1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Dưỡng thú thành phi - Cửu Trọng Điện (Truyện VIP LQĐ Full Đã Có eBook)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      ☆, Chương 31: Chỉ có bên cạnh ngươi, mới đúng là chỗ an toàn nhất

      Editor: LimCa

      Tiểu nương cúi đầu thấp đến sắp chạm đến cổ, kìm nén nước mắt dám khóc lên tiếng.

      Cũng do tự ti mới thúc đẩy tính cách nàng yếu đuối nhát gan. So với đám công chúa có thân phận tôn quý của bọn họ, thân thế nhà nàng kém rất lớn. Mẫu phi(1) người khác đều là con của các đại thần nhưng mẫu phi của nàng chỉ là tỳ nữ.

      (1)Mẫu phi: vừa làm mẹ vừa làm vợ vua.

      Thân phận thể do tự mình lựa chọn, Tịch Tích Chi có cảm giác cùng cảnh ngộ về điểm này, nếu nàng cũng xuyên qua thành con chồn . Cảm thấy những công chúa này chuyện bé xé ra to chẳng chút khoan dung. đám mang danh hiệu hào quanh ‘công chúa’ lại là người hẹp hòi.

      "Trong lòng chúng ta biết là được, lớn tiếng kêu la làm gì, nghĩ để hoàng huynh nghe thấy?" Lục công chúa An Nhược Yên lớn tiếng quát mắng câu, phất phất áo bào.

      Mỗi cử chỉ của nàng ta đều thể phong tình. Mặt mũi xinh đẹp như tiên tử lưu lạc nhân gian.

      "Lục. . . . . . Lục tỷ." luống cuống thầm câu.

      "Cái gì Lục tỷ, kêu Bổn cung Lục Hoàng Tỷ, nghi lễ hoàng gia ngươi học người nào vậy!" Thái độ thù địch của An Nhược Yên với tiểu nương là lớn nhất, bất kể câu nào đều nhằm châm chích bé.

      "Lục Hoàng Tỷ." bị buộc đổi cách xưng hô.

      Bên cạnh người công chúa khác tức giận : "Năm đó mẹ ngươi làm nô tỳ ở cạnh Hoa Quý Phi bị bạc đãi sao? Thế nhưng thừa dịp tiên hoàng uống rượu say, leo lên long sàng tiên hoàng. Theo lời của Bổn cung mẹ ngươi chính là biết xấu hổ."

      Hoa Quý Phi chính là mẹ đẻ Lục Công Chúa. Cũng vì nguyên nhân này, An Nhược Yên mới ghét nhất có khuôn mặt giống nữ nhân đê tiện đó.

      Rất nhiều công chúa cũng dồn dập phỉ nhổ, lỗ mũi hướng lên trời, trừng mắt nhìn .

      uất ức càng chảy nước mắt nhiều hơn, hai tay bé đặt ở sau lưng, bất động đứng nguyên tại chỗ.

      Chít chít. . . . . . Đều là công chúa sinh ra trong Hoàng thất được ?

      Có người mẹ như thế cũng phải lỗi tiểu nương. chỉ thuần túy bị liên lụy vô tội, có ai có thể lựa chọn mẫu thân của mình là hạng người gì?

      "Bớt tranh cãi , sai là do năm đó mẫu phi nhìn lầm người, nuôi con chó biết cảm ơn. Thái hậu đột nhiên mắc phải bệnh lạ, chúng ta cần thương lượng đưa lễ vật gì tới an ủi mới đúng." An Nhược Yên vừa định nhấc chân tiến vào cung điện, ai ngờ nửa đường lại ngừng lại.

      Nàng ta từ từ xoay người lại, mặt hướng con chồn tới.

      Tịch Tích Chi sợ hãi lui về đằng sau bước, xoay người lại, liền chạy như bay về sau. Nàng cũng chọc người nào chớ nhằm về phía nàng. Bốn chân phát huy ưu thế mạnh mẽ chạy về trước mặt. Chạy trốn quá nhanh, đường ầm ầm tiếng, đụng phải bắp chân của người nào đó.

      những đối phương bi thương, con chồn đau đến ngã sấp đất.

      "Chẳng qua là con chồn , có cái hiếm lạ? Ngoài các ngươi mến ngay cả hoàng huynh cũng coi là bảo bối." Đôi mắt An Nhược Yên sắc bén quét tới lui người Tịch Tích Chi, khinh thường ‘hừ’ tiếng.

      cho rằng đối phương muốn khi dễ Vân chồn, đột nhiên hoàn hồn, đứng cản ở trước mặt con chồn . Hàng năm bị người khác chèn ép cùng châm chọc, chẳng còn bao nhiêu can đảm, thân thể phát run liên tục, thanh run rẩy : "Lục Hoàng Tỷ, nó là hoàng huynh nuôi. . . . . ."

      "Chớ mang danh hiệu hoàng huynh ra dọa Bổn cung, ngươi cho rằng Bổn cung sợ sao?" Hoàng huynh sủng ái nhất muội muội chính là nàng, chỉ là con chồn , có phân lượng nặng bao nhiêu? Ở mặt nào đó có thể coi là An Nhược Yên rất kiêu ngạo.

      Tịch Tích Chi bị đụng choáng váng đầu, xác định được đông nam tây bắc. Vừa đỡ chút liền nghe thấy những lời này.

      thầm cắn răng , chờ An Hoằng Hàn nghiêm mặt xem ngươi, nhìn ngươi có sợ hay !

      Tịch Tích Chi xoa cái mông bị té của mình từ từ đứng lên. Vị Lục Công Chúa này phải kẻ dễ bắt nạt . . . . .

      "An Vân Y, ngươi tránh ra cho Bổn cung! Bổn cung chỉ muốn xem Vân chồn, ngươi khẩn trương làm gì?" An Nhược Yên cả họ cả tên , càng nhìn gương mặt đó, càng thấy vừa mắt. Đặc biệt khuôn mặt nhắn tràn đầy vẻ nhát gan sợ sệt.

      Tịch Tích Chi tin lời dối trá của nàng ta, xoa cái mông, lui về phía sau.

      Nhưng An Vân Y để tâm nhiều thế, thanh yếu ớt hỏi: " thế ?"

      "Bổn cung lừa ngươi làm gì? Chỉ là con chồn , Bổn cung mới tự hạ thấp thân phận so đo với nó." Đẩy ra thân thể thấp bé của An Vân Y, An Nhược Yên nhìn xuống con chồn từ cao, : "Cũng hơn con chồn bình thường đám lông màu lửa đỏ thôi, hoàng huynh làm gì nâng niu nó ở lòng bàn tay?"

      Mấy ngày gần đây, chuyện An Hoằng Hàn sủng ái con chồn truyền mọi người đều biết. An Nhược Yên cẩn thận nhìn mấy lần, nhìn ra chỗ gì đặc biệt. Chậm rãi ngồi xổm người xuống, muốn ôm con chồn lên, tiếp tục nghiêm túc xem xét.

      Đúng lúc này, tiếng thái giám hô to truyền đến ——"Bệ hạ giá lâm."

      Toàn bộ đám công chúa hưng phấn cúi nửa người xuống, hành lễ hướng An Hoằng Hàn, "Tham kiến hoàng huynh."

      An Hoằng Hàn tùy ý đáp tiếng, "Bình thân."

      Sau khi hai tiểu cung nữ theo con chồn , trông thấy tình bất thường, thừa dịp mọi người để ý, chạy về điện Bàn Long bẩm báo cho bệ hạ. may đúng lúc nguy cấp chạy tới. Ngộ nhỡ con chồn gặp nguy hiểm gì, các nàng gánh vác nổi.

      "Sao hoàng huynh có thời gian rảnh rỗi đến cung Yên Vưu?” Sắc mặt An Nhược Yên nhanh chóng thay đổi dịu dàng hỏi. Nụ cười thản nhiên luôn mặt nàng càng tăng thêm phong thái nàng ta.

      Nhưng An Hoằng Hàn ngoảnh mặt làm ngơ thẳng tới bên cạnh con chồn oomcon chồm nghịch ngợm kia vào trong ngực, "Trẫm chỉ đến tìm nó." Ánh mắt đặt ở người mười mấy vị công chúa, nhíu mày, "Các ngươi tụ tập ở đây làm gì?"

      An Nhược Yên vừa định trả lời, chẳng ngờ có thanh ruồi muỗi tranh trước nàng : "Lục Hoàng Tỷ phân phó bọn muội tới đây để cùng nhau thương lượng đưa tặng thuốc bổ gì cho Thái hậu bồi bổ thân thể."

      "Thái Y Viện thiếu gì thuốc? cần các ngươi quan tâm chuyện này, đứng ở cung điện chính mình là được." thanh lạnh lẽo thấm khí lạnh truyền vào trong lỗ tai mọi người.

      An Vân Y chỉ vô tình trả lời, thanh bé, ngờ An Hoằng Hàn nghe thấy. Nàng mím chặt môi ngẩng đầu lên, đây là lần đầu tiên nàng chuyện cùng hoàng huynh. Trong lòng nàng, An Hoằng Hàn giống như thần linh thể khát vọng.

      Lần đầu tiên có thể mặt đối mặt đứng cùng hoàng huynh, nàng mừng rỡ như điên, khóe miệng nở nụ cười.

      Nếu như. . . . . . Nếu như nàng có thể giống như Lục Hoàng Tỷ được hoàng huynh sủng ái, tốt biết bao?

      Thấy nguy hiểm bị giải trừ, Tịch Tích Chi thở ra hơi. Tại sao nàng có cảm giác. . . . . . Trừ ở bên cạnh An Hoằng Hàn là an toàn, còn lại địa phương khác đều tràn đầy nguy hiểm?

      Suy cho cùng vẫn là thân thể nàng quá yếu đuối. Khiến cho nàng sinh ra cảm giác nguy hiểm chưa từng có trước nay, chỉ có nam nhân cường đại như An Hoằng Hàn mới đủ để bảo vệ nàng. Nếu ở hoàng cung ăn tươi nuốt sống, cái mạng của mình nhất định sống lâu.

      Về sau nhất định phải chăm chỉ nịnh bợ người đàn ông này, cố gắng làm vui lòng. . . . . .

      Bị người khác vượt lên trước bước trả lời, An Nhược Yên giận đến xiết chặt vạt áo, căm phẫn liếc An Vân Y cái.

      hai bước về trước, An Nhược Yên cố giả bộ thân mật kéo lấy áo bào An Hoằng Hàn, nũng nịu lắc lắc, "Hoàng huynh đến đây rồi, bằng ở lại cung Yên Vưu dùng bữa?"

      An Hoằng Hàn khẽ cau mày, có vẻ mất kiên nhẫn, "Các ngươi ăn , trẫm về trước điện Bàn Long."

      dấu vết rút cánh tay về, An Hoằng Hàn ôm con chồn , mang theo đám cung nữ thái giám rời .

      ------ lời ngoài lề ------

      Thập Tứ công chúa, về sau xảy ra lần lột xác biến đổi mới. . . . . .
      ruatapchay90, sesshomarin, susu6 others thích bài này.

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      ☆, Chương 32: nhịn đau bỏ những thứ thích để bày tỏ tâm ý

      Editor: LimCa

      Nhìn tơ lụa trong tay dần dần bị lấy ra, sắc mặt An Nhược Yên từ từ trở nên trầm. Người đời đều hoàng huynh sủng ái nàng, nhưng người nào biết được tình trong đấy?

      Hoàng huynh sủng ái nàng, nuông chiều nàng quả là có thực. Chỉ cần đồ nàng thích, hoàng huynh thỏa mãn nàng trước. Nhưng thái độ hoàng huynh đối với nàng vẫn lạnh lùng như vừa rồi, đôi con ngươi đen nhánh kia mang theo bất kỳ tình cảm, trừ xa cách ở ngoài nhìn đến cái gì.

      Có lúc nàng nghĩ rốt cuộc nguyên nhân hoàng huynh sủng ái nàng như thế là gì? Chẳng lẽ nuôi nàng như nuôi con sủng vật. Chỉ cần nàng ngoan ngoãn sống ở trong hoàng cung, đoàng hoàng làm công chúa, liền bỏ mặc chuyện gì cũng quan tâm.

      Đứng ở ngoài, công chúa An Nhược Yên ao ước có thể thân mật làm nũng với An Hoằng Hàn như thế.

      Từng đôi mắt dõi theo bóng lưng An Hoằng Hàn dần rời khỏi. . . . . . Mỗi người đều chờ đợi được hoàng huynh nhìn đến.

      Cái đầu đầy lông thò ra khỏi khuỷu tay An Hoằng Hàn, Tịch Tích Chi nhìn đám công chúa phía sau dần lại cho đến khi biến mất thấy gì nữa mới chậm rãi thở phào nhõm. Móng vuốt nắm chặt vạt áo An Hoằng Hàn, càng cảm thấy tốt hơn.

      "Về sau ít để ý đến đám công chúa kia." thanh dao động lạnh lùng truyền từ xuống.

      Tịch Tích Chi ngẩng đầu lên, ngước nhìn , cần nhắc, Tịch Tích Chi cũng thành trêu chọc họ.

      Trong đám công chúa kia, Lục Công Chúa lợi hại nhất, chỉ là thủ lĩnh bọn họ, hơn nữa còn có thủ đoạn.

      Tịch Tích Chi vẫn muốn sống thêm mấy năm, vì lo nghĩ mạng nên việc dựa vào cây to An Hoằng Hàn này vô cùng quan trọng!

      Bọn họ vừa bước vào điện Bàn Long, thanh quen thuộc lanh lảnh chui vào lỗ tai bọn họ.

      "Bệ hạ, bữa trưa chuẩn bị tốt, có dùng bữa ngay ?" Lâm Ân mang theo thân bị thương, lại trở về chức vụ cũ. Sắc mặt vẫn tái nhợt, chuyện cũng suy yếu hơn so trước kia, lúc bộ khập khễnh, chắc hẳn vết thương mông còn chưa lành hết.

      Nhớ tới vị đại thúc này lần trước câu ‘ làm cái khăn quàng cổ vẫn đủ ’, Tịch Tích Chi khẽ cắn răng, thầm mắng tiếng ‘ đáng đời ’. Đây chính là kết quả thấy chết cứu . . . . . .

      "Ân." Thản nhiên đáp lại câu, An Hoằng Hàn ngồi vào ghế, sau đó hỏi "Chuyện phân phó các ngươi điều tra làm như thế nào?"

      Tịch Tích Chi bị đặt lên bàn, nhìn bàn lớn món ăn ngon, đôi mắt dừng ở món gà quay vàng ruộm. Tịch Tích Chi sợ mình kiềm chế được chảy nước miếng, cổ họng cố gắng nuốt mấy cái, cầm móng vuốt lau miệng chờ đợi. Thấy mười mấy tên cung nữ thái giám đứng bốn phía, Tịch Tích Chi hơi ngồi ngay ngắn đợi đúng giờ.

      Bị nhiều cặp mắt nhìn chằm chằm như vậy muốn ăn vụng cũng khó.

      Lâm Ân để món ăn cuối cùng xuống, cúi đầu bẩm báo : " tra ra được, ngày đó những người cùng Thái hậu đến Ngự Hoa Viên còn có năm vị phi tần. Dựa vào lời khai của hai người thái dám, họ đều có phần tham gia ức hiếp Vân chồn."

      Thân thể bé của Tịch Tích Chi thoáng lung lay lại ngồi vững. Nháy mắt vài cái, An Hoằng Hàn định báo thù cho nàng?

      Ngón tay gõ mặt bàn, thanh ‘thùng thùng’ thu hút tràn ngập quang quẩn trong đại điện.

      Chỉ nghe An Hoằng Hàn : "Mang toàn bộ năm tên phi tần kia đưa vào lãnh cung. Về phần hai người thái giám kia. . . . . ." An Hoằng Hàn lạnh lùng liếc mắt, "Theo quy củ cũ làm."

      Quy củ cũ? Tịch Tích Chi buồn bực suy tư, vậy trừng phạt như thế nào?

      Tò mò kêu lên hai tiếng, ‘chít chít’. . . . . .

      "Chuyện đó tốt nhất ngươi nên biết." An Hoằng Hàn đưa tay vuốt ve thuận lông con chồn , con chồn sống ở trong hoàng cung, lòng dạ nhất định tàn nhẫn. Nhưng đồng thời An Hoằng Hàn vẫn hi vọng trong lòng nàng có thể cất giữ góc sạch .

      Có thể làm cho nàng bớt tiếp xúc bầu khí vẩn đục trong hoàng cung cố gắng ít tiếp xúc.

      mặt khác của mình cũng phải đẹp đẽ như vậy . . . . . .

      Tịch Tích Chi truy hỏi đến cùng, bởi vì khuôn mặt lạnh lùng của An Hoằng Hàn tăng thêm vẻ rối rắm làm nó suy nghĩ ra.

      "Dùng bữa." Hai chữ, khí thế lộ ra làm người ta thể phản bác.

      Ở đời Tịch Tích Chi thích nhất ba chuyện, chính là Ăn, Uống, Ngủ, mọi thứ đều đầy đủ làm mặt mày nàng hớn hở. Nhìn đầy bàn thức ăn mùi vị hấp dẫn, ánh mắt híp lại thành đường.

      An Hoằng Hàn nhìn bộ dạng nàng vui vẻ, cũng theo đó nở nụ cười. dễ dàng thỏa mãn. . . . . . So với đám người chỉ biết tranh đoạt quyền thế mà , con chồn sạch giống như tờ giấy trắng.

      Có lẽ vì nguyên nhân đó, An Hoằng Hàn mới lưu nó ở bên người. Nhìn từng hành động của con chồn cũng khiến nở nụ cười lòng. An Hoằng Hàn chống cằm, ánh mắt hẹp dài hơi cong lên, ai phải bảo bối chứ?

      Nhanh nhẹn, Tịch Tích Chi xông thẳng hướng con gà quay kia. Đùi gà thơm mềm xốp giòn vẫy gọi nó từ xa.

      Hai cái móng vuốt giữ lấy đùi gà, dùng sức kéo. Bởi vì hơi sức yếu nên lần đầu tiên kéo xuống được. Hoàn toàn bất đắc dĩ, Tịch Tích Chi thể làm gì khác đành dùng hai con chân sau đạp thân gà, hai móng trước cố gắng rút đùi gà ra. Rút nhiều lần làm toàn thân nàng đều dính mỡ đông, rốt cuộc kéo xuống được.

      Đám cung nữ thái giám xung quanh đều cúi đầu cười trộm.

      Tịch Tích Chi giống như chưa tỉnh, trong mắt chỉ có cái chân gà ngoài giòn trong mềm. Tịch Tích Chi cúi người xuống, chuẩn bị cắn cái xuống, đột nhiên tất cả động tác dừng lại.

      An Hoằng Hàn nghĩ rằng hợp khẩu vị con chồn , cau mày hỏi " thích ăn?"

      Nhưng vừa rồi còn bộ dạng say mê cuồng nhiệt. . . . . .

      Tịch Tích Chi lắc lắc đầu , ngự trù làm rất ngon, làm sao có thể hợp khẩu vị? Nó cũng kén ăn.

      Vì cố gắng lấy lòng vị chủ nhân này, Tịch Tích Chi nghĩ lát, cuối cùng quyết định. . . . . . Nhịn đau bỏ những thứ thích để bày tỏ tâm ý.

      Tịch Tích Chi đem đùi gà, đẩy tới trước mặt An Hoằng Hàn nhưng khoảng cách rất xa. Bàn cơm trong Điện Bàn Long bàn cơm so với trong ngự thư phòng ước chừng lớn hơn gấp hai lần. Mà ở chính giữa còn rất nhiều đĩa thức ăn ngăn cách, phỏng chừng đợi nàng đẩy tới đầu bên kia đùi gà cũng lạnh.

      Dùng móng vuốt nâng lên lại bất tiện. Móng vuốt nâng đùi gà , vậy nó đường thế nào?

      Móng vuốt dính đầy dầu mỡ gãi gãi đầu, trong đầu Tịch Tích Chi bỗng phát sáng, cong người xuống dùng miệng ngậm khối đùi gà kia, hào hứng hướng phía An Hoằng Hàn chạy.

      Trải qua phen con chồn kéo mạnh rút ra, con gà quay kia sớm thay đổi hoàn toàn, khiến người ta chẳng hề thèm ăn.

      Bát ngọc trước mặt An Hoằng Hàn còn chưa có xới cơm cho nên trống . Tịch Tích Chi đứng trước bát, miệng buông lỏng, đùi gà liền rơi vào trong bát.

      Thái giám cung nữ trợn to hai mắt, đùi gà kia bị con chồn vừa giật vừa cắn dính nước miếng của nó, ai còn muốn ăn? Ngay cả bọn họ đều cảm thấy bẩn thỉu huống chi bệ hạ.

      Quả nhiên, trong nháy mắt phản ứng đầu tiên của An Hoằng Hàn là nhăn mày, gương mặt cơ hồ vạch đen.

      "Cho trẫm sao?" biết nên cảm thấy vui mừng hay là tức giận. . . . . .

      Đùi gà bị hàm răng con chồn cắn rách da, nhìn qua còn có thể dấu răng phía .

      Dường như nàng lại làm sai việc rồi à? Tịch Tích Chi nhìn nét mặt của mọi người, lúng túng sững sờ ở tại chỗ. Ngươi ăn thhif thôi cùng lắm nàng ăn. Đưa móng vuốt hướng vào trong bát, ý định đoạt lại đùi gà.

      Còn chưa đụng tới, cái bát đột nhiên dời khỏi vị trí, bị An Hoằng Hàn nâng cao quá đỉnh đầu nàng.

      "Đồ cho trẫm, tại sao còn có thể thu hồi?" An Hoằng Hàn suy nghĩ chuyện về cái đùi gà trong bát như thế nào.

      Nếu như ăn, nhìn thấy dáng vẻ tức giận của con chồn An Hoằng Hàn cũng thể vui mừng nổi.

      Đôi mắt Tịch Tích Chi nhất thời trở nên sáng láng, ‘chít chít’. . . . . . [Chính là cho ngươi ăn].

      Lấy lòng ngươi hữu dụng hơn so với lấy lòng kẻ khác. Nghĩ muốn làm mưa làm gió trong hoàng cung phải chính là dựa vào việc nịnh bợ người.

      Ở dưới ánh mắt mong đợi của con chồn , An Hoằng Hàn nhắm mắt, cầm lên đùi gà kia, cắn. . . . . .

      Nhai kỹ miếng thịt gà thơm mềm xốp giòn, thấy con chồn vui đến kêu loạn ‘chít chít’, An Hoằng Hàn ăn vào chẳng thấy chút cảm giác bài xích nào.

      Cung nữ thái giám lần nữa cảm nhận chân thực. . . . . . Đây là bệ hạ mà bọn họ sợ hãi sao? Vân chồn đưa đùi gà để bệ hạ ăn, ngài liền ăn? Hơn nữa đùi gà kia còn dính qua nước miếng con chồn .

      Tịch Tích Chi chạy về bên cạnh đùi gà còn lại, tiếp tục cuộc chiến lớn giữa Chồn và Gà. Kéo xuống cái đùi gà khác, ăn say sưa ngon lành.

      Vốn bộ lông trắng noãn, giờ dính bên này khối bên kia khối mỡ đông, nhìn bộ dạng rất chi tức cười.
      ruatapchay90, sesshomarin, minhminhle9 others thích bài này.

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      ☆, Chương 33: Cái chuyện gì mới tính là việc lớn?

      Editor: LimCa

      Sức ăn của Tịch Tích Chi lớn, gặm hết cái đùi gà bụng liền trướng phình lên. Ngồi liệt ở bàn, hai cái móng vuốt vỗ vỗ bụng tròn to, đánh ‘ợ’ tiếng vang dội, mắt khẽ híp, bộ dáng thỏa mãn sau khi ăn uống no say.

      Nhìn thấy cái ly trước mặt An Hoằng Hàn, Tịch Tích Chi chút nghĩ ngợi chạy qua, cúi đầu đưa đầu lưỡi vào trong bát.

      Trong nháy mắt đụng vào ‘nước’, đầu lưỡi Tịch Tích Chi thoáng tê rần, vị cay xè tràn đầy khoang miệng của nàng. Là rượu. . . . . . phải nước.

      So với rượu lần đó dạ yến uống càng ngon, hương thơm càng thuần mát. thầm chú ý An Hoằng Hàn chút, phát tức giận, Tịch Tích Chi nhanh chóng uống nhiều mấy hớp cho đến khi ly rượu thấy đáy.

      Hoàng cung hổ là hoàng cung a, chỉ có món ăn ngon đến rượu cũng thơm mát tinh khiết hạng nhất . . . . .

      "Ngươi thích uống rượu sao?" An Hoằng Hàn chê toàn thân con chồn mỡ đông, bắt lấy nó, nâng niu trong tay.

      Tịch Tích Chi thuận thế liền nằm trong lòng bàn tay , ly rượu thực đủ để uống say, nhưng đầu mông lung, nặng trĩu. Nghe câu hỏi An Hoằng Hàn, nó mơ màng lắc đầu giống như kiểu gật đầu, lặp lặp lại mấy lần.

      "Lâm Ân." Khóe miệng An Hoằng Hàn giơ lên khó hiểu đường cong thoáng nét thú vị, giọng hai câu ở bên tai Lâm Ân.

      "Nô tài làm ngay." Lâm Ân nhìn hai mắt con chồn , bất đắc dĩ thở dài, sau đó liền ra ngoài.

      Cả người con chồn dầu mỡ nhầy nhầy, An Hoằng Hàn dám ôm nó vào trong ngực để tránh làm bẩn long bào. Hai tay dâng nó, An Hoằng Hàn từng bước tiến về phía ao trì, đứng ở bên cạnh ao, tay An Hoằng Hàn nâng con chồn , tay nhàng tẩy mỡ đông khắp người nàng.

      Từ khi nào An Hoằng Hàn có tính tình nhẫn nại nuôi dưỡng quá con sủng vật? Ngay cả người còn chưa thấy được được quan tâm.

      Phân phó tiểu Tuân tử lấy ra dược cao, An Hoằng Hàn tỉ mỉ bôi thuốc cho con chồn . Mà con vật cả ngày chỉ biết gây kia sớm mơ màng ngủ. Nằm ở trong ngực An Hoằng Hàn, mặc cho đối phương xử trí.

      Tịch Tích Chi phảng phất có cảm giác vật gì đó ngừng vỗ về chơi đùa toàn thân nàng. Nhưng mí mắt nặng muốn chết, dù thế nào cũng mở ra được. Bất đắc dĩ, nàng đành lười chống cự, ngáy ‘o o’ đánh cờ cùng Chu công.

      biết có phải do tác dụng chậm sau đó của rượu hay , đợi Tịch Tích Chi tỉnh lại lần nữa, trời gần tối.

      Ngáp hai cái, Tịch Tích Chi chậm rãi đứng lên từ đùi An Hoằng Hàn. Lúc này, bọn họ sớm thay đổi vị trí, ở tại Ngự Thư Phòng. An Hoằng Hàn xử lý công vụ, biết bị ưu phiền gì mà đôi mày kiếm nhíu chặt vào cùng chỗ.

      nghĩ học có lông mày như đám đạo sĩ cũng giống được. Tất cả đám đạo sĩ kiêu ngạo đều là những lão già. Còn đẹp trai hơn nhiều so với bọn đạo sĩ đó.

      Phát con chồn tỉnh, An Hoằng Hàn vuốt ve bộ lông của nó, sau đó ngẩng đầu lên : "Lâm Ân, gọi mấy lão nhân bộ Hộ tới cho trẫm."

      Nghe thấy thanh này, Lâm Ân biết bệ hạ tức giận. Mấy đại thần đoán chừng có quả đắng ăn.

      "Dạ, nô tài ngay." Lâm Ân khập khễnh ra ngoài.

      An Hoằng Hàn cầm xấp tấu chương trong tay, trong mắt nổi lên ý lạnh.

      Vừa tỉnh lại nhìn thấy bộ mặt An Hoằng Hàn thối như vậy, Tịch Tích Chi chép chép miệng. Ánh mắt dừng lại ở chồng tấu chương lên, chẳng lẽ nước Phong Trạch xảy ra vấn đề? Chỉ tiếc mình xem hiểu những văn tự kia, nếu cũng có thể suy nghĩ biện pháp cho .

      Sắc trời gần về đêm, các đại thần bộ Hộ sớm về nhà nghỉ ngơi, đột nhiên nghe bệ hạ muốn triệu kiến bọn họ, hoảng sợ lập tức mặc quan phục(1) vào, chạy như bay đến hoàng cung.

      (1) Quan phục: trang phục dành cho người làm quan.

      Bọn họ vội vã tới ngoài cửa ngự thư phòng, được Lâm Ân dẫn vào.

      Lâm Ân vừa vừa khuyên : "Mấy vị đại thần nên có chừng mực, nô tài xem chừng sắc mặt bệ hạ tốt lắm đâu."

      Mấy vị đại thần sợ tới mức dừng bước, xoa chút mồ hôi trán. Bọn họ chạy mạch tới, dám nghỉ ngơi, bây giờ đầu đầy mồ hôi hột, thấm ướt cả lưng.

      "Đa tạ tổng quản Lâm nhắc nhở, chúng ta nhất định cẩn thận ứng phó." Tính khí bệ hạ ở toàn bộ triều đình có người nào biết?

      Đều gần vua như gần cọp, bọn họ nhận bổng lộc triều đình, làm việc vì triều đình. Nhất định là bệ hạ nhìn thấy tấu chương mà bọn họ trình lên, mới nóng nảy như vậy.

      "Trái lại tới rất nhanh." An Hoằng Hàn giơ tay lên, toàn bộ tấu chương ném hướng hướng ba vị đại thần.

      Bọn họ dám né tránh, mặc cho tấu chương nện ở mặt, dám phát ra lời oán giận nào.

      "Cầu xin bệ hạ thứ tội." Ba gã đại thần quỳ xuống, chân tay áp sát, dập đầu xuống mặt đất.

      "Trẫm phong các ngươi làm quan, phải để các ngươi ăn ngồi rồi! Nhìn xem sản lượng lương thực năm nay, thế nhưng thấp gần nửa so năm trước! Các ngươi đều làm cái gì, muốn đầu nữa, trẫm thành toàn các ngươi." An Hoằng Hàn giận dữ , cặp mắt bốc lên lửa giận, nheo mắt quan sát ba người.

      Chân tay ba vị đại thần càng nằm rạp xuống hơn, thân thể còn hơi run rẩy.

      Tịch Tích Chi cũng bị tiếng quát giận dữ của An Hoằng Hàn dọa sợ co lại thân thể. Vị chủ nhân này mới đúng là nhân vật đáng sợ nhất !

      "Hồi. . . . . . Hồi bẩm bệ hạ, năm nay Phong Châu gặp lũ lụt nên đến hạt thóc cũng thu được, vì vậy sản lượng lương thực mới thấp xuống gần nửa." Vị đại thần quỳ ở giữa run rẩy .

      Ba người bọn họ đều là lão quan viên trong triều đình, làm việc tương đối nghiêm túc có trách nhiệm. Vài năm qua sản lượng thu hoạch lương thực ở Phong Châu đều cao nhất, năm nay biết xảy ra chuyện gì, đột nhiên nước lũ dâng lên làm ngập toàn bộ ruộng đất.

      An Hoằng Hàn đập tay xuống bàn, "Nước lũ dâng liền tu sửa đê điều."

      "Bệ hạ, vi thần như vậy với phủ nha Phong Châu, nhưng bọn họ hồi . . . . . . bất kể tu sửa nhiều lần, đê điều cũng đột nhiên sụp xuống." Chuyện này ra, cũng rất kì quái.

      Từ nhiều năm trước đến nay, Phong Châu mưa thuận gió hòa, năm nay tương đối nhiều tai ương. Bởi vì nước lũ tràn lan, cuộc sống của rất nhiều dân chúng Phong Châu khổ thể tả. Nông dân nghèo có lương thực sống tạm bợ, đều xa xứ, tha hương rồi.

      Lông mày An Hoằng Hàn lần nữa nhíu lại, tức giận tiêu tán ít, ngược lại biến thành khổ não.

      Tịch Tích Chi nghe đến đó, theo đó cũng cảm thán. . . . . . Loài người đứng trước thiên tai bệnh tật luôn bất lực như thế. Hồi tưởng lại lời của vị cựu thần kia, trong đầu Tịch Tích Chi nảy ra suy đoán lớn mật, nhưng lâu sau liền phủ nhận nó.

      Chắc phải thế. . . . . .

      Tai nạn là chuyện rất bình thường. Nếu giống như nàng nghĩ chuyện liền thành lớn.

      "Chuyện quan trọng như vậy, vì sao bẩm báo?" An Hoằng Hàn trầm giọng làm người ta đoán ra tâm tư của .

      Trừ bên ngoài lông mày nhíu chặt vẻ mặt An Hoằng Hàn lạnh lùng chút thay đổi.

      Ba vị đại thần phía dưới nhất thời tay chân luống cuống, ấp úng ra lời.

      " , trẫm liền cắt đầu lưỡi của các ngươi để cho các ngươi về sau có miệng cũng thể ." An Hoằng Hàn gõ xuống bàn có tiết tấu, nhếch miệng lộ ra chút châm chọc.

      Thân thể ba vị đại thần run rẩy, cựu thần bên trái chịu nổi uy áp An Hoằng Hàn phóng ra là người thứ nhất mở miệng : "Hồi bẩm bệ hạ, là đại nhân Tư Đồ phân phó chúng ta, loại chuyện này nên bẩm báo bệ hạ, làm phiền bệ hạ nghỉ ngơi."

      An Hoằng Hàn vỗ bàn mạnh cái, nổi giận lớn tiếng : "Chuyện ! Hạt thóc ở Phong Châu thu được, dân tị nạn trôi giạt khắp nơi, đây là chuyện ? Như vậy các ngươi trẫm nghe, loại chuyện gì mới tính là việc lớn!"

      "Bệ hạ bớt giận." Ba vị đại thần vẫn cúi đầu, dám nâng lên. Nghe An Hoằng Hàn lại lần rống giận, tim nhảy tới cổ họng.

      Đều do bọn họ tin lời của Tư Đồ Tả mới che giấu chuyện tình này. Nếu lúc trước bẩm báo bệ hạ giờ bị bị bệ hạ hỏi tội.

      "Bớt giận? Trẫm lấy cái gì bớt giận! Trẫm xem mỗi người các ngươi đều muốn được tước mũ ô sa(1) rồi." An Hoằng Hàn nheo mắt, cả người toát ra khí thế lạnh lùng.
      (1) Tước mũ ô sa: làm quan

      Tịch Tích Chi cách gần nhất cho nên cảm nhận được đầu tiên. Móng vuốt vỗ nhè cánh tay , hi vọng bình tĩnh trở lại.

      Nhận được ý tốt của con chồn , ánh mắt lạnh lẽo của An Hoằng Hàn chiếu sáng về phía nó, ngón tay nhàng thuận lông cho nó. Ngừng lại cơn giận của mình, An Hoằng Hàn lạnh lẽo : "Tốt nhất các ngươi cho trẫm cái giải thích, trước buổi lâm triều ngày mai bàn bạc phương pháp hữu dụng để giải quyết chuyện này, nếu các ngươi có thể trước xuống gặp tiên hoàng."

      Ba vị đại thần khúm núm dập đầu, "Vi thần chắc chắn dốc hết toàn lực sửa chữa."

      "Cút ra ngoài." An Hoằng Hàn hề nhìn thêm bọn họ lần.
      ruatapchay90, sesshomarin, Trâu7 others thích bài này.

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      ☆, Chương 34: Làm càn gây chuyện tạo ra rắc rối

      Editor: LimCa

      Ba gã đại thần chạy trối chết, nhìn bóng lưng họ rất chật vật.

      Cho dù An Hoằng Hàn tàn bạo vô tình nhưng thể phủ nhận, vị hoàng đế tốt, nếu sao phải hết lòng hết dạ cai quản nước Phong Trạch.

      Tịch Tích Chi vỗ vỗ vào mu bàn tay tựa như an ủi, đệm thịt (1) mềm nhũn màu hồng nhàng chạm vào da An Hoằng Hàn.

      (1) Đệm thịt: phần thịt giữa chân của động vật, mềm mềm.

      Đệm thịt vừa mềm vừa nóng, độ co dãn vô cùng tốt. An Hoằng Hàn để ý con chồn giãy giụa, bắt được móng của nó, xấu xa trọc trọc vào đêm thịt mềm nhũn của con chồn .

      "Đừng dùng ánh mắt như vậy nhìn trẫm, trẫm cần an ủi." người con chồn chơi chán, mặc dù con chồn kia do bị ép buộc.

      Chít chít. . . . . . Tịch Tích Chi ngừng vùng vẫy muốn rụt lại móng vuốt, nàng thành đồ chơi cho kẻ khác. Ai người tốt được báo đáp? phải đều bừa sao?

      Giãy giụa đến còn hơi sức, Tịch Tích Chi bị người nào đó ôm trở về Điện Bàn Long, sau đó đặt vào ổ , được đắp kín chăn tơ lụa.

      Tư thế ngủ mỗi tối của Tịch Tích Chi đều giống nhau là tứ chi duỗi thẳng. Cho nên đám cung nữ thái giám kia nhìn thấy cũng nhịn được giọng cười thầm. Ngay cả núi băng ngàn năm An Hoằng Hàn cũng có lúc khóe miệng nhếch lên bật cười.

      Tịch Tích Chi có để ý ánh mắt bọn họ, cái mũi hít hơi dọc theo chăn bông. mùi thuốc nồng nặc bay quanh lỗ mũi làm nó nhịn được hắt xì. Bởi vì mỗi ngày con chồn đều được bôi thuốc đến hôm sau mới được tắm sạch. Vì vậy khi nó chui vào ổ ngủ, tránh khỏi mang mùi vị thuốc mỡ người lau lên chăn bông.

      Nghĩ như thế, Tịch Tích Chi nghiêng đầu , ánh mắt nhìn long sàng. An Hoằng Hàn ôm nó cả ngày, biết có dính phải mùi thuốc mỡ này ?

      Nhất định dính vào, nhất định do mình ngửi mùi này thời gian dài nên biết được.

      Cố nén mùi thuốc gay mũi, Tịch Tích Chi trằn trọc trở mình ngủ giấc, sáng sớm ngày hôm sau, Tịch Tích Chi hé đôi mắt , nhảy khỏi chăn ấm, chạy đến ngồi trước cái bát đặt bên cạnh. Cái bát đó đựng nước để mỗi khi khát nước nó có thể tự đến uống.

      Mơ màng thè lưỡi liếm hai cái, chép chép miệng. . . . . . Tại sao lại là vị cay xè?

      Con chồn tức khắc mở to mắt, ngửi ngửi ‘ nước ’ trong bát, mùi rượu nồng nặc!

      Thấy hai lần trước có uống bao nhiêu giọt rượu nàng say đến bất tỉnh nhân . Lần này Tịch Tích Chi dám uống nhiều, chỉ liếm ngụm để giải khát. May nhờ phẩm chất của nó luôn rất tốt, sau khi uống rượu say chỉ ngủ, hề say khướt khắp nơi. Nếu mất hết thể diện.

      Chít chít. . . . . . Tịch Tích Chi kêu hai tiếng với Lâm Ân, móng vuốt chỉ vào bát rượu. Muốn , các ngươi mang nhầm rồi, nàng muốn uống nước chứ phải rượu.

      Khóe miệng Lâm Ân cứng ngắc giật giật, khom mình cúi người : "Chẳng lẽ ngươi quên mất? Hôm qua bệ hạ hỏi ngươi, có phải thích uống rượu , ngươi thẳng thừng gật đầu. Vì vậy bệ hạ phân phó rồi, đổi hết đồ uống của ngươi thành rượu ngon lâu năm.”

      Những lời này giống như tia sấm sét giữa bầu trời quang đãng, đánh trúng đầu Tịch Tích Chi. Nàng. . . . . . Lúc nào qua lời này?

      ‘Chít chít’. . . . . . Tịch Tích Chi nghi ngờ kêu Lâm Ân. Nàng cũng phải sâu rượu, thỉnh thoảng uống lần được, nếu ngày ngày uống..., chẳng lẽ nàng phải học phật Di Lặc, ngày ngày ngủ ngon?

      Nước. . . . . . Nước. . . . . .

      Thấy Lâm Ân thờ ơ hờ hững, Tịch Tích Chi chơi xấu lăn lộn mặt đất. Lăn hồi sang bên trái đụng vào tường dừng lại, rồi ngoặt sang chỗ khác tiếp tục lăn hướng bên phải, đụng vào bình hoa. . . . . .

      Tường cố định, mặc cho Tịch Tích Chi đụng vào cũng chút nào dịch chuyển. Nhưng bình hoa khác hẳn, thân thể bé của Tịch Tích Chi vừa đụng vào, bình hoa lung lay vài cái, ‘bịch’ tiếng, ngã ra phía sau.

      "A!" Mấy tên cung nữ nhìn thấy màn này, hoảng sợ hét lên chói tai.

      Đôi mắt Lâm Ân đột nhiên mở to, khóe mắt như rách ra, vội vàng chạy tới phía bên kia. Bình hoa vỡ quan trọng, ngộ nhỡ nện vào con chồn , đầu của bọn họ lại bị khảo nghiệm sống chết. vất vả nhặt được mạng từ Quỷ Môn quan trở về, còn chưa sống được mấy ngày liền bị con chồn này hại chết.

      người nhanh hơn so với Lâm Ân, gần như trong nháy mắt bình hoa rơi xuống đất, An Hoằng Hàn thình lình chạy như bay đến, bắt nâng con chồn nghịch ngợm kia lên.

      Choang. . . . . . Bình hoa cao mét vỡ vụn.

      Vài mảnh vụn lớn văng lên cao hơn thước, xẹt qua mu bàn tay An Hoằng Hàn. Từng giọt máu tươi rơi xuống sàn nhà bạch ngọc như bông hoa sáng lạn dần dần nở rộ.

      Tịch Tích Chi trợn tròn mắt, nhìn màu đỏ tươi kia, đầu óc mất khả năng suy nghĩ.

      "Trẫm nhìn ngươi chốc lát...ngươi liền càn rỡ gây ." An Hoằng Hàn chỉ mặc cái áo ngủ màu xanh đậm, vạt áo rộng mở, có thể nhìn thấy cơ ngực bên trong.

      Đường cong ngũ quan cương nghị, cặp mắt sắc nhọn như chim ưng, nhạy bén có thể nhìn tất cả.

      Tầm mắt con chồn nhìn vệt đỏ tươi mặt đất dần dần chuyển qua mu bàn tay An Hoằng Hàn.

      vết thương vừa dài vừa sâu chiếm giữ phía , máu tươi ngừng chảy ra ngoài.

      Móng vuốt Tịch Tích Chi chỉ vào vết thương, trong đôi mắt lộ ra tự trách rất nhiều, nhắc nhở nhanh cầm máu.

      Lâm Ân sợ hãi choáng váng, giậm chân hô: "Nhanh mời thái y!"

      Cung nữ thái giám hốt hoảng ra ngoài, Lâm Ân phân phó hai người thái giám múc nước.

      An Hoằng Hàn nghiêm mặt, dùng thanh bất đắc dĩ, quát mắng con chồn câu: "Ngươi xem chuyện tốt ngươi làm."

      nghe thấy giọng Lâm Ân gắn với nội dung ông ta chuyện, biết con chồn chắc rời giường. Vừa định đứng dậy xem sau khi con chồn uống xong bát kia rượu có phản ứng gì, ngờ ngoài ý muốn nhìn thấy màn nguy hiểm.

      kịp nghĩ nhiều, chạy tới theo bản năng, sợ bình hoa nện vào con chồn . Với thân hình yếu ớt kia của nó bị cái bình hoa lớn như vậy nện xuống trực tiếp có thể lấy cái mạng của nó.

      Tịch Tích Chi cũng biết mình sai rồi, hơn nữa mu bàn tay An Hoằng Hàn bị thương còn do nó ban tặng. Thân thể cuộn tròn, tròng mắt trong veo như nước nhìn An Hoằng Hàn tưa hồ có thể ra nước.

      "Mau. . . . . . Mau tránh ra. . . . . . Thái y đến."

      Ba gã nam tử trung niên mặc y phục màu xanh lá cây xách theo hòm thuốc, thở ra hơi chạy vào.

      Đồng thời thái giám bưng đến hai chậu nước nóng đặt lên bàn.

      Thái y vừa nhìn thấy vết thương An Hoằng Hàn, kinh ngạc há hốc miệng. Vết thương kia ràng cho thấy bị vật sắc gây thương tích. Theo bọn họ biết, lúc bệ hạ còn thường xuyên tập võ, võ công lợi hại tuyệt đỉnh, rất nhiều đại tướng quân đều phải đối thủ của ngài.

      Mấy năm gần đây, càng có người có thể làm bị thương cây tóc của bệ hạ.

      "Vết thương này là chuyện gì xảy ra?" Thái y giọng hỏi thăm Lâm Ân, ngày hôm nay còn chưa sáng, nhìn nét mặt thái giám cung nữ giống có thích khách tới hành thích.

      An Hoằng Hàn nhíu mày, ánh mắt cố ý chuyển đến con chồn nằm đùi.

      Tịch Tích Chi càng thấy xấu hổ vô cùng, đừng nhìn nàng nữa được ? Càng nhìn chằm chằm nàng, nàng càng cảm thấy tự trách.

      Lâm Ân thấy bệ hạ hề tức giận, vỗ vỗ trái tim còn lo lắng hãi hùng, chậm rãi ra: "Bình hoa vỡ, mảnh vụn gây ra vết thương."

      Lâm Ân nguyên nhân cụ thể cho thái y, chỉ phân phó bọn họ vội vàng cầm máu cho bệ hạ. Ngộ nhỡ vết thương lưu lại sẹo làm sao bây giờ? Tuy nam nhân lưu sẹo càng thêm thể khí phách nam tử. Nhưng An Hoằng Hàn chính là vua nước, mu bàn tay có hình dạng cái sẹo này, ra phải làm cho người ta chê cười sao?

      Ba gã thái y làm việc nhiều năm trong hoàng cung, y thuật vô cùng tinh xảo, quen thuộc trước tiên dùng nước sạch xử lý tốt vết thương, sau đó rắc Kim Sang Dược(1), cuối cùng dùng vải trắng băng bó cho An Hoằng Hàn.

      (1) Kim Sang Dược: thuốc màu vàng có tác dụng cầm máu, chống viêm nhiễm trùng, có thể giúp nhanh chóng khép lại miệng vết thương.

      Tịch Tích Chi chớp mắt nhìn thái y xử lý vết thương của An Hoằng Hàn, cho đến khi làm xong vẫn còn nhìn mu bàn tay ngẩn người.
      ruatapchay90, sesshomarin, Trâu6 others thích bài này.

    5. Elise Tuyen

      Elise Tuyen Well-Known Member

      Bài viết:
      665
      Được thích:
      446
      C dc a cung chieu ghe

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :