1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Dược y tùy thân không gian - Túy Tịch Vân (23) (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,165
      Được thích:
      12,955
      Chương 22:
      Edit : Mộ Dung Thái
      Beta: Cú Đêm

      Lạc y lại chỉ cho họ cách làm mấy loại đậu hủ khác như đậu hũ thông thường, da đậu hũ, đậu hũ ma bà, đậu hũ nấu canh, hành lá xào đậu hũ, lại chỉ cách nấu sữa đậu nành đặc biệt như thêm cây hạch đào, táo lớn các loại tạo ra các công thức sữa đậu nành khác nhau, còn muốn làm ra nhiều màu rực rỡ thêm nước đậu xanh hoặc nước rau chân vịt sữa có màu xanh, muốn có màu hồng thêm nước đậu đỏ. Ngoài ra còn có đậu hũ thúi, tàu hũ ky, rau trộn đậu hũ. Lạc Y lại chỉ họ đem cửa hàng đậu hũ làm thành nơi bán sản phẩm làm từ đậu hũ lại kết hợp cửa hàng ăn vặt thành nơi có thể phục vụ khách hàng ngày ba bữa ăn. Bữa sáng cửa hàng bán sữa đậu nành cùng bánh quẩy đậu hũ, cơm trưa là bữa cơm với các loại thức ăn làm từ đậu hũ, bữa tối là cháo ăn với bánh bao và đậu hũ trộn rau, quá vài ngày danh tiếng "Lý Ký Đậu Hũ Phường" liền vang khắp nơi. Mỗi người khách đều lấy việc có thể ăn các loại đồ ăn mới làm vinh dự còn trong nhà thôn trưởng buôn bán lời đến vui vẻ trong lòng. Thôn trưởng cùng hai người con trai trong lòng rất băn khoăn muốn phân cho Lạc Y bốn thành lợi nhuận nhưng nàng lại chịu nhận. Sau phen từ chối lại gặp bướng bỉnh của phụ tử ba người cho nên bất đắc dĩ nàng đành phải nhận lấy bất quá chỉ nhận hai thành, thôn trưởng thấy lay chuyển được Lạc Y, cũng chỉ có thể đồng ý.
      Lạc Y lưu lại trong thành mấy ngày, cũng may "Tiệm Đồ Gỗ Gia Mỹ" cùng "Lý Ký Đậu Hũ Phường" cách nhau xa, hai cửa hàng đặt ở nơi phố xá sầm uất cho nên ban ngày Lạc Y chia ra hai cửa hàng dạo nàng nhìn xem có nơi nào cần cải tiến liền lập tức làm, lại thiết kế thêm mấy bản vẽ cho Gia Mỹ còn buổi tối trở về căn phòng xinh đẹp ở hậu viện để dành cho nàng nghỉ lại đó. Hai ngày sau, Lạc Y xem có gì cần nàng quan tâm lúc này mới yên tâm trở về nhà.
      Về đến nhà, Lạc Y nhanh chân hậu viện xem vườn thuốc bảo bối của mình. Nàng sợ mình ở nhà mấy ngày nay thảo dược có gì đó sơ xuất, đây chính là vũ khí kiếm tiền đắc lực nhất a, vạn nhất có cái gì tổn thất cũng phải là chuyện tốt.

      tại sắp vào mùa đông thời tiết càng ngày càng lạnh, Vân Vụ thôn vốn ở núi Vân Vụ cho nên thời tiết lại càng thêm lạnh. núi thực vật sớm rụng hết lá đại bộ phận cây cối hoa cỏ tàn lụi làm cho cảnh vật toàn bộ núi rừng vào mùa đông càng hiu quạnh. Lá rụng đường càng thêm rực rỡ, gió lạnh run, xa chỉ còn chỗ sườn núi còn có vài cọng lá đỏ dưới gió lạnh cật lực bày ra bộ dáng tao nhã cuối cùng của chính mình. Khắp núi đồi hiu quạnh này lại có vài chiếc lá đỏ dưới gió lạnh mùa đông có vẻ nổi bật, nhưng cũng hài hòa.

      Sơn thôn bên cạnh làm ruộng, lúa mạch non mặt đất kiên cường lấy thân mình mỏng manh cố gắng chống đỡ cái lạnh thấu xương, đất trồng rau trong từng nhà cũng chỉ còn lại vài loại chịu rét như cải trắng cùng cải củ. Ngoại trừ nhà Lạc Y đất trồng rau cần , còn vườn thuốc sau hậu viện bởi vì Lạc Y đặc biệt chiếu cố chỉ sợ bảo bối nơi đó bị đông lạnh cho nên cơ hồ mỗi ngày đều dùng nước suối trong gian tưới lần, thế nên dược liệu bị khí hậu bên ngoài ảnh hưởng, ngược lại đến lúc này lại có nhiều loại hoa nở rộ, hương thơm từ vườn thuốc xông vào mũi thơm mát cả vườn.

      Đối với chuyện tình kỳ lạ này Vân Nương sớm biết nguyên do mà những người trong thôn lại biết lý do bên trong, còn có mấy người thôn dân ở xa bên sườn núi thấy cảnh tượng nơi này liền nghĩ tới việc Lạc Y tuổi còn nhưng có y thuật bất phàm, hơn nữa nàng vì người trong thôn làm ít chuyện tốt cho nên người trong thôn đối với hai mẹ con nàng càng thêm tôn kính, chỉ còn thiếu chút nữa là tin Lạc Y là Quan giáng thế.

      Mặc kệ người trong thôn nghĩ thế nào Lạc Y quan tâm vẫn như cũ an ổn sống cuộc sống của mình: mỗi ngày sáng sớm luyện công, sau đó chăm sóc thảo dược của nàng, nếu chính là ở trong phòng nghiên cứu thuốc mới, nghiên cứu các loại sách thuốc sư phụ lưu lại cho nàng, nếu còn thời gian nhàn nhã liền hoàn thành mấy bức tranh cho Lưu Ký tú phường, trong lòng cân nhắc như thế nào có thể vẽ tốt bức tranh.

      Nhìn núi rừng vào đông nàng nghĩ mấy ngày nữa núi rơi trận tuyết đầu mùa lại nghĩ đến hàn mai, núi rừng khắp nơi trắng như tuyết làm Lạc Y có chút chờ mong. Nàng thích mùa đông, thích tuyết, thích ở cửa sổ an nhàn nhìn tuyết rơi và hoa mai nở. Nghĩ đến đây, tay nàng cầm bút tự chủ được ở giấy vẽ bức tranh "Ngạo tuyết hồng mai", từng chùm hoa mai ở núi rừng xa xa dưới tuyết trắng càng nổi bật lên vẻ tươi đẹp, dáng người tao nhã cứng cỏi đứng dưới hoa tuyết làm cho mọi người nhìn đến khỏi sinh ra loại khí tiết hơn người. Nàng đặt bút tại chỗ lại thuận tay đề thêm mấy câu thơ: "Tuyết ngược Phong hào dũ nghiêm nghị, hoa trung khí lễ cao nhất kiên. Quá hạn phiêu linh , sỉ hướng đông quân càng cầu xin thương xót". (Edit và cả Beta đều chịu thua câu thơ này, bạn nào ngang có thể đóng góp dịch giúp, chúng ta hết sức cảm tạ ^^)

      Hôm nay lại có chợ phiên, Lạc Y và Vân Nương cùng nhau chuẩn bị phen chợ mua ít đồ vật cần thiết. Nàng nhìn bầu trời mấy ngày nay có thể có tuyết liền suy nghĩ vẫn là mua ít vật dụng hàng ngày để chuẩn bị phòng ngừa tuyết rơi thể ra ngoài.
      Tới trong thành, trước Lưu gia, đem bức "Ngạo tuyết hồng mai" cùng bức vẽ chân mày giao cho Lưu chưởng quỹ. Lưu chưởng quỹ nhìn thấy mẹ con Lạc Y liền vô cùng vui mừng. Từ khi Lạc Y vẽ mẫu thêu cho cửa hàng nàng sinh ý thu được chỉ nhiều hơn phần đâu, tại yên ổn đứng vị trí thứ nhất về đồ dùng khuê phòng ở Vân Châu thành. Ở cửa hàng thường xuyên có người mua bản vẽ của Lạc Y nhân tiện cũng làm cho sinh ý những thứ khác náo nhiệt hẳn lên có được điều này làm sao Lưu chưởng quỹ mừng rỡ!

      Sau khi thu hai bức vẽ của Lạc Y, Lưu chưởng quỹ đưa bạc tới, lại đưa cho Lạc Y cùng Vân Nương mấy cuộn vải có màu sắc và hoa văn tươi đẹp để cảm tạ. Lạc Y sau khi nhận lấy bạc cũng khách khí nhận lấy mấy cuộn vải lại cùng Lưu chưởng quỹ chuyện hồi, nàng tiếp nhận vài đơn đặt hàng chỉ đích danh mình thiết kế sau đó hạn định ngày giao. Lạc Y thấy thời gian còn sớm, hai người liền cáo từ. Lạc Y cùng Vân Nương cửa hàng Lý thúc nhìn phen, nàng thấy sinh ý náo nhiệt, các loại hàng cung đủ cầu vội đến Lý thúc, Lý thẩm cơ hồ có thời gian cùng Lạc Y mấy câu. Lạc Y vừa lòng các nơi trong tiệm lại tăng thêm vài loại hàng mẫu cho sách tuyên truyền sau đó hướng Lý thúc cáo từ, nàng chuẩn bị cùng Vân Nương cửa hàng đậu hũ của thôn trưởng nhìn xem.

      tới tiệm đậu hũ cách đó xa, Lạc Y liền thấy vây quanh tiệm nhiều người. Trong đó có đám người lên tiếng kêu to, có đám người vây xem còn có ít người chỉ trỏ, nghị luận. Lạc Y nhìn thấy lòng tràn đầy nghi hoặc, chính mình gần đây có bày ra hoạt động gì vì sao lại náo nhiệt như vậy? chẳng lẽ là xảy ra chuyện gì?
      Sau khi trao đổi ánh mắt với Vân Nương, Lạc Y nhanh vài bước tới cửa, tách ra đám người đứng xem. Nàng nhìn thấy trước cửa tiệm có tấm ván, đó có người nằm đắp chăn bông, chỉ lộ ra cái đầu cho nên nhìn ra tuổi cùng thân phận, chỉ biết đó là nam nhân, mà bên cạnh tấm ván có hai ba vị nam nhân mặc gấm vóc, cùng Đại Thuận và Tiểu Thuận cãi nhau.
      Trong đó có vị hình như là đầu lĩnh ước chừng dưới hai mươi tuổi, dáng người mập mạp, vẻ mặt liều lĩnh, đôi mắt hoa đào trừng mắt nhìn Đại Thuận tay còn chỉ trỏ mà miệng lại sạch mắng: "Tốt cho ngươi Lý Đại Thuận, ngươi là đồ đê tiện hạ lưu ở nhà ta học trộm tay nghề lại tự mình mở tiệm thế nhưng còn hạ độc trong tàu hũ. Ngươi xem xem huynh đệ ta ăn thành cái bộ dáng gì? Như vậy cửa hàng ngươi bán gì đó còn có thể cho người ta yên tâm sao? Hừ, hôm nay ngươi cho ta câu trả lời thỏa đáng, đại gia ta cho mọi người biết cửa hàng ngươi mở cửa bán thức ăn đầu độc người như thế nào! Hừ!”
      Đại Thuận từ trước đến nay là hũ nút bình thường trong lòng có chuyện đều được lúc này lại tức giận mặt đỏ lên, bàn tay chỉ vào người nọ tức giận đến phát run nhưng lại cuống cuồng được nên lời, mà Tiểu Thuận bên cạnh lại là tính tình khác, thấy người nọ chỉ vào Đại Thuận mắng sớm nhịn được, từ bên cạnh quăng ra cái ghế ngồi: “Ngươi bậy dám vu oan chúng ta, ngươi thiếu đại ca ta tiền công còn cố ý đuổi việc đại ca ta, tại thấy chúng ta mở tiệm sinh ý tốt ngươi lại đỏ mắt chạy đến nơi này giương oai, ta cũng như đại ca ta mặc người khi dễ, ngươi nếu tránh xa ta chút, xem ta có hay đánh các ngươi răng rơi đầy đất ...”
      Tôm Thỏ thích bài này.

    2. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,165
      Được thích:
      12,955
      Chương 23
      Edit : Mộ Dung Thái
      Beta: Cú Đêm

      Người nọ thấy Tiểu Thuận ném băng ghế liền nhanh chân tránh nhìn thấy Tiểu Thuận lợi hại như vậy vẻ kiêu ngạo của hơi chùng xuống, lại thấy Tiểu Thuận cầm băng ghế giống như thần giữ cửa, có chút nao núng dám tiến lên nhưng cũng cam tâm bỏ qua như vậy, mắt láo liên quay đầu lại kích động quần chúng xung quanh:
      “Ai, mọi người mau nhìn xem, “Lý Ký Đậu Hũ Phường” học trộm bổn người khác thế nhưng lại bỏ độc trong đậu hũ hại người, thức ăn như thế các ngươi còn dám ăn? Lúc này đây cửa hàng còn muốn đánh người a, thỉnh mọi người phân xử dùm ta xem ở đây còn có vương pháp hay ? Hừ, lão tử ta báo quan, cho quan phủ khám xét cửa hàng này, xem các ngươi còn có thể liều lĩnh nữa hay !”

      Mọi người xung quanh tình bắt đầu nghị luận, có vài “người tốt” theo người nọ bắt đầu lên tiếng trách cứ “Lý Ký Đậu Hũ Phường”:

      “Đúng vậy nha, nghe người nằm trước cửa này ăn thức ăn trong cửa hàng này, nếu là như vậy, về sau ai còn dám đến đây mua đồ ?”

      Lạc Y lẳng lặng đứng nghe hồi, trong lòng hiểu được người đến quấy rối là thần thánh phương nào, trong lòng có chủ ý nàng đẩy đám người ra cùng Vân Nương tiến vào cửa hàng. Đại Thuận Tiểu Thuận thấy Lạc Y đến đây lập tức nhãn tình sáng lên tựa như tìm được cứu nhân. Đại Thuận tức đến đỏ mặt mà trong ánh mắt cơ hồ có tia nước mắt, đầy bụng ủy khuất nhìn Lạc Y:

      “Lâm tiểu đại phu, ngươi rốt cuộc đến,... bọn .... bọn bậy ở đây a!”

      Tiểu Thuận cũng lấy băng ghế để vào bên trong cửa hàng “Lâm tiểu đại phu, ngươi xem bây giờ phải nên làm như thế nào? Bằng ta nhất định liều với chúng ta xem bọn họ còn dám tới quấy rối hay ?”

      Lạc Y mỉm cười trấn an hai huynh đệ: "Đại Thuận thúc, yên tâm, có việc gì! Tiểu Thuận thúc, đem ghế để xuống, việc này giao cho con xử lý.”

      xong, nàng hướng Vân Nương bảo nàng (VN) yên tâm, nhờ Tiểu Thuận đưa Vân Nương ra phía sau nghỉ tạm.

      Sau khi thấy Vân Nương theo Tiểu Thuận , Lạc Y lúc này mới cười khanh khách hướng người nọ:

      “Vị công tử này, ngươi là đậu hũ trong cửa hàng ta có độc làm hại vị bằng hữu kia của ngươi, biết ngươi ăn món gì trong cửa hàng? Nếu là do chúng ta mặc kệ là báo quan hay bồi thường ta tuyệt đối nghe theo nhưng nếu ngươi vu khống, ta trước, ta tuyệt đối bỏ qua !”

      Công tử kia nghi hoặc nhìn Lạc Y:

      “Ai nha, ngươi là tiểu nương nhà ai, nhìn ngươi lớn lên cũng xinh đẹp, bất quá vẫn là còn vẫn là nhanh chóng chạy về chơi , đừng có ở đây xen vào việc của người khác !”

      Lạc Y ha hả cười: "Ta là lão bản cửa hàng này, ngươi sao lại ta xen vào việc của người khác a ?”

      "Lão bản? Ngươi là lão bản? Lừa ai đó?"

      Người nọ mở to hai mắt nhìn tin.

      "Như thế nào? Ngươi tin? Đại Thuận thúc, người cho bọn biết con rốt cuộc là ai ?”

      Đại Thuận lúc này mới tiến đến thấy có Lạc Y làm chỗ dựa cho chuyện cũng to nhìn người phía ngoài lớn tiếng trả lời:

      “Đây chính là lão bản của chúng ta, Lâm tiểu đại phu, hơn nữa cách làm đậu hũ này nọ cũng là lão bản dạy cho ta.”

      Công tử kia kinh ngạc nhìn Lạc Y:

      “Ngươi thực là lão bản?”

      “Là phải giả, vạn lần đáng tin.”
      Lạc Y hé miệng mà cười.

      "Hảo, ngươi là lão bản, vậy ngươi liền bồi thường ta , bằng chúng ta báo quan!” Công tử kia thấy lão bản nơi này vậy mà lại là tiểu nương cảm thấy được nàng yếu đuối có thể tùy ý khi dễ, vì thế vẻ mặt cho là đúng.

      “Nga, ngươi bồi thường liền bồi thường sao, mà nếu muốn nhận được bồi thường ngươi phải điều tra xong rồi sau! Chỉ nghe lời bên của ngươi như thế nào lại định tội chúng ta? Ta xem bằng chúng ta để cho vị bằng hữu kia của ngươi ràng, chừng vị bằng hữu kia của ngươi tự biết nguyên nhân!”

      Thu tươi cười, ánh mắt Lạc Y lạnh như băng nhìn về phía người nọ. Người nọ dưới ánh mắt lạnh lùng của Lạc Y nhịn được run cái, trong lòng nghi hoặc nha đầu này như thế nào người lại có khí thế bức người như vậy? Trong lòng có chút chột dạ nhưng miệng vẫn như cũ :

      “Cái gì ...cái gì? ràng là ăn ...ăn đồ trong cửa hàng các ngươi mới thành như vậy!”

      Lạc Y đến gần từng bước nhìn :

      "ồ, phải ? Nếu phải?”

      như thế nào ? Nếu ... phải, ta ... ta tùy ý các ngươi xử phạt!”

      người nọ mực bước lùi về chân tường, tuy rằng trong lòng có chút sợ, nhưng vẫn cường ngạnh như trước.

      “Tốt! ta nghe được, làm phiền các vị đại thúc đại thẩm đứng đây làm chứng cho ta, ta đây liền tự mình hỏi người nằm này chút để chính miệng cho mọi người nghe rốt cuộc ăn cái gì mới thành như vậy !”

      Lạc Y với mọi người xung quanh xong xoay người đến ván cửa phía trước. Nàng thừa dịp ai chú ý liền nhàng nâng tay, ngón tay bắn ra cỗ linh khí thể nhận ra theo đầu ngón tay thoát ra nhanh chóng hướng miệng người nọ viên thuốc . Trong lòng Lạc Y lên tia giảo hoạt: hì hì, nàng vừa mới dựa theo phương thuốc sư phụ lưu lại chế ra cái mê dược, coi như lấy người này làm thí nghiệm nha ! ^^


      Người nọ mở to mắt cảm thấy miệng mình bỗng dưng nuốt xuống đồ vật gì đó, còn chưa chờ phản ứng lại viên thuốc lập tức tan ra, ngay sau đó cảm thấy trận mơ hồ trong ý chí có thanh chỉ huy chính mình.

      xoay người ngồi dậy, mắt nhìn thẳng phía trước, miệng tự chủ trả lời câu hỏi của Lạc Y "Vị đại ca kia, huynh vừa rồi ăn cái gì vậy? Là ai sai khiến huynh làm như vậy?”

      Thanh Lạc Y mềm mại lại mơ hồ. Người nọ nhìn quần chúng đứng xem, vô cùng lớn tiếng trả lời ràng

      “Ta là Trương Đằng ở tiệm đậu hũ Hỏa Kế, Thiếu đông gia chúng ta thấy Lý Ký Đậu Hũ Phường sinh ý náo nhiệt đoạt khách của chúng ta nên nghĩ ra chủ ý này. Trước tiên muốn vu hãm Lý Ký sau đó đem Lý Ký cướp về tay chúng ta. Cho nên cho ta ăn thuốc xổ rồi tới nơi này vu oan giá họa, người này chính là thiếu đông gia của chúng ta.”

      Trương công tử nghe vậy sắc mặt lập tức trắng bệch, run rẩy đưa tay chỉ vào Trương Đằng: “Ngươi....ngươi bậy...”

      Lạc Y hỏi tiếp:

      "Như vậy Trương Đằng, ngươi lời này là bậy sao?”

      Trương Đằng còn thêm: " có, tôi quàng trong tay của ta còn có thuốc xổ, Thiếu đông gia muốn ta uống hết, ta nghe theo vì sợ uống nhiều xảy ra chuyện, cho nên chỉ uống chút, nha, thuốc xổ còn ở đây.”

      xong lấy từ trong vạt áo ra bọc giấy , Lạc Y tiến lên cầm lấy liền mở ra nhìn kỹ, quả nhiên là thuốc xổ, đem bọc giấy kia đưa trước mặt Trương thiếu gia, Lạc Y lạnh lùng cười:

      "Như thế nào, tại ngươi còn lời gì để ? Nhân chứng vật chứng đều có, mọi người ở đây cũng nghe được, nhìn xem ngươi có thể như thế nào!”

      mặt Trương công tử đổ mồ hôi hột nhưng vẫn như cũ đến chết vẫn mạnh miệng : "... bậy...”

      Lạc Y ảm đạm cười: " bậy, đây là chính miệng , nào phải giả? Mọi người đều nghe được huống hồ thuốc xổ này ta cũng có thể tra ra là tiệm thuốc nhà nào đồng thời cũng có thể tra ra được là ai mua! Hừ, ta rồi, vu oan chúng ta dễ như vậy đâu! Trương công tử, ta nghe Thiên Khải quốc chúng ta đối với người vu oan hình phạt là nặng nhất nha !”

      Trương công tử lúc này mồ hôi như mưa thấy mọi người chung quanh đều vây quanh đồng thanh khiển trách chính mình nhịn được hai đầu gối như nhũn ra bùm cái ngồi dưới đất, sớm còn bộ dáng kiêu ngạo vừa rồi.

      như thế nào cũng nghĩ đến rằng người do chính mình dạy dỗ tại sao khi lâm trận lại phản bội mình? Nhìn bộ dáng Trương thiếu gia đáng thương trong lòng Lạc Y cũng có chút đồng tình. Nàng nghĩ kế hoạch kiếm tiền của mình chỉ mới bắt đầu nếu mềm lòng với chừng về sau còn có thể phát sinh chuyện khác!

      Cho nên lần này nhất định thể nương tay, thế nào cũng phải đem chuyện lần này nháo lớn làm cho mọi người đều biết, đem người này ra làm gương, giết gà dọa khỉ làm cho người khác có ý muốn tìm mình gây phiền toái hiểu được rằng nàng phải là người có thể để người khác khi dễ! Có như vậy sau này nàng mới có thể tại Vân Châu thành vững vàng đặt chân, mới có thể tại Lâm Lập địa phương nhiều người giàu có này giữ lấy lãnh địa nhoi!

      Lạc Y lạnh lùng cười:

      "Tiểu Thuận thúc, thúc lập tức kêu vài người đem mấy tiểu nhân này đưa nha môn xử lí con tin Thiên Khải quốc chúng ta trước giờ dân chúng chất phác, Vân Châu thành trị an vô cùng tốt còn có người coi rẻ vương pháp ngay giữa ban ngày, Tiểu Thuận thúc, phiền thúc cho đại nhân nghe, đem những người này trừng trị thích đáng nhìn xem về sau còn có ai dám đến đây quấy rối?”


      xong hướng mọi người chung quanh thi lễ: “Các vị hương thân, các vị nguyện ý làm chứng nên hôm nay tiệm chúng ta vì cảm tạ các vị, bổn tiệm giảm nữa giá, hoan nghênh các vị vào thưởng thức mỹ thực đậu hũ!”

      Mọi người nghe thế liền có mấy người liền theo Tiểu Thuận nha môn những người khác sớm tràn vào cửa hàng như ong vỡ tổ, Lạc Y đối với Đại Thuận còn ngẩn người cười:

      “Đại Thuận thúc, còn mau vào tiếp đón mọi ngươi nha!”

      Đại Thuận lúc này mới giật mình tỉnh ngộ liền chạy nhanh vào chào hỏi khách. Trong chốc lát, mỹ thực đậu hũ nóng hổi liền có ở từng bàn, Lý Ký Đậu Hũ Phường khôi phục náo nhiệt.

      Tiểu Thuận từ trong nha môn trở về cao hứng mang tin tức tri phủ đại nhân xử mấy người kia ra : “Tri phủ đại nhân là thanh quan, nghe ta trình bày xong lại hỏi Trương Đằng kia, ở trước mặt Đại lão gia khai toàn bộ.

      Tri phủ đại nhân nghe xong liền đem Trương thiếu gia cùng mấy người kia toàn bộ bắt giữ, chỉ bắt Trương thiếu gia trả tiền công còn thiếu cho Đại Thuận còn phạt trăm lượng. Mặt khác mấy người còn bị phạt hai mươi trượng, cuối cùng Tri phủ đại nhân còn nếu bọn họ dám có lần sau cũng trừng phạt như thế!”
      Tôm Thỏ thích bài này.

    3. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :