1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Dược hương trùng sinh - Hi Hành (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 21 Đưa thuốc

      Editor :thu_gà_nhà_nuôi
      Nguồn: Tàng Thư Viện

      ********** truyện chỉ đăng tại ******************* *********

      Tào thị nghe vậy vui mừng cười, vỗ vỗ đầu vai nhi tử “ Con ta thực gia trưởng a…Tốt, nương biết, Bành Nhất Châm cùng Chu chưởng quầy có quen biết, bằng cũng có thời điểm này đứng ra thu mua dược của Thanh Nương, đây là đánh lên mặt Chu chưởng quầy…Thanh Nương, ngươi xác định thân phận , chúng ta chính là bán dược, chớ để bị lợi dụng”.

      Cố Hải thấy nương hiểu chuyện, nhàng thở ra, cũng căn dặn muội muội “Ngươi hằng ngày trong nhà ra cửa, biết lòng người hiểm ác…” nghiêm túc , lúc mặt lại tia tự trách sâu “Là ca ca đúng.. nam nhi duy nhất trong nhà lại dựa vào nương cùng muội muội nuôi gia đình.”

      Cố Thanh Nương mỉm cười nhìn , ca ca chính mình tâm lý minh bạch biết lòng người hiểm ác, nhưng biết, sợ là Bành Nhất Châm lòng dạ rắn rết a, lần này nàng cũng muốn xông vào.

      “Ta biết..." Nàng khẽ gật đầu, rung cánh tay, oán trách “Ca ca lại chuyện này …” mặt nhìn Tào thị “ Nương, người xem, ca ca xem thường chúng ta nữ nhân a…”

      “Đúng, Hải ca nhi xem thường chúng ta, tối nay cho ăn bánh hoa sen nhân thịt.” Tào thị cười .

      Cố Hải hắc hắc cười, tự chẻ củi.

      Cố Thanh Nương ngoài ý muốn, ngơ ngẩn nhìn nương, nương cũng lời truê đùa? Ấn tượng mẫu thân trước kia trong nàng là phụ nhân ngày ngày mặt đầy buồn khổ a.

      “Còn nhìn cái gì?” Tào thị cười , vuốt xuôi đầu mũi nữ nhi “Ta nấu cơm, ngươi lấy ít nước tới.”

      Mẫu thân có khả năng tìm niềm vui trong đau khổ, ca ca tâm tư trong thô nhưng tinh tế, hết thảy đều trong ấn tượng của nàng bất đồng, Cố Thanh Nương đờ đẫn, nhưng rất nhanh thoải mái, chính mình cũng phải giống trước kia sao.

      Này phải kết quả nàng mơ tưởng, lần này tất cả đều muốn giống nhau.

      Ba ngày sau đó, Cố Thanh Nương lại chuẩn bị mười cân Viễn Chí, thêm vài Thông khí, Hà Trung huyện tuy cách xa, nhưng bộ cũng mất đoạn dài, Tào thị yên tâm Thanh Nương mình, mượn chiếc xe cút kít nhất định đòi đẩy nàng .

      “Nương, đẩy củi .” Cố Thanh Nương nào chịu, thấy bó củi bên góc tường, vội cười .

      Củi như trước bán được, Hà Trung huyện so với Tiên Nhân huyện lớn hơn chút, hơn nữa có chợ lớn hơn, nghe qua mùng tháng ba luôn tổ chức hội chùa, ngươi ở huyện lân cận đều tới đây.

      Tào thị nghĩ đến, cười, vội đem củi đặt lên xe, củi chất cao lung la lung lay.

      “Nhưng ngươi phải bộ” Tào thị tâm đau nữ nhi, chần chờ thôi “

      Cố Thanh Nương nghĩ nghĩ cười mang vài phần bi thương, mẫu thân quan tâm nàng mà cần bất kỳ hồi đáp nào.

      “Nương, Thanh nhi có thể tự .” Nàng đem dược lược chuẩn bị sẵn cầm lên, khóa cửa, phụ mẫu thân đẩy xe, kẽo kẹt ra khỏi ngõ .

      Đến Hà Trung huyện mất quãng đường xa, hai mẹ con vừa vừa nghỉ, mất nửa ngày mới đến nơi, Tào thị tới nơi này, còn có ấn tượng, cũng tranh thủ nghe ngóng dược đường của Bành Nhất Châm.

      Trước cửa gian nhà lớn , quả có treo cái biển viết to ba chữ Bành Nhất Châm.

      Bên trong có tiểu hỏa kế thấy các nàng đứng ngoài cửa thăm dò, chạy lại chủ động bắt chuyện.

      “Xin hỏi Bành đại phu có ở đây ?” Tào thị hỏi.

      “Bành đại phu khám bệnh tại nhà a ..” Tiểu hỏa kế đánh giá các nàng, thấy xe đẩy củi, vẻ mặt hai người phong trần mệt mỏi hiển nhiên là đường xa tới đây “ Đại thẩm muốn chuẩn bệnh trước ngồi chờ ..”

      “Nương, vậy chúng ta đến chợ bán củi .” Cố Thanh Nương .

      Có thể sớm làm xong chuyện liền tiết kiệm được chút ít thời gian, Tào thị gật gật đầu, tạ ơn tiểu hỏa kế rồi đẩy xe đến chợ.

      Cố Thanh Nương lần đầu đến Hà Trung huyện, nơi này quả nhiên lớn hơn Tiên Nhân huyện, cửa hàng đường cũng nhiều hơn, hơn nữa phân chia loại hàng hóa ràng.

      Cố Thanh Nương cùng Tào thị đường đến địa phương bán củi, bởi vì quá trưa mới đến việc mua bán diễn ra, người bán củi nhiều, các nàng dỡ củi xuống xe, liền có ba người tiến tới hỏi, nhanh chóng định giá rồi đem củi .

      “Đa tạ, đa tạ” Tào thị mỉm cười .

      Người mua củi tuy có vẻ giàu có, nhưng rất sạch , sắc mặt cũng giống đại đa số người giàu có mua hàng như thế mua thức ăn.

      “Ý, tiểu nương tử còn bán dược liệu” thấy dưới chân Thanh Nương đặt giỏ dược liệu, hiếu kỳ hỏi “ Bán dược liệu tới phía tây…”

      Nhận tiền trong tay , Cố Thanh Nương cười có người mua…”

      Ngươi mua củi thấy vậy cầm củi , Tào thị tay cầm tiền khuôn mặt đầy vẻ vui mừng, tuy rằng xa, nhưng so với bán tại Tiên Nhân huyện nhiều hơn nửa.

      “Về sau ngươi tới bán dược, nương tới bán củi, chậm trễ a.” Tào thị cười .

      Cố Thanh Nương cao hứng, cùng Tào thị ra ngoài, nghĩ đến địa phương bán dược mà người khách kia , khỏi tò mò.Thời diểm giữa trưa, hai mẹ con tìm nơi mát mẻ ngồi ăn lương khô mang theo.

      “Nương, ta phía tây xem địa phương bán dược.” Cố Thanh Nương cầm cái bánh ngô .

      Tào thị gật gật đầu, dặn dò nàng mấy câu, có ngăn trở, Cố Thanh Nương chần chờ chút, cầm dược theo.

      “Thanh nhi…” Tào thị nhíu mày gọi nàng “ thể nay Tần mai Sở”

      Cố Thanh Nương quay đầu cười cười, biết, nàng phải bán dược liệu mà nghe ngóng giá thị trường, quyết định về sau làm nghề này, tất phải hiểu giá cả để bả thân bị rơi vào thế bị động.

      đường hướng phía tây đến, ngửi trong khí hương vị thảo dược, con đường có tận mười mấy quầy hàng, người người tới lui cò kè giá cả.

      Cố Thanh Nương nhìn, đại đa số dược liệu là chưa qua bào chế, như nàng tinh chế Viễn Chí tuy cũng có, nhưng rất ít, chỉ tại mấy cửa hàng lớn mới có.

      “Tiểu nương tử cần gì a?” Có người hô to với nàng, ánh mắt rơi xuống giỏ mộc “Viễn Chí..Tiểu nương tử, Viễn Chí ngươi bán?”

      Cố Thanh Nương gật đầu, đưa giỏ mộc “ Đại thúc, Viễn Chí này bao nhiêu tiền?”

      Nam nhân trung niên nhìn qua giỏ mộc, chút đếm xỉa “Sao? Là Viễn Chí ống tre a..” Thần sắc chuyên chú mấy phần “Tiểu nương tử, là ngươi…”

      Ánh mắt đánh giá tiểu nương, thân hình gầy yếu, tuổi lớn.

      “…Là người trong nhà ngươi làm?” hỏi.

      Cố Thanh Nương gật đầu, cùng đại gia tin tưởng nhiều tuổi đông y dạng, tinh chế dược liệu đại gia cũng quá coi trọng người trẻ làm.

      “Đúng, sai..” khen ngợi, muốn giá tiền, liền thấy phía trước quầy hàng người nháo loạn.

      “…Đổng lão gia tới bán dược..”

      Có người vỗ đùi “ Lần này gặp may! Chính giữa trưa ít người thời điểm nghĩ qua Đổng lão gia bán dược…”

      chuyện bất chấp mắt tiền sinh ý, phân phó tiểu hỏa kế trông coi sạp, nhấc chân cùng đám người chạy, đám người tụ tập tại đầu phố.

      “ Có chuyện gì vậy ” Cố Thanh Nương tò mò hỏi.

      Tiểu hỏa kế kiễng chân hướng đầu phố xem, nghe hỏi, trả lời “Đổng lão gia tới bán dược a…”

      “Đổng lão gia?” Cố Thanh Nương nghĩ nghĩ, là đại khách hộ ? Đại gia muốn nhượng tới mua dược chính mình, bất quá, chính mình tượng phải chuyện như vậy
      “Tiểu ca ngươi Đổng lão gia tới mua dược?”

      Tiểu hỏa kế xuy tiếng, bộ dáng xem thường nhìn “ Ngươi biết Đổng lão gia?”

      Ta vì cái gì phải biết? Cố Thanh Nương thầm nghĩ, lắc lắc đầu.

      “Đổng lão gia có danh hào sư phó bào chế, lão nhân làm ra dược, chính là nhất đẳng.. Mua dược? nơi nào đến mua dược, là bán dược…Theo lý Đổng lão gia cần tới chợ để bán, nhưng Đổng lão gia , xuất thân nơi này, dám mất gốc, mỗi tháng định kỳ đến đây bán…Trách trách.. biết đại thúc lần này vận khí biết có thể cướp được ..”Tiểu hỏa kế .

      Chủ quầy ủ rũ trở về, buồn bã “Còn chen được vào, lại bị cướp sạch..”

      Như vậy cao tay? Cố Thanh nương kinh ngạc, liền cùng nhân gia dược liệu đòi tiền dường như, còn thưởng…

      “Lần này vì cái gì?Giá cao quá?” Tiểu hỏa kế hỏi.

      “Viễn Chí.. lượng bạc..” Chưởng quầy đáp, vẻ mặt tiếc nuối.

      lượng bạc.. cân?” Cố Thanh Nương luống cuống há mồm.

      Chưởng quầy nhìn nàng, biết vị nương phải khách quen của dược hành, cười lượng bạc? Hai lượng còn có người muốn, tiếc rằng còn...”

      lượng bạc cân..Này là giựt tiền a! Cố Thanh Nương chỉ cảm thấy tim nhảy bùm bùm, nàng khỏi nuốt nước miếng.

      “Đại thúc..Viễn Chí của ta cũng tốt..Có thể bán bao nhiêu…” Nàng hỏi.

      Chưởng quầy ha ha cười, mắt nhìn giỏ mộc “ Thế nào? Tiểu nương tử cũng nghĩ bán lượng cân?”

      Lời này ra khiến mấy người bên quầy hàng cách vách nghe được nhìn sang, thấy nương trẻ tuổi cùng nhau cười lên.

      “Tiểu nương tử…Ta trả ngươi mười lăm quan cân chính là giá a, lượng bạc cũng đừng mong nghĩ đến.” Chưởng quầy .

      Mười lăm quan, ai..Chu chưởng quầy lần trước cũng trả như vậy, đây là giá thị trường.

      Cố Thanh Nương nghĩ bán, mặt mang vài phần tiếc nuối quá thấp, xếp dược vào trong giỏ cáo từ.

      “Mười lăm quan còn thấp?” Chưởng quầy nghĩ đến bị từ chối, chần chờ chút “ Như vầy , ta trả mười tám quan..”

      Xem ra giá tiền còn muốn cao hơn a..

      Cố Thanh Nương trong lòng nhịn được nhảy nhót, tinh chế dược liệu quả chính xác, nhưng nàng nghĩ đến việc bán, nghe vậy chỉ cười cười cúi đầu tiếp.

      Chưởng quầy ra giá như thế nhưng đánh động được nàng, ngoài ý muốn, chao ôi chao ôi hai tiếng, cười “Tiểu nương tử thực mơ tưởng lượng bạc cân a?”

      Phía sau ầm ầm tiếng cười, Cố Thanh Nương xách giỏ khỏi, biết vì cái gì nàng cảm thấy rất kích động, lượng bạc cân, trời ơi, dược liệu nguyên lai cũng có thể như vậy bán.

      Nàng có thể có hay như vậy số ? Dược liệu nàng làm cũng được người tranh mua? Đấu giá mua?

      ********* thu_gà_nhà_nuôi *************
      song ngư, duyenktn1, Phong Vũ Yên6 others thích bài này.

    2. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 22 Luận dược[/b]

      Editor : thu_gà_nhà_nuôi
      Nguồn: Tàng Thư Viện


      Cùng Tào thị trở lại hiệu thuốc của Bành Nhất Châm, Bành Nhất Châm chờ ở đấy.

      “Tiểu nương, chúng ta nơi này ra sao ?” ha ha cười .

      “So với huyện chúng ta lớn hơn a.” Cố Thanh Nương từ đáy lòng khen ngợi, mặt thâm ý cười “ Đông tây bán đắt hàng …”

      Bành Nhất Châm minh bạch ý tứ trong lời tiểu nương , cười lớn, cũng ngụ ý “ Về sau muốn cùng tiểu nương làm ăn lâu dài a.”

      Dứt lời hai người đều nhìn nhau.

      “Mười cân Viễn Chí ống tre, hai mươi quan cân, đây là hai trăm quan..” Bành Nhất Châm thoải mái tính toán, đem tiền trao cho Tào thị “Đại nương ngươi cất kỹ.”

      Tào thị cùng Cố Thanh Nương cảm ơn, bởi vì đường xá xa xôi dám lưu lại, nhanh chóng đứng dậy cáo từ.

      “ Bành tiên sinh, thương nhân bán dược nhắc tới Đổng lão gia, Đổng lão gia là ai?” Cố Thanh Nương đến cửa tò mò hỏi câu.

      “Đổng lão gia bây giờ bán dược?” Bành Nhất Châm hỏi lại, cũng trực tiếp trả lời nàng mà híp mắt “ Tiểu nương tử ngươi đại phu chúng ta sợ nhất chuyện gì?”

      Đại phu sợ gì? Vấn đề này rất đơn giản , chính là sợ gặp được chứng bệnh biết trị, hoặc chữa khỏi bệnh thôi.

      Bành Nhất Châm nghe nàng đáp, lắc đầu “ Bệnh lạ chúng ta sợ, từ năm đó, Thần Nông dám vì thiên hạ nếm bách thảo, đại phu chúng ta gặp những bệnh lạ nữa, đừng sợ còn mong được gặp, gặp được liền dám thử a…”

      Tuy biết nội tâm có toan tính gì , nhưng biểu chuyện bên ngoài của Bành Nhất Châm hảo sảng thú vị, Cố Thanh Nương khỏi hé miệng cười, ngay cả Tào thị cũng phì cười thôi.

      “A, sợ cái gì? Sợ người mắng chính mình lăng băm ?” Tào thị nhịn được ra suy nghĩ.

      “Ý tứ sai…Bất quá, chúng ta đúng là sợ bị người mắng lang băm.” Bành Nhất Châm vỗ tay cái “ Hắc…chính là.. xui xẻo…”

      Người đại phu này cũng thô bỉ..Tào thị cùng Thanh Nương cúi đầu liếc nhìn nhau.

      “Hắc..Thất lễ a…” Bành Nhất Châm nhận lỗi, mặt quay lại vấn đề chính, vẻ mặt thay đổi “ Chúng ta sợ nhất chính là dược liệu.”

      Dược liệu?

      Tào thị cùng Cố Thanh Nương vẻ mặt mờ mịt khó hiểu.

      như vầy, chúng ta am hiểu phân biệt các loại bệnh, kê đơn thuốc cho người bệnh, nhưng chính là bệnh nhân uống thuốc mười ngày nửa tháng bệnh thuyên giảm, ngươi đại phu ăn thế nào?” Bành Nhất Châm hỏi.

      “Đại phu chẩn đoán đúng bệnh.” tiểu hỏa kế chen miệng vào .

      Bành Nhất Châm xuy tiếng, buồn bực lắc đầu rồi lại gật đầu, chuyện.

      “Là dược liệu” Cố Thanh Nương nghe vậy hai mắt sáng lên “ Là dược liệu tốt.”

      Bành Nhất Châm liên tục gật đầu, than thở “Nghĩ tiểu nương tử hiểu chuyện, ta trước giờ có gặp được... đâu người khác, ta ngay từ đầu biết, chỉ nghĩ học nghệ chính mình bằng người, chịu bị người ta mắng, đến cuối cùng mới biết nguyên lai là dược bị làm giả!”

      Cố Thanh Nương lúc này nghe được chuyện thú vị, , đứng cũng thấy đau chân, chớp mắt hiếu kỳ lắng nghe tiếp.

      “Ví dụ , ta có người bệnh bị mai hạch khí ( cảm họng như có vật gì vướng trong họng ) tự nhiên nghi sợ lá gan giải sầu hành khí tản kết (chỗ này ta chịu dịch được T.T), cho nên ta kê đơn thuốc dùng bán hạ nấu lấy nước uống…” Bành Nhất Châm nhớ lại chuyện cũ, rung đùi đắc ý kể.

      Cố Thanh Nương hiểu y lý, nghiêm túc nghe, ba người đứng trước cửa chuyện, người đường thấy náo nhiệt phá lệ cảm thấy hiếu kỳ.

      “Phụ nhân uống thuốc nửa tháng, bệnh tình đỡ, ngược lại càng nghiêm trọng, người trong nhà mau chóng tìm đại phu khác tới xem mới tốt lên, bọn họ sinh khí tới tận cửa thóa mạ ta trận, ta cũng biết nguyên nhân chỉ cho rằng mình chuẩn đoán sai, vừa tự trách vừa chịu phục, liền thỉnh giáo đại phu đó khám và xem tình hình chữa bệnh như thế nào, kết quả chuẩn đoán bệnh vẫn thế, đơn thuốc hề sai biệt, người bệnh uống thuốc tốt lên, ngươi có kỳ quái hay ?bực bội a..”Bành Nhất Châm vung tay vẻ mặt khó chịu .

      “Quả kỳ quái a.” Tào thị .

      “Kỳ kỳ quái, biết nguyên nhân sau đó cũng kỳ quái a.” Bành Nhất Châm “ Bất quá lúc ấy ta cũng rất kỳ quái, cơ hồ cơm nuốt trôi, đêm ngủ ngon giấc, ta tin đó là trúng tà, ta mắng phụ nhân bốc thuốc sắc thuốc uống thuốc nhất định là làm đúng lời ta dặn, thủ ba ngày ba đêm, liền bị người tống ra khỏi cửa… “

      Cố Thanh Nương nhìn Bành Nhất Châm, ngờ là người quật cường.

      “Về sau thế nào? Phát bất đồng ?” Nàng hỏi.

      Bành Nhất Châm vỗ bắp đùi “ uổng phí, cuối cùng làm cho ta tìm ra nguyên nhân, ngươi đoán xem?”

      “Thế nào?” Tào thị Cố Thanh Nương cùng tiểu hỏa kế ba người đồng thời hỏi.

      Bành Nhất Châm rất vừa lòng thấy hiệu quả khi kể chuyện xưa của chính mình, hắc hắc cười ra vẻ thần bí đắn đo khắc, khiến ba người hiếu kỳ, mới chậm rãi ra “ Cuối cùng ta tranh cãi với trượng phu của phụ nhân kia làm đổ nồi thuốc, bã thuốc đổ lên chân ta, nóng quá ta ngồi xuống mặt đất mới phát ra vấn đề!”

      “Phát cái gì?” Tiểu hỏa kế cùng Cố Thanh Nương vội truy hỏi.

      Bành Nhất Châm nhìn, thuận tay từ sau quầy hàng cầm ra loại dược “Các ngươi xem, đây là thanh bán hạ…”

      Tiểu hỏa kế nhận được, Cố Thanh Nương mơ hồ coi như nhận thức.

      “Các ngươi có biết Bán Hạ được bào chế thế nào ?” Bành Nhất Châm thần bí hỏi.

      Bình thương, hiệu thuốc bắc nuôi nổi sư phó bào chế, chính là trực tiếp lấy dược từ dược hành hoặc hiệu thuốc khác bán dược, tuy nhìn qua là có hiểu biết về dược liệu nhưng đại phu thể so với sư phó bao chế cái ràng phân biệt người trong nghề a, khác nghề như cách ngọn núi.

      Cố Thanh Nương chần chờ chút, nhíu mày nghĩ nghĩ, thăm dò “ Đó là ngâm trong nước ..sau đó thêm phèn nấu rồi đem thái mỏng..”

      Bành Nhất Châm ngờ nàng ra, kinh ngạc “ A, tiểu nương tử,..”

      Bành Nhất Châm suy tư đánh giá nàng “ Tiểu nương tử phải mới vào nghề a, lại có chút hiểu biết…”

      Cố Thanh Nương .

      “ Vâng, đúng là như thế, nhưng đừng xem thường việc ngâm và nấu, bên trong là quá trình quan trọng a “ Bành Nhất Châm tiếp, tay cầm Bán Hạ mở ra “ Mùa đông phải ngâm mười bốn ngày, mà mùa hè phải mười ngày, thời điểm ngâm, ngày thứ nhất đổi ít nhất hai lần nước, chao ôi, đừng đổi cũng thể đổi nhiều lần, sau đó nếm thử, có vị tê cay, còn có, vị tê cay này thể coi thường, sau đó thêm phèn đem nấu, này nấu lại giai đoạn khác a…”

      Cố Thanh Nương nghe đến say mê, dựng thẳng lỗ tai lên chỉ sợ bỏ sót câu.

      “…Các ngươi nghe chút, chuyện này đơn giản sao? Là ai có thể làm hoàn hảo như thế?” Bành Nhất Châm thở phào “ Con bà nó, lúc ấy hiệu thuốc bắc bán Bán Hạ, đừng cái gì mùa đông mùa hè, tổng cộng ngâm đến ba hôm, tùy tiện nấu, thái miếng dày như bàn tay…Đừng ăn Bán Hạ ba tháng, chín là năm cũng hết bệnh!”

      ra là thế a, Cố Thanh Nương im lặng gật đầu, nàng hiểu .

      “Tiểu nương tử ngươi dược trọng yếu hay ? Đại phu chúng ta sợ hay ?” Bành Nhất Châm nhìn Thanh Nương hỏi.

      Cố Thanh Nương khẽ gật đầu, quá trọng yếu.

      “ Vị Đổng lão gia, chính là cao thủ bào chế dược, phàm là dược liệu qua tay , so với dược liệu của người khác công dụng tăng gấp ba lần, trong mắt những đại phu chúng ta giống như vị Bồ Tát sống!” Bành Nhất Châm cười "Ngươi như vậy có đáng để người trong nghề chúng ta hô Nhất thanh lão gia? Ngươi như vậy,có cần đem bán, có đáng giá người tranh nhau mua?”

      “Đáng giá.” Cố Thanh Nương do dự gật đầu, quá đáng giá.

      ********************* thu_gà_nhà_nuôi ************************
      song ngư, Phong Vũ Yên, huyenlaw684 others thích bài này.

    3. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 23 Hôn Ước

      Editor : thu-gà_nhà_nuôi
      Nguồn : Tàng Thư Viện

      ********** ta_là_superwoman_haha ************

      Bành Nhất Châm thấy nàng đáp sảng khoái, khẽ gật đầu, " Đáng giá, rất đáng giá, bào chế dược liệu ảnh hưởng là tới dược liệu, lớn là quan hệ sinh tử a, chúng ta tuy là đại phu chỉ chuẩn đoán bệnh của đối phương, còn công hiệu chữa bệnh cao hay thấp vẫn là quyết định bởi dược liệu tốt hay dở..."

      than thở chuyện " Mấy năm trước có đại phu chữa bệnh khiến người bệnh mất mạng, bị quan phủ phán tội thầy thuốc lang băm coi mạng người như cỏ rác, đánh gãy chân , lão đại phu luôn miệng kêu oan, oan khuất cùng tức giận tích tụ mà chết, kỳ thực cam tâm, vậy nên đơn thuốc chữa bệnh này ta nghiên cứu mất ba năm, rốt cuộc phát ra hết thảy lai lịch là tại dược..."

      "Ra sao?" Cố Thanh Nương vội hỏi.

      " Vì ba đậu sương ( cây Mần Để ).." Bành Nhất Châm căm giận " Vấn đề nằm hạt ba đậu dùng trong thuốc, tiểu nương tử ngươi biết hạt ba đậu có tính nóng, rất độc với người dùng ?"

      [​IMG]Ba đậu sương thường dùng dưới hình thức hạt nghĩa là hạt Ba Đậu ép hết dầu, sao vàng chế thành viên hoặc chế cao.

      Cố Thanh Nương gật đầu, những điều cơ bản nàng là biết, tiếp lời " Cho nên ngươi mới mất nghiên cứu mất ba năm giải nỗi oan cho lão đại phu kia."

      Bành Nhất Châm khen ngợi gật đầu " sai, đúng là như thế " Chợt than thở " Đạo lý về bào chế dược ngươi cũng nên biết, nhưng sống đời vẫn có người thèm đếm xỉa, này lão đại phu cấp người dùng hạt Ba Đậu, người chế dược phát huy được công hiệu mà ngược lại làm cho người bệnh đời nhà ma..."

      xong thở hắt ra, tựa hồ thay lão đại phu kể nỗi oan khuất trong lòng.

      Cố Thanh Nương im lặng khẽ gật đầu, Tào thị cũng than thở.

      "Tiểu nương tử, ta xem ngươi có trình độ, nên tìm cái danh sư..." Bành Nhất Châm nghiêm nghị , lời chưa dứt thấy sắc mặt Tào thị cứng ngắc, đột nhiên nghĩ đến Cố gia tuy rằng tàn lụi, nhưng hơn kém dòng dõi con cháu nhà quan, mà vị Cố tiểu nương tử lại chân chính là thiên kim tiểu thư.

      thiên kim tiểu thư lại có thể bái sư học bào chế dược liệu a, vậy là cùng với việc hái thuốc mưu sinh tính chất hoàn toàn bất đồng, khi bái sư là cùng bọn ngang hàng, trở thành thợ thủ công đê tiện thương nhân.

      Ngươi nghĩ gì khuyên cái tiểu thư nhà quan bái sư học nghề, đây phải nhục nhã nhà người ta a.

      Bành Nhất Châm vội nhận lỗi, Tào thị nhất tiếu nhìn lại cáo từ mà .

      "Thanh Nương?" Xem nàng tinh thần nặng trĩu, khỏi ân cần hỏi han "Mệt mỏi sao?"

      Cố Thanh Nương lấy lại tinh thần, lắc lắc đầu " mệt, mệt, ta nghĩ đến tình.."

      "Sao? Nghĩ cái gì?" Tào thị cười .

      Nghĩ đến Đổng lão gia, nghĩ bào chế dược liệu sao thần kỳ đến thế, nghĩ đến vừa nãy mỗi người tranh nhau mua thuốc...

      Tài nghệ, ra thần kỳ a..

      "Nương, ta nghĩ ta hiếu kỳ..." Cố Thanh Nương hé miệng .

      "Hiếu kỳ ..." Tào thị cười , sau chần chờ chút "Thế nào, ngươi thực mơ tưởng học cái gì ?"

      Cố Thanh Nương chuyện, nàng động tâm, thực động tâm, học được cái nghề, còn sợ kiếm được ra tiền sao?

      "Thanh Nương, ngươi phải lập gia đình.." Tào thị nghiêm nghị .

      Hai từ lấy chồng ra xuyên thấu nội tâm Cố Thanh Nương, nàng khỏi giật mình, hô hấp có chút dồn dập.

      "Nương..." Nàng duỗi tay bắt lấy cánh tay Tào thị " Ta phải hay có mối hôn ?"

      Nàng nhớ được lúc trước cùng Thẩm gia có hôn ước, tại nghiêm túc nghĩ tới, nhị thúc lúc mẫu thân cùng ca ca chết, sau chủ động đề xuất nhận nàng làm con nuôi chỉ sợ là bởi lý do này.

      Thẩm gia tại Kiến Khang tuy rằng tính có bao nhiêu quý giá, nhưng có quan hệ mật thiết với đệ nhất phủ Viễn Công tại kinh thành, có chỗ dựa lớn như vậy, tại Kiến Khanh cho dù bản địa thần Phật phải nể trọng bọn ba phần, huống chi, thời điểm đó phủ Viễn Công có ý muốn nhận con cháu trong tộc làm con thừa tự nối dõi.

      Thẩm tam lão gia gia có hai đứa con trai, tự nhiên có cơ hội lớn hơn, ai cũng đoán Thẩm tam lão gia gia có hay bước lên trời.

      Nàng nhớ được nhị thúc đối đãi chính mình tính là tốt, nhưng mặt cũng qua được, nhưng lúc nàng mười lăm tuổi, nhị thẩm đến thăm Thẩm gia, lúc trở về đối đãi thay đổi đại biến, mắng nàng nhà lừa người, ăn phải trả tiền, vân vân.. từ hạ nhân nàng nghe được hôn ước chính mình là giả, chính nàng hoảng loạn biết phải làm thế nào, sau người Thẩm gia tới, nàng vẫn là gả nhập Thẩm gia..

      Chuyện hôn ước tới cùng là thế nào? Là hay giả?

      Tào thị thấy nữ nhi chút kiêng dè , mặt kinh ngạc cũng chần chờ.

      "Nương?" Cố Thanh Nương tâm lý muốn biết, lắc lắc cánh tay mẫu thân.

      "Có.." Tào thị do dự đáp, thấy sắc mặt Thanh Nương tức tái nhợt, khỏi giật mình "Thanh Nương? Ngươi sao chớ?" Vội đỡ nàng ngồi tảng đá ven đường.

      "Phải hay là... Thẩm gia tại Kiến Khang?" Cố Thanh Nương hít thở mấy hơi nhìn Tào thị hỏi.

      Tào thị kinh dị, chuyện này, chính là trượng phu cho nàng bất quá lần, nghĩ đến nữ nhi thế nhưng cũng biết.

      "Phụ thân ngươi sao?"

      Cố Thanh Nương gật đầu, sắc mặt phức tạp, phức tạp cùng với ...hận ý.

      Hài tử này? Theo lý thuyết tiểu nữ nhi trong nhà nghe đến chuyện chung thân đại của chính mình, phải là thẹn thùng, xem bộ dáng nàng nhưng giống thẹn thùng a...

      "Là thực, đương nhiên phụ thân ngươi cùng Thẩm tam lão gia là cùng trường, tới có chút buồn cười.." Tào thị ôn nhu cười , lời lại khiến nàng nhớ đến trượng phu lúc sống, mặt khỏi buồn vui cùng đến.

      Cố phụ bằng tuổi Cố Thanh Nương theo phụ thân ly khai Kiến Khang, gia gia Cố Thanh Nương từng làm huyện lệnh Tiên Nhân huyện, nhưng con đường làm quan gặp nhiều trắc trở cũng đạt tiền đồ gì lớn, liền từ quan về quê, mang nhà già trẻ định cư tại Tiên Nhân huyện.

      Trước mười tuổi Cố phụ sinh sống tại Kiến Khang, sau mười tuổi bị cha đưa đến Tiên Nhân huyện, mười sáu tuổi đến trường lại trở lại thân tộc ở Kiến khang học, đọc kinh thư chuẩn bị tham gia thi cử.

      " Thẩm tam lão gia là tam đệ đệ của Phủ Viễn Công, danh kêu Thẩm Xương Ngộ... so với phụ thân ngươi nhiều hơn vài tuổi, thời điểm thi kết bạn.." Tào thị thủ , nắm tay Cố Thanh Nương, cố gắng nới lỏng bàn tay .

      Cố phụ lúc trẻ tư chất bình thường, mà vị Thẩm tam lão gia cũng thế, bằng cũng trở thành phòng được sủng, nguyên bản hai người cũng có giao tình gì, nhưng tại sau cuộc thi hai người ngoài ý muốn thi rớt, vừa lúc đến tửu lầu uống rượu gặp gỡ nhau, cũng cảnh ngộ lận đận, hai người càng càng hợp, hận gặp nhau sớm hơn, như vậy thành huynh đệ chí giao, đến cuộc thi thứ hai, hai người lại thi rớt, uống say hai người chỉ điểm giang sơn sau này, thế nhưng định ra nhân duyên nữ nhi.

      "Lúc đó Thẩm tam lão gia có trưởng tử, mà ta mới gả cho phụ thân ngươi..." Tào thị khóe miệng mỉm cười, như nghĩ tới thời điểm tân hôn.

      "Thẩm An Lâm.." Cố Thanh Nương lẩm bẩm .

      "Thẩm An Lâm? Đúng, hài tử đó chính là tên này..Phụ thân ngươi chỉ qua lần, ta nhớ ..." Tào thị cười "Hài tử đó so với ngươi lớn hơn vài tuổi a."

      Nàng hơi nghiêng đầu suy nghĩ.

      "Năm tuổi" Cố Thanh Nương chậm rãi , cánh tay gắt gao ôm lấy Tào thị thu lại, đan chéo nhau nằm cũng chỗ.
      song ngư, Phong Vũ Yên, huyenlaw683 others thích bài này.

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 24 Bỏ qua

      Editor : thu_gà_nhà_nuôi
      Nguồn: Tàng Thư Viện


      Thời điểm nàng gả cho mới mười lăm tuổi mà hai mươi, tại Kiến Khang thậm chí cả Đại Chu triều đều , đến tuổi này còn thành thân nam tử quả thực là lông phượng và sừng lân, đương nhiên đây phải chuyện nghèo lấy nổi vợ.

      Nàng nghĩ chờ nàng, chờ nàng đến tuổi, chờ nàng vì mẫu thân cùng ca ca làm tròn đạo hiếu, nàng cho rằng là nam nhi trọng lời hứa...

      " Mười Tám Nương? Mười Tám Nương?" Tào thị hoảng loạn lay vai nàng.

      Hài tử thế này là sao? Sắc mặt trắng bệch, hô hấp gấp như vậy, hai mắt lại hồng...

      Nàng ngẩng đầu nhìn trời, tháng năm trời bắt đầu nóng, Tào thị đứng dậy từ xe lấy ấm nước ra, mở miệng Cố Mười Tám Nương uy xuống.

      Mặt trời nóng rực khiến nước trong ấm cũng ấm, hơn phân nửa là chảy xuống vạt áo Mười Tám Nương.

      "Nương " Cố Mười Tám Nương che lồng ngực thở gấp, yếu ớt nhìn Tào thị "Ta sao..."

      Xoa dịu bất an trong lòng Tào thị, nàng duỗi tay tiếp ấm nước, chính mình từng ngụm từng ngụm uống.

      "Chắc nóng quá lại thêm khát a.." Nàng đem ấm nước quơ quơ, lần nữa cười lên .

      Tuy sắc mặt vẫn trắng, nhưng thần sắc cũng tốt lên nhiều, giống như vừa nãy khuôn mặt dọa người a, Tào thị thở phào cái, tâm đau, sờ trán nàng "Ngươi, hài tử ngốc, mệt mỏi, khát nước sao ..."

      Cố Mười Tám Nương cười cười chuyện, nắm ấm nước, đầu óc xoay chuyển.

      Như vậy , hôn ước thực tồn tại, gả cho Thẩm An Lâm? lần nữa gả cho ?

      Gả cho , lại bị hưu lần nữa? Bờ môi Cố Mười Tám Nương tia cười châm chọc.

      Chịu sỉ nhục lần là đủ!

      " Sau này .." Nàng hướng Tào thị, tỉnh táo lại, hỏi.

      Nàng nhớ được phụ thân hai lần thi rớt, thâm tâm bị đả kích, lại bị người trong tộc cười nhạo, sau khi thành thân liền đem nương trở về Tiên Nhân huyện, từ nay ở chỗ này học hành quyết thi đỗ, cơ hội hồi Kiến Khang cũng rất ít, quan hệ cùng Thẩm gia thế nào?

      "Sau a...?" Tào thị than thở, mặt tia phiền muộn.

      Cố Mười Tám Nương nhãn tình sáng lên, có vấn đề!

      "Sau phụ thân ngươi thi lần ba lại rớt, Thẩm tam lão gia thi đỗ, dù sao người ta gia thế nơi nào a... Tiền đồ tự nhiên cũng tốt lên..." Tào thị , mặt tia hổ thẹn, nhìn Cố Mười Tám Nương.

      "Như vậy , phụ thân cùng Thẩm gia lui tới nữa?" Cố Mười Tám Nương hỏi.

      Tào thị im lặng, vốn hai gia đình bất đồng địa vị, chẳng qua lời trong lúc vui đùa, quá khứ thiếu niên bốc đồng a, vẫn là ai cũng có con đường riêng muốn .

      Những năm trước đây Thẩm gia có tới đây bắt chuyện, từ đầu Cố phụ còn sống có viết thư, lui tới hai lần hồi ngôn ngữ càng lúc giữ khoảng cách, về sau triệt để hồi .

      Chắc hẳn Thẩm tam lão gia rất hối hận thời thiếu niên xúc động ?

      "Mười Tám Nương.." Khuôn mặt Tào thị vừa hổ thẹn vừa mang mấp phần an ủi, mối hôn này tốt, nhưng sợ dễ dàng mà thành.

      ra là thế! Mặt Cố Mười Tám Nương giãn ra cười, ý cười trong mắt càng lúc càng nồng, quái được lần đầu tiên đến cửa làm mai bị cự tuyệt, nhị thẩm mang bộ dạng nhục nhã trở về, đối chính mình khó dễ.

      ra, Thẩm gia căn bản thừa nhận mối hôn này? Sau vì cái gì mà thừa nhận?

      Cố Mười Tám Nương tâm trạng vừa vui lên, lại lâm vào nghi ngờ.

      "... Năm nay trở về, nương chuyến đến Thẩm gia..." Tào thị tay phủ đầu vai nữ nhi chậm rãi , dùng giọng điệu kiên định chưa bao giờ có.

      " Nương..." Cố Mười Tám Nương ngẩng đầu nhìn nương " Mối hôn này thôi ."

      Tào thị ngẩn ra, nhìn nàng hiểu.

      "Mối hôn này vốn là lời trong lúc say rượu, sao coi là ?" Cố Mười Tám Nương nắm tay Tào thị nghiêm nghị .

      Tào thị lắc đầu, " Quân tử thận trọng từ lời đến việc làm, Thẩm lão gia lời này, thế nào có thể tính toán?" xong còn vỗ vỗ tay nữ nhi " Người đừng lo lắng, Thẩm gia tuyệt phải người thất tín bội nghĩa đâu..."

      Điều kiện tiên quyết là chính mình chủ động tới cửa, đúng, tới cửa tìm bọn họ, xem bọn họ chủ động là thể có chuyện này.

      Cố Mười Tám Nương cười, kỳ cùng thất tín bội nghĩa quan hệ gì lớn, tới chữ tín nghĩa phải xem là cùng loại người gì chữ tín chữ nghĩa a, lại , lời trong lúc say rượu, chỉ sợ bây giờ Thẩm tam lão gia hận kiếp này chưa từng cùng Cố phụ gặp nhau.

      Quái được sau khi gả vào Thẩm gia, công công vẫn cho nàng sắc mặt tốt, mỗi thời khắc nàng tồn tại lại nhắc nhở nhớ lại chuyện cũ a.

      Quái được Thẩm An Lâm đối chính mình lạnh nhạt, hôn này nguyện.

      Chỉ có bà bà đối xử tốt với mình... Cố Mười Tám Nương nhắm mắt hít hơi sâu.

      " Nương, người cũng , quân tử thận trọng từ lời đến việc làm, là làm" Nàng nhìn Tào thị " Thẩm tam lão gia ưng thuận hôn ước vốn là lời trong lúc say, sao thận trọng từ lời đến việc làm, chúng ta giờ vẫn tốt, làm gì phải tìm phiền não?"

      Tào thị mơ tưởng gì đó bị Cố Mười Tám Nương ngăn cản.

      "Huống chi, bây giờ chúng ta cùng Thẩm gia môn đăng hộ đối " Cố Mười Tám Nương đứng dậy tiếp " Nếu như Thẩm gia chấp nhận mối hôn này, thời điểm phụ thân còn sống sớm lui tới, tuổi Thẩm An Lâm cũng ... Còn có."

      Nàng xoay người nhìn Tào thị " Ta nhớ thời điểm phát tang phụ thân cũng có gặp người Thẩm gia tới..."

      Tào thi cam chịu, than thở, nàng có phát thiệp gửi tới Thẩm gia, lúc ấy trong lòng tồn tại tia hy vọng, kết quả ngoài dự kiến, xem ra Thẩm gia cùng chính mình hoàn toàn là người đường.

      "Nương, người như vậy chúng ta lại tới cửa tìm, với người ta câu lúc say, bức nhà người ta thực lời hứa, há phải tự làm mất mặt?" Cố Mười Tám Nương .

      lời như vậy, nghĩ chính mình khinh người quá đáng...

      Tào thị nhíu mày, mặt kinh hoàng.

      "Lại , nếu Thẩm gia quả nhiên hết lòng tuân thủ lời hứa, đối mặt với ước định thể cự tuyệt, thể đáp ứng, ta tiến vào nhà họ, ngày sau..." Cố Mười Tám Nương mang mấy phần cay đắng rồi nhìn Tào thị.

      Bị người bức bách mà thành mối hôn , nghĩ đến người Thẩm gia tuyệt cho sắc mặt tốt .

      " Ta biết nương nghĩ muốn tìm cho ta nhà khá giả sống qua ngày, Thẩm gia nhà cao cửa rộng, ta vào trong tất nhiên là cẩm y ngọc thực sinh kế vô ưu, nhưng phải..." Cố Mười Tám Nương nhìn Tào thị, tầm mắt hướng đại lộ, đại lộ dài vô hạn, suy nghĩ của nàng cũng chậm rãi bay xa.

      trước mắt, Thẩm gia được sinh hoạt cẩm y ngọc , tính tới bây giờ hẳn Thẩm gia bán quang ruộng tốt , đương nhiên so sánh với Cố gia vẫn tốt hơn nhiều, nhưng thế sao?

      Mỗi mình ngồi trơ trọi nhìn đèn khô...

      Mỗi ngày hèn mọn nhận quan tiền...

      Sau chết cũng biết nguyên nhân vì cái gì đến bước đường này...

      Tào thị than thở hơi, chính mình so với người khác hiểu tính tình nữ nhi, sống trong nhà cao cửa rộng càng khó khăn, hơn nữa công bà thích...

      Bỏ bỏ..

      "Mười Tám Nương, uống nước nữa?" Nàng đứng lên, cầm ấm nước đưa cho nữ nhi.

      Thành, Cố Mười Tám Nương thở hơi nhàng, ý cười môi càng đậm.

      " được, chúng ta nhanh chạy , ca ca về nhà thấy chúng ta chắc lo lắng." Nàng tiếp ấm nước đặt lên xe, mặt duỗi tay bắt đầu đẩy xe.

      Thẩm An Lâm, lần này ta và người như người xa lạ, quan tâm ngươi cái kẻ tiểu nhân hèn hạ, tàn tật chán nản sống bằng chết, khiến ngươi cách nào thể tài năng, cơi như bồi thường ta bị vứt bỏ oan.

      Tào thị thấy nữ nhi đẩy xe, vội chạy theo, nhìn nàng quen đẩy xe cái lưng lung la lung lay, nhẫn được chua xót, nữ nhi muốn cả đời thế này sao?

      "Nương.." Cố Mười Tám Nương đoán được tâm trong lòng nàng, quay sang nhìn " Chúng ta có ngày khá lên a."

      *********** ta_ là_thu_gà_nhà_a *************

      Ta lại già thêm tuổi rồi...hic, sắp thành bà lão rồi các nàng ơi...T.T
      song ngư, duyenktn1, huyenlaw684 others thích bài này.

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 25 Bày tỏ ý tốt

      Editor : thu_gà_nhà_nuôi
      Nguồn: Tàng Thư Viện


      Thời điểm Cố Mười Tám Nương xách sọt thảo dược xuống núi, ánh nắng gay gắt, bây giờ mỗi ngày vào sáng sớm nàng lên núi hái thuốc, nửa ngày sau đó là thời gian nàng ở nhà tiến hành tịnh chế, đến chạng vạng nàng lại cùng mẫu thân lên núi, Tào thị chặt củi, lấy củi, nàng hái thuốc, như vậy nàng có thể cam đoan cứ bốn năm ngày lại chuyến đến Hà Trung huyện, nàng kiếm càng được nhiều tiền.

      Chậm rãi men theo ngã tư đường sau thấy cái biển hiệu cửa hàng sách, nàng theo thói quen ngừng lại, vào trong tiệm, mà dừng bên ngoài quầy hàng phía trước, mặt lau mồ hôi, mặt thuận tay lấy từ trong góc khuất quyển điển luận bào chế dược liệu.

      "A!" Nàng phát quyển sách nàng muốn xem có nằm tại chỗ cũ, bị ai đó lấy mất thay vào đó là quyển tạp chí quái đản.

      Hai mắt Cố Mười Tám Nương quét lượt, mới thấy quyển điển luận nằm tại góc khác, chẳng lẽ cũng có người xem quyển sách này? Thời điểm nàng thấy quyển sách, mặt sách phủ đầy bụi đất, hiển nhiên rất lâu có người chạm vào.

      "Tiểu nương tử, ngươi nhìn trúng quyển này?" Tiểu hỏa kế đứng trước mặt thanh mặn nhạt vang lên.

      "Ta xem..." Cố Mười Tám Nương cúi đầu , trong lòng chột dạ, nay nàng có tiền mua bất kỳ quyển sách nào, nàng chỉ tới xem trộm thôi.

      biện pháp, nàng vĩnh viễn thể dựa vào việc bán Viễn Chí kiếm tiền.

      Tiểu hỏa kế nhãn thần khinh thường, Cố Mười Tám Nương kiễng chân lên thò tay lấy quyển điển luận, lật đến trang trước đó xem lần, rất nhanh nhập thần, mặt xem mặt nhanh chóng ghi nhớ trong đầu, về nhà sao chép a.

      thu gà nhà nuôi thu gà nhà nuôi thu gà nhà nuôi

      Cố Mười Tám Nương sau bị tiểu hỏa kế bình tĩnh ho khan năm sáu lượt mới lưu luyến rời đặt sách xuống, tính tiến độ này, ước chừng phải bảy tám ngày nữa mới xem xong, xem xong lại phải đọc lại lần nữa, Bành Nhất Châm , bào chế dược liệu từng bước trong đó vô cùng quan trọng, chi tiết những cứu mệnh mà có thể chế thành độc dược, nàng nhất định phải nhớ chuẩn.

      Cố Mười Tám Nương cúi đầu nhìn ánh mắt khinh thường của tiểu hỏa kế, nàng cầm giỏ thảo dược quay ra ngoài, chuyện này nàng thể làm chủ, tương lai nhà dư dả, nàng nhất định quay lại đây mua nhiều sách.

      "Mười Tám Nương, Mười Tám Nương..." Có người phía sau gọi nàng.

      Cố Mười Tám Nương quay đầu thấy Đậu Hoa gánh đòn gánh tới đây, vai nàng đeo thêm cái giỏ đựng đậu hũ, từng bước lung la lung lay nhìn cũng có phen phong vị a.

      " Cười cái gì?" Đậu Hoa vượt qua nàng, gặp nàng cười vội hỏi.

      " Đậu Hoa tỷ tỷ quả xứng danh đậu hũ Tây Thi a..." Cố Mười Tám Nương ha ha cười.

      " Ngươi cùng bọn toàn lời này!" Đậu Hoa xấu hổ véo Cố Mười Tám Nương " Ta tố cáo nương ngươi!"

      Cố Mười Tám Nương cười xin tha thứ, Đậu Hoa cũng có thực véo nàng, hai người khoác tay cùng nhau .

      " ...Như vậy bán được giá tốt?" Đậu Hoa thấy nhiều dược liệu, vừa vui mừng vừa cao hứng " Cũng đáng giá đường xa a..."

      cố trề môi " ...Chu chưởng quầy biết nhìn hàng !..Sau này tới cầu
      Ngươi bán dược ngươi cũng đừng bán cho a..

      Cố Mười Tám Nương hé miệng ra cười, Đậu Hoa hỏi chợ Hà Trung huyện lớn , có nhiều người , cảnh có đẹp ... Cố Mười Tám Nương nhất nhất đáp, chuyện bỗng xuata có người cản đường.

      Hai người xao hứng chuyện, kinh ngạc ngẩn đầu lên, nhìn hai nữa tử đứng trước mặt, người mặc quần lụa mỏng xanh biếc, mắt sáng răng ngà, mà người kia trông có vẻ nhút nhát làm nền cho nàng kia a.

      Cố Mười Tám Nương nhận ra các nàng, vẻ mặt nghi ngờ.

      Đậu hoa nhận ra được, ý cười mặt rất nhanh biến mất, nhìn nương nóng lạnh : "Chu Tiểu Thư a, muốn nơi nào, thế nào chặn đường."

      Người tới chính là thiên kim của Chu chưởng quầy, Chu Lệ Nương. Ngje lời Đậu Hoa , nàng có cáu, ngược lại nở nụ cười ngọt ngào.

      "Đậu Hoa muôi muội, khỏe..." ánh mắt của nàng trực tiếp dừng người Cố Mười Tám Nương: " đây là Cố tiểu thư..."

      chuyện mặt mấy phần xấu hổ, cúi đầu thi lễ: "Cố tiểu thư, Lệ nương thay phụ thân xin lỗi ngươi..."

      Cố Mười Tám Nương lúc này mới biết nàng là ai, hơi hơi hoàn lễ dám nhận Chu tiểu thư quá lời.

      "Ta về sau mới nghe phụ thân , đúng là ta quản nô tài cẩn thận, va chạm Cố tiểu thư." Chu Lệ nương mặt vừa phẫn hận vừa hổ thẹn, chuyện nước mắt lấp lánh: "ta cùng phụ thân cũng có thân thích để dựa vào, cả ngày quan tâm việc buôn bán, quản giáo lười biếng. Thế nên mới gây ra loại chuyện khoái trá, kính mong Cố tiểu thư ngàn vạn đại nhân đại lượng, chớ đối với cha ta có vết rạn, cha ta là có người xúi dục a..."

      Dong dài tràn tóm lại là nàng tự trách bản thân cùng xin lỗi Cố Mười Tám Nương

      Cố Mười Tám Nương mỉm cười có chen lời vào, tầm mắt nàng liếc người nha đầu bên canh Chu Lệ Nương, nha đầu khoảng mười ba mười bốn tuổi, lại phải Hạnh Nhi, nghĩ thực bán , trong lòng cảm thấy có chút buồn bã.

      Đương nhiên nàng có hảo cảm với Hạnh nhi, nhưng cảm giác được hành vi gánh tội bị giết chết vô tội có chút buồn bã.

      chuyện tính là đại , chẳng qua là chuyện mua bán thành, huống chi người sai là Chu chưởng quầy, sao lại giận vô duyên vô cớ đổ hết lên đầu nha đầu có quyền chuyện.

      Quả nhiên tiểu nhân độ lượng, Cố Mười Tám Nương khỏi than thở tiếng.

      "Việc này phải chỉ nhận lỗi là xong a, chúng ta cũng là người mua bán, ai nghi các ngươi ra giá tiền thấp, các ngươi lừa gạt Cố Mười Tám Nương cũng tính là đại gì, chẳng qua sai Hạnh Nhi mắng chửi người khác mà nhận lỗi, còn vu cáo người làm dược giả." Đậu Hoa hiếm thấy Cố Mười Tám Nương ở trước mặt mình ăn khép nép, nhất thời hứng trí, thuận tiện giáo huấn nàng.

      Chu Lệ Nương gật đầu lại hướng Cố Mười Tám Nương: ", đích xác là chúng ta đúng...."

      Nàng chuyện lại thi lễ, Cố Mười Tám Nương giơ tay vin chặt nàng thản nhiên : " Chu tiểu thư đa lễ, chuyện qua thôi ."

      Chu Lệ Nương nghe vậy, giữ chặt tay Cố Mười Tám Nương: "cũng đừng gọi ta là Chu tiểu thư, Chu tiểu thư a, cứ gọi ta là Lệ Nương là tốt a.."

      Cố Mười Tám Nương mỉm cười, rút tay mình về.

      "Tốt, trở về với phụ thân ngươi, kiếm tiền là sai, nhưng cũng đừng chúng ta giả dối, mua bán có quy củ."Đậu Hoa cười hì hì .

      Chu Lệ Nương nhìn nàng cái, cười gượng, mặt lên tia khinh thường nhưng tránh thoát được mắt Cố Mười Tám Nương.

      "Cố tiểu thư hái thuốc?" Nàng vẫn tránh ra, vẫn như trước thân mật nắm tay Cố Mười Tám Nương chuyện, xem giỏ dược: "dược này nhất định hiệu thuốc bắc chúng ta thu."

      "Dựa vào cái gì?" Đậu hoa xen vào : "tự có người xem giá cả, làm gì nhất định bán cho ngươi, còn thay cha ngươi nhận lỗi, ngươi cũng là cái người đạo lí."

      Chu Lệ Nương lúng túng, nhận được trừng mắt nhìn Đậu Hoa, trong lòng thầm mắng mấy trăm lần. Cố ý cùng ta đối lập a, mặt cũng là áy náy mà lo sợ cười: " phải phải, ta phải ý tứ này.... ta là , Cố tiểu thư chớ cáu chúng ta, lại tới cửa..."

      Nàng muốn lại thôi, mặt tràn đầy xấu hổ.

      " phải bởi vì huyện này..." Cố Mười Tám Nương : "đây là có người ra giá tốt, thể bán cho người khác."

      "Chính là do các người muốn mua dược Cố Mười Tám Nương sao? Chính là có người ra giá đặt hàng."Đậu hoa cùng cùng , mặt đắt ý hả hê, sảng khoái, nàng chưa từng gặp Chu Lệ Nương cúi dầu trước người khác a.

      "? "Chu Lệ Nương vui mừng rung tay Cố Mười Tám Nương: "tương lai nếu có dư thừa, nhất định phải đem đến chỗ chúng ta."
      Last edited: 29/12/14
      song ngư, linhdiep17, huyenlaw682 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :