1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Dược hương trùng sinh - Hi Hành (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Ngọc Tuyết

      Ngọc Tuyết Well-Known Member

      Bài viết:
      245
      Được thích:
      237
      :hoho::hoho:Ha ha..lần nầy c ít tên chưởng quầy ó đâm bi mắc bẩy rồi:5:Đán đời.
      :059:Ai kếu làm ăn mà làm gian thương chi:058:

    2. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Chương 17 [/b]

      Editor : thu_gà_nhà_nuôi
      Nguồn: Tàng Thư Viện

      ***************** ta_là_superwoman_haha ***************

      nhiều như vậy vẫn đạt được kết quả như mong muốn?

      Tiểu nương trước mắt nhu nhược như thế nhưng trong mắt Chu chưởng quầy lại có điểm giống.

      Đoạn đối thoại vừa rồi lặp lại lần trong đầu , lần này, Chu chưởng quầy giật mình minh bạch, chẳng lẽ ngay từ đầu mình là bị bẫy?

      Cố Thanh Nương lần đầu bán, liền bắt đầu thăm dò chính mình, tiện đà lần hai nhắc đến tiểu Tuyền ca, bức chính mình nhìn thấy thảo dược, ngay sau đó nàng lại ném ra hai vấn đề thăm dò, thảo dược của nàng toàn bộ là thân Viễn Chí, chính mình lại lần nữa nhận, chỉ sợ rốt cuộc tiểu nương tử là khẳng định thảo dược bán , cho nên nàng cái gì liền cái đó sao, nghĩ cái gì muốn cái gì...

      Chuyện này...Này là đạo gì a, tiểu nương xuất thân gia đình tri thức cũng như vậy giả dối! quá đáng!

      "Cố tiểu nương tử, lúc trước hạ nhân bất kính, lão phu xin lỗi, cũng đây là hiểu lầm..." Chu chưởng quầy nhịn lửa giận trong lòng, híp mắt trầm giọng "Tục ngữ làm người thể quá tuyệt tình, phàm lưu ba phần, ngày sau còn phải gặp nhau phải sao?"

      Xem khí nơi này dường như thay đổi, mọi người vây xem thấp giọng trò chuyện, vừa mới còn tốt, chỉ câu liền nổi cáu a.

      "Chu chưởng quầy, lời này ta hiểu a." Cố Thanh Nương nhợt nhạt cười, "Ngươi mua ta bán, chuyện tình nguyện, tục ngữ mua bán có tình nghĩa ở đây, ngươi ta bất đồng giá cả, chẳng lẽ, vì chuyện này làm tổn thương hòa khí hay sao? Thế nào? Chu chưởng quầy ý tứ là ta hôm nay bán thảo dược cho ngươi , chúng ta liền thành cừu nhân hay sao?"

      Nàng cười khổ mộ tiếng "Như thế ta nhất định phải bán thảo dược cho ngươi sao?"

      Lời này vừa ra , mọi người bên ngoài nhất thanh ồ lên.

      Chu chưởng quầy lời nghẹn tại cổ họng, lời nuốt trôi nhả ra, nhìn Cố Thanh Nương thế nhưng ra lời.

      bị nàng moi ra giá tiền thực của Viễn Chí, lại bị nàng nhìn thấu chuyện Viễn Chí bị bán ...

      "Thảo dược là ta tự tay làm, trong nhà ta có lưu cuốn dược trung thời cổ viết về phương thức tịnh chế thảo dược, tuy dám thế gian lương phẩm, nhưng khẳng định Tiên nhân huyện có người thứ hai làm được thành phẩm như ta..."Cố Thanh Nương chậm rãi , trêm mặt mang mấy phần tự tin " ...Chu chưởng quầy, ta nghĩ muốn giá tốt, chẳng lẽ đúng?"

      Chu chưởng quầy hơi phun ra, thân hình khỏi quơ quơ, ý tứ tiểu nương chính là nhắc nhở mình đừng
      Chu chưởng quầy hơi phun ra, thân hình khỏi quơ quơ, ý tứ tiểu nương chính là nhắc nhở mình đừng tùy tiền lừa gạt Viễn Chí của nàng, dược nàng là độc nhất vô nhị a…..

      Ta phi…. Chu chưởng quầy kinh doanh hiệu thuốc bắc nửa đời người, vẫn là, lần đầu tiên bị tiểu nương chặn họng được lời nào.

      muốn sai người hướng Bành Nhất Trâm đem dược trở về, sau đó cho tiểu nương trận mất mặt.

      Nhưng đối phương là Bành Nhất Trâm a…. Bình sinh hứng thú của là đối nghịch chính mình, nếu biết chính mình nhất định muốn lấy lại dược, vô cùng có khả năng mở miệng hống hách, đề ra điều kiện cổ quái nào đó khó dễ chính mình.

      được, hôm nay coi như bản thân gặp xui, vừa vặn gặp phải người thể đắc tội, cũng chỉ có thể đắc tội chính mình a.

      Chu chưởng quầy than thở, khôi phục nét mặt tươi tắn, mặt có chút oán trách nhìn Cố Thanh Nương “Ngươi xem ngươi tiểu hài tử, cái gì! Tục ngữ đến huynh đệ còn minh bạch tính toansoor sách a, ta như thế nào cáu ngươi? Như vậy ….”

      vân vê râu nghĩ nghĩ, xoay người đối diện với tiểu hỏa kế choáng váng , đem ba trăm quan lại đây”

      Tiểu hỏa kế chớp mắt kịp phản ứng, đầu óc sững sờ, cân mười lăm quan, phải lần này có mười cân thôi sao? Tính kiểu gì ra ba trăm quan tiền?

      “Phát ngốc cái gì!” Chu chưởng quầy trừng mắt mắng tiểu hỏa kế.

      Tiểu hỏa kế nhấc chân chạy vào hậu đường, nhiều lời cầm theo xâu tiền tới, Cố Thanh Nương tiếp, hướng Chu trưởng quầy “Chu trưởng quầy quả nhiên công đạo”

      Chu chưởng quầy tự nhiên hiểu nàng trào phúng chính mình cũng chỉ biết cười.

      Ta nuốt trôi cơn tức này đâu! Tiểu nha đầu chúng ta chờ xem.

      “Cố tiểu nương tử, từ từ!” lành lạnh cười “Ngươi nên cẩn thận, chậm vẫn tốt hơn, chớ để xẩy chân”

      Cố Thanh Nương nghe vậy, quay đầu, ha ha cười

      Nàng trong lòng cười lớn, uy hiếp ta? Cố Thanh Nương nhìn Chu chưởng quầy, ánh mắt có chút tiêu điều vắng vẻ.

      Nếu như ta bị cái chưởng quầy nho của hiệu thuốc bắc làm sợ hãi, ta sống còn ý nghĩa gì nữa, đừng đến chuyện bảo vệ thân nhân, thay đổi vận mệnh?

      Cố thị tộc cũng tốt, Thẩm gia cũng tốt, cái đứng ra so với ngươi thương hộ cao hơn nhiều, trước mặt bọn họ, ngươi Chu chưởng quầy chính là con kiến.

      Ta Cố Thanh Nương là muốn đối mặt địch nhân như thế, địch nhân chưa gặp, trước sợ con kiến như ngươi, sống lại còn có nghĩa gì? như kiếp trước trực tiếp chết .

      Bất quá phải đa tạ , nếu , dược liệu của Cố Thanh Nương có nguồn tiêu thụ, nàng biết, chính mình quả có thể dựa vào chính mình có miếng cơm ăn!

      Dựa vào chính mình kiếm bữa ăn, vì cái gì coi khinh muốn chính mình ăn khép nép? Nếu như nàng hồ đồ như kiếp trước, lại vì sinh cơ ngày sau, nuốt xuống ngụm cũng phải chuyện xấu.

      Nhưng tại thể! Bây giờ nàng tuyệt đối thể nuốt xuống được! Tại nàng biết rành rành thời điểm này Chu chưởng quầy đối đãi với mình như thế nào

      Nhân tất tự nhục mà hậu nhân nhục, nếu hôm nay nàng lui bức, chính là nhận thua, trước mặt Chu chưởng quầy vĩnh viễn nhượng ba phần.

      Giống như kiếp trước của nàng, thời thời khắc khắc luôn nhường nhịn, thẳng đến lúc còn đường để lui.

      Hôm nay nàng chính là muốn bức chính mình bước ra bước này, bước ra, vĩnh viễn nhượng ai bước, nàng cũng muốn nhìn xem, vận mệnh như thế nào!

      Thấy nàng đột nhiên hề chú ý lễ nghi mà cười lớn, Chu chưởng quầy hơi ngẩn ra.

      “CÒn muốn tạ Chu chưởng quầy mua hàng, nếu nhờ Chu chưởng quầy, dược ta bất quá người biết đến” Cố Thanh Nương thu lại nụ cười, khôi phục khuôn mặt nhàn nhạt mìm cười.

      chuyện, nàng quơ quơ tiền trong tay, lúc ra đến cửa ngoài, người xem vẫn chưa rời thấy nàng lại là kinh ngạc cùng hâm mộ.

      “Như vậy bán được nhiều tiền?” người nhao nhao .

      Nhìn thấy dược của tiểu nương tử phải giả, vẫn là lương phẩm thượng hảo, bằng Chu chưởng quầy lại được cho nàng nhiều tiền?

      Đám người ầm ĩ tản ra, hiệu thuốc bắc lập tức an tình lại, tọa đường địa phu bảo trù chợp mắt, tiểu hỏa kế an tĩnh cúi đầu suy tư.

      Chu chưởng quầy đứng tại chỗ, sắc mặt tình bất định, nâng tay vỗ mặt bán phát ra tiếng phịch.

      “Chu chưởng quầy hạ hỏa a” có người đứng ngoài nhìn thấy ha ha cười /

      Chu chưởng quầy nheo mắt nhìn tới người , mặn nhạt ” Trương đại lão gia a, nơi nào thoải mái sao?”

      Nam nhân mập mạp Trương lão gia nghe vậy cũng cái, Chu chưởng quầy lửa giận càng lớn càng cao hứng/

      “ta xem là Chu chưởng quầy tâm lý thoải mái ?” ha ha cười , tuyệt để ý đến sắc mặt Chu chương quầy, duỗi tay đặt vai Chu chưởng quầy “Tới tới, chúng ta vào phòng ngồi, để lão đệ ngươi bắt mạch, chữa bệnh a…”

      Thời điểm Chu chưởng quầy bị người ta kéo vào trong phòng. Cố Thanh Nương cũng bị người khác chặn lại.
      Last edited by a moderator: 6/11/14
      song ngư, Phong Vũ Yên, huyenlaw683 others thích bài này.

    3. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Chương 18 Ký kết [/b]

      Editor : thu_gà_nhà_nuôi
      Nguồn: Tàng Thư Viện

      ************** ta_là_superwoman_haha ***************

      "Tiểu nương rất lợi hại a" Bành Nhất Châm ôm cánh tay, liếc mắt , nếu như vai vác cái hòm thuốc, ràng chính là tên đầu đường ác bá.

      Cố Thanh Nương xem chuyện, liền từ câu này, nàng đoán ra người này là trong những người vây xem, hơn nữa là người thông minh xem nàng đối với Chu chưởng quầy có chút tâm tư nho a.

      Bất quá giống những người khác xem náo nhiệt xong tản mà ngược lại mơ tưởng cùng mình chào hỏi, vì mục đích gì Cố Thanh Nương đoán ra.

      Lấy bất biến ứng vạn biến, nàng kinh ngạc cũng kinh hỏang, chỉ là đem tay áo vò vò, cầm chắc tiền trong tay.

      "Mấy đồng tiền trong tay ngươi, lão Bành ta để trong mắt."Bành Nhất Châm ha ha cười , cảm thấy lúc này tiểu nương biểu mới giống những tiểu nương khác, ngoáy lỗ mũi, đảo tròng mắt, làm bộ dạng hòa nhã dễ gần, chẳng qua mặt mũi thích hợp loại biểu tình này, nhìn qua muốn có bao nhiêu cổ quái liền nhiều cổ quái.

      "Tiểu nương..." cười tít mắt " Thúc thúc còn có thể cho ngươi thêm tiền a..."

      Cố Thanh nương vòng qua người .

      "Chao ôi, đừng thế..." Bành Nhất Châm có kinh nghiệm giao tiếp với nữ hài tử, vội đứng lên gọi nàng.

      Thấy nương bước chân dừng ngược lại tăng tốc.

      "Cố tiểu nương tử, ta muốn mua dược liệu của ngươi." lớn tiếng .

      Sớm minh bạch có phải hay , Cố Thanh Nương dừng bước xoay người lại.

      "Ta tại có" Nàng .

      Bành Nhất Châm thấy nàng chịu chuyện với chính mình, nhàng thở ra " gấp, gấp, về sau có liền mua."

      Cố Thanh Nương nghe vậy khỏi híp mắt nhìn " biết tiên sinh hiệu thuốc ở nơi nào?"

      nghĩ tới tại chỗ Chu chưởng quầy hiệu quả tốt, nhanh như vậy chuyện tốt tới cửa a.

      "Hà Trung huyện, tới đầu huyện nhà ngói tứ gian, ngươi hỏi Bành Nhất Châm ai cũng biết." Bành Nhất Châm tự hào vỗ vỗ bộ ngực .

      "Bành Nhất Châm? A..." Cố Thanh Nương lẩm nhẩm tên, danh tự này hẳn là ngoại hiệu .

      "...Hắc hắc đây là mọi người đặt cho ta...Khụ.." Bành Nhất Châm nhịn được khoe khoang " Mọi ngườii tài châm cứu của ta tốt nhất, châm có thể khiến Diêm Vương nhượng bộ lui binh a... Hắc hắc, là mọi người ưu ái, kỳ ..."

      Nhìn trước mặt đại nam nhân khoe khoang vẫn là khiêm nhường đong đưa, Cố Thanh Nương nhịn được cười.

      Các đại phu châm cứu bả tính trầm ổn tự trọng, như vậy cầu y người tài cảm thấy có thể tin cậy, trông như vậy cái nam nhân thô ráp bộ dáng thổ phỉ, cũng biết làm nghề này có no bụng qua ngày hay .

      "Tốt, Bành Nhất Châm...Ta ghi nhớ.. biết tiên sinh muốn mua dược liệu như thế nào...Bành?Bành Nhất Châm?" Nàng cười cười, đánh gẫy lời định , lời được nửa đầu óc bỗng lóe vệt sáng.

      Cái danh tự này rất quen thuộc a !

      Bành Nhất Châm chú ý nàng khác thường, nghe hỏi, liền ha ha cười, tay to lớn vung lên thành trận gió "Chỉ cần là dược liệu của ngươi, tiểu nương tử cứ việc đưa tới chính là..."

      "Ngươi là Bành Nhất Châm!" Cố Thanh Nương đột nhiên thanh cất cao, nàng khỏi bước lại gần, giương mắt ngơ ngẩn nhìn nam nhân trước mặt.

      Bành Nhất Châm biết chính mình rất có danh, tuy bây giờ chỉ hạn chế tại huyện Hà trung, nhưng tin tưởng sớm hay muộn tương lai chính mình nổi danh khắp thiên hạ, nhưng, trước mắt tiểu nương rổt cuộc có phản ứng kịp, bộ như sấm đánh bên tai.


      “Chính là tại hạ, a a a…” tâm khiêm nhường mấy câu văn nhã, nhưng ức chế nổi đắc ý cười lên.

      “Ngươi chính là Bành Nhất Châm….” Cố Thanh Nương nhìn , lẩm bẩm , lắc lắc đầu “ thể”

      Mười năm sau, thần y Bạch Nhất Châm vang danh thiên hạ, các thế gia đại gia tộc bỏ số tiền lớn mời , hoàng thất Đại Chu cũng muốn đem vào Thái Y Viện, càng quan trọng hơn là, Bành Nhất Châm là quý nhân của Thẩm An Lâm! Chính là chữa khỏi hai chân tàn phế của Thẩm An Lâm, mới có thể rong ruổi chiến trường, lập nhiều chiến công, duỗi tay được thừa kế tước vị phủ Viễn Công, cũng là dùng chân đá nàng.

      Nghe thần y Bành Nhất CHâm xuất hành phải xe ngựa , thân nho nhã trắng thuần, phụ nhân Cố Thanh Nương luôn sống trong nhà vô duyên được nhìn thấy chân dung nàng, sinh bệnh còn đủ trình độ cùng tư cách mời thần y.

      Nhưng người nam nhân này nào có nửa điểm bộ dáng thần y? Lôi tha lôi thôi, người còn mang hương vị giang hồ a.

      Cố Thanh Nương ánh mắt lạc cái hòm thuốc tại phía sau lưng , thế nhưng có gắn cái chuông leng keng a, có lẽ chính là thần y chuyên mọi nơi chữa bệnh .

      Trong mắt nàng hoài nghi, Bành Nhất Châm cảm thấy rất mất mặt.

      “Ta dám cam đoan, láng giềng tám huyện gần đây kêu ta là Bành Nhất Châm, có lẽ đạ phương khác còn kêu Lưu Nhất Châm, Dương Nhất Châm gì gì đó, nhưng Bành Nhất Châm….” Bành Nhất Châm đem bộ ngực vỗ phành phách vang lên “Liền chỉ có mình ta”

      là người? Ngươi chính là thần y Bành Nhất Châm?” Cố Thanh Nương , nàng đột nhiên hối hận, lúc ấy phải tìm cơ hội gặp mặt thần y.

      Hối hận, nàng cười khổ tiếng, hối hận rất nhiều.

      “Chao ôi, tiểu nương tử?” Bành Nhất Châm lại nhìn tiểu nương thất thần, khỏi thầm suy đoán nàng có tật xấu gì ? Nhưng xem nàng vừa trị Chu chưởng quầy như kẻ câm ăn phải Hoàng Liên, lại cảm thấy , nếu châm nàng kim xem sao?

      nghĩ ngợi lung tung, tiểu nương thần sắc lại khôi phục bình thường, hoặc giả , so với lúc nãy còn muốn tinh thần hơn, cặp mắt hạnh, phá lệ sáng ngời, giống như nhìn thấy dã thú…

      Bành Nhất Châm khỏi run run, này liên tưởng cái gì vậy?

      Bất quản mười năm sau có phải thần y hay , chỉ bằng kêu Bành Nhất Châm, Cố Thanh Nương cảm thấy chính mình thể bỏ qua , này là trời xanh ban cơ hội cho nàng, cơ hội báo thù.

      Thẩm An Lâm, ngươi muốn hai chân lại bình thường a, ta xem ngươi sao có thể tòng quân chinh chiến, còn có thể giành được tước vị phủ Viễn Công, thế nào đạt được công thành danh toại, còn thế nào hưu thê cũ cưới thê mới.

      “Bành tiên sinh, nghe qua đại danh của ngươi, ngươi có thể thu mua dược của ta, là vinh hạnh của tiểu nữ…” Cố Thanh Nương nháy mặt mặt giãn ra mà cười, cúi đầu thi lễ.

      “Ha ha, tiểu nương tử khách khí, dược ngươi làm thực sai a, có thể thu mua dược như vậy là lão Bành ta may mắn” Bành Nhất Châm ha ha cười .

      Cố Thanh Nương cười nhạt tiếng, trong mắt mấy phần cảnh giác, lời này dỗ ngọt tiểu hài tử .

      “Ngươi có dược liền đem đến Hà Trung huyện , giá tiền thương lượng, lão Bành ta chí ít dám cam đoan nghĩ ra gia hỏa bình thường tâm đen tối….” Bành Nhất Châm cười mặt hướng hiệu thuốc bắc Chu chuongr quầy lắc lắc đầu “Bất quá chính là nhường tiểu nương tử ngươi nhiều chút lộ….”

      ngại” Cố Thanh Nương cười , nghĩ nghĩ mang mấy phần cảm kích “Vẫn là đa tạ Bành đại phu ngươi…”

      Lời còn lại nàng , nhưng Bành Nhất Châm nghe hết sức minh bạch

      Náo trận này, người sáng suốt liền biết Chu chưởng quầy tuyệt đối thu mua dược liệu của Cố Thanh Nương, thậm chí còn có khả năng tại lúc người khác thu mua liền ngáng chân, đối với thời điểm này chủ động thu mua dược của nàng, nghi ngờ chính là đối địch Chu chưởng quầy, đối với Cố Thanh Nương là đem than trong ngày tuyết rơi đại ân nhân, giá trị tuyệt đối được nàng Cố Thanh Nương tồn tại cảm kích.

      “Tốt liền tốt, là Cố tiểu nương tử dược tốt thôi, thiếu nguồn tiêu thụ” Nghe nàng lời cảm tạ, Bành Nhất Châm nhàng thở ra, khó nén tiếu ý nhếch miệng , chuyện, mở cái hòm thuốc ra, để Cố Thanh Nương xem.

      Nguyên lai là mua Viễn Chí chính mình, Cố Thanh Nương giật mình, Bành Nhất Châm thêm nữa, địa chỉ xong liền cáo từ.

      Theo bóng lưng Cố Thanh Nương suy nghĩ, người này tới cùng là có mục đích gì? Bất quá, quản múc đích là gì, chỉ cần kêu Bành Nhất Châm, chính mình liền cùng nhất định giao tiếp.

      Bất quá vì cái gì ta – là vì Thẩm An Lâm!

      Cố Thanh Nương hít sâu hơi, ánh mắt kiên định, trời xanh ban cho nàng cơ hội này, nàng vì cái gì muốn buông tha.
      Last edited by a moderator: 6/11/14
      song ngư, Phong Vũ Yên, huyenlaw684 others thích bài này.

    4. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Chương 19 Song Hỉ

      Editor : thu_gà_nhà_nuôi
      Nguồn: Tàng Thư Viện

      ****************** thu_gà_nhà_nuôi *********************

      Thấy Cố Thanh Nương cầm về tận mấy trăm văn tiền, Tào thị giật nẩy mình, Cố Thanh Nương đơn giản kể lại đầu đuôi tình, Tào thị nghe xong nửa buổi chuyện.

      "Thanh Nương, ngươi là hài tử..." Rất lâu sau, Tào thị mới thở dài chuyện, duỗi tay muốn xoa đầu Thanh Nương muốn lại thôi, tâm lý có chút kỳ quái, hài tử này thế nào lại tính khí quật cường hùng hổ dọa người a?

      Cố Thanh Nương biết ý tứ mẫu thân muốn khuyên nàng nên nhịn, nên đắc tội với Chu chưởng quầy, vì mấy trăm tiền đoạn về sau có nơi bán dược.

      "Nương..hôm nay nếu nhin chuyện này xuống, ngày sau liền nhận được vô số ủy khuất , loại người như Chu chưởng quầy, chính là tiểu nhân nắn rắn buông, đối với loại người này, thể thuận theo , ta chính là hiểu , biết trong lòng tính toán gì, ta cũng sợ a." Cố Thanh Nương .

      "Thanh Nương, chúng ta..Bị người coi khinh là thể ngăn nổi, ngươi tổng thể..." Tào thị cười khổ tiếng.

      Cố Thanh Nương gắt gao mím môi, mở miệng "Coi khinh có thể, nhưng phải bọn có thể chỉ vào mặt chúng ta mà nhục mạ!"

      Nàng nắm chặt tay "Nương, người đừng lo lắng, phải là chuyện mua bán thành sao, Chu chưởng quầy mua thôi, đối với người sinh ý tới chuyện, đây là chuyện thường, đến mức cùng ta thành cừu nhân đội trời chung, tối đa, cùng giao tiếp mà thôi, đối với tổn thất gì, đối với ta, vốn là có khó khăn, nhưng tại cũng tính a..."

      Nàng cười đem chuyện Bành Nhất Châm ra.

      "Vị Bành Nhất Châm này ta biết.." Tào thị " Phụ thân ngươi mấy năm trước cánh tay đau chính là thỉnh ..."

      "Phụ thân tìm xem bệnh?" Cố Thanh Nương kinh ngạc, nàng chính là điểm ấn tượng cũng có, bất quá có ấn tượng là chuyện bình thường, trước kia nàng mỗi ngày là ngây ngô dại dột sống qua ngày, giống kẻ đầu gỗ, nơi nào có ấn tượng.

      " phải " Tào thị cười "Là phụ thân , nghe ngươi số tuổi,hẳn bây giờ là Bành Nhất Châm do con tiếp nhận."

      Nguyên lai Bành Nhất Châm là cái chiêu bài, Cố Thanh Nương giật mình, muốn cười, nàng nghĩ Bành Nhất Châm gia dược đường biển hiệu danh tự cũng là Bành Nhất Châm ba chữ này .

      "Này gia nhân lại là hòa thiên." Tào thị hơi hơi yên tâm.

      Cố Thanh Nương cũng gật gật đầu "Ta lên núi, hái nhiều thảo dược, sớm vượt qua giai đoạn này."

      Tào thị gật đầu, tâm đau vì nữ nhi mấp máy hạ xuống mấy sợi tóc.

      Đào nửa sọt Viễn Chí, lúc nghỉ ngơi Cố Thanh Nương ngồi núi đá, khẽ cau mày, cúi đầu, tâm lý như mơ hồ nghĩ.

      Nàng phải hay sắp sửa lấy việc hái thuốc hoặc bán dược liệu để sống? Chí ít trước mắt, có thủ đoạn mưu sinh khác, Cố Hải còn ba kỳ thi, mà thời gian ba kỳ thi này mất bao nhiêu thời gian, cũng có người chuẩn, có người trong ba năm mạch liền thành, cũng có người phí cả đời người , ví dụ như phụ thân nàng.

      Chỉ bằng tài nghệ ít ỏi, sinh hoạt như trước có cam đoan, Cố Thanh Nương mấp máy miệng, nàng dù sao lại nửa đường nhận được dược liệu, lại rất nhanh bỏ lại, muốn thực dựa vào cái thủ nghệ này sống, nàng cần học tập, nàng tại phân biệt dược liệu nhiều, cách bào chế lại càng thiếu.

      "Tìm sách xem là tốt a, nhất là quyển sách ở Thẩm gia..." Nàng thào tự .

      "Muội muội..." Cố Hải phía sau tới.

      Cố Thanh Nương quay đầu, nhìn Cố Hải nhanh chạy đến, biết là chạy gấp hay vì chuyện khác, mặt đỏ rực.

      "Ngươi muốn xem sách gì?" Cố Hải nghe nàng tự , mặt tự trách, chính muội muội thích "Hiệu sách bán thiếu.."

      Cố Thanh Nương lắc lắc đầu, tại bọn có dư giả tiền mua sách a "Ta nghĩ đến vốn dĩ trước kia xem quá dược liệu, cái gì...ca ca, có cuyện vui?"

      Nàng thấy Cố Hải khóe miệng cùng đuôi lông mày nhếch lên, giấu được ý cười, rất lâu có xuất mặt thiếu niên này, từ khi phụ thân ốm chết, thiếu niên lưng áp lực đè nặng, rốt cuộc có giống bạn cùng lứa tuổi có cuộc sống đầy đủ, thẳng đến lúc chết .

      Cố Hải nghe vậy ý cười môi càng đâm " Hôm nay, tiên sinh nhượng ta tiến sân cao trung."

      Cố Thanh Nương nghe vậy cực vui mừng " Thực?"

      Đại Chu triều học đường, bình thường có ba cấp, theo thứ tự là lớp sơ cấp dành cho trẻ , Cố Hải học xong cấp này nhưng so đủ so thấp có dư lại chưa tham gia nhóm học sinh thi huyện, mà nhóm còn lại bao gồm chưa học xong cao trung hoặc học xong cao trung chờ kỳ thi huyện diễn ra, trong đó đương nhiên bao gồm nhóm học sinh do chính tiên sinh tuyển chọn, nhóm học sinh coi đây là vinh dự, huống chi Cố Hải sắp sửa thi huyện, thời điểm này tiến sân cao trung là việc đại hỉ a.

      “Ca ca…” Cố Thanh Nương vui mừng mà khóc, cầm chặt tay Cố Hải.

      Cố hải nhịn được hai mắt đục ngầu, xoa đầu muội muội “Chỉ là, về sau thời gian học chiếm nhiều, có thời gian hái thuốc cùng muội muội…Khiến muội muội cùng nương vất vả…”

      “Ca ca cái gì vậy!” Cố Thanh Nương chùi nước mắt “Ca ca ngày đêm dùi mài kinh thư phải vì nương cùng muội sao.”

      Chỉ có chờ đến ngày Cố Hải bộc lộ tài năng, khiến người khác dám xem thường bọn họ, khiến nương cùng muội muội ngang hàng với nhóm tiểu thư phu nhân trong thân tộc, , so với thân tộc còn phải tốt hơn.

      Cố Hải nắm chặt quả đấm, ánh mắt đối muội muội kiên định gật đầu.

      , chuyện vui mừng này nhanh cho nương biết.” Cố Thanh Nương nắm cái sọt, lay Cố Hải chạy xuống núi.

      qua trường học, chưa đến giờ cơm chiều, vài học sinh ở nhờ từ học đường tứ tán mà , hoặc ôm sách hoặc cười, trong đám người này, duy nhất người trẻ tuổi đơn độc đứng lặng dưới khóm trúc, phá lệ hợp.

      “Là Thái học huynh.” Cố Hái thấy, bước chân chậm lại.

      lần trước, chuyển lời mới khiến cho Cố Hải trải qua khảo nghiệm của tiên sinh, Cố Thanh Nương cũng ngừng lại.

      “Chúng ta cảm ơn .” Nàng đề nghị.

      Đối với Thái học huynh, Cố Hải vô cùng kính ngưỡng, nhất là về sau cùng học chung, tâm lý lại càng thích thú.

      Thế là hai huynh muội sửa sang quần áo đến gần .

      “Thái học huynh.”

      Thái Văn đứng nhìn lá trúc đong đưa biết nghĩ chuyện gì, có rất ít người chủ động tới chào hỏi , có chút ngoài ý muốn xoay người, nhìn huynh muội hai người.

      “Ừ.” lạnh nhạt trả lời.

      “Chuyện lần trước, đa tạ Thái học huynh.” Cố Hải , mặt cùng Thanh Nương thi lễ.

      Thái Văn thần sắc như trước, thản nhiên “Nhấc tay chi lao, dám nhận.”

      Cố Hải thi lễ lần nữa, muốn cáo từ, lại nhìn thấy thần sắc cổ quái mặt Thanh Nương nhìn chằm chằm mặt Thái Văn.

      Thái Văn cũng phát ánh mắt này, mặt tự nhiên nhưng cũng chuyện.

      Hành vi nam tử, chẳng hề chú trọng bên ngoài, soi gương bất quá là chỉnh quần áo, chưa từng chú ý đến tướng mạo chính mình, nhưng từ bên cạnh thị nữ với ngẫu nhiên gặp nhóm tiểu thư khuê các tránh né bàn tán xì xào, cũng biết bộ dáng được xưng tụng .

      Bất quá chưa có vị nương nào lại trắng trợn nhìn chính mình chằm chằm như vầy.

      Cố Hải kinh ngạc, muội muội phải người thất lễ, mới muốn lặng lẽ kép góc áo nàng, liền thấy muội muội xoải bước tiến bước, đứng trước mặt Thái Văn.

      ******************* thu_gà_nhà_nuôi *******************
      song ngư, Phong Vũ Yên, huyenlaw683 others thích bài này.

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 20 Bắt Bò Cạp

      Editor : thu_gà_nhà_nuôi
      Nguồn: Tàng Thư Viện

      ******* ta_là_superwoman_haha *********

      Triều Đại Chu tuy mang nặng lễ giáo, giữa nam nữ phải hà khắc lắm, nhưng thanh niên nam nữ tiếp xúc gần như vậy vẫn bị người chỉ trích.

      Thái Văn nhướng mày, Cố Hải miệng chưa kịp mở, Cố Thanh Nương nâng tay phải lên tại chỗ cổ Thái Văn tìm tòi.

      “A..” Cố Hải thấy vật trong tay nàng khỏi hô lên tiếng “Thanh Nương …mau ném…”

      Cố Thanh Nương nhanh tay bắt được con Bò Cạp lớn, lúc này Bọ Cạp bốn chân cử động, đuôi Bò Cạp ngọ nguậy.

      Thái Văn sắc mặt tia kinh sợ, vô thức liếc nhìn xung quanh.

      “Thanh Nương..” Cố Hải nhìn Thanh Nương cầm con Bò Cạp động đậy, nâng tay muốn đem con Bò Cạp ra, nhưng lại sợ tay nàng bị thương, bị con Bò Cạp đốt trúng, phải đau bình thường a, thậm chí có thể mất mạng, huống chi thân thể Thanh Nương vốn nhược, lại bệnh nặng mới khỏi, Cố Hải hai tay trái phải khó xử, cơ hồ muốn khóc.

      sao, sao..” Cố Thanh Nương lấy lại tinh thần, cảm thấy tim đập nhanh như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực nàng.

      Mới vừa thấy cổ áo Thái Văn có con Bò Cạp, nàng ngừng thở, đầu óc trống rỗng, lại đơn giản nghĩ đến kiếp trước tại hiệu thuốc bắc của Thẩm gia, có tiểu hỏa kế bất lương rắp tâm dùng con Bò Cạp dọa nàng, được sư phụ già tới an ủi.

      “Đừng sợ, con Bò Cạp dựa vào cái đuôi, ngươi như vậy, nắm đuôi Bò Cạp, nhất thời nó cũng thể dọa được ngươi.” Sư phụ già hướng làm mẫu cho nàng nhìn.

      Giờ khắc này, đầu óc Cố Thanh Nương xuất ràng hình ảnh tay lão sư phụ làm mẫu, ma xui quỷ khiến liền bắt chước theo mà làm.

      Nhìn con Bò Cạp hoảng loạn trong tay, Cố Thanh Nương cũng bị dọa, tay gắt gao nắm con Bò Cạp buông, phải nàng gan lớn mà nhất thời biết nên ném thế nào.

      “Thanh Nương..” Cố Hải sắc mặt trắng bệch nhìn nàng, cắn răng duỗi tay muốn bắt lấy đuôi con Bò Cạp.

      Con Bò Cạp đốt chính mình, cũng đốt tiếp muội muội .

      “Đừng động!” Thái Văn gào to.

      Cố Thanh Nương giật nảy mình, lui về sau bước, né tránh tay Cố Hải.

      Thái Văn sắc mặt nặng trĩu, nhìn con Bò Cạp, dặn dò thêm lần nữa “Đừng ném, đem đốt .”

      Cố Thanh Nương lúc này nắm đuôi Bò Cạp, nếu tùy ý buông tay, chỉ sợ bị đuôi con Bò Cạp đốt.

      Nên xử lý thế nào? Cố Hải mặt đỏ lên, giơ tay lên sợ, đốt liền đốt…”

      Thái Văn nâng tay muốn ngăn .

      “Đó là muội muội ta!” Cố Hải nổi tính ngang ngược, trừng mắt quát, còn nể mặt ngươi cái xui xẻo chọc người phiền toái, nhưng mặt ý tứ cũng kém bao nhiêu.

      Thái Văn nhìn chuyện, duỗi tay xuống eo cởi cái túi thơm, huynh muội hai người còn kịp phản ứng, đem gói tay lại nhanh chóng mở bao túi thơm ra chộp lấy đuôi Bò Cạp “Buông tay”

      Cố Thanh Nương lập tức nghe theo, tay buông lỏng, con Bò Cạp rơi vào trong túi thơm, ngọ nguậy liên tục, nhưng vô dụng bị túi thơm bao lấy có đất dụng võ.

      Mọi người nhàng thở ra.

      “Để xuống đất để ta dẫm chết nó” Cố Hải .

      Thái Văn lắc đầu cử động.

      người ngươi có thứ này…” Cố Hải chỉ túi thơm người .

      “Con Bò Cạp này cũng là loại thuốc, rất đáng tiền a.” Nàng cười hì hì .

      Cố Hải dở khóc dở cười, nhìn khuôn mặt trắng bệch của muội muội, lại lo lắng lại là nghĩ là sợ, bỏ qua Thái Văn và con Bò Cạp đến.

      “Đa tạ.” Thái Văn hướng Cố Thanh Nương .

      “Nhấc tay mà thôi, Thái công tử cần đa lễ.” Cố Thanh Nương vội trả lễ.

      Này thực nhấc tay chi lao, Thái Văn nghe vậy bờ môi khỏi tia cười, nháy mắt liền biến mất, ngẩng đầu lại là biểu tình lạnh nhạt.

      “Thái học huynh, nơi này ẩm thấp, xà trùng nhiều, ngươi nên đứng lâu a” Cố Hải trong lòng sợ hãi nhắc nhở.

      Thái Văn gật đầu, tiếng đa tạ, lại cũng có tránh ra.

      trận náo loạn này, Cố Hải cũng còn tâm tình bắt chuyện cùng, liền cùng Cố Thanh Nương cáo từ.

      Nhìn huynh muội hai người xa, biểu tình lạnh nhạt mặt Thái Văn bỗng xuất tia lãnh ý.

      “Là ai?” đột nhiên mở miệng chuyện.

      “Thuộc hạ vô năng.” Trong khí đột nhiên phát ra tiếng , kèm với tiếng này từ trong rừng Trúc xuất người.

      Thái Văn nhìn người trước mắt kinh ngạc.

      Như vậy , cũng thấy ai ra tay? Họ thế nhưng phái ra cao thủ?

      Như vậy , chính mình sống đối với người khác là uy hiếp càng lớn…

      mặt thiếu niên thế nhưng tia như có như , tầm mắt hướng phương xa, lúc này huynh muội hai người chính là quay đầu lại nhìn.

      là may mắn!

      “Ngươi .” đem túi đựng con Bò Cạp quăng .

      “Vâng” Người trước mặt cũng ngẩng đầu lên, duỗi tay chuẩn xác tiếp được túi thơm, nháy mắt thấy đâu, như trước giờ có xuất .

      Cố Hải cùng Cố Thanh Nương xa mới chuyện.

      “Thanh Nương lần sau đừng làm thế!” mang mấy phần trách cứ .

      Cố Thanh Nương khôi phục lại bình tĩnh, cười ứng phó.

      may mắn a, , ngươi vận khí tốt, con Bò Cạp đốt ngươi?” Cố Hải dù sao cũng là nam hài tử, đối với trò chơi mạo hiểm rất là hứng thú, tò mò hỏi.

      Cố Thanh Nương cười, giơ tay hướng làm mẫu.

      " Là từ sách biết được?” Cố Hải bắt chước động tác muội muội, cười “ Ngươi xem nhiều a.”

      “Ta cần tham gia thi cử, tự nhiên đọc ít quái thư, cảm thấy thế mới thú vị a” Cố Thanh Nương .

      Huynh muội hai người chuyện, lại quay đầu nhìn Thái Văn, gặp Thái Văn còn đứng dưới khóm Trúc, chỉ là bên cạnh thêm người đứng chuyện.

      biết sao con Bò Cạp người ?

      Huynh muội hai người, khỏi liếc nhau, lại thấy trong mắt đối phương nghi ngờ.

      “Ca ca..” Cố Thanh Nương mở miệng .

      sao…” Cố Hải đánh gãy lời nàng, cười “ Thái học huynh…ừm..chính là đắc tội ít người, chắc có người trả thù …”

      Cố Thanh Nương nghĩ đến kiếp trước ca ca đến lớp học trong tộc, thường xuyên bị người dán giấy vẽ rùa đen sau lưng trở về, Thái Văn gặp được người này đùa cợt cũng là lợi hại, này muốn đốt chút, hẳn bị giày vò.

      Cũng biết người đắc tội thế nào, người ta muốn chỉnh , Cố Thanh Nương nhịn được lại quay đầu nhìn, Thái Văn cùng người nọ biến mất, trống chỉ có rừng Trúc theo gió lung lay.

      “Ca ca, Thái học huynh là người nơi nào đến?” Nàng hiếu kỳ hỏi.

      Xem phong thái, giống bọn con cháu bình thường đến ăn nhờ ở đâu ?

      là Vạn Toàn huyện tới, ta cũng lắm.” Cố Hải thuận miệng đáp “Học vấn rất giỏi, tính khí cũng vô cùng…”

      hì hì cười , phần tử tri thức nên ở sau lưng người ta thị phi.

      “..Học vấn tốt a, ít nhiều có điểm tùy hứng.” Cố Hải cười , mang mấy phần dí dỏm thè lưỡi.

      Học vấn giỏi? Trong trí nhớ mười năm sau có ai trạng nguyên kêu Thái Văn.

      “Ca ca về sau học vấn tốt, nhưng tính tình thay đổi a, muội muội ta nghĩ cả ngày cùng ngươi bắt con Bò Cạp a ..” Cố Thanh Nương che miệng cười, bỏ qua nghĩ tiếp.

      Cố Hải ha ha cười, quát nàng, dù thế nào, hôm nay thực cao hứng.

      Trở lại nhà, nghe thấy nhi tử tiến vào sân, Tào thị vui mừng mà khóc, Cố Hải trước bài vị phụ thân dâng hương.

      “Nương, chuyện này là gì, về sau còn cao hứng a.” Cố Hải , trước bài vị phụ thân dập đầu.

      “Tốt, các ngươi là hài tử ngoan.” Tào thị tay kéo đứa , nức nở , lại mở miệng cười “Nương làm cho ngươi bánh thịt hoa sen, hôm nay chúng ta song hỉ lâm môn a…”

      “Nương còn chuyện vui?” Cố Hải hiếu kỳ hỏi.

      Tào thị liền kể chuyện Cố Thanh Nương cùng Chu chưởng quày và Bành Nhất Châm “ Muội muội ngươi, dược liệu có nguồn tiêu thụ a, cũng uổng công nàng mấy ngày nay vất vả.”

      Cố Hải nghe xong trầm mặc khắc, nhìn Cố Thanh Nương cùng mẫu thân muốn lại thôi.

      “Sao vậy?” Cố Thanh Nương thấy khác thường, vội hỏi.

      “Ta nghĩ, này Bành Nhất Châm cùng Chu chưởng quầy có quan hệ?” Cố Hải .

      Cố Thanh Nương ngoài ý muốn nhìn , ca ca chính mình tuy rằng đọc ít kinh thư, nhưng tính tình lại giống Lăng Đầu Thanh, bằng kiếp trước cũng bị nhóm hài tử trong tộc trào phúng liền giận dữ đọc sách nữa, cũng tại lúc mẫu thân bị vũ nhục nghĩ là do người trong tộc thiết kế cạm bẫy, chỉ thù lớn chưa trả được, ngược lại đem chính mình vào tròng.

      như thế nào hảo tâm thu dược muội muội?” Cố Hải tiếp, lông mày nhướng lên.

      “Muội muội ngươi dược tốt a, lại nguyên bản liền bán…” Tào thị cười , vuốt ve lông mày nhi tử “Ngươi nghĩ quá nhiều, chúng ta nhi quả mẫu cái gì cũng có, người ta tính toán được chúng ta…”

      “Dược muội muội..” Cố Hải cau mày , thực tốt? Mới làm có mấy lần thôi, làm cho người ta dám đắc tội Chu chưởng quầy nghĩ tới hậu quả mà tới thu mua?

      “Nương bây giờ chúng ta nhi quả mẫu, lại có thân tộc tương hộ, chính phải đề phòng người tính toán chúng ta.” nghiêm nghị .

      **************** thu_gà_nhà_nuôi ********************
      song ngư, Phong Vũ Yên, huyenlaw684 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :