1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Dạ tôn dị thế - Tuyệt Thế Khải Hàng (Q2- C43.1)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,162
      Được thích:
      12,952
      Chương 3.1: Song Kiều và Song Phách

      Mấy ngày nay, Nguyệt Vũ sống trong viện rất thanh nhàn, có người đến quấy rầy mình. Ngay cả “Song Phách” Cùng “Song Kiều” trước kia thường khi dễ Nguyệt Vũ cũng thấy đến.

      Song Phách , Song Kiều cùng Nguyệt Vũ đều là con cháu của Dạ gia. Song Phách thứ nhất Dạ Nguyệt Ninh là con trai của bá bá Nguyệt Vũ, Dạ Thiên Lực. Song Kiều thứ nhất Dạ Nguyệt Tiên cũng là nữ nhi của Dạ Thiên Lực.

      Song Phách còn lại là Dạ Nguyệt Dật cùng Song Kiều còn lại là Dạ Nguyệt Hàm là hai đứa con của nhị bá bá Dạ Thiên Hoa.

      *chú ý: Song Phách là 2 nam: Dạ Nguyệt Ninh cùng Dạ Nguyệt Dật. Còn Song Kiều là 2 nữ: Dạ Nguyệt Tiên cùng Dạ Nguyệt Hàm.


      Mặc dù đều là hậu thế của Dạ gia,bọn họ cùng Nguyệt Vũ lại thể nào ở chung.

      Đa số đều thấy ràng, rất nhiều con cháu nhà giàu đều có chút kiêu căng, kiêu ngạo ương ngạnh bất kể cái gì, ai bì nổi, coi ai ra gì, điều đó được bốn vị thiếu gia, tiểu thư Dạ gia này biểu vô cùng nhuần nhuyễn, nhàng, vui vẻ đầm đìa a! (=..:)

      Nhưng mà thể phủ nhận, dù sao huyền lực tu luyện cũng đều đứng thứ nhất thứ hai trong số con cháu Dạ gia, thiên phú tu luyện phải người bình thường có thể sánh với.
      Bởi vậy, tùy ý bọn họ náo loạn, gây chuyện, chỉ cần quá phận, cơ bản Dạ gia đều mắt nhắm mắt mở cho qua.

      Thiếu gia, tiểu thư của Dạ gia đều thích Nguyệt Vũ, thậm chí có thể là hận!
      Trước kia bọn họ thích Nguyệt Vũ là vì Nguyệt Vũ đem quang huy của bọn họ toàn bộ che lấp, chỉ cần nơi nào có nàng nơi đó ai chú ý tới bọn họ!

      Bọn họ tại thích Nguyệt Vũ là bởi bây giờ Nguyệt Vũ là phế vật, phế vật trong phế vật, cực phẩm phế vật!
      Phế vật dựa vào cái gì có thể làm cho bọn họ, những người sinh ra trong hào môn, thế gia đệ tử thiên phú bình thường thích đây?

      lần kia ngã xuống, chỉ làm cho Nguyệt Vũ từ nay về sau thể tu luyện huyền lực, còn khiến cho tuyệt thế dung nhan kia trở nên xấu xí chịu nổi.

      Thế nhân chỉ cười nhạo nàng, mà còn cười nhạo Dạ gia, cười nhạo bọn họ có thiên tài liền trở thành phế vật.Cho nên bọn họ hận Nguyệt Vũ, hận nàng làm cho bọn mất mặt, hận nàng khiến cho bọn bị cười nhạo.

      Sau khi Nguyệt Vũ ngã xuống, bốn người bọn họ luôn cùng nhau tới tiểu viện tìm Nguyệt Vũ phát tiết, mỗi lần đều làm Nguyệt Vũ mình đầy thương tích. Nhưng điều thấy kì quái là, biết vì sao, dù thế nào Nguyệt Vũ cũng chết. Dù là bị thương nghiêm trọng tới thế nào, cũng có thể còn sống, chỉ là di chuyển xong!

      Nguyệt vũ luôn cảm giác được trong cơ thể có thứ gì đó rục rịch, chuyện này tại khiến cho nàng cảm thấy phức tạp, ban đầu còn tưởng mình có thể tu luyện huyền lực a! Nhưng mà dựa theo trí nhớ trước kia, nàng nhập định nội thị (tiến vào cơ thể) chút, phát tại đan điền cái gì cũng có, hơn nữa héo rút đến lợi hại!

      Bình thường, người tu luyện huyền lực đan điền cái khí xoáy tụ.Dựa theo từng cấp bậc có bất đồng nhan sắc.Từ huyền sư tới huyền đế màu sắc phân biệt từ : đỏ, cam, lục, thanh lam, tím, như thất thải sắc màu. (bảy sắc cầu vồng)

      Tuy Nguyệt Vũ nghĩ có may mắn có thể tu luyện lại huyền lực,
      nhưng nàng phát biết từ khi nào đan điền tồn tại cái vòng tròn hình tiểu cầu, cái hạt châu lớn như vậy, vì sao trước kia lại có đây?

      Nhưng điều làm Nguyệt Vũ giật mình là, nàng phát chủ nhân trước đây căn bản biết chuyện này!

      là rất kỳ quái! Chẳng lẽ là mình có nhãn lực cường, quan sát cẩn thận?” Nguyệt Vũ ở trong lòng tự kỷ nghĩ. Sau đó, lắc đầu, Nguyệt Vũ quyết phủ nhận suy nghĩ này.
      .
      “Cho dù sức quan sát của mình có mạnh, nhưng người ta trước kia tốt xấu gì cũng là người tu luyện, huyền lực giả a. Mức độ quan sát có thể so với mình kém sao? Hơn nữa, người ta quan sát nội thị biết bao nhiêu thứ, cho dù sức quan sát kém, cũng phát a!” Nguyệt Vũ giọng lẩm bẩm .

      Quên , nghĩ ra nghĩ nữa, hao tâm tổn sức như vậy làm gì, cứ thuận theo tự nhiên !

      tại quan trọng nhất là như thế nào làm cho thân thể này có thể tu luyện lại.
      Nguyệt Vũ trong lòng hiểu được, tại chính mình tại thế giới này là thực bé đến thể nào bé hơn.

      Tuy rằng nàng trước kia là đặc công chi vương giả, nắm giữ công nghệ cao vô số kể, hơn nữa công phu cũng là phi thường rất cao, nhưng là vài thứ kia so sánh với công phu thế giới này đúng là gặp sư phụ!

      Công phu có cao như thế nào cũng bằng tốc độ người ta, còn lẹ hơn đạn bắn nữa, lực phá hoại của huyền khí so với đạn pháo còn kém sao?

      Mặc kệ, Nguyệt Vũ tuyệt hoảng, nếu mình có thể tại Hoa Hạ náo loạn thủy khởi vui vẻ như vậy, ở trong này mình nhất định cũng có thể !

      Đây cũng phải Nguyệt Vũ nàng tự cao tự đại, nàng trước kia náo loạn như vậy cũng phải ngẫu nhiên!

      Nàng tính cách trầm ổn bình tĩnh, ý nghĩ linh hoạt thông minh, cùng với ý chí học tập ngại mệt mỏi, ngại khổ sở khác với người thường, cũng chính là mấu chốt dẫn đến thành công.

      tại dù nàng nghèo túng như thế nhưng cũng vẫn hào quang như trước!
      linhdiep17 thích bài này.

    2. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,162
      Được thích:
      12,952
      Chương 3.2

      Lúc này đến giữa trưa, Nguyệt Vũ tính ăn chút gì đó. Nhưng khi nàng vừa mới đứng lên tính hướng phòng bếp, liền nghe thấy bên ngoài trận tiếng bước chân hỗn độn.

      Ngay lập tức Nguyệt Vũ liền có thể phán đoán được danh tính cùng tuổi tác của những kẻ tới.
      Người tới tổng cộng bốn người, hai nam hai nữ. Lập tức, Nguyệt Vũ cũng đoán được là người nào tới.
      Bốn người, hai nam hai nữ, phải Song Phách cùng Song Kiều còn ai? Khi chủ nhân tiếng bước chân dừng trước cửa, bốn người cùng với suy đoán của Nguyệt Vũ giống nha a!

      Chỉ thấy bốn kẻ kia, toàn thân cẩm y, mặt mày cũng đủ hoa lệ , cùng “Khất cái phục” (y phục ăn mày =.=”) của Nguyệt Vũ so sánh với là khác biệt trời vực! thể hình thành tiên minh* đối lập!

      *tiên minh: sáng và tối

      Bốn người ngẩng đầu ưỡn ngực, đầu cao nâng lên, bộ dạng ai bì nổi, rất là muốn đánh đòn!

      Hiển nhiên, bốn người kia cũng thấy Nguyệt Vũ, bọn họ ngẩng đầu mà bước tới trước mặt Nguyệt Vũ, dùng ánh mắt thập phần khinh thường mà nhìn nàng. Trong mắt tất cả đều là hèn mọn cùng khinh bỉ. Nguyệt Vũ cũng tránh , thẳng tắp đánh giá bốn người bọn họ, nàng muốn nhìn mục đích của bọn họ hôm nay đến đây là muốn cái gì.

      “Này, tiện nhân, ai cho phép ngươi nhìn chúng ta như vậy?” Lúc này, mở miệng là kẻ lớn nhất trong cả bọn, trông cũng khá tuấn. Nhưng giọng điệu kia, lời kia, khiến cho dung nhan tuấn ấy thoáng cái bị sụp đổ!

      “Đúng rồi, loại xấu xí phế vật như ngươi, dựa vào cái gì mà nhìn chằm chằm chúng ta? Ngươi cũng tác phao nước tiểu* chiếu xem ngươi có bao nhiêu xấu xí!” hoa lệ trong bốn người cũng mở miệng, cần phải cùng giọng điệu kia cực kì giống nhau , hơn nữa trong ánh mắt còn tràn đầy ghê tởm.

      *tác phao nước tiểu: đại khái là soi gương
      Nguyệt Vũ nghi hoặc, chẳng lẽ Dạ gia mọi người đều là kiêu ngạo ương ngạnh như vậy cộng thêm coi ai ra gì sao? Nếu đúng là như vậy, chính mình cũng dám đánh đổ, Dạ gia suy bại lâu nữa.

      “Ai cho các ngươi, ta đây là nhìn các ngươi? Chẳng lẽ các ngươi nhìn tốt lắm sao? Ta như thế nào phát giác a? Ta thích xem người tương đối xinh đẹp, nha, dưới tàng cây bên kia có con cóc cũng tương đối, đúng, thực sai”.

      Rất sắc bén , câu “Tương đối” là rất sắc bén! Đây phải ràng bốn người bọn họ còn bằng cả con cóc hay sao!

      Nguyệt Vũ mặc dù thích bốn người này, nhưng cũng có biện pháp, thực lực của mình mình nay đủ, đối phương tốt xấu gì cũng là kẻ tu luyện huyền lực, thực lực lại còn là đại huyền sư cao nhất a!

      Nếu là trước kia, nàng sớm giải quyết mấy tên vô pháp vô thiên này rồi! Nghe xong lời này, phản ứng đầu tiên của bốn người kia cũng phải sinh khí, mà là kinh ngạc chút.

      Người trước mắt vẫn là Nguyệt Vũ từng bị chính mình khi dễ năm năm ư? Như thế nào có chút giống? Trước kia phải nàng mặc cho bọn họ khi dễ, thế nào cũng rên tiếng hay sao, tại đột nhiên cãi lại? Hơn nữa trong lời còn sắc bén, kiêu ngạo như vậy.

      Bất quá rất nhanh, bọn họ kinh ngạc nữa, mà nghĩ vẫn là Nguyệt Vũ bị áp bách vô lực phản kháng năm năm. Nhưng nội dung câu kia thực làm cho người ta bốc hỏa, khinh bọn nghe hiểu có phải hay ? bọn họ so với con cóc cũng bằng!

      Bị phế vật mắng, lại là phế vật bị mình khi dễ nhiều năm, cơn tức này làm sao có thể nuốt trôi!

      Kết quả là bọn họ cũng chẳng cần cái gì gọi là khí phách hùng dũng oai vệ, bộ dáng hiên ngang; mấy người sắc mặt lộ vẻ dữ tợn, hận thể ăn tươi nuốt sống Nguyệt Vũ.


      “Ngươi, kẻ vừa xấu lại vô dụng, dựa vào cái gì chúng ta xấu, ngươi cũng thử soi gương xem, ngươi như vậy, quỷ thấy đều bị hù chết! Ngươi còn hảo ý tứ chúng ta, nếu phải xem ngươi làm đồ chơi nhiều năm cho chúng ta, ta liền cho ngươi 1 cái huyền kĩ làm nửa chết nửa sống !” Dạ Nguyệt Hàm dắt cổ họng phẫn nộ quát.

      “Hàm muội đừng chấp nhặt cùng loại rác rưởi này, như vậy chỉ làm nhục thân phận chúng ta thôi.”Dạ Nguyệt Dật ở bên phụ họa .

      “Đúng vậy, Nguyệt Hàm tỷ, cùng loại này tiện nhân nhiều như vậy, ngươi thấy ghê tởm sao? Chỉ cần để ta dùng roi hung giáo huấn chút là được rồi” Dạ Nguyệt Tiên , trong câu chứa đầy ngoan độc hợp với tuổi , nghe đối thoại của mấy kẻ trước mặt, Nguyệt Vũ có vẻ thập phần bình tĩnh, cũng đúng, bị chó điên cắn chả lẽ còn muốn cắn lại phát hay sao?

      Giờ này khắc này, Dạ Nguyệt Ninh từ trước vẫn gì, đột nhiên thập phần có phong độ, ngưng tụ cỗ huyền khí, chuẩn bị hướng Nguyệt Vũ đánh , muốn giải tỏa châm chọc lửa giận vừa rồi!

      May mắn, Nguyệt Vũ ngũ quan linh mẫn, sớm kịp phát nhất chiêu này của , vì thế nàng lộn ngược cái ra sau trốn thoát.
      Nhưng là, Nguyệt Vũ lại thầm kinh hãi, chiêu này tuy nàng tránh được, nhưng Dạ Nguyệt Ninh lại ra bao nhiêu lực a!


      Tự mình biết huyền giả lợi hại nhưng ngờ lại lợi hại như vậy, dù cho mình có cường đại trở lại, cùng đánh bừa khẳng định chết rất thảm, ám toán có khả năng mình thắng rất lớn, nhưng nhìn tình hình tại căn bản dùng được, huống hồ đối phương có những bốn tên!

      lúc Nguyệt Vũ tự hỏi, bốn người kia cầm binh khí tới gần.

      Xem ra hôm nay bọn họ lại muốn chuẩn bị ra tay nặng đối với mình đây!

      Tiên hạ thủ vi cường*, Nguyệt Vũ cái vọt mạnh đến trước mặt bốn người, thừa dịp bọn họ chưa có phản ứng gì, cước ranh mãnh, đạp vào mông mấy kẻ kia , khiến mấy kẻ đó chưa chuyện gì xảy ra bị đá!

      *Tiên hạ thủ vi cường: Ra tay trước đoạt được thế mạnh. Ngoài ra còn có vế đối là “Hậu thủ vi tai ương” : ra tay sau bị thua thiệt.
      Chờ lúc bọn phản ứng lại, rất là tức giận, chẳng thèm quản bất kể cái gì, tay tụ khí liền hướng Nguyệt Vũ công kích tới.
      Nguyệt Vũ kinh hãi, bốn đại huyền sư cùng nhau công kích mình, căn bản phần thắng a, có biện pháp, chỉ có thể dựa vào độ nhanh nhẹn của thân thể trốn thoát, nhưng cho dù nhanh nhẹn tới mức nào, cũng vẫn bị trúng mấy đòn!
      “Cứ như thế cũng phải biện pháp tốt, tuy rằng biết thân thể biến thái này biết vì cái gì đánh mãi chết, nhưng là cũng mệt a, vạn nhất rơi vào tay bọn họ, chắc chắn có kết cục gì tốt , ta phải mau tìm biện pháp trốn thoát” Nguyệt Vũ vừa trốn vừa nghĩ.

      “Gia chủ hảo!”

      Nguyệt Vũ đột nhiên câu như vậy, làm cho cả bốn người sợ hãi, bởi vì Dạ gia nghiêm cấm người trong gia tộc đánh nhau.

      Bọn họ lập tức dừng động tác trong tay, chỉnh sửa tóc tai cùng với xiêm y hỗn độn, mặt mang vẻ mỉm cười quay đầu lại, nhưng phát có ai cả. Vài người chút cũng có phản ứng, đều đứng yên tại chỗ nhúc nhích. (Nguyệt Vũ hảo vô sỉ a! =.=”. Bất quá ta thích ^3^)

      Lúc này Nguyệt Vũ sớm xuyên qua cửa sau chạy tới phía sau núi. Chờ khi bọn kia phản ứng lại, làm sao còn bóng dáng Nguyệt Vũ a!

      “Dạ Nguyệt Vũ, ngươi tiện nhân này, đừng để ta bắt được, nếu , ta cho ngươi sống bằng chết!” Trong bốn người , Dạ Nguyệt Dật hô to tiếng. Ba kẻ kia cũng khá hơn, đều như vậy, nếu ánh mắt có thể xuyên ngàn dặm giết người, Nguyệt Vũ đồng học của chúng ta sớm chết cả vạn lần!
      linhdiep17 thích bài này.

    3. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,162
      Được thích:
      12,952
      Chương 4.1 : Vô Quy Sâm Lâm

      Vô Quy Sâm Lâm ở phía sau Dạ thành Dạ gia, thuộc loại Cửu U nhất mạch, là phiến rừng rậm cực kì nguy hiểm, nơi cũng như tên, vào liền ra được.

      Dạ gia vì cho ma thú trong rừng nhào ra gây nhiễu loạn dân cư trong thành, trong phạm vi Dạ thành tiếp giáp với bìa rừng liền hạ kết giới. Kết giới này cho phép mọi người tùy ý ra vào, nhưng cho phép ma thú ra. Kết giới tinh tế, khổng lồ như vậy cũng chỉ có Dạ gia trong tứ đại gia tộc mới có thể thiết lập.

      Theo cửa sau Dạ gia bao lâu nữa chính là bìa rừng Vô Quy Sâm Lâm, cơ bản bên ngoài tồn tại nguy hiểm gì nên nơi này được số huyền sư cấp thấp chọn làm nơi săn thú, lịch lãm.
      Giữa rừng nguy hiểm hơn bên ngoài ít, là nơi hằng năm Dạ gia cho đệ tử gia tộc luyện tập.

      Mà trung tâm địa khu thần bí nhất, nguy hiểm nhất, cho tới nay vẫn là điều bí tồn tại, ai dám . lâu trước kia cũng có ít mạo hiểm giả cùng cường giả tin, liền theo nhau tiến vào, kết quả ai sống sót quay về, bởi vậy mọi người liền gọi phiến rừng rậm này là Vô Quy Sâm Lâm. giờ, nơi này trở thành cấm địa của con người.

      Nguyệt Vũ sau khi ra khỏi Dạ gia vẫn đường hướng trong rừng mà chạy, đến giữa rừng mới ngừng lại.

      đường chạy trốn, Nguyệt Vũ cảm thấy chính mình tại rất thảm, lần đầu tiên bị người truy đuổi, hơn nữa bản thân chút biện pháp cũng có.

      Ai kêu mình mới tới đây đâu? Đối với thế giới này tuy rằng thông qua trí nhớ dung hợp biết rất nhiều, nhưng vẫn cần thời gian để thích ứng, có lẽ lần này chạy khỏi Dạ gia cũng phải là chuyện xấu.
      Ít nhất cần mỗi ngày sống ở cái địa phương vừa nát vừa kia, mỗi ngày bị người khác khinh bỉ!

      Vận khí thiếu chút nữa còn bị người khác cấp cho mấy đòn. Dù vậy Nguyệt Vũ cũng ngại, chỉ cần mình có thể trở nên đủ mạnh mẽ , sớm hay muộn nàng cũng quay về đòi lại hết thảy.


      Từ bên ngoài tiến vào tới tận bây giờ ở giữa khu rừng, Nguyệt Vũ ngay cả con huyền thú cũng chưa thấy, chẳng lẽ vận khí của mình quả thực quá tốt? Nguyệt Vũ thầm nghĩ.

      Kỳ cũng phải nàng vận khí tốt, mà là bởi vì bên ngoài huyền thú cấp bậc cao, hơn nữa Nguyệt Vũ, thân khí phách gì sánh kịp cùng sát khí đáng sợ khiến cho đám thú sợ hãi a!

      càng ngày càng đến gần trung tâm rừng rậm, Nguyệt Vũ cũng càng cảm thấy có cỗ áp lực càng lúc càng lớn làm cho mình nhìn thấu.

      Quả nhiên trong này cùng bên ngoài chênh lệch phải chút. Bên ngoài đối với rừng rậm bình thường có gì khác nhau, hơn nữa lúc trước nàng làm nhiệm vụ cùng huấn luyện tại rừng rậm nguyên thủy cũng phải ít.
      Nhưng trung tâm nơi này rất bình thường, cây cối lại càng rậm rạp, nơi đây huyền thú cấp bậc cao cũng ít a! Ngay cả cái gọi là uy áp kia cũng làm cho người ta hoảng hốt.

      Nguyệt Vũ huy động hai trăm phần trăm cảnh giác bước giữa những cây cối rậm rạp, bên tai vang lên các loại thanh xa, gần của các loài động vật khác nhau. Khi nàng chuẩn bị dừng lại nghỉ ngơi chút, cảm quan (giác quan cảm nhận) nhạy bén phát có vật gì đó hướng tới gần mình, nhưng lại mang theo thế công sắc bén như chẻ tre.

      Nguyệt Vũ trong lòng kinh hãi, biết đến rốt cuộc là thú hay là người?
      Cũng biết người tới thực lực rốt cuộc như thế nào. Nếu đến đây là người khó đối phó phải làm sao bây giờ? biết thực lực của mình có thể đối phó được hay !


      lúc Nguyệt Vũ cảm thấy trăm suy ngàn chuyển, người thần bí kia tới trước mặt Nguyệt Vũ. Tập trung nhìn vào, dù là Nguyệt Vũ gặp qua quen mặt cũng nhịn được hấp hơi trong lòng mắng: Má nó, đây là cái quái gì?!
      Thứ đứng trước mặt Nguyệt Vũ chính là chích thú, chích thú mà Nguyệt Vũ chưa bao giờ thấy qua! Bởi vì Hoa Hạ có loại sinh vật này.


      Chích thú này lớn khoảng bằng ba con voi. Tưởng thôi, có điểm giống sư tử, lại có điểm giống lão hổ, làn da đỏ đậm, lưng còn có đôi sắc cánh lửa đỏ rất lớn, còn có mỏng manh hỏa diễm ở rực cháy. Bởi vì chủ nhân của thân thể này trước kia kiến thức rộng rãi, cho nên chích thú này nàng vẫn biết!
      Con thú này tên là Hỏa Dực Cuồng Sư. Hỏa Dực cuồng sư tại cái thế giới này xem như chim quý thú lạ gì, nhưng cũng là hiếm có.

      Trước mắt này chính là nhất chích Nhất Nguyệt thánh thú. Thánh thú tồn tại tương đương với huyền vương của nhân loại, có linh thức, nhưng chưa thể , chỉ có thể đến cấp bậc thần thú mới có thể bắt đầu mở miệng chuyện, đến cấp bậc siêu thần thú có thể hóa thành hình người.

      Thánh thú a, ngay mặt so đấu, Nguyệt Vũ ngay cả đại huyền sư cũng nhất định đánh thắng được a, huống chi là cái huyền vương hình thể khổng lồ đây?

      Nguyệt Vũ trong lòng áp lực rất lớn, nhưng là lại tuyệt kích động, cũng đúng, Nguyệt Vũ khi nào phải sợ?

      Đại danh đỉnh đỉnh Dạ tôn nếu bị nhất chích quái thú nho như vậy hù dọa đó thực liền thành hư danh!

      Trong đầu xoay chuyển rất nhanh, mặt trước sau như vẫn là biểu vô tình. Cứ như vậy người thú giằng co.
      linhdiep17 thích bài này.

    4. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,162
      Được thích:
      12,952
      Chương 4.2

      được bao lâu, tính tình táo bạo Hỏa Dực Cuồng Sư rốt cục nhẫn nại được nữa.

      cho Nguyệt Vũ có thời gian phản ứng, vừa ra tay chính là phun tới ngụm hỏa diễm. Hỏa diễm kia diện tích lan rộng, hơn nữa còn mang theo nhiệt độ cao, giống như tường hoả hướng Nguyệt Vũ đánh úp lại.

      Trong lúc vội vàng, Nguyệt Vũ chỉ có thể thập phần chật vật né tránh hỏa diễm!

      Cứ như vậy, bị hỏa đuổi theo lâu, Nguyệt Vũ rốt cuộc cũng nổi giận!

      Nhất chích súc sinh cũng kiêu ngạo như vậy, vậy còn tưởng rất lớn sao? Vì thế, Nguyệt Vũ nhắm mắt, ý niệm vừa động, phen hắc chủy thủ* ràng xuất tay Nguyệt Vũ.

      *Chủy thủ: thanh kiếm , thường mang theo phòng thân
      Chuôi chủy thủ này thoạt nhìn thực sai, toàn thân đen tuyền, khí phách mười phần, cùng Nguyệt Vũ nhưng ra rất xứng. Chủy thủ nặng vừa phải, thoạt nhìn mũi nhọn nội liễm, từ lần đầu tiên nhìn thấy, Nguyệt Vũ liền thích nó, cũng vì vậy mà đặt cho nó cái tên – Trảm Thiên!

      Trảm Thiên ra khỏi vỏ, ngân quang lóe ra, Nguyệt Vũ lập tức tiến lên cho con súc sinh trước mặt kích.

      Con thú bị Nguyệt Vũ đột nhiên tập kích làm cho ngốc lăng lát, nhưng cũng tránh thoát kích của Nguyệt vũ.
      Chích thú bốc hỏa, nhân loại bé cũng dám mạo phạm mình, quả nhiên là chán sống!

      Tức giận, Hỏa Dực Cuồng Sư vốn chỉ có cánh mới nhiễm hỏa, tại toàn thân đều là màu hồng hồng hỏa diễm, người thấy da đầu cũng run lên.
      Sau đó ngửa lên trời rống tiếng liền hướng Nguyệt Vũ vọt mạnh . Nguyệt Vũ kinh hãi, trong lòng thập phần hiểu được, nếu cẩn thận bị thứ này bính chút, cũng bị nướng chín.

      Nàng chỉ có hết sức trốn, tận lực cho con sư tử phát cuồng này tới gần mình, vừa trốn còn quên oán thầm câu: Tên cùng tính tình quả rất xứng đôi a, táo bạo như vậy!

      Qua đoạn thời gian, Nguyệt Vũ muốn mệt chết , mà súc sinh kia tựa hồ vẫn còn bốc đồng mười phần a, Nguyệt Vũ hiểu được cứ tiếp tục như vậy cũng phải biện pháp, nhưng là bất đắc dĩ, thực lực cách xa quá lớn a, nhất thời cũng nghĩ ra ý kiến gì hay, tại biện pháp tốt nhất chính là nhìn xem chạy trốn như thế nào. Nhưng mà súc sinh này rất cẩn thận, chút cơ hội cũng cấp cho Nguyệt Vũ.

      Nguyệt Vũ toàn thân cao thấp có rất nhiều chỗ bị bỏng, hơn nữa có nơi còn bị Hỏa Dực cuồng sư trảo (đánh) bị thương. Nếu phải mình có cái năng lực bất tử đến biến thái, người bình thường hẳn tử cũng tàn !
      lúc Nguyệt Vũ chuẩn bị cùng súc sinh kia liều mạng, phải ngươi tử chính là ta chết, nhưng trời xanh dường thuận ý nàng….


      Đột nhiên, trận trầm thấp tiếng thú rống theo xa xa truyền đến, thanh tựa như long ngâm, có loại cảm giác đến từ viễn cổ hồng hoang Thương Mang*.
      *hồng hoang thương mang: thời thượng cổ xa xưa

      Thanh mặc dù lớn, nhưng bên trong chứa uy áp mạnh mẽ làm cho người ta sợ hãi! Nháy mắt, trong rừng mảnh yên tĩnh, mà Hỏa Dực Cuồng Sư trước mặt Nguyệt Vũ sớm nằm úp sấp mặt đất bộ dáng run run, lại càng cái bộ dạng kiêu ngạo trước kia biến mất, liền ngay cả hỏa diễm cũng tắt sạch !

      biết vì sao, theo lẽ thường, up áp cường hãn như vậy, Nguyệt Vũ cũng có thể bị áp đến mức nằm úp sấp mặt đất a! Nhưng là Nguyệt Vũ đối với tiếng thú rống này cũng có nhiều cảm giác cho lắm, chỉ cảm thấy thanh này đủ uy nghiêm, đủ khí phách, có khí thế vương giả quân lâm thiên hạ.
      Uy áp chứa trong tiếng long ngâm kia tựa hồ cố ý né qua Nguyệt Vũ, cho nên Nguyệt Vũ mới có thể bình tĩnh như vậy!

      Lúc này còn đợi khi nào? Nguyệt Vũ trong lòng nghĩ đến, vì thế hai lời lập tức đứng dậy ,tập tễnh hướng phía trong tới. Nguyệt Vũ ràng càng vào sâu càng nguy hiểm, nhưng là biết vì sao, nàng cảm thấy nơi đó có thứ gì đó mà mình muốn, có thể giúp mình biến cường. Đây là ý tưởng kì quái! Vì thế, quyết tâm thành công quay lại, Nguyệt Vũ nghĩa vô phản cố* hướng bên trong phóng !
      *Nghĩa vô phản cố: làm việc nghĩa quyết chùn bước

      “Má nó, cũng quá dọa người , sâm lâm chó má cái quái gì, nào có khủng bố như vậy a!” Theo hướng vào trong rừng vọt mạnh, Nguyệt Vũ thầm mắng.

      phải Vô Quy Sâm Lâm càng vào sâu, cao giai huyền thú càng nhiều, càng khủng bố đáng sợ sao? Vì sao mình nhìn đến lại là cảnh tượng hoàn toàn khác?

      đến cao giai huyền thú mà thế nhân kiêng kị nhìn còn tới bóng dáng, liền ngay cả phong cảnh cũng xinh đẹp như thế, đồ sộ như thế, nhiều nơi so với Địa Cầu còn tốt gấp trăm lần! Đây là Vô Quy Sâm Lâm trong truyền thuyết sao? lừa người ?!

      Cho dù hoài nghi thế nào, Nguyệt Vũ cũng dám khinh thường, có lẽ cảnh tượng hài hòa yên tĩnh này chính là cái bẫy mà thôi, vạn nhất mình cẩn thận bị đánh lén làm sao bây giờ? Bởi vậy, Nguyệt Vũ lại đề cao cảnh giác lên hai trăm phần trăm, hướng vị trí thánh địa phía giữa rừng rậm tới.

      “Vẫn có cái gì a, chẳng lẽ cảm giác của mình sai lầm rồi? Nhưng rừng rậm này vô cùng kì quái, tổng cảm giác có chỗ đúng a! Rốt cuộc đây là có chuyện gì? Chẳng lẽ chạy lần này phí công?”

      Giờ phút này, muốn tới trung tâm Vô Quy Sâm Lâm, Nguyệt Vũ trong lòng kinh ngạc tự hỏi. Vốn tưởng rằng bất kể trung tâm này kì quái thế nào cũng phải có chút gì đó chứ. Nhưng mà lại là rất hảo buồn cười! Trong truyền thuyết cường giả chưa hẳn xông vào được Vô Quy Sâm Lâm, nhưng chính mình, người có huyền lực có thể xông vào, ra ai dám tin?

      Đột nhiên, Nguyệt Vũ trong đầu cái ý tưởng xẹt qua, chẳng lẽ nguyên nhân là thú kia rống? Nếu đúng như vậy, huyền thú phải cường đại tới mức nào a! Hơn nữa thú rống tựa hồ xuất thực đúng lúc, hơn nữa mình cũng cảm nhận được uy áp, chẳng lẽ huyền thú kia giúp mình? Nhưng là vì cái gì đây?

      lúc Nguyệt Vũ chuẩn bị đắm chìm trong suy nghĩ, cách đó xa, bên trong sơn động truyền đến dày đặc hào quang……

    5. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,162
      Được thích:
      12,952
      Chương 5.1 : Bản mạng khế ước, lột xác

      Bên trong Vô Quy Sâm Lâm kỳ so với tưởng tượng của mọi người khác biệt rất lớn! Thế nhân vẫn đều cho rằng Vô Quy Sâm Lâm là nơi trầm, khủng bố đến cực điểm. Mà bên trong vừa nhắc tới làm người ta biến sắc, chính là địa phương ma thú hoành hành, nơi giống như địa ngục, ánh nắng chưa bao giờ chiếu tới.

      Nhưng giờ Nguyệt Vũ thấy chính là nơi hoàn toàn khác . Cái gì ma thú hoành hành, đây căn bản ngay cả chim cũng nhìn thấy! Cái gì mà có ánh sáng, đây căn bản chính là cảnh xuân sáng lạn! Hảo nơi thế ngoại đào nguyên, hảo nơi nhân gian tiên cảnh!

      Quả nhiên lời đồn đãi thể tin a!

      Mà nơi Nguyệt Vũ đứng lúc này cách vị trí sơn động phát sáng ban nãy đoạn, cho nên Nguyệt Vũ thấy quang mang kia.

      tại tâm tình Nguyệt Vũ biết vì sao lại thập phần kích động, trong lòng nghĩ cái thứ loang loáng kia chắc chắn thiên linh địa bảo gì đó. Huống hồ, Nguyệt Vũ cảm thấy nơi đó là mấu chốt giúp mình quật khởi tại thế giới này!
      hai lời, hơi chút chờ mong cùng bất an, Nguyệt Vũ rất nhanh mà lại cảnh giác hướng sơn động chạy .

      Càng tới gần sơn động, hào quang càng có vẻ càng thêm sáng trong. Hơn nữa kim quang lúc này mang theo nhè huyết sắc, thoạt nhìn mị hoặc vô cùng, lưu tinh* vô song. Làm cho người ta nhịn được muốn tới gần, nhìn ràng đến tột cùng là cái gì ,ở nơi nào

      *lưu tinh: sao băng (ý chỉ lấp lánh đẹp tựa sao băng)

      Rốt cục, Nguyệt Vũ tới cửa sơn động, giờ có thể thấy ràng bộ dáng của nó. Nhưng vừa thấy, đó lại là cái sơn động rất , cái cửa động chỉ cao có thước, độ rộng cũng chỉ hơn thước chút. chỉ có như thế, hai bên cửa động mọc rất nhiều cây bụi linh tinh!

      “Quanh cửa sơn động này tất cả đều là cỏ, chút dấu vết bị dẫm đạp cũng có, khẳng định phải nơi trú ngụ của dã thú, nhìn xem bên trong rốt cuộc có cái gì đây?”

      ràng lắm, cái sơn động như thế rốt cuộc có thể xuất quang mang thần bí gì, Nguyệt Vũ trong lòng nghi hoặc .

      vào hang cọp làm sao bắt được cọp con, cho dù sơn động này có nhiều nguy hiểm, Nguyệt Vũ cũng cảm thấy mình nên xông vào lần, bởi vì tình cảnh tại hề lưu cho nàng con đường sống! Chính mình giờ, tại cái thế giới này yếu tới mức hèn mọn, dù cho bản thân có cơ trí vô song, tâm cao khí ngạo thế nào, tuyệt đối thực lực như vậy trước mặt thần mã đều là mây bay!

      Cho nên Nguyệt Vũ khát vọng thực lực, khát vọng biến cường, mà điều kiện tiên quyết để biến cường chính là thân thể này phải biến cường, thể cứ như bây giờ ngay cả huyền lực cũng thể tu luyện.

      Ôm quyết tâm thành công liền xả thân, Nguyệt Vũ dứt khoát kiên quyết vào……

      Xem cái cửa động bé xíu như vậy, Nguyệt Vũ còn tưởng rằng trong động nhất định cũng là hẹp, u cộng thêm ẩm ướt, nhưng lại hoàn toàn tương phản. Động này cư nhiên còn rộng thùng thình, còn thực sáng ngời, tuyệt ẩm ướt.

      Trừ bỏ trống trải, cũng cảm thấy có điểm đặc biệt gì khác .
      Dọc theo bốn vách tường của sơn động, Nguyệt Vũ cẩn thận quan sát chút, nhưng là trừ bỏ nham thạch vẫn là nham thạch, cũng có cái thứ gì đó mà nàng muốn thấy!

      Lập tức, Nguyệt Vũ liền cảm thấy kỳ quái. Nếu trong động cái gì cũng dị tượng kỳ quái vừa rồi xảy ra như thế nào đây?

      Ngay tại lúc Nguyệt Vũ cơ hồ có ý định buông tha, đột nhiên, trong động quang mang đại thịnh. Thất thải quang mang giống như tấm màn đem toàn bộ sơn động bao phủ, thoạt nhìn thực rất mĩ!

      lâu sau, khi hào quang thối lui , cách Nguyệt Vũ đoạn xa xuất điểm phát sáng, mà thất thải quang mang lúc trước cũng biến mất……

      Nguyệt Vũ nhìn chằm chằm nơi phát sáng, vẫn nhúc nhích.

      lâu sau hào quang xúm lại hình thành cái đại quang cầu. Nhịn được tò mò, Nguyệt Vũ đến gần đại quang cầu muốn xem xét cẩn thận.

      Chỉ thấy đại quang cầu chậm rãi dâng lên lơ lửng giữa trung, lát sau, hào quang thối lui, tiểu hài tử nho xuất rất trước mắt Nguyệt Vũ. Sau khi thấy , Nguyệt Vũ, đầu tiên lên phải kinh ngạc mà là kinh diễm! Bởi vì kia đứa bé là rất chói mắt, rất đặc biệt! , Nguyệt Vũ cho tới bây giờ cũng chưa gặp qua tiểu hài tử khác người như vậy..

      Đó là tiểu nam hài, bộ dáng đại khái khoảng năm,sáu tuổi. Chiều cao so với tiểu hài tử bình thường có gì khác nhau, nếu có cái gì khác chính là bộ dạng quá mức xinh đẹp!

      Nhưng thấy thân thất thải cẩm y, đầu ngân phát như thác nước theo gió bay lên. Khí chất mờ mịt giống như tiên đồng. Hai hàng lông mày như kiếm, hai mắt sáng ngời, bộ dáng tự cao tự đại, độc nhất vô nhị, thoạt nhìn khí phách mười phần, giống thiên sứ lại giống Ma thần!

      Khí chất phức tạp như vậy đều tập trung người nam hài, cũng làm người ta thấy ổn,tựa hồ kết hợp thế thực bình thường, người như vậy chính là chúa tể của vương giả!

      Nguyệt Vũ cho tới bây giờ rất ít bội phục người nào, nhưng vừa liếc mắt cái nàng vô cùng bội phục tiểu hài tử trước mắt này, thân khí phách bễ nghễ thiên hạ, xinh đẹp tuyệt sắc vô song.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :