1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Dưỡng thú thành phi - Cửu Trọng Điện (Truyện VIP LQĐ Full Đã Có eBook)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 26:

      Từ lão đầu mất tích lâu như vậy, nếu còn tìm ra, Tịch Tích Chi sợ nửa đó giết con tin.

      "Việc này. . . . . ." Hình như vô cùng xấu hổ, Phùng chân nhân lắc đầu : "Lúc ấy sau khi lão phu phát là Giao Long này làm loạn, vẫn ở lại chỗ này đối phó nó. Đáng tiếc đạo hạnh của lão phu phải là đối thủ của nó, chỉ có thể ngừng tăng sức mạnh lên cây cầu, tạm thời dựa vào cây cầu kia trấn áp Giao Long, cho nó cơ hội ra ngoài. Sau đó lâu lắm, liền gặp vị Tịch tiền bối kia, đạo hạnh của ông cao hơn lão phu nhiều, mấy ngày nay nhờ có ông giúp tay, nếu . . . . . ."

      Ánh mắt Phùng chân nhân dừng lại ở mặt Tịch Tích Chi, có nhớ lầm, mới vừa rồi nữ tử này gọi Tịch tiền bối là ‘ sư phụ ’.

      "Ngươi là. . . . . . ?" Người thiếu nữ này cho Phùng chân nhân loại cảm giác quen thuộc, giống như là từng quen biết.

      Nhưng trong khoảng thời gian ngắn, ông lại nhớ nổi, mình từng gặp qua nàng chưa?

      "Phùng chân nhân nhớ ta sao? Trước kia chúng ta còn cùng nhau bắt Bạch Hồ đó”. có ý ̣nh gạt Phùng chân nhân, sớm muộn gì cũng sẽ bại lộ, khoé miệng Tịch Tích Chi treo lên một nụ cười nhạt nhoà.

      Phùng chân nhân nhìn khoé miệng thiếu nữ hiện lên má lúm đồng tiền, lại nhớ tới một người họ Tịch lúc trước, trong đầu lập tức hiện ra một con Vân Chồn mũm mĩm.

      “Thì ra là ngươi, ngờ trong thời gian ngắn như thế, ngươi lại có thể kết xuất nội đan, còn thay đổi hình dáng, càng thêm ngờ sư phụ của ngươi có lai lịch lớn như thế”. Phùng chân nhân vuốt râu, cười vài tiếng.

      Mặc dù cho tới bây giờ Tịch tiền bối nhắc tu vi của bản thân với ông, nhưng Phùng chân nhân dám khẳng đinh thực lực của người này tuyệt đối vượt qua mình chỉ gấp hai lần.

      Ánh mắt An Hoằng Hàn vẫn nhìn cây cầu kia, trong lòng có một nghi quấy nhiễu hắn.

      “Cây cầu kia có chỗ nào đặc biệt? Dựa vào thực lực Giao Long, cây cầu kia hẳn ngăn được nó mới đúng”.

      Phùng chân nhân lại vuốt râu lần nữa, “ phải tại cây cầu, do cây đao phía dưới cây cầu. Cây đao hẳn là vũ khí của một cao nhân nào đó sử dụng, là pháp bảo tuyệt hảo đối phó vật. Mà vị trí cây đao kia, đúng lúc nằm ở đầu Giao Long.”

      Đây chính là nguyên nhân lúc trước Giao Long dám dễ dàng vọng độnng.

      Tịch Tích Chivà An Hoằng Hàn cũng lẳng lặng nghe, Tịch Tích Chi càng nghe càng mơ hồ, “Như vậy theo lẽ thường, Giao Long này sẽ va đập vào cây cầu, tự tìm đường chết ư?”

      Phùng chân nhân sâu xa lắc đầu, “Cũng phải như ngươi nghĩ, Giao Long này sắp ứng kiếp rồi, lúc này pháp lực cường thịnh nhất, thân thể cũng kiên ́ nhất. Liều mạng một phen, cứng rắn chịu một đao kia, chỉ cần có thể lưu được một hơi, bình an độ qua Thiên kiếp, tự nhiên có thể qua được của ải này”.

      Nghĩ đến Giao Long này là ôm tín niệm cửu tử nhất sinh rồi.........

      An Hoằng Hàn đột nhiên hiểu ý tứ trong đó, “Giao Long này cam lòng bị đè dưới cây cầu, cả đời xoay người được, chỉ có thể mược cơ hội này mới có thể có một tia hi vọng phi thăng....”

      Như vậy.... người áp chế Giao Long ở dưới cầu, chẳng phải là ́ ý sao?

      Nếu Giao Long bị áp chế, có thể bình an Độ Kiếp, sao lại ́ ý nhấc lên sóng lớn, giết hại dân chúng?

      “Đáng ghét, khẳng ̣nh thoát được quan hệ với nửa !” Vô luận nửa mang mục ́ch như thế nào, mọi chuyện hắn làm ra, quả thật làm hại vô số dân chúng vô tội bỏ mạng.

      Phùng chân nhân vừa nghe giọng điệu Tịch Tích Chi liền đoán được người ́ ý áp chế Giao Long ở dưới cây cầu là ai...........

      Điều này cũng khó trách Giao Long thống hận loài người như vậy.

      Nếu phải loài người xây dựng cây cầu, ́ ý dẫn nó tới nơi này, nó làm sao có thể sẽ bị áp chế?

      Long và Giao, một chánh một tà. Giao là sinh vật cực kỳ nhớ thù, nếu trong lòng Giao Long đã sinh hận ý, khẳng ̣nh xoá được rồi. Vì thế kế hoạch hôm nay, chỉ có thể cứng đối cứng với Giao Long thôi.

      “Phùng đạo sĩ, tới đây thay ta môt lúc, ta có lời muốn nói với hai người bọn họ”. Một đạo tiếng nói vô cùng hùng hồ lên từ trong miệng Tịch Chân, truyền về phía bọn họ.

      Mấy người hơi sững sờ, Phùng chân nhân chắp tay một cái với An Hoằng Hàn, “Bệ hạ, chuyện lão phu biết chỉ có chừng đó, ta sang cầu bên kia trước”.

      Nói xong, Phùng chân nhân liền phi thân .

      lâu sau, người ngồi cây cầu, từ Tịch Chân đổi thành Phùng chân nhân. Có lẽ bởi vì công lực bằng Tịch Chân, sau khi hai người thay nhau, tầng ánh sáng kia trở nên phai nhạt hơn một chút.

      Xung quanh cây cầu kia rất nhiều đợt sóng, Tịch Chân ở nơi này giằng co với Giao Long, y phục người đã sớm ướt.

      Y phục một thân ** dán ở người, Tịch Chân hiển nhiên cảm thấy rất dễ chịu. Điều động một đạo linh lực, đến một lúc, y phục vốn là **, đã hong khô.

      Còn chưa đến trước mặt hai người, Tịch Chân liền móc ra một bình sứ nhỏ từ trong túi áo ra, ném về phía An Hoằng Hàn.

      An Hoằng Hàn đưa tay tiếp được, mở nắp bình ra ngửi một cái, một ̃ mùi thơm vô cùng nồng đậm.

      “Đây là tiên dược ta lấy được từ thiên giới, ngươi cầm ăn ”. Tịch Chân có chút đau lòng nhìn bình đan dược này, đó là ông mất ít công phu mới có được. Lúc này lại chắp tay tặng cho người ngoài.

      Tịch Tích Chi mở trừng hai mắt, “Sư phụ, có thứ tốt sao đưa cho đồ đệ của người”.

      Nghe giọng nói hâm mộ của Tịch Tích Chi, An Hoằng Hàn nhìn bình nhỏ mấy lần, đậy nắp bình lại, đưa cho Tịch Tích Chi, “Nếu như nàng muốn ăn, trẫm liền cho nàng”.

      được cho nó, nó ăn cũng là lãng phí”. Tịch Chân liền thò tay đẩy bình nhỏ về trong tay An Hoằng Hàn.

      Tịch Tích Chi tức giận rồi, lòng nói, rốt cuộc ai là đồ đệc của người hả? Thiên vị như vậy.
      Last edited: 22/10/15
      Phương Lăngwindlove_9693 thích bài này.

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      ☆, Chương 27:


      Ánh mắt Tịch Chân chuyển sang Tịch Tích Chi, ra bình đan dược này ban đầu là chuẩn bị cho Tịch Tích Chi. Bởi vì ông và Tịch Tích Chi trời nam đất bắc, ông lo lắng lấy tính tình lười biếng của Tịch Tích Chi, tốc độ tu luyện nhanh, mới cố ý chuẩn bị mang bình đan dược này đến.

      Vậy mà khi gặp mặt lần nữa, Tịch Tích Chi lại cho ông kinh hỉ lớn. Kinh là đứa bé tay mình nuôi lớn, đảo mắt biến thành con sủng vật lông lá; vui chính là nha đầu này rốt cuộc biết chăm chỉ tu luyện, kết xuất được nội đan rồi.

      Ông liếc mắt cái liền có thể nhìn thấu tu vi Tịch Tích Chi, chỉ cần nàng kết xuất nội đan, sau này tốc độ tu luyện liền tăng nhanh hơn trước kia rất nhiều. Tin tưởng lâu nữa, tu vi của nàng có thể khôi phục lại dáng vẻ trước kia.

      Bình tiên dược này đối với tu luyện của Tịch Tích Chi cũng chỉ là thứ yếu thôi, ăn vào bụng cũng có quá nhiều tác dụng. Ngược lại đối với An Hoằng Hàn lại là trợ lực .

      "Nếu như mà ta có đoán sai, thân thể của ngươi dung hợp với Long Châu, ngươi ăn những đan dược này, mới có lợi." Đôi mắt Tịch Chân khóa chặt
      Đôi mắt Tịch Chân khóa chặt An Hoằng Hàn, giống như đánh chủ ý gì.

      An Hoằng Hàn trải qua quan trường, loại người nào mà chưa từng thấy qua? Vừa nhìn thấy bộ dáng muốn lại thôi của Tịch Chân, liền biết ông có lời quan trọng muốn với mình. cũng thúc giục, vô cùng nhẫn nại chờ đợi, vuốt vuốt bình trong tay mấy cái, cuối cùng bỏ vào trong túi áo của mình.

      Cuối cùng vẫn là Tịch Chân bại trận, trong lòng người trước mắt này là người có chút tò mò nào sao? Dưới tình huống này, phải nên mở miệng hỏi thăm trước ư?

      “Chúng ta muốn đánh bại Giao Long, chỉ có biện pháp”. Vẻ mặt Tịch Chân hiếm khi nghiêm túc.

      Tịch Tích Chi khẩn trương dẫm chân tại chỗ nghe, mặc dù sư phụ , nhưng nàng biết…..chuyện này nhất định dính líu tới An Hoằng Hàn.

      “Cần như trẫm làm gì?” An Hoằng Hàn giơ tay, nhàng vén mái tóc như tơ ở bên tai Tịch Tích Chi lên, cỗ cảm giác mềm mại quen thuộc này khiến cho nỡ buông tay.

      Tịch Chân nhìn cử động thân mật của hai người, hỏa khí lên cao chút, nhưng lại thể áp xuống. Trong lòng nghĩ đứa bé lớn, cánh cứng cáp rồi, sớm muộn cũng muốn bay ! Nữ nhi gả ra ngoài chính là nước tát ra ngoài.

      Lại dựa theo quan sát của ông, An Hoằng Hàn cũng coi như là đối tượng có thể giao phó.

      “Giao vĩnh viễn thấp hơn Long bậc, đây là thực xưa nay đổi”. Tựu giống thỏ, hồ ly nhìn thấy cọp, từ trong đáy lòng sinh ra cỗ thần phục. Giao gặp Long, cũng giống như vậy.

      An Hoằng Hàn và Tịch Tích Chi gì, mơ hồ hiểu được ý Tịch Chân muốn .

      Quả nhiên, Tịch Chân tiếp tục tiếp: “Ngươi phải vào lúc trước khi Giao Long độ kiếp, hoàn toàn khống chế được Long Châu, dung hợp với Long Châu. Chỉ có như vậy, ngươi mới có thể thừa kế đầy đủ lực lượng của Long Châu. tại, đây là biện pháp cuối cùng của chúng ta. Nhưng nếu ngươi thể hoàn thành, như vậy Giao Long bao phủ tất cả Phong Châu.” chừng Giao Long tà ác kia còn có thể vươn ma chưởng về phía nhưng địa phương khác.

      Đến lúc đó, cũng chỉ là tai nạn của Phong Châu, mà là cả Phong Trấn quốc.

      Tình thế nghiêm trọng cỡ nào, người có chút đầu óc liền có thể suy nghĩ ra.

      Nhưng…….chuyện này đơn giản, làm lại rất khó khăn.

      Cũng giống như người tu tiên, tất cả đều phải nhìn kỳ ngộ của , nếu vận khí tốt, có lẽ cả đời cũng thể có thành tựu.

      Muốn An Hoằng Hàn trong thời gian ngắn hoàn toàn sử dụng được Long Châu, Tịch Tích Chi cảm thấy đây là vấn đề cực kỳ khó khăn.

      Hai lông mày thanh tú nhíu lại chỗ, nếu phải hiểu tính tình sư phụ mình, có lẽ Tịch Tích Chi còn có thể cho là ông cố ý làm khó An Hoằng Hàn.

      có biện pháp khác sao? Chỉ có thời gian mấy ngày, làm sao có thể……” Nàng chỉ là bước cơ bản mất rất nhiều thời gian, chớ chi là An Hoằng Hàn mới vừa bước vào lĩnh vực này.

      Sức lực bên hông đột nhiên gia tăng, Tịch Tích Chi cảm giác được nhiệt độ truyền tới từ bàn tay của An Hoằng Hàn, biết đó là an ủi mình.

      Tịch Chân bất đắc dĩ thở dài, lắc đầu mà : “Chỉ có phương pháp, có được hay đều phải xem tạo hóa của ngươi rồi.”

      Ông vốn phải người ở đây, sớm muộn gì cũng về Thiên giới, lần này tới chỉ vì đặc biệt tìm kiếm đồ đề của mình. Tai họa ở Phong Châu, ông cũng chỉ là nghe những người khác nghị luận mới muốn tới đây tham gia náo nhiệt. Có thể giúp, dĩ nhiên giúp, nhưng nếu thể ra sức, đó là trời định.

      Suy nghĩ vừa chuyển, Tịch Tích Chi liền nghĩ đến đây cũng là việc Phùng chân nhân cầu xin An Hoằng Hàn làm ư? Nếu làm sao ông ta bí mật Thanh Nguyên Trì cho An Hoằng Hàn.

      “Trẫm làm hết sức.” An Hoằng Hàn vẫn nhíu lông mày núi, có buông ra. Lúc lời này, nắm chắc bao nhiêu đây là chuyện rất ít gặp trong cuộc đời .

      Suy nghĩ chút trước kia, vô luận làm chuyện gì, đều nắm chắc. Mà duy chỉ có chuyện này, An Hoằng Hàn dám tin chắc liệu mình có thể làm được hay ?

      biết thân thể của mình ngừng biến hóa.

      Nhưng tốc độ đó lại vô cùng chậm chạp.

      “Ta tin chàng.” Tịch Tích Chi nắm lòng bàn tay của lên, chậm rãi viết xuống ba chữ này.

      Đến tận bây giờ, An Hoằng Hàn chưa từng khiến mình thất vọng! Lần này khẳng định cũng ngoại lệ.

      Tịch Chân cố ý coi thường mờ ám giữa hai người, xoay người nhìn về phía cây cầu kia. Trước đó, Phùng chân nhân ở nơi này giằng co ngày đêm với Giao Long, Tịch Chân là giữa trưa hôm nay mới chạy tới nơi này thay phiên, sợ ông ta kiên trì nổi, Tịch Châncất bước chạy như bay về phía bên kia, bao lâu lại thay thế Phùng chân nhân.
      Phương Lăngwindlove_9693 thích bài này.

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 28:


      "An Hoằng Hàn, ta muốn thương lượng với chàng chuyện." Ánh mắt Tịch Tích Chi nhìn bọt sóng của sóng lớn mãnh liệt.

      An Hoằng Hàn trầm mặc theo nàng, chờ đợi câu tiếp theo của nàng.

      "Ta muốn ở lại chỗ này bồi sư phụ, ông và Phùng chân nhân thay phiên coi chừng cây cầu kia rất mệt nhọc. Ta nghĩ, ta cũng có thể giúp đỡ bọn họ trông coi chút." Ít nhất sau khi có gia nhập của nàng, sư phụ và Phùng chân nhân nhất định nhõm ít.

      Mặc dù thực lực của nàng bằng Phùng chân nhân và sư phụ, tuy nhiên nó có thể tranh thủ đoạn thời gian để cho bọn họ nghỉ ngơi.

      khí càng thêm trầm mặc.

      Tịch Tích Chi cảm giác được, bàn tay đối phương đặt ở eo nàng nắm
      Trải qua hơn nửa năm chung đụng, Tịch Tích Chi hiểu vô cùng tính tình người ở trước mắt này, vừa nhìn thấy môi khẽ nhúc nhích, lập tức phỏng đoán ra tiếp theo cái gì.

      đợi An Hoằng Hàn ra chữ, Tịch Tích Chiđột nhiên ngẩng đầu lên, tiến tới trước miệng An Hoằng Hàn, hôn chút.

      Cánh môi gần như là lướt qua.

      Nhưng bộ dáng chủ động hôn như vậy, ở trong trí nhớ của An Hoằng Hàn là vô cùng hiếm thấy.

      Đặc biệt là ngay trước mặt sư phụ Tịch Tích Chi, nụ hôn này thể nghi ngờ tỏ Tịch Tích Chi thuộc về , hơn nữa còn là nàng cam tâm tình nguyện.

      Quả nhiên, mặc dù cự ly cách rất xa, ánh mắt Tịch Chânlại nhìn chằm chằm về phía bọn họ.

      “Ta chỉ muốn ra phần lực.” Tịch Tích Chi mở miệng lần nữa khuyên An Hoằng Hàn, nàng muốn cả đời chỉ có thể trốn ở sau lưng người khác.

      Người đó lòng đối đãi nàng, nàng như thế nào có thể khoanh tay đứng nhìn ở thời điểm xảy ra tai họa này?

      An Hoằng Hàn lúc lâu, ánh mắt trở nên càng thêm tĩnh mịch. Cuối cùng bất đắc dĩ liếc mắt nhìn Tịch Tích Chi cái, sau đó với Phùng chân nhân nơi xa: “Chăm sóc nàng tốt, nếu nàng thiếu cọng lông tơ, trẫm hỏi tội ngươi.”

      Lời của An Hoằng Hàn rất lạnh lẽo, ánh mắt càng thêm băng hàn, dung được vật.

      Sau khi xong câu đó, An Hoằng Hàn xoay người nhanh chóng rời , giống như sợ mình đổi ý.

      Lúc này Phùng chân nhân mới tới đây, đứng ở bên người Tịch Tích Chi, “Bệ hạ là nghiêm túc với đoạn tình cảm này.”

      Số lần ông và An Hoằng Hàn gặp mặt nhiều, nhưng cái này cũng làm trở ngại hiểu biết của ông về . Về phần bệ hạ là người thế nào, sợ rằng Phong Châu quốc có người nào biết. Người có thể để cho An Hoằng Hàn buông tư thái xuống, tỉ mỉ che chở, có lẽ thế gian này chỉ có mình Tịch Tích Chi.

      Trong ngày thường Tịch Tích Chi quả hơi ngốc nghếch, thế nhưng có nghĩa là nàng có cảm giác được phần tình cảm kia của An Hoằng Hàn, nàng chỉ cố ý them nghĩ thôi. Bắt đầu từ ngày nàng xuyên qua đến thế giới này, liền hiểu sớm muộn có ngày nàng rời . Cho nên ở trong mấy ngày đó, nàng luôn sống tim phổi, muốn lưu lại tình cảm cho người của thế giới này. Nhưng nàng càng muốn trốn tránh, An Hoằng Hàn càng cho nàng cơ hội.

      Cuối cùng ở tình huống ỡm ờ, bị An Hoằng Hàn hủy ăn vào bụng rồi.

      Nếu nàng bước ra bước đầu tiên, vậy lưu lại nữa.

      “Ta cũng là nghiêm túc.” lát sau, Tịch Tích Chi kiênđịnh với Phùng chân nhân.

      Phùng chân nhân khẽ thở dài hơi, bất luận cái gì nữa. Mặc dù ông là người tu đạo, nhưng đầu óc còn đến mức ngoan cố đổi, bởi vì người khác đường mà cố ý dùng gậy đánh uyên ương. Huống chi coi như ông muốn gậy đánh uyên ương, cũng có bản lãnh kia. Ngươi cho bệ hạ Phong Trấn quốc của bọn họ là người ngồi sao? Nổi bão lên, nhất định là máu chảy thành sông.

      “Chờ sau hai canh giờ, ngươi thay ca với Tịch tiền bối.” Hiếm khi có khổ sai tự động đưa tới cửa, há có thể cần? Phùng chân nhân tĩnh tọa ngay tại chỗ, nhắm mắt lại giống như tiến vào nghỉ ngơi.

      Chung quanh tràn đầy tiếng điên cuồng hét lên của Giao Long, thính lực của Tịch Tích Chi tốt hơn người bình thường nhiều, bị quấy nhiễu đến chịu nổi. Xé vải chỗ váy xuống, nhét vào tận trong lỗ tai, thanh kia mới giảm bớ chút.

      An Hoằng Hàn thừa dịp bóng đêm đen nhánh, lặng yên tiếng động trở lại ngọn núi kia, làm kinh động đến bất luận kẻ nào.

      Con chồn kia vẫn quen dựa vào mình, khi nàng vừa rời , trong ngực như thiếu thứ gì, An Hoằng Hàn cảm thấy rất tự tại. Mỗi khi nhớ tới nụ cười đáng má lúm đồng tiền của Tịch Tích Chi, trong lòng liền giống như bị móng vuốt của con chồn nào đó ngừng gãi, đau, lại vô cùng nhột.

      Cứ như vậy suy nghĩ cả đêm, An Hoằng Hàn thủy chung có biện pháp ngủ.

      Người có tình huống khác gì với lắm, đương nhiên là Tịch Tích Chi rồi!

      Tịch Tích Chi vẫn trôi lơ lửng ở mặt nước, đến chỗ ngủ cũng có. Suy nghĩ chút trước kia, nàng trực tiếp ngã vào trong ngực của nam nhân nào đó, chuyện gì đều cần chú ý, chỉ lo thở to ngủ là được rồi. Mà bây giờ bên cạnh có ai, có đệm thịt ấm lô, có chút quen.

      Sáng sớm ngày hôm sau, Lâm Ân liền phát thấy nữ tử kia, ngay cả Vân Chồn cũng có tung tích.

      Xét thấy Vân Chồn tự mình chạy trốn qua rất nhiều lần, cho nên Lâm Ân có chút lo lắng nào. Dù sao sau thời gian dài, con chồn này đều biết đường trở về.
      Trời vừa sáng bao lâu, chiếc xe ngựa đè nát cành lá khô, dần dần chạy về phía bọn họ.
      Phương Lăng, khanhchiwindlove_9693 thích bài này.

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      ☆, Chương 29:


      thanh bánh xe ở trong sáng sớm yên tĩnh vô cùng vang dội.

      Rất nhiều dân chạy nạn tỉnh dậy, ánh mắt đều dời về phía chiếc xe ngựa kia. Cũng biết gần đây xảy ra chuyện gì, nơi Phong Châu này của bọn họ ràng phát nước lũ, người khác tránh cũng còn kịp, những người này cố tình hết lại tới nơi này.

      người công tử mặc cẩm phục màu trắng, từ từ ra từ buồng xe. Cả người tản ra cỗ khí chất tôn quý, chỉ là liếc mắt nhìn liền có thể nhìn ra là người sống trong nhung lụa thời gian dài.

      Lâm Ân tinh mắt, sau khi nhìn thấy người nọ, phất tay chào hỏi, "Thái tử điện hạ."

      Người tới chính là Đông Phương Vưu Dục, thái tử Luật Vân quốc.

      An Hoằng Hàn lạnh lùng liếc mắt nhìn, gật đầu với , hề chào hỏi. Từ trước đến giờ, thích hỏi thăm chuyện riêng của người khác, đối với việc tại sao Đông Phương Vưu Dục lại tới trễ ngày, cũng có chút ý tò mò.

      "Tham kiến bệ hạ." Đông Phương Vưu Dục rất chú trọng lễ tiết, mặc dù biết được bệ hạ nhất định nguyện ý quan tâm đến , nhưng vẫn thể vứt bỏ cấp bậc lễ nghĩa.

      Khóe miệng vĩnh viễn mang theo nụ cười nhạt, cả người nhìn qua vô cùng ấm áp, vậy mà người biết lại biết tính tình của Đông Phương Vưu Dục là tiếu lý tàng đao.

      "Thái tử điện hạ đường mệt nhọc, nghỉ trước lúc , đợi có tung tích của Từ quốc sư, trẫm thông báo ngươi trước tiên." An Hoằng Hàn mấy câu liền đuổi đối phương mất.

      Đông Phương Vưu Dục quả cũng có chút mệt mỏi,
      vì sớm đuổi theo đám người An Hoằng Hàn, bọn họ một đường chạy xe ngựa, chưa từng nghỉ ngơi qua. Nói xong mấy câu khách sáo, Đông Phương Vưu Dục liền tìm một chỗ nghỉ ngơi.


      Thời gian rất nhanh, một sớm một chiều liền qua ba ngày.


      Sóng lớn cuồn cuộn xung quanh, một đám tiếp một đám bọt sóng màu trắng.


      Tất cả bốn phía đều là nước lạnh như băng, chỉ có một cây cầu lộ ra khỏi mặt nước, ở trong nước cực kỳ dễ thấy. Sóng nước càng ngày càng mãnh liệt, mặt nước cũng theo đó càng ngày càng cao. Vốn là bị chìm ngập một nửa cây cầu, hôm nay chỉ chừa có một phần ba ở bên ngoài.


      Tịch Tích Chi ngồi xếp bằng, hai cánh tay dựng thẳng lên , linh lực liên tục ngừng tuôn ra từ bàn tay, ngừng ́ gắng dùng kết giưới bao trùm lấy cây cầu.


      Tu vi của Tịch Tích Chi thấp hơn Phùng chân nhân và sư phụ rất nhiều, lại mới vừa kết đan lâu, cho nên trình độ khống chế linh lực cũng như bọn họ. Vì chống đỡ cây cầu, Tịch Tích Chi lên mười hai phần tinh thần, có dám buông lỏng chút nào. Đôi môi cắn chặt, mặc dù hai tay giơ đến tê dại, cũng nói qua một tiếng khổ mệt.


      “Ha ha ha…” Một chuỗi tiếng cười quanh quẩn ở mặt nước, thanh kia ngân nga hùng hậu, “Xem ba người các ngươi ngăn cản ta như thế nào … Thiên kiếp buông xuống, các ngươi một người cũng trốn thoát!”


      Đám sóng biển đánh úp về phía cây cầu, kịch liệt đánh thẳng vào, ngừng đánh tới tầng ánh sáng kết giới nhàn nhạt.


      Càng đến gần ngày Thiên kiếp, sức lực của Giao Long lại càng lớn.


      Tiếng cười đắc ý của hắn ngừng truyền vào trong lỗ tai ba người bọn họ.


      Sắc mặt hai người Tịch Chân và Phùng chân nhân rất khó coi, nhìn thấy tầng ánh sáng kết giới kia, dưới sự va chạm của cuộn sóng càng phát ra ảm đạm.


      Phùng chân nhân hoảng sợ lắc đầu, kích động chỉ vào cây cầu, “ được… sắp chống đỡ nổi nữa, ngươi xem …. cây cầu đã xuất hiện vết nứt rồi!”


      Phùng chân nhân vừa hô vừa chạy như bay về phía cây cầu kia. Vừa mới đến gần cây cầu, Phùng chân nhân liền ngồi xuống bên cạnh Tịch Tích Chi, đôi tay kết ấn, điều động tu vi của mình, trợ giúp Tịch Tích Chi giằng co với Giao Long.


      Tịch Chân nhìn đê đập ở phía xa, bi thương thở dài một hơi, “Chẳng lẽ ý trời là như thế?”


      Một khi giữ được cây cầu, đê đập sẽ bị lũ lụt cuốn sập, lúc đó chính là tai nạn bắt đầu.


      Dù chỉ có thể tranh thủ một chút thời gian, Tịch Chân cũng sẽ canh giữ đến cuối cùng! Phi thân nhảy một cái, trong chớp mắt ông đã dời đến cây cầu, “Giao Long đáng chết, lão tử liều cái mạng già này cũng sẽ để cho ngươi có ngày tốt lành.”


      Tia sáng chói mắt hiện ra, từng chùm ánh sáng bắn ra từ trong cơ thể Tịch Chân, rót vào trong kết giới.


      Nhưng mặc dù ba người bọn họ hợp lực lại cũng có biện pháp ngăn cản vết nứt của cây cầu càng lúc càng lớn, thanh rắc rắc, giống như tiếng nhạc mở đầu của sự tử vong, khiến lòng Tịch Tích Chi căng thẳng, tốc độ phát ra linh lực càng lúc càng nhanh.


      Nàng tin tưởng An Hoằng Hàn sẽ làm mình thất vọng! Chỉ cần mình kiên trì, nàng nhất ̣nh có thể đợi hắn đến.


      “Tịch tiền bối, làm sao bây giờ!” Tiếp tục như vậy nữa, cây cầu đến một lúc sẽ bị phá huỷ.


      Tịch Chân cũng lộ vẻ mặt khó khăn, căn răng nói ra: “Phùng chân nhân, ngươi ở nơi này chống. Đồ đệ, con trở về nói với An Hoằng Hàn, để cho hắn rút toàn bộ người tu bổ đê đập về . Bằng một khi đê đập sụp đổ, những binh lính kia một người cũng sống được.”


      Vì giảm bớt thương vong, chỉ có thể như thế.


      Về phần ông .. . trong mắt Tịch Chân chợt loé rồi biến mất ánh sáng ngoan độc, “Lão tử tin con Giao Long này có thể lật trời rồi! Lão tử xuống đánh với nó!”


      cho Tịch Tích Chi cơ hội phản bác, Tịch Chân nói xong liền rút người ra nhảy vào trong nước. Văng lên một đám bọt sóng khổng lồ, tưới lên mặt Tịch Tích Chi, lạnhđến nỗi Tịch Tích Chi sợ run cả người.


      Trong lòng Tịch Tích Chi nói ra tư vị gì, trong con ngươi nhiễm một tầng ánh nước nhàn nhạt. Nàng và sư phụ cùng nhau sinh sống hơn mươi năm, muốn nhìn thấu tâm tư của đối phương, có chút khó khăn nào. Kỹ năng bơi của sư phụ còn bằng mình, vào nước đánh nhau với Giao Long, thể nghi ngờ là được ăn cả ngã về !


      “Ngươi nhanh …” Phùng chân nhân ́ gắng chống dỡ kết giới, thúc giục Tịch Tích Chi, “Chớ phụ một phen tâm ý của sư phụ ngươi, hắn là vì tranh thủ thời gian cho ngươi và An Hoằng Hàn.”


      Tịch Tích Chi thu bàn tay về, đứng lên, “Ta sẽ nhanh về nhanh.”


      Tịch Tích Chi dùng tốc độ nhanh nhất xông ra ngoài.


      Trong lòng ngừng cảnh cáo mình, vô luận như thế nào đều muốn ngăn cản hành động của Giao Long.
      Phương Lăng, khanhchiwindlove_9693 thích bài này.

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 30:
      Editor: Hoàng Dung

      "Ha ha ha. . . . . . Các ngươi có biện pháp. . . . . . Chờ ta ra ngoài, các ngươi rơi vào vực sâu tử vong." Từng đợt bọt sóng đánh thẳng vào cây cầu, cái đuôi màu đen khổng lồ chui ra mặt nước, nhấc lên sóng biển.

      Trong chớp mắt, nhiều đợt sóng lớn liên tục nhấc lên dứt, mặt nước giống như cái nồi sôi sục, sóng nước ngừng đánh thẳng vào.

      Hình như phát có người muốn , dưới đáy nước, đôi mắt tỏa sáng màu đỏ nhìn chằm chằm phương hướng Tịch Tích Chi rời . Cặp mắt kia giống như là đèn lồng cỡ , bên trong nhiễm vẻ ác độc.

      "Muốn mật báo? dễ dàng như vậy!" Theo tiếng rống giận điên cuồng của Giao Long, đạo sóng nước cao mấy chục mét bổ nhào về phía Tịch Tích Chi.

      Tịch Tích Chi trước chống đỡ kết giới, hao phí ít linh lực. đường chạy về phía trước, bỏ quên nguy hiểm sau lưng. Khi phát giác sau lưng có cỗ khí ép đánh tới, tất cả đều muộn.

      Sóng lớn tới cuồn cuộn, đánh tới sau lưng Tịch Tích Chi vào trong nước.

      Khi sóng nước tập trung công kích vào chỗ nào đó, lực va đập hề tầm thường. Mới vừa đụng vào sau lưng của Tịch Tích Chi, liền khiến nàng phun ra ngụm máu tươi.

      Chung quanh đều là nước lạnh lẽo, ngừng chui vào miệng, mũi của Tịch Tích Chi, Tịch Tích Chi sặc đến ngừng ho khan.

      Tay nắm thành quyền, Tịch Tích Chi giơ tay lên lau vết máu bên miệng. Nàng thể có tiền đồ như vậy, đương đầu đại nạn, nàng thể lùi bước. Cố nén đau đớn truyền tới từ sau lưng, Tịch Tích Chi huy động hai tay, ở trong nước bơi về phía đê đập.

      Hai ngày gần đây, ban ngày An Hoằng Hàn đều ở đê đập giám sát. Vết nứt của đê đập càng ngày càng nhiều, tốc độ binh lính tu bổ sánh nổi tốc độ nứt ra do sóng nước đánh sâu vào. Dưới tình hình như thế, càng ngày càng nhiều dòng nước chảy xuống theo khe hở.

      Đê đập đến hỏng đến còn trình độ….

      Kể từ sau khi Đông Phương Vưu Dục tới Phong Châu, vẫn theo An Hoằng Hàn. Thấy ngày nào An Hoàng Hàn cũng đê đập, và hai thừa tướng dĩ nhiên cũng theo.

      An Hoằng Hàn ngắm nhìn phương xa, trong lòng cực kỳ cam lòng. nghĩ hết mọi biện pháp muốn đột phá lằn ranh kia, dùng hợp thành thể với Long Châu trong cơ thể, nhưng tốc độ có chút tiến triển thực tế nào.

      Đan dược Tịch Chân cho , quả có thể thúc giục tốc độ dung hợp Long Châu, nhưng lại chỉ có thể thúc giục phần .

      Chân mày càng nhíu càng sâu, An Hoằng Hàn càng lo lắng tình huống bên kia.

      “Tại sao hôm nay sóng lớn càng lúc càng lớn vậy!” Mỗi ngày Đàm Hải đều quan sát khuynh hướng sóng lớn, liếc mắt liền nhìn ra sóng lớn có điều khác thường.

      Kể từ sau khi biết hồng tai là Giao Long tác quái, Lưu Phó Thanh và Tư Đồ Phi Du cũng có cảm giác ngủ ngon lần nào. Vừa nghe Đàm Hải như thế, lập tức phát kỳ hoặc trong đó.

      Rất nhiều binh lính kịp giơ tảng đá và túi bùn lên nữa, ôm quyết tâm liều chết, trực tiếp sử dụng thân thể ngăn trở vết nứt đê đập.

      Nhìn màn này, ai dám lộ vẻ xúc động?

      Những binh lính này đều là thủ hạ của Đàm Hải, càng thêm đau lòng.

      “Bệ hạ, đê đập sắp….” Sụp, chữ này, Đàm Hải thể ra khỏi miệng.

      Vẻ mặt An Hoằng Hàn nghiêm trọng, trầm nhìn đê đập.

      Đúng lúc này, đột nhiên trong đạo sóng lớn lao ra bóng dáng màu xám trắng.

      Trong lòng An Hoằng Hàn giật mình, thân thể di động sang bên kia. Tốc độ nhanh làm cho người ta nhìn , tự tay chụp tới, cuối cùng trước lúc bóng dáng màu xám trắng đó rơi xuống đất liền tiếp được.

      Lưu Phó Thanh và Tư Đồ Phi Du lập tức tới, khi nhìn thấy người bệ hạ ôm trong ngực đều lộ ra vẻ kinh ngạc.

      Tịch Tích Chi ho khan mấy tiếng, phun ra mấy ngụm nước, vừa nhìn thấy An Hoằng Hàn, ngón tay liền nắm chặt cánh tay của , “Mau….. Mau rút lui nhân mã, cầu kiên trì nổi rồi.”

      An Hoằng Hàn ôm nàng, xoay người về nơi xa, lạnh giọng hạ lệnh: “Đàm Hải, đều để cho bọn họ lui trở về, nhanh lên…. Thừa dịp trước khi đê đập chưa ngã sập, có thể lui bao xa lui xa bấy nhiêu.”

      Ở trong nước bơi rất lâu, khuôn mặt nhắn của Tịch Tích Chi bị ngâm đến trắng bệch. Nếu như xem vết thương sau lưng, tinh thần của nàng ngược lại tệ.

      An Hoằng Hàn ôm Tịch Tích Chi lên ngựa, cánh tay khó tránh khỏi đụng phải phía sau lưng của nàng.

      Đau đến Tịch Tích Chi nhe răng tiếng.

      An Hoằng Hàn phát giác người trong ngực hình như thoải mái, gật đầu hỏi “Có phải bị thương rồi ?”

      cũng có quên…. mới vừa rồi lúc Tịch Tích Chi trở lại là lao xuống theo dòng nước. Nếu mình có tiếp được nàng, như vậy chẳng phải nàng bị ngã rất thảm.

      Nghĩ đến đây, sắc mặt của An Hoằng Hàn càng thêm hàn.

      Tịch Tích Chi cắn môi, lắc đầu, “Ta sao, mau mau rút .”

      Binh lính nơi này ít nhất cũng có mấy ngàn, nếu tốc độ nhanh, rất dễ bị tiêu diệt toàn quân.

      Đông Phương Vưu Dục ném ra ánh mắt, nhìn thiếu nữ trong ngực An Hoằng Hàn, lộ ra suy nghĩ sâu xa. Mới nửa tháng gặp, bệ hạ chỗ nào tìm được tiểu mỹ nhân như vậy? sống ở bên cạnh An Hoằng Hàn ba ngày rồi, vẫn nhìn thấy Vân Chồn, điều này làm cho rất là nghi hoặc.

      phải từ trước đến giờ bệ hạ ôm con Vân Chồn buông tay sao? Sao lúc này lại thấy?
      Phương Lăngwindlove_9693 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :