1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Dược hương trùng sinh - Hi Hành (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 66. Nhượng bộ
      Edit: Mộ Dung Thái
      Beta: An Điềm Điềm


      Làm cho nàng thối lui, nhượng bộ?

      Lúc này đây dù cho phía trước là núi đao biển lửa, cũng đừng mơ tưởng làm cho nàng lui về sau nữa bước.

      Tào thị muốn , Cố Thập Bát Nương đưa tay giữ chặt nàng. "Cùng con phố có gì phải lo lắng?"

      Nàng giọng cười, ánh mắt thẳng tắp nhìn về phía người này, "Vị này. . ." Nàng nhận biết người này, cũng biết nên xưng hô như thế nào.

      "Lục thúc công. . ." giọng nữ lành lạnh nặng đột nhiên vang lên.

      Có người chỉ điểm cho mình? Mà còn đúng lúc này, phải biết rằng lời của nàng phát ra rất bình thản, người nghe chú ý cũng cho rằng là giọng điệu khi chuyện bình thường mà thôi.

      ". . . Lục thúc công đùa. . ."

      Cố Thập Bát Nương , ánh mắt nhàng đảo qua. Trong góc đại sảnh, vị phụ nhân mặc tố y cúi đầu đọc sách, tựa hồ mọi việc trong đại sảnh đều quan tâm, nàng cúi đầu, thấy bộ dáng, toàn thân tản ra khí chất trang nhã ung dung. Nghe được thanh của nàng, trong đại sảnh rất nhiều người đều hướng tầm mắt lại đây, nhưng chỉ là ngắn ngủn thoáng nhìn, liền vội dời , tựa hồ có chút kiêng kị. Mà ngay cả Quách thị vốn tầm mắt phẫn nộ nhìn đến nàng nơi này, cũng vội vàng thu lại. Nàng là ai?

      Cố Thập Bát nương trong lòng hiếu kỳ, nhưng mà lúc này phải lúc tìm tòi nghiên cứu, lập tức tập trung tinh thần đối với người ngay trước mắt..

      ". . . Thời điểm ở Tiên Nhân huyện, học đường Thiết Lạp mở ra ở dưới chân núi ngoài thành, mỗi ngày giữa trưa đều phải mang cơm , muốn xa, nơi đó mới xa . "

      Tiểu nương mặt giãn ra mà cười thanh, lời lưu loát, ánh mắt trong suốt, tựa hồ chính là đêm vui vẻ ra ????

      Trong đại sảnh liền vang lên tiếng cười, còn có người tỏ vẻ rất ngạc nhiên hỏi câu học đường Thiết Lạp sao? Nghe học đường rất có danh. . . .

      Truyện lại lệch ra khỏi ý định ban đầu, Lục thúc công thần sắc mặt biến đổi ngừng, biết cái gì mới tốt. Tầm mắt của đặt ở người Tào thị rốt cục dời , nhìn về phía tiểu nương. Tiểu nương này nếu phải ngây thơ hồn nhiên ra, chính là cố ý... Lục thúc công chắc chắn, tiểu nương này nhất định biết. Cố Thập Bát Nương thấy nhìn qua, đối với cười.

      " Vả lại học ở trường vốn là chuyện hiển nhiên, nào có vì đường xa, đọc sách..." Nàng ý cười càng

      "Nếu như ngay cả đường đều được, ca ca ta sớm cũng cần đọc sách, quả thực là phụ kỳ vọng của tộc trưởng gia gia ... Lục thúc công, ngươi có phải hay ?"

      "Phải ." Lục thúc công da mặt có chút cứng nhắc, gượng gạo đáp.

      "Tốt lắm. ." Tân tộc trưởng cố Trường Xuân vẫn lặng im rốt cục mở miệng , tầm mắt của chút để ý đảo qua trước mặt mọi người, khoát tay áo, "Chuyện này đến nơi đây. . ."

      "Kia. ." Cố Nhạc Sơn rốt cuộc nhịn được mở miệng muốn hỏi.

      "Vậy tính cái gì? Phòng ở này rốt cuộc là vẫn là cấp nhà Tào thị? "

      "Nhạc Sơn" Cố Trường Xuân trầm giọng , mặt mắt nhìn Cố Nhạc Sơn bất mãn "Nhạc Vân mất, ngươi làm huynh trưởng, phải chiếu cố nhiều hơn tới các nàng. . . chuyện tu sửa phòng ở liền giao cho ngươi, nên xài bao nhiêu tiền, công quỹ bỏ ra."

      Lời này vừa ra, Tào thị khó nén kinh hỷ mặt, rất kinh hỉ, nhưng khi nhìn đến ánh mắt oán hận của Quách thị bên kia sắc mặt của nàng lại ảm đạm xuống.

      "Phải" Cố Nhạc Sơn có chút ủ rũ , chuyện này xem ra cũng chỉ có thể như vậy .

      "Sao lại thế này?" Cố Trường Xuân lướt nhìn nha hoàn hầu bên cạnh, trầm giọng

      " thấy Tứ phu nhân và tiểu thư còn đứng sao?" Cố Thập Bát Nương trong lòng buông tiếng thở dài, nguyên lai lão nhân gia ngài chú ý tới, chính mình lại quên.

      Bọn nha hoàn lúc này mới vội vàng an bài chỗ ngồi, Tào thị nhiều lần cảm ơn, sợ hãi ngồi xuống, Cố Thập Bát Nương vẫn như trước đứng ở phía sau nàng.

      "Phòng ở cứ như vậy" Cố Trường Xuân chậm rãi mở miệng , "Mặt khác còn có cái cửa hàng, chính là lâu hương liệu có chút phát đạt ."

      Đa số mọi người đều biết, lời này ra, trừ bỏ vợ chồng Cố Nhạc Sơn có chút khẩn trương ra, những người khác có phản ứng gì .

      "Cái này giao cho Cố Nhạc Sơn xử lý, Tào thị ngươi có đồng ý hay ?" Cố Trường Xuân , nhìn về phía bên này, ánh mắt cũng có ngừng ở người Tào thị, mà dừng ở Cố Thập Bát Nương phía sau nàng.

      Với Tào thị mà , chuyện phòng ở vừa rồi có chút ngoài dự kiến của nàng, nàng vội đứng lên.

      "Là, xin nghe theo an bài của tộc trưởng. ." Nàng vội , lời này ra có chút đặc biệt, lại thấy Cố Nhạc Sơn cùng Quách thị thần sắc cuối cùng cũng hòa hoãn, trừng mắt nhìn nàng cái, coi như ngươi thức thời. Nàng còn có thở ra, chợt nghe phía sau Cố Thập Bát nương lại mở miệng , sợ tới mức nàng bất chấp lễ nghi quay đầu lại liền thấp giọng khiển trách

      "Thập Bát Nương. Câm miệng. ."

      Cố Thập Bát Nương lời cũng ra "Nếu phải làm phiền Đại bá phụ, vậy lúc này phân chia nữa lợi tức . . ."

      Cố Thập Bát Nương , xong mặt mang cảm kích hướng Cố Nhạc Sơn bên kia thi lễ, ". . . biết năm thành như thế nào? Có thể hay ít chút, Đại bá phụ có chuyện cứ . ."

      Trong đại sảnh lại lần nữa có người cười rộ lên, Cố Nhạc Sơn nghe vậy cái mũi đều có chút đỏ. Nàng cái gì? Chia cho ta năm thành? Còn bày ra dáng vẻ hào phóng như thế, có lầm hay a? Nàng nghe hiểu tiếng người sao?

      "Thập Bát Nương, tộc trưởng còn chưa hết đâu, ngươi chen vào cái gì, có quy củ" Quách thị nhịn được nữa trừng mắt trầm giọng quát.

      "Tộc trưởng còn chưa hết sao." Cố Thập Bát Nương sợ hãi chút nào nhìn nàng cười, "Ta nghĩ đến xong, đây phải là hỏi ý kiến ta sao." xong vội hướng tộc trưởng thi lễ, mang theo áy náy , "Thập Bát Nương thất lễ, xin hãy gia gia tiếp . . ."

      Cố Trường Xuân nhìn nàng cái, bên miệng lên ý cười. " khi như vậy, vậy nghe ta an bài." thản nhiên

      "Cố Nhạc Sơn quản lí cửa hàng hương liệu, mỗi tháng chia ra cho các ngươi phần tiền lãi, Cố Nhạc Sơn lấy năm phần, còn lại quy về công quỹ. . ." xong liền nhìn về người phía dưới , ". . . Đại Tào huynh đệ, thủ tục này ngươi giúp bọn phân công . . . Liền từ tháng sau bắt đầu ."

      Lúc này đây dĩ nhiên là chưa cho các nàng cơ hội chuyện. Cố Nhạc Sơn cùng Quách thị lộ ý cười thỏa mãn. thành? Cố Thập Bát Nương khỏi cắn chặc môi dưới. "Thập Bát Nương" Tào thị cầm cổ tay của nàng, hướng nàng lắc đầu. Cố Thập Bát Nương nắm tay, cuối cùng vẫn là buông lỏng ra, được rồi, kết quả này tính tồi . .

      "Thập Bát Nương. ." Cố Trường Xuân ngồi ở phía đột nhiên mở miệng kêu, tay vỗ ly trà nhìn qua, "Chính là có lời gì muốn ?"

      Đây là. . . . Cố Thập Bát Nương có chút ngạc nhiên ngẩng đầu, nhìn nam nhân mặt thần sắc vẫn thản nhiên, đột nhiên nhiều ra, giọng châm chọc cùng cười nhạo. "Thập Bát Nương, thế nhưng đối với sắp xếp của ta hài lòng?" nhàn nhạt .

      Cố Thập Bát Nương nhìn , nguyên bản bàn tay buông ra lại nắm chặt, cỗ tức giận theo đáy lòng dâng lên. đây là buộc mình chính miệng ra vừa lòng? Ở ngoài sáng biết nàng hài lòng tình huống lại còn muốn hỏi trước mặt mọi người như thế , đây là khiêu khích, đây là trào phúng, đây là muốn chính mình cúi đầu. "Ta nghe tộc trưởng an bài." Cố Thập Bát Nương hơi hơi nâng cằm, nhìn tộc trưởng, ngừng chút , "Nhưng là ta hài lòng."

      Vốn mọi người muốn chuẩn bị đứng dậy giải tán nghe vậy đều là sửng sốt, đều mang theo vài phần hưng phấn nhìn qua. ra việc này còn có chấm dứt, lúc này mới đến cao trào.
      song ngư, Phong Vũ Yên, linhdiep172 others thích bài này.

    2. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 67: Trách tội

      Edit: Mộ Dung Thái
      Beta: An Điềm Điềm

      Lời vừa ra, bên trong đại sảnh trận an tĩnh.

      "Thập Bát Nương, lớn mật!" Cố Nhạc Sơn quát, "Mau vả miệng nàng! Như thế có quy củ!"

      chuyển hướng nhìn sang Tào thị, chút nào che giấu bản thân tức tối. "Tào thị! Ngươi giáo dưỡng nữ nhi như thế nào? Mắt có trưởng bối, biết tiến lui!" trừng mắt quát, nhìn như hận thể tự thân mình vả miệng.

      thể trách tức tối như thế, bọn là nhất phòng, nếu như gánh vác mẹ con các nàng, hôm nay Cố Nhạc Sơn liền mất mặt trước tộc nhân! Hôm nay phu thê bọn ngồi đây, đại đa số người đoán được này phòng ở cửa hàng phải phó thác cho bọn , nghĩ đến, mẹ con họ kẻ xướng người họa giả ngốc liền làm đảo lộn trật tự. Mẹ con bọn họ, tới nay vẫn là an phận thủ thường, thực chất bên trong cũng là được muốn mười biết tốt xấu! Rất quá phận! Rất mất mặt!

      Cố Nhạc Sơn nổi giận ý nghĩ có chút lẫn lộn, thể tưởng được, căn bản nghĩ đến, tính toán ban đầu, việc nhường mẹ con họ như thế nào trong mắt mọi người nổi, như thế nào rơi vào thế ngượng ngùng.

      "Đại bá bớt giận, tộc trường bớt giận, đều là ta tốt. . ." Tào thị bị nữ nhi dọa đến choáng váng, lại nhìn... Cố Nhạc Sơn nổi giận, lập tức liền quỳ xuống. Nhưng lại bị Cố Thập Bát Nương đưa tay giữ chặt.

      "Ồn ào!" Cố Trường Xuân vẫn ngồi thản nhiên miệng ý cười nhạt, ngay lập tức nhìn cảnh tượng hỗn loạn, vỗ vỗ bàn, "Đều yên lặng chút!" Cố Nhạc Sơn lúc này mới bực tức thôi mắng chửi.

      " Đừng sợ, đến, đến, các ngươi đều ngồi xuống." Cố Trường Xuân cười , "Chúng ta đều nghe Thập Bát Nương như thế nào bất mãn, lại có cái tính toán gì . . . . Thập Bát Nương nhất định là cảm thấy ta bố trí bất công ?"

      " ràng là chỉ đích danh cửa hàng giữ lại cho chúng ta, giờ lại cấp cho người khác, vậy là đúng?"

      " Ta đây hỏi ngươi, này cửa hàng nếu cấp các người, ai xử lý? Ngươi? Mẹ ngươi? Hay ca ca đọc sách của ngươi?"

      "Ta hỏi ngài, các người biết kinh doanh, các người biết việc buôn bán sao?"

      Bọn hai người câu đến câu , thanh càng lúc càng lạnh, khuôn mặt cũng càng lúc càng đáng sợ. Bên trong đại sảnh mọi người biết tộc trưởng tức giận, đều im lặng .

      " Các ngươi nhìn đến lợi nhuận của nó, cũng biết nó cần bỏ vốn? các ngươi có tiền sao?"

      " Các ngươi có thể để cho người khác tin? Các ngươi có thể lưu được cửa hàng? Các ngươi có tư cách gì đòi quản lý cửa hàng?"

      Tiếng của Cố Trường Xuân vang vọng ở đại sảnh, mặc dù thanh giống như nổi giận, nhưng là mỗi chữ đều đánh thẳng vào lòng những người ở đây. Sắc mặt Tào thị trắng bệch, phù phù tiếng liền quỳ mặt đất, nàng biết, mới vừa rồi mặc dù tộc trường như thế nào chuyện, nhưng là tức giận, hơn nữa thực tức giận. Muốn phòng ở, lại muốn cửa hàng, nhất định cho rằng nàng biết đủ, lớn mật ngông cuồng, biết liêm sỉ! Nàng nhất thời khóc lên.

      Cố Trường Xuân xong, lại khôi phục vẻ mặt lạnh nhạt lúc trước, nhìn kia mặc dù vẻ mặt có chút thâm thúy, tiểu nương vẻ mặt vẫn thay đổi.

      "Ngươi ? Thập Bát Nương, " thản nhiên hỏi, "Ngươi tại cảm thấy phân cho các ngươi thành, là công bằng?"

      Tai nghe nương sợ hãi khóc, trước mặt lại thấy tộc trưởng lên vẻ khinh thường, câu này bày ra thái độ về sau, cực lực áp chế chính mình Cố Thập Bát Nương nhịn được sắc mặt có chút biến hóa. Nhìn vẻ mặt tiểu nương rốt cuộc có chút biến đổi, tâm Cố Trường Xuân lúc này mới nhả ra. chán ghét người như vậy. Kể từ lúc tiểu nương lên tiếng chuyện, miệng chính là cảm kích, vẻ mặt khôn khéo, biết ràng họ Cố có bản lãnh gì, hết lần này tới lần khác đều cảm thấy là người ngay thẳng, lại cùng ruồi nhặng như nhau, gặp được ích lợi liều chết quấn lấy, chỉ biết chiếm tiện nghi, nghĩ rằng bản thân mình ở chỗ nào! có chút lý giải vì cái gì phụ thân ưu ái bọn họ, này nhi quả phụ ba người, lại là ý nghĩ biết tốt xấu như thế, nếu như mặc kệ bên ngoài, chỉ sợ bao lâu ngay cả xương cũng còn. Như vậy, trong gia tộc cũng có nhiều người cùng bọn chuyện, tùy bọn thôi.

      " Ta biết ngươi nghĩ như thế nào" nhìn tiểu nương cả người phát run, thản nhiên , "Ta chỉ lời, quân tử khắp thiên hạ cung vậy, có cái gì, cũng chẳng việc gì, hợp với lẽ hiển nhiên..." Câu này rất đặc biệt, nếu ngươi hiểu, liền hỏi nương ngươi, nếu nương ngươi cũng hiểu, ca ca ngươi là đọc sách . Hỏi , nếu cũng hiểu...." Cố Trường Xuân cười nhạt, "Kia học đường cũng cần ..." Tốt lắm, chuyện này xem như xong, giản tán "

      Cố Trường Xuân ngồi xuống, nâng chung trà lên. Mọi người trong đại sảnh nghe vội cáo từ, qua Tào thị còn quỳ khóc đất Cố Thập Bát Nương đứng cứng ngắc phía trước, có hờ hững đếm xỉa, cũng có hì hì cười nhạo.

      " mau về! Về cho ta!" Cố Nhạc Sơn bước vội vài bước, hướng Tào thị quát lớn.

      "Ta hiểu" Cố Thập Bát Nương lúc này nâng đầu lên, nhìn về phía Cố Trường Xuân, thanh có chút khô.

      Nga? Tiểu nương này thế nhưng còn có thể chuyện? Cố Trường Xuân vốn dĩ buông xuống có chút kinh ngạc nhìn lại đây.

      Tiểu nương kia mặc dù thân mình hoàn toàn run rẩy, nhưng vẻ mặt ngờ khôi phục như lúc ban đầu.

      Tiểu nương này. . . . . . Có ý tứ.

      Cố Trường Xuân bỏ qua kinh ngạc trong nháy mắt, nghiêng mình tìm tòi nghiêng cứu. nhẫn tốt, này cũng phải là tiểu nương mười tuổi có thể làm được.

      " Tộc trưởng gia gia ý là, giờ ta có tư cách nhận cửa hàng, lại càng có tư cách bàn điều kiện..." Cố Thập Bát Nương nhìn Cố Trường Xuân , " Ngài coi cạnh tranh chính là lợi ích, ai có thể làm cho nó được lợi lớn hơn, cửa hàng cấp cho ai cũng phải được ai phân xử, thiên vị cho ai."

      Cố Trường Xuân trái lại rất kinh ngạc, nhịn được gật đầu, mặc dầu thích đứa này, nhưng là thể thừa nhận, mới vừa rồi trước mặt mọi người nhục nhã như vậy, đứa này còn có thể bảo trì tỉnh táo, coi thường bàn tán xung quanh, ra ý của .

      Đứa này... nếu như là nam hài...tuyệt đối đáng bồi dưỡng, trong mắt Cố Trường Xuân lên chút thở dài, đáng tiếc. đáng tiếc là nữ hài tử a... nghĩ như vậy, thần sắc của liền hòa hoãn phân chia "Tào thị, ngươi ngừng khóc, đứng lên " thản nhiên , lại đưa tay ngăn cố nhạc sơn bên kia muốn , nhìn về Cố Thập Bát Nương "Tốt lắm, ngươi nếu hiểu được là tốt rồi, đến mức này, ngươi phải hiểu, cửa hàng này phân công định thể sửa lại, mặc kệ ngươi hài lòng hay bất mãn, mặc dù là di nguyện của tộc trưởng, nhưng ta cũng thể đứng nhìn cửa hàng bị phá hủy.."

      " Nếu có ngày ta có năng lực chứng minh cửa hàng bị hủy?" Cố Thập Bát Nương . Mặt Cố Trường Xuân nhất thời nhăn lại, mới tốt được chút bây giờ lại..

      . "Ngươi?" nhìn Tiểu nương, "Muốn ta lại lần nữa sao?" Các ngươi cái gì cũng phải, cái gì cũng có, chính là phế vật, bao cỏ, ăn bám, phụ thuộc..
      song ngư, Phong Vũ Yên, linhdiep172 others thích bài này.

    3. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      chương 68: Rửa mắt

      Edit: Mộ Dung Thái
      Beta: An Điềm Điềm


      " Mọi người con dấu hai người giữ tốt, kỳ ta thấy điều mục ràng viết ra, tổng cảm thấy hai so với bốn văn tự dễ dàng hơn haha " cần, ta biết ý tứ của người tộc trưởng gia gia..." Thập Bát Nương thản nhiên , thần sắc vui giận, nguyên bản mắt như hạt đậu, giờ lại giống như giếng sâu thấy đáy.

      Thực tế cỗ rắc rối ngoài dự tính kéo dài hướng về phía Cố Trường Xuân thương xót, hoặc là buồn bã. Chính mình như thế là quá nặng, người lớn cũng sợ thừa nhận được, huống hồ chỉ là cái đứa , nữ hài tử.

      Cố Trường Xuân sắc mặt hoãn lại vài phân, phụ nhân nữ hài tử, có thể trông cậy vào nàng giác ngộ nhiều hơn, có thể dưỡng thành nhiều tính tốt, phụ nhân thôi...

      há miệng định , tiểu nương lên tiếng trước

      " Tôn nghiêm là chính mình có được, phải dựa vào bố thí mà có..."

      Cố Thập Bát Nương thản nhiên , dường như với chính mình,

      "Ta hiểu được. . . Ta hôm nay mới hiểu được . . . ."

      "Tộc trưởng gia gia, chuyện hôm nay người làm cũng có gì đúng..."

      "Ta biết phòng ở kia mọi người muốn con cấp cho đại bá phụ... cho nên con liền đóng kịch có hứng thú, người thực tức giận..."

      Cố Trường Xuân sắc mặt chuyển động, muốn gì đó, cuối cùng cũng lên tiếng.

      Kỳ Cố Nhạc Sơn ở dưới mắt làm ra chút chuyện này cũng với , nhưng biết, còn đứng ngoài xem diễn...

      Thấy tình cứ như vậy ra, Cố Nhạc Sơn sắc mặt có chút khó coi, nhịn được phải quát lớn, lại khiến Cố Trường Xuân liếc mình cái, lời kia chưa kịp ra phải nuốt trở vào.

      " Chính là các ngươi nghĩ, nếu mẹ ta theo ý của các ngươi làm, mọi người thấy chúng ta thế nào?"

      Cố Trường Xuân sắc mặt hơi hơi biến đổi, hiển nhiên nghĩ tới.

      Cố Thập Bát Nương chính là cười nhạo, khuôn mặt khinh thường.

      "Đúng, ta biết, chúng ta ở trong mắt mọi người tính là cái gì, chúng ta cùng quẫn, có bản ... trước kia cũng thôi, chúng ta có sinh sống ở chỗ này, mắt thấy tâm niệm, nhưng giờ? Chúng ta ở chỗ này, ngươi làm cho mẹ ta ở trước mặt tộc nhân như thế về sau làm sau có thể ngẩng đầu..."

      Tào thị nghe lệ đều chảy ra. . . Nguyên lai nữ nhi đều là vì nàng.

      " Việc này cũng thể trách mọi người..."

      Cố Thập Bát nương cười khổ tiếng

      " Ai bảo chúng ta đến cùng có tác dụng gì đâu, đây đúng là , nếu các người chúng ta nghĩ tồn tại chuyện này..."

      Cố Trường Xuân nhịn được muốn vài câu an ủi nhưng Cố Thập Bát Nương từ chối nhất thời chuyển mũi nhọn.

      "Nhưng là, người ta thường ba mươi năm Hà Đông, ba mươi năm Hà Tây. . . Chúng ta từng, tại là có tiền đồ, nhưng các ngươi tại sao có thể biết chúng ta vĩnh viễn như vậy?"

      Thanh của nàng bỏ nhu nhược, trở nên mát lạnh. Tiểu nương hơi hơi nâng đầu lên, nhìn Cố Trường Xuân trước mắt .

      " Bây giờ ta lớn lên, ca ca cũng lớn, hơn nữa đọc sách tốt lắm, ai có thể khẳng định chúng ta có tương lai, hoàn toàn có tiền đồ đâu?"

      Cố Trường Xuân vốn có chút thương cảm, lúc này lại biến mất, mặt ra tiếu ý "Ngươi?"

      Cố Nhạc Sơn sớm nhịn được hô, "Ngươi là như thế nào lớn lên? Có thể nhiều làm vài kiện xiêm y song hài ?"

      khuôn mặt cười chế nhạo khinh thường,

      " Đọc sách? Ca ca ngươi, rời khỏi đây sao lâu nay vẫn vậy, ta quên kỳ thi của ca ca ngươi, hơn năm nay trốn thi bao nhiêu lần a? Bị tiên sinh đuổi về nhà vài lần a?"

      "Ta Tào thị" càng càng tức giận, trừng mắt nhìn về phía Tào thị, "Ngươi làm nương như thế nào a? Nguyên bản đứa rất tốt. Ngươi xem thành cái dạng gì?"

      Tào thị thần sắc ảm đạm, cúi đầu thấp xin lỗi.

      "Đại bá phụ." Cố Thập Bát Nương giữ chặt tay Tào thị, nhìn Cố Nhạc Sơn thản nhiên ,

      "Ngươi có rảnh quá mức kiểm tra mấy biểu ca thi cử , chúng ta nhọc người quan tâm."

      "Coi ngươi này mắt có trưởng bối"

      Cố Nhạc Sơn nổi giận quát.

      "Tốt lắm" Cố Trường Xuân quát, trầm mặc lát rồi , vừa nhìn Cố Thập Bát Nương,

      "Ngươi còn có cái gì ?"

      "Có." Cố Thập Bát Nương trầm giọng .

      "." Cố Trường Xuân nâng chung trà lên .

      " Vừa rồi tộc trưởng gia gia cũng , cửa hàng này cấp đại bá phụ xử lí, là bởi vì chúng ta có tư cách, như vậy có phải hay cho thấy tương lai nếu chúng ta có tư cách, cửa hàng có thể cầm lại?" Cố Thập Bát Nương nhìn Cố Trường Xuân hỏi.

      Cố Nhạc Sơn sắc mặt khó coi, muốn chuyện nhưng lại cố kị Cố Trường Xuân.

      Cố Trường Xuân đặt ly trà xuống, nhìn trước mặt, khuôn mặt trắng tràn đầy tự tin của tiểu nương, cuối cùng thở dài.

      Quên , chuyện cho tới bây giờ cho dù nghĩ muốn hòa hoãn chút, bọn cùng tiểu nương này cách nào giống như trước kia tâm bình khí hòa chuyện. ( trong lòng bình thản, chuyện hòa thuận)

      Tiểu nương này buồn tức giận, liền để cho nàng xả giận tùy ý hồi .

      "Hảo." Cố Trường Xuân đặt ly trà xuống, thản nhiên ,

      "Nếu có ngày các ngươi đủ tư cách, cửa hàng trả lại cho ngươi"

      Cố Nhạc Sơn nghe lông mày khỏi nhíu chặt.

      "Hảo." Cố Thập Bát Nương cúi đầu thi lễ, sau đó nhìn qua Cố Trường Xuân, dừng ở người Cố Nhạc Sơn,

      "Ta nhớ lời hôm nay"

      Cố Nhạc Sơn sắc mặt khó coi, nha đầu chết tiệt. . . . . .

      "Ta mỏi mắt mong chờ ngày nào đó." Cố Trường Xuân hề để ý thiếu niên gây hấn, lại lần nữa nâng chung trà lên nhàng thổi thổi, thản nhiên .

      "Thối nha đầu này. ." Nhìn mẹ con nàng ra đại sảnh, Cố Nhạc Sơn hổn hển ,

      "Nhị thúc. . . Ngươi sao để nàng bậy bạ"

      Cố Trường Xuân nhìn cái, làm như thoải mái lắm :

      "Nhạc Sơn a, ta nghe ngươi xử lý trù trang* gần nhất sinh ý tệ a, như thế nào nộp lợi nhuận vẫn như trước?"

      * sơn trang trồng hương liệu.

      Cố Nhạc Sơn nhảy dựng, có chút tâm tư cười cười, vội hỏi:

      " Nhị thúc, ngươi đừng nghe bọn mò, nhìn hồng hỏa kỳ* được, gần đây cái gì cũng tăng, ngoai dự liệu, chăm sóc kĩ hơn, kỳ lãi bằng hằng năm."

      * loại hương liệu..(ss cũng hiểu)

      "Nhị thúc a, ngươi mệt mỏi nửa ngày, ta xin lui xuống quấy nhiễu, người nghỉ ngơi chút. ."

      vội cáo từ.

      Cố Trường Xuân gì, ngầm đồng ý.

      "Cái. ." Cố Nhạc Sơn đến cửa nhớ tới chuyện chia lợi, vội vàng trở lại cẩn thận hỏi, "Nhị thúc. . . Kia có chia cho bọn họ thành ?"

      Cố Trường Xuân vén mí mắt nhìn về phía , Cố Nhạc Sơn bị nhìn xem trong lòng có chút hứng khởi, thấp đầu. Quá khắc, mới nghe cố trường xuân thản nhiên cần, trong lòng mừng rỡ, vội vàng ra.

      Đại sảnh khôi phục an tĩnh, Cố Trường Xuân ngồi ở chỗ kia lúc lâu, tiểu nha đầu môn châm trà, chút dám quấy nhiễu .

      Chuyện ngày hôm nay là ngoài dự đoán mọi người , vân vê nếp nhăn đầu, nghĩ đến mới vừa rồi kia bóng dáng có chut thấp, quật cường mà tĩnh mịch

      Hôm nay tình này có phải hay làm có chút. . . .

      nhịn được suy đoán. Nhưng lại nghĩ đến này nhà biểu thông thường. Rốt cuộc vẫn lắc lắc đầu, con thỏ nóng nảy toàn cắn người đâu, liền để nàng tùy ý hồi , đời này bọn họ phỏng chừng cũng liền vui sướng lần này.

    4. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 69: Danh mục quà tặng


      Từ nhà tộc trưởng ra, mọi người tốp năm tốp ba vừa vừa chuyện vừa mới phát sinh ở đại sảnh, rất nhiều ánh mắt đổ dồn lên người hai mẹ con, có ánh mắt nhìn quét qua chẳng hề khác xưa là mấy, có ánh mắt dừng lại khắc, có ánh mắt tìm tòi nghiên cứu, cũng có ánh mắt hiếu kỳ.

      Đứng bậc thang cao nhất, lão giả khoảng chừng 30 tuổi đứng chờ phụ nhân. Đây là vị lão giả vừa ở đại sảnh giữ chưởng quyền, vị phụ nhân chính là người nhắc cho Cố Thập Bát Nương biết đó là Lục Thúc công

      "Ngũ đệ, người có việc gì?"

      Nàng thân hình thon thả, dung nhan xinh đẹp, da trắng nõn nà, tóc đen nhánh búi cao ngất, Váy lụa gấm màu bạc trắng giống như như đoá hoa trắng, thướt tha, lả lướt, giống như nhiễm chút bụi bẩn nhân gian. Niên kỷ chỉ khoảng 30 tuổi nhưng lại gọi vị lão giả gần 70 tuổi bằng đệ, chứng tỏ vai vế rất cao

      "Tam tẩu...'' Lão giả vê râu cười : " Nhiều năm như vậy mới có chút thay đổi...."

      Phụ nhân nghe vậy lộ ra tia cười yếu ớt, giống như bông hoa tuyết , như nước mềm tinh khiết.

      ” Dám cầu với giọng điệu hung hồn như thế, lần đầu tiên trong nhà ta nhìn thấy…” Nàng thản nhiên , mặt cất bước . Phía sau, hai tiểu nha đầu mặc tố y vội vã chạy theo.

      “ Tam tẩu ” Thấy nàng muốn , lão giả vội giữ lại, “ Tộc trưởng , đây là danh mục quà tặng muốn ngài xem qua chút”

      Phụ nhân dừng chân lại, hơi suy nghĩ chút “ Cũng được, nể mặt ta, ta cũng phải giữ thể diện cho , ta liền xem

      Lão giả gật đầu cười, tránh sang bên, thỉnh nàng trước, thấy vị lão giả đối với mình cung kính, vị phu nhân thể bất cứ khó chịu nào, tư thái tao nhã, thong dong.

      Tộc trưởng dùng đại trạch phòng để tiếp khách, xấp danh mục quà tặng dày được quản mang đến lâu, thấy hai người tới liền vội cung nghênh, cũng nhiều lời , bắt đầu đọc danh sách.

      Lão giả dựa lưng vào ghế dựa, nhắm mắt dưỡng thần,thần sắc phụ nhân lại chuyên chú, nhưng ánh mắt lại ngừng bên ngoài cửa sổ, nơi những đóa hoa mai vàng nở rộ.

      Cũng biết hai người này tới cùng nghe được nhiều hay ít…

      hỏi, quản bắt đầu đọc nhàng, chút thừa, nhiều, ít.

      “ Đợi chút…” Lão giả đột nhiên duỗi tay vẫy vẫy, mắt vẫn khép như trước “ Ngươi mới đọc là ai?”

      Quản đọc tiền phúng viếng của thân bằng cố hữu, những người có quan hệ hết sức quen thuộc với lão giả, nên phàm có những danh tự xa lại lướt qua liền được chú ý.

      “ Hai ngàn ngân lượng , ba thước vải…” Quản vội mở nhìn lại danh sách xem.

      “Ta là ai thượng lễ” Lão giả mở to mắt trừng quản cái.

      “Vâng,” quản vội trả lời, vội mở tấm thiệp, mở ra nhìn rồi :

      ”Ngũ lão gia, đây là phần danh mục quà tặng riêng.” số thân bằng hữu lễ lớn chút, áp dụng trong danh mục quà tặng mà trực tiếp đưa vào danh thiếp, cái này đối với lão giả cũng phải là hiếm.

      “ Đọc tiếp ” Lão giả ngồi thẳng than thể, nhắm mắt nữa,

      “ Vâng” Quản đáp rồi cầm danh mục quà tặng riêng đọc tiếp, ”Hai ngàn ngân lượng, ba tấm vải, năm hộp đựng thức ăn…” Lão giả khẽ gật đầu, đối với việc tang lễ mà , lễ này thực

      “ …Túc an Bảo Hòa Đường Vương Nhất Chương kính điếu…” Quản thầm

      “Túc an?” Lão giả choáng váng “đợi chút…là ai gửi?”
      Quản vội xem lại, xác nhận là mình đoc sai ”Túc an, bảo Hòa Đường, Vương Nhất Chương…”

      “Bảo Hòa đường?” Lão giả quay đầu hướng phụ nhân :

      “ Là bán dược, cửa hiệu lâu đời tại kinh thành, tại thành Kiến Khang chúng ta có phân hào, tổ tiên chuyên cung cấp thuốc cho Thái Y viện trong cung”. Phụ nhân vẫn như trước quay đầu, nhìn ngoài cửa sổ thản nhiên “ Nga…”

      Lão giả mặt nghi ngờ càng đậm, Cố gia đích thực có bán vật liệu gỗ , hương liệu nhưng dược , đại phu gì đó chắc có liên quan. Nghe phụ nhân nhắc nhở, đối với Bảo Hòa Đường có chút ấn tượng, bất quá chỉ là ấn tượng mà thôi, đối với Vương Nhất Chương này, xác nhận chưa từng thấy qua.

      “ Bảo Trung” Lão giả nhìn quản , vẻ mặt nghi ngời, “ Ngươi xác định nhà chúng ta có bán dược?“.

      Quản cười cười, vội , xem danh mục quà tặng này cũng hiểu ra sao, “Thưa Ngũ lão gia, có.” trả lời.

      bỏ qua việc này, lão giả duỗi tay nhận danh mục quà tặng, chẳng nhẽ tặng sai?

      Nếu chính là có việc cần cầu, Cố gia có vị quan , chẳng nhẽ cần giúp đỡ cái gì? Bất qua chính là dựa theo tam tẩu , tổ tiên người ta là bán thuốc cho Thái Y Viện trong cung, nhất định mối quan hệ cũng

      Lão giả vân vê long mày suy tư, cũng nghĩ ra đầu mối: “ Hay là họ Cố khác làm ngành dược vừa mất cùng lão Thái gia ngày, Bảo Trung, ngươi nghe có ai…” miệng , tầm mắt lại nhìn danh mục quà tặng lớn. Thanh nặng nề tiếp” Túc An bảo hòa đường Vương Nhất Chương kính điếu, mong đến Cố Thập Bát Nương nén bi thương.”

      “Ha” mặt thần sắc biến ảo, miệng lại cười ha ha hai tiếng, tay đưa danh mục quà tặng cho phụ nhân “Ha…tam tẩu, người nhìn xem …”

      Phụ nhân lúc này mới thu hồi ánh mắt, duỗi ngón tay thon dài tiếp danh mục, nhìn lướt qua, khuôn mặt tự nhiên lên chút kinh ngạc

      “Có ý tứ, có ý tứ…” Lão giả liên tục , khuôn mặt biết là kinh dị hay là kinh hỉ.

      Phụ nhân hơi gật đầu, khóe miệng cười tản ra, những ngày tốt quá lâu rồi.

      “ Xem ra chúng ta có tiểu nương tử bên ngoài chút tầm thường…” Lão giả vân vê nếp nhăn ở cằm cười hắc hắc
      Phụ nhân gật gật đầu, khe khẽ mỉm cười “ Xem ra lần này chúng ta có chút lời hơi quá sớm…”

      Tuy rằng đối với việc này có quan hệ gì, hai người điểm cũng hiểu , nhưng tiểu nương mười mấy tuổi có thể để cho chưởng quầy dược lớn gửi phúng điếu, nhất định tình đơn giản.

      “ Bảo Trung ah, cái này ta và tam tẩu xem qua, vấn đề gì, thu lại , tộc trưởng nhiều việc, cần quấy rầy .” Lão giả nheo mắt nhìn, mặt cười như hoa cúc nở rộ.

      Phụ nhân khóe miệng cười nhợt nhạt, ánh mắt hướng bên ngoài, “Có vở kịch hay để xem…”

      Ba ngày sau đó, tin tức truyền tới, Tào thị quả tìm người tu sửa tòa nhà phố tây, hơn nữa, dời vào trong. Tin tức này bị nhiều người để ý, cũng thiếu ánh mắt nghiên cứu để ý

      Cố thập Bát nương ngày qua ngày lại giống như ở Tiên nhân huyện trước đây, nếu phải ra phố ngẫu nhiên gặp người họ Cố nhìn nàng, các đại bá phụ nhìn nàng vừa mắt, Cố thập Bát Nương còn tưởng tình ngày đó ở đại sảnh tộc trưởng có phát sinh.

      Có thời điểm nàng liền cảm thấy mình chính là nằm mơ, Cố Thập Bát nương mười ba tuổi mơ thấy mình là Cố thập Bát nương hai mươi ba tuổi, hoặc là Cố Thập Bát nương hai ba tuổi mơ lại mình mới mười ba tuổi….

      Nửa đêm, nàng đột nhiên bừng tỉnh, lấy gương soi, xem tới từng vết khuôn mặt, mỗi lần nhìn thấy gương mặt mười ba tuổi còn non nớt, nàng lại rơi lệ đầy mặt…

      may mắn, hết thảy vẫn còn kịp…
      song ngư, duyenktn1, Phong Vũ Yên3 others thích bài này.

    5. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 70: Lặp Lại

      Sau ba bảy ngày tang của Lão tộc trưởng, thời tiết càng lạnh thêm mấy phần, sáng sớm sương mù chậm chạp tan .

      “Ca ca hảo” Cố thập bát nương từ phòng bếp ló đầu ra chào.

      Cố Hải đem giấy dầu gói kỹ sách lại, nhìn muội muội cười, rồi lại lần nữa sửa soạn lại tấm áo lam bào cũ, tiếng: ta học, rồi ra khỏi nhà.

      Hôm này là lần đầu tiên đến trường, người thiếu niên thân thể tràn đầy năng lượng, Cố thập Bát Nương cũng nén được kích động, đời trước, thời điểm này ca ca sớm đến trường, ở chỗ này ăn ngồi rồi, khí thế suy hụt.

      Bây giờ trước mặt mình cũng là ca ca, thế nhưng là người trong ký ức Cố Thập Bát nương chưa bao giờ gặp qua, chẳng lẽ mình sống lại, ca ca cũng sống lại…

      Cố Thập Bát nương nghĩ, mặt hiển nụ cười, đứng tại ngưỡng cửa khiễng chân xem bóng dáng Cố Hải xa.

      chiếc xe ngựa lắc lư loạng choạng từ bên kia chạy tới, cùng với tiếng thiếu niên quở trách.

      "Mau chút mau chút, hại tiểu gia đến muộn bị lão học trưởng đánh, xem tiểu gia ta thế nào thu thập ngươi" Cố Lang mắng nhiết, vén màn xe lên, đá phu xe cước.

      tay nhét vào trong miệng bánh ngọt, tay đánh sang bên Cố Ngư chỉnh lý túi sách.

      "... Moi thứ tốt ? Những thứ kia viết xong chưa?.... Nếu như để ra rủi ro gì, xem ta trở về như thế nào thu thập ngươi..." mơ hồ , nuốt xuống bánh ngọt.

      "Mọi thứ đều tốt." Cố Ngư mặt như trước ôn hòa cười, có chút nào để ý mấy sợi tóc đen nhánh bị gió thổi phiêu tán búi tóc của mình.

      tay kịp thời đưa đến bình trà , Cố lang lúc này mới vừa lòng gật đầu, nhận lấy bình trà uống.

      "Thiếu gia.." Cố Ngư thấp giọng , "Ta sợ ngươi quên.... Hôm nay chính là ngày Cố Hải đến trường lần đầu tiên....."

      "Nga, nhớ rồi, " Cố Lang hưng trí tới, "Ngươi ngốc đầu gỗ có đến muộn ha? " tựa hồ nghĩ đến cái gì cao hứng, "Ta nhớ được trước kia ở chỗ này nghe giảng lần đầu tiên liền ngủ quên, bị tiên sinh trực tiếp mắng, ngươi bắt gặp tiểu tử đó ha ha ha...."

      Cố Ngư mỉm cười như trước, khóe miệng lên đường cong ưu mỹ.

      “Nếu như thế càng tốt…” thản nhiên , miệng chuyện, tay đem chiếc khăn lụa điều của mình đưa cho Cố Lang, xem vị ca ca lau miệng lung tung…
      ”Như vậy, ngươi mấy chuyện trước đây, bọn có thể nghe được…”

      “ Biết, biết” Cố Lang xua tay, lúc này bọn đến trước nhà Cố Thập Bát nương, thấy bóng dáng của tiểu nương bị che lại “ Chao ôi, xem …”

      Cố Lang đẩy cố Ngư ngồi thẳng, nặng nề đứng lên. “ Đó chính là căn nhà của ta, hừ, nương ta cấp cho ta dùng để cưới vợ, lại bị bọn chiếm giữ, quá đáng tiếc.” Cố Lang hậm hực .

      Cố Ngư ngồi thẳng, ánh mắt thong dong nhìn về phía hai chữ biển cửa kia "Lao sinh".

      "Đúng là quá đáng tiếc..." thào , "Lao sinh.... Kính Khương viết lao là tư, tư là thiện tâm sinh.... Tử viết trước chi, lao chi... ngụ ý đại thiện như thế lại cấp cho bọn , đáng tiếc...."

      lời, cố lang cũng nghe hiểu.

      "Kính Khương là ai? Nha đầu trong căn phòng kia? Bộ dạng xinh xắn ?" tùy miệng hỏi.

      Xe ngựa nặng nề qua, Cố Ngư thu hồi ánh mắt, mi hơi hơi nhíu lại, xem cố lang : "Thiếu gia, người nhớ theo lời ta, với Cố Xa, Cố Càn bọn họ…”

      “ Biết, ta biết, phải Cố Hải thuộc dạng bất học, vô thuật, thể so sánh tư chất với các huynh đệ , nên để chiếm chỗ trong tộc, để cho thể đọc thi thư, phải chỗ khác cầu học, để mọi người cười nhạo, trong tộc có địa vị gì, đồng thời trào phúng tộc Cố thị, đều là Cố Hải chiếm chỗ của người khác…” Cố lang xua tay

      Cố Ngư thấy trắng ra, nhưng là đúng ý, mặt nở nụ cười ôn hòa hơi nồng đậm chút : “Hằng ngày nghe thiếu gia , bọn Cố Xa học xuất chúng, lại chính trực dám hỏi…”

      "Đúng vậy, mấy tên gia hỏa đọc thư đọc rất tốt, nên rất coi khinh người khác, hằng ngày mắt để đỉnh đầu…”

      Cố Lang căm giận , “ nhất là bọn chúng luôn cảm thấy chúng ta bất học, vô thuật tới tộc học chỉ lãng phí số người…”

      tới đây thấy có điểm lạ, tới cùng là mắng Cố Hải đầu gỗ hay mắng chính mình??

      “Tâm cao ngạo như thế, dễ kích động, thiếu gia chỉ cần ám chỉ mấy câu , Cố Hải có trái cây ngon để ăn, hơn nữa, thiếu gia cũng có chút liên quan…” Cố Ngư cười .

      mặt mũi tuấn mỹ, nụ cười ưu nhã, chỉ là đôi mắt dài kia đạo hàn chợt lóe lên. Đúng vậy, để cái đám phế vật các ngươi trong tộc học, chính là lãng phí.

      Xe ngựa nhanh, tộc học quán uy nghêm trang trọng ở cách đó xa.

      Cố Thập Bát nương thu thập xong, liền đưa tay vỗ vỗ Tào Thị : “Nương, ta ra phố chuyến”.

      “Hảo, nương cùng ngươi!” Tào thị hỏi, sửa lại trâm đầu.

      Cố Thập Bát nương lắc lắc đầu, cười : " cần, con liền chuyến ra phố, nhìn xem có cần bào chế dược liệu ."

      Tào thị gật gật đầu, xem nàng ra cửa, nghĩ đến cái gì lại cùng ra.

      phố có dược hành sao? Còn có, đường như thế nào nàng biết ? Ngoài cửa, bóng dáng mảnh khảnh của Thập Bát Nương xa, chút chần chừ hướng sang bên phải.

      Vẫn là phụ thân nàng đưa nàng mấy lần, nghĩ hài tử trí nhớ tốt như vậy, Thào thị nhìn phương hướng nữ nhi biến mất cười vui mừng, đồng thời có chút khổ sở, nếu cha nàng còn ở đây, nhìn thấy nữ nhi có tiền đồ như vậy nhất định rất vui vẻ .

      Cố Thập Bát nương chậm rãi phố xuyên ngõ hẻm, ánh mắt đảo qua giống như từng quen biết, cảm giác giống như sống tại ảo cảnh.

      Vương ma ma quả thực còn chưa đóng cửa....

      Nguyên lai Tang Tam gia lập nghiệp như vậy. Đây là Tống tiểu ba, ra phải sinh ra liền béo, tại cả người đều gầy gò….

      “ Tiểu nương tử , tới nếm thử …” tiểu lão bản nhiệt tình hô, nhìn tiểu nương có chút cổ quái nhìn mình cười tiếng, đưa ra chén canh.

      Hảo, lâu ăn…

      Cố thập Bát Nương chần chừ đưa ra 2 văn tiền, mặt đưa cho , mặt đưa tay nhận lấy chén canh.

      “Chao ôi, nương tử đưa nhiều …” Tiểu lão bản mỉm cười , đưa lại đồng tiền trở về.

      “ Thời điểm này chỉ cần đồng tiền?” Cố Thập Bát Nương khóe miệng nhếch lên cười, thấp giọng

      Luôn luôn là đồng tiền, chúng ta luôn bán vừa rẻ, vừa ngon….” Tiểu lão bản cười , nhìn xem nương

      “ Hảo, tới ăn nữa nha [Vũ: (>v<) tác giả miêu tả nhân vật phụ sống động thiệt chứ, làm ta cũng muốn ăn canh lun này]” vẫy vẫy khan.

      Kỳ đưa tiền, Cố thập Bát Nương có chút hối hận, hai văn tiền …có thể mua bó dược liệu to, tại nàng mới tỉnh lại, hết thảy mọi thứ muốn lặp lại, bất quá, nàng lúc này chỉ đơn giản chỉ biết lên núi đào chút dược liệu bán.

      Làm cái dược liệu gì kiếm được tiền nhiều? Nàng mặt nghĩ, mặt , ngẩng đầu phát chính mình thế nhưng đứng đầu phố, đối diện tấm bảng quảng cáo cửa hàng theo gió chớp lên.

      Thuận Hòa Đường
      song ngư, Phong Vũ Yên, linhdiep172 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :