1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Dưỡng thú thành phi - Cửu Trọng Điện (Truyện VIP LQĐ Full Đã Có eBook)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      ☆, Chương 31:
      Editor: Hoàng Dung


      Vào lúc Đông Phương Vưu Dục cảm thấy nghi hoặc, chớp mắt cái, lại nhìn thấy dấu ấn màu đỏ trán tiểu mỹ nhân bị nhạt chút, mơ hồ lộ ra dấu ấn hình thoi màu đỏ.

      phát này khiến cho thất kinh.

      Ánh mắt khỏi nhìn chằm chằm tròng mắt của tiểu mỹ nhân, cũng là màu trạch lam. Trừ tóc là màu đen, những điểm đặc biệt khác gần như giống y như Tịch nương.

      Trong lòng ít nhiều toát ra chút suy nghĩ, ánh mắt Đông Phương Vưu Dục nhìn nàng trở nên bất đồng.

      An Hoằng Hàn nhìn chăm chú Tịch Tích Chi, vốn định xé vạt áo Tịch Tích Chi ra nhìn chút thương thế của nàng nặng bao nhiêu, lại bị những ánh mắt quét tới kia cắt đứt.

      "Ta có việc gì, nữa kịp." Thấy An Hoằng Hàn sững sờ tại chỗ có động tĩnh, Tịch Tích Chi khẽ kéo vạt áo của thúc giục.

      Hôm nay Giao Long còn chưa ra ngoài, sư phụ ở dưới đáy nước đọ sức với nó nên còn trụ nổi. Nhưng dù sao trong nước cũng là thiên hạ của Giao Long, sư phụ cũng chiếm được chỗ tốt. Bọn họ phải nhanh chút rời khỏi đê đập, nếu hậu quả khó mà lường được.

      An Hoằng Hàn vừa kéo roi ngựa, vung lên , "Giá. . . . . ."

      Con ngựa nhanh chóng xông ra ngoài.

      Xung quanh đê đập buộc nhiều ngựa lắm, có lẽ chỉ có hơn ngàn con, đại đa số binh lính đều là hai người cùng cưỡi con ngựa.

      Sau khi An Hoằng Hàn dẫn đầu rời , mọi người lập tức cưỡi ngựa đuổi theo.

      có ai tiếp tục tu bổ đê đập, vết nứt đê đập nhanh chóng trở nên lớn hơn.

      Nếu như bọn họ có đoán sai, có lẽ sau nửa canh giờ, đê đập này hóa thành hư .

      Vào lúc sống còn, loài người luôn có thể bộc phát ra tiềm lực vô hạn. Đám người binh lính kia đều là trải qua huấn luyện nghiêm khắc, tố chất thân thể vượt xa người bình thường. Bên trong đại đội ngũ chạy trốn, tất cả đều ngay ngắn trật tự.

      Lúc cưỡi ngựa, dưới thân thể đều xóc nảy khiến cho vết thương sau lưng của Tịch Tích Chi càng thêm đau đớn, cái miệng nhắn cắn đến trắng bệch. Cũng may cả người An Hoằng Hàn ấm nóng, cho nàng cỗ cảm giác vô cùng ấm áp. Giống như chỉ cần có An Hoằng Hàn ở bên cạnh, nàng liền sợ gì hết.

      Tiếng huyên náo xung quanh hình như cách mình rất xa, Tịch Tích Chi hơi nghiêng người nhìn An Hoằng Hàn, càng phát giác An Hoằng Hàn là nam nhân đầy sức quyến rũ. Mặc dù gương mặt đó rất ít lộ ra khuôn mặt tươi cười, vĩnh viễn đều là vẻ mặt lạnh lẽo, nhưng cố tình làm cho người ta lâm vào mê muội.

      Hơn ngàn con ngựa đồng thời chạy , hình như mặt đất cũng rung chuyển, tro bụi nổi lên cuồn cuộn, giống như là khói thuốc súng chiến trường, làm mờ tầm mắt của mọi người.

      Bọn họ ra roi thúc ngựa, từng con ngựa phóng nhanh như gió về phía trước.

      Ngay lúc bọn họ còn kém phần tư lộ trình là đến nơi đóng quân, tiếng ầm vang lên, đột nhiên trời đất bắt đầu rung chuyển.

      Cảm xúc con ngựa bắt đầu khó chịu, lo lắng điên cuồng giẫm chân.

      "Người phía sau nhanh đuổi theo, đê đập sụp rồi!" Đàm Hải như lâm đại địch, tiếng hô quanh quẩn cả sơn cốc

      Sắc mặt của mọi người cũng trở nên vô cùng nặng nề, roi ngựa quất đến phát ra từng tiếng bốp bốp, đám lại lần nữa tăng tốc chạy lên núi.

      tới thời gian nén nhang, lũ lụt mãnh liệt lao nhanh tới.

      Sóng lớn phía sau điên cuồng cuốn tới, Tịch Tích Chi chống thân lên, quay đầu vừa nhìn ra phía sau, vẫn còn có phần ba binh lính chưa lên núi.

      Tịch Tích Chi lại gần gò má của An Hoằng Hàn, hôn cái, khóe miệng treo lên nụ cười, "Ta giúp bọn họ chút, bọn họ đều nên bỏ mạng ở chỗ này."

      Thừa dịp An Hoằng Hàn còn chưa kịp phản ứng, Tịch Tích Chi nhanh chóng lật người, rời khỏi ôm ấp của , vận công bay về phía sóng lớn

      Chờ trong ngực còn người, An Hoằng Hàn mới phát giác Tịch Tích Chi muốn làm cái gì! Tròng mắt giống như bao trùm tầng hàn băng, nếu phải Tịch Tích Chi bay ra ngoài lâu, nhất định chút do dự kéo lấy y phục của nàng, lôi nàng trở lại.

      Cho dù hy sinh đám binh lính kia, An Hoằng Hàn cũng nguyện ý nhìn thấy nàng mạo hiểm. Người là ích kỷ, đặc biệt là ! Quyết cho phép Tịch Tích Chi có
      “Cac ngươi đều lên núi , trẫm tự có chừng mực:. cho những người khác cơ hội phản bác, An Hoằng Hàn đã cưỡi ngựa xa.

      Lâm An vừa nhìn tình thế này, cũng muốn cưỡi ngữa đuổi theo.

      Nhưng Lưu Phó Thanh cho ông cơ hội, huơ roi ra quất mông ngựa của ông, vừa ra sức kéo. Con ngựa chở Lâm Ân bị đau, điên cuồng chạy lên núi.

      “Bệ hạ thật sẽ xảy ra chuyện gì chứ?” Đàm Hải vẫn yên lòng.

      Lưu Phó Thanh lắc đầu nói: “Lúc ở dưới đê đập, ngươi thấy tốc độ bệ hạ tiếp được nữ tử kia sao?”

      Tóc độ đó, người bình thường có thể làm được sao? Hiểu rõ tính tình của bệ hạ, cũng biết bệ hạ đánh trận đấu nắm chắc. Cho nên, bọn họ tin tưởng hắn.

      Lưu Phó Thanh cưỡi ngựa tiếp tục gấp rút lên đường, thúc giục những người khác cấp tốc lên núi.

      Đường núi thể so với đường bằng dễ , tốc độ ngựa chạy lên chậm lại một nửa. Tích Tịch Chi ́ gắng chống đỡ tinh thần, duy trì kết giới.

      Chợt, bên cạnh có nhiều hơn một người.

      “Trẫm giúp cho nàng”. Bốn chữ khiến Tích Tịch Chi run lên một cái.

      nói ra được cảm động tràn ngập trong lòng Tích Tịch Chi, có An Hoằng Hàn, Tích Tịch Chi liền có cảm giác an tâm.

      Thời gian giống như dừng lại hình ảnh này, hai người bọn họ đều nhúc nhích, nếu phải có lũ lụt xông cuổn cuộn ở bên ngoài kết giới, bức hoạ này tuyệt đối được xưng là duy mỹ.

      Từng phút từng giây trôi qua, đợi sau khi phần lớn người ngựa leo lên núi.

      An Hoằng Hàn nói: “Thời gian vậy là đủ rồi, có thể thu tay lại”.

      Tay chân Tích Tịch Chi đã sớm tê dại, toàn bộ dựa vào một tia chấp niệm để chống đỡ. Sau khi nghe An Hoằng Hàn nói ra những lời này, cả người mềm nhũn, thân thể ngã về phía sau. Kết giới liền biến mất trong nháy mắt, nước lũ ùn ùn kéo đến, đánh úp lại về phía hai người.

      Nước lũ nhanh chóng tuôn trào, An Hoằng Hàn dùng tốc độ nhanh nhất bơi đến bên cạnh Tích Tịch Chi, ôm thật chặt hông của nàng mới có bị dòng nước tách ra.

      Những dòng nước này có chút lực cản trở với An Hoằng Hàn, hắn kéo Tích Tịch Chi bơi lên núi.

      Giờ phút này, ngọn núi này đã bị nước lũ bao phủ một phần ba.

      Thế tới của nước lũ mãnh liệt hơn tưởng tượng rất nhiều lần với tưởng tượng của bọn họ. Phàm là nơi nước lũ qua, cây ́i gần như bị xông ngã. Vài cây đại thụ thậm chí bị bẻ gãy, rất nhiều lá cây, cành cây gãy nổ lơ lửng trong hồng thuỷ.

      Nước lũ rất lạnh, lạnh đến Tích Tịch Chi nhin được rùng mình.

      An Hoằng Hàn phát hiện người trong ngực có động tác, sức lực ôm nàng lại chặt thêm mấy phần.

      Người núi đã sớm gấp đến độ lộn xộn, từng người nhìn nước lũ bao la nơi xa, đều cảm thấy bi thương

      LÂm Ân đỏ mắt, nhìn chằm chằm chân núi, “Lưu đại nhân, bê hạ.......”

      “Ngươi đừng lo lắng, bệ hạ hồng phúc tề thiện, dễ dàng có chuyện như vậy”. Tư Đồ Phi Du trừng mắt nhìn hắn, hình như trách cứ Lâm Ân cứ nói lung tung.

      Ai cũng biết được an nguy của bệ hạ liên quan đến hưng vong của Phong Trạch quốc. Nhưng nếu An Hoằng Hàn thật đã xảy ra chuyện, thiên hạ nhất ̣nh đại loạn.

      Đàm Hải vỗ vỗ bả vai Lâm Ân, “Yên tâm , chuyện bây giờ chúng ta có thể làm, chỉ là chờ đợi”

      Trong nước có rất nhiều đồ tạp nham, nhánh cây, tảng đá đều bị nước lũ cuốn đến khắp nơi, hơi cẩn thận sẽ bị nhưng thứ đó quẹt làm bị thương

      An Hoằng Hàn vì che chở Tích Tịch Chi, để cho nàng tránh khỏi kiếp này, đều tự mình làm đệm thịt, ngăn trở những thứ đó cho nàng.

      Trong nước cũng dễ dàng hoạt động tứ chi, chờ An Hoằng Hàn ôm Tích Tịch Chi lao ra mặt nước, đã tốn ít thời gian.

      “Bệ hạ...... Bệ hạ” Vừa nhìn thấy hai người chui ra từ trong nước, Lâm Ân kích động la to nói lớn.

      An Hoằng Hàn để ý đến ông, nửa ôm Tích Tịch Chi, kiểm tra xem người nàng có quẹt bị thương hay ? Cuối cùng chỉ nhìn thấy cái lỗ nhỏ ở mu bàn tay. Lượng máu ra cũng nhiều, phải nghiêm trọng.

      So với Tích Tịch Chi hoàn hảo chút tổn hại, An Hoằng Hàn mới tương đối nhếch nhác. Toàn thân có ít lỗ nhỏ, dài nhất là một cái ở cánh tay dài chừng năm tấc.

      Nhìn ánh mắt lo lắng của Tích Tịch Chi, An Hoằng Hàn sờ đầu của nàng lên tiếng an ủi: “Chỉ là một ít vết thương, thoa chút thuốc trị thương liền hết chuện”.

      An Hoằng Hàn đỡ Tích Tịch Chi, từng bước một lên núi.

      Dòng nước càng lúc càng lớn, mức nước từ từ lên cao.

      Đám người bọn họ đều lên núi, chỉ có thể mong chờ ngọn núi này đủ cao, sẽ bị nước lũ bao phủ.

      Rất nhanh, bọn họ sẽ đến giữa sườn núi, chỗ dân chạy nạn ở.

      Các nạn dân nhìn thấy nước lũ bao vây cả toà núi, lại thấy lượng lớn binh lính xông lên núi, đã hiểu đê đập nhất ̣nh đã sập.

      Binh lính hoặc nhiều hoặc ít đều mang ánh mắt nghi hoặc, hai mắt thỉnh thoảng nhìn Tích Tịch Chi. Bọn họ có quên, mới vừa rời chính là thiếu nữ như nhược này dùng biện pháp kỳ quái tạo ra một tầng kết giới giúp bọn họ tránh được một kiếp.

      An Hoằng Hàn thấy người trong ngực lạnh đến nổi da gà, vì vậy ôm nàng trở lại bên trong xe ngựa của bọn họ. Lục ra vài món y phục của mình, ném cho Tích Tịch Chi, để cho nàng mặc vào.

      “Quá lớn”. Trong tay nắm bộ cẩm bào màu xanh dương đậm, Tích Tịch Chi ngẩng đầu nói.

      An Hoằng Hàn cởi xuống y phục ướt nhẹp người, đổi một bộ khác, vừa mặc vừa ứng tiếng nói, “Loại thời điểm này sẽ có y phục vừa người cho nàng chọn sao? Mau mau thay, bằng đợi lát nữa lại lạnh”

      Nghĩ tới còn có chánh sự phải làm, Tích Tịch Chi thể làm gì khác hơn là bũi môi chậm chạp mặc quần áo.

      Nhưng cái đầu của nàng làm sao có thể so sánh với An Hoằng Hàn? Nhìn vạt áo kéo tên đất Tích Tịch Chi chỉ sợ bộ cẩn thận té ngã.
      Last edited: 29/10/15
      Phương Lăngwindlove_9693 thích bài này.

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      ☆, Chương 32: (quyển thứ 3: phá kén hóa bướm)
      Editor: Hoàng Dung

      Nhiều lần đều dẫm lên vạt áo kéo đất, nhờ có An Hoằng Hàn đỡ cho nàng, nếu Tịch Tích Chi chính xác ngã úp mặt.

      An Hoằng Hàn ngồi xổm người xuống, nắm lên đoạn vạt áo quá dài của Tịch Tích Chi, roẹt tiếng liền xé rách.

      " tại dẫm xuống nữa." An Hoằng Hàn ném mảnh vải vụn trong tay ra, lôi kéo Tịch Tích Chi ra ngoài.

      Tư Đồ Phi Du và Lưu Phó Thanh đều chờ ở bên ngoài rồi, vừa nhìn thấy bệ hạ ra ngoài, vội vã nghênh đón, "Bệ hạ, bây giờ nên làm gì?"

      "Còn có thể làm sao? Chúng ta có biện pháp ngăn cản nước lũ tràn lan." An Hoằng Hàn sửa sang lại vạt áo cho Tịch Tích Chi.

      Bộ quần áo này là quá lớn, Tịch Tích Chi mặc lên người, tựa như tiểu hài tử trộm mặc y phục của người lớn, nhìn có chút tức cười.

      "Vị nương này là . . . . . ?" Tư Đồ Phi Du lên nghi vấn, tin tưởng có rất nhiều người muốn biết đáp án này.

      Ánh mắt đám binh lính kia gần như cũng nhìn chằm chằm bên này.

      Bệ hạ rất sủng ái với người thiếu nữ này, ngay cả y phục của mình cũng cho đối phương mặc, nếu như hai người có quan hệ, ai tin tưởng?

      "Nàng là đệ tử của vị đạo trưởng, đồng thời cũng là nữ nhân của trẫm." An Hoằng Hàn sóng nước chẳng xao .

      Vậy mà lời này lại làm mọi người bị đả kích cực lớn, khó trách mới vừa rồi nàng có thể sử dụng pháp thuật, đoán chừng còn có chút đạo hạnh. Về phần câu phía sau kia, ánh mắt của mọi người khỏi bắt đầu quan sát mặt của Tịch Tích Chi, xác tiểu mỹ nhân, bệ hạ coi trọng nàng cũng có gì là lạ.

      "Xin hỏi danh tính của vị nương này?" gặp mặt vài lần rồi, Lưu Phó Thanh vẫn chuyện nghiêm túc với Tịch Tích Chi, nếu phải mới vừa rồi nhìn thấy Tịch Tích Chi cứu đám binh lính kia, đoán chừng ông còn chưa liếc mắt nhìn nàng cái.

      Tên? Tịch Tích Chi nháy mắt mấy cái, dám báo ra tên của mình. Vừa định bừa cái tên, đột nhiên An Hoằng Hàn bên cạnh đoạt lời : "Nàng là nhi, có họ, chỉ có tên, gọi là Tương Tích."

      An Hoằng Hàn vén nhánh tóc của Tịch Tích Chi lên, ở trong tay vuốt vuốt. Trong lòng lại nghĩ thầm, dù sao lâu sau, tên của nàng cũng có họ của mình, tạm thời cần họ cũng được.

      Nghe An Hoằng Hàn thuận miệng ra tên kia, Tịch Tích Chi thầm nghiến răng, ai muốn cùng chàng tương tri tương tích(1)!

      Cái tên này ngụ ý cũng quá trực tiếp .

      " ra là Tương Tích nương, xin hỏi sư phụ ngươi là vị cao nhân đắc đạo nào?" Trong mắt Tư Đồ Phi Du lóe qua đạo tinh quang, đánh chủ ý tới đầu sư phụ của nàng.

      Chuyện cho tới bây giờ, Tịch Tích Chi cũng muốn tiếp tục lừa gạt, "Ông ấy chính là Tịch đại phu giúp người trị bệnh ở mấy ngọn núi gần đây. Chẳng qua nay . . . . . . ông ấy còn có chút việc bận, phân thân ra được."

      Trừ chuyện Giao Long kia, còn có chuyện gì có thể cuốn lấy sư phụ?

      Nghĩ tới biết tình huống bên kia thế nào, Tịch Tích Chi có chút nóng nảy, tiến tới bên tai An Hoằng Hàn, giọng : "Ta muốn xem chút."

      ra trong lòng An Hoằng Hàn cũng nghĩ như vậy, mặc dù Long Châu trong cơ thể còn chưa có dung hợp, nhưng chỉ cần có thể tận dụng năng lực suy yếu của , tiếc.

      Làm ra dấu tay với Tư Đồ Phi Du và Lưu Phó Thanh, gọi hai người này đến nơi cách xa đám người kia, bắt đầu ít lời muốn người biết.

      "Trẫm và Tương Tích tòa cầu kia xem chút, đoán chừng Giao Long sắp ra. Nếu như mực nước vẫn còn lên cao, các ngươi liền triệu tập toàn bộ nhân mã tiếp tục lên núi, hiểu chưa?"

      Tư Đồ Phi Du gật đầu đáp lời: "Vi thần tuân lệnh."

      "Có thể mời sư phụ của vị nương này rời núi, giúp trị Giao Long tay ?" Theo quan sát của Lưu Phó Thanh, người thiếu nữ trước mắt này nhất định là có chút công phu. Như vậy sư phụ của nàng nhất định càng lợi hại hơn, chừng có thể chống lại Giao Long.

      Tịch Tích Chi thẳng, "Sư phụ ta giao đấu với Giao Long rồi, cho nên ta và An Hoằng Hàn mới muốn nhanh chạy tới đó."

      "Chuyện nơi đây liền giao cho hai người các ngươi rồi." An Hoằng Hàn cuối cùng dặn dò xong những lời này, liền muốn mang theo Tịch Tích Chi rời .

      ngờ chuyện đột nhiên xảy ra thay đổi vào lúc gặp chuyện may, như vậy phải bản thân mất nhiều hơn được ư?

      Nhưng Tích Tịch Chi lại muốn lãng phí thời gian nữa, di chuey63n nhanh chóng chạy về hướng kia

      An Hoằng Hàn yên lòng, gọi một đội nhân mã phân phó bọn họ đuổi thep bước chân của Tích Tịch Chi, ́ gắng bảo vệ an toàn của nàng

      Từ trước đến giờ Đông Phương Vưu Dực thận trọng như châm, nhìn thấy bệ hạ an bài, bước nhanh tới, “Bệ hạ, có phát hiện cái gì ?”

      “Có tung tích Từ quốc sư, nếu bắt được con Bạch Hồ kia, liền có thể tìm được Từ quốc sư” An Hoằng Hàn nhìn phía xa nói việc này cho hắn biết

      Đông Phương Vưu Dục kích động đến vui run rẩy hai cái, liền ngừng nói: “Bệ hạ, để bổn điện hạ theo . Từ quốc sư đối với Luật Vân quốc ta trọng yếu bực nào, tin tưởng ngài cũng biết”

      “Nhưng nếu ngươi muốn , liền tự mỉnh theo sau, trẫm còn có chuyện phải làm, liền rời trước đây”. An Hoằng Hàn xoay người xuống núi

      Đông Phương Vưu Dục mang theo mấy thị vệ của mình, cùng nhau kiếm con Bạch Hồ kia

      biết chuyện gì, hình như con Bạch Hồ kia cũng nóng lòng chạy trốn, chạy một chút liền ́ ý quay đầu lại nhìn Tích Tịch Chi có đuổi theo hay ?

      Phía sau Tích Tịch Chi mang theo rất nhiều binh lính, binh lính cũng biết bệ hạ coi trọng vị nương trước mắt này, theo một tấc dám rời, e sợ lạc mất người

      Đông Phương Vưu Dục theo đại đội ngũ, hai mắt thỉnh thoảng nhìn người thiếu nữ, càng xem càng khẳng ̣nh suy đoán trong lòng mình.

      Giống như là ́ ý mang theo bọn hắn vòng vèo, Bạch Hồ chạy loạn xung quanh, vẫn chưa từng dừng lại.

      Lòng Đông Phương Vưu Dục đầy hoài nghi, trong đầu nảy ra một kế, sau khi đến bên cạnh Tích Tịch Chi, ́ ý nhỏ giọng kêu một câu: “Tịch nương...”

      Tích Tịch Chi còn chưa thích ứng tên mới An Hoằng Hàn cho nàng, nghe xưng hô này, theo thói quen quay đầu lại nhìn về phía Đông Phương Vưu Dục, thuận miệng đáp lại: “Có chuyện gì?”

      Chờ nói ba chữ này ra khỏi miệng thì Tích Tịch Chi mới ý thức được mình làm ra chuyện sai lầm gì. Gương mặt kìm nén đến đỏ bừng, cũng dám nhìn Đông Phương Vưu Dục nữa.

      Rốt cuộc từ lúc nào, mình đã đưa tới sự hoài nghi của hắn

      Đối với Tích Tịch Chi làm như thấy, thực hiện có tai như điếc, Đông Phương Vưu Dục có truy cứu, dù thế nào nữa hắn cũng đã tháo bỏ nỗi băn khoăn trong lòng rồi. Khó trách bệ hạ sẽ coi trong người thiếu nữ này như thế, thì ra là như vậy sao?

      Phía chân trời đột nhiên vang lên tiếng ầm ầm, đến một lát mây đen che trời, tia chớp cắt ngang bầu trời

      Tích Tịch Chi rất giật mình, nhìn về phía chân trời vừa rồi còn sáng ngời, trong nháy mắt mây đen bao trùm.

      Là Giao Long xuất hiện sao? Xem ra Thiên kiếp sắp đến

      Binh lính chung quanh cũng cảm thấy sắc trời biến đổi quá nhanh, cũng cảm thấy có chút kỳ quái, nhưng lại nói ra chút ổn nào.

      “Con Bạch Hồ kia chạy rồi, nhanh đuổi theo”

      biết là người nào kêu một câu, gọi tỉnh Tích Tịch Chi từ trong mạch suy nghĩ. Nàng phải nhanh một chút tìm được vị trí Từ lão đầu, sau đó sang chỗ sư phụ!

      Về phần nửa đó............

      Khẳng ̣nh có quan hệ thiên ty vạn lũ với chuyện Giao Long, thật biết rốt cuộc nửa kia muốn làm gỉ

      Bạch Hồ thay đổi dáng vẻ nhàn nhã vừa rồi, dùng một ̃ thần khí nhanh chóng chạy lên phía trước

      Tích Tịch Chi đuổi theo rời, cho đến khi Bạch Hồ chui vào trong một cái sơn động, mới dừng bước

      Cửa động rộng khoảng hai thước, chung quanh có cỏ cây tươi tốt

      “Mấy người các ngươi cùng vào với ta”. Tích Tịch Chi ngoắc ngoắc tay với binh lính phía sau, dẫn đầu bước vào sơn động

      Sơn động tối đen, đám người Tích Tịch Chi móc ra hoả chiết tử, chiếu sang cả sơn động, thận trọng tới.

      Trong động an tĩnh đến đáng sợ, một chút thanh cũng có

      Cái sơn động này cũng phải rất sâu, trong nháy mắt, đám người Tích Tịch Chi liền tới điểm cuối. Ngoài dự tính chính là cái sơn động này có bất kỳ cơ quan. Vốn Tích Tịch Chi đã chuẩn bị sẵn sàng, tính gặp chiêu phá chiêu, vậy mà lần này hoàn toàn khiến nàng càng thêm đầu óc rối mù

      Rầm.......... Đột nhiên có vật gì đó rơi xuống đất

      thanh truyền tới từ chỗ sâu nhất trong huyệt động, Tích Tịch Chi lập tức lên tinh thần, chuẩn bị ứng phó tất cả tình huống đột nhiên phát sinh trong bóng tối

      “Các người là ai? Một tiếng nói chói tai từ một nữ tử, lấy giọng điệu chất vấn hô về phía mấy người Tích Tịch Chi.

      Lỗ mũi Tích Tịch Chi ngửi ngửi, có chút khí nào từ thân người kia. Cầm hoả chiết tử, Tích Tịch Chi nhảy hai bước về phía trước, lập tức phát hiện chỗ sâu nhất trong huyệt động, thế nhưng có đứng một thiếu nữ

      Mà người thiếu nữ kia ......... còn là một người quen

      Khăn nằm trong tay của nàng đã rơi xuống đất, dính đầy bụi bậm. Gương mặt xinh đẹp trước kia trở nên bẩn tủi, hình như tóc cũng chưa chải chuốt vài ngày rồi.

      “Thập Tứ công chúa.......” Mặc dù người thiếu nữ kia rất nhếch nhác, nhưng Tích Tịch Chi liếc mắt một cái liền nhận ra nàng. Nhìn đến phía sau nàng, Tích Tịch Chi liển phát hiện Từ lão đầi mất tích đã lâu.

      Hai tay, hai chân của Từ lão đầu đều bị trói, trong miệng nhét một khối vải, nhìn thấy có người tới, kích động giãy giụa mấy cáo, hình như muốn nói.

      “Bắt nàng ta lại”. Đối phó một Thập Tứ công chúa tay trói gà chặt, còn đến mức Tích Tịch Chi tự mình ra tay.

      Hai binh lính tiến lên vài bước, dễ như trở bàn tau bắt Thập Tứ công chúa lại.

      “Các người buông ta ra,các người là ai, lại dám xông vào sơn động này! Chờ chủ nhân trở lại nhất ̣nh bỏ qua cho đám các ngươi”. An Vân Y lập tức hoảng hốt trơ mắt nhìn bọn họ trói chặt mình.

      Chú thích:

      (1)Tương tri Tương Tích: hiểu nhau tiếc nhau
      Last edited: 29/10/15
      Phương Lăngwindlove_9693 thích bài này.

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      ☆, Chương 33:
      Editor: Hoàng Dung


      "Chủ nhân? Có phải là nửa ?" Tịch Tích Chi cởi dây thừng cho Từ lão đầu. Mấy tháng thấy, Từ lão đầu gầy đến da bọc xương, người có mấy lượng thịt.

      "Đúng sao?" Thập Tứ công chúa trừng mắt nhìn Tịch Tích Chi, nhận ra vị thiếu nữ trước mặt, cũng chưa từng gặp qua nàng ở trong hoàng cung. Nhưng binh lính sau lưng nàng, thể nghi ngờ là người của Phong Trạch quốc.

      Từ lão đầu kích động bắt lấy thiếu nữ trước mắt, "Mau. . . . . . Mau ngăn cản , ngàn vạn lần thể để cho làm chuyện điên rồ!"

      câu đầu đuôi khiến Tịch Tích Chi sững sờ tại chỗ, thậm chí hoài nghi Từ lão đầu mất tích trong khoảng thời gian này, có phải tinh thần xảy ra vấn đề rồi ?

      " ai làm chuyện điên rồ, Từ lão đầu, ông đừng kích động như vậy, ông nắm đau tay của ta." Tịch Tích Chi hít vào hơi, nhìn cổ tay của mình, bị ông nắm ra vòng dấu đỏ.

      Toàn bộ lực chú ý của Từ lão đầu đều tập trung ở ba chữ ‘Từ lão đầu’. Cho đến bây giờ, vẫn chưa có người nào gọi ông như vậy. Có ai dám tôn kính gọi ông tiếng ‘Từ quốc sư’ chứ? Đặc biệt là hành động, cử chỉ của đối phương rất quen thuộc, khiến ông cảm thấy có loại cảm giác như từng quen biết.

      Trong nội tâm khẽ động, Từ lão đầu thầm bói quẻ cho nàng. Sau khi ông xem xong quẻ tượng, cả kinh đến khép miệng được. ra thiếu nữ này lại là con chồn kia biến thành?

      Ho khan hai tiếng, Từ lão đầu bình phục tâm tình kinh ngạc của mình, đứng lên từ dưới đất.

      Mặc dù ông cố gắng để cho mình nhìn qua có vài phần khí độ chút, nhưng bị nhốt mấy tháng, sớm làm ông chật vật chịu nổi. Mặc dù khí độ siêu nhiên, nhưng cũng có tiêu sái thanh nhàn như lúc trước

      Tịch Tích Chi dạo trong sơn động vòng, phát bên thạch bích ở phía bên phải có đục lổ . Có lẽ sau khi Bạch Hồ tiến vào sơn động, trốn từ nơi lỗ này. Muốn bắt được nó lần nữa, khó khăn hơn nhiều. Cũng may giải quyết được an nguy của Từ lão đầu, con Bạch Hồ kia tạo nổi bao nhiêu sóng gió, mặc cho nó chạy cũng sao.

      Chỉ là Bạch Hồ cố ý dẫn bọn họ đến đây là vì cái gì? Trước trăm phương ngàn kế để cho bọn họ tìm được Từ lão đầu, vậy mà hôm nay lại chắp tay nhường cho?! Đây là có ý tứ gì?

      Hình như có lời khó , con ngươi Từ lão đầu ngừng chuyển động, hồi nhìn mấy người lính kia chút, hồi lại nhìn chằm chằm Tịch Tích Chi lúng túng.

      Mắt Tịch Tích Chi nhìn đối phương như là có lời muốn , nghiêng người với mấy người lính kia: "Mấy người các ngươi trước áp giải Thập Tứ công chúa ra ngoài, phải cẩn thận, nàng là đào phạm của triều đình."

      ‘đào phạm' là sai, lúc ấy phải là nửa cướp ngục, mang nàng ta sao?

      Cho tới bây giờ, hoàng bảng trong hoàng đô vẫn còn dán bức họa của An Vân Y, cùng với lệnh truy nã.

      Binh lính mới vừa ra, Từ lão đầu liền nhịn nổi nữa, dùng sức vỗ mạnh đùi, bộ dáng đau đớn muốn chết, khóe mắt dần dần thấm ra tầng ánh nước.

      Tịch Tích Chi vừa nhìn cử động khác thường của ông, bị sợ đến sững sờ kinh hãi hồi, bắt lấy tay ông, tránh cho ông tự đánh đấm bản thân mình

      "Phát chuyện gì rồi hả? Từ lão đầu, ông đừng kích động."

      Ông giơ tay áo bị xé nát lên, xoa xoa vệt nước mắt nơi khóe mắt, "Đều tại ta. . . . . . Nếu phải ta thay coi bói, cũng phạm phải nhiều chuyện tội ác ngập trời như vậy. Đều do lão phu tốt, đều tại ta tốt.”

      Ông chuyện lộn xộn, Tịch Tích Chi nghe đến đầu mờ mịt. Nhưng theo trực giác, Từ lão đầu khẳng định biết bí mật trọng yếu gì đó.

      “Ông từ từ , bất cứ việc gì cũng có thể có biện pháp giải quyết, tự trách mình là vô dụng.” Tịch Tích Chi sống lâu bằng Từ lão đầu nhưng có nghĩa là đạo lý nàng hiểu có thể ít hơn đối phương.

      Cảm xúc Từ lão đầu thỉnh thoảng hơi kích động, tỉnh thoảng lại yên tĩnh, hung hăng quệt nước mắt rơi xuống từ khóe mắt, “ ra , nửa trong miệng ngươi , ta biết người đó.”

      Khi ông câu này, Tịch Tích Chi khẳng định ông đoán ra được thân phận của mình rồi.

      “Là ai? Có lẽ ông biết, tên nửa kia làm hại dân chúng Phong Châu trôi giạt khắp nơi, rất nhiều người cũng bởi vì tai nạn trong thời gian dài này mà mất người thân nhất.” Tịch Tích Chi căm thù đến tận xương tủy .

      “Cuối cùng, những chuyện này đều là lỗi của lão phu, thể trách , cũng chỉ là……” Từ lão đầu chậm rãi thở dài.

      Tịch Tích Chi lại càng thêm nghi hoặc, “ tóm tắt , Từ lão đầu.”

      Thời gian cấp bách, Tịch Tích Chi còn phải vội vàng qua bên kia xem chút tình huống như thế nào.

      “Lão phu chính là quốc sư Luật Vân quốc, chuyện này bệ hạ nhất định qua cho ngươi rồi.” Từ lão đầu dừng chút, giống như cả người bị rút hết hơi sức, nửa dựa vào thạch bích, “Mười ba năm trước, quốc chủ đưa hoàng tử đến bên cạnh lão phu, hi vọng lão phu có thể tự mình dạy . Những năm gần đây, ta và đứa bé kia vừa là thầy vừa là bạn, thậm chí tình cảm còn vượt qua rất nhiều so với tình cảm của và quốc.”

      Mặc dù hoàng tử và quân chủ có liên hệ máu mủ, nhưng hai người rất ít khi ở chung chỗ bồi dưỡng tình cảm. Đại đa số hoàng tử là do phi tần nuôi dưỡng lớn lên, hoặc chính là tư chất siêu phàm, bị đưa đến gần vài danh nhân học tập.

      Trong lòng Tịch Tích Chi ‘lộp bộp’ tiếng, trong đầu đột nhiên ra bóng dáng người.

      thương quá sâu, càng quan tâm. Vào ngày ở rất nhiều năm trước, lão phu len lén tính quẻ cho đứa bé kia. Quẻ tượng cho thấy, cả đời đứa bé kia vinh hoa phú quý, quyền cao chức trọng, nhưng tướng đoản mệnh, cuối cùng sống quá hai mươi lăm tuổi.”

      tới chỗ này, Từ lão đầu rơi lệ đầy mặt.

      “Ta biết lúc ấy trốn ở phía sau bình phong, càng thêm biết đứa bé đó lại nhớ toàn bộ những lời này vào trong lòng.” Từ lão đầu khóc lóc nức nở, ngừng lau nước mắt, “Ta cho là, chừng nguyên nhân của đứa này là thân thể, mới có thể sống quá hai mươi lăm, cho nên phàm có thuốc bổ gì tốt, tất cả đều đưa tới chỗ . Nhưng ngoài dự đoán chính là thân thể đứa bé kia rất khỏe mạnh, ta vẫn mong có thể sống thêm vài năm, có lẽ đời còn có kỳ tích, vì vậy ta rời khỏi Luật Vân quốc, tìm kiếm kỳ nhân dị sĩ khắp nơi, muốn có thể tìm được cho biện pháp nghịch thiên cải mệnh.”

      “Nhưng….. nhưng vào mấy tháng trước, ta mới pháT …… Nếu phải do quẻ bói đó của lão phu, chừng đứa này có mệnh như vậy!” Từ lão đầu càng càng kích động, hai tay đều run nhè , giống như ngay sau đó bởi vì kích động mà té xíu.

      Phản ứng của Tịch Tích Chi khá hơn ông bao nhiêu, run giọng : “Sau đó sao?.....”

      “Sau đó lão phu tới Phong Trạch quốc, vì nhìn thấy con Vân Chồn xinh đẹp, giả trang thành thấy thuốc thú y vào cung. Những chuyện này, ngươi cũng biết.” Ánh mắt của Từ lão đầu giống như che lớp bụi, rất vẩn đục, mấy ngày này trong lòng ông nhất định dễ chịu, “Sau này đứa bé kia liền tìm tới…..”

      Những lời này hoàn toàn khiến Tịch Tích Chi lâm vào suy nghĩ sâu xa, mà thân phận của người kia, cũng quá sức tưởng tượng rồi.

      Ấn tượng người nọ cho Tịch Tích Chi vẫn luôn là cảm giác ấm áp, cùng với bộ dáng cả người đều là hơi thở lãnh của nửa , hoàn toàn khác biệt…

      “Ta muốn bị tìm về Luật Vân quốc, có nghĩa là ta nhớ nhung đứa bé kia. Sau khi biết được tới Phong Trạch quốc, chuyện đầu tiên ta nghĩ đến là mau chóng rời , đừng để cho phát . Nhưng mà trước khi , ta muốn nhìn lần.”

      Từ lão đầu nhắm chặt mắt lại, hình như đây mới là đoạn bắt đầu của chuyện xưa, thở ra hơi sâu mới tiếp tục : “Làm ta ngờ đến chính là, ta đứng ở ngoài cửa sổ, lại nhìn thấy cắn nuốt nội đan của tiểu tinh!”
      Phương Lăng, Elise Tuyenwindlove_9693 thích bài này.

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 34:
      Editor: Hoàng Dung


      Cắn nuốt nội đan của tinh là chuyện cực kỳ tà ác. khi nuốt vào nội đan tinh, vậy có nghĩa là người này từ từ phát triển thành tinh.

      "Năm nay đứa bé kia hai mươi bốn tuổi, qua tháng nữa chính là sinh thần tuổi hai mươi lăm của ".

      Nghe xong những lời này của Từ lão đầu, toàn thân Tịch Tích Chi chấn động, " cắn nuốt nội đan tinh là vì mạng sống!"

      Trước đó Tịch Tích Chi phát nửa cắn nuốt quá nhiều nội đan, làm cho cả người khí ngất trời. Mà người * hoàn toàn có biện pháp chịu được quá nhiều khí như vậy, sớm muộn gì cũng bị khí phản phệ, vì vậy mà bỏ mạng.

      Mới đầu Tịch Tích Chi cho là nửa muốn có lực cường đại của tinh, cho nên muốn đường tắt. Nhưng Tịch Tích Chi quên mất chuyện, đó chính là còn có lý do có thể khiến người muốn chân chính hóa thành ma. Tuổi thọ của quái rất dài, lão quái sống hơn nghìn năm nhiều kể xiết.

      Có lẽ, so với lực cường đại, càng thêm coi trọng chính là kỳ hạn sinh mạng của ma!

      Nhưng mà người biến thành , cũng phải là chuyện dễ dàng. Cần nuốt vào 7749 viên nội đan, mà viên nội đan cuối cùng kia đặc biệt khó có được. Phải tìm vật sắp gặp tai kiếp, vào lúc vật đó độ kiếp, giết nó rồi lấy nội đan ra nuốt vào.

      Pháp lực vật kia phải cường thịnh, nếu dù nuốt trọn nội đan vật cũng làm nên chuyện gì.

      Tịch Tích Chi hiểu ràng mọi chuyện, giọng cười tự giễu tiếng. ngờ bọn họ đau khổ tìm kiếm nửa , lại ở ngay dưới mí mắt của bọn họ.

      Đông Phương Vưu Dục. . . . . . Ngươi trốn kỹ!

      "Cho nên. . . . . . muốn mượn tay An Hoằng Hàn trợ giúp, chém giết Giao Long, ngồi ngư ông đắc lợi sao?" Cái mưu kế này chê vào đâu được! Chỉ là, lại hại vô số tính mạng của dân chúng!

      Khó trách nửa cố ý áp chế giao long ở dưới cầu. Tất cả chỉ vì kích thích thù hận của giao long với loài người, tiếp đó khiến cho giao long nhập ma.

      Giọng của Từ lão đầu vô cùng nặng nề, đứt quãng, giống như mỗi chữ cũng hết sức khó khăn, "Ta suy nghĩ, nếu như năm đó có bỏi quẻ cho , như vậy biết được tuổi thọ của mình chỉ đến hai mươi lăm tuổi, càng cắn nuốt nội đan tinh, cũng phạm phải nhiều tội ác như vậy. . ."

      "Có lẽ biết quẻ tượng, còn có thể sống qua hai mươi lăm tuổi. . . . . ."
      Nước mắt Từ lão đầu trong nháy mắt trào ra, tinh thần sụp đổ đến cực điểm.

      “Ông đừng tự trách nữa, ông cũng sai.” Tịch Tích Chi thở dài hơi sâu.

      , đây chính là lỗi của ta. Nhưng nếu biết mệnh số của mình, làm sao có thể lại tìm biện pháp tà ác như vậy để cải mệnh cho mình!”

      Tinh thần của Từ lão đầu rất tốt, chạy tới cực đoan, chui vào ngõ cụt ra được.

      Tịch Tích Chi sợ ông tiếp tục suy nghĩ lung tung, vùi lấp mình, rút ra được nữa. Lòng bàn tay dần dần ngưng kết linh lực, Tịch Tích Chi giơ tay đặt lên trán của ông, giúp ông thư giãn thần kinh căng thẳng, nhàng : “Ngủ , ngủ giấc, tất cả đều qua.”

      ……… đều do ta sai…………”

      “Ông sai…….” Tịch Tích Chi ghé vào lỗ tai ông lặp lại.

      , là lỗi của ta…………….”

      Tiếng của Từ lão đầu dần dần , mí mắt trở nên nặng nề, cuối cùng từ từ nhắm mắt lại ngủ thiếp .

      Rốt cuộc Tịch Tích Chi buông khối đá lớn treo trong lòng, mới vừa thở phào hơi, lại kinh sợ đứng lên từ dưới đất.

      “Nguy rồi!” tiếng than sợ hãi, Tịch Tích Chi vội vã chạy ra ngoài.

      Trước khi vào sơn động, Tịch Tích Chi bị Đông Phương Vưu Dục vạch trần thân phận, cố ý coi thường hữu của . Nào có thể đoán được chính là bởi vì như thế, ngược lại khiến cho thừa dịp hỗn loạn chạy trốn!

      Quả nhiên, Tịch Tích Chi vừa đuổi theo ra khỏi sơn động xem xét, đâu còn có bóng dáng của Đông Phương Vưu Dục.

      Bạch Hồ cố ý dẫn bọn họ tới nơi này, hơn phân nửa là kế điệu hổ ly sơn!

      Mấy người lính thấy Tịch Tích Chi vội vàng hấp tấp, giống như gặp chuyện gì đáng sợ, bước nhanh lên phía trước, “Tương Tích nương, xảy ra chuyện gì?”

      Tịch Tích Chi dám chân tướng cho bọn biết, để tránh tạo thành khủng hoảng đáng, chỉ : “Người trong sơn động ngủ mê man rồi, các ngươi chăm sóc ông ấy tốt, ta có chút việc gấp phải làm các ngươi về trước .”

      Binh lính nào dám để Tịch Tích Chi rời ? Bệ hạ hạ tử lệnh, cầu bọn họ theo bên cạnh Tịch Tích Chi. Nếu Tịch Tích Chi gặp chuyện may, mỗi người bọn họ đều có quả ngon để ăn.

      Bọn họ còn chưa kịp mở miệng khuyên, chỉ thấy bóng dáng của Tịch Tích Chi hóa thành tàn ảnh, lao ra phía bên kia của rừng cây.

      “Tốc độ nhanh…..” người binh lính trong đó thở dài .

      Bọn họ cất bước muốn đuổi theo, lại phát cự ly của nàng và bọn họ sớm kéo ra rất xa, hi vọng có thể đuổi theo là cực kỳ mong manh. Cuối cùng, bọn họ chỉ có thể trở về phủ, theo phân phó của Tịch Tích Chi dẫn người đến nơi binh lính đóng quân.

      Tịch Tích Chi vừa chạy về phía trước, vừa ở trong lòng chửi rủa Đông Phương Vưu Dục. nghĩ tới trước mặt là người khiêm tốn, sau lưng lại là người xấu xa vô lương tâm! Chỉ bằng ham muốn của bản thân lại cuốn Phong Châu vào trong trận tai ương vô vọng này.

      Nhưng Tịch Tích Chi lại có biện pháp thống hận . Bởi vì người có tâm nguyện muốn sống mãnh liệt cũng sai. Chân chính sai, là dùng sai biện pháp.

      Lúc Tịch Tích Chi chạy vội tới chân núi, phát mực nước vẫn tiếp tục tăng lên như cũ. Sóng lớn mãnh liệt thỉnh thoảng đánh về phía núi, cuốn đống lớn bùn đất cây cối.

      Tịch Tích Chi sử dụng linh lực chạy như bay mặt nước, theo phương hướng trong trí nhớ, nhanh tới.

      Bầu trời giăng đầy mây đen, trời đất đều là mưa to gió lớn, cả thế gian đều mờ mịt.

      Sóng to gió lớn ngừng nhấc lên, vào giờ khắc này, tại nơi nào đấy trong nước, vọt lên cột nước cao tới tận trời.

      Cột nước vọt tới giữa trung, nổ tung, nước ầm ầm tưới tung tóe khắp xung quanh, mặt nước rung chuyển ngừng.

      tiếng rống giận ngân nga hùng hậu của dã thú vang dội cả Phong Châu, xa tới nỗi dân chạy nạn núi đều có thể nghe được nhất thanh nhị sở.

      Tịch Tích Chi đường chợt ngừng lại, kinh hãi, Giao Long ra rồi……

      Giống như là để nghiệm chứng suy nghĩ trong lòng nàng, sóng lớn mặt nước lại lần nữa cuốn lên cuồn cuộn, tựa hồ nghênh đón người nào đến.

      “Rốt cuộc các ngươi cũng ngăn cản được ta nữa, ta muốn các ngươi chết được tử tế, trả giá đắt cho hành vi ngu xuẩn của các ngươi.”

      Tịch Tích Chi trôi lơ lửng ở mặt nước, cách chỗ đó xa, ràng có thể nghe Giao Long ra.

      Chỉ thấy cái bóng đen khổng lồ chui lên phía từ chân trời, quay cuồng ở bên trong tầng mây. So sánh tương đối với long, giao là động vật có sừng, bề ngoài giống với xà hơn,

      Cùng Giao Long chui ra từ dưới đáy nước, còn có sư phụ. người phụ giống như bị thương, cánh tay dính rất nhiều máu. Máu giọt vào trong nước, nhuộm đỏ thành mảng.
      Phương Lăngwindlove_9693 thích bài này.

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      ☆, Chương 35:
      Editor: Hoàng Dung


      "Ha ha. . . . . . Ta bị nhốt lâu như vậy, hôm nay cuối cùng lại thấy ánh mặt trời. Kỳ chết của các ngươi tới rồi, ta muốn các ngươi chết được tử tế." Giao Long ngước đầu, đôi mắt đỏ bừng nhiễm ánh sáng ác độc.

      Toàn thân phủ đầy vảy tối đen như mực, ở sau lưng còn cắm thanh kiếm. Xung quanh thanh kiếm kia quấn quýt từng đợt khí đen, phàm là người tu tiên nhìn thấy, cũng biết đây là thanh Tà Kiếm. Có lẽ là bởi vì lý do bị thương, mặc dù tốc độ Giao Long khá nhanh, nhưng cũng linh hoạt.

      Thanh kiếm này chính là thanh kiếm treo dưới thành cây cầu thời gian mà nửa lưu lại.

      Nửa người nó bao phủ ở trong nước, thân thể cong xuống, thỉnh thoảng vung đuôi vài cái, nổi lên hồi sóng lớn cuồn cuộn.

      "Rốt cuộc là ai chết, còn chưa biết chắc đâu? khoác lác ai biết!" Tịch Chân la lớn về phía Giao Long, bàn tay ôm đầu vai. Đầu vai ngừng chảy máu, hẳn là bị trọng thương.

      Phùng chân nhân và An Hoằng Hàn đứng các góc, lấy hình tam giác bao bọc vây quanh Giao Long.

      Mặc dù thực lực Giao Long vượt xa bất kỳ người nào trong bọn họ, nhưng Tịch Chân phi thăng nhiều năm như vậy, thực lực cũng thể coi thường. Đơn đả độc đấu thắng được Giao Long, có nghĩa là thể dùng những biện pháp khác.

      "Còn nhớ trận pháp ta với các ngươi ? Bày trận!" Tịch Chân thét to tiếng, đôi tay kết ấn ở trước ngực. Từng chùm ánh sáng bắn ra từ giữa hai tay ông, bay về phía Giao Long.

      An Hoằng Hàn và Phùng chân nhân kết ấn theo sát phía sau, tia sáng dần dần xuất ở trong tay bọn họ, có vài tơ sáng gắt gao bao trùm Giao Long, vây Giao Long ở bên trong.

      Những tơ sáng mảnh này nhìn như mềm mại dễ vỡ, kì thực cứng rắn thôi. Mặc cho Giao Long ra sức giãy giụa, cũng có biện pháp tránh thoát.

      "Các ngươi cho là như vậy liền có thể vây khốn ta sao? Quá khinh thường ta rồi." Giao Long vẫy động thân thể, đập mạnh ở trong nước, đôi mắt đỏ đến tỏa sáng. Theo sức vung vẩy kịch liệt của nó, ba người nắm giữ sợi tơ mỏng đều theo động tác của nó mà đung đưa xung quanh.

      Sắc mặt ba người đều quá tốt, trầm đến đáng sợ.

      Mặc dù bọn họ có biện pháp kiềm chế giữ chặt hành động Giao Long, nhưng lại có cách nào chế phục nó. Đặc biệt là thân thể cường hãn này của Giao Long, tùy tiện động cái liền có thể giày vò bọn họ.

      Thân thể mấy người ở giữa trung, ngừng bị Giao Long ném .

      Tịch Chân sớm phát đồ đệ chạy tới, thấy nàng đứng sững sờ, lớn tiếng quát mắng câu, "Còn nhanh thừa cơ hội này đánh nó trọng thương! Ngây ngốc nhìn cuộc vui sao?"

      Tịch Tích Chi bị mắng đến đỏ mặt lên, nàng xác là muốn giúp tay, nhưng đây phải là chen vào lọt sao?

      Từ từ ngưng tụ linh lực, hóa thành mảnh gió sắc bén. Khi Tịch Tích Chi phất tay, vô số cơn gió sắc bén bắn về phía Giao Long trong trận pháp.

      Toàn thân Giao Long bị tơ sáng mỏng quấn quanh, hành động bị hạn chế. Nhìn thấy vô số cơn gió sắc bén đánh về phía mình nhưng thể né tránh, đôi mắt đỏ hồng tỏa sáng, hung hăng khóa chặt Tịch Tích Chi.

      Hận ý trong mắt khiến Tịch Tích Chi sợ đến run tay, có mấy cơn gió sắc bén bắn chệch vị trí.

      Từ trước đến giờ thị lực của Tịch Tích Chi rất chính xác, nhìn thấy đại đa số cơn gió sắc bén đều bắn ở người Giao Long, còn chưa kịp vui mừng liền tức đen mặt. Bởi vì gió sắc bén đều bắn về phía vảy màu đen quanh thân Giao Long, hoàn toàn có thương tổn tới nó chút nào.

      "Ha ha. . . . . . Dựa vào bộ dáng công kích này mà muốn tổn thương ta. Ngu xuẩn, quá ngu xuẩn!" Giao Long cất tiếng cười to, trong mắt đều là giễu cợt.

      Tịch Tích Chi tức giận hung hăng trừng mắt, cẩn thận phát , Giao Long cũng phải hoàn hảo chút tổn hại. Mấy cơn gió sắc bén bắn chệch đó vừa lúc bắn tới khóe mắt Giao Long, nơi đó chảy ra chút máu tươi.

      Thiếu chút nữa liền bị con Giao Long này lừa gạt rồi!

      Tịch Tích Chi nhếch miệng lên thành nụ cười giảo hoạt, lần nữa điều động linh lực, triệu ra vô số cơn gió sắc bén.

      Trong lúc nhất thời, sau lưng Tịch Tích Chi đều là gió sắc bén dày đặc ngay ngắn chỉnh tề.


      Sóng lớn xông thẳng về phía Tịch Tích Chi. . .

      “Ta nhất định phải giết ngươi!” Tiếng ác độc của Giao Long truyền vào trong lỗ tai Tịch Tích Chi.

      Tịch Tích Chi sợ hãi xoay người liền muốn chạy, nhưng tốc độ sóng lớn tới vô cùng nhanh, đợi Tịch Tích Chi chạy được mấy bước, liền bị sóng lớn va chạm bao phủ dưới nước.

      Lực đánh vào rất mạnh, lại lần nữa khiến cho vết thương ở phần lưng của Tịch Tích Chi càng nạng hơn.

      Bị trận đột kích như vậy, linh lực Tịch Tích Chi tạm thời tụ tập lại được. Nước lạnh như băng vây quanh nàng, trong cổ họng nàng phun ra ngụm máu tươi, ngừng ho khan.

      có linh lực hộ thể, lúc Tịch Tích Chi ở trong nước, khác người thường là bao nhiêu.

      Dòng nước liên tục ngừng tụ tập về phía mình, cảm giác hít thở thông càng ngày càng mãnh liệt, tứ chi nghe sai khiến, giống như bị cự thạch ngàn chân ngăn chận, ngay cả ngón tay cũng nhúc nhích được.

      Ưmh…… Tịch Tích Chi lại sặc ngụm nước.

      Lý trí nhắc nhở mình, lúc này nên nhanh bơi lên, nhưng thân thể lại nghe mình khống chế, dần dần chìm xuống.

      Sau đôi mắt của Giao Long bị mù, phẫn nộ cuốn lên sóng lớn xung quanh, toàn bộ mặt nước đều điên cuồng lay động, ngừng.

      Tịch Tích Chi có linh lực chống đỡ, gió sắc xuyên vào mắt Giao Long từ từ hóa thành hư . Dù vậy, tổn thương do gióa sắc tạo thành cho Giao Long lại có biến mắt, chỉ thấy trong hai mắt Giao Long tràn đầy lỗ thủng, giống như tổ ong vò vẽ, nhìn thấy đặc biệt kinh người.

      Thời gian trôi qua từng giây từng phút, lâu vẫn nhìn thấy Tịch Tích Chi nổi lên. Trong ong An Hoằng Hàn rất là lo lắng, đôi mắt nhìn chăm chú nơi vừa bị sóng to tập kích nhưng nơi đó ngược lại chậm chạp có động tĩnh gì.

      được, thể chờ đợi thêm nữa.

      An Hoằng Hàn nhìn lướt qua Tịch Chân, lại nhìn thoáng qua Phùng chân nhân. Bất luận như thế nào, đều thể nhìn Tịch Tích Chi xảy ra ngoài ý muốn! Dù trả giá cao hơn nữa, cũng cho chép nàng có chuyện.

      Toàn bộ cảm xúc lo lắng chiếm đóng trong đầu của . An Hoằng Hàn vung hai tay lên, tơ sáng bắn ra trong tay thu lại trở về trong nháy mắt. có An Hoằng Hàn chống đỡ, cả trận pháp thiếu hụt phần cực ký quan trọng, trong nháy mắt bắt đầu tan rã.

      Giao Long thừa dịp lúc này, tìm đúng cửa đột phá, xông ra ngoài.

      Tịch Chân phát khác thường đầu tiên, tức giận quay đầu, quát với An Hoằng Hàn: “Ngươi làm cái gì vậy?! Giao Long chạy rồi!”

      An Hoằng Hàn mắt điếc tai ngơ, trực tiếp bay về phía Tịch Tích Chi biến mất, sau đó ‘bùm bùm’ tiếng chui vào trong nước.

      khí bị nước lạnh cướp đoạt, cảm giác hít thở thông khiến Tịch Tích Chi cực kỳ khó chịu, cả khuôn mặt nhắn bởi vì kìm nén mà đỏ bừng. Ngay khi Tịch Tích Chi sắp kiên trì nổi, thân thể ấm áp ôm nàng vào trong ngực.

      Tầm mắt trong nước tốt, nhưng vừa chạm tới nhiệt độ ấm áp này, Tịch Tích Chi liền đoán được người đến là ai, cũng chỉ có mới có thể khiến cho mình cảm thấy an tâm.

      Cánh môi man mát lành lạnh chạm lên.

      An Hoằng Hàn cạy hàm răng Tịch Tích Chi ra, truyền khí trong miệng cho Tịch Tích Chi.

      khí trong miệng nhất thời khiến Tịch Tích Chi bớt cảm giác khó chịu, chậm rãi nhận lấy.

      An Hoằng Hàn dùng tay ôm hông của nàng, tay rẻ nước, bơi lên mặt nước.

      Mặt nước bị Giao Long làm cho long trời lở đất, sóng lớn từng đợt liên tiếp nhau, ngừng tản ra tít bên cạnh Giao Long

      Phốc…. Hai người vọt ra khỏi mặt nước.

      Tịch Tích Chi tham lam hô hấp khí mới mẻ, bàn tay vỗ nhè lên lồng ngực của mình. Nếu vừa rồi An Hoằng Hàn tới cứu mình, có lẽ hôm nay nàng cỗ thi thể lạnh lẽo.

      Vừa nghĩ đến điểm này, Tịch Tích Chi khỏi cảm thấy có An Hoằng Hàn ở bên cạnh là tốt.

      Tịch Chân giận đến dựng râu trợn mắt , “Ngươi có biết ngươi làm chuyện ngu xuẩn gì ?! Ngươi nghĩ rằng chúng ta còn có cơ hội có thể lần nữa vây khốn Giao Long sao?”

      Cặp mắt An Hoằng Hàn tràn đầy hàn băng, khí thế lạnh lùng nhìn về phía Tịch Chân, “Đối với trẫm, nàng quan trọng hơn trận pháp.”

      Sau lưng của Tịch Tích Chi chảy ra rất nhiều máu tươi, rất dễ nhận thấy kích mới vừa rồi của Giao Long tổn thương nàng rất lớn.

      Lúc này Tịch Chân mới chuyển ánh mắt qua người của đồ đệ, vừa nhìn thương thế của nàng, toàn bộ tức giận lúc trước đều tiêu tán mất thấy.

      “Sư phụ, xin lỗi, nếu phải tại con….. trận pháp cũng bị phá.” Tịch Tích Chi muốn sư phụ trách cứ An Hoằng Hàn, muốn trách trách chính nàng có tiền đồ.

      Lời này vô luận người nào nghe, đều nghe ra ý thiên vị trong đó.

      Cho dù Tịch Chân muốn tức cũng tức giận được. Lòng , rốt cuộc An Hoằng Hàn này cho đồ đệ của mình uống canh gì! Còn chưa có gả đâu, tâm liền hướng về phía rồi.

      Nhưng mà dường như ông cũng có lỗi, tâm tư ông đều đặt việc đối phó Giao Long. Ngược lại có chú ý tới đồ đệ mình, thậm chí có thể nguy hiểm đến tánh mạng…..

      “Thôi thôi!” Tịch Chân khoát khoát tay.

      thanh ầm ầm vang lên, bầu trời bắt đầu đổ mưa từng giọt tí tách. Hạt mưa lớn chừng hạt đậu nện vào mặt nước, dẫn tới từng trận gợn sóng.

      Bầu trời giăng đầy mây đen, tia chớp đan xen.

      Trong đó đạo kình lôi màu tím chợt thoáng qua ở tầng mây.

      Phùng chân nhân vừa lúc chú ý tới, cực kỳ giật mình : “Thiên kiếp của Giao Long đến rồi!”

      Theo những lời này, kinh lôi lập tức bổ về phía Giao Long.

      Giao Long dựa vào kiên cường dẻo dai *, chút nào lao lực đón lấy kích này.

      hy vọng thiên lôi đánh chết nó.” Tịch Chân ác độc hung ác mắng.

      Phùng chân nhân bất đắc dĩ cười tiếng, “Có câu , tai họa do trời, sợ rằng dễ dàng như vậy.”

      xong, Giao Long lần nữa đón nhận Thiên lôi thứ hai.
      Phương Lăngwindlove_9693 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :