1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Dạ tôn dị thế - Tuyệt Thế Khải Hàng (Q2- C43.1)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Edit+beta: Thiên Túy

      Chương 42: Vương giả thú xuất !

      “Kim Điện Kích Động…”

      đạo thanh nam tính dễ nghe ngay tại thời điểm chỉ mành treo chuông vang lên, quả nhiên là uy nghiêm khí phách.

      Nguyệt Vũ vừa nghe liền cảm thấy rất quen thuộc, này… Này phải là Tiểu Điện là ai? Chẳng lẽ Tiểu Điện thức tỉnh? Tiến giai thành công? Nguyệt Vũ trong lòng ngàn hồi trăm chuyển, lập tức thả lỏng tinh thần.

      để Nguyệt Vũ nghĩ nhiều, chỉ thấy kim quang chợt lóe, vị nam tử tuấn tóc vàng mắt vàng, toàn thân khải giáp hoàng sắc ràng xuất trước mặt nàng.

      Nam tử hai tay giao nhau, vẫn giữ nguyên tư thế kết ấn kích khủng bố lúc nãy. Sóng điện chói lóa từ thân nam tử kích phát ra, sau đó xung quanh thân thể hình thành vòng điện lưu cầu (???), thoạt nhìn vô cùng khủng bố.

      “Phá cho ta…” Hét lớn tiếng, điện lưu cầu xung quanh nam tử lập tức tản ra, sóng điện tựa như cự mãng to lớn, lắc mình hướng về chấp hành trưởng lão, nơi nó trải qua ngay cả thời đều có chút vặn vẹo!

      Mãng điện mang theo khí thế công kích mãnh liệt, khiến cho chấp hành trưởng lão trong mắt co rút mạnh mẽ lui bước, sau đó còn kịp tuyệt vọng bị ngân xà màu vàng cứng cáp kia nuốt hết……

      “A  ̄ ̄ ̄”

      “Rống  ̄ ̄ ̄”

      Ngân xà nuốt hết chấp hành trưởng lão nháy mắt, trận thanh thống khổ từ miệng phát ra. Cùng lúc đó, tiếng thú rống thê lương cũng cắt qua mảnh chân trời, rít gào mà ra.

      kích như vậy, lúc này chấp chấp hành trưởng lão hao gần hết huyền lực, cho dù là Nhị Nguyệt Huyền tôn cường giả, cũng khó ngăn được toàn lực nhất kích của vương giả thú Tiểu Điện.

      Nhưng cư nhiên ti bỉ lấy huyền thú của mình ra làm đệm lưng, tiếng rống thê lương chính là từ chích đại xà kia phát ra. (là huyền thú Ánh Sao lúc trước đó =v:)

      Bất quá cho dù như thế, cũng khó qua nổi cái chết, dù sao bản mạng khế thú chết, khế ước giả cũng trốn thoát đâu, chết chỉ là vấn đề thời gian mà thôi!

      “Ta để các ngươi thực được, cho dù hôm nay ta chết, Nguyệt Quang thần điện cũng buông tha cho các ngươi, chờ mà bị thần điện đuổi giết chân trời góc biển , ha ha ha  ̄ ̄ ̄” Trong tầng Kim Điện Kích Động chói mắt, đột nhiên vang lên tiếng ngoan cùng rống giận, cam lòng của chấp hành trưởng lão.

      Đột nhiên chấp hành trưởng lão sắc mặt rùng mình. Huyền lực màu lam từ chỗ đan điền hội tụ lại, sau đó ngưng kết lại ngưng kết, cuối cùng hình thành quả cầu năng lượng màu lam tựa như trứng chim. Đó chính là quả cầu tập tụ năng lượng tu vi của cả đời của , lớn như vậy, có thể thấy nó chứa năng lượng khủng bố thế nào!

      Mà lúc này chấp hành trưởng lão bởi vì toàn thân huyền lực rút hết mà sắc mặt có vẻ khác thường, sau đó lập tức tiến lại gần mặt đất.

      “Chủ nhân, tốt, muốn tự bạo!” Tiểu Điện kinh hãi hô to, lập tức biến về bản thể, phi thân ôm lấy Nguyệt Vũ tiêu bắn ra xa…

      Huyền lực màu lam toàn lực áp chế, càng ngày càng , đến khi chỉ còn là hạt châu, sau đó mạnh mẽ vỡ tan, nổ bắn tỏa ra vạn trượng lam quang, lập tức, chiếu sáng toàn bộ Lạc Nhật nhai……

      “Ầm vang long  ̄ ̄ ̄”

      tiếng nổ kinh thiên động địa, vang tận mây xanh, mà nơi Nguyệt Vũ vừa đứng lúc nãy thành cái ao sâu chừng mấy chục thước, Lạc Nhật nhai hùng vĩ kia thế nhưng gần như sụp xuống!

      Lúc này, ôm Nguyệt Vũ phi thân hướng về Lưu Vân thành, Tiểu Điện cũng bị sức nổ mạnh mẽ khủng bố như vậy ảnh hưởng tới, phi hành liền xong, lập tức đem Nguyệt Vũ lưng quăng ra ngoài, mà mình bị lan tới, nháy mắt mất năng lực phi hành, trung lung lay sắp đổ.

      Bị văng ra, Nguyệt Vũ từ trung lộn vài vòng mới đứng vững thân thể. May mắn chiến khải tốt đến biến thái của Triệt, cũng có năng lực phi hành, nếu bằng vào thực lực của nàng như bây giờ phỏng chừng bị vụ nổ lan đến gây trọng thương, sau đó còn có thể ngã xuống (chết)!

      Thiên giai Huyền tôn tự bạo quả nhiên là thể coi thường!

      lưng, hoa lệ thất thải phi hành dực, đột nhiên lập tức triển khai, khiến Nguyệt Vũ tựa như có đôi cánh lớn tự do phi tường.

      Ổn định thân hình, Tiểu Điện lúc đầu nhìn đến chủ nhân của mình vững vàng đứng ở trung liền thở phào hơi, lập tức bay về phía Nguyệt Vũ, đối với nàng :“Chủ nhân, ngươi có khỏe ? Thực xin lỗi, Tiểu Điện có bảo vệ tốt chủ nhân.”

      Đối với Tiểu Điện cười , Nguyệt Vũ nghiêm túc :“Điều này sao có thể trách ngươi a, cần thực xin lỗi với ta, hiểu chưa? Hơn nữa, phải là ngươi cứu chủ nhân ta sao? Ta như thế nào trách ngươi đây?” xong, nhìn Tiểu Điện gật đầu, vui vẻ :“Tiểu Điện, tiến giai thành công cáp, chúc mừng, trở thành vương giả thú a!”

      “Cám ơn chủ nhân, đây đều là chủ nhân ban ân, có chủ nhân, nào có Tiểu Điện hôm nay, Tiểu Điện về sau nhất định hảo hảo bảo hộ tốt chủ nhân.” Tiểu Điện vẻ mặt kiên định .

      “Tốt lắm Tiểu Điện, trước lời này, chúng ta về trước .” Liếc mắt cái nơi chấp hành trưởng lão vừa tự bạo, Nguyệt Vũ hai hàng lông mày hơi nhíu, ràng là có chút lo lắng.

      Chấp hành trưởng lão này tự bạo sau đó lấy linh hồn mà chạy, nhất định trở lại Nguyệt Quang thần điện đem hết thảy mọi việc bẩm báo với Thánh Hoàng, như vậy, đường lui của mình khẳng định rất khó rồi, dù sao bị thế lực cường đại cơ hồ vô địch toàn bộ đại lục đuổi giết cũng phải dễ chịu!
      Đáng giận, nàng cư nhiên quên mất, để cho lão gia hỏa kia có chỗ trống để chui!

      Hơi có chút buồn bực Nguyệt Vũ lắc đầu, trong lòng triệu hồi Tiểu Hắc.

      Mà Tiểu Hắc bên kia lại đùa vô cùng cao hứng, ra vẻ còn chút cảm giác chủ nhân mình có gặp nguy hiểm hay !

      Mà tên Thánh Tử thánh khiết ai bì nổi Nguyệt Tiêu Huyền kia giờ này khắc này đống huyết nhục mơ hồ, toàn bộ thân thể thành thịt vụn!

      Tiểu Hắc còn lại là ghét bỏ , cuối cùng cho kích, để quy thiên, sau đó vui vẻ bay về hướng Lưu Vân thành……

      “Tiểu Điện, lại đây, để ta tọa lưng ngươi.” Trong lúc phi hành, Nguyệt Vũ đột nhiên cảm nhận được Triệt suy yếu, lập tức gọi Tiểu Điện lại, chuẩn bị giải trừ trạng thái hợp thể.

      Quang mang thất thải lưu ly sáng bóng dần dần từ Nguyệt Vũ rút , sau đó nhè từng đợt từng đợt bay về trước ngực nàng, cuối cùng biến mất……

      “Nguyệt Vũ, ta lần này năng lượng cạn kiệt, cần ngủ say đoạn thời gian, khả năng thể quan tâm được đến ngươi, ngươi phải cẩn thận a!” xong, còn thanh của Triệt.

      Nguyệt Vũ cái gì cũng chưa , chỉ là nhàng mà gật gật đầu, bất quá nội tâm lại rung động: Nàng làm cho Triệt bị thương tổn nữa, chút cũng !
      Editor: lavender95

      Beta: Túy

      Chương 43.1: Lịch lãm thiên hạ, vạn dặm theo gió!

      Tại Nguyệt Quang thần điện” Ba-----” thanh vang lên khiến hai thủ vệ vốn canh giữ hồn bài thất lập tức bị kinh hách. (thất = phòng)

      Điều này sao có thể xảy ra? Những hồn bài được sắp xếp ở đây đều là của những thiên giai cao thủ, làm sao xuất thanh chứ? lẽ vị ấy ngã xuống (chết)?

      Hai người trong lòng tràn đầy khiếp sợ, bởi vì bọn họ làm thủ hộ hồn bài thất từ trước đến nay chưa từng gặp qua chuyện như vậy xảy ra.

      Hai gã thủ vệ lập tức lắc mình vào, đến gần liền thấy mảnh vỡ hồn bài nằm đất, ràng là của chấp pháp trưởng lão Nguyệt Ba. Nhìn kỹ hồn bài lóe ra quang mang đỏ tươi rồi ảm đam mất ánh sáng, hiển nhiên chính là linh hồn vừa bay mới xuất tượng này.

      Thấy vậy trong hai người lập tức bỏ chạy ra ngoài hướng về phía Thánh Hoàng của họ báo tin...

      Nguyệt Quang đại điện…

      “ Khởi bẩm Thánh Hoàng, trong hồn bài thất, hồn bài cấp thiên giai của Nguyêt Ba chấp pháp trưởng lão vỡ vụn, ánh sáng tắt.”

      Ngay lúc thủ vệ vừa quỳ rạp xuống đất vừa bẩm báo lại có người nữa tiến vào bẩm báo :” Khởi bẩm Thánh Hoàng, hồn bài của Thánh Tử vỡ vụn, có lẽ ngã xuống!”

      Sau khi nghe xong, tất cả các trưởng lão ngồi trong đại điện đều kinh ngạc rồi thảo luận. Nếu Thánh Tử mà ngã xuống là đại rồi.

      Trong đó có vị trưởng lão tin, vỗ bàn giận dữ hét lên:” Người nào làm, lại dám giết Thánh Tử đại nhân cùng chấp pháp trưởng lão của thần điện ta!” Người này là Nguyệt Đào, người Nguyệt Vũ giết kia là Nguyệt Ba, đệ đệ của .

      cao, vị Thánh Hoàng lúc này ngồi tựa vào ghế, lời nào, mặt đeo lớp mặt nạ, lên lời phong tình vạn chủng. Cũng có bị xao động bởi tình huống bên dưới. Nhưng là ánh mắt vốn híp lại đột nhiên hơi hơi mở, nhìn về phía cửa đại điện.

      Ngoài cửa đột nhiên bùng lên trận lam quang sau đó chỉ thấy lão giả suy yếu toàn thân trong suốt, nhìn kỹ lại, người này phải là Nguyệt Ba là ai?

      Linh hồn mà chạy được phải tiêu hao lớn linh lực, hơn nữa còn có thương tích trong người nữa nên lúc này thoạt nhìn vô cùng yếu ớt!

      “Nguyệt Ba!” Nguyệt Đào nhìn thấy đệ đệ của mình lập tức ra vẻ hô to lên tiếng.

      Nhưng Nguyệt Ba để ý đến hữu của mà chỉ hướng về phía Thánh hoàng quỳ lạy, :”Thánh hoàng đại nhân, ta cùng với Thánh Tử đại nhân đều bị người tên là Dạ Phù Phong sát hại, thời gian của ta sắp hết rồi, đây là hình ảnh trong linh hồn của ta, hy vọng Thánh Hoàng làm chủ cho chúng ta.”

      xong nhìn thoáng qua Nguyệt Đào, sau đó lam quang lại lần nữa bùng lên, bất quá lần này linh hồn của hôi phi yên diệt. Hình ảnh linh hồn trong cơ thể của Nguyệt Ba bay ra, hướng về phía Thánh Hoàng thượng vị cao, bị Thánh Hoàng cầm trong tay.

      Đem tầm mắt hướng về nơi Nguyệt Ba biến mất, Thánh Hoàng cũng tức giận, chỉ là thầm trong miệng:” Dạ_Phù_Phong” Ngữ khí thản nhiên, làm người khác thể đoán ra.

      Nhìn về nơi Nguyệt Ba biến mất, Nguyệt Đào trận bi thống, sau đó nét mặt già nua tràn đầy phẫn nộ cùng ngoan. Nếu giải quyết tên Dạ Phù Phong, thề làm người!

      ....

      Lúc trước, Lưu Vân thành bởi vì có xuất của Triệt phát ra uy áp khủng bố làm cho người ta sợ hãi, các nhóm thú đàn cùng với từng chích thú đều quỳ rạp mặt đất run rẩy chút lực công kích nên đều bị mọi người làm thịt.

      Đợi cho đến khi Nguyệt Vũ trở lại chiến trường, còn có gì có thể gọi là huyền thú triều, chỉ thấy cảnh mọi người xử lý chiến trường. Mà lúc trước người đối phó với chích Kình Thiên Côn Bằng, Lưu Vân Dung lúc này lại chỉ huy mọi người. Xem ra huyền thú kia nếu bị giải quyết cũng chạy trốn, tóm lại là có việc gì!

      Huyền thú công thành lần này, thể , là trải nghiệm kinh tâm động phách nhất từ lúc xây thành Lưu Vân tới nay.

      Thiếu niên thiên tài biến thái Dạ Phù Phong, uy vũ bưu hãn của Khống Thiên chiến đội, thực lực đáng sợ của siêu thần thú, thậm chí là uy áp vô cùng mạnh mẽ biết là của huyền thú gì.

      Tất cả đều làm cho các chiến sĩ chống thú triều công thành lần này suốt đời khó quên…

      Lúc này, mười chín thành viên của chiến đội Khống Thiên lo lắng tìm kiếm tung tích của Nguyệt Vũ cùng Vân Tiêu. Ngay khi họ chuẩn bị phân tán ra ngoài để tìm liền nhìn thấy bóng dáng màu đen tuấn tú xuất .

      Người này phải đội trưởng bọn họ còn là ai?

      Nhìn thấy đội trưởng của mình xuất , thành viên Khống Thiên cả đám đều hưng phấn chạy đến vây quanh Nguyệt Vũ cầu trời an ủi.

      Trước đó bọn họ chiến đấu là quá mức dụng tâm, hơn nữa đội trưởng quả vô cùng bưu hãn, căn bản cần quan tâm đến. Do vậy bọn họ đặt quá nhiều tâm tư lên người đội trưởng, nên khi Nguyệt Vũ rồi mà bọn họ cũng hề phát .

      Đợi đến khi huyền thú triều kết thúc bọn họ mới nhớ đến đội trưởng, nhìn kỹ cũng thấy Vân Tiêu, bọn họ còn tưởng rằng đội trưởng cùng Vân Tiêu xảy ra chuyện gì chứ! Bây giờ nhìn thấy viêc gì rồi, cả đám đều thở phào nhẽ nhõm.

      “Các ngươi thế nào rồi, xảy ra huyền thú triều có ai bị thương chứ?” Mỉm cười với mọi người, Nguyệt Vũ mở miệng hỏi.

      “Bị thương nhưng sau khi kết thúc chiến đấu thấy đội trưởng đâu, chúng ta còn tưởng rằng ngươi xảy ra chuyện gì chứ! Bất quá cũng thấy Vân Tiêu a, ở cùng chỗ với đội trưởng sao?” Vương Lộ nhìn quanh bốn phía chút cũng phát bóng dáng Vân Tiêu liền có chút lo lắng hỏi.

      Biết họ để ý đến an nguy của Vân Tiêu nhưng Nguyệt Vũ cũng ở đâu, chỉ thản nhiên đáp:” cần để ý, Vân Tiêu có việc gì, chúng ta cùng gặp thành chủ rồi trở về gặp .” xong dẫn đầu về hướng Lưu Vân Dung và Lưu Vân Hàm Phong cách đó xa.

      Nghe Nguyệt Vũ Vân Tiêu có việc gì, đám đều còn lo lắng, đội trưởng vậy chắc chắn có chuyện gì.

      Sau khi cùng Lưu Vân Dung chỉ huy mọi người, Lưu Vân Hàm Phong liền nhìn thấy Nguyệt Vũ tới, khuôn lập tức ra chút tươi cười ôn nhu, giống nụ cười xa cách bình thường ngược lại mang theo chút hữu hảo cùng chân thành.

      Đối với thiếu niên này, Lưu Vân Hàm Phong tự nhận rằng cũng ở chung nhiều, nhưng mỗi lần ở chung, dung nhan tuyệt thế, khí chất ngạo nhân, thiên phú vô địch, tất cả mọi thứ của Nguyệt Vũ đều khiến cảm thấy kinh diễm, thoải mái cùng bội phục.

      Thiếu niên này là khiến người ta muốn tới gần kết bạn!

    2. Evans Lizzie

      Evans Lizzie Well-Known Member

      Bài viết:
      1,931
      Được thích:
      1,662
      Editor: lavender95

      Beta: Túy

      Chương 43.2

      “Phù Phong ngươi trở lại”. gì nhiều nhưng Nguyệt Vũ lại nghe ra chút vui sướng trong đó. Vì thế nàng cũng đối với lộ ra chút tươi cười chân thành, thản nhiên gật đầu.

      ”Phù Phong tiểu tử, ngươi sai a, Khống Thiên nhờ ngươi mà Lưu Vân Thành cũng nợ ơn ngươi. Giờ ta đại biểu tất cả dân chúng trong thành Lưu Vân hướng ngươi lời cảm tạ.” Lưu Vân Dung nhìn Nguyệt Vũ mặt lên chút tươi cười hiền lành.

      Đối với Nguyệt Vũ, Lưu Vân Dung là thích!

      Thiếu niên này quá chói mắt, sống nhiều năm nhưng cũng chưa gặp qua người nào ưu tú như vậy. Nay Nguyệt Vũ lại giúp Lưu Vân thành cái ơn lớn như thế, lại thưởng thức đến tận sương tủy.

      “Thành chủ quá lời, Phù Phong mặc dù phải là người của Lưu Vân Thành, nhưng nếu gặp nhất định có duyên, nay thành gặp nạn, Dạ Phù Phong ta chẳng lẽ bàng quan mà nhìn sao? Hơn nữa ta cũng là đội trưởng của chiến đội Khống Thiên nên cũng có thể xem như thành viên của Lưu Vân Thành .” Quay lại nhìn Lưu Vân Dung, Nguyệt Vũ mỉm cười lạnh nhạt .

      “ Ân, Phù Phong tiểu tử nếu nguyện ý trở thành thành viên của Lưu Vân thành đó cũng là vinh dự của chúng ta, về sau nếu có chuyện gì, cứ việc trở lại tìm ta, nơi này chính là nhà của ngươi.” Lúc này, Lưu Vân Dung thực nghiệm túc, giọng điệu tràn đầy chân thành.

      Nghe xong những lời này, Nguyệt Vũ trong lòng”Di” tiếng, đối với việc Lưu Vân Dung biết mình sắp có chút kỳ quái, nhưng nàng lập tức hiểu ra, Lưu Vân Dung là người như thế nào? Sao có thể biết mình căn bản chính là người thể lưu lại lâu dài? Bất quá, chữ “ nhà” này đối với nàng quá nhạy cảm, là người của hai thế giới, nhưng đáng buồn, thủy chung luôn vô duyên với cái từ “ nhà” rất nặng này.

      Khóe miệng gợi lên nét cười có chút chua xót, Nguyệt Vũ đem mọi suy nghĩ của mình dồn xuống...

      ”Nếu thành chủ như vậy, Dạ Phù Phong ta nhớ kỹ. Bất quá ta có chuyện muốn nhắc nhở thành chủ. Kẻ đầu sỏ trong việc huyền thú công thành lần này chính là người Lý gia. Về phần vì sao ta cũng biết gì. Nếu có chuyện gì nữa, Phù Phong xin phép cáo lui.”

      Nguyệt Vũ thản nhiên đáp, xong liền tiêu sái bỏ chạy lấy người...

      Nhìn bóng dáng càng ngày càng xa kia, Lưu Vân Dung trong mắt lộ vẻ tinh quang.

      Thiếu niên này…Bằng kinh nghiệm nhiều năm của , về sau nhất định là đứng đỉnh phong thiên hạ. Chỉ sợ sau này Nguyệt Hoa đại lục....

      Về phần vài người Lý gia kia, cũng nhịn từ lâu, cũng đến thời điểm phải xử lý rồi.

      Lúc Nguyệt Vũ cùng với thành viên khống Thiên chiến đội trở lại đại bản doanh trời tới khuya. Mệt nhọc cả ngày, mọi người đều tắm rửa rồi nghỉ ngơi.

      Ánh trăng lúc này bị vài tia nắng ban mai sắc sớm làm ảm đảm xuống, cũng cùng lúc ấy, trước cửa đại bản doanh chiến đội xuất chút bóng dáng màu đen đứng…

      Nguyệt Vũ ngẩng đầu liếc nhìn đại môn quen thuộc, trong lòng có chút lưu luyến..

      Đây là nơi thứ hai từ khi nàng vào thế giới này, nơi nàng quen biết nhiều người nhất, cũng là nơi thể thiếu trong bước trưởng thành của nàng. Ở đây, nàng thu được rất nhiều điều, giờ phải liền có chút luyến tiếc.

      Đưa mắt nhìn lần cuối, Nguyệt Vũ trong lòng tràn đầy kiên định, sau đó xoay người chút do dự bước về phía trước...

      Mặt trời lên cao đến gần trưa toàn viên Khống Thiên mới lần lượt tỉnh dậy. Trong khoảng thời gian trước theo Nguyệt Vũ huấn luyện quả vô cùng mệt mỏi, rốt cuộc ngày hôm qua cũng có thể thả lỏng hảo hảo mà nghỉ ngơi chút!
      tốt, đội trưởng rồi!”

      Đột nhiên tiếng hô như giết heo của Vân Tiêu vang tận trời xanh làm cả đám vẫn còn ngáp ngủ thoáng chốc toàn bộ da đầu tê dại.

      Vừa nghe xong, mọi người như cảm thấy trời đất tối sầm lại, mẹ nó, thấy đội trưởng đâu?

      Vì thế đám đến quần áo cũng mặc chạy thẳng đến phòng của Nguyệt Vũ...

      Căn phòng vẫn luôn có mùi hương thơm ngát vờn quanh, sạch gọn gàng, giờ chỉ còn lại mảnh lạnh lùng. Tựa hồ còn chủ nhân, phòng này liền mất sắc thái.

      Trong tay Vân Tiêu cầm phong thư, lẳng lặng đứng trước bàn, vẻ mặt mất mát.

      Nhìn Vân Tiêu như vậy, mọi người nhất thời lộ vẻ mặt ngưng trọng. Xem ra đội trưởng quả rồi, Vương Lộ đến bên cạnh Vân Tiêu, lấy bức thư tay nhìn kỹ.

      “Các vị huynh đệ, khi các ngươi nhìn thấy bức thư này có nghĩa là ta rồi. Bởi vì, ta thích cái cảm giác vui khi lời tạm biệt, vì vậy ta lựa chọn im lặng rời . Hy vọng các ngươi trách ta ích kỷ. Trong thời gian qua, ta vui mừng khi nhìn thấy các ngươi dần dần trưởng thành.

      Hẹn gặp lại nhóm chiến hữu của ta. Ta hy vọng khi ta rồi các ngươi liền suy sụp có ước mơ, bởi vì con đường về sau còn rất dài, ta có con đường phải , các ngươi cũng có con đường mà mình phải . cần vì ra của ta mà buông tha động lực tiến về phía trước của mình.

      Hôm nay từ biệt nếu có duyên chúng ta còn có thể gặp lại. Ngày sau tái kiến ta hy vọng các ngươi đều trở thành cường giả mà người khác phải ngước nhìn.”

      Vài nét bút ít ỏi của Dạ Phù Phong, vẻ bề ngoài tràn đầy tình cảm lưu luyến ly biệt rời. Đọc từng nét chữ thanh tú, hai mươi người lệ nóng doanh tròng.

      Ai nam nhi bao giờ rơi lệ? Kỳ chính là chưa gặp được đối tượng đáng giá thôi!

      Nay Nguyệt Vũ rồi, thiếu niên tuyệt thế gây cho Khống Thiên bao nhiên ký ức rồi, bỗng nhiên xoay người , cái gì cũng mang, chỉ để lại truyền kỳ, đoạn giai thoại, còn có hy vọng....

      Ngoài cửa, Lưu Vân Hàm Phong đến tìm Nguyệt Vũ liền vô tình nghe được đoạn đối thoại của mọi người trong phòng, trong lòng trầm xuống, vô cùng tiếc nuối.
      Người này rồi a! Tuy rằng biết ở lâu nhưng nghĩ rằng lại rời nhanh như vậy, thế nên bây giờ còn cơ hội cùng lời tạm biệt...

      biết hôm nay từ biệt ngày sau còn có cơ hội gặp lại hay ? , , tin tưởng ly biệt lần này chính là khơi đầu cho lần tái kiến sau này.
      Vậy ngày sau gặp lại ngươi còn nhớ ta ?

      “Các ngươi cũng đừng nên thương tâm như vậy, ta nghĩ đội trưởng các ngươi cũng có suy nghĩ của mình. Các ngươi cũng biết, Phù Phong, người như vậy, thích hợp chỉ đứng ở nơi nho như Lưu Vân thành, đại lục Nguyệt Hoa bao la vô tận như vậy, chỉ có thể là vật trong ao sao? cần là có bầu trời rộng lớn hơn để giương cánh bay cao.” Điều chỉnh cảm xúc bản thân, Lưu Vân Hàm Phong bước vào đối với mọi người an ủi .

      Nhìn Lưu Vân Hàm Phong đến, mọi người cũng có phản ứng gì. Bởi vì đối với bọn họ mà đội trưởng ra xác thực là đả kích rất lớn, tựa như con đường sáng ngời ánh mặt trời, lập tức trở nên u ám, nghe như vậy, mọi người liền trận trầm mặc.

      Có lẽ Lưu Vân thiếu chủ sai, người vĩ đại như đội trưởng sao có thể chỉ đứng mãi ở cái thành đây?

      Đội trưởng của bọn họ có con đường mà mình phải , bọn họ cũng có con đường của riêng mình. Bọn họ thể ích kỷ đem đội trưởng giữ lại bên người, thể luôn ỷ lại vào . Con đường của mình, chính mình phải tự bước , đến nơi đến chốn. Tài năng của bọn họ tiến bộ mới có tư cách đứng ở bên cạnh người xuất sắc như đội trưởng, cùng nhìn khắp vạn vật thương sinh (sống chết) thế giới...

      Tựa như suy nghĩ thông suốt, mọi người lập tức gỡ xuống vẻ lo lắng, kích động. Ngẩng đầu nhìn trời cao bên ngoài, trong mắt tràn đầy kiên định cùng chờ mong trước nay chưa từng có.

      Bọn họ quyết định từ hôm nay trở , cố gắng tu luyện tốt. Đợi đến khi thực lực tăng tiến chút, họ ra khỏi Lưu Vân Thành, bắt đầu đặt chân vào Nguyệt Hoa đại lục đầy rẫy nguy hiểm, lịch lãm nhân sinh, đạt thành giấc mộng!

      Lúc này cái quyết định lặng lẽ được định ra trong lòng, ngày sau, tại Vô Tận Phiêu Miểu, Thiên Đọa Đại Liệt Cốc, Loạn Lưu Tử Vực, Tán Hồn Đầm Lầy… mọi nơi nguy hiểm, đều được hai mươi vị chiến sĩ dũng kia lưu lại, bền gan vững chí, dũng cảm tiến tới đứng cạnh bóng dáng ngạo nghễ kia!

      Từ nay về sau, lịch lãm thiên hạ, vạn dặm theo gió!.


      Ai nha! Vậy là quyển 2 kết thúc rồi, sang tới quyển ba chính là hồi quật khởi với vô vàn điều thú vị đón chờ chúng ta! Hẹn gặp lại m.n tại quyển tiếp theo! http://***************.com/images/smilies/icon_biggrin.gif =v=

    3. Evans Lizzie

      Evans Lizzie Well-Known Member

      Bài viết:
      1,931
      Được thích:
      1,662
      Cuốn thứ ba: Vô Tận Phiêu Miểu

      Chương 1.1: bưu hãn![tuyệt đối phấn khích]


      Vốn là đại lục vạn dặm vô biên yên lặng vô bờ, lúc này đột nhiên phong vân nổi lên, trong nháy mắt toàn bộ đất trời như tối sầm lại…

      Tại nơi nào đó trong Vô Tận Phiêu Miểu đột nhiên phát sinh dị tượng, cây cối hoa cỏ điên cuồng sinh trưởng….

      Trong lịch sử Nguyệt Hoa có ghi lại: Phong vân biến, mộc hệ điên cuồng, đây chính là điểm báo sắp xuất mộc hệ đế vương thú……

      Lướt qua đỉnh Lạc Nhật nhai, xuất ở trước mắt là phong cảnh khác hoàn toàn so với Lưu Vân thành.

      có rừng rậm trập trùng, có dãy núi trắc trở, cũng có lưu thủy trong suốt như Tịnh Nguyệt hà, chỉ có mảnh thảo nguyên mênh mang vô tận…

      Nơi đây chính là Vô Tận Phiêu Miểu, trong Cửu U cửu đại hiểm cảnh!

      Vô Tận Phiêu Miểu là nơi vô cùng thần bí, tuy rằng cấp độ nguy hiểm cũng phải cao nhất, nhưng nơi này địa hình cực kì hay thay đổi, trong chốc lát là thảo nguyên mênh mông vô bờ, hồi lại biến thành hoang mạc khô hạn cực nóng, lại hồi thành ốc đạo hy vọng làm người ta vui mừng.

      Tóm lại, địa hình bất định là đặc điểm lớn nhất của Vô Tận Phiêu Miểu.

      Đương nhiên, nguy hiểm cũng thiếu!

      Vừa nhìn nơi rộng lớn vô tận, phiêu miểu vô ngần, quanh năm chất chứa đầy rẫy nguy cơ. Địa phương như vậy so với Phệ Ma Sâm Lâm, Vô Quy Sâm Lâm chút nào yếu thế, thậm chí còn hơn chứ có kém!

      Lúc này, mảnh thảo nguyên trải rộng mênh mông, thiếu niên toàn thân hắc y chậm rãi bước ……

      Ánh dương quang chiếu xạ thảm cỏ xanh mướt, từng trận từng trận thanh phong thỉnh thoảng lướt qua như gợi lên từng làn sóng phận phồng trong biển rộng… Trong màu xanh vô biên vô hạn, thiếu niên hắc y chầm chậm bước đơn thuần khiến cho phiến lục sắc vô tận này thêm tia sinh cơ…

      Cảnh tượng như vậy hề nghi ngờ là vô cùng xinh đẹp!

      Nguyệt Vũ ngẩng đầu nhìn trời, tay vuốt cằm, bên tự hỏi rốt cuộc là nơi nào mới tốt. Tiểu Hắc cùng Tiểu Điện còn lại là ngoan ngoãn hóa thành màu sắc tự vệ đứng hai vai của nàng.

      So với huyền thú gian, vẫn là vai chủ nhân thoải mái hơn a!

      Phiêu phiêu liếc mắt nhị thú cái, Nguyệt Vũ liền mở miệng hướng bọn họ tìm kiếm ý kiến, hỏi:“Tiểu Điện, Tiểu Hắc, các ngươi chúng ta tại nên đâu cho tốt?”

      “Ngạch, chủ nhân, kỳ chúng ta có ý tưởng gì, chủ nhân đâu chúng ta theo đó. Chỉ cần là nơi chủ nhân muốn , Tiểu Điện đều .” Tiểu Điện vẻ mặt trang đáng . (trang = giả bộ)

      “Hừ hừ hừ, chỉ biết ở trước mặt chủ nhân trang đáng , vuốt mông ngựa.” Tiểu Hắc vẻ mặt khinh bỉ hừ hừ , sau đó quay sang đối với Nguyệt Vũ nịnh nọt cười :“Chủ nhân, ta chỉ muốn theo người, chủ nhân đâu ta theo đó, nơi có chủ nhân chính là nơi tốt.”

      Lời này xong, tiểu máy đo điện cực kì vui. Lời này phải là bản cũ của lúc nãy sao? vuốt mông ngựa, còn sao? Trước đó phải còn khinh bỉ sao? Như thế nào tại…… Quả nhiên người này cùng màu da của hắc giống nhau! (bản convert là “tiểu máy đo điện” thấy cũng đc nên giữu nguyên =v:)

      Nghe xong nhị thú , Nguyệt Vũ liền đổ mồ hôi, nàng vốn muốn hỏi xem ý kiến của bọn họ, nhưng tại đám cái gì cũng , còn cố sức vuốt mông ngựa, mẹ nó, trừ bỏ điều đó ra còn biết gì khác sao?

      nhìn nhị thú, Nguyệt Vũ quyết định dựa vào bản thân mình, nếu dựa vào bọn họ nàng nghi ngờ chính mình bị bọn họ làm tức điên!

      Cẩn thận tự kiểm lại bản thân, Nguyệt Vũ phát tựa hồ tại mình đúng là có đống lớn phiền toái, trước có Dạ gia chân trời góc biển, khắp đại lục đuổi giết, sau có Nguyệt Quang thần điện biết khi nào toát ra cấp nàng đao.

      Hai thế lực này tại đối với Nguyệt Vũ mà đều là thể trêu vào. Cho dù nàng có Triệt, có vương giả thú Tiểu Điện, còn có nhất chích cửu nguyệt siêu thần thú Tiểu Hắc, nhưng dù vậy sao?

      Triệt thực lực bây giờ còn mạnh, vẫn còn trong thời kỳ trưởng thành, mà vương giả thú cùng đại gia tộc Huyền đế cường giả so sánh, liền con mẹ nó được rồi, lại càng đến Tiểu Hắc, Huyền đế người ta chỉ cần bàn tay liền có thể đánh bay ngươi!

      Nếu mình bị nhiều thế lực như vậy đuổi giết, xem ra chỉ có tạm thời tránh đầu sóng ngọn gió, trước tiên ở Vô Tận Phiêu Miểu này dạo quanh cái , sau đó mới đưa ra quyết định.

      Đánh giá tình cảnh uất ức của mình trước mắt, Nguyệt Vũ hơi có chút buồn bực, sau đó lại khôi phục tự tin như trước. Nhìn mảnh cảnh sắc sức quyến rũ vô tận này, Nguyệt Vũ lộ ra chút tự tin mỉm cười……

      Để Tiểu Điện hóa thành hình thể lão hổ, Nguyệt Vũ chút khách khí ngồi lên. Điều này lúc trước nàng chưa từng nghĩ tới, tại làm vậy thấy thuận mắt. Nguyên lai ngồi lưng lão hổ vẫn thực uy phong a!

      “Các ngươi đối với Vô Tận Phiêu Miểu quen thuộc sao? Có biết nơi nào tốt hay ?” Nhìn trung nơi này đối với Nguyệt Vũ có gì ấn tượng, chỉ có thể bi thúc hỏi nhị thú.

      “Chủ nhân, Vô Tận Phiêu Miểu này ta có hiểu biết ít, cũng phải phi thường ràng. Chủ nhân có cái gì biết, có thể hỏi ta, ta đem mọi thứ mình biết đều cho chủ nhân.”

      Nên nghiêm túc liền nghiêm túc, Tiểu Điện biết tin tức như vậy đối Nguyệt Vũ vô cùng trọng yếu, bởi vì tại đây tùy thời đều có thể gặp nguy hiểm, tuy rằng tại bọn vẫn còn ở bên cạnh nàng!

      “Chủ nhân, ta cũng biết chút, chủ nhân biết liền hỏi chúng ta, hai cái liền hơn cái.”

      Thời khắc mấu chốt, nhị thú vẫn rất hiểu thế ……

      Nhìn nhị thú, tuy rằng Nguyệt Vũ đối với bọn họ hai tên vô nghĩa này hết chỗ rồi, nhưng có bộ dáng hiểu biết như vậy, nàng nội tâm liền được an ủi chút, hoàn hảo thú của nàng cũng có ngu ngốc……

      Nếu nhị thú biết chủ nhân vẫn luôn đem bọn họ đối đãi như kẻ ngu ngốc, biết bọn họ có cảm tưởng như thế nào?

      “Chủ nhân, ngươi xem, phía trước có lều trại, giống như có ít người ở a, muốn hay qua nhìn xem?” Đột nhiên, Tiểu Điện hô, hấp dẫn lực chú ý của Tiểu Hắc cùng Nguyệt Vũ lại.

      Bởi vì Tiểu Điện tại là vương giả thú, thực lực tương đương với nhân loại Huyền tôn cường giả, bất đồng với cấp bậc thiên giai phía dưới, mặc kệ là thực lực tác chiến, hay là năng lực cảm nhận, đều mạnh hơn mảng lớn! Cho nên, Tiểu Điện so với bọn hộ phát có người trước cũng kỳ quái.

      Tò mò loại địa phương này vì sao có người, Nguyệt Vũ buông thả thần thức quét ra ngoài, cũng liền cảm nhận được phía trước có năng lượng dao động, đúng là nhân loại thể nghi ngờ, chỉ là biết những người đó đến đây là vì cái gì.

      Bất quá mặc kệ là người nào, Nguyệt Vũ quyết tâm nhất định phải nhìn xem. Nhiều ngày trôi qua như vậy, nàng đều ăn thịt ma thú, mỗi ngày như thế, Nguyệt Vũ rất nhanh điên lên.

      Tuy rằng thịt ăn ngon, nhưng mỗi ngày đều ăn liền phát chán! Nàng thực hối hận chính mình vì sao vội vàng như vậy, tại sao biết mang theo thực vật a? chỉ có như thế, nơi tàn này cư nhiên ngay cả nguồn nước cũng có, nếu phải trong gian giới chỉ của nàng có dự trữ, Nguyệt Vũ chút nghi ngờ nàng bị khát chết!

      Nay bảo nàng phía trước có người, kia phải có nghĩa có thực vật a?

      Giả dối cười, hai lời, Nguyệt Vũ cưỡi Tiểu Điện chạy như điên về phía trước. Phi thân trong nháy mắt, Nguyệt Vũ đến phía sau cách lều trại những người đó xa.

      Để Tiểu Điện biến trở về màu sắc tự vệ, lần nữa đứng vai mình, Nguyệt Vũ tận lực khiến chính mình thoạt nhìn cần tuấn tú như vậy, cũng cần soái như vậy, sau đó giả bộ ra, hướng về vài cái lều trại đến…….

      Lúc trước vì cách xa, Nguyệt Vũ cũng xem lắm, này đến gần, nàng xem mới thực ràng. Nơi này có vài cái lều trại, cả trong ngoài có hai mươi mấy người, về phần thực lực, liếc mắt cái, Nguyệt Vũ liền nhìn ra, có vài đại huyền sư cùng đại kiếm sư, mấy tên huyền vương, còn lợi hại nhất là huyền tông.

      cái đội ngũ có huyền tông, xem như cũng sai. Tuy rằng huyền tông tại đại gia tộc, thế lực lớn tính là cái gì, nhưng đối người bình thường mà , huyền tông muốn xem như cường giả!

      Đối với thực lực như vậy, Nguyệt Vũ cũng cảm thấy kỳ quái, dù sao tại nơi nguy hiểm này, có thực lực sao có thể vào a? Tuy thực lực như vậy cũng được, ít nhất tại rìa ngoài Vô Tận Phiêu Miểu có thể ngang qua, nhưng đến thời điểm nguy hiểm, cũng chỉ là vật hi sinh, chỉ có tên huyền tông kia miễn cưỡng còn có thể nhìn qua.
      Theo Nguyệt Vũ tiêu sái lại gần, có mấy người cũng nhìn thấy nàng.

      Lập tức, có người liền tỉnh táo tới đối với Nguyệt Vũ hô:“Này, xú tiểu tử, ai kêu ngươi tới, ngươi là ai a?”

      Nghe giọng điệu này, Nguyệt Vũ trong mắt hàn khí chợt lóe. Thái độ như vậy nàng thực thích, luôn tự nhận chính mình cao cao tại thượng. Ngươi , ngươi muốn kiêu ngạo, ít nhất cũng phải có chỗ dựa a, nhưng có còn kiêu ngạo, đây phải là trang bức sao? (trang bức = kém cỏi còn ra vẻ ta đây. Hình như giải thích rồi phải, ta cũng k nhớ T.T)

      Sắc bén quét qua người nọ, liếc mắt cái, Nguyệt Vũ lăng lăng mở miệng :“Ta chỉ ngang qua nơi này, các ngươi có ý kiến sao?”Ngữ khí lãnh lẽo, làm cho người ta cảm thấy lạnh thấu tâm can.

      Vốn cách khá xa, người chuyện cũng thấy lắm, chờ người nọ lại đến gần, thấy trước mắt là vị thiếu niên lớn lên tuấn vô cùng, xem liền choáng váng, lập tức cũng kịp phản ứng.

      có biện pháp, Nguyệt Vũ lớn lên rất soái!









    4. Evans Lizzie

      Evans Lizzie Well-Known Member

      Bài viết:
      1,931
      Được thích:
      1,662
      Chương 1.2

      Gặp đồng bạn của mình thế nhưng như cái đầu gỗ có phản ứng, mấy người khác cũng liền tới. Nhưng chờ khi bọn thấy dung mạo Nguyệt Vũ, cũng là hung hăng kinh diễm phen.

      Nhìn bộ dáng mấy người này, Nguyệt Vũ mày nhíu lại, trong lòng nghĩ diện mạo như vậy là quá mức chói mắt, hẳn là nên có biện pháp che lấp chút, bằng người của Dạ gia rất nhanh phát ……

      Nhị thú vai, nhìn ánh mắt kĩnh diễm của mấy người chút, lại liếc nhìn chủ nhân tuấn nhà mình cái, bất đắc dĩ lắc đầu.

      Chủ nhân a, có dám hay khiêm tốn chút?

      Trong lúc chuyển dời suy nghĩ, mấy người cũng lấy lại tinh thần, bất quá trong mắt kinh diễm vẫn rất ràng. Ý thức được chính mình là đại nhân thế nhưng ngây người xem tên tiểu tử chưa đủ lông đủ cánh, đám mặt trận xấu hổ.

      Vì thế để hết giận, ánh mắt mấy người xem Nguyệt Vũ rất là thống hận.
      Nhìn đến bọn họ như vậy, Nguyệt Vũ hiểu, nàng có làm cái gì a, vì sao luôn luôn mạc danh kỳ diệu bị người ta khinh bỉ? Coi nàng tính tình tốt liền có thể khi dễ có phải hay ? Nguyệt Vũ trong lòng có chút bất đắc dĩ .

      định chuẩn bị giáo huấn Nguyệt Vũ chút, bên trong lều trại lớn nhất liền vang lên thanh vô cùng uy nghiêm:“Bên ngoài xảy ra cái gì, cãi nhau?”

      Thanh có chút lão, lại có chút trầm. Vừa nghe, liền biết là người từng trải.
      Nghe xong lời này, mấy người thái độ ràng quay phắt 360o, bộ dáng chân chó trả lời:“Bẩm báo nhị trưởng lão, bên ngoài có tên xa lạ, nhưng là tới khiêu khích.” Mỗ vị huynh đệ độc ác cáo trạng.

      Dứt lời, vang lên cũng phải thanh của vị được xưng là nhị trưởng lão kia, mà là tiếng của nữ tử cực kỳ bén nhọn, bưu hãn: “Là ai, dám đến Liệt Hỏa doanh địa chúng ta khiêu khích, muốn chết sao?” xong, chỉ thấy chút bóng dáng đỏ thẫm rất nhanh phóng ra ngoài……

      Bên trong lều trại, mỗ vị nhị trưởng lão nghe tiểu thư của mình vậy, muốn ngăn cản, nhưng còn kịp rồi. Vì thế nhướng mày, trong lòng có chút bất an. Bọn họ ở Vô Tận Phiêu Miểu hành tẩu, vốn là nguy hiểm trập trùng, hơn nữa cừu gia Liệt Hỏa ít, bởi vậy bọn họ vẫn luôn khiêm nhường, nhưng tiểu thư này cư nhiên xúc động như vậy, vừa mở miệng liền đem lai lịch của mình tuôn ra, là ngu ngốc!

      Nếu phải bởi vì nàng là nữ nhi đội trưởng sủng ái nhất, nếu phải đội trưởng dặn phải bảo vệ nàng, nếu bọn họ chịu liên lụy, sớm bổ nàng! Chỉ mong người bên ngoài thực lực mạnh, như vậy còn có thể tùy tiện giải quyết. Mỗ vị được xưng là nhị trưởng lão, trong lòng nghĩ.
      Nhưng như thế sao?

      Thính quan linh mẫn, Nguyệt Vũ sau khi nghe đến hai chữ “Liệt Hỏa” này, trong mắt thoáng chút ý cười , nguyên lai là đoàn người Liệt Hỏa a, đúng là “Hữu duyên” nga!

      Nếu là người quen, nàng nếu khách khí, có phải có chút tốt lắm hay ? Nguyệt Vũ hiểu cười, cười vô cùng hiểm.

      Chỉ thấy, trong chớp mắt, vị nữ tử toàn thân xiêm y đỏ thẫm, sợi tóc buông thả, khóe mắt phát xuân, môi đỏ mọng rực cháy, khuôn mặt đậm phấn ra……

      Người này chính là tiểu thư Liệt Hỏa dong binh đoàn, muội muội Lăng Sương!
      Lăng Tuyết đại tiểu thư tính tình kiêu ngạo ương ngạnh, đem mấy người chắn hết tầm mắt của mình phía trước hung hăng đẩy ra, sau đó đến trước mặt Nguyệt Vũ, liền ngẩng đầu nhìn nàng……

      Này xem lo, vừa thấy, mỗ vị tự kỷ ngu ngốc cộng thêm sắc nữ mê trai nhất thời hai mắt trừng trừng, trư miệng đại trương (miệng heo mở rộng http://***************.com/images/smilies/icon_biggrin.gif ), bộ dáng như gặp quỷ nhìn chằm chằm Nguyệt Vũ.

      Người trước mắt, thân hình thon dài, tóc đen như mực. Kết hợp với dung nhan tuyệt thế như sương như tuyết kia cùng chút ý cười hiểm, quả thực là khuynh tẫn thiên hạ, mĩ gì sánh bằng……

      Nhìn tiểu thư nhà mình chút rụt rè, mấy người trận ác hàn.
      Tuy rằng , thiếu niên này lớn lên tuyệt đối cần phải bàn, nhưng tiểu thư như vậy có thể hay rụt rè chút?

      Nhị trưởng lão theo sát Lăng Tuyết rất nhanh ra ngoài, khi thấy Nguyệt Vũ, trong mắt cũng là hung hăng kinh diễm phen, nhưng dù sao sống nhiều năm cũng thành tinh, rất nhanh lấy lại thần thái. Nhưng nhìn đến tiểu thư nhà mình, bộ dáng tựa như sắc lang, lập mã xấu hổ ra sức ho khan vài tiếng mới cứu tỉnh mỗ nữ tử mê trai kia.

      biết các hạ là người phương nào, tại sao lại ở doanh trại chúng ta ?” Nhìn Nguyệt Vũ tuổi còn , nhị trưởng lão lập tức liền nhàng thở ra, vẻ mặt trầm hỏi, giọng điệu kia, tựa hồ có cảm giác “Ngươi có nguyên nhân ràng, nhất định phải chết!”

      Nghe giọng điệu của cái người gọi là nhị trưởng lão trước mắt, Nguyệt Vũ cũng kỳ quái. Cũng đúng, người của Liệt Hỏa như vậy, nàng còn có quen đâu!

      “Nhị trưởng lão, người này bộ dạng tuấn như vậy, nếu đưa cho ta làm nam sủng ?” Lăng tuyết vẻ mặt sắc tướng , khóe miệng còn dính chút chất dịch màu bạc.

      Lại , Lăng Tuyết đại tiểu thư, ngươi xác định có bổn (khả năng) này?
      Nghe xong Lăng Tuyết như vậy, đoàn người Liệt Hỏa cũng có phản ứng gì, tựa hồ chuyện như vậy thực bình thường. Nhị trưởng lão cái gì cũng , như vậy phải nghĩa là cam chịu sao?

      Nguyệt Vũ nghe thấy vậy, chỉ có trong lòng thầm trầm trồ khen ngợi, nữ nhân này đúng là biết xấu hổ đến cực điểm a, trước mặt nhiều người như vậy muốn nam sủng, nếu đối tượng nam sủng phải là mình, phỏng chừng nàng còn vỗ tay đâu! Nhưng nếu đối tượng là chính mình thôi, nàng cũng liền……

      “Ngươi xác định muốn ta làm nam sủng của ngươi?” Tuấn mi điều, Nguyệt Vũ thản nhiên hỏi, giọng điệu hề bất khoái, ngược lại mang theo nhè tà mị, khiến Lăng Tuyết trận xuân tâm nhộn nhạo, thế nhưng thể ức chế được, thở gấp!

      Nhìn mỗ nữ bộ dáng hưởng thụ, hơn nữa còn thở gấp, Nguyệt Vũ đổ trận mồ hôi, này… như vậy cũng biết?

      Ai thế kỷ hai mươi mốt mới có? Ai thế kỷ hai mươi mốt mới nhiều?
      Nguyệt Vũ muốn làm thịt !

      Người ta Nguyệt Hoa sắc nữ xuất lớp lớp, dân phong tùy thời tùy chỗ đều có thể phát huy!
      (dân phong = truyền thống, trong câu ý là bộ dáng sắc nữ tùy thời đều có thể phát tác ☺ ○v○)

      “Chỉ cần ngươi ngoan ngoãn nghe lời, bổn tiểu thư đảm bảo bạc đãi ngươi!” Lăng Tuyết đôi sắc lang gắt gao nhìn chằm chằm dung nhan tuyệt thế của Nguyệt Vũ, cũng luyến tiếc dời tầm mắt, lời biết xấu hổ, ra vẻ bộ dáng còn thập phần dâm tà!

      “Vậy nếu ta sao?” Ngữ khí vẫn như cũ, cảm xúc gì. Nhưng chỉ có giọng điệu như vậy cũng khiến cho Lăng Tuyết trận sôi sục, hận thể ăn luôn vị soái ca trước mặt……

      “Nếu ngươi muốn …” Lăng Tuyết rốt cục cũng quay đầu nhìn thoáng qua người chung quanh, ý tứ cần cũng biết “Vậy đừng trách bổn tiểu thư biết thương hương tiếc ngọc!”

      Giống như nghe được cái gì đáng cười, Nguyệt Vũ khỏi bật cười ra tiếng, tiếng cười êm tai dễ nghe, lại lần nữa khiến cho mỗ vị mê trai sắc tâm càng dâng, trong lòng quyết chí nhất định phải chiếm được.

      “Ngươi cười cái gì? Có cái gì buồn cười? Rốt cuộc có đáp ứng hay ?” Mỗ nữ tử kiên nhẫn, nàng nhưng là rất khẩn cấp a…

      “Ta ra rất muốn biết, Lăng đại tiểu thư muốn như thế nào thương hương tiếc ngọc đâu!” Tuấn mi điều, Nguyệt Vũ vô cùng xinh đẹp , như vậy, nên lời phong tình vạn chủng, đừng Lăng Tuyết đại sắc nữ, chính là bên cạnh vài tên đại nam nhân cũng tâm can nhộn nhạo a!

      Hận a, hận a, cực phẩm xuất ngay trước mắt như vậy, chỉ có thể nhìn chứ thể ăn, mỗ mê trai trong lòng thực hận a, vì thế rốt cục chịu nổi, đối với Nguyệt Vũ quát to:

      “Rượu mời uống lại thích uống rượu phạt, cho ngươi, hôm nay bổn tiểu thư ăn định ngươi rồi, ngươi vẫn là ngoan ngoãn theo, bằng đừng trách bổn tiểu thư biết thương tiếc mỹ nhân!”

      xong, xoay người phân phó mấy người bên cạnh:“Các ngươi bắt lại cho ta! Nhanh lên!”

      Mấy người vừa nghe tiểu thư nhà mình phân phó như vậy, cũng dám phản đối, vì thế hai lời, tiến lên liền chuẩn bị bắt Nguyệt Vũ.
      Thấy vậy, Nguyệt Vũ chút phản ứng cũng có, vài tên đại huyền sư, nàng còn để vào mắt.

      Trong lúc điện quang hỏa thạch, vài tên đại huyền sư nho còn kịp phản ứng, Nguyệt Vũ động cũng chưa động, mấy người liền hoa lệ lệ bay …… (điện quang hỏa thạch = nhanh như chớp điện)

      Thấy thế, mỗ sắc nữ trợn tròn mắt, bên cạnh nhị trưởng lão cũng há hốc mồm. Còn chưa có nhìn thấy động tác gì đâu, mấy người này liền bay ? Đây là có quỷ ?

      Lập tức, nhị trưởng lão trong mắt có chút ngưng trọng. Nhưng ngay cả như vậy, mỗ vị đại tiểu thư như trước coi như , thuận theo, buông tha :“Xú tiểu tử, nhìn ra còn có vài phần thực lực a, chờ, đại huyền sư đối phó được ngươi, huyền vương còn được sao?” xong vừa chỉ điểm vài tên huyền vương đối phó Nguyệt Vũ.

      “Mấy người các ngươi, lại đây, đem quần áo lột ra, rồi đưa đến lều trại của ta .” Mỗ sắc nữ chỉ đến, mặt đỏ tâm loạn phân phó, trong đầu lúc này chỉ toàn cảnh sắc điên loan đảo phượng, long phượng hợp minh……

      Nguyệt Vũ nghe xong, trong lòng sát ý chợt lóe, trong mắt hàn khí dày đặc. Hảo, tốt lắm, lột quần áo ta sao? Ta nhưng ra muốn nhìn, ngươi như thế nào lột quần áo ta!

    5. Evans Lizzie

      Evans Lizzie Well-Known Member

      Bài viết:
      1,931
      Được thích:
      1,662
      Chương 1.3

      Nghiền ngẫm lúc, đối với Tiểu Điện vai :“Tiểu Điện, ngươi phải nhàm chán sao, , đem chích heo mẹ trước mắt này hung hăng giáo huấn chút cho ta, nhớ kỹ nga, nhất định phải vẽ mặt!”

      xong, thời điểm mọi người còn kịp phản ứng, Tiểu Điện hóa thành đạo tia chớp lao thẳng tới chỗ Lăng Tuyết, sau đó chỉ nghe thấy vài tiếng “Bàng, ba, a, nha, nga, hống……”

      Tiểu Điện lại trở lại vai Nguyệt Vũ, vẻ mặt bất đắc dĩ, có biện pháp, nữ nhân kia kêu cứ như là hưởng thụ, làm cũng xấu hổ khó mà tiếp tục xuống tay!

      Nha, quả nhiên là sắc nữ, bị đánh kêu cũng khiêu gợi như vậy!

      Nguyệt Vũ cảm thấy thế giới này quả thực to lớn, là vô kì bất hữu*, xem ra vẫn là kiến thức của mình quá ít a!(Túy: Vô kì bất hữu = chuyện lạ gì có)

      Lại nhìn mỗ sắc nữ kia, lúc này bộ dạng vô cùng thê thảm. Chỉ thấy khuôn mặt vốn có thể xem là quyến rũ kia, lúc này đống huyết nhục mơ hồ, phân ngũ quan!

      Sắc nữ ôm mặt mình, đau hô vài tiếng, sau đó tay liền hướng tới bên hông. Thấy vậy, Nguyệt Vũ còn tưởng rằng nàng muốn lấy vũ khí đâu, mọi người cũng liền nghĩ như vậy. Nhưng thiếu chút nữa đem Nguyệt Vũ giật chết! Chỉ thấy mỗ nữ mê trai thế nhưng từ bên hông lấy ra cái…… Ngạch… Gương, đúng chính là cái gương kinh thế hãi tục!

      Thoáng chốc toàn trường toát mồ hôi, liền ngay cả năng lực bình tĩnh, tị giật siêu cường như Nguyệt Vũ cũng nhịn được hung hăng co rút, toàn thân run rẩy……

      Này… mẹ nó, cũng quá kích thích , giật người cũng khoa trương như vậy a, đợi mọi người từ trong gió hỗn độn khôi phục lại, chợt nghe thấy tiếng hét tựa như giết heo vang lên, , còn cao hơn cả giết heo, thanh phá tan trường , tiếp đến mỗ nữ phun ra ngụm máu tươi, chảy dài ba thước, ngay sau đó liền lung lay sắp đổ, cuối cùng đời nhà ma……

      Từ nay về sau, thế hệ sắc nữ rốt cục cũng ngã xuống, đừng hoài nghi, chiến tích của nàng lưu danh bách thế, ít nhất Nguyệt Vũ cũng cảm thấy, nàng năng lực đem người này quên !

      Quan sát toàn bộ câu chuyện phấn khiến như vậy, Nguyệt Vũ trong lòng đại thán: Người này nữ cường!

      Thanh mỗ nữ ngã xuống đất, hoàn toàn đưa mọi người trở về từ trong tư tưởng hỗn độn, cuối cùng khôi phục thanh minh.

      Quả nhiên là , tiểu thư cư nhiên chết! Vậy phải làm sao mới tốt bây giờ? Như vậy mà trở về, đội trưởng làm thịt bọn họ mới là lạ!

      “Xú tiểu tử, ngươi… Ngươi, ngươi cư nhiên giết tiểu thư chúng ta, nạp mệnh .” Mỗ nhị trưởng lão hét lớn tiếng, cái gì cũng chuẩn bị, liền khuynh thân tới chỗ Nguyệt Vũ.

      đối thực lực Ngũ Nguyệt huyền tông của mình vô cùng tự tin, tuy nhìn ra thực lực Nguyệt Vũ, nhưng là tên tiểu tử chưa đủ lông đủ cánh có thể cường hãn đến mức nào?

      Bình tĩnh đứng ở nơi đó, Nguyệt Vũ lông mi cũng nhăn chút. Thấy thế, nhị trưởng lão mừng rỡ, quả nhiên tiểu tử này vẫn có cách nào khác đối chọi cùng mình, khẳng định là bị dọa choáng váng.

      Ngay tại thời điểm nhị trưởng lão nghĩ đến chính mình khẳng định có thể tùy tiện đánh chết Nguyệt Vũ, đột nhiên đạo phản kích mãnh liệt từ thắt lưng trái của nàng đánh úp lại. Thình lình xảy ra công kích, làm cho nhị trưởng lão trận kinh hoảng, nhưng để kịp nghĩ, bị đánh bay ra ngoài…”

      Nhìn thân thể gần trong gang tấc kia, nhị trưởng lão hỏa đại, cam lòng, ràng chỉ cách có mấy cm, còn có đánh đến! Tuy cam lòng nhưng lại vì kích khủng bố kia mà hoảng sợ. Nhất kích như vậy, nhị trưởng lão dám khẳng định, thực lực tương đương với đội trưởng nhà mình! Nếu như vậy, phải là, Huyền tôn cấp bậc cường giả sao?

      Thoáng chốc, hai mắt trừng trừng, trong lòng kinh hãi, lần này liền hiểu được, bọn họ là đá đến thiết bản a! Vì thế còn vọng tưởng gì, tại thầm nghĩ chạy thoát, sau đó để đội trưởng xử lý tên kia.

      Nhưng là có thể thoát được sao?

      Đáp án tất nhiên là thể.

      Nguyệt Vũ nhìn nhị trưởng lão lưu chuyển tâm tư, nàng cũng hiểu được, người này khẳng định trong lòng đánh cái tính toán nhặt.

      Bất quá mặc kệ tính toán cái gì, nàng cũng buông tha . Nếu để tên huyền tông cường giả chạy thoát, về sau liền lưu lại hậu hoạn vô cùng lớn, nàng còn có ngốc đến độ giữ lại tên để Liệt Hỏa đối phó với chính mình.

      “Vị đại nhân này, tại hạ có mắt như mù, giờ hiểu được đắc tội ngài, hy vọng tha thứ.” Nhị trưởng lão cố gắng lên đối với Nguyệt Vũ cúi đầu giải thích, mặt biểu tình cực kỳ thành khẩn, nhưng là trong mắt tràn đầy che dấu.

      Nhìn nhị trưởng lão như vậy, đoàn người Liệt Hỏa có chút kinh ngạc. Trưởng lão bọn họ vẫn cao cao tại thượng sao có thể đối với tên tiểu thí hài cúi đầu? Chẳng lẽ tiểu thiếu niên này so với Ngũ Nguyệt huyền tông cường giả còn lợi hại hơn?

      Lạnh lùng nhìn người trước mắt, Nguyệt Vũ khóe miệng gợi lên chút ý cười châm chọc, trong mắt sát ý chút nào che dấu.

      “Tốt, giết ngươi, ta cam đoan giết ngươi.” Nguyệt Vũ cười, cười vô tà, cười hảo hiểm... Nghe nàng như vậy, nhị trưởng lão lập tức trong lòng mừng rỡ. Chỉ cần nàng tại giết , về sau, hừ hừ……

      “Tiểu Điện, , đem người này ăn cho ta.” đợi nhị trưởng lão vui vẻ xong, thanh Nguyệt Vũ lại vang lên. Nội dung liền khiến cho giật nảy cả người!
      Để chích miêu kia đến ăn , chẳng lẽ chích thú này chính là chích vương giả thú vừa rồi mới công kích ? Thoáng chốc, nhị trưởng lão mồ hôi lạnh ứa ra.

      Tiểu Điện từ vai Nguyệt Vũ nhảy xuống, lập tức hồi phục bản thể to lớn, đột nhiên nhất chích lão hổ khổng lồ liền xuất trước mặt mọi người.

      “A, là Kim Văn Điện Hổ, biến dị Kim Văn Điện Hổ. Trời ạ, bản thể lớn như vậy, chẳng lẽ là vương giả thú?” Mỗ vị thành viên Liệt Hỏa la lớn, trong giọng là tràn đầy kích động.

      “Trời ạ, lão tử đời này cũng chưa thấy qua huyền thú uy phong như vậy, là đủ phong cách!” vị thành viên khác của Liệt Hỏa ngửa đầu nhìn Tiểu Điện, vẻ mặt sùng bái , cư nhiên quên chính bản thân mình ở hiểm cảnh!

      Kim Văn Điện Hổ thân da lông vàng óng, dưới ánh mặt trời chiếu rọi, tản ra từng đợt từng đợt quang mang màu vàng chói mắt, quanh thân tràn ngập điện lưu khiến cho người ta sợ hãi, khủng bố.

      “Thực…… …… Là vương giả thú……” Tuy rằng nhị trưởng lão đoán trước Nguyệt Vũ có nhất chích vương giả thú, nhưng kia dù sao cũng chỉ là đoán thôi, nay gặp được, vẫn là thực khó có thể tin.

      “Ngươi, ngươi, ngươi thể giết ta, ngươi .” Nhị trưởng lão vẻ mặt hoảng sợ, đối với Nguyệt Vũ hô lớn.

      Rất là hào phóng cấp nhị trưởng lão chút tươi cười sáng lạn, thuận tiện lộ ra mấy khỏa bạch nha (răng trắng ^^) tức chết người đền mạng, Nguyệt Vũ rất là vô sỉ :“Phải ? Ta giết ngươi?”

      Ra vẻ trầm tư, sau đó tiếp tục:“Đúng nga, ta giết ngươi.”

      Ngừng chút, Nguyệt Vũ nhìn lại nhị trưởng lão rồi liền thở dài nhõm hơi, sau đó vô lại :“Nhưng là, ta chưa có cho Tiểu Điện ăn a!”

      Lời này vừa ra, mọi người đều đồng thời mắng chửi Nguyệt Vũ vô sỉ, cư nhiên biết xấu hổ như vậy. Bất quá tựa hồ lời này vẫn hợp đạo lý, nàng xác thực cho huyền thú của nàng giết a….

      “Tiểu Điện, người này tuy rằng có điểm lớn tuổi, có điểm ô uế, có điểm xấu xí, tóm lại chính là đồ ăn được tốt lắm, ngươi liền nhẫn nại chút .”
      Nguyệt Vũ vân đạm phong khinh , nghe vậy mọi người trận ác hàn.

      thể tưởng được a, thể tưởng được, tuyệt thế thiếu niên thế nhưng lại phúc hắc như vậy, người ta rất nhanh chết, còn đem người ta đến đáng đồng……

      Đột nhiên thân hình như như núi phi hướng nhị trưởng lão áp xuống, sau đó chỉ nghe thấy tiếng “ cần” cuối cùng còn tiếng vang…

      “Chủ nhân…Ngạch, ngượng ngùng, ta vừa rồi khống chế tốt lực đạo, còn nghĩ rằng chỉ va chạm chút, kết quả là dùng sức quá mạnh, liền thành thịt vụn……”

      Nghe xong lời này, chỉ có mọi người chịu nổi, Nguyệt Vũ cũng toát mồ hôi.

      Ngươi nha, thân thể lớn như vậy, cư nhiên còn áp xuống, đây phải là ý định khiến cho người ta thành thịt vụn sao?

      đem người ta thành người có phải hay ?

      Tiểu Điện nhất định là cố ý!

      Lần đầu tiên, Nguyệt Vũ cảm thấy có chút cảm giác tội lỗi, vốn là nhất chích tiểu thú độn khiết (trì độn + thuần khiết), thế nhưng ở chung ngày lại ngày, dần dần bị Nguyệt Vũ đồng hóa, chút cũng còn!

      Mắt thấy nhị trưởng lão thực lực cường đại nhất đời nhà ma, chúng tôm tép chỉ có thể hoảng sợ quỳ xuống đất hô to: Đại nhân tha mạng, tha cho tiểu nhân !...

      Nguyệt Vũ ánh mắt sắc bén quét qua mấy chục người, đám thực lực cũng cường, nàng cũng lười động thủ, vì thế trong trẻo, lạnh lùng mở miệng :“Các ngươi trở về cho đội trưởng các ngươi, ta Quân Dạ giết nữ nhi của , tùy thời xin đợi báo thù.”

      Nguyệt Vũ lại thực vô sỉ cải danh mới, có biện pháp a, Dạ Phù Phong tên này thể dùng rồi.

      Nhưng ngươi sửa liền sửa a, sao còn xâm phạm bản quyền của người ta đây?

      Quân Dạ? Quân Dạ Hi?

      Đây phải tựa như dùng sách lậu sao?

      Nguyệt Vũ trong lòng nho khách sáo chính mình chút, cư nhiên vô sỉ đến độ lấy trộm tên người khác. có biện pháp, ai bảo nàng thể kêu a, chỉ là vừa rồi suy nghĩ nửa ngày cũng ra được, vì thế liên tưởng đến nam tử tuyệt thế lam mâu như hải kia, sau đó……

      Hắc hắc, mượn chút, còn gặp!

      Mặc kệ, dùng hay dùng, Nguyệt Vũ rất là thản nhiên tiếp nhận chuyện này. Mà lúc này mỗ vị nhân thần công phẫn, thiên lý tha, vũ trụ siêu cấp vô địch mỹ nam tử kia tu luyện mạc danh kỳ diệu rùng mình cái, chậm rãi mở ra hai tròng mắt luôn nhắm chặt kia, lam mâu tựa hải lộ vẻ khó hiểu.
      Chính mình, rốt cuộc là làm sao vậy?

      Sau khi giết nam nữ, Nguyệt Vũ quang minh chính đại cướp bóc đại bộ phận nước cùng thực vật của người ta, ném vào gian giới chỉ của mình.
      Nhìn Nguyệt Vũ như cường đạo cướp bóc, mọi người rốt cục cũng hiểu được cái gì gọi là nên trông mặt mà bắt hình dong! (nhìn người thể nhìn mặt ngoài!)

      Ngươi , thiếu niên tuấn như vậy, thế nhưng lại phúc hắc vô sỉ như thế, điều này khiến cho người ta khó có thể tưởng tượng được a!

      Mọi người cảm khái, quả nhiên chân thần vẫn là công bình……

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :