1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Dược hương trùng sinh - Hi Hành (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 88: Thừa Nhận (3/3)


      Editor: Từ Hoán Vũ

      Beta: Nalbie Nguyễn

      Hưng Long Tự người đến người , hương khói vấn vít.

      Tào thị so với trước kia càng thành kính, từ trước điện vẫn mực bãi tới hậu điện.

      bên Cố Mười Tám Nương cùng Cố Hải cũng theo quỳ xuống đất dập đầu.

      Cố Mười Tám Nương ngẩng đầu, nhìn thấy bảo điện phật gia hoặc đoan chính từ bi hoặc hung thần ác sát nhìn chúng sinh.

      Phật tổ phù hộ cho các nàng sao? đời kia nàng cùng tất cả phụ nhân giống nhau, tin tưởng lệ thuộc vào cửa Phật Gia, mỗi ngày dâng hương hàng tháng *cung du*(cúng nhiều), nhưng kết quả lại như thế nào?

      Có lẽ đời này người cần phù hộ nhiều lắm, thần phật hết sức bận rộn, muốn việc tốt đến chung quy vẫn là dựa vào chính mình, chỉ có chính mình trở nên cường đại, mới có thể đủ sức chống lại vận mệnh.

      tiếng *phật niệm*(a-di-đà-phật) khẽ tụng, lúc này đây tuyên cáo cho các nàng quỳ lạy chấm dứt.

      Cố Hải đưa tay đỡ hai người các nàng đứng dậy, Cố Mười Tám Nương liếc mắt nhìn vú già bên cạnh, vú già lĩnh hội, dâng hương rắc tiền.

      Bốn khối bạc kia bay ra ngoài làm cho sư phó ánh mắt sáng rỡ, tiếng chuông cầu nguyện phá lệ vang lên.

      Cũng dẫn tới sau lưng những người trong tộc cùng những người khác kinh ngạc nhìn chăm chú.

      Đối với loại nhìn chăm chú này Cố Mười Tám Nương chút cũng thèm để ý, *huyễn phú cao điệu*(từ này hiểu, ai biết giúp dùm ta "炫富高调"), vậy như thế nào? đời kia các nàng vì cuối đầu mà chết, lúc này đây nàng càng muốn tùy ý tung bay, kết quả còn có thể so với chết càng đáng sợ hơn sao?

      Huống chi tại, muốn các nàng chết chỉ sợ dễ dàng như vậy

      "Phật tổ phù hộ, phù hộ nữ nhi của ta. . . . . ." Tào thị nghe chuông cầu phúc vang lên liền lẩm bẩm, lại lần nữa thành kính chắp tay cầu khấn . . . , có giọt lệ xuống ở lòng bàn tay nàng.

      Phật tổ phù hộ nữ nhi của nàng nên rơi vào tâm ma tà đạo, Phật tổ phù hộ các nàng vượt qua gian khổ, Phật tổ phù hộ. . . . . .

      Nhìn thấy mẫu tử ba người rời khỏi đại điện, đám người Cố gia còn lại khỏi to chuyện với nhau.

      "Chẳng lẽ nhà bọn họ phát tài?" Cố Tịch Nhân thu hồi ánh mắt theo người mẫu tử kia , thào tự hỏi, "Như thế nào có thể?"

      Còn có ai so với nàng hiểu biết người nhà này, đây là có khả năng, hay là đúng như người ta phỏng đoán, lúc còn sống lão tộc trưởng bảo lưu trong nhà bọn họ rất nhiều trân bảo?

      "Tịch Nhân, Tịch Nhân." Bọn tỷ muội cùng tuổi gọi nàng, "Chúng ta rút thăm. . . . . ."

      Rút thăm, tuyệt đối là hạng mục thể thiếu, vận mệnh chưa biết luôn làm cho người ta tò mò.

      Cố Tịch Nhân lập tức bỏ lại ý niệm trong đầu, hòa vào đám tỷ muội, cười hì hì hướng chỗ rút thăm mà , nhóm phụ nhân bảo trì trang trọng chậm rãi ở phía sau bước theo.

      "Hôm nay Liễu Nhiên đại sư lại phê mệnh ."

      Ở giữa những người khác dạo bưới bàn tán.

      Chủ trì Liễu Nhiên đại sư, nghe biết quá khứ vị lai.

      "Đương nhiên rồi a, bất quá, tới lượt chúng ta sao." Có người ê ẩm .

      Có thể làm cho Liễu Nhiên đại sư tự mình phê mệnh, hàng năm có thể có mấy người.

      "Chúng ta vẫn là rút thăm , đều là Phật tổ dạng." Có người đề nghị.

      Này đề nghị được rất nhiều người đích đồng tình, trong đó đa số là nữ nhân rồi tới các phụ nhân có chồng.

      "Tứ phu nhân, cùng ." Tào thị giờ rất được hoan nghênh, tự nhiên được đến mời.

      Quách thị trong đám người liền hừ tiếng, quay đầu sang bên, trong tay áo xiết chặt lại, nhìn thấy khuôn mặt tươi cười của các vị phu nhân chào hỏi Tào thị, nghĩ ngày xưa nàng bộ dáng cuối đầu sợ hãi theo phía sau mình, hận đến nỗi nghiến nát răng.

      là *mạc danh kỳ diệu*(quái lạ), phải là vài món xiêm y thôi ư, hừ, chờ thêm năm nữa lại xem, những món xiêm y khẳng định muốn đưa đến hiệu cầm đồ , đến lúc đó, xem nàng còn tư cách gì kiến nhân.

      Mọi người chuyện, phía đằng trước Tam nãi nãi Hoàng Thế dừng chân, cái tiểu tăng cung kính cùng nàng mấy câu.

      Hoàng Thế quay đầu lại đối nha hoàn chuyện, nha hoàn khom người lĩnh mệnh mà , bao lâu, mang theo cái tuấn mỹ thiếu niên lại đây.

      Kia thiếu niên kim quan bó buộc tóc, áo lông bào tím, phiêu nhiên tới, hướng Hoàng Thế khom người thi lễ.

      "Mẫu thân." giọng kêu.

      Hoàng Thế gật đầu, cái ngày tết này hợp tộc đại trong những nhân vật chính rốt cục lộ diện .

      Tục nhận làm *con thừa tự*(con kế thừa, chỗ này ám chỉ con nuôi) tiến hành rất bề bộn, nếu phải gia phả có tên, mọi người thậm chí còn hoài nghi việc này bất quá chỉ là tin đồn mà thôi, đến cái kia Cố Ngư đụng phải đại vận, mọi người phát thế nhưng đều có ấn tượng.

      Tiểu hài tử lai lịch như vậy, mặt khác này con vợ lẽ khúm núm sợ hãi.

      Ai cũng dự đoán được cái kia từng là thiếu niên bị toàn tộc xem thành trò hề, lấy loại này giống như như tư thái trích tiên hạ phàm xuất ở trong tầm mắt mọi người.

      "Liễu Nhiên đại sư cấp cho ngươi phê mệnh, chúng ta thôi." Hoàng Thế nhìn thấy ảm đạm cười .

      "Dạ" Cố ngư cúi đầu , bước dừng chân, đợi Hoàng Thế cất bước, mới theo sau.

      Thẳng đến khi mẫu tử người nọ rời xa tầm mắt, mọi người mới lấy lại tinh thần.

      "Trời ơi, quá đạp troai . . . . ." Các thiếu nữ mấp máy khoé miệng, như trước đắm chìm tại nơi thiếu niên mang đến khiếp sợ, mặt đỏ ửng từ từ tản .

      "Tịch Nhân Tịch Nhân. . . . ." Các thiếu nữ dùng tay lay lay Cố Tịch Nhân, giống như chim hoàng oanh háo hức kêu to, " là ca ca ngươi? chính là ca ca ngươi Cố Ngư? Trời ơi, nguyên lai ca ca này của ngươi bộ dáng đẹp như vậy, ngươi như thế nào cho tới bây giờ cho chúng ta? Ngươi thế nhưng đem giấu cho chúng ta biết. . . . . ."

      Cố Tịch Nhân bị các thiếu nữ vây quanh, khuôn mặt kiều mị nhắn tràn đầy kinh ngạc, cái môi đào nhắn hơi giương giương.

      Mới vừa rồi liếc mắt cái liền làm cho nàng rung động, phải là người khác, thậm chí , biến đổi kinh khủng.

      Mà lúc này Quách thị tuy rằng so với đám nữ nhân muốn trầm ổn hơn nhiều, nhưng khiếp sợ trong mắt cũng chút nào che dấu được.

      Nhìn thiếu niên nọ hộ tống Tam nãi nãi chậm rãi mà , nhìn lại bên kia ba người mẫu tử Tào thị lạnh nhạt đứng thẳng, lòng của nàng khỏi trận co rút mạnh.

      số người biến hóa chỉ bởi vì vài món xiêm y.


      ~ HẾT CHƯƠNG 88: THỪA NHẬN ~
      song ngư, duyenktn1, Phong Vũ Yên3 others thích bài này.

    2. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 89: Sơ tham (1/2)

      Editor: Từ Hoán Vũ


      Nhìn thiếu niên kia cùng dạng thoát thai hoán cốt, Cố Hải khó nén khiếp sợ.

      "Ông trời của ta, đây chính là chân chó lúc trước luôn thep sau Cố Lang hay sao?" tấm tắc lấy làm kỳ, vẻ mặt chợt lên mấy phần hài hước " đúng là người dựa vào quần áo, ngựa dựa vào yên ... "

      Cố Thập Bát Nương ngược lại thư thái, đây mới là Cố Ngư mà nàng ấn tượng,

      "Đây mới là ." Nàng trầm giọng .

      "Nga?" Cố hải nhìn về phía muội muội, chần chờ chút mới , " ... Sau này ... ?"

      "Trạng nguyên, liên tiếp tam nguyên ( thời xưa chỉ việc thi Hương, thi Hội, thi Đình liên tiếp giành được các chức Giải nguyên, Hội nguyên, Trạng nguyên)." Cố Thập Bát Nương thấp giọng , tầm mắt như trước dừng ở bên kia, chính là dòng người rộn ràng nhưng bóng dáng Tam nãi nãi cùng Cố Ngư sớm thấy .

      "?" Cố Hải kinh ngạc đích nhíu mày, " cũng có đọc qua sách ... Làm sao có thể?"

      "Ta biết." Cố Thập Bát Nương lắc đầu, đem từng chuyện từng suy nghĩ hết lần.

      Cố hải thực kinh ngạc, mặt khác như suy nghĩ.

      "Ngươi đoán có lẽ sai." ngưng trọng , cũng nhìn phương hướng hai than ảnh kia xa, xoay chuyển ánh mắt, nhìn đến bóng dáng quen thuộc, khóe miệng lên tia cười " đến hỏi biết ..."

      dứt lời, xoay người đối Tào thị tiếng ta đây chút.

      Tào thị gật đầu, nguyên là muốn dặn dò đừng gây chuyện, đến bên miệng lại nuốt xuống, tại nhi tử cùng nữ nhi đều trưởng thành ...

      Cố Thập Bát Nương nhìn thấy Cố Hải hướng bên mà , nơi đó, bọn Cố Lang vừa vừa cười.

      Cố Hải đưa tay chụp lấy bả vai Cố Lang, Cố Lang bị ngắt lời tức giận quay đầu, đợi nhìn đến: là , mặt biến ảo khắc, cuối cùng cũng có tức giận.

      " , bên này có cái gì xem, chúng ta qua bên kia Minh Thúy lâu, rừng trúc xanh phía sau mới là nơi tốt để xem, huống chi địa thế lại cao, có thể nhìn thấy phong cảnh đẹp hơn ..." Cố Hải cười lôi kéo, mặt nhíu mi.

      Tất cả mọi người đều là thiếu niên, là thời khắc nhất ái phong lưu, lúc này danh môn khuê tú Kiến Khanh thành đều ra, bàn về xinh đẹp thanh tú chính là mừng rỡ, trong lòng nhất thời ràng ha ha cười rộ lên.

      Ngay cả Cố Lang cũng nhếch miệng cười rộ lên, khóe mắt theo tiếng cười mà lang động, trông thấy phá lệ buồn cười.

      "Nhìn ra ngốc đầu gỗ người còn có cái này hoa hoa tâm tư ... " mắt nhìn Cố Hải, cũng có hất tay của khoát lên vai mình, dương quái khí .

      "Ngươi xem hợp nhãn vẫn còn rất nhiều, về sau có thời gian xem thêm chút ..." Cố Hải lại lần nữa vỗ lấy bả vai , thấp giọng ghé vào lỗ tai , " , đường ca, hơn năm thấy, thân thủ của ngươi chính là tiến bộ ít ... "

      giọng điệu tùy ý nhưng lại mang theo vài phần chân thành, rất có vài phần cảm giác đánh nhau xong mới thành bằng hữu.

      Cố Lang theo lời tưởng tượng, cũng đúng, trước kia bọn họ năm gặp mặt, bất quá ba ngày đánh chút năm ngày đánh lớn, học đường kiện lần này, kì cũng tính là cái gì, chẳng qua chính mình so với dị vãng lợi hại hơn mà thôi.

      Nam nhân, đánh nhau thôi tính là cái gì.

      Cố Lang hừ tiếng, quơ quơ cái đầu bụ bẫm, "Này tính là cái gì? Chúng ta có cơ hội lại luyện nữa ... "

      Cố Hải cười ha ha, dứt khoát ôm đồm bả vai , "Hảo, chúng ta luyện nữa ... "

      đám thiếu niên vô cùng náo nhiệt tiêu sái.

      Thập Bát Nương lúc này mới thu hồi tầm mắt.

      "Thập Bát Nương, Thập Bát Nương .." đám thiếu nữ chuẩn bị rút thăm dương cao tay vẫy gọi nàng, "Cùng rút thăm ."

      Cố Tịch Nhân đứng ở trong đám người nhất hơi nể mặt, muốn mở miệng, nhưng là có gì để , những người này phải người nhà nàng, cũng phải nha hoàn của nàng, vẫn là biết cái gì nên cái gì nên .

      Rút thăm đoán mệnh? Cố Thập Bát Nương làm sao cảm thấy hứng thú, nàng lắc đầu cự tuyệt.

      Lần này Cố Tịch Nhân tìm được chuyện để .

      "Người ta tại như vậy có tiền, làm sao còn để ý rút thăm, thừa sức bỏ ra tiền làm cho Liễu Nhiên đại sư cấp phê mệnh mới xứng đôi .. "

      Cố Thập Bát Nương chẳng qua là cười, để ý đến. Có lúc khẩu khí phải tranh, có lúc lại cần.

      Nhìn thấy nàng lại là loại thái độ khinh thường này, Cố Tịch Nhân càng tức giận, loại này vẻ mặt, làm nười ta nổi cáu.

      Mà bốn phía các thiếu nữ bởi vì bị lời của nàng áp chế hồi lâu nên lòng hiếu kỳ liền bất chấp xuất ra hết, nhìn cái thiếu nữ lạnh nhạt trầm tĩnh đứng ở bên cạnh mẫu thân đằng kia, đều : "Đúng vậy nha, nhà bọn họ taiị thực rất có tiền ... "

      "Nhìn xiêm y của các nàng, mấy ngày nay cũng chưa từng lặp lại giống hồi trước ... "

      " phải rất bần cùng sao? Nguyên lai là tàng phú a?"

      Vật dụng trong nhà các nàng, ai so với Cố Tịch Nhân càng hiểu , nàng càng nghe càng tức giận.

      "Cái gì tàng phú a, bọn họ chính là những kẻ nghèo nàn" nàng nhịn được dậm chân .

      "A? Kia như thế nào?" Các thiếu nữ rất là khó hiiểu, ánh mắt xem xét Cố Tịch Nhân lại nhìn nhìn lại Cố Tịch Nhân.

      Tuy rằng bộ dạng Cố Thập Bát Nương đẹp bằng Cố Tịch Nhân, nhưng quần áo người so với nàng chính là tót hơn nhiều.

      Xem kia áo choàng lớn màu mật hợp, hàng len dạ chút cũng bỏ, đem Cố Thập Bát Nương bao lấy kín, chút nào được đắc đỏ và cồng kềnh.

      Cái này gọi là kẻ nghèo nàng? Vậy các nàng gọi là cái gì?

      "Này bất quá là bề ngoài tươi sáng thôi, khẳng định trong nhà cái gì cũng đều đương ... " Cố Tịch Nhân hừ tiếng, .

      thể nào, các thiếu nữ nửa tin nửa ngờ, người Cố gia nhiều như vậy, tự nhiên có chút điều kiện được tốt, thời điểm năm mới đương đồ vật này nọ, đợi qua năm phải chuộc đồ, gia cảnh chính là như vậy chậm rãi càng đương càng rách nát.

      " tin?" Cố Tịch Nhân nhãn châu xoay động, nghĩ đến chủ ý tốt, "Chúng ta đến nhà nàng xem chút."

      Cái đề nghị này lập tức được tán thành của mọi người, tròng mắt các thiếu nữ khó nén được hiếu kỳ, sôi nổi bàn tán, vì thế Cố Tịch Nhân đắc ý dạt dào chạy đến trước mặt Cố Thập Bát Nương.

      Tào thị cùng mấy phu nhân chuyện, Cố Thập Bát Nương im lặng đứng ở bên, nhìn thấy nàng tới, thần sắc bất động.

      "Thập Bát Nương, chúng ta ngày mai đến nhà ngươi chơi." Cố Tịch Nhân khéo léo nâng cằm .

      Cố Thập Bát Nương cười lắc đầu, "Xin lỗi, ta bề bộn nhiều việc, thể cùng các ngươi chơi đùa."

      Cố Tịch Nhân dự đoán được nàng lại quả quyết cự tuyệt , có chút giật mình, trong lòng lại thêm đốc định nhà nàng nhất định là như mình đoán.

      "Hảo oa..." Tròng mắt nàng lóe sáng, ghì sát vào Thập Bát Nương cười , "Ta đoán trúng rồi , các ngươi phải là đem đồ lão thái gia để lại cho đương hết ? Cho nên dám để cho người ta tới nhà các ngươi?"

      "Nhàm chán." Cấ Thập Bát nương nhìn nàng cái, phun ra hai chữ.

      Cố Tịch Nhân nhất thời căm tức cực kỳ, nàng cái gì thái độ, cái gì thái độ.

      " Ta là ngươi đường tỷ của ngươi, ngươi như thế nào cùng ta chuyện đây?" Tiểu nương luôn luôn được mọi người tâng bốc trong lòng bàn tay chống nạnh .

      "Ngươi có xem ta là đương muội?" Cố Thập Bát Nương thản nhiên .

      Cố Tịch Nhân nhất thời nghẹn họng.

      "Các ngươi khẳng định là đương đồ vật này nọ, hừ, bằng các ngươi làm sao có nhiều tiền như vậy?" Cố Tịch Nhân cắn răng .

      Các nàng thuyết thoại khiến cho người khác chú ý, Quách thị tự nhiên cũng thấy được, lại chỉ cười, có ngăn cản nữ nhi chuyện.

      Tất cả mọi người đều cãnh tai nghe xem, , các nàng cũng rất chi là tò mò, người nhà này như thế nào đột nhiên trở nên có tiền nền nã như vậy

      "Tiền? Tự nhiên trời rơi xuống," Cố Thập Bát Nương cười đáp "Là ta kiếm được."

      Nghe xong lời của nàng, có người nhịn được cười ra tiếng, tiểu nương này láo cũng chừng.

      Cố tịch nhân đầu tiên là ngẩn ra, sau đó chợt cũng cười khanh khách.

      "Ngươi kiếm được?" Nàng cười làm cho khuôn mặt nhắn đỏ lên, "Ngươi như thế nào kiếm được?"

      "Bán dược a." Cố Thập Bát Nương thần sắc thản nhiên như trước.

      "Bán dược?" Cố Tịch Nhân lại cười, cười ngất ra, nàng đột nhiên nhớ tới việc kia, này Cố Thập Bát nương có lẽ hoàn toàn là giỡn.

      "Bán dược? Ngươi cũng biết ngươi là bán dược, phải bán bảo bối ... " Nàng cười giễu cợt, nhất định nàng chịu , hứng thú ... mệt mỏi xoay người rời .

      Mà bên này có người tò mò hỏi Tào thị.

      Tào thị gật đầu, mang theo tia cười vui mừng, "Đúng vậy, là Thập Bát Nương bào chế dược liệu bán."

      Gặp tào thị như thế , mọi người có chút kinh ngạc, hay là này phải láo ? Chính là bán dược như vậy kiếm tiền?

      Tào thị cự tuyệt lời mời rút thăm của mọi người, còn muốn tiếp tục bái phật, mọi người cũng miễn cưỡng, trao đổi tin tức mới vừa nghe được này.
      song ngư, duyenktn1, Phong Vũ Yên3 others thích bài này.

    3. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 90: Thay đổi vận mệnh

      Edit: thanhfuong

      ?

      Cố Hải chỉ cảm thấy tâm nhảy dồn dập, muốn nhìn ràng, rồi lại có hàng loạt người ùa vào Phật điện, đem chen đến bên, tầm mắt càng bị che.

      Muội muội , thành thân bảy năm, chung sống cũng bất quá hai năm, tuy là cùng ở trong cái sân, gặp mặt lại cũng có thể đếm được đầu ngón tay.

      muội muội cha mẹ, huynh đệ thư muội, bơ vơ gả cho , hẳn là lấy là trời, là đất, lại chịu vắng vẻ.

      Này người tàn tật, người khinh thuwòng, như thế vẫn thích muội muộ, vì sao hưu nàng ? Lại chờ bệnh khỏi hẳn, sau đó phú quý , đem thê tử thời cám bã hưu xuống?

      Người như thế, hận ác độc cực kỳ

      Cố Hải nắm chặt quả đấm, cũng là khi muội muội có nhà, người tương trợ, mới dám như thế tùy ý làm việc.

      Cố Hải tại cửa ngoài phật điện, tùy dòng người lúc lúc , tay cầm quả đấm nắm lại lại buông ra như thế lặp lại.

      người lại đột nhiên đứng ở trước người. ¬

      thân hình cực kỳ thon dài, thân ám sác áo bào, tóc đen bó cao, mũ tử kim. Mài da hơi đen, tựa hồ bên ngoài bôn ba nhiều “ Xá muội tuổi thất lễ, mong rằng huynh đài thứ lỗi."

      hờ hững , ánh mắt yên tĩnh khiêm tốn nhã nhặn.

      "An Lâm ca ca..."thiếu nữ rung cánh tay gọi, hiển nhiên đối chính mình lời bình rất hài lòng, đem này bất mãn chuyển giá đến Cố Hải, hung tợn trừng .

      "Xem, ngươi này đồ dê xồm" thiếu nữ phát cái gì, cất cao thanh kêu lên, ngón tay cơ hồ muốn chọc đến chop mũi Cố Hải, ".. Ngươi xem cái gì? Ngươi xem cái gì? Ngươi xem ai? Ngươi nhìn cái gì? Nghĩ đánh nhau a....."

      "Diệp nhi" lại lần nữa giọng quát, ngăn cấm động tác thiếu nữ , ánh mắt thâm thúy đảo qua Cố Hải, tựa hồ cũng có xem đến trước mắt thiếu niên quái dị thần tình.

      Cố Hải bị thiếu nữ áp xuống lấy lại tinh thần, hạ xuống tầm mắt.

      Tai nghe : "Thời điểm sớm, tiếp tục đến mấy cái điện rồi trở về ."

      Nhìn qua tầm mắt có thể thấy, trường bào lộ ra đôi giày màu trắng sa tanh, Cố Hảu mới ngẩng đầu , gặp chậm rãi mà , thân hình cao ngất, lại thong dong.

      Quả nhiên giả dối !Cố Hải nắm chặt quả đấm, người như thế tâm tính ác độc , trời làm cho người khác cảm giác khiêm tốn nhã nhặn, cảm giác hững hờ.

      Cố ưHải ra khỏi Hưng thịnh tự, thấy Tào thị và cố thập bát nương xe ngựa chờ, ngã tư đường trống trải có hàng xén, so với những nơi khác, hai mẹ con nàng quả thực tịch lieu và nghiêm nghị

      Cố hải tâm lý khỏi đâu xót, tam nãi nãi trung niên thủ tiết mắc tố y, thần tình thanh lãnh nhưng chưa diettj nhân gian khói lửa, mà cố thập bát nương mặc áo ám tử dệt kim gấm màu hồng, thiếu nữ minh diễm nhưng lại thấy lặng lẽ

      nhất định cố gắng để muội muội và nương dựa vào, quyết khong để người nào tùy ý dẫm các nàng dưới chân

      Hhắn phát thệ, tuyệt để muội muội xuất vận mệnh này nữa

      nơi nào? “ cố thâp bát nương mỉm cười hỏi, đem caics lò sưởi tay cho “ Bên kia phong cảnh dẹp, thêm chút làm muội muội cùng nương đợi lâu” Cố hải cười , với việc gặp thẩm an lâm đề cập đến, chỉ đỡ các nàng lên xe

      "Muội muội, ngươi xem.." Cố Hải dẫn ngựa tại bên cạnh xe chậm, mặt chỉ hai bên hàng xén cười.

      Cố Thập Bát nương nâng rèm, nhìn Cố Hải chỉ, khóe miệng điểm nụ cười yếu ớt.

      “ nhưng tượng đất này là đẹp” Cố hải cười , mặt dừng chân lại, xếp nhưng tượng đất này lên giá, lấy cái đầu búp bê mập mạp xuống. Đầu búp bê mặc áo yếm hồng, ngửa mặt nằm, chân ngó sen, nhìn sinh động như that

      “ Đẹp" Cố Thập Bát nương cười .


      "Này cái ta muốn." Cố Hải vội xoay người trả tiền, đem búp bê đưa cho Cố Thập Bát nương.

      Cố Thập Bát nương đoán được mua , tuy rằng sửng sốt, nhưng cái gì, mỉm cười, cầm ở trong tay tường tận khắc, khóe miệng tiếu ý liền lan tràn đến đáy mắt.

      "Nương, ngươi xem, làm thực hảo." Nàng cầm cấp Tào thị xem.

      Tào thị mỉm cười gật đầu, rèm để xuống che khuất hai mẹ con cúi đầu trò chuyện.

      Lúc này Cố Ngư cùng Hoàng Thế cũng bước ra từ gian phòng của đại sư, quay đầu nhìn mẫu tử hai người mặt đều có chút nghi ngờ.

      "Mẫu thân.." Cố Ngư mở miệng muốn chuyện, lại bị Hoàng Thế nâng tay ngăn cấm.

      "Ngư nhi, mệnh cách lời , ngươi ghi nhớ trong tâm là được, cần nhiều lời." Nàng mỉm cười .

      Cố Ngư liền cúi đầu xưng là, nội tâm cũng như trước nhấp nhô bất định, việc vừa rồi, làm thay vì nnói ra càng thêm nghi hoặc

      quay đầu nhìn nơi bình phong gỗ phía sau, mơ hồ ra bóng dáng, khỏi nghĩ đến việc vừa rồi. cùng mẫu thân chuyển bình phong, thấy ngồi thẳng bồ đoan là lão tăng bình thuwòng

      “ đại sư” hoàng thế cung kính thi lễ


      Lão tăng này mới mở to mắt, lộ ra hòa ái cười, duỗi tay vừa nhấc, "Tới, ngồi ."

      Hoàng Thế cảm ơn theo lời ngồi ở bên bồ đoàn thượng.

      Cố ngư đứng sau lưng nàng, liền gặp lão tăng nhìn mình chăm chú, tia đạo dị lên

      “ tiểu thí chủ” ngồi thẳng người, duỗi tay chân có chút khô gầy, “ có thể để lão nạp xem chút được ?”

      Cố ngư dám lên tiếng, vội tiến lên mấy bước, duỗi tay



      Lão tăng chậm rãi xoa tay , nhắm mắt lại, Cố Ngư đứng gần, có thể thấy da mặt khô nhăn hơi hơi phát run.

      "Tiểu thí chủ, mệnh cách ngươi bị người sửa..." Qua rất lâu, lão tăng mới thở dài hơi, chậm rãi .

      thu hồi tay, mặt có mồ hôi thẩm ra, tựa hồ mới vừa mò tay đoán mệnh hao hết cực đại lực khí.

      "Cái gì?" Cố Ngư khỏi thoát miệng hỏi.

      Mệnh còn có thể bị sửa? Tưởng tượng mệnh của mình thể cầm chắc, thiếu niên có chút ngây người. vốn là xuất thân đê tiện, kiếp này tựa hồ vĩnh viên thoát khỏi thân phân đê tiện, nhưng là, bằng mưu đồ tinh tế, nhẫn nhọc, được cố lang xem trọng, cũng mượn cơ hội có thể thấy sách bút, tin tưởng chỉ cần mưu đồ bậc nhất, có thể tiến vào học đường, tương lai có thể trở thành quan, đến lúc đó từng chút giẫm đạp những người trước đây giẫm dưới bùn, đem muôn vàn sỉ nhọc tất cả hoàn lại gấp bội…

      Nhưng là mmột bước này khó khăn., cơ hồ thể thực mà lúc này thế nhưng lại được thiên đại cơ duyên, được đến so dự đoán có thêm nhiều cơ hội. Có thể liễu rủ hoa cười, đây chính là cái gọi là mệnh sửa sao? Cố ngư có chút chần chiờ nhìn vi đại sư.

      Đại sư tựa hồ thấu tâm , cười lắc lắc đầu “ cũng phải, cũng phải”

      Trong mắt ra mấy phần thương hại, lúc này thần sắc cố ngư thêm lộp bộp

      "Đại sư này ngôn giải thích thế nào?" Hoàng Thế rất hiếm thấy ràng đại sư như thế thần thái, khỏi vấn đạo.

      “ Tiểu thí chủ tuổi bơ vơ, tài học bất phàm, mãnh long nhập hải, đại phú đại quý” lão tăng chậm rãi , ánh mắt nhìn cố ngủ xoay quanh khắc, chậm rãi hạ tầm mắt xuống “ chỉ phải…”

      Nhập biển, há phải là cảnh giới giờ, tâm lý cố ngu ngẩn ra, như vậy , đây là định mệnh?

      “ Chỉ là ra sao?” Hoàng thế há mồm nghe lão tăng kết luận cố ngư là long nhập hải, nghe bình luận cũng giật mình. Nàng cảm thấy tiểu hài tử là rất thông minh, có thể thành tài, nhưng nghĩ giao long nhập hải…

      Giao long, nhập hải… phải tùy tâm sở dục gì làm được…


      "Đoạt mệnh..." Lão tăng tiếp tục nhìn Cố Ngư, há mồm .

      Hoàng Thế cùng Cố Ngư sắc mặt đều là biến đổi, người thường thiếu niên có tài thường yểu thọ.....

      "Cũng phải, " lão tăng thấy bọn hiểu lầm, cười , "mệnh này phải mệnh kia..." suy nghĩ sâu xa khắc, xem Cố Ngư nhược có chút suy nghĩ đạo, " tới việc kỳ dị này , lão nạp lại là lần đầu gặp....."

      thào tự , Cố Ngư cảm giác tầm mắt lão lạc tại thân mình, rồi lại nhìn thân mình, tựa hồ muốn thấu chính mình.

      "... Chẳng lẽ đây là kiếp số?" rốt cục đình chỉ thào tự .

      "Đại sư." Hoàng Thế đứng lên trước thi lễ, "Mong rằng đại sư chỉ ."

      "Tiểu thí chủ mệnh cách, bị người khác sở đoạt.." Lão tăng xem Cố Ngư, chậm rãi .

      Cố Ngư nghe vậy, bên tai giống như tiếng sấm vang.

      "Ngư nhi?"

      Có nhân nhàng vuốt ve đầu vai, Cố Ngư từ hồi tưởng giựt mình tỉnh lại, thấy Hoàng Thế lo lắng nhãn thần.

      "Mẫu thân, ta sao." vội cười .

      "Ngư nhi, " Hoàng Thế vỗ vỗ đầu vai, "Số mệnh này thay đổi, cuối cùng hư vô mờ mịt .... Ngư nhi, chớ để để vào trong lòng..."

      Cố Ngư xung nàng gật gật đầu mỉm tiếu, nhưng ánh mắt như trước khó nén nhất ti tích tụ.

      Hoàng Thế đột nhiên có chút hối hận, còn như tới cầu này cái cơ hội này....

      "Ngư nhi, mới vừa đại sư cũng , do người làm, ngươi mệnh cách bị người ngoài sở đoạt, ngươi như thế tâm tính kiên định, cũng nhất định có thể đoạt lại..." Nàng xem con cháu, chỉnh dung .

      Cố Ngư rùng mình, là, mới vừa lão tăng kia , đoạt mệnh cách là người ngoài bố trí, mà đoạt mệnh nguyên nhân cũng bất quá là sửa kỳ mệnh cách, người ngoài có thể đoạt mệnh cách, như vậy chính mình tự nhiên cũng có thể thủ mệnh cách...

      là nhân lực, mà phải thiên mệnh, Cố Ngư còn sợ đấu lại sao?

      Nhìn trầm ngâm, chốc lát quang lại, hoàng thế khỏi nhàng thở ra, bình thường thiếu niên đối với đại sư phê mệnh,k tất nhiên kinh hoàng tiếp theo phê ngôn kinh hãi, chắc chắn hồn bay phách lạc, nhưng cố ngủ chỉ trong phút chốc mê man khôi phục như thường

      Như thế phụ lời giao long…hoàng thế trong nội tâm tự , nàng khỏi nhìn kỹ người con nuôi thuận miệng thu tới này thêm mấy lần

      Hài tử năm nay mới khoảng mười bốn tuổi, chung sống bao lâu, mới bỏ những cái hoảng lloạn, bất lực , thay thế bằng ôn tồn,lễ độ, thhích chuyện, nhưng mặt thường mang ý cười, đối mặt chính mình cung kính hữu lễ, tiến thoái khéo léo, đối với hoàn cảnh như thấ ưỡng ra hài tử như vậy đích xác hoàng thế dự liệu

      Nàng mấy phần vui mừng cùng kinh dị, mừng vì hải tử này rất cùng nàng tâm ý, bất quản thế nào, cuộc đời này, đứa bé nayf cùng nàng kết tử mẫu danh nghĩa, vọng tử thành long là thiên tính của mỗi người mẹ, mà kinh dị cũng là vậy , hài tử mày biểu quá tốt, tốt giốn như tầng áo bên ngoài, bên trong thể thấy được tâm tư chân của


      Nàng nghĩ đến mới vừa ràng đại sư tối hậu nhất câu .

      "Tiểu thí chủ, phật ngôn thiện ác báo ứng, có thể tin ?"

      Thiện ác báo ứng....

      Nàng duỗi tay lại lần nữa vuốt ve Cố Ngư đầu vai, thanh chầm chậm : " Quân tử chậm mà chắc chắn, vô tư, trời phụ người”

      “Vâng , nghe lời mẫu thân dạy bảo>” cố ngư cúi đầu thi lễ

      Phù hoàng thế ngồi vào trong xe, cố ngư xoay người lên ngựa, quay đầu nhìn hương khói lượn lờ, phật hiệu chầm châmj, hau mắt chớp lên

      Đoạt mệnh sao? năm chặt dây cương, đạt mệnh ? đoạt có cái gì tốt? muốn người này phải trả giá nhiều

      Chỉ là, người này là ai? Cố ngu nheo mắt lại, xe ngựa chạy chầm chậm, nhìn trước mắt nhốn nháo qua lại đám người. Bất quản hòa thượng thế nào hư hảo huyền huyễm, tổng kết lại chính là câu tất cả những gì thuộc về , bị người khác lấy

      cố ngư cái người đê tiện như vậy có được mọi người thương cảm, tìm ra có cái gì, tự nhiên cũng tìm ra là ai là người lấy

      suy nghĩ cẩn mật bát đầu chuyển dộng, mất cái gì, hoặc giả có được cái gì? Hoặc giả phải được cái gì?... đạo lượng quang lên trong óc, dây cương khỏi lack ngựa phi tự nhiên dừng lại

      “ thiếu gia” nnha đầu của hoàng thế vén rèm lên quay đầu lại nghi vấn

      Nàng thấy thiếu niên ngời lưng ngựa thần sắc biến ảo mọt khắc, gương mặt tuấn tú nhìn qua.

      ngại, ” cố ngư bờ môi nở tia cười yếu ớt.

      Trời ra giêng, thời tiết bắt đầu lạnh, sáng sớm tuyết bắt đầu rắc xuống, phủ kín viện tào thị trắng xóa. Hau bà vú già múa chổi đem quét rác , nghe được thanh ở phòng bên vang lên, quay đầu gặp cố thập bát nương ra, mặc áo khóa, tay đem dù bố

      “ tiểu thứ muốn ? Cần phải chuẩn bị xe?” trong đó bà vú già vôi hỏi

      cần” Cố Thập Bát nương đáp, lướt qua các nàng mà .

      Cố Thập Bát nương ở ngoài thành dạo qua vòng, rất thất vọng thấy lão giả vẫn là có trở về, nàng cởi xuống áo khoác, đem phòng ốc chà lau lần, này mới than thở khóa chặt cửa ly khai.

      Như vậy cũng phải biện pháp, thể cả đời lão tiếp tục xuất , nàng cả đời này bán dược nữa? Đây là cách mưu sinh duy nhất của nhà nàng có thể đứng vũng

      Vừa về đến ngõ, liền gặp chiếc xe ngay ngoài cửa nhà, nàng khỏi cười khổ tiếng, nhìn xem, tháng giêng ra lại có người tới cửa
      Bạc như vậy thể tránh, thực là làm người náo tâm

      Nàng cắn cắn xuống môi.

      Trong nhà tào thị cùng cố hải bồi Vương hồng bân uống trà, vương hồng bân diện mạo mang nôn nóng, ứng đối tào thị cùng cố hải có chút tư tưởng tập trung

      “ vương chưởng quầy tới? buổi tối năm mới” cố thập bát nương cười , mặt cởi áo khoác , vú già cầm mang xuống


      "Cố nương tử.." Vương hồng bân đứng lên, hoàn lễ.

      Tào thị cùng Cố Hải liền lui hạ, để bọn chuyện.

      Hiển nhiên vương hồng bân lửa cháy đến nơi, chẳng quan tâm khách sáo lập tức giải thích, muốn Cố Thập Bát nương chế tử kim đan.

      "Tử kim đan?" Cố Thập Bát nương hơi suy nghĩ chút, sách lưu công ghi lại lập tức ở trong đầu, này dược chẳng hề khó, nhưng lại có chút khó khăn.

      "Đúng, muốn gấp, lượng đảo nhiều, mong rằng tiểu nương tử cấp cứu." Vương hồng bân đứng lên thi lễ .

      "Dược chẳng hề hiếm thấy, quý đường chẳng lẽ chưa?" Cố Thập Bát nương chần chờ.

      Vương hồng bân cười khổ tiếng, "Cố nương tử, này bình thường tử kim đan tự nhiên có, chính là này thiên hạ có thể đem tử kim đan dược hiệu phát huy đến nhất đẳng, chỉ có thủ nghệ tài năng của lưu công lão nhân gia a /p>

      ~Hết chương 90~
      song ngư, Phong Vũ Yên, linhdiep172 others thích bài này.

    4. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807


      Chương 91:

      Edit: thanhfuong


      Thuốc bào chế khác nhau

      Thuốc viên trong quá trình bào chế, bởi vì tài liệu bào chế và thủ nghệ của sư phó khác nhau nên hiệu quả cũng khác nhau. Bây giờ tử kim đan cũng là dược liệu thủ nghê bào chế quyết đinh tác dụng của dược liệu, thị trường thường dung tử kim đan, thể hữu hiệu mà chỉ có thể dược hiệu chỉ đạt nửa, có đạt tới mức đại phu bốc thuốc mong muôn. có vô số người nghiên cứu, lại thủy chung đạt được kỳ pháp, đương nhiên cũng có người nghiên cứu ra, nhưng như vậy tất nhiên là tuyệt mật, chỉ tồn tại cùng đệ nhất tương tư kim đan đó chính là lưu bất tài

      giấu tiểu nương tử, lần này là vị quý nhân ở kinh thành dặt hàng, quan hệ đến bảo hòa đường cùng hiệu thuốc y cục phụng dưỡng, mong tiểu nương tử tương trợ..” vương hồng bân lại lần nữa dung lễ đối đãi, hơn nữa đưa ra hộp bạc lớn

      Cố Thập Bát nương cười, đem bạc đẩy trở về.

      "Có chuyện ta muốn hỏi vương chưởng quầy chút." Nàng trầm tư khắc đạo, " biết lần này tử kim đan, là muốn dược hiệu nào, vẫn là muốn lưu công danh?"

      Vương Hồng Bân sửng sốt, có khác biệt sao?

      Lưu công danh chính là dược hiệu bảo đảm a.

      Xem thần tình, Cố Thập Bát nương biết trong lòng suy nghĩ.

      “ ta nghĩ, dược sư thiên hạ này, cũng có ai có thủ nghệ mà trời sinh ra có đó là do luyện mà ra, đến cùng đại gia bất quá là làm dược, làm được tối trọng yếu vẫn là dược hiêu, mà phải người làm là ai..” nàng nghĩ nghĩ đem suy nghĩ nhất nhất tới

      Vương hồng bân rang, gnhĩ đến năm trước, vị cố nương tử đột nhiên bán dược, các nhà dược hành ngừng đề cao giá dược, vị cố nương tử đều bất động

      Lần này chính vương nhất chương viết thư cho mình cầu tới đây, cũng là do trước đây quen biết nhau siwms, tâm lý cũng rất thấp thỏm

      "Cố nương tử, chính là sư môn có mệnh?" khỏi hiếu kỳ.

      Cố Thập Bát nương nhìn cái, chuyện.
      Vương hồng bân vội nhận lỗi, lại gật đầu “tiểu nương tử yên tâm, lần này cần gấp thượng hảo tử kim đan, phải danh tự lưu công đồ

      Cố thập bát nương nghe vậy, biết hiểu ý mình , mới gật đầu nhận lời

      Thứ nhất vì nàng cần dung tiền, thứ hai bất quản sau, vương hất chương cũng là vị tiên sinh cho nàng ấn tượng rất tốt, trong thư lại tả hết sức khẩn thiết, nàng dù sao cũng phải nể mặt mũi, ba nữa là nàng thể kiêng dè danh hào Lưu công để sau này vĩnh viễn thể tiếp tục bán dược, cho nên dược vẫn là bán , nhưng cố nương tử danh hào, về phần, các dược hành nghĩ thế nào , tâm lý ra sao, nàng thể quan tâm

      Qua mười lăm tháng giêng, học đường nhập học, đại chu triều khoa cử lệ thường, ba năm lần, mùng chin tháng 2 thi hương, mùng chin tháng 8 thi hôik, cùng với năm sau mùng tháng ba thi đình,thi liền mạch . Bởi vậy tháng giêng này, đối với học sinh có chí hề nhàng, cố hải lại càng nghiên cứu ngừng

      Tào thị là vui mừng cùng đau lòng, chỉ có thể làm canh hỗ trợ

      Cố thập bát nương bởi vì bào chế dược liệu nên chỉ có mình đơn độc, bong đêm sâu, bong tuyết bay khăp, ốc nội lúc nào cũng sáng đèn

      Tào thị cầm chén canh gõ cửa

      “ nương…” cố thập bát nương mở cửa, thỉnh nàng vào, nhìn đầu vai tào thị bong tuyết rơi đầy, giờ mới phát tuyết rơi xuống, nàng nhìn quanh, thấy tuyết rơi đầy đất trắng “ trời tốt, nương, ngươi cũng sớm nghỉ ngơi …”

      Đây là nơi cố thập bát nương bào chế dược liệu, nên ngoại nhân được vào, vú già thu dù đứng hầu dưới mái hiên, nghe trong phòng mẹ con hai người thủ thỉ, cửa sổ lộ ra mùi thuốc vô cùng nồng đậm

      Đem tử kim đan đến bảo hòa đường, cố thập bát nương ở lại lâu, ngay cả áo khoác cũng cởi xuống chỉ đứng chuyện

      “ vương chưởng quầy, đây là dược cố nương tử làm “ nàng nhắc lại lần nữa

      Nhìn bình sứ trước mặt, vương hồng bân thần sắc kích động, liên tục gật đầu, nhiều lần giữ lại được , tự mình đưa CTBN ra cửa

      “ vương chưởng quầy , thình dừng bước, Cố Thập Bát nương tạ ơn, xoay người mà .

      Nhìn bóng dáng thiếu nữ biến mất tại chỗ rẽ, Vương Hồng Bân mới xoay người vào điếm nội, lại lần nữa xem kĩ mười mấy bình đan dược, mới thở ra hơi vào trong nội đường.

      Vừa đến phòng nghị , liền nghe bên trong nhao nhao thanh , lông mày khỏi nhăn lại

      “ …gia hỏa có chút kiêu ngạo, sinh ý như vậy cũng thường…” kèm với thanh nổi giận, tiếng đồ sứ vỡ vụn

      Vương Hồng Bân đẩy cửa vào trong, hắng giọng tiếng

      Ốc nội ngồi khảong 18 người, trong đó có người trẻ tuổi còn đứng, dưới chân là ly trà bị ném nát , nước trà bắn tung tóe dưới đất

      “ Tấn Nhất” Vương Hồng Bân nhíu mày quát, "Còn thể thống gì "

      Người trẻ tuổi sắc mặt đỏ lên, dụng quyền đầu đập hạ cái bàn, "Tam thúc, chúng ta bây giờ mất nửa khách hộ, đây đều là do Thụy Sinh xương giở trò quỷ... Trước là cùng chúng ta thưởng Đổng lão gia dược, bây giờ còn tán rải lời đồn chúng ta ăn bớt ăn xén nguyên vật liệu.. Mấy ngày hôm trước tới cửa náo khẳng định cũng là an bài...."

      Nghe lời , Vương Hồng Bân cũng khỏi than thở, từ khi Bảo Hòa đường được Thái Y Viện phụng dưỡng, này đó sinh ý tranh đấu liền càng lúc càng lợi hại.....

      Tại kinh thành còn tốt chút, dưới chân thiên tử rắc rối phức tạp đại gia đều thu liễm, nhưng bên ngoài liền khó chút, các quán dược hành ở địa Phương đều bị gạt bỏ, hơn nữa nhân tâm kích động, làm sinh ý càng thể phát triển

      ".. Ta xem bọn là quyết tâm muốn đem chúng ta đuổi ra Kiến Khang..." lão nhân thở dài .

      "Chúng ta bị mất ba sư phó bào chế , những người đó vong ân bội nghĩa..." người tuổi trẻ khác nắm chặt quả đấm nghiến răng nghiến lợi.

      Vương Hồng Bân than thở, bào chế sư phó , cũng biện pháp, người quyết tâm muốn , lưu cũng lưu được, bào chế sư phó lại có ký văn tự bán đứt...
      khoát tay, “ cái này nữa, Tấn Nhất, ngươi đem tử kim đan về kinh thành bán …”

      Chỉ cần bảo trụ được được cung cấp cho Y cục, thu lợi cực lớn, Kiến khnag này tổn thất chút tiền tính là cái gì, cho bọn náo , chỉ cần cắn răng đứng vững, chút tâm tư gấy rối của các dược hành có thể nhẫn nại, bất quá là chút sinh ý tạm thời, ảnh hưởng nhiều

      Lời này rơi xuống, người trẻ tuổi mắt sáng ngời, ánh mắt như lạc bình sứ.

      “ đây chính là dó cao đồ Lưu công làm? “ nhanh tới, duỗi tay cầm lấy , mở nắp bình, đổ ra viên thuốc. U hương ở trong long bàn tay nhè tản ra.

      “ quả nhiên hảo dược..” người thanh niên niên hít hơi sâu, khuôn mặt hiển hớn hở, “ như vậy nới, nàng quả nhiên bán dược cho chúng ta…tam thúc..”

      nghĩ, cầm bình sứ cười “ Tam thúc, chỉ cần có dược của lưu công, sau này, người ta có thể dược của Bảo hòa đường là thứ phẩm s ao?”

      Vương Hồng Bân trầm mặt xuống, từ trong tay cầm lại bình dược , “ chớ có làm ẩu…”

      Tam thúc?” người thanh niên rất hiểu

      “ Tấn nhất, cố nương tử nhiều lần dặn, đây là dược của nàng, được lấy danh tự Lưu công…” Vương Hồng Bân kiên nhẫn giải thích

      Người thanh niên lưu tâm “ đó là dược sư, liền cố ra vẻ huyền bí…”

      “ Còn nữa, bây giờ mỗi người thu được dược Lưu công, riêng chúng ta mua được, Tấn Nhất, chíung ta là đứng đầu ngọn song, phải giấu sáng tìm tối mới phải…” Vương hồng bân với người thanh niên, mắt nhìn quanh ôc snội

      Người ngồi nghe vậy đều gật đầu

      Người thanh niên có chút chịu phục, nhưng hiển nhiên cũng biết nặng , ứng thanh ngồi xuống .

      “ Ngươi…cố gắng nhịn thêm mấy ngày, nếu Lý Khánh cùng bày vô lại còn long tham đáy…” nắm chặt quả đấm, thầm

      , cầm bình này đưa cho nhóm sư phụ già trong nhà giám định” Vương Hồng bân mặt mấy phần vui sướng, bất quản thế nào, giải quyết đan dược là tối trọng yếu

      Mọi người nghe xong, tự tản

      Mà lúc này Cố Thập Bát nương ngồi với Linh Bảo chuyện, Linh Bảo mắt hồng, lại lần nữa oán hận CTBN , tình nguyện mua vú già cũng muôsn nàng hầu hạ

      CTBN nhìn sắc mặt hồng nhuận của Linh Bảo, ấm áp cười, duỗi tay vuốt ve đầu hài tử ngốc

      “ Ngốc hài tử, các người lúc trước gian nan, Hà Ninh nguyện làm thảo tặc cũng bán mình làm nô?? Nàng chậm rãi

      Linh bảo đỏ đôi mắt, nức nở “ tiểu thu đại ân đại đức…”

      "Được, đừng này cái, ta qua, là linh bảo người hảo mệnh hảo..." Cố Thập Bát nương cười , mặt nhìn trước mắt bắt đầu làm mấy đôi giày vải.

      Linh nguyên mang thân hàn khí tiến tới, thấy Cố Thập Bát nương ở đây, mắt lên tia khí vui mừng. ¬

      "Ta muốn tìm ngươi , " .

      Cố Thập Bát nương giương mắt xem cười, "Cái gì "

      "Thuận Hòa đường muốn bán ra.." Linh nguyên .

      Tuy rằng còn chưa ra giêng, nhưng cửa hàng đều mở cửa, so với việc bốn phía quải đại đèn lồng màu đỏ niên vị mười phần, lưu lượng khách ngừng ra vào dược hành, Thuận Hòa đường càng ít thảm hại.

      Cửa nửa khép, có thể nhìn đến bên trong chỉ có tiểu hỏa kế.

      ".... Chưởng quầy từ..... Nguyên là năm trước liền muốn bàn ra , biết vi cái gì lại lưu lại....." Linh nguyên tại sau lưng nàng thấp thanh .

      "Ngươi và mấy vị huynh đệ còn nghe được cái gì?" Cố Thập Bát nương quay đầu, giương mắt nhìn .

      "Chỉ có việc này... Ngươi biết Thẩm gia phải bình thường gia đình bình thường, bọn ..." Linh nguyên cúi đầu .

      "Cái này rất tốt." Cố Thập Bát nương cười , xoay người cất bước.

      Như vậy tốt a, xem ra thẩm tam lão gia gia cần tiền gấp a, Cố Thập Bát nương có chút ra ngoài dự đoán, chợt khóe miệng tiếu ý hiển .

      "Chính là muốn ai ?" Linh nguyên ở bên thấp giọng hỏi.

      Cố Thập Bát nương ngẩn người, nghĩ đến vấn đề mấu chốt, Linh nguyên khẳng định thể , mà chính mình ni?

      Nàng cắn cắn xuống môi....

      Quá ba ngày, Bảo Hòa đường Vương Hồng Bân tự mình đem tử kim đan tiền đưa tới.

      "Tìm nhiều người nghiệm chứng, đích xác nhất đẳng nhất dược hiệu." cười a a , mặt đem chậm rãi túi tiền đưa qua.

      Cố Thập Bát nương cầm lấy, đổ ra nửa, đem còn lại tiền lại tống trở về.

      "Cố nương tử này là ý gì?" Vương Hồng Bân vấn đạo.

      "Bây giờ thị trường thượng tử kim đan đơn giá từ 1-2 lượng đến 10 lượng bạc , vương chưởng quầy ta là thượng phẩm, ta cũng khách khí, liền ấn thu 10 lượng bạc...."Cố Thập Bát nương cười , mặt chỉ chỉ mắt tiền bạc, "Này đó đủ."

      Đối với thượng phẩm tử kim đan là đủ, nhưng đối với thân phận lưu công như vậy, chính là xa xa đủ.

      Giao tiếp qua, Vương Hồng bân cũng biết tiểu nương tử trước mắt nhu hòa bình thuận, nhưng lại rất có chủ ý, lại nghĩ đến vương nhất Chương dặn bảo, liền nhiều lời, tiếng đa ta cố nương tử, liền thu hồi bạc còn lại

      Đưa Vương hồng Bân , CTBN nhìn bạc trước mắt, mua Thuận Hòa đường tiền có sắn, mọi chỉ thiếu gió đông, tới cùng nên thế nào đây…

      Ở trong nhà nghĩ, vú già ngoài cửa :” tiểu thư, phu nhân muốn người phòng khách, có khách nhân tới”


      Cố Thập Bát nương theo tiếng ra cửa, mặt tự hỏi ai tới.

      " là tiên nhân huyện, đại phu.." Vú già nghĩ nghĩ .

      "Tiên nhân huyện? Đại phu?" Cố Thập Bát nương nhất tiếu, "Phải hay là họ Bành?"

      "Đúng, chính là người." Vú già đáp.

      Còn chưa ra tháng giêng, thế nào tới? Cố Thập Bát nương thầm nghĩ, tại là Kiến Nguyên năm thứ 6, thế nào này vị thần y vẫn là điểm manh mối cũng hiển? Chẳng lẽ chính mình sống lại, đem vận mệnh cũng biến?

      Rảo bước tiến lên tiền viện, liền nghe thấy Bành Nhất Châm lớn giọng cười.

      "... Lần này là , lão Bành ta phải ở chỗ này hành y..."

      Hành y? Cố Thập Bát nương chân chợt ngừng, chợt mặt hiển tia cười, đông phong tới...

      ~ hết chương 91~
      song ngư, duyenktn1, Phong Vũ Yên3 others thích bài này.

    5. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 92.1: Gặp nhau
      Edit: thanhfuong

      Kỳ thi đến hạn, Tào thị cùng cố thập bát nương càng khẩn Trương hơn, Tào thị ngày ngày tại nhà bái phật, thắp hương tình, còn mấy chùa chiền để cầu

      “ Nương, người tin phật sao?” cố Hải hỏi, nhìn Tào thị cầu từ miếu quan về, đầy những vật phẩm treo khắp trong phòng “ ngươi tin như vậy, ngược lại có vẻ thành ý, còn cầu xin , thỉnh phật gia phù hộ cho ngươi..”

      Tào thị , trước nhắc nhi tử chớ xằng, mới vội tiêp tục tương trợ

      Vú già xe chuẩn bị tốt rồi. Mẫu tử hai người rời phòng, cố thập bát nương đứng ở trước xe

      'Muội muội cũng ?' Cố Hải có chút ngoài ý muốn

      Từ khi Bành Nhất Châm tới , muội muội biết cùng mật đàm cái gì, ngày ngày đều rất vội , rất ít khi ở nhà

      Cố Thập Bát nương nhìn ca ca mỉm cười, gật gật đầu

      Xe ngựa lắc lư du ra môn, chút, liền đến trước cửa tộc học , Cố Hải nhảy xuống xe.

      Cố Thập Bát nương vén rèm nhìn, tháy trước của thiếu xe ngựa, nhưng so với ngày xưa thiếu rất nhiều, những học sinh biết có hy vọng đều tới

      “ Cố Hải huynh” mấy học sinh thấy , mặt mang ý cười nhiệt tình chào hỏi

      Từ ngày hành hung Cố Lang, bảy bước thành văn, mọi người đối với có thái độ đều biến hóa lệch trời, đương nhiên có số người hừ tiếng, mấy khâm phục khả năng.


      Đối với những người lấy long hoặc khinh bỉ, cố hải đều chú ý, lắc lắc tay áo, đối với những học sinh tốt đều gật đầu đáp lễ, muốn nhanh, chiếc xe ngựa dừng lại bên cạnh

      Cố ngư thần thái nhở nhơ xuống xe, chuyển ánh mắt, thấy cố hải đứng bên, mi dài khẽ nhếch

      Cố hải nhìn cũng chuyện

      Cố Thập bát nương với , cố ngư chính là liên tiếp giành được giải nguyên, hội nguyên, trạng nguyên náo động đại chu- vị trạng nguyên đệ nhất…

      Bất quá, mấu chốt là, Cố thập bát nương lúc ấy tào thị bị cố bảo tuyền dây dưa tại Mai viên, thấy, phát ra uy hiếp, mặc dù uy hiếp này bị tạm thời hóa giải, nhưng thể nó vẫn tồn tại

      “ Cho nên, ca ca, đối với người này, rất tiểu tâm, nên chọc ” CTBN dặn dò, cắn môi dưới “ sợ làm thất lễ, chỉ cần ép người quá đáng, chúng ta có thể nhường

      Lời muội muội lên trong đầu, cố hải mặt hiển tia cười

      Học đệ” chắp tay chào hỏi

      Cố Ngư mỉm cười, chắp tay, mắt nhìn cố hải xoay người mà

      “ nghe học huynh học cực tốt, có cơ hội bàn luận chút” thanh mềm nhek, thản nhiên, đến tai Cố Hải lại cảm thấy như tư thế hào hùng đập thẳng vào mặt

      Đây là ngày đầu cố ngư đến học đường, hấp dẫn nhiều tầm mắt, nghe đến câu này, càng kinh ngạc

      Đây là gã sai vặt của Cố lang, hấp dẫn nhiều tầm mắt, tiếp nghe đến câu này, càng kinh ngạc, trước khen cố hải học vấn tốt, sau lại khiêm tốn thỉnh giao mà lại muốn luận bàn…

      Chưa từng học qua, có tiên sinh chỉ đạo, lại chỉ là gã sai vặt của Cố Lang…

      Đây cũng quá cuồng vọng , ngươi bất quá là đổi cha mẹ, cũng phải đổi đầu!

      'Hảo' Cố Hải mỉm cười, gật đầu , cũng có cất bước lại

      Cố Ngư nhìn cũng mỉm cười, xoay người cất bước, thuần áo trắng tùy lại phất phới, thần sắc cực kỳ tiêu sái

      Những học sinh chen chân vào cửa tự giác dừng chân lại, nhường đường cho , cố ngư chân chưa ngừng, sắc mặt tuy cười nhưng mắt nhìn nơi khác

      Đưa vào trong, mọi người mới lấy lại tinh thần, nhao nhao thầm với nhau

      “ này tiểu tử” có người phía sau cố hải , thanh mang tiếng thở dài

      Cố Hải quay đầu nhìn, là học trưởng ôn hòa hôm trước

      “ Cố xa học huynh” Cố hải thi lễ

      Ôn nhã học sinh mỉm cười, chụp đầu vai , ' '

      Hai người tiến vào cửa, gặp Cố Ngư đứng bên cạnh cố Lang, mặt cười cười nghe bọn chuyện

      là đối vế dưới” nghe xong, mắt mang ý cười hỏi” Ai gống liền thua, muốn học chó sủa?”

      Cố lang gật đầu, mặt chụp phình bụng, 'Hừ hừ lại dám tới đùa giỡn tiểu gia ngoạn, tiểu gia sợ ngươi thành, tới tới, con cá ngươi tới thay ta đối...'

      Lời ra, ba bốn thiếu niên đều nở khuôn mặt cười cười tươi tắn

      “ ha ha, nghĩ học chó sủa, tiểu gia liều kêu cho ngươi thấy “

      Thiếu niên đối diện Cố Ngư, ánh mắt lộ ra mấy phân chần chờ


      “ Tứ ca, thôi ” có người thấp giọng với thiếu niên. Cố ngư thân phận giống trước kia

      “ ta thay đổi “ cố ngư nhìn cố lang cười hỏi. Cố ngư đối với có chút cao hứng, liếc cái, “ thế nào? Bây giờ ta sai được ngươi?”

      Cố Ngư cười ' dám dám ' này lời , nhìn thiếu niên đối diện, khẽ vươn tay 'Thỉnh ra đối '

      Thiếu niên chần chừ chút.

      'Làm gì, làm gì?' cố lang thấy thế khí thế phình to, ưỡn ngực ưỡn bụng dùng tay điểm bọn : 'Thế nào? tại sợ? Nghĩ chạy a, phi, tiểu gia cáo tố các ngươi, có cửa đâu, muốn ra đối, tiểu gia còn chờ nghe các ngươi sủa!'

      Cố Ngư chỉ ở bên mỉm cười

      Thiếu niên bị , hạ quyết tâm, “ Rảnh rỗi nhìn môn trung mộc”


      Câu đối khó, những học sinh qua đều thấp giọng cười, biết là cấp cho Cố ngư thể diện, Cố lang đắc Ý hả hê, nhấc chân đá cố ngư “ đối

      Áo trắng Cố ngư khoác in lên dấu chân, cúi đầu nhìn, thần sắc ckhông biến, ngẩng đầu nhìn mấy người thieéu niên, “ cái này khó, ta đối được, nhận thua..”

      Lời ra, hai bên đều im lặng

      “Cố Lang, ngươi thua, bất quá ta kkhông thay ngươi được, ta thể sủa như chó…” cố ngư khẽ mỉm cười, duỗi duỗi tay vỗ mặt cố ngư “ tại, ngươi có thể học sủa như chó…” xong xoay người

      “ ngươi cái du côn cắc ké,… ngươi ăn gan báo dám đùa ta…ta dánh chết ngươi…” Cố lang rốt cục phản ứng kịp, nhất thời giận dữ, giậm chân mẵng và xông tới.

      Đối diện , mấy người thiếu niên sau khi kinh ngạc minh bạch vì sao cố ngư thể như thế, còn dung cho cố lang dây dưa với , mọi người như ong vỡ tổ, lao đến, ấn xuống

      "Cố lang, nam tử hán đại trượng phu, chơi xấu da! Học chó sủa "

      Tiếng cười tiếng mắng náo lên, Cố Ngư ra mọi người tầm mắt, cũng quay đầu.

      "Này tiểu tử.." Ôn nhã học sinh cười, lắc lắc đầu, xem hướng Cố Hải, mang mấy phân hài hước, xung bị thiếu niên ấn ở dưới đất Cố Hải nâng nâng cằm, "Thế nào? giúp đỡ đường ca ngươi? Đối với ngươi tốt, nên cũng vậy ah??"

      Cố Hải mỉm cười, : "Đại trượng phu làm việc dám làm dám chịu, cùng người thách đố, há có thể tìm người khác tương trợ? Thua chính là thua, nhận thua tính xấu mặt, tìm người tương trợ mới là xấu mặt."

      xong, vừa nhấc tay, "Học huynh thỉnh."

      Ôn nhã học sinh ha ha cười, tiếp tục nhiều lời cất bước mà , Cố Hải nhấc chân đuổi kịp, kèm với tiếng vang,cửa học đường từ từ đóng lại.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :