1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Dưỡng thú thành phi - Cửu Trọng Điện (Truyện VIP LQĐ Full Đã Có eBook)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      ☆, Chương 57:
      Editor: Hoàng Dung


      bộ lông màu trắng thuần, Tịch Tích Chi cuộn rút thành đoàn, khi phát An Hoằng Hàn vững vàng ôm lấy thân thể bé của nó, lòng vẫn còn sợ hãi, thở dài hơi. Bởi vì mới vừa rồi chạy trốn quá nhanh, Tịch Tích Chi vừa dừng lại, ngừng thở. Tứ chi vô lực nằm ở trong ngực An Hoằng Hàn, thiếu chút nữa liền rơi vào móng hồ ly rồi! Cố ý chuyển đầu qua nhìn về phía Bạch Hồ, ánh mắt Tịch Tích Chi dừng lại ở móng vuốt của nó.

      Có chút tự ti nâng móng vuốt của mình lên, xem xét móng vuốt. . . . . . tròn tròn nhuận nhuận, hề bén nhọn. Liếc sang móng vuốt của con hồ ly kia, vô cùng sắc bén. Nếu như mới vừa rồi mình bị nó bắt được, nhất định mất mạng này.

      Tịch Tích Chi vô lực thở dài lần nữa, : Cùng là , sao lại có khác nhau lớn như vậy?

      Tấm lưới phủ về phía Bạch Hồ, giống như có sinh mạng, vào khắc tấm lưới tiếp xúc với thân thể Bạch Hồ, kim quang ra, từ từ bọc thân thể Bạch Hồ lại, trói chặt Bạch Hồ, khiến nó nhúc nhích được.

      Chỉ trong nháy mắt, Bạch Hồ hề có đường phản kháng, lập tức bị Phùng chân nhân thu phục.

      Cái lưới kia giống như lưới đánh cá, khi có cá vào lưới, còn muốn chạy trốn khỏi lưới, vậy rất khó khăn.

      Bạch Hồ khổ sở giãy giụa mấy lần, bởi vì bị tấm lưới cuốn lấy, tứ chi cách nào đứng thẳng được, chỉ có thể lăn lộn ở đất, muốn thoát khỏi trói buộc của tấm lưới.

      Khổ sở rên vài tiếng, phiêu đãng trong sơn động. Bạch Hồ càng giãy dụa, tấm lưới càng xiết chặt. Nhìn tấm lưới phát ra kim quang, Tịch Tích Chi lại cảm thấy hơi khó chịu, móng vuốt bám chặt tay áo bào của An Hoằng Hàn, có vẻ có chút khẩn trương.

      "Ngươi tu tiên, chỉ cần lão đạo ra tay với ngươi, kim võng này tuyệt đối bắt lấyngươi, cần lo lắng quá mức." Phùng chân nhân phát giác biểu khác thường của con chồn , mở miệng an ủi câu. Món pháp bảo này của ông, trong thiên hạ, có hai.

      Bạch Hồ nhìn thấy Phùng chân nhân, trong ánh mắt tràn đầy sợ hãi. Lăn lộn mặt đất muốn chạy , ai ngờ lại lăn tới bên cạnh An Hoằng Hàn. Còn chưa lăn đến dưới chân, Bạch Hồ giống như là đụng vào thứ gì, trong nháy mắt lại bị bắn ngược trở về mấy mét.

      Tịch Tích Chi mở to hai mắt, ràng nhìn thấy mới vừa rồi trước mặt An Hoằng Hàn đột nhiên xuất vệt kim quang, chính là đạo kim quang kia ngăn cản Bạch Hồ, bắn ngược nó trở về.

      Khí thế đế vương quả nhiên bá đạo. . . . . .

      Nhưng tại sao nó và An Hoằng Hàn chung đụng lâu như vậy, đạo kim quang này lại chưa từng xuất qua? Rất nhiều nghi vấn chiếm cứ ở trong đầu Tịch Tích Chi.

      Có lẽ là nhìn ra đứa trẻ mặt ủ mày ê vì cái gì, An Hoằng Hàn nhàng vuốt ve lông của nó, "Đừng quên, ngươi chính là người tu tiên, sao có thể đánh đồng ngươi với bọn họ?"

      Phùng chân nhân cũng đồng ý những lời này, " người ngươi tạm thời có có nhiễm khí, cho nên rất nhiều thứ cũng tạo tác dụng với ngươi."

      Ngụ ý, chính là nếu như khi ngươi nhiễm khí tà, chỉ thể dựa vào gần An Hoằng Hàn, hơn nữa những pháp bảo hàng phục ma khác cũng tạo tác dụng với ngươi.

      Lời này là nhắc nhở với Tịch Tích Chi, bất quá bọn lo lắng cũng là dư thừa. Tịch Tích Chi lòng muốn thành tiên, làm sao nhiễm khí ma? biết sau khi phi thăng, thế giới phía có gống nhau ?

      Tịch Tích Chi tự nhiên hi vọng sau khi phi thăng, chính là cùng thế giới, như vậy nàng có thể tìm được tung tích sư phụ.

      Tịch Tích Chi kéo kéo ống tay áo của , ấp úng muốn biểu đạt ý của mình, vừa mở miệng cũng là chít chít thú ngữ. Tịch Tích Chi cực kỳ muốn biến thành hình người, nhưng ánh mắt di động đến Phùng chân nhân bên kia, lập tức bỏ cái tâm tư đó. Mặc dù nàng quen trần truồng trước mặt An Hoằng Hàn, nhưng còn chưa thể nhắm mắt làm ngơ, để người khác xem.

      Tâm tư của Tịch Tích Chi, sao An Hoằng Hàn biết? Ngón tay nhàng chọc chọc cái trán con chồn , "Phùng chân nhân, ngươi bắt Bạch Hồ kia xong ra ngoài trước , trẫm có chút việc cần với Vân Chồn."

      Phùng chân nhân lại ngu ngốc, vừa nghe những lời này, cũng biết bệ hạ là muốn ông rời . Ông cũng là người biết điều, gật đầu : “Lão đạo tuân chỉ.”

      Bàn tay vung kim võng lên, kim võng dần dần trôi lơ lửng mặt đất, từ từ bay về phía Phùng chân nhân.

      Phùng chân nhân đưa tay liền nắm chặt cái lưới , khiến Bạch Hồ thể động đậy, “Yên phận chút cho lão đạo, nếu lão đạo lập tức phá hủy đạo hạnh của ngươi, đánh ngươi trở về nguyên hình.”

      Hai mắt Tịch Tích Chi nhìn Bạch Hồ.

      Hình như lời PHùng chân nhân có tác dụng với nó. Bạch Hồ bị dọa đến khong dám giãy giụa loạn nữa.

      Tịch Tích Chi nhớ lại tất cả mọi thứ trong sơn động, càng cảm thấy sơn động này nhất định là còn có cửa ra vào khác,nếu tên nửa người nửa đó làm sao có thể thông qua nơi này liền đến được chỗ sâu nhất của sơn động?

      Nóng lòng muốn cho An Hoằng Hàn, Tịch Tích Chi đưa móng vuốt ra, vỗ vỗ mu bàn tay .

      Ánh mắt của An Hoằng Hàn nhanh chóng lạnh lẽo, nhìn Phùng chân nhân lạnh lùng : “Còn mau ? Chẳng lẽ muốn trẫm lặp lại lần nữa.”

      Giọng của An Hoằng Hàn tốt, cho dù ai nghe cũng nhịn được rùng mình. Con Bạch Hồ trong ngực Phùng chân nhân vốn rất sợ, bị khí thế của An Hoằng Hàn chấn động, co rút thành cục, nhin được phát run.

      “Lão đạo ngay, ngay....Bệ hạ cần gì tức giận.” dám chọc giận thiên uy, Phùng chân nhân vừa vừa xoay người ra khỏi sơn động.

      Bởi vì nơi này chính là huyệt động của tinh, Phùng chân nhân dĩ nhiên yên lòng để bệ hạ mình đơn đọc lại bên trong. Đứng chờ ở chỗ nguồn gió trong sơn động tối đen dám tự mình rời .

      “Biến trở về hình người.” An Hoằng hàn phân phó tiếng, đặ con chồn đất. Nhặt lên y phục Tịch Tích Chi cởi ra lúc trước, An Hoằng Hàn vỗ vỗ bụi bậm từng món , sau đó đưa tới trước mặt của Tịch Tích Chi.

      Tịch Tích chi có thời gian ngượng ngùng, trong đầu nàng đều là nhanh chóng muốn cho An Hoằng Hàn tung tích của Từ lão đầu. Chẳng may trễ nải, có lẽ tên nửa đó chuyển Từ lão đầu đến nơi khác, sau này muốn tìm được tung tích Từ lão đàu, vậy càng khó hơn.

      Điều động linh lực thúc đẩy mình biến thân, đạo ánh sáng màu bạc bọc Tịch Tích Chi, sau khi ánh sáng rút , đứa trẻ bảy, tám tuổi xích lõa toàn thân lại xuất . Dấu ấn hình thoi màu đỏ giữa trán Tịch Tích Chi, kiều diễm ướt át, giống như cánh hoa hồng màu đỏ.

      Ánh mắt An Hoằng Hàn dời khỏi dấu ấn đỏ, chậm rãi mở miệng hỏi: “Ngươi vội vã muốn cái gì? Phát tung tích Từ quốc sư?”

      An Hoằng Hàn dùng giọng trật tự uyển chuyển ra, loại khí này khiến người ta cảm giác khẩn trương chút nào.

      Tịch Tích Chi cân nhắc lúc, : “ chỉ vậy, ta còn phát người ở bên trong........., phải là nửa người. rơi vào đạo, phải người, cũng phải . Ít nhất ta cho là.........đạo hạnh của người đó cao hơn Bạch Hồ rất nhiều, hơn nữa Bạch Hồ cũng là nghe lệnh y.”

      sớm đoán được Từ quốc sư mất tích đơn giản, Từ quốc sư ở mất tích trong nội thành Phong Trạch Quốc, ít nhiều gì ảnh hưởng bang giao hai nước. Chỉ là lấy thực lực của Phong Trạch Quốc, vẫn e sợ bất kỳ quốc gia nào, bọn họ là đệ nhất cường quốc trong lục quốc, tuyệt đối có tư cách tự tin. Dù là như thế, An Hoằng Hàn cũng bỏ qua người gây rối phía sau màn. Lần đầu tiên có người dám đến Phong Trạch Quốc giương oai, nếu bắt đưuọc người này, An Hoằng hàn còn mặt mũi nào mà tồn tại?

      “Nửa sao? Xem ra gần đây Phong Trạch Quốc thái bình chút nào, liên tiếp xuất thiên tai**.” Trước hết chính là hồng tai, hôm nay là Từ quốc sư mất tích”. biết nghĩ đến cái gfi, An Hoằng Hàn hiếm khi lộ ra vẻ mặt suy nghĩ sâu xa.

      Vừa nhìn thấy sắc mặt biến thành nặng nề, hô hấp Tịch Tích Chi cũng căng thẳng theo, lòng , đây phải yên tĩnh trước cơn bảo chứ?

      Ánh mắt An Hoằng Hàn đảo qua, nhìn thấy bộ dạng lo lắng đề phòng của đứa bé, khỏi lộ ra nụ cười nhàn nhạt khó có thể nhận ra, “Trẫm cũng gì, ngươi bày ra dáng nặng nề kia cho ai coi? Có trẫm ở bên cạnh ngươi có vô luận là gió hay mưa, đều có trẫm cản trở, cần gì lo lắng?”

      Cho dù để mình gặp chuyện may, An Hoằng Hàn cũng để Tịch Tích Chi chịu bất cứ thương tổn gì. Cái ý nghĩ này đột nhiên toát ra trong đầu, thậm chí có bất kỳ suy tính nào, liền bật thốt ra, An Hoằng Hàn quen sống thân mình, trong mắt , ngoại trừ chính , liền có những người khác. Đây là lần đầu tiên muốn cố gắng bảo vệ người, mặc dù đối phương cũng phải là ‘người’.

      Thấy lúc lâu sau, An Hoằng Hàn vẫn có phản ứng, Tịch Tích Chi có chút nhịn được, kéo kéo áo bào của , ”Mau mau tìm Từ lão đầu, ta thấy khí sắc ông ấy tốt, còn cứu ra, ta sợ xảy ra chuyện.”

      Nhớ lại sắc mặt Từ lão đầu lúc này, Tịch Tích Chi lo lắng trùng trùng. Lúc trước thân thể Từ lão đầu cũng coi như là khỏe manh, nhưng là người lớn tuổi, tinh lực dĩ nhiên bằng lúc còn trẻ. Tịch Tích Chi sợ bộ xương già của Từ lão đầu chịu được giày vò, chẳng may chết thảm rồi.

      ra ngoài trước rồi , nếu người nọ có thể vào chỗ sâu trong sơn động, chỗ này khẳng định chỉ cửa động, đợi lát nữa trẫm phân phó ngự lâm quân tìm kiếm.” Chỉnh sửa vạt áo cho Tịch Tích Chi, An Hoằng Hàn dắt tay đứa trẻ, ra ngoài.

      Vuốt bàn tay bé mềm mại của Tịch Tích Chi, cực kỳ thoải mái. An Hoằng Hàn ngừng ve, chưa bao giờ cảm thấy ngán.

      Quả nhiên ngoài phán đoán của An Hoằng Hàn, mặc dù Phùng chân nhân lui ra ngoài, cũng quá xa. An Hoằng Hàn và Tịch Tích Chi vừa chui ra chỗ nguồn gió, nhìn thấy Phùng chân nhân ôm cục tròn màu trắng bị tấm lưới che phủ chặt,đứng ở khúc quanh.

      An Hoằng Hàn lạnh lùng nhìn ông ta cái, chỉ : “Từ quốc sư bị kẻ nửa bắt, giấu ở chỗ sâu trong huyệt động. Nơi này khẳng định chỉ cửa vào, chúng ta phân phó người nhanh chóng tìm.”

      Nửa ? Phùng chân nhân nghe thế từ như thế, khỏi hơ lộ ra kinh ngạc.

      chỉ là tinh, cũng có rất nhiều người, vì trường sinh bất lão, lấy được bản lãnh phi thiên nhập địa mà tiếc bất cứ giá nào, rơi vào đạo. Từ nửa này, Phùng chân nhân nghe qua ít, trước kia cũng từng trừng trị qua mấy kẻ nửa người nửa . Bnj họ đa số chính là người tâm thuật bất chánh, đến trước khi chết, cũng cực ít hiểu được hối cải.

      Khẽ thở dài hơi, Phùng chân nhân hình như có mấy phần phiền muộn, “Nơi này khí ngất trời, chẳng lẽ cũng có liên quan với tên nửa này?”

      Tịch Tích Chi lập tức toàn bộ chuyện mình biết cho ông ta, “ người nửa mang theo khí, càng mãnh liệt hơn Bạch Hồ, hơn nữa đạo hạnh rất cao.”

      Ít nhất đây là ấn tượng đầu tiên người nọ cho Tịch Tích Chi, mặc thân cẩm bào màu đen, còn có giọng trầm, luôn khiến nàng cảm thấy thoải mái.
      Phương Lăngwindlove_9693 thích bài này.

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      ☆, Chương 58:
      Editor: Hoàng Dung


      Xuất nam tử thần bí như vậy, cũng phải chuyện tốt. . Nếu người kia dám đối nghịch với An Hoằng Hàn, ít nhất phải có hậu thuẫn cường đại, nếu làm sao chút nào e ngại quyền thế và địa vị của An Hoằng Hàn? Suy đoán có khả năng nhất, có hai loại. Loại thứ nhất, tên nửa kia chính là người của những quốc gia khác, vì khơi mào bất hòa giữa Phong Trạch quốc và Luật Vân quốc, cố ý bắt Từ quốc sư, khiến cho quan hệ hai nước trở nên bế tắc. Loại thứ hai, tên nửa kia chính là người của Phong Trạch quốc, hơn nữa còn hận An Hoằng Hàn thấu xương, đa số là người trong triều đình.

      "Bốn phía vực Đoạn Tràng đều là núi, muốn tra ra được cũng dễ dàng, huống chi ai có thể bảo đảm trong khoảng thời gian này, nửa dời Từ quốc sư lần nữa?" Nghe xong lời của Tịch Tích Chi, Phùng chân nhân mở miệng lần nữa .

      Hai hàng lông mày của An Hoằng Hàn nhất thời nhíu lại, sắc mặt trầm, ngược lại nhìn về phía Bạch Hồ vừa bị bắt ở trong ngực Phùng chân nhân, "Nó chắc chắn biết, đừng quên nơi này chính là nơi ở của con hồ ly này, chắc hẳn nó hiểu nơi này nhất."

      An Hoằng Hàn lời thức tỉnh người trong mộng, Tịch Tích Chi lập tức nâng khuôn mặt nhắn lên, "Nó có thể mở miệng chuyện, mới vừa rồi trong động, ta nghe nó chuyện với nửa ."

      Những lời này vừa ra, chỉ An Hoằng Hàn và Phùng chân nhân đều khiếp sợ, ngay cả con Bạch Hồ kia cũng trừng lớn mắt.

      Mới vừa rồi ở chỗ sâu trong huyệt động, trừ nàng và chủ thượng, chỉ còn dư lại con chồn. Như vậy bé này chẳng phải là. . . . . . ?

      Càng nghĩ càng thấy phải chuyện nghiêng về suy đoán của mình. Ánh mắt của Bạch Hồ tràn đầy rung động, sợi tóc ngân bạch, còn có tròng mắt màu xanh thẩm kia, cùng với dấu ấn màu đỏ giữa trán, mỗi chỗ đều giống con Vân Chồn kia như đúc.

      " chuyện?" Phùng chân nhân đưa tay nâng Bạch Hồ lên, cũng là lần đầu tiên nghe được loại chuyện như vậy. Phàm là tinh, chỉ cần lúc là hình thú, đều thể tiếng người, đây chính là chuyện mọi người đều biết. Đột nhiên có ví dụ khác thường như vậy, sao Phùng chân nhân có thể coi trọng?

      Tầm mắt An Hoằng Hàn cũng tập trung người Bạch Hồ, hình như cũng ôm mấy phần hứng thú với con chồn này.

      "." Chỉ chữ, làm cho người ta sản sinh được bất kỳ cảm xúc phản kháng nào.

      Thân thể Bạch Hồ run lên, cực kỳ sợ hãi khí thế phát ra người An Hoằng Hàn. Nó rúc đầu, sợ hãi cúi đầu dám đánh giá An Hoằng Hàn.

      Cách hồi lâu, Bạch Hồ vẫn có mở miệng, tính nhẫn nại của An Hoằng Hàn rốt cuộc mất hết, " mở miệng. . . . . . ?" Lạnh lùng kéo dài giọng , khí thế mãnh liệt uy áp tỏa ra, An Hoằng Hàn lên phía trước hai bước, giơ tay lên liền rút bảo kiếm từ trong vỏ ra, gương mặt tuấn, nhìn ra chút cảm xúc nào, tất cả biểu đều vô cùng lãnh huyết, kiếm chống đỡ ở cổ Bạch Hồ, " sao? Như vậy trẫm lập tức lột da của ngươi."

      Cùng lời , trước kia An Hoằng Hàn cũng từng với Tịch Tích Chi. Nhưng giữa hai người, có bất đồng lớn.

      Tịch Tích Chi cảm giác được cỗ sát ý mãnh liệt, cổ sát ý này cùng quấn lấy với sát khí người An Hoằng Hàn. nghi ngờ chút nào, nếu Bạch Hồ mở miệng chuyện, như vậy thanh kiếm này chắc chắn lấy tánh mạng nó.

      Thân thể Bạch Hồ run rẩy càng thêm lợi hại, đôi mắt màu trắng dựng đứng nhìn về phía An Hoằng Hàn. Con ngươi lóng lánh tràn đầy ánh sáng thanh u nhàn nhạt, Tịch Tích Chi cũng chú ý từng cử động của Bạch Hồ, nhìn tròng mắt tràn đầy mị hoặc của Bạch Hồ, chỉ cảm thấy tâm thần nhộn nhạo, liền muốn xông tới bảo vệ nó. Loại tâm tình này tới cực kỳ đột ngột, thời gian nàng chưa kịp suy tư, liền khiến cho nàng bước ra bước .

      Cũng may Tịch Tích Chi còn tồn tại lý trí, chỉ trong nháy mắt, hồi hồn trong ánh mắt của Bạch Hồ. Con Bạch Hồ này sử dụng Hồ Mị thuật với An Hoằng Hàn!

      Hồ ly am hiểu nhất chính là mê hoặc lòng người, mà con Bạch Hồ này thành tinh, dĩ nhiên cũng ngoại lệ. Ánh mắt kia điềm đạm đáng , tràn đầy vô tội, làm cho người ta nhịn được ra tay giúp đỡ, trợ giúp nàng.

      Tịch Tích Chi lo lắng nhìn về phía An Hoằng Hàn, sợ Hồ Mị thuật có tác dụng với . Vậy mà An Hoằng Hàn vẫn duy trì nét mặt than vừa rồi, vẫn có thay đổi, ngay cả lông mày cũng lay động cái.

      Tịch Tích Chi buồn bực quay đầu, lại nhìn Phùng chân nhân chút. Phùng chân nhân trấn định đứng ở bên, hình như mới vừa rồi, tất cả chỉ là ảo giác của nàng.

      Ánh mắt An Hoằng Hàn nhìn Tịch Tích Chi, chậm rãi mở miệng liền : “Chỉ chút đạo hạnh này của ngươi, sao đủ để mê hoặc trẫm?”

      Nêu so định lực An Hoằng hàn tuyệt đối là người nổi bật nhất. nhìn giàu nghèo, sanh lý tử biệt của thế gian, còn có cái gì đủ mê hoặc ?

      Tịch Tích Chi vừa nghĩ, hình như đúng là như vậy. Ít nhất nàng chưa từng nhìn thấy An Hoằng Hàn tỏ vẻ mưu cầu danh lợi đối với vật gì, là nam nhân khó đoán.

      “Nơi này cũng chỉ có ngươi mới có thể trúng Hồ Mị thuật của nghiệt kia.” Phùng chân nhân bất đắc dĩ lắc đầu, bộ dáng kia tựa như nới đạo hành ngươi đủ, còn phải chăm chỉ tu luyện.

      Tịch Tích Chi cũng biết lúc này, nàng vô cùng yếu ớt. Nhưng nàng có thể có biện pháp gì? Nàng trọng sinh đến dị thế, chỉ mới mấy tháng, coi như căn cơ rất tốt, cũng thể lợi hai đến đâu.

      Vì bị An Hoằng Hòa và Phùng chân nhân khi dễ, con chồn nào đó ở trong lòng định ra cho mình kế hoạch tu luyện, cần phải nâng tu vi lên, thể dựa vào cây to An Hoằng Hàn này sống qua ngày nữa.

      Bảo kiếm trong tay An Hoằng Hàn, tiến vài phần vào cổ Bạch Hổ, bộ lông trắng nơi cổ Bạch Hổ bị từng giọt máu tươi nhuộm đỏ, đau đến Bạch Hồ nhe răng gào thét tiếng.

      Đều là động vật, Tịch Tích Chi dĩ nhiên muốn nhìn thấy cảnh tượng này. Nhưng vừa nghĩ tới thân phận của đối phương và an nguy của Từ lão đầu, Tịch Tích Chi dĩ nhiên biết mình nên làm cái gì, nên làm cái gì, đứng lẳng lặng ở bên, dám có động tác.

      Bạch Hồ bị dọa đến tròng mắt phát ra chút lệ quan, ở dưới uy hiếp của An Hoằng Hàn, cuối cùng run rẩy mở miệng, “Sơn động bên kia có cơ quan.”

      Giọng cũng nịu mang theo tiếng khóc nức nở, khiến Tịch Tích Chi khỏi nổi lên thân nổi da gà. hổ là hồ ly tinh, ngôn hành cử chỉ cũng tràn đầy cỗ mị hoặc. Tịch Tích Chi dò xét cẩn thẩn con Bạch Hồ này hồi, trong lòng thầm nghĩ, hoàn hảo nó còn chưa có hóa thân thành người hình, nếu ái có thể ngăn cản mị lực của nó?

      “Phùng chân nhân, vì sao nó có thể có lấy hình thú tiếng người?” Đây là nghi vấn luôn quay xung quanh đầu Tịch Tích Chi.

      Trước kia nàng thử qua rất nhiều biện pháp chuyện, cuối cùng đều thất bại.

      Phùng chân nhân cũng hiểu, “Có lẽ có cơ hội gì đó thôi.......”Ánh mắt thâm thúy nhìn Bạch Hồ chỉ có thể đàng hoàng , “Đúng....Hóa Quả.”

      Hóa Quả, làm cho bọn họ rơi vào đạo sai. Nhưng đồng thời, cũng tồn tại tác dụng khác, đó chính là khiến cho lực bọn chúng tăng lên rất nhiều. Coi như có biến hình, cũng có thể mở miệng chuyện trước.

      Bạch Hồ chính là dựa vào mối ngày ăn Hóa Quả , tu vi mới có thể tăng trưởng nhanh như vậy.

      Bạch Hồ ràng tất cả đầu đuôi góc nhọn mọi chuyện.

      ra là như vậy......

      Chỉ là chuyện trước tiên phải , nuốt chửng Hóa Quả, chuyện như vạy Tịch Tích Chi tuyệt đối làm được. Bởi vì con đường nàng phải , nhất định là phi thăng, bởi vì mà mất lớn, tuyệt có lời.

      “Chỉ đường.”

      Nghe Bạch Hồ xong tác dụng của Hoa Quả, An Hoằng Hàn lạnh lùng tiếng.

      Hai chữ ‘chỉ đường’, ý nghĩa bọn họ buông tấm lưới quấn quan Bạch Hồ ra, như vậy Bạch Hồ cũng thể có cơ hội chạy trốn. thể , thời điểm nào đó, An Hoằng Hàn đành bàn tính phải là vô cùng tuyệt diệu.

      Tịch Tích Chi thầm bội phục, hổ là nhất quốc chi chủ.

      Phùng chân nhân ôm Bạch Hồ ở phía trước, dựa vào chỉ dẫn của Bạch Hồ, đường ra ngoài. Tịch Tích Chi và An Dương hàn cùng nhau ở phía sau, duy trì khoảng cách nhất định với Phùng chân nhân.

      Ba người mới vừa ra sơn động, ánh mắt Ngự Lâm quân lập tức nhìn sang bọn họ. Khi nhìn thấy con hồ ly bị quấn chặt trong ngực Phùng chân nhân, nhất thời lộ ra vẻ mặt hưng phấn. Quả nhiên bệ hạ mời tới cao nhân giống bình thường, lúc này vừa mới ra tay, tinh liền hàng phục.

      Nhìn vẻ mặt vui mừng của mọi người, An Hoằng Hàn lạnh lùng mở miệng, “Đừng vui mừng quá sớm, nơi này chỉ có con tinh là Bạch Hồ.”

      “Ý bệ hạ là gì?” Ngự lâm quân dẫn đường cho bọn họ lúc trước, lại lần đứng ra hỏi.

      An Hoằng Hàn cũng phải người có hỏi tất đáp, huống chi đối với quyền uy của mình, có dục vọng khống chế cực kỳ mãnh liệt, ghét nhất có người dám làm ra hành động theo lời của .

      “Toàn thể ngự lâm quân nghe lệnh.”

      An Hoằng Hàn vừa dứt lời, từng hàng ngự lâm quân đứng chỉnh tề ở trước mặt của , mỗi người nghiêm chỉnh chờ đời.

      “Bao vây đáy vực vực Đoạn Tràng lại, có bất kỳ gió thổi cỏ lay, lập tức bẩm báo. “Vì phòng ngừa nửa chạy trốn, phải làm chút đề phòng.

      “Chúng ta mau mau tìm Từ lão đầu.” Tịch Tích Chi kéo kéo tay áo bào của An Hoằng hàn, ý bảo nhanh chút. Mới vừa rồi ở trong sơn động làm trễ nãi ít thời gian, nếu còn chậm trễ, hậu quả khó mà lường được.

      “Tất cả đều lên tinh thần, coi chừng tốt, nếu xảy ra điều gì ngoài ý muốn, trẫm hỏi tội các ngươi.” An Hoằng Hàn phất áo bào cái, xoay người mang theo Tịch Tích Chi liền rời .

      Dưới chỉ dẫn của Bạch Hồ, đám người An Hoằng hàn tới phía khác của sơn động. Nơi này cỏ cây tươi tốt, tương đối bí mật. Nếu phải quan sát cẩn thận, rất khó phát ra cửa động cao hơn nửa mét đó. Chung quanh có nhiều cỏ dại cản trở, sơn động chỉ lộ ra chút.

      “Chính là chỗ này. Mỗi lần ta đều tiến vào bằng cửa trước sơn động, mà chủ thượng là đường này.” Từ trước đến giờ nàng và chủ thượng đều là tách ra , sợ dẫn tới chú ý của người khác, gặp phải phiền toái cần thiết.

      “Trước vào xem chút.” An Hoằng Hàn phất mở cỏ dại xung quanh, trước làm gương.

      Phùng chân nhân rất muốn giành phía trước, nhưng bệ hạ vào rồi, ông cũng dám làm trái ý của .

      Ánh sáng trong sơn động này tương đối sáng ngời, đường cũng cso quanh có như vừa rồi. Phùng chân nhân tay ôm Bạch Hồ, tay cầm kính chiếu , chiếu sáng con đường phía trước.

      Lòng Tịch Tích Chi tràn đầy lo lắng cho an nguy của Từ lão đầu, bước chân vội vã theo An Hoằng Hàn.

      Nhưng rất nhanh, bọn họ phát trước mặt có đường, chỉ phát khắp nơi đều là tro bụi che kín vách núi.

      “Cơ quan ở đâu?” An Hoằng Hàn lạnh lùng đặt câu hỏi.
      windlove_9693 thích bài này.

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      ☆, Chương 59:
      Editor: Hoàng Dung


      Trong ba người bọn họ, Bạch Hồ sợ nhất chính là An Hoằng Hàn lạnh lùng. khi nhìn thấy nghiêm mặt lên, nó lại bị hù đến toàn thân phát run.

      Tứ chi bị tấm lưới quấn quanh gắt gao, Bạch Hồ đến nâng móng vuốt cũng được, chỉ có thể tiếp tục mở miệng : "Bên phải vách núi có chỗ nhô ra, dùng sức ấn xuống là có thể mở cơ quan ra."

      Bạch Hồ cầu nguyện ở trong lòng, hi vọng chủ thượng mau mau rời , nếu chủ thượng trách tội nàng cơ quan cho loài người, tánh mạng của nàng liền khó giữ rồi. Nàng theo bên cạnh chủ thượng làm việc nhiều năm, dĩ nhiên biết được bụng dạ nham hiểm. Cũng phải nàng chưa từng nghĩ qua việc thoát khỏi ma chưởng của chủ thượng, nhưng. . . . . . dễ hơn làm?

      Phùng chân nhân sợ Bạch Hồ xảo trá, nhanh tiến bước tới trước vách núi, vươn tay sờ soạng, lâu sau, liền sờ tới chỗ nhô ra như lời Bạch Hồ . Chậm rãi dùng sức, Phùng chân nhân từ từ đẩy mạnh chỗ hơi nhô ra.

      Tiếng rắc rắc vang lên trong sơn động.

      Ba người Tịch Tích Chi nhanh chóng lui về phía sau hai bước, chỉ thấy nơi vách núi trước mặt kia từ từ nhấc lên , cho đến khi lộ ra cửa người trưởng thành có thể qua.

      "Tiến vào từ nơi này có thể tới chỗ sâu trong huyệt động." Giọng Bạch Hồ yếu ớt gần như khiến người ta nghe được.

      Tịch Tích Chi quay đầu nhìn hai mắt Bạch Hồ, vô luận là vẻ mặt hay động tác, nàng đều có thể cảm thấy Bạch Hồ xuất phát từ sợ hãi sâu trong nội tâm. Xem ra chủ thượng sau lưng nàng ta cũng phải là nhân vật đơn giản gì. Bởi vì chưa từng nhìn thấy đối phương ra tay, cho nên trong lòng Tịch Tích Chi cũng , rốt cuộc là đạo thuật của Phùng chân nhân tốt, hay nửa kia lợi hại hơn

      An Hoằng Hàn nhấc bước chân liền bước vào bên trong. Từng đợt ánh sáng xanh u trong huyệt động, mang theo chút trầm kinh khủng. Chỉ là khí như vậy đủ khiến ba người khiếp đảm.

      Lúc Tịch Tích Chi vừa bước vào, e sợ dẫn tới chú ý của nửa , dám làm ra cử động quá lớn, cho nên đối với hoàn cảnh bên trong động, cũng có xem xét quá mức cẩn thận. Hội này vừa tiến đến, Tịch Tích Chi lập tức chuyển động đầu , quét nhìn hoàn cảnh.

      "Mới vừa rồi ta đúng là nhìn thấy Từ lão đầu ở nơi đó." Tịch Tích Chi duỗi ngón tay ra, chỉ về góc bên cạnh. Ai ngờ đầu vừa mới chuyển qua, liền trừng lớn mắt.

      Vốn Từ lão đầu bị trói ghế, sớm còn thấy bóng dáng, thay vào đó chính là bóng đen. Trong góc u ám, bóng người ngồi dựa lưng vào ghế, vắt chân, hình như đưa mắt nhìn bọn họ.

      Trong lòng Tịch Tích Chi lộp bộp tiếng, khỏi kéo kéo vạt áo An Hoằng Hàn.

      An Hoằng Hàn theo phương hướng Tịch Tích Chi chỉ, chậm rãi nhìn sang, cau mày, sau đó lại khôi phục vẻ mặt bình thường. Cái sơn động này cũng lớn, nhìn chút liền có thể thu hết toàn cảnh vào trong đáy mắt. Từ quốc sư. . . . . . có ở nơi này, sớm biến mất thấy nữa.

      Xem ra trước khi bọn chạy tới, nửa dời Từ quốc sư rồi. Chỉ là nếu dời ? Tại sao chính lại ở lại? Hay là , nửa này quá mức tự tin, cho rằng đạo hạnh của mình lợi hại hơn Phùng chân nhân?

      Tịch Tích Chi và Phùng chân nhân chia ra đứng ở hai bên trái phải của An Hoằng Hàn, Tịch Tích Chi nhìn thấy ‘người’ đó lần nữa, vẫn có thể cảm nhận được cảm giác trầm. Đặc biệt là bây giờ, cả người núp ở trong bóng tối, làm cho người ta nhìn thấy toàn bộ người .

      "Chủ. . . . . . chủ thượng." Bạch Hồ run rẩy thân thể, giọng đứt quãng. Cuộn rút thành đoàn, trong đôi mắt Bạch Hồ tràn đầy sợ hãi.

      "Câm miệng! Đồ vô dụng! Chỉ bắt con chồn, ngược lại rơi vào trong tay của kẻ địch, phế vật!" Giọng nam cực kỳ hàn. . . . . .

      Loại cảm giác hàn này giống với An Hoằng Hàn. Trong giọng người này, hình như mang theo cỗ tà khí, có thể làm cho người cảm thấy hơi thở của bóng tối.

      Bạch Hồ run rẩy càng thêm lợi hại, trong ánh mắt nhiễm tầng nước mắt.

      Trầm mặc, trừ trầm mặc, vẫn là trầm mặc.

      Đầu của nam tử mặc cẩm bào màu đen hơi di chuyển, quay đầu nhìn về phía An Hoằng Hàn.

      Cười châm biếm hai tiếng, tiếng khàn khàn trầm thấp vang lên, "Bệ hạ Phong Trạch quốc. . . . . . Nghe đồn bằng gặp mặt, ngài quả có bản lãnh, lại có thể tìm tới đây. Chỉ là nếu ngươi tìm được nơi này, như vậy bổn tôn ngược lại xem thường ngươi, dù sao làm đối thủ, thế lực phải ngang nhau. Nếu lúc đấu với nhau, sao có thể có thú vị?”

      Tiếng cười của nam từ phiêu dâng cả sơn động, tạo thành từng đợt tiếng vang.

      Tịch Tích Chi khỏi rùng mình cái, đây là lần đầu tiên trừ An Hoằng Hàn, cảm nhận được cảm giác giá rét từ người khác.

      An Hoằng Hàn lên ngôi nhiều năm, thân khí thế phải người bình thường có thể so sánh. có bất kỳ động tác gì, thậm chí ngay cả vẻ mặt cũng có chút thay đổi, chỉ là lạnh lùng nâng khóe môi lên, tạo thành độ cong, giống như tràn đầy giễu cợt, ánh mắt nhìn đối phương cực kỳ khinh thường.

      sao?” Mở miệng hỏi ngược lại, An Hoằng Hàn lạnh lùng : “Những lời này chỉ có mình ngươi với trẫm.........Nhưng có thể sống đến hôm nay, đến người cũng có.”

      Muốn thắng được ? Vậy phải xem có bản lĩnh hay .

      An Hoằng Hàn chính là trải qua sóng to gió lớn, mới bò đến địa vị hôm nya. Chỉ vài ba lời liền muốn hù dọa ? Đó là chuyện thể nào.

      “Chúng ta có thể thử xem.” Nam tử hề e ngại, cười lạnh tiếng, tiếp theo : “Chúng ta đánh cuộc ?”

      Tịch Tích Chi nghi ngờ theo dõi , đánh cuộc? Đánh cuộc gì?

      .” An Hoằng Hàn càng sợ hãi người nào, nếu đối phương ra, liền có khả năng lùi bước, nếu sao xứng với thân phận vua nước của ?

      Phùng chân nhân là người cực kỳ cẩn thận, nghe được bệ hạ nhanh đồng ý cầu của đối phương nhanh như vậy, cảm thấy quá mức qua loa.

      “Bệ hạ! Chúng ta có thể nào đánh cuộc với nghiệt? Mất thân phận của chúng ta.” Phùng chân nhân lo lắng dậm chân bước, đồng ý hành động này của bệ hạ.

      Tịch Tích chi cũng sợ có bẫy, thầm ngắt lòng bàn tay của An Hoằng Hàn, giống như là trách cứ đồng ý quá nhanh. Mà An Hoằng Hàn có bất kỳ cử động nào, hình như tất cả chuyện này đáng già quá mức coi trọng.

      “Bốp bốp bốp” tiếng vỗ tay vang lên, nam tử mặc cẩm bào màu đen chậm rãi đứng lên, “Bệ hạ hổ là bệ hạ, tự tin như thế. Nếu đánh cuộc, như vậy nhất định phải công bằng, nếu đối với ngươi, đối với bản tôn, đều là loại khinh nhờn.”

      Vừa nhìn đối phương, Tịch Tích Chi liền hiểu người này khẳng định cũng sống an nhàn sung sướng, là người đứng ở quyền thế tột cùng. Bởi vì chỉ có thứ người như thế, mới có thể chuyện như vậy.

      “Ít lời vô ích.” An Hoằng Hàn nheo mắt lạnh lại, hình như muốn lãng phí thời gian.

      Đối phương chẳng những nổi giận, mà ngược lại, cười ha hả: “ sao? Chỉ là trước khi đánh cuộc, chúng ta có nên định tiền đánh cuộc hay ? có tiền đánh cuộc, làm sao tìm được niềm vui thú? Ngài phải ? Bệ hạ Phong Trạch quốc.”

      Đối phương chẳng những tức giận, ý khiêu khích trong lời còn rất ràng.

      Tịch Tích Chi rất thích có người lấy tư thái này chuyện với An Hoằng Hàn. Trải qua mấy tháng chung đụng, lòng của Tịch Tích Chi sớm ở bên phía An Hoằng hàn. Kẻ địch của , dĩ nhiên cũng là kẻ địch của mình.

      “Ngươi muốn đánh cuộc gì?” Lời vẫn mặn lạt, thái độ An Hoằng Hàn làm cho người nhìn thấu.

      Trước đó, mỗi lần Tịch Tích Chi đều lập lờ nước đôi. Lại thấy kiên quyết đồng ý đánh cuộc với , cũng phản đối.

      Trong lòng Tịch Tích Chi thầm giơ ngón tay cái lên, hổ là lão giang hồ triều đình, đối với người ,đối với chuyện, đều cân nhắc cực tốt.

      Nam tử mặc cẩm bào màu đen tự nhiên hiểu chỗ tính toán của An Hoằng Hàn, “Như thế nào? Chúng ta đánh cuộc tung tích cảu Từ quốc sư? Trong vòng tháng nay, bổn tôn đảm bao an toàn của Từ quốc sư, nhưng nếu ngươi tìm được, như vậy bổn tôn liền đưa Từ quốc sư hoàn hảo vô khuyết trở về. Nhưng nếu tìm được....” Ánh mắt của dời đến người Bạch Hồ, lại nhìn thoáng qua Vân Chồn, cố ý cười : “Liền đưa con Vân Chồn kia cho bổn tôn....... con sủng vật có thể đổi lấy quốc sư, đây là mua bán rất có lời?”

      Đổi thành người khác, nhất định chút do dự ném con sủng vật ra. Bởi vì quốc sư đối với nước là quan trọng bực nào? Mà con sủng vật , dù quan trọng hơn nữa, nhưng mà cũng chỉ là đồ chơi thôi.

      Ai ngờ sắc mặt An Hoằng Hàn đại biến, trong đôi mắt lộ ra ý lạnh, “Xem ra lần đánh cuộc này, chúng ta thể tiếp tục.”

      Thứ khác, An Hoằng Hàn có thể cười trừ, duy chỉ có chuyện liên quan đến Tịch Tích chi là được.

      thể dễ dàng tha thứ có người đánh chủ ý lên Tịch Tích chi.

      ra bệ hạ máu lạnh vô tình, cũng có chuyện dám làm sao? Dân gian đồn đại bệ hạ giết người chớp mắt, chưa bao giờ sinh ra lòng thương hại với bất kỳ người nao, nhưng đối với con chồn này...... Bổn tôn mới vừa biết bệ hạ cũng là người có tình cảm.” Nam tử mặc cẩm bào màu đen há mồm chính là giễu cợt, giống như là nhạo báng An Hoằng hàn.

      Tính tình An Hoằng hàn, ai biết?

      Chợt nhìn thấy coi trọng con sủng vật như thế, dĩ nhiên đều nhịn được kinh thán.

      “Ha ha.....Coi như bệ hạ đồng ý! Bổn tôn cũng quyết định.” Nam tử cười lạnh hai tiếng, mắt điếc tai ngơ với cự tuyệt của An Hoằng Hàn, “Bổn tôn liền giữ lại mạng của Từ quốc sư, bệ hạ, ngài nên nhanh lên. Về phần con chồn kia......Nếu bệ hạ thua, bổn tôn chắc chắn mang nó .”

      Nam tử tràn đầy tự tin, lấy năng lực của , muốn trộm vật từ hoàng cung Phong trạch quốc, cũng quá khó khăn. Chỉ là đổi thành trộm Vân Chồn, vậy tính khiêu chiến lớn hơn.

      Vẻ mặt Tịch Tích Chi tràn đầy nghi ngờ, lòng , nó khi nào trở nên đắt giá như vậy rồi hả? Người này lại muốn cướp nó từ bên cạnh An Hoằng Hàn.

      Nhưng Tịch Tích Chi nhìn thân màu đen của đối phương, liền hoàn toàn tức giận. Nếu là mỹ nam, có lẽ Tịch Tích Chi còn có thể suy nghĩ chủ động theo . Nhưng mà cách ăn mặc của người này, tỏ phải người tốt. theo chủ nhân như vậy, nghi ngờ chờ nó chính là những ngày tháng khổ sở!

      Hơn nữa đối phương là kẻ địch của An Hoằng hàn, chẳng may ngược đãi nó, phát tiết hận ý với An Hoằng Hàn lên người nó, chẳng phải bản thân vô tội sao?

      Càng nghĩ càng thấy đáng tin, Tịch Tích Chi cho là.......Nàng vẫn là thành bám cây to An Hoằng Hàn này tốt hơn, ít nhất An HOằng Hàn chăm sóc cẩn thận, ăn mặc, , ở của nàng. Thỉnh thoảng còn có thể phát chút phúc lợi cho sủng vật, cho ăn con Phượng Kim Lân Ngư.

      “Phùng chân nhân, thay trẫm bắt lấy !” An Hoằng Hàn thích nhảm, thích dùng hành động thực tế, ra lệnh tiếng, Phùng chân nhân lập tức vứt Bạch hồ xuống, rút kiếm gỗ đào ra, đâm về phía nửa .

      Bàn tay của An Hoằng Hàn khoác lên vai Tịch Tích Chi dùng động tác tuyên thệ quyền sở hữu, “Đồ của trẫm, cho phép người khác dòm ngó. Những kẻ dám dòm ngó đều phải trả giá lớn, hiểu ?”
      windlove_9693 thích bài này.

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      ☆, Chương 60:
      Editor: Hoàng Dung


      "Đây cũng là câu bổn tôn thường . . . . . . Bệ hạ, chúng ta chờ xem." Trong nháy mắt kiếm gỗ đào của Phùng chân nhân tiến tới trước mắt, mà nam tử áo đen có bất kỳ động tác nào, giống như sớm biết kiếm kia của Phùng chân nhân hoàn toàn tạo thành uy hiếp với .

      Bạch Hồ đất thừa cơ hội này, lập tức lăn đến bên cạnh. Chỗ cuối cùng của vách núi này là cái lỗ , chui vào, nhanh chóng trốn .

      Tịch Tích Chi vừa định đuổi theo, lại bị An Hoằng Hàn kéo tay. Từng có lần đầu tiên, An Hoằng Hàn làm sao cho phép loại chuyện như vậy xảy ra lần nữa? Huống chi vẫn biết trong hang kia có nguy hiểm gì hay . An Hoằng Hàn thích Tịch Tích Chi mạo hiểm, nàng chỉ cần ngoan ngoãn đợi bên cạnh mình, tận lực bảo hộ nàng an toàn, về phần những thứ khác, toàn bộ do ngăn cản là được.

      " nghiệt, nhìn lão đạo làm sao thu thập ngươi." Năm ngón tay kết ấn, Phùng chân nhân vẽ ra đạo phù vô hình ở giữa hư , nhanh chóng giơ kiếm đánh tới bóng đen trong góc u.

      Bóng dáng của nửa chẳng những có bất kỳ cử động nào, ngược lại cười ba tiếng ha ha ha, "An Hoằng Hàn. . . . . . Nhớ đánh cuộc của chúng ta! Bổn tôn mong đợi kết quả tháng sau."

      Kiếm gỗ đào ở vẽ ra đạo tàn ảnh, lộ ra ánh huỳnh quang màu trắng nhạt. Kiếm quang chạm đến bóng dáng nửa xuất màn khiến mọi người trợn mắt hốc mồm. Chỉ thấy nơi kiếm quang quét qua, bóng dáng của nam tử mặc cẩm bảo màu đen biến ảo thành điểm sáng rồi tiên tán .

      Trong nháy mắt, mày kiếm An Hoằng Hàn liền nhíu lại.

      Tịch Tích Chi cũng sửng sốt mất lúc, "Ảo ảnh thuật trong truyền thuyết?"

      Ảo ảnh thuật, tên cũng như nghĩa, có thể biến ảo thành phân thân. Pháp thuật này tương đối hiếm thấy, có rất ít người tinh thông. Tịch Tích Chi cũng là lần đầu tiên nhìn thấy, khỏi có chút giật mình.

      Khó trách mới vừa rồi bóng dáng kia vẫn dấu kín trong bóng đêm, ra đây chỉ là phân thân nửa đặt trước mặt bọn họ.

      Khoảng cách thao túng phân thân thể quá xa.

      Nghĩ đến điểm này, Tịch Tích Chi lập tức quay đầu nhìn bốn phía, ý đồ tìm được bóng dáng của nam tử áo đen.

      "Hẹn gặp lại sau." Tiếng trầm, truyền đến từ cửa sơn động.

      Ba người An Hoằng Hàn lập tức quay đầu nhìn sang, chỉ thấy nam tử mang mặt nạ màu bạc, đôi tay ôm ngực, đứng đối diện với bọn họ.

      Nhìn theo qua, Tịch Tích Chi có thể nhìn thấy ý lạnh trầm trong mắt . Loại ý lạnh này khác với ý lạnh mà An Hoằng Hàn toát ra, ánh mắt của trong veo, mang theo ý ác độc sắc bén. Mà trong đôi mắt lạnh lùng của An Hoằng Hàn, trừ lạnh, vẫn là lạnh, làm cho người ta nhìn thấy là vô tình.

      Mặc dù hai người có khí chất giống nhau, tuy nhiên nó làm cho người ta cảm giác hoàn toàn bất đồng.

      "Đuổi theo."

      Vừa dứt lời, An Hoằng Hàn nới lỏng lực giữ tay Tịch Tích Chi, phi thân liền đuổi theo tới cửa sơn động.

      Phùng chân nhân cũng dám rơi ở phía sau, bởi vì chuyện Phân Thân thuật, cũng hiểu chút ít thực lực của người này. dám dễ dàng khinh địch, Phùng chân nhân cùng đuổi theo.

      Vậy mà nam tử mặc cẩm bào màu đen sớm đoán được bọn họ đuổi tận buông, có chuẩn bị trước.

      "Hôm nay thể phụng bồi, bệ hạ đừng quên ước hẹn tháng, tánh mạng Từ quốc sư được nắm giữ ở trong tay của ngài." xong câu đó, thân hình nửa lóe lên, dùng lấy tốc độ cực nhanh rời khỏi cửa sơn động, tốc độ nhanh đến chỉ còn lại bóng dáng.

      Tu vi của Tịch Tích Chi cao như bọn họ, đến Phi Hành thuật cũng chưa học qua. Nhìn thấy cảnh tượng này, trong lòng trừ lo lắng, còn biện pháp gì khác. Càng phát ra kiên định quyết tâm muốn tu luyện tốt, tay bé của Tịch Tích Chi nhắc làn váy lên chạy đuổi theo tới cửa sơn động.

      Mà Tịch Tích Chi làm gì đủ khả năng so bì với tốc độ của ba người bọn họ?

      Tịch Tích Chi mệt mỏi thở hổn hển, nhưng nhìn thấy bóng người phía trước.

      Mới vừa đuổi theo ra khỏi sơn động, nhìn thấy đám ngự lâm quân vây ở hai bên trái phải.

      Tịch Tích Chi vỗ vỗ ngực, cố gắng ổn định hô hấp của mình, "Nhìn thấy bọn người An Hoằng Hàn đâu ?"

      Những ngự lâm quân nghe được ba chữ ‘An Hoằng Hàn’, phản ứng kịp. Sau lại nhớ tới tục danh của bệ hạ, bị dọa đến suýt nữa cắn đầu lưỡi của mình. Lòng , vị này tiểu nãi nãi muốn sống, tục danh của bệ hạ cũng dám gọi thẳng.

      Ngược lại Lâm Ân bên cạnh sớm thành thói quen, cúi đầu tới chỗ Tịch Tích Chi, "Hướng phía đông, chỉ là tốc độ kia. . . . . . Chúng ta đuổi kịp. Tịch nương, lão nô thấy ngài vẫn là ngoan ngoãn ở chỗ này, chờ bệ hạ trở lại."

      Lâm Ân sợ cái khác, chỉ sợ vị tiểu tổ tông này qua, sau đó gây ra nhiễu loạn.

      Bệ hạ sủng ái nàng, đó là chuyện gì sánh nổi. Nếu Tịch nương may, đầu bọn họ chính xác là phải dọn nhà.

      Tịch Tích Chi xoay người nhìn về phía đông, nhìn ra xa, bóng người cũng thấy.

      Suy nghĩ chút tốc độ của mình, quả đuổi kịp ba người bọn họ, Tịch Tích Chi thể làm gì khác hơn là bất đắc dĩ ngốc tại chỗ, chờ An Hoằng Hàn trở lại.

      Thời gian dần dần trôi qua, ánh nắng hè chói chang chiếu xuống, Tịch Tích Chi nâng tay áo bào lên lau mồ hôi.

      Lâm Ân thấy, lập tức lấy bình nước tới, đưa cho Tịch Tích Chi, “Tịch nương, hôm nay nóng bức, trước uống ngụm nước giải khát.”

      Tịch Tích Chi kiểu cạch, cũng rất quen thuộc với Lâm Ân, nhận lấy liền uống ngụm.

      Lâm Ân có thể bò đến vị trị đại tổng quản, đa số vẫn là xem bản lĩnh của ông. Bản lĩnh nhìn sắc mặt mà chuyện, lợi hại đến cỡ nào! Nàng chẳng qua chỉ muốn lau chút mồ hôi trán, mím môi, người khác liền đoán được tâm tư nàng.

      Có thể phục vụ ở bên cạnh An Hoằng hàn, quả nhiên phải tầm thường.

      Nghĩ đến hai chữ ‘tầm thường’, Tịch Tích Chi vô ý quay sang Ngô Kiến Phong bên kia.

      Ngô Kiến Phong làm thị vệ nhiều năm, nhìn thấy Tịch Tích Chi quăng ánh mắt tới cũng nhìn ngược trở về. Chỉ là trong ánh mắt kia luôn mang theo chút khinh thường. Đặc biệt là lúc nhìn Lâm Ân, hình như trong ánh mắt đều viết, nhìn bộ dáng chân chó kia của ông, cũng chỉ có thể làm nô tài cả đời.

      Tịch Tích Chi thích bộ dáng tự cao tự đại của , đặc biết là sau khi thoát khỏi quan hệ với Ngô gia, có tư cách gì mà xem thường Lâm Ân. Bởi vì Lâm Ân là nô tài chẳng lẽ chính phải? Bỏ thân phận qua bên, cái gì cũng phải.

      “Bệ hạ........” Ngự lâm quân ở nơi xa la lên.

      Tịch Tích Chi nhìn sang, chỉ thấy An Hoằng hàn và Phùng chân nhân cùng trở về. Mà sắc mặt của bọn họ đều viết tốt, hình như xảy ra chuyện gì vui. Tịch Tích Chi nhìn sau lưng bọn họ chút, nhìn thấy bóng dáng của nửa , rất dễ nhận thấy là trốn thoát.

      tháng sau, còn có cơ hội bắt lại.” Tịch Tích Chi an ủi, tin tưởng người kia được làm được, tháng này cũng làm khó Từ lão đầu.

      An Hoằng Hàn gì, chỉ nhàn nhạt ‘ừ’ tiếng, xem như là trả lời.

      Tịch Tích Chi cảm giác có cái gì đúng, nhưng lại ra được đúng ở chỗ nào. Giương mắt nhìn Phùng chân nhân,sắc mựt của ông cũng cực kỳ khó coi.

      Ấp úng, Tịch Tích Chi vẫn nhịn được hỏi, “Có phải xảy ra chuyện gì rồi đúng ?”

      có việc gì.” An Hoằng hàn sờ sờ cái trán nàng.

      Đổi lại ngày trước, Phùng chân nhân nhất định khinh thường liếc nhìn nàng cái, sau đó lại “có thể cố chuyện gì, con chồn như người vẫn lầ nên chăm sóc mình cho tốt.” Nhưng lần này, Phùng chân nhân cũng giống như An Hoằng Hàn, đáp lại Tịch Tích Chi câu “ có việc gì”.

      Bọn họ càng như vậy, Tịch Tích Chi càng cảm thấy bọn họ có chuyện gạt nàng. Tịch Tích Chi cũng dám mở miệng hỏi, An Hoằng Hàn cho nàng, nhất định là có lý do của , Tịch Tích chi muốn tự tìm mất mặt.

      “Phùng chân nhân, ngự lâm quân ăn Hóa Quả rồi nên làm cái gì?” Tịch Tích chi bởi vì đời trước lười biếng, rất ít kiến thức về phương diện này. Huống chi nàng theo sư phụ tu tiên, đều là học tập thuật pháp, cũng có học làm sao giả cứu người bị tinh hủy hoại.

      Tịch Tích Chi , Phùng chân nhân thiếu chút nữa quên chuyện này, tức giận vỗ trán cái, “Nhìn ta đây già mà hồ đồ!” Xoay người liền hô với ngự lâm quân: “Phàm là ngự lâm quân ăn Hóa Quả rồi, đều bước ra khỏi hàng.”

      An Hoằng Hàn lôi kéo tay bé của Tịch Tích Chi, đứng ở bên quan sát Phùng chân nhân giải cứu bọn họ như thế nào.

      Vẻ mặt An Hoằng Hàn rất nhạt, gần như là có chút biểu cảm.

      Phùng chân nhân móc ra xấp là bùa từ trong áo bào. Ngón tay có quy luật vẽ vài nét bút ở phía , tương tự như viết lời chú. Tịch Tích Chi cố gắng nhìn hồi, nhìn ra rốt cuộc vẽ phù gì đây.

      “Đốt, gâm vào trong nước uống.” Phùng chân nhân vỗ tay cái, tựa hồ cảm giác đầu vai nặng, rồi lại , cả người đều thoải mái.

      Tịch Tích Chi có chút hiểu, “Đơn giản như vậy thôi sao?”

      chỉ Tịch Tích Chi thầm nghi hoặc, ngay cả đám ngự lâm quân kia cũng là nhị trượng đích hòa thượng mạc bất trứ đầu não (1)

      “Nhưng nếu là ngươi ăn quả này, lão đạo liền có cách nào cứu ngươi. Nhưng bọn họ ăn quả này, lại bất đồng....... khí chỉ ở lại bên trong cơ thể của bọn họ, cách nào tống ra. Chỉ cần uống xong chén nước phép, liền có thể đuổi khí bên trong cơ thể của bọn họ.” Phùng chân nhân nghiêm túc giải thích cho Tịch Tích Chi.

      Bởi vì Tịch Tích Chi vốn chính là , chỉ là nàng và những tinh khác giống nhau, chính là đường tu tiên. Cũng chính là bởi vì vậy, nàng càng thêm cần giữ mình trong sạch, bởi vì khi dính khí, vậy thể nào có cơ hội tu tiên.

      Tịch Tích Chi nghe giải thích của ông, hiểu đạo lý bên trong.

      biết là người thị vệ nào giọng nghị luận ở trong đám người “Nếu uống chén nước phép này, chúng ta có nguy hiểm gì?”

      Ăn quả này mấy canh giờ, bọn họ cũng cảm thấy cái gì khác thường.

      Tịch Tích Chi nhìn đám ngự lâm quân kia chút chỉ thấy trong thời gian ngắn ngủi, ấn đường của bọn họ biến thành màu đen. Những người bình thường này dĩ nhiên nhìn thấy, nhưng nếu là người có đạo hạnh lại có thể thấy rất ràng. Trừ người có tu vi,, còn có loại người có thể nhìn thấy, đó chính là mắt dương mà mọi người thường .

      Phùng chân nhân hừ lạnh tiếng, hình như rất ghét có người nghi ngờ lời của ông, “nếu các ngươi muốn uống, lão đạo cũng ép buộc các ngươi. Nhưng nếu như sau này các ngươi bị thứ gì quấn lên, đừng trách lão đạo nhắc nhở các ngươi.”

      Ông thứ gì đó, nhất định phải là thứ tốt. Trải qau chuyện Bạch Hồ, bọn họ đều tin rằng đời có quỷ thần vừa . Bị dọa đến lập tức móc hỏa chiết từ ra đốt lá bùa, sau đó đổ vào bên trong bát, nhanh chóng uống cạn.

      An Hoằng Hàn nhìn sắc trời chút, chỉ : “Thời gian sớm, hồi cùng.” Ngược lại với Phùng chân nhân: “Chuyện tìm tung tích nửa , liền giao cho Phùng chân nhân, chớ để trẫm thất vọng.”

      Chú thích:

      (1) Trượng Nhị hòa thượng mạc bất trứ não đầu (nghĩa đen) sờ tới được suy nghĩ của Trượng Nhị hòa thượng.

      Câu này xuất xứ từ truyền thuyết cổ, về mê cung “Bát quái” La Hán Đường ở chùa Tây Viên vùng Tô Châu. Lời đồn rằng mê cung La Hán Đường vừa mỹ lệ vừa kỳ diệu được xây dựng bởi vị hòa thượng thân hình rất cao lớn, mọi người biết pháp danh của ngài nên gọi ngài là Trượng Nhị hòa thượng ( hòa thượng cao hai trượng). Trượng Nhị hòa thượng khi chỉ đạo xây dựng La Hán Đường đưa ra bản vẽ cụ thể, nghĩ tới đâu chỉ cho công nhân làm tới đó, mơ hồ về tính toán của Trượng Nhị hòa thượng, còn La Hán đường sau khi hoàn thành kiến trúc vô cùng ảo diệu, càng khiến người xem choáng váng.
      windlove_9693 thích bài này.

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      ☆, Chương 61:
      Editor: Hoàng Dung

      "Lão đạo tuân chỉ. ."

      Coi như bệ hạ phân phó, Phùng chân nhân cũng để nửa này làm hại thế gian. Sát khí vây lượn quanh thân nửa , biết dụ dỗ làm hại bao nhiêu người. Vì dân chúng dẹp yên suy nghĩ, Phùng chân nhân nhất định ra tay.

      "Ngự lâm quân theo trẫm hồi cung." Nắm cánh tay Tịch Tích Chi, An Hoằng Hàn tiến hai bước về phía trước.

      Sau khi Phùng chân nhân tới dưới chân núi, liền cùng đám người An Hoằng Hàn mỗi người ngả. An Hoằng Hàn có giữ lại, bởi vì so với ngự lâm quân trong hoàng cung kia, tin tưởng Phùng chân nhân có biện pháp tìm ra tung tích nửa .

      Trở lại hoàng cung, Lâm Ân lập tức phân phó cung nữ thái giám, chuẩn bị tắm rửa thay quần áo cho bệ hạ.

      Ở bên ngoài bị nắng gắt chiếu cả ngày, Tịch Tích Chi cũng cảm thấy cả người dinh dính thoải mái. Nghe được Lâm Ân với cung nữ như vậy, cười tươi như hoa.

      An Hoằng Hàn lại bất đắc dĩ lắc đầu, hình như đối với bộ dáng này của Tịch Tích Chi, hề có sức chống cự.

      Bọn họ mới vừa hồi cung, lâu liền nghe được tin tức là Đông Phương Vưu Dục cầu kiến.

      Tịch Tích Chi nâng chén nước lên nhấp hai cái, giương mắt nhìn thấy Đông Phương Vưu Dục tới từ bên ngoài.

      Mệt mỏi ngày, An Hoằng Hàn cũng có chút mệt mỏi. Sau khi nhìn thấy Đông Phương Vưu Dục, sắc mặt tốt chút nào.

      "Thái tử điện hạ, tin tức ngược lại linh thông, trẫm chân trước mới vừa hồi cung, ngươi chân sau tới rồi." An Hoằng Hàn khoát tay áo, ý bảo Lâm Ân dâng trà cho .

      Mặc dù hoan nghênh đối phương đến, nhưng lễ cần có, vẫn phải làm đủ rồi. Nếu truyền , có thể diện chính là Phong Trạch quốc.

      "Ban thưởng ghế ngồi." An Hoằng Hàn ý bảo Đông Phương Vưu Dục ngồi ở ghế đối diện.

      Đông Phương Vưu Dục giống như nhìn thấy mặt lạnh của An Hoằng Hàn mang theo bất mãn, vẫn duy trì phong độ nhanh nhẹn, theo ý An Hoằng Hàn ngồi vào đối diện.

      Nếu bàn về nhẫn, Đông Phương Vưu Dục tuyệt đối coi như là nhân vật lợi hại trong đó. Ít nhất quen biết trong khoảng thời gian này, Tịch Tích Chi chưa từng nhìn thấy phát giận, đối với thuộc hạ cũng là cực kỳ tha thứ.

      Mặt lên vẻ ngượng nghịu, Đông Phương Vưu Dục nhìn khắp nơi mấy lần, hình như rất là cố kỵ cung nữ thái giám xung quanh.

      Chỉ ánh mắt, động tác, liền tiếng động cho An Hoằng Hàn biết tiếp theo muốn chuyện gì.

      An Hoằng Hàn hiểu ý, giơ tay lên, "Đều lui ra , trẫm và thái tử điện hạ có chuyện quan trọng muốn ."

      Lâm Ân phục vụ An Hoằng Hàn nhiều năm, há có thể nhìn ra đầu mối trong đó, vung phủ trần, hét lớn mọi người mau chóng rời .

      Tịch Tích Chi vừa định đứng lên, theo Lâm Ân ra ngoài, ai ngờ bị An Hoằng Hàn đưa tay phát bắt được.

      An Hoằng Hàn nhướng lông mày, ánh mắt liếc ghế ngồi bên cạnh, coi như lên tiếng, ánh mắt kia cũng cho Tịch Tích Chi là phân phó nàng ngồi xuống.

      Tịch Tích Chi đứng cũng được, ngồi cũng xong. Lòng , các ngươi muốn chuyện, sao nhất định phải giữ nàng? Nàng cũng muốn biết quá nhiều bí mật, đặc biệt là về tranh đấu gay gắt giữa hai người An Hoằng Hàn và Đông Phương Vưu Dục.

      Vì sống thêm vài năm, Tịch Tích Chi chỉ muốn để ý đến chuyện bên ngoài.

      "Tịch nương, chuyện này người cũng biết, cho nên cần tránh." Đông Phương Vưu Dục rất thức thời khuyên, tiếng chuyển cái, lại với An Hoằng Hàn: "Bệ hạ, hôm nay bản điện hạ tới quấy rầy bệ hạ, chỉ vì muốn biết tung tích quốc sư. Quốc sư mất tích nhiều ngày, mắt thấy gần đây lấy được chút manh mối, bản điện hạ cực kỳ gấp gáp muốn tìm được ông."

      Nếu phải bởi vì Từ quốc sư mất tích quá kỳ lạ, còn đến mức gấp gáp. Kể từ khi biết Từ quốc sư rơi vào tay tinh, chưa từng ngủ giấc ngon, vẫn lo lắng Từ quốc sư có an toàn hay .

      Nếu phải hôm nay An Hoằng Hàn thông báo cùng nhau tới vực Đoạn Tràng, nhất định theo. Ở trong cung lo lắng chờ đợi hồi lâu, mới đợi được An Hoằng Hàn trở lại, chỉ muốn biết được rốt cuộc Từ quốc sư thế nào rồi.

      "Bệ hạ có bắt được hồ ?" Cân nhắc dùng từ, Đông Phương Vưu Dục mở miệng . đoan chánh ngồi ở ghế, cả người tôn quý, mặc dù trong lòng gấp gáp, nhưng bề ngoài lại nhìn ra bất kỳ cảm xúc nóng lòng nào.

      Có thể lấy tình cảm của mình, khống chế đến trình độ này, tương đối dễ dàng

      Tịch Tích Chi vụng trộm giơ ngón tay cái lên, quả cao nhân. Nếu sau này lúc lên làm vua Luật Vân Quốc, như vậy cũng có thể tưởng tượng được những ngày sau này của Luật Vân Quốc.

      “Làm thái tử điện hạ thất vọng, hồ chạy trốn, cũng thể giải cứu quốc sư của ngươi trở về. Trong tháng nay, Từ quốc sư tạm thời có nguy hiểm tánh mạng.” An Hoằng Hàn xong mấy câu đó, miệng khép lại, hình như muốn nhiều lời.

      Trong nháy mắt, Đông Phương Vưu Dục ở đối diện liền nhíu mày, vốn tưởng rằng bệ hạ ra tay có thể cứu về quốc sư, ngờ cuối cùng là kết quả này. Chỉ là câu kia của bệ hạ ‘trong tháng, tạm thời có nguy hiểm tánh mạng’ là có ý từ gì?

      Đông Phương Vưu Dục vừa định mở miệng hỏi thăm, ngờ lại tiếp xúc được ánh mắt lạnh thấu xương của An Hoằng Hàn, rất thức thời ngậm miệng lại. Bộ dáng muốn lại thôi muốn để chô biết. Mặc dù Đông Phương Vưu Dục hiểu có chuyện gì, nhưng nghi ngờ chút nào, nếu mình tiếp tục hỏi nữa, An Hoằng Hàn tuyệt đối khách khí với mình.

      Tịch Tích Chi cũng đoán được An Hoằng Hàn muốn chuyện nửa cho Đông Phương Vưu Dục. Đây dù sao cũng là chuyện phát sinh trong Phong Trạch quốc, huống chi thân phận nửa này , mục đích gì càng thêm có người biết, bại lộ quá sớm, dễ dàng bứt dây động rừng.

      “Thái tử điện hạ tạm thời an tâm, trong vòng tháng, Từ lão đầu xảy ra chuyện. Chúng ta chỉ cần trong thời gian này tìm ra........tung tích của hồ , có cơ hội tìm Từ lão đầu về”. dám ra hai chứ ‘nửa ’, nhớ lại chút nửa và hồ vốn là cá mè lứa, chỉ cần tìm được người trong bọn họ, khẳng định có tung tích của Từ quốc sư.

      Đông Phương Vưu Dục chỉ đành phải thở dài, đứng lên : “Như vậy bản điện hạ chỉ có thể yên lặng đợi tin tốt của bệ hạ, hôm nay còn sớm, bản điện hạ quấy rầy bệ hạ nghỉ ngơi.”

      Vốn An Hoằng Hàn cũng hoan nghênh , nghe như thế, sắc mặt hòa hoãn rất nhiều, khẽ gật đầu với .

      “Từ lão đầu người hiền có trời phù họ, thái tử điện hạ cần quá mức lo lắng.” Tịch Tích Chi có thể làm, chỉ là tận lực an ủi . Quan hệ của và Từ quốc sư chắc hẳn là tệ, nếu cho dù Từ lão đầu chính là quốc sư, Đông Phương Vưu Dục cũng thể tận tâm tận lực như thế.

      “Hi vọng như thế, nếu có thể cứu quốc sư về, Đông Phương Vưu Dục ta tiếc bất kỳ giá nào.” So với đám huynh đệ tỷ muội có liên hệ máu mủ trong hoàng cung kia, tồn tại của Từ quốc sư với càng thêm trọng yếu. Ông đơn thuần chỉ là quốc sư Luật Vân quốc, còn là sư tôn của .

      Sư tôn gặp nạn, làm sao có thể ngồi yên để ý đến?

      “Trẫm hiểu tâm tình của ngươi, nhưng chỉ có thể từ từ tìm kiếm manh mối.” Mặc dù An Hoằng hàn chính là đế vương nước, nhưng cũng thể thần tốc xử lý tất cả mọi chuyện. Ví như con chồn ở bên cạnh này, phải mình còn phải thuần dưỡng thời gian sao?

      “Bệ hạ đúng lắm, bản điện hạ cáo lui trước.” Đông Phương Vưu Dục là tự mình biết mình, biết được An Hoằng hàn cũng hoan nghênh mình, thi lễ, xoay người thối lui khỏi Bàn Long Điện.

      Chân của mới vừa bước ra Bàn Long điện, Tịch Tích Chi liền nhịn được mở miệng hỏi thăm tính toán của An Hoằng Hàn.

      “Chúng ta tra như thế nào đây?” Lúc nửa biến mất, chút đầu mối cũng lưu lại, tìm ra được, đó chính là mò kim đáy biển.

      Nhưng An Hoằng Hàn cũng lộ vẻ mặt sốt ruột, trật tự mạch lạc nâng chén trà lên, nhấp ngụm. “Nửa này bắt Từ quốc sư, phải là đối nghịch với trẫm? Chúng ta chỉ cần chờ đợi, sớm muộn thân lần nữa.”

      số việc có , có hai. Mục đích của nửa , đù bọn họ biết, nhưng sau này chắc chắn xuất lần nữa ở trước mặt của An Hoằng Hàn.

      Suy nghĩ chút đúng là như vậy, Tịch Tích Chi gật đầu cái.

      tắm.” An Hoằng Hàn đứng lên .

      Làm người bồi tắm, Tịch Tích chi sớm quen mỗi ngày đều tắm rửa chung với An Hoằng hàn. Cùng nhau vào ai trì tắm rửa, từng đợt nhiệt khí nhàng vây quanh hai nguời. Dù gì bây giờ Tịch Tích Chi cũng là hình dáng con người, ao nước vừa khéo qua đầu vai của nàng, vừa động chút phải sặc ngụm nước.

      Lúc ở trong nước, Tịch Tích chi dám lộn xộng quá mức, đôi tay khoác lên bên cạnh ao, duy trì tư thế ngâm nước thoải mái.

      An Hoằng Hàn nhìn nét mặt thoải mái của tiểu hài tử, tâm tình cũng dần dần chuyển biến tốt.

      Nhưng vừa nghĩ tới chuyện nửa , khó tránh khỏi liên tưởng đến tiểu hài tử này rốt cuộc cũng phi thăng. Vì giữ nàng ở lại bên cạnh mình, mình có nên sử dụng biện pháp hay ? Càng nhìn tiểu hài tử này, An Hoằng Hàn càng thêm buông tay được.

      Ai cũng biết Vân Chồn, chính là vật sở hữu của . Nếu là vật của , như vậy đừng nghĩ thoát khỏi bên cạnh .

      Dựa vào vách tường ao trì, An Hoằng Hàn ngồi nghỉ ngơi ở đối diện Tịch Tích Chi, thỉnh thoảng mở đôi mắt ra nhìn hai mắt tiểu hài tử, đề phòng nàng cẩn thận ngủ, sau đó trượt vào trong ao trì.

      Ngày trôi qua nhanh, đảo mắt lại qua hai ngày.

      Mỗi ngày Tịch Tích Chi đều sống cuộc sống giống như con heo , mỗi ngày chỉ phụ trách ăn ngủ, được An Hoằng Hàn nuôi đến trắng trẻo mập mạp

      Nằm ỏ giường êm, đầu tóc màu ngân bạch của Tịch Tích Chi xộc xệch khoác lên đầu vai.

      Giờ phút này, An Hoằng Hàn chấp bút xử lý chính vụ, hình như phát cái gì, động tác trong tay dừng lại, ngược lại nhìn về phía Tịch Tích Chi, “Buồn bực? Nhàm chán?”

      Nhìn nét mặt buồn đến chết của tiểu hài tử, An Hoằng Hàn nhịn được bật cười, quả con chồn thể rảnh rỗi.

      Có thể nhàm chán sao? Cả ngày cuộc sống đều là ba điểm đường thẳng, phải lâm triều, chính là Ngự Thư Phòng, hoặc chính là Bàn Long điện. Trải qua cuộc sống mỗi ngày đều nhìn An Hoằng Hàn, buồn bực, Tịch Tích Chi cũng buồn bực.

      giường nệm lăn hai vòng, Tịch Tích Chi điềm đạm đáng nhìn An Hoằng Hàn, ánh mắt kia như muốn ..........Ta muốn ra ngoài.

      Lâm Ân ở bên nhìn, trực tiếp thán phục bộ dáng nũng nịu này của Tịch nương, có thể trực tiếp giết người trong nháy mắt. Nhìn đám cung nữ xung quanh , mỗi người đều nhìn chằm chằm Tịch nương tha. Nếu phải thân phận địa vị đặt ngay trước mắt, chừng hai cung nữ này sớm nhào tới, ra sức nhéo gương mặt của Tịch nương.

      Hình như phát cái gì, ánh mắt của An Hoằng Hàn quét mọt vòng trong Ngự thư phòng. Ánh mắt lạnh lùng, trực tiếp làm cho người ta lạnh lẽo từ tận đáy lòng.

      Toàn bộ mọi người rùng mình cái, bị dọa đến lập tức thu hồi ánh mắt của mình, lại dám nhìn sang Tịch nương bên kia.

      “Trẫm xử ký chính vụ sắp xong rồi, như vậy liền Ngự Hoa Viên dạo chút.” Khép lại tấu chương trong tay, An Hoằng Hàn ra từ sau thư án.
      windlove_9693 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :