1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Dưỡng thú thành phi - Cửu Trọng Điện (Truyện VIP LQĐ Full Đã Có eBook)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 11:


      Vừa nghĩ đến điểm này, hơi sức Tịch Tích Chi đẩy dần dần chút.

      " thể gọi Lâm Ân mang thêm hai thùng nước nóng sao?" Tịch Tích Chi cắn miệng, tiếp tục .

      An Hoằng Hàn nâng gáo nước lên, dội lên sau lưng Tịch Tích Chi, cọ rửa cho nàng, "Trẫm đoán tiểu nhị và Lâm Ân đều ngủ rồi, ai nấu nước cho ngươi đây? Huống chi ngươi đừng quên, bây giờ ngươi là con con chồn, đâu cần dùng hai thùng nước? Chẳng lẽ muốn chọc người hoài nghi?"

      An Hoằng Hàn phen, hoàn toàn xóa bỏ tâm tư muốn nấu thêm nước nóng của Tịch Tích Chi.

      Nhưng sau khắc, Tịch Tích Chi chống thân lên từ trong bồn tắm, nhảy ra ngoài, vừa đến bên giường, vừa hừ tiếng : "Vậy ta tắm, vẫn được sao?"

      "Được, tại sao ?" Khóe mắt An Hoằng Hàn lóe lên ý cười, "Chỉ là toàn thân đầy mùi hôi, đừng nghĩ ngủ giường của trẫm."

      "Người nào đầy mùi hôi chứ. . . . . ." Tịch Tích Chi giơ chân, liền muốn mắng to 300 hiệp với An Hoằng Hàn, nhưng lỗ mũi nghe theo sai khiến, tiến tới cùi chỏ hít hà, quả cỗ mùi chua nhàn nhạt. Nhìn giường hẹp mềm mại mấy lần, lại quay đầu nhìn thùng nước tắm hẹp.

      Tịch Tích Chi ngừng làm đấu tranh trong lòng, cuối cùng vẫn khuất phục trong ổ chăn ấm áp, lại lần nữa trở lại thùng nước tắm trước mặt, từ từ trèo vào.

      Nước nóng bao bọc thân thể Tịch Tích Chi, mặt nước vừa vặn ngập đến cổ của nàng .

      An Hoằng Hàn ngồi ở trong thùng tắm, bởi vì thùng nước tắm quá , Tịch Tích Chi chỉ có thể bị ôm vào trong ngực.

      Khuôn mặt nhắn của Tịch Tích Chi đỏ rừng rực như quả táo chín.

      An Hoằng Hàn nhìn liền cảm thấy cảnh đẹp ý vui. khí từ từ trở nên càng ngày càng mập mờ, An Hoằng Hàn nhìn chằm chằm cái miệng nhắn của đối phương, nhìn hồi lâu, cuối cùng muốn tiếp tục nhẫn nại nữa, xoay mặt của Tịch Tích Chi lại, đôi môi nhắm ngay cái miệng nhắn của nàng phủ lên.

      Đầu lưỡi quen đường quen lối cạy hàm răng đóng chặt của tiểu hài tử ra, trượt vào, tùy ý ở bên trong càn quét chiếm đoạt.

      Hai mắt Tịch Tích Chi khỏi trừng lớn, vô sỉ! Lại sàm sở nàng! Rốt cuộc môi của nàng có chỗ nào đáng giá để An Hoằng Hàn ưa thích như vậy chứ? Nhất định thường cách đoạn thời gian, bắt lấy nàng hôn lần.

      Hơi thở hai người trộn lẫn, Tịch Tích Chi cảm thấy thùng nước tắm đáng chết này lại càng ngày càng nóng rồi. Hơi thở An Hoằng Hàn phả lên mặt của nàng, khiến cả người Tịch Tích Chi đều được tự nhiên.

      Bị An Hoằng Hàn hôn thở nổi, Tịch Tích Chi dùng hết hơi sức, muốn đẩy ra. Cũng ngay tại lúc này, chỗ môi răng tương giao của bọn họ, hơi thở càng ngày càng rối loạn. Có cổ hơi thở nóng rực, ngừng thông qua chỗ hai người hôn miệng, tiến vào trong cơ thể Tịch Tích Chi.

      Tịch Tích Chi kinh hãi thất sắc, cánh tay càng thêm dùng sức đẩy An Hoằng Hàn ra. Mặc dù nàng biết tại sao lại như thế, nhưng nàng lại có thể cảm nhận được, cổ hơi thở phát tán kia giống như mùi của Long Châu.

      Khi cổ hơi thở kia vừa tuôn vào trong người Tịch Tích Chi, nàng liền cảm thấy ngũ tạng lục phủ giống như bị thiêu đốt, ** vừa nóng vừa đau.

      An Hoằng Hàn cũng phát khác thường, trong mắt lóe lên tia kinh ngạc, buông tay ra, muốn thu hồi miệng. Nhưng dùng sức thế nào, môi của hai người cũng dính chặt vào nhau, xê dịch phân hào.

      Tịch Tích Chi hấp thu chính là linh khí thiên địa, giống như Ngũ Trảo Kim Long có mang theo khí chân long .

      Sau khi An Hoằng Hàn nuốt vào viên Long Châu kia, mặc dù thân thể có bất kỳ khó chịu nào, nhưng Long Châu xác là ở trong cơ thể . Bởi vì tồn tại của Long Châu, thân thể An Hoằng Hàn bắt đầu lặng lẽ thay đổi, Long Châu hòa làm thề với .


      Mà trong thời kỳ dung hợp, trạng thái vô cùng ổn định, lúc hôn môi Tịch Tích Chi, hai loại hơi thở bất đồng trộn lẫn, khi can thiệp, liền xuất tình trạng hỗn loạn.


      Ngoài cửa sổ cuồng phong gào thét, nước mưa ầm ầm nện xuống. Bầu trời đêm tối đen, sấm sét vang dội, chém xuống làm lòng người lo lắng.


      Tịch Tích Chi giật mình, lúc chạng vạng nàng ràng nhìn thấy ánh nắng chiều sáng đỏ, theo lẽ thường chắc trời mưa? Như vậy mưa to tuôn trào dữ dội bên ngoài tới thế nào?


      Tịch Tích Chi vừa phân tâm nhìn thấy trán An Hoằng Hàn xuất hư ảnh hai cây long giác. tầng vảy bao trùm toàn thân An Hoằng Hàn.


      Chẳng lẽ là ...?


      Trong lòng Tịch Tích Chi xuất suy đoán to gan, trong sách xưa phải ghi loại rồng có thể kêu gọi phong vũ lôi điệu ư?


      chỉ Tịch Tích Chi hoảng sợ nhận ra đươc, ngay cả An Hoằng Hàn cũng như vậy.


      Cả người giống như bị lửa đốt, cũng phát biến hóa rất da của mình. Cắn chặt môi, vô luận người đau hơn nữa, An Hoằng Hàn cũng kêu tiếng.


      Long Châu chính là thần vật tổ tiên An thị phun ra, thế gian độc nhất vô nhị. Lúc ấy thiên đế đặt Long châu ở nhân gian, chính là vì để tổ tiên An thị có thể trở về thiên giơi. Tất cả những giả thiết đó đều thành lập, như vậy có lẽ viên Long Châu này có thể làm cho người ta thay da đổi thịt, thậm chí ...


      Nghĩ tới đây, nét mặt Tịch Tích Chi mới bắt đầu là kinh ngạc, sau đó biến thành thể tin. Như vậy có phải An Hoằng Hàn sớm biết chuyện này rồi ?


      Thời gian răng môi tương giao càng dài, Tịch Tích Chi càng cảm thấy khó chịu hơn, lo lắng ưỡn ẹo thân thể, muốn kéo khỏang cách của hai người ra. Đột nhiên, hình như trong đan điền của Tịch Tích Chi có vật gì đó chậm rãi bắt đầu ngưng kết ...


      Tịch Tích Chi kinh ngạc sững sờ trong chốc lát, lúc này lại đột phá binh cảnh, bắt đầu kết xuất nội đan?


      Linh khí nồng đậm bao bọc Tịch Tích Chi, làm dịu đau đớn của nàng. Tịch Tích Chi nhắm mắt lại, ràng cảm nhận được từng luồng linh khí trong đan điền ngừng nén lại, biến thành hạt châu màu lục bích trong suốt.


      Mới bắt đầu chỉ lớn cỡ hạt gạo, dần dần càng biến càng lớn, cuối cùng biến thành gần bằng trái táo.


      Mà Tịch Tích Chi chỉ chăm chú cảm giác tình huống ở đan điền, có phát thên thể mình cũng dần biến hóa.


      Vốn là tóc dài đến eo, đột nhiên bắt đầu dài ra, trong nháy mắt sợi tóc ngân bạch rơi đầy cả thùng nước tắm, ướt sũng dính ở người của nàng và An Hoằng Hàn.


      Xương cổ tay, chân từ từ bắt đầu tăng trưởng, đến lúc, vốn là tiểu hài tử trắng nõn hơi mập, lắc mình cái biến thành thiếu nữ thanh xuân.


      Vui mừng nhất phải là An Hoằng Hàn còn có thể là ai, tận mắt chứng kiến Tịch Tích Chi biến hóa, đồng thời tán thưởng vạn vật thế gian thần kỳ, nhìn khuôn mặt trái xoan như hoa sen mới nở của Tịch Tích Chi khỏi mất hồn.


      Cằm của Tịch Tích Chi cũng phải rất nhọn, hơn tròn chút. đôi mắt giống như ngôi sao, nhiễm tầng hơi nước mỏng. Ấn ký hình thoi ở chính giữa vô cùng kiều diễm, màu sắc còn đẹp hơn chu sa.


      Đau đớn mãnh liệt qua , lúc này Tịch Tích Chi mới phát ra mắt An Hoằng Hàn chớp nhìn mình chằm chằm.


      “Ngươi làm sao vậy? Tại sao nhìn ta như vậy?” Tịch Tích Chi hà mồm hỏi thăm, giọng càng thêm tuyệt vời êm tai hơn trước kia. Tịch Tích Chi phát có cái gì đúng, tóm lại là cảm giác nên lời.


      Chẳng biết từ lúc nào, vảy quanh thân An Hoằng Hàn dần dần rút , ngay cả hư ảnh Long Châu trán cũng biến mất thấy gì nữa, giống như tất cả mọi thứ vừa rồi, chẳng qua là ảo giác, hoàn toàn chưa từng xảy ra.


      An Hoằng Hàn hơi di động thân thể, môi kề sát của hai người từ từ tách ra.


      Tịch Tích Chi giơ tay lên che miệng của mình, lúc nào có thể tách ra rồi?


      “Lời nàng vừa mới .” Nhìn Tịch Tích Chi sợ hãi, nụ cười nơi khóe miệng của An Hoằng Hàn càng sâu hơn, ánh mắt nhìn chằm chằm nàng cũng càng ngày càng sâu lường được.


      Tịch Tích Chi bị nhìn đến mức dựng tóc gáy, tại sao ánh mắt An Hoằng Hàn giống như muốn ăn thịt người?


      An Hoằng Hàn tự nhận mình phải là chính nhân quân tử, càng phải là Liễu Hạ Huệ. Đối mặt với người mình thích lâu, toàn thân xích lõa nằm ở trong lòng mình, chỉ cần là nam nhân bình thường, ai dám bảo đảm .... Mình nhịn được?
      Phương Lăngwindlove_9693 thích bài này.

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      ☆, Chương 12:


      Bị An Hoằng Hàn nhìn đến tâm hốt hoảng, Tịch Tích Chi giơ tay lên muốn đẩy ra.

      Bàn tay vừa mới vươn ra, chính nàng liền ngây ngẩn cả người. Các ngón tay như cành cây được gọt giũa này là của ai? Xương cánh tay thon dài hơn trước kia nhiều.

      Trước kia ngoại hình Tịch Tích Chi chỉ có ** mấy tuổi, vóc người hơi mập, vuốt có cảm giác rất có thịt. Mà sau khi xương cốt trở nên thon dài, vóc người ngược lại thon thả ít.

      Nhưng là. . . . . . những thứ này cũng khiến Tịch Tích Chi xem vấn đề!

      Tại sao sớm biến thân, muộn biến thân, cố tình phải lựa chọn lúc chen chúc với An Hoằng Hàn trong cái thùng tắm chứ? Đây phải là làm cho người phạm tội sao!

      Thừa dịp Tịch Tích Chi mất hồn đề phòng, An Hoằng Hàn đưa tay đè lại đầu vai của nàng, cúi người ở bên tai nàng nhàng thổi hơi. Hơi thở ấm áp lướt qua tai Tịch Tích Chi, giống như chiếc lông vũ, ngừng gãi ngứa ở đó

      Bàn tay An Hoằng Hàn theo đầu vai Tịch Tích Chi, từ từ vòng qua sau lưng nàng, men theo sống lưng, vuốt ve da thịt bóng loáng trắng nõn của Tịch Tích Chi.

      Phàm là nơi bàn tay An Hoằng Hàn qua, Tịch Tích Chi cảm thấy giống như bị người đốt lửa, s tới mức co cổ lại. Trường hợp ái muội mê người như vậy, nếu như Tịch Tích Chi biết An Hoằng Hàn muốn làm gì, đó chính là đồ ngốc trong đồ ngốc.

      "Ngươi buông ra!" Tịch Tích Chi đỏ mặt, quát An Hoằng Hàn. Cả đời nàng chưa từng trải qua trường hợp này lần nào, biết nên xử lý như thế nào, nhưng tất cả mọi thứ này nên tiến hành thêm nữa!

      Nếu cùng An Hoằng Hàn ấy ấy rồi, sau này nàng còn có thể an tâm tu hành ư? Nên dùng thái độ gì đối mặt với An Hoằng Hàn đây!

      " người nàng có chỗ nào mà trẫm chưa xem qua? Trẫm vuốt lông cho nàng, chẳng lẽ thoải mái sao?" Bàn tay An Hoằng Hàn tiếp tục di chuyển da thịt Tịch Tích Chi, có chút dấu hiệu dừng lại.

      Con mẹ nó, toàn thân ta có lông ở chỗ nào! Muốn chấm mút thẳng! Còn tìm lý do đường hoàng.

      Gương mặt của Tịch Tích Chi khác gì con cua bị nấu chín, ít nhất con cua còn có hai cái càng lớn, có thể kẹp người. Mà mình có gì hết, chỉ có thể giống như cá nằm thớt, mặc cho An Hoằng Hàn xâm lược.

      Đánh, lại đánh lại An Hoằng Hàn. Trốn, lại trốn thoát ma chưởng của An Hoằng Hàn.

      Đôi mày thanh tú như hai chiếc lá liễu của Tịch Tích Chi nhíu chặt lại.


      Sau hồi trầm mặc, Tịch Tích Chi cắn môi, đếm xỉa gì nặn ra câu: “cái đó... Chàng phụ trách chứ?”


      Vừa xong, cả khuôn mặt Tịch Tích Chi hồng đến tận cổ, muốn giơ tay lên tát mình bạt tai.


      An Hoằng Hàn bận rộn trêu đùa Tịch Tích Chi, đột nhiên nghe được câu này suýt nữa phản ứng kịp. Sau đó, ánh mắt càng thêm thâm thúy, khóe miệng cũng dần dần lên nụ cười.


      Hỏi ngược câu: “Nàng cứ ?”


      Tịch Tích Chi cắn chặt răng, ai biết tâm tư của chứ? Nàng cũng phải là giun đũa trong bụng .


      Trong thùng tắm hẹp, hai người áp sát vào nhau.


      An Hoằng Hàn ấn xuống nụ hôn mặt Tịch Tích Chi, “tất cả chuyện trẫm làm lúc trước, chẳng lẽ đủ để tâm ý của trẫm sao?”


      Kể từ sau khi con chồn nào đó tới bên cạnh , liền đặt chân vào hậu cung bước, ngay cả cử hành chọn phi ba năm lần cũng bị An Hoằng Hàn qua loa tắc trách bỏ qua. Nếu những hành động này đều đủ để trong lòng An Hoằng Hàn rất thích người nào đó, vậy cần như thế nào mới tính?


      Nhẫn nại hơn nửa năm, cuối cùng trông chờ con chồn nào đó lớn lên, tâm tình An Hoằng Hàn khó nên lời.


      “Vậy .... Vậy cũng thể ở trong thùng tắm ....” Tịch Tích Chi quật cường giương mắt, ánh mắt giận dự bất mãn.


      Chỉ là ở trong mắt An Hoằng Hàn, ánh mắt ngày càng giống như hờn dỗi, An Hoằng Hàn nhìn đến miệng khô lưỡi khô, hận được lập tức bổ nhào về phía Tịch Tích Chi, nuốt nàng vào trong bụng.


      Vốn An Hoằng Hàn cũng chưa từng nghĩ Tịch Tích Chi có thể nhanh lớn ên như vậy, toàn bộ việc tối nay đều là ngoài ý muốn. Lúc mới bắt đầu, An Hoằng Hàn cũng định bá vương ngạnh thượng cung, cường bạo Tịch Tích Chi, hoàn toàn nhốt nàng ở bên mình. Nhưng sau khi lấy được chấp thận của Tịch Tích Chi, đây thể nghi ngờ là đốt thêm lửa ở trong lòng An Hoằng Hàn.


      Ngọn lửa điên cuồng cuốn lấy, cuối cùng cháy càng mạnh, dập được.


      Ngoài cửa sổ mưa to rơi xuống ào ào, giọt mưa nện tí tách ở mái ngói, cả trấn bị mưa gió bao vây, trừ tiếng mưa rơi nghe được thanh nào khác.


      Nước nóng trong thùng tắm dần dần mất nhiệt độ, tiếp tục ở chung như vậy nữa quả được, có lẽ còn có thể lạnh đến sinh bệnh.


      Theo cầu của Tịch Tích Chi, An Hoằng Hàn ôm nàng tới bên giường.


      Trái tim của Tịch Tích Chi nhảy thình thịch, đầu chôn ở trước ngực An Hoằng Hàn, chịu nâng lên.


      An Hoằng Hàn nhìn thấy bộ dáng xấu hổ của Tịch Tích Chi, trong lòng ngứa ngáy khó chịu, hận được lập tức làm nàng. Còn chưa đến bên giường, đôi môi An Hoằng Hàn liền áp lên, hôn từng chút lên gò má của Tịch Tích Chi, đường đến sau tai, sau đó xuống.


      Phàm là nơi đôi môi An Hoằng Hàn qua, đều nhanh chóng ấn xuống miếng dâu tây.


      An Hoằng Hàn thuận thế liền áp người ta giường, hai người đều là toàn thân xích lõa, có chút trở ngại nào.


      Hai tay An Hoằng Hàn ngừng vuốt ve toàn thân Tịch Tích Chi, giọng ở bên tai Tịch Tích Chi: “Sau nay nàng trốn thoát rồi.”

      Hơi thở của Tịch Tích Chi càng ngày càng gấp rút, trán rịn ra tầng mồ hôi mỏng, hai má bị nhuộm thành màu hồng bình thường. Cũng nghe được quá ràng lời của An Hoằng Hàn, mơ màng giao toàn bộ quyền chi phối thân thể cho An Hoằng Hàn.


      Trong nháy mắt khi An Hoằng Hàn tiến vào, Tịch Tích Chi đau đến mở miệng cắn lấy đầu vai .


      Giờ phút này An Hoằng Hàn dớm bị cảm giác hạnh phúc làm cho hôn mê, chút vết thương ở đầu vai này, sao có thể làm trở ngại tâm tình vui vẻ của ? vừa ra sức rong ruổi ở thân Tịch Tích Chi, vừa tận lực khống chế tốc độ đánh sâu vào của mình, để thiếu nữ mới trải mùi đời nào đấy thoải mái chút.


      An Hoằng Hàn liên tục ép buộc Tịch Tích Chi mấy lần, cho đến khi thiếu nữ nào đấy mệt mỏi đến bất tỉnh mới thôi.


      Đêm nay ngay cả ngủ, khóe miệng An Hoằng Hàn cũng mang theo nụ cười nhạt. Hai cánh ta vẫn ôm Tịch Tích Chi, để cho nàng ngủ ở bên trong khuỷu tay của mình, cho đến khi trờ sáng, tư thế này cũng chưa từng thay đổi.


      Từng tia nắng chiếu vào rơi sàn nhà, chói sáng đến nỗi khiến Tịch Tích Chi thể mở mắt ra, đập vào mắt chính là mảnh da thịt màu lúa mì. Tịch Tích Chi cả kinh, trong đầu ầm ầm nổ tung.


      Từng màn tối qua giống như những hình ảnh ngừng quay vòng ở trong đầu Tịch Tích Chi, khiến Tịch Tích Chi hận thể đào cái lỗ chui vào.


      Động tĩnh của Tịch Tích Chi rất nhanh đánh thức An Hoằng Hàn.


      Ngón tay An Hoằng Hàn khoác ở bên hông Tịch Tích Chi giật giật, Tịch Tích Chi sợ đến mức toàn thân cứng đờ.

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 13:


      " tỉnh rồi sao? Có muốn ngủ thêm lúc ? Đợi lát nữa còn phải lên đường, sau này xe ngựa trực tiếp chạy về Phong Châu, tiếp tục dừng lại đâu." Ngón tay An Hoằng Hàn cố ý vẽ vòng tròn eo Tịch Tích Chi.

      Tịch Tích Chi cảm thấy nhột, đẩy bàn tay lớn kia ra, sau đó liền muốn nhảy ra khỏi phạm vi khống chế của An Hoằng Hàn. ngờ thân thể vừa động liền liên lụy đến hạ thân, Tịch Tích Chi đau đến nhe răng trợn mắt.

      Oán hận trừng mắt nhìn An Hoằng Hàn, tiếng động tố cáo.

      Tịch Tích Chi càng là bộ dáng tiểu tức phụ bị ủy khuất, An Hoằng Hàn càng cảm thấy vui vẻ, đưa tay liền nhéo gương mặt của nàng, " ngờ sau khi nàng lớn lên, bộ dáng lại tệ."

      Mặc dù thể xưng là mỹ nhân tuyệt sắc, lại phi thường thanh lệ thoát tục, đặc biệt khắp thân nàng đều là các sợi linh khí, nhìn rất là sinh động đáng .

      Vừa về bề ngoài, Tịch Tích Chi đưa tay sờ sờ gò má của mình, "Có gương ? Ta muốn nhìn chút."

      "Bên kia có bàn trang điểm, trẫm ôm nàng qua." So với toàn thân Tịch Tích Chi mặc gì cả, An Hoằng Hàn biết mặc quần vào từ khi nào, chỉ để trần nửa người .

      Tịch Tích Chi cũng có cự tuyệt lồng ngực An Hoằng Hàn, lúc này quả nàng muốn tự bước , mà tất cả đều là do nam nhân nào đó làm hại.

      Theo di động của Tịch Tích Chi, đầu tóc bạch kim dần dần bày mặt đất. Sợi tóc của Tịch Tích Chi vô cùng mềm mại, lại còn sáng bóng, xa xa nhìn qua, giống như là thác nước màu bạc.

      Lúc này Tịch Tích Chi mới phát ra tóc của mình lại dài tới đất, đưa tay liền lướt qua luồng tóc bạch kim. Trong lòng thầm nghĩ, đợi lát nữa nhất định phải cầm cây kéo cắt bớt, tiếp tục kéo mặt đất như vậy nữa, có thể trực tiếp dùng như cây chổi rồi.

      Nhìn ra ý định của người nào đó, An Hoằng Hàn đồng ý : " tại tất cả của nàng đều thuộc về trẫm, có được cho phép của trẫm, nàng đừng mơ tưởng đánh chủ ý lên đầu tóc bạch kim này."

      Tịch Tích Chi tức giận chịu nổi, "Tóc là của ta."

      "Nhưng bây giờ nàng là của trẫm." An Hoằng Hàn lạnh nhạt trả lời, để cho Tịch Tích Chi có chỗ thương lượng.

      "Ai ta là của chàng rồi hả? Ta vẫn là ta, là của chính mình." Tịch Tích Chi cắn răng nghiến lợi, hận được xông lên liều mạng với An Hoằng Hàn.

      An Hoằng Hàn giống như có nhìn thấy bộ dáng nàng tức giận khó thở, chỉ : " sao? Như vậy chúng ta lại lên giường thử chút? Xem xem rốt cuộc nàng là của ai? Cho đến khi nàng thừa nhận mới thôi."

      Khóe mắt mang theo tia chế giễu, An Hoằng Hàn giống như có chuyện lạ nhìn Tịch Tích Chi, bước chân dần dần dừng lại, hình như muốn trở về.

      Bây giờ Tịch Tích Chi vẫn còn cảm thấy phía dưới vô cùng đau đớn, lại nghĩ đến sức lực dữ dội giường của An Hoằng Hàn, bị sợ đến trực tiếp lắc đầu, rất có khí tiết với : "Ta là của chàng, là của chàng, vậy được rồi chứ."

      Tịch Tích Chi uất ức, mắt nhiễm ánh nước, tại sao mình lại bị đế vương phúc hắc ăn hết chứ?

      "Nàng hiểu này là tốt nhất." Lúc này An Hoằng Hàn ôm Tịch Tích Chi tới trước gương.

      Gian phòng trọ này cái gì cũng rất cũ kỹ, bao gồm cả gương. Gương được chế tạo từ đồng thau, chỉ có thể soi sáng loáng thoáng ra bộ dạng Tịch Tích Chi.

      Tịch Tích Chi chớp mắt mấy cái, thiếu nữ trong gương cũng chớp mắt mấy cái theo.


      Tịch Tích Chi nghiêm túc xem xét kỹ lưỡng dung mạo của mình, thỏa mãn mà gật đầu, ít nhất ** xinh đẹp hơn mặt bánh bao lúc chỉ có vài tuổi. Đa số tinh đều phải cực kỳ xinh đẹp, đặc biệt là hồ ly, chỉ dựa vào diện mạo là có thể mị hoặc người đời. Mà Tịch Tích Chi cố tình khác các tinh khác, gương mặt này chút cũng dính dáng với hai chữ xinh đẹp.


      lúc Tịch Tích Chi còn muốn nhìn thêm vài lần, ngoài cửa truyền đến tiếng gõ cửa.


      “Chủ tử, cần nô tài phục vụ ngài rời giường ?” Lâm Ân khẽ gõ cửa phòng, hô vào bên trong.


      Ông theo bệ hạ nhiều năm, tự nhiên hiểu bệ hạ phải là người tham ngủ. Vậy mà hôm nay mặt trời phơi ba sào, đến Tư Đồ đại nhân và Lưu đại nhân cũng rời giường rồi, vậy mà cố tình chủ tử nhà mình lại ngủ quên.


      An Hoằng Hàn rất kiên nhẫn nhíu nhíu mày, “ cần, ngươi ở bên ngoài chờ đợi .”


      Tịch Tích Chi chút thú vị bũi môi, trong lòng thầm nghĩ, cũng may cả đêm hôm qua đều là mưa to gió lớn, nếu lấy hiệu quả cách của gian phòng trọ này, chuyện tối ngày hôm qua sớm bị người ta phát .


      Vừa nghĩ tới tối hôm qua đột nhiên xuất mưa to, còn có khi ở trong thùng nước tắm quanh thân An Hoằng Hàn phủ đầy vảy , ánh mắt Tịch Tích Chi biến đổi, nhìn về phía An Hoằng Hàn, “Thân thể của chàng ... Còn có chuyện tối ngày hôm ua, chàng giải thích thế nào?”


      Tịch Tích Chi ngập ngừng, có chút chần chờ.


      Sắc mặt An Hoằng Hàn thay đổi, cúi đầu nhìn người trong ngực, “ phải nàng cũng đoán được rồi sao? Trong thân thể của ta chảy xuôi huyết mạch của tổ tiên An thị, đương nhiên có thể thừa kế Long Châu của .”


      Đây cũng là lý do mà mỗi đời đế vương đều ngừng tìm kiếm bí mật kia.


      Chỉ là An Hoằng Hàn cho nàng biết, trong thời gian đầu, hoàn toàn quá ham thích với bí mật kia. Tất cả đều vì sau khi Tịch Tích Chi xuất , mới kích thích tâm muốn tìm kiếm của An Hoằng Hàn.


      thỏa mãn đời, cái muốn là đời đời kiếp kiếp.


      “Như vậy chàng có vì nuốt vào Long Châu mà trở nên còn là ....” Tịch Tích Chi nhìn chằm chằm lồng ngực An Hoằng Hàn, biết nên tiếp như thế nào.


      còn là người?” An Hoằng Hàn tiếp, cằm chống đỡ trán Tịch Tích Chi, nhàng ra: “Sau khi nuốt vào Long Châu, thân thể trẫm xác xảy ra chút biến đổi. Thậm chí ngay cả trẫm cũng dám bảo đảm chuyện sau này.”


      Chuyện tối ngày hôm qua, Tịch Tích Chi và đều nhìn thấy tận mắt. Về phần có thể thay da đổi thịt, mọc cánh thành tiên thành rồng hay ? Vậy thể nào biết được.


      sao, vô luận sau này chàng biến thành nhu thế nào, đều có ta ở bên cạnh chàng, phải sao?” Tóm lại lo tịch mịch.


      câu cuối cùng kia, Tịch Tích Chi ra mà lựa chọn nuốt vào trong bụng.


      An Hoằng Hàn hôn cái lên trán Tịch Tích Chi.


      Bên ngoài từ từ trở nên ồn ào, Tư Đồ Phi Du và Lưu Phó Thanh vừa mới gặp mặt lại cãi vã ngừng. có bệ hạ ở đây, hai người bọn họ càng thu liễm, ngươi câu ta câu, cãi vã ngừng.


      Tịch Tích Chi kéo kéo vạt áo An Hoằng Hàn, xuống từ trong ngực . Vừa xuống đất, Tịch Tích Chi liền thúc giục linh khí, biến trở về thành con chồn.


      để người khác nghi ngờm Tịch Tích Chi vẫn an phận lấy hình chồn xuất trước mặt người khác tương đối thỏa đáng. Huống chi, nếu vô duyên vô cớ có thiếu nữ ra ngoài từ trong phòng của An Hoằng Hàn, chọc nhiều người hoài nghi?


      An Hoằng Hàn mặc từng kiện y phục, sau khi sửa soạn xong liền ôm lấy con chồn , mở cửa phòng ra.


      Bên ngoài, tiếng tranh cãi của Tư Đồ Phi Du và Lưu Phó Thanh biến mất.


      “Sáng sớm liền cãi nhau, các ngươi ném lễ nghi nơi nào?” An Hoằng Hàn nhấc chân nhảy ra.


      Tư Đồ Phi Du và Lưu Phó Thanh xấu hổ cúi đầu, dám lên tiếng.


      An Hoằng Hàn cũng lười để ý tới hai người, phân phó Lâm Ân gọi tiểu nhị chuẩn bị bữa sáng.


      Đợi sau khi ăn xong bánh ngọt, đám người bọn họ lại tiếp tục lên đường.


      Lần này, bọn họ có dừng lại nghỉ ngơi nữa, xe ngựa chạu thẳng tới Phong Châu.


      Tịch Tích Chi ngẩn ngơ ở bên trong xe ngữa, rảnh rỗi có việc gì liền dò xét linh lực của mình. Sau khi kết xuất nội đan, Tịch Tích Chi cảm giác linh khí trời vực với trước kia. Lúc trước chỉ cần dùng chút linh lực, Tịch Tích Chi cảm thấy còn gì. Nhưng bây giờ có nội đan, nàng liền có thể thông qua nội đan, cũng cần dự trữ linh khí ở trong người nữa.


      Liên tiếp mấy ngày, Tịch Tích Chi vì tu luyện của mình tiến bộ mà vui vẻ dương dương tự đắc.

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      ☆, Chương 14:


      Lại chạy sáu ngày, cuối cùng đám người An Hoằng Hàn tới ranh giới Phong Châu.

      Tất cả người trú đóng ở đây đều là dân bản địa Phong Châu.

      Ngay từ nửa tháng trước, An Hoằng Hàn hạ lệnh điều động năm ngàn binh lính tới Phong Châu xử lý nạn lũ. nhánh phụ trách tu bổ đê đập, trì hoãn tốc độ nước lũ làm vỡ đê đập, để dân chúng có thể có chỗ an toàn để trốn. nhánh phụ trách hộ tống dân chúng rời , tận lực để bọn họ cách xa địa phương phát sinh nước lũ.

      Địa thế của nơi này nhiều ngọn núi, cho dù nước lũ xông tới cũng bao phủ tới sườn núi.

      Nhóm An Hoằng Hàn vừa điều khiển xe ngựa tới đây liền nhìn thấy dân chạy nạn phân tán xung quanh, bọn họ tập trung thành những nhóm ba hoặc năm người, tốt hơn chút liền ôm chăn bông dơ dáy bẩn thỉu sưởi ấm.

      Có binh lính thỉnh thoảng tuần tra, có hữu của bọn họ, rất nhiều người muốn cướp đồ cũng dám hành động thiếu suy nghĩ.

      Nhưng mà ở trong hoàn cảnh ác liệt như vậy, rất nhiều người có sức đề kháng mạnh đều nhiễm bệnh.

      Thậm chí Tịch Tích Chi nghe thấy tiếng ho khan của ít người.

      Cũng phải những người này muốn rời Phong Châu, mà coi như bọn họ rời khỏi Phong Châu cũng chỉ có thể sống cuộc sống đầu đường xó chợ. Nếu người đó chỉ có mình tương đối dứt khoát, nhưng muốn dắt díu con cái lưu lạc, vậy dễ dàng. Lại có hoặc nhiều hoặc ít người có phần chấp nhất với quê hương, bọn họ nỡ rời khỏi nơi này.

      Huống chi triều đình phái binh lính tới chỗ này, bọn họ vẫn tràn đầy hi vọng với tương lai. Chỉ cần gắng gượng qua lần khó khăn này, triều đình nhất định sắp xếp ăn, mặc, ở, lại cho bọn họ, đây mới là nguyên nhân chân chính khiến bọn họ lưu lại.

      Vào trận hồng tai đầu tiên, lũ lụt tước đoạt tất cả của bọn họ, phá hủy nhà của bọn họ. Đến đoạn thời gian khó khăn nhất kia cũng vượt qua rồi, sao bọn họ có thể chịu xa xứ vào lúc này?

      Bây giờ mấy người An Hoằng Hàn xuống xe ngựa, muốn nhìn tình huống các nạn dân chút, chỉ để lại ba phu xe ở nơi đó coi chừng xe ngựa, tránh cho có người làm ra hành động cướp đoạt xe ngựa. Võ công của Hồ khuất cũng rất xuất chúng nổi bật, đối phó những dân chạy nạn có công phu này, tự nhiên có vấn đề.

      Lâm Ân ở trong thâm cung lâu, khi nào thì nhìn thấy qua trường hợp như vậy, nhìn nhũng người đó áo rách quần manh, bụng ăn no, trong đôi mắt nhất thời hiện đầy ánh nước.


      “Aizz… Ngươi nói có phải ông trời mắt bị mù rồi , lại có thể liên tục xuất hiện hồng tai, nhìn một chút giày vò những người nơi này thành cái dạng gì rồi.” Lâm Ân vừa vừa oán trách, nước mắt chảy ra liền giơ tay áo lên lau mắt một chút.


      Tịch Tích Chi nằm ở trong ngực An Hoằng Hàn cũng tràn đầy đồng tình với những người này, ít nhất những người này đều là vô tội, một trận hồng tai làm bọn họ nghèo túng đến nước này.


      Lần trước Tư Đồ Phi Du từng tới Phong Châu, thời điểm đó mọi người còn thảm hơn bây giờ nhiều.


      “Ít nhất bọn họ còn có binh lính bảo vệ, có thức ăn, có chăn bông.” Hơn nữa thường cách một đoạn thời gian, triều ̀nh sẽ đưa tới vật liệu cứu tế, bên trong có thức ăn và y phục. Lực ý chí hơi mạnh một chút là có thể chịu đựng được, sẽ mất mạng.


      Nhưng lời này Lưu Phó Thanh nghe lại thoải mái, “Tư Đồ đại nhân còn biết xấu hổ nói chuyện này? Nếu phải ngươi sửa đê đập chắc chắn, sao hồng tai có thể tới một lần nữa? Làm hại dân chúng còn phải trải qua một trận đau khổ, ngươi còn dám ở chỗ này nói mát?”


      Tu Đồ Phi Du giải thích hơn trăm lần rồi, ông thật sự xây dựng đê đập theo quy ̣nh, nhưng Lưu Phó Thanh một lần lại một lần tranh cãi với mình.


      Một câu nói hợp ý, hai người lại cãi vã.


      Tịch Tích Chi nâng móng vuốt nhỏ lên, che lại lỗ tai của mình.. Đây mới gọi là oan gia …. vừa thấy mặt đã đỏ mắt, vừa thấy mặt đã gây gổ.


      Đám người An Hoằng Hàn tìm được chỗ thống lĩnh hộ quân đóng ở đây, lấy lệnh bài đại biểu thân phận của bọn họ ra.


      Thống lĩnh hộ quân kích động nhìn bọn họ, hai đầu gối khẽ cong liền muốn quỳ xuống hành lễ.


      Nhưng đợi hắn quỳ xuống liền bị giọng nói của An Hoằng Hàn cắt đứt,” cần làm lễ, trẫm muốn người khác biết thân phận của chúng ta.”


      Thống lĩnh hộ quân Đàm Hải lập tức đứng thẳng, “Dạ, bệ hạ”


      “Tình huống bây giờ như thế nào?” An Hoằng Hàn chọn mấy vấn đề quan trọng hỏi thăm hắn.


      Đàm Hải là người chính trực, đặc biệt là lần đầu tiên đối mặt với bệ hạ, muốn để An Hoằng Hàn lưu lại ấn tượng thiếu lễ độ, sống lưng thẳng tắp, một bộ dáng run rẩy, “Hồi bệ hạ, đại đa số dân chúng Phong Châu đều rút đến nơi này, đã còn nguy hiểm. Chỉ là …. sợ là đê đập kiên trì nổi mấy ngày nữa.”


      Bọn họ chỉ chừa một phần nhỏ binh lính ở chỗ này, những người khác đều ở bên chỗ đê đập, ngừng tu bổ lỗ hổng bị nước lũ phá hư.


      “Chính xác một chút, rốt cuộc là mấy ngày?” An Hoằng Hàn nhíu mày một cái, hỏi.


      Đàm Hải cúi đầu nói về: “Năm ngày đã là cực hạn.”


      biết vì sao, lần này nước lũ càng thêm mãnh liệt hơn lần trước. Hơn nữa trải qua nhiều ngày như vậy, vẫn thấy nước lũ thối lui, ngược lại càng lúc càng lớn.


      Nhưng chỗ khác thường đó, hắn đều dám nói với người khác. Thứ hai, lại sợ tạo thành khủng hoảng cho dân chúng.


      Vẻ mặt An Hoằng Hàn cứng lại, có tiếp tục đặc câu hỏi, chỉ để lại một câu, “Trẫm dò xét một vòng, đợi lát nữa muốn đê đập nhìn một chút.”


      “Cần thuộc hạ theo bệ hạ một vòng ?” Dĩ nhiên biết được sau khi bệ hạ tới Phong Châu, tránh được sẽ kiểm tra ông việc của bọn họ một phen, Đàm Hải dĩ nhiên tự đề cử mình.


      cần, trẫm tự mình là được.” Ở chung một chỗ với Đàm Hải, hơi bị quá mức rêu rao, An Hoằng Hàn xoay người đối diện với Lưu Phó Thanh và Tư Đồ Phi Du, “Mấy người các ngươi cũng cần theo.”


      Trong đó còn bao gồm Lâm Ân.


      Lâm Ân rỗi rảnh có việc gì liền trợ giúp đám dân chạy nạn thổi lửa nấu cơm.


      An Hoằng Hàn vẫn là một mình ôm Tịch Tích Chi, tới những ̣a phương khác.


      Đám dân chạy nạn đều phân tán ở vài ngọn núi gần đây, chỗ ở của đám người An Hoằng Hàn chính là ở một trong các ngọn núi đó.


      Thời tiết mùa thu mát mẻ thoải mái, nhưng đến Phong Châu này, thời tiết lại là gió rét. Chăn bông trong núi vốn là rất ít, hơn nữa bọn họ đều là ăn gió nằm sương, nếu gặp trời mưa, đất đai sẽ ẩm ướt. Ở trong hoàn cảnh này có rất nhiều người già, phụ nữ và trẻ nhỏ đều ngã bệnh.


      An Hoằng Hàn một đường nhìn một chút, nhìn thấy ít người đều ôm ngực ho khan.


      An Hoằng Hàn qua chỗ dân chạy nạn, tiếp tục về phía trước.


      Mới vừa chưa được hai bước, ống quần giống như bị cái gì móc vào.


      An Hoằng Hàn cau mày xoay người, lại nhìn thấy một người phụ nữ trung niên.


      Mặt bà ta đầy nước mắt, hoang mang sợ hãi một tay ôm nhi tử năm, sáu tuổi ở trong ngực, một tay nắm chặt ống quần của An Hoằng Hàn thả.

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 15:


      "Vị gia này, van cầu ngài cứu con trai của ta . Nó sốt cao ba ngày, đến bây giờ còn chưa giảm sốt, ta sợ. . . . . . ta sợ còn sốt như vậy nữa, đứa bé . . . . . ." Mặt phụ nhân trung niên đầy nước mắt, mặt tràn đầy van xin.

      Nhưng nếu bà ta cầu là người khác, người nọ ít nhất cũng có chút biểu cảm, mà từ đầu đến cuối, An Hoằng Hàn vẫn có bất kỳ cảm xúc gọi là đồng tình nào.

      "Ta biết xem bệnh." Ngụ ý, cũng phải đại phu, cứu được đứa bé.

      Nhưng mà phụ nhân trung niên nghe được những lời này, lại là tầng ý tứ khác. phải muốn giúp, mà là giúp được.

      Phụ nhân trung niên lau lau nước mắt, khấu đầu hai cái với An Hoằng Hàn, "Vị gia này, ngài giúp ta mời vị đại phu được ? Chúng ta đến đỉnh núi này vài ngày rồi, ta sợ nhi tử chờ được, van cầu ngài, van cầu ngài."

      Lại dập đầu hai cái, bao lâu, cái trán phụ nhân trung niên đỏ mảnh.

      An Hoằng Hàn là người có suy nghĩ lạnh lùng, ánh mắt nhìn phụ nhân trung niên vẫn thay đổi.

      Ngược lại con chồn trong ngực nhìn nổi nữa, lay móng vuốt, kéo mạnh tay áo của .

      Mặc dù con chồn có mở miệng chuyện, An Hoằng Hàn lại có thể hiểu ý của nàng là muốn đồng ý. Từ trước đến giờ, con chồn này luôn mềm lòng, tại có người cầu , hơn nữa tình huống lại thảm như vậy, nàng thể nào ngồi yên ý đến.

      "Người kia ở đâu?" An Hoằng Hàn giơ tay lên nhéo lỗ tai con chồn trong ngực, mềm nhũn, vô cùng thoải mái.

      Phụ nhân trung niên giống như nhìn thấy cứu tinh, vui mừng mà khóc, "Ở phía đỉnh núi đối diện, ta nghe này hôm nay đại phu vào trong đó."

      An Hoằng Hàn tiếp tục dây dưa với phụ nhân trung niên, cất bước liền xuống núi. Mặc dù chưa đáp ứng, nhưng phụ nhân trung niên biết nhất định là đồng ý giúp đỡ rồi, hiếm khi có được người tốt bụng như vậy, bà ngừng cảm ơn với bóng lưng rời của An Hoằng Hàn.

      Nhưng bà biết, người bà nên chân chính cảm tạ phải An Hoằng Hàn, mà phải là con sủng vật ở trong ngực .

      Nếu phải Tịch Tích Chi muốn xen vào chuyện bao đồng, An Hoằng Hàn gì cũng nhúng tay vào, bởi vì trải qua quá nhiều sinh tử. Đối với , thêm người chết cũng chỉ là chuyện râu ria thôi.

      Hai ngọn núi có khoảng cách khoảng năm dặm, cũng tính là quá xa.

      Bất quá lên núi và xuống núi có chút vất vả.

      Cũng may An Hoằng Hàn có võ công, sử dụng khinh công nên tốc độ này, người bình thường thể so sánh được.

      Chỉ tốn thời gian nén nhang, An Hoằng Hàn ôm Tịch Tích Chi đến giữa sườn núi của ngọn núi đó.

      Tình huống ở nơi này khác với ngọn núi kia lắm, các nạn dân phân tán xung quanh, tập trung thành từng nhóm. Chỉ là so sánh với nhau, mặc dù sắc mặt của các nạn dân ở nơi này tốt, nhưng có phát sinh tượng sốt ho khan.

      An Hoằng Hàn nhìn quanh mấy lần, tùy tiện tìm người hỏi thăm đại phu kia ở chỗ nào.

      Có lẽ đám người này biết tên quay lại lúc trước, nhưng mà đối với đại phu giúp người trị bệnh xung quanh trong mấy ngày nay thì người người đều biết.


      “Ngươi đến tìm Tịch đại phu sao?” Người nọ vừa nghe An Hoằng Hàn hỏi thăm, lập tức hỏi.


      Tịch Tích Chi và An Hoằng Hàn nghe sự xưng hô này, đồng thời sửng sốt.


      Họ Tịch!?


      Tịch Tích Chi kích động quơ múa móng vuốt, ngừng kêu chít chít.


      “Ông ta ở nơi đó?” An Hoằng Hàn tiếp tục hỏi.


      Bàn tay người nọ chỉ vào phương hướng xa xa kia nói: “Ở bên đó, may mà ngươi tới kịp, bằng đợt lát nữa Tịch đại phu , các ngươi lại tìm được người.”


      “Ông ta muốn ?” An Hoằng Hàn nhíu nhíu mày.


      “Chẳng lẽ ngươi biết ư? Mấy ngọn núi này chỉ có Tịch đại phu biết trị bệnh, ông ta gần như đều là mỗi ngày đổi một ̉nh núi, chạy chữa xem bệnh cho chúng ta.”


      đợi người nọ nói tiếp xong, Tịch Tích Chi đã dằn lại được tính tình, nhảy xuống từ trong ngực An Hoằng Hàn.


      Mấy dân chạy nạn nhìn thấy con chồn mũm mĩm như vậy, đều mơ tưởng bắt được nó, sau đó ăn no nê. Mới vừa rồi lúc nó ở trong ngực An Hoằng Hàn đã bị người đói khát theo dõi, nhưng ngại vì nó ở trong lòng người khác, lại có binh lính nhìn, bọn họ dám cướp đoạt lộ liễu.


      Vừa nhìn thấy con chồn kia chạy ra ngoài, mỗi một người đều giống như là sói đói nhào tới.


      Nhưng đám người kia đầy đủ dinh dưỡng thời gian dài, tay chân linh hoạt như trước.


      Mà tốc độ Tịch Tích Chi lại rất nhanh, thoải mái chạy qua từ bên chân bọn họ, một đường chạy về phía Tịch đại phu.


      An Hoằng Hàn ở phía sau nhìn, ánh mắt lạnh lẽo giống như sương lạnh.


      Hắn cất bước từ từ theo sau, nhìn thấy đám người muốn bắt con chồn kia, nhấc chân đá một cước.


      Võ công của hắn tuyệt phải hời hợt, hắn đá qua một cước, dễ dàng đá người đó ra xa hơn ba mét. Có mấy người quá gầy, lúc đó liền bò dậy nổi.


      Mọi người nhìn thấy vẻ ngoan độc này liền rùng mình một cái, cũng ai dám đánh chủ ý lên Tịch Tích Chi.


      Tịch Tích Chi chạy một đường, rất nhanh liền nhìn thấy phía trước có một nơi bị rất nhiều người bao quanh.


      Tịch Tích Chi còn chưa có chạy đến đó, liền ngửi được một ̃ linh khí.


      Đúng! Chính là ̃ linh khí này, là sư phụ!


      có từ ngữ nào có thể hình dung tâm tình giờ khắc này của Tịch Tích Chi, tròng mắt màu xanh thẳm của nàng lập tức ươn ướt.


      Lòng bàn chân nhanh như chớp chạy xuyên qua đám người đến bên cạnh người kia.


      Ở giữa nơi đó có một ông lão tóc hoa râm, mặc y phục màu xám trắng, cả người nhìn qua vô cùng có tinh thần.


      Tịch Tích Chi đưa móng vuốt ra, dùng sức lôi kéo ống quần ông, muốn thu hút sự chú ý của ông.


      Sư phụ của Tịch Tích Chi tên là Tịch Chân,là người thân quen thuộc nhất trong đời này của Tịch Tích Chi.


      Tịch Chân nắm tay của một lão phụ nhân, tựa hồ bắt mạch cho người khác. Mà Tịch Tích Chi lại biết sư phụ của nàng đâu biết bắt mạch chữa bệnh? Thật ra là dùng linh lực trị liệu giúp đám người kia. Chỉ là giả làm bộ dáng cho đám người dân chạy nạn nhìn mà thôi, tránh cho rước lấy hoài nghi đúng.


      “Ai … Ai kéo quần của ta, sắp rớt rối!” Tịch Tân quay đầu ra sau lưng quát.


      Ai biết vừa quay đầu, thế nhưng nhìn thấy một con chồn mập ra sức xé rách ống quần của mình. Vật liệu mau quần của ông cũng phải rất bền chắc, đã bị Tịch Tích Chi kéo ra một vết rách rồi. Mặt ông có vài nếp nhăn, lập tức mừng rỡ cười lên, nhìn muốn có bao nhiêu gian trá thì có bấy nhiêu gian trá, “A …. Tối nay có thể có thêm thức ăn rồi.”


      Tịch Tích Chi cứng đờ toàn thân, tay dừng động tác.


      Tức giận tới mức cắn răng, ăn …..ăn……ăn, lão ngoan đồng chỉ biết ăn!


      Tịch Tích Chi giận dữ mắng ở trong lòng.


      Hoàn toàn nhớ tới nàng nhìn thấy thức ăn cũng nhấc chân được? Có sư phụ thế nào, tất cả phải có đệ tử thế ấy.


      Chít chít …… Sư phụ.


      Tịch Tích Chi vẫn ôm ống quần của Tịch Chân buông tay, có chút tư thế la lối om sòm ăn vạ.


      Nhưng mà ở trong mặt Tịch Chân, đây chính là một món ăn ngon đó! Nhìn bốn phía ai tranh con chồn này, đưa tay liền bắt nó vào trong ngực. Động tác của ông có chút dịu dàng, trực tiếp nắm được ̉ Tịch Tích Chi, nhấc lên.


      tệ, còn rất mập, đủ để ta ăn một bữa.”


      đợi chuỗi tiếng cười của Tịch Chân kết thúc, đột nhiên An Hoằng Hàn giơ tay lên liền đánh về phía Tịch Chân.


      Một chiêu kia của An Hoằng Hàn có thể nói là vừa nhanh, ác, chuẩn, trực tiếp chém về phía ̉ tay Tịch Chân. Sau khi nuốt Long Châu, cả người An Hoằng Hàn đều thay da đổi thịt, chiêu thức võ học sử dụng càng thêm như cá gặp nước.


      Tịch Chân cũng phải là người bình thường, ông lại là một người đã phi thăng thành tiên! Rốt cuộc phải ngồi , thân thể nhẹ nhàng lập tức nhảy ra.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :