1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Dưỡng thú thành phi - Cửu Trọng Điện (Truyện VIP LQĐ Full Đã Có eBook)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      ☆,Chương 15: Lại bước bước nữa, trẫm chém đầu của bọn họ

      Cung nữ thái giám chỉ cảm thấy đất trời trước mắt tối đen, bọn họ bận rộn việc đến chết, ra ra vào vào tìm bóng dáng Vân chồn mà tên đầu sỏ gây nên chuyện thế nhưng lại trốn ngủ ở sau lá hoa chuối! Ông trời ơi! Việc vui đùa này cũng làm quá lớn rồi đó, nếu Vân chồn ngủ nhiều hơn canh giờ nữa, cái mông của bọn họ phải đều trầy da sứt thịt?

      Đôi mắt mọi người trông mong nhìn bệ hạ cùng con chồn , nước mắt chỉ trực chảy. Nếu tìm được con chồn ,tính mạng của bọn họ cũng nên sao chứ? Có người bởi vì cần bị đánh chết mà vui quá hóa khóc; có người cũng do uất ức phải khóc lóc nức nở, suýt nữa bọn họ bị con chồn này hại chết, có thể uất ức sao?

      Từng tiếng trượng côn ‘Bành bạch’ vẫn tiếp tục kéo dài tại chỗ. loạt tiếng kêu thảm thiết chưa hề gián đoạn.

      Thái giám mặc trang phục màu xanh lá cây, lấy can đảm hỏi: "Bệ hạ, Vân chồn tìm được, có thể miễn xử phạt hay?"

      "Trẫm nàngi là trong vòng nén nhang, huống chi con chồn phải do các ngươi tìm được, các ngươi có lý do gì thoát khỏi tội danh?" An Hoằng Hàn xoay người về phía tên thái giám kia.

      Từ trước đến giờ, lời nàngi ra thu trở về. Ở trong tự điển của , ‘thưởng phạt phân minh’ được xếp hạng thứ nhất. Nếu bọn thái giám này vượt qua thời hạn, tìm được con chồn , cũng có lý gì tha tính mạng cho bọn họ.

      Đôi tay này dính quá nhiều máu tanh. Cho nên, An Hoằng Hàn cũng thèm để ý dính nhiều hơn chút. Dù sao tắm thế nào cũng rửa sạch tội nghiệt sâu nặng này.

      Cặp mắt Tịch Tích Chi chuyển động quanh mọi người, mới vừa rồi đám người kia còn kích động phấn khởi, thế nào trong nháy mắt, nghiêm mặt khóc tang?

      Vừa rồi lời nàngi tên thái giám kia là có ý gì vậy? Chẳng lẽ bọn họ chịu phạt, có liên quan tới nàng?

      Tịch Tích Chi lấy móng vuốt, vỗ vỗ ngón tay cái An Hoằng Hàn, đôi con ngươi lấp lánh có hồn tựa hồ hỏi thăm.

      "Ngươi cũng giả bộ vô tội, ngươi có biết, lý do vì sao bọn họ chịu phạt?" An Hoằng Hàn nắm được móng vuốt của nàng, lời nàngi lạnh lùng khiến toàn thân Tịch Tích Chi thấy lạnh.

      Thành lắc lắc cái đầu lông lá, ý bảo đối phương ‘nàng biết ’, Tịch Tích Chi muốn biết chân tướng .

      An Hoằng Hàn cầm ra quả nhai nhai lại, "Là do buổi sáng ngươi đột nhiên mất tích, cho nên tất cả bọn họ đều phải chết."

      An Hoằng Hàn thói quen chém giết, nàngi ra như bay, cảm thấy chút nào thích hợp.

      Mà ngược lại, Tịch Tích Chi là người tu tiên, nghe sư phụ nàngi qua quá nhiều Nhân Quả báo ứng *. Hơn nữa, cung nữ thái giám ở đây nàngi ít cũng phải có trăm người. Nếu như bọn họ bởi vì Tịch Tích Chi mà chết, như vậy lưng nàng đeo nợ máu có bao nhiêu trầm trọng? (* Nhân Quả báo ứng: Phật giáo chỉ nguyên nhân và kết quả của vật, kiếp này giao nhân này kiếp sau gặt quả ấy, thiện có thiện báo, ác có ác báo)

      ‘Chít chít’. . . . . . Nàng mất tích liên quan gì đến chuyện bọn thái giám cung nữ này? Tại sao đem tội lỗi đẩy tới người bọn họ?

      Tịch Tích Chi nhớ đến câu ‘ người nào làm người đó chịu ’ , lồng ngực nâng cao giơ lên, bộ dáng ngây thơ kia làm cho người khác muốn đem nàng ôm vào trong ngực.

      "Ngươi nghĩ ôm toàn bộ tội lỗi vào người?" Đuôi lông mày An Hoằng Hàn có chút nhếch lên, lé mắt quan sát Tịch Tích Chi . Cặp mắt lạnh lùng giống như mùa đông khắc nghiệt thổi gió lạnh vào mặt.

      Tịch Tích Chi lùi lại bước trong nháy mắt, bởi vì nàng phải nhân vật vĩ đại, có kiểu xả thân vì nghĩa, ta vì tinh thần mọi người.

      Nhưng nghĩ đến tất cả cung nữ thái giám đều vô tội, Tịch Tích Chi lại nhảy tới bước. Nếu hại chết nhóm người lớn như vậy bỏ nàng vào Tào Địa Phủ, trực tiếp có thể đến Tầng mười tám.

      ‘Chít chít’. . . . . . Đúng vậy.

      Lấy hết dũng khí, mới nặn ra hai chữ này từ trong kẽ răng ra. Lời này vừa phun ra khỏi miệng, vậy có nghĩa là muốn làm trái với An Hoằng Hàn.

      "Rất tốt. . . . . ." An Hoằng Hàn nàngi chuyện lại lạnh mấy phần, "Vì đám nô tài, ngươi lại dám đối nghịch trẫm. Đừng quên, ngươi chỉ là con sủng vật mà trẫm nuôi, trẫm bóp chết ngươi, so với bóp chết con kiến còn dễ dàng hơn."

      cần nhắc lại này lần nữa, mỗi cái lông tơ người, cũng nhắc nhở Tịch Tích Chi. . . . . . Nàng là con sủng vật, con chồn .

      " Hôm qua trẫm bỏ qua tính mạng cho tên thái giám, hôm nay. . . . . . Tuyệt đối thể tha cho lần hai nữa." An Hoằng Hàn đè con chồn lại trong ngực, sức tay dùng khá lớn, "Tiếp tục đánh! Trẫm chưa nàngi ngừng, ai cũng cho dừng lại."

      loạt tiếng kêu thảm thiết, vang vọng ở bên tai. Những cung nữ thái giám kia nhìn thấy hi vọng tan biến, tất cả đều khóc bù lu bù loa.

      Tịch Tích Chi cũng nổi cơn tức giận, cái tay lưng kia chẳng phân biệt được nặng , vỗ làm cho sống lưng nàng thấy đau. cái móng vuốt tựa như phát tiết cào bàn tay An Hoằng Hàn, chỉ tiếc chút sức ấy của nàng căn bản có chút uy hiếp nào. Trừ lưu lại vệt đỏ mu bàn tay đến chút máu cũng có xuất .

      Nhưng hành động như vậy cũng đủ chọc giận An Hoằng Hàn.

      “Rất có khí phách a, có dũng khí cào móng vuốt vào trẫm." Bàn tay An Hoằng Hàn dần dần chuyển qua cổ của Tịch Tích Chi.

      Tịch Tích Chi nhìn ra mục đích của , thân thể cuộn tròn trốn sang bên. Nhưng bên kia trống làm thân thể nàng ổn định, tính toán trước nên té lăn xuống đất. Lông tơ màu trắng bạc dính lớp bụi. Dường như Tịch Tích Chi bị té đau, kêu ‘chít chít’, lăn lộn mặt đất, run rẩy đứng lên.

      Vừa rồi An Hoằng Hàn định vặn gãy cổ nàng sao?

      Trong ngực trống rỗng, đợi đến khi An Hoằng Hàn phản ứng lại, con chồn té xuống từ khuỷu tay rồi. Thời gian muốn đưa tay ra đón cũng có.

      Con chồn chửi ‘chít chít’ đau, tự xoa chân trước của mình.

      Ý nghĩa đầu tiên của An Hoằng Hàn chính là con chồn chắc chắn ngã rất đau, hơn nữa còn là chân trước. Thân hình tròn trắng như vậy làm sao chịu đựng được ngã đau? chỉ nghĩ dọa con chồn chút, ai biết nó có phản ứng lớn như thế. Nếu muốn vặn gảy cổ nàng, trong nháy mắt là có thể làm được, làm sao từ từ di chuyển tay về phía cổ nàng?

      An Hoằng Hàn hai bước về phía trước, muốn ôm lấy nàng lần nữa.

      Tịch Tích Chi tưởng rằng đối phương chưa thỏa mãn ý định, còn muốn ra tay với nàng lần nữa, nghiêng ngả lảo đảo lùi về phía sau, ngã xuống rất nhiều lần.

      Nhìn ra con chồn sợ , lại sợ nó cứ tiếp tục di chuyển về sau như vậy làm bị thương gân cốt. An Hoằng Hàn dừng bước, với con chồn : "Trẫm có ác ý, ngươi mau dừng lại tại chỗ cho trẫm!"

      Có kẻ xấu nào ái nào bản thân mình có ác ý? Tịch Tích Chi mới tin, vừa quay đầu, nàng liền nhìn thấy thái giám bị đán trong đám người. thanh của Lâm Ân lớn nhất như kiểu tiếng heo bị giết, gào lên.

      Nếu những người này chết tội của Tịch Tích Chi liền càng lớn. Bất luận như thế nào, nàng cũng muốn ngăn cản tất cả chuyện này. Nghỉ ngơi chốc lát, nhịn xuống chân trước đau buốt, Tịch Tích Chi từng bước di chuyển vào trong đám người bên kia.

      Sắc mặt của An Hoằng Hàn thể chỉ hình dung bằng từ ‘u ám’. Vừa định ra tay bắt lấy con chồn , con chồn lại bị dọa sợ đến vấp ngã.

      Lần đầu tiên, An Hoằng Hàn cảm thấy thất bại như thế. . . . . .

      Hành quân đánh giặc, chinh phục giang sơn xã tắc, đều chưa từng chịu bất đắc dĩ như vậy. Nhưng hết lần này tới lần khác, chỉ với con chồn này, lại có cách nào nắm chắc nó trong tay.

      "Ngươi dừng lại, trẫm tha bọn họ. Nếu ngươi lại dám bước thêm bước nữa, trẫm lập tức sai thị vệ chém đầu của bọn họ!"

      Việc uy hiếp này hiển nhiên rất hữu dụng. Tịch Tích Chi dừng bước, thực tế, chân trước đau đớn từng đợt, Tịch Tích Chi cũng cất nổi bước nữa.

      An Hoằng Hàn vội vàng bước đến, nhấc con chồn lên, ngón tay đưa về phía chân trước bị thương của nàng. Mới vừa đụng vào, con chồn đau đến thét ‘chít chít’ chói tai. . . . . .
      ruatapchay90, sesshomarin, minhminhle5 others thích bài này.

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      ☆, Chương 16: Đừng tưởng rằng trẫm phạt ngươi
      An Hoằng Hàn thu ngón tay lại, chuyển sang ôm nàng.

      "Biết bị thương, còn chạy loạn, muốn cái chân này?” An Hoằng Hàn bất lực , lo lắng chạm phải cái chân nàng vừa ngã bị thương kia cho nên động tác cực kỳ cẩn thận.

      Thấy An Hoằng Hàn tiếp tục hành hung*, trái tim của Tịch Tích Chi cuối cùng cũng rơi xuống. Nhưng từng đợt đau đớn ở chân trước truyền tới lại làm toàn thân nàng trở nên lạnh lẽo, lấm tấm mồ hôi lạnh. (*hành hung: chỉ hành động đánh người hoặc giết người)

      Thị vệ phụ trách đánh trượng côn dừng lại động tác trong tay. ra bọn họ cũng đành lòng, đều là người hầu trong điện Bàn Long, cúi đầu thấy ngẩng đầu lại gặp, giữa người với người đều có chút tình cảm. Tự tay đánh chết bọn họ, lương tâm bản thân cũng thanh thản.

      Tất cả cung nữ thái giám ngã qùy gối lượt, kêu khóc : "Tạ bệ hạ tha thứ."

      Ánh mắt của mỗi người nhìn con chồn cũng tràn đầy cảm kích. Thời khắc mấu chốt, con con chồn cũng có tình người hơn so với bệ hạ. Nếu phải nhờ con chồn giúp đỡ xin tha, tính mạng của bọn họ tuyệt đối khó tránh thoát. Nhưng bàn về nguyên nhân việc lại đều là phiền toái do con chồn gây ra.

      Rốt cuộc bọn họ nên tạ ơn nó hay nên hận nó?

      "Tội chết có thể miễn nhưng tội sống khó tha. Mang các loại cung nữ thái giám khoét hai mắt, cách chức phạt xuất cung." thanh lạnh lẽo chút nhiệt độ, ngón tay An Hoằng Hàn vuốt ve bộ lông con chồn , nhìn thái giám cung nữ quỳ cái nào.

      Cung nữ thái giám cảm thấy bi thương, lúc bước vào làm người hầu trong điện Bàn Long giờ phút kia, bọn họ liền đoán trước ngày còn sống trở về.

      Hôm nay có thể giữ được tính mạng, bọn họ cũng nên thỏa mãn.

      ‘Chít chít’. . . . . . Mất hai mắt, bọn họ còn tự lo liệu thế nào? Còn sống cũng chịu giày vò.

      Ngay cả bọn họ bị thương chút xíu, tất cả đều tính lên đầu Tịch Tích Chi. An Hoằng Hàn làm như vậy, phải là cứng rắn bức nàng vào con đường tội lỗi kia sao?

      Kiên quyết đồng ý, Tịch Tích Chi nâng lên chân khác, vỗ vào bàn tay An Hoằng Hàn.

      "Trẫm tha tính mạng của bọn họ, ngươi còn muốn trẫm làm sao? Nếu ngay chút giáo huấn cũng có, uy nghiêm của trẫm ở chỗ nào, sức chịu đựng của trầm cũng có hạn." Cảm giác con chồn được voi đòi tiên, An Hoằng Hàn nheo mắt lại, có ý định tiếp tục nhượng bộ.

      Tịch Tích Chi cùng dạng là người cố chấp, nếu An Hoằng Hàn muốn phạt bọn họ cứ phạt cả nàng cùng nhau, đễ lương tâm nàng đỡ bất an, cả ngày sống trong tự trách.

      ‘Chít chít’. . . . . . Tịch Tích Chi chuyển mình, mắt sáng như đuốc nhìn .

      An Hoằng Hàn nhức đầu nhìn con chồn , "Đừng tưởng rằng trẫm phạt ngươi, gặp phải nhiều phiền toái như vậy, ngươi cũng phải bị phạt."

      Chuyện lạ là con chồn gật đầu mạnh, đây chính là kết quả nàng muốn. Nếu như thể làm thay đổi số mạng, Tịch Tích Chi chỉ có thể dùng phương thức của bản thân để lương tâm nhận được chút thanh thản.

      Nhưng nếu phạm quá nhiều tội ác uy lực của Thiên kiếp tăng cường gấp mấy lần, khi đó xử phạt, so với tại, lợi hại chỉ hơn trăm lần.

      Cuối cùng An Hoằng Hàn hận thể bóp chết con chồn phen. Có người nào nghe bị chịu phạt, phải đều sợ hãi rụt rè, cúi đầu cầu xin tha thứ. Nó khen ngược, nghe như thế, lại vẫn bình thản như có gì xảy ra lại giống như lấy được tự do.

      Phạt nặng, An Hoằng Hàn lại đành lòng. Phạt tay sợ tên tiểu tử này được dạy dỗ.

      Kể từ cuốn vào tranh đấu trong hoàng quyền, An Hoằng Hàn sớm từ bỏ mềm lòng. Vậy mà hôm nay lại lo lắng cho con chồn ? Loại tình cảm mất mát này trở về trong cơ thể từ khi nào rồi hả ?

      "Mang con chồn vào phòng giam hai ba ngày." Đây cũng là hành động bất đắc dĩ của An Hoằng Hàn, vốn tưởng rằng con chồn sợ trách phạt, tiếp theo cầu xin tha thứ, mà nó lại cứ như vậy gật đầu, ngay đến thuận theo đó hạ mình bậc cũng hiểu.

      Vừa nghĩ tới hai ba ngày sắp tới nhìn thấy quả cầu , tâm tình An Hoằng Hàn cũng theo đó giảm xuống.

      An Hoằng Hàn đưa con chồn cho thái giám, để thái giám đưa nó đưa phòng giam.

      Nhìn nó nằm ở trong ngực người khác, tâm tình lại thấp xuống thêm chút.

      Tịch Tích Chi giọng thầm, hình như ngại An Hoằng Hàn phạt quá , nằm trong ngực thái giám, thao thao bất tuyệt.

      Phòng giam, ý nghĩa như tên gọi, chính là nơi úp mặt vào tường để sám hối. Chính vì vậy, Tịch Tích Chi mới cảm thấy hình phạt này là quá , so với bọn cung nữ thái giám phải đau đớn chịu khoét mắt có chút phân lượng nào cả. Trước kia khi sư phụ bắt được nàng lười biếng, cách mấy ngày lại giam nàng lần, cho nên đối với loại chuyện kiểu như giam cầm này, Tịch Tích Chi sớm tập mãi thành thói quen.

      Chung quanh có cửa sổ, bên trong phòng mảnh đen thui, im ắng thanh . Giống như thế giới chỉ có người, yên lặng khiến người ta sợ hãi. Nếu đổi thành những người khác ở loại hoàn cảnh này, sớm bởi vì yên ắng quá mức sợ tới mức suy nghĩ lung tung cuối cùng hù dọa hỏng cả bản thân. Nhưng đối với loại người tim mắt như Tịch Tích Chi, ở hoàn cảnh như vậy hề tạo thành bất kỳ cái gì sợ hãi.

      Tịch Tích Chi nằm ở trong bóng tối, ngọn lửa lông tơ trán giống như đèn chiếu sáng, lóe ánh sáng hồng nhàn nhạt.

      Chân trước bị thương, Tịch Tích Chi lè lưỡi, học những động vật khác, liếm láp vết thương của mình.

      Trong đám thái giám cung nữ chỉ có Lâm Ân được tiếp tục ở lại hoàng cung. Do trúng 18 hèo*, Lâm Ân đau đến mức xuống giường được, đến bộ cũng phải nhờ người khác dìu. (*hèo= gậy: người xưa hay gọi trượng côn đánh xuống là hèo)

      Buổi chiều, An Hoằng Hàn Ngự Thư Phòng. bàn để xấp tấu chương, mà ánh mắt của lại lạc ra ngoài cửa sổ, biết suy nghĩ gì.

      Ngô Kiến Phong chính là thị vệ thân cận bên cạnh An Hoằng Hàn, mặc dù sóng gió lần này, bị liên lụy, nhưng cho tới bây giờ, cũng chưa dứt kinh sợ.

      "Đám kia cung nữ thái giám bị thi hành hình phạt hay chưa?" An Hoằng Hàn đột nhiên mở miệng .

      Ngô Kiến Phong hoảng sợ ưỡn thẳng sống lưng, "Bẩm bệ hạ, còn chưa có."

      An Hoằng Hàn nhàn nhạt ‘ ừ ’ tiếng, lại : "Tạm thời giam giữ. Truyền hai người thái y, vào phòng giam cho nhìn chân trước của Vân chồn chút."

      Ngô Kiến Phong cho là mình nghe lầm, buổi sáng bệ hạ mới phạt con chồn , giờ này mới buổi chiều nhịn được phái người thăm? Đây rốt cuộc tính là kiểu trừng phạt?

      "Dạ, nô tài tuân lệnh." Ngô Kiến Phong nhận được mệnh lệnh, vừa định xoay người rời , ngay sau đó nghĩ đến chuyện, lại đứng ở trước mặt An Hoằng Hàn, "Bệ hạ, con chồn là động vật, đoán chừng thái y trị được, có phải nên tìm thầy thuốc thú y hay ?"

      Cả buổi yên lòng, An Hoằng Hàn đến chuyện cơ bản nhất cũng quên mất. Hoặc là , từ đầu đến cuối, vẫn coi nó như con người.

      "Dán cáo thị." Nếu phải nuôi con chồn , khẳng định phải tìm thầy thuốc y thuật tinh thông dành riêng vật sủng.

      Sau này chỗ nào con chồn còn bị thương hoặc là thân thể thoải mái, chỗ cần dùng đến thầy thuốc thú y vẫn còn rất nhiều. Cho nên tại tìm kiếm, ngày sau nhất định cần dùng tới.

      "Dạ, bệ hạ." Lúc này, Ngô Kiến Phong mới lui ra.

      Hoàng bảng vừa được dán lên, lập tức có ít người tới hưởng ứng hồi đáp. Nhưng cũng rất nhiều người là vàng thau lẫn lộn, muốn vào cung mưu đồ chút chức quan. Người chân chính được xưng với danh hiệu thầy thuốc thú y, ít lại càng ít.

      Cho đến khi mặt trời lặn , Ngô Kiến Phong mới tìm được vị miễn cưỡng có thể xưng là lão thầy thuốc thú y.

      Lão nhân tuổi chừng ngoài 60, bộ râu ria trắng lóa, mặt mũi hiền lành.

      Mang theo lão nhân đến phòng giam, Ngô Kiến Phong vừa định vào, đột nhiên bị thị vệ trông chừng chặn lại.

      " Thị vệ Ngô, huynh đến đúng lúc, Vân chồn chịu ăn cái gì, huynh nên làm sao?" Thị vệ giống như sốt ruột, kể từ sau khi Vân chồn bị nhốt vào, bọn họ còn dám bạc đãi qua nó. Buổi trưa đưa đồ ăn, con chồn nhìn cũng nhìn cái, nằm mặt đất ngủ. Buổi chiều lại đưa thêm chuyến, mặc dù mí mắt con chồn giương lên nhưng vẫn như cũ có ăn vào.

      ------ lời ngoài lề ------

      —— Phạt là chuyện vui, phạt lớn là hại thân——
      ruatapchay90, sesshomarin, minhminhle4 others thích bài này.

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      ☆, Chương 17: Con chồn biết nhìn mặt hàng

      Chuyện điện Bàn Long kia chỉ cách thời gian nửa ngày, huyên náo cả hoàng cung xôn xao. Hai người thị vệ phụ trách trông chừng, e sợ chăm sóc chu đáo Vân chồn, đoạn dâng lên thức ăn uống ngon, nhưng vị Tiểu Tổ Tông kia nhìn cũng buồn nhìn cái.

      "Chưa ăn cái gì ?" Ngô Kiến Phong nắm được tin tức quan trọng, lặp lại lần.

      Sau khi mất tích kể từ sáng sớm, con chồn ăn uống gì. Cứ tính như vậy, hôm nay nó chạm qua thức ăn. Chuyện này bị bệ hạ biết, chừng bọn họ lại muốn chịu phạt.

      "Nó có thể do thân thể thoải mái hay , mới nuốt trôi thức ăn?" Ngô Kiến Phong vừa hướng phòng giam, vừa hỏi thăm hai thị vệ.

      Thị vệ cũng chia ra ba bảy loại, thị vệ phục vụ An Hoằng Hàn thể nghi ngờ xếp thứ nhất. Mà thị vệ trông chừng phòng giam nhiều lắm cũng chỉ có thể coi là thứ chín. Khi hai thị vệ đáp lời cũng mực cung kính, thái độ tốt.

      "Rất có thể. Kể từ sau khi nhốt con chồn kia, nó vẫn nằm mặt đất, động cũng hề động." Nếu phải cặp mắt to kia của nó vẫn còn chuyển động nhanh như chớp, bọn họ đều cho rằng nó tắt thở.

      "Ta mang thầy thuốc thú y đến, đợi lát nữa để cho xem chút biết nguyên nhân." tới cuối, Ngô Kiến Phong dừng bước.

      Hai người thị vệ lấy ra cái chìa khóa, cha vào ổ khóa, chuyển động hai cái, rắc rắc tiếng, khóa mở ra. Đẩy ra cửa sắt phòng giam cầm, thị vệ làm tư thế mời: " Thị vệ Ngô, mời vào."

      Nghe có tiếng động, Tịch Tích Chi hé mắt ra, còn hơi sức liếc mắt nhìn, sau đó lại khép mí mắt.

      Trong bụng trống trơn như thế nhưng vẫn sôi trào nước đắng, giống như kiểu ở ca hát ngừng phát ra thanh ‘lục bục’. Dạ dày giống như bị đè bẹp, Tịch Tích Chi đói bụng đến mức cặp mắt hoa cả lên. Thời gian dài ăn uống gì khiến cả người nó nhũn như con chi chi làm gì được. Nhưng bởi vì bộ lồng người nó quá dài nên nhìn bề ngoài nàng vẫn là quả cầu tròn linh hoạt.

      "Thất thần làm gì, ông còn xem bệnh cho Vân chồn, nhìn nó đói thành cái dạng gì rồi." Vốn là con chồn sức sống tràn trề giống như bóng cao xu xì hơi, nằm yên lặng.

      Tay chân Ngô Kiến Phong luống cuống, vội vàng lôi kéo lão thầy thuốc thú y kia ngồi xổm đất.

      Đuôi mắt lão nhân chất đống rất nhiều nếp nhăn nhưng đôi mắt lại cực kỳ sáng ngời vẻ mặt hồng hào. Ông vuốt râu mép cái dường như biết nguyên nhân, lắc đầu cái, câu: "Bệnh này ta chữa trị được."

      Nếu hôm nay phải tìm được thầy thuốc thú y có y thuật cao minh, Ngô Kiến Phong bắt bữa lão nhân này hồi cung khẩn cấp.

      Thấy ông còn chưa xem bệnh ra những lời này, Ngô Kiến Phong căm tức : "Lúc nhận Hoàng bảng, ông những lời sâu xa bí . Vốn tưởng rằng ông có chút tài mọn, vừa gặp phải vấn đề thế nhưng hỏi gì cũng biết."

      Lão nhân nổi giận, chỉ : "Chàng trai nên hạ hỏa, nàng ăn cơm hay , lão phu cũng có cách nào, đó là bởi vì tâm bệnh cần phải được trị bằng tâm dược. Chỉ là chân trước nó bị thương, ngược lại lão vẫn có biện pháp chữa trị."

      Tâm bệnh? Ngô Kiến Phong giống như nghe được kết quả tưởng tượng ra được, tại sao con chồn còn có thể có tâm bệnh? Theo xem đến, ràng cái ông lão này y thuật bình thường, tạo ra lời vô căn cứ mà thôi.

      Sau khi Tịch Tích Chi nghe thấy lời của lão nhân dần dần mở mắt ra. Ánh mắt lão nhân này tốt, mới liếc mắt liền nhìn ra nàng lo lắng.

      Lão nhân để ý đến ánh mắt thị vệ khinh bỉ, vừa định vươn tay nâng chân trước con chồn lên, đột nhiên bị Ngô Kiến Phong ngăn lại.

      "Giao Vân chồn cho ông chữa trị, ta yên lòng." Ngược với những lời Ngô Kiến Phong trước đó, cái gì, cho đối phương mặt mũi chút nào.

      Vân con chồn được cưng chiều, bệ hạ ưa thích vô cùng. Ngộ nhỡ lão nhân này những chữa trị được, ngược lại làm bệnh Vân chồn càng ngày càng nặng. Bệ hạ truy cứu trách nhiệm, trốn thoát dính líu đến.

      Làm việc cho bệ hạ làm việc đòi hỏi chính là ổn thỏa. Nếu làm hỏng chuyện ngaaif ấy giao có thể nghĩ đến hậu quả.

      Tịch Tích Chi thầm ‘chít chít’ đôi câu, rốt cuộc Ngô Kiến Phong ngồi lên cái vị trí này thế nào? Nhìn lên bộ dáng lão nhân kia có cốt khí biết là vị cao nhân. Mà ta những lễ phép đối đãi còn mở miệng châm chọc.

      Tịch Tích Chi chính là con chồn biết nhìn hàng, run rẩy nâng lên chân trước bị thương, đưa vào trong tay lão giả, kêu lên ‘chít chít’ như cầu ông xem bệnh cho.

      Ánh mắt vẩn đục của lão nhân đột nhiên sáng lên, ha ha cười : "Vẫn là con chồn này tinh mắt, dựa vào phân lượng ngươi tin tưởng lão phu như vậy, bảo đảm ngươi thuốc đến bệnh trừ."

      người lão nhân tản ra mùi thuốc nhàn nhạt, ngửi rất tươi mát, hơn nữa Tịch Tích Chi rất ưa thích thái độ bình dị gần gũi của lão nhân.

      Ngô Kiến Phong còn muốn ngăn cản nhưng cử động của con chồn làm ra cũng có biện pháp.

      Đôi tay nhăn nheo của lão nhân nâng chân trước Tịch Tích Chi lên, cầm trong lòng bàn tay, kiểm tra nhiều lần.

      " có gì đáng ngại, chính là trật khớp xương thôi, uốn nắn trở lại là được. Chỉ là. . . . . . Khuyên ngươi lần sau chớ thể , trật khớp xương là bệnh tuy nhưng mà lớn, cẩn thận rất có thể tàn phế. Ngươi lần này gặp được lão phu cũng nhờ vận may, lần sau chưa chắc có được vận khí tốt như vậy." Ngón tay khô quắt của lão nhân đột nhiên cầm chân trước của Tịch Tích Chi vặn ‘khạc cạch’ mấy cái.

      Đau đến mức Tịch Tích Chi nhịn được, gọi ra ‘xèo xèo’.

      Ngô Kiến Phong sợ hết hồn, giơ lên kiếm định bắt lại lão nhân. Nhưng lão nhân chút nào sợ hãi, khóe môi nhếch lên, nhàn nhạt cười yếu ớt, : " tốt lắm, ngươi thử nhúc nhích chút."

      Nghe vậy, Tịch Tích Chi chống thân thể lên, lảo đảo nhiều lần, mới nghiêng ngã đứng vững. Chân trước vẫn có chút đau nhưng so với lúc trước, có thể coi như tính đến. Thử nhấc chân vài bước, hết thảy đều cử động vô cùng thuận lợi.

      Con chồn vẫn còn là động vật chưa trưởng thành, xương , rất nhiều thầy thuốc thú y đều là kẻ lơ mơ, đắn đo tốt mức độ nặng . ngờ lão nhân này vậy mà giấu nghề còn có tài đến thế.

      ‘Chít chít’. . . . . . Tịch Tích Chi nghĩ muốn cúi mình khom lưng với lão nhân, biểu đạt lòng cám ơn của mình. Nhưng con chồn có eo sao? Cho nên Tịch Tích Chi thể làm gì khác ngoài việc gật đầu với ông, ngừng kêu ‘chít chít’.

      "Được rồi, lão phu biết ngươi muốn biểu đạt cái gì." Nhìn vẻ mặt con chồn đáng , lão nhân nén nổi vuốt ria mép. nhận Hoàng bảng cũng phải vì tiền thưởng, mà muốn thấy dáng dấp Vân chồn. Tin đồn bằng tự thân chứng kiến, động vật có linh tính như vậy cũng là lần đầu tiên ông thấy.

      Ngô Kiến Phong thấy con chồn có việc gì, hơn nữa còn có thể lại tự nhiên, liền buông ra khống chế cánh tay lão nhân, "Coi như ông vận khí tốt."

      Tịch Tích Chi rất muốn , cái này dính líu quan hệ gì với vận số, tất cả đều bản lãnh của lão nhân.

      Tầm mắt nhìn lên chồng bánh Quế Hoa, Ngô Kiến Phong cầm lên cái tiến đến để bên khóe miệng con chồn .

      Tịch Tích Chi mím chặt miệng, mặc dù nàng rất đói bụng nhưng kiên quyết há mồm. Vì sao Tịch Tích Chi tuyệt thực? Bởi vì nàng ngại An Hoằng Hàn phạt quá , cho nên liền tự mình phạt mình. Cung nữ thái giám mất chính là đôi mắt mà là nàng nhiều lắm chỉ đói mấy ngày mà thôi.

      Bên trọng bên khinh, cần suy nghĩ cũng có thể có câu trả lời.

      Con mắt là bộ phận nhận biết quan trọng về thế giới loài người. Nhưng nếu có mắt như ánh ánh sáng, vĩnh viễn chỉ có thể sống ở trong vùng tăm tối. Cái loại đau đớn đó chỉ cần suy nghĩ chút liền làm người ta cảm thấy sợ hãi.

      Tịch Tích Chi nghiêng đầu, hờ hững đối với cái bánh ngọt kia.
      ruatapchay90, sesshomarin, minhminhle5 others thích bài này.

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      ☆, Chương 18: ta là người có tội, ngươi chính là người ra tay

      "Thị vệ Ngô, có thể con chồn thích ăn bánh Quế Hoa hay ?" Thị vệ bên cạnh lên tiếng , ra bọn họ đổi ít hơn năm loại bánh ngọt cho con chồn ăn rồi, nhưng con chồn lại cự tuyệt ăn vào.

      Ban đầu, bọn họ còn cho là do con chồn bị thương chân trước nên mới đói bụng muốn ăn cái gì. Vậy mà bây giờ vết thương cũng khá, con chồn vẫn chịu ăn uống. Chẳng lẽ con chồn thói quen được bệ hạ nuôi khẩu vị trở nên cao hơn, đối với bánh ngọt ở đây của bọn họ chẳng thèm ngó tới?

      Ngô Kiến Phong cũng nghĩ đến khả năng này, gật đầu đối với hai người thị vệ : "Các ngươi Ngự Thiện Phòng, để bọn họ làm chút bánh ngọt ngon miệng."

      Lão giả hết sức tò mò về Vân chồn cho nên vây xung quang Vân chồn, đôi mắt sáng lóe nhìn chằm chằm quan sát con chồn . Ngọn lửa lông tơ trán con chồn này phát ánh sáng lập lòe, đặc biệt chói mắt khi ở trong phòng giam tối thui.

      "Các ngươi đừng mù quáng làm việc, dù các ngươi làm gì nó cũng ăn cơm. Đây là tâm bệnh, có thể trông mong mấy đĩa bánh ngọt có tác dụng gì? Theo lão phu thấy, các ngươi nên mau mau tháo gỡ khúc mắc cho nó. Con chồn tuổi còn thể so với con chồn trưởng thành, chỉ cần bỏ đói ba bữa tính mạng cũng vô cùng có khả năng mất ." Lão giả nghiêm túc , mặc dù lời này có phần phóng đại nhưng làm như vậy cũng vì muốn tốt cho Vân chồn.

      Khó được nhìn thấy con vật có linh tính như vậy, ngộ nhỡ đói đến chết, ông vô cùng ân hận.

      Mặc dù Ngô Kiến Phong thể nào tin được lời này nhưng điều này cũng gõ hồi chuông cảnh tỉnh . Nếu con chồn chết ở phòng giam, bệ hạ phát giận, bọn họ cũng chịu nổi.

      "Các ngươi chiếu cố Vân chồn tốt, ta bẩm báo bệ hạ." Bất luận tình huống thế nào, trước hết xin chỉ thị của bệ hạ dù sao cũng phải tốt.

      Nhưng nếu sau khi bệ hạ tới con chồn vẫn chịu ăn đồ ăn như cũ tội lỗi của cũng có thể giảm bớt đến mức thấp nhất. dám chậm trễ hơn nữa, Ngô Kiến nhanh nhẹn ra ngoài phòng giam.

      Lão nhân nhìn bóng lưng của , nhàn nhạt thở dài hơi: "Chung quy có tiền đồ lớn."

      Làm tình giấu đầu giấu đuôi, bản thân có chủ kiến. Tính tình của loại người như thế thúc đẩy thành quả sau này của .

      Ánh mắt của lão nhân này sắc bén, dù nhìn người hay nhìn động vật, cũng có thể làm ra đánh giá. cao nhân như vậy chỉ là thầy thuốc thú y? Tịch Tích Chi buồn bực ở trong lòng, hai con mắt trong suốt nhìn thẳng vào lão nhân.

      Lão nhân có cổ lực hấp dẫn đặc biệt, tướng mạo hiền lành nhu hòa, cặp mắt sâu hõm kia luôn có thể làm người ta cảm nhận được ấm áp.

      Phòng giam yên tĩnh, mấy người cũng có đề tài có thể chuyện với nhau. Giống như thời gian trôi qua rất lâu, Tịch Tích Chi nhàm chán ngáp cái, cảm giác trong bụng trống càng ngày càng nghiêm trọng. Người là sắt, cơm là thép, ăn bữa, đói bụng đến hoa mắt. Cuối cùng Tịch Tích Chi có thể cảm nhận đích thực được lời này, cũng biết những người dân nghèo lang thang kia vượt qua từng mùa đông lạnh, mùa hè nóng đó như thế nào?

      Ngay khi nàng nghĩ khép lại mí mắt chuỗi tiếng bước chân trầm ổn có lực từ từ truyền vào lỗ tai mọi người.

      Người còn chưa tới, giọng thái giám lanh lảnh hô trước: "Bệ hạ giá lâm!"

      Tịch Tích Chi cho phép bản thân ôm loại tâm tư nào với An Hoằng Hàn, tóm lại, nàng là người có tội An Hoằng Hàn chính là người ra tay! Nếu phải An Hoằng Hàn hạ lệnh khoét hai mắt của các cung nữ thái giám, nàng cũng cần tự trách, càng cần tự phạt mình.

      Tạm thời muốn gặp lại người nọ, Tịch Tích Chi từ từ xoay thân thể tròn trục qua, đưa cái mông hướng về cửa, hết sức hoan nghênh An Hoằng Hàn đến.

      An Hoằng Hàn vừa mới bước vào phòng giam, vừa vặn nhìn thấy động tác này của con chồn , nhất thời trong lòng nổi giận. vừa nghe Ngô Kiến Phong con chồn chịu ăn cơm, lập tức buông tấu chương trong tay xuống, liền chạy tới ngay. Vậy mà con chồn đưa cái mông quay về phía ? Chẳng lẽ muốn mặt nóng dán mông lạnh?

      "Càng ngày tính khí càng lớn a." An Hoằng Hàn thô lỗ nhắc đến con chồn để nó đối diện với mình.

      Tịch Tích Chi nhắm hai mắt chặt, nhìn An Hoằng Hàn. Bởi nàng biết, nếu mở mắt ra nhìn thấy khuôn mặt lạnh lùng vạn năm thay đổi của đối phương chút thái độ kiêu ngạo này của mình biến mất còn sót lại. Ai kêu Tịch Tích Chi chỉ biết cái thiện sợ hãi điều ác. Chỉ cần gặp phải người mạnh hơn so với bản thân ngay lập tức gió thổi chiều nào là nghiềng về chiều đó. Nếu dùng câu dễ nghe để lại cái này Tịch Tích Chi gọi là ‘ co được dãn được ’.

      Quả cầu trắng run rẩy đôi chút, trước mắt khoảng tối đen. Do Tịch Tích Chi nhìn thấy đối phương nên cũng ràng lắm vẻ mặt đối phương rốt cuộc thuộc loại nào, trong lòng ngừng suy đoán. Ngộ nhỡ An Hoằng Hàn nổi giận đến chút sức lực phản kháng mình cũng có a. Vừa nghĩ tới đám cung nữ thái giám kia, giống tình cảnh với nàng, chút tinh thần gan dạ lại chui ra từ đáy lòng.

      Mãi thấy hành động của đối phương chỉ nghe thấy thanh lạnh lùng vang lên: " Bưng bánh ngọt lên."

      Mấy tên thái giám theo, trong tay mỗi người đều bưng đĩa bánh ngọt. Bọn họ đứng thành hàng ngang ở trước mặt An Hoằng Hàn, hai tay dâng cái đĩa, khom lưng nâng lên.

      An Hoằng Hàn tiện tay cầm khối, bóp thành khối vụn , nâng cằm Tịch Tích Chi lên, cũng để ý Tịch Tích Chi ra sức phản kháng, trực tiếp đút vào trong miệng, "Trẫm phải giam ngươi hai ngày sao, ngươi liền náo loạn nhịn ăn cho trẫm xem a."

      Người nào náo loạn với ngươi? Nàng vì bản thân mắc tội, chuộc tội!

      Miệng vừa mới đóng mở mấy cái, vừa vặn nhai đến khối bánh ngọt thơm giòn kia. Bánh ngọt mang theo chút vị ngọt, vào miệng tan, trong miệng đều là cỗ hương vị ngọt ngào.

      ngày chưa hề ăn đồ ăn, Tịch Tích Chi sớm đói đến nỗi ngực dán vào lưng rồi, thưởng thức đến bánh ngọt có vị ngon như vậy, trong lòng nhịn được nghĩ muốn nhiều hơn. Nhưng chấp niệm của nàng lại kiên định cho nàng biết, nàng thể có lòng tham như vậy. Nàng phải chuộc tội, tội này chuộc, lương tâm cắn rứt!

      Nuốt khối bánh ngọt kia vào trong miệng, Tịch Tích Chi đóng chặt miệng của mình, nghiêng đầu . Mặc ngươi dụ dỗ uy hiếp thế nào nàng cũng há mồm.

      Lão nhân đứng lên từ dưới đất, chỉnh sửa trường sam* chút, "Bệ hạ, ngài làm như vậy cũng được. Con chồn này tự mình suy nghĩ thông, cứng rắn phải chui vào ngõ cụt, ai trong chúng ta cũng có biện pháp. Trừ phi cởi bỏ khúc mắc cho nó, nếu sớm muộn bị chết đói." (*trường sam: áo dài quá đầu gối kiểu Trung Quốc ngày xưa)

      Lão nhân, ngươi làm ta sợ à? Tùy tiện đói mấy bữa người cũng chết đói.

      Chẳng qua hiểu rằng lão nhân vội vã giúp mình, trong lòng Tịch Tích Chi vẫn vô cùng cảm kích ông.

      Lúc này ánh mắt An Hoằng Hàn mới dời đến người lão nhân, Ngô Kiến Phong nhìn lên, giới thiệu: "Bệ hạ, vị này là thầy thuốc thú ý tìm thấy ngày hôm nay."

      An Hoằng Hàn quan sát lão nhân mấy phen, khóe mắt liếc cái, "Nó có thể có khúc mắc gì? Mỗi ngày lo ăn, lo mặc." Nhớ tới giọt nước mắt kia, suy nghĩ An Hoằng Hàn lại dần bay xa.

      Có lẽ, có .

      " Tại sao nó mất hứng, làm sao lão phu biết được? Lão phu cũng chỉ là dân thường, hiểu tâm tư con chồn ." Lão nhân ngược lại rất đúng, chỉ nghe lọt tai, mà cũng cảm thấy ông là người rộng lượng.

      Lão nhân này đơn giản.

      nhàng vuốt ve bộ lông con chồn , An Hoằng Hàn dường như đoán được vì sao con chồn tuyệt thực trong đau khổ. May mắn để tâm nhiều đến nó, sợ con chồn chui vào trong ngõ cụt thoát ra được, chỉ sai người tạm thời bắt giữ cung nữ thái giám.

      "Ngô Kiến Phong, truyền lệnh xuống, thả đám cung nữ thái giám thôi." So sánh với con chồn , tính mạng đám cung nữ thái giám kia đáng giá nhắc đến ở trong mắt An Hoằng Hàn.

      Vì bọn họ, mà mất con chồn , dù suy tính như thế nào đều cảm thấy cực kì đáng.
      ruatapchay90, sesshomarin, minhminhle6 others thích bài này.

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      ☆, Chương 19: bệ hạ, ngươi mạnh khỏe ‘ hiền lành ’!

      Đôi mắt Tịch Tích Chi trợn ngược, vị Đế Vương lạnh nhạt vô tình này vừa mới gì? . . . . . .

      Bàn tay An Hoằng Hàn nắm mạnh lỗ tai nhọn của con chồn , có phần hết cách với nó, "Trẫm nhượng bộ bước, nếu ngươi còn chịu ăn cơm đừng trách trẫm thu hồi lời mới ra."

      Lỗ tai truyền tới từng trận đau , ràng cho Tịch Tích Chi biết . . . . . . Vừa rôi An Hoằng Hàn qua muốn thả đám cung nữ thái giám kia.

      ngờ đạt được dễ dàng như thế, Tịch Tích Chi cười ‘chít chít’ ngừng.

      An Hoằng Hàn buông ra lỗ tai của nó, trong con ngươi thoáng lên bất đắc dĩ. Con chồn này rất dễ dàng thỏa mãn, phải chỉ câu lại cười thành ra bộ dáng như vậy. Nhiệt độ ấm áp của cơ thể con chồn theo bàn tay An Hoằng Hàn truyền trực tiếp vào trái tim của .

      Lại chọn khối bánh ngọt nhìn bề ngoài có vẻ ngon, An Hoằng Hàn bóp nát, đưa tới khóe miệng con chồn , "Mau ăn. Đừng làm cho người ta nước Phong Trạch của trẫm keo kiệt làm đói chết con chồn yếu ớt vô năng."

      Tịch Tích Chi cũng thêm nữa, mới mặc kệ nam nữ thụ thụ bất thân, đầu tiến tới bàn tay An Hoằng Hàn, vùi thân thể vào ăn ngay tại bàn tay .

      Khi con chồn ăn bánh ngọt, đầu lưỡi thỉnh thoảng đụng phải lòng bàn tay An Hoằng Hàn làm nhớ lại tình hình lúc con chồn uống rượu say đêm qua. Cũng biết suy tư cái gì, khóe miệng An Hoằng Hàn dần dần nâng lên chút độ cong dễ nhìn thấy.

      Từ trước đến giờ, bệ hạ thích cười, bình thường cười tiếng đó là có người muốn gặp nạn.

      Ngô Kiến Phong theo phục vụ bên cạnh An Hoằng Hàn mấy tháng, tự nhiên cũng biết chút. Rụt đầu, lui hai bước về phía sau. So với lúc cười, mặt bệ hạ xuất nụ cười mới là đáng sợ nhất.

      rảnh chú ý nét mặt biến hóa của An Hoằng Hàn, tâm tư Tịch Tích Chi đặt toàn bộ ở bánh ngọt. Nhìn thấy khối bánh ngọt lớn hơn, hai cái móng vuốt đồng thời ôm lấy, từ từ gặm.

      Ánh mắt lộ ra vẻ thỏa mãn và hưởng thụ, giống như đồ nó ăn là đồ ăn ngon nhất thiên hạ.

      Tất cả mọi người nhìn vào trong đĩa bánh ngọt, ràng trong hoàng cung thường ăn điểm tâm ngọt sau khi ăn xong vậy tại sao bọn họ toát ra ý nghĩ như vậy?

      Lão giả vuốt râu ria, nụ cười bên mép chưa từng biến mất. Vân chồn đáng , so với những động vật mà gặp, con chồn này làm người khác ưa thích nhất.

      Đợi con chồn ăn no, hơn nữa đánh ‘ợ’ cái, An Hoằng Hàn nhận lấy cái khăn thái giám đưa tới, nhàng lau miệng vụn con chồn , sau đó làm sạch cả móng vuốt nó lần.

      Con chồn nằm chổng vó trong ngực An Hoằng Hàn, mắt hơi hí, cực kì nhàn hạ thoải mái.

      An Hoằng Hàn vuốt cái bụng phình của con chồn , nghe người khác , làm như vậy có thể thúc đẩy động vật tiêu hóa.

      Được hưởng thụ Đế Vương chăm sóc, trái tim bé của Tịch Tích Chi bộc phát ra cỗ tự hào trước nay chưa từng có. Người nào được may mắn lớn như nàng? Đường đường là vua nước chưa kể đến việc tự tay chăm sóc cuộc sống hàng ngày của nàng, nhìn xem bây giờ chút lại còn ‘ hiền lành ’ khẽ vuốt ve, thuận lông cho nàng.

      ‘Chít chít’. . . . . . Giống như khen thưởng, Tịch Tích Chi rống lên hai tiếng với An Hoằng Hàn.

      "Cho ngươi ba phần màu sắc, ngươi liền mở phường nhuộm rồi hả ?" An Hoằng Hàn nhìn bộ dáng kia của con chồn , sức tay lớn hơn.

      Trong thiên hạ, ai sợ ba phần chỉ con chồn chút nào thấy khiếp đảm mà còn dám coi là nô tài sai khiến!

      phải thực tức giận chẳng qua An Hoằng Hàn cố ý đe dọa con chồn cái thôi.

      Nhưng chỉ cần sắc mặt của An Hoằng Hàn trở nên hơi lạnh lùng, tất cả uy nghiêm và khí thế người đều triển lộ ra rồi. Tịch Tích Chi bị dọa sợ ngay lập tức thu hồi bộ dáng hưởng thụ kia, giọng thầm, gần vua như gần cọp sai chút nào a. Công phu biến sắc mặt của đối phương so xiếc ảo thuật trong kịch Xuyên* lợi hại hơn nhiều. (*kịch Xuyên: kịch hát Tứ Xuyên, lưu hành ở tỉnh Tứ Xuyên và số vùng ở Quý Châu, Vân Nam, Trung Quốc)

      "Bệ hạ, con chồn còn phải tiếp tục chịu phạt hay ?" Ngô Kiến Phong cúi đầu hỏi thăm, đầu hạ xuống thấp.

      Đám cung nữ thái giám kia còn phải lo mất mạng, còn muốn nàng tiếp tục lãnh phạt? Đó là thể nào. Có câu , việc liên quan đến mình vắt chân ngồi xem. Chuyện này thoát khỏi cùng nàng liên quan, Tịch Tích Chi mới muốn tiếp tục sống ở phòng giam tối tăm này.

      Móng vuốt chỉ hướng cửa, Tịch Tích Chi kêu lên với An Hoằng Hàn.

      "Ha ha. . . . . ." Lão nhân bị hành động của con chồn chọc cho nhịn được cười : "Nó ra lại nghe hiểu được chúng ta gì."

      Nhìn lão nhân nháy mắt mấy cái, dĩ nhiên nghe hiểu được. Nếu nghe hiểu, làm sao tranh thủ được lợi ích cho bản thân.

      "Miễn. Ngộ nhỡ nó lại nháo thêm lần tuyệt thực với trẫm, trẫm cũng có thời gian nhàn rỗi để hao phí phụng bồi nó." An Hoằng Hàn xong câu này, xoay người, mang theo những tên thái giám rời .

      Phòng giam tối đen nhất thời lại trở nên hết sức yên tĩnh.

      Lão nhân cũng theo An Hoằng Hàn đến điện Bàn Long, dọc theo đường , ông biểu vô cùng thản nhiên, dường như hoàng cung hùng vĩ sừng sững chút nào hấp dẫn chú ý của ông. Cũng chính vì vậy, Tịch Tích Chi càng thêm kiên định cho rằng lão nhân này thể so với người bình thường.

      Nếu ông chỉ là dân thường lần đầu tiên vào hoàng cung nên giống như những người dân hết nhìn đông lại nhìn tây, cảm thán hoàng cung nguy nga lộng lẫy. Đừng hỏi tại sao Tịch Tích Chi lại nghĩ như vậy, bởi vì đấy là kinh nghiệm nàng tự thân trải qua.

      Cho tới bây giờ, nàng nhìn khắp cả cung điện vẫn có loại cảm giác chân thực.

      Đẹp đẹp nhưng tràn đầy nguy hiểm.

      "Trẫm xem y thuật ngươi tệ, sau này liền ở lại làm thái y trong hoàng cung." An Hoằng Hàn ngồi lên ghế lót da hổ, tay ôm con chồn , tay khác gõ vào mặt bàn.

      "Tạ bệ hạ ban ân." Lão nhân quỳ xuống lạy An Hoằng Hàn.

      Vẻ mặt Ngô Kiến Phong có chút phiền não, người nọ là tìm đến , mới vừa rồi còn lão nhân này là lang băm. ngờ chỉ chớp mắt thế nhưng người này lại lấy được ân điển của bệ hạ. Ngô Kiến Phong nhìn ông thuận mắt, mặc dù lão nhân vừa thể hiển tay. Nhưng chỉ được lần thành công chừng do vận khí ông tốt, vẫn chưa lên được cái gì.

      "Ngô Kiến Phong, đợi lát nữa ngươi dẫn Viện Thái Y. Mặc dù ngươi trị bệnh cho động vật, chữa bệnh cho người. Nhưng chỉ cần làm nghề chữa bệnh trong hoàng cung vẫn là thái y, thuộc quản lí trông nom của Viện Thái Y." An Hoằng Hàn khoát khoát tay, ý bảo bọn họ có thể nhanh thôi.

      Sắc trời còn sớm, mặt trời dần dần lặn đằng Tây, ánh mặt trời càng ngày càng ảm đạm. Hành lang các điện đều được đốt đèn cùng ngôi sao trời chiếu sáng.

      Sauk hi cùng An Hoằng Hàn tắm rửa, Tịch Tích Chi lần nữa chui vào ổ của mình. Ổ đổi hình con cá, cái bồn được điêu khắc tự ngọc bích mà thành, cả vật thể màu xanh lá, trong suốt, vừa mới chui vào, Tịch Tích Chi liền cảm nhận được ấm áp.

      Tịch Tích Chi hưng phấn lăn lộn ở bên trong, cái ổ này rất đáng tiền. Nếu có ngày, có thể mang cầm đồ ít nhất cũng trị giá nghìn tám trăm lượng đó.

      Nếu như mọi người biết suy nghĩ trong nội tâm của con chồn , tất cả nhất định nhịn được gầm thét: đó là bảo vật vô giá!

      Minh bồn Lưu Ngọc Phượng, toàn bộ thế gian chỉ có cái như vậy. Trừ hoàng cung nước Phong Trạch cất giữ quốc gia khác lấy ra nổi khối ngọc tinh khiết hoàn mỹ như vậy.

      Mang bồn ngọc quý giá như vậy làm ổ cho con chồn mới gọi phí của trời.

      Chăn bông thêu hình con chồn màu trắng đắp từ dưới đầu Tịch Tích Chi trở xuống. Phần thêu thủ công giống y như đặc biệt là hình con chồn thêu rất sống động, có diện mạo giống đến bảy phần so với Tịch Tích Chi. Tịch Tích Chi thích buông tay, vùi mình vào chăn bông cực kỳ vui vẻ.
      ruatapchay90, sesshomarin, minhminhle5 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :