoài " - Bà có chút bông đùa .


      lại bất mãn - " Mẹ là.. "


      như vậy. Nhưng cũng chịu ra ngoài phòng khách. Để hai người lại chuyện.


      Lam Doanh nhìn theo bóng mà cười - " Thằng này ấy chỉ được cái miệng thôi "


      Hàn Lệ Ái cũng có chút buồn cười. Khóe môi cong lên đường.


      " Còn đây là tấm hình Thần nhi mừng sinh nhật tuổi . Qua ngày hôm sau bác bị bắt , còn nó được đưa về nhà Vương Khải " - Bà lại cầm lấy tấm hình khác lên, giọng run run.


      đau thương nhìn người bên cạnh, chần chừ mà nắm lấy bàn tay run rẩy của bà - " Bác à, mọi chuyện hết thảy đều là quá khứ , qua hết rồi. Bây giờ , tuy rằng được công khai nhưng Vương Lãng Thần vẫn ở bên bác mà "


      " Cám ơn cháu . Chắc là cháu rất muốn biết bác phạm tội gì mà phải vào tù phải ? " - Bà lại khó khăn hỏi.


      " Nếu bác muốn đừng . Thực ra cháu cũng cảm thấy mình nên nghe . Tuy rằng cháu và Vương Lãng Thần sau này cùng nhau kết hôn. Nhưng bác thấy đó , cuộc hôn nhân này chỉ là cuộc hôn nhân giao thương , lấy lợi ích của hai tập đoàn làm điều kiện kèm theo . Cháu và ấy phải vì tình , vì vậy những chuyện riêng tư này cháu cảm thấy nên biết "


      " Sao cháu biết chắc rằng có tình ? Lệ Ái , cái cách Vương Lãng Thần nhìn cháu rất đặc biệt . Cháu nhận ra điều đó sao ? " - Bà ngạc nhiên hỏi.


      Hàn Lệ Ái bật cười lắc đầu như vừa nghe được điều rất buồn cười - " Bác à , phải đâu. Lãng Thần ghét cháu hết. Làm sao có thể ? Nếu như là nhìn chỉ có ánh mắt tức giận cùng thù địch mà thôi "


      " Lệ Ái , bác là người lớn , trải qua rất nhiều chuyện . Tuy rằng cháu là bé thông minh , tài năng hơn người nhưng những chuyện này cháu hơn bác được đâu " - Lam Doanh cười .


      Nghe vậy , chỉ biết lẳng lặng nhìn người trước mặt cách khó hiểu . trước giờ có khái niệm về thứ tình này. Vì thế giới của Hàn Lệ Ái vốn dĩ thể tồn tại thứ gọi là tình .


      Bà lại cầm lấy bàn tay trắng nõn của nắm vào lòng bàn tay - " Lệ Ái , tình cảm của con người rất kỳ lạ . Bất chợt rồi lại bất chợt đến khiến con người ta kịp trở tay. Có đôi khi cháu tưởng rằng bản thân mình rất ghét người đó nhưng thực chất người đó chiếm trong lòng cháu khoảng rất lớn lúc nào hay "


      chăm chú nghe lời Lam Doanh . Muốn gì đó nhưng lại thôi.


      Lam Doanh và Lệ Ái biết được rằng bên ngoài có người đứng đằng sau cánh cửa lắng nghe hai người chuyện.


      lúc sau , bà lại lên tiếng - " Lệ Ái , bác nhờ cháu chuyện được ? "


      " Thưa , bác cứ "


      " Giúp bác chăm sóc Thần nhi . Bác thể ở bên cạnh nó hằng ngày nhưng cháu có thể. Thần nhi ngay từ có mẹ ở bên cạnh , ở nhà của Vương Khải , chẳc người phụ nữ kia cũng chẳng chăm sóc nó mà đem cho người làm. Nó rất cần người bên cạnh " - Bà ôn tồn .


      Hàn Lệ Ái cắn môi , chần chừ lát mới gật đầu. Nếu như từ chối cũng giống như loại tội nghiệt.


      Hai người trò chuyện lúc lâu mới rời khỏi phòng. Ra ngoài phòng khách thấy Vương Lãng Thần ngồi ở ghế sopha.


      " Thần nhi , cũng còn sớm nữa con mau đưa Lệ Ái về nhà " - Lam Doanh lên tiếng.


      Vương Lãng Thần cũng tỏ vẻ gì. Chỉ nhìn mẹ mình gật đầu cái - " Con biết rồi , con đưa ấy về "


      ra khỏi cửa , Hàn Lệ Ái mới cúi chào lễ phép - " Con xin phép về. Bác mau vào nhà , trời vừa mưa xong nên rất lạnh "


      " Được rồi , bác vào nhà ngay đây. Nhớ thường xuyên tới đây chơi với bác " - Bà cười dịu hiền .


      " Vâng , cháu nhớ rồi " - cười đáp.


      xong , Lam Doanh trở vào nhà. xoay người lại bước ra khỏi cổng thấy Vương Lãng Thần đứng dựa vào xe. nhìn thấy liền mở cửa xe.


      " Cám ơn "


      Hàn Lệ Ái liền bước vào ngồi vào trong xe .


      Vương Lãng Thần cũng ngồi vào ghế lái , khởi động xe .


      ************************************


      Suốt quãng đường đều là bầu khí im lặng bao trùm.


      Lúc sau , chịu được nữa mới mở miệng trước - " muốn hỏi tôi gì sao ? "


      Ngay từ đầu đến giờ , chút tức giận nào vì lừa dối này của gia đình . Cũng có hành vi nào là khinh thường hay khó chịu đối với mẹ hay thân phận thực của . Vương Lãng Thần nghĩ chắc hẳn phải rất muốn biết về chuyện của .


      Nhưng câu trả lời của Hàn Lệ Ái lại khác xa hoàn toàn với suy nghĩ của .


      " Tôi trước giờ đều hứng thú với chuyện của bậc cha mẹ phụ huynh "


      " , tôi là tôi . Tuy rằng chúng ta sau này cùng nhau kết hôn nhưng tôi cũng nghĩ đến việc quá can dự vào đời tư của nhau trừ phi là nó ảnh hưởng đến chuyện của hai tập đoàn " - lại nhàn nhạt thêm.


      Tuy rằng lời này của nghe ra lạnh lùng nhưng trong lòng đột nhiên cảm thấy trận ấm áp lạ thường .


      Vương Lãng Thần lúc sau lại lên tiếng - " Tại sao lại giúp mẹ tôi lại còn đối xử với bà ấy rất tốt ? Lúc nãy cũng nghe rồi thân phận cùng quá khứ của mẹ tôi... "


      " Bởi vì mẹ khác xa hoàn toàn với mẹ tôi " - bỗng dưng cắt ngang lời .


      " lẽ mẹ thương ? "


      " phải , làm gì có người mẹ nào mà thương con chứ ? Chỉ là mẹ tôi thuộc dạng phụ nữ rắn rỏi và mạnh mẽ , bà ấy có thói quen thể tình cảm cũng chẳng biết thể tình cảm với con mình . Mẹ tôi dạy dỗ tôi rất nghiêm khắc , bà ấy đa phần chỉ chỉ ra cho tôi thấy những mặt đen tối và xấu xa của xã hội này nhưng lại quên mất chỉ cho tôi những mặt tốt đẹp của nó "


      Hàn Lệ Ái đưa tầm mắt nhìn ra ngoài cửa xe . Trời lại bắt đầu mưa nặng hạt.


      Hai đồng tử của Lãng Thần nhất thời co dãn . quay mặt sang nhìn nhưng mắc ngắm nhìn mưa . Có điều gì ở làm cảm thấy rất tò mò , rất muốn tìm hiểu.


      Vương Lãng Thần quay lại tập chung lái xe , mở miệng hỏi tiếp - " Vậy ai là người chỉ cho ? "


      " Chị của tôi... "


      Tiếng dần rồi nhạt nhoà trong khí.


      lại có chút cứng ngắc . Tay lái cũng siết chặt rồi lại buông ra. Vương Lãng Thần hỏi thêm gì nữa.


      đột nhiên cảm thấy có lỗi . Chuyện đau lòng của từng bị đem ra làm trò đùa , phanh phui cho giới báo chí. Chắc chắn cảm thấy bị tổn thương. Đêm đó thấy chị mình chết ngay trước mặt mình hẳn phải rất đau đớn , hoảng sợ đến mức nào . Đau đớn đến mức chấn thương về tâm lý...


      cảm giác day dứt cùng hối hận.


      Vương Lãng Thần lần nữa quay sang nhìn . Nhìn dáng người nhắn của , đôi vai mảnh khảnh của giống như mình chống đỡ với cả thế giới này khiến người ta kiềm lòng được mà muốn che chở , bảo vệ.


      Chiếc xe chạy nhanh đường . Chạy đến ngôi biệt thự ở vùng ngoại ô thành phố .


      Cánh cổng cao lớn tự động mở ra , Vương Lãng Thần lái xe chạy vào trong . Chiếc xe dừng trước dinh thự to lớn , nguy nga .


      tắt máy , nhìn qua Hàn Lệ Ái thấy ngủ lúc nào hay. Cả người nhắn cuộn tròn ghế. Lãng Thần bỗng dưng cảm thấy bộ dạng của rất đáng .


      Ngày hôm nay , thấy ở Hàn Lệ Ái mặt khác mà trước giờ vẫn hề biết . Hàn Lệ Ái ấm áp và đáng nhưng cũng đơn và đau lòng . Nếu như trước kia lạnh lùng đanh thép , miệng mồm lúc nào cũng xỏ xiên bây giờ trông rất dịu dàng và nhắn.


      Làm Vương Lãng Thần ngày hôm nay cảm giác lạ lẫm , hình như thù ghét trong đột nhiên biến mất hoàn toàn.


      Từ trong dinh thự , người hầu cùng quản gia mang dù chạy ra đón .


      bước xuống xe , vòng qua kia mở cửa. Cánh tay to lớn ôm lấy thân ảnh nhắn bế ngang người. tỉnh , lại vùi đầu vào ngực mà ngủ .


      Vương Lãng Thần lại vì hành động này của tràn rung động kịch liệt. Trái tim đột nhiên tự chủ được mà đập nhanh.


      " Chỉ cho tôi phòng của ấy "


      Điều chỉnh lại tâm trạng , với người quản gia.


      " Vâng . Thiếu gia theo tôi "


      Người quản gia cung kính đáp.


      theo người quản gia , Vương Lãng Thần bế vào căn phòng nằm ở lầu . căn phòng rộng lớn , thiết kế đơn giản tinh tế như những căn phòng của quý tiểu thư khác , lấy màu trắng làm chủ đạo.


      đặt nằm chiếc giường cỡ lớn , hình tròn và có rèm che . Vừa đặt xuống nệm , Hàn Lệ Ái dụi dụi mặt mình vào gối tìm cảm giác êm ái.


      Vương Lãng Thần kéo mền lên đắp cho . Trong đầu suy nghĩ ra trong lúc ngủ này lại đáng đến như vậy , khác xa với vẻ tiểu thư kiêu ngạo , lạnh lùng như ngày thường.


      đưa mắt ngắm nhìn căn phòng của . Phát trong phòng treo rất nhiều ảnh của khi còn chụp cùng có gương mặt rất giống nhưng nét mặt dịu dàng , vui tươi hơn Hàn Lệ Ái . Vương Lãng Thần đoán là chị của , Hàn Viên Viên .


      Mỗi tấm hình , Hàn Lệ Ái đều lộ ra nụ cười rất vui vẻ , rất trẻ con. Nụ cười này hình như chưa bao giờ được thấy ở trước đây. Chắc hẳn rất quý chị của mình.


      Vương Lãng Thần lại cúi xuống nhìn ngắm . Hàn Lệ Ái thực rất xinh đẹp . có cách nào phủ nhận vẻ đẹp này. Lần đầu tiên nhìn thấy bị vẻ đẹp này làm cho chấn động. Dung nhan kiều diễm của rất động lòng người.


      Nếu như vài tiếng trước , rất ghét , còn muốn tìm cách khiêu khích để phá bỏ hôn ước . bây giờ nhìn bộ dạng ngoan ngoãn , dịu dàng khi ngủ Vương Lãng Thần lại thấy tim mình bị cảm giác ngọt ngào cùng rung động xâm chiếm.


      kiềm lòng được mà đưa tay vuốt ve má . Làn da trắng nõn dưới ngón tay mịn màng , như da của em bé của bé vậy.


      lại nhìn xuống đôi môi đào trái tim của .


      " Thình thịch "


      Vương Lãng Thần ngay lập tức rút tay lại. sợ mình lại làm chuyện nên làm. Đáng chết lại bị sao thế này ? Tại sao suốt buổi chiều đến giờ lại tự chủ được trái tim mình.


      Đây là lần đầu tiên tự chủ được. Lại phải kiềm chế bản thân hôn ai đó. trước kia bản thân muốn gì đều phải có. Lên giường với phụ nữ thường như ăn cơm bữa. Nay chỉ chuyện này cũng làm khó !


      Nhưng mà vẫn là nỡ rời . Si ngốc ngắm nhìn gương mặt của Hàn Lệ Ái. ngủ rất ngon.


      Vương Lãng Thần phát kết hôn với này cũng có gì là tốt.


      lúc sau mới xoay người ra khỏi phòng.

    4. DOVE

      DOVE Member

      Bài viết:
      60
      Được thích:
      52
      Chương 13 : Khủng bố sáng sớm



      ...Cantin...


      Hàn Lệ Ái đặt khay thức ăn của mình lên bàn . Ba người kia đều ngạc nhiên nhướn mắt nhìn .


      " Sao lại ngồi đây ? " - Vương Lãng Thần nhìn cau mày hỏi.


      thản nhiên kéo ghế ngồi đối diện - " Cha nhờ tôi trông chừng , mẹ cũng nhờ tôi chăm sóc . Tất nhiên tôi phải hoàn thành tốt nhiệm vụ được giao rồi ".


      Vương Lãng Thần khó hiểu nhìn người ngồi đối diện. Trông chừng , đâu có nhất thiết là ngồi đây ?!


      Hàn Lệ Ái định cầm dao nĩa lên ăn nhìn qua dĩa thức ăn của lại phát ra điều gì đó. Hàng lông mi cong vút động đậy . Dĩa thức ăn của hoàn toàn khác biệt nhau .


      Của là rau salat trộn , có rau có củ , có trứng và có chút thịt đầy đủ chất dinh dưỡng. Còn của lại là toàn Thịt với thịt , đầy dầu mỡ , ngay cả canh soup cũng thèm lấy .


      " Tôi muốn ăn miếng thịt đó " - Hàn Lệ Ái ánh mắt nhìn chằm chằm vào miếng thịt nằm dĩa Vương Lãng Thần.


      lại nhíu mày ngạc nhiên nhìn - " Sao cơ ? "


      " Cho tôi miếng thịt của "


      " muốn ăn tự mình lấy "


      " Nhưng tôi thích ăn miếng thịt dĩa "


      " Thịt dĩa là thịt của tôi "


      " Tôi muốn ăn thịt của "


      (Yết : Thịt thịt mới chịu ≧﹏≦ )


      Câu này của Hàn Lệ Ái nghe ra rất trong sáng nhưng khi qua bộ não của liền xử lí thông tin cách đen tối. Khóe môi để lộ ra bất giác hơi cong.


      Thiệu Nha thấy hai người tranh cãi liền đẩy dĩa thức ăn của mình tới , cười cười - " Hay cậu ăn thịt của mình . Thịt của lão đại ngon đâu , thiếu độ mềm , còn rất dai "


      Thêm tên xử lí thông tin não đen tối.


      Vương Lãng Thần tức giận đá vào chân thằng nhóc bên cạnh dưới gầm bàn. Cậu ta la khẽ tiếng , ủy khúc nhìn .


      đợi ai gì thêm , Hàn Lệ Ái trực tiếp tự mình cầm dao nĩa lên. dĩa của có hai miếng thịt , gắp miếng bỏ qua dĩa mình . Xong lại gắp nữa phần salat qua cho , lại mở miệng - " Tiêu hóa được tốt , nên ăn quá nhiều thức ăn dầu mỡ . Nên ăn thêm rau vào "


      Giọng điệu nghe có chút lạnh lùng nhưng nghe ra thực chất đây chẳng phải là câu quan tâm người khác sao ?


      Vương Lãng Thần gương mặt ra vẻ bất mãn trước hành động của . Chắc chắn là mẹ cho biết. Mẹ là...


      Hàn Lệ Ái gắp xong bắt đầu ăn phần của mình. cũng gì cúi đầu xuống ăn món salat từ dĩa đem qua kia.


      Vu Tích Kỳ ngạc nhiên nhìn hai người . Lão đại hôm nay bị sao vậy ? Bình thường vẫn rất ghét Hàn Lệ Ái , ấy làm gì lão đại đều tức gịận . Mà Hàn Lệ Ái cũng vậy , lúc nãy cư nhiên buông ra lời quan tâm , tuy rằng nghe qua là lạnh lùng.


      Hai con người này có cái gì đó...


      *****************************************


      " Lão đại , địa điểm khai thác tiếp theo là ở đâu đây ? "


      Vu Tích Kỳ ngồi trong lớp hỏi.


      " bằng để các cậu chọn " - uể oải gác chân lên bàn.


      Thiệu Nha nghe vậy đột ngột lên tiếng - " Vậy sòng bạc Domino . Nghe dạo này chỗ đó làm ăn càng ngày càng lên , muốn tranh cả chỗ với sòng bạc nhà lão nhị "


      Tích kỳ khẽ cười - " Phải , Domino đó năm trở lại đây phất lên , trở thành trong những sòng bạc lớn nhất Bắc Kinh . Có chút kì lạ là vừa mới năm trước còn muốn phá sản đóng cửa nhưng đổi chủ cái ngay lập tức hoạt động lớn mạnh "


      " tự nhiên khi kẻ ăn mày lại trở thành vua . Kẻ đứng sau này có ý định muốn khiêu chiến với Vu gia nhà cậu " - Vương Lãng Thần nghiêng đầu .


      Người bên cạnh nhếch miệng , giọng điệu có chút hứng thú - " Mình điều tra rồi. Cũng phải kẻ gì tài giỏi. Là con trai cưng của nhà họ Đào , Đào Ngôn . Mấy năm nay , Đào thị làm ăn như diều gặp gió , lợi nhuận thu về rất cao , giá cổ phiếu cũng có phần biến động theo thuận lợi đó . tránh khỏi việc thiếu gia nhà họ Đào kia muốn tranh bá thiên hạ "


      " Đào Ngôn của Thiên hội . Ý cậu muốn chỉ muốn tranh chỗ làm ăn với nhà cậu mà còn muốn nhằm vào hội Tam Vương chúng ta ? " - cười lạt.


      Vu Tích Kỳ liền gật đầu.


      " Nếu như vậy còn băn khoăn gì chứ ? Nghe vừa rồi đám người đó còn biết điều sang chỗ sòng bạc nhà lão nhị gây hấn. Chúng ta là nên mau chóng chiếm được nơi đó . Dạy dỗ tên họ Đào kia ! " - Thiệu Nha hứng chí .


      Lãng Thần giơ ngón tay lên ý bảo tên nhóc kia dừng lại - " Bình tĩnh lão tam . nên quá khinh suất , tuy rằng Thiên hội thực lực hề bằng Tam Vương chúng ta nhưng mấy năm dần trở nên lớn mạnh , ngầm tăng thêm lực lượng. Đào Ngôn có lẽ phải là kẻ tài giỏi gì cho kham nhưng cũng rất cáo già nếu cũng thể làm Thiên hội trở nên lớn mạnh như vậy được "


      " Lão đại , mình nghĩ là cậu cũng sợ ? " - Thiệu Nha đùa cợt .


      tức giận trước câu khiêu khích của Thiệu Nha , khóe môi chỉ giơ cao - " Đó phải là sợ . Thức thời vụ giả vi tuấn kiệt (*), biết mình biết ta mới có thể nắm chắc phần thắng . Kẻ làm bá chủ thiên hạ phải là kẻ giỏi nhất cũng phải kẻ mạnh nhất mà là kẻ hiểu lòng người nhất ".


      Thiệu Nha nghe vậy đành gật gù . lúc sau , Tích Kỳ lại lên tiếng - " Nhưng là lão đại , chúng ta muốn biết cũng nên giao chiến chút chứ ? "


      " Phải đấy , lão tam này là muốn "khảo sát" thực lực bọn Thiên hội đó. Lão đại hay là thứ 7 này chúng ta " - Thiệu Nha hứng khởi lên tiếng.


      Vương Lãng Thần nghe định mở miệng nhưng lại sực nhớ ra chuyện gì đó , bực dọc - " được , mình trong thời gian cấm túc. Bị quản lí rất chặt chẽ thể đâu được "


      Thiệu Nha cười thiếu điều sặc cả nước mũi.


      " ngờ lão đại mà cũng có lúc bị cấm túc nha "


      Vương Lãng Thần trừng mắt nhìn cậu ta . Người bên cạnh lại cau mày - " thể trốn ra sao ? "


      lại cười lạnh - " Cậu còn biết lão già nhà mình sao ? Cho cả đội vệ sĩ canh gác xung quanh nhà mình , còn cho người theo dõi mình lúc mình học , phải có người đưa rước. Ngày nào cũng bắt hiệu trưởng gọi điện về báo cáo xem mình có học , ngay cả Hàn Lệ Ái cũng được cha mình giao phó trông trừng mình "


      Thiệu Nha mặt buồn thất thểu - " Vậy đến khi nào mình mới được "khảo sát" đám người đó. mấy ngày rồi mình được động tay động chân "


      Vu Tích Kỳ khẽ lắc đầu bó tay . Lúc sau bỗng dưng nghĩ ra được chuyện gì đó , ngay lập tức nhìn - " Lão đại , hay là cậu với Hàn Lệ Ái... "


      " được ! "


      Lãng Thần vừa nghe qua biết người bên cạnh gì liền đột ngột cắt ngang.


      " Lão đại chuyện này chỉ có ấy mới giúp được "


      " được là được ! Tuyệt đối Vương Lãng Thần này bao giờ làm loại chuyện đó "


      Đúng vậy , từ trước đến nay bao giờ nhờ vả ai , nhờ vả phụ nữ càng nhục . Nhờ vả Hàn Lệ Ái càng nhục hơn !


      Vu Tích Kỳ lại lần nữa thở dài bó tay. Lão đại kiêu ngạo quá mức cần thiết.


      (*) Hiểu thời thế mới là người giỏi.


      *************************************


      ...Sáng thứ 7...


      Biệt thự Aries


      Hàn Lệ Ái ngồi mình trong phòng khách nhàn nhã thưởng thức bữa ăn sáng . Đứng bên cạnh là bà quản gia và người hầu .


      Đột nhiên , di động nằm bàn rung lên làm phá vỡ bầu khí yên tĩnh. biết là kẻ nào mới sáng sớm gọi điện đến làm phiền bữa ăn sáng của .


      Hàn Lệ Ái bỏ dao nĩa xuống cầm lên bắt máy. Từ đầu dây bên kia vang lên giọng rất trẻ con , vui đùa.


      Vài phút sau , đôi lông mày lá liễu nhíu lại , tạo thành đường giữa trán .


      " Đến nhà mình ? "


      ..............................................


      Đúng 30 phút sau đó , trước cổng nhà xuất 2 chiếc siêu xe Bugatti Veyron , 1 trắng , 1 đỏ. Cùng với hàng loạt những chiếc motor màu đen dừng ngay biệt thự Aries.


      Hàn Lệ Ái ngồi đọc sách ở ngoài sân vườn bỗng dưng người quản gia tới giọng có chút khẩn trương.


      " Tiểu thư... "


      để bà hết câu , giơ tay lên bảo bà cần nữa. Người quản gia có chút khó hiểu nhìn .


      Hàn Lệ Ái đặt quyển sách xuống bàn . Hít thở sâu cái , giọng điệu bất lực lên tiếng - " Mở cổng cho bọn họ... "


      Hai kẻ kia là mới sáng sớm sống chết đòi đến nhà . biết là có chuyện gì mà giọng của Thiệu Nha qua điện thoại nghe có vẻ gấp gáp.


      Người quản gia liền gật đầu quay người . Hàn Lệ Ái cũng đứng dậy rời khỏi vườn , vòng ra sân trước của ngôi biệt thự nhìn ra cổng.


      Cánh cổng to cao kia vừa tự động mở ra, ngay lập tức 2 chiếc siêu xe cùng hàng loạt xe motor phân khối lớn theo đuôi nhau chạy vào lối cổng. Nhiều xe đến mức khiến Hàn Lệ Ái có hơi hoa mắt.


      Cảnh tượng này quả nhiên hoành tráng nga !


      Sân trước của ngôi biệt thự rộng lớn đến mức như vậy , thoắt cái bị lấp đầy bởi toàn xe với xe .


      Hai tên kia kéo lũ người của Tam Vương hội đến đây làm gì ?! Đến khủng bố à ?!!!


      Hàn Lệ Ái trước đây từng nghe người báo cáo về hội Tam Vương này của Vương Lãng Thần. Là tổ chức xã hội đen, tại có thể lớn mạnh nhất Bắc Kinh .


      quan tâm cho lắm , nếu như tên hôn phu kia thích làm huyên náo giang hồ cứ làm. Miễn làm sao , đừng bị cảnh sát để ý , bắt lại điều tra là được. tại , tạm thời để cho thích bay bổng cứ bay bổng. Té chết đừng lôi theo là được.


      Lúc nãy chuyện điện thoại , còn tưởng chỉ có Thiệu Nha và Vu Tích Kỳ đòi đến nhà . Ai ngờ bọn họ kéo cả lực lượng đến trước nhà . Sợ người khác nhìn vào bị dọa chết !


      " Hello , mỹ nhân , tụi này làm phiền buổi sáng thứ 7 của cậu chứ ? " - Thiệu Nha bước xuống xe , hớn hở vẫy tay chào.


      " Nếu phiền sao ? "


      Nét mặt của thoáng vẻ khó chịu.


      Đúng lúc đó , Vu Tích Kỳ vừa xuống xe tới - " Vậy tụi này phải mạo muội làm phiền Hàn tiểu thư chuyến rồi "


      " Mới sáng sớm mà đem cả đội quân dọa người như vậy đến nhà tôi . Hai vị thiếu gia , Hàn Lệ Ái tôi cần lời giải thích cho việc này đấy " - khoanh tay trước ngực , khẽ lên giọng.


      " Yên tâm , bọn này lát nữa cho cậu biết nhưng trước tiên phải có màn chào hỏi cái " - Thiệu Nha thích thú .


      " Chào hỏi gì ? "


      " Các chú mau nhanh chóng chào hỏi chứ !"


      chưa kịp hiểu ra Vu Tích Kỳ nhanh miệng lớn với bọn người motor phía sau.


      Bọn người nhìn qua đều biết chỉ toàn là học sinh cấp 3 , tập hợp từ các trường trung học khắp đất Bắc Kinh . Mặt mũi có chút dữ dằn nhưng thể che vẻ non nớt của học sinh . Thân thể họ đều cao to , cường tráng như vậy mới có thể xông pha đánh trận.


      Cả đám bọn họ bước xuống khỏi motor , cởi nón bảo hiểm rồi dựng xe lên . Mỗi động tác đều rất đồng loạt, ngay sau đó bọn họ đứng thẳng nghiêm chỉnh , đồng loạt hô lớn , đồng loạt cúi chào .


      " Bọn em , Tam Vương hội , lần đầu tiên xin ra mắt đại tẩu !!! "


      Cả đám người hô to vang dội muốn chọc thủng cả bầu trời , đứng ngay đầu đường vẫn còn nghe thấy !


      Hàn Lệ Ái giống như nghe thấy tiếng sấm bên tai. Lần này , quả thực bị dọa cho giật cả mình. Mấy tên này cũng biết khủng biết người ta ! Ngay cả quản gia và người hầu đứng bên cạnh đều muốn đứng tim.


      Cái lũ người này ! Thần kinh hết rồi à !!!


      Tuy rằng sau này cùng Vương Lãng Thần kết hôn nhưng cái danh phận đại tẩu kinh thiên động địa này còn chưa muốn nhận đâu !


      ...1 tiếng trước...


      " Lão tam , phải chứ ?! Bọn em mà phải cầu xin sao ?! " - tên thuộc hội Tam Vương kinh ngạc hỏi.


      Thiệu Nha cau mày - " Này này , đây phải là bình thường đâu đấy. đó là người nắm giữ vận mệnh của lão đại , của Tam Vương hội tối hôm nay . Được đấu với Thiên hội hay đều là phải nhờ này ! "


      " Quan trọng vậy sao ? " - Kẻ kia khó hiểu lại hỏi.


      " Phải , rất quan trọng . Lão đại chúng ta hôm nay có thể ra trận hay còn phải chờ xem đó có đồng ý hay " - Vu Tích Kỳ nhấn mạnh .


      Cả đám người trước mặt kinh ngạc đồng thanh " Ồ! " lên tiếng. Họ rất muốn biết nào lại có tài đến vậy ?! Lão đại muốn đâu lại phải có đồng ý của đó , cư nhiên thể là người tầm thường.


      " Người đó là vợ chưa cưới của lão đại "


      Thiệu Nha vui vẻ .


      Đám người Tam Vương hội lại phen kinh ngạc. Cùng nhau gật đầu .


      Hiểu rồi !


      Người ta vì nên thay đổi nha .


      ......


      Hàn Lệ Ái chau mày , lạnh lùng mở miệng - " Các người làm cái gì vậy ?! "


      " thấy sao ? Là chào hỏi đó " - Vu Tích Kỳ thích thú đáp.


      lườm nguýt - " Các người sợ dọa chết được người nào sao ? "


      " Lệ Ái , bọn này chỉ là muốn đàn em chào hỏi cho đúng lễ nghĩa thôi mà " - Thiệu Nha cười cười .


      Hàn Lệ Ái hừ lạnh cái - " Được rồi , có chuyện gì hai người mau "


      " Hàn tiểu thư thể mời bọn này vào nhà uống tách trà được sao ? " - Vu Tích Kỳ nhếch môi mở miệng .


      lại lạnh lùng liếc , sau đó nhìn qua người quản gia khẽ ra lệnh - " Chuẩn bị trà ".

    5. DOVE

      DOVE Member

      Bài viết:
      60
      Được thích:
      52
      Chương 14 : Chạy trốn



      Phòng khách nhà cũng thuộc dạng hoàng gia , lỗng lẫy , rộng lớn. Bình thường tiếp khách đều bị gian rộng lớn quá mức trong gian phòng này làm cho choáng ngợp.


      Vậy mà hôm nay , chỗ trống còn có. Đều là đám người kia đông đến mức đứng chiếm hết gian phòng. Tuy rằng bộ ghế sopha nhà rất nhiều chỗ ngồi nhưng làm sao mà chứa hết 30 mấy người chứ ?!


      Cảnh tưởng người đứng người ngồi uống trà này quá sức tưởng tượng rồi !


      Hàn Lệ Ái chiếc ghế sopha uống trà , liếc nhìn hai ngồi đối diện - " Có chuyện gì hai người mau ? "


      Vu Tích Kỳ hạ tách trà xuống , lên tiếng " Lệ Ái , lần này chúng tôi đến đây là muốn nhờ giúp chuyện "


      " Chuyện gì ? "


      " Chuyện này rất quan trọng còn liên quan đến lão đại , cậu nhất định phải giúp nga " - Thiệu Nha nhấn mạnh .


      cảm thấy tò mò - " Rốt cục là chuyện gì mà hai người cứ úp úp mở mở như thế ? "


      " Để tôi , là như vầy... "


      Vu Tích Kỳ bắt đầu ra ngọn ngành việc , muốn giúp đỡ đưa lão đại ra ngoài.


      Hàn Lệ Ái liền cau mày , chắc nịch thốt ra 2 từ - " được ! "


      Cậu ta nghe vậy nhăn mặt - " Xem như giúp chúng tôi lần này . Tam Vương hội đều biết ơn "


      " Lệ Ái , chuyện này mình thấy đối với cậu đâu có khó khăn gì. Vương chủ tịch rất tin tưởng ở cậu nên chắc chắn để lão đại ra ngoài cùng cậu " - Thiệu Nha nghiêm túc .


      Lần đầu tiên nha.


      " được là được . Chuyện Vương Lãng Thần là xã hội đen mình quan tâm càng muốn dính líu. Vả lại mình hứa với chủ tịch Vương , quyết thể nuốt lời. thể nào bản thân lại tiếp tay cho giặc " - kiên định trả lời.


      Hàn Lệ Ái vừa dứt lời đột nhiên đám người xung quanh đồng loạt nghiêm người ,đồng loạt hô to , again..


      " Xin đại tẩu hãy giúp đỡ . Chúng em nguyện ghi nhớ công ơn này !!! "


      Ách , cũng phải có công giải phóng dân tộc gì ! Có phải làm quá thế ?!


      " Tôi được là được " - Hàn Lệ Ái chắc như đinh đóng cột .


      Và thế là again..


      " Đại tẩu đồng ý chúng em ở đây cầu xin đến chừng nào đại tẩu đồng ý !!! Mong đại tẩu giúp đỡ !!! "


      Tiếng hô to vang dội làm sập trần nhà đến nơi.


      bắt đầu khó chịu rồi nga. Đám người này đúng là biết chừng mực là gì . Cứ thế mà làm tới .


      " Này , các người... "


      " Cầu xin đại tẩu giúp đỡ !!! "


      " Cầu xin đại tẩu giúp đỡ !!! "


      " .... "


      Tiếng sấm chớp rầm rầm trong nhà trong buổi sáng đẹp trời...


      Máu sắp dồn hết lên não. Đám người điên này ! Mới trốn trại ra hết sao ?! Mới sáng sớm kéo cả đội quân đến nhà la hét om sòm , muốn chọc nổi điên mà.


      Muốn cho cả khu phố này biết nhà chứa chấp lũ người xã hội đen bị thần kinh chắc !


      " Các người im... "


      Còn để Hàn Lệ Ái hết câu , đám người kia dồn lực trong họng mà đồng thanh lớn cực đại . Muốn thủng cả màn nhĩ.


      " Đại tẩu đồng ý !!! Chúng em quyết tâm dừng lại !!! "


      " Cầu mong đại tẩu hãy giúp đỡ !!! "


      "..."


      Tên Vương thiếu gia kia có mấy tên thuộc hạ cũng quá là chung thành . những lì mà còn điên ! Điên , điên hết rồi ! Hàn Lệ Ái có ngày cũng bị đám người này làm cho nhồi máu cơ tim mà chết !


      Cuối cùng thể chịu nổi nữa , Hàn Lệ Ái bực bội đứng lên , bộc phát lớn.


      " Các người im hết !!! Tôi đồng ý là được chứ gì !!! "


      Và đám người đó cuối cùng cũng chịu im. ngồi xuống lạnh lẽo trừng mắt nhìn tên mặt búng ra sữa ngồi đối diện cười sảng khoái - " Diễn trò cũng hay đấy Thiệu thiếu gia "


      " Quá khen , quá khen " - Thiệu Nha cười cười. Đích xác trò này là do cậu nghĩ ra bởi vì biết chắc rằng Hàn Lệ Ái dễ dàng đồng ý chuyện này.


      Vu Tích Kỳ ngồi bên cạnh cũng phì cười , xoay người với em - " Vất vả cho các chú rồi . Hãy ra ngoài chờ chút "


      Đám người đó lập tức lui ra trong im lặng. Chắc là còn sức để .


      Hàn Lệ Ái hít thở sâu cái , lạnh lùng với hai người đối diện - " Hai người cũng ra ngoài chờ . Tôi lên lầu thay đồ xuống ngay ".


      " Được "


      Vu Tích Kỳ trả lời rồi kéo người bên cạnh ra ngoài.


      **************************************


      ...Vương gia...


      " Hai người đậu xe ở đầu đường . Tránh để phát "


      xong , Hàn Lệ Ái mở cửa xuống khỏi chiếc xe Bugatti Veyron màu đỏ của Thiệu Nha.


      Mấy chục chiếc motor đậu ngay đầu đường cộng thêm 2 chiếc xe hơi mà muốn chiếm hết cả gian. đành phải kêu bọn người Tam Vương tạm thời chạy motor . Chỉ để lại Thiệu Nha và Vu Tích Kỳ để tránh gây chú ý.


      Hàn Lệ Ái tới trước cổng ngôi biệt thự và bấm chuông .


      Cánh cửa lúc sau liền tự động mở ra . Hình như Vương Khải giờ này đến công ty rồi nên có mặt ở nhà. Người hầu và quản gia biết nên họ để Hàn Lệ Ái ra vào tự do lo lắng gì.


      " Vương Lãng Thần đâu ? " - quay sang hỏi người quản gia.


      " Thưa tiểu thư , thiếu gia phòng ngủ " - Người quản gia cung kính đáp.


      " Giờ này còn ngủ sao ? "


      " Vâng , thưa tiểu thư"


      " Giúp tôi gọi ta dậy " - nghiêm giọng .


      Người quản gia cúi đầu "vâng" cái liền với hai người hầu bên cạnh lên gọi thiếu gia . Họ ngay lập tức theo lệnh lên lầu 2 , vào phòng gọi Lãng Thần dậy .


      " Để tôi yên , các người ra ngoài hết ! "


      lấy chăn chùm lên đầu , gắt gỏng .


      " Thưa thiếu gia người phải dậy , ở dưới có... "


      " Im ngay ! Các người ồn ào quá ! Cút hết ! " - nằm giường quát.


      " Thiếu gia , người phải dậy... " - Người hầu đứng bên giường khép nép .


      " Các người còn câu nào nữa ngay lập tức bị đuổi việc ! " - Lãng Thần lại uy nghiêm lớn giọng.


      Hai người bọn họ liền sợ sệt biết làm gì . Đành ra ngoài.


      ......


      " Sao ? Chưa muốn dậy ? " - cau mày hỏi.


      " Vâng , thưa tiểu thư . Thiếu gia nhất quyết chịu dậy " - Hai người hầu đó đáp.


      Hàn Lệ Ái đứng dậy , thẳng lên lầu.


      " Tiểu thư , được đâu. Nếu như để thiếu gia biết có người tự tiện vào phòng của mình thiếu gia rất tức giận " - Quản gia khẩn trương đuổi theo .


      dọc theo hành lang lầu 2 , bỗng nhiên thấy có bình hoa tươi được trưng bàn . Hàn Lệ Ái ngay lập tức lấy hoa ra để sang bên chỉ còn bình thủy tinh có nước . cầm lên tới căn phòng cuối cùng.


      " Tiểu thư , định làm gì ? " - Người quản gia trợn mắt hỏi.


      Hàn Lệ Ái trả lời , trực tiếp mở cửa phòng bước vào. Đập vào mắt là chiếc giường to lớn , chăn gối xộc xệch tùm lum. Cả thân người con trai to lớn nằm đó.


      tới bên cạnh đầu giường , cầm bình thủy tinh giơ cao , nghiên xuống.


      " Ào.... "


      " A... " - Vương Lãng Thần ngủ bỗng nhiên bị tràn nước lạnh tạt vô mặt. Giật mình tỉnh giấc.


      " Mk ! Là ai ?! " - tức giận quát lớn.


      Vương Lãng Thần bừng tỉnh ngồi dậy , gương mặt đẹp trai và cả áo thun đều bị ướt sũng , mái tóc bình thường bồng bềnh nay cũng rối như ổ quạ.


      Vừa mở mắt , thấy thân ảnh xinh đẹp đứng kế bên .


      " ... "


      " Dậy , chúng ta hẹn hò " - nhàn nhạt .


      Vương Lãng Thần trợn mắt - " cái quái gì vậy ? "


      " nghe sao ? Mau dậy , chúng ta ra ngoài hẹn hò " - Hàn Lệ Ái lại lần nữa.


      Người này mới sáng ra chạy đến bảo hẹn hò . này hôm nay ăn trúng cái gì biết.


      " đùa đấy à ? " - khó chịu hỏi.


      " , . thay đồ đàng hoàng . Tôi xuống nhà đợi "


      để kịp phản ứng , Hàn Lệ Ái đặt bình hoa xuống và ra ngoài.


      " Này tôi ... "


      Bóng dáng của biến mất sau cánh cửa trước khi kịp hết câu.


      Vương Lãng Thần bực bội , vò vò mái tóc rối bù của mình. Cái người này sao suốt ngày cứ đến làm phiền vậy chứ ?!


      .....,...........................................


      ...Phòng khách...


      Vương Lãng Thần bước xuống cầu thang , nhìn thấy ngồi uống trà trong phòng khách.


      " Xong rồi sao ? thôi " - Hàn Lệ Ái đặt tách trà xuống khi vừa thấy .


      " đâu ? mới sáng ra rủ tôi hẹn hò ?


      Điểm này kỳ lạ. Hàn Lệ Ái thể nào khi mà mới sáng sớm tới nhà lôi dậy hẹn hò cùng mình. Chắc chắn có chuyện gì.


      " Chẳng phải bị cấm túc ở nhà rất chán sao ? Tôi có lòng tốt nên đưa ra ngoài hít thở khí " - lạnh nhạt mở miệng.


      Vương Lãng Thần lại nhíu mày .


      .....


      " Tiểu thư , thiếu gia trong thời gian cấm túc thể ra ngoài " - tên vệ sĩ đứng ngay cửa .


      " Cứ với chủ tịch , Lãng Thần cùng tôi ra ngoài hẹn hò. Chủ tịch ngăn cấm đâu " - Hàn Lệ Ái nghiêm giọng .


      " Nhưng thưa tiểu thư... "


      " Tránh ra . Các người nghe chủ tịch căn dặn gì sao ? " - lạnh lùng ra lệnh.


      Tên vệ sĩ liền sợ hãi đứng tránh sang bên. Hàn Lệ Ái muốn đưa ra ngoài với bọn Thiệu Nha nhưng được. Chủ tịch có thể cho phép Vương Lãng Thần ra ngoài nếu cùng nhưng với điều kiện phải có tài xế lái xe và vệ sĩ đưa .


      Hàn Lệ Ái và đành ngồi vào xe. Xe chạy ra khỏi cổng căn biệt thự . Ra tới đầu đường , Vương Lãng Thần đột nhiên thấy bóng dáng của hai chiếc Bugatti Veyron quen thuộc , bỗng giật mình.


      lập tức quay sang nhìn . Hàn Lệ Ái ngước mắt nhàn nhạt nhìn câu nào rồi dời tầm mắt qua cửa sổ. Vương Lãng Thần bỗng dưng hiểu ra chuyện gì.


      Thảo nào mới sáng ra hành động kì lạ như vậy. ra là muốn giúp .


      " Tiểu thư , hai người đâu đây ? " - Người lái xe hỏi.


      " Đến trung tâm thương mại Engari " - Hàn Lệ Ái đáp câu. Chỗ đông người càng dễ chạy.


      " Vâng "


      Hai chiếc xe màu đen lướt nhanh đường. là của hai người , là của đám vệ sĩ theo canh trừng .


      Thiệu Nha và Vu Tích Kỳ nhìn thấy hai chiếc xe liền biết ý mà theo .


      **************************************


      ...Trung tâm thương mại Engari...


      Hai người cùng nhau vào trung thương mại , 4 tên vệ sĩ kia mực theo canh trừng cho và Vương Lãng Thần chút tự do.


      Hai người cứ thế dạo hết vòng trung tâm. vào gian hàng quần áo , giả vờ như đứng lựa áo .


      Vương Lãng Thần đột nhiên đứng sát vào , khẽ bên tai - " Khi nào tôi chạy chúng ta cùng chạy "


      Nghe , nhưng vẫn giả vờ thản nhiên lấy ra cái áo sơ mi ướm thử lên người - " chắc chứ ? Chắc là chạy được ? "


      " Cứ tin tôi " - nghiêm túc .


      Đột nhiên Lãng Thần phát lúc này với giống như là tình nhân vậy. Điệu bộ rất gần gũi , thân mật.


      tiếp tục dạo . Khi tới gian hàng gần cổng , Vương Lãng Thần bất thình lình nắm lấy tay , dứt khoát - " Chạy ! "


      liền chạy ra khỏi cửa . Đám vệ sĩ lập tức đuổi theo .


      " Thiếu gia , tiểu thư , hai người mau đứng lại ! "


      Vương Lãng Thần vẫn nắm tay chạy đâm đầu đường phố đông người. là huyên náo trận . Lần đầu tiên rơi vào tình huống như thế này, còn hình như là rất nhiều lần rồi.


      Đám người đó vẫn gắt gao bám theo. Vì đường phố đông đúc nên rất dễ len lỏi. Đến con hẻm , liền lôi vào trốn.


      4 tên vệ sĩ chạy đoạn còn thấy bóng dáng hai người nữa , bọn họ đành tìm kiếm theo hướng khác.


      Vì con hẻm lại muốn bọn người kia phát nên Vương Lãng Thần đứng sát vào người , gần như là ôm . Hàn Lệ Ái dựa người vào tường xoay mặt qua trông chừng đám người kia chưa nên để ý đến bộ dạng lúc này của hai người.


      Chỉ có mình Lãng Thần là để ý. cúi xuống nhìn người con lơ đãng kia. Tim lại đập dồn dập. Khoảng cách gần như thế này làm có thể ngửi được hương thơm dịu người làm con người ta tâm tình dễ chịu. Từ cái đêm đó , dường như tâm tư hoàn toàn thay đổi.


      " Bọn họ rồi... "


      Hàn Lệ Ái vừa quay mặt qua ngay lập tức bắt gặp ánh mắt chăm chú của . Cả người giật mình , khuôn mặt gần nhau đến mức chỉ còn cách vài cantimet nữa là môi hai người có thể chạm vào nhau.


      bỗng nhiên thấy ngực mình bồi hồi đến lạ thường , rung động triền miên vấy lên. Hơi thở có chút dồn dập. Mà hơi thở nam tính của cũng dồn dập phả vào da mặt như kiềm chế điều gì đó.


      có thể nhìn thấy từng đường nét hoàn mỹ gương mặt tuấn của Vương Lãng Thần . Ánh mắt say mê của gần như muốn dứt ra làm Hàn Lệ Ái cảm thấy khó chịu.


      tìm lại lý trí đẩy ra , giọng điệu thản nhiên lặp lại lần nữa - " Bọn họ hết rồi ".

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :