1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Dạ tôn dị thế - Tuyệt Thế Khải Hàng (Q2- C43.1)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 36: Đều là 'Phong muội' gây họa!
      Editor+beta: Túy


      Nam tử đáng khinh thống khổ, đôi mắt hung hăng trừng Nguyệt Vũ:"Tiện nhân, ngươi dám làm vậy với ta! Ngươi có biết chúng ta là ai ? Chúng ta là......"

      "Các ngươi cũng xứng làm người? Hơn nữa, ta mặc kệ các ngươi là gì. hôm nay ta phế chính là ngươi!" đợi nam tử đáng khinh rống xong, Nguyệt Vũ lạnh lùng cười, mặt lộ vẻ nghiền ngẫm cùng khinh thường.

      thể , Dạ gia nhân tùy tiện, nam nhân đều thích bị nàng thiến đến thành người! Lúc trước là Dạ Minh, nay, cũng lại là người Dạ gia! Nếu Dạ Phách Thiên đến đây, nàng cũng ngại phế !

      Phế chính là ngươi, giọng điệu hảo cuồng vọng!

      Mọi người ở bên cạnh nhìn, nhịn được trong lòng vô hạn sùng bái. Bọn họ cũng thể tưởng được nữ tử xinh đẹp trước mắt này lại dám phế người của bá chủ nơi này ---- Dạ gia nhân. Dù sao mấy người đó cũng rất kiêu ngạo. Trang phục người, cùng với điếu bài đều chút nào thuyết minh bọn họ là người Dạ gia! khi như vậy, nữ tử này còn dám kiêu ngạo như vậy, hoặc nữ tử này còn có con bài chưa lật là chỗ dựa cường hãn vô cùng, hoặc căn bản tính cách nữ tử này chính là bừa bãi, sát phạt quyết đoán. Bản thân thực lực cao cường!

      Vô luận là điểm nào, đều làm cho bọn họ cảm thấy đại khai nhãn giới. Phải biết rằng cơ hội như vậy, cũng phải là thường xuyên có!

      "Ngươi là người nào? Dám đánh lén Dạ gia nhân ta, muốn chết!" Mặt khác, hai người bị chiêu quyết đoán của Nguyệt Vũ hung hăng làm rung động, tại rốt cục mới tỉnh táo lại.

      Nhìn nữ tử trước mắt, sau đó nhìn lại nam tử đáng khinh, trong mắt hai người lập tức liền cho rằng nhất định là Nguyệt Vũ dùng sắc đẹp mê hoặc , sau đó mới đánh lén! Bằng , bằng vào thực lực Huyền tôn cao nhất của nam tử đáng khinh kia, sao có thể phải là đối thủ của nữ tử mười mấy tuổi? đời này bọn họ còn chưa gặp qua nữ tử có thiên phú cùng thực lực như vậy!

      "Dạ gia nhân? Dạ gia nhân thực giỏi sao? Dạ gia ở trong mắt ta ngay cả rác rưởi cũng bằng!" Nguyệt Vũ nghe được hai người cường điệu thân phận của bọn họ, trong mắt xẹt qua kiên nhẫn cùng thanh bần. Danh hào Dạ gia tuôn ra, có lẽ đối với hầu hết các thế lực cùng gia tộc đại lục đều có rung động, nhưng đối với nàng, ngoại trừ chán ghét chính là sát ý!

      Tê --

      Nguyệt Vũ ra, thanh tuy rằng lớn, nhưng lời có khí phách. Vừa lúc khiến cho tất cả mọi người nghe được! chút nào che dấu chán ghét như vậy, vẻ mặt hèn mọn như vậy, biểu tình khinh thường như vậy, đều làm cho người ta vừa thấy liền biết, Dạ gia trong mắt nữ tử này, phỏng chừng ngay cả cái rắm cũng bằng!

      Tự nhiên là biết nữ tử này để Dạ gia trong lòng, nhưng tại quang minh chính đại ra như vậy, vẫn làm cho bọn họ cảm thấy khiếp sợ. đám nhịn được đổ hấp ngụm khí lạnh!

      Mẹ nó, nữ tử tuyệt sắc này, là rất, rất ngưu xoa a !




      "Cái gì? Ngươi cái gì?" chỉ là quần chúng vây xem, chính hai người Dạ gia kia cũng là vẻ mặt kinh hãi. Bọn họ là thành viên Dạ gia, bình thường đều có Dạ gia làm chỗ dựa, được hưởng ứng đều là phi phàm. Nếu cũng được người ta cung kính tướng đãi, khi nào bị khinh thị, thậm chí là hèn mọn nhìn?

      Phía sau Nguyệt Vũ, mấy nam nhân thản nhiên liếc nhìn mấy tên Dạ gia có đầu óc.

      Hừ, dám ở trước mặt Vũ nhi [ Phong nhi ] báo ra danh hào Dạ gia, bọn họ đúng là dám! Nếu phải biết Vũ nhi [ Phong nhi ] có phương thức tinh ranh hơn giải quyết bọn chúng, bọn họ sớm tiến lên đánh ba tên ngu ngốc kia hóa thành bụi bậm!

      "Như thế nào, thể tin được a? Nếu tin, ta đây nên dùng hành động thực tế chứng minh!" Nguyệt Vũ khóe miệng khinh câu, ý cười như Tu La lên.

      Vừa lúc, trong khoảng thời gian này, lo tìm thấy người đến thử uy lực U Minh thủy loại. Nay có hai vật thí nghiệm. Tuy rằng Dạ gia nhân có chút ô uế, nhưng thực lực vẫn miễn cưỡng đủ tư cách!

      Nghĩ đến đây, Nguyệt Vũ nâng lên tay phải, điều động tinh thần lực, chậm rãi triệu hồi U Minh thủy loại trong cơ thể nàng......

      Từ lúc luyện hóa U Minh thủy loại ở địa hạ rừng rậm, U Minh thủy loại ở trong cơ thể nàng liền sinh thành U Minh Hàn Thủy, lưu động theo kinh mạch trong thân thể. U Minh Hàn Thủy tuy rằng cùng cái cấp bậc với Phần Thiên hỏa, nhưng sau khi dung hợp, Nguyệt Vũ vẫn cảm giác được U Minh Hàn Thủy sợ hãi Phần Thiên hỏa.

      Bất quá, cho dù Nguyệt Vũ thành công dung hợp U Minh Hàn Thủy, hơn nữa còn bởi vì Phần Thiên hỏa cùng thủy hệ thuần năng nguyên lực khống chế được, nhưng U Minh Hàn Thủy dù sao cũng giống như Phần Thiên hỏa là từ bản mạng khế ước, cho nên nhất thời vẫn có chút khó thích ứng.

      Bởi vậy, lần đầu tiên thuyên chuyển U Minh Hàn Thủy, Nguyệt Vũ vẫn có chút xác định.

      Dưới tác dụng của tinh thần lực, U Minh Hàn Thủy chậm rãi ngưng tụ đầu ngón tay. Trong lúc nhất thời, phía ngón tay Nguyệt Vũ liền hình thành cột nước màu lam tinh tế. Tuy rằng thủy lượng lớn, nhưng, U Minh Hàn Thủy vừa ra, nhiệt độ bên trong khách sạn lập tức giáng xuống hơn mười độ! Mọi người ở đây bị nhiệt độ bất thình lình hạ thấp xuống làm run rẩy thân mình! Đồng thời, loại hàn ý đến từ linh hồn, khiến cho huyền lực trong cơ thể bọn họ, lúc này thế nhưng bắt đầu tiêu hao rất lớn!

      Công phu chỉ trong nháy mắt, tu vi dưới thiên giai, đều là sắc mặt tái nhợt, lung lay sắp đổ!

      Nhìn cột nước ngón tay, Nguyệt Vũ thở ra hơi. Tuy rằng chỉ chút như vậy, làm cho nàng cảm thấy thực cố hết sức. Xem ra về sau phải luyện tập nhiều hơn chút, bằng đúng là thích ứng nổi a!

      "Dạ gia nhân ? cho các ngươi, hôm nay cho dù là lão bất tử Dạ Phách Thiên ở trong này, cũng phải nhận kết cục này!" Ánh mắt Nguyệt Vũ trầm xuống, giọng điệu lãnh khốc. Dứt lời, bàn tay mềm mại vung lên, đạo cột nước màu lam biến hóa thành thuyết quang mang màu lam hướng về hai người bay nhanh mà .

      Nhìn lưu quang màu lam trước mắt, hai người còn chưa kịp hoảng sợ, liền cảm thấy thân thể của mình lấy vận tốc ánh sáng hóa thành yên trần......

      Tư tư---

      Mọi người chỉ cảm thấy nhiệt độ quanh thân lại tăng trở lại, sau đó run run từ trong linh hồn cũng biến mất. Lại nhìn ba người Dạ gia kia, lúc này thế nhưng chỉ còn lại tên!

      Ở nơi hai người Dạ gia kia đứng, nếu phải lúc này còn ít tro tàn rơi mặt đất, mọi người phỏng chừng đều cho rằng vừa rồi hai người là ảo thị! Bằng , sao có thể trong nháy mắt công phu, vốn là người sống hung thần ác sát, lập tức liền biến thành hai đôi tro tàn?

      Nguyệt Vũ nhìn hai người hóa thành tro tàn trước mắt, đôi mi thanh tú nhướng lên, trong lòng có chút kinh ngạc. Đây chính là lần đầu tiên nàng sử dụng U Minh Hàn Thủy, đối với trình độ cường hãn gì đó, đúng là làm cho nàng cảm thấy vừa lòng. Chỉ chút như vậy, liền khiến cho cao thủ Huyền tôn hóa thành tro tàn, nếu nhiều hơn chút, thuần thục hơn chút, vậy cao thủ Huyền đế, cao thủ tôn thượng, thậm chí là cao thủ đế thượng sao?

      Mọi người lúc này cảm thấy vô cùng rung động.

      Nếu vừa rồi bọn họ hoài nghi nữ tử này có chỗ dựa vô cùng cường hãn mới dám muốn làm gì làm tại bọn họ cuối cùng cũng dám khẳng định, người trước mắt này nhất định là thực lực cường hãn đến cực điểm! Bằng , hai vị Huyền tôn cao nhất ở trước mặt nàng sao có thể ngay cả chiêu cũng đỡ được?

      Nhưng, bọn họ tò mò là, nữ tử kinh thải tuyệt diễm như vậy, thiên phú tuyệt thế, vì sao bọn họ chưa từng nghe qua? Đại lục khi nào xuất nữ tử như vậy? Ngoại trừ mấy tháng trước Dạ Phù Phong in hằn trong tầm mắt mọi người ra, đời này còn người nào khủng bố như vậy ? Chẳng lẽ là người của lánh đời gia tộc ở cực bắc?

      Tên sống sót còn lại của Dạ gia kia, lúc này vẻ mặt xám xịt. như thế nào cũng nghĩ đến. Tuyệt sắc nữ tử thần bí này, chỉ úy kỵ Dạ gia bọn họ, thế nhưng còn dám quang minh chính đại giết người của Dạ gia bọn họ. Nàng rốt cuộc vì sao đến đây?

      "Vị đại nhân này tha mạng, ta có mắt mà thấy Thái Sơn, đắc tội đại nhân, hy vọng đại nhân tha ta mạng!" Vị nam tử đáng khinh kia thấy tình hình vô cùng bất lợi đối với mình, lập tức quỳ xuống cầu xin tha thứ. Nhưng trong đôi mắt kia, khi cúi đầu, chợt lóe qua sát ý cùng hung ác nham hiểm, bất quá cũng tránh được ánh mắt Nguyệt Vũ.

      Mọi người thấy vị giám sát viên Dạ gia này thế nhưng cứ như vậy có chút cốt khí nào mà quỳ xuống chật vật cầu xin tha thứ như vậy, đám trong lòng nhịn được khinh bỉ! Dù sao cũng là tuyệt thế cường giả Huyền tôn cao nhất, hẳn là phải biểu ra ngoài tinh thần sĩ khả sát bất khả nhục*!

      (*) sĩ khả sát, bất khả nhục: Kẻ sĩ thà chết chứ chịu nhục

      "Ngươi đây là cầu ta sao? Nhưng, ta làm sao dám làm đâu! Ngươi nhưng là Dạ gia nhân a! Dạ gia nhân rất giỏi a, làm sao có thể cầu ta như vậy a!" Nhìn nam tử đáng khinh, máu dưới thân còn ngừng chảy. Tú mi Nguyệt Vũ hơi hơi giương lên, vẻ mặt sợ hãi .

      Nghe được Nguyệt Vũ như vậy, mọi người nhịn được trong lòng cảm thấy buồn cười, đồng thời cũng hiểu được nữ tử này đúng là phúc hắc vô sỉ đến cực điểm! Đây phải ràng là vũ nhục Dạ gia sao? Nàng còn biến hai cao thủ Dạ gia thành tro bụi, lại còn ở nơi này làm ra bộ dáng sợ hãi!

      Nam tử đáng khinh rũ mắt xuống, bên trong dày đặc sát ý, nhưng biết bản thân phải đối thủ của nữ tử trước mắt này, liền cố gắng đè ép lửa giận xuống!

      "Đại nhân tha mạng, nếu đại nhân cùng ta hồi Dạ gia, ta nhất định bồi thường cho đại nhân!" Nam tử đáng khinh cố gắng mặc kệ thân thể đau, quỳ mặt đất cầu đạo. Nhưng trong lòng lại nghĩ, hừ hừ, nếu các ngươi cùng ta hồi Dạ gia, ta cam đoan các ngươi có có về!

      Tâm tư như vậy, Nguyệt Vũ sao lại biết? Cho dù Nguyệt Vũ biết, Nguyệt Vũ cũng tới cái nơi rác rưởi như Dạ gia! Muốn dùng loại phương pháp này hãm hại nàng, thể , người này đúng là dại dột bất trị!

      "Yên tâm, ta giết ngươi!" Nguyệt Vũ khóe miệng nhàng gợi lên, cười đến cao thâm.

      Nghe vậy, nam tử đáng khinh cùng tất cả mọi người đều hơi hơi sửng sốt, ánh mắt nhìn Nguyệt Vũ có chút nghi hoặc khó hiểu. Nữ tử này sao lại lập tức trở nên dễ chuyện như vậy? Vừa rồi phải còn vô cùng kiêu ngạo sao? là rất kỳ quái!

      Nam tử đáng khinh biết Nguyệt Vũ vì sao dễ chuyện như vậy, nhưng biết tánh mạng của mình cần lo, tự nhiên là vạn phần vui vẻ. Mặc kệ vì nguyên nhân gì, chỉ cần bản thân hảo hảo còn sống là tốt rồi! Hừ, nữ tử này, ngươi nhớ kỹ cho ta, hôm nay ngươi ngu xuẩn giết ta, ngày sau ta nhất định khiến ngươi chết được tử tế!

      Nam tử đáng khinh tính toán trong lòng, càng nghĩ càng kích động, nhưng câu tiếp theo của Nguyệt Vũ, khiến cho nam tử đáng khinh kia chỉ cảm thấy như bị đánh vào địa ngục!

      "Giết chết ngươi, phải rất đáng tiếc sao? Ta muốn làm cho ngươi sống bằng chết!" Giết ? Hừ, như vậy đúng là rất nhân từ! Tư vị sống bằng chết, cho nếm thử, sao có thể đủ bù đắp cho nàng đây?!

      Ngữ khí băng hàn, tươi cười như Tu La, nữ tử giống như tử thần, khủng bố tàn nhẫn. Khiến cho mọi người ở đây nhịn được thân thể run lên, trận sợ hãi.

      Hoàn hảo phải bọn họ chọc tới nữ tử này, bằng , hay ho nhất định là chính mình!

      "Ngươi, ngươi, ngươi muốn làm gì?"Nam tử đáng khinh nhìn đến Nguyệt Vũ tươi cười, trong lòng run rẩy, loại cảm giác sợ hãi trước nay chưa có đánh úp lại.

      "Lưu lại ngươi, tự nhiên là hữu dụng!"Ngữ khí Nguyệt Vũ thản nhiên .

      Dứt lời, đợi nam tử đáng khinh phản ứng lại, trong tay đạo huyền lực vung lên, mục tiêu thẳng bụng nam tử đáng khinh.

      A --

      tiếng đau hô, nam tử đáng khinh che hạ thể, lập tức chuyển dời đến chỗ đan điền. Nơi đó lúc này bị phá thành lỗ thủng!

      "Ngươi, ngươi......"Ngươi dám phế tu vi của ta! Nam tử đáng khinh chỉ vào Nguyệt Vũ, nhưng câu cũng được! Chỉ ngoại trừ lòng tràn đầy sợ hãi.

      Nhìn tình trạng chỗ đan điền nam tử đáng khinh, người có tu vi ở đây đều biết, người này nhất định là...... Bị phế! Lập tức, bọn họ cũng cảm thán trong lòng, đây quả nhiên là làm cho người ta sống bằng chết!

      Nhưng còn chưa chờ nam tử đáng khinh cùng với mọi người nghỉ hơi, bàn tay Nguyệt Vũ lại nhàng vung lên, đạo huyền lực như tia chớp đánh qua. Mọi người ở đây còn chưa phản ứng được, hai mắt nam tử đáng khinh bị Nguyệt Vũ đào thành hai lỗ máu!

      cần giải thích, dám dùng loại ánh mắt này nhìn nàng, phải trả giá đại giới!

      "Trở về chi tiết cho Dạ Phách Thiên, đây đều là ta làm. Nếu phục, có thể tùy thời tới cửa tìm ta báo thù, ta xin đợi đại giá!" Nguyệt Vũ nhìn nam tử đáng khinh, vẻ mặt cuồng ngạo. Dứt lời, để ý tới bộ dáng kinh hãi của mọi người, tiêu sái xoay người rời .....

      Phân phó bồi bàn dẫn đường chuẩn bị lên lầu, vừa mới tới chỗ thang lầu, Nguyệt Vũ liền thấy chút bóng dáng tử y liễm diễm thon dài.

      Vẫn như cũ là thân tử y, nên lời tuyệt đại tao nhã, nên lời phong tư yểu điệu, nên lời thần bí tao nhã. Tuấn nhan phiêu tuyết, còn chút ôn nhuận mới gặp, lúc này Hoa Phong Khải thoạt nhìn thâm trầm nội liễm, càng thêm thành thục. Mặt mày lúc này chính là lộ ra nồng đậm vui sướng cùng kích động, làm dung nhan tuyệt thế càng thêm rạng rỡ tỏa sáng.

      Bên người Hoa Phong Khải, hai đạo bóng dáng cũng rất quen thuộc. người bạch y nam tử, dung nhan như ánh mặt trời, thoạt nhìn làm cho người ta vô cùng thoải mái. vị lam y nam tử, ôn nhuận như ngọc, tiêu sái khôn cùng.

      Nhìn ba người trước mắt, đôi mi thanh tú của Nguyệt Vũ giương lên, trong lòng oán thầm. Nhanh như vậy gặp, thể , đúng là hữu duyên!

      Ba người Hoa Phong Khải, từ lúc Nguyệt Vũ gặp được nam tử Dạ gia đáng khinh kia, liền xuống dưới lầu. Nhìn tư thái nữ tử, tác phong sắc bén, dung mạo tuyệt sắc. Đây hết thảy đều làm cho bọn họ quen thuộc mà lại xa lạ.

      Giống, rất giống! Nhưng bọn họ lại dám xác định, dù sao Phù Phong trong ấn tượng của bọn họ là nam tử!

      Phía sau Nguyệt Vũ, bốn người nhìn đến Nguyệt Vũ dừng lại thân hình, cũng liếc mắt nhìn lại, liền thấy được ba vị nam tử xuất sắc đối diện. Lập tức ý tưởng bốn người đồng nhất.

      Thiên Uy hơi hơi hiếu kì, nghĩ mấy người này chẳng lẽ quen biết Phong nhi? Lãnh Tuyệt Trần còn lại là kinh ngạc. Mấy người này tự nhiên là biết. vị là nhi tử nhất đẳng bá tước, thế gia dòng tộc thiên tài Lạc Hải Thiên. người là thiên tài thiếu chủ Mộc gia Mộc Dật Hiên. Vị còn lại là nhị hoàng tử Maya đế quốc, Lossa đế đô hoàng thành, Hoa Phong Khải.

      Ba người, mỗi người đều là thân phận ngạo nghễ, tùy tiện thân phận đều làm cho người ta hâm mộ đến cực điểm!

      Quân Dạ Hi cùng Hoa Ngục Thánh còn lại là nhìn lướt qua ba người trước mắt, cuối cùng đem tầm mắt dừng người Hoa Phong Khải ở trung gian.

      Người này dung mạo tuyệt mỹ, thua kém hai người bọn họ. Khí chất ngạo nghễ thuộc loại đế vương cao quý tao nhã. Thiên phú nổi trội xuất sắc, cùng bọn họ so sánh, cũng là sắc thu chia đều*!

      (*) ý chỉ ngang bằng.

      Tóm lại đây là nam nhân nổi trội xuất sắc, còn là tình địch mạnh mẽ!

      Đừng tưởng rằng trong đôi mắt kia, bọn họ nhìn thấy tình tố. Tuy rằng lúc này trong mắt nam nhân kia càng nhiều hơn là nghi hoặc, nhưng bọn họ hề nghi ngờ, người này nhất định là quen biết Vũ nhi [ Phong nhi ]! Nếu cho biết, người trước mặt là người muốn tìm, vậy nghi hoặc trong mắt nhất định toàn bộ chuyển thành tràn đầy say đắm!

      Đây đương nhiên phải điều bọn họ muốn nhìn thấy!

      Chết tiệt, lại nhiều thêm tên tình địch!

      "Chúng ta lên lầu , ngươi mệt mỏi!" Hoa Ngục Thánh tiến lên hai bước, rất là tự nhiên cầm bàn tay Nguyệt Vũ, chuẩn bị bước qua ba người, lên lầu.

      " sai, lên lầu!" Quân Dạ Hi khó có dịp cùng Hoa Ngục Thánh đạt thành hiệp nghị quân tử. Tuy rằng mong muốn, nhưng kẻ thù bên ngoài, trước mắt vẫn nên thống nhất nội bộ! Bằng , lại nhiều thêm nam nhân vĩ đại, con đường cầu ái của dữ dội dài lâu a?

      Nguyệt Vũ nhìn hai người trái phải, khóe miệng hung hăng co rút. Hai vị này đây là làm gì? Bất quá Nguyệt Vũ cũng có cự tuyệt, cũng tùy ý hai người lôi kéo lên lầu.

      Đối với Hoa Phong Khải, lúc này nàng nghĩ nhận thức . Tuy rằng nhìn thấy hưng phấn cùng kích động trong mắt , Nguyệt Vũ cũng biết người này nhất định là lo lắng cho nàng. Dù sao trận chiến tại đế đô kia, nàng biến mất hoàn toàn, phỏng chừng đại đa số mọi người đều nghĩ nàng chết!

      Bên cạnh, Lạc Hải Thiên cùng Mộc Dật Hiên, tuy rằng thể sinh tử chi giao, nhưng cùng là hai người quen. Nhưng hai người này nàng cũng nghĩ nhận thức. phải nàng muốn gặp ba người này, mà là thân thể của nàng lúc này đổi thân phận, nhận thức lại phải giải thích phen, phiền toái! Hơn nữa nàng nhất định xuống tay với Dạ gia, đến lúc đó nghĩ mang đến xấu hổ cho bọn họ.

      Nghĩ đến đây, tầm mắt Nguyệt Vũ cũng liền dời , bước lên lầu mà ......

      "Ngươi, là Phù Phong sao?" Vừa rời chân, tiếng rung vang lên.

      Nghe vậy, Nguyệt Vũ thể nhận ra, nhíu lại. Thanh này nàng tự nhiên biết là Hoa Phong Khải, nhưng vì sao lại có thanh như vậy?

      Sợ hãi, nghi hoặc, hưng phấn, kích động, run run...... Đó vẫn còn là tên lúc mới gặp thoạt nhìn ôn nhuận, kì thực lại là bá đạo, thoạt nhìn vô hại, kì thực lại là phúc hắc, nhị hoàng tử điện hạ Hoa Phong Khải sao?

      Chỉ hơi hơi ngưng thân cái, Nguyệt Vũ cũng tiếp tục dừng lại, cứ như vậy hướng lên lầu mà ......

      "Phong muội, các ngươi nhận thức sao?" Thiên Uy sau khi nghe được 'Phù Phong' trong miệng Hoa Phong Khải, hơi hơi kinh ngạc, vì thế lanh mồm lanh miệng hỏi.

      câu 'Phong muội', nghe vào trong tai Hoa Phong Khải, nhất thời giống như sét đánh.

      Phong muội? Chẳng lẽ nàng là Phù Phong? Hoa Phong Khải vẻ mặt kinh hãi, đồng thời trong lòng cũng nảy lên vô tận vui sướng.

      tiếng 'Phong muội', làm cho Nguyệt Vũ lên cầu thang thiếu chút nữa ngã sấp xuống. Con mẹ nó, ta đại ca a, ngươi chẳng lẽ chút đầu óc nào sao? Ta ràng muốn nhận thức người này, ngươi còn ở phía sau như vậy, đây phải là muốn làm cho ta khó coi sao?

      Nguyệt Vũ gì hỏi thương thiên. Đại ca này của nàng, phải thực thông minh sao? Sao tại lại như tên ngốc vậy? lời nào cũng ai bảo ngươi câm điếc! Nguyệt Vũ quả thực muốn tung chưởng đánh tên lanh mồm lanh miệng này!
      tiếng 'Phong muội' vang lên liền nhận được ánh mắt cảnh cáo lạnh như băng của hai người Quân Dạ Hi cùng Hoa Ngục Thánh, còn có ánh mắt ai oán của Nguyệt Vũ, Thiên Uy cảm thấy xấu hổ oán thầm: Đều là 'Phong muội' gây họa! Ngượng ngùng sờ sờ cái mũi, Thiên Uy cười hắc hắc :"Đây phải chỉ là kích động cái liền thốt ra sao?" Hơn nữa, quan hệ của bọn họ phức tạp như vậy, tiểu tử cư sơn dã như làm sao có thể ràng a?

      Thiên Uy tiếp tục giả trang thanh thuần......

      Ba người, nhất thời biết gì, nhìn trời xem thường cái......

      Nhìn thoáng qua ba người Hoa Phong Khải ánh mắt sáng ngời phía sau, Nguyệt Vũ cảm thấy da đầu tê dại! Tình cảnh này, trước sau, trái phải, chân chỉ ở hai chữ 'xấu con mẹ nó hổ'!

      "Ta biết ngươi là Phù Phong, tuy rằng biết ngươi vì sao chịu nhận thức chúng ta, nhưng chúng ta trách ngươi!" Ngay tại thời điểm Nguyệt Vũ bị Thiên Uy chỉnh đến xấu hổ lưỡng nan, thanh tao nhã của Hoa Phong Khải vang lên.
      Nghe vậy, Nguyệt Vũ quýnh lên. Như vậy, lại càng làm cho nàng xấu hổ. Tựa như bản thân nàng chính là tên vong ân phụ nghĩa, lấy oán trả ơn, qua sông đoạn cầu, ti bỉ vô sỉ.......

      là chịu nổi, Nguyệt Vũ trực tiếp lắc mình cái, chạy lấy người.

      Nhìn Nguyệt Vũ trực tiếp chạy lấy người, trong lòng mấy người Hoa Phong Khải lại càng xác định. Nàng như vậy, hẳn chính là cam chịu!

      Nguyên lai nữ tử tuyệt sắc này, là Phù Phong a! Nhưng Phù Phong vì sao lại biến thành nữ tử? Hai người Lạc Hải Thiên cùng Mộc Dật Hiên vẻ mặt nghi hoặc. Về phần Hoa Phong Khải, còn lại là hai tay nắm lại, biết suy nghĩ cái gì......

      Theo bồi bàn dẫn đường, mấy người Nguyệt Vũ tới phòng ở lầu ba.
      "Khách nhân tôn kính, nơi này chính là phòng của các ngài, biết các ngài chuẩn bị phân như thế nào?" Bồi bàn thấy qua tuyệt thế cường hãn của nữ tử trước mắt, cho nên vô cùng xùng bái với. Cúng bái nhìn nữ tử trước mắt, trong mắt bồi bàn hồng tâm lòe lòe. Nhưng khi nhìn đến hai vị tuyệt thế mĩ nam trái phải năm tay nữ tử buông, trong mắt lên xấu hổ.

      Ai, hôm nay cũng biết là làm sao, toàn gặp phải chuyện xấu hổ như vậy......

      Nguyệt Vũ tự nhiên là thấy được xấu hổ trong mắt bồi bàn, lập tức nàng cũng vô cùng xấu hổ. như ban ngày, bị hai nam trái phải nắm tay, nàng cảm thấy da mặt của nàng còn chưa đủ dày a!

      "Đương nhiên là ta cùng Phong nhi gian!" Nguyệt Vũ chưa kịp mở miệng, Hoa Ngục Thánh tự cho là đúng rất tự nhiên mở miệng . Khẩu khí kia, giống như bồi bàn người ta chỉ là đứa ngốc a! Dứt lời, đôi tử mâu còn chớp chớp nhìn Nguyệt Vũ. đùa, lão bà của , cùng cùng ai?
      "Ta mình gian phòng, bốn người bọn họ hai người gian. Ngươi dẫn ta tới phòng ." Nguyệt Vũ cảm thấy là chịu thua người này, vì thế thản nhiên mở miệng .

      Nhìn bồi bàn dẫn Nguyệt Vũ tới phòng của nàng, Hoa Ngục Thánh cũng theo sát phía sau vào phòng của Nguyệt Vũ. Tuy rằng thể ngủ cùng nhau, nhưng bây giờ vẫn là ban ngày, vào ngồi chút cũng có vấn đề gì ! Ai, con đường truy thê, xem ra có chút dài lâu a!

      Đôi lam mâu của Quân Dạ Hi lúc này sử dụng huyền khí thay đổi thành màu đen. Trong đôi mắt ngăm đen thâm trầm chợt lóe, biết suy nghĩ cái gì.

      vào phòng, Nguyệt Vũ đánh giá chút toàn bộ bố cục phòng, phát khác mấy phòng trọ ở đế đô. Cửa sổ thiết trí ở bên cạnh đường cái, có thể dễ dàng nhìn thấy phồn hoa người đến người đường cái. Tài liệu thiết trí đặc thù, khiến cho toàn bộ ồn ào náo động bên ngoài đều bị ngăn cách, thoạt nhìn vô cùng thanh tĩnh.

      Đứng ở bên cửa sổ, Nguyệt Vũ thưởng thức phong cảnh phía dưới. Đột nhiên trận tiếng đập cửa truyền đến.

      "Ai?" Nguyệt Vũ cũng động, chỉ tùy ý mở miệng .

      "Là chúng ta."

      Là thanh Hoa Phong Khải! Nguyệt Vũ hơi hơi nhíu mi.

      "Cửa khóa, tiến vào." Nàng nghĩ tên tinh Hoa Ngục Thánh kia phỏng chừng tới đây gõ cửa, cho nên có khóa. nghĩ tới Hoa Ngục Thánh vừa mới , thằng nhãi này lại tới.

      Ba người Hoa Phong Khải lục tục tiêu sái tiến vào, khi nhìn đến nữ tử bên cửa sổ liền có chút ngây người.

      Người này chính là Phù Phong, thiếu niên tùy ý như gió kia? nghĩ tới thế nhưng phải , mà là nàng! nam trang, tiêu sái tùy ý, như làn gió thổi. Nàng nữ trang, tùy ý như trước, tao nhã như cũ. Nhưng chuyển biến này, cũng tăng thêm ba phần nữ tử nhu tình uyển chuyển.

      Vẫn là nàng, nhưng lại càng làm cho người ta thêm kinh diễm!

      "Phù Phong, ngươi là Phù Phong?" Lạc Hải Thiên rất tùy ý, liền mở miệng tùy tiện kinh hô.

      Nghe vậy, Nguyệt Vũ quay đầu nhìn Lạc Hải Thiên vẻ mặt khó tin trước mặt, khóe miệng khinh câu. Người kia, vẫn giống như lúc mới gặp, rất tùy tiện. Nếu phải tính tình như vậy, nàng cũng nghĩ là sắc lang. Tiểu thí hài U U cũng trực tiếp cước đá bay !

      " sai, là ta!" Chuyện tới đây, Nguyệt Vũ cũng nghĩ giấu diếm nữa . Nàng vốn chính là nữ tử, trước kia thân nam trang, chẳng qua là để tiện hành động thôi. Dù sao trước kia nàng thực lực đủ, nữ trang tiện. Nay, thực lực của nàng tuy rằng thể là tuyệt đỉnh, nhưng hành tẩu đại lục vẫn đủ!

      Ngữ khí thản nhiên, nghe ra cảm xúc gì, nhưng lại làm cho ba người trận kinh hãi. Biết là chuyện, nhưng khi nghe thấy từ chính miệng nàng ra lại là chuyện khác!

      Vẻ mặt Hoa Phong Khải tràn đầy kích động. là quá tốt, nàng có chuyện! Trong khoảng thời gian đó tới nay, luôn ngừng tìm kiếm nơi nàng rơi xuống, nhưng vẫn đều có chút tin tức! tin nàng xảy ra chuyện, tuyệt đối tin! Trong lòng vẫn luôn chờ mong ngày kia có thể tìm được nàng, chưa bao giờ buông tha!

      hận thực lực của mình đủ, hận bản thân vô dụng. Vì sao thể bảo hộ nàng tốt? Cho nên, bên phái người tìm kiếm, bên cũng mỗi ngày mỗi đêm tu luyện đề cao thực lực của chính mình.

      Nay, mấy tháng sau gặp lại, thể nghi ngờ là vô cùng kích động vui sướng! Nhưng khi biết biến thành nàng, biết vì sao, trong lòng thế nhưng hơn loại tưởng niệm quanh co khúc khuỷu!

      Nàng là nữ tử, như vậy......

      "Phù Phong, ngươi là nữ, như vậy chúng ta vẫn là huynh đệ ? Ngươi bất hòa chúng ta ?" Lạc Hải Thiên tươi sáng cười .

      Nghe vậy, Nguyệt Vũ thản nhiên nhướng mày,"Đó là tự nhiên!"

      "Ha ha, Phong Khải, Dật Hiên, các ngươi thấy sao?" Lạc Hải Thiên như tiểu hài tử chưa lớn, cười đến thực vui vẻ!

      "Đó là đương nhiên, chỉ cần Phù Phong chê!" Mộc Dật Hiên ôn nhuận cười, ý cười cao đến đáy mắt.

      bên Hoa Phong Khải nghe được Lạc Hải Thiên , trong lòng lên tình nguyện. Huynh đệ? cần! muốn là......

      "Phong Khải, ngươi đâu?" Nhìn Hoa Phong Khải trầm mặc, Lạc Hải Thiên lại hỏi.

      "A, nga, ta a, đương nhiên là tốt!" Hoa Phong Khải tuy rằng muốn, nhưng cũng dám ra ý nghĩ trong lòng......

    2. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :