1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Dưỡng thú thành phi - Cửu Trọng Điện (Truyện VIP LQĐ Full Đã Có eBook)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 6:


      Long Châu giống như bị thứ gì hấp dẫn, bay lên giữa trung, nhanh chóng xoay tròn.

      An Hoằng Hàn cách Long Châu gần nhất, phản ứng của vô cùng nhanh chóng, nhìn thấy Long Châu gia tăng ánh sáng mãnh liệt, lập tức hai mắt nhắm nghiền, để ánh sáng chiếu vào mắt.

      Long Châu cấp tốc to lên, biến lớn gấp ba lần so với trước kia, lấy khí thế sét đánh kịp bưng tai bắn về phía An Hoằng Hàn.

      Tịch Tích Chi biết từ lúc nào thích ứng với ánh sáng, mở mắt ra, đập vào mắt là màn kinh sợ như vậy, bị dọa đến mức lập tức muốn xô ngã An Hoằng Hàn. Nếu bị viên Long Châu lớn hơn thước này đụng vào, đoán chừng cho dù là ai cũng chịu nổi, huống chi có ai biết uy lực Long Châu!

      Tốc độ chuyển động của Long Châu cực nhanh, đợi Tịch Tích Chi nhào qua, đảo mắt đến trước mắt An Hoằng Hàn.

      Hình như nhận thấy được nguy hiểm, cặp mắt lạnh của An Hoằng Hàn thoáng mở ra.

      Nhìn thấy Long Châu khác lúc nãy, An Hoằng Hàn theo bản năng muốn né tránh.

      Nhưng tốc độ của còn lâu mới sánh kịp với Long Châu, trong nháy mắt, Long Châu chạm vào lồng ngực An Hoằng Hàn.

      Giống như bị khổ sở cực lớn, con ngươi An Hoằng Hàn lập tức trợn to, hai cánh tay cũng bị Long Châu khổng lồ va chạm mạnh, hai cánh tay đều bị chấn động.

      Ánh sáng Long Châu so với vừa rồi càng thêm chói mắt, nhưng giờ khắc này, Tịch Tích Chi tiếp tục giơ tay lên che, chỉ là sững sờ nhìn vẻ mặt vặn vẹo của An Hoằng Hàn, thậm chí quên mất hô hấp, quên mất cử động.

      lúc Tịch Tích Chi lo lắng, màn làm người ta thể tin được cũng xảy ra ngay sau đó. Viên Long Châu kia lại từ từ sáp nhập vào lồng ngực An Hoằng Hàn, cũng có va chạm giống như trong tưởng tượng.

      Long Châu dung nhập từng tấc vào thân thể An Hoằng Hàn, cho đến khi biến mất thấy gì nữa.

      Mồ hôi hột lớn chừng hạt đậu chảy đầy gương mặt của An Hoằng Hàn, trải qua màn vừa rồi, thân thể An Hoằng Hàn thoát lực nghiêm trọng, trực tiếp té xuống đất.

      Tịch Tích Chi bị sợ đến ngồi xổm người xuống, kinh hồn bạt vía thăm dò hô hấp của . Dò xét được hơi yếu hơi thở dưới cánh mũi, Tịch Tích Chi thở ra hơi.

      Đây rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?

      Tịch Tích Chi đưa tay sờ soạng lồng ngực An Hoằng Hàn, trong nháy mắt mới vừa chạm đến, ánh sáng giống như Long Châu đột nhiên ra, bao bọc toàn bộ thân thể của An Hoằng Hàn.

      Tịch Tích Chi bị ánh sáng bắn ngược, ngồi liệt ở mặt đất. Bàn tay giống như là bị thứ gì ghim vào, tay hoàn toàn đỏ bừng, đau đến mức Tịch Tích Chi cắn chặt đôi môi. Nhưng Tịch Tích Chi có rảnh rỗi xử lý thương thế của mình, mắt vẫn rời khỏi An Hoằng Hàn.

      có ai biết giờ phút này nàng bởi vì lo lắng, trái tim nhảy loạn thình thịch ngừng.

      Nàng dám tưởng tượng chẳng may An Hoằng Hàn xảy ra chuyện hay, nàng nên làm cái gì. Vốn toàn tâm toàn ý tu tiên, lúc này giống như bị người cường ngạnh dùng khối đá nện vào, đảo loạn đến long trời lở đất.

      "An Hoằng Hàn." Tịch Tích Chi ở bên giọng gọi, giống như sợ quấy rầy ánh sáng trong người, "An Hoằng Hàn. . . . . ."

      biết bao nhiêu lần, tiếng mang theo sầu lo nồng đậm, vô luận người nào nghe được, trái tim cũng căng thẳng.

      Mới vừa rồi, lúc Long Châu va chạm vào thân thể mình, An Hoằng Hàn chỉ cảm thấy thân thể giống như bị người róc xương lóc thịt, đau đến tê tâm liệt phế. Bởi vì từ tập võ, An Hoằng Hàn quen thuộc hướng chảy gân mạch của thân thể con người. Mà khắc kia, An Hoằng Hàn có thể cảm nhận ràng, có vật gì đó theo gân mạch chui vào thân thể của .

      Tựa như vạn kiến đốt thân, vật này ngừng cắn nuốt ý chí của .

      Khi sắp chịu được, tiếng quen thuộc và tràn đầy lo lắng truyền vào lỗ tai . Tiếng này giống như đến từ thiên ngoại, cự ly xa xôi đến nỗi khiến An Hoằng Hàn cực kỳ bất đắc dĩ.

      Nhưng tiếng gọi này lại có hấp dẫn trí mạng với , cho nên dù nhìn thấy, cũng quên mất phần chấp nhất này của mình, si ngốc tìm kiếm.

      "An Hoằng Hàn. . . . . ."

      Lại gọi tiếng.

      An Hoằng Hàn bị ánh sáng màu vàng bao trùm, thể hơi nhíu nhíu mày. Trong đầu từ từ lên bóng dáng của con chồn màu ngân bạch, ngay sau đó lại đổi thành ảo ảnh đứa bé tám, chín tuổi.

      Khuôn mặt nhắn trắng nõn của đứa bé làm cho người ta nhìn thấy, liền nhịn được muốn xoa bóp.

      Giờ khắc này, rốt cuộc An Hoằng Hàn biết là ai gọi mình tiếng lại tiếng.

      Đôi mắt nhắm chặt từ từ mở ra, mới vừa mở mắt nhìn thấy Tịch Tích Chi tiền gần tới mình.

      Tịch Tích Chi cúi người nhìn An Hoằng Hàn, bộ dáng giống như dám tùy ý đụng vào thân thể của .

      "Ngươi làm sao vậy?" Nàng phát giọng của nàng lại mang theo tia run rẩy.

      Suy nghĩ chút nàng trước kia, dù là bị thiên kiếp đánh chỉ còn tia hồn phách, cũng xuất bất kỳ vẻ mặt lo lắng. Nàng đối mặt với bất cứ chuyện gì cũng đều vô cùng rộng rãi, bình thường chỉ cần qua ngày là có thể quên mất còn mống chuyện vừa ý.

      Ý thức dần dần trở về trong cơ thể, An Hoằng Hàn nhíu nhíu mày, muốn giơ tay lên sờ trán tiểu hài tử. Nhưng sau đó lại phát , tia hơi sức, tay chân đau nhức, hoàn toàn có khả năng nhúc nhích.

      Phát An Hoằng Hàn khó khăn, Tịch Tích Chi : "Thân thể ngươi có chỗ nào thoải mái sao?"

      Tuy Long Châu và nội đan tinh có chỗ tương tự nhau, nhưng rốt cuộc vẫn khác nhau. Tịch Tích Chi dám xác định sau khi Long Châu chui vào trong thân thể của có tác dụng phụ gì ? Nếu thân thể con người thể chịu đựng lực lượng của Long Châu, như vậy An Hoằng Hàn có thể tự bạo mà chết ?

      Từng suy đoán chui vào trong đầu Tịch Tích Chi, nàng gấp đến độ trong đôi mắt nhiễm lên ánh nước.

      Đây là lần đầu tiên tiểu hài tử tim phổi để lộ quan tâm với mình.

      An Hoằng Hàn nhìn đôi mắt Tịch Tích Chi nhiễm ánh nước, khỏi ngây người chốc lát, nhưng mà rất nhanh phục hồi tinh thần lại. Đối với vừa rồi Long Châu đột nhiên chui vào thân thể mình, cũng hiểu nguyên do ở trong đó. Chỉ là ít nhất lấy tình huống bây giờ của tới xem xét, hình như trừ vô lực, có chỗ nào ổn.

      Hơn nữa cảm thấy….gân mạch của mình sau khi trải qua cơn đau vừa rồi, giống như được gột rửa qua, hay có thể dùng ‘thay da đổi thịt’ để hình dung.

      “Trẫm sao.” Hơi sức dần hồi phục, lâu sau An Hoằng Hàn có thể mở miệng để chuyện.

      Tịch Tích Chi vẫn yên lòng, viên Long Châu lớn như vậy tiến vào trong thân thể, làm sao có thể có việc gì, sao.

      Tịch Tích Chi giơ tay lên muốn vuốt lồng ngực An Hoằng Hàn, mới bắt đầu còn do dự chút, sợ lại xảy ra tình huống vừa rồi, nhưng sờ cái, chính nàng lại an tâm.

      Bàn tay lần nữa đặt lên lồng ngực An Hoằng Hàn, trái tim mạnh mẽ nhảy lên, cách da thịt truyền đến lòng bàn tay của Tịch Tích Chi.

      Giống như có chuyện gì?

      Trong lòng Tịch Tích Chi vẫn tồn tại tia hoài nghi, vừa định thu hồi bàn tay lại, ngờ lại bị bàn tay to cầm ngược trong tay.

      An Hoằng Hàn nhìn chỗ bị thương trong lòng bàn tay của Tịch Tích Chi, giương mắt hỏi: “Chuyện gì xảy ra?”

      Nhiều vết thương đếm được chiếm cứ ở trong lòng bàn tay của Tịch Tích Chi, những vết thương kia giống như là bị người dùng thanh đao cắt ra, làm cho người ta nhìn cảm thấy chíu mắt kinh tâm.

      Ánh mắt Tịch Tích Chi lóe lên, vui mở miệng.

      có chuyện gì, thoa chút thuốc trị thương là được.” Tịch Tích Chi rút tay về, muốn bị người nhìn thấy.

      Nhưng coi như Tịch Tích Chi lời nào, An Hoằng Hàn cũng có thể đoán được mấy phần, dù sao bên trong tòa cung điện này chỉ có hai người và Tịch Tích Chi. có khả năng ttc tự mình cầm đao cắt lên người mình. Cho nên những vết thương này là do ai ban tặng, dùng đầu óc chút là có thể nghĩ ra được.

      Từng tia đau lòng lên trong đầu của An Hoằng Hàn. Nhìn những vết thương chằng chịt kia, An Hoằng Hàn thở dài hơi.

      Hơi sức khôi phục khác trước lắm, An Hoằng Hàn chống thân thể đứng lên.

      Tịch Tích Chi sợ ngã xuống, vội vàng chạy tới đỡ .

      ra Tịch Tích Chi lo lắng quả dư thừa, trừ thời gian mới bắt đầu có chút vô lực, bây giờ An Hoằng Hàn rất dư tinh thần. Chỉ là hiếm khi được đãi ngộ như vậy, An Hoằng Hàn tự nhiên cự tuyệt. Khoác lên cánh tay Tịch Tích Chi đưa tới, dựa vào Tịch Tích Chi đỡ .

      “Ngươi cần nghỉ ngơi thêm chút nữa ư? Dù sao chúng ta lại vội, thân thể mới là quan trọng nhất.”

      cần, trẫm ràng thân thể của mình, tuyệt đối có chuyện gì.” An Hoằng Hàn vỗ vỗ tay của nàng, ý bảng nàng an tâm.

      Nhưng sau khi chính mắt thấy màn kia, Tịch Tích Chi làm sao có thể an tâm?

      Lại đến cánh cửa này, Tịch Tích Chi lại muốn khuyên An Hoằng Hàn ở chỗ này nghỉ ngơi, tránh cho thân thể thoải mái. Nhưng ngờ chân của An Hoằng Hàn mới vừa bước tới cửa, liền nhảy ra cửa chính, bơi ra ngoài.

      Bị buộc bất đắc dĩ, Tịch Tích Chi chỉ có thể theo sát. Trong lòng thầm nghĩ, chẳng may thân thể An Hoằng Hàn lại đột phát tình trạng gì, mình vô luận như thế nào cũng phải kéo lên bờ!

      Có chút kinh ngạc giật giật tứ chi, trong lòng an hồng có nghi hoặc nên lời. Tại sao ao nước này lại lạnh? …. đúng, phải ao nước này lại lạnh, đầu óc An Hoằng Hàn suy nghĩ, rất nhanh phủ nhận cái ý nghĩ này. tại cảm thấy nước lạnh lẽo, hơn nữa còn có thể thở ở trong nước.

      Miệng An Hoằng Hàn nhàng mở khe , quả thế. Chẳng lẽ là viên Long Châu kia phát huy tác dụng?

      Trăm nỗi băn khoăn xuất ở bên trong lòng của An Hoằng Hàn, luôn cảm giác trong thân thể mình có vật gì đó lặng lẽ thay đổi.

      Chỉ là cho dù như thế, An Hoằng Hàn cũng quên vào lúc thích hợp, thoải mái chiếm lấy tiện nghim cho nên vẫn thường cách đoạn thời gian liền ôm Tịch Tích Chi qua hôn sâu lần, thời gian hôn còn dài hơn, dịu dàng hơn trước kia.

      Theo chỉ dẫn của giấy dai,hai người rất nhanh trở về mặt đất.

      Cả bầu trời đều là sương mù nồng đậm, gần tối, thời gian bọn họ tiến vào Thanh Nguyên Trì qua hơn ba canh giờ.

      Sờ bụng cái, lúc này Tịch Tích Chi mới nhớ tới mình chưa ăn trưa.

      An Hoằng Hàn vừa nhìn động tác sờ bụng của tiểu hài tử, hiểu đối phương muốn làm gì rồi, nhéo thịt non bên hông Tịch Tích Chi, “Nếu đói bụng, sao còn nhanh biến trở về con chồn , nếu trẫm làm sao dẫn ngươi trở về dùng bữa?”

      Huống chi tiểu hài tử còn mặc gì, giờ thân thể vẫn còn trần truồng.

      Thấy đối phương e dè nhìn thân thể của mình, Tịch Tích Chi đỏ mặt lên.

      Ngay sau đó đạo ánh sáng ra, vây quanh toàn thân Tịch Tích Chi. Chờ ánh sáng lui ra lần nữa, con chồn đáng ngồi chồm hổm mặt đất.

      An Hoằng Hàn khom lưng ôm lấy nó, cũng để ý y phục ướt sũng của mình là nhếch nhác cỡ nào. Mở ra bước chân, tới Bàn Long Điện.
      Phương Lăngwindlove_9693 thích bài này.

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 7:


      An Hoằng Hàn vừa về tới Bàn Long điện, liền phân phó Lâm Ân Ngự Thiện Phòng truyền lệnh.

      Tại sao bệ hạ trở lại với thân ướt sũng? người nào dám hỏi.

      An Hoằng Hàn trước lấy thuốc dán Từ quốc sư đặc chế ở trong ngăn tủ ra, bắt lấy móng vuốt của con chồn , bắt đầu vẽ loạn. đệm thịt của Tịch Tích Chi có rất nhiều vết thương , mảnh máu thịt be bét.

      Sau khi bôi thuốc xong, Tịch Tích Chi còn cảm thấy đau lắm. Sau khi ăn bữa tối với An Hoằng Hàn xong, liền nằm ở Long Sàng chợp mắt nghỉ ngơi. Cả ngày hôm nay, hai người đều mệt thảm rồi, cho nên mới vừa dính vào giường bao lâu, Tịch Tích Chi liền chìm vào mộng đẹp.

      Từ trước đến giờ, An Hoằng Hàn làm việc đều là mạnh mẽ vang dội. khi quyết định phải làm, căn bản lập tức thi hành.

      Sáng sớm ngày hôm sau, tất cả văn võ bá quan đến đông đủ vào triều sớm.

      Tư Đồ Phi Du còn cảnh tượng nở mày nở mặt trước kia, mặt ủ mày ê. Phong Châu vốn chính là cơ hội ông lập công chuộc tội, sau khi ông đến Phong Châu, càng dám lười biếng chút nào. Cho nên về chuyện xây dựng đê đập, dụng tâm 100%, hề nuốt riêng khoản tiền nào do triều đình đưa xuống.

      Nhưng. . . . . . chuyện sao lại biến thành như vậy? ! Tư Đồ Phi Du gấp đến độ dậm chân.

      "Sớm biết hôm nay sao lúc trước còn làm? Tư Đồ đại nhân." Lời mang theo giễu cợt truyền đến từ bên kia, mặt Lưu Phó Thanh đầy khinh bỉ nhìn ông.

      Tư Đồ Phi Du nào còn có ý định tranh cường đấu thắng với ông ta? Chỉ thở phì phò hừ hai tiếng, "Lão Lưu thối, mặc dù Tư Đồ Phi Du ta thủ đoạn ám muội, nhưng cũng dốc sức vì triều đình mấy chục năm, chuyện gì nên làm, nên làm, ta vẫn phân ."

      Ngụ ý, ngươi oan uổng người tốt.

      Nếu có chuyện gì ông làm được thỏa đáng, chỉ sợ là tòa cầu kia rồi. Chỉ là. . . . . . chuyện kia chẳng qua là giả dối , lúc ấy ông chỉ là vì cầu xin thỏa đáng và thuận theo ý dân mới bày ra biện pháp đó. Theo đạo lý mà , chuyện kia làm sai.

      "Cãi? Đến tận giờ các ngươi còn cãi nhau, còn ra thể thống gì! Chẳng lẽ chỉ cần các ngươi cãi vả là có thể nghĩ ra biện pháp giải quyết sao?” An Hoằng Hàn dùng ánh mắt tốt nhìn hai vị đại thần đắc lực ở phía dưới ngừng cãi vả.

      Tư Đồ Phi Du và Lưu Phó Thanh lập tức song song câm miệng , cúi đầu dám lên tiếng.

      Từ buổi sáng hôm nay, mí mắt phải bắt đầu nhảy loạn, làm cho Tịch Tích Chi lo lắng trùng trùng, e sợ phát sinh tai họa gì đó. Yên lặng nằm ở đùi An Hoằng Hàn, Tịch Tích Chi dùng móng vuốt , vỗ mắt của mình, mắt khác vẫn nhìn các đại thần phía dưới.

      “Bệ hạ, vi thần dám. Chỉ là đê đập chống đỡ nổi thêm vài ngày nữa, coi như hôm nay chung ta mất bò mới lo làm chuồng cũng vô ích rồi. Vi thần cho là, vẫn mau sớm cách ly dân chúng, để tránh bách tích môn lần nữa gặp phải tai nạn, mang tới khổ sở.” Lưu Phó Thanh tiến lên bước, bẩm báo .

      Ông có thể nghĩ tới chuyện, An Hoằng Hàn làm sao lại nghĩ tới, chỉ nghe : “Hôm qua trẫm phân phó người ra roi thúc ngựa, chạy tới Phong Châu truyền lời rồi.”

      “Bệ hạ mình.”

      Ánh mắt An Hoằng Hàn lại nhìn về phía Tư Đồ Phi Du, “Tả thừa tướng đại nhân nghĩ ra lời giải thích về chuyện Phong Châu cho trẫm rồi sao?”

      Bị điểm tên, toàn thân Tư Đồ Phi Du chấn động, thể đứng ra khỏi hàng, “Bệ hạ, vi thần vì Phong Trạch quốc cúc cung tận tụy mấy chục năm, có công lao cũng có khổ lao. Cựu thần xin thề, có làm ra bất kỳ chuyện gì có lỗi với Phong Trạch quốc, có giám sát sơ sài, càng thêm có ăn bớt ăn xén nguyên vật liệu, tất cả sửa chữa và xây dựng đê đập đều là theo chỉ tiêu để hoàn thành. Nếu bệ hạ tin, có thể hỏi thăm Tri Phủ địa phương, trả lại trong sạch cho vi thần.”

      Tư Đồ Phu Du xong những câu có lực, tiếng vang vang.

      Nếu phải trước kia Tịch Tích Chi gặp qua ông dùng thủ đoạn đạo đức giết hại đứa bé tay trói gà chặt, Tịch Tích Chi tuyệt đối cho rằng ông là trung thần nghĩa sĩ phẩm hạnh tuyệt hảo.

      Móng vuốt đùi An Hoằng Hàn nhàng gãi hai cái, bắt đầu viết, ‘Ngươi cho rằng là hay giả?’

      An Hoằng Hàn thu hồi chút lực chú ý, liếc mắt nhìn con chồn màu trắng. So với con chồn Tịch Tích Chi này, có thể An Hoằng Hàn hiểu rất Tư Đồ Phi Du.

      Tư Đồ Phi Du – người này làm việc chừa thủ đoạn nào, ngoại trừ thích việc lớn hám công to, tuyệt đối có hai lòng với Phong Trạch quốc. Chỉ là so với Lưu Phó Thanh – loại người làm đến nơi đến chốn này mà , ông ta thích lấy loại biện pháp nhanh chóng thấy hiệu quả.

      Cho nên An Hoằng Hàn tin tưởng Tư Đồ Phi Du láo, nhưng cũng ra lời , khẳng định còn có chuyện gạt mình.

      “Trẫm quyết định Phong Châu trước, nhìn tình hình thiên tai chút.” An Hoằng Hàn trầm ngâm lâu, cuối cùng ném ra những lời này.

      Chẳng những Tịch Tích Chi trợn tròn mắt, thần tử phía dưới cũng như thế.

      Vậy mà An Hoằng Hàn tựa hồ cảm giác còn chưa đủ, tiếp tục : “Tả thừa tướng đại nhân và Hữu thừa tướng đại nhân cùng với trẫm. Trẫm cho các ngươi canh giờ, trở về thu dọn hành lý.”

      “Bệ hạ….”

      “Bệ hạ….”

      Tư Đồ Phi Du và Lưu Phó Thanh đồng thời hô.

      Nhất quốc chi quân nên trấn giữ ở hoàng đô, tại sao có thể lo liệu thiên tai đây? Bọn họ đều cảm thấy quá mức đùa giỡn rồi.

      Tịch Tích Chi ngừng lay long bào của An Hoằng Hàn, cũng biết An Hoằng Hàn có chủ ý gì.

      phải ngươi hỏi trẫm là hay giả sao? Chúng ta xem chút, phải biết chân tướng của tình rồi sao?” An Hoằng Hàn hạ thấp giọng, giọng .

      lượng như vậy chỉ có Tịch Tích Chi và chính có thể nghe được.

      Vả lại, Phùng chân nhân cần giúp đỡ của , rất ràng là muốn tự mình chuyến.

      Cho nên chuyến Phong Châu này, bắt buộc phải .

      “Bãi triều.” An Hoằng Hàn xong hai chữ này liền đứng dậy để ý thần tử quỳ đầy đại điện, ra khỏi đại điện.

      Hình như An Hoằng Hàn sớm có dự mưu, Tịch Tích Chi nhìn Lâm Ân lấy ra hai bọc quần áo từ trong ngăn tủ, đặt ở bàn, hiển nhiên sớm chuẩn bị tốt rồi.

      Tịch Tích Chi nhún người nhảy lên, tứ chi vững vàng rơi lên bàn. Móng vuốt vỗ cái, dùng sức mở túi y phục kia ra.

      Bên trong trừ chồng lớn ngân phiếu, chỉ có vài món y phục thuộc về An Hoằng Hàn.

      Chít chít… Tịch Tích Chi ngửa đầu kêu to trận với An Hoằng Hàn.

      Có phải bọc quần áo quá đơn giản rồi ?

      An Hoằng Hàn nhìn thấu tâm tư của con chồn , “Mấy thứ này đủ dùng đường rồi. đường phải dùng ngân phiếu, mà tới được Phong Châu, chỉ sợ ngươi có nhiều bạc hơn nữa, cũng mua được gì ăn.”

      cũng phải, Tịch Tích Chi đặt mông ngồi ở bàn.
      Phương Lăngwindlove_9693 thích bài này.

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 8:


      Lâm Ân nhìn bọc quần áo bị xáo trộn lung tung, lại nhận mệnh thu dọn thỏa đáng.

      Chuyện An Hoằng Hàn muốn làm, có ai có thể ngăn trở, Tịch Tích Chi cũng ngoại lệ. Huống chi tình huống hồng tai xảy ra ở Phong Châu rất kỳ quái, thể khiến người ta sinh nghi ở trong lòng. Nhưng Tịch Tích Chi lại dám dễ dàng kết luận, dù sao loại đồ vật này dễ dàng xuất ở trước mặt loài người.

      canh giờ rất nhanh qua.

      An Hoằng Hàn ôm Tịch Tích Chi bước vào trong xe ngựa, bên cạnh chỉ dẫn theo thị vệ trưởng Hồ Khuất phụ trách đánh xe ngựa và đại tổng quản Lâm Ân phụ trách chăm lo sinh hoạt thường ngày.

      Xe ngựa rất nhanh chạy tới trước cửa cung, Tư Đồ Phi Du và Lưu Phó Thanh chờ ở nơi đó.

      "Bệ hạ, chuyện này nên bàn lại, thân thể ngài chính là vạn kim, Phong Châu giúp nạn thiên tai tràn đầy nguy hiểm, ngài thể mạo hiểm." Lưu Phó Thanh tiếp tục tận tình khuyên.

      Để chứng minh trong sạch của mình, Tư Đồ Phi Du đương nhiên là nguyện ý lần nữa Phong Châu chuyến, chỉ là cũng ủng hộ đối với việc bệ hạ muốn tự mình .

      "Bệ hạ, có vi thần và Lưu đại nhân Phong Châu là đủ rồi. Hoàng đô còn cần ngài, triều đình còn cần ngài, van ngài ở lại trong hoàng cung." Tư Đồ Phi Du quỳ hai đầu gối xuống.

      Vẻ mặt An Hoằng Hàn lạnh lẽo, "Trẫm ra, thu hồi. Tư Đồ Tả thừa tướng, thành tựu gần đây của ngươi làm trẫm rất thất vọng. Nếu đê đập Phong Châu có vấn đề gì, ngươi khó chối tội này. Về phần Lưu Hữu thừa tướng, nếu ngươi muốn Phong Châu nhìn chút, trẫm miễn cưỡng ngươi... tại ngươi có thể lập tức trở về phủ thừa tướng của ngươi."

      chuyện đến mức này, Tư Đồ Phi Du và Lưu Phó Thanh nào còn dám cái gì nữa.

      Song song cúi đầu, "Vi thần dám, vi thần nguyện ý cùng."

      Lưu Phó Thanh và Tư Đồ Phi Du ngồi lên xe ngựa mình chuẩn bị, cùng An Hoằng Hàn bước lên con đường Phong Châu.

      Bởi vì có bệ hạ ở đây, cho nên Lưu Phó Thanh và Tư Đồ Phi Du cũng thu lại tính tình, dám cãi vả ở trước mặt của . Trải qua mấy ngày, bọn họ đều vượt qua trong xe ngựa, mỗi ngày dựa vào lương khô lắp đầy bụng.

      ra đồ Lâm Ân chuẩn bị cũng chỉ có ngân phiếu và mấy bộ y phục. Đại đa số đồ vật ngay từ lúc trước khi An Hoằng Hàn hạ lâm triều, liền được ông phân phó thái giám đưa vào trong xe ngựa. Tỷ như lương khô, ít nhất có vài món đa dạng. Thịt khô hương cay, còn có chút bánh ngọt ngon miệng dễ dàng bị hư, thậm chí ngay cả trái cây, Lâm Ân cũng có quên.

      Phong Châu cách hoàng đô cũng phải quá xa, nếu ngày đêm nghỉ lên đường, chỉ cần nửa tháng là có thể tới nơi.

      Lâm Ân và Hồ Khuất đều ngồi ở ngoài xe ngựa, phụ trách nhìn đường và đánh xe.

      Cũng may thời tiết này cũng phải ngày hè chói changg, nếu chính xác phơi đến mồ hôi đầm đìa.

      "Bệ hạ, phía trước có tửu quán, chúng ta có nên nghỉ ngơi chút ?" Lên đường ba ngày rồi, trừ buổi chiều đầu tiên ngủ ở quán trọ, bọn họ chưa gặp qua tửu quán buôn bán. vất vả mới gặp nơi, Lâm Ân đương nhiên muốn nghỉ ngơi. Nhưng người làm chủ phải ông, ông chỉ có thể xin phép bệ hạ rồi mới quyết định.

      " ăn chút thức ăn, tốt nhất là có thịt." An Hoằng Hàn vuốt ve con chồn trong ngực, con chồn còn hơi sức mềm nhũn nằm ở người .

      Trong miệng Tịch Tích Chi nhạt nhẽo đến độ có mùi vị, nàng là động vật ăn thịt thứ thiệt. Mà mấy ngày nay, mỗi ngày chỉ có thể gặm những thứ thịt khô quắt khô queo kia, khác gì nhai sáp nến, khô chết nàng.

      An Hoằng Hàn nhìn nàng gần đây cũng ăn gì, sớm đoán được, cho nên gặp phải tửu quán, tự nhiên muốn để con chồn nào đó ăn no rồi tiếp tục lên đường.

      Chỉ là còn chưa có nhảy xuống xe ngựa, nghe thấy bên ngoài có thanh gây gỗ huyên náo.

      “Ông ông còn có tác dụng gì, đến thu bạc cũng có thể thu phải bạc giả! Ta xem, chúng ta vốn là buôn bán , giờ khỏi phải làm nữa, sớm muộn bị ông phá hết sạch!” lão phụ nhân mặc áo gai vải thô, chỉ vào lão đầu đối diện mắng liến thoắng ngừng, vừa mắng còn vừa dậm chân.

      Lão đầu kia uất ức, để ý bạn già mắng thế nào, mình cầm khăn lau bàn, “ mở cửa ăn khí à?! Lúc đó ràng ta nhìn thấy chính xác là vàng, ta mới thu. Ai biết qua buổi chiều, vàng liền biến thành hòn đá! Ta còn tìm rất nhiều bạc vụn cho người nọ đấy, bà , sao vàng lại biến thành đá chứ?”

      Lúc đó ông vì xác nhận có phải vàng giả hay , cố ý cắn ở phía cái, sau đó thả vào trong túi áo. Ai biết thời điểm muốn giao tiền cho vợ, lấy ra lại là đá!

      “Ta……. ta thấy ông là già mắt mờ rồi, bằng làm sao coi đá là bạc! Như thế rất tốt, đến tiền mua muối cũng bị mất.” Lão phụ nhân kia nhéo lỗ tai lão đầu, giọng vang đến ngoài ba dặm cũng nghe được.

      An Hoằng Hàn nhíu mày cái, đưa tay muốn che lại lỗ tai Tịch Tích Chi.

      Tay kia còn chưa vươn ra, vốn con chồn nằm bẹp, lại kích động thoát khỏi xe ngựa nhanh như chớp.

      “Hồ Khuất, dừng xe.” An Hoằng Hàn phân phó tiếng, bánh xe dần ngừng chuyển động.

      Khi An Hoằng Hàn nhảy ra khỏi xe ngựa, nhìn thấy con chồn kia vênh váo hống hách đứng ở bàn của quán người khác.

      Lão phu nhân và lão đầu nhi đều là lần đầu tiên nhìn thấy con chồn màu trắng như vậy, cho nên khi nhìn thấy liền quên cãi vả. Sau đó nhìn sau lưng con chồn , hô hấp càng thêm chậm lại, nam tử rất tuấn.

      An Hoằng Hàn mặc bộ cẩm bào màu xanh đậm, cả người đều là khí thế lạnh lùng, người lạ chớ lại gần.

      Chỉ nhìn ngây ngốc hồi lâu, lão đầu nhi kia mới phản ứng được hỏi “Khách…... khách quan, muốn ăn cái gì?”

      Lâm Ân vỗ vỗ y phục tràn đầy bụi bậm, chậm rãi : “Mang tới đĩa thịt kho tàu, thịt băm ớt xanh, nếu trong này các ngươi còn có thịt gà, thịt vịt gì cứ bưng lên tất cả .”

      có gà, chỉ là có trứng gà, nếu làm cho các ngài món khổ qua trứng chiên được ?” Tay lão phụ nhân cầm muôi, vừa nghe đây là buôn bán lớn, lập tức nhìn thẳng, gương mặt tươi cười.

      Lâm Ân móc ngân phiếu từ trong quần áo ra, đưa cho lão phụ nhân, “Như vậy cũng được, hai ngươi làm món ăn .”

      Tịch Tích Chi vung móng lung tung với An Hoằng Hàn, kêu loạn chít chít ngừng. Mới vừa rồi lúc nàng nghe hai lão già này cãi vả, cảm thấy chuyện này có điểm giống tác phong của lão đầu hư hỏng nào đấy. Mặc dù biết rất suy đoán này rất có khả năng, nhưng Tịch Tích Chi vẫn muốn bỏ qua phần ngàn vạn hi vọng.

      Nhìn con chồn khác thường, huơ tay múa chân, An Hoằng Hàn lại lần nữa cau mày, theo ý tứ con chồn gọi hai người đó lại.

      “Các ngươi trước chờ chút, ta có chút lời muốn hỏi các ngươi.” ra khỏi cung, An Hoằng Hàn từ bỏ tự xưng của mình.

      Thời điểm Tịch Tích Chi nghe được, vẫn có chút được tự nhiên.

      Lão phụ nhân và lão đầu nhi đều thu lại bước chân, xoay người lại, “Vị gia này, ngài có lời gì muốn hỏi? Chỉ cần hai chúng ta biết, khẳng định đều tất cả cho ngài.”

      Lúc này, xe ngựa của Lưu Phó Thanh và Tư Đồ Phi Du cũng chạy tới quán rượu. Bọn họ xuống xe ngựa, tới đây.

      An Hoằng Hàn nhìn về phía Tịch Tích Chi, chỉ biết con chồn có ý tứ để cho hai người này nghe, về phần dụng ý, tạm thời còn có đoán được.

      Tịch Tích Chi hiểu được, tới ven mép bàn kéo kéo y phục An Hoằng Hàn.

      An Hoằng Hàn thuận thế liền ôm nó lên.

      Sau đó, móng vuốt của Tịch Tích Chi lại bắt đầu ở mu bàn tay An Hoằng Hàn viết ra dụng ý của mình.

      ‘Tiếp tục hỏi bọn họ về chuyện vàng biến thành đá’

      Chẳng lẽ việc đó còn ý gì? An Hoằng Hàn biết Tịch Tích Chi phải là ý nghĩ nông nổi nhất thời, khẳng định còn có nguyên nhân khác.

      “Mới vừa rồi các ngươi vàng biến thành đá? có chuyện này ư? Vừa đúng lúc ta cảm thấy có chút hứng thú, có thể chi tiết .” An Hoằng Hàn kéo ghế dài ra ngồi xuống, bộ dáng rửa tai lắng nghe.

      Lão đầu nhi sững sờ, “À….. Có thể.”
      Phương Lăngwindlove_9693 thích bài này.

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 9:

      Sợ để khách quý chờ lâu, lão phụ nhân để lão đầu nhi lại cho bọn họ hỏi chuyện kia, mình chạy nấu ăn.

      Tịch Tích Chi nằm ở đùi An Hoằng Hàn, đôi mắt tròn vo ngừng chuyển động, kích động nhìn lão đầu nhi chờ ông mở miệng.

      Bị con sủng vật đáng đến bạo nhìn chằm chằm, lão đầu nhi cực kỳ vui mừng, vắt khăn lâu lên đầu vai đáp, ngồi vào cái ghế đối diện của An Hoằng Hàn.

      "Lại chuyện này rất huyền ảo, ta và bạn già ở chỗ này mở tửu quán mấy chục năm rồi, vẫn lần đầu tiên gặp chuyện vàng biến thành đá. dối gạt các người, chúng ta chỉ là buôn bán , sau mỗi lần thu tiền đều cất kỹ, cho nên tuyệt đối có người có thể đánh tráo ở dưới mắt của chúng ta." Lão đầu nhi lải nhải trận, liên tục bảo đảm ông tuyệt đối có bị hoa mắt, thời điểm thu tiền là vàng sai, cho đến cuối cùng, vàng này lại trở thành khối đá nát có thể tùy tiện thấy được.

      ra chuyện biến vàng thành đá cũng khó. Chỉ cần đạo hạnh ngươi cao thâm chút, có khả năng luyện được pháp thuật bí tịch【 vàng biến thành đá】, hơi cố gắng luyện tập là có thể thành công.

      Đời trước, sư phụ Tịch Tích Chi cũng biết từ chỗ nào lừa gạt lấy được quyển bí tịch này. Tịch Tích Chi cũng may mắn nhìn thấy hai lần, chỉ là khi đó đạo hạnh nàng còn chưa đủ để tu luyện pháp thuật này. Mà hàng năm, nàng và sư phụ đều sống ở trong rừng sâu núi thẳm, người có bạc phàm trần sử dụng, cho nên mỗi lần sư phụ ra ngoài thường sử dụng chiêu này, mua đồ từ phố trở lại.

      Nhưng. . . . . . pháp thuật này cuối cùng cũng có chỗ thiếu hụt, dù sao thế gian vạn vật đều có ý nghĩa tồn tại của mình, có người nào có thể thay đổi bản chất của vật đó. Cho nên , pháp thuật vàng biến thành đá cũng phải pháp thuật nghịch thiên, dùng lời phổ biến để hình dung, đây căn bản chính là pháp thuật che mắt.

      Cách đoạn thời gian, tảng đá tự động biến trở về.

      Khi Tịch Tích Chi nghe vợ chồng già gây gổ bởi vì chuyện này, trực giác chính là do sư phụ gây nên.

      Nhưng nàng lại dám ôm lấy hy vọng quá lớn, bởi vì nàng biết, cái thế giới này hoàn toàn giống với thế giới trước kia. Sư phụ làm sao có thể từ thế giới khác nhảy đến thế giới này?

      ‘Hỏi Lão đầu nhi người sử dụng bạc kia có diện mạo như thế nào?’

      Tịch Tích Chi lại từ từ viết trong lòng bàn tay của An Hoằng Hàn.

      Dựa theo cầu của Tịch Tích Chi, An Hoằng Hàn lần nữa hỏi thăm lão đầu nhi.

      Lão đầu nhi rất dẻo miệng, phàm là chuyện An Hoằng Hàn hỏi, đều ra vô cùng cặn kẽ, "Người kia. . . . . . Đại khái năm, sáu chục tuổi, đầu tóc hoa râm, mặc bộ áo vải màu xám trắng, vóc người cao gầy, làm cho người ta ấn tượng khắc sâu nhất chính là ánh mắt của ông ta, có nốt ruồi lông dài. Ngược lại nhìn qua giống như người đứng đắn, ai biết lại là kẻ bịp bợm dùng vàng giả, lần sau nhìn thấy ông ta, ta phải làm ông ta đẹp mặt”

      Sư phụ?

      Trái tim của Tịch Tích Chi đập loạn khống chế được, dáng người lão đầu nhi miêu tả, phải là sư phụ sao? Trước kia khi nàng còn , thường lôi kéo nốt ruồi lông nơi khóe mắt của sư phụ, có lần cẩn thận kéo đứt nửa, bị sư phụ phạt quỳ đêm.

      Trí nhớ giống như thủy triều vọt tới, mỗi chuyện sư phụ dạy mình đều lên trong đầu Tịch Tích Chi.

      Mắt Tịch Tích Chi ươn ướt, nhưng có rơi lệ.

      Phát con chồn khác thường, An Hoằng Hàn như có điều suy nghĩ vuốt ve nàng, trong lòng bắt đầu phỏng đoán rốt cuộc người kia và Tịch Tích Chi có quan hệ như thế nào? Lại có thể khiến Tịch Tích Chi vừa nghe thấy tin tức của ông ta, mắt liền ứa lệ.

      "Khách quan, ta chỉ biết chuyện đến đó. Người kia tới ăn vào buổi sáng, rời nhiều canh giờ. Nếu có chuyện gì khác, ta trước giúp bạn già nhóm lửa nấu cơm, ta sợ mình bà ta làm được."
      Lão đầu nhi kì kèo mè nheo đứng lên, sau khi lấy được cái gật đầu đồng ý của An Hoằng Hàn, từ từ rời .

      Hai người Tư Đồ Phi Du và Lưu Phó Thanh đều là văn thần, thân thể trải qua mấy ngày lặn lội đường xa, còn bao nhiêu tinh thần. Chỉ là ngại mặt mũi bệ hạ, bọn họ cũng dám câu khổ, kêu câu mệt.

      "Lưu lão gia, Tư Đồ lão gia, ngồi nơi này." Lâm Ân tiếp đón hai người nhập tọa.

      Nơi này của lão phụ nhân bọn họ mở là tửu quán, rượu ở đây đều là chính bọn họ tự tay ủ, lúc uống có loại tư vị đặc biệt. Hai bình tốt nhất đều bị Lâm Ân lấy được, nghe rượu này ủ hơn ba mươi năm, là rượu ủ lâu năm rồi.

      Tịch Tích Chi cũng ôm ly rượu, uống thêm vài hớp, quả vô cùng thơm mát.

      Chỉ là tại trong đầu của nàng đều nghĩ đến chuyện của sư phụ, cho nên lúc ăn cũng có hưng phấn như trước, phàm là An Hoằng Hàn đút nàng cái gì, nàng liền mở to miệng ngậm xuống.

      Nàng cũng nghĩ tới đuổi theo sư phụ, nhưng cái ý nghĩ này ở trong óc nàng vòng vòng liền bị nàng hủy bỏ. Trước khi sư phụ phi thăng, có thể ngày ngàn dậm, chứ đừng sau khi phi thăng, công lực tăng mạnh.

      Tịch Tích Chi lại uống thêm ngụm rượu, trong lòng cực kỳ phiền muộn. ràng chỉ gần trong gang tấc, lại cứ cố tình lướt qua nhau.

      Sau khi ăn uống no đủ, đám người An Hoằng Hàn lại trở về trong xe ngựa, tiếp tục gấp rút lên đường.

      Mới vừa bước vào xe ngựa, An Hoằng Hàn liền vỗ vỗ sống lưng Tịch Tích Chi : “Biến trở về hình người, trẫm có lời muốn hỏi ngươi.”

      Bời vì bên ngoài có Lâm Ân và Hồ Khuất, An Hoằng Hàn cố ý giọng, ở bên tai Tịch Tích Chi.

      Tịch Tích Chi lung lay đầu , gật đầu đáp ứng.

      trận ánh sáng màu trắng bạc thoáng qua, Tịch Tích Chi xích lõa nằm ở bên cạnh An Hoằng Hàn, đôi mắt có hồn nhìn đối phương.

      An Hoằng Hàn tiện tay kéo áo choàng qua, trùm lên người của Tịch Tích Chi, “Người ngươi hỏi lúc nãy có quan hệ gì với ngươi?”

      “Đó là sư phụ của ta.” Tịch Tích Chi cúi đầu giọng .

      Trong mắt An Hoằng Hàn thoáng qua tia kinh ngạc, “ phải ngươi ông ta phi thăng rồi ư? Sao ở lại phàm trần chứ?”

      ra chỉ An Hoằng Hàn kinh ngạc, đến Tịch Tích Chi cũng thể tin được. Rốt cuộc sư phụ làm sao tới được nơi này? Là vì tìm nàng ư? Vừa nghĩ tới khả năng thứ hai, đôi mắt Tịch Tích Chi ươn ướt.

      “Ta cũng biết, nhưng chiêu biến đá thành vàng này xác là phát thuật ông thường dùng.” Tịch Tích Chi cuộn thành đoàn.

      An Hoằng Hàn dựa theo lời của Tịch Tích Chi sắp xếp lại chút, rất nhanh hiểu nguyên do ở trong đó rồi. Khó trách vừa nghe đôi lão phu phụ kia gây gổ, Tịch Tích Chi vội vàng gấp gáp xông ra ngoài. ra là nàng phát tin tức sư phụ của mình…

      Lại gần Tịch Tích Chi, đôi môi của An Hoằng Hàn nhàng hôn trán nàng, “Yên tâm, chỉ cần ông ta ở Phong Trạch quốc, trẫm nhất định tìm ra ông ta cho ngươi.”

      Nghe An Hoằng Hàn cam kết, tâm tình Tịch Tích Chi lại từ từ chuyển biến tốt.

      “Huống chi sư phụ ngươi ở phía trước chúng ta, có lẽ sau này chúng ta vẫn còn có thể gặp được ông ấy”, An Hoằng Hàn vỗ nhè lên sau lưng Tịch Tích Chi, để cả người Tịch Tích Chi nằm vào trong ngực của mình.

      “Phong Châu……” Tịch Tích Chi nghĩ đến điều gì, ngẩng đầu : “Sư phụ Phong Châu.”

      Con đường này chính là đường tới Phong Châu.

      Nếu như Tịch Tích Chi nhầm, sư phụ nhất định là chạy tới Phong Châu. Chỉ là có vật gì hấp dẫn ông, phải khiến sư phụ xem chuyến?

      Tịch Tích Chi càng cảm thấy hồng tai ở Phong Châu nhất định có điểm kỳ lạ,

      Sắc mặt của An Hoằng Hàn cũng có chút nặng nề, có thể khiến cho người tu tiên phi thăng tới đó, như vậy Phong Châu nhất định xảy ra chuyện gì đó tốt, chỉ là ngược lại muốn gặp vị sư phụ kia của Tịch Tích Chi.

      gian xe ngựa cũng phải rất lớn, mà ở ngoài buồng xe chỉ cách tấm ván. Lo lắng bị người ta phát , sau khi giải thích với An Hoằng Hàn, Tịch Tích Chi liền lựa chọn biến trở về con chồn.

      Tịch Tích Chi yếu ớt nắm sấp, nhắm hai mắt, theo gân mạch kiểm tra linh khí trong cơ thể mình.

      Vốn bởi vì đánh nhau với Ngô Kiến Phong, tổn hại ít linh khí. Nhưng Tịch Tích Chi phát sau lần cùng An Hoằng Hàn Thanh Nguyên Trì, linh khí của nàng khôi phục đến trạng thái ban đầu, hơn nữa còn có khuynh hướng bão hòa.

      khi linh khí đầy tràn, chỉ cần khi có cơ duyên, liền có thể kết xuất nội đan.

      Mấy ngày nay Tịch Tích Chi vẫn muốn đột phá bình cảnh, thành công kết xuất nội đan. Nhưng mặc cho nàng tu hành thế nào, từ đầu đến cuối, linh khí có bất kỳ biến chuyển. Hôm nay sau khi biết được tin tức sư phụ, tâm nàng càng thêm kiên định kết xuất nội đan.

      trận hồng tai làm hại bách tính trôi giạt khắp nơi.

      Xe ngựa lại lảo đảo chạy bốn ngày, nơi qua, thỉnh thoảng có thể nhìn thấy vài người dân chạy nạn quần áo rách nát.

      Hai chân sau của Tịch Tích Chi đạp bắp đùi An Hoằng Hàn, móng trước vịn ở cửa sổ xe, đường nhìn mấy dân chạy nạn xa.

      Phàm là Tịch Tích Chi nhìn thấy ném ra mấy đĩnh bạc vụn cho bọn họ.

      Đối với hành động ném bạc ra ngoài của con chồn nào đó, lúc đầu An Hoằng Hàn có phản đổi. Chỉ là sau đó, có mấy dân chạy nạn vì tranh đoạt bạc mà vung tay quyền cước đánh nhau, An Hoằng Hàn đánh hai cái vào cái mông của Tịch Tích Chi.

      “Dân chạy nạn ở Phong Châu có thiên thiên vạn vạn, chẳng lẽ ngươi nghĩ rằng bạc của chúng ta đủ tiếp tế bọn họ sao?” Lúc con người chui vào ngõ cụt, chỉ cần nhìn thấy chút hy vọng sinh tồn, đều ra sức tranh đoạt.

      Bây giờ cách Phong Châu còn có phần ba đường , cũng may số lượng dân chạy nạn cũng nhiều, nếu đám người kia cũng đơn giản chỉ là cướp đoạt bạc, mà là trực tiếp lựa chọn đánh cướp bọn họ.

      “Về chuyện dân chạy nạn, triều đình tự có an bài, cần ngươi quan tâm.” An Hoằng Hàn lôi con chồn nào đó bám chặt thành cửa sổ trở lại.

      Tịch Tích Chi lại thở dài hơi, cứu mạng người còn hơn xây bảy tòa tháp. Ở trong tự điển của nàng, đượng nhiên là có thể cứu liền cứu.

      Lâm Ân ngồi ở bên ngoài xe ngựa, trong tay cầm tấm bản đồ, bản đồ đánh dấu chính là toàn cảnh Phong Trạch quốc. Ngón tay di động đến vị trí bọn họ, Lâm Ân nghiêm túc phân tích hồi, hô: “Bệ hạ, trời cũng sắp tối, ở bốn dặm phía trước có trấn , tối nay chúng ta muốn nơi đó nghỉ ngơi đêm ?”

      Kể từ khi rời khỏi hoàng đô tới nay, bọn họ đều là lên đường phân biệt ngày đêm, còn chưa dừng lại ở thành trấn nào.

      Mặt trời lặn có thể nằm chăn bông ấm áp, cho dù ai nghe cũng đều cảm thấy là hấp dẫn cực lớn.

      An Hoằng Hàn tập võ từ , mặc dù ngựa ngừng vó chạy tới Phong Châu cũng có thể chịu đựng được. Nhưng đồng hành với bọn họ lại có hai thừa tướng, lấy thể lực hai người bọn họ, chỉ sợ hành hạ như thế thêm nữa, còn chưa tới Phong Châu, người liền thoi thóp rồi.

      Cân nhắc đến điểm này, An Hoằng Hàn với bên ngoài: “Cứ làm như thế .”
      JupiterGalileowindlove_9693 thích bài này.

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      ☆, Chương 10:


      Những cửa tiệm làm buôn bán trong trấn đóng cửa tương đối sớm, trời vừa tối, hai bên đường phố còn mấy tiệm mở cửa rồi.

      Trong màn đêm yên tĩnh, tiếng bánh xe kẽo kẹt vô cùng vang dội.

      Đám người An Hoằng Hàn tìm quán trọ, chưởng quỹ muốn năm gian phòng. An Hoằng Hàn và hai vị thừa tướng mỗi người phòng, Lâm Ân và Hồ Khuất chung phòng, còn phòng phân cho hai phu xe khác.

      Quán trọ này nhìn qua vô cùng cũ kỹ, nhưng cũng may các loại ghế ngồi đều được quét dọn vô cùng sạch , chút dấu hiệu dơ bẩn.

      Tư Đồ Phi Du và Lưu Phó Thanh đều là người lớn tuổi, mỗi ngày sống ở trong xe ngựa, chịu nỗi khổ lắc lư, tinh thần càng ngày càng suy sụp. Nghe tối nay có thể qua đêm trong trấn , mặt đều xuất ý cười. Dưới hướng dẫn của tiểu nhị, tiến vào gian phòng của mình.

      Mấy ngày này, Chúc Hồ Khuất và hai phu xe khác khổ nhất, mệt mỏi nhất. Ba người bọn họ vừa nghe tối nay có thể ngủ giấc ngon, cũng lười rửa mặt, trực tiếp lên giường ngủ.

      "Tiểu nhị, mang hai thùng nước nóng vào trong phòng chủ tử." Lâm Ân vừa lấy từ trong bọc quần áo ra dụng cụ rửa mặt cho An Hoằng Hàn, vừa phân phó tiểu nhị.

      Tiểu nhị vỗ miệng, đánh ngáp hai cái, "Được, tiểu nhân ngay."

      Tiểu nhị nấu nước nóng tốn khoảng thời gian, thừa dịp lúc này, Lâm Ân giúp An Hoằng Hàn trải tốt chăn.

      An Hoằng Hàn đứng ở trước cửa sổ, như có điều suy nghĩ nhìn đêm tối mờ mịt, trời treo mấy ngôi sao lấp lánh. Gió mát thỉnh thoảng thổi quét qua cửa sổ, cuốn lên rèm cửa bên cạnh bay phất phới.

      Móng vuốt của Tịch Tích Chi mở bọc quần áo ra, lục lọi ở bên trong hồi. Mới vừa rồi lén mua điểm tâm ở ven đường, nhìn bộ dáng thâm trầm của An Hoằng Hàn, Tịch Tích Chi chép chép miệng. Mặc kệ gương mặt An Hoằng Hàn là thâm trầm , hay là cố ý giả bộ thâm trầm, bộ dáng vẫn đẹp trai như cũ.

      Lâm Ân nhìn tiểu nhị đổ nước nóng vào thùng nước tắm, sau đó dùng tay thử chút nước ấm, cảm thấy nước ấm thích hợp liền qua, với An Hoằng Hàn: "Chủ tử, có thể tắm rửa rồi, cần nô tài phục vụ ?"

      An Hoằng Hàn chậm rãi quay người lại, liếc mắt nhìn con chồn ôm điểm tâm buông, lắc đầu : “Ngươi cũng ngủ , chờ sáng mai trở lại thu dọn thùng nước tắm.”


      Lâm Ân cũng vui vẻ cáo lui, trời mới biết, mấy ngày nay ngồi ở ngoài xe ngựa, da của ông chỉ trở nên thô ráp, còn bị nám đen ít. Đợt lát nữa nhất định phải tắm nước nóng, sau đó ngủ giấc ngon.


      Lâm Ân và tiểu nhị cùng nhau thối lui ra khỏi phòng, nhất thời trong phòng chỉ còn lại An Hoằng Hàn và con chồn nào đó.


      Tịch Tích Chi vẫn ôm điểm tâm gặm, sau khi gặm hai cái, rất hợp với tình hình ợ lên tiếng.


      An Hoằng Hàn nhìn động tác đáng của con chồn nào đó, nhếch miệng lên nụ cười nhạt, “Còn ăn? Cẩn thận mập được.”


      Hù dọa ai đó? Tịch Tích Chi run run người đứng lên, nàng rất hài lòng với vóc người mập mạp này của mình.


      Cả người nàng dính đầy mảnh vụn điểm tâm, đặc biệt là quanh khóe miệng, gần như cũng dính đầy.


      Từ trước đến giờ, đối với tướng ăn tốt của con chồn nào đó, An Hoằng Hàn thành thói quen. Sau khi cất bước tới, bắt được hai chân trước của nó, bế lên.


      “Ngươi đừng phủ nhận, nhìn chút bụng của ngươi, thành cái dạng gì rồi hả?” An Hoằng Hàn đưa tay liền chọc chọc bụng của , bụng tròn trịa rất co dãn, đẩy văng ngón tay của An Hoằng Hàn ra.


      Bụng .... Hình như có hơi lớn?


      Tịch Tích Chi nhìn bụng tròn trịa của mình, mặt có chút xấu hổ.


      Nhưng ... phải sủng vật là nên mập mạp tròn vo sao? Cho nên Tịch Tích Chi tin chắc, thân hình của mình tuyệt đối là vô cùng hoàn mỹ.


      Vì né tránh đôi tay An Hoằng Hàn tiếp tục ‘vô lễ’ với mình, Tịch Tích Chi thúc giục linh lực, để cho mình biến thân.


      Tia sáng chói mắt qua , Tịch Tích Chi lấy hình thái của tiểu hài tử đứng ở trước mặt của An Hoằng Hàn.


      khuôn mặt nhắn thở phì phò, gương mặt mang theo chút đỏ ửng. Ấn ký hình thoi giữa trán xinh đẹp ướt át, làm gương mặt thanh thanh khả ái của Tịch Tích Chi tăng thêm chút mị. ràng là tồn tại vô cùng mâu thuẫn, ở chung chỗ lại kết hợp vô cùng hoàn mỹ.


      “Mập mạp có cái gì tốt? Phải gầy giống như mầm đậu mới tính là xinh đẹp sao?” Tịch Tích Chi nhéo cánh tay béo múp míp của mình, vẻ mặt kiêu ngạo nhìn An Hoằng Hàn.


      An Hoằng Hàn nghiêm túc quan sát Tịch Tích Chi từ xuống dưới, lại từ dưới lên mấy lần. Quả , đứa bé hơi mập chút nhìn đẹp hơn.


      đúng lắm, ngươi là con chồn, mập mạp có gì tốt.” An Hoằng Hàn nhéo gương mặt Tịch Tích Chi sau đó buông ra, bắt đầu cởi y phục của mình, “Trẫm tắm rửa trước, ngươi muốn tắm chung ?”


      Cũng phải là lần đầu tiên tắm chung, Tịch Tích Chi liếc cái, ý tứ trong mắt ràng là đương nhiên cùng nhau tắm rồi. Thế nhưng khi Tịch Tích Chi xoay người nhìn thấy thùng nước tắm hẹp kia cả người giật mình cái.


      Nếu hai người chen chúc ở trong đó, dù thể cánh tay đụng cánh tay, bắp đùi kề sát bắp đùi, toàn thân cũng dán chung nơi?


      Vừa nghĩ tới hình ảnh đó, Tịch Tích Chi lui về sau hai bước, vừa định lắc đầu cự tuyệt, ngờ bàn tay to đè lại đầu vai của nàng, ôm lấy nàng nhảy vào thùng nước tắm.


      Nước ấm áp đánh vào thân thể của Tịch Tích Chi, xua tan lạnh lẽo.


      Da thịt dán chặt với An Hoằng Hàn, thậm chí ngay cả xoay người cũng khó khăn, làm cho nàng chỉ có thể rúc vào trong ngực An Hoằng Hàn.


      biết có phải là ảo giác của Tịch Tích Chi hay ? Nàng cảm thấy nhiệt độ cả căn phòng dần tăng cao, nóng đến mức trán nàng thấm đầy mồ hôi.


      Nhiệt độ thân thể của An Hoằng Hàn hề trở ngại truyền đến bên cạnh mình, khuôn mặt nhắn của Tịch Tích Chi vừa vặn chôn ở trước ngực của , nhìn sót hai hạt nhô ra ở trước ngực An Hoằng Hàn.


      Mặt đỏ đến tận cổ, hai cánh tay ngó sen trắng nõn đẩy An Hoằng Hàn cái, muốn đẩy ra, trong miệng ấp úng : “Cái đó ... Ngươi buông ta ra, ta cảm thấy .... Chúng ta nên tách ra tắm!”


      Trước kia lúc tắm ao trì, mặc dù mặc đồ, nhưng cho tới nay vẫn có dựa gần như vậy, huống chi tắm trong ao trì lớn hơn thùng tắm hẹp này nhiều.


      Tịch Tích Chi càng quẫn bách, trong lòng An Hoằng Hàn càng vừa ý.


      Mặt An Hoằng Hàn vẫn chút thay đổi, chỉ là trong mắt lấp lánh ánh sáng nhạt, “Vậy cũng được, chỉ là sau khi trẫm tắm xong, chắc nước này cũng lạnh rồi. Đến lúc đó ngươi bị lạnh phát sốt, đừng trách trẫm nhắc nhở ngươi.”


      Thời tiết sớm vào thu, mỗi khi đến tối đều cảm thấy lạnh. Tắm nước lạnh, hơn phân nửa phát sốt ho khan. Mà đám người Tịch Tích Chi còn cần lên đường, nếu quả như mắc phong hàn, thể nào chấp nhận vì người mà dừng ở lại trấn .

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :