1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Dưỡng thú thành phi - Cửu Trọng Điện (Truyện VIP LQĐ Full Đã Có eBook)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      ☆, Chương 16:


      Tịch Chân nhảy ra sau hai thước, thân thể vững vàng dừng lại, lắc đầu cái với An Hoằng Hàn, cậy già lên mặt : "Người trẻ tuổi ra tay tàn nhẫn như vậy cũng phải chuyện tốt." Lại nâng con chồn tay lên, tiếp tục : "Con chồn này là ngươi nuôi? Rất mập đó? bằng để chúng ta dùng làm bữa ăn ngon thôi, ta cam đoan ngươi hài lòng với tài nấu nướng của ta."

      Tịch Tích Chi ghét nhất có người níu lấy cổ nàng, ngay cả An Hoằng Hàn cũng đối đãi nàng như vậy, mà lão gia hỏa này mới vừa gặp mặt, chỉ muốn ăn thịt đồ đệ ngoan ngoãn của ông, còn dám ở ngay trước mặt chủ nhân của nàng, khen tài nấu nướng của bản thân rất tốt.

      là da mặt dày trước nay chưa từng có.

      "Ta nghĩ. . . . . . ngươi vẫn là nên thả nó tốt hơn, nếu sau này ngươi tự gánh chịu." An Hoằng Hàn đứng đối diện với Tịch Chân, đối với lời mới của Tịch Chân, cảm thấy chút hứng thú.

      "Người trẻ tuổi đừng cuồng vọng như vậy, chưa nghe qua câu ngạn ngữ ‘gừng càng già càng cay’ sao?" Hiểu lầm ý tứ của An Hoằng Hàn muốn biểu đạt, Tịch Chân trực tiếp lý giải là khiêu khích.

      Dù sao con chồn cũng là của người khác, Tịch Chân cũng được coi như là người giảng đạo lý, cho rằng ông giành đồ của người khác trước mặt nhiều người như vậy ư? Ông còn làm được, cùng lắm đợi lát nữa, ông lại săn con thú hoang dã về.

      Nhưng. . . . . . Tịch Chân có thâm ý khác nhìn con chồn. Trước khi thấy nó, ông phát người con chồn này có chứa linh khí, hơn nữa còn kết xuất nội đan.

      Ngược lại rất có tiền đồ đó. . . . . .

      Phàm là tinh tu luyện, sau kết xuất nội đan, chỉ cần đợi đến khi tu hành tăng thêm tầng là có thể gặp tai kiếp. An toàn vượt qua lôi kiếp, như vậy liền có thể phi thăng. Khoảng cách của con chồn này chỉ kém bước thôi.

      Mới vừa rồi muốn làm thịt con chồn này thành bữa ăn ngon, đó cũng là giả. Dù sao cây cỏ được khai mở nhận thức có ý thức, có thể suy tư độc lập. Nhưng nếu cứ như vậy ăn nó vào bụng, quá lãng phí thân tu vi kia của nó rồi.

      Vung mạnh con chồn nào đó vòng ở trung, Tịch Chân ném
      nó về phía An Hoằng Hàn.


      thực tế, An Hoằng Hàn cũng tính đánh với ông ta. Mặc dù biết thực lực của mình lợi hại hơn trước kia rất nhiều lần, nhưng An Hoằng Hàn vẫn thể xác ̣nh có thể đấu thắng vị tu tiên trước mắt này ?


      Duỗi tay về phía trước, An Hoằng Hàn tiếp được thân thể nho nhỏ của con chồn nào đó, sau đó ôm vào trong ngực, nhẹ nhàng vuốt ve.


      “Nàng thích có người níu lấy ̉ nàng, vậy sẽ rất đau.” An Hoằng Hàn nói ra những lời này, làm Tịch Chân sững sờ.


      Lòng con chồn nào kia thoải mái hay , dính dáng gì tới ông?


      Vừa nghĩ tới đến món ngon bay , trong lòng Tịch Chân khó chịu một trận, xoay người liền muốn rời . Nào đoán được còn chưa có bước được một bước, người tuổi trẻ sau lưng kia đã nói.


      “ Người mà ngươi muốn tìm, ta biết rõ ở đâu.”


      Tịch Chân chợt dừng chân, hai lông mày xám trắng nhíu chung một chỗ.


      “Sao ngươi biết ta là tới tìm người?” Ông mới từ thiên giới xuống tới mấy ngày, vốn là muốn tìm đồ đệ kia, ai biết nghe nói bên Phong Châu này phát sinh chuyện nước lũ, cho nên liền chạy tới xem một chút. nhìn biết, vừa nhìn liền hù doạ ông giật mình, làm hại Tịch Chân tìm được cơ hội bứt người rời được.


      “Có phải ngươi có một đồ đệ ?” Giọng nói của An Hoằng Hàn vững vàng, mơ hồ lộ ra một tia băng hàn.


      Tịch Chân quan sát đối phương thêm lần nữa, người trẻ tuổi này khí độ bất phàm, chỉ là liếc mắt nhìn liền làm cho người ta khó có thể quên.


      “Ngươi còn biết những điều gì?” Tịch Chân về phía trước hai bước.


      chỉ ngươi tìm nàng, nàng cũng tìm ngươi” Bỏ qua nóng vội và lửa giận trong lòng con chồn nhỏ nào đó, An Hoằng Hàn tiếp tục chút hoang mang treo ngược lòng hứng thú của ông già nào đó.


      Tịch Tích Chi tràn ngập lửa giận nhìn chằm chằm lão đầu đối diện, ai bảo ông muốn ăn thịt của nàng!? Nàng sớm muộn gì cũng phải tính lại món nợ này.


      “Ngươi biết tung tích của nàng?” Tịch Chân có mấy phần nóng lòng, nhưng lại dám dễ dàng tin tưởng đối phương. Đừng xem tuổi người này còn trẻ, nhưng cảm giác hắn cho người ta là bụng dạ cực sâu, coi như mình đã nhìn vô số người, Tịch Chân cũng nắm chắc sẽ nhìn thấu tâm tư của đối phương.


      An Hoằng Hàn trêu chọc con chồn trong ngực, “Muốn biết? theo ta.”


      Nói xong câu đó, An Hoằng Hàn xoay người liền xuống núi.


      Dù chỉ có một chút tin tức về đồ đệ của minh, Tịch Chân cũng muốn bỏ qua. Lại nói cõi đời này người có thể đánh ngangvới ta, sợ rằng có mấy người, ông đương nhiên sẽ sợ An Hoằng Hàn. Thu thập một chút vậy hành y gì đó của mình, Tịch Chân nhanh chóng theo.


      Dọc theo đường , An Hoằng Hàn cũng có lên tiếng, toàn tâm toàn ý đuổi theo.


      Tốc độ của hắn cực nhanh, khiến Tịch Chân thể cảm thấy kinh ngạc. Người trẻ tuổi trước mắt này chỉ là một kẻ ** phàm nhân, tại sao tốc độ lại phân cao thấp với mình?


      Càng càng lệch, đến cuối cùng, còn nhìn thấy dấu chân người nữa.


      Gió thổi lá cây rung động xào xạc, dùng tiếng xào xạc này phá vỡ khí trầm mặc giữa hai người.


      “Ngươi dẫn ta tới nơi này là có mục ́ch gì? Ngươi nói biết tung tích đồ đệ của ta, tại sao ta phải tin tưởng ngươi? Ngươi rốt cuộc là ai?” Tịch Chân nhịn một đường, thấy An Hoằng Hàn rốt cuộc dừng lại, nhịn được mở miệng liên tục hỏi thăm như pháp nổ.


      An Hoằng Hàn nhếch khoé miệng thành một nụ cười nhạt, mơ hồ mang theo một chút xíu hiểm, “Ta là ai? Lấy bối phận mà nói, ta phải giống như Tịch Tích Chi, gọi ngươi một tiếng ‘sư phụ’. Chỉ là nếu lấy thân phận quân thần mà nói, ngươi nên gọi trẫm một tiếng ‘bệ hạ’.”


      Lúc nghe được câu đầu tiên, Tịch Chân nhịn được giơ chân, câu nói phía sau càng khiến ông giận đến nổi điên. Ở trong khái niệm của ông, ghét nhất chính là cái gì quân, cái gì thần.


      “Ta cũng chưa từng nhận ngươi là đồ đệ! Sư phụ cũng thể nhận loạn.”


      An Hoằng Hàn nhướng mắt, “Ngươi cho rằng trẫm rất hi vọng người sư phụ như ngươi?”


      Hắn ước gì Tịch Tích Chi chỉ thuộc về một mình hắn, Tịch Tích Chi chia cho lão gia hoả này ít tình cảm, An Hoằng Hàn vô cùng hài lòng. Nhưng ngại vì Tịch Tích Chi vô cùng nhớ nhung lão đầu này, An Hoằng Hàn chỉ có thể nhịn xuống.


      “Vậy ngươi ….” Hình như Tịch Chân nghĩ đến cái gì nghẹn họng.


      “Đồ đệ của ngươi bây giờ là người của trẫm.” An Hoằng Hàn trực tiếp ném xuống những lời này.


      Cùng lúc đó, con chồn nào đó vừa rồi còn lộn xộn, nhất tay chân cứng ngắc nằm trong ngực An Hoằng Hàn.


      Tịch Chân lập tức bị sét đánh ngoài khét trong sống, trong lòng mắng to, con mẹ nó! Ông mới muộn nửa năm, đồ đệ của ông liền bị bắt cóc rồi.


      Tịch Chân tức đến dựng râu trợn mắt, chỉ vào lỗ mũi An Hoằng Hàn, càu nhàu mắng một chút, “Ngươi …. ngươi gọi Tích Chi ra, lão tử thể dạy dỗ nó.”
      Last edited by a moderator: 23/10/15
      Phương Lăngwindlove_9693 thích bài này.

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 17:



      Trước kia với nó, người tu tiên kiêng kỵ nhất là động tình. Động tình có nhớ thương với thế gian, đến thời điểm phi thăng, cuối cùng khổ mệt vẫn là mình.

      Tịch Tích Chi ở trong ngực An Hoằng Hàn run lên, bị sợ đến ngừng chui vào trong ngực , hình như muốn che kín thân thể của mình. Bi thương thầm nghĩ, mới bắt đầu là lão đầu này tính toán ăn mình, ràng là ông ấy đuối lý. giờ bị An Hoằng Hàn quấy nhiễu như vậy, ngược lại mình mặt mũi gặp người.

      Mắt dám chống lại cặp mắt tức giận của lão đầu, Tịch Tích Chi yên lặng nhắc nhắc lại a di đà phật bồ tát phù hộ.

      Tích Chi. . . . . . ? Nghe Tịch Chân gọi con chồn nào đó thân mật như vậy, sắc mặt của An Hoằng Hàn đổi cái, sau đó rất nhanh liền khôi phục thành bình thường, ngay cả mình cũng chưa từng gọi như vậy.

      "Nàng ở trước mắt ngươi." An Hoằng Hàn vẫn như cũ, mí mắt đều chớp tiếp, bàn tay nhàng vuốt ve sống lưng Tịch Tích Chi, giống như an ủi nàng, lại giống như cấp cho nàng dũng khí.

      Có câu , nàng dâu xấu sớm muộn cũng phải gặp cha mẹ chồng, An Hoằng Hàn thích nhất là đánh đòn phủ đầu.

      Huống chi, sớm chút xác nhận quan hệ giữa hai người, phải tốt hơn sao?

      Vừa nhìn thấy lão gia hỏa này tới tìm Tịch Tích Chi, tám phần là muốn mang Tịch Tích Chi từ bên cạnh mình , An Hoằng Hàn làm sao cho ông cơ hội kia?

      "Trước mắt? Ở đâu?! Người trẻ tuổi đừng mở mắt mò? Ngươi đừng coi lão tử dễ gạt gẫm, nơi này chỉ có hai người ta và ngươi, chẳng lẽ ngươi cho rằng lão tử biết sao?" Hai tay Tịch Chân chống nạnh, bộ dáng lão tử rất hung dữ.

      "Trẫm cũng nàng là người."

      An Hoằng Hàn hờ hững, lại làm cho Tịch Chân có loại kích động muốn ngất .

      Tịch Tích Chi yên lặng ở trong lòng cầu nguyện cho sư phụ. . . . . .

      Tổng kết từ kinh nghiệm trước kia, tuyệt đối thể đắc tội với người như An Hoằng Hàn, chỉ là vừa rồi nhìn ra những lời đó, người có năng lực thừa nhận tốt, nhất định giận đến phun ra máu .

      Ánh mắt Tịch Chân nhìn vào trong lòng An Hoằng Hàn, hầu kết nuốt xuống, chậm rãi mở miệng : " phải ngươi muốn cho ta biết. . . . . . con vật trong lòng ngươi chính là đồ đệ của lão tử chứ?"

      Lần này cần An Hoằng Hàn chuyện, Tịch Tích Chi kinh hoảng động đầu , gật đầu với ông.

      Là đồ đệ ngươi sai, thiên chân vạn xác, thể giả được!

      Hai chân Tịch Chân thiếu chút nữa đứng vững, vin thân cây ở bên cạnh, "Tích Chi, sao con càng lớn càng trẻ lại rồi hả?! Hồn phách chui vào cái gì được, cố tình chui vào con chồn?"

      Tịch Tích Chi bất đắc dĩ bĩu môi, hồn phách chui vào bên trong thân thể nào, cũng phải là nàng có thể lựa chọn. Lúc ấy nàng mở mắt ra liền phát mình biến thành động vật lông lá. Khi đó phản ứng của nàng kém hơn Tịch Chân, thậm chí Cưu quốc cố ý chuẩn bị cho nàng vào trong lồng, nàng tuyệt thực hai bữa. Sau khi sắp chết đói, lại phải chui vào lần.

      Nhưng cuối cùng vẫn còn quyết tâm được, lại ngoan ngoãn đón nhận này.

      biết lúc hai người thảo luận thân thể con chồn, sắc mặt của An Hoằng Hàn bên cạnh khó coi đến đáng sợ.

      Hồn phách chui vào con chồn?

      An Hoằng Hàn cười lạnh ở
      trong lòng…. Nhớ tới lần đầu tiên bắt gặp cảnh tượng Tịch Tích Chi tu luyện, còn có lời nói dối vô căn cứ với mình lúc trước, nói là gặp một cao nhân đắc đạo, được ông ta thu làm đệ tử, sau đó bắt đầu tu luyện? Vừa nghĩ lại liền thấy sơ hở khắp nơi.


      Hai người này rõ ràng đã sớm biết, ngờ Tịch Tích Chi lại dùng chiêu nửa thật nửa giả này với mình.


      An Hoằng Hàn biểu hiện ra ngoài là sóng nước chẳng xao, thực tế trong lòng đã là sóng to gió lớn.


      Thấy Tịch Tích Chi vẫn luôn lải nhải ngừng, Tịch Chân lại nghe được loại thú ngữ này, giận đến vỗ một chưởng lên thân cây, cây khô phát ra thanh răng rắc đứt gãy.


      “Đừng nói với ta con đã kết xuất nội đan rồi mà vẫn chưa có biện pháp biến thành hình người nói chuyện? Chít chít chít, ai biết con nói cái gì.” Tịch Chân nhịn được quát với Tích Chi.


      Tịch Tích Chi uất ức trừng mắt nhìn, càng thêm hoài niệm mình và An Hoằng Hàn cần lên tiếng là có thể hiểu đối phương muốn nói rõ cái gì. Thua thiệt sư phụ nuôi mình mười ba năm, lại có chút ăn ý với mình một chút nào.


      Chít chít… Lần này Tịch Tích Chi có kêu lên với Tịch Chân, trực tiếp nói chuyện với An Hoằng Hàn, thỉnh cầu hắn phiên dịch.


      An Hoằng Hàn phụ sự mong đợi của mọi người, “Hiện tại nàng thể biến thân, nàng biến thân chính là toàn thân xích loã.” Ngón tay An Hoằng Hàn điểm chóp mũi của con chồn, nói: “Bây giờ nàng là người của trẫm, trừ trẫm, những người khác được nhìn.”


      Tịch Chân nghẹn họng, tức giận đến xanhmét cả mặt mày, “Lão tử – người sư phụ này cũng còn chưa lên tiếng đâu. Chuyện của ngươi và đồ đệ lão tử, tính.”


      “Đây phải là chuyện ngươi nói tính liền tính. Trước đó vài ngày, Tịch Tích Chi đã trao thân cho trẫm rồi.”


      Lần này, lão đầu nào đó thật bị tức đến phát điên, chỉ kém phun ra một ngụm máu. Xong rồi, đồ đệ mình những bị người bắt cóc, còn bị ăn đến còn thừa một mảnh vụn?!


      Tịch Chân liếc mắt nhìn Tịch Tích Chi, muốn xác nhận một phen.


      Tịch Tích Chi trực tiếp vùi đầu trốn trong khuỷu tay An Hoằng Hàn, kiên quyết để cho sư phụ nhìn thấy.


      Cử động ́ ý tránh né này đã nói rõ đáp án cho mọi ngừơi biết.


      Hoàn hảo Tịch Tích Chi lúc này chỉ là hình chồn, nếu cả khuôn mặt khẳng ̣nh đều đỏ rồi, có kích động muốn cào mặt An Hoằng Hàn, hắn ́ ý! Tuyệt đối là ́ ý!


      “Ngươi …. các ngươi làm ta tức chết rồi.” Rõ ràng chính là trời mùa thu, thời tiết cực kỳ mạt mẻ, nhưng ́ tình Tịch Chân lại cảm thấy nóng ra, giơ tay áo bào lên ngừng quạt.


      Lại liếc mắt nhìn An Hoằng Hàn và con chồn trắng bạc kia một cái, Tịch Chân phất tay áo, hừ hai tiếng, “Hai ngươi ở chỗ này chờ, ta tìm bộ y phục cho nó, lão tử vẫn khuyên các ngươi một tiếng, một người cũng đừng nghĩ trốn được.”


      Nói xong giống như chạy trốn, trở về lại đường cũ.


      Nhưng Tịch Tích Chi chung đụng với lão ngoan đồng này nhiều năm như vậy, sao lại hiểu tính khí của ông. Đoán chừng ông vẫn thể tiếp thụ nổi chuyện của mình và An Hoằng Hàn, bản thân chạy đến một chỗ yên tĩng rồi.


      Trong khoảng thời gian này, Tịch Chân cũng giúp dân chạy nạn chữa bệnh. Lấy danh tiếng nơi này của ông, muốn cầm một bộ y phục chỉ là một việc nhỏ.


      Khi Tịch Chân trở lại lần nữa, ước chừng là sau một nén nhang.


      Trong tay ông cầm một bộ y phục sạch sẽ, là áo gai vải thô màu xám tro. Sau khi Phong Châu phát sinh nước lũ, có thể có một bộ y phục mặc cũng tệ rồi, còn có thể tìm được tơ lụa thượng đẳng ở đâu chứ?


      Tịch Chân ném y phục cho An Hoằng Hàn, một bộ dáng cực kỳ tức giận, “Mau để nó thay y phục, đợi lát nữa lão tử thể dạy dỗ nó.”


      An Hoằng Hàn hề nói gì, ôm Tịch Tích Chi tới nơi xa, cho đến khi nhìn thấy người phía sau mới dừng bước.


      Tịch Tích Chi cũng có làm trễ nải thời gian, trong nháy mắt nhảy xuống đất, liền biến trở về hình người.


      Nhìn Tịch Tích Chi trắng nõn xích loã đứng ở trước mặt mình, An Hoằng Hàn nhất thời cảm thấy miệng đắng lưỡi khô, trong đầu khỏi nhớ tới một đêm kia, Tịch Tích Chi trẻ trung nằm ở dưới người mình, một bộ dáng động lòng người mặc cho mình đòi lấy.


      An Hoằng Hàn vẫn lấy chấn tĩnh làm kiêu ngạo, đến trước mặt của Tịch Tích Chi liền có chút sức chống cự. đợi Tịch Tích Chi mặc y phục vào, liền kéo Tịch Tích Chi qua, ôm gặm một chút.


      Tịch Tích Chi bị hắn dùng ánh mắt như lang như hổ nhìn đến tâm hốt hoảng, đưa tay đầy hắn ra, chột dạ nói: “Sư phụ vẫn còn ở đó.”


      Vì vậy dù bất mãn thế nào, An Hoằng Hàn chỉ có thể từ bỏ, buông Tịch Tích Chi ra.


      Sau khi nhanh nhẹn mặc xong quần áo, An Hoằng Hàn liền lôi kéo tay Tịch Tích Chi, chính thức gặp sư phụ.
      Last edited by a moderator: 23/10/15
      Phương Lăngwindlove_9693 thích bài này.

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      ☆, Chương 18:

      Tịch Chân chắp hai tay sau lưng, bộ dáng suy nghĩ sâu xa, biết ở đây nghĩ cái gì. Nhìn thấy hai người trở lại, ánh mắt tự nhiên rơi vào người của Tịch Tích Chi.

      Mái tóc màu trắng bạc, giữa trán là dấu ấn màu đỏ rất diễm lệ, mắt sáng răng trắng, nhìn giống những thứ tinh xinh đẹp, nhưng lại làm cho người ta loại mỹ cảm trong sáng linh hoạt kỳ ảo.

      "Vi sư còn tưởng rằng con biến thành người, phải là đứa bé béo mập đấy." Tịch Chân quanh Tịch Tích Chi mấy vòng, hình như có chút bất mãn dáng ngoài ngoài của Tịch Tích Chi giống trong tưởng tượng của ông, giống chút nào.

      "Người mới béo mập đó." Tịch Tích Chi cãi lại câu.

      Mặc dù hai người bọn họ là quan hệ sư đồ, nhưng phương thức chung đụng cực kỳ thân thiết, hề giống những người khác là tràn đầy tôn kính, vừa thấy mặt câu ‘chào sư phụ’.

      Tịch Tích Chi lôi kéo tay Tịch Chân, bọn họ chỉ là sư đồ, càng là người thân duy nhất của nhau.

      Bàn tay của An Hoằng Hàn khoác lên đầu vai Tịch Tích Chi, tuyên thệ quyền sở hữu của mình. Mặc cho hai sư đồ cãi vả ồn ào, vẫn yên lặng, có mở miệng chen vào.

      Tịch Chân nhìn chằm chằm bàn tay An Hoằng Hàn vuốt bên hông Tịch Tích Chi, xoay đầu chẳng muốn nhìn. Trong lòng lại tức giận, ngươi nha đầu thối này bị người ăn đậu hũ lại vẫn có phát , khó trách bị người này nuốt hết vào bụng. . . . . .

      Vừa nghĩ tới đứa bé mình nuôi lớn, thế nhưng đảo mắt liền thành của người khác, trong lòng Tịch Chân toát ra mấy phần phiền muộn.

      "Sư phụ, sao người có thể tới nơi này? phải sau khi phi thăng là thể tùy tiện hạ giới ư?" cách nhiều năm, Tịch Tích Chi vẫn luôn có cơ hội nhìn thấy sư phụ. Trước kia sư phụ vào năm nàng mười ba tuổi liền phi thăng tới thượng giới, sau đó nàng chỉ sống mình ở trong sơn cốc, cho đến khi thiên kiếp phủ xuống.

      chuyện này còn may, vừa nhắc đến, lông mày, đôi mắt của Tịch Chân đều nhăn lại chỗ, rống lên câu với Tịch Tích Chi: "Còn phải là bởi vì con, lão tử cất giấu rượu Hoa Điêu nhiều năm như vậy, toàn bộ đều chui vào trong bụng mấy tửu quỷ rồi."

      Tịch Tích Chi mờ mịt mở to mắt, "Có quan hệ gì tới con?"

      "Còn nhớ trước khi vi sư phi thăng, có đưa cho con kiện pháp khí ?" Tịch Chân tới, chỉ đầu Tịch Tích Chi cái, vẻ mặt chỉ tiếc rèn sắt thành thép, "Nếu phải là kiện pháp khí kia giúp con ngăn trở uy lực đạo thiên lôi cuối cùng, bây giờ con còn có mệnh ở đây sao? Hồn phách đều tan thành mây khói rồi! Trong nháy mắt, khi pháp khí này bể tan tành, ta liền cảm ứng được, sau lại đoán được con nhất định là độ kiếp thất bại."

      "Vì tìm kiếm hồn phách của con, lão tử ở bên kia tìm hơn ba tháng. Sau lại từ chỗ đạo hữu biết được, hôm đó lúc con độ kiếp, bầu trời xuất vết rách thời , vi sư lập tức đoán được con rơi vào đó rồi, cho nên lập tức thay đổi phương hướng tới nơi này tìm con."

      Càng càng đau lòng, Tịch Chân lắc đầu thở dài, "Vì hối lộ mấy tửu quỷ đó, để cho bọn họ giúp ta mở ra cửa ranh giới, rượu ngon mà ta dấu riêng, toàn bộ mất hết rồi. Trong đó còn có vài hũ chôn ở dưới đất hơn trăm năm, chính ta cũng còn nỡ uống ngụm, bỗng chốc toàn bộ đều trở thành đồ của người khác rồi."

      Tịch Chân càn rỡ rồng lên với Tịch Tích Chi, phát tiết toàn bộ lửa giận trong lòng ra ngoài. Mỗi lần nhớ tới mấy hũ rượu ngon này, ông liền đau đầu.

      ra là có chuyện như vậy. . . . . .

      Xem ra vô luận là nhân gian hay là thiên giới, chuyện hối lộ như vậy vẫn thường có!

      "Sư phụ, người nén bi thương ." Tịch Tích Chi trừng mắt nhìn, giả bộ ra tư thái đồng tình. ra nàng vốn ủng hộ sư phụ uống rượu, nhớ trước kia sư phụ có lần uống đến say khướt mới trở lại, nàng trực tiếp cầm chùy tử lên, đập nát bình rượu của ông.

      Từ đó về sau, sư phụ thu liễm chuyện uống rượu hơn.

      "Bây giờ chuyện giữa con với . . . . . ." Tịch Chân chỉ về phía An Hoằng Hàn, nhíu mày nhìn chằm chằm Tịch Tích Chi, chờ đợi đồ đệ giải thích cho ông.

      Dù sao sớm cũng phải , muộn cũng phải , Tịch Tích Chi quan tâm nữa : "Giống như chàng vậy."

      "Là loại nào?" Tịch Chân nắm lỗ tai Tịch Tích Chi, la lớn về phía lỗ tai của nàng: "Cánh mọc cứng cáp rồi à, sư phụ ở bên cạnh con, có lời của mai mối, cứ như vậy giao mình ra ngoài?!"

      "Con. . . . . ." Tịch Tích Chi uất ức nhìn về phía An Hoằng Hàn, tìm kiếm trợ giúp của .

      "Chờ trở lại Hoàng Đô, trẫm tất nhiên cưới nàng,
      cần ngươi lo lắng nàng chịu uất ức.” An Hoằng Hàn ôm eo thon của Tịch Tích Chi, chống mắt lại với Tịch Chân.



      “Còn chưa có thành thân? Các ngươi liền gì kia rồi!” Tịch Chân cảm thấy .... An Hoằng Hàn lời nào vẫn còn tương đối thuận mắt, vừa liền khiến ông nổ phổi.



      Tại sao đứa đồ đệ này của ông ngày càngngây ngốc rồi? Còn chưa có thành thân lại trao tất cả cho người nam nhân này.



      từng trải của ông nhiều hơn Tịch Tích Chi, dĩ nhiên biết được mỗi người làm đế vương đều hiểm xảo trá, biến sắc mặt còn nhanh hơn lật sách. Nhìn chút hậu cung bọn họ cũng biết, hôm nay bọn họ người này, ngày mai người khác, ai biết bọn họ là lòng hay là giả dối.



      “Sư phụ, đừng nhắc tới chuyện này nữa được ?” Tịch Tích Chi nhàng kéo tay áo bào của ông, đêm kia An Hoằng Hàn cũng có ép buộc nàngm lại đều là người tình ta nguyện, ai cũng sai.



      Nhưng đến trước mặt Tịch Chân, trải qua lời trong miệng ông, cảm giác đó liền đổi thanh An Hoằng Hàn dụ dỗ đe dọa, để cho mình vào khuôn khổ.



      tại ta cũng lời vô ích với con nữa.: Tịch Chân xoay người nhắm ngay An Hoằng Hàn, sắc mặt biến thành nghiêm túc, “ngươi là nhất quốc chi chủ, người có quyền lực nhất, dânn chúng Phong Châu chịu khó khăn, ngồi yên để ý đến sao?”



      “Bọn họ là con dân của trẫm.” An Hoằng Hàn trả lời câu.



      “Ta cho ngươi biết, lần này Phong Châu phát sinh nước lũ đơn giản như trong tưởng tượng đâu hoặc là .... Đây phải là thiên tai, mà là **.” Tịch Chân đến Phong Châu trước đám người Tịch Tích Chi.



      Vì chứng phỏng đoán của mình, ông từng quan sát qua những chỗ nước lũ lên cao. Phát nước lũ lần này vô cùng kỳ quái, tất cả nước lũ đều là tới mãnh liệt, liên tục ngừng nghỉ.



      Chuyện làm người ta kỳ quái nhất chính là những thứ nước này đều phải là trời mưa mà đến, mà là phun từ dưới đất lên.



      Cách hồi lâu, Tịch Chân cuối cùng cũng khạc ra những lời này, “Là có kẻ tác quái.”



      “Sư phụ, có thể tính sai hay ? Người nào có lá gan như vậy, dám cố ý tao ra nước lũ, nhiễu loạn thái bình của nhân gian?” Trước kia Tịch Tích Chi cũng nghĩ tới vấn đề này, nhưng nàng vẫn cho rằng phát nước lũ, đối với bất kỳ người nào cũng có chỗ tốt, ai ăn nhiều có việc gì làm? Cho nên liền bị nàng phủ định.



      “Cũng hoàn toàn là như thế này, mặc dù bọn tinh thích nhiễu loạn cuộc sống của con người nhưng .... có lúc cũng có tình huống đặc biệt.” Tịch Chân cốc đầu Tịch Tích Chi cái, hình như chê nàng đần, nếu mọi người đều nghĩ tốt đẹp nàng như vậy, đời cũng có nhiều phiền não như vậy.



      An Hoằng Hàn ngược lại lẳng lặng nghe, “Rốt cuộc là thứ gì?”



      “Là Giao Long.” Tịch Chân .



      Giao Long?



      Tịch Tích Chi há to miệng, đây chính là con vật chỉ kém long.



      Ánh mắt Tịch Tích Chi nhìn về phía sương khói xa xa, nơi đó chính là phương hướng đê đập. Nhưng nếu có Giao Long, vậy phải làm thế nào?



      “Sư phụ, người đánh thắng được ?” Tịch Tích Chi nhanh chóng hỏi.



      Tịch Chân chậm rãi lắc đầu, “Nếu mình ta có thể đánh được nó, ta sớm thu thập nó rồi. Giao Long bị áp chế dưới tòa cầu, tạm thời thoát thân được. Nếu như nó làm sập cầu, như vậy .... Phong Châu thể tồn tại nữa.” Nước lũ bao phủ tất cả.



      “Trước đó vài ngày, ta gặp vị đạo trưởng, công lực của tệ, gần đây đều là ta và luân lưu phiên với Giao Long kia. Nhưng .... cuối cùng vẫn phải là biện pháp, lực lượng của hai chúng ta chưa đủ để hàng phục Giao Long. Tòa cầu kia cũng kiên trì nổi bao lâu, đến lúc đó Giao Long kia bơi ra ngoài, đó chính là tai nạn chân chính.”



      Tịch Tích Chi là đồ đệ Tịch Chân, dĩ nhiên biết tu vi của sư phụ mình như thế nào. Đến sư phụ mình cũng có biện pháp hàng phục, kẻ đó lợi hại cỡ nào?



      “Nếu hai tháng trước, chừng ta còn đánh bại được nó. Nhưng tại tất cả đều muộn, thời điểm tinh độ kiếp chính là thời kỳ công lực cường thịnh nhất. Huống chi ước chừng Giao Long kia chưa tới bảy, tám ngày, chỉ sợ nghênh đón lôi kiếp.”



      Trong lòng Tịch Tích Chi ngừng mắng, dứt khóat để Thiên Lôi đánh chết Giao Long kia là được.



      Sắc mặt của An Hoằng Hàn vô cùng nặng nề, sớm đoán được Phong Châu có điều kỳ quái,lại nghĩ rằng chuyện nghiêm trọng đến vậy.



      “Chúng ta phải vào lúc trước khi Giao Long cuốn sập cầu hàng phục cho nó. Thời điểm gần đây ta quan sát con Giao Long kia, hình như nó tràn đầy địch ý với loài người, sợ rằng khi nó thấy lại ánh mặt trời, dân chúng Phong Châu đến người cũng trốn thoát.”



      “Sư Phụ, đến người cũng chế phục được nó, còn có ai có thể?” Tịch Tích Chi khỏi chán ngán thất vọng.



      An Hoằng Hàn nhàng vén mái tóc như tơ trán nàng lên, cũng nhìn về phía Tịch Chân, hi vọng ông có thể có biện pháp.



      Tịch Chân lại lần nữa quan sát An Hoằng Hàn mấy lần, khi lần đầu tiên nhìn thấy người trẻ tuổi này, Tịch Chân phát người mang theo cỗ hơi thở cực kỳ cường thế, cái loại hơi thở đó giống như có thể khiến vạn vật thần phục.



      “Trước có, nhưng bây giờ lại có ...” Tịch Chân nhìn chằm chằm An Hoằng Hàn, nếp nhăn nơi khóe mắt bởi vì cau mày mà chen thành đoàn, “Có phải ngươi ... nuốt thứ gì đúng ?”



      An Hoằng Hàn cũng gạt ông, thẳng: “Trong thân thể trẫm có Long Châu.”



      “Quả nhiên là thế! Ta ngược lại có biện pháp, chỉ là có thể dùng hay , tất cả đều nhờ ngươi.”



      “Ngài thẳng, trẫm nghe theo.” Nếu tới Phong Châu, dĩ nhiên thể nào nhìn Phong Châu lâm vào trong hồng thủy.



      “Cái này trước vội, sắp đến thời gian thay ca của ta. Ta trước phải chạy tới tòa cầu đó, nếu cị đạo trưởng kia chịu được được, Giao Long có thể chạy ra ngoài.” xong Tịch Chân liền muốn vận công .



      ngờ bị tay Tịch Tích Chi bắt được tay áo, Tịch Tích Chi có quên mẹ con chờ chữa trị. Bọn họ lâu như vậy, biết đứa bé phát sốt đó thế nào rồi.



      “Sư phụ, có người chờ người cứu mạng, hao phí nhiều thời gian của người đâu.”



      Tịch Chân dựng râu trừng, “ phải con có thể cứu sao? Làm gì nhất định phải là vi sư chứ?”



      Tịch Tích Chi nắm nhánh tóc lên, lại chỉ hai mắt của mình, “Người bộ dáng này của con, sao ra ngoài gặp người được hả?”



      Tóc bạch kim, tròng mắt màu lam, là quá khó khăn thấy.



      Trước đây lâu Tịch Tích Chi ở trong hoàng cung mới gặp phải đống phiền toái. Đặc biệt là sau khi bị Ngô Kiến Phong biết chân tướng, Tịch Tích Chi cảm thấy nàng càng thêm phải cẩn thận chút, bao giờ muốn có người liên hệ nàng với Tịch Tích Chi lúc trước.



      tìm chút huy linh thảo ép thành nước, bôi lên tóc là có thể nhuộm thành màu đen. Chút chuyện này đều muốn tìm vi sư, con sống đúng là uổng phí? núi có huy linh thảo, con tự tìm,” xong, Tịch Chân hất tay áo ra khỏi tay Tịch Tích Chi, đường chạy như bay, tốc độ nhanh chỉ còn lại tàn ảnh.
      Last edited by a moderator: 23/10/15
      windlove_9693 thích bài này.

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      ☆, Chương 19:


      Huy linh thảo. . . . . .

      Tịch Tích Chi từng nhìn thấy hai lần ở trong sách thuốc.

      ra nàng cũng biết biện pháp này, chỉ là nàng chậm chạp dám dùng. Đưa tay cầm luồng tóc bạch kim, biết nhuộm tóc đen ở hình người, sau khi biến trở về hình chồn có thể trở thành con chồn đen hay ?

      Tịch Tích Chi vừa nghĩ đến bộ dáng kia của mình, bị dọa đến sợ run cả người.

      Nhưng trước mắt ở Phong Châu, nếu mình dùng hình người xuất , như vậy về phương diện chuyện với nhau gặp phải vấn đề rất lớn.

      Vì vậy, Tịch Tích Chi chỉ có thể quyết tâm thôi.

      Ước chừng tìm gần nửa canh giờ ở trong bụi cỏ lộn xộn, cuối cùng Tịch Tích Chi cũng tìm được vài cọng huy linh thảo.

      Trong tay nàng có công cụ pha chế dược liệu, cho nên chỉ có thể ngồi cạnh bờ sông, dùng tay mình ngừng bóp nát huy linh thảo, nặn nước từ trong cây cỏ ra, sau đó liền bôi lên tóc.

      để cho nước cỏ nhuộm đen bàn tay cầm nó, Tịch Tích Chi cách lúc liền rửa tay lần.

      Vừa nhuộm tóc cho mình, Tịch Tích Chi vừa nhìn cái bóng in trong nước. Vốn là sợi tóc màu bạc, bị nước nhuộm biến thành từng tấc đen nhánh.

      Quen nhìn tóc màu bạch kim, đột nhiên biến trở về tóc đen, Tịch Tích Chi cũng có chút quen.

      Đột nhiên nhớ tới chuyện, Tịch Tích Chi xoay người liền hỏi An Hoằng Hàn, "Đông Phương Vưu Dục đâu? phải chàng Phùng chân nhân cũng ở Phong Châu sao? Như vậy có phải có tung tích của Từ lão đầu ?"

      Đối với chuyện tìm kiếm Từ lão đầu, Đông Phương Vưu Dục vẫn luôn nóng lòng nhất. Còn lần này, Tịch Tích Chi đột nhiên nhớ tới lại cùng .

      "Hôm trước khi trẫm xuất phát tới Phong Châu, từng phái thái giám thông báo qua với . Có lẽ có chuyện gì làm trễ nãi, tin tưởng lâu đuổi theo." An Hoằng Hàn từ từ , đối với chuyện về Đông Phương Vưu Dục cũng quá để ý.

      "A, ta khó trách thấy bóng dáng của ." Tịch Tích Chi ngồi ở bờ sông, chờ gió hong khô tóc, mặc cho tóc đen bị gió cuốn lấy, thổi bay khắp nơi.

      Mái tóc của Tịch Tích Chi dài đến gót chân, lúc Tịch Tích Chi bộ cũng lo lắng đề phòng, trong lòng sợ dẫm trúng tóc.

      Trong lòng lại


      lần nữa toát ra kích động muốn cắt tóc, cố gắng mong chờ nâng mái tóc nhuộm thành màu đen đến trước mặt của An Hoằng Hàn.



      “Chàng xem, tóc dài như vậy dễ dàng chút nào. Lúc nãy bộ, nhiều lần bị cành cây kéo lại, thiếu chút nữa liền ngã xuống.”



      Tịch Tích Chi thêu dệt ra lý do vô căn cứ, kỳ thực tóc của nàng rất mềm mại, từng sợi đều có thể xuyên qua khe hở của loại lược nhất, hoàn toàn có cơ hội bị cành cây kéo lại.



      An Hoằng Hàn tự nhiên bị lừa, phàm là mỗi tiếng cử động của Tịch Tích Chi, đều vô cùng lưu ý. Mới vừa rồi lúc vào trong bụi cây, sợ người nào đó có thói quen đường núi, còn cố ý che chở nàng, để cho nàng chờ sau khi mình khai thông con đường mới tiếp tục tiếp. Cho nên Tịch Tích Chi vừa dối, liền bị An Hoằng Hàn biết .



      sao? Quả có chút tiện.” Mặt An Hoằng Hàn chút thay đổi bởi lời của Tịch Tích Chi.



      Tịch Tích Chi vừa nghe, cảm thấy có hi vọng! Đầu gắng sức mà gật đầu, “Cho nên chúng ta cắt bỏ .”



      Tịch Tích Chi rất thành khẩn, An Hoằng Hàn nghe được giọng kia, trong lòng như bị trận gãi ngứa.



      Ánh mắt An Hoằng Hàn trở nên thâm sâu, lên tia trêu chọc, “ như vậy, cắt hay cắt cứ do nàng quyết định. Chỉ là .... nàng tin chắc sau khi cắt bỏ tóc này, biến thành con chồn trụi lông chứ?”



      Giọng của An Hoằng Hàn cố ý nhấn mạnh ba cữ ‘chồn trụi lông’.



      Trong đầu Tịch Tích Chi lập tức lên cảnh tượng kia, bị sợ đến đổ mồ hôi lạnh cả người. Sao nàng lại quên mất! Lúc mình nhuộm tóc cũng là sợ đông sợ tây, cắt bỏ tóc khác nào cạo lông của mình?! Chẳng may cạo lung tung, nàng làm thế nào ra ngoài gặp người đây.



      Hai lông mày thanh tú rối rắm nhíu lại chỗ, trong lòng Tịch Tích Chi do dự.



      Lúc này, An Hoằng Hàn nắm nhánh tóc đen của Tịch Tích Chi ở trong tay vuốt vuốt, đột nhiên lại : “Nếu muốn để tóc ngắn bớt, quấn lên đỉnh đầu thành búi tóc là được.”



      lời thức tỉnh người trong mộng, Tịch Tích Chi dừng lực vỗ đầu mình chút.



      “Đúng rồi, sao ta lại quên có thể quấn thành búi tóc chứ?” Như vậy những cần cắt bỏ, còn có thể để tóc rơi đến vị trí eo, vẹn toàn cả đôi đường.



      Khóe miệng An Hoằng Hàn vẽ ra nụ cười nhạt, “Bây giờ nàng đủ ngốc rồi, còn vỗ đầu mạnh như thế, cẩn thận vỗ đến choáng váng.”



      “Đợi chút .... “ Khuôn mặt nhắn vừa mới vừa rồi còn hưng phấn, nhất thời lại suy sụp, Tịch Tích Chi ý thức được vấn đề rất lớn, ấp úng : “Ta biết búi tóc.”



      Trước ở trong hoàng cung đều có cung nữ giúp đỡ nàng cắt tỉa tóc. Sau khi rời cung, nàng gần như đều là giữ vững hình chồn, cho nên hoàn toàn cần cắt tỉa tóc, lúc này nàng mới nhớ tới mình biết làm.



      Về phần đời trước? Tịch Tích Chi chưa từng ra khỏi sơn cốc, tóc đều là thả sau lưng, nơi nào tự tìm phiền toái búi tóc.



      Vừa nhìn thiếu nữ khổ đại cừu thâm nhìn chằm chằm sợi tóc, An Hoằng Hàn nhịn được kéo người vào trong lòng ngực mình, đôi môi nhàng in xuống đôi môi của nàng. Nụ hôn này mang theo gì **, giống như chuồn chuồn lượt nước, nhàng đụng cái liền tách ra.



      có việc gì, phải còn có trẫm sao? Búi tóc làm khó được trẫm.” xong, An Hoằng Hàn tới sau lưng Tịch Tích Chi, bàn tay đảm nhận nhiệm vụ của lược, tách từng sợi tóc của Tịch Tích Chi.



      Đừng nhìn An Hoằng Hàn là người nam nhân tam đại ngũ thô, búi tóc rất nghiêm túc. đến lát, vốn là mái tóc kéo dài tới đất, dưới chải vuốt của An Hoằng Hàn, giờ chỉ dài tới bên hông. An Hoằng Hàn gọt cành cây bên bờ sông làm thành cây trâm, cắm ở bên trong búi óc của Tịch Tích Chi, cố định búi tóc.



      Sau khi xong tất cả, Tịch Tích Chi đứng dậy. Quả nhiên tóc ngắn chút vẫn thoải mái hơn...



      Rốt cuộc cần lo lắng giẫm lên tóc của mình rồi.



      “Nàng phải xuất ở trước người ngoài, dấu đỏ trán vẫn rất ràng, người có chút đầu óc đều có thể nhìn ra được.” Ngón tay An Hoằng Hàn từ từ di động đến dấu đỏ của nàng.



      Tịch Tích Chi thiếu chút nữa quên chuyện này, có chút khổ não, “Phải làm sao đây, dấu ấn ký này lại xóa được.”



      Tóc còn có thể nhuộn, nhưng ấn ký lại thể lột bỏ cần? Đây chính là khối thịt đó! Màu mắt hề gì, bởi vì có rất nhiều nơi đều có người có mắt màu xanh dương.



      “Trẫm có biện pháp.” An Hoằng Hàn móc ra hộp chu sa từ trong túi áo, mở hộp ra, dùng ngón út chấm chấm, ấn xuống trán Tịch Tích Chi.



      Hai tròng mắt của Tịch Tích Chi vẫn nhìn chằm chằm vào động tác của An Hoằng Hàn.



      lát sau, An Hoằng Hàn câu, “Được rồi.”
      Last edited by a moderator: 23/10/15
      Phương Lăngwindlove_9693 thích bài này.

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 20:


      Tịch Tích Chi hơi hoài nghi, nằm sấp ở bên bờ sông nhìn xuống.

      Trong nước sông trong suốt, ra bộ dáng nàng lúc này.

      Ấn ký hình thoi giữa trán bị chu sa phủ lên, biến thành đốm .

      Giữa trán là nốt đỏ. . . . . .

      Được rồi, nàng thể bội phục thông minh, năng lực suy xét của An Hoằng Hàn. Phong Trạch quốc có rất nhiều nương cũng thích điểm chu sa như vậy, làm vậy có người hoài nghi dấu đỏ trán nàng rồi.

      "Có lẽ bọn người Lâm Ân chờ sốt ruột rồi, chúng ta về trước ." Mặc dù sư phụ Tịch Tích Chi làm chuyện khác, nhưng sớm muộn gì ông ấy cũng trở lại. Về chuyện đối phó Giao Long thế nào, bọn họ còn cần thời gian bàn lại.

      Tịch Tích Chi nghĩ đến đôi mẫu tử kia, ngoan ngoãn nghe theo lời của An Hoằng Hàn. Nhưng lần này chạy trở về, Tịch Tích Chi có nằm ở trong ngực An Hoằng Hàn, để đối phương ôm mình lên đường nữa.

      Kể từ sau khi kết xuất nội đan, Tịch Tích Chi chưa có khảo nghiệm qua thực lực của mình. Vừa đúng có thể dùng linh lực lên đường, thử chút tốc độ trở nên thế nào.

      đợi An Hoằng Hàn nhảy ra bước, Tịch Tích Chi liền nóng lòng vội vã xông ra giống như mũi tên.

      Phát tốc độ nhanh hơn trước kia chỉ gấp hai lần, Tịch Tích Chi hưng phấn cười đến lệch miệng.

      Nhưng chỉ trong chớp mắt, loại vui mừng này liền bị người thức thời phá hư.

      An Hoằng Hàn bị nàng bỏ lại phía sau, thế nhưng đảo mắt liền đuổi kịp bên cạnh nàng, còn cố ý giảm bớt tốc độ, nhanh chậm sóng vai chạy với nàng.

      Tịch Tích Chi nghiến răng nghiến lợi, " ràng ta kết xuất nội đan rồi, sao còn bằng người phàm chứ!" chẳng lẽ muốn cả đời bị người đè ở phía dưới, bị ăn đến sít sao ư? Vĩnh viễn trở thân được.

      Ngay sau đó lại nghĩ đến đêm đó, quanh thân An Hoằng Hàn kết xuất vảy, Tịch Tích Chi lại cảm thấy tại thể coi An Hoằng Hàn là phàm nhân, ít nhất thay da đổi thịt rồi.

      "Quá công bằng." Tịch Tích Chi thương tâm muốn chết, lòng mình tân tân khổ khổ tu luyện lâu như vậy, quay đầu lại còn bằng người nào đó nuốt vào viên châu.

      Quả nhiên người đường tắt đều là đáng ghét, đáng giận!

      Khi Tịch Tích Chi và An Hoằng Hàn trở về lần nữa, đôi mẫu tử kia chờ lâu rồi.

      Nhìn lên thấy An Hoằng Hàn trở lại, lập tức ôm nhi tử chạy tới. Nhưng mắt nhìn xung quanh An Hoằng Hàn vòng cũng nhìn thấy bóng dáng của vị Tịch đại phu kia, vẻ mặt bà ta lập tức đưa đám, "Các người tìm được Tịch đại phu sao? Vậy bệnh của nhi tử ta. . . . . ."

      Phụ nhân trung niên lập tức khóc thành tiếng, ôm nhi tử khóc lóc nức nở.

      Đột nhiên, bàn tay bé trắng nõn đặt lên trán nhi tử bà.

      Phụ nhân trung niên ngẩng đầu lên nhìn, lúc này mới phát ra bên cạnh An Hoằng Hàn là thiếu nữ có vẻ mặt thanh tú. Thiếu nữ thân áo gai vải thô, lại ngăn được linh khí quanh thân nàng, cho dù ai nhìn thấy cũng hai mắt tỏa sáng.

      "Yên tâm, ta có thể trị, con trai của bà có việc gì."

      Giọng giống như tiếng hót của chim hoàng oanh, tao nhã êm tai.

      Tịch Tích Chi điều khiển từng luồng linh khí truyền vào trán
      đứa bé.



      mấy ngày nay, đứ trẻ sốt cao lùi, thần chí sớm bị thiêu đốt đến mơ hồ, đôi mắt nửa mở mơ màng.



      Dùng linh lực trị liệu giúp đứa trẻ tốt hơn, Tịch Tích Chi cũng quên làm thêm việc phòng bị, lấy từ trong tay áo ra thảo dược vừa rồi hái được đường, “Những thứ này để trị phong hàn, đều là vừa mới hái xuống, bà nấu thảo dược thành chén nước, để cho nhi tử của bà uống vào, bảo đảm thuốc đến bệnh trừ.”



      Phụ nhân trung niên nhìn đối phương trẻ tuổi như thế, có chút tin nàng biết chữa bệnh, trong mắt có chút do dự.



      “Tịch đại phu là sư phụ ta, ta trị những loại bệnh này có vấn đề. nay sư phụ ta được, nghe vị công tử kia nhi tử bà bị bệnh, cho nên liền phái ta tới xem chút.” Tịch Tích Chi tiếp tục nửa nửa giả láo.



      An Hoằng Hàn vừa nghe thấy, mắt híp lại, tình huống này giống y như lúc lừa gạt vào năm đó!



      Trở về nhất định nhất định phải dạy dỗ nàng tốt.



      Rất nhiều người nghe thấy người thiếu nữ này là đồ đệ của Tịch đại phi, cả đám người liền vây quanh, “Sao trước kia chưa từng thấy qua vị nương này? Tịch đại phu cũng chưa bao giờ nhắc qua.”



      “Nếu là đồ đệ của Tịch đại phu, như vậy ngươi giúp ta xem bệnh , mấy ngày nay ta luôn ho khan, ngay cả ngủ đều ngủ ngon.”



      “Còn có ta ...cũng giúp ta xem chút, bệnh của ta kéo dài mấy ngày rồi, chính là chậm chạp nhìn thấy Tịch đại phu.”



      ....



      đám người tranh trước tranh sau chen đến bên cạnh người Tịch Tích Chi.



      Tịch Tích Chi cũng có cự tuyệt, học bộ dáng sư phụ, làm bộ bắt mạch cho người ta, sau đó theo cổ tay rót linh lực vào bên trong cơ thể của bọn họ, giúp bọn họ tiêu trừ bệnh. Sau đó thêm câu ‘ có vấn đề gì lớn, nghỉ ngơi tốt liền có thể khỏi hẳn’.



      An Hoằng Hàn đứng ở bên, nhìn hết tất cả.



      Ở dưới mí mắt của , người nào dám lễ phép với Tịch Tích Chi.



      Đám người Lưu Phó Thanh rất nhanh nghe tin tức bệ hạ trở về, đều tới bên này tìm kiếm. Khi nhìn thấy bệ hạ đứng ở trong đám dân tỵ nạn nhìn người khác chữa bệnh, trực tiếp cảm thán quá chân .



      Tư Đồ Phi Du dụi mắt, hoài nghi : “Chẳng lẽ bệ hạ đổi tính rồi sao? Lại hiểu phải thân thiết với dân.”



      Ai cũng biết bệ hạ là người máu lạnh vô tình, nhìn thấy và các nạn dân vây quanh chỗ, đều dám tin màn này.



      “Bệ hạ chính là người có tài trị quốc, dĩ nhiên biết được lôi kéo tâm dân chúng mới có thể là nền tảng vững chắc của quốc gia. Lúc quan tâm dân chúng Phong Châu, ngày sau truyền chính là đoạn giai thoại.” Lưu Phó Thanh liếc nhìn ông ta cái, tựa hồ khinh bỉ chỉ số thông minh của ông ta.



      Lâm Ân tỉ mỉ nhìn bên kia, cảm giác chuyện có chút dính dáng với vấn đề hai vị thừa tướng , “Chuyện giống như vậy đâu. Lưu đại nhân, Tư Đồ đại nhân, nô tài cảm thấy hình như bệ hạ để ý là vị nương kia, đứng ở sau lưng nàng là vì bảo vệ nàng.”



      Lúc có thị vệ qua, bọn họ đều chia ra đứng ở hai bên của bệ hạ, tại tư thế đứng của bệ hạ cũng khác lắm.



      Lâm Ân vừa như thế, Lưu Phó Thanh và Tư Đồ Phi Du đều cảm thấy càng xem càng giống. Tỉ mỉ quan sát thiếu nữ ngồi trong đám người kia. Nàng bắt mạch cho người ta, khuôn mặt nhắn mang theo trẻ trung của thiếu nữ, mũi, miệng đều hết sức khéo léo, bộ dáng xinh xắn lanh lợi.



      Mái tóc màu đen mềm mại khoác ở sau lưng, cặp mắt trong suốt kia chứ tia tạp chất nào, giống như mỹ ngọc thượng đẳng, chút tỳ vết nào.



      Bộ dáng Tịch Tích Chi ** tuổi rất khác với bộ dáng tại, dáng người trước kia hơi mập, gương mặt cũng là béo múp míp, nhìn đặc biệt đáng . Nhưng bộ dáng sau này cũng là mỹ nhân, hơn nữa còn là khuôn mặt trái xoan điển hình.



      “Chẳng lẽ bệ hạ coi trọng nữ nhân này rồi ư? Dung mạo cũng tồi.” Lưu Phó Thanh .



      “Đừng mò, nhìn y phục thân thiếu nữ kia liền biết bình dân, bình dân làm sao xứng với bệ hạ?”



      Suy nghĩ của Lâm Ân luôn giống với hai vị kia, vẫn nhìn chằm chằm vào ánh mắt của thiếu nữ kia, “Cuối cùng nô tài cũng đoán được bệ hạ thích mỹ nhân có bộ dáng gì rồi, nhất định là tròng mắt lam sắc kia.”



      Đôi mắt của con chồn là lam sắc, Tịch nương cũng thế, ngay cả người thiếu nữ trước mắt này cũng ngoại lệ.



      Xem ra bệ hạ quả nhiên có chút ham mê tầm thường.



      Trong lòng Tư Đồ Phi Du thầm nhớ những lời này, lần sau nhất định phải tìm mấy mỹ nhân có màu mắt xanh dương đưa cho bệ hạ. Có lẽ bệ hạ thích, như vậy, phần thưởng nhất định thiếu được mình.
      Last edited by a moderator: 23/10/15
      Phương Lăngwindlove_9693 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :