1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Dưỡng thú thành phi - Cửu Trọng Điện (Truyện VIP LQĐ Full Đã Có eBook)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      ☆, Chương 35: hổ là chủ nhân, chỉ ngươi mới hiểu

      Editor: LimCa

      "Còn ngại hại trẫm chưa đủ thảm?" An Hoằng Hàn cố ý còn quơ quơ mu bàn tay trước mặt con chồn .

      Con chồn càng cảm thấy áy náy tự trách. . . . . .

      Cắn chặt môi, đôi mắt màu xanh thẳm nâng lên chống lại ánh mắt An Hoằng Hàn. Cùng lắm về sau nàng an phận thủ thường, cố gắng ít gây họa. Chỉ là vết thương kia nghiêm trọng tới cỡ nào?

      "Bệ hạ, đây chỉ là vết thương , chỉ cần nghỉ ngơi tốt có gì đáng ngại, cũng lưu lại vết sẹo." Tên thái y đứng đầu lấy ra chai thuốc dán mang ra khỏi hòm "Thuốc này còn tác dụng tạo da non có thể khiến vết thương nhanh chóng khép lại, tốt nhất mỗi ngày bôi lần."

      Tịch Tích Chi như được ăn viên thuốc an tâm, may mắn quá nghiêm trọng nếu tội của nàng càng lớn.

      Nhưng biết An Hoằng Hàn có thể vì chuyện này mà ghét nàng ? Cuộc sống của nàng dựa toàn bộ vào An Hoằng Hàn mới có thể nhàn nhã như thế. Nếu An Hoằng Hàn tính cần nàng với hình dáng yếu đuối dễ chết này của nàng ra ngoài chỉ có con đường —— Hoàng Tuyền Lộ(1).

      (1)Hoàng Tuyền Lộ: suối vàng, đường xuống phủ.

      Càng nghĩ càng sợ, móng vuốt Tịch Tích Chi nắm chặt vạt áo An Hoằng Hàn .

      Lông mày An Hoằng Hàn nhíu lại, "Biết sợ ngươi vẫn còn gây họa khắp nơi?"

      Chẳng qua mới nuôi Vân chồn được mấy ngày mà thu thập giúp nó bao nhiêu cục diện rắc rối? Vì cái gì lại cố tình chọn con vật phiền toái để nuôi?

      ‘Chít chít’. . . . . . Tịch Tích Chi cố gắng biểu đạt quyết tâm dám tái phạm của bản thân, ý đồ mong An Hoằng Hàn tha thứ. Dáng vẻ vội vàng đó đặc biệt đáng . Cái miệng nho nhắn khẽ đóng khẽ mở, móng vuốt nắm chặt ghé vào cánh tay An Hoằng Hàn, ánh mắt trong suốt ngây thơ.

      "Phục vụ trẫm thay y phục, thể trì hoãn thời gian lâm triều." Ngón tay An Hoằng Hàn búng trán con chồn khiến Tịch Tích Chi hoa mắt, đầu lung lay nhiều lần mới dần dần dừng lại.

      muốn xem mấy lão già kia giải thích kiện Phong Châu như thế nào.

      Hai móng vuốt con chồn che trán, đây coi là trừng phạt sao? Nếu An Hoằng Hàn nhắc lại chuyện vừa rồi chắc truy cứu nữa.

      Mấy người cung nữ cầm lấy long bào, mặc vào từng món cho An Hoằng Hàn.

      "Lâm Ân, phân phó xuống duối, phàm những bình hoa cao nửa thước trong điện Bàn Long mang vứt bỏ toàn bộ." An Hoằng Hàn nhìn chung quanh đại điện vòng, còn sáu cái bình hoa cao mét, nếu con chồn đụng ngã lăn vào nữa ai có thể bảo đảm cứu được nó?

      Vì đề phòng khi chưa xảy ra, đổi các loại ‘ đồ vật nguy hiểm ’ tương đối an toàn hơn.

      "Dạ, bệ hạ." Lâm Ân lập tức phân phó thái giám dọn bình hoa.

      Trừ bình dùng để cắm hoa bày ở bàn số bình hoa lớn còn lại đều bị mang ra ngoài.

      Sửa sang xong y phục, An Hoằng Hàn ôm lấy con chồn liền vào buổi triều sớm. Bởi vì chuyện xảy ra ngoài ý muốn này nên khi bọn họ tiến vào đại điện, văn võ đại thần cả triều sớm trình diện đợi lúc.

      Ba vị đại thần bộ Hộ toát ra mồ hôi lạnh khắp người, đầu cúi thấp. Tả Tướng Tư Đồ hiểu tình nên vẻ mặt cũng rất mất tự nhiên.

      "Có chuyện bẩm tấu?" An Hoằng Hàn ngồi lên long ỷ, thể uy nghiêm và khí thế, thân thể con chồn cuộn tròn nằm ghé vào hai đầu gối của . đôi lòe ánh mắt lấp lánh phát sáng tìm kiếm ba gã đại thần hôm qua trong đám quần thần phía dưới.

      Quần thần đều mặc triều phục gần như giống nhau cho nên khi nhìn xuống mọi người phải vất vả hơn nửa ngày mới thấy ba vị đại thần cúi thấp đầu, đối phương đột nhiên bước tới trước bước, đứng ra khỏi hàng.

      "Vi thần có chuyện bẩm tấu." trong ba vị đại thần .

      "Chuẩn tấu." An Hoằng Hàn như tùy ý , nhưng trong hai chữ này lại có từng tia hàn ý.

      Đại thần chắp hai tay với nhau, khom người, : "Lũ lụt tại Phong Châu làm triều đình tổn thất nghiêm trọng. Vì hi vọng sớm giải quyết được chuyện này, vi thần tự nguyện xin cứu nạn, tiến đến Phong Châu để xử lý lũ lụt."

      Hai người đại thần còn lại cũng theo đó đứng ra, "Bọn thần cũng nguyện ý cùng ."

      Quần thần chấn động, rối rít thảo luận, "Phong Châu xuất lũ lụt khi nào? Tại sao chuyện quan trọng như vậy bây giờ mới ra?"

      Rất nhiều hạ thần lại thảo luận cuộc sống nhân dân cùng cây trồng, Phong Châu là nơi quan trọng làm ra lương thực nước Phong Trạch, khi bị lũ lụt chắc chắn thu hoạch được lương thực. Lương thực rất quan trọng trong nước, nếu thiếu lương thực dân chúng ăn no bụng, lòng dân yên, rất dễ dàng tạo thành quốc gia hỗn loạn.

      Phía dưới thảo luận sục sôi nhưng An Hoằng Hàn hề lên tiếng lời.

      Cho đến khi có người hỏi thăm ý kiến của , An Hoằng Hàn mới lạnh lùng : "Đây chính là phương pháp giải quyết các ngươi nghĩ ra được?" Đột nhiên hướng tới vài tên đại thần kia, tức giận mắng: "Đều là đồ vô dụng! Nếu làm đơn giản như vậy trẫm phát bổng lộc cho các ngươi làm cái gì?"

      Chúng thần sợ hãi, quỳ đông nghịt dưới đại điện.

      "Xin bệ hạ bớt giận."

      Tịch Tích Chi chớp mắt nhìn xuống phía dưới, dễ dàng nhìn thấy thân thể ba gã đại thần bộ Hộ ngừng phát run.

      "Ti Đồ Phi Du, ngươi cho trẫm nghe chút. . . . . . Vì sao biết chuyện báo, dối gạt dưới!" Giọng điệu An Hoằng Hàn thay đổi sang hướng Tả Thừa Tướng(3).

      Ti Đồ Phi Du là người tâm cao khí ngạo(2), mọi việc đều thích tranh công lợi. Chuyện này cũng ngoại lệ, vốn chỉ cần trước Hữu Tướng(4) làm ngừng nước lũ, đến lúc đó có thể hướng bệ hạ tranh công. Ai biết chuyện huyên náo lớn như vậy, nhiều lần xây dựng đê đập đều chẳng có ích gì.

      (2) Tâm cao khí ngạo: ý chỉ kiêu ngạo thường về tính cách của những con người có tài
      (3) Tả Thừa Tướng: người đứng đầu quan văn
      (4) Hữu Tướng: người đứng đầu quan văn

      "Thần. . . . . . Thần lúc trước tính sau khi trị được nước lũ lại bẩm báo bệ hạ. ngờ trình độ nghiêm trọng của việc vượt qua ngoài năng lực của vi thần. Vi thần chuẩn bị hôm nay bẩm báo, ngờ bệ hạ ra trước rồi." Hôm qua lấy được tin tức ba gã đại thần đưa tới, Ti Đồ Phi Du suy nghĩ biện pháp cả đêm, chỉ có lý do này có vẻ tốt.

      Từ trước đến giờ, Hữu Thừa Tướng Lưu Phó Thanh cùng Ti Đồ Phi Du vẫn hợp nhau, mọi chuyện đều thích tranh đấu, bàn đến thắng thua. Chỉ là so với người như Ti Đồ Phi Du Lưu Phó Thanh có vẻ công chính liêm minh hơn, tiếng tăm vô cùng tốt ở trong triều.

      "Theo cựu thần thấy, người nào đó sợ công lao bị cướp đoạt chiếm được phần thưởng." Lưu Phó Thanh tầm khoảng năm mươi tuổi, khuôn mặt đứng đắn so với Ti Đồ Phi Du nhiều hơn cổ khí tiết chính trực.

      Tuy các đại thần ra nhưng cũng đoán được mấy phần. Dựa vào việc Lưu Phó Thanh chỉ ra nghĩ tới người kia nhưng lúc này cũng nhịn khỏi bắt đầu hoài nghi.

      Ti Đồ Phi Du giận lớn tiếng mắng: "Lưu Phó Thanh, ngươi đừng mở miệng bậy hủy thanh danh của ta."

      "Có phải nghĩ như vậy hay trong lòng ngươi ràng, cựu thần tin tưởng trong lòng bệ hạ cũng cân nhắc." Lưu Phó Thanh hỉ mũi trợn mắt, hừ lạnh tiếng.

      "Đều câm miệng cho trẫm!" tiếng tức giận vô cùng uy nghiêm vang lên trong đại điện.

      Chúng thần rối rít dừng chuyện, trong phút chốc, ngay cả tiếng gió thổi cũng có thể nghe rất ràng.

      Kim Long được điêu khắc rất sống động bình phong phía sau Long Ỷ làm người ta nhìn vào liền sinh ra sợ hãi.

      "Trẫm để cho các ngươi nghĩ biện pháp, giải quyết chuyện ở Phong Châu, chứ phải để cho các ngươi cãi vã lẫn nhau, nhục mạ đối phương."

      Tịch Tích Chi nhìn An Hoằng Hàn lúc lại quay ra xem các đại thần hồi. Nhiều người nhiều miệng, Tịch Tích Chi cuối cùng hiểu hàm nghĩa câu này. Đám đại thần vừa mới tranh luận kia còn đáng ghét hơn lũ chim sẻ.

      Mặc dù nàng hiểu đạo trị quốc, nhưng biết rằng. . . . . . Lấy tình hình trước mắt đến xem, trấn an lòng dân mới là chuyện quan trọng nhất.

      Nâng móng vuốt lên, nhàng xoa xoa ở đùi An Hoằng Hàn, động tác này tựa như an ủi người bị thương.

      Phiền lòng với đám thần tử lúc cần , đột nhiên bắp đùi truyền đến cảm giác tê dại hấp dẫn chú ý của An Hoằng Hàn.

      Tịch Tích Chi sợ hiểu ý của nó, cố gắng cọ xát xoa xoa gấp đôi làm đệm thịt màu hồng theo đó cũng biến thành màu đỏ.

      An Hoằng Hàn suy nghĩ hồi, bắt được móng vuốt của nó, ngăn cản nó tiếp tục xoa đùi, nhàn nhạt : "Ngươi là. . . . . . Trấn an. . . . . . dân chúng?"
      ruatapchay90, sesshomarin, Trâu7 others thích bài này.

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      ☆, Chương 36: Lương tâm quấy phá nên lấy lòng

      Editor: LimCa

      Con chồn gật đầu liên hồi.

      Tuy ‘trước có nước, sau có nhà’. Nhưng mà lòng dân yên, quốc gia rung chuyển. Hai bề đều phải giữ vững được thế cân bằng. khi phá vỡ thăng bằng, rất nhiều thứ cũng theo đó mà thay đổi.

      An Hoằng Hàn sớm nghĩ tới điểm này, chẳng qua vẫn chưa hề mở miệng ra. chờ, chờ đám thần tử kia ra trước!

      Đáng tiếc việc đời khó đoán, nhiều thần tử như vậy dĩ nhiên thế thua kém con chồn .

      "Kỳ Châu và Phong Châu liền nhau, bằng trước tiên điều phần lương thực từ Kỳ Châu đến Phong Châu để ứng phó nhu cầu bức thiết." Lưu Phó Thanh lại lần nữa lên tiếng , sau khi ông suy nghĩ kỹ, cho rằng xử lí nước lũ và trấn an lòng dân đều là những điều cần thiết.

      "Còn gì nữa?" Ông ta chỉ đúng chút, An Hoằng Hàn chưa hài lòng, tiếp tục hỏi thêm.

      Ánh mắt Tịch Tích Chi nhìn về phía Lưu Phó Thanh, ông cụ này vẫn còn nhìn tương đối thuận mắt, chí ít đáng người khác kính nể hơn so với tên Tư Đồ Phi Du kia.

      "Trời giáng tai họa, cuộc sống dân chúng khốn khổ, do đó nên giảm bớt mức thuế thu ở Phong Châu, thúc đẩy cho Phong Châu sớm ngày khôi phục nguyên khí." Lưu Phó Thanh thấy bệ hạ quát mắng, dần dần chuyện lớn tiếng hơn, "Đương nhiên, đây chỉ ở phương diện. Đồng thời ở đó, chúng ta nên đẩy nhanh việc sửa chữa đê điều, phòng ngừa nước lũ tiếp tục trở thành mối họa. Vi thần cho rằng cần phái mấy vị đại thần tiến về phía Phong Châu xử lý chuyện này, mới thỏa đáng nhất."

      Những điều ông xong đều có lý, mỗi quan điểm đều xuất phát từ việc suy nghĩ cho dân chúng.

      An Hoằng Hàn thu hồi ánh mắt lạnh lẽo, cơn giận dần dần tiêu tan, mắt nhìn xuống quần thần phía dưới, : "Đại nhân Vương, đại nhân Hà, đại nhân Chu, lúc trước các ngươi đề xuất muốn Phong Châu ngăn chặn nước lũ, thế lần này liền để cho các ngươi lập công chuộc tội. Nếu trong vòng ba tháng, chuyện ở Phong Châu chưa giải quyết, trẫm liền tịch thu tài sản chém đầu cả nhà các ngươi."

      câu cuối cùng khiến ba tên đại thần đồng thời rùng mình cái, cùng nhau quỳ xuống, "Vi thần phụ kì vọng của bệ hạ."

      " Thừa Tướng Tư Đồ, bởi vì chuyện này, ngươi cũng nhúng chân vào, cho nên cũng cùng bọn họ cùng nhau Phong Châu, giám sát tiến trình chuyện này." An Hoằng Hàn nóng giận , lại làm cho người ta ra nửa ý phản kháng.

      Tịch Tích Chi lén lút cho An Hoằng Hàn giơ ngón tay cái lên, hổ là vua của nước, hiểu được lợi dụng toàn bộ nguồn tài nguyên bên cạnh mình.

      Mặc dù Tư Đồ Phi Du tính làm người khác ghen tị, lại thích kể công. Nhưng năng lực làm việc thể đánh giá thấp, nếu An Hoằng Hàn cũng dễ dàng tha thứ người như vậy được ở lại các quần thần khác. Phái Tư Đồ Phi Du xử lý chuyện này, tuyệt đối có bất kỳ sai lầm nào. Với năng lực của ông ta, giải quyết vấn đề do lũ lụt mang lại cũng chẳng phải quá khó khăn.

      Tư Đồ Phi Du dường như cũng tự biết, hai đầu gối quỳ xuống, chấp nhận : "Vi thần tiếp chỉ."

      Sau đó là phần bẩm tấu các tấu chương khác, chỉ đơn giản là số việc , An Hoằng Hàn tùy ý trả lời mấy câu, liền ra lệnh bãi triều.

      Ánh mặt trời còn trói sáng rực rỡ, phía ngoài chim đậu cành kêu líu ríu loạn xạ như tự cho tiếng hát vô cùng dễ nghe.

      Bên trong ngự thư phòng.

      Ánh mắt Tịch Tích Chi trong suốt sáng lấp lánh có hồn, chăm chú nhìn An Hoằng Hàn xử lí công việc rời. cách chuẩn xác là nhìn chằm chằm mu bàn tay bị thương của An Hoằng Hàn.

      Cánh tay phải bị thương quấn lụa trắng, trong tay còn cầm chiếc bút lông, bút nét vẽ ra tấu chương.

      Càng cảm thấy bứt rứt lương tâm, ánh mắt của Tịch Tích Chi dần dần chuyển lên khuôn mặt lạnh lùng của An Hoằng Hàn. Ngay cả lúc bị thương vẫn còn phải cần cù xử lý việc chính , làm Hoàng đế cũng thực khó.

      "Bệ hạ, đến giờ dùng bữa rồi." Lâm Ân nhìn ánh nắng dần tắt, bước gần đến vài bước nhắc nhở.

      "Ừ." An Hoằng Hàn tùy tiện đáp lại.

      biết có phải do cố ý hay , An Hoằng Hàn thường đem mu bàn tay đến trước mặt Tịch Tích Chi để nàng có thể nhìn thấy bàn tay quấn lụa trắng.

      Khi từng món thức ăn sắp hết lên bàn, An Hoằng Hàn mới dừng lại động tác trong tay, tay ôm con chồn đến bàn ăn.

      Lâm Ân nhìn cánh tay bệ hạ hoạt động bất tiện, ngay tức nháy mắt cho hai người cung nữ đứng, ý bảo họ lanh lợi thông minh lên chút.

      Tịch Tích Chi nhìn động tác qua lại giữa bọn họ, chớp mắt mấy cái. . . . . .

      Hai người cung nữ cầm đôi đũa bạc bàn lên, gắp hai món thức ăn mà An Hoằng Hàn thích ăn, bỏ vào trong bát , "Bệ hạ, mời ngài dùng."

      An Hoằng Hàn hướng ánh nhìn lạnh lẽo về phía tên cung nữ vừa , "Trẫm còn chưa có tàn phế."

      câu khiến cánh tay của hai cung nữ run rẩy, đôi đũa bạc kẹp thức ăn rơi lạch cạch xuống đất.

      "Bệ hạ tha tội." Hai cung nữ nhanh chóng quỳ xuống, đầu cúi gằm dám ngẩng lên.

      Lâm Ân ngờ ra tình cảnh này, khẽ giật mình nhìn về phía An Hoằng Hàn. Trước kia cũng từng có lúc cung nữ phục vụ bệ hạ dùng bữa, làm sao hôm nay bệ hạ lại nóng giận lớn đến thế?

      Nếu hiểu, biết rằng An Hoằng Hàn làm như vậy, chỉ vì tăng thêm cảm giác có tội của con chồn nào đó.

      "Cút ra ngoài, nếu lần sau còn để cho trẫm nhìn thấy các ngươi tự ý chủ trương, trẫm liền chém đầu của các ngươi." An Hoằng Hàn lạnh lùng , cầm chiếc đũa lên, gắp miếng đưa vào trong miệng.

      Bởi vì mu bàn tay bị thương, An Hoằng Hàn thể cử động quá mạnh, thức ăn ở đằng xa gắp đến.

      Lương tâm bị bứt rứt làm Tịch Tích Chi thể khoanh tay đứng nhìn. Nhảy lên cái bàn, đứng ở bên cạnh đĩa thức ăn, nghiêm túc xem xét món nào An Hoằng Hàn thích ăn. Mỗi khi nàng nhìn tới liền nhanh chóng chạy đến, hai chân đẩy cái đĩa ra ngoài, tiến về phía An Hoằng Hàn.

      Nó mới vừa vào Điện Bàn Long lâu, cho nên phân biệt khẩu vị của An Hoằng Hàn. Chỉ dựa vào trí nhớ của mình, nhớ lại những món ăn mấy ngày trước An Hoằng Hàn gắp qua.

      "Rất hiểu chuyện." Giống như kiểu khích lệ, mỗi khi con chồn đẩy tới món ăn, An Hoằng Hàn liền đưa đũa bạc ra gắp miếng bỏ vào trong miệng nhai.

      Bóng dang bé của Tịch Tích Chi bận rộn ngừng, chạy tán loạn bàn ăn. miếng cơm chưa được ăn, ngược lại làm bản thân mệt mỏi gục xuống bàn. Ngồi chỗ thở ‘ồ ồ’, còn hơi sức nhìn cái bát chất đầy đồ ăn ở trước mặt An Hoằng Hàn.

      Khóe miệng An Hoằng Hàn nở nụ cười, nâng cái ly đặt đến khóe miệng con chồn , "Xem ngươi ân cần thế, chuyện trẫm bị thương liền tính toán với ngươi nữa. Uống ngụm nước, thở bình tĩnh."

      Bị ám ảnh bởi vụ uống rượu lần trước nên khi nhìn thấy cái ly, Tịch Tích Chi vẫn cảm giác bên trong đựng là rượu.

      Lại gần cái ly, cẩn thận ngửi, có mùi rượu . . . . . .

      Yên tâm lên to gan lè lưỡi, từ từ liếm láp. Nước mát qua cổ họng, mang đến cảm giác mát, Tịch Tích Chi tức khắc liền cảm thấy thoải mái. Thể lực tiêu hao quá lớn, bụng vừa hay phát ra thanh ‘ lỗ’, càng vang vọng bên trong đại điện yên tĩnh.

      An Hoằng Hàn hề nể mặt cười ra thành tiếng, gawos miếng cá kho tàu đưa đến trước mặt nàng, "Mau ăn nhanh."

      Tịch Tích Chi chút khách khí, dùng chân ôm lấy thân cá, bắt đầu gặm. Bởi vì cá có xương nên nàng gặm rất cẩn thận, sau khi lấy ra cái xương mới bắt đầu ăn cơm.

      Sau khi ăn được thỏa thích mới dừng lại, móng vuốt Tịch Tích Chi lại dính đầy dầu mỡ. Cung nữ dùng khắn nhúng vào nước ấm rồi lau sạch cho nàng. Nhanh chóng biến hóa khôi phục lại thành con chồn dễ thương người gặp người , hoa gặp hoa nở.

      Thoải mái ‘ợ’ lên no nê, Tịch Tích Chi chép chép mồm, trong miệng vẫn còn có hương vị của thịt cá kho tàu.
      ruatapchay90, sesshomarin, Trâu9 others thích bài này.

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      ☆, Chương 37: Lần đầu tiên cùng ngủ chung giường

      Editor: LimCa

      Bởi vì nhiều việc chính cần được xử lý nên An Hoằng Hàn thể ngủ trưa mà chuyên tâm ngồi sau bàn giải quyết công việc.

      Ngược lại Tịch Tích Chi mệt nhọc, thấy An Hoằng Hàn phản đối liền nằm ở trong ngực , ngáy to ngủ. Đúng lúc sắp ngủ, tiếng ve kêu ‘vè vè’ lần nữa vang lên, phá vỡ mộng đẹp của nàng.

      Cắn răng, Tịch Tích Chi đột nhiên đứng dậy. Lũ côn trùng ve ngoài kia, các ngươi yên tĩnh lúc được ? Quấy nhiễu giấc ngủ người khác là chuyện rất thất đức.

      Mặc cho Tịch Tích Chi mắng to thế nào, tiếng ve kêu vẫn như cũ dứt bên tai.

      Xem ra ngoài ngôn ngữ giữa người với thú thông, ngay đến ngôn ngữ giữa thú với côn trùng cũng thông!

      Tại sao lại để cho nàng gặp phải loại chuyện bực mình bi thảm này? Che hai lỗ tai, Tịch Tích Chi lăn qua lăn lại ở đùi An Hoằng Hàn.

      Bị những hành động này của con chồn quấy rầy việcphê duyệt tấu chương, An Hoằng Hàn dùng cánh tay trái bị thương nhàng vuốt ve thuận lông cho nó, hướng về phía Lâm Ân: "Phân phó thái giám bắt bọn côn trùng ve."

      Tiếng ve kêu quấy rầy đến giấc ngủ con chồn , nhất định biến thành con chồn quấy rầy , như vậy cũng đừng nghĩ an tâm xử lý chính .

      Có phải bệ hạ cưng chiều con chồn hơi quá hay ? Lâm Ân thầm trong lòng, cũng dám biểu lộ ra, gọi hơn mười thái giám ra bên ngoài bắt bọn côn trùng ve.

      Thời tiết khô nóng, hơi qua lại cả người đầy liền đầy mồ hôi. Hai cung nữ giơ quạt lông, quạt gió cho An Hoằng Hàn. Nhưng vì bàn để rất nhiều tấu chương nên bọn họ dám dùng nhiều sức, chỉ có thể nhàng lay động chiếc quạt lông tạo ra cơn gió mát hiu hiu.

      Tiếng ve kêu bên tai dần dần cho đến khi biến mất thấy gì nữa. Tịch Tích Chi cuối cùng cũng rơi vào trong giấc ngủ, biết nó mơ thấy cái gì mà ngủ vô cùng yên ổn.

      Lúc này, ánh mắt An Hoằng Hàn nhìn về phía con chồn lần nữa, Lâm Ân cũng phát ra đối xử quá đặc biệt với con chồn , ngay cả chính cũng nghĩ ra. Chẳng qua nó chỉ là con chồn, tại sao cưng chiều nó như thế?

      Từ trước đến giờ, đối tốt với người khác đều có mục đích. Nhưng còn con chồn có cái gì đáng để tính toán?Nếu muốn bộ lông này khỏi cần chính bản thân phải ra tay mà chỉ cần sai bảo kẻ dưới câu đám thần tử dưới trướng tranh nhau dâng lên cho .

      Chẳng được lợi lộc gì mà phải suy tính. Đây là buôn bán lỗ vốn đầu tiên mà làm.

      Có thể do con thú còn là động vật sơ sinh nên Tịch Tích Chi trở nên đặc biệt ham ngủ. những ngủ mạch đến sáng, ngay cả ngủ trưa cũng có thể ngủ cả canh giờ.

      Sa khi dùng xong bữa tối ở Ngự Thư Phòng, người chồn trở lại Điện Bàn Long tắm rữa, sau đó ngủ.

      qua ba ngày, vết thươn chân Tịch Tích Chi cuối cùng khỏi hoàn toàn. Rữa sạch mùi thuốc dán dính toàn thân khiến tinh thần ngay lập tức trở nên sảng khoái, bước cũng nhàng hơn.

      Ngửi mùi lông tơ móng vuốt, rất thơm, còn mùi khó ngửi như trước. Xoay vòng tại chỗ, Tịch Tích Chi rất hài lòng với tình trạng bây giờ.

      Vừa định chui vào ổ , tiếp tục cùng Chu công đánh cờ mùi nồng nặc chui vào mũi làm Tịch Tích bị sặc đến hắt xì rất to. Tiếp tục vừa chảy mũi vừa đến cái ổ. Đầu lắc lư mấy lần, mắt hoa lên bước về trước lại hắt xì kinh thiên động địa(1) cái.

      (1): Kinh thiên động địa: kinh động đến trời đất, ở đây có nghĩa là gây ra tiếng vang lớn.

      Dùng móng vuốt xoa xoa ngược lỗ mũ, Tịch Tích Chi bước nhanh lùi về đằng sau. Xem ra thể vào ổ rồi, có vẻ mùi này quá nồng, cứ hắt xì lại hắt xì, nàng thể chịu đựng nổi.

      Cung nữ thái giám sớm rời khỏi Điện Bàn Long, trong cung điện to lớn chỉ còn lại hai sinh vật là An Hoằng Hàn cùng nàng.

      Móng vuốt vỗ vỗ vào gạch ngọc trắng được lát dưới sàn nhà, vừa trơn lại lạnh, cũng thể ngủ sàn nhà được.

      Ánh mắt chợt hướng tới long sàng(2) vừa lớn vừa rộng, gối đầu chăn bông mềm mại, thu hút Tịch Tích Chi chậm rãi tới gần. An Hoằng Hàn đắp chăn nằm ngang ở giường, mí mắt đóng lại. Có lẽ bởi vì nhìn thấy đôi mắt lạnh lẽo kia nên khuôn mặt nhìn nhu hòa ít.

      (2)Long sàng: giường rồng, chuyên dành cho vua chúa.

      Nhìn khuôn mặt tuấn của , Tịch Tích Chi ngẩn người, mới lấy lại tinh thần liền tìm kiếm chỗ có thể leo lên long sàng. Kích cỡ thân thể của nàng chỉ tương đương bàn tay, chiếm được diện tích lớn.

      Chỉ cần sáng mai rời giường trước khi An Hoằng Hàn ngủ dậy thần biết quỷ hay, ai cũng thấy.

      Vịn vào cái cột ở góc giường, bốn chân Tịch Tích Chi đều dùng để bò lên , lâu sau thuận lợi leo lên long sàng. So với cái ổ dùng Noãn Ngọc(3) làm thành, long sàng mềm mại hơn gấp hai, chỉ cần nằm đó người lõm xuống.

      (3) Noãn Ngọc: loại ngọc giữ ấm, dùng để sưởi ấm cơ thể.

      Thoải mái cọ xát cái chăn, Tịch Tích Chi nằm ở bên muốn đứng dậy nữa.

      Lo lắng An Hoằng Hàn phát tồn tại của nó, Tịch Tích Chi tự giác lùi vào góc long sàng. Kéo góc chăn lên đắp vào cái bụng chổng vó lên trời của mình, an tâm ngủ. Tại sao cách An Hoằng Hàn khoảng xa như vậy? Đơn giản bởi vì con chồn nào đó hết sức nhát gan sợ An Hoằng Hàn xoay người cái đè nó thành bánh thịt.

      Mặc dù khả năng này rất nhưng cũng thể loại trừ.

      Chẳng lâu sau khi Tịch Tích Chi ngủ, trong bóng tối, đôi mắt An Hoằng Hàn đóng chặt dần dần mở ra. Miệng nhếch lên đường cong mờ, động tác cẩn thận ôm lấy con chồn , sau đó đặt ở bên cạnh mình.

      người chồn cùng gối chung cái gối đầu dựa vào rất gần, chỉ cách nhau mấy cm. Có thể nghe được ràng tiếng hít thở lẫn nhau.

      Lúc con chồn hắt xì, vẫn tỉnh. Thần kinh của rất nhạy cảm, gió thổi cỏ lay ở bên ngoài cũng bị để ý. Có lẽ giết nhiều người nên thần hồn nát thần tính, thời khắc đều lo lắng có người trả thù.

      Trong đêm đen, biết đối mặt quá bao nhiêu lần bị hành thích. Chỉ có động cơ con chồn đến gần tấm long sàng này mới đơn thuần như vậy.

      Ngày hôm sau, Lâm Ân mang theo đám cung nữ thái giám vào Điện Bàn Long phục vụ bệ hạ rời giường, nhìn thấy cảnh tượng.

      Thân thể tròn vo của con chồn dán chặt vào khuôn mặt bệ hạ, ngủ rất sâu.

      "Bệ hạ. . . . . ." Lâm Ân giọng gọi câu.

      Cặp mắt phủ kín lạnh lẽo như thường ngày chậm rãi mở ra. Đôi mắt hết sức thanh minh giống như vừa mới ngủ dậy.

      Vén chăn bông lên, An Hoằng Hàn cẩn thận dời ra ngoài, " thôi."

      Cung nữ thái giám gật mạnh đầu. . . . . . dám phát ra chút thanh nào.

      Mọi ngày giờ này, Tịch Tích Chi sớm tu luyện, nhưng chiếc giường quá mềm mại, thoải mái làm nó lại ngủ nướng trận. Mãi đến lúc An Hoằng Hàn lâm triều về, mí mắt nàng mới mơ mơ màng màng mở ra, đập vào mắt chính là khuôn mặt tuấn tú cười như cười của An Hoằng Hàn.

      "Thừa dịp trẫm ngủ say, leo lên giường trẫm, lá gan cũng ."

      Tịch Tích Chi nhanh chóng ngồi ngay ngắn, vội vàng lắc đầu, ai cũng biết lá gan nó rất . Nhìn coi vị trí nó nằm, tại sao khi tỉnh dậy, nàng ngủ giữa trung tâm giường? Chẳng lẽ trong giấc mơ, nó lăn lộn liền đến đây?

      Sợ hãi cuộn tròn thành cục, đầu từ từ hạ thấp xuống. Bị chủ nhân bắt quả tang , phải lúng túng bình thường. . . . . .

      Hai bên trầm mặc hồi lâu, An Hoằng Hàn đánh vỡ yên tĩnh, hỏi "Thích giường hay ổ hơn?"

      Ánh mắt chớp chớp khó hiểu, Tịch Tích Chi nguyên do nhìn về phía , vấn đề này còn cần hỏi sao? Giường vừa lớn vừa thoải mái, có đạo lý gì nó chọn nó. Nhưng cái ổ đó lại vô cùng đáng giá, Tịch Tích Chi cũng đồng thời nỡ bỏ.
      ruatapchay90, sesshomarin, Trâu9 others thích bài này.

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      ☆, Chương 38: Thái hậu hoăng thệ(*)

      Editor: LimCa

      (*)Hoăng thệ: nghĩa bằng từ chết, về cõi tiên.

      Do dự hồi lâu, Tịch Tích Chi như cũ lựa chọn được. . . . . .

      Cũng biết sao nhìn cái vẻ mặt do dự quyết của con chồn , An Hoằng Hàn có thể nhìn ra nó vì sao phiền lòng.

      "Nếu trẫm ban bồn Ngọc Phượng Minh cho ngươi rồi thu hồi." An Hoằng Hàn dẫn dắt từng bước dẫn con chồn vào cạm bẫy bố trí tốt, "Trả lời câu hỏi của Trẫm."

      Có loại chuyện tốt này, Tịch Tích Chi dĩ nhiên lựa chọn. . . . . . Giường! Móng vuốt chỉ hướng long sàng đằng sau rèm lụa màu vàng kim.

      Khóe miệng An Hoằng Hàn dần dần nâng lên nụ cười, "Từ nay về sau, ngươi cùng trẫm cùng nhau ngủ."

      Chung giường mà ngủ. . . . . .

      Tịch Tích Chi hề cảm thấy có gì thích hợp, nơi đó vô cùng mềm mại, ngủ rất thoải mái. Huống chi, mấy ngày gần đây, con chồn ngày càng theo thói quen càng hề cảm giác được loại xấu hổ giữa nam và nữ.

      Vui vẻ gật đầu, Tịch Tích Chi cười khép miệng.

      Nàng biết rằng cũng vì lần gật đầu ngày hôm nay dẫn đến vận mệnh càng ‘bi ai’ về sau . . . . . .

      Lại qua nửa ngày, tên thái giám vội vã xông tới từ ngoài điện, "Bệ. . . . . . Bệ hạ, thái giám cung Phượng Tường phái người tới , bệnh tình Thái hậu nguy kịch, xin bệ hạ di giá(1)."

      (1) Di giá: từ dùng cho vua chúa trong cung, ý di chuyển về nơi nào đó.

      Bệnh tình nguy kịch?

      Lúc này, An Hoằng Hàn mới nhớ tới thời hạn thuốc kia đến, bưng trà Long Tỉnh lên, từ từ uống ngụm, dò hỏi: "Bệnh tình Thái hậu như thế nào?"

      Tên thái giám kia gấp đến chảy mồ hôi lạnh ướt sũng cả người, thấy bộ dáng bệ hạ thong thả, cũng dám thúc giục, "Các thái y đều , Thái hậu sống qua tối nay."

      Tịch Tích Chi đưa miếng bánh ngọt đến môi, tiếng ‘bịch’ rơi xuống đất. Chỉ qua ba bốn ngày, Thái hậu liền phát độc rồi, có phải nhanh quá hay ? Chỉ nghe An Hoằng Hàn qua độc tính thuốc kia cực mạnh, chừng chết, ngược lại là loại giải thoát.

      "Ngươi cung Phượng Tường truyền lời, cho bọn biết, trong tay trẫm còn có chính cần xử lý, đến muộn chút." An Hoằng Hàn đặt ly trà Long Tĩnh xuống, hờ hững liếc mắt qua thái giám, xua người .

      Tịch Tích Chi từ từ quay đầu, nhìn hai con cờ trong tay An Hoằng Hàn, người chia ra sắm hai vai đánh cờ.

      Đây chính là‘ chính ’ trong miệng ?

      Mặc dù Thái hậu làm quá nhiều chuyện tán tận lương tâm(2), nhưng dẫu gì cũng là mẫu thân sinh nuôi . Từ đầu tới đuôi, khuôn mặt có chút biểu cảm, là máu lạnh tới cực điểm.

      (2) Tán tận lương tâm: hay mất hết tính người, ta thấy để nguyên hay hơn >_<

      Nếu An Hoằng Hàn còn gấp, Tịch Tích Chi nàng càng có lý do gì để gấp gáp. Chỉ là muốn nhanh chút đến cung Phượng Tường để có thể kịp gặp Thái hậu lần cuối. " thế nào, nàng chưa chắc muốn gặp ngươi."

      An Hoằng Hàn trầm ngâm nhìn con chồn , trong con ngươi thoáng cảm xúc khác thường. có đạo lý, mẹ con bọn họ coi nhau như kẻ thù, cho dù , Thái hậu chưa chắc vui mừng khi nhìn thấy bọn họ, còn bằng để nàng yên lặng rời trần gian. Quân cờ trắng rơi vào bàn cờ, thanh An Hoằng Hàn lạnh lùng vang lên lần nữa,

      "Chiếu —— tướng." Nuốt trọn ‘ tướng soái ’ quân cờ đen, An Hoằng Hàn phân phó Lâm Ân dọn dẹp bàn cờ. Chỉnh sửa vạt áo, An Hoằng Hàn ôm lấy con chồn , phủi vụn bánh ngọt mép cho nàng. "Ngồi giống ngồi, ăn như chưa ăn." An Hoằng Hàn nhíu mày, vuốt cái trán con chồn .

      Ánh mắt Tịch Tích Chi còn dừng lại ở bàn cờ, người đánh cờ có ý gì? Tại sao tìm người đánh cờ? Nhưng An Hoằng Hàn quả tốn thời gian, chỉ đánh ván cờ, dùng đến gần canh giờ. "Bãi giá cung Phượng Tường."

      Bóng đêm buông xuống, tin tắc Thái hậu sắp về cõi tiên, truyền mười, mười truyền trăm, lòng người bàng hoàng cả hoàng cung. Rất nhiều thái giám cùng cung nữ ngừng nghị luận chuyện này ở trong đáy lòng,. Mới vừa bước vào cung Phượng Tường, lỗ tai Tịch Tích Chi khẽ nâng lên, nghe được từng trận tiếng khóc. Có nữ, có nam, còn có giọng lanh lảnh của thái giám. "Bệ hạ giá lâm!"

      Lâm Ân hắng giọng hô to tiếng, trong đại điện tiếng khóc dần dần . Rất nhiều đại thần và công chúa tập trung đông đủ, nước mắt tràn trụa khóc thành hai hàng lệ. Lục Công Chúa tới trước mặt đoàn người, xoa nước mắt ở khóe mắt, "Hoàng huynh, Thái hậu người. . . . . ." Muốn lại thôi, hóa thành từng tiếng nức nở, "Hoàng huynh nén bi thương." Tịch Tích Chi rướn cổ lên nhìn vào, trong cung Phượng Tường bao phủ vẻ buồn rầu. mặt mỗi người đều rưng rưng nước mắt. . . . . .

      Nhưng nước mắt chảy có xuất phát từ thât lòng hay , Tịch Tích Chi lại biết. "Thái hậu sao?" An Hoằng Hàn trầm giọng hỏi, vẻ mặt như cũ có bất kỳ biểu cảm, tựa như chuyện này quan trọng với . lão thái y cúi đầu tiến lên, "Thứ cho vi thần bất lực, tìm ra được bệnh của Thái hậu, nhìn tính mạng Thái hậu ra lại bó tay hết cách. Thái hậu vừa mới về cõi tiên, bệ hạ có vào nhìn chút hay ?"

      Bởi vì trước khi chết chân dung Thái hậu vô cùng kinh người, bọn họ dám tự mình đem thi thể triển cho mọi người nhìn. Chuyện này liên quan đến mặt mũi hoàng gia, bọn thái y hầu người nhiều năm trong hoàng cung, ít nhiều có chút suy nghĩ. Trước khi An Hoằng Hàn chưa đến, bọn họ mực chờ đợi quyết định bệ hạ.

      "Hoàng huynh, mặc dù Thái hậu nương nương phải mẫu phi ruột thịt của Yên Nhi, nhưng Yên Nhi cũng muốn vào nhìn chút." Để tranh biểu tốt trước mặt An Hoằng Hàn, An Nhược Yên khóc lóc rối rít kéo cánh tay , hai hàng nước mắt trong suốt nằm ở gò má nàng, giảm bộ dáng thùy mị của nàng, ngược lại còn làm người ta vừa thấy có cảm giác thương tiếc. Ánh mắt An Hoằng Hàn nhanh chóng trở nên lạnh lùng, cánh tay dấu vết rút về, "Ngươi muốn vào xem như vậy vào thôi. Bất quá buổi tối mơ thấy ác mộng cũng đừng tìm trẫm khóc lóc kể lể."

      An Nhược Yên nhớ tới lời đồn đại trong hoàng cung, lòng chợt thấp thỏm, chẳng lẽ lời đồn là ? Mấy ngày gần đây có tin đồn da dẻ Thái hậu thối rữa. Ngoại trừ mấy thái y ra người nào dám đến gần Thái hậu. Trong lòng An Nhược Yên có phần lùi bước, nhưng vừa nghĩ tới Thái hậu chính là mẫu hậu ruột thịt của hoàng huynh . Nếu nàng biểu bài xích, chỉ sợ về sau hoàng huynh xa lánh nàng.

      Vì tăng thêm can đảm cho mình, An Nhược Yên : "Yên Nhi sợ." thanh yếu ớt tự ti truyền đến, mười mười hai tuổi An Vân Y cũng mở miệng hỏi: "Muội cũng có thể được ?"

      Nàng nhát gan nhìn về phía An Hoằng Hàn, ánh mắt né tránh nghiêng đầu nhìn xuống sàn.

      Tại sao lần này nhìn thấy , Tịch Tích Chi cảm giác nàng thay đổi chút? Ít nhất nàng hề núp mình ở góc nữa, dám cầu với người khác, hơn nữa đối phương còn là An Hoằng Hàn giết người chớp mắt. Kiểu thay đổi này rốt cuộc là tốt hay xấu? An Hoằng Hàn chậm rãi chuyển ánh mắt qua, xem xét kỹ mấy lần giống như quan sát vật phẩm, biết tính toán cái gì, con ngươi lóe lên nhanh chóng,

      "Hai người các ngươi đều cùng trẫm vào." Ở lúc sắp vào đại điện, đột nhiên thái y đưa tới mấy tấm khăn, "Bệ hạ, thi thể phát ra mùi hôi thối, lúc vào xin dùng khăn che miệng mũi." An Nhược Yên nhận lấy khăn cái kia trong nháy mắt, cả người chấn động, ngây ngẩn hồi lâu, dưới nhắc của thái y mới bịt miệng mũi lại đuổi theo bước chân mọi người.

      Tịch Tích Chi chính là con chồn , cho nên rất tiếc được chia cho chiếc khăn nào. Lỗ mũi nháy bén, nàng là người đầu tiên trong nháy mắt ngửi thấy mùi thối rữa. Trong dạ dày cồn cào, móng vuốt nhanh chóng nắm vào vạt áo An Hoằng Hàn, che lại cái mũi của mình. Theo ý của người nào đó, khứu giác quá tốt phải chuyện tốt. ☆,
      ruatapchay90, Andrena, minhminhle7 others thích bài này.

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 39: Ngươi có tấm lòng này là đủ rồi


      Editor: LimCa An Nhược Yên cùng An Vân Y nhìn thấy động tác của con chồn , ánh mắt lóe lên khó dò, biết trong lòng suy nghĩ gì. Càng đến gần giường lớn, mùi thối rữa càng nặng.

      Chỉ ngăn cách bằng tấm khăn thể cản được mùi thối rữa đập vào mũi. Sắc mặt An Hoằng Hàn như thường, ánh mắt lại trở nên vô cùng sâu thẳm tĩnh mịch. Mà An Nhược Yên xanh mặt, nếu phải An Hoằng Hàn nhìn sợ sớm quay đầu ra. An Vân Y vẫn lên tiếng, có điều khuôn mặt nhắn khó chịu kìm nén thành màu đỏ. Với tuổi của nàng có thể nhịn đến nước này rất tốt rồi.

      Khó chịu nhất, đau khổ nhất lại là con chồn , khứu giác nó thính hơn con người rất nhiều, khi An Hoằng Hàn tới trước giường, nó chỉ kém nước hai mắt tối sầm ngất xỉu. "Mời bệ hạ xem." Tiếng thái y truyền xuyên thấu qua chiếc khăn trở nên khàn khàn nặng nề. Ngón tay của đưa về phía chỗ giường Thái hậu ngủ, từ từ nhấc lên góc chăn bông.

      cánh tay thối rữa ra trước mắt mọi người. An Nhược Yên là người chịu nổi đầu tiên, xoay người chống tay vào cái bàn ói như điên, khuôn mặt xinh đẹp mặt sợ tới mức hoa dung thất sắc(1). (1)Hoa dung thất sắc: Hoa dung: ý chỉ phái nữ, thất sắc: khuôn mặt nhợt nhạt có màu sắc => cụm từ ý người phụ nữ sợ hãi đến khuôn mặt thay đổi biến sắc, phai màu.

      Tịch Tích Chi chỉ nhìn thoáng qua, liền che hai mắt của mình lại dám mở ra. Cánh tay khô héo ngừng lên ở trong đầu nàng. Bên tai tiếng ruồi ‘vo vo’ càng thêm nhắc nhở nàng, Thái hậu chết kinh khủng mức nào.

      Chấn tĩnh nhất vẫn là An Hoằng Hàn như cũ lộ vẻ gì, có lẽ sớm nhìn thấy qua người chết như vậy, Thái hậu cũng chỉ là người trong đó.

      Thái y chữa trị cho Thái hậu nhiều ngày nên sớm thành thói quen cảnh tượng này. Mặc dù vẫn cảm thấy ghê tởm nhưng chưa đến mức nôn ra như An Nhược Yên.

      "Bệ hạ, lần đầu tiên vi thần nhìn thấy bệnh lạ thế này. Người còn chưa chết nhưng thân thể liền bắt đầu thỗi rữa? Vi thần cùng cái thái y khác lật xem tất cả sách thuốc ở Viện Thái Y đều thể bốc thuốc đúng bệnh." Sợ An Hoằng Hàn giáng tội, mỗi giây mỗi giờ thái y đều ở biện giải cho mình.

      An Hoằng Hàn bình tĩnh ngoài dự đoán, ánh mắt từ từ thu lại từ cỗ thi thể giường, lạnh lùng ra: "Thái hậu từng là mẫu hậu nước, vì mặt mũi hoàng thất, chân dung thể công khai. Sau khi các ngươi ra ngoài phải giữ bí mật, nếu trẫm chỉ các ngươi hỏi tội."

      biết có phải là ảo giác hay , Tịch Tích Chi cảm thấy giọng An Hoằng Hàn giờ phút này lại có tiếc nuối cùng bất đắc dĩ. Len lén ngẩng đầu quan sát An Hoằng Hàn, nàng nhìn ra bất kỳ cảm xúc gì gương mặt đối phương.

      Dù sao mẫu thân chết, hơn nữa còn do chính tay giết, chắc rằng trong lòng khó tránh khỏi khó chịu. Mặc dù mọi người thường ‘ ý chí sắt đá ’, nhưng có người nào có thể vô tình đến mức ấy?

      Dường như muốn an ủi , Tịch Tích Chi chìa móng vuốt ra khẽ vuốt cánh tay An Hoằng Hàn.

      Lông mày An Hoằng Hàn hơi nhíu lại, bàn tay vuốt ve lông tơ con chồn , con chồn này lại thích suy đoán lung tung? Từ trước đến giờ, làm việc chưa bao giờ hối hận. Nhưng tấm lòng con chồn lại làm rất vui.

      Vừa vặn nhìn thấy đứng ở bên cạnh An Nhược Yên, An Hoằng Hàn nhìn nàng khen ngợi, : "Có can đảm."

      Mặc dù sắc mặt An Vân Y tái nhợt nhưng có phản ứng lớn như An Nhược Yên. Hơn nữa nàng chỉ có mười hai tuổi, đàn ông trưởng thành nhìn thấy cảnh tượng ghê tởm này cũng chịu nổi huống chi nàng chỉ là .

      An Vân Y thoáng sửng sốt mới biết hoàng huynh chuyện với nàng, ngạc nhiên nhìn An Hoằng Hàn, trong hốc mắt dần dần dâng lên hơi nước, ra nàng cũng được hoàng huynh để ý đến.

      "Tạ hoàng huynh khích lệ." An Vân Y mang theo tiếng khóc nức nở , nếu nàng cũng có thể được hoàng huynh quan tâm như Lục Hoàng Tỷ muốn nàng làm cái gì, nàng đều sẵn lòng.

      Cuộc sống bị người ta tàn nhẫn vứt bỏ trong xó xỉnh, bị người khác xa lánh, nàng chịu đủ rồi.

      Tịch Tích Chi có phần lo lắng cho Thập Tứ công chúa, ánh mắt vừa rồi làm người khác cảm giác được. . . . . . Hình như nàng làm ra quyết định vô cùng quan trọng.

      Đại thần và hoàng thân quốc thích lần lượt tiến vào hoàng cung, liếc nhìn thấy có rất nhiều dân chúng bình thường cũng đến đông đủ.

      Tư Đồ Phi Du vừa vào tới lâu, vội vã : "Bệ hạ, ngài là trụ cột nước Phong Trạch, ngàn lần nén bi thương, chớ để đau lòng quá mức."

      Tịch Tích Chi suýt nữa bị sặc nước miếng, thử hỏi con mắt nào của ông ta nhìn thấy An Hoằng Hàn đau lòng? Từ đầu đến cuối gương mặt đó chút biểu cảm, nếu phải từng thấy cười lạnh Tịch Tích Chi còn cho rằng mặt tê liệt.

      An Hoằng Hàn nhàn nhạt ừ tiếng, phân phó Lưu Phó Thanh, : "Tang Thái hậu liền giao cho Hữu Tướng Lưu làm. Nhớ làm sao trang nghiêm đừng để mất mặt hoàng gia."

      Tư Đồ Phi Du ngậm bồ hòn làm ngọt(2), nghĩ tới hai ngày nữa phải chạy tới Phong Châu chống lũ lụt mà Lưu Phó Thanh lại lo tang Thái hậu, phỏng chừng vơ được ít lợi lộc ở nơi này.

      (2)Ngậm bồ hòn làm ngọt: phải nhẫn nhục chịu cay đắng, có khổ mà dám ra, bề ngoài vẫn tỏ ra vui vẻ.

      Thái giám nhìn thấy sắc mặt An Nhược Yên tốt lắm, vội vàng sai người đỡ qua bên ngồi xuống, mở miệng liền hỏi công chúa thế nào.

      An Nhược Yên muốn trả lời, ngờ đột nhiên An Hoằng Hàn nhìn về phía nàng. Cả người rùng mình cái, nhớ tới lời hoàng huynh trong điện, nàng lập tức ngậm miệng , chỉ câu ‘ có việc gì ’.

      "Ban lệnh ra , Thái hậu hoăng thệ, toàn bộ nước Phong Trạch ăn chay ba ngày, giết mồ súc vât để bày tỏ thương tiếc đối với Thái hậu.” An Hoằng Hàn theo tục lệ, thanh vững vàng và thâm trầm truyền ràng vào lỗ tai mọi người.

      "Dạ, bệ hạ." Lâm Ân nhận mệnh, lập tức tìm người ban phát lên Hoàng bảng(3).

      (3)Hoàng bảng: nơi dán thông báo vua truyền ra báo cho dân chúng. Như tổ chức thi cử, tang lễ …

      Quần thần chen chúc trong đại điện cung Phượng Tường, mỗi người đều làm bộ làm tịch(4) giống như cha mẹ chết.

      (4)làm bộ làm tịch: nghĩa như kiểu giả vờ, dối trá

      Đầu của Tịch Tích Chi đặt tại đùi An Hoằng Hàn, bốn chân duỗi ra, con ngươi tròn vo đảo xung quanh từ đông sang tây. Buồn chán ngáp cái, cho đến khi mặt trời lặn phía tây, thị vệ đưa thi thể Thái hậu đặt vào quan tài, An Hoằng Hàn mới phân phát quần thần, chỉ phân phó nhóm người ở lại cung Phượng Tường coi chừng quan tài Thái hậu.

      Thái hậu hoăng thệ, phải trải qua nhiều trình tự mới có thể chôn cất.

      Trong mấy ngày sau đó, An Hoằng Hàn đều bận rộn công việc mỗi ngày.

      Thừa dịp An Hoằng Hàn ôm nó mang theo bên cạnh hàng ngày, Tịch Tích Chi chớp lấy thời cơ tu luyện. Lần trước Độ Kiếp thất bại, cho nàng bài học kinh nghiệm nên lần này tu luyện, nàng dám lơ là chút nào. Bước đầu tu tiên chính là Ngưng Khí, dựa vào việc hấp thụ linh khí trời đất hóa thành sở hữu của mình.

      theo ý nghĩa nào đó, động vật càng có thiên phú tu tiên hơn con người. Bởi vì bọn chúng có suy nghĩ phức tạp, chỉ cần tập trung tinh thần thành công khó. Nhưng vẫn có tinh vội vàng muốn nhanh nên thường về hướng Bàng Môn Tà Đạo(4).

      (4)Bàng Môn Tà Đạo: Bàng là bên cạnh, Môn là cửa, Tà là trái lẽ, Đạo: tôn giáo => cụm từ là chỉ chung các tôn giáo, học thuyết, phương pháp tu hành dẫn dắt con người vào con đường sai quanh co, có xu hướng trục lợi cầu danh, đạt được kết quả hơn đường chính thống.

      Mắt thấy sắc trời dần tối, Tịch Tích Chi dùng luồng linh khí khơi thông cơ thể lần cuối, chui ra từ phía sau lá cây chuối. Mặt trời tròn trịa buổi chiều như quả trứng ngỗng màu vàng, ánh nắng chiều tà chiếu lên người con chồn làm nàng như được rắc thêm lớp màu vàng óng ánh.

      "Trẫm biết ngay ngươi trốn ở chỗ này."

      An Hoằng Hàn chậm rãi bước chân đến gần, Tịch Tích Chi ngẩng đầu lên nhìn thấy thân hình cao lớn của . Ánh nắng chiều sau lưng như làm phông nền tăng thêm chói lọi cho người đàn ông này. Khuôn mặt tuấn cương nghị, khí phách lộ ra ngoài.
      Trâu, ruatapchay90, Andrena6 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :