1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Dược hương trùng sinh - Hi Hành (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 42 Ân oán

      Editor: thuganhanuoi


      Chu chưởng quầy đột nhiên câm mồm , kinh ngạc nhìn Bành Nhất Châm sải bước tiến đến.

      phải bị lời đó bị dọa, mà là biểu tình của .

      u, đó là vẻ mặt hung ác như thế nào, giống như hổ sói tàn bạo thị huyết, Chu chưởng quầy khỏi đánh rùng mình cái, đột nhiên tin tưởng, Bành Nhất Châm là nghĩ muốn giêt , hơn nữa nhất định cũng có thể được là làm được.

      Trong phòng giam đột nhiên an tĩnh lại, im lặng khiến cho người ta hít thờ thông.

      Cố Thập Bát Nương đứng ở bên, vẻ mặt Bành Nhất Châm dừng ở trong mắt nàng, ở trong lòng nàng trở nên đồng cảm, đó là cừu hận, cừu hận ồ ạt, hận thể đồng quy vu tận.

      Nàng cũng tin tưởng, Bành Nhất Châm làm như vậy.

      Từa hồ qua lâu Chu chưỡng quầy thở dài, đánh vỡ khí đáng sợ này.

      “Lão Bành.. Ngươi vì sao phải làm như vậy?” Giọng mang theo vẻ uể oải, xong lại tự giễu chút, mang theo vài phần lấy lòng hướng nhìn Bành Nhất Châm, “Ta biết chúng ta trong lúc đó có chút hiểu lầm…”

      có hiểu lầm..” Bành Nhất Châm đánh gẫy lời , như trước ánh mắt thị huyết trừng nhìn , chữ chữ phun ra, “Ngươi còn nhớ Tôn bất tài huyện Bình Dương sao.”

      Huyện Bình Dương Tôn Bất Tài.

      Những lời này như tiếng sấm khiến cho Chu chưởng quầy tức thừ người ra tại chỗ, vẻ mặt oán hận cùng lấy lòng hết thảy biến mất, thay vào đó là vẻ mặt hoảng sợ.

      “Ngươi … ngươi…” Miệng môi run rẩy, nhìn Bành Nhất Châm lắp bắp ra lời.

      “Ngươi muốn hỏi ta làm sao mà biết được có phải hay ? Ngươi cảm thấy Tôn gia mọi người chết hết, có người biết chuyện ngươi làm đúng hay ?” Bành Nhất Châm bỗng nhiên đề cao giọng quát lớn, bàn tay chỉ hướng lên trời, “Người làm, trời nhìn, Chu Phúc Sinh! Ngươi cho là ngươi làm, có thể lừa gạt mọi người hay sao!”

      tiếng quát này làm cho Chu chưởng quầy tựa hộ bị đứt ruột gan, phù phù tiếng, ngồi dưới mặt đất.

      “Đại huynh đệ… Đây là hiểu lầm… Tôn gia … chuyện… liên quan gì đến ta…” hết sức làm cho chính mình bình tĩnh trở lại, lại ức chế được tay run run, ”Ngươi cũng biết.. Việc buôn bán thôi… Luôn có lời có lỗ… Ta cũng muốn… Cháu trai ngoại đáng thương của ta.. Như thế nào nghĩ thông…”

      Bành Nhất Châm nghe vậy cười lạnh tiếng.

      “Chẳng qua, đều tại ta, đều tại ta…” Chu chưởng quầy tựa vào cột trụ đứng lên, hối hận tự trách luôn miệng , “Đều là ta có bản lĩnh, làm cho buôn bán lỗ vốn… Bằng đại công tử cũng bị buộc phải trả nợ mà nhảy xuống giếng…”

      Bành Nhất Châm ngửa đầu cười to.

      “Chu Phúc Sinh! Ngươi là chết đến nơi còn muốn diễn trò!” cười chút, nhìn Chu chưởng quầy gằn từng chữ , “Được thôi, ngươi chờ nếm nếm thử tư vị con của ngươi bị buộc nhảy giếng !”

      Chu chưởng quầy sắc mặt trắng bệch, môi run rẩy câu cũng nên lời.

      “Cố tiểu nương tử, làm phiền ngươi chạy đến nơi này, , chúng ta ra ngoài, tìm tửu lâu, lão phu gột rửa khí xui xẻo này!” Bành Nhất Châm giơ bàn tay to, đúng là hề để ý tới Chu chưởng quầy, nhanh hướng phía ngoài.

      Cố Thập Bát Nương vuốt cằm, xoay người cũng .

      “Đừng!” Chu chưởng quầy ở đằng sau chợt thét lên tiếng chói tai.

      Bành Nhất Châm quay đầu lại, cước bộ ngừng.

      “Ta đồng ý, ta đồng ý, đều cho ngươi đều cho ngươi, tài sản ta sở hữu toàn bộ đều cho ngươi…” Chu chưởng quầy cất cao giọng hô, trong giọng mang theo tuyệt vọng hoảng loạn.

      Bành Nhất Châm thế này mới quay đầu, nhìn cười lạnh tiếng, “Sai lầm rồi, phải tài sản của ngươi, là Tôn gia!”

      Bảy ngày sau đó, Chu chưởng quầy lưng vác cái bao vải bố, bên trong vải bố là vài món xiêm y cũ, lôi kéo nữ nhi cho rằng mất hết phú quý, thất hồn lạc phách rời Tiên Nhân huyện.

      Nhìn hai bóng lưng rời, Bành Nhất Châm chân mày cau chặt tức thả lòng xuống, chợt quỳ mặt đất, đối với cái phương hướng bang bang gõ đầu hai cái.

      “Tôn lão gia, ngươi xem, Chu Phúc Sinh con người nham hiểm này đến rồi như thế đó… có lấy phần tài sản của ngài…” quỳ mặt đất, đại hán rơi lệ đầy mặt, “Chỉ là.. Thiếu gia mất mạng.. thể đòi trở về…”

      Thời điểm Cố Bát Nương ngang qua Thiên Kim đường, nhìn đến biển hiệu trước cửa bị gỡ xuống, hai ba cái tiểu hỏa kế quét dọn tro bụi dược đường.

      Trương đại gia chân tay do dự theo bên di chuyển lại đây, kinh hồn bạt vía hướng bên trong tìm hiểu, chú ý tới Cố Thập Bát Nương tới gần.

      Cố Thập Bát Nương đứng ở sau lưng , khụ tiếng.

      Trương đại gia chấn kinh xoay người, thấy nàng ràng sợ tới mức lui về sau từng bước.

      “Cố.. Cố … Cố tiểu nương tử… Thu dược a.” cười trừ tiếng, lắp bắp chào hỏi.

      Cố Thập Bát Nương nhìn , cười cười, “Trương lão gia, nghe ngươi tính mua nhà chúng ta?”

      , , ..” Trương đại gia sợ tới mức vung tay tạo thành trận gió, “Tiểu nương tử, đừng nghe người bừa…”

      bừa?” Cố Thập Bát Nương nhìn cười hỏi lại.

      Trương đại gia lau mồ hôi trán, gật gật đầu : ”Đúng, đúng, là ta tại Tây thành mới mua thôn trang mới, muốn chuyển qua, nơi này phòng ở ta đều bán , còn mua nhà tiểu nương tử làm cái gì…”

      Cố Thập Bát Nương gật gật đầu, “Là như thế a, vậy, chúc mừng Trương lão gia dời đến nhà mới…”

      dám dám, đa tạ đa tạ.” Trương đại gia liên tục lời cảm ơn, chân chạm đất trận gió biến mất.

      Cố Thập Bát Nương nhìn bóng dáng hốt hoảng, cảm giác dọa người khác sợ hãi cũng tệ lắm…

      Mới nhấc chân phải , chỉ thấy cái tiểu hỏa kế theo Thiên Kim đường ra, cười hơ hớ chào hỏi.

      Đây là tiểu hỏa kế ở hiệu thuốc bắc Hà huyện Bành Nhất Châm, Cố Thập Bát Nương cùng rất quen thuộc, nơi này hiển nhiên thuộc sở hữu của Bành Nhất Châm.

      “Ngươi tới a?” Nàng mỉm cười , mặt có chút tò mò hỏi, “Vẫn là mở hiệu thuốc bắc?”

      Tiểu hỏa kế cười hắc hắc, “Ta biết…”

      “Chẳng lẽ chưởng quầy cac ngươi muốn đổi nghề khác sao?” Cố Thập Bát Nương cười .

      Tiểu hỏa kế vẫn cười biết, được hai câu trong điếm có người gọi , tiểu hỏa kế cáo từ vào.

      Đậu Hoa ở đối diện hướng Cố Thập Bát Nương vẫy tay, chờ Cố Thập Bát Nương lại đây, cũng tò mò hỏi thăm cửa hàng này muốn bán cái gì.

      Chu chưởng quầy bị kiện bán dược giả, táng bại hết tài sản mới thoát thân, mọi người hết thảy đều biết Thiên Kim đường đổi chủ.

      “Ta cũng biết.” Cố Thập Bát Nương đáp, “Hẳn cũng mở hiệu thuốc bắc .”

      “Vậy là tốt rồi, chỉ cần đừng mở điếm bán đậu hũ là được.” Đậu Hoa cười .

      Hai người giỡn vài câu, đến buổi tối, khi mẹ con hai người nấu cơm, Bành Nhất Châm tới chơi, hai lời đem khế ước mua bán nhà đưa tới, dọa mẹ con hai người nhảy dựng.

      “Làm cái gì vậy?” Tào thị càu mày , nhìn khế ước viết tên Thiên Kim đường cùng với danh tự khế ước mua bán nhà do Chu chưởng quầy trao trả, sắc mặt nghiêm túc nhìn Cố Thập Bát Nương.

      Chu chưởng quầy vụ án nhanh chóng kết thúc, hơn nữa thực thê lương, Tào thị còn cảm thán vài câu thương tiếc, lúc ấy nữ nhi phản ứng ở nàng xem đến cũng có chút đúng, hai cha con táng bại gia sản bơ vơ rời , chừng muốn ăn xin sống qua ngày, loại này gặp gỡ chính là từ bầu trời rơi xuống vũng nước bùn, tuy bán dược giả phá hư lương tâm xứng đáng gặp báo ứng, nhưng thực nhìn đến báo ứng, nhưng Cố Thập Bát Nương lúc ấy biểu thực hờ hững.

      Lại nhìn Bành Nhất Châm chiếm được bất động sản Chu chưởng quầy, buôn bán tranh đấu Tào thị tuy rằng chưa thấy qua nhưng là nghe qua, nàng suy nghĩ đầu tiên chính là nữ nhi có khi nào làm chuyện đố, tỷ như giả khẩu cung linh tinh, mà trực tiếp làm cho Chu chưởng quầy rơi vào kết cục như thế này.
      song ngư, Phong Vũ Yên, linhdiep174 others thích bài này.

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 43: Thề

      Editor: thuganhanuoi


      “Cố nương tử hiểu lầm.” Bành Nhất Châm nhìn ra suy nghĩ của Tào thị, cười cười, tựa hồ hạ quyết tâm gì đó, trầm mặc khắc , “Chuyện này xác thực phải là chuyện dược giả đơn giản, chẳng qua, Cố nương tử an tâm, lệnh thiên kim cũng có đề cập trong đó, đương nhiên, muốn ra mà thôi, chính là lệnh thiên kim để ta làm mồi nhử cá mà thôi, này cũng do ta mới cho nàng, tình là như vầy…”

      Huyện Bình Dương có nhà giàu số số hai Tôn Bất Tài, thê tử Tôn Bất Tài mất sớm, chỉ để lại đứa con trai, bởi vì trong nhà có tiền, lại chỉ có đứa con trai bảo bối, khỏi nuông chiều, vừa được mười lăm mười sáu tuổi, trừ bỏ dắt chó chọi gà sống phóng túng cái gì cũng biết, mà Tôn Bất Tài lại bị bệnh, trước khi chết đem nhi tử cùng gia nghiệp của mình phó thác cho cậu cả. ( vợ )

      “Này, cậu cả chính là Chu chưởng quầy?” Cố Thập Bát Nương hỏi.

      Bành Nhất Châm gật gật đầu, tiếp, “Đúng, nguyên quán Từ Châu là tú tài thi rớt, Đại Kim đánh tới mất gia nghiệp, chỉ mang theo nữ nhi trốn thoát, tìm tới Tôn gia nương tựa, làm trưởng phòng tiên sinh ( người ghi chép sổ sách )”

      “Vậy, sau lại đoạt gia sản Tôn gia?” Cố Thập Bát Nương hỏi.

      Bành Nhất Châm sắc mặt lại hiển xúc động phẫn nộ: ”Đúng, kẻ trộm ngàn đao vong ân phụ nghĩa, cùng người ngoài lập mưu lừa đại công tử, chính mình đem gia sản Tôn gia chạy, đại công tử cùng đường…”

      tới đây, Cố Thập Bát Nương cùng Tào thị đều im lặng, công tử phú gia chưa từng trải qua gian nan khổ sở, đột nhiên gặp cảnh gia nghiệp biến đổi lớn, chết có lẽ so với sống còn dễ dàng hơn.

      “Vậy, người quan phủ hỏi đến?” Tào thị thở dài .

      “Các ngươi biết, con chó kia làm việc gian xảo, trù tính kế hoạch ‘thiên y vô phùng’ ( chê vào đâu được ), ta nghìn dặm thẳng đến Phúc Châu tìm được cái thương nhân, thề tuyệt báo quan truy cứu, người ta mới đem tình ngọn nguồn cho ta biết… Đáng thương cho Đại công tử vừa chết, người trong tộc chỉ lo đoạt chút tài sản, nào có người nào nghĩ oan hay oan…” Bành Nhất Châm tới đó hai mắt đỏ lên, thanh nghẹn ngào.

      “Thất phu vô tội, hoài bích có tội… ( người vô học có tội, mang ngọc mắc tội…” Cố Thập Bát Nương lẩm bẩm .

      Tào thị cũng thở dài, nghĩ đến Tôn công tử cha mẹ huynh đệ chiếu cố, chính mình lại là cái trẻ ngươi non dại hiểu việc đời, người coi dùm gia tài lớn như vậy, người nào đỏ mắt đâu, nhưng mà cái ngươi cậu đến mưu đoạt gia tài cháu trai, cũng quá tâm ngoan.

      “Tôn lão gia đại thiếu gia lúc ấy đổi xử với rất chân thành, bên ngoài mà toàn bộ đều là của Tôn gia, kỳ muốn ăn có ăn muốn uống có uống, áo gấm ăn ngon, xuất nhập cũng là ngàn hô hậu hòa, cố tình sinh ra tâm địa độc ác…” Bành Nhất Châm tay nắm thành quyền kẽo kẹt vang, “Đừng ta từng chịu ân huệ của Tôn lão gia, chính là người qua đường thấy chuyện bất binh, cũng muốn ôm chuyện thiên hạ, mấy năm nay ta vẫn tìm được cơ hội, rốt cuộc…”

      mặt cảm kích hướng Cố Thập Bát Nương.

      Cuối cùng xảy ra cái chuyện náo loạn cùng Chu chưởng quầy, hơn nữa Trương đại hộ ở bên trợ giúp.

      Khi ngươi tính kế người khác, chẳng phải cho người khác cơ hội tính kế ngươi…

      “Đúng dịp là, Chu chưởng quầy chọn rể cho nữ nhi, nguyên bản coi trọng tiểu hỏa kế ( người làm ), dỗ tiểu hỏa kế kia bán khế ước chính mình, sau lại coi trọng tiểu hỏa kế khác, nhưng lại cần tiểu hỏa kế trước, ngươi ta lại trả khế ước bán thân, bởi vậy lão phu liền nhân cơ hội cho tiểu hỏa kế lợi ích..” Bành Nhất Châm tiếp.

      Nhìn đem điều bí mật ra, Tào thị biết là thẳng thắn thành khẩn, nghe xong việc này, trong đầu còn hỗn loạn, nhất thời biết nên cái gì.

      “Vậy, dược giả kia ăn vào chết người?” Tào thị có chờ tiếp, mà đột nhiên hỏi.

      Bành Nhất Châm nở nụ cười, “, Chu chưởng quầy có thể tìm người giả bệnh, ta tự nhiên cũng có thể..” xong lại chỉn chu gương mặt , “Đó là lão phu tìm được người bệnh thể cứu… Đại nương tử, lão phu ta tuy rằng sốt ruột báo thù, nhưng tuyệt đối hại người đạt mục đích.”

      Tào thị thế này mới im lặng .

      “Đại nương tử, cần lo lắng băn khoan, phải biết rằng Chu chưởng quầy kia trước có thể tính kế các ngươi, nếu việc này thành, lúc này ngươi mất hết tài sản buộc phải xa xứ, chính là các ngươi.” Bành Nhất Châm nhìn sắc mặt Cố Thập Bát Nương, nghiêm túc với Tào thị, xong lại khom người, đem khế ước mua bán nhà đưa lên, “Lần này nhờ nương tử đại cừu mới báo, đây là bất động sản Tôn lão gia tạ ơn tiểu nương tử, xin cần cự tuyệt, ta đây chính là quan phủ xử lý sang tên.”

      Tào thị lắc lắc đầu cự tuyệt, làm phu nhân suy nghĩ thanh khiết, nàng vô luận thế nào cũng thể tùy tiện nhận đồ người khác tặng, huống chi nàng biết đồ này như thế nào mà đến tay, hoàn toàn vượt qua điểm mấu chốt đạo đức Tào thị.

      Bành Nhất Châm khuyên bảo mãi có kết quả, chỉ đành ủ rũ cáo từ.

      Màn đêm buông xuống, trong ngách có người qua lại, chỉ nghe thấy các hộ gia đình truyền đến tiếng chuyện tiếng hài tử khóc lóc, trong khí phiêu bồng các loại mùi thức ăn.

      Tại lúc muốn ra ngõ Cố Thập Bát Nương ở phía sau cất giọng gọi lại: ”Bành tiên sinh, xin chờ.”

      Bành Nhất Châm mừng rỡ, chỉ nghĩ là hai mẹ con nàng đồng ý, xoay người nhìn tiểu nương khoác thân bóng đêm tới.

      “Tiểu nương tử, ngươi cầm, đó vốn nên là của ngươi… chỉ này, còn có số tiền lớn, ngươi phải chế dược, ràng mở cái quầy dược …” vui sướng , lại từ trong ống tay áo lấy ra túi bạc.

      “Bành tiên sinh, này đó ta cần.” Cố Thập Bát Nương đánh gãy lời .

      Thanh của nàng có chút sắc bén, mang theo hơi thở gấp, tựa hồ cảm xúc có chút kích động, Bành Nhất Châm khỏi ngậm miệng, nghe nàng chuyện.

      “Ta chỉ muốn ngươi đáp ứng chuyện.” Nàng chậm rãi .

      “Tiểu nương tử, mời , đừng trăm,,” Bành Nhất Châm vỗ bộ ngực .

      “Chỉ chuyện ..“ Cố Thập Bát Nương đánh gãy lời , gằn từng chữ ra, “Ta muốn ngươi thề, tuyệt đối trị liệu cho người tên là Thẩm An Lâm.”

      Thẩm An Lâm?

      Tuyệt trị liệu?

      Cái này gọi là cầu gì? Bành Nhất Châm có chút hồ đồ.

      “Người này bị bệnh gì?” gãi gãi đầu, nhịn được nhếch miệng cười cười, “ là cố ý muốn tìm ta chữa bệnh? là người…”

      Bành Nhất Châm cố lòng hỏi là người quen của nàng, nhưng cảm giác được có thể đưa ra cầu như vậy, là người quen có điểm thích hợp.

      “…Là kẻ thù của ngươi?” Bành Nhất Châm hỏi dò.

      Cố Thập Bát Nương có trả lời.

      “Hảo, ta thề.” Bành Nhất thống khoái , “Ta Bành Nhất Châm thề với trời, tuyệt điều trị cho người tên là Thẩm An Lâm, nếu làm trái với lời thề, trời giáng Thiên Lôi, sau khi xuống ty địa ngục, nhập vào súc sinh.”

      Những lời này xong, trong ngõ lại lâm vào yên tĩnh, tiểu nương vẫn lời nào, Bành Nhất Châm chỉ nhìn thấy đôi mắt ở trong bóng đem lóe sáng chút.

      “Nhớ kỹ những lời ngươi .” Cố Thập Bát Nương thản nhiên , xoay người bước nhanh mà .

      “Ai, Cố tiểu nương tử…” Bành Nhất Châm muốn gọi nàng lại, cũng có kết quả, nương kia hiển nhiên nghĩ muốn thêm.

      “Thẩm An Lâm..” Bành Nhất Châm lặp lại tên này lần, là loại người nào, chưa từng nghe qua cái tên này, thế này mới cảm thấy nhiều chuyện có hỏi , tỷ như nam nhân hay là nữ nhân? Là già hay là thiếu niên? Là làm sao…

      Thiên hạ này họ Lâm nhiều , cũng thể về sau đối với người kêu tên này nhượng bộ lui binh ?

      Bành Nhất Châm than thở tiêu sái ra khỏi ngõ , ngồi xe lừa lại nghĩ đến vấn đề.

      “Thiên hạ đại phu rất nhiều, người kia chính là tìm ta xem, cũng có thể tìm người khác…” Bành Nhất Châm trăm tư khó giải, “Này tiểu nương tử đều cập cầu, cũng quá đáng.”

      thở dài, đưa tay cầm lấy túi bạc ném , quên , dù sao cũng là tiểu hài tử trong nhà, lo lắng tình được đầy đủ, hãy để cho chính đến an bài .

      Bành Nhất Châm hiệu suất làm việc rất cao, vài ngày sau, lập tức lại tìm tới cửa.
      song ngư, Phong Vũ Yên, linhdiep174 others thích bài này.

    3. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 44: Khai trương

      Editor: An Điềm Điềm

      Lúc này đây Bành Nhất Châm là mời Cố Thập Bát Nương tới làm chưởng quầy. " mình ta, cũng nghĩ mướn thêm đại phu làm cho mình rơi vào cảnh nhàn hạ ngược lại đánh mất tay nghề gia truyền, bởi vậy, đem Thiên Kim Đường này làm quầy dược , vừa có thể cung ứng cho hiệu thuốc bắc của ta vừa có thể bán dược liệu ra...

      " Bành Nhất Châm cười ha ha .

      Tào thị cùng Cố Thập Bát Nương liếc nhau. "Cho nên ngươi muốn mời Thập Bát Nương làm chưởng quầy tiệm dược?" Tào thị nhíu mày, "Nàng cái tiểu nương có thể làm được cái gì?"

      "Có thể bào chế dược liệu a." Bành Nhất Châm . "Nàng biết chút ít nhiều." Tào thị cười lắc đầu, "Bành chưởng quyầy ý tốt của ngươi chúng ta xin nhận, việc này thực thể nhận."

      Bạch Nhất Châm cuối cùng cũng hiểu biết tính tình của người đọc sách.

      "Cố nương tử, nào có như vậy..." vẻ mặt đau khổ.

      Đại gia dốc lòng hợp tác, nào có thể cái gì đều muốn? Nga, Chỉ có lời thề, lời thề này tính là cái gì! Nhắc tới nhóm phụ nhân chính là làm việc dài dòng, nhiều chuyện đơn giản, nhất định phải làm phiền toái như vậy, làm kẻ cướp thuận lợi tự nhiên muốn chia của, đây là quy củ...

      Khụ, đương nhiên những lời này thể cùng Tào thị .

      "Ta có thể làm bào chế sư." Nãy giờ gì Cố Thập Bát Nương đột nhiên . Bành Nhất Châm nhãn tình sáng lên, Tào thị mặt nhăn mày nhíu, hai người đem ánh mắt dừng người nàng. “Bành Nhất Châm có thể thuê ta làm sư phó bào chế, tại tiệm dược của .” Cố Thập Bát Nương . Tào thị còn muốn gì đó, Bạch Nhất Châm cười ha ha cho nàng cơ hội chuyện. "Hảo, hảo, chúng ta thành giao, ta đây lập tức trờ về chuyển bị ..." Ném lại câu kia rồi vội vàng cáo từ, ngay cả Tào thị đưa tiễn đều cự tuyệt.

      "Thập Bát Nương, Bành Nhất Châm này...," Tào thị thở dài, nàng thực nguyện ý đề nữ nhi cùng giao tiếp. Đừng tưởng rằng Bành Nhất Châm những lời này có thể lừa gạt nàng, Cố Thập Bát Nương cái gì cũng biết, nhưng người thiết kế bẫy, tiểu nương tử bị sợ hãi vân vân.

      Từ đầu tới cuối, Tào thị cũng nhìn ra nữ nhi nơi nào sợ hãi.

      Trong vở diễn này, nữ nhi làm những gì, Tào thị giám tưởng tượng , chút tiền này nàng muốn, bất động sản này nàng cũng thể muốn, nếu tiếp nhận này nọ... Chia của... Việc này Tào thị thực thể tưởng tượng việc cứ như thế xảy ra.

      Tào thị ngẩng đầu, nhìn nữ nhi ngồi xuống nghiêm túc đọc sách, mặt xem mặt giấy vụn Cố Hải dùng qua để vẽ tranh.

      Tào thị ngẩn người nhìn, chỉ cảm thấy người trước mắt tựa hồ rất quen thuộc nhưng lại rất xa lạ.

      Rất nhanh Thiên Kim Đường lần nữa được khai trương, trong tiếng pháo khai trương, tấm biển “Dược hành Bành Thị ” được treo lên. “Thập Bát Nương, ngươi làm chưởng quầy của tiệm dược này?” Đậu Hoa lôi kéo tay Cố Thập Bát Nương chen chúc vượt qua đám người vào phòng khách, ba người hầu đều đối với Cố Thập Bát Nương vấn an.

      phải, ta chỉ là bào chế sư mà thôi.” Cố Thập Bát Nương cười , thực tế cuối cùng Bành Nhất Châm cho nàng cổ phần cửa tiệm, lý do là bào chế sư ở mỗi đại lý dược đều là nhị chưởng quầy, tuy rằng tiệm dược Bành Thị của tiệm dược nhưng Cố Thập Bát Nương cũng có thể làm nhị chưởng quỹ. Lần này, Cố Thập Bát Nương cũng có từ chối, vậy nên làm theo lời Bành Nhất Châm , đây là Tôn lão gia tạ lễ . Nội đường bàn cùng ghế quầy dược vẫn là của quầy của Thiên Kim Đường, chính là vận mệnh thoáng thay đổi bởi vì chỉ làm tiệm dược cho nên hề thiết kế chỗ ngồi cho đại phu.

      Đậu Hoa ánh mắt nhình chung quanh nội đuòng lượt, lại nhìn nhìn Cố Thập Bát Nương bên cạnh, “Thập Bát Nương, ngươi thực làm bào chế sư nơi này? Những người này...” Nàng lấy tay chỉ chỉ người hầu nhất cười đứng ở phía sau quầy “Đều là ngươi quản?”

      Cố Thập Bát Nương nghe vậy nở nụ cười, đại chưởng quầy Bành Nhất Châm này đoán chừng là thường ở đây, cũng có mời chưởng quầy khác cho nơi này, như vậy tiệm dược Bành Thị này hẳn là do bào chế sư nàng làm chủ.

      “Cũng thể là ai quản ai ..” Nàng cười cười ,”Tất cả đều là người làm của Bành chưởng quầy.”

      Người làm cùng sư phó làm sao có thể giống nhau! Đậu Hoa đối với việc này rất ràng, tiệm dược này cùng tiệm đậu hũ nhà nàng cùng dạng, cha nàng phụ trách làm đậu hũ cùng nàng- nha đầu phụ trách bán đậu hũ thực giống nhau.

      Đậu Hoa chậc chậc hai tiếng, tại dược đường nhìn bốn phía, xoay người coi chừng Thập Bát Nương đứng ở nội đường cười điềm đạm nho nhã.

      “Thập Bát Nương, ta nhớ hai lần trước tiến vào ngươi vẫn rụt rè nhận tiền bán dược dường như cái gì cũng sợ, nghĩ tới lần thứ ba tiến vào lại trở thành chủ nhân nơi này...” Đậu Hoa nhịn được cảm thán, “Này... liền cùng nằm mơ giống nhau.”

      Đúng a, cùng nằm mơ giống nhau, Cố Thập Bát Nương nghe xong cũng khỏi giương mắt nhìn bên trong, nàng tại thời điểm kia nằm mơ cũng nghĩ đến, chính mình có ngày trở thành chủ nhân nơi này, nửa chủ nhân.

      Nàng chẳng qua là đối với người hại mình tiến hành đánh trả lại.

      “Ngươi véo ta chút, nhìn xem có phải là mơ hay ?” Đậu Hoa cười hì hì đưa cánh tay qua.

      Cố Thập Bát Nương hé miệng cười, cánh tay thực véo nàng cái, Đậu Hoa hét tiếng nhảy lên mấy cái. " phải là mộng, phải là mộng, là ." Đậu hoa cười hì hì. Đúng, đúng vậy, đây phải là mộng, đây là thực, thẳng lúc sau, Cố Thập Bát Nương mới cảm thấy có thể thở phào hơi.

      Căn nhà phải bán , trừ phi các nàng chính mình nghĩ bán...

      Các nàng cũng Kiến Khang, trừ phi là ngày lễ tết thăm người thân...

      Ca ca cũng rời như trước, trừ phi phải thi...

      Nương chết như trước, ca ca cũng chết , nàng lại khổ sở nơi nương tựa mình sống cõi đời này ? Về nguyên nhân làm bào chế sư ở tiệm dược Bành Thị, Tào thị cùng Cố Thập Bát Nương đồng thời đều gạt Cố Hải, mẹ con hai người ai cũng có nhắc Bành Nhất Châm cùng ân oán với Chu chưởng quầy lúc trước đối với .

      Cố Hải chỉ biết Chu chưởng quầy vì bán dược giả mà tiêu tán hết gia tài, thẳng đến khi cửa hàng thay hình đổi dạ khai trương, muội muội của mình bị mướn làm bào chế sư mới hiếu kỳ nghe ngóng được, nghe được tên của Bành Nhất Châm này chính là thoáng ngẩn người.

      “Bành Nhất Châm đạt được ước muốn..” Thiếu niên hình như nghĩ tới cái gì cười, rồi lại nhìn quyển sách trong tay mình.

      “Vì sao ca ca như vậy?” Cố Thập Bát Nương để sách trong tay xuống nhìn hỏi.

      “Lần này Chu chưởng quầy bị chính tay Bành Nhất Châm vu oan .” hỏi ngược lại.

      “Ca ca cái gì vậy, là chính mình bán dược giả,” Cố Thập Bát Nương thần sắc trấn tĩnh , “ đến cùng, lương tâm tốt, tự hại trong tay chính mình.”

      Cố Hải cười hắc hắc, ngẩng đầu nhìn muội muội, trong mắt lên tia giảo hoạt, sau đó nghiêm nghị gật gật đầu, "Đúng, muội muội rất đúng."

      Huynh muội lại bắt đầu im lặng tự nhìn sách, qua thời gian, Cố Hải vẫn là buông sách vỗ về cằm rộng trơn bóng, lầu bầu : ”Bành Nhất Châm này nhìn qua rất bình thường. Tuy rằng tục ngữ thương trường như chiến trường, nhưng người này xuống tay cũng độc.. Hay là phải đơn thuần đấu tranh buôn bán, mà là có hận thù gì đó?”

      Cố Thập Bát Nương mắt nhìn mũi mũi nhìn tâm. “Thập Bát Nương, muội cùng nương giấu ta chuyện gì? Có phải ân oán giữa Bành Nhất Châm cùng Chu chưởng quầy hay ?” Cố Hải hạ giọng . Cố Thập Bát Nương hé miệng cười . “Thập Bát Nương” Cố Hải dùng sách chọc chọc đầu nàng, thấp giọng , ngươi có phải hay phát tài? Sau lưng ta cùng nương giấu bao nhiêu tiền riêng?”

      Cố Thập Bát Nương cười ra tiếng, Cố Hải vội vàng hướng nàng xua tay, Tào Thị từ trong phòng bếp nhìn qua, thấy nữ nhi cùng nhi tử chuyện, cũng khỏi cười giải sầu.

      “Ca ca” Cố Thập Bát Nương mang theo ý cười nhìn Cố Hải, “Chuyện trong nhà huynh về sau cũng cần quan tâm, an tâm đọc sách.”

      Đây là thừa nhận câu hỏi của , tuy rằng mờ mờ đoán được muội muội dính dáng tới đó, thậm chí cùng Bành Nhất Châm hợp tác, nhưng thực nghe được thực Cố Hải vẫn khỏi sửng sốt.

      nhìn muội muội trước mắt, vẫn là gầy như vậy, hoặc so với trước kia càng gầy yếu hơn, nhưng toàn thân tựa hồ hơn tia khí thế giống trước, thành thục cùng lãnh túc ( lạnh nhạt, nhiêm túc).

      Mọi người cực khổ làm cho con người ta trưởng thành, muội muội đây là thực trưởng thành, đây đáng ra là chuyện cao hứng , chính là vì sao trong miệng có chút cay đắng.

      --- ------ ------ ------ ------ ---------


      Chương 45: Buôn bán

      Editor: An Điềm Điềm

      Nhóm nữ nhi lứa tuổi dậy là thời khắc hoàn mỹ nhất, thời điểm này nhóm nữ nhi trong mắt chỉ có cuộc sống tươi đẹp, hưởng thụ che chở cần thận, cùng các nàng làm bạn là thiện lương cùng tốt đẹp, mà phải là mưu quỷ kế lãnh khốc. Từ khi nào, trong mắt muội muội của còn có ý cười, Cố Hải nắm chặt bàn tay, trong lòng bàn tay bị bấm đau rát.

      Phát được cảm xúc của thiếu niên, Cố Thập Bát Nương ngẩng đầu nở nụ cười với , nụ cười này thân thiết ấm áp, khí thế lãnh túc ( lạnh nhạt, nghiêm túc) vừa rồi tựa hồ chỉ là ảo giác.

      Cố Thập Bát Nương đem ân oán của Chu chưởng quầy cùng Bành Nhất Châm kể lại, đồng thời nàng còn chuyện giấu diếm Tào thị.

      “Cho nên ta giúp Bành chưởng quầy diễn trò, những thứ đó Bành chưởng quầy sớm biết, mà Chu chưởng quầy lại nghĩ biết đó là dược giả...” Cố Thập Bát Nương lại cười , mặt hướng Cố Hải chớp chớp mắt, “Cho nên vì để an ủi muội, Bành Chưởng quầy cho muội ít cổ phần tiệm dược..”

      “Ha, như vậy muội muội trở thành nhị chưởng quầy?” Cố Hải cười .

      Cố Thập Bát Nương làm dấu tay thay thế, chỉ chỉ Tào thị trong phòng bếp.

      “Nương cảm thấy Bành chưởng quầy phải người tốt, sợ muội bị dạy hỏng...” Nàng hạ giọng cười .

      Cố Hải gật gật đầu. “Ca ca cảm thấy Bành chưởng quầy là người xấu sao? Huynh muội có nên hay dừng lại? Muội cho là đúng, ca ca có thể hay cảm thấy muội liền biến thành người xấu...” Cố Thập Bát Nương nhìn Cố Hải cúi đầu hỏi, “Về thích muội sao?”

      cái gì đó!” Cố Hải đưa tay gõ đầu nàng, trêm mặt muốn khôi phục vẻ hi hi ha ha như xưa, cũng trả lời vấn đề của Cố Thập Bát Nương, mà là giật giật khóe miệng, làm ra bộ dáng bi thương, “Huynh hoàn toàn trở thành người muôi muội nuôi dưỡng... Quả nhiên trăm có ích là thư sinh a.”

      “Nghĩ đến đắc ý, muội mới mãi nuôi huynh, chờ ca ca tạo cái tiền đồ gấm vóc, huynh cần phải nuôi muội cả đời.” Cố Thập Bát Nương cười .

      Cố hải nhịn được nở nụ cười, đưa tay vuốt xuôi mũi của nàng, “Nơi nào đến phiên huynh nuôi muội, có muội phu nuôi muội.”

      có muôi phu.” Cố Thập Bát Nương thản thiên , ánh mắt trấn tĩnh nhìn Cố Hải, “Muội chỉ có ca ca.”

      Nữ hài tử nghe được lời trêu ghẹo như thế phải nên đỏ mặt sao? Cố Hải nhịn được vò đầu, được rồi, nghe rất nhiều nữ hài tử ở thời điểm bị trêu ghẹo chuyện hôn , đều thẹn thùng câu, ta lấy chồng ta muốn chăm sóc cha mẹ cả đời vân vân, lời muội muội cũng là có ý tứ này , chính là mặt thiếu phần vẻ mặt thẹn thùng. “Yên tâm, chính muội lập ra đình, ca ca cũng nguyện ý nuôi muội, có ca ca ở đây có người nào giám khi dễ muội.” Cố Hải lấy những lời qua loa này kết thúc đề tài. Đề tài này thực phải thích hợp chuyện, Tào thi làm cơm xong, gọi bọn họ rửa tay.

      Nhìn Cố Hải nhanh chóng chạy tới múc nước cho nàng, Cố Thập Bát Nương cắn cắn môi, ánh mắt càng toát ra kiên định.

      Mặc kệ trong mắt ca ca và nương mình biến thành hạng người gì, nàng đều bất chấp tất cả tiêu sái xuống, bảo vệ nương cùng ca ca, bảo vệ gia đình này.

      Về phần muội phu... Nàng tuyệt đối lại để người này xuất .

      Trước mắt vấn đề sinh nhai tạm thời buông tha, hơn nữa ngoài ý muốn có được cái tiệm dược, đúng nửa tiệm dược .

      Đối với chuyện ngoài ý muốn này, Cố Thập Bát Nương trong lòng có chút kích động, ban đầu nàng thầm nghĩ bán dược kiếm tiền làm cho trong nhà vượt qua cửa ải nợ nần khó khăn, nghí tới sau khi tiếp xúc cùng dược liệu có cơ hội kiếm càng nhiều tiền.

      Kiếm tiền, kiếm nhiều tiền, hoàn toàn làm cho nương thoát khỏi thân lao động, làm cho ca ca cơm áo lo có thể học tập rồi thi đỗ, làm cho bọn họ có được cuộc sống tốt đẹp, ít nhất thời điểm lễ tết có thể mua được bộ đồ mới, thời điểm thăm bằng hữu bị bọn họ xem thường.

      Ta muốn kinh doanh tiệm dược này, Cố Thập Bát Nương hạ quyết tâm.

      Bành Nhất Châm chưa kinh doang qua dược liệu, cảm thấy cũng khác tiệm thuốc bắc là mấy, chẳng qua là nhiều dược liệu hơn chút, thiếu chỗ ngồi khám bệnh của đại phu, khách hàng là đến mua dược liệu, mà phải là đến chuẩn đoán bệnh mà thôi.

      Huống chi, tiệm dượ này, cố ý đem bất động sản tặng cho Cố Thập Bát Nương, buôn bán, hề nghĩ tới.

      Ba ngày sau khi làm bộ dáng đại chưởng quầy đến tuần tra, bị giật nẩy mình.

      Thiên Kim Đường vốn là cái sân hai cửa nằm sát bên đường, bên ngoài rìa là tiệm thuốc bắc cùng với cửa chính ra vào, trong đó chứa đựng dược liệu và dược liệu bào chế, cùng với nhóm tiểu nhị ở, tận cùng bên trong là chỗ ở của Chu chưởng quầy cùng con , hai phòng đối diện tại đây coi là .

      Lúc này tường vây xung quanh hai sân được mở ra, hai cửa nhập vào liền biến thành sân, ngói đá được rửa sạch, bốn năm người thợ thủ công lau chùi bề mặt.

      “Này, làm cái gì vậy?” Bành Nhất Châm hỏi, lại thấy bốn năm người làm nâng tấm ván gỗ tiến vào trong phòng.

      “Bành chưởng quầy, người tới vừa vặn, nơi này sai biệt lắm tu sửa hảo..” Cố Thập Bát Nương ở phía sau cười ,” Nên phát tiền công.” “Tiền thành vấn đề..” Bành Nhất Châm chút để ý khoát tay, rảo bước tiến về phía cửa phòng, chính là ba căn phòng bị đả thông, bên trong bày đầy các vật phẩm, “Những thứ này để làm cái gì?”

      “Để dược liệu a.” Cố Thập Bát Nương cười . “Dược liệu? Tiểu nương tử ngươi có phải hay hiểu nhầm.” Bạch Nhất Châm ha ha cười , “Dược liệu là dùng bao tải buộc lại, cất kĩ ở trong góc phòng, cũng phải bình hoa đồ cổ." Cố Thập Bát Nương hé miệng cười, đó là ngươi chưa thấy qua tiệm dược lớn . “Để như vậy rất tốt.” Nàng hàm hồ .

      Bành Nhất Châm nguyên bản để ý, tiệm dược này vốn là cho nàng, nàng muốn như thế nào liền như thế , cùng lắm đóng cửa kinh doanh nữa, có bất động sản là được, mặc kệ .

      Cố Thập Bát Nương đối với việc bố trí như thế nào cũng ràng, dứt khoát dựa theo trí nhớ về tiệm dược Thẩm gia mà làm. Vài ngày sau, tiệm dược Bành thi cải tạo xong, nếu lúc này còn có kiến trúc sư mười năm sau cũng trọng sinh tới đây, tới nơi đây phát , kiến trúc trước mắt ràng là Thuận Hòa đường tiếng tăm lùng lẫy được thu lại.

      Khì khai trương náo nhiệt qua , tiệm dược Bành thị trước cửa hết sức yên tĩnh.

      Bào chế xong đám dược liệu, tự mình chỉ đạo người làm phơi nắng, Cố Thập Bát Nương ngồi ở phòng khách uống ly trà, lạnh lùng nhìn trước cửa cũng nhịn được nhăn mặt.

      “Thập Bát Nương, Thập Bát Nương.” Đậu Hoa đối diện vẫy tay.

      Cố Thập Bát Nương cũng nhàn rỗi có gì làm liền đến xem, xem Đậu Hoa bán đậu hũ, dòng người ngừng, rất nhanh đem toàn bộ bán xong.

      “Hiệu thuốc Bắc vốn có chỗ cho thầy thuốc khám, làm sao có thể làm ăn được?” Đậu Hoa hỏi.

      Nàng vẫn tiệm dược cùng hiệu thuốc Bắc có cái gì khác biệt, cho nên vẫn thể lý giải tại sao tiệm dược lại có thể mời đại phu. Cố Thập Bát Nương cười, đơn giản giảng giản buôn bán dược liệu đối tượng chính là các hiệu thuốc bắc, mà phải người bị bệnh.

      “Hiệu thuốc Bắc vốn là lấy việc xem bệnh làm chính, có thời gian bào chế dược liệu cho nên mới trực tiếp mua dược bào chế xong bán lại cho bệnh nhân.”

      “Sao” Đậu Hoa gật đầu chợt , ”Chính là ngươi bán cây đậu phải bán đậu hũ.”

      Cố Thập Bát Nương ha ha cười.

      --- ------ ------ ------ ---------
      Phong Vũ Yên, linhdiep17, huyenlaw683 others thích bài này.

    4. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 46: Cự giám

      Editor: An Điềm Điềm

      Tiếng cười của nàng trong trẻo, khóe môi hơi cong, lộ ra hàm răng trắng tinh tế.

      “Thập Bát Nương,..” Đậu Hoa nhìn nàng hé miệng cười , “ Ta vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy ngươi cười vui vẻ như vậy, ngươi cười rộ lên như vậy là đẹp mắt.” Cố Thập Bát Nương nghe vậy giật mình, lần đầu tiên? Đậu hoa nhận ra nàng nghi nghi, mặt bán đậu hũ cho lão phụ nhân, mặt :

      “Người bình thường cười nhưng phải cười như vậy, ta biết các ngươi là tiểu thư nhà quan, rất nhiều quy tắc, cái gì mà được lộ răng a, cái gì dáng vẻ phải đoan trang a, thấy thế nào cũng giả dối... Ân, chỉ là… Lần này là ngươi cười thực mới là cười ? Là vui vẻ .”

      cười, thực vui vẻ mới cười... Cố Thập Bát Nương khỏi sờ sờ mặt mình, bên miệng lên nụ cười khổ.

      Vui vẻ, nàng còn có thể vui vẻ sao? Đậu hoa cũng để ý đến nàng thất thần, mà tiếp theo lại phân tích nguyên nhân tiệm dược của nàng vắng vẻ.

      “.. tiệm dược này của ngươi cùng bán cây đậu dạng..

      Thập Bát Nương, đây đều là cây đậu của nhà ngươi có danh tiếng ... Ngươi phải biết cây đậu nào tốt, cây nào xấu, can hệ tới đậu hũ ngon, ngon, chúng ta làm nghề đậu hũ nhưng cũng dám tùy tiện mua...” Đậu Hoa xong cũng cảm thấy được mình buồn cười, che miệng cười khanh khách, “.... phải, phải là ngươi mới khai trương, đừng vội, chậm rãi tạo ra danh tiếng là được rồi..”

      Cố Thập Bát Nương hé miệng cười, về danh tiếng, nàng đột nhiên nghĩ tới, toàn bộ bọ cạp của nàng còn ở tiệm thuốc bắc của Đổng lão gia gia đâu, lâu như vậy, cũng nên đánh giá xong rồi ?

      Đó là cơ hội tốt tạo danh tiếng!

      Ngày thứ hai, Cố Thập Bát Nương liền chạy tới huyện Hoàng Hà, trục tiếp chạy về phía tiệm thuốc bắc của Đổng lão gia.

      Tiệm thuốc bắc của Đổng lão gia trước cửa vẫn vắng vẻ như vậy, nhưng vẳng vẻ này ai có thể thực coi là vắng vẻ, náo nhiệt đều ở bên trong.

      Trong điến chỉ có tiểu hòa kế (người làm), cúi đầu giấy ghi chép gì đó, Cố Thập Bát Nương lên tiếng chào hỏi.

      “Tiểu nương tử muốn bốc thuốc?” Tiểu hỏa kế dừng bút lại hỏi, mặt duỗi tay chỉ ra bên ngoài, ”Chúng ta nơi này chỉ tiếp nhận dược liệu bào chế, bán dược liệu, nếu ngươi muốn bốc thuốc, ra khỏi cửa bên trái gian đầu tiên...”

      “Tiểu ca nhi, ta là tới hỏi chút, ta lần trước đưa dược tới, Đổng lão gia nhìn qua?” Cố Thập Bát Nương đợi xong mới cười .

      Tiểu hòa kế sửng sốt chút, cao thấp đánh giá nàng, nghi ngờ hỏi: “Là ngày đại hội dược liệu đưa tới?”

      Cố Thập Bát Nương vội gật đầu.

      “Nhà ở đâu?” Tiểu hòa kế mặt hỏi mặt xoay người từ trong quầy lấy ra tệp giấy dày.

      “Huyện Tiên Nhân, Cố gia Cố Thập Bát Nương.” Cố Thập Bát Nương mặt đáp, mặt nhịn được nhìn tập giấy trong tay .

      Nhìn thấy mặt viết tên người cùng tên thuốc, cùng với ít hoặc nhiều mấy hàng chữ, giống như là lời thẩm định dược liệu.

      Lòng của nàng nhịn được bang bang nhảy lợi hại, biết Đổng lão gia xem số Bọ Cạp của nàng như thế nào, nàng kiếp trước có tự mình làm qua, lần này hoàn toàn là dựa vào trí nhớ chính mình làm đến, biết có vấn đề hay ...

      “Cố Thập Bát Nương?” Tiểu hỏa kế nghe vậy dừng tay lật trang giấy, ngẩng đầu nhìn nàng.

      Cố Thập Bát Nương lại khẩn trương kích động gật đầu.

      “Nga, chính là ngươi như thế nào còn chưa tới đâu.” Tiểu hỏa kế buông giấy trong tay, đứng dậy đến góc tường, xách qua cái sọt dược, mặt có rơi xuống chút cho bụi,

      “Này, đưa ngươi, xem .”

      “Cảm ơn cảm ơn.” Cố Thập Bát Nương đưa tay tiếp nhận lấy sọt dược, lại nhìn tiểu hỏa kế kia tiếp tục viết chữ khỏi giật mình.

      “Di? Ngươi còn có việc?” Tiểu hỏa kế viết vài chữ, ngẩng đầu lên thấy tiểu nương vẫn còn đứng ở trước mặt mình, hỏi.

      “Tiểu ca, Đổng lão gia dược của ta như thế nào vậy?” Cố Thập Bát Nương vội vàng hỏi. “A, dược của ngươi làm đúng, đáng để Đổng lão gia đánh giá.” Tiểu hỏa kế ràng, mặt mang theo vài phần tức giận, ”Ta ngươi này tiểu nương tử, ngươi rốt cuộc biết làm thuốc hay ? Đây cũng phải là chuyện vui đùa đâu, ngươi nghĩ làm thế nào liền làm như thế ấy, đều có quy tắc, ngươi ngay cả quy tắc cơ bản cũng biết, còn tới xem náo nhiệt cái gì.”

      Cố Thập Bát Nương nghe lời này sửng sốt, ngừng chút, mới hiểu ý tứ trong lời của tiểu hoa kế.

      “Đổng lão gia dược của ta làm đúng?” Nàng hỏi.

      “Ngươi có biết bọ cạp làm như thế nào ?” Tiểu hòa kế hỏi ngược lại. Cố Thập Bát Nương gật gật đầu,”Dùng nhiệt giết chết..”

      “Vậy ngươi làm thế nào? Sạch như vậy, có phải hay luộc qua nước?” Tiểu hòa kế hỏi.

      phải rửa bằng nước, là chết bỏng...” Cố Thập Bát Nương giải thích. Tiểu hòa kế ha tiếng đánh gãy nàng.”Bỏng chết? Thiên của ta, ngươi đọc qua Đồ Thảo Bồn kinh chưa? đọc qua, có nghe qua ? Luộc nước cũng thôi, ngươi còn đem... mau cầm , ngươi vẫn về nhà rửa rau nấu cơm là tốt nhất..”

      “Tiểu ca, ngươi hãy nghe ta ,” Cố Thập Bát Nương còn muốn , tiểu hòa kế kia rất bình tĩnh.

      “Tiểu nương tử, ta nghe ngươi cũng vô dụng, Đổng lão gia , cái này của ngươi tính là dược, tự nhiên cách nào thẩm định, nhanh, nhanh , ta còn nhiều việc.” Dứt lời lại cúi đầu viết chữ, hề để ý tới nàng.

      Cố Thập Bát Nương cầm theo sọt dược ngơ ngác đứng hồi, như cây gỗ xoay người, tiểu hỏa kế khác từ sau phòng khách ra, nhìn thấy nàng có chút tò mò. “Làm cái gì?” hỏi. “Chính là nàng, nàng chính là Cố Thập Bát Nương kia..” Tiểu hòa kế lúc trước , dùng bút chỉ chỉ.

      “Sao, chính là người đem Bọ Cạp dùng nước rửa sạch..” Tiểu hòa kế mới tới ha ha nở nụ cười, mắt lại nhìn theo bóng dáng Cố Thập Bát Nương, ”Tiểu nương đều là sạch , cho nên ngay cả Bọ Cạp cũng muốn đem rửa sạch...” “Còn đâu, xem náo nhiệt cái gì, lão gia thấy, còn đem ta đầu óc có vấn đề, sống nửa đời người, còn có gặp qua Bọ Cạp sạch như vậy, muốn ta có thể trực tiếp bưng lên bàn ăn..” Tiểu hòa kế lúc trước bĩu môi, mất hứng .

      Cố Thập Bát Nương tới cửa nghe được, thực là ngũ vị tạp trần, dĩ nhiên là bởi vì quá sạch , cho nên bị cho rằng phải dược. Ai Bọ Cạp đều phải bám đầy bùn cát? Nàng muốn xoay người lý luận, nhưng bước nửa bước lại dừng lại.

      Kỳ điều này trách được bọn họ...Dù sao bảy tám năm sau toàn bộ phương pháp bào chế mới mới xuất . Lượng Bọ cạp này của nàng so với thị trường bán ra bất đồng, nhìn thấy lòng người khỏi nghi ngờ, dược làm sao có thể dùng tùy tiện, vạn nhất gặp điều gì may làm sao bây giờ, có ai rước thêm phiền toái. Lúc ấy số lượng Bọ Cạp của Thuận Hòa đường mới lên thị trường cũng gặp phải nghi ngờ, nhưng có lão sư phụ ở đó, lấy danh tiếng hàng đầu của tới , dễ dàng làm cho người ta tin ít, cho nên rất nhanh liền truyền ra.

      Mà chính mình bây giờ là cây đậu có danh tiếng, cố tình lại là cây đậu mới mà người khác chưa thấy qua, có thể bán được ra ngoài mới là lạ!

      Cố Thập Bát Nương mang theo sọt dược ra khỏi cửa tiệm thuốc bắc của Đổng lão gia, đứng đường có điểm mờ mịt. “Tiểu nương tử, có muốn mua dược liệu hay , thực giá rất rẻ..” giọng đột nhiên vang lên bên tai.

      Cố Thập Bát Nương giật nẩy mình, vội lui vài bước, nhìn thấy lão nhân gầy gò xách theo cái túi lén lút vụng trộm nhìn chính mình. “Tiểu nương tử, nhìn xem , giá rất rẻ đó..” Đôi mắt của lão nhân híp lại, nhếch miệng lộ ra vài cái răng vàng. Cố Thập Bát Nương có chút kinh ngạc, nhìn lão nhân này, “Là ngươi?”



      Chương 47: Lão giả

      Editor: An Điềm Điềm

      Beta: thuganhanuoi

      “Là ngươi?” Lão nhân cũng bộ dạng hoảng sợ, nhanh chóng nhảy ra vài bước, quay đầu chạy.

      Lão nhân này chính là thương nhân bán dược giả tại đại hội ngày đó, Cố Thập Bát Nương nhìn chen lấn trong đám người, lớn tuổi như vậy nhưng động tác vẫn còn rất linh hoạt, nàng khỏi hé miệng cười cười.

      “Đại tỷ, chúng ta đâu?” Tiểu hỏa kế đánh xe đến hỏi. Cố Thập Bát Nương thở dài, đem sọt dược ném lên xe, lại quay đầu nhìn biển hiệu ngoài cửa Đổng lão gia, ngồi lên xe, ”Trở về .”

      Tiểu hỏa kế đáp lời, dắt lừa trước. Thời tiết dần dần chuyển lạnh, gió thổi vào mặt, nắm tay tính toán bất tri bất giác ‘tỉnh lại’ hơn năm tháng, thời gian nháy mắt trôi qua, thần kinh căng thẳng trong thời gian dài của nàng đến lúc này mới hơi hơi lỏng ra chút, mấy tháng này cũng giống như nằm mơ vậy.

      Cố Thập Bát Nương khỏi đưa tay nhàng cắn ngón tay chút, “Tiểu nương có đau hay ?” Có người ở bên cạnh hỏi.

      Cố Thập Bát Nương giật nẩy mình, thế nhưng gặp lại là lão nhân bán dược giả kia, kéo bao tải hỏng của chính mình, bước theo bên phải xe lừa.

      chuyện, mắt chớp chớp nhìn ngón tay Cố Thập Bát Nương, tựa hồ rất tò mò có đau hay .

      “Ngươi cắn thử chút xem.” Cố Thập Bát Nương hé miệng cười .

      , , tránh qua bên, đụng vào ngươi đừng trách ta.” Tiểu hỏa kế xua đuổi .

      Lão nhân căn bản thèm để ý tới tiểu hỏa kế kia, ngược lại tay khẽ chống, ngồi lên xe.

      “Ngươi lão nhân này! xuống!” Tiểu hỏa kế vùa sợ vừa giận, vội tới đẩy .

      Cố Thập Bát Nương đưa tay ngăn cản, “ lớn tuổi rồi chúng ta cho nhờ đoạn.”

      Tiểu hỏa kế trừng mắt liếc nhìn lão nhân gia kia cái, quy củ, than thở tiếng, liền để ý tới nữa. “Vẫn là tiểu nương ngươi thiện tâm.” Lão nhân gia cười tủm tỉm .

      Cố Thập Bát Nương cười . “Tiểu nương, ngươi tại sao kêu người bắt ta?” Lão nhân chính mình nhịn được hỏi.

      “Bắt ngươi? Vì sao?” Cố Thập Bát Nương tò mò quay sang hỏi , “Lão trượng, ngươi làm cái chuyện xấu gì?”

      Lão nhân vẻ mặt buồn bực, trừng mắt nhìn tiểu nương này.

      “Ngươi trộm hai cướp, bất quá là ở dược hội bán chút Mạch Đông cùng vỏ cây Hạch Đào (cây óc chó), ta hô người bắt ngươi làm gì?” Cố Thập Bát Nương cũng trừng mắt nhìn .

      Lão nhân gia nghe vậy xem nàng mặt thể ra là cái vẻ mặt gì, có chút kinh ngạc, càng nhiều buồn bực thế nào quỷ kế lại bị tiểu hài tử này biết được .

      “Ngươi cũng biết? Ngươi biết đó là cái gì?” Lão nhân kinh ngạc , lại mang theo vài phần tin, “Vậy ngươi thế nào lại báo cho quan phủ đó phải dược giả...?”

      Lão nhân này đúng là gan lớn, vậy mà chạy còn ở chỗ này hỏi nghe ngóng chuyện kiện tụng.

      sai, Chu chưởng quầy mua Tần Bì giả làm từ vỏ cây Óc Chó, cẩn thận mà đó cũng là vị thuốc, giống như nhầm rễ chùm Mạch Môn thành Viễn Chí.

      Đương nhiên, điểm này Cố Thập Bát Nương cũng cho bất luận kẻ nào.

      “Vỏ Hạch Đào sao? Vỏ Hạch Đào tuy rằng cũng là dược, nhưng người ta lại bán Tần Bì tự nhiên là giả, hay có cái gì quan trọng?” Cố Thập Bát Nương thản nhiên cười .

      Thiên địa chứng giám, Cố Thập Bát Nương nàng mua Mạch Môn rễ chùm về cũng có đem làm Viễn Chí bán , này hai người hoàn cảnh khác nhau rất lớn.

      Lão nhân ha ha nở nụ cười, câu ngươi rất đúng.

      “Lại lão nhân ta từ đầu tới cuối chưa có là bán cái gì nga, Viễn Chí cũng tốt Tần bì cũng tốt, đều là các ngươi chính mình , dù có kiện ta cũng sợ...” nháy đôi mắt lóe lên ánh sáng giảo hoạt.

      Cố Thập Bát Nương suy nghĩ lại ngày đó, quả nhiên đúng thế, nàng khỏi cũng nở nụ cười, lão nhân này rốt cuộc là người như thế nào? Chu chưởng quầy từ nơi nào tìm ra?

      như vậy, tiểu nương tử lúc ấy ở dược quán liền nhìn ra?" Lão nhân tiếp, mắt sáng rực lên, nhưng lại chợt khó chịu, "Người ta mới bắt đầu làm, như thế nào lần đầu lộ diện bị phát . . . ."

      Cố Thập Bát Nương làm như nghe thấy, phe phẩy cây quạt trong tay, ngẫu nhiên che chút ánh nắng tháng chín.

      "Chẳng lẽ là ta quá ngu ngốc?"

      Lão đầu như trước mình , nghiêng đầu lắc lắc, " có khả năng có khả năng, ta làm sao có thể là ngốc. . . . . Mà là tiểu nương so với ta thông minh!"

      đến câu này, rốt cuộc cảm thấy mọi chuyện có thể lý giải, cười ha ha lát, “Đúng, đúng, tiểu nương ngươi quá thông minh. . . ."

      ", ta thông minh, là ta gặp qua." Cố Thập Bát Nương .

      Lão nhân ha ha nở nụ cười, nhanh chóng lắc đầu. " có khả năng." , mặt còn có tia tự tin, "Khắp thiên hạ, lão nhân gia ta mới lần này lấy ra bảo bối, nơi khác nhất định có.”

      Bảy tám năm sau khắp nơi đều có. . . . . . Làm hại việc tiêu thụ Tần bì chịu ảnh hưởng lớn, Cố Thập Bát Nương thầm , phải Viễn Chí giả bắt nguồn từ lão đầu này ? Cố Thập Bát Nương hai mắt khỏi nhìn lão nhân thêm nhiều lần, lão nhân tại há miệng ngáp, bộ dáng buồn bực.

      "Khẳng định phải ta ngốc, mà là ngươi quá thông minh!" tiếp tục than thở.

      Cố Thập Bát Nương khỏi nhìn, nàng mới vừa , thế nhưng tin, phải bởi nàng rất thông minh, mà là nàng gặp qua, thực tế nàng là người ngốc, bằng cũng rơi xuống cái kết cục kia.

      Nghĩ như vậy, mặt nàng cười liền chợt lóe rồi biến mất .

      "Tiểu nương, ta khen ngươi thông minh, ngươi như thế nào mất hứng?" Lão nhân nhìn ra cảm xúc của nàng, tò mò hỏi.

      Cố Thập Bát Nương thản nhiên gì.

      Nhìn thấy nàng muốn chuyện nhiều, lão nhân cũng hỏi lại, mà đem bao tải hỏng bên cạnh lại đây, mở ra khoe vật quý cho nàng xem.

      "Tiểu nương, ngươi nhìn cái, chỗ này của ta có dược khác, ngươi muốn hay ?" xong, nháy mắt ra hiệu, "Thực tiện nghi ." Người này là. . . Cố Thập Bát Nương có chút bất đắc dĩ nhìn cái, biết người này bán là giả dược, ai mua?

      "Ăn chết người . . ." Lão nhân thấy vẻ mặt nàng, liền cười hì hì bổ sung câu.

      Cố Thập Bát Nương khỏi trợn mắt, thầm nghĩ có lẽ nên đưa đến nha môn , lưu lại chẳng phải là tai họa nhân thế.

      "Ngươi tới chỗ nào xuống xe?" Nàng hỏi.

      "Đến ta tự nhiên xuống. . ." Lão nhân thẳng, trừng mắt , "Người trẻ tuổi, làm nhiều việc thiện mới có thể trường thọ, chở lão nhân ta đoạn sao?"

      còn giáo huấn chính mình? Làm nhiều việc thiện? Cố Thập Bát Nương giật giật khóe miệng.

      Lão nhân thấy nàng đuổi chính mình xuống, lại quay lại rung bao tải của chính mình, như bình thường dỗ tiểu hài tử tiếp, " mua cũng nhìn xem thôi. . . Nhìn xem mất tiền. . . ."

      Cố Thập Bát Nương lại lần nữa bị chọc cười, nhìn ý tứ hàm xúc : "Lão trượng, làm nhiều việc thiện mới có thể trường thọ a."

      "Cái gì trường thọ, lão nhân ta sống chán . . . chờ cùng Diêm vương gia uống ly rượu. . . ." Lão nhân giọng giễu cợt , hết lại bổ sung, "Bất quá, người trẻ tuổi vẫn là tránh xa Diêm vương gia mời mọc mới tốt."

      Dứt lời đợi Cố Thập Bát Nương tiếp tục chuyện, đem bao tải hỏng đẩy đến trước mặt nàng, "Tiểu nương, ngươi nhìn cái đây là dược gì, nhìn ra . . . . ."

      "Nhìn ra như thế nào?" Cố Thập Bát Nương miễn cưỡng hỏi.

      "Nhìn ra, lão nhân ta. . ." Lão nhân cúi đầu nghiêng ngả, mặt lấy tay ở người sờ loạn, tay áo rơi ra tiền túi nặng trịch, cùng với quyển thư gáy màu vàng. Cố Thập Bát Nương ánh mắt quét tới, dừng ở danh thư kia, ánh mắt khỏi sáng lên.

      "Mười bảy phương pháp nướng của Lưu Công!" Nàng khỏi đọc lần, tim đột nhiên đập mạnh.
      song ngư, Phong Vũ Yên, linhdiep174 others thích bài này.

    5. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 48: Nhận dược ( Phân biệt dược )

      Editor: An Điềm Điềm

      Đây là quyển sách y thư tuyệt hảo. Cố Thập Bát Nương từng nghe qua.

      Thẩm gia có bản tuyệt thế bào chế thuốc đơn lẻ, là Thẩm gia lúc ban đầu khởi dựng nghề dược có được, vị tổ tiên kia trong lúc vô ý có được, nhưng dù sao người ta cũng là nhà quan, đối với sách này chỉ là quyển sách trân quý, cũng có biết lợi dụng tri thức cao quý trong đó, mấy năm sau đó, càng có người để vào mắt , lại biết đây là thiên hạ đệ nhất bào chế sư trong nhóm thần điển.

      Chẳng trách lúc nàng đem quyển sách này đưa cho vị lão sư phụ kia ở quầy dược Thẩm gia lão sư phụ lại nguyện ý ký bán mình, chỉ có mình còn có hậu thế của chính mình đều trở thành gia nô Thẩm gia.

      quyển sách này giống như đại mê hoặc, nhưng chính từ miệng vị lão sư phó này biết được, còn có quyển sách so với quyển sách này của Thẩm gia càng thêm lợi hại.

      Đó là 《 Lưu công pháo chích thập thất pháp 》.

      Từ Hoàng Đế Nội Kinh sơ ghi lại dược liệu cần tịnh chế làm thuốc sau, trăm ngàn năm qua, dược liệu bào chế vẫn tiến triển chầm chậm, lưu hành giống như là đơn giản tẩy bùn đất vứt bộ phận dùng được, có quy tắc thái lát, cắt khúc, nghiền nát, mãi cho đến thời Đường mới xuất vị đại sư chuyên bào chế dược liệu có trình độ thâm hậu, tổng kết kinh nghiệm cổ nhân cùng với chính mình cả đời thực tiễn ( thực hành ), viết xuống quyển dược liệu bào chế chuyên tác. Đại sư này họ Lưu, bởi vậy quyển sách này được gọi là Lưu công pháo chích, lại bởi vì trong sách tổng kết mười bảy loại phương pháp bào chế dược liệu, xưng tên là Lưu công pháo chích thập thất pháp.

      Quyển sách này từ thời đại trước tới nay cơ hồ có người gặp qua bản chân thực, nghe chỉ lưu truyền trong tay con cháu Lưu công , mà Lưu công tài nghệ lại là mấy đời con , mấy triều đại qua , truyền nhân Lưu công càng ngày càng ít, mà quyển sách tức ai nhìn thấy qua, lâu ngày trở thành truyền thuyết, sau lại có điều chế dược sư viết lại bản sách bào chế dược liệu, cũng chính là quyển sách Thẩm gia cất giấu kia, cũng chính là ở quyển sách kia làm nhớ tới quyển sách này, làm cho mọi người biết đời xuất qua quyển sách Lưu công pháo chích thập thất pháp này.

      Cố Thập Bát Nương đem quyển sách kia đưa cho bào chế sư phó bào chế sư phó kia có bộ dáng mừng rỡ như điên làm cho nàng ấn tượng khắc sâu, cho nên chuyện khi đó ở trong trí nhớ cũng khắc rất sâu.

      Lúc này quyển sách này nhảy vào trong mắt, nàng lập tức liền nhớ đến.

      "Ngươi cũng biết quyển sách này?" Lão nhân gặp vẻ mặtcủa nàng, nhíu nhíu hàng lông mày, có điểm ngoài ý muốn.

      "Ngươi đây là hay giả ?" Cố Thập Bát Nương cổ họng nghẹn lại hỏi.

      Lão nhân bĩu môi, tùy ý đem sách ném cho nàng, "Ngươi xem , ngươi xem , giấy trắng mực đen, còn có giả!"

      Cố Thập Bát Nương còn chưa kịp duỗi tay, lão nhân lấy lại tinh thần, phen lại cướp trở về, bởi vì động tác mạnh, xé rách góc quyển sách.

      Cố Thập Bát Nương đau lòng giật mí mắt, nếu như là , quyển sách này là vật báu vô giá. . . . .

      "Ai, tiểu nương, ngươi nhìn dược của ta xem. . . . Nếu ngươi nhận ra được, ta đem quyển sách tặng cho ngươi như thế nào?" Lão nhân quơ sách cười hì hì .

      "Hảo." Cố Thập Bát Nương chút do dự đáp ứng.

      "Đừng vội gấp như vậy, " Lão nhân cười tủm tỉm , mặt nhìn lại sách của chính mình, quơ quơ, có chút khó hiểu, " phải quyển sách thôi, có cái gì ngạc nhiên . . . . Người trẻ tuổi chính là xúc động. . . . Xúc động chính là dễ dàng chịu thiệt . . ."

      Xe lừa lúc này lảo đảo muốn ra Hà Trung huyện, tiểu hỏa kế bị lời của bọn họ hấp dẫn, thỉnh thoảng quay đầu xem.

      "Ngươi biết cái gì, đại tỷ nhi của chúng ta xuất thân từ gia đình nho gia, nhất đọc sách, ngươi này tục nhân biết cái gì!" Tiểu Hỏa Kế nhăn cái mũi .

      "Ngươi là đứa của gia đình nho gia a. . . ." Lão nhân nghe vậy đôi mắt đánh giá cố Thập Bát Nương.

      "Lão trượng còn có cầu khác?" Cố Thập Bát Nương hỏi.

      Lão nhân gật gật đầu, vòng vo chuyển đôi mắt , "Ngươi nếu nhìn, liền cho ta biết ngươi kế nghiệp người nào."

      Cố Thập Bát Nương sửng sốt, có chút buồn cười, "Ngươi muốn hỏi ta kế nghiệp người nào?"

      Lão nhân cao thâm liếc mắt nhìn nàng cái, bộ dáng cựu kì lừa đảo, nhăn mặt hếch hếch cái mũi hừ hừ : "Lão nhân ta lần đầu bị người nhanh như vậy nhận ra ta làm dược giả, tự nhiên muốn thỉnh giáo, thỉnh giáo. . . ."

      Cố Thập Bát Nương che miệng nở nụ cười, "Lão trượng, ngươi phải ta quá thông minh sao? Như thế nào tại lại cảm thấy ta là có sư phó dạy dỗ ? Ta sư phó dạy dỗ . . . ."

      Lão nhân thanh giễu cợt, bộ thấm thía : "Người trẻ tuổi, thông minh là chuyện tốt, nhưng gạt người là đúng rồi. . . ."

      Cố Thập Bát Nương nghĩ, trợn trắng mắt, gạt người đúng? cũng biết ngượng còn . . .

      "Thế nào? Có dám đánh cuộc hay ?" Lão nhân nghiêng đầu .

      Điều kiện chỉ vậy? Cố Thập Bát Nương che miệng nở nụ cười, đương nhiên cược, cược thắng có được bản sách quý, thua. . . . Ha ha, thua đem chính mình cho lão nhân này mà thôi, bọn họ đây phải là muốn nhận thức ?

      "Cược a!" Cố Thập Bát Nương cười .

      "Tiểu nương, " Lão nhân cũng cao hứng, mang theo đắc ý nhìn người thất bại, lại cho tới bây giờ thói đời tốt, phàm là có bao nhiêu câu chuyện về dược sư, đều tính tình cổ quái, tiểu nương này chịu ra thầy kế nghiệp, chỉ sợ vị sư phó kia của nàng dặn cho , này nếu ép buộc nương này , ai biết sư phó cổ quái kia quở trách như thế nào đâu.

      Có thể thu được đồ đệ thông minh như vậy , nếu thực bị mắng, đau lòng.

      "Tiểu nương, đừng sợ. ." Lão nhân nghĩ nghĩ, mang theo vài phần tư thái tiền bối an ủi, "Ngươi đây là đấu kỹ năng thua, sư phó của ngươi trách ngươi. . . ."

      Cố Thập Bát Nương cười ra tiếng, lão nhân này nghĩ đến nhiều . . .

      Nàng gật gật đầu, bộ bình tĩnh , nếu nhận thức ra đó là giả dược, nàng trách chính mình , dù sao, nàng mới nhập môn, đáng để khó dễ chính mình.

      "Tốt lắm, ngươi trước xem dược cho ta ." Lão nhân có chút khẩn trương, tay run lên, đem bao tải của mình đổ, đống lớn dược liệu rơi xe đẩy.

      Cố Thập Bát Nương định thần nhìn lại.

      "Tiểu nương, ngươi đừng có phục, ngươi thực là thông minh mới được sư phó dạy dỗ tốt như vậy, bằng dược của ta ngươi liếc mắt cái có thể nhìn ra? Hừ hừ, nhưng ngươi cũng thể liền như thế tự đại, lão nhân ta phải khoe khoang, nếu sư phụ ta còn sống, cũng dám cam đoan có thể liếc mắt cái liền nhận ra dược của ta là cái gì. . . . . ." Lão nhân híp mắt, lấy tay túm đầu gối vừa thầm than thở .

      Lời của chưa hết, chỉ thấy tay Cố Thập Bát Nương cầm lấy dược liệu đầu tiên trong đống dược liệu phân tán.

      "Đây là rễ đậu đũa. . ."

      "Đây là nhộng tằm chết. . . Phi phi. . . nhộng tằm chết thêm vôi. . . ."

      "Đây là vỏ cây dương mai. . . ."

      "Đây là. . . Tảng đá. . . Lão trượng. . . . Ta cảm thấy ngươi vẫn là dùng phèn nhét vào làm Thiên Trúc vàng tốt hơn chút. . . ."

      Nghe từng lời nàng ra, lão nhân cả người đờ đẫn.
      song ngư, Phong Vũ Yên, linhdiep174 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :