1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Dưỡng thú thành phi - Cửu Trọng Điện (Truyện VIP LQĐ Full Đã Có eBook)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Phần 3:
      Chương 1:


      Nước trong veo ào ào trút xuống.

      Tắm rửa trong ao trì, hai tay An Hoằng Hàn nâng con chồn trong lòng bàn tay, vuốt lông cho nó.

      Giữa bộ lông ngân bạch, dính rất nhiều bụi đất. Cả người Tịch Tích Chi thoải mái, mỗi khi An Hoằng Hàn cầm gáo nước lên giúp mình xối nước nàng đều lắc mạnh thân thể, để rơi nước người ra.

      Tuy diễn trò, diễn toàn bộ, nhưng cũng cần giống như ! Lúc ấy ly ‘rượu độc’ xuống bụng, sau khi Tịch Tích Chi nhàng ngã xuống đất, hai thái giám liền nâng ‘thi thể’ nàng lên, mang đến bãi tha ma.

      Đổ đống đất lên người nàng, Tịch Tích Chi tức giận, hận đến nổi thể xác chết vùng dậy, cho hai người thái giám này mỗi người cước. Nàng cần lòng tốt như vậy của bọn họ, bọn họ tùy tiện bỏ lại thi thể của nàng, tự mình trở về phải rất tốt sao? Tại sao cố tình đào cái hố to cho nàng, thậm chí còn giúp nàng lấp đất.

      Tịch Tích Chi mở miệng trách móc, lại chui đầu xuống ao. Tức! Tức chết được!

      " tắm sạch." Ý bảo Tịch Tích Chi cần tiếp tục giày vò như vậy, An Hoằng Hàn dựa vào bờ ao trì, nhìn con chồn có ý chui vào trong nước.

      Tịch Tích Chi làm gì chịu nghe? Dù sao sau khi trở về, nàng cảm thấy cả người được tự nhiên.

      "Lại , cứ như vậy chết , danh tiếng của ngươi tốt lắm." Về đám người nghị luận sau lưng Tịch Tích Chi, An Hoằng Hàn cũng biết đến, nhưng thứ danh tiếng này đối với , hoàn toàn quá quan trọng, nếu lưng cũng đeo danh hiệu xấu ‘Bạo Quân’ và ‘lãnh đế’ rồi.

      Rào rào tiếng, mặt nước dâng lên đám bọt nước. tiểu nương tám, chín tuổi toàn thân xích lõa trắng nõn đứng lên, Tịch Tích Chi nâng cánh tay trắng non mềm lên, chà lau chỗ khó tắm như sau lưng và dưới nách. Quả nhiên vẫn dùng hình người tắm rửa, tương đối dễ dàng. Mới vừa rồi dùng móng vuốt chà được sau lưng, cũng biết có tắm sạch ?

      "Danh tiếng? Ta thích thứ kia." Tịch Tích Chi và An Hoằng Hàn hiếm khi có được ý kiến giống nhau, chính là màn danh lợi.

      Tịch Tích Chi đặc biệt thể diện, nhưng lại dính nổi chút quan hệ với danh lợi. Chỗ nàng hy vọng chính là đừng làm cho mình thất bại, để cho người khác có cơ hội chê cười nàng, mà loại lời ra tiếng vào này, Tịch Tích Chi đúng để ở trong lòng.

      Cánh tay Tịch Tích Chi có chút ngắn, có chỗ ở sau lưng luôn chà xát tới. T

      Tịch Tích Chi ở trong ao trì lắc lư qua lại, làm cho bọt nước văng khắp nơi, hai cánh tay ngừng quơ múa, muốn với tới sau lưng.

      An Hoằng Hàn bất đắc dĩ thở dài, phát bắt được cánh tay Tịch Tích Chi, kéo qua bên cạnh mình, tay khác cầm khăn lên chà xát sau lưng Tịch Tích Chi, nhàng giúp nàng kì cọ lần nữa.

      Khí nóng lượn lờ vây quanh ao trì, bởi vì ngâm mình ở trong ao trì thời gian dài, khuôn mặt bé của Tịch Tích Chi có chút ửng hồng, giống như thoa phấn thơm vô cùng dễ thương.

      An Hoằng Hàn nhịn được nhéo khuôn mặt nhắn của nàng, hy vọng nàng lớn nhanh lên chút, còn chờ đợi vậy nữa, tính nhẫn nại sớm muộn gì cũng bị nàng mài mòn. Đến lúc đó, mình có thể nhịn đến khi nào, đó vẫn là số.

      Lăn qua lăn lại trong ao trì gần canh giờ, tiểu hài tử mới đứng dậy. Biến trở về hình thú, nằm ở trong ngực An Hoằng Hàn, mặc cho giúp mình lau lông, chải lông.

      Sau khi An Hoằng Hàn thương nghị với các vị đại thần, cuối cùng chọn Bát công chúa đại biểu Phong Trạch quốc hòa thân.

      Sáng sớm hôm sau, đề nghị này liền do Lưu Phó Thanh ra.

      Vốn Đoạn Vũ Phi vẫn làm bộ tình sâu như biển với Thập Tứ công chúa, nhưng còn chưa đạt tới mức phải nàng thể lấy. Sau khi nghe Lưu Phó Thanh ra đề nghị này, cười tiếng đồng ý.

      Ánh mắt nhìn về phía An Hoằng Hàn ngai vàng, tròng mắt Đoạn Vũ Phi hơi u, giống như hoài niệm cái gì. Lần đầu tiên tới Phong Trạch quốc, tiểu nương kia an vị ở bên cạnh An Hoằng Hàn, cao nhìn xuống, tò mò quan sát mình.

      Đoạn Vũ Phi thể nào quên ánh mắt ấy, rất trong suốt, làm cho người ta sau khi nhìn thấy, tâm cảm giác như được nước sạch gột rửa.

      Nếu như phải mình có ý đồ với nàng còn có thể tránh được kiếp, cần uống ly rượu độc kia.

      Đoạn Vũ Phi thấy nhiều gió tanh mưa máu, cũng tự tay giết qua ít người, thế nhưng lần này, hiếm khi lại áy náy.

      “Bản điện hạ tạ bệ hạ tứ hôn, ngày sau bản điện hạ chắc chắn thương Bát công chúa tốt, để cho nàng chịu chút uất ức nào.” Đoạn Vũ Phi hành lễ tạ ơn.

      “Đoàn hoàng tử nghĩ như vậy là tốt nhất, mặc dù Bát hoàng muội nhạy bén hơn mười bốn hoàng muội kia, nhưng là người vô cùng dịu dàng, tin tưởng cuộc sống sau này của các ngươi trôi qua vô cùng mỹ mãn.” An Hoằng Hàn qua lời khách khí, ngón tay nhàng vuốt ve sống lưng Vân Chồn.

      Tịch Tích Chi nằm ở đùi của , có tim có phổi ngủ ngái to. Làm con chồn, khiến nàng hài lòng chính là, lúc lâm triều có thể chút kiêng kỵ ngủ, bao giờ sợ đám đại thần phía dưới gắt gao nhìn chằm chằm mình. Suy nghĩ chút trước kia, lúc mình còn duy trì hình người hơi có chút mờ ám, ánh mắt đám đại thần kia giống như luôn chiếu tới, làm hại mỗi lần Tịch Tích Chi theo An Hoằng Hàn vào triều sớm, đều phải lo lắng đề phòng.

      Hôm nay lâm triều, Đông Phương Vưu Dục cũng tới tham gia náo nhiệt, nhìn đoàn màu trắng trong ngực An Hoằng Hàn, ánh mắt thâm trầm, biết ở đây nghĩ cái gì. Nhìn lại nét mặt An Hoằng Hàn, vẫn lãnh khốc vô tình như lúc trước, giống như người hôm qua bị ban cho cái chết, phải tiểu hài tử được sủng ái nhất.

      “Cấp….Cấp báo.” Ngoài điện, tiểu thái giám vội vàng xông tới.

      Ánh mắt của mọi người nhìn lại, tên tiểu thái giám kia lảo đảo quỳ mặt đất, “Bệ hạ, bên Phong Châu truyền tới cấp báo.”

      Phong Châu?

      Tư Đồ Phi Du đứng ra đầu tiên, sắc mặt bối rối mà hỏi: “Tại sao Phong Châu có thể có cấp báo!”

      Vẻ mặt ông thể tin, tháng trước ông mới xử lý hết nạn lũ, trở về hoàng đô, hiểu nhất tình huống nơi đó. Lúc này, Phong Châ phải nên sinh dưỡng sinh lợi, cực kỳ thái bình mới đúng.

      Sắc mặt An Hoằng Hàn nghiêm túc, “Trình lên.”

      Lâm Ân xách theo khay vàng, bước nhanh tới trước mặt tiểu thái giám, nhận lấy cấp báo, sau đó tới bên cạnh An Hoằng Hàn, hai tay dâng lên.

      An Hoằng Hàn mở sổ con ra, nhanh chóng xem nội dung, càng nhìn xuống, sắc mặt càng thêm khó coi. Giơ tay ném cái, sổ con liền ném tới mặt Tư Đồ Phi Du.

      Bốp tiếng rất là vang đội.

      Tư Đồ Phi Du sửng sốt lúc, cho dù biết nội dung sổ con, ông cũng đoán được chuyện khẳng định rất tệ, hai đầu gối mềm nhũn, quỳ đến đất, “Cầu xin bệ hạ bớt giận.”

      “Bớt giận?! Ngươi trẫm bớt giận như thế nào? Tự mình mở sổ con ra xem chút, ngươi làm chuyện tốt gì.” Bởi vì tức giận, bàn tay của An Hoằng Hàn chậm rãi nắm lại, nắm chặt đầu rồng tay vịn.

      Bị động tĩnh lớn như vậy đánh thức, Tịch Tích Chi mở mắt mơ hồ ra. Dõi mắt vừa nhìn, toàn bộ bách quan văn võ cả triều run rẩy quỳ mặt đất, mà An Hoằng Hàn là cặp mắt băng hàn, vẻ mặt giận dữ.
      Phương Lăngwindlove_9693 thích bài này.

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 2:



      Tư Đồ Phi Du nhếch nhác nhặt sổ con lên, mở ra xem, khiếp sợ trừng lớn mắt, "Chuyện này. . . . . . chuyện này làm sao có thể? thể như vậy, vi thần ràng ngày đêm giám sát, đốc thúc công nhân xây dựng đê đập, tuyệt đối có ăn bớt ăn xén nguyên vật liệu."

      Lúc ông chuyện, ngón tay run rẩy, giống như là nhớ tới chuyện gì, nắm chặt sổ con, thậm chí sổ con bị bóp có chút cong.

      Trong lòng Lưu Phó Thanh trộm suy đoán, để ý ánh mắt của những người khác, đoạt lấy sổ con từ trong tay Tư Đồ Phi Du.

      Sau khi xem xong cũng giận tím mặt, "Tư Đồ Phi Du, ngươi đây là để ý sống chết của dân chúng Phong Châu! Uổng công ngươi là mệnh quan triều đình."

      Rốt cuộc xảy ra ra chuyện gì? Rất ít khi nhìn thấy An Hoằng Hàn phát lớn tính khí như vậy, Tịch Tích Chi chống thân thể, chậm rãi đứng lên.

      Đối với hai chữ ‘Phong Châu’ này, Tịch Tích Chi rất quen thuộc, trước đó vài ngày, phải Tư Đồ Phi Du cậy vào mình xử lý nạn lũ có công, rêu rao khoe khoang khắp nơi sao? Như vậy tại là bởi vì Phong Châu lại phát sinh tình huống mới ư?

      Kéo kéo áo bào An Hoằng Hàn, Tịch Tích Chi giương mắt, tiếng động hỏi thăm.

      Phong Châu bởi vì nạn lũ, hạt thóc cũng thu được, rất đáng thương, nếu lại xảy ra tình trạng gì, vậy dân chúng nơi đó phải sinh tồn như thế nào?

      "Lưu ái khanh, ngươi tới cho bọn biết, cấp báo rốt cuộc chuyện gì." Lời rét lạnh của An Hoằng Hàn, tiến vào trong lòng của mỗi người.

      Mặc dù Lưu Phó Thanh tranh đấu khắp nơi với Tư Đồ Phi Du, nhưng đến lúc quan trọng, đều lấy lợi ích Phong Trạch quốc làm trọng. Hỉ mũi trợn mắt hừ hai tiếng, "Cấp báo , Phong Châu lại xảy ra nạn lụt, ngày gần đây nước lũ lại bắt đầu tràn lan, ngừng đánh thẳng vào đê đập. Mà đê đập vừa sửa xong, lại xuất lổ hổng ở nhiều chỗ, qua thời gian ngắn nữa, chỉ sợ chịu nổi."

      Quần thần xôn xao, lại là nạn lụt?! phải nạn lụt Phong Châu mới vừa chìm xuống sao?

      Vì xây dựng đê đập, mau chóng khôi phục sinh hoạt hàng ngày của dân chúng Phong Châu, mấy tháng gần đây, biết triều đình vung bao nhiêu khoản đắp vào Phong Châu. Mà lần đầu tiên Phong Châu cấp báo, liền cho bọn họ biết, tất cả việc làm mấy tháng trước của bọn họ đều là công!

      Khó trách bệ hạ tức giận như thế!

      "Tư Đồ Phi Du, ngươi tốt nhất giải thích cho trẫm chút, ngươi xây dựng đê đập như thế nào! Nếu chức vị thừa tướng này, ngươi cũng đừng nghĩ ngồi được nữa." An Hoằng Hàn vung áo bào, chẳng thèm để ý tới quần thần, bực tức đứng dậy rời khỏi đại điện.

      Mặt Tư Đồ Phi Du xám như tro tàn, nắm chặt quả đấm trong tay áo. Ban đầu lúc xây dựng đê đập, ông tuyệt đối có ăn bớt ăn xén nguyên vật liệu, đều theo cầu của bệ hạ, nghiêm cẩn làm xong. Nếu là sai lầm, nguyên nhân sợ rằng chỉ có thể là tòa cầu kia!

      Tịch Tích Chi nhảy xuống, ngồi chồm hổm đầu vai An Hoằng Hàn.

      Lúc này mới mấy tháng, lại xảy ra nạn lũ? Lúc nào nạn lũ thường xuyên như thế?

      Cảm giác có chút kỳ hoặc, Tịch Tích Chi vắt hết óc, muốn suy nghĩ ra chút gì trợ giúp An Hoằng Hàn giải trừ phiền toái. Nhưng mặc cho nàng nghĩ nát óc, cũng nghĩ ra biện pháp gì. tại nàng chỉ là con chồn mà thôi, có thể có biện pháp gì?

      Chân trước An Hoằng Hàn mới vừa bước vào Bàn Long điện, lại có tiểu thái giám đưa tới phong thư.

      Cũng khác lắm với phong thư lúc nãy, mặt ngoài phong thư chỉ viết hai chữ ‘bệ hạ’, vừa nhìn chính là xuất phát từ tay Phùng chân nhân. Mới vừa nghe xong cấp báo Phong Châu đưa tới, Tịch Tích Chi có chút vui, đúng lúc nhận được tin tức của Phùng chân nhân, Tịch Tích Chi khẩn cấp muốn biết nội dung thư, chừng Phùng chân nhân tìm được tung tích của Từ lão đầu, báo tin vui này?

      Kêu chít chít hai tiếng, Tịch Tích Chi thúc giục An Hoằng Hàn mở phong thư ra.

      Xé miệng phong thư, An Hoằng Hàn lấy lá thư từ từ mở ra.

      Đầu của Tịch Tích Chi dán ở đầu vai của An Hoằng Hàn, tầm mắt vừa lúc có thể nhìn thấy chữ viết lá thư.

      “Chuyện càng này càng phức tạp…” Sau khi xem xong, ngữ khí An Hoằng Hàn sâu thẳm câu,

      Tịch Tích Chi cũng an tĩnh lại, bởi vì nội dung trong lá thư quá mức thể tưởng tượng nổi. Nhưng nàng có quên câu cuối cùng lá thư kia.

      “Chuyện bệ hạ muốn biết, đáp án đều ở Thanh Nguyên Trì.”

      Rốt cuộc những lời này là ý gì? Tịch Tích Chi cũng quên…..trước kia bởi vì Phùng chân nhân biết chuyện gì đó, bị An Hoằng Hàn nhốt năm năm.

      Đột nhiên tính tình biến chuyển lớn, ra toàn bộ mọi chuyện? Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?

      “Ông ta gặp phải phiền toái.” An Hoằng Hàn đưa tay đỡ con chồn ngồi đầu vai, để tránh nó té xuống, “Ông ta cần trẫm giúp tay, nếu những bí mật này, ông ta tình nguyện mang vào quan tài, cũng cho bất luận kẻ nào.”

      A…. Tịch Tích Chi cái hiểu cái gật đầu cái.

      Thanh Nguyên Trì chính là địa phương tốt, tập hợp linh khí thiên địa tới chỗ, là bảo địa tu luyện tuyệt hảo. biết ở nơi đó chôn giấu bí mật gì?

      “Ông ta cần ngươi hỗ trợ cái gì?” lúc lâu sau, Tịch Tích Chi mới trở lại vấn đề chính.

      An Hoằng Hàn trả lời, mày kiếm hơi nhíu lại, đột nhiên phát chuyện, cầm giấy viết thư lên lần nữa, nhìn qua lần mới kiên định : “Hướng tây nam…. Đó là Phong Châu.”

      Gì? Tịch Tích Chi ổn định bước chân, thiếu chút nữa lảo đảo cái té xuống từ đầu vai của An Hoằng Hàn. Nhờ nàng phản ứng nhanh, đưa móng vuốt ra, bám chặt thả áo bào của An Hoằng Hàn, mới rớt xuống đất.

      Tại sao có liên quan với Phong Châu?! Trong vòng ngày liền nghe được hai tin tức này, trái tim của nàng chịu nổi đâu!

      “Chắc chắn ông ta phát ra vấn đề gì đó. được, trẫm cần tự mình Phong Châu chuyến.” An Hoằng Hàn bóp nát phong thư thành cục, ném vào trong lò lửa bên cạnh.

      Lá thư dính lửa, cháy lan ra, rất nhanh hóa thành tro bụi.

      Tịch Tích Chi còn chưa kịp hỏi, bọn họ Phong Châu có thể giúp cái gì? An Hoằng Hàn xoay người, tới Ngự Thư Phòng.

      Tốc dộ đường của An Hoằng Hàn rất nhanh, Tịch Tích Chi cùng sử dụng tứ chi, túm chặt y phục của An Hoằng Hàn, chỉ sợ cẩn thận quăng mình ra. Cuối cùng tới ngoài cửa Ngự Thư Phòng, đợi Tịch Tích Chi thở dốc hơi, An Hoằng Hàn liền cho cung nữ, thái giám lui ra, tới bên cạnh giá sách, nắm được bình xoay sang phải cái.

      Vách tường hỏi rung động chút, sau đó chậm chạp di động, lộ ra mật đạo kia.

      An Hoằng Hàn cất bước vào.

      Tịch Tích Chi từng tới đây lần, cho nên lần này tuyệt nhiên khẩn trương.

      Giống như có nhìn thấy bảo rương để trong mật thất, An Hoằng Hàn thẳng tới trước bàn Ngọc Thạch dừng bước. Cầm tượng gỗ để ở bàn lên, từ từ mở ra, lấy gia phả hoàng tộc ra, đặt bản đồ.

      Bản đồ này, Tịch Tích Chi thấy qua lần. Chính là bởi vì lần tới Ngự Thư Phòng đó, nhìn thấy An Hoằng Hàn ngẩn người với nó, sau này Tịch Tích Chi mới biết được đây là bí mật mà hoàng tộc An thị muốn người đời biết.

      Đây là muốn làm cái gì? Tịch Tích Chi cũng kìm nén được nghi ngờ trng lòng, nhảy xuống từ đầu vai của An Hoằng Hàn, đột nhiên trận ánh sáng chói mắt ra, gắt gao vây quanh thân thể Tịch Tích Chi.

      Sau khi ánh sáng rút , tiểu hài tử trần truồng, xuất tại chỗ.

      “Tại sao tới nơi này? Hay là , ngươi nghĩ ra biện pháp phá giải bản đồ này rồi hả?” Tịch Tích Chi tiến lên trước, lẳng lặng nhìn tấm bản bồ trong tay An Hoằng Hàn. Rốt cuộc hôm nay An Hoằng Hàn bị gì? Lại khác thường như vậy.
      Phương Lăngwindlove_9693 thích bài này.

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 3:


      "Tạm thời còn chưa có biện pháp có thể phá giải, nhưng lối vào bản đồ này. . . . . . Phùng chân nhân cho chúng ta biết." An Hoằng Hàn trải bản đồ ra trong lòng bàn tay, nhìn qua, "Có lẽ chúng ta cần Thanh Nguyên Trì trước để nhìn chút, mới có thể tìm được biện pháp phá giải."

      " sao?" Tịch Tích Chi nhón chân, quan sát đường thẳng phức tạp bản đồ.

      Hóa ra nguyên nhân An Hoằng Hàn nhốt Phùng chân nhân, có quan hệ với bản đồ này. Ý nghĩa đại biểu cho bản đồ này, có lẽ chính là nơi bảo tàng đầy kim ngân tài phú, mà Phùng chân nhân nắm giữ chìa khóa tiến bào bảo tàng. Điều này cũng khó trách An Hoằng Hàn chịu để Phùng chân nhân tùy tiện rời , ai bảo người ông ta cất giấu bí mật, lại chịu ra.

      Đường thẳng quanh co bản đồ, Tịch Tích Chi nhìn thêm mấy lần, cảm thấy những đường cong kia giống như sống, từng đường ở trong đầu Tịch Tích Chi an phận giãy dụa, ý đồ lệch khỏi vị trí ban đầu. Tịch Tích Chi sợ tới mức lui về phía sau bước, cách xa tấm bản đồ.

      "Sao vậy?" Nhìn thấy sắc mặt tiểu hài tử tốt, An Hoằng Hàn lấy tay sờ sờ trán của nàng. Xác định Tịch Tích Chi có phát sốt, mới thu hồi tay.

      Tịch Tích Chi thở dốc hai tiếng, "Ta sao."

      Tại sao Tịch Tích Chi loại cảm giác vừa quen thuộc lại vừa xa lạ với những đường thẳng kia? Tịch Tích Chi vô tội giương mắt nhìn An Hoằng Hàn, rốt cuộc bản đồ này có ý nghĩa gì?

      " có việc gì , chúng ta Thanh Nguyên Trì xem chút." An Hoằng Hàn kéo tay bé của Tịch Tích Chi, ra ngoài.

      Nếu Phùng chân nhân truyền thư tới, như vậy lần này ông ta gặp phiền toái, nhất định là chuyện mình ông ta giải quyết được. phải sớm chạy tới, hơn nữa tháng ước hẹn chỉ còn lại chưa tới mấy ngày. Nếu mình tìm tung tích Từ quốc sư, chừng nửa đó thực xuống tay với Từ quốc sư.

      đến Từ quốc sư, An Hoằng Hàn tự nhiên cũng nhớ tới Đông Phương Vưu Dục. Mấy ngày nay, Đông Phương Vưu Dục cũng nhàn rỗi, trừ ăn cơm và ngủ, những lúc khác gần như đều ra ngoài tìm kiếm đầu mối. Điều này cũng nhờ An Hoằng Hàn cho mượn nhánh Ngự Lâm quân, mặc cho sai khiến.

      Thanh Nguyên Trì có nghiêm lệnh, cấm những người có nhiệm vụ ra vào, có thể thế này, nơi này thuộc về mình An Hoằng Hàn trông coi.

      Bọn thái giám ở Thanh Nguyên Trì phụ trách nuôi dưỡng Phượng Kim Lân Ngư, bị An Hoằng Hàn đuổi ra ngoài.

      Vừa đến nơi, Tịch Tích Chi vội vàng hấp tấp biến lại thành hình người, chép chép miệng, chần chờ hỏi "Có phải ngươi rất nhanh biết tất cả bí mật giấu ở Thanh Nguyên Trì ?" Nếu làm sao cấm những người khác tiến vào?

      An Hoằng Hàn ngồi xổm ở bên cạnh hồ, khom lưng thăm dò nước ấm, cực độ lạnh lẽo, giống như là nước đá tan ra.

      "Nếu trẫm biết được, sao lại nhốt Phùng chân nhân năm năm?" cũng thích làm việc vô dụng, nếu biết cửa vào chính là Thanh Nguyên Trì, sớm vào tìm tòi, cũng lãng phí nhiều thời gian như vậy.

      " cũng phải." Tịch Tích Chi tán thành gật đầu, ngay sau đó lại lắc đầu, "Như vậy sao lại có lệnh cấm kia."

      "Thanh Nguyên Trì xây dựng trăm năm, lúc trẫm còn chưa ra đời tồn tại rồi." Nghĩ thông suốt cái gì, An Hoằng Hàn tiếp tục : "Về phần lệnh cấm đó, là trẫm dựa theo đế vương đời trước quyết định quy củ."

      Tịch Tích Chi thông suốt rồi, "Ý của ngươi là, ở rất nhiều năm trước, có đế vương biết Thanh Nguyên Trì là cửa vào. Như vậy. . . . . . bản đồ bí mật vẫn còn chứ?"

      Tịch Tích Chi rất hoài nghi nhìn về phía Thanh Nguyên Trì, trước kia nàng vì bắt Phượng Kim Lân Ngư, từng nhảy vào hồ nước. Biết ở nơi nước ấm đó, người thường hoàn toàn thể chịu được. Lần đó nàng phải dựa vào linh lực chống đỡ, mới miễn cưỡng có thể tự do hoạt động ở trong nước lạnh như băng đó.

      "Nhất định vẫn còn, bởi vì đến nay ai có thể phá giải bí mật bản đồ." Về điểm này, An Hoằng Hàn dám khẳng định trăm phần trăm, "Trẫm xuống xem chút, ngươi ở này ."

      An Hoằng Hàn mới vừa xong, cất bước nhảy vào hồ nước. Cá trong hồ bị giật mình, tất cả đều lập tức lui ra.

      Hồ nước lạnh lẽo làm ướt y phục An Hoằng Hàn, Tịch Tích Chi thậm chí có thể nhìn thấy cánh tay An Hoằng Hàn lộ ra ở bên ngoài, lạnh đến nổi đầy da gà. Nhìn lại mặt của An Hoằng Hàn, vẫn chút biểu cảm gì, giống như là hồ nước có bất kỳ ảnh hưởng gì với .

      ràng ánh nắng tươi sáng, mà cố tình Tịch Tích Chi lại có chút cảm giác lạnh lẽo. Nâng tay lên, bất tri bất giác liền bước vào trong hồ, về phía An Hoằng Hàn, giống như muốn kéo lại, cho phép lại tiến thêm bước.

      Tịch Tích Chi biết nên cái gì vào lúc này. . . . . .

      Trước kia lúc nàng vào hồ nước, còn có thể điều khiển linh lực, bảo vệ nhiệt độ của mình hạ xuống. Nhưng An Hoằng Hàn chỉ là thân thể phàm nhân, có thể cảm nhận được lạnh và nóng. Cái này cần có bao nhiêu năng lực chịu đựng, mới có thể nhịn được nhiệt độ băng hàn thấu xương như vậy? !

      "Ngươi tìm cái gì?" Thấy An Hoằng Hàn ngừng tìm tòi xung quanh hồ, Tịch Tích Chi nghi ngờ hỏi.

      "Trừ cơ quan, trẫm còn có thể tìm cái gì?" Cả Thanh Nguyên Trì khoảng bảy mươi mét vuông, độ sâu hơn năm thước. An Hoằng Hàn hít thở mấy hơi, lại chui đầu vào trong hồ nước. Tư thế bơi lội của vô cùng kiện tráng, y phục ướt nhẹp dán chặt da thịt. Nếu phải hồ nước quá mức lạnh lẽo, có lẽ tốc độ bơi lội của càng nhanh thêm.

      Tịch Tích Chi muốn cứ đứng ngốc như vậy, tiến lên phía trước hai bước, muốn giúp đỡ An Hoằng Hàn tìm kiếm. Hồ nước cứ như mảnh đất , đúng như An Hoằng Hàn , khẳng định cất giấu cơ quan. Bởi vì Tịch Tích Chi biến thành hình người, vốn là có mặc y phục, thân thể trơn bóng, da thịt trắng hồng nhìn cái sót gì.

      Tịch Tích Chi còn chưa có bước chân vào hồ nước đột nhiên bọt nước dâng lên, An Hoằng Hàn lại bơi ra từ đáy hồ.

      Nhìn thấy động tác của Tịch Tích Chi, nhướng mày, “Rút chân lại, ở bờ .”

      “Ta muốn giúp ngươi.” Chân của Tịch Tích Chi cách mặt nước chỉ có mấy cm, Tịch Tích Chi vừa định bước vào lần nữa, chân lại bị bàn tay to nắm chặt.

      Tịch Tích Chi liền rùng mình cái, tay nắm chân nàng lạnh khác gì khối băng.

      “Nước lạnh, ngươi đừng xuống dưới,” An Hoằng Hàn lần nữa để chân của Tịch Tích Chi về mặt đất.

      Tịch Tích Chi ngây ngốc nhìn loạt động tác của An Hoằng Hàn, trong lòng thoát ra dòng nước ấm, chảy khắp toàn thân. Mặc dù An Hoằng Hàn chỉ sáu chữ, nhưng Tịch Tích Chi lại cảm nhận được rất ý quan tâm bên trong, đây là lần đầu tiên An Hoằng Hàn che giấu mến đối với mình.

      Đột nhiên, Tịch Tích Chi cảm thấy An Hoằng Hàn có thể hư hỏng giống như trong tưởng tượng, ít nhất chủ nhân tốt.

      “Ta sợ lạnh, ta có thể giúp ngươi tìm.” Nàng biết An Hoằng Hàn tìm được cơ quan, chắc chắn từ bỏ ý đồ. Nhưng làm sao có thể ngây ngô trong nước lạnh như vậy trong thời gian dài, thân thể của con người khẳng định chịu nổi, Tịch Tích Chi có chút lắng An Hoằng Hàn có thể ngã bệnh hay .

      Chân mày An Hoằng Hàn nhíu sâu hơn, tình nguyện mình tìm hiểu nhiều chút, cũng muốn để Tịch Tích Chi lại nếm khổ sở lạnh lẽo như thế này.

      Nhìn ra lo lắng, Tịch Tích Chi nháy mắt vô tội, “Ta sợ lạnh. Ta có thể dùng linh lực bảo vệ mình. Huống chi trước kia ta từng bắt cá trong hồ ở Thanh Nguyên Trì, có việc gì.”

      An Hoằng Hàn nghĩ lát, cuối cùng gật đầu, “Nếu như cảm thấy lạnh liền leo lên, biết ?”

      Tịch Tích Chi gật đầu điên cuồng, nhanh chóng dùng linh lực bao lấy mình, sau đó tung người nhảy vào trong hồ.

      Mặc dù Tịch Tích Chi quả bao bọc mình cực kỳ chặt chẽ, chỉ là khó tránh khỏi vẫn có thể cảm nhận được chút nước ấm, nhưng những thứ này cũng đáng kể. So với An Hoằng Hàn, thời gian Tịch Tích Chi lặn ở trong nước có thể dài hơn.

      Nàng chui vào chỗ sâu trong hồ nước, dọc theo chu vi hồ nước, ngừng khua khua gõ gõ, muốn nhanh tìm được cơ quan.

      Phượng Kim Lân Ngư trong hồ ngừng trốn , chỉ cần Tịch Tích Chi đến gần bọn họ, bọn họ liền lập tức kéo dài cự ly.

      Tịch Tích Chi hừ hai tiếng, nếu như phải vào lúc này, nàng nhất định phải tự tay bắt hai con cá, đưa Ngự Thiện Phòng, đê ngự trù nấu ăn với rượu.

      Linh lực của Tịch Tích Chi tăng thêm rất nhiều, cho nên ngây ngô ở trong nước thời gian dài, cũng có khó chịu. Hồ nước bị nàng lục lọi xong rồi, nhìn đáy hồ nước, Tịch Tích Chi nhíu mày cái, may mày cái, may mắn chỗ nước lạnh như băng này có mọc các loại rong rêu linh tinh gì đó, nếu chỉ dọn rong rêu liền đủ mệt rồi.

      Chỉ là đáy hồ vẫn chất đống rất nhiều tảng đá, Tịch Tích Chi giống như dọn cua trong khe suối lúc trước, mang lên từng tảng đá, kiểm tra đáy hồ.

      Tịch Tích Chi liên tục lăn mấy tảng đá, mệt mỏi thở. Đưa mắt nhìn An Hoằng Hàn, sắc mặt của tái nhợt, có chút huyết sắc nào, rất ràng là bị rét lạnh. Tịch Tích Chi cảm thấy thể tiếp tục như vậy được, coi như võ công của An Hoằng Hàn tốt hơn nữa, nhưng thân thể cũng chỉ là người phàm!

      Vừa định qua, khuyên An Hoằng Hàn trước dừng tìm kiếm, đợi ngày mai trở lại tìm. luồng ánh mặt trời xuyên qua mặt nước, bắn xuống…. Sau đó Tịch Tích Chi thế phát đáy hồ nước, hình như có đồ vật gì đó phản quang, chói sáng đến nổi nàng mở mắt ra được.

      Nhắm hai mắt lại, sau khi Tịch Tích Chi mở ra lần nữa, nhanh chóng bơi về nơi đó.

      Ùng ục….. ùng ục….

      Tịch Tích Chi há miệng, trực tiếp bị sặc nước, phát ra thanh, hoàn toàn biến thành ùng ục.

      Bơi lên mặt nước, vọt ra khỏi mặt nước, Tịch Tích Chi hưng phấn hô: “Đáy hồ có cái móc kim loại.”

      Lỗ tai An Hoằng Hàn vừa động, nghe thanh, cũng bơi lộ ra khỏi mặt nước theo.

      “Trẫm xem chút.” An Hoằng Hàn bơi về chỗ Tịch Tích Chi.

      biết chất liệu kim loại là gì, đặt ở trong nước nhiều năm như vậy cũng có hư hỏng rỉ sắt, ánh trắng bạch lấp lánh, ở trong nước rất khó bị phát .

      Cái móc này hình tròn, An Hoằng Hàn tiến gần quan sát, đưa tay kéo ra ngoài chút, lại phát vẫn có thể kéo ra được. Đáy hồ nước có lỗ kích cỡ lóng tay, sợi dây thô nối liền giữa cái móc và chỗ khác.

      Cái móc này nhiều năm có ai mở ra, cho nên vô cùng cứng, kéo lên cũng dễ dàng. Tay An Hoằng Hàn kéo cái, tay khác ngừng vạch nước, bơi lên.

      Tiếng kẽo kẹt rất nặng nề, từ hướng cái móc, phía bên phải hồ nước chậm rãi lộ ra đường hầm hình tròn tối đen. Đường hầm chỉ có chiều rộng thước, nhìn cái liền biết đục ra bằng tay, vừa khéo có thể làm cho người thông qua.

      Tịch Tích Chi đứng ở bên cạnh cửa động nhìn chút, phát bên trong cũng tràn đầy nước. Nhất thời nghĩ đến, dưới nền đất Thanh Nguyên Trì nhất định là có nguồn nước.

      Vì để lát nữa sau khi tiến vào đường hầm có thể bơi càng xa, An Hoằng Hàn và Tịch Tích Chi nổi lên mặt nước đổi khí lần. Sau đó hai người trước sau, bơi vào trong đường hầm hình tròn.
      Phương Lăngwindlove_9693 thích bài này.

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 4:


      An Hoằng Hàn bơi ở phía trước, mở đường cho Tịch Tích Chi.

      Bởi vì đường hầm vô cùng hẹp, Tịch Tích Chi và An Hoằng Hàn thỉnh thoảng va chạm. Khi chạm đến da thịt lạnh băng của An Hoằng Hàn Tịch Tích Chi đặc biệt đau lòng. Cảm giác đau lòng này thổi quét lòng của nàng, tóm lại nàng chính là muốn nhìn thấy An Hoằng Hàn khó chịu.

      An Hoằng Hàn giống như có cảm giác, từ đầu đến cuối có hô qua tiếng lạnh.

      Chớp mắt, đường hầm xuất ba đường rẽ.

      Tịch Tích Chi và An Hoằng Hàn đối diện nhìn nhau vài lần, cuối cùng vẫn là An Hoằng Hàn quyết định, bơi về con đường hầm ở giữa. Con đường hầm này quanh co khúc khuỷu, giống như là cố ý xây dựng như vậy, muốn xoay người ta choáng váng, cũng lâu lắm, Tịch Tích Chi liền phân được đông tây nam bắc.

      Giữa Thanh Nguyên Trì xuất cửa động đó, xác có dấu vết con người đục xây nên. Vậy mà càng vào bên trong, hai mặt đá của đường hầm càng ngày càng bóng loáng, sao con người lại có thể có tài nghệ khéo léo tuyệt vời như vậy!

      bao lâu sau lại xuất ba đường rẽ. An Hoằng Hàn vẫn như cũ lựa chọn đường ở giữa. Cứ đoạn đường, lối rẽ lại xuất , có ba đường rẽ, thậm chí xuất năm đường rẽ.

      Tịch Tích Chi nhịn được ở trong lòng khóc cha chửi má nó, người nào con mẹ nó rãnh rỗi như vậy hả? Lại xây dựng loại đường hầm này, ràng là mê cung! đúng, so với mê cung càng làm cho người ta đầu óc choáng váng. Hơn nữa con đường hầm này là ở trong nước, nếu người bình thường biết đường trong mê cung, sớm muộn gì cũng bởi vì khí mà nghẹn chết. Đường tắt duy nhất chính là, ghi nhớ chính xác lộ tuyến mê cung, trong thời gian ngắn nhất bơi hết quá trình, mới có thể đến đạt mục đích cuối cùng .

      Cuối cùng Tịch Tích Chi hiểu. . . . . . Tại sao nhiều thế hệ đế vương biết xây sửa Thanh Nguyên Trì, nhưng ai chân chính vào do thám bí mật! Trước ao nước này lạnh lẽo như hàn băng, chỉ điểm nín thở ở trong nước này, có người có thể làm được.

      Vừa nghĩ đến những mảnh vụn này, Tịch Tích Chi theo bản năng nhìn sang An Hoằng Hàn. Quả nhiên ngoài dự đoán, An Hoằng Hàn bởi vì rất ngộp thở, cả khuôn mặt kìm nén đến đỏ bừng.

      Tịch Tích Chi vừa định bắt lấy tay An Hoằng Hàn, khuyên trở về, chờ lần sau trở lại.

      Nàng chưa kịp biểu đạt ra ý của mình, An Hoằng Hàn giữ chặt đầu vai của nàng, đôi môi đè ép tới.

      Trong nháy mắt cánh môi chạm nhau, trong đầu Tịch Tích Chi chỉ nhảy ra chữ -- lạnh.

      Ở trong nước thời gian dài, cả người An Hoằng Hàn đều lạnh đến cứng ngắc, ngay cả cánh môi cũng giống như là kết băng.

      Nhiệt độ của Tịch Tích Chi khác khi ở bở lắm, vẫn còn ấm nóng. Điều này cũng khiến thoáng An Hoằng Hàn đụng phải nàng, giống như sờ tới lò lửa ấm áp, ôm muốn buông tay.

      Răng môi tương giao, đầu lưỡi An Hoằng Hàn nhanh chóng chui vào trong miệng Tịch Tích Chi.

      Vì để cho An Hoằng Hàn lấy được khí, lần này hôn Tịch Tích Chi chẳng những có cự tuyệt, còn hết sức phối hợp. Cánh tay cũng chầm chậm ôm An Hoằng Hàn muốn truyền nhiệt độ của mình cho An Hoằng Hàn.

      Phát ý đồ của tiểu hài tử, mắt An Hoằng Hàn vừa động, đẩy tiểu nhân nhi ra.

      Ttc cũng dựa vào linh lực chống đỡ, mới có thể ở trong nước bôi lội. Nhưng nếu truyền nhiệt độ cho , như vậy Tịch Tích Chi cũng trở nên lạnh lẽo. An Hoằng Hàn tình nguyện mình lạnh, cũng muốn để tiểu hài tử chịu rét.

      Kéo bàn tay tiểu hài tử, An Hoằng Hàn chỉ con đường quanh co, viết trong lòng bàn tay của nàng: “Trẫm biết liên hệ giữa đường hầm và tấm bản đồ rồi.”

      Nếu như phải mình vào chuyến, cho tới bây giờ An Hoằng Hàn cũng biết tên tấm giấy dai kia, ghi lại toàn cảnh đường hầm.

      sai, tấm giấy kia tất nhiên là bản đồ.

      Chỉ là lộ tuyến bản đồ, cũng làm người ta cảm thấy phức tạp khó giải. Đặc biệt là có vài chỗ, rất nhiều con đường đan xem vào nhau, hơi cẩn thận nhìn lầm.

      An Hoằng Hàn suy đoán trong lòng, hoàn toàn viết ở trong lòng bàn tay của Tịch Tích Chi.

      An Hoằng Hàn tin tưởng và chút nào giấu giếm với mình, khiến Tịch Tích Chi rất cảm động. Nhớ tới mỗi lần cảm giác quen thuộc khi mình nhìn thấy giấy dai, linh quang trong đầu ra, đột nhiên nhớ tới….. trận pháp.

      Trước kia lúc ở rừng sâu núi thẳm theo sư phụ tu tiên, sư phụ luôn thích nghiên cứu những thứ trận pháp kia, đặc biệt là trong thư phòng, có bảy quyển sách đều ghi lại trận pháp.

      “Lấy giấy ra xem chút.” Tịch Tích Chi bắt được lòng bàn tay An Hoằng Hàn, viết.

      An Hoằng Hàn lấy giấy dai từ trong túi áo ra, bày ở trong lòng bàn tay. Chất liệu tấm giấy dai này vô cùng đặc biệt, cho dù ngâm ở trong nước, cũng bị nước thấm nát. Mà dùng mực nước để vẽ đường, càng thêm khó tìm, chính là mực mài được chế từ ngàn năm, cho dù gió tạp mưa sa cũng phai màu. Bản đồ lơ lửng ở trong nước, nếu phải An Hoằng Hàn giữ chặt, sớm bị nước chảy cuốn rồi.

      Nhìn tấm bản đồ, Tịch Tích Chi càng phát cảm giác bản đồ có ít đường thẳng, có chút tương tự với trận pháp kia. Toàn bộ lực chú ý của Tịch Tích Chi rơi vào đường thẳng giao nhau kia, chẳng trách lúc trước mình nghĩ ra, người thiết kế đường hầm này quả hiểm, lại cố ý xây nhiều lỗi rẽ để nhìn lẫn lộn. Có thể giải thích như thế này, trong đường hầm có tám phần đường hầm đều xây để đánh lừa người…

      Chỉ có còn dư lại này hai phần, mới là chỗ quan trọng nhất của đường hầm, cũng chính là dùng để duy trì trận pháp kia.

      Tịch Tích Chi ghé vào bên người An Hoằng Hàn, ngón trỏ mập mạp miêu tả theo đường thẳng bản đồ. Trong lòng thầm nghĩ nếu có thể có cây bút, gạch mấy đường thẳng dư thừa là tốt rồi.

      Có lẽ đoán được suy nghĩ trong lòng Tịch Tích Chi, An Hoằng Hàn giơ tay lên búi tóc của nàng, rút ra cây trâm, viết ở trong lòng bàn tay nàng: “Con đường thể , dùng cây trâm gạch chút.”

      Như vậy là có thể loại bỏ hết các lộ tuyến dư thừa.

      An Hoằng Hàn rất là đồng ý, cầm cây trâm liền bắt đầu nhớ lại trận pháp, sau đó chút hoang mang gạch chút.

      Thường cách đoạn thời gian, An Hoằng Hàn liền ôm Tịch Tích Chi hôn lần, ra cho oai là truyền khí. Làm cho khuôn mặt nhắn đỏ hồng của Tịch Tích Chi còn chưa thối lui, lại lần nữa nổi lên.

      Hiếm khi có thể trợ giúp An Hoằng Hàn phân ưu giải nạn, khóe miệng Tịch Tích Chi vẫn treo nụ cười. Lòng , nhìn tại còn ai dám nàng ăn miễn phí! Nhìn chút, phải nàng cũng làm chánh rồi sao?

      ra , đến An Hoằng Hàn cũng rất là giật mình. Vẫn cho là Tịch Tích Chi trừ ăn uống ngủ đối với những chuyện khác, chữ cũng biết. Nhìn nàng mỗi ngày tu luyện cũng thấy thành tựu, cho nên ở trong ấn tượng của An Hoằng Hàn, Tịch Tích Chi chính là con chồn hết ăn lại nằm.

      Hôm nay nhìn thấy nàng có mấy phần nghiên cứu với trận pháp, trong lòng có kinh ngạc, có vui mừng, cũng có hài lòng.

      Đại đa số lộ tuyến bản đồ đều bị Tịch Tích Chi gạch loại bỏ hết. Mà còn dư lại, tất cả đều là đường phải qua. Chỉ có đường, đồng thời cũng là đường thẳng nhất.
      Phương Lăngwindlove_9693 thích bài này.

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 5:

      Dưới đáy nước lãng phí ít thời gian, An Hoằng Hàn thấy Tịch Tích Chi phá giải thành công lộ tuyến bản đồ, lập tức lôi kéo tay bé của Tịch Tích Chi, cùng nhau bơi lên phía trước.

      Dựa theo lộ tuyến chính xác về phía trước, gặp ngã rẽ, bọn họ cũng nắm chắc giống như trước. Dọc theo đường , có gặp bất cứ phiền phức gì, vô cùng thuận lợi.

      Chỉ là có điều khiến Tịch Tích Chi vô cùng hài lòng, đó chính là tại sao số lần truyền khí càng ngày càng nhiều? Trước đó là cách mỗi nén nhang, An Hoằng Hàn mới có thể miệng đối miệng lần với mình. Mà sau đó, gần như là cách mỗi phần tư nén nhang, liền bị An Hoằng Hàn kéo vào trong ngực, hôn lần.

      Khiến đôi môi Tịch Tích Chi càng sưng đỏ hơn, tức giận trong ánh mắt càng ngày càng nhiều!

      Đây rốt cuộc có tính là chiếm tiện nghi ?!

      Tịch Tích Chi ngửa mặt bạo rống ở trong lòng, hận được rống hai tiếng về phía An Hoằng Hàn.

      Nhưng mà đối với động tác chiếm tiện nghi cỡ này, mặc dù Tịch Tích Chi tức giận, nhưng có chán ghét, thậm chí có phản kháng. Tịch Tích Chi hoài nghi mình hoàn toàn suy sụp rồi, suy sụp đến lười phải phản kháng.

      Trải qua cố gắng ngừng của bọn họ, rốt cuộc bơi đến cuối đường hầm.

      đợi Tịch Tích Chi thở phào hơi, nàng nhìn thấy ánh vàng rực rỡ ở phía trước, ánh sáng chói khiến mắt nàng có chút mở ra được. Chờ tới gần nhìn, mới thấy đó là cửa rộng hơn ba thước. Mặt ngoài của cửa mạ lớp vàng, cho nên mới khiến cho cửa vô cùng chói mắt.

      Tịch Tích Chi nuốt ngụm nước miếng, là vàng nhiều quá có chỗ để dùng, lại lãng phí ở nơi này.

      An Hoằng Hàn viết hai chữ ở trong lòng bàn tay của nàng, "Đến rồi."

      ra cần , Tịch Tích Chi cũng nhìn ra được, đây chính là điểm cuối của đường hầm, nơi mấu chốt toàn bộ bí mật!

      Nhưng. . . . . . bọn họ vào như thế nào đây? Ở trong nước có bất kỳ công cụ gì, muốn có cơ hội đẩy cửa đường hầm này ra là cực kỳ bé.

      An Hoằng Hàn bơi mấy vòng quanh cửa chính, giống như là quan sát.

      Chỉ thấy lại lấy ấn đế từ trong túi áo ra, là vật truyền qua nhiều thế hệ của hoàng tộc An thị, vật đại biểu thân phận đế vương.

      nửa nổi thân thể, dừng ở trước cửa. Nhắm ngay lỗ cửa, nhấn vào.

      Đường hầm mới vừa rồi còn gió êm sóng lặng, đột nhiên kịch liệt lay động .

      Thân thể Tịch Tích Chi nghiêng sang bên kia chút, đụng phải thạch bích. Vì để ngã sấp xuống lần nữa, Tịch Tích Chi dính vào thạch bích, cố gắng giữ vững thân thể.

      Chờ sau khi rung chuyển chấm dứt, chỉ thấy cánh cửa kia, bất tri bất giác mở ra.

      Trong lòng Tịch Tích Chi cả kinh, vội vã bơi tới bên cạnh An Hoằng Hàn.

      Nét mặt An Hoằng Hàn vẫn lạnh nhạt như cũ, nhưng Tịch Tích Chi nhìn ra được, ra cũng ôm vẻ hưng phấn. Dù sao cũng là bí mật tìm nhiều năm, đến thời điểm chân chính phá giải, tâm tình làm sao có thể phập phồng.

      An Hoằng Hàn và Tịch Tích Chi trước sau, bơi tới cửa lớn.

      Phía sau cửa, là cung điện cực kỳ to lớn, nhưng mà ở nơi này, để bảo vật làm người ta thèm dãi. Trừ dạ minh châu nạm thạch bích to bằng nắm tay, chiếu sáng toàn bộ tòa cung điện, nơi này hoàn toàn trống .

      Cung điện vô cùng lớn, thậm chí còn lớn gấp đôi Bàn Long điện. Rất khó tưởng tượng địa phương cất dấu phía dưới Thanh Nguyên Trì, diện mạo lại là như vậy.

      Càng làm cho Tịch Tích Chi giật mình là nơi này ràng có khí….

      Mà những thứ hồ nước kia đều bị ngăn trở ở ngoài cửa.

      là kết giới cường đại.” Tịch Tích Chi si ngốc cảm thán câu.

      Y phục ướt nhẹp toàn bộ dính vào người của An Hoằng Hàn, bờ môi của có chút huyết sắc nào, cả khuôn mặt cũng rất trắng bệch, thuần túy là bị nước làm rét lạnh. Bất quá tinh thần vẫn tốt vô cùng, sau khi vào liền bắt đầu quan sát hoàn cảnh chung quanh.

      “Còn nhớ gia phả trẫm cho ngươi xem ?” An Hoằng Hàn bước, liền lôi ra vệt nước.

      Đột nhiên Tịch Tích Chi nhớ tới, “Là truyền thuyết kia? Như vậy này….”

      Chẳng phải là để Long Châu mà tổ tiên An thị phun ra sao!?

      thể , thiên đế đánh bàn tình quá vang rồi. Chỉ là đường hầm vừa rồi kia, người bình thường có thể an toàn vượt qua ư? Nhưng nếu có tấm bản đồ, chỉ là thời gian tiêu hao, cũng có thể dây dưa chết người ta. Nếu như phải là tinh thông trận pháp, những ngã rẻ bên ngoài kia, liền để cho cả đời ngươi đều tìm thấy lối ra của đường hầm. Còn có ấn để mở cửa ra, trừ đế vương mỗi thời đại mới có được, còn ai khác.

      Người kiên nghị giống như An Hoằng Hàn, thế gian ít có, nhưng nếu sức chịu đựng thấp, ngay từ lúc chưa tiến vào trước cửa chính, liền bị đông chết rồi. Huống chi đường bơi vào, Tịch Tích Chi và biết truyền khí bao nhiêu lần.

      Cho nên , những chuyện này đều phải là người mới có thể hoàn thành.

      Cả cung điện tràn đầy linh khí, so với Thanh Nguyên Trì bên ngoài, linh khí nơi này càng thêm nồng đậm. Long Châu ở nơi này, cũng kì lạ. Dù sao tổ tiên An thị chính là Ngũ Trảo Kim Long, là tồn tại lợi hại nhất, mạnh nhất trong Long tộc.

      Ở giữa đại điện, có bàn bạch ngọc cao hơn thước.

      An Hoằng Hàn sớm nhìn thấy bàn ngọc đó, về bên kia.

      Mặc dù cách khá xa, Tịch Tích Chi cũng có thể trông thấy đồ để bàn ngọc.

      Nhớ tới long châu trong truyền thuyết, trái tim của ttc nhảy thình thịch, gì cũng phải mở mang kiến thức.

      Nếu hai người tiến vào trong cung điện, phải Tịch Tích Chi, cũng phải là An Hoằng Hàn. Như vậy vào giờ phút này, chừng vì đồ bàn ngọc kia gây chiến, giết đến ngươi chết ta sống.

      Lại , đối với thiên đế chưa từng gặp mặt đó, trong lòng Tịch Tích Chi chỉ tồn tại tia khinh bỉ. Bởi vì nghe An Hoằng Hàn qua chuyện tình tổ tiên An thị, cho nên đối với những gì ta làm, Tịch Tích Chi chút hảo cảm. Tổ tiên An thị ràng chính là vị trung thần, mà cuối cùng lại rơi vào kết quả như vậy.

      Bởi vì thay thiên đế bán mạng, cuối cùng rơi vào kết quả chết nơi đất khách quê người. Ghê tởm nhất chính là, còn sử dụng mưu để An thị đời đời thế thế bán mạng cho .

      Tịch Tích Chi vô cùng trơ trẽn.

      So với tâm tình tức giận bán mạng của Tịch Tích Chi, An Hoằng Hàn ngược lại bình tĩnh rất nhiều.

      “Chuyện qua hơn nghìn năm qua, ai đúng ai sai sớm quan trọng. Huống chi, con đường này là chính tổ tiên ta chọn.” tin tưởng tổ tiên phải đứa ngốc, có lẽ lúc phụng mệnh hạ phàm quản lý nhân gian, nghĩ tới có kết quả này.

      bàn cao bạch ngọc có chỗ lõm, bên trong là viên châu phát tra ánh sáng chói lọi, càng sáng ngời hơn cả dạ minh châu, xung quanh tràn đầy ánh sáng màu vàng.

      Tịch Tích Chi chỉ nhìn thoáng qua, ánh mắt liền thu trở về, quả nhiên phải là vật phàm. Những ánh sáng kia như có sinh mạng, ngừng vòng quanh viên minh châu, lặp lại liên tục vô cùng vô tận.

      Long Châu, hàm chứa lực lượng tu luyện Ngũ Trảo Kim Long đời. Chỉ suy nghĩ chút, liền làm cho người ta sinh ra vô số ham muốn với viên Long Châu này.

      Tịch Tích Chi nhìn thấy viên minh châu này, liền khỏi nghĩ đến, rốt cuộc mình còn phải tu luyện bao lâu, mới có thể tạo ra nội đan đây?

      “Truyền thuyết là ” Trước An Hoằng Hàn chỉ là nửa tin nửa ngờ truyền thuyết. Cho đến hôm nay chính mắt thấy, mới tin chuyện này.

      Ánh mắt An Hoằng Hàn sâu lường được, nhìn Tịch Tích Chi, khóe miệng nổi lên nụ cười thản nhiên. Có lẽ, ý tưởng kia của mình, còn là hy vọng xa vời.

      Liền đưa tay muốn lấy Long Châu, nhưng đột biến lại xảy ra vào giờ khắc này, vốn Long Châu yên lặng ngây ngô, đột nhiên phát ra ánh sáng kim quang chói mắt, phóng lên cao, ánh sáng tràn đầy trời đất đánh về phía An Hoằng Hàn.

      Tịch Tích Chi chân tướng, nâng đôi tay lên ngăn ở trước mắt, chỉ biết nếu nhắm mắt, nhất định bị ánh sáng kia làm cho mù lòa.
      Phương Lăngwindlove_9693 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :