1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Dược hương trùng sinh - Hi Hành (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Ngọc Tuyết

      Ngọc Tuyết Well-Known Member

      Bài viết:
      245
      Được thích:
      237
      :032:Bán củi ko dc bao nhiêu tiền mà còn bị cạnh tranh:09(1):Hy vọng bán dc dược có giá:055:Thấy mẹ hoá con coi tội quá:012:
      linhdiep17 thích bài này.

    2. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 12 Hiệu thuốc bắc
      Hiệu thuốc bắc lớn , có chút tối, quầy tiểu nhị bận rộn luôn tay luôn chân ngừng nghỉ, đại phu ngồi giữa sảnh híp mắt dưỡng thần.

      Thấy có người tiến vào, tiểu nhị xoay người.

      “Đậu Hoa tới bốc thuốc sao?” tiểu nhi quen biết Đậu Hoa lập tức cười hì hì .

      Đậu Hoa phun nước miếng đặt giỏ mộc xuống đất “Na, có người nào như ngươi gặp mặt chào hỏi như vậy! Ngươi mới cả ngày bốc thuốc đó.”

      “Ta phải mỗi ngày đều bốc thuốc đó sao.” Tiểu nhị ha ha cười, mặt duỗi tay cầm lấy thuốc dặt quầy.

      Nghe đáp lời dí dỏm, Cố Thanh Nương khỏi cười ra tiếng.

      “Di.. này tiểu nương tử này trông lạ mặt ha…” tiểu nhị mặt cầm dược, mặt hỏi han Thanh Nương.

      cái gì, này là nữ nhi Cố đại quan trong ngõ kia.” Đậu Hoa cười giới thiệu.

      Cố đại quan nhân xa lạ, khổ cực sách vở vài chục năm mới đỗ cái công danh, còn được hưởng phúc liền tiến Diêm Vương điện, số phận đen đủi thường thấy.

      Nhóm tiểu nhị trong hiệu thuốc bắc cùng đại phu dưỡng thần giật mình, hướng ánh mắt xem Thanh Nương.

      Trong những ánh mắt này có thương hại, có hiếu kỳ, cùng vui đùa,Cố Thanh Nương hơi hơi cúi thấp đầu xuống.

      Đậu Hoa thấy nàng được tự nhiên, vội đứng chắn trước mặt nàng, đối tiểu nhị “ Tiểu Tuyền ca, các ngươi mua dược liệu ?”

      “Dược liệu?” tiểu nhị được gọi tên thu hồi ánh mắt đánh giá Thanh Nương dừng dưới chân Đậu Hoa “Đậu Hoa, ngươi bây giờ bán đậu hũ nữa sao? Chuyển sang bán dược liệu?”

      Đậu Hoa cười khanh khách “Ngươi mau mua hay mua .”

      Xem nàng phải vui đùa, tiểu Tuyền ca cùng tên tiểu nhị khác bên cạnh liếc nhau, mua hay mua còn do chưởng quầy định đoạt.

      “Tiểu Tuyền ca, giúp đỡ hỏi hộ ta chút.” Đậu Hoa thấy khó xử, vội cười , mặt hướng mắt về phía Cố Thanh Nương.

      Tiểu nhị hiểu ra, nguyên lai là Cố tiểu Nương tử muốn bán dược liệu a.

      Cố đại quan nhân nhân duyên là hàng xóm sai, lại nhi quả mẫu sống cũng dễ dàng, tâm lý tiểu nhị động trắc , cắn chặt răng gật đầu “Được, ngươi đợi, ta hỏi chút.”

      “Hỏi cái gì?” bỗng có gọng , bên trong rèm cửa được vén lên, nam nhân ra.

      “Chu chưởng quầy.” tiểu Tuyền ca vội chào hỏi.

      Xuyên qua mảnh rèm màu xanh, nam nhân ước chừng ba mươi bảy ba mươi tám, hai tay chắp sau lưng chậm chạp tới, thấy Thanh Nương đứng bên cạnh Đậu Hoa, híp híp mắt.

      “Chu chưởng quầy.” Đậu Hoa cười vấn an, mặt lôi kéo Thanh Nương.

      Cố Thanh Nương cúi đầu cùng gọi.

      “Đậu Hoa a, nghe tẩu tử ngươi sinh, chúc mừng a” Chu chưởng quay nhanh chậm , ánh mắt dừng người Thanh Nương.

      Này tiểu nương tử mang khí chất nhu nhược, nhưng tại lúc Chu Chưởng quầy đánh giá Thanh Nương lại cảm thấy tiểu nương tử này bên trong cùng bên ngoài bất đồng, về phần bất đồng chỗ nào lại ra được.

      thấy tướng mạo nàng lại cảm thấy quen thuộc.

      “Này có phải…Cố tiểu nương tử?” Chu chưởng quầy nghi vấn hỏi.

      “Vâng, Chu chưởng quầy.” Cố Thanh Nương ngẩng đầu, cười .

      ..” Chu chưởng quầy tuy có nghi ngờ nhưng cũng hỏi thêm, mà quay đầu hướng tiểu Tuyền ca “Ngươi ầm ĩ gọi cái gì?”

      Tiểu Tuyền ca vội chuyện.

      “Hồ nháo!” Chu chưởng quầy nghe vậy trừng mắt quát “Sao có thể lung tung thu mua dược liệu? hiểu quy củ?”

      Tiểu Tuyền ca bị mắng ngẩn người, quy củ? thu mua dược liệu có quy củ gì? Ngày xưa phải cũng mua như vậy a…

      ngơ ngác nhìn Chu chưởng quầy, Chu chưởng quầy quay đầu hướng ánh mắt cảnh cáo, tiểu Tuyền ca bỗng sáng tỏ, cúi đầu.

      Mà bên này Cố Thanh Nương nghe vậy bỗng hoảng hốt, cúi đầu, cắn chặt môi dưới,
      Hai bên tai nóng rực.

      “Ai nha, Chu chưởng quầy, ngươi xem xem, dược liệu thôi, ngươi muốn mua, mua ai cũng vậy.” Đậu Hoa quen thuộc Chu chưởng quầy chút cũng sợ cười , mặt đem giỏ xách lên tới trước mặt Chu chưởng quầy. “Ngươi xem… này… phải…”

      Nàng có tâm giới thiệu, lại biết, vội vàng quay đầu nhìn Thanh Nương.

      “Là Viễn Chí a.” Chu chưởng quầy bộ dạng người trong nghề đáp.

      “Vâng, Viễn Chí.” Thanh Nương hít sâu hơi, ngẩng đầu . “Chưởng quầy, người nhìn xem thế nào?”

      Chu Chưởng quầy ân tiếng, đạm mạc quét mắt qua giỏ mộc, vân vê râu . “Tiểu nương tử đào?”

      Cố Thanh Nguyệt gật đầu.

      Chu chưởng quầy ánh mắt nhìn giỏ mộc trầm tư chuyện.

      Đậu Hoa thấy bộ dáng , thầm bĩu môi.

      “Như vậy a, Cố tiểu nương tử, theo quy định, này dược thảo ta thể thu, chúng ta là hiệu thuốc bắc, có quy định là do dược hành cung cấp…” Chu chưởng quầy chậm rãi .

      “Vâng… Là do ta đường đột.” Thanh Nương cười khổ tiếng rồi , lên mấy bước muốn cõng giỏ mộc lên.

      Đậu Hoa bĩu môi, nghĩ định gì nhưng lại thôi.

      “Bất quá, tiểu nương tử, ngươi ta liền phá lệ thu mua.” Chu chưởng quầy lời xoay chuyển.

      Lần này mọi người có mặt trong hiệu thuốc có chút ngoài ý muốn, trừng mắt nhìn .

      Chu chưởng quầy tựa hồ rất vừa lòng với hiệu quả này, mặt tia cười ôn hòa, nhìn Cố Thanh Nương gật đầu . “Hàng xóm láng giềng Cố đạu nhân là người rất lương thiện, ta tất nhiên quen biết, nay người mất vẫn là muốn giúp đỡ…”

      Cố Thanh Nương nghe vậy cười cười nhưng gì.

      “Cố tiểu nương tử, ngươi có bao nhiêu?” Chu chưởng quầy hỏi, đợi hồi đáp mà hướng tiểu Tuyền ca. “, cân lên.”

      Tiểu Tuyền ca theo tiếng, nhiều lời, vội cầm cân trong hậu đường ra.

      “Tám cân lẻ năm lạng.” .

      Cố Thanh Nương nhép nhép môi địnhnói chuyện, nhìn Chu chưởng quầy lại nuốt xuống.

      “Ân, tám cân năm lạng…” Chu chưởng quầy suy nghĩ lúc, gật đầu . “, lấy mười quan tiền đưa tiểu nương tử. Ta mua.”

      Mười quan tiền có thể mua bó củi rất lớn. đậu Hoa cao hứng, cảm thấy là mấy cọng thảo mà thối sao với đốn củi dùng ít sức hơn nhiều.

      “Đa tạ Chu chưởng quầy, sớm biết Chu chưởng quầy có tấm lòng Bồ tát.” Nàng cười, lời khen tặng.

      Cố Thanh Nương thầm cười khổ tiếng, mười quan tiền… Cúi đầu tiến lên tiếng đa tạ.

      Chu chưởng quầy cười gật đầu, tiểu Tuyền ca cầm tiền ra. Cố Thanh Nương lần nữa tiếng cảm ơn rồi rời khỏi tiệm thuốc bắc.

      “Xem, ta gì nào, thử kết quả ngoài dự đoán a.” Đậu Hoa cao hứng, cười đến híp hai mắt vào.

      “Ân, cảm ơn ngươi, Đậu Hoa.” Cố Thanh Nương chân thành .

      Kiếp trước nàng trốn tránh trong nhà, cùng vị nương này bất quá là gật đầu chào nhau, nghĩ đến nàng lại nhiệt tính giúp đỡ mình như vậy, sớm biết thời điểm trước cùng nàng giao hảo qua lại, có lẽ chính mình tính tình cũng có thay đổi.

      Sớm biết… đời này nào có sớm biết, chẳng qua nàng được thần phật phù hộ, nay nàng ngàn vạn lần thể phụ.

      Đậu Hoa cười xua tay. “Sao lời xa lạ a.” Nàng lắc lắc cánh tay. “Thanh Nương, ngươi thục lợi hại, cũng có thể kiếm được tiền.”

      Cố Thanh Nương gật gật đầu, mỉm cười, đúng, nàng có thể kiếm tiền, nàng có thể tránh được những chuyện trước kia, nàng cần trốn tránh phía sau lưng mẫu thân cùng ca ca chỉ biết ăn ngồi rồi.

      Trở lại nhà, Cố Hải đem dỡ bó củi xuống, nhìn đống củi trong góc tường vẫn bán được, mặt đầy lo lắng.

      “Ca ca.” Cố Thanh Nương cao hứng hướng quơ quơ tay.

      “Có chuyện cao hứng?” Cố Hải nở tia cười nhìn Cố Thanh Nương.

      “Xem, tiền!” Cố Thanh Nương sống hai đời người, lại nhịn được tâm tư tiểu hài tử khoe khoang chút, đem mười quan tiền lộ ra.

      Cố Hải nhìn thấy tiền, dám tin tưởng. “Tiền ở đâu ra?”

      “Thảo dược a.” Cố Thanh Nương hì hì cười .

      Tài thị từ phòng bếp ra, nghe thấy vội hỏi. “Thanh Nương, thực bán được.”

      Cố Thanh Nương mang mấy phần đắc ý khẽ gật đầu, lại có chút buồn bực, này Chu chưởng quầy mua với giá thấp nhất .

      “Mười quan tiền.” nàng cầm tiền trong tay ước lượng, cân Viễn Chí tối thiểu cũng mười quan tiền , còn là tinh chế qua.

      Nàng than thở, có lẽ đây là giá Viễn Chí của mười năm sau .

      “Thực bán được tiền?” Cố Hải trừng lớn mắt. “So bó củi ta bán còn nhiều hơn.”

      “Đương nhiên, đây chính là thảo dược, tự nhiên so với củi lửa là có giá hơn…” Cố Thanh Nương lại cao hứng trở lại, bất quá thế nào, Chu chưởng quầy thu mua thảo dược của nàn, nàng phải cảm kích, hơn nữa về sau, nàng có khách cố định, mười quan mười quan, tam thiên liền có thể tránh hồi, thế nào so với việc bán củi tốt hơn nhiều!

      “Ta về sau chặt củi, lấy củi nữa, ta cũng muốn đào thảo dược!” Cố Hải hô to gọi , chân đa bó củi hướng bên tường.

      “Hải ca nhi, như thế nào!” Tào thị cười oán trách .

      được rồi, ta làm ca ca còn giỏi giang bằng muội muội!” Cố Hải khoa trương hô, tiểu viện bỗng vang lên mảnh tiếng cười.
      song ngư, Phong Vũ Yên, huyenlaw684 others thích bài này.

    3. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 13 Ý nghĩ

      Editor : thu_ga_nha_nuoi
      Nguồn: Tàng thư viện

      ****************************************************

      Củi là vẫn muốn bán, chẳng qua việc chặt củi, lấy củi số lượng rất ít, phân nửa thời gian là Cố Hải giúp Thanh Nương đào thảo dược.

      Kèm với việc dược liệu được bán , Cố Thanh Nương tâm trạng vui mừng, ban ngày chạy lên núi đào dược liệu, buổi tối đem rửa sạch rồi tinh chế, kiếp trước kiến thức học ở dược hành bị nàng lãng quên, lúc này lần nữa bị nàng đào trong ký ức ra.

      “Thanh Nương, này muốn đốt ở bếp lò?” Tào thị thanh từ phòng bếp vọng tới.

      Cố Thanh Nương thu hồi suy nghĩ, lắc lắc tẩy sạch rễ cây Viễn Chí, chạy vào xem.

      Phòng bếp tỏa cỗ hương vị cây cỏ quen thuộc, hương vị tuy tính đậm đặc nhưng khiến Thanh Nương cảm thấy quen thuộc.

      Quầy dược liệu của Thẩm gia có vị cây cỏ càng đậm, đó mới là chân chính mùi thuốc.

      Quầy dược của Thẩm gia…

      Cố Thanh Nương cắn chặt môi dưới, nếu phải chính mình, tiệm sớm bị bán , nào đến phiên bọn Thẩm gia mỗi ngày đều lời hàng đấu vàng, mà chính mình lại bị hưu, còn bị đuổi ra khỏi nhà.

      Này phải là của ta…

      Cố Thanh Nương lần đầu nghĩ như vậy, nàng khỏi vì chính mình mà chấn kinh, đồng thời lại có tia khoái ý.

      Lúc trước nàng làm dâu con Thẩm gia có suy nghĩ như vậy…

      Bây giờ nàng phải dâu con nhà họ Thẩm, nàng cùng Thẩm gia nửa điểm cũng có quan hệ, hơn nữa nàng hận bọn

      Đúng.. sai..quầy dược đó phải là của mình!

      Ta muốn cầm nó trở về, nếu như có cơ hội…

      “Thanh Nương?” Tào thị quơ quơ cánh tay nàng, lo lắng “ Nương có hay làm sai?”

      “A, có.. có.” Thanh Nương lấy lại tinh thần, nắm chặt tay buông, đối mẫu thân cười cười, ánh mắt dừng tại chồng rễ cây Viễn Chí hong khô “Chính là như vậy…” nàng bổ sung thêm câu “ Trong sách chính là tả như vậy.. sai.”

      Tào thị cũng cười, vuốt ve tóc nàng “ Sớm biết chỗ thư văn kia có thể dùng đến, liền nên đem bán…”

      Cố phụ tàng thư thiếu, bấy giờ bộ sách còn rất quý, cho nên lúc gia cảnh nhà khó khăn liền đem bán số lượng lớn.

      Cố Thanh Nương lúc mình do đọc được kiến thức về thảo dược trong thư văn là lúc bọn họ đem bán đại bộ phận khoảng thời gian.

      “Muội muội trí nhớ tốt như vậy, xem quá lần liền như vậy nhớ, về sau cần bán sách nữa, quầy hàng trước nhìn xem là tốt.” Cố Hải mặt thăm dò cười .

      Lời này dẫn đến hai mẹ con phá lên cười.

      Cố Thanh Nương cười cười, tâm động, muốn về kinh thư, nàng thực mơ tưởng muốn nhìn xem, quyến sách này trước mắt còn ở tại thư phòng Thẩm gia, tại nơi bị tro bụi che kín.

      Đương nhiên nàng chính là dùng quyển sách này đổi được toàn lực sư phó toàn lực trợ giúp, vực dậy quầy dược Thẩm gia khởi tử hồi sinh.

      Thẩm gia..

      Xác thực mà thẩm tam lão gia gia, Thẩm tam lão gia bậc cha chú là Phủ Viễn Công Thẩm gia đồng lứa nhị phòng, Thẩm tam lão gia lại ở cùng nhị phòng và tam phòng, làm quan lớn , cũng chính là nhìn qua là cái phá hư gia môn mà thôi, phải dựa vào Thẩm An Lâm sau làm con thừa tự Phủ Viên Công, mới coi khinh nàng cháu dâu mồ côi, đem chính mình hưu.

      Nếu như, Thẩm An Lâm có làm con thừa tự phủ Viễn Công? Thẩm gia như thế nào vận mệnh?

      Nếu như…

      Cố Thanh Nương hô hấp khỏi dồn dập lên, trong mắt nàng dấy lên ngọn lửa rừng rực, hưu thư bị ném ngay trước mặt, nhục nhã, bị đuổi ra đại môn, sỉ nhục, tự vẫn tại trước mặt đôi tân lang tân nương, đau đớn, trong lòng bỗng cuộn trào mãnh liệt tàn sát bừa bãi cơ thể nàng, khiến nàng lai muốn hô to nghĩ muốn khóc lớn.

      Nếu như Thẩm gia có quầy dược cung cấp tài chính cùng tiền tài, mất cơ hôi kế thừa công tước phủ Viễn Công, Thẩm gia họ thế nào? Bọn còn có tư cách dẫm nàng dưới chân nữa sao?

      Ý niệm này tựa hô như ngọn lửa nháy mắt hừng hực bốc cháy lên thiêu nóng cả người nàng hầm hập.

      “Thanh Nương? Thanh Nương?”

      Tiểu Tuyền ca lên tiếng đánh gãy dòng suy nghĩ của Thanh Nương.

      Tiểu Tuyền ca nhịn được xoa xoa mắt, vừa rồi thấy khuôn mặt luôn nhu nhược của tiểu nương tử tia cười, phi thường cổ quái khiến khỏi rùng mình.

      “Ngươi có việc gì ?” tiểu Tuyền ca lại lần nữa hướng Thanh Nương hỏi.

      sao, ta… chính là hơi mệt..” Cố Thanh Nương đối tiểu Tuyền ca nụ cười tủm tỉm.

      “Nga, có mệt lắm ?” tiểu Tuyền ca vội ân cần hỏi han, ánh mắt chận rãi đảo qua sọt dược liệu , thực vậy a, tiểu nương trông mệt mỏi, mới có hai ngày, lại đào nhiều dược liệu như vậy, hơn nữa lại làm sạch như vậy.

      có chuyện gia, đa tạ tiểu ca.” Cố Thanh Nương hướng nở nụ cười.

      Nhìn Cố Thanh nương gò má hai má lún đồng tiền, tiểu Tuyền ca mặt khỏi ửng hồng lên, ngại ngùng gãi gãi đầu, chuyển khai tầm mắt.

      “Ta hậu đường lấy tiền đưa cho ngươi.” Tiểu Tuyền ca , nhấc chân muốn .

      Cố Thanh Nương chần chờ, phải nàng nổi lòng tham, giá tiền này quá thấp, bộ dạng muốn , nàng tới là buôn bán, phải tới cầu xin bố thí, quan niệm này nếu được xoay chuyển, nàng liền đừng nghĩ dựa vào việc này mà mưu sinh.

      “Tiểu Tuyền ca, ta tinh chế quá..” nàng cắn cắn môi dưới, ngẩng đầu chuyện “Tiểu Tuyền ca, giá tiền có hay thương lượng lại chút?”

      “Gì?” Chu chưởng quầy ở phía sau hậu đường nghe tiểu Tuyền ca lại, trừng lớn mắt, bật cười “Nàng muốn mặc cả?”

      Nay Cố tiểu nương tử thực lòng tham đáy a.

      “Chưởng quầy,nàng là nàng tịnh chế Viễn Chí..” tiểu Tuyền ca nhìn sắc mặt tiểu nhân của Chu chưởng quầy .

      Điểm này tất nhiên Chu chưởng quầy biết, trước đó thấy Cố Thanh Nương tới bán dược liệu, là rất kinh ngạc, thế nhưng lại là tịnh chế qua, cao hứng, muốn vẫn là giá tiền này, lại còn mang tiếng thiện tâm a!

      Bất quá thiện tâm lại bị ngươi bỏ qua, ngược lại muốn bày ra tư thế tới đàm giá tiền, khiến Chu chưởng quầy mất hứng.

      cái tiểu nha đầu! cũng xứng cùng điều kiện!

      , cấp nàng , mười quan tiền, bán hay !” Chu chưởng quầy hừ tiếng, lại bổ sung “ Bừa bãi, nàng biết tự lượng sức mình! Loại người này là tin được”

      “Cha, có chuyện gì cao hứng?” nương quần áo mộc mạc mang theo tiểu nha đầu tới, ngươi nồng đậm mùi thuốc.

      Nàng hì hì cười ngồi xuống, bưng ly trà lên hơi uống hết.

      Chu chưởng quầy chỉ có nữ nhi tên Lệ Nương, năm nay mười sáu tuổi.

      Thấy nữ nhi, mặt Chu chưởng quấy tia cười, chợt lại trầm xuống, hừ “ Ta bất quá là thấy nàng đáng thương, liền giúp đỡ,ai nghĩ... còn là thiên kim quan gia, là có ánh mắt, vẫn là trơ mặt mo ra!”

      “Thiên kim quan gia?” Chu Lệ Nương hiếu kỳ hỏi “ Ai? Chẳng lễ là Tôn gia đại nương?”

      Tôn gia chính là Huyện lệnh tiên nhân huyện, nhưng được phụ thân hồi đáp, Chu Lệ nương chính mình phủ định, nếu là Tôn gia đại nương, phụ thân sớm nghênh tiến tới dâng trà ngon hầu hạ, lại , Tôn đại tiểu thư thế nào lại đến cửa hàng của bọn .

      Nghĩ như vậy, Chu Lệ nương mặt liền tràn đầy hâm mộ, ghen tỵ cùng với cam lòng, sĩ công nông thương, Đại Chu triều nghiêm khắc phân thứ, bọn tuy có tiền bên người, địa vị xã hội luận lên còn như lớp quê mùa chết đói dưới quê, càng miễn bàn đến phần tử tri thức, cùng với phần tử tri thức xuất thân quan lại sĩ tộc.

      Chu Lệ Nương tuy là nữ nhi, nhưng đối với cảm xúc lại thâm hậu, mười sáu tuổi ở Đại Chu triều thuộc hàng ngũ lỡ .

      Chu Lệ Nương phải nghĩ đến việc thành thân, luận bộ dạng thực cũng sai, nhưng chính bởi xuất thân thương hộ, chậm trễ nhân duyên tốt của nàng.

      Trụ tai thành tây có thư sinh nghèo kiết xác, thế nhưng cự tuyệt lời cầu hôn của Chu chưởng quầy, Chu Lệ nương sinh khí ngày ngày rủa thư sinh này cả đời thi đậu công danh, cùng chết đói, chết vì bệnh tật, mà chính mình vì rủa người hơi, nhất định phải tìm thư sinh mới lấy nhưng thể, cuối cùng chậm trễ đến bây giờ.

      thể phủ nhận, Chu Lệ Nương sở dĩ coi trọng thư sinh mục đích có lẽ là muốn thoát khỏi thân phận xuất thân thương hộ.

      Nghe Huyện lệnh gia có nương bộ dạnh nhu nhược, xấu xí , nhưng lại có mối hôn tốt, điều này làm cho Chu Lệ nương vô cùng hâm mộ, vừa hận lại ghen tỵ.

      "Cũng biết Tôn gia nương lở loét tốt lên chưa? thấy đến bốc thuốc."Chu Lệ nương cười .

      "Lệ nương." Chu chưởng quầy biết tâm tư nữ nhi, oán trách nhìn nàng cái " Chớ có bậy."

      Nhanh chóng đổi sang đề tài khác, Huyện lệnh là chúa đất tại nơi họ sống, chọc được, bất quá cái Huyện lệnh chết rồi liền sợ a.

      "Là Cố gia nữ nhi, hoàn cảnh nhà khó khăn trụ nổi, đào được ít dược muốn đem ta thu mua, ta xem nàng đáng thương cấp nàng chút tiền, nghĩ đến nàng lại tới..." Chu chưởng quầy vân vê râu "Này lần thế nhưng muốn thương lượng giá bán..."

      Cố gia nữ nhi, Chu Lệ nương nhướng mày, hành vi nữ nhi thương hộ, đối với tiên nhân huyện chính mình "Giai cấp địch nhân" ràng, lập tức biết nàng là ai.

      "Phụ thân, ngươi váng đầu, chúng ta là hộ buôn bán, cũng phải nơi làm từ thiện!" Chu Lệ nương đứng dậy, cất cao thanh "Còn muốn thương lượng giá tiền? nàng cút."
      song ngư, Phong Vũ Yên, huyenlaw684 others thích bài này.

    4. Ngọc Tuyết

      Ngọc Tuyết Well-Known Member

      Bài viết:
      245
      Được thích:
      237
      :yoyo50:Chó má, là đê tiện!:yoyo61: Lấy lợi của tiểu nương nhà người ta:yoyo44:, mà khoe khoan là làm từ thiện nữa chớ:yoyo30:. Ta phi...:phut::phut::phut:
      linhdiep17 thích bài này.

    5. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Dược hương trùng sinh – Hi Hành

      Chương 14

      Editor : thu_gà_nhà_nuôi
      Nguồn: Tàng Thư Viện


      Chu chưởng quầy kinh ngạc nhìn phản ứng nữ nhi, nhưng đảo mắt liền biết nguyên do.

      “Lệ Nương.” cười cười, ra hiệu nữ nhi chớ nóng nảy “ Ngươi nghe phụ thân , sinh ý quy sinh ý, nhân tình nhân tình, nàng bán dược liệu cũng phải giả…”

      Chu Lệ Nương xuy cười ra tiếng “Nàng?”

      Người khác nàng khả năng biết, nhưng nữ nhi Cố gia cùng nàng sinh sống con phố, từ đến lớn gặp nàng quá mười lần ra khỏi cửa, mỗi lần cũng đều do phụ mẫu hoặc ca ca dẫn, nghĩ tới chuyện này Chu Lệ Nương liền tức giận, quanh năm suốt tháng trong nhà, lúc ra ngoài cùng công chúa hoàng thất vi hành khác mấy.

      Thảo dược? Nàng có thể phân biệt được ngũ, cốc ta Chu Lệ Nương liền theo họ nàng.

      “Phụ thân, chúng ta cũng phải nhà nhiều tiền, người ta tốt xấu là nữ nhi quan gia, đến lượt hộ tiểu thương giúp đỡ.” Chu Lệ Nương thở phì phì .

      Chu chưởng quầy vân vê chòm râu, chính mình tiểu thương hộ có thể giúp đỡ nàng cũng mang tiếng thiện, cảm giác này sai a….

      “Hạnh nhi, với nàng, chúng ta thu mua dược liệu của nàng nữa..” Chu Lệ Nương hướng tiểu nha hoàn .

      Tiểu nha hoàn lập tức vâng dạ ra ngoài.

      “Vậy…vậy ta trả lại dược liệu cho nàng..” Tiểu Tuyền ca cúi đầu .

      “Ai cho ngươi làm chủ lấy vào?” Chu Lệ Nương trách mắng, liếc mắt nhìn “Thế nào? Nghĩ muốn giúp nàng ta? Như vậy liền có thể hướng người ta gả làm vợ a?”

      Tiểu Tuyền ca vừa thẹn vừa cáu, lại dám chuyện, cúi đầu lui ra, nghe bên phòng hai nữ nhân tiếp Cố tiểu nương tử cười, trong lòng hương vị gì, nhưng biết làm thế nào được, đạo, người nghèo chính là bị coi thường a.

      “Ai nha!”

      Đột nhiên vỗ đầu, chạy đến bên góc tường trong viện, lúc nãy thuận tay đem dược liệu của Cố Thanh Nương đặt chỗ này, như thế nào đảo mắt chẳng thấy đâu.

      “Dược đâu?” đứng giữa viện hòa nhã hô to “ Người nào có mắt tiện tay cầm…”

      Mắng còn chưa dứt lời liền bị bàn tay đánh đầu.

      “Ngươi mắng ai? Ngươi mới có mắt!” nam nhân quát.

      Tiểu Tuyền ca che mũ mặt mỉm cười xoay người đứng đối diện với nam nhân thô kệch cao lớn khom lưng cúi đầu.

      “Bành đại phu, nguyên lai là ngài a, ngài sao lại tới đây?”

      Nam nhân này là đại phu huyện bên, đừng nhìn bộ dáng thô lỗ, chính là tay châm cứu siêu hạng, ngoại hiệu là Bành Nhất Châm.

      “Thế nào? Đồng hành oan gia, ta được tới nơi này?”

      Bành Nhất Châm trừng mắt cao giọng .

      Tiểu Tuyền ca vội dám, trong phòng Chu chưởng quầy được gọi ra.

      “Khách quý, khách quý đến.” Chu chưởng quầy cười .

      “Ngươi này lão tiểu tử, khách cái gì, trong lòng chắc mắng ta lại tới mua thảo dược ?” Bành Nhất Châm ha ha cười .

      Chu chưởng quầy trong lòng mắng câu, đúng vậy, ngươi lão tiểu tử ở địa bàn của ngươi, ba bốn ngày đến chỗ ta gây chuyện, mặt tươi cười biến mất, híp mắt, vân vê râu , “Bành lão đệ lời này sai rồi, như thể thế nhân bệnh tật, chỉ nguyện ngươi ta cùng bán a.”

      “Ngươi cái lão tham tiền, lời sáo rỗng, ta còn hiểu ngươi...” Bành Nhất Châm ha ha cười.

      Hai người gặp nhau tránh khỏi tranh cãi, cũng để trong lòng.

      “Bành thúc thúc.” Chu Lệ Nương vấn an, mời vào trong phòng ngồi.

      “Lệ Nương a, thúc thúc chờ rượu hỉ ngươi a..” Bành Nhất Châm ha ha cười.

      Chu Lệ Nương sắc mặt cứng đờ, chuyện.

      làm việc, ở chỗ này hô to gọi cái gì?” Chu chưởng quầy trừng mắt mắng tiểu Tuyền ca ngụ ý.

      Tiểu Tuyền ca vẻ mặt đau khổ, “Ta để dược liệu chỗ này biết bị ai lấy...”

      “Cái gì dược liệu...” Chu chưởng quầy chưa hỏi xong liền hoảng lên nhìn vai Bành Nhất Châm cõng cái giỏ mộc.

      đến dược liệu, lão Chu, ta lần này tới đây mua vài thứ...” lần này, quơ quơ giỏ mộc “Ngươi nơi này ý tứ, lừa ta có Viễn Chí, vẫn sợ ta có tiền, thế nào, Thiên Kim đường các ngươi chỉ đại phu kê mới bán Viễn Chí hay sao? ... Này phải Viễn Chí thôi đâu, nhìn, thân Viễn Chí chế biến dạng này hoàn hảo... đáng trách... Người lão tiểu tử... Bây giờ gặp cao thủ... Viễn Chí chế biến sai... tuy ta phục, cũng thể khen ngươi câu... Người làm Viễn Chí tương lai có thể thành đệ nhất chế phẩm a...”

      Đây là lần đầu khen chính mình, Chu chưởng quầy tâm lý ngất ngây, rốt cuộc hơn ngươi lần, mặt vẫn khiêm nhường “Đâu có, đâu có, Bành lão đệ quá, kiến thức nhiều, ta nơi nào có thể hơn pháp nhãn ngươi a... Tiểu tiểu dược liệu mà thôi khách khí.”

      Bành Nhất Châm thâm ý, tự nhiên minh bạch lời trêu đùa của Chu chưởng quầy, nếu là ngày thường sớm đáp lễ , nhưng hôm nay dược liệu chính khen, cũng phản đối, chỉ biết trợn mắt nhìn.

      “Cái này... cái này...” Tiểu Tuyền ca đứng bên chần chờ mở miệng, duỗi ngón tay chỉ cái giỏ “Chuyện này... Bành tiên sinh có thể trả lại ta...”

      Bành Nhất Châm trừng mắt, nhìn Chu chưởng quầy “Thế nào? Lão Chu, ngươi đây quyết tâm bán cho ta?”

      Sao có thể chứ, bán là có tiền a, ai lại muốn.

      Chu chưởng quầy nghiêng đầu nháy mắt với tiểu Tuyền ca, tay vuốt chòm râu, híp mắt, khó xử “Bành lão đệ... tới sợ ngươi cười, Viễn Chí nơi này chỉ còn chỗ này... ngươi lựa thứ khác, ta giảm giá cho ngươi...”

      Bành Nhất Châm cụt hứng trừng mắt nhìn Chu chưởng quầy, chọn thứ khác? Ngươi dám ta dùng Hoàng Liên thay Viễn Chí a? Này lão tiểu tử, phải nghĩ cách nâng giá lên , dài dòng nhiễu .

      “...Được, bây giờ Viễn Chí mười quan tiền cân, Viễn Chí tịnh chế tối đa mười lăm quan tiền, ngươi nơi này là thân Viễn Chí ta trả hai mươi quan cân, ngươi xem?” trừng mắt .

      hào phóng! Xem ra cần gấp Viễn Chí , mặt Chu chưởng quầy nhịn được lộ ra vui sướng, nếu mình ra giá, cũng cự tuyệt .

      “Lão Chu! Ngươi giảo hoạt...” Bành Nhất Châm nháy mắt nhìn ra ý đồ của , đem giỏ mộc trong tay suy nghĩ chút, duỗi tay lấy trong ngực ra xâu tiền ném cho tiểu Tuyền ca “Sọt này ước chừng mười cân , đây là hai trăm quan, trả ngươi, ngươi nếu dài dòng đừng trách ta trở mặt a.”

      Hai trăm quan... xem như chốt giá.

      Chu chưởng quầy ha ha cười, vỗ vỗ Bành Nhất Châm, mang mấy phần oán trách “Xem ngươi, đem lão Chu ta là người gì a... ta là loại người này sao?”

      Phi... Bành Nhất Châm trong lòng phun nước miếng, nếu phải cần gấp mới cho ngươi chiếm được tiện nghi lão gia.

      được a chưởng quầy.” Tiểu Tuyền ca buồn rười rượi hô.

      “Lăn qua bên!” Chu chưởng quầy trách mắng, tiểu hỏa này biết chọn lúc a.

      “Chưởng quầy, này...này là thảo dược của Cố tiểu nương tử a... Ngươi phải thu mua sao... Chuyện này...này...” Tiểu Tuyền ca vẻ mặt đau khổ lên tiếng , lòng nhịn được cười ra tiếng.

      Cừ , mười quan tiền qua tay liền thanh hai trăm quan tiền, các ngươi xem thường người ta, muốn người ta biến, hay a, xem các ngươi làm thế nào làm người ta cút.

      Bành Nhất Châm hiểu đầu đuôi, Chu chưởng quầy cùng Chu Lệ Nương sửng sốt, liếc nhau, sắc mặt khẽ biến.

      Chuyện này...

      Mà lúc này ngoại đường mơ hồ truyền tới tiếng Hạnh nhi giễu cợt.
      Last edited: 25/10/14
      song ngư, Phong Vũ Yên, huyenlaw685 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :