1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Dưỡng thú thành phi - Cửu Trọng Điện (Truyện VIP LQĐ Full Đã Có eBook)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 52:
      Editor: Hoàng Dung


      "Có thể qua đó dò xét ?" An Hoằng Hàn tiếp tục truy vấn.

      Sắc mặt thống lĩnh ngự lâm quân cứng đờ, hôm đó sau nhìn thấy Bạch Hồ, trong lòng bọn họ đều có chút sợ, nhìn thấy sơn động tối đen, đâu dám chui vào nơi đó chứ?

      Nhìn thấu đáp án, vẻ mặt An Hoằng Hàn lạnh lẽo, "Đây chính là ngự lâm quân trẫm nuôi dưỡng sao? chút can đảm cũng có, trẫm nuôi các ngươi có tác dụng gì? Từ bây giờ, ngươi phải là thống lĩnh ngự lâm quân nữa! Người tới, kéo người này xuống chém."

      Thống soái tốt mới có thể bồi dưỡng được thuộc hạ tốt. Thử hỏi thống lĩnh mềm yếu vô năng như vậy, người dưới tay có mấy phần bản lãnh?

      Nhìn ra An Hoằng Hàn có dấu hiệu nổi giận, Tịch Tích Chi đưa tay bé ra, kéo kéo bàn tay của . Bất luận người nào gặp tinh, sợ rằng cũng mang ba phần khiếp đảm. Tịch Tích Chi cũng ngoại lệ, năng lực của mình có cường đại như trước, nàng ở trong mắt tinh khác, bất quá chỉ là măm đồ nhắm, đoán chừng còn chưa đủ nhét kẻ răng cho người ta.

      "Sợ hãi chính là bản năng của con người, bệ hạ cần gì phải lấy tánh mạng người ta?" Phùng chân nhân vẫn luôn nhìn quen thủ đoạn thống trị tàn bạo của An Hoằng Hàn, bây giờ nghe thấy muốn chém giết thuộc hạ, càng thêm cảm thấy ổn. Mặc dù An Hoằng Hàn thân là nhất quốc chi quân, các loại ma thể tới gần, nhưng người lại mang sát khí rất nặng, đây là tích lũy nợ máu từng ngày mà tạo thành.

      Lưng đeo nợ máu càng nhiều, đến cuối cùng kết cục càng thêm bi thảm.

      "Bệ hạ vẫn nên làm nhiều việc thiện, tha cho mạng ." Phùng chân nhân phất phất tay áo.

      Tịch Tích Chi cũng cho là ông cực kỳ có đạo lý, An Hoằng Hàn cảm nhận được cỗ sát khí này, nhưng thân là người tu tiên, Tịch Tích Chi và Phùng chân nhân lại cảm nhận được rất ràng.

      "Bãi nhiệm chức vị của là được rồi, cần thiết tăng thêm máu tanh." Tịch Tích Chi quơ quơ cánh tay của , muốn thuyết phục .

      Nếu ai là khắc tinh của An Hoằng Hàn, phải Tịch Tích Chi còn có thể là ai. Nghe được lời khuyên của nàng, ý niệm giết người thối lui hai phần.

      Nhìn thấy sắc mặt bệ hạ hòa hoãn, tất cả mọi người thể tin được.

      Thống lĩnh ngự lâm quân cũng là người thường xuyên nhìn sắc mặt người khác để sống qua ngày, lập tức hô: "Cầu xin bệ hạ tha thứ thuộc hạ lần, sau này thuộc hạ nhất định dám tái phạm."

      " muốn trẫm bỏ qua cho ?" Ánh mắt chuyển sang Tịch Tích Chi, tìm kiếm câu trả lời của đối phương.

      Tịch Tích Chi nhất thời biến thành đối tượng chú ý của mọi người, khuôn mặt nhắn có chút ngượng ngùng, khẽ lên chút đỏ ửng.

      "Đúng, dù sao có phạm sai lầm lớn, khuyên người phải có lòng khoan dung." Tịch Tích Chi hết những lời này, liền trốn sau lưng An Hoằng Hàn, tận lực tránh khỏi ánh mắt tò mò của những người khác.

      Phùng chân nhân tán thưởng gật đầu cái, sau đó ánh mắt chuyển sang ánh mắt lạnh lẽo của An Hoằng Hàn. Cho dù phải là loài người, đáy lòng đứa bé này cũng là thiện lương. Quanh thân nàng vây quanh linh khí của thiên địa, cực kỳ tinh khiết, nhìn ra được chưa từng làm chuyện sai lầm gì. Chỉ cần thêm chút cố gắng, chắc chắc sau này ngày tu thành chánh quả.

      Thấy An Hoằng Hàn coi trọng người như vậy, trong lòng Phùng chân nhân nổi lên chút mơ hồ. Đây rốt cuộc là đúng, hay là sai? Nhìn cử động mới vừa rồi, rất ràng nếu như có đứa bé này ở đây, cơ hội sát sinh của An Hoằng Hàn giảm bớt rất lớn. Nhưng người - khác đường, mình nên để mặc cho bọn họ liều mạng sao?

      Về điểm này, Phùng chân nhân tạm thời còn quyết định được.

      "Biến, đừng để trẫm nhìn thấy ngươi nữa." An Hoằng Hàn phất áo bào cái, xoay người đưa lưng về phía mọi người.

      Thống lĩnh ngự lâm quân vất vả mới nhặt về cái mạng, tự nhiên ngu đến mức chọc giận An Hoằng Hàn. Nhanh chóng đứng lên từ dưới đất, lảo đảo chạy về hướng xa xa.

      Thống lĩnh có ở đây, rất nhiều ngự lâm quân đều hoảng sợ ở trong lòng, biết nên làm gì tiếp theo.

      "Quả nhiên phế vật dạy dỗ, chính là phế vật, thu hồi cảm xúc sợ hãi của các ngươi. Nếu bị trẫm nhìn thấy, các ngươi ai cũng đừng mơ còn mạng để sống." An Hoằng Hàn nheo mắt lạnh lại, tràn ngập ý cảnh cáo.

      cần thuộc hạ, phải có dũng có mưu, phải chỉ biết ăn bổng lộc triều đình, cả đời tầm thường.

      Đại đa số sắc mặt ngự lâm quân đều trở nên khó coi.

      Phùng chân nhân thầm thở dài hơi, lời lẽ tầm thường : "Mọi người an tâm, có lão phu ở đây, các ngươi có cái gì ngoài ý muốn. Ít nhất tinh nào có thể thoát khỏi tay lão phu. Các ngươi mang lão phu sơn động nhìn chút, lão phu cũng cầu các ngươi vào.
      gian trong sơn động vốn , nhiều người, ngược lại dễ hành động.”

      Tịch Tích Chi cũng cho là như vậy, sơn động lớn, vào mấy người còn có thể có gian chuyển động sao? Nếu càng nhiều người, chẳng may bên trong phát sinh chuyện ngoài ý muốn gì, ngược lại rút lui kịp.

      “Nghe được lời của Phùng chân nhân ? Còn nhanh dẫn đường? Hay là , các ngươi cho là trẫm rất rãnh rỗi, thời gian chính là dùng để lãng phí?” Lúc An Hoằng Hàn chuyện, hỏa khí . Cộng thêm thân uy phong, ngự lầm quân bị dọa lập tức co cổ lại.

      Trường Kỳ - trợ thủ của thổng lĩnh ngự lâm quân đứng ra từ trong đội ngũ, biểu của trấn định hơn những người khác. Khi bệ hạ cách chức thống lĩnh đại nhân, biết cuối cùng cơ hội của cũng đến.

      “Bệ hạ, để thuộc hạ mang ngài .” Dung mạo người này mi thanh mục tú, chỉ là nhìn ánh mắt của liền biết người này tính toán tương đối tỉ mỉ.

      Ít nhất lúc này có người dám đứng ra chuyện, An Hoằng Hàn khỏi nhìn hai lần, “Dẫn đường.”

      Lần đầu tiên lấy được chú ý của bệ hạ, vô luận là thuộc hạ cũng vui mừng đến huơ tay múa chân. Người ngự lâm quân kia lập tức treo nụ cười ở bên miệng, trước dẫn đường cho mọi người.

      “Xung quanh sơn động có khá nhiều hoa cỏ cây cối?” vài bước Tịch Tích Chi liền mở miệng hỏi thăm. Nàng chính là dựa vào nhật nguyệt tinh hoa mà tu luyện, cho nên cách tu luyện của tinh, hoặc nhiều hoặc ít cũng có mấy phần hiểu .

      Nếu như nàng đoán sai, con Bạch Hồ kia nhất định tìm chỗ tương đối tràn đầy linh khí để tu luyện. Mà chỗ đó, bình thường hoa cỏ cây cối tương đối rậm rạp.

      “Đến gần vách đá kia chít, gần đây có ít quả dại. Rất nhiều ngự lâm quân trông coi hái được ít từ nơi đó, ăn rất ngon.” Người này có vẻ rất hay , dọc theo đường ít lời, huống chi là đoạn đường núi mình hiểu , gần như là vài lần.

      Tịch Tích Chi vừa vừa nghe. Trong lòng sinh ra hứng thú với quả dại trong lời của . Trước kia sống ở trong núi sâu, vào lúc rãnh rỗi, Tịch Tích Chi cũng thường hái quả dại ăn.

      Sơn động cách đáy vực xa, chỉ trong chốc lát, toàn bộ mọi người tới trước cửa sơn động.

      Tịch Tích Chi liếc mắt nhìn thấy bên cạnh rừng cây, từng quả dại màu hồng ướt át quyến rũ treo đầy nhánh cây. Chỉ là liếc mắt nhìn, liền khiến người ta muốn ăn. Tịch Tích Chi nhịn được nuốt nước miễng, khó trách từ xa ngửi được cỗ mùi thơm, ra là tỏa ra từ quả này.

      “Ta có thể hái quả ?” Ngẩng đầu liền hỏi thăm ý kiến An Hoằng Hàn, có được đồng ý của , Tịch Tích Chi nào dám tự mình hái.

      An Hoằng Hàn quay đầu liếc mắt nhìn quả đó, hình như có gì khác thường, vừa định gật đầu, Phùng chân nhân bên cạnh liền mở miệng : “Nếu như người sợ đạo hạnh đau khổ tu luyện bị hủy trong nháy mắt, ngươi cứ ăn.”

      Tịch Tích Chi bị dọa, bàn tay vươn ra liền dừng ở giữa trung.

      “Quả này có độc sao?” Tịch Tích Chi hiểu nhát mắt với Phùng chân nhân.

      Phùng chân nhân sờ râu, lắc đầu : “Còn lợi hại hơn chất độc, ngươi muốn nếm thử chút hay ?”

      Tịch Tích Chi có tắc tâm nhưng có tặc đảm, càng nhìn quả này, càng thấy được có vấn đề. Hình như tươi đẹp có chút quá mức rồi, ngược lại làm cho người ta cảm giác chân thực.

      “PCC có thể giải thích cho trẫm chút ?” An Hoằng Hàn giơ tay lên hái xuống quả trái cây, xoay ở trong tay nhìn mấy lần.

      “Ngươi nhìn ra khác thường?” PCC tạm thời trả lời, chỉ là hỏi Tịch Tích Chi đáp án.

      Tịch Tích Chi thành lắc đầu, “ nhìn ra.”

      Quả này lại có mang khí, Tịch Tích Chi có năng lực nhìn ra khác thường.

      Phùng chân nhân hái quả xuống, trong nháy mắt bóp vỡ, rất nhiều nước trong quả đó chảy xuống theo khe hở tay ông.

      tại thế nào?”

      Tịch Tích Chi dám tin mở to mắt, trong nháy mắt trái cây bị bóp vở, từng luồng khí tỏa ra từ bên trong.

      “Những người ăn trái cây đó? Toàn bộ đứng ra, qua bên chờ đợi, chờ sau khi chúng ta ra khỏi sơn động, giải quyết chuyện này.” Phùng chân nhân đâu ra đấy, mở ra bước chân liền về phía trước.

      Tịch Tích Chi đứng nguyên tại chỗ, biết nên hay nên vào.

      An Hoằng Hàn vươn tay liền ôm đầu vai của nàng, “Ngươi cũng vào với trẫm. Những người khác ở lại giữ ở bên ngoài, Phùng chân nhân theo trẫm vào là được.”

      An Hoằng Hàn mới vừa xong, liền đưa tới mảnh xôn xao.

      “Bệ hạ, như vậy ổn, chẳng may bên trong xảy ra chuyện gì, chúng thần ở bên ngoài, sợ rằng trợ giúp kịp.” Vừa nghe bệ hạ chỉ muốn mang người vào, ngự lâm quân vừa mới đứng ra kia lại mở miệng chuyện.
      windlove_9693 thích bài này.

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 53:
      Editor: Hoàng Dung


      Ít nhất Tịch Tích Chi có vì sợ hãi mà lùi bước, điểm này khiến An Hoằng Hàn vui mừng. Xem ra con chồn nhát gan này cũng là phân thời điểm, bình thường mình sử dụng các chiêu đe dọa với nàng, liền bị hù tới co chặt cổ lại. ngờ vừa đến thời khắc nguy nan, nàng cũng lùi bước chút nào.

      "Như vậy vào với trẫm." An Hoằng Hàn yên lòng để Tịch Tích Chi ở bên ngoài với ngự lâm quân, trong nhận thức của , thứ gì của mình, đương nhiên phải do mình quản.

      "Nhìn sơn động này từ xa, nhìn ra bất kỳ khác thường. Nhưng khi ngươi tới gần, phát xung quanh bày ra đạo kết giới, chính vì đạo kết giới này, khí bên trong mới có lộ ra ngoài." Phùng chân nhân duỗi ngón tay ra, vừa đụng vào hư , tầng màng mỏng trong suốt như là sóng nước dập dờn. Các ngự lâm quân đều là lần đầu tiên nhìn thấy cảnh tượng như vậy, rối rít lấy làm kỳ quái.

      Tịch Tích Chi và An Hoằng Hàn tỏ trấn định tự nhiên, dù sao kết giới này lĩnh giáo ở chỗ của Phùng chân nhân rồi.

      Phùng chân nhân búng ngón tay cái, kết giới 'ầm ầm' tiếng bể tan tành, từng mảnh giống như thủy tinh nhanh chóng nứt ra.

      Tịch Tích Chi nhìn thủ pháp và linh khí phát ra của Phùng chân nhân, trực tiếp thán phục người này lợi hại. Chỉ trong nháy mắt vung lên, liền dễ dàng phá giải kết giới.

      Trong nháy mắt khi kết giới bễ tan tành, cỗ khí mạnh mẽ thoát ra từ bên trong.

      Tịch Tích Chi là loại hấp thu linh khí thiên địa, cực ít tiếp xúc với ma, có chút thoải mái, nắm bàn tay An Hoằng Hàn, trong lúc để ý liền nắm chặt.

      Nhận thấy được chỗ khác thường của nàng, An Hoằng Hàn cầm ngược tay bé của nàng, tận lực dùng thân thể của mình ngăn ở trước mặt nàng, vì nàng che gió che mưa.

      Qua lúc, khí dần dần nhạt , Tịch Tích Chi cố gắng thở dốc vài hớp khí mới mẻ, mới khôi phục lại bình thường.

      Phùng chân nhân ở phía trước, mở đường cho An Hoằng Hàn và Tịch Tích Chi. Trong tay cầm chiếc gương, cũng chính là kính chiếu mà mọi người thường . Trong miệng vừa đọc xong mấy câu chú ngữ, bàn tay Phùng chân nhân nhanh chóng mang theo ánh sáng trắng nhàn nhạt, bàn tay phất qua kính diện, trong nháy mắt đó, mặt kính chiếu vốn là ố vàng lại chiếu xạ ra từng đợt ánh sáng nhàng.

      "Bệ hạ, xin theo sau lưng lão phu, đừng cách quá xa."

      "Trẫm biết." An Hoằng Hàn ôm đầu vai của Tịch Tích Chi, cùng nhau vào trong sơn động, lưu lại đám ngự lâm quân hơi giật mình ở phía sau.

      Lâm Ân lo lắng chà chà bước, sao bệ hạ phân phó ông vào, ông cũng dám tùy tiện theo sau. Liếc mắt nhìn Ngô Kiến Phong bên cạnh, Lâm Ân vài bước, tận lực cách xa chút. Có lẽ người khác nhìn ra cái gì, nhưng Lâm Ân thông minh, cũng hiểu được Ngô Kiến Phong - người này cuối cùng còn dư lại quá nhiều ngày. Phàm là người từng chọc giận bệ hạ, còn có thể sống đời này, ngươi cho rằng có thể có mấy người?

      Sợ rằng ngoại trừ Vân Chồn và Tịch nương, cõi đời này còn có ngoại lệ.

      Sau khi sâu vào sơn động đoạn đường, đám người An Hoằng Hàn vượt qua mấy cua quẹo, hoàn toàn nhìn thấy Ngự Lâm quân ở cửa vào sơn động. Ánh sáng trong sơn động cực kỳ mơ hồ, nếu phải kính chiếu phát ra ánh sáng, chiếu sáng sơn động, tất cả bên trong đều là mảnh tối đen.

      Nhiệt độ sơn động này tương đối thấp, có lẽ là bởi vì nơi này chính là nơi quái tu hành. Thỉnh thoảng vài cơn gió lạnh ‘vù vù’ thổi qua, cảm giác đặc biệt dọa người.

      "Xem ra đạo hạnh của ngươi còn kém, chút khí này đánh thẳng vào cũng đỡ được." Đại khái nhìn ra Tịch Tích Chi cực kỳ ít tiếp xúc với ma, giọng Phùng chân nhân dần dần hòa hoãn, "Sau này ít nơi có khí ngất trời, mặc dù ngươi tu tiên, nhưng vẫn tránh được có tính trong cơ thể. khi tính bị kích động ra, như vậy cả đời chỉ có thể là , ngươi có hiểu ?"

      Phùng chân nhân vừa vừa , hi vọng Tịch Tích Chi đủ khả năng kiềm chế bản thân, đừng về phía đạo. Con đường đó, cuối cùng là đường về, khi bước lên thể quay đầu lại.

      Tịch Tích Chi nghiêm túc nghe Phùng chân nhân dạy bảo, đột nhiên cảm thấy người này cũng tệ lắm. Mặc dù cá tính bảo thủ lại quật cường, nhưng lại là người vô cùng tốt.

      “Ta ghi nhớ dạy bảo của Phùng chân nhân.”

      “Hi vọng ngươi có thể làm được, mà phải là chút mà thôi.” Phùng chân nhân ở phía trước, nhảy thêm hai bước, đột nhiên lại mở miệng : “Có biết quả mọc bên ngoài, chính là cái gì ?”

      Tịch Tích Chi trừng mắt nhìn, nhớ tới ít ngự lâm quân ăn quả này rồi, biết có vấn đề gì ?

      “Loài người ăn có tác hại gì?” Tịch Tích Chi biết quả đó gọi là gì, ngược lại đầu tiên là lo lắng an nguy đám người kia.

      Điểm thành công này khiến Phùng chân nhân xóa bỏ chán ghét đối với nàng, “Quả này được gọi là ‘Hóa Quả’......”

      Ba chữ, khiến thân thể của Tịch Tích Chi run rẩy. Nhờ An Hoằng Hàn đỡ nàng, mới có lộ ra bối rối quá lớn.

      Hóa Quả, chính là loại quả độc. Đối với loài người sinh ra thương tổn quá lớn, nhưng mà đối với tinh tu tiên, lại là ‘độc dược’ trí mạng. Trước kia Tịch Tích Chi từng nghe sư phụ tới loại quả này, vì chuyện này, sư phụ còn liên tục cảnh cáo nàng, đừng thấy quả dại liền hái, cẩn thận sau này chắc chắn ngày mắc mưu chịu thiệt.

      Khi đó nàng lơ đễnh, tâm , quả dại chín, tới hái ăn hết rất đáng tiếc, rất lãng phí?

      Sau này sư phụ mới chậm rãi giải thích cho nàng, ra tác dụng của ‘Hóa Quả’, cộng thêm về mấy chuyện xưa của Hóa Quả, ý đồ muốn ngăn cản Tịch Tích Chi nhìn thấy quả dại liền hái. Nàng cho là chuyện xưa này chỉ là sư phụ thêu dệt vô cớ, hù dọa nàng mà thôi, lại nghĩ rằng đổi thế giới, gặp loại quả này.

      “Biết tác dụng của quả này ?” Phùng chân nhân tiếp tục đặt câu hỏi.

      An Hoằng Hàn vẫn thích chuyện, trừ nhíu mày hai cái, từ đầu chí cuối, có bất kỳ biểu cảm gì.

      “Phàm là người tu luyện, chỉ cần cắn Hóa Quả cái, như vậy đạo hạnh toàn thân đều bị cuốn trôi, từ đó rơi vào đạo, vạn kiếp bất phục.” Đây là lý do gọi là ‘độc dược’ với Tịch Tích Chi.

      Đạo hạnh đối với người tu luyện chính là toàn bộ của bọn họ, trong đêm tước đoạt tất cả của họ, phải là độc dược vô hình giết người nhất sao?

      Mới vừa rồi may có Phùng chân nhân ngăn cản mình, nếu mình vĩnh viễn thể nào phi thăng. thể phi thăng, đó chính là Tịch Tích Chi thể nào trở lại quỹ đạo nhân sinh kia.

      Câu trả lời của Tịch Tích Chi làm Phùng chân nhân thất vọng, ông tán thưởng gật đầu, “Coi như ngươi còn có chút kiến thức, nhớ......vô luận làm chuyện gì, cũng phải suy nghĩ trước hậu quả, lỗ mãng liều lĩnh làm, bình thường mất nhiều hơn được.”

      Trong nháy mắt An Hoằng Hàn nhanh chóng nhíu chặt chân mày, ghét nhất có người thuyết giáo với Tịch Tích Chi, trừ ra.

      Tịch Tích Chi vừa định trả lời, còn chưa kịp ra khỏi miệng, liền bị An Hoằng Hàn bên cạnh giành trước: “Phùng chân nhân, người của trẫm còn cần ngươi tới dạy dỗ. Nhiệm vụ hôm nay của ngươi, chỉ là thu phục ma, trẫm cũng mời ngươi tới làm lão sư dạy học.”

      Lời lạnh lẽo khiến sơn động u, càng thêm tràn ngập loại cảm giác trầm.

      Cũng may ba người đều là người từng trải việc đời, khí lạnh cứng mà sinh ra cảm xúc sợ hãi.

      Phùng chân nhân liếc mắt nhìn Tịch Tích Chi, rồi liếc nhìn An Hoằng Hàn, hình như tự hỏi chuyện gì, ánh mắt cũng cực kỳ khó dò. Trình độ coi trọng của bệ hạ đối với tiểu tinh này, dường như vượt qua mức bình thường rất nhiều! Mới quen biết ngày, mà Phùng chân nhân nhìn ra quan hệ của hai người vô cùng thân mật.

      “Lão phu chỉ là nhắc nhở câu mà thôi, cũng có lên tiếng dạy ai.” Phùng chân nhân suy nghĩ, cũng xoay chuyển vô cùng nhanh, gần như là trong nháy mắt, nghĩ ra câu hỏi trả lời An Hoằng Hàn.

      An Hoằng Hàn híp mắt lạnh, “Giống như lời Phùng chân nhân, đó là tốt nhất, Phùng chân nhân cũng biết tính trẫm, cho nên ngàn vạn đừng cố gắng chọc giận trẫm, nếu khi trẫm nổi giận, muốn bình ổn lửa giận trong lòng trẫm, vậy rất khó khăn.”

      Nếu cảnh cáo trong lời cũng nghe ra, như vậy Phùng chân nhân liền uổng làm người rồi.

      “Lão phu sao dám? Bệ hạ, sắp đến chỗ sâu trong sơn động, hay chúng ta trước nhìn chút vật kia rồi hãy .” Kính chiếu trong tay phát ra ánh sáng kịch liệt, Phùng chân nhân vung bàn tay lên, người như yến nhảy vào chỗ sâu trong sơn động.

      An Hoằng Hàn từng học võ, mặc dù theo kịp Phùng chân nhân – người tu luyện này, nhưng tốc độ cũng là cực nhanh, gần như là phân cao thấp với Phùng chân nhân.

      Chỗ sâu đều là mãnh tối mờ mịt, đưa tay thấy được năm ngón.

      Ánh sáng kính chiếu nhanh chóng yếu , chỉ cách mấy giây, liền nhanh chóng trở nên ảm đạm có ánh sáng, dung hợp với bóng tối xung quanh thành mảnh.

      Thấy tình trạng như vậy, trong lòng ba người đều vang lên tiếng chuông báo động.

      Phùng chân nhân lại lần nữa đọc đọc lại chú ngữ, bàn tay phất qua mặt kính, muốn lần nữa sử dụng kính chiếu , nhưng mặc dù kính chiếu hoàn hảo chút tổn hại, lại còn tác dụng. Phùng chân nhân thấy thế, cũng thử lại nữa, thu kính chiếu vào trong ngực, “Xem ra nơi này có bẫy, bệ hạ cẩn thận.”

      Tịch Tích Chi thầm than tiếng, cần ông nhắc nhở, bọn họ cũng biết có bẫy rồi! Nếu nơi này làm sao chút ánh sáng cũng có gió rét bốn phương tám hướng thổi qua càng thêm phần phật phần phật.

      Tịch Tích Chi cảm thấy có chút lạnh, lôi kéo vạt áo, tận lực tránh khỏi gió lạnh đánh tới.

      Đại khái biết Tịch Tích Chi lạnh, hai cánh tay mạnh mẽ của An Hoằng Hàn ôm nàng chặt, để cho nàng tựa vào trong ngực .

      Lồng ngực của An Hoằng Hàn rất ấm áp, đặc biệt là trái tim đập kia, khiến người ta có cảm giác an toàn. Tịch Tích Chi tham lam ấm áp như vậy, rúc vào trong lòng . Bởi vì trong bóng tối, Phùng chân nhân cũng thấy , cho nên Tịch Tích Chi chút cố kỵ nào.

      Phùng chân nhân móc ra hỏa chiết tử, muốn thử có thể đốt hay , ai ngờ ngọn lửa mới vừa cháy lên, trong nháy mắt liền bị dập tắt.

      “Xem trận pháp bố trí ở nơi này, vô luận là ánh sáng hay là lửa, đều thể đuổi bóng tối.” So với kết giới ở cửa sơn động, trận pháp này hiển nhiên mạnh hơn rất nhiều.

      Phùng chân nhân tạm thời nghĩ ra biện pháp, trong sơn động rộng rãi chỉ có tiếng gió lạnh gào thét.

      “Nếu chúng ta xung quanh chút, xem thử có thể ra khỏi trận pháp ?” Tịch Tích Chi cảm thấy cứ kéo dài như vậy cũng phải là biện pháp.

      An Hoằng Hàn lập tức hủy bỏ, “ được.”

      Tịch Tích Chi nâng đầu lên, mặc dù ở trong bóng tối, nhìn thấy gương mặt của An Hoằng Hàn, Tịch Tích Chi lại theo thói quen làm như vậy. Chỉ cần có An Hoằng Hàn ở đây, Tịch Tích Chi cảm thấy chút sợ hãi nào.

      Phùng chân nhân đại khái cách vị trí bọn họ khoảng cách, giọng chợt xa chợt gần, làm cho người ta đoán ra chỗ của ông. Đây có lẽ cũng là tác dụng của trận pháp, khiến mọi người phân tán, cách nào xác định được vị trí của đồng bạn.
      windlove_9693 thích bài này.

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 54:

      "Trận pháp này tràn đầy uy lực, nếu cẩn thận chạm vào cơ quan, cho dù có lão phu ở đây, cũng nắm chắc có thể an toàn rút lui." Cảnh cáo trước, Phùng chân nhân suy nghĩ hồi, chậm rãi ra với hư tối đen.

      Tịch Tích Chi cực kỳ tin tưởng năng lực của Phùng chân nhân, có thể làm cho ông ra như vậy, có lẽ trận pháp này rất khó khăn giống như mình nghĩ.

      Nhưng ở nguyên tại chỗ cũng phải là biện pháp, bọn họ nên làm gì?

      So với Phùng chân nhân lẻ loi, Tịch Tích Chi vẫn còn tương đối may mắn, ít nhất khi tiến vào chỗ sâu trong sơn động, vẫn có An Hoằng Hàn theo bên cạnh. Dựa vào lồng ngực ấm áp của An Hoằng Hàn, trái tim ổn định của Tịch Tích Chi càng lúc càng bình tĩnh. Quả nhiên trong lòng nàng vẫn tin tưởng, có An Hoằng Hàn ở đây, như vậy khẳng định mình có bất kỳ nguy hiểm nào.

      Thời gian trôi qua từng phút từng giây, xung quanh trừ gió lạnh thổi tới vù vù, nơi này có bất kỳ động tĩnh gì.

      Xem ra con tinh kia vì ngăn cản người tiến vào sơn động, hao phí ít khổ tâm.

      "Để lão phu suy nghĩ trước, biện pháp sớm muộn có." Tiếng mơ hồ, quanh quẩn chỗ trong cả sơn động.

      Tịch Tích Chi thể xác định phương hướng của Phùng chân nhân, chỉ có thể nhàn nhạt ‘ ừ ’ tiếng với hư .

      Lửa đốt được, trong sơn động tối mờ có ánh sáng, hình như có thứ gì đó núp, bất cứ lúc nào cũng có thể cho bọn họ kích trí mạng. Lần đầu tiên cảm giác được tiếng hít thở của mình, lại có thể lớn tiếng như vậy.

      Dĩ nhiên lúc người nhìn thấy được, thính lực thường tăng thêm, bởi vì đây là cảm giác duy nhất của họ đối với bên ngoài. Trước mắt mảnh đen như mực, hai mắt Tịch Tích Chi giống như bị mù, mất tác dụng. Thính lực của nàng vốn là tương đối nhạy cảm, giờ yên tĩnh, thính lực càng tăng cường thêm gấp mấy lần.

      Nghe tiếng gió lạnh lẽo, toàn bộ da gà của Tịch Tích Chi đều nổi lên. Tâm tình càng trở nên kích động, Tịch Tích Chi lại càng khống chế được biến hình, đầu đột nhiên xuất hai lỗ tai đầy lông lá.

      Có lẽ phát thân thể mình biến hóa, Tịch Tích Chi nâng tay bé trắng nõn non mềm lên, sờ sờ đỉnh đầu. Quả nhiên ngoài dự đoán, lỗ tai lông lá chui ra.

      Đứa trẻ trong ngực lộn xộn, dẫn tới chú ý của An Hoằng Hàn, "Sao vậy?"

      Tịch Tích Chi ấp úng, cuối cùng vẫn mở miệng : "Lỗ tai nhô ra."

      An Hoằng Hàn giơ bàn tay lên, liền dời đến đỉnh đầu của nàng, sờ tới lỗ tai lông nhung mềm mại kia, trong nháy mắt hiểu đây là vì sao rồi.

      Bàn tay An Hoằng Hàn mang theo cảm giác ấm áp, Tịch Tích Chi giống như lúc ở trong hình thú, nâng đầu lên cọ xát.

      Động tác này nhanh chóng lấy được cảm tình của An Hoằng Hàn, khiến An Hoằng Hàn khỏi khẽ mỉm cười. Chỉ là nụ cười nhạt này, bởi vì tầm mắt quá mức mơ hồ nên có người nhìn thấy

      Gió lạnh thổi qua bên tai Tịch Tích Chi, Tịch Tích Chi lôi kéo vạt áo. Cùng lúc đó tiếng gió sinh ra theo quỹ đạo, lục lọi ra được chút đầu mối. Gió lạnh thổi qua khuôn mặt nàng, mà từng đợt gió lạnh đều từ phương hướng.

      Chỗ có gió thổi vào, phải nghĩa là có cửa ra sao?

      Ở trong sơn động tối đen, thanh khiến người ta phân vị trí, hỏa chiết tử lại đốt được, biện pháp duy nhất của bọn họ chính là xuống tay từ quỹ đạo của gió. Tịch Tích Chi tận lực thả lỏng thân thể, cố gắng cảm giác quỹ đạo của gió, thân thể chậm rãi xoay sang bên phải. Trong bóng tối, Tịch Tích Chi trừng mắt nhìn, "Gió thổi tới từ bên kia."

      Gió rất lạnh, từng luồng thổi qua gương mặt non mềm trắng nõn của Tịch Tích Chi.

      câu thức tỉnh người trong mộng, An Hoằng Hàn lập tức hiểu ý trong lời của nàng. Từ khi bọn họ bắt đầu vào sơn động, liền đặt toàn bộ lực chú ý ở việc đốt lửa, ngược lại bỏ quên hướng gió.

      Chỉ là nghe tiếng gió lạnh gào thét, bọn họ tuyệt đối phán đoán ra hướng gió, đó là bởi vì trải qua xử lý đắc biệt của trận pháp, thanh tạo thành từng trận tiếng vang, truyền đến từ bốn phương tám hướng. thanh có thể thay đổi, nhưng hướng gió ! Gió chỉ có thể phát ra từ hướng.

      Lúc bọn họ vào động, qua mấy cua quẹo, gió bên ngoài hoàn toàn thể thổi tới chỗ sâu. Đáp án duy nhất chính là từ cửa động khác.

      “Rất thông minh.” Tán dương ra ba chữ, An Hoằng Hàn khen ngợi sờ sờ lỗ tai lông lá của Tịch Tích Chi.

      Tịch Tích Chi dậm chân, dù gì lỗ tai cũng cực kỳ nhạy cảm, An Hoằng Hàn luôn nắm lỗ tai của nàng, khiến nàng cảm thấy thoải mái. Điều động linh lực, Tịch Tích Chi muốn thu hai lỗ tai lại, nhưng bất luận nàng thúc giục linh lực thế nào, cặp lỗ tai lông lá kia vẫn mọc đỉnh đầu, chịu biến mất.

      ra ngoài trước rồi .” An Hoằng Hàn mở ra bước chân, theo phương hướng gió thổi tới.

      Phùng chân nhân cũng là người thông minh, tự nhiên hiểu ý trong lời vừa rồi của Tịch Tích Chi, chần chờ nữa, cũng từng bước tới nơi nguồn gió.

      Đường xá cực kỳ dài dằng dặc, càng về phía trước, Tịch Tích Chi phát sức gió càng lớn. Nhiều lần Tịch Tích Chi suýt bị sức gió đẩy ra, nhờ An Hoằng Hàn nắm chặt cánh tay của nàng, nàng mới có bị gió cuốn .

      Lúc bước phải cố hết sức, đặc biệt là thân thể bé của Tịch Tích Chi, vốn là gầy yếu. Đến cuối cùng, gần như đều là An Hoằng Hàn ôm lấy nàng, mới tới được chỗ nguồn gió.

      Nguồn gió rất , cao khoảng nửa thước, đám người An Hoằng Hàn chỉ có thể khom lưng, rồi chui vào.

      Phùng chân nhân sợ hồ cài bẫy, tuốt ở đằng trước đảm đương tiên phong. Cửa động từ hẹp trở nên to lớn, Phùng chân nhân móc ra kính chiếu , lần nữa đọc chú ngữ, lần này để cho mọi người thất vọng, mặt kính chiếu phát ra tầng ánh sáng mãnh liệt, trong nháy mắt chiếu sáng cả sơn động.

      Mà lúc này đây, bọn họ thoát khỏi trận pháp tối đen kia. Trải qua chuyện lần này, Tịch Tích Chi suy đoán chủ nhân sơn động phải là quái tinh thông trận pháp. Như trận pháp mới vừa rồi, rất dễ dàng mê hoặc tầm mắt của mọi người.

      Tịch Tích Chi quét mắt liếc chung quanh, nhìn thấy ở giữa xếp đặt rất nhiều lá cờ , lá cờ xếp đặt theo quy luật cao thấp đều. Trước kia Tịch Tích Chi từng nhìn thấy qua trận pháp này ở tàng thư các của sư phụ, liếc mắt cái liền nhận ra được, “Đây là Tụ Phong Trận.”

      Tụ Phong Trận, chính là trận pháp đặc biệt, có thể khiến cho chỗ có gió, sinh ra gió mạnh dữ dội. Tịch Tích Chi nhìn về phía cửa động, trận pháp này rất ràng là dùng ở nơi đó, khó trách vừa rồi bọn họ đốt lửa được, nhất định là do trận pháp này giở trò quỷ.

      Nhưng nghe sư phụ , thế gian hiếm khi có người biết trận pháp này. Ngay cả quyển sách kia đều là từ vị lão bằng hữu, tốn ít công phu mới lấy được đến tay.

      “Tụ Phong Trận?” Có lẽ Phùng chân nhân cũng nghĩ đến cái gì, quay đầu nhìn về phía Tịch Tích Chi, “Ngươi xác định đây là Tụ Phong Trận?”

      “Chẳng lẽ Phùng chân nhân biết? Người xem cách xếp đặt của ba mặt lá cờ này, chiếm giữ ba hướng đông, nam, tây, duy chỉ có ở hướng bắc...... Mà phương Bắc, chính là chỉ hướng gió thổi ra. Tất cả gió đều thổi mạnh về hướng đó, cho nên vừa rồi lúc chúng ta vào mới có thể khó khăn như vậy. Ta may mắn gặp qua trận pháp. Tụ Phong Trận, cho nên ta dám khẳng định.” Tịch Tích Chi rất chắc chắn, mặc dù đời trước nàng thích lười biếng, thích tu luyện pháp thuật, nhưng thường bị sư phụ ép buộc nhìn trận pháp.

      Bởi vì sư phụ , vào ngảy phi thăng, nếu như lôi kiếp quá mãnh liệt, rất nhiều trận pháp có thể phát huy tác dụng, còn có thể vì con chặn lại ít uy lực của thiên lôi.

      Chỉ tiếc...... Tịch Tích Chi xui xẻo hồ đồ, đợi nàng bày xong trận pháp, lôi kiếp đến. Lôi kiếp đột nhiên liền giáng xuống làm hại nàng chưa chuẩn bị được chút nào. Nếu phải sư phụ cho nàng món pháp bảo này, ngăn cản đợt công kích cuối cùng cho nàng, ngay cả cơ hội sống lại nàng cũng có, nhất định hồn bay phách tán.

      “Sư tôn của ngươi là vị cao nhân nào?” Phùng chân nhân tin tiểu lại có thể biết trận pháp cao thâm như vậy, chỉ có thể hoài nghi đến đầu sư phụ của nàng. Vả lại, tu vị của Phùng chân nhân ở cả Phong Trạch quốc cũng là số số hai, nghe còn có nhân vật lợi hại như vậy, đương nhiên muốn gặp lần, thảo luận về đạo pháp cao thâm chút.

      Vấn đề này lập tức hỏi khó Tịch Tích Chi, dường như trước kia An Hoằng Hàn cũng hỏi vấn đề giống như vậy, lúc ấy nàng trả lời thế nào? Cố gắng nghĩ lại chút, Tịch Tích Chi nhớ lại, bên cạnh giọng trước nàng: “Sư phụ nàng phi thăng.”

      Phùng chân nhân thể tin trợn to mắt, lấy ánh mắt vô cùng nghiêm túc nhìn về phía Tịch Tích Chi. Phi thăng, chính là ước muốn đời của mỗi người tu tiên, Phùng chân nhân cũng ngoại lệ. Chỉ tiếc tu tiên dễ dàng, phi thăng khó khăn. Ông khổ tu mấy chục năm, lại thể hiểu thấu đáo thiên cơ, đắc đạo thành tiên.

      Lần này Phùng chân nhân hoàn toàn buông xuống phòng bị với Tịch Tích Chi, có cao nhân thu nàng làm đò đệ, chắc hẳn cũng là vật có tiền đồ giới hạn. Lại , thế gian cũng thiếu tinh có thể tu thành chánh quả, có lẽ có mình giúp nàng tay, nàng cách chánh đạo cũng xa.

      ra là như vậy, nếu quen biết sớm mấy năm, chừng còn có thể gặp mặt lần.” Trừ thở dài, Phùng chân nhân còn gì để .

      Mà Tịch Tích Chi lại cảm thán trong lòng, cho dù ngài sinh ra sớm mười năm, cũng thể nhìn thấy sư phụ nàng. Bời vì hai người căn bản ở cùng thế giới, giống như nàng...... Chẳng qua là bởi vì lần ngoài ý muốn, mới lưu lạc đến thế giới này.

      “Phá hủy trận pháp này.” An Hoằng Hàn dạo quanh lá cờ vòng, từ đầu đến cuối đểu cảm thấy ổn, nếu bọn họ muốn trở về theo đường cũ, trận pháp này tạo thành trở ngại , vẫn sớm phá hủy tốt hơn.

      Phùng chân nhân và Tịch Tích Chi cũng cực kỳ đồng ý, cũng nhau gật đầu.

      “Lão đạo tuân lệnh.” Phùng chân nhân rút kiếm gỗ đào ở bên hông ra, trong miệng lại đọc vài câu chú ngữ.

      Tốc độ đọc của ông rất nhanh, đến mức Tịch Tích Chi nghe ràng rốt cuộc ông đọc cái gì.

      Quơ múa kiếm gỗ đào, Phùng chân nhân giơ kiếm chém tới ba mặt lá cờ , động tác cực nhanh, Tịch Tích Chi thậm chí có thể nghe tiếng gió vù vù.

      Bịch tiếng, ba mặt lá cờ rơi xuống.

      Gió mạnh dần dần biến mất, lúc này, cả sơn động còn gió lạnh hàn nữa.

      Đúng lúc này, tiếng ‘rắc’ thanh thúy vang lên, dẫn tới chú ý của Tịch Tích Chi.

      Tịch Tích Chi nhanh chóng quay đầu, nhìn về chỗ phát ra thanh, chỉ thấy trong sơn động hẹp cách đó xa, con hồ ly màu trắng nhìn chòng chọc vào bọn họ. thanh vừa rồi, chính là nó cẩn thận dẫm lên gỗ khô mà phát ra.

      Hồ ly dựng đứng con ngươi, nhìn rất là dọa người. Ánh mắt nhìn chằm chằm Tịch Tích Chi, hình như có mấy phần hiểu. Mà khi nhìn thấy Phùng chân nhân đứng sau Tịch Tích Chi, bị dọa đến run rẩy, xoay người chạy vào trong sơn động hẹp.
      windlove_9693 thích bài này.

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 55:
      Editor: Hoàng Dung


      Cửa động quá mức hẹp, bán kính dài hơn năm tấc, nam nhân trưởng thành hoàn toàn thể vào . Mà nhìn xung quanh sơn động, còn con đường nào khác. Cho dù An Hoằng Hàn và Phùng chân nhân muốn đuổi theo, cũng có biện pháp vào cửa động hẹp đó.

      Ánh mắt Phùng chân nhân chuyển sang bộ dáng bảy tám tuổi của Tịch Tích Chi, ánh mắt lộ ra vẻ suy tính, có chút chần chờ.

      An Hoằng Hàn khôn khéo cỡ nào, vừa nhìn thấy Phùng chân nhân suy nghĩ sâu xa nhìn Tịch Tích Chi, lập tức đoán được tâm tư của ông, " thể nào, đạo hạnh nàng quá kém, sau khi vào, có thể gặp nguy hiểm."

      tình nguyện đặt mình vào nguy hiểm, cũng để cho Tịch Tích Chi nửa phần nguy hiểm. Bất tri bất giác trong khoảng thời gian ở bên nhau này, Tịch Tích Chi sớm trở thành nhược điểm trí mạng của An Hoằng Hàn, là nghịch lân thể xâm phạm nhất.

      "Bệ hạ, xin ngài nghĩ lại. Trong sơn động, chỉ có ba người, nếu nàng vào, lần này chúng ta chỉ có thể công mà lui. Bệ hạ, phải ngài còn muốn cứu quốc sư Luật Vân quốc sao? thể vì mà mất lớn."

      Phùng chân nhân , cũng có mấy phần đạo lý.

      Từ lão đầu mất tích nhiều ngày, sống chết chưa biết. Nếu sớm ngày cứu ông ra, sợ rằng muộn, nhất định nguy hiểm đến tính mạng.

      Nhưng Phùng chân nhân đánh giá thấp địa vị Tịch Tích Chi ở trong cảm nhận của An Hoằng Hàn, coi như Từ quốc sư gặp nguy hiểm, An Hoằng Hàn cũng nỡ để Tịch Tích Chi mạo hiểm. Nếu Từ quốc sư gặp chuyện may, nhiều lắm là đưa gấp đôi vật phẩm, bồi thường tổn thất cho Luật Vân quốc. Nhưng nếu là Tịch Tích Chi gặp chuyện may, An Hoằng Hàn dám tưởng tượng mình làm ra chuyện hoang đường gì!

      Nhìn ra ý tứ kiên định của bệ hạ, Phùng chân nhân thở dài hơi, "Nếu bệ hạ lựa chọn như vậy, lão đạo cũng dám thêm cái gì. Chỉ là. . . . . . Lần này hồ trốn , muốn bắt nó lần nữa, rất khó khăn."

      Sơn động này bại lộ, hồ nhất định lẩn trốn, sau này muốn tìm ra tung tích của nó, đồng nghĩa với khó càng thêm khó.

      An Hoằng Hàn cũng nghĩ đến đến điểm này, nhưng vẫn thể đả động tâm như trước.

      "Ý trẫm quyết, nhiều lời vô ích." An Hoằng Hàn vừa định xoay người rời , ngờ lúc tay khoác lên vai Tịch Tích Chi, đột nhiên bị người gạt .

      Cặp mắt run lên, hình như An Hoằng Hàn nghĩ tới chuyện gì, lập tức đưa tay bắt lấy y phục của Tịch Tích Chi. Vậy mà bàn tay vừa mới vươn ra, liền rơi vào khoảng . Trong nháy mắt Tịch Tích Chi liền biến trở về hình dáng con chồn , chạy ra ngoài từ bên chân An Hoằng Hàn.

      Tịch Tích Chi cũng phải cố ý nghe theo ý của , mà là nàng và An Hoằng Hàn bất đồng. An Hoằng Hàn có thể nhìn Từ lão đầu hãm sâu vào nguy hiểm, để ý tới, nhưng nàng lại được. Lúc vừa tới thế giới này, nhờ Từ lão đầu giúp nàng chữa bệnh, nàng vĩnh viễn thể quên Từ lão đầu - người bạn vong niên này.

      Từ lão đầu gặp nạn, sao nàng có thể bỏ mặc? Mặc dù Tịch Tích Chi sống ở rừng sâu núi thẳm, nhưng cũng đọc qua mấy quyển thánh hiền chi thư, biết tri ân đồ báo.

      Mắt thấy tìm được manh mối, sao Tịch Tích Chi có thể lùi bước?

      Tịch Tích Chi vừa biến hình xong, liền nhanh chóng vọt vào cửa sơn động hẹp. Nó hơn bạch hồ, cho nên cửa động đối với nó là phi thường rộng rãi.

      Vẻ mặt An Hoằng Hàn lạnh lẽo, đôi mắt giống như bao trùm hàn băng vạn năm, tỏa ra khí lạnh thấu xương.

      Phùng chân nhân chỉ đứng ở bên cạnh , cảm thấy da gà toàn thân đều nổi lên. An Hoằng Hàn thân khí thế cường đại, cho dù ai nhìn thấy, cũng vô cùng sợ. Trước kia Phùng chân nhân trải qua rất nhiều đau khổ, nhưng đứng ở trước mặt An Hoằng Hàn, khí thế thấp vẫn thấp hơn cái đầu.

      "Tốt lắm, lời của trẫm cũng dám nghe theo?" Lời cực kỳ lạnh lẽo, lãnh ý tỏa ra khiến người ta cảm thấy rợn cả tóc gáy.

      Tịch Tích Chi bị dọa tới mức thân thể vừa chui vào động liền dừng chút, chậm rãi xoay người, mặt ngó An Hoằng Hàn.

      Phùng chân nhân cũng cực kỳ giật mình, cái vật này động chút là núp ở sau lưng của An Hoằng Hàn, lá gan ràng rất , lần này chẳng những vâng lời An Hoằng Hàn, còn nguyện ý tự mình mạo hiểm chui vào cửa động hẹp, phải biết. ... Nơi đó nguy hiểm bao nhiêu, đến Phùng chân nhân cũng dám xác định.

      Chít chít...... Tịch Tích Chi nhanh chóng kêu hai tiếng với An Hoằng Hàn, hình như muốn giải thích.

      Lầm đầu tiên Phùng chân nhân nhìn thấy chân thân của Tịch Tích Chi, thể tin tiểu tinh bảy, tám tuổi vừa rồi lại là Vân Chồn bên cạnh bệ hạ. Mặc dù ông bị nhốt ở Hàn vương phủ, cả ngày ra ngoài, nhưng từ quản gia nơi đó, ông cũng nghe đến chuyện của con chồn nào. Vì sao liếc mắt cái liền nhận ra? Hay là vì đám lông nhung mà ngọn lửa giữa trán con chồn quá mức rêu rao.

      ra là vậy.” Cuối cùng Phùng chân nhân cũng hiểu những tin đồn gần đây về Vân Chồn và Tịch nương......

      Hóa ra bệ hạ sủng ái đều là cùng người, chưa từng có thay đổi.

      Bệ hạ giống như nam nhân lãnh huyết vô tình, hoặc là hề có tình cảm đáng , hoặc là sa chân vào vũng bùn. Theo quan sát của Phùng chân nhân, ràng An Hoằng Hàn có tình cảm đặc biệt với con chồn này.

      Khó trách luôn bảo vệ nàng, để cho bất luận kẻ nào đến gần.

      “Trở lại! Nếu đừng trách trẫm vô tình.” Tiếng lộ ra cảnh cáo nghiêm trọng, đôi mắt lạnh lẽo của An Hoằng Hàn nhìn chăm chú con chồn ở cửa động.

      Trong nháy mắt Tịch Tích Chi hơi do dự, nhưng nhớ tới Từ lão đầu ở trong hoàn cảnh nguy hiểm, nâng móng vuốt lên rồi buông xuống lần nữa.

      Chít chít...... Con chồn vung qua lại bốn cái móng vuốt, biểu đạt ý của nó với An Hoằng Hàn. Tịch Tích Chi rất tự hiểu mình, biết mình thể nào đánh bại con Bạch Hồ kia, cho nên biện pháp duy nhất của nó chính là dùng mình làm mồi, dẫn con bạch hồ ra, sau đó giao cho Phùng chân nhân xử lý.

      An Hoằng Hàn và nó chung sống lâu ngày, từ ngôn ngữ tứ chi của nó, có thể đoán ra ý nghĩ của nó. Nhưng...... cho dù như thế, An Hoằng Hàn vẫn nỡ để Tịch Tích Chi đặt mình vào nguy hiểm, lời tuyệt tình khỏi ra khỏi miệng, “Nếu như ngươi , đừng trách lát nữa trẫm cứu ngươi. Tính tình của trẫm, ngươi nên ràng, chỉ cần có thể đạt được mục đích, trẫm từ thủ đoạn. Nếu như ngươi quyết ý muốn làm đồ bỏ, như vậy trẫm nhất định thành toàn ngươi.”

      Ý nghĩa của đồ bỏ...... Đó chính là dùng xong liền ném, cố kỵ an nguy của quân cờ.

      Tâm Tịch Tích Chi nhất thời rơi xuống đáy cốc, hóa ra đối với An Hoằng Hàn, nàng chỉ là tồn tại có cũng được mà có cũng sao. Vừa nghĩ tới thèm quan tâm đến sống chết của mình, cỗ lửa giận hừng hực thổi quét qua nội tâm Tịch Tích Chi, khiến nàng khống chế được tâm tình của mình.

      cứu cứu, Tịch Tích Chi cắn răng rống lên tiếng, giống như cáo biệt, nhìn An Hoằng Hàn lần cuối cùng, do dự vọt vào cái cửa động hẹp kia. Sau khi chết, cũng lắm mười tám năm sau lại là hùng hảo hán, có gì đáng sợ! để ý an nguy của Từ lão đầu, lương tâm của Tịch Tích Chi bất an cả đời.

      Sắc mặt An Hoằng Hàn trầm đến đáng sợ, khí thế rét lạnh toàn thân khiến người ta sợ hãi,
      “Đứng lại cho trẫm.”

      Tịch Tích Chi hơi dừng lại bước chân, nhưng có dừng lại, tiếp tục về phía trước.

      An Hoằng Hàn đánh chưởng về phía bên phải vách núi, nhất thời, vách đá cứng rắn xuất chưởng ấn lồi lõm.

      Phùng chân nhân thầm than tiếng, lần đầu tiên bệ hạ biểu tức giận ràng như vậy.

      Ánh mắt lạnh lẽo chuyển sang Phùng chân nhân, trong mắt An Hoằng Hàn đều là rét lạnh, hình như có thể đóng băng tất cả, “Ngươi có thể thỏa mãn rồi? Đây chính là kết quả ngươi muốn.”

      Mới vừa rồi cho dù Phùng chân nhân gì, nhưng ánh mắt của ông lại cho An Hoằng Hàn biết, vừa bắt đầu ông ta liền đánh cái chủ ý này, muốn cho Vân Chồn vào động, dụ hồ ra, dề dàng tróc nã tinh.

      Phùng chân nhân dùng hết toàn lực ổn định dòng suy nghĩ của mình, “Lão đạo cũng có bắt Tịch nương vào, phải sao?”

      Mặc dù ông nghĩ như vậy, nhưng dưới cảnh cáo của An Hoằng Hàn, ông nào dám mở miệng? Cho dù ông muốn sống, dưới Tuệ Vân Quán còn có mấy ngàn mạng người? Chọc giận An Hoằng Hàn, Tuệ Vân Quán của bọn họ, người cũng đừng nghĩ chạy thoát.

      An Hoằng Hàn hừ lạnh tiếng, quả đấm trong tay áo chậm rãi nắm chặt, “Tốt nhất ngươi khẩn cầu nàng xảy ra việc gì, nếu ...... Trẫm để Tuệ Vân Quán của ngươi chôn theo.”

      An Hoằng Hàn chuyện từ trước đến giờ đều chắc chắn, nếu như vậy, chuyện thành định số.

      Lông mày xám trắng của Phùng chân nhân nhíu lại chặt, bệ hạ lại vì con tiểu tinh, tiếc dùng 3000 tánh mạng đệ tử của Tuệ Vân Quán tới đây uy hiếp ông! Nên có tình, hay là vô tình đây? Chỉ sợ trong mắt , 3000 tánh mạng cũng bì nổi nửa phần con tinh kia.

      “Bệ hạ, vẫn nên thả lỏng tốt hơn.” Mặc dù biết An Hoằng Hàn đánh tâm tư gì với vật kia. Nhưng nhất quốc chi quân quá thân cận với nghiệt, chung quy vẫn phải là chuyện tốt. Đặc biệt là tiểu tinh kia, trở thành nhược điểm của An Hoằng Hàn.

      Làm đế vương nước, kiêng kỵ nhất chính là động tình.

      cần ngươi quản.” Bốn chữ ngăn cản của Phùng chân nhân tiếp tục mở miệng chuyện, An Hoằng Hàn vài bước tới cửa động, nhưng cửa động lại quá , nếu nhất định cùng tiến vào trong với Tịch Tích Chi.

      Con chồn kia trừ ăn với ngủ, còn biết cái gì? Vừa nghĩ tới Tịch Tích Chi, mình mạo hiểm, trong lòng An Hoằng Hàn liền nổi giận trận. xảy ra chuyện cũng may, nếu là gặp chuyện may, An Hoằng Hàn dám nghĩ.

      Lần đầu tiên An Hoằng Hàn cảm thấy thời gian trôi qua chậm chạp như thế, chắp tay đứng, đôi mày kiếm nhíu chặt, chưa từng buông ra chút nào.

      Cái động này hẹp, lại sâu thẩm. Bốn phía có ngọn đèn dầu, Tịch Tích Chi chỉ là dựa vào cảm giác, từng bước vào bên trong. Bởi vì thấy , cho nên thường xuyên bị đụng đầu. Đầu bốp... tiếng, cẩn thận đụng phải đá, đau đến Tịch Tích Chi nhịn được kêu ra tiếng.

      Tiếng kêu này theo quỹ đạo, sinh ra từng trận tiếng vọng, bao lâu sau liền truyền đến phía còn lại, rơi vào trong lỗ tai của An Hoằng Hàn. Trái tim căng thẳng, chân mày An Hoằng Hàn nhíu càng chặt.

      “Bệ hạ, chớ lo lắng, lão đạo nhìn con vật kia rất có phúc duyên, nhất định bình an vô .”

      “Phùng chân nhân biết xem tướng từ lúc nào vậy? phải giang hồ đạo sĩ mới có thể lời đó sao?” An Hoằng Hàn nể mặt bất cứ ai, tại trong lòng giận dữ, cực kỳ tức giận.

      Sắc mặt Phùng chân nhân cứng đờ, ông cũng chỉ là muốn an ủi bệ hạ mà thôi, ai ngờ bệ hạ mở miệng chính là gai. Nếu như ông biết thuật biến thân, khẳng định để cho con chồn kia mạo hiểm, đây cũng là hành động bất đắc dĩ.

      Tịch Tích Chi xuyên qua sơn động hẹp, càng về phía trước, càng nhận biết được phương hướng. Cả sơn động, tựa như có điểm cuối. Giống như tiến vào mê cung, Tịch Tích Chi tìm được cửa ra cuối cùng.
      windlove_9693 thích bài này.

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      ☆, Chương 56:
      Editor: Hoàng Dung


      Trong đó sớm có bóng dáng Bạch Hồ, Tịch Tích Chi sờ soạng tới, hy vọng có thể đuổi theo con Bạch Hồ kia.

      Có lẽ là ông trời nghe được tiếng lòng của Tịch Tích Chi, cửa động trống rốt cuộc vang lên đạo thanh thuộc về nàng. Tiếng bước chân bịch bịch truyền vào lỗ tai của Tịch Tích Chi. Hai lỗ tai lông lá run lên, Tịch Tích Chi suy đoán. . . . . . Động này gần đến điểm cuối rồi.

      Cuối sơn động, chiều rộng dần dần trở nên lớn hơn, khoảng hơn mười mét vuông.

      Con hồ ly thối này, ràng phải Xuyên Sơn Giáp (1), sao lại ở chỗ sâu trong huyệt động này.

      Thả bước chân, Tịch Tích Chi rón rén đến gần nơi phát ra thanh.

      Ở cuối động, ánh sáng màu xanh mỏng manh chớp lóe, bầu khí làm cho người ta cảm thấy hết sức đè nén.

      đợi Tịch Tích Chi tới điểm cuối, giọng nam liền vang lên, "Mị Cơ, xem chuyện tốt của ngươi ! Nếu phải ngươi tùy tiện xuất ở trước mặt nhân loại, tiết lộ hành tung, khiến cho An Hoằng Hàn chú ý sao? là thành công có, bại có thừa."

      Tiếng quát mắng ngừng vang lên trong sơn động.

      Giọng trầm của nam tử, chỉ nghe thôi cũng làm cho người ta rợn cả tóc gáy. Mũi ngửi ngửi, Tịch Tích Chi ngửi thấy được cỗ khí. Thế nhưng trong cỗ khí này, hình như có điểm bất thường. Tịch Tích Chi vắt hết óc nghĩ đáp án, suy tư lâu, cũng nghĩ ra tại sao.

      Vì để cho mình tìm được nhiều manh mối, Tịch Tích Chi tiến thêm hai bước, núp ở cửa sơn động, lộ ra đầu quan sát.

      bóng dáng màu đen đứng ở cách đó xa, đưa lưng về phía Tịch Tích Chi, thế cho nên Tịch Tích Chi thấy khuôn mặt của . mặc thân cẩm bào màu đen, ở trong ánh sáng lục u u, rất dễ làm cho người ta bỏ qua bóng dáng của .

      Lúc đầu tiên nhìn thấy người nọ, Tịch Tích Chi lại thể tin trợn to hai mắt. Cái bóng dáng kia ràng chính là loài người, vậy mà quanh người lại mang theo khí. Cỗ khí này tỏa ra còn mãnh liệt hơn Bạch Hồ, đặc biệt là bên cạnh người kia còn vây quanh tầng tầng sát khí, vừa nhìn thấy phải là người lương thiện.

      tinh và nhân loại giao thiệp với nhau, khẳng định là có chuyện tốt!

      Loài người có khí, có hai loại. Loại thứ nhất chính là tiếp xúc quá nhiều với ma, dính vào khí. Loại tình huống này mức độ tương đối , chỉ cần sau này tránh tiếp xúc, dần dần chuyển biến tốt đẹp. Loại thứ hai tương đối khó giải quyết. . . . . .

      Tịch Tích Chi có thâm ý khác nhìn chằm chằm bóng người màu đen đó, loại tình huống thứ hai chính là. . . . . . người nọ vào đạo. Phương pháp xử lý loại người vào đạo có rất nhiều loại, biện pháp nhanh nhất chính là cắn nuốt nội đan của tinh. Nội đan chính là tinh hoa tu luyện của tinh, loài người nuốt vào liền có thể tăng cao lực.

      Nhưng được cái này mất cái kia, nhìn người nam tử này thân cẩm bào màu đen, Tịch Tích Chi liền đoán được chút chân tướng. Người này ràng cho thấy là loại thứ hai, khó trách toàn thân khí ngất trời! Cái này cần dùng bao nhiêu nội đan, mới có thể đạt đến trình độ như vậy.

      Bạch Hồ rụt đầu, thân thể phủ phục nằm ở bên chân nam tử, tư thế kia liền giống như quỳ xuống cầu xin tha thứ. Hai mắt Bạch Hồ nhiễm nước, hình như rất uất ức, giọng rên hai tiếng, cũng dám phát ra bất kỳ phản bác nào.


      Nhớ tới hóa quả trồng ở ngoài sơn động, Tịch Tích Chi khỏi lộ ra nghi ngờ, chẳng lẽ con Bạch Hồ này cũng là ăn nhầm quả đó, mới có thể rơi vào đạo? Tịch Tích Chi cảm thấy vô cùng có khả năng, nhìn ánh mắt của con Bạch Hồ kia, Tịch Tích Chi luôn cảm thấy tính cách nó rất hồn nhiên. Ít nhất theo hơi thở nó phát ra, con Bạch Hồ này còn chưa từng sát sinh.

      "Phế vật, súc sinh chỉ biết khóc lóc sướt mướt!" Nam tử tức giận vung bàn tay lên, cỗ gió lốc mãnh liệt đánh về phía Bạch Hồ.

      Bạch Hồ hề có lực chống đỡ, trong nháy mắt bị bắn ra ngoài mấy mét. Sơn động vốn là hẹp, Bạch Hồ rầm tiếng đụng phải vách núi. Tro bụi rơi tán loạn khắp nơi, cả sơn động tràn ngập rất tro bụi.

      Tịch Tích Chi nhìn mà thương Bạch Hồ, người nam tử mặc cẩm bào áo đen kia rốt cuộc là người phương nào? Lại có thể chỉ huy Bạch Hồ làm việc.

      Sống lưng Bạch Hồ bị đụng mạnh, thân thể cứng ngắc hồi, mới đứng lên từ mặt đất.

      "Chủ Thượng, Mị Cơ biết sai, Mị Cơ cũng phải cố ý. Chỉ là hôm đó ta tính trở về động nghỉ ngơi, đột nhiên gặp nhóm người lên đường núi, cho nên chuyện mới phát sinh như vậy.” Miệng Bạch Hồ tiếng người, tiếng mang theo cỗ cảm giác mê hoặc lòng người.

      Mất lúc sau, Tịch Tích Chi mới hồi hồn từ trong giọng nũng nụi kia. Chỉ sợ là nam nhân, chỉ cần nghe thấy tiếng mị hoặc như thế, cũng nhịn được mà tâm thần nhộn nhạo.

      Nhưng những thứ này đều phải là mấu chốt! Phàm là hồ ly tu luyện thành , cũng tránh khỏi bản lĩnh mê hoặc người, đây cũng chính là chuyện mọi người đều biết, cho nên Tịch Tích Chi cũng cảm thấy kỳ quái. Kỳ quái chính là ........con Bạch Hồ vừa rồi lấy hình thú chuyện!

      Chuyện này rốt cuộc là như thế nào? Trước kia, lúc Tịch tích chi còn là hình thú, thử rất nhiều biện pháp, đều thể tiếng người, mà con Bạch Hồ kia lại được! Có thể khiến nàng cảm thấy kỳ quái sao?

      Đều là động vật, sao lại khác nhau lớn như vậy?

      “Sai! Hoàn toàn sai!” Nam tử tức giận xoay thân thể lại, đối mặt chính diện với Bạch Hồ, “Biết gần đây Từ quốc sư mất tích, An Hoằng Hàn chắc chắn phái người nghiêm túc lục soát, ngươi lại còn chạy lung tung, sợ dẫn tới chú ý của người khác sao?”

      Tịch Tích Chi lên mười hai phần tinh thần, muốn nhìn thấy diện mạo của . đôi mắt trong veo như nước chớp nhìn chằm chằm phía trước, sợ rằng lớ mất cảnh này.

      Nam tử từ từ xoay người, Tịch Tích Chi nâng đầu lên, dần dần chuyển ánh mắt lên mặt . Vừa thấy, tức giận đến mức mắng to trong lòng! mặt còn đeo tấm mặt nạ màu bạc, mặt nạ chế tạo vô cùng tinh xảo, che chắn gần hết khuôn mặt của , chỉ lộ cằm. Bờ môi của tương đối mỏng, khiến người ta vừa nhìn liền nhịn được cảm thấy là loại người bạc tình kia.

      “Mị Cơ biết sai, cầu xin Chúa Thượng tha thứ.” Móng trước của hồ ly phủ mặt đất, nằm sấp dám ngẩng đầu.

      Tịch Tích Chi nhìn màn này, có vài phần đồng tình.

      Bởi vì đứng ở cửa động, Tịch Tích Chi dám có động tác quá lớn, sợ đưa tới chú ý của bọn . Trước phải xác định Từ lão đầu có trong động hay ? Tịch Tích Chi lại lộ đầu ra chút xíu, muốn nhìn bên trong động đến tột cùng là quang cảnh như thế nào?

      Đúng lúc này, Bach Hồ cách đó xa nhìn thấy nàng, đầu tiên nàng ta chớp mắt cái, sau đó tựa hồ cảm thấy nghi hoặc.

      Cái nhìn này khiến Tịch Tích Chi sợ tới mức bước chân khong ổn, lảo đảo ngã xuống bên cạnh. Đối diện Tịch Tích Chi chính là người nam tử, cử động này của Tịch Tích Chi, trong nháy mắt dẫn tới chú ý của đối phương.

      Ánh mắt của nam tử trầm xuống, lập tức nhìn tới chỗ nàng.

      Tịch Tích Chi kinh hồn bạt vía nhìn thấy tất cả, vừa định nhấc chân bỏ chạy, thế nhưng nhìn thấy góc bên phải để chiếc ghế, ghế trói người, người kia chính là Từ lão đầu mất tích nhiều ngày!

      Cho dù mắt Từ lão đầu bị miếng vải đen che, thế nhưng Tịch Tích Chi nhận ra ông chút trở ngại.

      Quả là đám nghiệt này quấy phá, bắt trói Từ lão đầu.

      Chít chít.....Tịch Tích Chi tức giận đến la to, nhưng biết chỉ mình nàng phải đối thủ của đối phương. Xoay người liền muốn chạy tìm viện binh. Nhìn sắc mặt xám trắng của Từ lão đầu, bộ dạng tiều tụy vì bệnh, Tịch Tích Chi sợ ông tùy thời có thể đời nha ma.

      Trong miệng Từ lão đầu bị nhét khối vải, mắt lại bị che bởi miếng vải đen mỏng, cho nên hoàn toàn biết chuyện bên ngoài.

      Tịch Tích Chi rất tò mò, ràng người trưởng thành thể nào tiến vào huyệt hẹp này, nhưng ở chỗ sâu nhất lại có thể phát Từ lão đầu và tên nửa người nửa đó.

      “Con......con chồn kia...”Bạch Hồ đóng mở miệng.

      Tịch Tích Chi nhìn đối phương lấy hình thú tiếng người, cực kỳ quen, sợ tới mức lui về phía sau hai bước.

      Tiếng cười tâm trầm, vang dội cả sơn động, nam tử áo đen ôm ngực tới chỗ Tịch Tích Chi, “Ha ha, trời cũng giúp ta, ngờ ở chỗ này, lại có thể phát ra Vân Chồn. Nghe An Hoằng Hàn sủng ái nhất con Vân Chồn và Tịch nương kia.....Ngược lại có thể xem là quân cờ tốt.”

      Nghe giọng điệu của , Tịch Tích Chi lập tức hiểu và An Hoằng Hàn chính là quan hệ thù địch.

      Nhưng nàng là con chồn, tại sao có thể trở thành cờ đây? Người này chẳng lẽ đầu óc hồ đồ?

      “Bắt lấy no.” Giọng nam tử vừa chuyển, phát ra mệnh lệnh với Bạch Hồ.

      Đối phó với con chồn, con Bạch Hồ vẫn còn dư dả. Huống chi con hồ ly chính là dã thú trong rừng núi, rất là quen thuộc với kỹ xảo săn mồi. Nam tử vô cùng tin tưởng Bạch Hô làm thất vọng, sau khi xong câu đó, liền tự tin đứng ở bên quan sát.

      Sao Tịch Tích Chi có thể đứng tại chỗ để người ta bắt? Thay đổi phương hướng, liền trở về đường cũ. Nàng tăng tinh thần, nhanh chóng chạy trốn. Bạch Hồ vẫn ở phía sau ngừng đuổi theo, tứ chi của nó vốn lớn, vì để cho đối phương đuổi theo, Tịch Tích Chi liền xuất ra toàn bộ sức mạnh để chạy trốn.

      An Hoằng Hàn chờ ở bên ngoài chút, tầm mắt gần như hề rời khỏi cửa động. Cho dù mặt lạnh lẽo, nhưng người nào nhìn cũng đoán được bệ hạ lo lắng cho con chồn đó.

      Tịch Tích Chi dám mình trước dò đường, phần này dũng khí làm Phùng chân nhân bội phục, lại cũng dễ dàng gặp được tinh lòng tu tiên, Phùng chân nhân cũng hi vọng nó gặp chuyện may. Huống chi trước đó đến lời tục An Hoằng Hàn cũng ra, nếu Vân Chồn gặp chuyện may, muốn chôn theo toàn bộ Tuệ Vân Quan của ông. Phùng chân nhân quan tâm tánh mạng của mình, nhưng lại thể trơ mắt nhìn đồng môn sư huynh đệ chết oan.

      “Bịch bịch bịch” tiếng bước chân chạy, truyền ra từ cửa động hẹp.

      An Hoằng Hàn lập tức ưỡn thẳng sống lưng, nhìn về phía cửa động. Ánh mắt liếc nhìn Phùng chân nhân, ý bảo ông nhanh chuẩn bị nếu sau lưng Vân Chồn dẫn tới những vật khác nhất định phải bắt lại.

      Phùng chân nhân móc ra từng món phấp bảo trong tay áo bào, cùng An Hoằng Hàn chia ra đứng ở hai bên trái phải của cửa động.

      An Hoằng Hàn chính là nhất quốc chỉ tôn, bất kỳ ma quỷ quái nào đều đến gần được, vì khí thế đế vương xung quanh người có thể chống lại khí ma.

      Chít chít.......Còn chưa chạy đến cửa động, Tịch Tích Chi lớn tiếng hô lên hai lần.

      Hồ ly sau lưng chạy quá nhanh, Tịch Tích Chi ra sức chạy như điên, nhưng thiếu chút nữa rơi vào móng hồ ly. Nhiều lần suýt bị Bạch hồ níu cái đuôi, thiếu chút nữa liền bị nó bắt được. Lòng Tịch Tích Chi nóng như lửa đốt, chạy như điên, nhìn thấy rộng rãi bên ngoài cửa động, bật thân lên, bay thẳng nhào tới.

      An Hoằng hàn nhìn thấy hành động này của con chồn, trong lòng hơi căng thẳng, vươn tay vững vàng tiếp được quả bạch cầu mũm mĩm nào đó.

      Bạch Hồ thấy chuyện ổn, muốn nhanh chóng dừng bước chân, nhưng đợ nó dừng chân, cái lưới tràn đầy hào quang màu vàng óng phủ xuống đầu nó.

      Chú thích:

      (1)Xuyên Sơn Giáp: con tê tê.
      Phương Lăngwindlove_9693 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :