1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Dưỡng thú thành phi - Cửu Trọng Điện (Truyện VIP LQĐ Full Đã Có eBook)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      ☆, Chương 21:

      Liên tục bận rộn nửa canh giờ, Tịch Tích Chi đều chẩn qua cho các dân chạy nạn ở ngọn núi này rồi

      Nàng vừa mới thu tay lại, đột nhiên liền bị bàn tay to nắm lấy.

      đợi nàng kịp phản ứng, liền bị An Hoằng Hàn kéo vào trong ngực.

      Lâm Ân nháy mắt với Lưu đại nhân và Tư Đồ đại nhân, tiếng động . Nhìn , bệ hạ nhất định thích vị nương kia rồi, cũng ôm vào trong ngực rồi.

      Lưu Phó Thanh và Tư Đồ Phi Du hiếm khi thống nhất ý kiến, trả cho Lâm Ân ánh mắt, việc đó còn cần phải sao? Ôm vào trong ngực ngay trước nhiều đôi mắt nhìn chằm chằm như vậy, chẳng khác nào tuyên cáo quyền sở hữu?

      Cả ngọn núi cộng lại có ít nhất hơn mấy ngàn người, bị mọi người nhìn chằm chằm, Tịch Tích Chi có chút ngượng ngùng, dúi đầu vào trong ngực An Hoằng Hàn, tận lực che giấu mặt của mình.

      Động tác này thể nghi ngờ cho mọi người biết, đây là lưỡng tình tương duyệt à?! Phải hay !

      ngờ bệ hạ vừa tới Phong Châu ngày, liền cấu kết với vị thiếu nữ trong veo như nước vậy. Cái này cần có bao nhiêu sức quyến rũ mới có thể làm được?

      Lâm Ân giả bộ ho khan hai tiếng, tới trước mặt của An Hoằng Hàn, "Chủ tử, Đàm
      Liên tục bận rộn nửa canh giờ, Tịch Tích Chi đều chẩn qua cho các dân chạy nạn ở ngọn núi này rồi.



      Này vừa mới thu tay lại, đột nhiên liền bị bàn tay to nắm lấy.



      đợi này kịp phản ứng, liền bị An Hoằng Hàn kéo vào trong ngực.



      Lâm Ân nháy mắt với Lưu đại nhân và Tư Đồ đại nhân, tiếng động . Nhìn , bệ hạ nhất định thích vị nương kia rồi, cũng ôm vào trong ngực rồi.



      Lưu Phó Thanh và Tư Đồ Phi Du hiếm khi thống nhất ý kiến, trả cho Lâm Ân ánh mắt, việc đó còn cần phải sai? Ôm vào trong ngực ngay trước nhiều đôi mắt nhìn chằm chằm như vậy, chẳng khác nào tuyên cáo quyền sở hữu?



      Cả ngọn núi cộng lại có ít nhất hơn mấy ngàn người, bị mọi người nhìn chằm chằm, Tịch Tích Chi có chút ngượng ngùng, dúi đầu vào trong ngực An Hoằng Hàn, tận lực che giấu mặt của mình.



      Động tác này thể nghi ngờ cho mọi người biết, đây là lưỡng tình tương duyệt à?! Phải hay !



      ngờ bệ hạ vừa tới Phong Châu ngày, liền cấu kết với vị thiếu nữ trong veo như nước vậy. Cái này cần có bao nhiêu sức quyến rũ mới có thể làm được?



      Lâm Ân giả bộ ho khan hai tiếng, tới trước mặt của An Hoằng Hàn, “chủ tử, Đàm thống lĩnh chờ ngài lâu, lát nữa chúng ta còn phải đê đập nhìn chút đúng ?”



      Vừa qua khỏi giữa trưa, thời tiết vô cùng quang đãng, thích hợp nhất để tuần tra.



      Đám dân chạy nạn tới nơi này ở rất nhiều ngày, cho nên thỏ hoang, con hoẵng gần đây gần như đều bị săn bắn hết, chỉ có thể chỗ xa hơn mới có thể săn được đồ.



      Nếu tới Phong Châu, mấy người An Hoằng Hàn dĩ nhiên thể nào tự mình ra ngoài săn bắt.



      Vừa tới thời gian ăn cơm, trong tay thống lĩnh hộ quân- Đàm Hải nắm hai con thỏ hoang, tới chỗ bọn họ.



      Thống lĩnh hộ quân cười dến có chút ngốc nghếch, gọi về phía bọn họ:”bệ....”



      chữ phía sau còn chưa hô ra ngoài, Lưu Phó Thanh bên cạnh trừng mắt nhìn ,”như chúng ta gọi ‘chủ tử’ thôi.”



      Đàm Hải hậu tri hậu giác ý thức được mình thiếu chút nữa kêu lỡ miệng, lập tức hiểu Tư Đồ đại nhân là đề phòng tiểu mỹ nhân ngồi bên cạnh bệ hạ. Chẳng lẽ phải là người cùng đường sao? Mới vừa rồi còn cho là nữ nhân mà bệ hạ mang theo.



      “chủ tử, nơi này của chúng ta có gì có thể chiêu đãi ngài, kính xin ngài đừng trách.”



      “sao có thể trách móc đây?” Lưu Phó Thanh sờ sờ râu mép của mình.



      Mấy ngày nay bọn họ đều là gặm lương khô sống qua ngày, có thể ăn được thỏ hoang rất tốt.



      Ông và Tư Đồ Phi Du có thể làm được thừa tướng, đều là dựa vào bản lãnh của mình, điểm khổ mệt ấy còn làm khó được hai người.



      An Hoằng Hàn lên tiếng, ánh mắt ý bảo Lâm Ân hỗ trợ.



      Lâm Ân hổ là đại tổng quản, gần như chuyện vặt gì cũng biết chút. vừa lấy gia vị từ trong buồng xe ra, Đàm Hải bên kia cạo sạch lông thỏ, cắm ở nhánh cây nướng.



      Lâm Ân ngồi xỗm bên cạnh , cầm lấy cây trong tay ,”nô tài tới giúp ngài, nướng thỏ cần rắc thêm ít hạt tiêu.”



      Củi đốt cháy rừng rực, ngọn lửa bay tới thịt thỏ hoang nên tạo ra tiếng vang. Thỏ hoang rất nhanh liền nướng thành màu cháy sém, mùi hương toả ra.



      Cũng lâu lắm, thịt thỏ liền chín.



      Lâm Ân dẫn đầu bẻ xuống cái chân thỏ, đưa cho An Hoằng Hàn,”chủ tử, ngài dùng.”



      Ai biết sau khi An Hoằng Hàn đưa tay nhận lầy, nhìn cũng nhìn liên đưa cho người thiếu nữ bên cạnh.



      Lâm Ân và mấy người khác đều nhìn ở trong mắt, tất cả đều lên tiếng. Chỉ là trong lòng , hình như bệ hạ rất để ý người thiếu nữ kia? có ý nhét nàng vào hậu cung sao?



      Sau đó, Lâm Ân lại đưa tới chân thỏ, lúc này bệ hạ mới bắt đầu ăn.



      Thời điểm thỏ còn nướng, nghe mùi thơm đó, Tịch Tích Chi sớm thèm ăn rồi. Lúc này chân thỏ nướng cháy vàng sém, đâu còn cố kỵ gì khác. Trời mới biết nàng vài ngày ăn thịt rồi?! Nàng là động vậy ăn thịt, thịt vui. Miệng cắn đầy thịt thỏ cháy sém, Tịch Tích Chi nhai mấy cái, cực kỳ mỹ vị.



      Có lẽ là quá thèm ăn, sau khi Tịch Tích Chi gặm thêm miếng thịt mới hài lòng vỗ vỗ bụng mình.



      Chờ bọn dùng bữa xong, mấy người liền cưỡi lên ngữa Tư Đồ Phi Du rốt cuộc nhịn được nữa,”chủ tử, chúng ta đây là làm chuyện nghiêm túc, để vị nương này theo, hình như có chút ổn đâu.”



      An Hoằng Hàn chậm rãi xoay người, nhìn chằm chằm Tư Đồ Phi Du.



      Ánh mắt lạnh lẽo hề có nhiệt độ đáng ,”sau này nàng là người của trẫm.”



      Mặc dù trước đó mấy người bọn họ đoán được hình như bệ hạ rất thích nữ tử này. Thế nhưng sau khi bệ hạ chính miệng ra, bọn họ vẫn có chút dám tin.



      Lúc này bệ hạ mới chỉ quen biết nửa ngày, có phải quá qua loa rồi ?



      quản chuyện như thế nào, Tư Đồ Phi Du và Lưu Phó Thanh luôn để tâm với thiếu nữ hiểu xuất từ đâu này.



      sợ nhất vạn, chỉ sợ vạn nhất.



      Tịch Tích Chi ngồi ở trước mặt của An Hoằng Hàn, bị hai cánh tay ôm. Thừa dịp người khác để ý, hung hăng nhéo cái.



      Choáng nha, người này quá biết xấu hổ rồi? Tuyên bố khắp nơi nàng là nữ nhân của ?



      Trước với sư phụ, làm hại mình có mặt mũi.



      Hôm nay lại vẫn với đám người Tư Đồ Phi Du....



      ....



      trong lòng Tịch Tích Chi bi thương nghĩ đến, hôm nay nhất định là ngày bi thông nhất của nàng. Nhưng tại sao lúc An Hoằng Hàn câu kia, đáy lòng luôn lan ra từng tia ngọt ngào?



      Nơi này cách đê đập cũng xa, ra roi thúc ngựa chỉ cần canh giờ liền có thể đến nơi.



      Càng về phía trước, có thể nhìn thấy càng nhiều binh lính.



      Đại đa số binh lính đều khiêng đá lớn, hoặc là khiêng túi vải rất dày, ngừng về phía đê đập.



      Nước đọng dưới chân càng ngày càng nhiều, trộn lẫn chỗ với bùn đất, đặc sánh giống như cháo nhão.
      windlove_9693 thích bài này.

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 22:


      "Chủ tử, đê đập ở đằng trước rồi. Con đường phía trước, ngựa qua được." Đàm Hải tung người xuống ngựa, cột dây cương ở thân cây.

      An Hoằng Hàn cũng làm theo , nhất thời, chân mấy người đều đạp trong bùn nhão.

      Lưu Phó Thanh nhíu mày, nhưng mà ông cũng thêm cái gì.

      Đàm Hải sớm quen hoàn cảnh như vậy, bước ở trong bùn nhão, đạp vang lên từng tiếng.

      Con đường trơn mượt như vậy, vô cùng dễ dàng.

      An Hoằng Hàn lo lắng Tịch Tích Chi ngã xuống, tay ôm hông của nàng, chỉ cần nhìn thấy nàng bước vững, liền đưa tay giúp nàng ổn định.

      Ước chừng hai dặm đường, cuối cùng bọn họ nhìn thấy đê đập rồi.

      đợi bọn họ tới trước mặt đê đập, từng đợt sóng lớn mãnh liệt đột nhiên lướt qua đê đập, giột về phía bên
      “chủ tử, đê đập ở đằng trước rồi. Con đường phía trước, ngựa qua được.” Đàm Hải tung người xuống ngựam cột dây cương ở thân cây.



      An Hoằng Hàn cũng làm theo , nhất thời, chân mấy người đều đạp trong bùn nhão.



      Lưu Phó Thanh nhíu mày, nhưng mà ông cũng thêm cái gì.



      Đàm Hải sớm quen hoàn cảnh như vậy, bước ở trong bùn nhão, đạp vang lên từng tiếng.



      Con đường trơn mượt như vậy, vô cùng dễ dàng.



      An Hoằng Hàn lo lắng Tịch Tích Chi ngã xuống, tay ôm hông của nàng, chỉ cần nhìn thấy nàng bước vững, liền đưa tay giúp nàng ổn định.



      Ước chừng hai dặm đường, cuối cùng bọn họ nhìn thấy đê đập rồi.



      đợi bọn họ tới trước mặt đê đập, từng đợt sóng lớn mãnh liệt đột nhiên lướt qua đê đập, giột về phía bên này.



      An Hoằng Hàn thân thủ linh hoạt, dễ dàng ôm lấy Tịch Tích Chi nhảy lui về phía sau, tránh thoát kiếp này.



      Mấy người kia có vận số tốt như , bị sóng lớn tưới đến toàn thân ướt đẫm.



      Lâm Ân ‘phốc’ phun ra ngụm nước, toàn bộ tóc ướt sũng dán ở sau lung,”đây là sóng gì vậy? Sao lại lớn như thế.”



      Hình như Đàm Hải sớm quen sóng lớn như vậy, thỉnh thoảng tới lần, dùng tay áo xoa mặt chút, “loại sóng lớn này ngày nào cũng có, nếu phải bởi vì những đợt sóng lớn này tới ác như vậy, đê đập làm sao có thể dễ dàng bị tạo ra những lỗ thủng như thế?”



      Theo phương hướng của ngón tay Đàm Hải, tất cả mọi người nhìn sang.



      Chỉ thấy đê đập mới sửa xong bao lâu, lỗ hổng lồi lõm ở phía được sửa lại, nhưng vẫn còn mới. Nước ngừng tràn đê đập, tạo ra lỗ hổng, văng tung toé ra.



      Tư Đồ Phi Du vừa nhìn liền trợn tròn mắt, ngón tay run rấy chỉ vào đê đập,”sao đê đập biến thành như vậy? Lúc ta , phải còn rất tốt ư?”



      Cái này cần có bao nhiêu nước chảy mới có thể xông phá đê đập đến loại trình độ này.



      Binh lính khuân đồ ngừng lấp lại những lỗ hổng kia, tận lực sửa chữa.



      Nhưng đê đập trải qua những cơn sóng xông thẳng vào như vậy, sớm bị làm cho trăm ngàn vết thương.



      Khó trách Đàm Hải .... đê đập này chỉ có thể kiên trì nhiều nhất là năm ngày.



      Đê đập ước chừng cao ba mươi thước, bên trong có thể chứa được nước nhiều đến đáng sợ. Nếu như đê đập bị xông huỷ, chỉ là nhiều nước như vậy liền có thể xông huỷ tất cả.



      An Hoằng Hàn nhíu chặt hai hàng lông mày lại, đây tuyệt đối phải chuyện tốt! Đặc biệt hồng tai lần này có liên quen tới Giao Long.



      “chủ tử, đê đập này.... vi thần tuyệt đối có ăn bớt ăn xén nguyên vật liệu, vi thần dám thề với trời, nếu như có lời giả dối, được chết tử tế.” Tư Đồ Phi Du giơ tay phải lên, đóng lớn lời chết toàn thây.



      An Hoằng Hàn bị ông làm phiền chịu nổi, quát miệng :” trẫm có trách cứ ngươi sao? Sóng lớn tới mãnh liệt như vậy, mặc dù đê đập này tu sửa chắc chắn hơn nữa, cũng bị tàn phá chịu nổi.”



      Đến lúc này rồi, sau khi Lưu Phó Thanh thấy thế tới của sóng lớn, cũng tin tưởng lần này Tư Đồ Phi Du láo.



      Nếu như phải là tại có người ở đây, Tịch Tích Chi muốn nhảy đến giữa trung, xem chút nước tuôn ra dũng mãnh từ đâu.



      Đột nhiên nhớ tới cây cầu trong lời sư phụ, Tịch Tích Chi kéo kéo áo bào An Hoằng Hàn, nhón chân lại gần bên tai của .



      Động tác thân mật của hai người rơi vào trong mắt những người khác.



      Tư Đồ Phi Du và Lưu Phó Thanh đều thầm than, thiếu nữ này là lớn gan, đối đãi với bệ hạ lại có quy củ như vậy.



      “Phong Châu có mấy cây cầu?” An Hoằng Hàn vừa nghe lời của Tịch Tích Chi liền hiểu ý của nàng.



      Nếu sư phụ cây cầu đè ép con Giao Long kia. Khả năng lớn nhất chính là nơi đó có vật mà con Giao Long kia muốn bảo vệ, mà.... có lẽ được giấu ở chỗ nguồn nước.



      Vừa nhắc tới chữ ‘cầu’ này, Tư Đồ Phi Du bị sợ đến rùng mình cái.



      Đàm Hải là sau khi phát sinh hồng tai mới bị điều đến pc tới xử lý chuyện hồng tai, cho nên trừ ở chỗ đê đập, có rất ít bước chân đến chỗ khác.

      Chỉ là bản đồ, ngược lại có đánh dấu mấy cây cầu. lấy bản đồ Phong Châu ra, đưa cho bệ hạ xem qua,”chủ tử, ngài nhìn.... mấy chỗ này đều có xây cầu.”



      Đàm Hải chỉ ra mấy nơi ở bản đồ.



      An Hoằng Hàn vừa nhìn sang, ghi nhớ mấy chỗ đó vào trong đầu.



      Tư Đồ Phi Du quét mắt nhìn bản đồ, vừa nhìn liến phát chỉ có cây cầu mình phân phó người xây vào ba tháng trước.



      An Hoằng Hàn vừa nhìn vẻ mặt ấp a ấp úng của ông ta, liền đoán được ông ta khẳng định có chuyện lừa gạt.



      Lưu Phó Thanh cũng am hiểu quan sát người, đặc biệt người kia còn là đối thủ mất còn với ông, đối phương vừa nhếch mông lên, ông liền biết Tư Đồ Phi Du muốn làm gì.



      Hơi tức giận :”Tư Đồ đại nhân, đến lúc liên quan đến sinh mạng rồi, chẳng lẽ ngươi còn muốn bởi vì tư dục của mình mà lừa chủ tử sao?”

      Tư Đồ Phi Du đỏ bừng cả khuôn mặt, nhìn bệ hạ chút, lại nhìn Lưu Phó Thanh chút, cuối cùng bất đắc dĩ mở miệng :”chủ tử, phải vi thần muốn , mà là.... chunh1 vi thần cũng quá tin tưởng lời của người kia. Cho nên về chuyện này, biết có nên hay ?”



      Ngón tay ông vừa nhấc, liền rơi vào chỗ bản đồ,” ra ở chỗ này còn có cây cầu. Chắc tấm bản đồ này được vẽ vào lúc trước, cho nên có đánh dấu thêm trong mấy tháng gần đây.”
      Last edited by a moderator: 23/10/15
      Phương Lăngwindlove_9693 thích bài này.

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      ☆, Chương 23:
      Editor: Hoàng Dung


      "Nơi này có cầu sao?" Dù gì Đàm Hải cũng ở Phong Châu giữ vững hơn tháng, chưa bao giờ nghe ai qua có chuyện này, hơi kỳ quái.

      Tư Đồ Phi Du kiên định ra: "Đương nhiên là có, cây cầu kia chính là ta giám sát hoàn thành, tốn gần nửa tháng."

      Lần này, Đàm Hải còn lời nào để

      Sau khi nghiêm túc nhìn bản đồ xong, ánh mắt An Hoằng Hàn bay về hướng đê đập, mày kiếm nhíu lại chặt, "Tòa cầu kia. . . . . . ở bên kia đê đập, chúng ta có biện pháp qua."

      Dòng nước chảy siết, mặc dù thân thể những binh lính này rất cường tráng, cũng biết bơi, nhưng . . . . . . trong những đợt sóng mãnh liệt này, chỉ có thể bị xông đến trôi giạt khắp nơi.

      Tịch Tích Chi dựa vào bả vai An Hoằng Hàn, đôi lông mày thanh tú cũng hơi nhíu lại, khó trách lúc sư phụ tiếng nào. . . . . . Chỗ cây cầu kia, trừ bọn họ là người tu hành nên có thể vượt qua, còn ai có thể có bản lãnh kia?

      "Chủ tử, cây cầu kia có vấn đề gì?" Lưu Phó Thanh mở miệng hỏi thăm.

      Ông làm quan mấy chục năm, ràng tính tình bệ hạ. Người này hiếm khi có biểu cảm, chuyện có thể làm cho cau mày, tuyệt đối vô cùng khó giải quyết.

      Trái tim của Tư Đồ Phi Du treo lên rồi, e sợ cây cầu mình mới xây kia có vấn đề.

      An Hoằng Hàn đưa mắt quét sang bốn người bọn họ lần. Mấy người bọn họ đều là trọng thần của Phong Trạch quốc, sớm muộn gì cũng biết chuyện về Giao Long, thay vì lừa gạt thêm nữa, còn bằng trước thông báo bọn họ tiếng, để cho bọn họ chuẩn bị tâm lý cũng tốt.

      "Qua bên kia rồi ." An Hoằng Hàn chỉ rừng cây bên cạnh.

      Nơi này nhiều người nhiều miệng, rất ràng An Hoằng Hàn cũng muốn quá nhiều người biết.

      Lưu Phó Thanh và Tư Đồ Phi Du cũng ý thức được lời bệ hạ sắp sửa ra vô cùng quan trọng, mỗi người đều rất coi trọng.

      Rừng cây nơi này tương đối sum xuê, chỉ là thân cây dính vào hoặc nhiều hoặc ít bùn nhão, nhìn vô cùng hỗn loạn.

      " cần đề phòng nàng, nàng biết thân phận của trẫm." Bàn tay An Hoằng Hàn khoác lên đầu vai Tịch Tích Chi, ném lời này ra, tránh cho mấy đại thần này chuyện luôn là che che giấu giấu.

      "Tư Đồ Phi Du, trẫm cho ngươi cơ hội, ra đầu đuôi gốc ngọn chuyện cây cầu kia trấn giữ." Ánh mắt lợi hại của An Hoằng Hàn quét về phía Tư Đồ Phi Du.

      Tư Đồ Phi Du bị sợ đến rùng mình cái, dám nhìn thẳng ánh mắt của đối phương, lại dựa theo mở miệng : " biết bệ hạ có nghe qua truyền thuyết ‘Giao Long di chuyển' của dân gian ?"

      Tịch Tích Chi hơi sững sờ, ánh mắt nhìn Tư Đồ Phi Du trở nên khác trước. Người này lại biết truyền thuyết về ‘Giao Long’, cây cầu kia là xảy ra chuyện gì?

      Đôi mắt của An Hoằng Hàn lóe lên, lạnh lùng : " tiếp."

      Tư Đồ Phi Du bất đắc dĩ cười khổ tiếng, "Lần trước lúc vi thần đến nơi này, ra phải trị thủy trước, mà là xây cầu trước."

      Lưu Phó Thanh giật mình trừng ông ta, "Cầu quan trọng? Hay trị thủy quan trọng? Tư Đồ Phi Du, ngươi hồ đồ sao!"

      Tư Đồ Phi Du lấy khí thế quay lại nhìn, la lớn: "Lưu đại nhân, ngươi biết cái gì?! Ta phái mấy đội nhân mã trị thủy, vậy mà nước chảy những giảm, ngược lại càng lúc càng lớn. Sau đó lại có người lặng lẽ cho ngươi biết, nước này phải ngẫu nhiên, mà là có Giao Long gây sóng gió, ngươi tin là có hay vẫn tin là ? Dù sao lúc đó ta nghĩ nhiều, phân nhóm nhân mã ra ngoài, tới chỗ người kia , xây dựng cây cầu."

      "Sau khi xây cầu xong, dòng nước quả nhiên từ từ ở giảm bớt, sau đó công việc trị thủy càng ngày càng thuận lợi." Lúc mới bắt đầu, chính Tư Đồ Phi Du cũng quá tin tưởng lời của người kia..., thế nhưng sau khi xây cầu xong, hiệu quả trị thủy lại vô cùng rệt.

      Chân mày Tịch Tích Chi và An Hoằng Hàn càng nhíu chặt hơn, gần như là đồng thời trăm miệng lời, "Người cho ngươi biết trong sông có Giao Long tác quái là ai?"

      Tư Đồ Phi Du khó xử hồi mới ấp úng : " người mặc cẩm bào màu đen, mang mặt nạ màu bạc, ta cũng chưa từng thấy qua diện mạo của . Lúc ấy chỉ lưu lại mấy câu đó rồi rời ."

      !

      Nửa cứu An Vân Y.

      Mặc dù Tư Đồ Phi Du có miêu tả đầy đủ dáng ngoài của người kia, nhưng trực giác của Tịch Tích Chi cho nàng biết, người áo đen kia tuyệt đối là .

      Tại sao mỗi lần gặp chuyện phiền toái, dính líu quan hệ với người kia?

      Tịch Tích Chi tin người kia tốt bụng giúp đỡ Phong Châu trị thủy, khẳng định ôm mục đích ám muội nào đó.

      Ngón tay An Hoằng Hàn nhàng vén sợi tóc bên tai Tịch Tích Chi lên, đôi môi khẽ nhúc nhích lại lần nữa lạnh giọng : "Giao Long tồn tại."

      Bốn người Tư Đồ Phi Du sững sờ kinh hãi tại chỗ.

      Lâm Ân : "Bệ hạ, có thể ngài nghĩ sai rồi ? Sao đời này lại có Giao Long tồn tại?"

      An Hoằng Hàn lạnh lùng nhìn về phía ông ta, "Chuyện các ngươi biết còn có rất nhiều, vậy tại sao Giao Long thể tồn tại?"

      Tư Đồ Phi Du tin tưởng hơn phân nửa, bởi vì trước kia ông từng thỉnh vị vu sư, động tay động chân vào cái vòng tay, sau đó đưa cho tôn tử của Lưu Phó Thanh. Cũng biết xảy ra chuyện gì, tôn tử của Lưu Phó Thanh trừ khóc trận, chút chuyện cũng có.

      Ông đương nhiên biết, nguyên nhân là vì có con chồn nào đó xen vào việc của người khác, lén tháo vòng tay xuống từ cổ tay đứa bé.

      Nếu , chỉ sợ tôn tử Lưu Phó Thanh sau bữa tiệc đầy tháng phải chết rồi.

      Về phần Lưu Phó Thanh, mặc dù ông là lão ngoan cố, nhưng cũng hiểu trời đất bao la, chuyện cổ quái ly kỳ gì cũng có, cũng có thể xảy ra. Vả lại, có thể để cho bệ hạ tự mình ra, chuyện nhất định có 80% căn cứ.

      "Người kia còn từng qua cái gì với ngươi?" An Hoằng Hàn tiếp tục hỏi, chịu bỏ qua chút đầu mối.

      Ít nhất nhìn vào bố cục mà người kia hao phí hết tâm tư, có lẽ chuyến Phong Châu lần này là ta cố ý thiết kế, dụ dỗ mình tới đây.
      Last edited: 14/11/15
      Phương Lăngwindlove_9693 thích bài này.

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 24:


      " với vi thần, lần hồng tai này chính là có con Giao Long cố ý làm. Chỉ cần vi thần xây tòa cầu, tự nhiên có biện pháp áp chế nó ở dưới cầu, khiến nó có biện pháp tiếp tục gây sóng gió. Người nọ còn cố ý phân phó vi thần, muốn ở dưới cầu treo thanh đại đao, nhưng nếu con Giao Long kia muốn tiếp tục hại dân chúng, cây đao kia sẽ ghim vào trong huyết nhục của nó, chém rụng đầu của nó”.

      Trong lòng Tịch Tích Chi giật mình, trái tim hung hăng đập một nhịp. Từ trong lời nói của Tư Đồ Phi Du, nàng ngửi được một ̃ mùi vị mưu.

      Nhưng nếu thật giống như Tư Đồ Phi Du từng nói, như vậy phải giải thích lời của sư phụ nói như thế nào? Nếu cây đao kia thật có thể chém Giao Long, sư phụ còn cần phải tân tân khổ khổ đối nghịch đọ sức với Giao Long sao? Nếu đánh gãy cầu, Giao Long ra biển, như vậy sinh linh nhất ̣nh đồ thán.

      “Cây cầu kia sắp sụp đổ:. Cách hồi lâu, An Hoằng Hànchậm rãi phun ra những lời này.

      Lưu Phó Thanh phải phản ứng kịp trước, “Như vậy chẳng phải Giao Long sắp ra ngoài ư?”

      An Hoằng Hànkhông lên tiếng, chỉ là gật đầu với ông ta.

      Vì kế hoạch hôm nay, chỉ có thể trước đố̀i phó Giao Long kia.

      “Trẫm nói cho vài người các ngươi biết, chỉ là muốn các ngươi chuẩn bị sẵn sàng. Kẻ ̣ch lần này của chúng ta phải là người, có lẽ thương vong sẽ rất lớn”.

      Lâm Ân nghe tới sửng sốt, đầu óc giống như có biện pháp suy tư.

      Sau, đám người bọn họ lại một lần trở lại ngọn núi kia.

      Bọn họ dò xét đê đập, tốn toàn bộ một buổi chiều. Mới vừa trở lại ̉nh núi, sắc trời đã nhá nhem xuống,

      Sau khi biết chuyện về Giao Long, mấy người Lưu Phó Thanh và Tư Đồ Phi Du đều biến thành hết sức trầm mặc. Đêm xuống, liền chui vào xe ngựa nghỉ rồi.

      Vậy mà lúc này, Tịch Tích Chi và An Hoằng Hànlại ngủ được.

      Ngoải cửa xe truyền đến thanh côn trùng kêu vang. Thỉnh thoảng có người ngang qua, dẵm lên lá cây khô vang lên tiếng xào xạc.

      Tịch Tích Chi tựa người An Hoằng Hànkhông ngừng suy đoán rốt cuộc nửa đó muốn làm chuyện gì. Rõ ràng có thể áp chế Giao Long ở dưới cầu tại sao khi đó ́ tình một đao giải quyết Giao Long? Phí khí lực lớn như vậy, lượn quanh vòng tròn là có ý gì?

      Thật sự nghĩ ra, khuỷu tay Tịch Tích Chi đụng vào thân thể An Hoằng Hàn, đưa tới sự chú ý của hắn, “An Hoằng Hàn, ta muốn tới chỗ cây cầy nhìn một chút”.

      Thay vì ở chỗ này đoán mò, còn bằng hiện trường xem một chút, làm tiếp tính toán khác.

      Sau khi An Hoằng Hàntiến vào xe ngựa, một mực nghỉ ngơi, nghe Tịch Tích Chi mở miệng nói chuyện, hai mắt nhắm chặt từ từ mở ra, đôi mắt trong veo như lúc ban đầu, “Chờ trời sắc tối hơn một chút, chúng ta sẽ ”.

      Rất dễ nhận thấy, chỉ một mình Tịch Tích Chi muốn cây cầu kia nhìn một chút, An Hoằng Hànsớm có ý ̣nh này rồi.

      Càng tiếp cận chân tướng sự việc, Tịch Tích Chi càng thấy phức tạp. Toàn thân nửa đó đều là một bí ẩn, mà chuyện hắn ta làm, càng khiến người ta thể tưởng tượng nổi.

      Hai người Tịch Tích Chi và An Hoằng Hànở trong toa xe, yên lặng ngây người thật lâu.

      Cho đến khi đám dân chạy nạn bên ngoài đều đã tiến vào mộng đẹp, bọn họ mới bắt đầu hành động.

      Tịch Tích Chi và An Hoằng Hànlén lút chạy ra khỏi xe ngựa, người phụ nữ phụ trách gác đêm bên ngoài là Hồ Khuất, hai người nhanh chóng biến mất ở trong đêm tối.

      Hai người đều phải là người bình thường, tốc độ nhanh như một trận gió, đến chốc lát liền cách xa đám người giữa sườn núi.

      “Cảm giác lén lút thật thoải mái”. Nhìn bốn phía mấy lần, sau khi xác ̣nh có ai, Tịch Tích Chi che trái tim nhỏ của mình nhỏ giọng nói.

      Mới vừa rồi lúc chạy ra, Tịch Tích Chi sợ bị người phát hiện, cảm giác kia khác làm tặc lắm, đều là lo lắng đề phòng.

      nhanh một chút, người ta cần chạy về trước khi trời sáng”. Nếu bị người bắt được cái chuôi, vậy liền xong.

      Bước hân của Tịch Tích Chi dừng lại, có chút hoài nghi hỏi “An Hoằng Hàn, chàng biết đường sao?”

      Theo Tịch Tích Chi biết, An Hoàng Hàn cũng giống như mỉnh, đều là lần đầi tới Phong Châu!

      An Hoằng Hàngiống như sớm đoán được nàng sẽ hỏi cái này, tiến gần bên tai nàng, nhẹ nhàng thổi mấy hơi, làm cho Tịch Tích Chi cảm thấy lỗ tai rất nhột, giơ tay lên gãi mấy cái.

      “Trẫm nhớ bản đồ rồi, chỗ đó khó tìm lắm”. Nói xong, An Hoằng Hànliền ôm hông của nàng, mang theo nàng cùng nhau nhảy tới phái trước.

      Muốn tới cây cầu, đê đập là đường phải qua.

      Vì vậy, hai người lần nữa tới ̣a phương đó.

      Mặc dù trời đã tối đen rồi, nhưng binh lính của nơi này có nghỉ ngơi. Đốt đuốc như ban ngày, ngừng lấp vào chỗ hổng đê đập.

      Tịch Tích Chi thầm bội phục ́ng hiến của những binh lính này cho dân chúng, thuận miệng nói ra một câu” “Đợi sau khi trở về, chàng nên thưởng cho bọn họ thật tốt”.

      có bọn họ, có lẽ Phong Châu đã bị lũ lụt bao phủ từ rất nhiều ngày trước.

      “Này còn cần nàng nói sao?” Từ trước đến giờ An Hoằng Hàn đều thưởng phạt phân minh.

      Hai người có đưa tới chú ý của bất kỳ ai, bóng dáng nhanh chóng tránh qua con đường nhỏ bên cạnh đê đập
      Last edited: 22/10/15
      Phương Lăngwindlove_9693 thích bài này.

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      ☆, Chương 25:


      Cảnh tượng phía sau đê đập ngoài dự liệu của hai người.

      Lũ lụt gần như bao trùm hết tất cả, liếc nhìn lại, đều là những cơn sóng lớn tới rất mãnh liệt.

      Dưới hoàn cảnh như vậy, rất khó phân biệt lộ tuyến đánh dấu bản đồ. An Hoằng Hàn chỉ có thể dựa vào trí nhớ trong đầu, mang theo Tịch Tích Chi chạy theo phương hướng đại khái.

      Thân thể của hai người trôi lơ lửng ở mặt nước, đường chạy có dính vào giọt nước.

      Tốc độ cực nhanh, sau thời gian nén nhang, lỗ tai Tịch Tích Chi khẽ động, ánh mắt nhìn sang phía bên phải.

      "An Hoằng Hàn, dường như bên kia có người chuyện. Cách quá xa, ta nghe ràng lắm." Tịch Tích Chi giơ ngón tay lên, chỉ vào nơi xa xa.

      Bước chân của An Hoằng Hàn dừng lại, bọn họ hết đoạn đường thuyền bè ở trong hoàn cảnh này cũng thể phân biệt phương hướng rõ ràng, chớ nói chi là hai người bọn họ.

      “Qua bên kia tìm xem một chút”. An Hoằng Hàn lập tức thay đổi phương hướng, chạy tới nơi đó.

      Tịch Tích Chi theo sát phía sau.

      Cự ly càng ngày càng gần, thanh kia càng ngày càng rõ ràng.

      Từng trân thanh vang lên, truyền thẳng vào lỗ tai Tịch Tích Chi, làm nàng chấn động đến mức hận thể che lỗ tai lại, muốn nghe nữa. Nhưng nàng lại dám làm như vậy, sợ bỏ qua tin tức gì quan trọng.

      Chịu đựng sự hành hạ của thanh này, hai người Tịch Tích Chi và An Hoằng Hàn rốt cuộc tìm được nơi phát ra thanh.

      Mới vừa đến gần, một đạo sóng lớn đột nhiên đánh tới.

      Hai người An Hoằng Hàn và Tịch Tích Chi đều phải người bình thường, một trái một phải tránh sang hai bên, mới bị nước bắn tung toé làm ướt sũng.

      “Nhân loại đáng hận, đợi ta cuốn sập cây cầu kia, nhất ̣nh phải để các ngươi chết toàn thây”. Giọng nó đầy khí thế, trong đó xen lẫn hận ý và lửa giận nồng đậm.

      Ầm ầm một tiếng, lại một lần va chạm kịch liệt.

      Lũ lụt rung chuyển, nhiều đợt sóng lớn khổng lồ tản xung quanh.

      Chẳng lẽ chính là chỗ này?

      Tịch Tích Chi và An Hoằng Hàn hẹn mà cùng nghĩ thầm.

      “Thât sự cho rằng chỉ dựa vào một cay cần liền có thể áp chế ta sao? Nhân loại ngu xuẩn”. Lại có nhiều đợt sóng lớn, tiếng nói truyền ra từ đầu nguồn.

      Từng đợt sóng lớn ngừng vọt tới.

      Nước lũ đã bao phủ tất cả, nơi này trừ nước. Chỉ nhìn nhìn thấy một cây cầu lớn. Cầu lớn đã bị bao phủ một nửa, chỉ lộ ra nửa cây cầu ở bên ngoài.

      Tịch Tích Chi vừa nhìn liền biết rõ cây cần kia chính là do Tư Đồ Phi Du – lão gia hoả kia làm ra.

      Khoảng cách quá xa, sóng nước đánh tới một đợt lại một đợt, làm hại tầm nhìn Tịch Tích Chi cũng được quá rõ ràng. Nhưng nàng lại rõ ràng xác thực nhìn thấy một nửa cây cầu kia có một lão đầu mặc một bộ y phục màu xám trắng, chính là sư phụ của nàng.

      “Sư phụ.....” Tịch Tích Chi cất giọng hô một câu.

      Hình như lão đầu ngồi đó nghe thấy, ngẩng đầu nhìn tới phương hướng của bọn hắn.

      Ở xung quanh Tích Chân là một tầng ánh sáng nhạt màu trắng lấp lánh lấy ông làm trung tâm tản ra xung quanh, bọc lại cả cây cầu. Nếu phải Tịch Chân hết sức che chở cây cầu kia, có lẽ thân cầu sớm bị sóng lớn mãnh liệt xông huỷ.

      “Sao các ngươi lại tới đây? Đừng gào to lung tung, ngàn vạn lần thể để Tịch tiền bối phân tâm”. Một giọng nói vô cùng quen thuộc từ từ vang lên ở bên tai Tịch Tích Chi và An Hoằng Hàn.

      Hai người theo tiếng nói nhìn sang, lập tức nhìn thấy Phùng chân nhân.

      “Tham kiến bệ hạ”. Ánh mắt Phùng chân nhân rơi vào người An Hoằng Hàn, ngược lại quan sát hồi lâu, ông nói: “Bệ hạ, quả nhiên có làm lão phu thất vọng, Long Châu đã ở tay người rồi đúng ?”

      “Nhân loại đáng hận, ta vì các ngươi làm tất cả, bỏ ra giá quá cao”. Một tiếng giận nặng nề tràn đầy mặt nước, đinh tai nhức óc.

      “Ta sẽ huỷ diệt tất cả nơi này”.

      .........................

      Từng đạo gầm rú căm thù đến tận xương tuỷ, liên tục ngừng.

      “Đây chính là Giao Long kia?” Vừa nghe tiếng nói của nó, đã biết rõ phải đồ tốt.

      Chỉ là tại sao nó sẽ thống hận loài người như vậy?

      sai, chính là nó. Các ngươi cũng nhìn thấy nó tràn đầy thù hận với nhân loại, vẫn ngừng va chạm cây cầu, muốn xông phá cây cầu ra ngoài báo thù”. Ngón tay Phùng chân nhân chỉ hướng cây cầu kia.

      An Hoằng Hàn nhíu mày một cái, “Biết tại sao nó thống hận loài người như thế ?”

      Từ ̉ chí kim, phải chỉ xuất hiện một con Giao Long này, nhưng chưa từng phát động công kích loài người. Hận ý của nó với loài người, phải có có nguyên nhân chứ? thế giới có hận ý vô duyên vô cớ, hắn dám khẳng ̣nh, nơi này nhất ̣nh có chân tướng muốn người biết.

      Tịch Tích Chi cũng nghĩ như vậy, một đôi mắt nhìn chằm chằm Phùng chân nhân, chờ đợi ông cho ra đáp án.

      “Thời gian trước lão phu theo dõi Bạch Hồ, cuối cùng tìm tới Phong Châu này. Sau đó trong một đêm, đột nhiên nước lũ đại phát, bất chấp tất cả đánh thẳng vào đê đập. Vào thời điểm kia, lão phu cảm thấy chuyện có chút kỳ quái. Sau lại theo hướng nước chảy, tìm được cây cầu kia. Mới đầu, lão phu cũng còn nhìn ra nguyên cớ, cho đến khi nghe thấy tiếng rống giận kia..........”

      “Bạch Hồ? Như vậy Phùng chân nhân bắt được nó chưa? Đúng rồi, ông có tung tích của Từ lão đầu ?” Tuy nói bọn họ tới Phong Châu là bởi vì chuyện hồng tai, nhưng.......... cũng phải tìm tung tích của Từ lão đầu.
      Last edited: 22/10/15
      windlove_9693 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :