1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Dược hương trùng sinh - Hi Hành (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 26 Thất Tịch

      Editor : thu_gà_nhà_nuôi

      Beta : Thiên My

      Nguồn: Tàng Thư Viện


      **********************************

      Duỗi tay đánh khuôn mặt tươi cười, Cố Thập Bát Nương khẽ cười gật đầu.

      "Ngươi có chuyện gì chứ? Chúng ta mau trở về thôi, còn nhiều việc phải làm nữa. nghĩ tới Chu đại tiểu thư thực rảnh rỗi nha." Đậu Hoa .

      Chu Lệ Nương thầm cắn răng, nhìn Cố Thập Bát Nương cười " Thực quấy rầy Cố tiểu thư..."

      xong, nghiêng người nhường đường, bỗng nghĩ đến cái gì vội "Đúng rồi, lễ Thất Tịch cũng sắp tới. Cố tiểu thư, chúng ta cùng nhau xem rước đèn !"

      Sau lại bổ sung thêm câu "Đến lúc đó, Tôn tiểu thư cũng ở đấy, tất cả chúng ta có chỗ ngồi tốt."

      Tôn tiểu thư chính là thiên kim tiểu thư huyện lệnh, Chu Lệ Nương này cùng nhóm tiểu thư quan gia qua lại mật thiết.Đậu Hoa khỏi cảm thấy ngột ngạt, bĩu môi, đem câu ta cùng Thập Bát Nương hẹn trước nuốt trở vào.

      Nàng quên, Cố Thập Bát Nương kì cũng là tiểu thư con nhà quan, chút giao tình này là nàng nghĩ ra, bản thân nàng chẳng qua là con của thương hộ mà thôi.

      "Chuyện này... Thực khéo, ta cùng Đậu Hoa có hẹn trước..." Cố Thập Bát Nương cười .

      mặt Chu Lệ Nương tia kinh ngạc, mắt nhìn Đậu Hoa mà Đậu Hoa cũng khác là mấy nhưng rất nhanh tươi cười.

      "Thực khéo..." Chu Lệ Nương dám mở miệng mời Đậu Hoa, mang theo Cố Mười Tám Nương ngại, dù sao thân phận ở chỗ ấy.Nhưng với Đậu Hoa giống nhau, mang nàng ta chẳng khác gì muốn cho nhóm Tôn tiểu thư mắng chết sao.

      Cố Thập Bát Nương tạ ơn nàng rồi cùng Đậu Hoa khoác tay nhau cáo từ.

      " Thập Bát Nương, ngươi cảm thấy nàng ta diễn kịch?" Đậu Hoa thấp giọng hỏi "Chu Lệ Nương nàng là người giả dối."

      Cố Thập Bát Nương có trả lời mà hỏi ngược lại "Đậu Hoa tỷ tỷ, có người cùng phụ thân ngươi cãi nhau, ngươi giúp phụ thân ngươi hay là người kia? Gặp người đó mặt lại hướng người ta nhận lỗi, cười cười được ?"

      "Ta điên mới như thế a, ai dám cùng phụ thân ta cãi nhau, ta mắng người đó! Gặp mặt người đó ta phải đánh trận mới hả giận." Đậu Hoa lập tức chống nạng , tựa hồ thực đứng trước mặt người dám bất kính với phụ thân nàng.

      "Nếu người sai là phụ thân ngươi sao?" Cố Thập Bát Nương cười hỏi.

      " Phi! Dẫu có sai đó cũng là phụ thân ta!" Đậu Hoa nhanh chóng đáp.

      "Đổi lại là ta cũng như vậy." Cố Mười Tám Nương cười , lầm bầm đọc "Văn tử vi phụ , phụ vi tử , nghe thấy phụ tử tương ngồi vậy, luật pháp như thế, nhân tình như thế."

      Đậu Hoa biết chữ, nghe nàng khỏi to đầu " Thập Bát Nương, ngươi cái gì? Cái gì phụ phụ tử tử, chúng ta Chu Lệ Nương, ngươi lại nghĩ tới nơi nào rồi."

      " chính là phụ tử xa, như ngươi phụ thân ngươi cùng người cãi nhau, ngươi hỏi nguyên do hẳn là đứng về phía phụ thân ngươi. Đây phải lỗi lầm gì, ngược lại là thói quen của con người." Cố Thập Bát Nương ngừng cười, mặt lãnh ý, quay đầu lại nhìn.Chu Lệ Nương sớm hòa vào trong đám người nhìn thấy đâu "Hôm nay, Chu Lệ Nương nàng gặp ta mà chỉ vào mũi ta thóa mạ vài câu, ta còn kính nàng là cái quân tử, nghĩ đến nàng mang tâm tư tiểu nhân".

      Đậu Hoa nghe thấy, giật mình, chợt hừ tiếng "Ta sớm nàng làm bộ làm tịch giả mù sao mưa.Mọi người còn tin, tất cả ai cũng thích nàng như vậy.Chỉ có Thanh Nương có suy nghĩ giống ta a, chúng ta để ý nàng". Đậu Hoa cao hứng , rốt cuộc có người cùng chính kiến với mình, hơn nữa còn có thư lý làm chứng.Nàng càng nghĩ càng cao hứng, rung cổ tay Cố Thập Bát Nương " Thập Bát Nương, lễ Thất Tịch chúng ta cũng xem rước đèn , ngươi yên tâm, cậu ta có tiền dựng cái dàn cao, chúng ta cũng có chỗ ngồi tốt."

      Mặt Cố Thập Bát Nương giãn ra cười “Được”

      Thất Tịch là ngày hội náo nhiệt của toàn bộ đại Chu triều, huyện Tiên Nhân tuy nhưng ngoại lệ. Thời điểm trung tuần tháng sáu sau thất thất hội chùa liền chuẩn bị bắt đầu.Hội chùa chính thức bắt đầu từ mùng tháng bảy đến mùng bảy tháng bảy kết thúc, này thất thiên tại thành Tây Ngọc Hoàng điện đáp dàn chào xướng tuồng vô cùng náo nhiệt.

      Học viện tại mùng bảy tháng bảy ngày này phóng nhất thiên giả, đại gia có thể vào thành du ngoạn.

      Thái Văn căn bản định ra ngoài nhưng đúng dịp có người bằng hữu từ xa tới đây thăm . Đây là thời điểm mười sáu mười bảy tuổi thích náo nhiệt, lý nào lại bỏ qua ngày hôm nay.

      Vừa đến phố xuống vô cùng náo nhiệt, người bạn bên cạnh sướng run mà Thái Văn càng lúc càng bình tĩnh, mãi cho đến khi thấy cửa hàng sách mới có thể tạm hoãn khắc.

      "Địa phương như vậy lại có sách tốt." Bằng hữu ở trước giá sách lật xem, đưa ra tên khai sinh chữ ướt át thư liếc mắt đưa ghèn cười nham nhở.

      Thái Văn thuần túy là tiến mượn sách hương khí chậm rãi tâm cảnh, nghe lời, lại là bên cạnh cái tiểu hỏa kế chuyện hấp dẫn .

      "Chao ôi! Nha đầu lại tới..."

      " chán ghét!Sao lại có người mặt dày như thế?"

      "Đúng vậy, nàng xem gần mười ngày nửa tháng..."

      "Xem bộ dáng nghèo kiết xác có tiền mua của nàng ta kìa"

      "Còn mua cái gì?Chỉ sợ sớm xem xong rồi."

      Thái Văn nghe người ta qua có nhiều học sinh gia cảnh nghèo, thường thường hội làm vài đục vách tá quang sư, nhưng nữ hài tử rất hiếm lạ.

      khỏi đem tầm mắt hướng bên ngoài, so với địa phương khác phố, cửa hàng sách cũng ít khách dừng chân, ở bên ngoài trước cửa hàng sách, nữ hài tử đứng dẫn người chú ý.

      Nàng cúi đầu, tay chuyên chú lật quyển sách dày, đưa bản thân tách rời khỏi náo nhiệt ở bên ngoài.

      Hóa ra là nàng! Thái Văn nhận ra, khỏi khẽ gật đầu.

      "Nhìn cái gì?" Người bằng hữu duỗi tay trước mặt quơ quơ, thuận theo mắt nhìn, thấy tiểu nương mặc quần áo vải thô, trang điểm giản dị, người cúi đầu chỉ thấy cằm nhắn.

      "Thức ăn sơn dã nhìn qua cũng ngon miệng" Người kia hì hì cười .

      Thái Văn nhìn , " Đấy là muội muội Cố Hải."

      "Cố Hải?" Người kia nghĩ nghĩ " Ngươi chính là người giữa trưa uống nước thay cơm?"

      "Ta nhiều như vậy, ngươi chỉ nhớ kỹ điều này?" Thái Văn cau mày .

      Bằng hữu hắc hắc cười, dùng ngón tay gõ gõ đầu vai " Nhớ chứ nhớ chứ, chỉ là cái này thú vị, ta nhớ ngươi tuy có túc, nhưng cần có thể bổ vụng về, cũng là khả tạo tài thôi."

      Thái Văn xem mắt nhìn sách của chính mình, tên sách ướt át phá lệ dễ thấy, khỏi nhíu mày đẩy ra hai bên.

      Người bán hàng lúc này lại ra, ánh mắt xem thường, dùng chổi lông gà quét tới quét lui vài quyển sách, thỉnh thoảng ho khan vài tiếng.

      "Ca ca bỏ ăn cơm dành tiền mua giấy viết, muội muội đứng xem sách, huynh muội hai người này cũng hiếu học nha" Bằng hữu cười , chuyện từ điếm nội hoảng ra, Thái Văn biết muốn làm cái gì, cùng ra.

      "Thập Bát Nương, Thập Bát Nương, ngươi xem xong rồi?" Đậu Hoa từ bên cạnh xuất chụp lấy cánh tay Thập Bát Nương hỏi, tay còn lại làm cử chỉ sinh động như con thỏ bái nguyệt.

      Cố Thập Bát Nương bị nàng vỗ, từ trong sách lấy lại tinh thần, còn chưa kịp lời nào, liền thấy bộ dạng kì quái của người bán hàng "Đúng a, tiểu nương tử xem xong rồi phải ? Nhìn trúng? Mua hay là mua a?"

      Cố Thập Bát Nương mặt hơi đỏ, cứng đầu để sách xuống tiếng mua, bỗng có người cầm lên

      "Mua, ta thay tiểu nương tử mua.”

      Cố Thập Bát Nương nghe vậy ngẩn ra, ngẩng đầu lên nhìn thấy công tử trẻ tuổi chuyện, mặt mũi thanh tú, người mang theo cỗ khí phú quý. Nhìn cũng nhận được nên tầm mắt lập tức dừng tại người bên cạnh công tử kia, người đó phải là Thái Văn sao.
      song ngư, Phong Vũ Yên, linhdiep175 others thích bài này.

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 27

      Editor : thu_gà_nhà_nuôi

      Beta : Phượng Minh Nguyệt

      Thiển Thiển

      Nguồn: Tàng Thư Viện

      Thái Văn nghe bằng hữu mạo muội , định duỗi tay ngăn cản nhưng cũng muộn.

      “Tiểu nương tử, chúng ta cùng ca ca ngươi đều là chỗ quen biết, ngươi đừng quá khách khí…” Công tử mặt cười vui vẻ, mặt khác giơ tay gọi tiểu hỏa kế lại đây.

      “Đa tạ công tử…”. Cố Thập Bát Nương vội cúi đầu cảm ơn, liền đưa ra xâu tiền cho tiểu hỏa kế đứng phát ngốc bên cạnh “ Chỉ là tiểu nữ mua nó nên dám để công tử phải tiêu phí tiền bạc”.

      “Hử? Ngươi mua? Ngươi có bao nhiêu tiền?...”. Công tử lắc đầu để ý, định tiếp bị Thái Văn đứng đằng sau lưng chọc vào người, khỏi nhếch miệng. quay lại nhìn thấy Thái Văn sắc mặt tối sầm, đôi lông mày nhíu lại đến cực hạn, làm cho những lời định ra đành phải vội nuốt vào.

      “Tiểu ca, ngươi cầm tiền xem đủ ?” Cố Thập Bát Nương hướng tiểu hỏa kế .

      Này đến rốt cuộc là diễn trò gì? Tiểu hỏa kế có chút hiểu, nhưng mà vẫn là mua, vội đếm tiền trong tay, lập tức mặt mày hớn hở cười “Đủ, đủ, hai mươi văn tiền liền đủ”.

      Đậu Hoa nghe đến giá tiền đứng trơ ở bên như con thỏ há hốc mồm.

      Cố Thập Bát Nương nhận tiền thừa xong hướng tiểu hỏa kế lời cảm ơn, cầm lấy sách, sau đó quay ra thi lễ với Thái Văn và vị công tử kia “Tiểu nữ cáo biệt hai vị học huynh”.

      Thái Văn hơi gật đầu, xem như lời chào hỏi, Cố Thập Bát Nương mới cùng Đậu Hoa ra về.

      “Chao ôi, này tiểu nương tử…” Công tử trẻ tuổi lắc lắc đầu “Ta đây là có hảo ý giúp đỡ, vậy mà nàng còn cảm kích…”. Thái Văn liền trợn mắt nhìn .

      “Rồi. rồi, ta biết rồi…” Công tử dám nhiều, vội chắp tay “Là ta sai, biến chuyện tốt thành chuyện xấu, nếu tiểu nương tử cũng mất tiền…”

      Thái Văn quay đầu thèm với , cất bước trước, công tử vội ném sách sang bên nhanh chóng theo phía sau.

      “Ta biết phần tử trí thức lúc nào cũng tỏ vẻ thanh cao, chỉ là nghĩ tiểu nương này cũng vậy…ngươi tại bọn họ cũng là nghĩ quá nhiều… phải chỉ là quyển sách thôi sao…thực quá mọn mà… Thôi thôi, được rồi được rồi, ta …"

      Giọng từ từ mất hút, tiểu hỏa kế nhìn hai cái bóng lưng xa bĩu môi khinh thường, vỗ vỗ quyển thoại bản bị vị công tử kia ném lại “ là, còn tưởng là kẻ lắm tiền, chẳng phải xem cả nửa ngày còn mua được cuốn sao…”

      “Thập Bát Nương” Đậu Hoa vừa né tránh người đường, vừa kinh sợ nhìn Cố Thập Bát Nương cầm quyển sách tay, nguyên lai quyển sách lại quý như vậy, thực đúng là nữ tử nhà trí thức cùng nữ tử con tiểu thương giống nhau, lại dám bỏ từng ấy tiền để mua cái này.

      Cố Thập Bát Nương vẻ mặt ngột ngạt nhìn chằm chằm cuốn sách trong tay mà than thở, này tính là báo ứng? Thiên hạ quả nhiên có bữa cơm nào mà phải trả tiền.

      “Chao ôi” Đậu Hoa va vào vai Thập Bát Nương, so với giá tiền trời của cuốn sách nàng có hứng thú hơn với hai vị công tử khi nãy, liền cười tít mắt hạ giọng “ Hai người khi nãy là ai, hình như cùng ngươi quen biết?”

      “Là học huynh của ca ca ta..” Cố Thập Bát Nương nhìn thấu tâm tư của Đậu Hoa, cười cười vuốt xuôi đầu mũi của nàng ấy: “Biết cái gì mà biết, chỉ là gặp qua lần thôi, thể giới thiệu với ngươi”.

      Thập Bát Nương vừa vừa cười làm sắc mặt của Đậu Hoa ửng hồng, nghĩ nàng ấy thế mà hiểu mình, liền đưa tay cù Thập Bát Nương, hai nữ tử cười đùa vui vẻ đến hết ngã tư đường còn chưa dừng.

      “Buổi tối cùng xem tuồng, hôm nay là ngày diễn cuối rồi đấy…” Đậu Hoa quên hỏi.

      Cố Thập Bát Nương lắc lắc đầu, căn bản là nàng xem vô.

      “Ngươi thực muốn xem?” Đậu Hoa nhìn thấy phản ứng của nàng, có chút hiểu, hỏi “Rất nhiều người thích xem, ngươi thế nào lại thích xem?”.

      Cố Thập Bát Nương khỏi cười cười, xem tuồng ư? Đương nhiên, đời có mấy ai lại thích xem, lại nghĩ đến kiếp trước nàng vẫn chưa lần đến kịch trường. Nhưng lúc này nghĩ đến những căn bệnh nguy kịch có thể lấy sinh mạng của bệnh nhân bất cứ lúc nào, trừ sinh tồn ra còn có cái gì có thể khiến nàng thích?

      Cố Hải cầm xấp giấy dùng qua đem đến cho Thập Bát Nương, nàng nhanh chóng đem cách bào chế suốt mấy ngày nay viết lên thành sách thuốc.

      “Thập Bát Nương, ở đây vẫn còn…” Cố Hải đưa giấy tới cho nàng.

      Vì để tiết kiệm tiền, Thập Bát Nương chỉ có thể dùng giấy mà Cố Hải dùng qua để sao chép, Cố Hải về sau biết vậy cũng lưu tâm chủ động giúp nàng giữ lại, thậm chí tại học đường cũng đem giấy người khác muốn dùng nữa nhặt về.

      “Vâng, ca ca, muội về sau cần chép nữa”. Cố Thập Bát Nương cười tiếp nhận xấp giấy trước đó sao chép ở bàn cất kỹ.

      “Muội … mua?” Cố Hải nhìn thấy bàn có kinh thư, có chút kinh ngạc liền hỏi, đột nhiên lại cảm thấy lời của mình có chút đúng, dễ làm muội muội hiểu lầm mình trách nàng ấy tiêu xài tiền phung phí, vội đổi lại ngữ điệu nhàng, làm bộ dáng thích thú “Chỉ dựa vào trí nhớ của muội, vẫn nên trực tiếp mua cuốn sách vẫn tốt hơn”.

      Tâm tư của Cố Hải như thế nào Thập Bát Nương hiểu , nàng cười cũng có chút ê ẩm.

      “Tốt, tốt, có thể kiếm thêm nhiều tiền..” Cố Hải cười cười vội mấy câu liền ôn tập bài.

      Cố Thập Bát Nương ngồi trong sân thu dọn xong chén đũa, sắc trời dần chuyển sang màn đêm đen tối, phố phường náo nhiệt quanh quẩn trong trung, Tào thị vẫn chưa trở về, mau thân nhận sửa viện trước của Ngọc Hoàng điện để kiếm thêm ít tiền.

      “Cố gia nương tử” Có người gõ cửa ầm ĩ bên ngoài, thanh nóng vội.

      Thập Bát Nương mở cửa, thấy nam nữ đứng bên ngoài.

      “Tam thúc tam thẩm”. Cố Thập Bát Nương nhận ra họ là người trấn , vội chào hỏi.

      “Nương ngươi đâu?” Nữ nhân ngó vào bên trong xem thử.

      “Nương ta ở Ngọc Hoàng điện”. Cố Thập Bát Nương đáp, mời bọn họ vào trong nhà ngồi.

      “Ngồi cái gì mà ngồi, nương người về với nàng ta, nhanh nhanh trả tiền cho chúng ta…” Nữ nhân vẻ mặt mấy bình tĩnh gắt gỏng

      “Nhà chúng ta có tiền”. Cố Hải sắc mặt cứng ngắc từ trong nhà ra “Tam thúc tam thẩm, có thể thư thả vài ngày…”

      có?” Nam nhân la lớn: “Ngươi lừa quỷ à… Ai chẳng biết nhà các ngươi bán … bán … bán cái gì nhỉ?”

      Nam nhân vội quay về phía nữ nhân

      “Bán dược”. Nữ nhân liền tiếp “Phát tài lớn đó”

      “Ai chúng ta bán dược phát tài?” Cố Thập Bát Nương mở miệng đánh gãy lời của bọn họ

      “Ai ? Là mọi người chứ ai”. Nữ nhân hừ tiếng “Đừng hòng lừa ta, nương ngươi trả cho Ngưu Nhị lượng bạc, còn ta đây chỉ có ba trăm văn, có trả cũng phải trả cho chúng ta trước mới đúng chứ…”

      “Tam thúc tam thẩm…” Cố Hải lần nữa bước lên chắp tay giải thích chính nhà mình nay có tiền, thỉnh mong bọn họ thư thả cho chút ít thời gian, dĩ nhiên bọn họ chịu, liến thoắng ngừng quở trách.

      Cố Thập Bát Nương xem hai người trước mắt đóng miệng mở miệng ngừng, trong đầu chỉ lặp lại câu Bán dược phát tài.Chu chưởng quầy quả nhiên là đồ tiểu nhân bỉ ổi. Nàng khỏi cắn chặt môi dưới hừ lạnh tiếng.

      “Ta cảnh cáo các ngươi, cho các ngươi tối đa ba ngày, nếu còn chưa chịu trả tiền, đừng trách chúng ta đây để yên. Đừng tưởng chúng ta có thể chịu khi dễ”. Hai người ném lại vài lời rồi quay ngoắt .

      “Thập Bát Nương…” Cố Hải đóng cửa, gắt gao nắm chặt tay thành quyền, đôi con ngươi đọng chút nước mắt, quay lại thấy muội muội ngẩn ngơ, vội thu lại tâm tình an ủi nàng “Đừng sợ đừng sợ, sao đâu, có ca ở đây…”

      “Ca ca, sao, có chuyện gì, muội sợ…” Thập Bát Nương nhìn gật đầu .

      Muội muội quả nhiên thay đổi, lúc trước nếu gặp phải việc này e sớm chạy vào phòng khóc sướt mướt. Cố Hải cảm thán mấy câu trong lòng, nhưng nghĩ đến việc lúc nãy lại cau mày.

      Nhiều người đến nhà đòi nợ, lại nhà bán dược phát tài. suy nghĩ lại, vẫn cảm thấy ngọn nguồn chuyện này cũng do muội muội cùng Chu Chưởng quầy sinh mà ra, tuy rằng có người đồng ý mua dược của muội muội, lại khiến bên ngoài nghĩ bọn thực kiếm được nhiều tiền.

      “Muội xem là người kia thực thấy dược muội làm rất tốt” cười nhấc tay xoa xoa đầu muội muội “Muội của ca giỏi giang”

      Cố Thập Bát Nương nhịn được cười, đầu mũi chua xót.

      Có Chu chưởng quầy quấy nhiễu, so với ngày trước còn chật vật hơn, chỉ với Viễn Chí cũng đủ lo cho sinh hoạt gia đình, phải làm cái gì đó so với Viễn Chí còn quý giá hơn?

      “Thập Bát Nương, bán dược sao?” Chu Lệ nương nhìn thấy Thập Bát Nương xách giỏ ra cửa, vội chào hỏi.

      Cố Thập Bát Nương vốn định để ý nàng, nhưng nghĩ lại bỗng quay đầu ảm đạm gật đầu cười.

      Thấy nàng nhìn mình, Chu Lệ Nương rất cao hứng, xuống bậc thang cười xởi lởi “Vẫn là đến Hà Trung huyện, xa như vậy…?”

      Cố Thập Bát Nương vẫn gật đầu nhưng chuyện, muốn xem thử nàng gì.

      “Thập Bát Nương” Chu Lệ Nương vẻ mặt thành khẩn “Có dược, hay là vẫn bán cho chúng ta

      Cố Thập Bát Nương cười cười, cự tuyệt cũng đáp ứng, khoát tay rảo bước nhanh.

      “Thế nào? Biết dược nhà người ta tốt, mơ tưởng” Đậu Hoa phía bên kia vẫn xem, lúc này vội la lớn.

      Chu Lệ nương lườm nàng cái, xoay người tiến vào gian phòng, Chu chưởng quầy bây giờ ngồi ở phía sau bàn tính toán, chắc do buôn bán sinh nhiều lợi nhuận, lúc này nghêu ngao hí khúc.

      “Cha, Bành Nhất Châm thiếu mấy cân dược liệu sao, muốn giở trò gì?” Chu Lệ Nương tâm tình tốt .

      đương nhiên thiếu mấy cân dược liệu…” Chu chưởng quầy vẫn như trước vẻ mặt vui sướng “Ta biết ta biết, đây phải là muốn bôi đen mặt ta? Tùy , chuyện này cũng chẳng phải lớn lao gì, muốn cất nhắc tiểu a đầu, chẳng lẽ có thể khiến chúng ta đóng cửa ngừng kinh doanh? Tức cười”.

      “Bành Nhất Châm thực đáng ghét, luôn muốn cùng chúng ta đối nghịch” Chu Lệ nương xoắn khăn tay thở phì phì .

      ta lòng dạ hẹp hòi, nếu phải hận thù đương nhiên thưởng cho trông coi cửa hiệu, đừng để ý tới …” Chu chưởng quầy xong, lại suy tính kỹ, nhìn vào mắt nữ nhi " Ngươi cùng với Cố Thập Bát Nương kết giao như thế nào rồi?"

      Chu Lệ nương chu miệng, lòng mang đầy cự tuyệt “Còn được, nàng tuy đối với ta vẫn nóng lạnh, nhưng chịu bắt đầu chuyện”.

      “Như thế là tốt, như thế là tốt”. Chu chưởng quầy vân vê râu cười .

      “Cha, phải hay cha với mọi người dược nàng tốt, nếu được giá chúng ta liền mua?” Chu Lệ nương cau mày “Như thế chẳng phải đắp vàng lên mặt nàng ta?”.

      Chu chưởng quầy ha hả cười, nhìn nữ nhi thâm trường "Lệ Nương, nay Cố gia suy tàn, nghe còn mượn tiền người ngoài, là hàng xóm láng giềng, chúng ta có thể giúp được ít cứ giúp, để nàng kiếm chút tiền có cái gì tốt?".

      Chu Lệ Nương ngẩn người, rất nhanh hiểu ý tứ trong lời của cha, liền lộ ra khuôn mặt tươi tắn.

      “Cha, có phải Trương gia ra chủ ý hay ? Ta thấy lén lút vụng trộm tới tìm ngươi, cũng cùng nha đầu đó có tức giận? Chúng ta làm sao nghe ? cho chúng ta được ích lợi gì?”. Nàng nghĩ tới chuyện, vội vàng hỏi.

      Chu chưởng quầy khụ khụ tiếng “Cái gì Trương gia ... ta ngươi đừng có suốt ngày chạy loạn, hiệu thuốc bắc này sớm hay muộn ngươi cũng tiếp nhận, tuy là nữ nhân nhưng cũng nên học thêm, biết ít nhiều cũng tốt, miễn đến lúc đó bị người ta lừa...”

      Chu gia chỉ có mình nàng là nữ nhi, bây giờ tuổi tác lớn, đem nàng gả ra ngoài cũng thấy nỡ, Chu chưởng quầy cũng thể bỏ hiệu thuốc bắc kinh doanh trăm năm rơi vào tay người khác, đến cuối cùng quyết định tìm hiền tế tới cửa ở rể.

      Chu Lệ Nương đối với quyết định này vốn nguyện ý, nhưng lại thể từ chối nên chỉ đành làm theo, Chu chưởng quầy biết đầu óc nữ nhi cũng đến nỗi nào, nhưng chính là đối hiệu thuốc bắc kinh doanh là cái làm bên ngoài, chỉ sợ tương lai bị hiền tế làm ăn phát triển lại khi dễ phụ nhân, cho nên ép nàng học dược liệu.

      “.. Mấy ngày nữa Hà Trung huyện tổ chức đại hội dược thảo, rất nhiều từ địa phương khác tập trung đến đây, ngươi cùng ta mở mang kiến thức...” Chu chưởng quầy vân vê râu, ý vị thâm trường cười cười “Đến lúc đó còn có màn kịch vui để xem...”

      Mà lúc này, Bành Nhất Châm đứng ở trước mặt Cố Thập Bát Nương, mời nàng đến đại hội dược thảo.

      *********************************

      Chương 28: Lời mời

      Editor: thu_gà_nhà_ nuôi

      Beta: Baby Trùm

      Nguồn: Tàng Thư Viện



      ****************************

      “Thập Bát Nương, dược hành huyện Hà Trung của chúng ta chuẩn bị tổ chức kiện, được thêm kiến thức, hơn nữa giá dược liệu thời điểm này rẻ hơn ngày thường...” Bành Nhất Châm cười ha hả , nghĩ đến cái gì đó lại vỗ tay cái rồi “Đúng rồi, ngươi bán Viễn Chí tịnh chế, đừng lên núi đào nữa, phí sức lực, trực tiếp mua Viễn Chí, như vậy tiết kiệm thêm thời gian, lại có thể kiếm nhiều tiền hơn, phải tốt hơn sao?”

      Cố Thập Bát Nương nghe vậy nghĩ nghĩ rồi khẽ gật đầu, đây cũng là thông suốt. Bán dược liệu cùng bào chế dược liệu là hai nghề quan hệ với nhau, bình thường người bào chế dược liệu là trực tiếp bán dược liệu nguyên chất, còn nàng ngay từ đầu nguyên bản chỉ là nghĩ hái dược liệu trực tiếp đem bán, chẳng qua hiểu biết ít nên tự giác tiến hành tịnh chế, nếu như nàng có thể bào chế chính xác là cần phải chính mình đào dược.Chẳng qua nếu muốn trực tiếp thông qua con đường trước mua sau bán để kiếm tiền, đầu tiên nàng phải có tiền vốn .

      “Chỉ là ta...” Nàng băn khoăn mở miệng.

      “Tiểu nương tử chính là có nhiều tiền?” Bành Nhất Châm lập tức sao, ta cho tiểu nương tử vay... Đến lúc đó, lại từ tiền mua dược liệu của tiểu nương tử trừ ...”

      Cố Thập Bát Nương giương mắt nhìn .

      Thấy ánh mắt nàng, Bành Nhất Châm cảm thấy tự nhiên, tiểu nương tuổi còn , ánh mắt thế nào lại cứ như trải qua hết thảy tang thương thấu lòng người.

      Cố Thập Bát Nương chuyện, khoé miệng tựa hồ lên tia cười.

      “Vậy ta thuê tiểu nương tử ngươi như thuê người bào chế dược liệu bình thường...” Bành Nhất Châm vừa vừa cười tiếp, xong cảm thấy lỡ lời, chà xát hai tay vội , “Khụ... Ta chỉ là so sánh... phải tiểu nương tử ngươi...”

      Thân phận Cố Thập Bát Nương ở nơi nào...

      Cố Thập Bát Nương để ý câu đó của , tâm tư nàng ngừng lại ở câu đầu tiên. Như vậy theo tưởng tượng, chính là đạo lý đó, Cố Thập Bát Nương khỏi nhìn, như vậy có phải hay chính mình từ người bán dược chuyển thành sư phó bào chế?

      “Huống chi hiệu thuốc bắc của ta , nuôi nổi sư phó bào chế...” Bành Nhất Châm ngại ngùng .

      Tiền công trả cho sư phó bào chế rất cao, tương đương với đại phu, mà ở dược hành lớn, sư phó bào chế thậm chí còn có thể làm nhị chưởng quỹ.

      Tâm lý Cố Thập Bát Nương mơ hồ hưng phấn, thực ràng thành sư phó bào chế so với bán thảo dược kiếm được nhiều tiền hơn, đáng tiếc tại nàng cảm thấy kiến thức còn quá thiếu, chỉ dựa vào Viễn Chí có thể làm nên trò trống gì?

      “Đến lúc đó Đổng lão gia cũng tới...” Bành Nhất Châm nháy nháy mắt, “Bát Nương, Đổng lão gia muốn thu nhận đệ tử...”

      Hai mắt Cố Thập Bát Nương sáng lên nhìn về phía , Đổng lão gia... Đồ đệ...

      “Chẳng qua, khụ khụ...” Bành Nhất Châm lại nghĩ tới thân phận Cố Thập Bát Nương, cảm thấy tin tức mình ra sai đối tượng, sửa lại lời , “Đổng lão gia còn giám định dược, Bát Nương, đến lúc đó nếu có duyên để lão nhân gia nhìn xem rồi đánh giá Viễn Chí của ngươi chút... Này chính là biển chữ vàng”.

      Đó là đại hội dược lớn, mà danh tiếng Đổng lão gia lớn như vậy, cơ duyên chỉ sợ đến lượt mình, Cố Thập Bát Nương cảm thấy bản thân có cái cơ hội này, nhưng đủ để nàng nguyện ý đến dược hội.

      “Thập Bát Nương, ngươi muốn tham gia dược hội?” Tào thị mặt làm kim chỉ, mặt nhìn nữ nhi.

      Thừa dịp bình minh, hai mẹ con bận rộn, từ khi người đòi nợ tới cửa, Tào thị chịu được áp lực, sau đó trả hết tiền cho mấy người đó, sinh hoạt các nàng chuyển biến tốt đẹp lập tức trở nên khó khăn, dầu thắp xa xỉ chỉ có thể miễn cưỡng dùng cho Cố Hải.

      Cố Hải đẩy cửa tiến vào, hai tay ôm đống sách, mặt tràn đầy hưng phấn.

      “Ca ca...” Cố Thập Bát Nương đứng lên rửa tay “Ta lấy cơm cho ngươi, đói chết ?”

      “Hắc, nương, Thập Bát Nương, các ngươi xem ta được gì này?” Cố Hải hưng phấn đem sách dè dặt nhàng đặt xuống bàn đá trong sân.

      Thấy hưng phấn như nhặt được vàng. Tào thị cùng Thập Bát Nương lại xem, nhìn ràng mấy quyển sách, hai người kinh ngạc.

      Tên sách rất phổ thông thậm chí rất xa lạ “Luận ngữ chính nghĩa”, “Đại học giảng sơ”, “Thanh sơn cư sĩ trình văn” khiến bọn họ kinh ngạc chính vì đó là bản viết tay, mở ra xem. Chữ viết đoan chính, trong sách lại có viết chú giải.

      Sách lai lịch bất phàm! Người thường thể có! Tâm lý Tào thị cùng Thập Bát Nương kết luận kinh ngạc nhìn Cố Hải.

      “Sách này từ đâu ra?” Tào thị hỏi, nàng nghi ngờ nhi tử trộm sách, chỗ sách này nghĩ muốn trộm tại huyện Tiên Nhân cũng có địa phương để trộm , mặt nàng có chút kích động “Tiên sinh tặng ngươi?”

      Tặng sách có nghĩa là gì? Có nghĩa là tiên sinh cho phép ngươi, công nhận ngươi là kỳ tài! Hơn nữa sách này, tương đương với việc tiên sinh hết lòng giảng dạy, công danh có phải càng có hy vọng?

      “Đây là Thái học huynh tặng...” Cố Hải kiềm chế nổi hưng phấn .

      Tào thị nghe vậy trong lòng thất vọng, nàng biết Thái học huynh là ai, Cố Thập Bát Nương biết, vội vàng giới thiệu, nghe là học sinh được vị tiên sinh thưởng thức, sắc mặt Tào thị tốt hơn nhiều, nhưng vẫn cảm thấy thua kém ý nghĩa so với tiên sinh tặng sách, nàng đứng dậy chuẩn bị cơm cho nhi tử.

      “Thái học huynh làm gì mà tặng ca ca sách?” Cố Thập Bát Nương xem sách mặt hỏi, sách này nếu bán thị trường đều rất đáng tiền, thị trường muốn mua cũng có.

      “Thái học huynh hôm nay rời , thời điểm chúng ta đưa tiễn , tặng cho ta...” Cố Hải , mặt vẫn chấn kinh như lúc sách vừa cầm tay.

      ? quay trở lại?” Cố Thập Bát Nương hỏi.

      Cố Hải gật gật đầu, “Hình như là vậy”.

      qua thi huyện...” Cố Thập Bát Nương lầm bầm, tay mơn trớn sách viết tay, chữ ký ở phía dưới chính là sách thuốc mình mới xem...

      A, tâm lý Cố Thập Bát Nương nặng nề chút, chẳng lẽ vì cái này? Khóe miệng nàng khỏi nhếch lên, như vậy, giá trị bồi thường này tuyệt đối được.

      Nhưng, chuyện như vậy thế nào lại phí tâm? Chính mình cùng quan hệ gì...

      Cũng thể như vậy, dù thế nào, chính mình giúp bị bò cạp đốt, xem mặt mũi cùng thân hình của , khẳng định là được dưỡng bằng cẩm y ngọc thực, xui xẻo chứ nếu con bò cạp đốt cái có thể mất nửa cái mạng...

      Con bò cạp...

      “Ta nghĩ tới Thái học huynh qua mọi người tới trước mặt ta...” Cố Hải miêu tả cảnh
      tượng lúc ấy, đắm chìm trong hưng phấn, chú ý tư tưởng muội muội tập trung.

      Cố Thập Bát Nương mở sách thuốc, tầm mắt dừng tại trang sách mở ra hàng thứ nhất “Toàn thân bò cạp, người thời nay bắt, đều hỏa bức giết chết, tức thành.” (Trùm: nghĩa là người thời nay bắt bò cạp đều dùng lửa giết chết, vì là sách thuốc nên để nguyên)

      Đây là phương pháp thông dụng bào chế bò cạp, nhưng là trong trí nhớ của nàng còn có cách bào chế bò cạp khác, cũng là cách sáng tạo độc đáo của dược hành Thẩm gia “bò cạp thuần chất”, giống bò cạp này nếu dùng lửa giết chết ra nhiều tạp chất mà tốn nhiều thời gian, mà dược liệu từ bò cạp thuần chất bị ảnh hưởng, cho nên khi phương pháp này đưa ra, rất nhanh dược liệu bò cạp của dược hành Thẩm gia đứng đầu.

      Có lẽ, nàng có thể thử đem giống bò cạp thuần chất xuất trước mười năm.

      *************************
      song ngư, Phong Vũ Yên, linhdiep174 others thích bài này.

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 29 Quyết định

      Editor : Thiên My

      Beta : thu_gà_nhà_nuôi

      Nguồn Convert : Tàng Thư Viện

      *************************************

      Ý nghĩ này sau khi xuất , Cố Thập Bát Nương đại hội Dược suy nghĩ này càng thêm mãnh liệt.

      Ngay từ đầu Cố Thập Bát Nương quyết định nghe theo Bành Nhất Châm đề nghị đại hội Dược, thuần túy là muốn nhìn xem Bành Nhất Châm an bài tiết mục gì.

      tiếp xúc lâu như vậy, Bành Nhất Châm ở bên ngoài trừ thu dược trả tiền, những việc khác hoàn toàn đề cập tới, nàng thực giữ được bình tĩnh, buổi chuyện hôm nay, rốt cục để lộ ra manh mối.

      Nhìn có vẻ như lơ đãng chuyện phiếm, nhưng mỗi câu lại quyến rũ Cố Thập Bát Nương trong lòng nổi lên hứng thú.

      Hào phóng đề nghị thu mua dược liệu, thậm chí ngại cho nàng mượn tiền vốn, chuyện tốt như vậy ai động tâm chút a, đương nhiên, hành động này tiểu nương làm sao nghĩ tới là Bành Nhất Châm tính toán mưu kế để Chu chưởng quầy bị vố đau, ném ra câu mê hoặc nhưng lại chọc người cảnh giác lời sau, ngay lập tức ra thân phận tiểu thư con nhà quan khiến người ta nhượng bộ giúp bản thân an toàn lui bước.

      Thiên kim tiểu thư thư gia, dám làm nghề bào chế sư? Cố Thập Bát Nương xuy tiếng, nếu thực cho rằng thiên kim tiểu thư như nàng kiêng kỵ chuyện này, làm gì phải lặp lặp lại nhiều lần sai?

      Huống chi còn giới thiệu Đổng lão gia địa vị như Phật, tồi, ánh hào quang chói lọi của Phật, thu đồ đệ...Giám định dược liệu...

      Đối với người có ít căn cơ bào chế dược liệu, lại mới bị Chu chưởng quầy nghi ngờ, cấp bách người cần lợi dụng kỹ năng này tạm thời nuôi sống gia đình, Bành Nhất Châm tin có người động lòng, Cố Thập Bát Nương cũng tin tưởng, nhưng tại nàng thực rất xúc động.

      Bành Nhất Châm rốt cuộc muốn mình làm cái gì? Cố Thập Bát Nương cảm thấy hết sức bất thường, nàng có thể xác định, tại đại hội Dược nhất định có đáp án.

      tại đại hội Dược chỉ có thể có được đáp án, còn có thể thuận tiện làm cho bản thân quan sát toàn bộ thái độ cùng quan điểm của mọi người về phương pháp tịnh chế Bò Cạp mới, là chuyện nhất cử lưỡng tiện.

      Chế biến Bò Cạp bằng phương pháp thủy bức kỳ rất đơn giản, chẳng qua là từ khi đệ nhất bào chế bản ghi lại phương pháp hỏa bức Bò cạp, có người nghĩ muốn tìm biện pháp khác, lại , bào chế dược liệu so với những nghề khác, phương pháp mới khuấy động dư luận, huống chi là có quan hệ đến tính mạng con người, theo nghề mà phải có được uy tín.

      "Thập Bát Nương?" Sáng sớm ra ngoài, sau khi trở về sọt dược trống trơn, Tào thị có chút ngoài ý muốn, nhưng nghĩ đến nữ nhi cả ngày phơi nắng khiến khuôn mặt đỏ ửng còn môi lại trắng bệch, trong lòng chua xót cùng đau lòng "... Ngươi cứ thế này, thức khuya dậy sớm, mà bản thân ngươi mới khỏi bệnh, thân thể làm sao chịu nổi..."

      Nàng nắm tay nữ nhi, bàn tay nho

      mềm mại nay có chút thô ráp, ngón tay xuất nốt chai mỏng, đó là do việc gột rửa cùng giã đập dược liệu lưu lại.

      nữ nhi có xuất thân cao quý hay , chỉ cần nhìn tay nàng là biết, Tào thị khỏi rơi lệ tương lai nữ nhi còn có thể có nhân duyên tốt sao? Có hay bị người ghét bỏ…

      Cố Thập Bát Nương bị Tào thị kéo, hoảng sợ, vội rút tay về, tạy Tào thị vuốt qua đầu ngón tay đúng chỗ sưng đỏ…

      Bị Bò Cáp chích đau như thế nào, Cố Thập Bát Nương hôm nay chính là được lãnh giáo.

      Tựa như kim châm đâm vào lòng nàng, Cố Thập Bát Nương cảm thấy được chính trong đầu mình nổ oanh tiếng, theo bản năng liền phát ra tiếng thét chói tai, để giảm bớt cơn đau dịu đột nhiên tăng.

      Tào thị bị tiếng thét chói tai sợ tới mức cũng hoảng loạn la lên “Thập Bát Nương, ngươi làm sao vậy? Làm sao vậy?”

      Cố Thập Bát Nương run run, thu hồi tay, môi trắng bệch lắp bắp run rẩy “..…” Nếu có việc gì, bị mẫu thân kêu dối, vì thế nàng lại “.... cẩn thận bị… Bị… Đốt chút…”

      núi nhiều rắn, Tào thị lập tức minh bạch, nhất thời nước mắt tuôn chảy “Thập Bát Nương…”

      Nàng sớm nghĩ tới nữ nhi nhất định bị thương, phải bị rắn cắn, chính là đường bị ngã, bị vấp phải núi đá. Nhưng nàng dám , chỉ sợ biến thành , vì thế nàng còn cầu thần khấn Phật, kết quả vẫn là…

      “Đều là do nương vô dụng…” Nàng rơi nước mắt, kéo tay nữ nhi, nhìn miệng vết thương.

      Vết sưng đỏ bớt rồi, cả ngón tay đều sưng to lên, cũng có dấu hiệu lan đến cả bàn tay.

      Miệng Cố Thập Bát Nương tê tê hít khí lạnh, mà kìm chế cảm giác đau nhức, toàn bộ cánh tay tự chủ phát run.

      “.. có việc gì, nương, lão bá nhặt củi cho ta… Rút máu độc ra… Còn … Còn ăn ít thảo dược… có việc gì… Chỉ đau trong chốc lát…” Cố Thập Bát Nương an ủi Tào thị, tay kia từ trong ngực lấy ra cỏ Diệp “Nữ nhi nhai nát rồi đắp miệng vết thương… Mẫu thân đừng sợ…”

      Tào thị nghe vậy nước mắt càng chảy nhiều, nàng đoạt cỏ Diệp trong tay nữ nhi, bỏ vào trong miệng ăn, cẩn thận đắp miệng vết thương.

      có việc gì, như thế nào mà có việc gì, nàng từng nghe người ta qua, ngày hè hóng mát, biết đứa nhà ai đó bị Bò Cạp đốt chết, đây phải chuyện đùa, là , chết người…

      Tào thị khắc ở nhà ngồi yên, ra ngoài tìm đại phu, chờ nàng dẫn thầy thuốc tiến vào, nhìn cảnh tượng Cố Thập Bát Nương ngồi trong bếp sợ tới mức hét lên.

      “Thập Bát Nương…” Tào thị thể chuyện, lắp ba lắp bắp tay chỉ vào cái nồi.

      Trong nồi nước sôi cuồn cuộn, trong đó nổi lên… nổi lên con Bò Cạp.

      Tào thị chỉ cảm thấy hoa mắt chóng mặt, nàng lắc lắc đầu, vịn vào cột nhà, mà thầy thuốc theo sát cũng bị dọa đến mất hồn.

      Nhà này nghèo đến mức đói bụng ăn quàng sao?

      “Nương, có việc gì…”

      Nhìn con Bò Cạp được vớt ra khỏi nồi nước sôi, khiến lão đại phu chưa kịp hoàn hồn, nhìn vết thương của Thập Bát Nương, nhấc hòm thuốc, chạy nhanh ra khỏi cổng. Thấy vậy, Cố Thập Bát Nương tiếp tục an ủi Tào thị.

      “.. được..” Tào thị sắc mặt trắng bệch, ngồi ở trong sân, kiên quyết lắc đầu “Mau mau ném ra bên ngoài… Mật Gấu càng đáng giá, chẳng lẽ ngươi định muốn săn Gấu sao?”

      Cố Thập Bát Nương cười trấn an, “Đây là do con cẩn thận, con đều dùng gậy kẹp lấy, chẳng qua con cuối cùng bởi vì lúc đó rất cao hứng mà sẩy tay, nương, người yên tâm, bị đốt lần chính là nhớ lâu a, về sau, tuyệt đối có việc gì, nương coi, con làm cho người nhìn… Xem, cứ như vậy, trước dùng gậy kẹp, hướng sọt ném vào…Căn bản chạm tới tay…”

      Tào thị kiên quyết lắc đầu .

      “Nương, chỉ cần làm tốt lúc này, về sau cần chính mình tự động thủ lấy dược bắt Bò Cạp, nương, muốn hưởng phúc trước phải chịu khổ đúng ?” Cố Thập Bát Nương thở dài, sửa sang lại dung nhan , mặt cầm tay Tào thị “Nương, đây vốn là cơ hội kiếm tiền… Nữ nhi muốn cả ngày có người đến ép chúng ta trả nợ, nữ nhi cũng muốn bán nhà nương nhờ họ hàng.”

      Tào thị nhất thời nhìn nữ nhi chính mình, cúi đầu gạt lệ, lại ngẩng đầu lên “Được rồi, nhưng Bò Cạp lần này để nương tới bắt.”

      Cố Thập Bát Nương ôm lấy Tào thị, chỉ cảm thấy ngực nóng hầm hập, có nương bên người tốt, chỉ có nương mới có thể tin tưởng nàng, bảo vệ nàng vô điều kiện.

      “Đúng rồi, nương, mới vừa rồi thầy thuốc kia hình như là người Thiên Kim đường?” Nàng nghĩ đến chuyện, vội hỏi.

      Tào thị gật đầu, vội an ủi nàng thầy thuốc phụ mẫu tâm.

      “Con phải này…” Cố Thập Bát Nương lắc lắc đầu , lời còn chưa dứt nghe có người gõ cửa, đồng thời thanh Chu Lệ Nương vang lên.
      Last edited: 24/1/15
      song ngư, Phong Vũ Yên, linhdiep174 others thích bài này.

    4. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 30 Chuẩn bị

      Editor : thu_gà_nhà_nuôi

      Beta : Thiển Thiển


      *************************************

      Nghe Chu Lệ Nương thăm hỏi, lại thấy nàng cầm ít thảo dược, Cố Thập Bát Nương cảm thấy mình đúng là mang tâm tư của kẻ tiểu nhân.

      đời này dĩ nhiên có kẻ chỉ nhìn vào cái lý mà nhìn vào tình thân, Chu Lệ Nương này chính xác là loại người này hay sao?

      "Đúng rồi, Thập Bát Nương, qua mấy ngày nữa Hà Trung huyện tổ chức đại hội dược thảo, ngươi có biết ?" chuyện phiếm, đột nhiên Chu Lệ Nương lại hỏi điều này làm cho tinh thần của Thập Bát Nương hơi chấn động.

      "Cái này ta có nghe qua." Nàng gật đầu, ánh mắt dừng lại người Chu Lệ Nương, nàng thầm nghĩ, dù sao cũng chỉ là tiểu nương mười bảy mười tám tuổi đầu, tâm tư vẫn chưa sâu xa, cảm xúc sốt sắng vẫn ít nhiều bộc lộ ra bên ngoài.

      "Vậy ngươi có ?" Quả nhiên Chu Lệ Nương liền hỏi.

      "Ta , ta phải hái thuốc, với lại ta tới nơi đó làm cái gì chứ?"

      "Thực ra, nơi đó, nơi đó rất náo nhiệt, nhiều thương nhân, chủ cửa hiệu thuốc bắc ở kinh đô cũng tới, Thập Bát Nương, dược của ngươi làm ra tốt như vậy, việc này, việc này...." mặt Chu Lệ Nương chợt lóe tia thất vọng, theo sát gần nàng ngồi xuống, chân thành .

      "...Ngươi càng nhiều người biết đến, dược của ngươi phải bán càng được giá hay sao? Tiến kiếm được cũng càng nhiều... Ngươi thử xem…” Nàng thân mật cầm lấy tay của Cố Thập Bát Nương hơi làm nũng: “Ta cùng ngươi , phụ thân của ta bắt ta cũng phải học dược”

      "Phụ thân bắt ngươi học dược?" Cố Thập Bát Nương thể tin nhìn Chu Lệ Nương

      Chu Lệ Nương hình như có chút ngại ngùng, dù sao nương học cái này là tự hạ thấp thân phận, nàng cũng phải kiếm tiền nuôi gia đình. Chẳng qua tại người trước mặt chẳng phải là nuôi gia đình mà phải hạ thấp thân phận hay sao, nàng vẫn nên dùng cách này để quan hệ giữa hai người tốt hơn.

      "Đúng nha..." Chu Lệ Nương gật đầu "Thập Bát Nương... Hiệu thuốc bắc nhà ta tuy cực lớn, nhưng mà người hiểu ta nhiều, ngươi cùng ta làm bạn ."

      Thanh mang mấy phần làm nũng, thực ra lời khiêm tốn nghe thế nào cũng thấy như khoe khoang, ý tứ châm chọc.

      Cố Thập Bát Nương bất động thanh sắc, tựa hồ nghe hiểu.

      "Chẳng qua...Thập Bát Nương có phải cảm thấy qua lại với ta mất mặt?" Chu Lệ Nương sóng mắt lưu chuyển, thấp giọng , chợt lại than thở, gật đầu "Chắc là vậy rồi, ta là con nhà thương hộ, ngươi lại là người nhà quan gia ..."

      Cố Thập Bát Nương khỏi nhìn.

      "Thập Bát Nương, có hay coi khinh ta?" Hai mắt Chu Lệ Nương tia buồn bã cùng với thất thần, duỗi tay cầm lấy cánh tay nàng, nhàng .

      Hành động của nàng rất thân mật, giống như các nàng là tiểu nữ nhi chơi với nhau từ đến lớn, trong phút chốc Cố Thập Bát Nương quả cho rằng như vậy, trong lòng cảm thấy ảm đạm.Nếu các nàng muốn có mối quan hệ bạn bè, người cùng người vì cái gì phải coi trọng lễ tiết?

      Cố Thập Bát Nương thậm chí xúc động, nghĩ rằng nàng thẳng thắn thành khẩn chút, kỳ các nàng có cái gì đến mức hận thù đội trời chung.

      " thể cùng ta sao?" Chu Lệ Nương thấy nàng trả lời khỏi nôn nóng, nha đầu này chỉ lòng muốn kiếm tiến, kiên trì muốn lên núi hái thuốc, mà đại hội dược, vậy bọn diễn thế nào?

      Nhìn khóe mắt Chu Lệ Nương che dấu được vội vã, trong lòng Cố Thập Bát Nương chợt lạnh, não bộ nhanh chóng sáng tỏ.

      "Được, ta ." Nàng gật đầu.

      Chu Lệ Nương mặt mày hớn hở, khóe miệng Cố Thập Bát Nương cũng mang theo ý cười, tại xem ra đại hội dược lần này chính là có người ngăn trở cũng thể ngăn trở nàng.

      , nhất định phải , nàng nhất định muốn nhìn xem, bọn định đối phó với nàng như thế nào, nàng cũng muốn biết, bản thân nàng là tiểu nữ nhi nhà nghèo có cái gì đáng giá để bọn tính toán.

      Mấy ngày kế tiếp, Cố Thập Bát Nương tiến hành bào chế Bò Cạp, dù sao nàng "đương nhiên" chỉ đứng ở bên xem, thao tác cụ thể, các loại chi tiết nàng chỉ là chỉ điểm, lúc Cố Hải chú ý đến nương cùng muội muội bận rộn dưới bếp, bếp lò hong khô đến ba bốn cân Bò Cạp.

      "Kỳ số lượng Bò Cạp bắt được nhiều hơn chỗ này, chẳng qua làm thành, tính đến thời điểm này tối thiểu cũng đến mười cân..." Cố Thập Bát Nương nhìn Cố Hải giải thích.

      "Thập Bát Nương, con xem lần này thế nào?" Tào thị từ bếp nhấc lên con Bò Cạp khô khốc đưa cho Thập Bát Nương nhìn.

      Cố Hải sém chút té xỉu, đừng phụ nữ bình thường nhìn thấy sợ hãi, chính nhìn thấy nhiều bò cạp như vậy cũng cảm thấy run lên.

      Tào thị ra cũng sợ hãi, nàng sắp ba mươi lăm, vẫn là lần đầu tiên tự bắt Bò Cạp,nấu Bò Cạp, chuyện này trước kia sợ rằng nàng có nằm mơ cũng hoàn toàn dám mơ tới, chẳng qua, mẫu thân thể trước mặt nữ nhi biểu lộ ra khuôn mặt này, chỉ cần nàng còn sống, nàng liền muốn chắn trước người nữ nhi, rừng gươm biển lửa độc dược khổ mấy nàng cũng muốn thử đầu tiên.

      Cố Thập Bát Nương nhìn đôi tay run run đưa con Bò Cạp tới, cúi đầu che dấu đôi mắt đỏ, kiếp trước nàng chỉ biết trốn tránh phía sau lưng người nhà, còn sống trong thế giới riêng của nàng, nếu phải trải qua việc này, nàng nghĩ tới ấn tượng mẫu thân trong nàng là nhu nhược, có thể là vô năng mà lại có gan lớn như thế.

      Người vẫn là người, hoàn cảnh vẫn là hoàn cảnh, nhưng trong mắt nàng hết thảy cùng ấn tượng kiếp trước quả là bất đồng.

      Nàng ngẩng đầu, tiếp con Bò Cạp xem, sau đó cho vào trong miệng thưởng thức, Cố Hải ở bên chỉ cảm thấy ngực bốc lên từng đợt nóng lạnh .

      "Được, lần này còn nguyên hình dạng, hơn nữa có tạp chất..." Cố Thập Bát Nương , thấy sắc mặt Cố Hải, khỏi cười tiếng.

      Chính mình xem sư phó bào chế làm như thế, có thể sánh bằng định lực ca ca, thời điểm đó nàng trực tiếp xoay người nôn mửa trận.

      "Được , đến lúc đó mời người giám định chút liền biết." Nàng vỗ vỗ tay .

      Chỉ là đến lúc đó biết mình có thể nhìn thấy vị Đổng lão gia thanh danh hiển hách kia .

      Mùng tháng tám, trời đầy mưa, mặt trời bị che lấp, mọi người đều cảm thấy tinh thần sảng khoái, Tào thị đưa nữ nhi ra khỏi nhà, quên đưa bọn họ mỗi người cây dù.

      "Hải ca nhi, nhớ ăn cơm trưa..."

      "Thập Bát Nương, con cầm tiền này..."

      Cố Thập Bát Nương lắc đầu " cần, con cần tiền..."

      "Hội bán nhiều thứ, con thích gì cứ mua..." Tào thị chua xót , sau ngày bị bệnh sau, nữ nhi nghỉ ngơi cho tốt mà ngày đêm làm lụng vất vả, nháy mắt gầy hẳn vòng.

      Cố Thập Bát Nương lắc đầu, nàng cũng phải trẻ , ra ngoài mua sắm linh tinh, trừ lãng phí tiền bạc ra còn có công dụng gì?

      Tào thị than thở, mấy ngày nay nàng cũng hiểu tính khí nữ nhi, chính là , rất quật cường.Nàng cũng kiên trì, cầm tiền về, đến lúc đó nàng lại cho nữ nhi mua, hơn nữa nàng nghĩ kĩ, lần bán củi, nhất định bỏ ra chút tiền mua thịt bồi bổ cho nữ nhi.

      Thời điểm hai mẹ con chuyện, Thiên Kim đường Chu chưởng quầy bình tĩnh ngóng nữ nhi rửa mặt chải đầu rồi trang điểm mới ra cửa.

      " xem xem, tiểu thư thế nào còn chưa ra? qua giờ xuất phát rồi..." Chu chưởng quầy nôn nóng .

      tiểu nha đầu vội nghe theo, Chu Lệ Nương lúc này bước ra, nàng trang điểm tỉ mỉ, vấn nguyên bảo tóc mai, cắm trâm hoa, cả người quần áo màu xanh biếc, nàng lại tuổi dậy , dáng xinh đẹp động lòng người.
      song ngư, Phong Vũ Yên, linhdiep175 others thích bài này.

    5. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 31. Đại hội dược thảo

      Editor : thu_ gà_nhà_nuôi

      Beta : Thiển Thiển



      ******** ********************** ********************

      Có thể sinh ra nữ nhi xinh đẹp như vậy, người làm phụ thân cũng được nở mày nở mặt. Chu Chưởng quầy lập tức nguôi giận. “Sao ngươi lại chậm chạp như vậy…”, vừa vân về râu, vừa nhíu nhíu mày tỏ vẻ trách móc nữ nhi: “Cũng phải là dự tiệc, chúng ta đến đại hội dược kia mà….”

      Chu Lệ nương tức giận đến run run, tay cầm lấy mép váy. Phụ thân đúng, đó chỉ là đại hội dược, chỉ có thương nhân nhà buôn, làm gì có công tử nhà danh môn gia thế.
      “Ta , Tôn tiểu thư mời ta đến giúp nàng ấy làm hoa lụa rồi”. Chu Lệ Nương lập tức .

      “Ngươi đứng lại đó!”. Chu chưởng quầy hét nàng đứng lại, lời mang mấy phần giận nữ nhi thể thành Phượng Hoàng: “Cái gì mà hoa lụa, cái đó có bản lĩnh gì, còn bằng ngươi phân biệt được mấy loại dược liệu cho tốt, đó mới là tiền vốn trong tương lai của ngươi! Ngươi cũng nên biết chút ít, tương lại đỡ bị con rể khinh thường, nam nhân đều có lòng tham rất lớn…”

      Chu Lệ Nương nhăn mày, thèm để ý bĩu môi : “Phụ thân lo cái gì, lúc chiêu nạp hiền tế, ngươi bắt ký khế ước bán thân, như vậy cả đời nằm trong tay ta, còn sợ khi dễ sao?"

      Chu chưởng quầy dở khóc dở cười, duỗi tay điểm vào trán nữ nhi, : “Ngươi đó, thông minh phải dùng đến cái đầu.Tuy mặc dù đúng đạo, nhưng cũng coi như là phương pháp tốt.”

      "Ta phụ thân cứ yên tâm, ta thông minh như vậy phải biết dụng ý của phụ thân…” Chu Lệ Nương cười hì hì , quơ hai vòng tay ngọc bích xinh đẹp.

      “Lại dóc…” Chu chưởng quầy sủng nịnh nhìn nữ nhi cười, nghĩ đến đại hôm nay, vội vàng đẩy nàng ra khỏi cửa: “ mau, Cố nha đầu ra cửa, ngươi nhớ kỹ mang nàng ta cùng, chớ có biếng nhác chạy uống trà ăn trái cây, đừng nhiều quá mấy hàng lặt vặt."

      Chu Lệ Nương mặt vâng dạ tiếng, mặt kiên nhẫn xua tay “Phụ thân, ta biết, ta nhớ mà”.

      Nàng giẫm lên ghế bước lên xe ngựa, nhìn ngó chung quanh, hạ giọng với Chu chưởng quầy “Phụ thân, người chuẩn bị tốt chưa? có gì sơ xuất chứ?”

      Chu chưởng quầy cười cười, giúp nữ nhi lên xe ngựa, “Tốt, khó có lúc nữ nhi ta phí tâm, yên tâm , cha chuẩn bị chu toàn, chỉ chờ đúng thời cơ thôi…”

      Chu Lệ Nương cười, buông màn che xuống, xe ngựa chạy ra khỏi cửa chính.

      Cố Thập Bát Nương vừa mới tạm biệt Cố Hải tại ngã ba, nhìn thấy chiếc xe ngựa khéo léo tinh xảo dừng ở bên mình.

      "Thập Bát Nương, sao ngươi nhanh như vậy…”. Chu Lệ Nương cười xốc màn xe lên, vẫy tay: “Mau, lên đây”.

      Cố Thập Bát Nương cười , được rồi lên xe ngựa.

      Mấy tiếng sấm vang ở phía chân trời xa xa, trời càng lúc càng u.

      Đại hội dược thảo kỳ cũng chỉ là hội làng, chẳng qua có chút khác so với hội làng, đại hội dược ưu tiên dược liệu hơn.

      Xe ngựa Chu Lệ Nương tiến vào cửa thành, còn chưa tới đến chợ bên cạnh liền dừng lại tiếp được nữa.

      “Tiểu thư, nơi này vào được, các vị chịu khó bộ vào trong”. Tiểu ca đánh xe ngựa dừng lại .

      Cố Thập Bát Nương muốn xuống xe, ngồi trong xe nàng sớm buồn chán đến cực độ.

      “Được rồi”. Chu Lệ Nương bước xuống xe, nhìn trời, dặn đánh xe ngựa nếu trời mưa liền trực tiếp đánh xe tới đón các nàng.

      Đánh xe ngựa tuy miệng liên tục đáp ứng, nhưng trong lòng thầm nếu đổ mưa xe ngựa càng vào được phố.

      So với trước kia, bố cục phân chia chợ, lúc này dược liệu tràn đầy mọi ngóc ngách, liếc mắt thể nhìn hết được các thứ bày ra, đám người nhốn nháo, tiếng thét liên tiếp được hô to.

      Chu Lệ Nương vén rèm lên, nhìn bên ngoài có quá nhiều người qua lại, nhìn thấy đường, khỏi nhíu mày.

      "Thế này sao được đây…” Nàng hậm hực .

      Trong dòng người, nổi bật lên là những người ăn vận bất phàm sặc mùi tiền, hướng tới chỗ nào cũng là chưởng quầy nhiệt tình ra tiếp đón, phần đông theo phía sau bọn họ chính là người bán dược, có người lưng cõng giỏ dược liệu, cũng có người dựng thẳng lỗ tai đơn thuần chỉ nhìn bọn họ chuyện.

      Cố Thập Bát Nương nhìn những người này chuyện với nhau, mặt tia kinh ngạc.

      “Những người này đều là đại thương nhân buôn dược…” Chu Lệ Nương thấy vẻ mặt nàng, vội làm ra bộ dạng người trong nghề giới thiệu, mặt lấy tay che mặt cầm quạt chỉ: “Đây chính là nơi tới…” Nàng có lòng ra vài người đến từ nơi nào, nhưng đáng tiếc chính là nàng nhận biết, chẳng qua may mắn nàng còn nhớ Chu chưởng quầy hằng ngày có qua vài cái tên, nghĩ rằng Cố Thập Bát Nương biết, liền chỉ lung tung.

      “Trông kìa, đó là đại chưởng quỹ An Vạn Bảo Đường. Vạn Bảo Đường ngươi biết nha? Là dược hành lớn nhất kinh thành đó, là nơi chuyên cung cấp dược liệu cho Thái Y viện” Chu Lệ Nương vẻ mặt hâm mộ .

      “Làm nghề này cũng thực tế, con cháu trong nhà coi như nửa làm quan, lại kiếm được nhiều tiền…”

      Nàng xong, chợt thấy Cố Thập Bát Nương ở bên phì cười, từ lúc các nàng quen biết tới nay, lần đầu tiên nương này cười ra tiếng, điều này làm cho Chu Lệ Nương có chút mất hứng.

      Đây là cười nhạo nàng sao?

      cười cái gì? Người ta tuy rằng phải người đọc sách, nhưng có thể ra làm quan, đời này phải chỉ có người đọc sách mới có thể làm quan” Nàng , thanh áp chế được châm biếm.

      Cố Thập Bát Nương hé miệng cười, lắc đầu : “Ta phải cười cái này”

      “Vậy cười cái gì?” Chu Lệ Nương vui hỏi.

      Cố Thập Bát Nương cười , ánh mắt nhìn về phía đội ngũ rầm rộ kia, ở trong này nàng cũng nhận ra vài người, chẳng qua, những người này so với ấn tượng của mình trẻ hơn rất nhiều.

      Vạn Bảo Đường nàng đương nhiên biết, Thuận Hòa đường sau này thành danh, mọi người hợp tác nhiều lần, chẳng qua, Chu Lệ Nương chỉ phải là chưởng quầy Vạn Bảo Đường, mà là ông chủ lớn của Kiến Khang Bảo cùng thôn trang trồng dược. nghĩ tới dược hội tại thị trấn nho này, nhân vật có tiếng đến ít.

      Chu Lệ Nương nhìn bộ dáng Cố Thập bát Nương, trong lòng hừ lạnh, còn cười, thời điểm ngươi khóc sắp đến rồi.

      “Chúng ta cũng đến xem xem”. Nàng quan tâm chuyện phiếm, lôi kéo Cố Thập Bát Nương dọc các quầy hàng: “Thập Bát Nương,

      nếu bào chế dược liệu, tại sao phải chính mình tự tìm, ở trong này mua về bào chế tốt hơn so với tự hái phải sao”.

      Lời của nàng chưa xong, Cố Thập Bát Nương cũng hiểu được ý của nàng liền gật đầu: “Ừ, ta cũng có ý này!”

      Chu Lệ Nương nháy mắt bỗng ngây người, miệng định tiếp tục khuyên bảo liền nuốt lại.

      ", sớm nghĩ tới rồi à...” Nàng chỉ đành cười cười, xong chuyển đề tài.

      Cố Thập Bát Nương nhìn nàng, che lấp ý cười trong mắt.

      Đều muốn khuyên bảo mình bán dược liệu, như vậy, Chu chưởng quầy cùng Bành Nhất Châm là trùng hợp hay là cố ý đây? Hay chính mình đoán nhầm rồi, Bành Nhất Châm phải cùng Chu chưởng quầy có khúc mắc, mà hai người liên hợp với nhau?.

      *********************************************
      song ngư, duyenktn1, Phong Vũ Yên5 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :