1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Dạ thoại: U minh quái đàm - Ninh Hàng Nhất

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. tieudao147

      tieudao147 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,522
      Được thích:
      1,518
      Chương 4

      Editor: Jinnn

      Người đầu tiên phát ra thầy Thiện mất tích chính là Lô sư phụ ở căn tin trường học.

      Bây giờ vốn được nghỉ hè, căn tin ngừng nấu ăn, thế nhưng bởi vì bình thường thầy Thiện và Lô sư phụ có quan hệ tệ, cho nên Lô sư phụ chỉ đáp ứng với mỗi thầy ấy - trong mấy ngày thầy Thiện chưa về nhà, bộ phận căn tin vẫn mở cửa để nấu ăn.

      Thế nhưng trong vài ngày liên tiếp, căn bản là thầy Thiện tới căn tin. Lô sư phụ cảm thấy tò mò - mấy ngày nay thầy ấy ăn cái gì?

      Cuối cùng, sau năm ngày, Lô sư phụ cũng nhịn được mà tới phòng ngủ của thầy Thiện. Ông muốn biết ràng là có chuyện gì.

      Gõ cửa, có ai trả lời. Lô sư phụ nằm sấp ở trước cửa sổ nhìn vào bên trong - trong đó căn bản là có người.

      Thầy Thiện chào hỏi mà thầm ra rồi hả? Đây là suy nghĩ đầu tiên của Lô sư phụ. Nhưng rất nhanh, ông ta liền phát rằng chuyện này có khả năng - quần áo của thầy Thiện vẫn phơi ở cửa sổ, hai cái vali của thầy ấy cũng hề bị xê dịch mà vẫn đặt ở chỗ cũ.

      Lô sư phụ cẩn thận cân nhắc, cảm thấy chuyện này có điểm hợp lí.

      Ông khẩn trương hỏi mấy hộ gia đình gần trường học mới phát mấy hôm nay đều có người trông thấy thầy Thiện.

      Trực giác của Lô sư phụ cho ông ta biết, thầy Thiện xảy ra chuyện. Ông ta lập tức báo cho cảnh sát địa phương biết việc này.

      Cảnh sát tới nhà của thầy Thiện cũng phát được điểm khác thường nào. Đồn trưởng đồn cảnh sát phái người tìm kiếm khắp Nam Hương và hỏi thăm tung tích của thầy Thiện.

      Thế nhưng tìm ngày, căn bản là thể tìm được thầy Thiện. Gọi điện thoại về quê của thầy, người trong nhà cũng thầy Thiện hoàn toàn trở về nhà.

      Tin thầy Thiện mất tích nhanh chóng lan truyền khắp Nam Hương, nhóm người trong thôn có lòng tốt dồn dập tổ chức các cuộc tìm kiếm thầy Thiện - trong đó bao gồm cả cha mẹ bốn người Mai Đức.

      Dường như mọi người đều lục soát khắp từ xuống dưới Nam Hương, vậy mà vẫn tìm được thầy Thiện. Bọn họ cảm thấy rất quái lạ - người sống to lớn như vậy lại có thể bốc hơi khỏi trần gian ư?

      người dân trong thôn tìm đến đồn trưởng đồn cảnh sát, hơi do dự : “Trường học gần đây có đầm nước, thầy Thiện ấy chắc ...”

      Đồn trưởng nhíu mày nghĩ ngợi, : “Lập tức tổ chức vớt người trong đầm nước!”

      Mấy giờ sau, những trai tráng trong thôn chủ động tìm cái lưới đánh cá to, thử tiến hành vớt người trong đầm nước, bọn họ xác định có thể vớt được thi thể của thầy Thiện hay .

      Nhưng trong lòng bốn người Mai Đức và Viên Tân lại hiểu vô cùng, lần vớt này có kết quả gì. Bọn nó cùng mấy chục người trong thôn khác đều đứng cạnh đầm nước chờ xem lần vớt này - bọn nó biết chắc rằng, sau khi cảnh sát vớt được thi thể của thầy Thiện lên, bọn nó bị kết án như thế nào.

      Lúc ấy là qua tám giờ tối, mọi người đốt lửa hướng về phía cái lưới trong nước. Trong ánh lửa lập lờ Mai Đức và Viên Tân cùng nhìn nhau cái, bọn nó có thể nhìn ra được từ vẻ mặt của đối phương - trái tim hai người đều đập điên cuồng.

      Công việc vớt người tiến hành trong khoảng tiếng, lưới đánh cá chỉ có lọ thủy tinh, rất nhiều rong rêu cùng chút đồ bỏ . Nhưng lại thể tìm được thi thể của thầy Thiện.

      “Được rồi, kết thúc công việc thôi.” Đồn trưởng , “Trong đầm nước này thể có người được.”

      Nhóm người trong thôn nhàng thở ra, xem ra tình như bọn họ nghĩ, thầy Thiện chỉ bị mất tích thôi. Mọi người bắt đầu suy đoán, có lẽ thầy Thiện chỉ là đến nơi khác làm chuyện gì đó mà cho bất cứ ai biết mà thôi.

      Nhóm người trong thôn vừa thảo luận vừa rời . Cảnh sát cũng về đồn công an, chuyện này tạm thời được xác định là trường hợp mất tích.

      Ở lại cạnh đầm nước, chỉ có bốn người Mai Đức là trợn mắt há hốc mồm.

      Bốn người bọn nó nhìn nhau, mặt mỗi người đều tràn ngập sợ hãi và nghi ngờ - bọn nó hiểu, đây là có chuyện gì?

      Bốn người nặng nề rời , ở đường, Viên Tân đột nhiên dừng bước.

      “Mai Đức, Dư Huy, còn có Lý Viễn. Tao... Tao rất sợ...” thanh của cậu đầy run rẩy, “Vì cái gì mà thi thể của thầy Thiện có ở trong đầm nước? Nó... Nó chạy đâu?”

      “Đúng vậy... Nếu là con sông, là con sông, còn có khả năng là trôi tới hạ lưu... Nhưng mà... Đây chính là đầm nước! Là ao tù nước đọng!” Dư Huy cũng rét mà run.

      Mai Đức cũng bắt đầu cảm thấy hoa mắt chóng mặt: “Có lẽ, thầy Thiện chết?”

      “Nhưng mà, chúng ta rành tận mắt nhìn thấy ông ta...”

      “Được rồi!” Mai Đức đột nhiên hét lớn tiếng, “Chuyện này dừng ở đây thôi! Ai cũng đừng nữa!”

      Mấy người cùng nhìn cậu.

      “Từ giờ trở , chúng ta cần quản sống chết của thầy Thiện. Chúng ta chỉ cần nhớ kỹ điều: thầy Thiện phải do chúng ta hại chết, ông ta là tự mình cẩn thận nên rơi xuống đầm nước, việc đó cùng chúng ta có quan hệ gì!”

      “Nhưng thực tế...” Lý Viễn muốn cái gì đó.

      “Nghe đây!” Mai Đức hung dữ nhìn cậu ta, “Chúng ta chỉ vô ý! Chuyện kia là ngoài ý muốn! Mày hiểu chưa?”

      “Đúng, chuyện kia là ngoài ý muốn.” Viên Tân hùa theo .

      “Quả là ngoài ý muốn, phải lỗi của chúng ta.” Dư Huy cũng nhìn Lý Viễn.

      “Cho nên, từ hôm nay trở , chúng ta cần xen vào chuyện này nữa, dù sao cảnh sát cũng xác định vụ án này là vụ án mất tích. Dựa theo những lời lúc trước, chúng ta tuyệt đối thể cho bất cứ ai về chân tướng của vụ việc.” Mai Đức .

      “Tao đồng ý.” Viên Tân .

      “Tao cũng có ý kiến gì.” Dư Huy .

      Bọn họ đều nhìn về phía Lý Viễn.

      “Được rồi... Tao cũng... cũng đồng ý.” Lý Viễn hết cách .

      “Tốt lắm, từ giờ bốn người chúng ta cùng qui ước: Từ nay về sau, ai cũng được nhắc lại chuyện này, vĩnh viễn được nhắc lại! Đương nhiên, cũng tuyệt đối thể tiết lộ chuyện chúng ta giữ bí mật cho nhau!” Mai Đức .

      Mấy người nhìn nhau vài giây rồi đồng loạt gật đầu. Sau đó, bọn họ cùng chụm tay phải lại chỗ.

      Về sau, chuyện này giống như bọn họ từng nghĩ, vụ án được xác định giống như hơn trăm ngàn vụ mất tích khác. Căn bản là cảnh sát hề nghi ngờ gì đối với kết quả này.

      Theo thời gian trôi qua đám người Mai Đức cũng dần dần lãng quên đại họa mà bọn họ gây ra. Sau khi tốt nghiệp trung học cơ sở, bọn họ đến trường trung học phổ thông ở huyện. Rời khỏi Nam Hương, bọn họ càng thoát khỏi bóng ma tâm lí, trải qua cuộc sống trời yên biển lặng bình thường.

      Nhoáng cái, mười năm trôi qua.

      chương 5:
      Edit: Shin-sama
      Mai Đức cau mày, chậm rãi mở to mắt.

      “Mày nhớ rồi chứ gì?” Viên Tân bên cạnh hỏi.

      Mai Đức mặt đổi sắc, ánh mắt dại ra: “Mười năm, gần như tao quên chuyện này. Nhưng vừa rồi, chúng hữu sống động trong đầu tao.”

      đột nhiên quay đầu, nhìn thẳng Viên Tân:“Mày còn chưa cho tao biết, vì sao mày lại muốn nhắc tới chuyện này? ràng trước kia chúng ta giao ước vĩnh viễn đề cập đến!”

      Viên Tân nhìn ánh mắt :“Mày có biết hôm nay là ngày mấy ?”
      Mai Đức nghĩ nghĩ, :“Mười bốn tháng bảy.”

      Viên Tân nhìn theo , gì.

      Mai Đức sửng sốt vài giây, bỗng nhiên hít sâu hơi:“Trời ạ......”

      “Mày nghĩ ra rồi chứ? Tao biết, mày cũng giống như bọn tao, vĩnh viễn thể quên được cái ngày ấy.”

      Mai Đức suy nghĩ:“Nhưng mà, tao nhớ cái ngày thầy gặp chuyện may đó, ràng là ngày mười ba tháng bảy.”

      sai, chính là ngày mười ba tháng bảy.”

      “Vậy sao? Ý mày là thế nào?”

      “Mày nhớ vừa rồi ta , đêm qua tao vừa giải phẫu thi thể chết đuối à?”

      Mai Đức theo bản năng lùi thân mình lại phía sau chút, cảm thấy phía sau lưng chạy dọc đường ớn lạnh:“Chẳng lẽ...... Mày muốn ......”

      “Hãy nghe tao , bốn giờ sáng nay, công an cục đồng gọi điện thoại đến nhà tao, rằng phát thi thể chết đuối, bảo tao lập đến để xem xét...... Tao vốn để ý những chuyện khác thường – nhất là trong lúc làm việc. Vì thế, tao vẫn giải phẫu thi thể như thường lệ.”

      Viên Tân uống ngụm nước, tiếp:“Kết quả, khối thi thể này tử vong khoảng vài giờ trước, chính xác mà chính là mười giờ tối ngày mười ba tháng bảy, tao nhắc bút chuẩn bị điền vào hồ sơ.”

      “Đột nhiên, trong tao như có luồn điện lướt ngang, cả người trầm xuống dưới. Tao đột nhiên nhớ tới: Mười năm trước, Ngày mười ba tháng bảy, cũng xảy ra chuyện như thế!”

      “Trong lòng tao kinh hoảng, lập tức gọi điện thoại cho tên cảnh sát mang thi thể đến. Hỏi gã thi thể này phát ở đâu, kết quả --”

      dừng lại, mở to hai mắt nhìn Mai Đức.

      “Đừng với tao là......” Mai Đức khẩn trương suy đoán.

      “Chính là phát tại đầm nước ở Nam Hương!”

      Mai Đức há to miệng, tóc gáy dựng đứng.

      “Tên cảnh sát kia cho tao nghe rằng: Thi thể ấy được người đàn ông say rượu phát lúc hai giờ sáng. Người đó đến bên hồ rửa mặt, ngờ lại bắt gặp thi thể trôi nổi mặt nước ! Tên say rượu bị dọa chết điếng, lập tức gọi điện thoại báo nguy...... Sau khi cảnh sát tới, vớt thi thể lên. Bọn họ phát , khuôn mặt thi thể này nát bươm do va đập vào đá, đại khái có lẽ là do lăn từ dốc cao xuống.”

      “Thi thể ấy......”

      “Đợi , hãy nghe tao xong. Trọng điểm là nội dung sau đó. Cảnh sát vô ý tiết lộ cho tao tin: Qua điều tra, phát thi thể này phải người địa phương. kẻ bên ngoài xa lạ, chết đuối cách kỳ lạ ở nơi tha hương như thế nào? Cảnh sát bắt đầu có cảm giác, đây phải là vụ chết đuối bình thường, mà là án mưu sát !”

      “Mày xem xét thi thể sao? Người kia có phải là......”

      “Mày muốn hỏi, có phải Thầy Thiện hay ? Đó cũng là phản ứng đầu tiên của tao. Nhưng chúng ta biết, chuyện đó thể xảy ra -- Thầy Thiện chết mười năm rồi , nếu tìm được thi thể của thầy, chỉ sợ cũng chỉ còn bộ khung xương .”

      “Giả sử lúc ấy Thầy Thiện chết --”

      “Được rồi, Mai Đức, đừng tự lừa chính mình. Chúng ta phải là đám con nít .”

      “Mày có nhận ra thi thể ấy là ai?”

      Viên Tân lắc lắc đầu:“Mặt bị trương phình, hơn nữa còn bị va đập thảm hại, căn bản nhận ra là ai -- nhưng tao có thể khẳng định phải Thầy Thiện.”

      Mai Đức trầm tư trong chốc lát:“ như vậy, chuyện này và mười năm trước liên quan? Chỉ là thời gian trùng khớp mà thôi?”

      Viên Tân hô tiếng, đứng bật dậy:“Mai Đức ! Mày nghĩ ra được sao? Mày ý thức được chuyện này đối với chúng ta có ảnh hưởng gì à?”
      Mai Đức nhìn , cảm giác như chết lặng.

      “Mày biết ? Hồ sơ các vụ án được phân chia theo thời gian và địa điểm tử vong. Ngẫm lại xem – nếu cảnh sát phát vụ án này cùng chuyện mười năm trước xảy ra cùng ngày, họ nghĩ gì?”

      “Ý mày , cảnh sát cho rằng thủ phạm giết 2 người là ?” Mai Đức hiểu đôi chút.

      “Hoàn toàn chính xác ! Chuyện mười năm trước được xếp vào loại án mất tích, cảnh sát quên rồi, nhưng giờ lại xảy ra chuyện này, cảnh sát cho rằng vụ án mười năm trước và tại là giống nhau, đều là án mưu sát! Phỏng chừng họ còn liên tưởng phong phú, cho rằng ở Nam Hương dấu tên tội phạm, mà đối với , ngày mười ba tháng bảy có ý nghĩa đặc biệt nào đó.”

      Mai Đức hấp ngụm khí lạnh:“Nếu như vậy, chúng ta gặp rắc rối rồi. Chỉ cần cảnh sát điều tra, có khả năng liên can chặt chẽ nhất với thầy Thiện là bốn người chúng ta......”

      “Nếu điều tra đến chúng ta, ngẫm lại xem, chỉ cần có chút sơ hở, hoặc cảnh sát dùng máy phát dối, hậu quả thế nào ?!”

      Mai Đức nhíu chặt mày, ngã đầu xuống sofa:“Mười năm ... Sao vẫn chưa chịu chấm dứt?”

      đấm mạnh quyền lên cuốn tạp chí bàn:“Đáng chết! Sao lại đúng dịp như thế? Xảy ra đúng vào ngày mười ba tháng bảy!”

      Phía sau, Viên Tân đột nhiên dùng ánh mắt kỳ quái nhìn Mai Đức.
      “Mai Đức, tao hiểu.” ,“Mày trong mơ ngủ hay là mày ngu đây?”

      “Có ý gì?”

      “Án này thuộc bộ phận xử lí của tao, do chính tay tao kiểm tra và xem xét – thẳng , thời gian tử vong của xác chết kia nằm trong tầm tay tao.” Viên Tân thấp giọng .

      “Cái gì, mày muốn...... Bóp méo thời gian tử vong của ?” Mai Đức chấn động,“Sao mày suy nghĩ đến kết cục, nếu như bị điều tra ra ......”

      Viên Tân khoát tay áo:“Trong giới pháp y có quy định, sau khi pháp y xem xét ra kết quả, có lý do gì pháp y khác đến xem xét lần thứ hai. Huống hồ kia cổ thi thể kia cần đưa đến bệnh viện kiểm tra lại. Vài ngày sau nếu ai đến nhận thân thích, thi thể kia được mang hỏa táng – xác thiêu, liền còn đối chứng.” Mai Đức nghĩ nghĩ, :“Cụ thể mày muốn làm thế nào?”

      “Thời gian tử vong chính xác là mười giờ tối ngày mười ba tháng bảy, tao đem báo cáo viết thành rạng sáng ngày mười bốn tháng bảy, lúc mười hai giờ rưỡi. cách khác, thời gian tử vong được chậm hai tiếng rưỡi, tránh được con số mười ba tháng bảy.”

      “Đợi , ý của mày là, mày làm như vậy rồi?”

      Viên Tân nhún nhún vai:“Báo cáo thể nộp trễ”

      Mai Đức gục đầu xuống, như có chút đăm chiêu:“Mày làm như vậy, bất quá là đem thời gian chậm ngày thôi, có thể tránh khỏi nghi ngờ sao?”
      “Chỉ kém ngày, nhưng việc hoàn toàn khác nhau.” Viên Tân . thở dài hơi,“Lại , chuyện tao có thể làm cũng chỉ có như vậy, có tác dụng hay , tùy vào ý trời .”

      Mai Đức nhìn :“Mày vẫn giống như trước, tin vào ý trời.”

      Bọn họ rơi vào trầm mặc trong chốc lát, mắt nhìn trần nhà đến xuất thần.
      “Kỳ , mày có hay nghĩ tới.” Mai Đức đánh vỡ trầm mặc,“Lúc ấy chúng ta đều là trẻ con, hơn nữa chuyện đó là ngoài ý muốn -- cho dù vụ án này điều tra ra chúng ta là thủ phạm. Chúng ta cũng phải gánh vác trách nhiệm hình .”

      Viên Tân thở dài hơi:“Đương nhiên tao biết. thực tế, nếu sau khi xảy ra chuyện đó, chúng ta lập tức báo nguy, chủ động thừa nhận sai lầm, chịu bất cứ trách nhiệm hình nào. Nhưng tại, qua mười năm, tính chất việc khác.”

      “Cụ thể là thế nào?”

      “Nếu cảnh sát điều tra ra chuyện mười năm trước là do chúng ta, bọn họ nghĩ thế nào? Nếu chuyện này chỉ ngoài ý muốn, vì sao lúc ấy chúng ta phải che giấu, để kẻ nào biết?—Đó là suy nghĩ đầu tên của cánh sát. Lúc ấy chúng ta giải thích thế nào?”

      “Mày sợ cảnh sát cho rằng chúng ta có ý định mưu sát Thầy Thiện? Điều này sao có thể, chúng ta có động cơ gây án!”

      “Vấn đề là qua nhiều năm như vậy, có trời mới biết lúc ấy xảy ra chuyện gì ! cảnh sát tin lời chúng ta.”

      “Hơn nữa, mày có suy xét qua chưa.” Viên Tân tiếp,“Cứ cho là chúng ta cần chịu trách nhiệm, khi chân tướng sáng tỏ, thân nhân, bằng hữu nghĩ chúng ta ra sao --‘Đám người đó chỉ vì trò đùa mà hại chết thầy mình, còn dám ra , để cho thầy phải ngậm oan khuất mà chết!’ vĩnh viễn, chúng ta nhận lấy con mắt khiển trách của người đời !”

      Mai Đức lấy tay nâng trán, chậm rãi thở dài hơi.

      “Mai Đức, chúng ta sai ngay từ lúc bắt đầu, bây giờ chỉ còn cách sai đến cùng.” Viên Tân đứng lên,“ còn lựa chọn nào khác.”

      Mai Đức ngẩng đầu nhìn :“Mày muốn ?”

      Viên Tân gật gật đầu:“Tao tới đây, chỉ muốn cho mày chuyện này. Đồng thời, cũng muốn hết những gì trong lòng. Mày biết , tao thể mình đối mặt với chuyện này.”

      Mai Đức cũng đứng lên:“Chuyện mày bóp méo thời gian tử vong, tao có chút lo lắng. Mày nghĩ thành công sao?”

      “Tao làm, còn đường hối hận nữa.” Viên Tân dừng lát,“Tao nghĩ, có vấn đề đâu.”

      “Hy vọng như thế.”

      Viên Tân tới cửa, quay đầu lại với Mai Đức:“Chuyện này nếu thành công, tao lập tức báo cho mày.”

      Sau đó, mở cửa, bước ra đường, biến mất.
      B.Cat thích bài này.

    2. tieudao147

      tieudao147 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,522
      Được thích:
      1,518
      Chương 6:
      Edit: Shin-sama

      Buổi chiều bốn ngày hôm sau, Mai Đức hoàn thành bức tranh trong phòng làm việc, nhìn từng mảng hồng, đen, vàng tranh. Mai Đức cảm thấy tâm phiền ý loạn trận.

      Mấy ngày liên tục, Mai Đức sống trong bất an -- đột nhiên phát , loại cảm giác này giống như mười năm trước.

      buông bảng màu và cọ vẽ, đến phòng bếp, mở tủ lạnh, mang ra chai rượu.

      Mai Đức ngồi sô pha, rót rượu vào cái cốc thủy tinh, nhấp ngụm, đặt lên bàn trà.

      Đột nhiên, cốc thủy tinh vang lên tiếng ‘tách’ rất , sau đó liền vỡ đôi, rượu chảy từ bàn trà xuống tấm trải sàn.

      Mai Đức trợn mắt, há hốc mồm nhìn hai nửa cốc thủy tinh. Trong nháy mắt, loại dự cảm bất an dâng lên mãnh liệt trong lòng.

      Đúng lúc này, tiếng chuông điện thoại chói tai vang lên trong gian phòng trống trải.

      Mai Đức bước nhanh đến bên điện thoại, nhìn thoáng lên màn hình -- là Viên Tân gọi.

      “Alo, Viên Tân? Chuyện kia sao rồi ? bị phát chứ?” Mai Đức nhận điện thoại, vội vàng hỏi.

      Đầu bên kia điện thoại truyền đến tiếng cười sang sảng của Viên Tân:“Mai Đức, mày thể tưởng tượng ra đâu, chuyện này thuận lợi hơn chúng ta tưởng rất nhiều!”

      “Sao? Mày , ai nghi ngờ bản cáo cáo bị động tay động chân?”

      “Đúng vậy, bọn họ rất tín nhiệm tao, hề nghĩ đến chuyện đó. Chiều hôm qua, thi thể được mang hỏa táng, giờ chẳng ai có thể phát thời gian tử vong của thi thể là giả rồi.”

      như vậy, thi thể kia vẫn chưa có người đến nhận thân thích?”

      “Cảnh sát thông báo trong toàn trấn, nhưng có ai đến cả. Cảnh sát thể chờ đợi, chỉ có thể đem nó hoả táng .”

      “Cảnh sát có điều tra đây là án mưu sát?”

      “Ừm...... thể nào nhỉ, chuyện đó còn quan trọng , bởi vì người thi thể thể tìm được bất cứ bằng chứng gì về thân phận . Hơn nữa qua nhiều ngày, ai đến nhận người thân, cũng có ai đến báo án, cho nên cảnh sát đối với chuyện này xem như cho qua, tiếp tục điều tra nữa.” Mai Đức thở dài nhõm hơi:“Phải ? là quá tốt.”

      Viên Tân bên kia điện thoại sửng sốt chút:“Như thế nào, hình như tao thấy mày có chút gì vui mừng cả?”

      “Tao...... à, ......”

      “Cuối cùng là thế nào, mày còn lo lắng cái gì?”

      Ánh mắt Mai Đức tập trung lên cốc thủy tinh vỡ, suy nghĩ trong chốc lát, :“ biết vì sao, tao có dự cảm, có lẽ chuyện này...... Vẫn chưa chấm dứt.”

      Điện thoại bên kia im lặng lúc.

      “Thực xin lỗi, có lẽ là tao nghĩ nhiều, đại khái là......”

      , Mai Đức.” Viên Tân ,“Kỳ , tao cũng có cảm giác này, chỉ là chưa dám ra. Nhưng tao ngờ, mày cũng có cảm giác này.”

      Kế tiếp, cả hai đều trầm mặc.

      “Tao luôn suy nghĩ, vụ án chết đuối vài ngày trước, chẳng lẽ chỉ là trùng hợp? Hoặc là...... Ai đó muốn ám chỉ điều gì với chúng ta?” Mai Đức .

      “Mày cảm giác là chuyện gì?”

      , tao biết. Nhưng tao nghĩ nếu xem nó như chuyện trùng hợp, ràng là tự lừa mình dối người .”

      “Mai Đức, tao sớm có ý định – đến tìm Dư Huy và Lý Viễn, hỏi ý kiến bọn họ chút. Chuyện này là do bốn người chúng ta cùng nhau trải qua, cũng dễ dàng thương lượng”

      “Đúng vậy, tao cũng nghĩ thế. Nhưng từ sau khi tốt nghiệp, chúng ta mất liên hệ với họ, làm sao tìm được họ đây?”

      “Chỉ cần chúng ta muốn tìm có gì khó cả.” Viên Tân ,“Như vậy , chuyện này giao cho tao, tao nghĩ cách liên lạc với bọn họ.”

      “Được, có được tin tức của họ báo cho tao.”

      “Được, tạm biệt.”

      “Tạm biệt.”

      Chương 7:

      Edit: Jinnn

      Hai ngày sau, Viên Tân gọi điện thoại tới.

      “Thế nào rồi? Tìm được bọn nó chưa?” Mai Đức hỏi.

      “Tìm được Dư Huy rồi, nó ở thành phố C cách chúng ta xa, địa chỉ cụ thể tao cũng hỏi , nếu ngồi xe chỉ cần hơn bốn giờ là có thể tới nơi. Với lại, tao cũng hỏi số điện thoại của nó rồi.”

      “Mày gọi chưa?”

      “Gọi rồi, nhưng tao biết có phải nó thay số rồi hay . Tao gọi mấy lần mà cũng có người nhận, tao nghĩ chúng ta chỉ có thể đến nhà tìm nó, hi vọng nó chưa chuyển nhà.”

      “Lý Viễn sao?”

      “Lý Viễn cũng có chút kì lạ, tao gọi điện thoại hỏi mấy đứa cùng lớp trước kia, cả thầy giáo nữa, vậy mà ai từng liên lạc với nó, cũng biết bây giờ nó ở chỗ nào.”

      Mai Đức suy nghĩ chút, : “Đầu tiên chúng ta tìm Dư Huy trước , có lẽ nó biết tung tích của Lý Viễn sao?”

      “Được, bao giờ .”

      “Bây giờ cũng được, dù sao tao cũng rảnh rỗi có việc gì làm.”

      “Được, bây giờ tao lập tức đến cơ quan xin nghỉ phép, lát nữa chúng ta đến thành phố C.”

      “Sau khi mày thu xếp ổn thỏa trực tiếp tới nhà ga phía Bắc. Hai giờ sau chúng ta gặp nhau ở đó, được ?”

      “Được, lát gặp.” Viên Tân cúp điện thoại.

      Sau hai giờ, Mai Đức gặp được Viên Tân tại nhà ga. Hai người cùng lên tàu đến thành phố C.

      Ngồi trong khoang tàu rộng rãi thoải mái, Mai Đức cùng Viên Tân nhìn khung cảnh dọc đường qua cửa kính - đây là quãng đường có vẻ xa lạ, cả hai người trong số họ đều rất ít khi đến thành phố C.

      Khi tàu đến nơi, đồng hồ chỉ bảy giờ tối. Sau khi xuống tàu, Mai Đức cùng Viên Tân tới nhà hàng đồ Âu gần nhà ga. Sau khi ngồi xuống, Mai Đức nhìn bồi bàn rồi : “Chúng tôi chỉ có thể ở lại đây 25 phút. Cho chúng tôi hai chai rượu vang, hai bánh mì, hai bít tết cùng khoai tây nướng.”

      Bồi bàn vội vàng rời .

      Mai Đức cùng Viên Tân lặng im cụng hai ly rượu với nhau. Viên Tân vừa ăn vừa lấy ra tờ giấy từ trong túi áo: “Nhà Dư Huy ở tiểu khu Uyển đường Giang Dương. biết chỗ đó cách nơi này có xa ?”

      Mai Đức nhún vai: “Cơm nước xong rồi sau.”

      Rời khỏi quán ăn, Viên Tân giơ tay vẫy chiếc taxi, hỏi: “Đến tiểu khu Uyển đường Giang Dương mất bao lâu?”

      “Khoảng 20 phút.” Tài xế trả lời.

      Viên Tân quay đầu liếc mắt nhìn Mai Đức cái, hai người cùng lên xe taxi.

      Lúc gần đến 8 giờ, hai người Mai Đức đứng trước tòa nhà thứ ba ở tiểu khu Uyển.

      Viên Tân lại nhìn tờ giấy kia, : “Dư Huy ở lầu 4, chúng ta lên .”

      Đến phòng 802, Viên Tân ấn chuông cửa.

      Sau mười mấy giây đồng hồ, cửa chậm rãi mở ra 45 độ, người phụ nữ trẻ tuổi đứng ở cửa nghi ngờ nhìn Mai Đức cùng Viên Tân.

      “Xin hỏi các tìm ai?” hỏi.

      “Đây là nhà của Dư Huy sao?” Viên Tân hỏi.

      gật gật đầu, : “Đúng, tôi là vợ của ấy - Trịnh Tiệp, các là...”

      “Chúng tôi là bạn học cũ của Dư Huy, tôi tên là Viên Tân, đây là Mai Đức. Dư Huy gặp chúng tôi chắc chắn nhận ra.” Viên Tân cười .

      “A..., mời vào nhà.” Trịnh Tiệp mỉm cười mở cửa ra, chào đón khách vào nhà.

      Vì có khách đến nên Trịnh Tiệp rót hai ly trà xanh đặt lên bàn trà, sau đó ngồi đối diện bọn họ ghế sofa.

      Dưới ánh sáng ràng trong phòng khách, Mai Đức bắt đầu đánh giá người phụ nữ trẻ tuổi ở trước mặt này: dáng người Trịnh Tiệp thon thả, ánh mắt dịu dàng, người là bộ váy bằng tơ tằm màu xám nhạt đầy xa hoa, để lộ ra đường cong cơ thể . Khăn lụa màu trắng được quấn tùy ý ở cổ, chứng tỏ phẩm vị thanh cao của . Mai Đức ngầm thán phục, Dư Huy có thể tìm được người vợ xinh đẹp như vậy sao.

      đúng lúc.” Giọng Trịnh Tiếp mang theo tiếc nuối , “Bây giờ Dư Huy có ở nhà. Các tìm ấy có chuyện gì sao?”

      , có chuyện gì quan trọng cả.” Viên Tân , “Chỉ là bạn cũ lâu gặp mặt nên muốn tụ tập gặp nhau thôi mà.”

      “Dư Huy đâu vậy?” Mai Đức hỏi.

      “Chiều hôm qua ấy ra khỏi nhà, là muốn đến nhà máy xử lí chút chuyện, kết quả đến tối cũng trở về. Tôi cũng để ý lắm bởi chuyện ấy ở lại nhà máy tăng ca cả đêm cũng là chuyện bình thường - xem, bây giờ cũng chưa có trở lại a.”

      “Nhà máy?” Mai Đức hỏi, “Nhà máy gì?”

      “Là công xưởng do ấy mở ra để sửa chữa dụng cụ. Thỉnh thoảng công nhân trong nhà máy gây ra vài lỗi lầm, ấy là ông chủ nên luôn tự mình đến giải quyết.”

      Mai Đức nhìn lúc rồi : “ hai mươi mấy giờ rồi mà cậu ta chưa về nhà, cũng gọi cho cậu ấy cuộc điện thoại?”

      tới đây, Trịnh Tiệp nhíu mày: “ về điều này cũng có chút kỳ quái, tôi gọi điện thoại cho ấy hai lần nhưng ấy cũng nhận. Tôi vốn nghĩ rằng có phải là ấy bận quá cho nên kịp nghe điện thoại.... Thế nhưng cũng thể tới tận bây giờ mà ấy vẫn chưa gọi lại cho tôi?”

      “Đúng rồi, tôi cũng gọi điện thoại cho cậu ta nhiều lần, cậu ta cũng nhận. Tôi còn tưởng rằng mình gọi nhầm số a!” Viên Tân .

      Nghe thấy Viên Tân như vậy, Trịnh Tiệp có chút bối rối: “Rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra với ấy! Tại sao ai gọi điện thoại ấy cũng nhận?”

      “Hồi trước cậu ta vội vàng rời cũng như vậy sao?” Mai Đức hỏi.

      , ấy như vậy. Nếu bận việc, lúc đó ấy nhận điện thoại cũng chỉ lát sau là gọi lại.”

      “Vậy cũng hơi kì lạ rồi.” Mai Đức , quay đầu lại cùng trao đổi ánh mắt với Viên Tân.

      “Nhà máy của nhà có xa đây ?” Viên Tân hỏi.

      xa, bộ cũng chỉ mất 10 phút là đến rồi.”

      “Nếu ,” Mai Đức , “Chúng ta cùng đến nhà máy nhìn thử xem?”

      Trịnh Tiệp giống như tìm được cứu tinh, liên tiếp gật đầu: “Tôi cũng nghĩ như vậy.”

      Mai Đức đứng lên: “Bây giờ thôi!”

      Hơn mười phút đồng hồ sau, ba người tới công xưởng được xây dựng ở ngoại ô thành phố. Lúc này, sắc trời tối đen, xem ra trong công xưởng bóng người.

      Trịnh Tiệp đến trước cửa phòng bảo vệ, gõ gõ cửa sổ, ông già xem tivi quay đầu lại, thấy là Trịnh Tiệp liền lập tức chạy ra.

      “Lão Hà, ông chủ đâu? Có còn ở bên trong hay ?” Trịnh Tiệp hỏi.

      “A, ông chủ... Chiều hôm qua cậu ta có tới, nhưng hôm nay có.”

      “Cái gì? Hôm nay ấy tới?” Trịnh Tiệp có chút luống cuống, “Ông là, ngày hôm qua ấy rời khỏi nơi này rồi hả?”

      “Vâng... Tôi tận mắt nhìn thấy cậu ta rời khỏi đây.” Lão Hà có chút xấu hổ , “Nhưng tôi nghĩ, chắc cậu ta qua đêm mình ở đây đâu?”

      phải trước kia ấy cũng thỉnh thoảng ở lại phòng làm việc qua đêm sao?”

      “Đó là lúc cả công xưởng tăng ca, nhưng ngày hôm qua cũng có ai tăng ca cả.”

      Trịnh Tiệp thất thần tại chỗ, lộ ra vẻ mặt khó có thể tin nổi: “ ấy... ấy đâu vậy...”

      Mai Đức cùng Viên Tân liếc nhau cái rồi nhíu mày. Mai Đức lên phía trước với Trịnh Tiệp: “Dù sao chúng ta cũng đến đây rồi, đến văn phòng của cậu ấy nhìn chút, chừng cậu ấy lại ở trong đó?”

      Trịnh Tiệp cắn môi, máy móc gật gật đầu.

      Văn phòng của chủ nhà máy ở góc rẽ lầu hai, ba người rất nhanh liền đứng trước cửa. Trịnh Tiệp thấy cửa phòng đóng chặt, bên trong lại là khoảng tối đen, lắc lắc đầu: “ ấy ở bên trong.”

      Viên Tân chưa từ bỏ ý định tiến lên gõ cửa, có bất kì cái gì đáp lại.

      “Các có tin nổi ? Trước kia ấy chưa từng như thế này - chưa từng cho tôi biết tung tích mà biến mất hai ngày!” Trịnh Tiệp lo lắng .

      “Thử gọi lại cho cậu ta xem.” Viên Tân nhắc nhở.

      Trịnh Tiệp nhanh chóng lấy điện thoại di động từ trong túi ra, bấm số của Dư Huy.

      Đột nhiên, tiếng chuông điện thoại khe khẽ vang lên gần bọn họ, ba người cùng ngẩn ra.

      “Đây là... tiếng chuông điện thoại của Dư Huy!” Trịnh Tiệp kêu to tiếng, sau đó ngay lập tức xoay lại.

      ngây người - tiếng chuông khe khẽ này được vọng ra từ trong phòng làm việc của Dư Huy.

      “Dư Huy! ấy ở bên trong? Nhưng tại sao ấy mở cửa?” Trịnh Tiệp kích động .

      Trong nháy mắt, suy nghĩ lên trong đầu Mai Đức. vốn rất sửng sốt, sau đó quay đầu hét lên với Viên Tân: “Dư Huy xảy ra chuyện!”

      Dường như Viên Tân bị hoảng sợ, đứng tại chỗ biết phải làm gì.

      “Nhanh, phá cửa ra!” Mai Đức về phía cánh cửa, hét to lên với Viên Tân.

      Viên Tân sửng sốt giây, sau đó nhanh chóng chạy lại phía cánh cửa. Hai người dùng hết toàn bộ sức lực cùng lao vào cánh cửa gỗ kia.

      Sau vài lần va chạm dữ dội, rốt cuộc cửa phòng bị đâm thủng kêu ầm tiếng. Mai Đức cùng Viên Tân kịp thu người lại, hai người cùng bổ nhào vào trong phòng.

      Mai Đức chật vật đứng dậy từ mặt đất, vừa mới ngẩng đầu, cảnh tượng trước mắt gần như khiến tim gan ngừng đập....

      xà ngang ở trong phòng là thi thể của người đàn ông treo lơ lửng, hai mắt trắng dã, lưỡi thè ra khỏi miệng - chết được thời gian.

      Viên Tân “A!” lên tiếng, sợ tới mức hồn bay phách lạc.

      Trịnh Tiệp từ bên ngoài xông vào, vừa nhìn thấy thi thể treo lơ lửng của Dư Huy gần như là kịp kêu lên sợ hãi hôn mê bất tỉnh.

      Mai Đức nhanh chóng nâng dậy, nhìn về phía Viên Tân bị dọa tới u mê quát: “Nhanh gọi điện thoại báo cảnh sát... Còn nữa, gọi cấp cứu!”
      B.Cat thích bài này.

    3. tieudao147

      tieudao147 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,522
      Được thích:
      1,518
      Chương 8:

      Trịnh Tiệp ngồi ở phòng khách cục công an, thân lạnh run, khóc thành tiếng. Mai Đức cùng Viên Tân ngồi ở bên cạnh .

      “Hai ngày nay Dư Huy về nhà, di động cũng nghe máy. Cho nên các đến văn hòng tìm ta, phát ra thi thể, đúng ?” Cảnh sát tay cầm sổ ghi ghi chép chép, bên ngẩng đầu hỏi.

      “Đúng vậy, chuyện là như vậy đó.” Mai Đức .

      Trịnh,” Cảnh sát quay đầu,“Pháp y của chúng tôi kiểm nghiệm, Dư Huy tử vong khoảng mười giờ đêm hôm qua. Tôi muốn biết là, gần đây chồng có gặp chuyện gì phức hạp hoặc phiền lòng hay .”

      Trịnh Tiệp vẫn khóc nức nở, liên tục lắc đầu:“Tôi thể nghĩ ra điều gì có thể khiến ấy tuyệt vọng đến mức tìm đến cái chết.”

      “Ở xưởng của ta có xảy ra chuyện gì ?”

      dùng khăn tay lau nước mắt, ngẩng đầu hỏi:“Ý ngài là gì?”

      “Tôi muốn hỏi, trong việc kinh doanh có xảy ra biến cố gì ?”

      quả quyết lắc đầu:“Chồng tôi rất giỏi kinh doanh, làm ăn chân chính chỉ có lên chứ chưa bao giờ thua lỗ. Vấn đề ngài thể xảy ra.”

      Cảnh sát chăm chú nhìn :“Tôi thể nghĩ ra, căn bản chồng có lí do gì phải tự sát – vì sao ta phải làm vậy?”

      “Các chắc chắn điều tra kỹ chứ? ấy tự sát sao?” Trịnh Tiệp hỏi.

      Cảnh sát nhún vai:“Trước mắt chưa có kết luận. Nhưng từ trường mà , trong văn phòng Dư Huy có dấu hiệu xây xát giằng co, cũng có dấu vân tay đặc biệt. Hơn nữa, pháp y vừa cho chúng tôi biết – người Dư Huy có bất cứ vết thương nào, trong cơ thể chứa thuốc hay những loại dược phẩm gây mê. Cho nên, chúng tôi cho rằng khả năng tự sát rất cao.”

      “Đương nhiên, đó chỉ là phán đoán bước đầu.” Cảnh sát ,“Chúng tôi tiếp tục điều tra thời gian, sau đó đưa ra kết luận cuối cùng.”

      “Tự sát......” Trịnh Tiệp mờ mịt lắc đầu, nước mắt trào lên,“Nhưng mà, vì sao ấy muốn tự sát?”

      “Chiều hôm qua đến nhà xưởng, ta có muốn đến đấy làm gì ?”
      ấy với tôi rằng muốn đến giám sát người làm tăng ca, nhưng tôi vừa hỏi bác Hà bảo vệ, ông ấy hai ngày nay ai tăng ca cả.”
      như vậy, ta lừa ? Vì sao ta muốn làm vậy?” Cảnh sát nhăn lại mi .

      “Vì sao ấy muốn làm như vậy......” Trịnh Tiệp nhìn viên cảnh sát,“Tôi cũng rất muốn biết, vì sao ấy làm như vậy?”

      “Trước khi Dư Huy rời khỏi nhà, chẳng lẽ chẳng biểu điều gì khác thường?” Viên cảnh sát hỏi.

      “Tôi nghĩ...... có, tôi thấy ấy khác lạ chuyện gì.” Trịnh Tiệp tạm dừng chút, dường như nhớ đến chuyện gì,“Bất quá......”

      “Cái gì?” Viên cảnh sát nhướn mi.

      “Bốn ngày trước, ấy muốn đến thăm người bạn, sau khi trở về...... À, chính xác là ngay hôm sau, ấy như mắc phải bệnh nặng, toàn thân đổ mồ hôi, mệt mỏi rã rời. Hơn nữa, còn hai mê sảng...... Tôi bảo ấy đến bệnh viện, ấy đồng ý – lúc ấy tôi cảm thấy có chút tức giận – làm sao ấy có thể như thế?”

      mê sảng? ta những gì?” Viên cảnh sát dò xét.

      “Tôi nghĩ......” Trịnh Tiệp cố gắng nhớ,“Lời ấy , tôi nghe hiểu gì, nên cho rằng ấy chỉ sảng.”

      “Cuối cùng ta gì?”

      “Tôi nhớ , ấy ngây người ngồi trước bàn, đầu đầy mồ hôi, vẻ mặt khẩn trương. cái gì mà ‘Tôi là người thứ hai...... Tôi trở thành người thứ hai......’ ấy cứ thầm mấy câu đó. Tôi hỏi ấy muốn gì, ấy hề để ý đến tôi.”

      Nghe đến đó, Viên Tân và Mai Đức nãy giờ im lặng bỗng lấy lạnh sống lưng, hai người cùng nhau run lên chút. Bọn họ liếc nhau, dám lời nào, trong mắt là muôn loại hoảng sợ.

      Nhưng cảnh sát chú ý tới bọn họ, ta tiếp tục hỏi Trịnh Tiệp:“ hiểu chút nào về lời ấy sao?”

      “Tôi hiểu chút nào cả.” trả lời.

      ta có cho biết ta thăm ai? Người bạn đó tên gì?"

      , tôi hoàn toàn biết. Tôi muốn quản ấy quá chặt chẽ, gian riêng tư.” Trịnh Tiệp lại hỏi:“Cảnh sát, cảm thấy chuyện này có liên quan đến cái chết của chồng tôi ư?”

      “Tôi biết, nhưng chúng tôi nghĩ cách để biết ràng.” Viên cảnh sát ,“Được rồi, hôm nay chúng ta đến đây thôi. Có lẽ vài ngày nữa tôi mời vài vị công an đến điều tra. Tôi nghĩ chuyện trước mắt phải làm là chuẩn bị hậu * cho Dư Huy.”

      *hậu : đám tang

      ta đứng lên, làm động tác, ý bảo Trịnh Tiệp, Viên Tân và Mai Đức có thể ra về.

      Chương 9:


      Hai ngày sau, Mai Đức và Viên Tân cùng giúp Trịnh Tiệp lo tang cho Dư Huy. Chuyện Dư Huy tự sát dấy lên trận sóng gió , tin đồn lan ra toàn thành phố. Trịnh Tiệp cho rằng chuyện này chưa được làm sáng tỏ, cho nên đám tang cũng rất đơn giản, chỉ có vài người bạn thân đến phúng viếng. Ba ngày sau tang của Dư Huy cũng được xử lý xong.

      Mai Đức cùng Viên Tân đều cảm thấy có lí do gì phải ở lại thành phố C nữa, sau khi chào từ biệt Trịnh Tiệp bọn họ dự định rời .

      Từ nghĩa trang trở về, Mai Đức : “Chúng tôi nên rồi.”

      Trịnh Tiệp ngẩng đầu nhìn .

      “Đối với việc xảy ra gần đây, tôi và Viên Tân đều rất lấy làm tiếc. Chúng tôi biết nên cái gì mới phải... Chỉ có thể xin cố nén bi thương mà thuận theo tự nhiên.”

      Ánh mắt của Trịnh Tiệp hướng về phía trước, dường như lặng im suy nghĩ.

      “Nếu còn gì cần chúng tôi giúp ...”

      .” Trịnh Tiệp xoay mặt nhìn Mai Đức, “Tôi muốn chuyện với các .”

      chuyện... Dĩ nhiên, thế nhưng...” Mai Đức biết Trịnh Tiệp muốn chuyện gì với bọn họ.

      “Bây giờ các có thể đến nhà tôi lúc được ?”

      Mai Đức và Viên Tân cùng liếc nhau cái, : “Được.”

      Lại ngồi trong phòng khách ở nhà Dư Huy, thế nhưng Mai Đức lại mơ hồ có chút bất an.

      Trịnh Tiệp vẫn ngồi đối diện với bọn họ ghế sofa, ánh mắt xem xét kĩ càng đánh giá Mai Đức và Viên Tân.

      “Tôi cho rằng các nên với tôi.” đột nhiên .

      “Cái gì?” Mai Đức có chút hiểu.

      “Tôi cho rằng, các ràng giấu tôi việc gì đó.”

      Mai Đức ngẩng mặt lên, nghi hoặc nhìn Trịnh Tiệp, giống như nhìn người hoàn toàn xa lạ.

      “Ý là gì?” Mai Đức cẩn thận hỏi.

      Trịnh Tiệp nhìn , đột nhiên nghiêm mặt : “Hai người các là đến thăm bạn cũ, thế nhưng sớm đến, muộn đến, vừa mới tới là chồng tôi liền chết - các thực tưởng rằng tôi ngu như vậy, chỉ cho rằng đây là trùng hợp thôi sao?”

      Mai Đức hoảng sợ: “ cho rằng cái chết của Dư Huy có liên quan tới chúng tôi?”

      “Điều đó tuyệt đối thể nào! Trước khi chúng tôi tới hoàn toàn nghĩ xảy ra chuyện như vậy!” Viên Tân vội vàng giải thích.

      Trịnh Tiệp nhanh chóng liếc mắt nhìn bọn họ, : “Vậy các giải thích hai việc này như thế nào - thứ nhất, lúc đứng ngoài cửa văn phòng của chồng tôi, vừa mới nghe thấy tiếng chuông điện thoại di động ở bên trong, Mai Đức liền hét to tiếng “Dư Huy xảy ra chuyện!”, lúc ấy tôi liền cảm thấy kì lạ, vì sao nghĩ rằng có thể là ấy chỉ để quên di động ở bên trong mà thôi? Chẳng lẽ từ lúc bắt đầu có cảm giác ấy xảy ra chuyện gì hay sao?”

      “Thứ hai, việc xảy ra vào ban đêm, chúng ta ở cục cảnh sát. Tôi vừa nhắc đến câu kia của Dư Huy, chính là câu “Tôi là người thứ hai”, hai người các liền rùng mình cái, sau đó vẻ mặt liền trở nên căng thẳng. Lúc ấy cảnh sát nhìn thấy, thế nhưng tôi lại thấy rất ràng. Việc này, các định giải thích như thế nào?”

      Đối với câu hỏi sắc bén của Trịnh Tiệp, Mai Đức bắt đầu có vẻ lo lắng: “Thực ra, tối hôm đó, tôi chỉ đoán là cậu ấy... có thể xảy ra chuyện gì đó. Ở trong đồn công an, tôi cũng chỉ là đúng lúc... Ừm, ý tôi là...”

      “Được rồi.” Trịnh Tiệp cắt ngang lời , “Những lời tôi vừa rồi, tôi hoàn toàn có thể cần cho các nghe mà có thể trực tiếp luôn với cảnh sát. Các cảm thấy vậy sao?”

      “Cái đó... Vì cái gì mà làm như vậy?” Viên Tân hỏi.

      “Bởi vì tôi tin, các chắc chắn phải là hung thủ giết hại chồng tôi - các chỉ giấu tôi việc mà thôi. Cho nên tôi mới thẳng thắn với các , tôi muốn để các tự mình cho tôi biết thực tình là như thế nào.”

      dùng chữ “giết hại”, chẳng lẽ cho rằng phải Dư Huy tự sát mà là bị mưu sát?” Mai Đức .

      “Tôi sớm với cảnh sát, tôi thừa nhận chồng tôi có điều gì phiền muộn hoặc quấy nhiễu đến mức có thể khiến cho ấy phải đến bước đường tự sát này. Cho nên tôi cho rằng chuyện này nhất định rất quái lạ - mà các chắc chắn là biết điều gì đó.”

      Mai Đức cùng Viên Tân nhíu chặt mày, hé răng nửa lời.

      “Thế nào, tới tận bây giờ các cũng muốn cho tôi biết sao?”

      “Tôi... Có số vấn đề chỉ sợ chúng tôi thể ra được...” Vẻ mặt Viên Tân bất đắc dĩ.

      “Tôi biết các chắc chắn che giấu điều gì đó!” Trịnh Tiệp lạnh lùng , “Được rồi, nếu các kiên quyết lời nào, tôi chỉ có thể để cảnh sát tới hỏi các thôi!”

      ! Chúng tôi...” Viên Tân liếc nhìn Mai Đức cái, giọng , “Chúng tôi cho biết.”

      Mai Đức trừng mắt nhìn ta, đôi môi mím chặt.

      “Thôi mà, Mai Đức.” Giọng của Viên Tân mang theo vài tiếng nức nở, “Bốn người chúng ta giữ bí mật này mười năm, xem ra là giữ được nữa rồi. Dư Huy cũng chết! Chúng ta mà ngồi chờ chết ở trong này, người tiếp theo bị mất mạng là chúng ta đấy!”

      Mai Đức nặng nề thở dài: “Mày cho Trịnh Tiệp ! Kể lại việc từ đầu, hết từ đầu đến cuối .”
      Chương 10:

      Viên Tân kể chuyện từ mười năm trước đến tận bây giờ trong vòng giờ đồng hồ - rốt cuộc cũng ra hết toàn bộ.

      Từ đầu đến cuối Trịnh Tiệp vẫn lắng nghe, vẻ mặt cực kì phức tạp.

      “Chuyện là như vậy.” Viên Tân kể xong.

      Trịnh Tiệp hoài nghi lắc đầu, để lộ vẻ mặt thể tưởng tượng nổi: “Lời ... Tất cả đều là ?”

      “Cực kì chân .”

      “Thế nhưng... Các muốn tôi tin vào câu chuyện hoang đường này như thế nào? Chẳng lẽ các muốn tôi tin rằng hồn ma của thầy Thiện giết chết Dư Huy?”

      tới đây, Trịnh Tiệp nhịn được run lên cái vì lạnh.

      “Tôi biết! Chúng tôi cũng rất muốn biết rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra!” Viên Tân lớn tiếng , “Vì sao ràng thầy Thiện chết mà ông ta vẫn có thể nguyền rủa chúng tôi trong cuốn sổ ghi chép? Hơn nữa, ngày 13 tháng 7 này người bị chết chìm kia là ai? Tất cả vì sao lại trùng hợp như vậy?”

      “Và còn thi thể của thầy Thiện rốt cuộc là ở chỗ nào?” Mai Đức bổ sung thêm.

      “Trời ơi! là quá đáng sợ! Thậm chí lại còn có cả loại chuyện này nữa... Từ trước đến giờ Dư Huy cũng chưa từng bất cứ điều gì với tôi cả!” Trịnh Tiệp hoảng sợ , “Vậy bây giờ... Các tính làm sao bây giờ?”

      “Chúng tôi có thể làm được gì cơ chứ? Chuyện này quả thực quá khác thường và kì lạ! Chúng tôi hoàn toàn ở trong đống sương mù.” Viên Tân .

      “Nhưng bây giờ, tôi lại cảm thấy được chút manh mối.” Đúng lúc này Mai Đức lại mở miệng.

      “Cái gì?” Viên Tân khó hiểu nhìn .

      “Chiều hôm mà Dư Huy gặp chuyện may, cậu ta luôn miệng “Tôi là người thứ hai” có đúng ?” Mai Đức hỏi Trịnh Tiệp.

      Trịnh Tiệp gật gật đầu.

      Mai Đức căng thẳng im lặng, làm ra bộ dạng suy nghĩ sâu xa.

      Đột nhiên quay sang nhìn Viên Tân: “Mày có nhớ cuốn sổ ghi chép mà chúng ta đốt mười năm trước , trong đó có viết bốn người chúng ta chết như thế nào đúng chứ?”

      Viên Tân bị hoảng sợ: “Đừng đùa! Lúc ấy hai mắt tao chỉ nhìn qua là sợ hết hồn hết vía rồi, làm gì dám xem cơ chứ? Vả lại cũng hơn mười năm rồi, cho dù là nhìn thấy cũng sớm quên !”

      “Mày cẩn thận nhớ lại ! Có thể nhớ lại chi tiết nào cũng được!”

      phải mày cũng xem sao? Mai Đức, mày nhớ đúng ?”

      Mai Đức mím chặt môi, qua lúc lâu sau, do dự : “Tao... nhớ mang máng thôi, thế nhưng tao cũng dám chắc.”

      “Mày nhớ lại cái gì? Mai Đức!” Viên Tân lo lắng hỏi.

      “Đúng, tao có nhớ chút. Hình như lúc ấy dòng chữ đầu tiên trong cuốn sổ đó viết rằng ‘Người thứ hai trong số chúng mày bị treo cổ!’” Mai Đức ngẩng đầu , sắc mặt của trắng bệch.

      Nghe thấy câu đó, toàn thân Viên Tân lại bắt đầu run rẩy, há to miệng thở gấp, dường như là kêu lên sợ hãi: “Trời ơi! Những lời nguyền rủa trong cuốn sổ kia linh nghiệm rồi! Là hồn ma... Linh hồn của thầy Thiện bỏ qua cho chúng ta!”

      “Chờ chút , mày tỉnh táo lại !” Mai Đức giơ tay lên ý bảo Viên Tân yên lặng, “Trong chuyện này có chút vấn đề, chẳng lẽ mày phát ra sao?”

      “Là cái gì?” Trịnh Tiệp hỏi.

      “Nếu đúng là hồn ma của thầy Thiện trở về trả thù Dư Huy lại có chút kì lạ, đó chính là tại sao Dư Huy có thể biết điều đó trước hai ngày và biểu bồn chồn lo sợ ràng như vậy?”

      Viên Tân nghi hoặc nhìn Mai Đức.

      “Còn có điều quan trọng hơn.” Mai Đức tiếp, “Lúc ấy cuốn sổ hề viết tên bốn người chúng ta, vậy tại sao Dư Huy lại có thể chắc chắn rằng cậu ta là người thứ hai bị giết hại?”

      Viên Tân lắc lắc đầu, lâm vào trạng thái suy tư.

      “Có lẽ... Ừm, tôi biết thế này có vấn đề gì ...” Trịnh Tiệp muốn lại thôi.

      “Chuyện gì?” Mai Đức hỏi.

      “Các có nhớ ? Tôi rồi, Dư Huy bắt đầu biểu quái lạ như vậy là từ sau khi ấy đến thăm người bạn... Tôi dám chắc việc này có vấn đề gì .” Trịnh Tiệp .

      “Đến thăm người bạn...” Mai Đức và Viên Tân cùng lặp lại những lời này, sau đó ngẩng lên, ánh mắt cả hai cũng cùng nhìn nhau.

      “Trời ơi, Mai Đức! Mày cũng nghĩ thế sao!”

      “Đúng...”

      “Lý Viễn!” Hai người kêu lên đồng thanh.
      B.Cat thích bài này.

    4. tieudao147

      tieudao147 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,522
      Được thích:
      1,518
      Chương 11:

      Đột nhiên Mai Đức vỗ phát vào đùi của mình: “Tại sao chúng ta lại chậm chạp như vậy cơ chứ! Bây giờ mới nhớ tới người bạn mà Dư Huy đến thăm hoàn toàn có thể là Lý Viễn!”

      “Lý Viễn là trong bốn người các ...”

      Mai Đức nhìn Trịnh Tiệp gật gật đầu: “Cậu ấy cũng là người tham gia vào chuyện này. Hồi trước chúng tôi cũng thử tìm cậu ấy nhưng hoàn toàn tìm được, cậu ấy giống như biến mất rồi vậy, hề liên lạc với mọi người. nghĩ rằng vậy mà cậu ấy cùng Dư Huy vẫn còn giữ liên lạc với nhau.”

      Trịnh Tiệp suy nghĩ: “Thế nhưng, từ trước tới giờ tôi chưa từng nghe Dư Huy nhắc tới người này.”

      “Chuyện này cũng hề kì lạ.” Mai Đức , “Dư Huy cũng giống như chúng tôi, hề mong rằng bí mật này bị lộ ra, cho nên đương nhiên cậu ấy cũng muốn biết tới người trong bí mật này.”

      “Nhưng tao vẫn hiểu - Dư Huy tìm được Lý Viễn, chẳng lẽ Lý Viễn cho cậu ấy biết được điều gì sao? Hoặc là hai người bọn họ phát ra chuyện gì đó, thế cho nên Dư Huy mới có dự cảm mình là ‘người thứ hai’ bị giết hại?” Viên Tân .

      “Chờ chút.” Mai Đức đột nhiên , “Lời của mày rất mâu thuẫn.”

      “Hả?”

      “Mày ‘Dư Huy cảm thấy cậu ta có thể trở thành người thứ hai bị giết hại’. Nhưng mày phát ra sao? Chúng ta có tổng cộng là bốn người, tao, mày và Lý Viễn đều còn sống, vậy làm sao mà Dư Huy có thể là ‘người thứ hai’ bị giết hại, vậy đầu tiên...”

      Mai Đức tới đây nhìn Viên Tân há miệng nhìn mình rồi ngừng lại.

      Qua vài giây, dường như mới kịp phản ứng, trong nháy mắt liền cảm thấy kinh ngạc vô cùng.

      “Trời ơi, Viên Tân, chẳng lẽ mày cũng cảm thấy...”

      Viên Tân nhìn chăm chú vào : “ ai cho chúng ta biết Lý Viễn còn sống. thực tế, chúng ta cũng chưa từng tìm cậu ta.”

      “Chẳng lẽ, Lý Viễn... Lý Viễn cậu ta trở thành người đầu tiên bị giết hại?” Mai Đức cảm thấy đầu váng mắt hoa.

      “Đợi chút, tao hiểu rồi.” Viên Tân hô lên kinh ngạc, “Chúng ta cần phải làm giả thuyết như: Dư Huy tới thăm Lý Viễn, kết quả lại phát rằng Lý Viễn chết, hơn nữa dựa theo lời nguyền rủa trong cuốn sổ kia - đương nhiên cậu ta rất sợ hãi, do đó lo lắng mình trở thành người thứ hai bị giết - bây giờ tất cả đều trở nên liền mạch rồi!”

      “Nhưng cậu ta lại nghĩ rằng mình chết nhanh như vậy.” Mai Đức , “Có thể vấn đề là Lý Viễn thực giống như chúng ta suy đoán - cậu ta thực dựa vào lời nguyền rủa trong cuốn sổ đó sao?”

      “Mày nhớ ra gì rồi sao? Mai Đức, cuốn sổ kia viết ‘Người đầu tiên’ chết như thế nào?”

      “Tao có chút...” Mai Đức cảm thấy suy nghĩ bỗng trở nên hỗn loạn, dùng tay vỗ vào trán, “Để tao nghĩ ...”

      Im lặng vài phút, Mai Đức từ từ ngẩng đầu lên.

      “Hình như tao nhớ ra rồi.” .

      đó viết gì?” Viên Tân căng thẳng hỏi.

      “Hình như là ‘Người đầu tiên chết giống như cái chết của tao’.” Mai Đức .

      “Cái gì?” Viên Tân có chút nghe , “Cái gì mà là ‘Cái chết giống tao’?”

      “Cái chết giống tao...” Mai Đức suy nghĩ, “Thầy Thiện là chết đuối trong đầm nước.”

      Viên Tân nghe thấy câu đấy, đột nhiên sắc mặt trở nên trắng bệch, cảm thấy cả cơ thể mình chỉ muốn ngửa ra sau, cả người run rẩy dữ dội.

      “Mày làm sao vậy?” Mai Đức vội vàng tiến lên bắt lấy cánh tay .

      Viên Tân gạt mạnh tay Mai Đức ra, dùng hai tay ôm đầu rồi thở hồng hộc.

      Mai Đức hoàn toàn mờ mịt - mười năm trước khi Viên Tân nhìn thấy cuốn sổ đó cũng bị dọa sợ thành như thế này.

      “Thi thể, cái thi thể mà tao giải phẫu...” Cuối cùng Viên Tân cũng mở miệng câu.

      Những lời này tựa như đao đánh trúng vào người Mai Đức, cảm thấy toàn bộ lỗ chân lông trong nháy mắt đều thít chặt lại. cảm giác lạnh lẽo từ sau lưng kéo tới làm gần như cử động nổi.

      Hơn tuần trước, thi thể bị chìm được phát ở Nam Hương chính là Lý Viễn?

      cách khác, người đầu tiên bị hại vào ngày 13 tháng 7 mười năm sau xuất rồi!

      tại, trong bốn người bọn họ năm đó có hai người chết - nghĩ tới đây, suýt chút nữa là Mai Đức muốn ngất .

      “Trời ạ! là đáng sợ! Chẳng lẽ oan hồn muốn lấy sợi dây số mệnh của các sao?” Trịnh Tiệp ở bên cạnh cũng sợ tới mức lạnh run.

      “Mai Đức! Chúng ta nên làm cái gì bây giờ?” Lúc này, Viên Tân ngẩng đầu lên, vẻ mặt đau khổ, “Hai người bọn họ đều chết rồi! Tiếp theo là đến lượt mày và tao đấy!”

      Toàn thân Mai Đức run rẩy lúc, gì cả.

      “Mai Đức, mày nhanh nhớ lại ! cuốn sổ viết cách chúng ta chết như thế nào?” Viên Tân hoảng sợ hỏi.

      được, thực là tao nhớ được...” Mai Đức cau mày, “Bây giờ tao chỉ nghĩ rằng tại sao Dư Huy biết mình trở thành ‘người thứ hai’ thôi.”

      Nghĩ lát, Viên Tân chần chừ : “Có lẽ... là dựa theo trình tự kia?”

      “Trình tự nào?” Mai Đức hỏi.

      “Mày nhớ sao? Mười năm trước vào ngày đó, bốn người chúng ta chia ra hai nhóm trước sau chạy tới ký túc xá của thầy Thiện mà. Lý Viễn và Dư Huy đến sớm hơn chúng ta mười giây...”

      “Ý mày là, dựa theo trình tự chúng ta bước vào cửa phòng của thầy Thiện? Lý Viễn tới đầu tiên, sau đó là Dư Huy...”

      “Còn tao và mày sao? Ai bước vào cửa trước?” Viên Tân hỏi.

      “Mày muốn biết tao với mày ai là ‘người thứ ba’, ai là ‘người thứ tư’ hả?” Mai Đức lạnh lùng .

      Viên Tân ngây ngẩn cả người, mở to hai mắt, nhưng rất nhanh lại rũ mắt xuống.

      “Được rồi, đừng nữa!” Lúc này Trịnh Tiệp hét lên, “Tôi rất sợ rồi, cầu xin các đừng thêm gì nữa!”

      Mai Đức thở dài, nhìn Viên Tân : “Thôi, chúng ta thôi.” lại quay sang hỏi Trịnh Tiệp: “Chúng tôi có thể rời chưa? Hẳn là còn gì muốn hỏi chúng tôi nữa chứ?”

      Trịnh Tiệp gật đầu nhàng: “Đúng, tôi nghĩ rằng tôi biết tất cả mọi chuyện rồi - thực ra hai người các và Dư Huy đều giống nhau, cùng là người bị hại cả. Tôi... Tôi mong các chú ý giữ gìn sức khỏe.”

      “Cảm ơn.” Mai Đức gắng gượng nở nụ cười, nhưng trong lòng lại nghĩ rằng tôi nên giữ gìn sức khỏe như thế nào bây giờ?

      Đến trước cửa nhà Dư Huy, Mai Đức nhìn Trịnh Tiệp đưa bọn họ tới cửa rồi : “Bí mật này của chúng tôi vốn giữ được mười năm, chưa từng có ai biết được. Nhưng bây giờ biết được toàn bộ mọi chuyện. Tôi hy vọng có thể tiếp tục giúp chúng tôi giữ bí mật này - trước lúc dự cảm mình sắp chết Dư Huy cũng bí mật này ra, cho nên tôi nghĩ rằng cậu ấy cũng hy vọng giống chúng tôi vậy.”

      “Tôi hiểu, tôi làm vậy.” Trịnh Tiệp nén lệ .

      Từ nhà Dư Huy ra, Mai Đức cùng Viên Tân mới phát bây giờ là bảy giờ tối.

      Chuyến xe quay về cũng hết rồi. Hiển nhiên rằng bọn họ còn phải tiếp tục ở lại đây đêm, buổi sáng ngày mai mới có thể rời được.

      Mai Đức cùng Viên Tân đến bên cạnh nhà Dư Huy tìm khách sạn, bọn họ đặt hai phòng đơn, người phục vụ đưa hai người tới nơi, Mai Đức ở phòng 701, Viên Tân ở phòng 705 cùng tầng với .

      “Mai Đức, tao mệt quá. Tao phải ngủ , ngày mai gặp lại.” Viên Tân đứng trước cửa phòng dùng giọng điệu mệt mỏi .

      “Ngày mai gặp.” Mai Đức nhìn gật gật đầu, sau đó vào phòng mình.

      Nằm ở giường, Mai Đức suy nghĩ rất nhiều, hoàn toàn có cách nào để vào giấc ngủ.

      Chỉ cần nhắm mắt lại, Mai Đức liền cảm thấy hiểu mình sợ hãi cái gì, giống như trong bóng tối có đôi mắt nhìn vậy. Ánh mắt kia dần dần ra ngọn lửa oán giận, tựa như chỉ cần Mai Đức hơi thả lỏng cảnh giác là nó có thể lập tức xâu xé lấy .

      Thầy Thiện, lúc ấy chúng tôi cố ý. Cũng mười năm rồi, ông vẫn muốn buông tha cho chúng tôi sao? Mai Đức nằm ở giường, bất đắc dĩ than thở, nước mắt gần như cũng muốn chảy xuống từ hốc mắt của .

      Nghĩ nghĩ lại, Mai Đức dần dần chìm vào giấc ngủ.

      Chương 12:

      Nửa đêm, đột nhiên Mai Đức bị tiếng còi chói tai của xe cấp cứu làm tỉnh giấc. dụi đôi mắt buồn ngủ, từ giường xoay mình đứng dậy.

      nhìn đồng hồ bên cạnh - bây giờ mới có giờ mười phút.

      Dần dần, Mai Đức càng nghe thấy hơn - tiếng còi xe cấp cứu là truyền từ lầu dưới của khách sạn lên.

      nhanh chóng mặc quần áo rồi đến ban công nhìn xuống.

      Dưới lầu là mảnh tối đen, mượn ánh sáng lờ mờ của đèn đường, đại khái Mai Đức có thể thấy chiếc xe cứu thương cùng mấy chục người đứng thành vòng tròn. xảy ra chuyện gì.

      Mai Đức ra khỏi phòng, nhìn khung cảnh hỗn loạn hành lang, nhóm người trong khách sạn ồn ào ra khỏi phòng mình.

      Mai Đức thấy nam phục vụ vội vàng chạy tới từ bên kia hành lang, nhanh chóng bắt lấy cánh tay cậu ta, hỏi: “ xảy ra chuyện gì rồi?”

      “Xảy ra chuyện lớn rồi! Thưa ngài! Vừa rồi ở tầng này có vị khách nhảy lầu tự sát!” Nam phục vụ kinh hoảng .

      “Cái gì!” Mai Đức bắt đầu căng thẳng, “Vị khách đó ở phòng nào?”

      “Phòng 705.” Sau khi xong nam phục vụ lại vội vàng rời .

      Mai Đức chỉ cảm thấy hai chân mềm nhũn, trước mắt bỗng tối sầm, sau đó cái gì cũng biết.

      Viên Tân chết. Ngã từ ban công lầu bảy xuống, bị mất mạng ngay tại chỗ. Xe cứu thương tới rồi khiêng , cũng chỉ là thi thể của Viên Tân.

      Mai Đức là người cùng Viên Tân suốt chặng đường cho nên đương nhiên trong ngày hôm đó cũng nhận được giấy triệu tập của cảnh sát. Nhưng chỉ chưa tới hai giờ, cảnh sát liền thả Mai Đức ra - cảnh sát thành phố C cho rằng Mai Đức có bất kì động cơ gây án gì, có khả năng giết chết Viên Tân. Bọn họ càng tin rằng đây là vụ tự sát.

      Cùng lúc đó, Mai Đức cũng biết được điều từ phía cảnh sát: sau khi Viên Tân gặp chuyện may ở căn phòng 705, cảnh sát lập tức chạy tới đó, thế nhưng lại hề phát ra dấu vết xô xát nào, đồ đạc của Viên Tân cũng vậy, thiếu thứ gì, hơn nữa trong phòng ngoại trừ dấu vân tay của nhân viên phục vụ và Viên Tân còn của ai khác - ngay lập tức Mai Đức nghĩ, dường như vụ này cùng trường tử vong của Dư Huy đều giống nhau như đúc.

      Mờ mịt đường, Mai Đức cảm thấy rất trơ trọi - bốn người bạn tốt cùng trải qua chuyện năm đó, bây giờ cũng chỉ còn lại là người duy nhất còn sống sót.

      Có lẽ rất nhanh đến phiên mình, hôm nay? Hay là ngày mai? Mình chết như thế nào? Dù sao cũng nhớ gì cả. biết vì sao, vài ngày sau cái chết của hai người bạn tốt, trái lại Mai Đức lại còn sợ hãi như trước nữa.

      cứ mơ mơ màng màng đường như vậy, đột nhiên cảm thấy trong lòng rất ngột ngạt. Bây giờ Mai Đức chỉ muốn tìm người rồi hết tất cả những buồn phiền trong lòng ra ngoài.

      Thế nhưng, chuyện này có thể tìm ai để đây? Viên Tân cũng chết rồi, còn có thể tìm ai để kể nữa?

      Bỗng nhiên Mai Đức nhớ tới Trịnh Tiệp, bây giờ cũng chỉ có là người biết hết tất cả mọi chuyện.

      Lê bước chân nặng nề, Mai Đức lại tới nhà Dư Huy lần nữa, ấn chuông cửa.

      Trịnh Tiệp mở cửa, thấy Mai Đức, có hơi bất ngờ: “Các còn chưa sao?”

      “Viên Tân chết rồi, ngay đêm qua.” Mai Đức đờ đẫn .

      Trịnh Tiệp há hốc miệng, qua lúc lâu sau mới : “Trước tiên vào nhà , có gì từ từ .”

      Mai Đức ngồi xuống, tóm tắt lại lần chuyện Viên Tân nhảy lầu tự sát.

      “Bây giờ cũng chỉ còn có mình tôi thôi.” tràn ngập đau thương .

      ... sợ ?”

      Mai Đức lắc lắc đầu, cười khổ : “Chuyện gì tới tới. Món nợ này mười năm sau mới được tính toán cũng là thầy Thiện hết lòng quan tâm giúp đỡ rồi.”

      Trịnh Tiệp khe khẽ thở dài: “ cũng đừng quá tuyệt vọng, có lẽ thầy Thiện trừng phạt đủ rồi. Ông ta siêu thoát, buông tha cho rồi cũng nên.”

      Lòng Mai Đức thít chặt lại - vào lúc này, lời an ủi như vậy còn có thể có lợi ích gì cơ chứ.

      ngồi lúc , tôi pha cà phê, giúp tỉnh táo đôi chút.” Trịnh Tiệp , sau đó đứng lên vào phòng bếp.

      Mai Đức ngồi ghế sofa trong phòng khách, nghiêng đầu nhìn sương mù ngoài cửa sổ, tính xem mình còn có thể sống bao lâu nữa, tâm trạng ngày càng sa sút.

      Bỗng nhiên, nhìn đến quyển album đặt ngăn tủ bên cạnh ghế sofa - có lẽ là Trịnh Tiệp muốn tưởng nhớ đến Dư Huy nên mới lấy ra xem.

      Đột nhiên Mai Đức cảm thấy cơn chua xót ập tới. Mười năm gặp mặt bạn bè, sau khi gặp lại lại bắt gặp tình cảnh thảm thương của cậu ấy, ngay cả bộ dạng trưởng thành của cậu ta cũng nhìn thấy được.

      Nghĩ tới đây, Mai Đức tự chủ được vươn người lên phía trước, với tay lấy quyển album rồi mở ra.

      Trong quyển sổ này, đa số đều là ảnh của vợ chồng Dư Huy - nhìn ảnh chụp Dư Huy, Mai Đức lại nhớ tới bộ dạng bé của cậu ta mười năm trước, nhớ tới thời gian vui vẻ của bọn họ trước kia.

      Mai Đức cứ chậm rãi lật quyển album như vậy, nhớ lại những kỉ niệm ngày trước, rốt cuộc tâm trạng của cũng dần dần bình thản.

      Bỗng nhiên, lật đến chỗ, Mai Đức liền ngừng lại. Bức ảnh bên tay trái có vẻ dày hơn các bức ảnh khác, tựa như bên trong vẫn còn giấu thứ gì đó.

      Mai Đức theo bản năng lắc lắc bức ảnh, kết quả tấm ảnh đen trắng từ giữa bức ảnh trượt ra, rơi xuống mặt đất.

      Mai Đức nhặt tấm ảnh cũ lên, vừa nhìn thấy liền ngây ngẩn cả người.

      Đây là mười năm trước, lúc đó Mai Đức vừa mới vào trường trung học Nam Hương, các bạn cùng lớp và thầy Thiện đều có ở trong đây. Sau khi ảnh được rửa ra mỗi bạn trong lớp đều có tấm.

      Trong tấm hình này, Mai Đức thấy được chính mình mười năm trước, Dư Huy, còn có Viên Tân, Lý Viễn. Đương nhiên còn có cả thầy Thiện lúc còn trẻ.

      Mai Đức vừa liếc mắt nhìn ảnh chụp thầy Thiện cái liền cảm thấy trong lòng run lên, lập tức rời mắt, chuyển hướng nhìn các bạn học khác - khi đó tất cả mọi người đều 13, 14 tuổi, mặt tràn ngập ánh sáng rực rỡ cùng sức sống mạnh mẽ, lúc này Mai Đức mới phát , hóa ra lúc ấy lại đẹp như vậy.

      Đột nhiên, suy nghĩ lên trong đầu Mai Đức, suy nghĩ này khiến máu trong toàn thân gần như đông cứng lại trong nháy mắt. từ từ ngẩng đầu lên.

      “Tôi hiểu rồi! Tôi hiểu là có chuyện gì xảy ra rồi!” hét to tiếng. Đồng thời, đột nhiên nhớ tới điều gì đó, rồi chợt quay đầu lại.

      Thế nhưng quá chậm, Mai Đức bị đòn đánh vào sau gáy, vẫn chưa kịp thấy người đánh úp mình liền ngã xuống mặt đất, mất tri giác.
      B.Cat thích bài này.

    5. tieudao147

      tieudao147 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,522
      Được thích:
      1,518
      Chương 13:

      Trong cơn mơ hồ, Mai Đức dường như nghe thấy có người gọi tên . mở to mắt cách khó khăn, phát tay chân bị trói ghế ngồi tại phòng khách. Trước mặt người ngồi.

      ra là ! Tất cả đều do giở trò cả !” Mai Đức nhìn người trước mặt, nghiến răng nghiến lợi.

      Trịnh Tiệp mỉm cười, ánh mắt ôn hòa:“Thực ra, tôi có chút hiếu kỳ, tại sao vừa nhìn thấy ảnh chụp, lại đoán ra là tôi?”

      “Bởi vì trong nháy mắt tôi nghĩ tới ! Mười năm trước Dư Huy từng với tôi – sau khi xảy ra chuyện đó, cậu ấy dám nhìn mặt thầy Thiện, tấm ảnh kia, cậu ấy vứt trước mặt tôi !”

      ra là như vậy, chẳng trách !” Trịnh Tiệp ,“ vừa nhìn thấy tấm ảnh này biết phải Dư Huy mà chính là tôi- mà tôi có được ảnh chụp, nghĩa là tôi cũng là bạn học của các . Phản ứng rất nhanh, Mai Đức.”

      “Đến cùng là ai?”

      Trịnh Tiệp tới gần Mai Đức, cúi xuống, mặt cách gần trong gang tất. thấp giọng :“Tôi là Hứa Văn Đình, chắc sớm quên rồi nhỉ?”

      Mai Đức nghĩ nghĩ, lắc đầu :“ là Hứa Văn Đình? Nữ sinh lớn tuổi nhất ban của chúng ta?”

      “Nghĩ ra rồi sao, bởi vì lý do gia đình, mười sáu tuổi tôi mới được học trung học.”
      “Nhưng mà, thể nào, ......”

      muốn , Hứa Văn Đình thể xinh đẹp như thế này đúng ?”
      Trịnh Tiệp cười lạnh ,“Đây là kết quả của thời đại khoa học kỹ thuật, trước khi phẫu thuật, tôi cũng nghĩ mình trở nên xinh đẹp như thế này.”

      ...... là Hứa Văn Đình?”

      Trịnh Tiệp nhún vai:“Tùy tin hay . Tôi thấy việc đó cũng quan trọng lắm, dù sao cũng phải chết.”

      xong, giống như ảo thuật, từ phía sau rút ra thanh dao nhọn đâm vè phía ngực Mai Đức.

      “Đợi ...... ! Vì cái gì muốn làm như vậy ! vì cái gì muốn giết chúng tôi !” Mai Đức cảm thấy Tử Thần đến rất gần , hô lớn.

      Trịnh Tiệp ngừng lại, nhìn chăm chú vào .

      “Được rồi, tôi cho biết.” ,“Dù sao đây cũng là lần cuối, tôi cho hiểu tất cả.”

      ngồi lên cái ghế đối diện Mai Đức, :“Trước khi chết, tôi thỏa mãn những khuất mắt của , có chỗ nào hiểu cứ hỏi. Tôi cam đoan trả lời cách chi tiết.” xong, cười trận to.

      Mai Đức nhìn chằm chằm :“Vì sao muốn làm chuyện này? Vì sao muốn giết chết chúng tôi?”

      phải ràng sao? Tôi báo thù giúp thầy Thiện.”

      “Báo thù? là người nhà của ông ta sao?”

      Trịnh Tiệp nghiêm túc đứng lên, :“Chúng ta là người của nhau. Đương nhiên, nghiêm túc mà , tôi thích thầy ấy nhiều hơn ít. Nhưng trong lòng Thầy Thiện cũng có tôi, tôi biết. ấy thích ở cùng tôi, ấy từng ‘Khi thầy ở cạnh em, lúc nào cũng cảm thấy vui vẻ’. ấy còn ‘Thầy dẫn em đến những thành phố lớn, nơi mà con người ta có thể mở mang kiến thức, lúc đó chắc chắn em cảm thấy cuộc đời này chẳng hề uổng phí’. Đương nhiên, đôi lúc ấy cũng mang tâm trạng rất buồn mà ‘Chúng ta là thầy trò, có lẽ nên thường xuyên gặp nhau như thế’. Nhưng ấy luôn để ý đến cảm xúc của tôi, để tôi tổn thương. Cho nên, tôi tin là ấy tôi, xem có phải ? Mai Đức.”

      Mai Đức kinh ngạc nhìn người phụ nữ trước mặt, đột nhiên cảm thấy rất xa lạ, nhưng lại có cảm giác như từng quen biết.

      “Như vậy, tại sao lại biết chuyện này ?”

      “Chuyện gì?”

      “Thầy Thiện...... Bởi vì bốn người chúng tôi, Thầy Thiện mới rơi xuống hồ.”
      “Mai Đức, tôi vẫn nghĩ là người thông minh nhất trong 4 người, sao lại nghĩ ra?” Trịnh Tiệp lộ ra biểu cảm thất vọng,“Ngẫm lại xem, lúc ấy các người xông vào kí túc xá để mở đầu cái trò chơi chết tiệt kia, chẳng nhẽ trong phòng chỉ có mình thầy sao?”

      ......”

      “Đúng vậy, lúc đó tôi cũng ở đó, trốn dưới gầm giường, nghe được tất cả câu chuyện của các người. Tôi nghe được câu đầu tiên là Lý Viễn, sau đó là Dư Huy, tiếp là Viên Tân cùng . tại biết , tôi chính là căn cứ theo trình tự các chuyện mà thực kế hoạch.”

      tiếp:“Lúc ấy, tôi cũng biết các dối. Nhưng Thầy Thiện chạy cùng các vài giờ sau, tôi nghĩ xảy ra chuyện, ấy thể lâu như thế. Vì thế, tôi rời khỏi ký túc xá, chạy đến nhà Chung Lâm. Sau đó tôi mới biết các lừa thầy, bởi vì chiều hôm đó Chung Lâm hề ra khỏi nhà, làm sao có thể rơi xuống đầm nước !”

      “Lúc ấy tôi rất sợ hãi. Tôi dám tưởng tượng -- chẳng lẽ Thầy Thiện chết bởi trò đùa của đám nhóc kia? Tại sao ấy còn chưa về nhà? Để chứng thực điều đó, tôi mang theo lưới đánh cá và chó săn, nửa đêm chạy đến đầm nước để vớt xác ấy......”

      tới đây, tạm dừng chút:“ có thể tưởng tượng ? hơn mười tuổi cùng con chó săn, đêm khuya hì hụp trong đầm nước vớt thi thể. Tôi kéo góc, chó cắn góc, bao lâu sau, có thể vớt dậy ! Tôi nhìn thấy thi thể thầy Thiện, cảm giác như trời sập, thế giới chẳng còn tồn tại . Tôi quên cái gì là sợ hãi, tôi chỉ biết, tôi sống cũng chỉ còn lại lý do --”
      Trịnh Tiệp đứng lên, lại đến Mai Đức trước mặt:“Đó chính là tìm các báo thù.”

      Mai Đức thở hổn hển:“ Thi thể Thầy Thiện đâu? xử lý như thế nào ?”

      “Sau khi vớt ấy lên bờ, tôi kéo thi thể ấy đến cái giếng hoang bên cạnh, an táng ở nơi đó, tìm rất nhiều bùn đất, hòn đá ném vào...... Cho nên, nhìn từ ngoài, ai nghĩ rằng ở đó chôn cất thi thể.”

      ...... Vì sao làm như vậy? Vì sao cho cảnh sát chuyện này là do bốn người chúng tôi làm ?”

      “Đừng lời ngu xuẩn, Mai Đức !” Trịnh Tiệp ,“So với , chẳng lẽ tôi lại chuyện này sao? Các lúc ấy mới mười ba, bốn tuổi, hơn nữa cũng phải cố ý giết người, để cảnh sát biết sao? Nhiều lắm các chỉ bị nhà trường xử phạt, người ngoài chỉ trích . nghĩ điều đó khiến tôi vừa lòng?”

      “Hơn nữa, nếu tôi cho cảnh sát, còn liên lụy ra mặt khác vấn đề -- cảnh sát hỏi tôi ‘Làm sao biết chuyện này ?’ tôi chỉ có thể ‘Lúc ấy tôi trón dưới gầm giường’. Ngẫm lại xem, trong cái sơn thôn bé đó, mọi người nghĩ thế nào? Bọn họ cho rằng tôi và thầy Thiện làm những chuyện mờ ám. Nhưng thực tế, chúng tôi chỉ là chuyện phiếm mà thôi ! Thầy Thiện tại nghe tiếng đập cửa, sợ người khác hiểu lầm, cho nên bảo tôi tạm thời trốn ở dưới giường. Nhưng cuối cùng, Thầy Thiện chết, mọi người thể tin lời của tôi hoàn toàn. Cho nên, tôi thể để lại vết nhơ nào sau khi thầy Thiện chết , thể đem chuyện này ra.”

      “Cho nên lựa chọn con đường khác, đó là giết chết bốn người chúng tôi!” Mai Đức hung hăng .

      Trịnh Tiệp nhướn mi, lộ ra thần thái thể hoài nghi.

      “Đương nhiên, tôi biết , quyển sổ kia cũng là do viết. Nhưng tôi , làm như vậy lại là vì cái gì?” Mai Đức hỏi.

      “Tôi đoán các đến phi tang giày sandal ở kí túc xá. Cho nên sau khi chôn cất thầy liền mạch chạy đến, bắt chước nét chữ của ấy viết ra những lời nguyền rủa! Bởi vì tôi biết, với năng lực của tôi lúc ấy thể giết chết các mà chỉ có cách tra tấn tinh thần, tôi vẫn luôn chờ đợi, chờ đợi cơ hội báo thù các ! Chính là ngay hôm nay.”

      đắc ý nhìn Mai Đức, giống như thưởng thức kiệt tác của chính mình.

      ___
      Mai chương cuối của phần Mười ba tháng bảy nhé các bạn. Chuẩn bị đến phần mới hồi hộp hơn nữa :))

      Chương 14:


      “Như vậy, bây giờ đều biết hết tất cả rồi, có còn vấn đề gì nữa ?” Trịnh Tiệp hỏi.

      bị điên rồi!” Mai Đức hét lớn, “Chỉ mình làm sao có thể giết chết ba người đàn ông được cơ chứ?” Mai Đức .

      “Về chuyện này, tôi chuẩn bị gần mười năm.” lạnh lùng , “Giống như nhìn thấy, sau khi phẫu thuật thẩm mỹ, tôi dễ dàng dùng khuôn mặt xinh đẹp để quyến rũ Dư Huy, sau đó kết hôn cùng ta. Cùng lúc đó tôi lại lừa ta mà quyến rũ Lý Viễn. Vào ngày 13 tháng 7 năm nay, tôi cho rằng đến lúc...”

      “Tối hôm 13 đó, tôi lái xe tới, lừa Lý Viễn rằng tôi muốn dẫn ta đến nơi có cảnh đêm rất đẹp. Lý Viễn có nằm mơ cũng nghĩ tới chuyện tôi dẫn ta đến đầm nước ở Nam Hương. Khi ta phát là đến chỗ đó rất hoảng sợ. Thế nhưng quá trễ rồi, tay tôi đẩy ta xuống dốc núi - rơi vào đầm nước kia, Lý Viễn hoàn toàn biết bơi, mấy phút đồng hồ sau liền chết đuối.”

      “Qua vài ngày, tôi bắt đầu ra tay với Dư Huy. Buổi chiều tôi cố ý cãi nhau với ta, ép ta qua đêm ở văn phòng. Tiếp theo, tôi đổ ít thuốc mê chuẩn bị trước đó vào chiếc khăn tay, đợi đến mười giờ tối trèo qua cửa sau vào nhà máy của ta, sau khi tìm thấy ta ở trong phòng làm việc, tôi giả vờ xin lỗi, sau đó thừa dịp ta chưa kịp chuẩn bị lấy khăn tay bịt mũi ta lại, sau khi ta té xỉu, tôi tròng cổ ta vào dây thừng rồi thắt cổ đến chết, sau đó sắp xếp thành trường vụ tự sát. Đương nhiên, lúc chúng ta phát thi thể của ta vào buổi tối hôm sau cũng qua hai mươi mấy giờ rồi, thuốc mê cũng sớm tỏa ra khí. Cho nên cảnh sát cũng tin rằng đây chính là vụ tự sát mà thôi.”

      “Nhưng mà,” Mai Đức căm hận , “Làm sao có thể tính toán đến việc tôi và Viên Tân tìm Dư Huy?”

      “Tôi chưa tính các đến.” Trịnh Tiệp nhướn mày , “Vốn tôi định dùng cách khác để giết chết hai người các , nhưng hai người các lại chủ động dâng đến tận cửa, cho nên tôi thể thay đổi kế hoạch giết các người. Ví dụ như, đêm qua sau khi các rời khỏi đây, tôi lặng lẽ theo dõi các đến khách sạn. Sau đó, tôi giả vờ đến đấy rồi gọi điện thoại cho Viên Tân, rằng tôi nhớ đến chuyện quan trọng, nhất định phải nhanh chóng với mình ta. Vì thế, ta cho tôi số phòng của mình, cũng hề phòng bị mà để cho tôi vào phòng. Sau đó, tôi bảo ta đến ban công chuyện, lúc ta chú ý, tôi đeo găng tay vào rồi đẩy ta xuống dưới lầu. Cuối cùng tôi nhanh chóng rời khỏi đó. , việc này so với kế hoạch lúc trước còn đơn giản hơn rất nhiều.”

      “Nếu muốn giết chúng tôi, tại sao vẫn còn chọn ngày 13 tháng 7 để giết chết Lý Viễn? sợ làm cho chúng tôi cảnh giác, ngược lại lại khó cho ra tay sao?”

      Đột nhiên, ta như bị kích động, cười ha hả như thần kinh: “ đoán ra vì cái gì mà tôi phải làm như vậy, đúng ?”

      Mai Đức dùng đôi mắt tràn ngập lửa giận trừng mắt nhìn người phụ nữ gần như là điên cuồng này.

      “Tôi làm như vậy là vì muốn Viên Tân ngoan ngoãn sửa đổi thời gian tử vong của Lý Viễn, do đó tạo ra bằng chứng ngoại phạm(*) cho tôi.”

      (*) bằng chứng ngoại phạm: chứng cứ cho thấy mình có mặt ở nơi khác khi vụ án xảy ra.

      “Cái gì? Những việc này đều nằm trong tính toán của ?” đầu Mai Đức toát ra mồ hôi lạnh.

      “Đừng ngây thơ như vậy có được hay , Mai Đức. Đây là điều hợp logic, hoàn toàn phải là tính toán gì cả.” ta , “Án mạng xảy ra ở Nam Hương nhất định giao cho Viên Tân ở Cục cảnh sát xử lí, mà tại Viên Tân lại là bác sĩ pháp y duy nhất ở đó. Tôi sớm nghĩ rằng, chỉ cần thi thể đến tay Viên Tân, với tính cách của ta, chắc chắn ta để án tử mười năm trước có liên quan đến việc lần này, mà bóp méo thời gian tử vong của người chết, cố ý né tránh con số ‘ngày 13 tháng 7’”.

      “Những sai số đó chính là những chuẩn bị để chứng minh có bằng chứng ngoại phạm. người phụ nữ đáng sợ!” Mai Đức hét lớn, “ giết bốn người chúng tôi mà còn có thể bình yên vô nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật!”

      , tôi có thể cho biết rằng, bây giờ tất cả đều còn quan trọng nữa rồi.” Trịnh Tiệp thản nhiên .

      “Có ý gì?”

      “Bởi vì , Mai Đức. phá hủy kế hoạch của tôi.” ta , “Tôi nghĩ rằng vào lúc này lại tìm tới cửa, thế nhưng lúc tôi pha cà phê lại phát ra bức ảnh bí mật - cho nên tôi thể đánh ngất từ phía sau rồi trói lại. có biết ? Vốn tôi kế hoạch hoàn mỹ để giết , nhưng bây giờ, tôi chỉ có thể tự tay giết trong nhà mình mà thôi.”

      Mai Đức nhìn chằm chằm ta : “ giết tôi ở trong này, cảnh sát lập tức điều tra đến - cũng chạy thoát đâu, mấy án tử lúc trước cũng điều tra ra là làm.”

      “Cũng thể như vậy, nếu tôi giết chết ở trong này, hơn nữa còn hủy thi thể - chuyện này cũng phải là có khả năng. có tin , Mai Đức?”

      Mai Đức nhìn ta, cảm thấy sau lưng là trận rét lạnh.

      “Đối với những gì vừa , bây giờ tôi đều để ý đến những thứ đó - vốn tôi muốn để lại bất kì dấu vết nào khi giết bốn người các , sau đó tôi quay trở lại cuộc sống tốt đẹp lúc trước - thế nhưng từ buổi sáng hôm nay, tôi thay đổi ý định rồi.”

      “Vì sao?”

      “Về chuyện này, tôi nhất thiết phải giải thích với .” Trịnh Tiệp đứng lên, tay cầm con dao.

      “Đợi chút... ... !” Mai Đức bắt đầu hô hấp dồn dập.

      Trịnh Tiệp đến trước mặt Mai Đức, cúi mặt : “Mai Đức, biết ? Thầy Thiện ngoại trừ dạy chúng tôi thành ngữ “Ba người thành hổ”(*) còn dạy chúng tôi thành ngữ khác.”

      (*) “Ba người thành hổ” ý chỉ “ cây làm chẳng nên non/ Ba cây chụm lại nên hòn núi cao”.

      ta từ từ ghé miệng vào sát lỗ tai của Mai Đức, giọng : “Gọi là ‘Quân tử báo thù, mười năm chưa muộn’.”

      Lúc những lời này, con dao sắc nhọn kia liền cắm vào ngực Mai Đức.
      B.Cat thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :